Thế là chuyến đi biển của chúng tôi chính thức bắt đầu.Tôi ngồi cuối cùng, mỉm cười nhìn Linh, nó hình như đang rất vui và hào hứng với chuyến đi, đang say sưa tám chuyện với Hương, mọi suy nghĩ buồn gần như tan biến, thấy nó tự nhiên lòng tôi cảm thấy vui vẻ, khẽ thở 1 hơi dài, trút đi hết gánh nặng, có lẽ chuyến đi biển này sẽ làm tôi vơi đi được nhiều thứ, lúc trở về sẽ là 1 tôi khác, 1 tôi vui vẻ hơn, 1 tôi không còn suy nghĩ nhiều nữa và 1 tôi biết chấp nhận sự thật.
Xe đã đi được 1 lúc khá lâu, hơi biển đã có 1 chút nào đó trong không khí, nhìn ngoài đường, là những cánh đồng trải dài tít tắp, cảnh làng quê, thật là đẹp, thật làm cho con người ta cảm thấy mát mẻ và dễ chịu, từ đầu chí cuối, gần như tôi chỉ thò đầu ra ngắm cảnh 2 bên đường, rồi thêm 1 lúc nữa, chúng tôi xuống xe, bến cuối, sau gần 1 tiếng đi xe, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến với biển, tôi bước xuống, tay vẫn xách cái balo to đùng của Linh, tôi nhìn xung quanh, 1 dải bờ biển dầy cát trắng xóa dài tít tắp như vô tận,mặt biển xanh lấp ló phía xa xa, từng làn hơi nước mang theo vị mằm mặn của biển khẽ thổi qua cánh mũi, từng cơn gió của buổi sớm vuốt ve lên từng sợi tóc, không khí rất là mát mẻ và trong lành, tôi lắng nghe, cố lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, đã lâu rồi, chưa có dịp ra biển chơi, cảm giác thật là nhớ quá đi, tiếng thằng Tâm xồn xồn lên :
– Ai da, mọi người trật tự, giờ đến đất của tớ rồi, phải theo tớ chỉ huy nhá.
Cả lũ đang tâm trạng rất thoải mái, cười ồ lên, ờ thì nhà bác nó ở đây, coi như nó là dân thổ cư đi, thằng Tâm thích lắm, nó dẫn mọi người đi trên bờ biển, mọi người ai cũng như tôi, và ai ai cũng thế, hễ thấy biển, dù có mọi tâm sự, mọi nỗi buồn thì tất cả sẽ biến thành 1 khoảng lặng, chỉ còn lại 1 cảm giác bình yên, 1 cảm giác vô cùng vui vẻ và thích thú, chúng tôi người nắm tay nhau, kẻ quàng vai, tíu tít cười nói đi dọc trên bờ biển, biển của buổi sớm đẹp quá, tuy là đã trễ mất cảnh hoàng hôn, nhưng không gian vẫn thật là đẹp, nhiều khi tôi bé, tôi đã từng rất khao khát rằng, giá mà nhà tôi ở đây, để chiều nào cũng được đi tắm biển.
Thằng Hiếu nãy giờ đi sau tôi, chắc nó để ý thấy tôi đang cầm balo của Linh, nó chạy lên ngang tôi nói :
– Này này, nãy giờ xách có nặng không, đưa anh sách dùm cho .
“Ôi trời mẹ ơi, đang đéo biết ném của nợ này đi đâu, chả biết mang cái gì mà nặng khiếp, tự nhiên có thằng trời ơi đất hỡi đến rước đi” tôi mừng còn không kịp nữa là, Ừh thì đưa luôn cho nó xách, không quên dặn nó đó là balo của Linh, đừng có mà làm rớt, chẹp, nói cho có thế thôi, không phải của Linh mà nó lại vác chắc, rồi thằng bé rất là thích nổ, vừa cầm cái balo đã chạy tót lên đầu, bắt chuyện với Linh và Hương đang ở trên, giờ thì thằng Tuân đã kè kè bên kia con Hương rồi, 3 đứa nó đang cãi nhau trên top đầu, xem ra Tuân vẫn đang ức vụ mất ghế, làm nó không được ôm người đẹp suốt chuyến đi, thằng Hiếu nhập hội, nói nói cười cười, cố để lộ ra là tay nó đang cầm cái balo thì phải, nhưng hình như Linh không chú ý lắm, nó đang say xưa cãi nhau với thằng Tuân, con Hương thì đang cố giảng hòa, trông cái đám đầu 3 đứa nó là ồn ào nhất hội, tôi nhìn Linh mà buồn cười, không biết là ai tư vấn cho nó cách ăn mặc, nhìn lòe lọe và sặc sỡ vô cùng, áo thì toàn là dừa xanh dừa đỏ, quần thì hết bờ biển lại bãi cái, ô dù các loại, chưa kể đến là không biết từ khi nào, đầu nó đã đội 1 cái nón rơm, tôi lắc đầu, đúng là lần đầu tiên tôi thấy nó ăn mặc thế này, tự nhiên tiếng thằng Tuân cười phá lên, Linh tự nhiên cầm cái túi đen ném vào người nó, thằng này tránh được, co giò chạy, Linh chả thèm nhặt cái túi, la hét om xòm lùa theo, tiếng con Hương vẫy vẫy gọi :
– Anh ơi, cận thận đấy, nó mà cào rách da đừng có mà kêu em nhá. Rồi chạy ra nhặt cái túi cái Linh ném, vội chạy theo.
– Ê ê, chạy quá ngõ vào nhà bác tớ rồi nè, ê ê ê
Giọng thằng Tâm yếu ớt, không biết là 3 cái bóng quỷ sứ đã chạy đi tận đâu rồi, mấy đứa còn lại cả tôi đang đi cuối chỉ biết nhìn nhau cười, tiếng nói cười cũng rộn hẳn lên, cả đám như hòa vào dòng khách du lịch, một sự khởi đầu khá là vui vẻ.
Chờ mãi không thấy 3 đứa kia quay lại, báo hại chúng tôi đứng chờ, 1 lúc sau mới thấy thằng Tuân dẫn đầu đang chạy về, mồm ngoác ra tận mang tai, đầu tóc thì đầy mồ hôi, 2 đứa kia đang đi lững thừng về, thằng Tâm gọi to :
– Nhanh lên mọi người ơi, đến nhà bác tớ rồi nè.
Chúng tôi rẽ vào 1 cái ngõ, đập vào mắt là tấm biển to đùng “ Nhà nghỉ “ của 1 ngôi nhà 5 tầng khá lớn, thằng Tâm nhanh nhảu chạy vào trong, chắc nó vào kêu bác nó ra đón chúng tôi, may mà bác thằng Tâm kinh doanh nhà nghỉ nên coi như chuyến đi biển này khá trôi chảy, chúng tôi đứng ở ngoài, chờ bác nó ra, Linh đi đến gần gần tôi, nó nhìn tôi, cánh tay đang lau mồ hôi trên má, cái lưỡi nhỏ nhắn đang liếm mồ hôi trên môi :
– Ủa, cái balo của tớ đâu, đừng có mà nói là để quên trên xe đó.
– Để quên thế nào được mà để quên, ông Hiếu cầm hộ rồi, ông ấy thấy tớ xách nặng quá nên lúc nãy xách hộ 1 đoạn – tôi nói
– Trời ạ, cậu đưa cho anh Hiếu làm gì không biết, cậu đúng thật là, sao lại đưa đồ của tớ đi linh tinh thế, càng ngày càng bực mình với cậu thôi.
Nó bước nhanh qua tôi, vẻ hậm hực, nó đến bên Hiếu, tôi lân la lại gần, thấy tiếng nó :
– Anh Hiếu, sao anh xách balo của em làm gì, nặng lắm đó, phiền anh quá, anh đưa cho em xách cho, nãy giờ anh xách chắc nặng lắm hả.
Tiếng Hiếu cười cười :
– Không sao đâu mà em, anh thấy cũng không nặng lắm đâu, để chút nữa anh mang lên phòng luôn cho, không là em không xách được đâu.
– Thôi, thế thì em ngại lắm, có gì em bảo cái Hương xách cùng, em với nó sẽ ở cùng phòng rồi.
Linh cười cười, vươn tay định cầm lại cái balo
– Không sao mà, sao em lại cứ ngại này nọ với anh thế nhỉ, anh bảo anh xách được là anh làm được, cứ để anh.
Giọng thằng này nổ kinh, chắc muốn ra oai đây mà, tôi bĩu môi, phải tôi, cho nó xách lên tầng 5, rồi bảo là nhầm, lại bắt vác xuống tầng 2, mịe, tôi sách cái balo nên tôi biết, không biết là Linh nó mang đồ ăn thức uống, hay là buôn lậu sắt hay sao mà nặng thế không biết, trút được cục nợ là tôi thấy mừng lắm rồi.
– Oh, vậy cám ơn anh nhé, anh tốt với em quá – tiếng Linh cười cười.
– Hì, có gì đâu mà cảm ơn, giúp được gì cho em là anh thấy rất vui, chỉ cần thấy em cười là anh làm gì cũng được hết.
Giọng nó lại cất lên, công nhận nó khéo là dẻo mồm, nhưng mà nghe sến thật, bài này cũ quá rồi, giờ cái gì cũng phải thực dụng , giờ nói mấy câu này có khi lại bị chê nhàm, nhưng cũng không thể phủ nhận tài ăn nói của nó, có dọc chuyến đi và 1 chút đi bộ trên bờ biển, thế mà nó pha trò, rồi làm quen, giờ bọn tôi cũng đã coi nó như 1 thành viên của lớp, không còn cảm thấy lạ lùng và gò bó vì có thêm người lạ nữa.
Thằng Tâm dắt bác nó ra, chúng tôi chào hỏi, bác nó trông khá hiền, làn da xạm đen đi vì nằng miền biển, bác rất niểm nở khi thấy chúng tôi, dắt cả lũ vào nhà, cũng may là chúng tôi đi vào ngày thường và cũng gần cuối kỳ nghỉ mát nên còn khá nhiều phòng trống, Linh Hương 1 phòng, Hồng Ánh 1 phòng, Tôi Toàn Tuân 1 phòng, Hiếu Hoài Tâm 1 phòng, chúng tôi đã nói rõ cho bác biết, có lẽ sẽ nghỉ đến cuối chiều ngày mai, bác tỏ ra rất vui, bác còn tuyên bố rất dõng dạc rằng, giảm 1 nửa tiền thuê phòng cho chúng tôi, cả lũ reo lên vui sướng, tranh nhau xí phòng, vẫn là bọn con gái, ỉ mình “liễu yếu đào tơ” tranh luôn 2 phòng còn sót ở tầng 2, bọn thằng Tâm, Hoài , Hiếu thì ở ngay trên tầng 3, còn nhóm tôi, không cần nói cũng biết, như kiểu luật bất thành văn, do tôi quyết định, kiểu như là team leader, và không cần suy nghĩ, tầng cao nhất luôn, tầng 5 cho nó máu, không ở gần mấy đứa con gái, lại nhờ vả linh tinh, rách việc lắm.
Trước khi lên nhận phòng, bác Huân còn dặn cố mà chuẩn bị nhanh nhanh lên, còn xuống tắm kịp buổi nắng sớm, tốt nhất là 10p nữa tập trung, bác kêu thằng Tâm dẫn cả lũ ra bãi đẹp mà tắm, cả lũ lại được dịp hò reo, chạy nhanh lên phòng, tôi đi qua Linh, khuôn mặt nó vẫn hồng lên vì mệt, mồ hôi vẫn đang lấm tấm, nãy giờ cũng hò hét gớm lắm, tôi cười cười, ghé vào vành tai trắng hồng của nó nói nhỏ :
– Linh này, nhớ mặc đồ tắm đó, ờ, cái loại mà 2 mảnh ý, màu trắng hoặc hồng ý.
– Muốn chết hả, cậu cứ nhớ đấy, tý tớ mới xử cậu.
Nghe xong mà nó như nhảy bắn lên, nhíu cái mày lại, nhìn tôi nói, rồi hứ 1 cái, đi lên tầng 2, lon ton cầm phụ 1 tay khuân cái balo lên với Hiếu, còn cười cười nữa chứ, trông thấy mà bực, tôi vẫy tay, 2 thằng kia cũng lên theo, nhìn chùm chìa khóa, phòng của tôi là 505.
Mở toang cánh cửa ban công, 1 căn phòng thật tuyệt, đúng là mình chọn có khác, ban công hướng thẳng ra biển, giờ đây tôi mới được thực sự ngắm biển, thật xanh, thật rộng, rộng như kéo dài mãi mãi, một màu xanh trải dài như vô tận, từng làn gió biển cuồn cuộn thổi tới, hơi nước hòa trong gió thổi tới mát lạnh, mang theo mùi nắng, mùi cát, mùi muối và có cả mùi của hải sản nữa, xa xa có vài cành buồm, du lịch cũng có mà ngư dân cũng có, cũng đã hơn 7h rồi, khắp bờ biển, người đông như nêm cối.
Tôi trở vào phòng, bắt đầu lục lọi quần áo, lôi ra cái quần short mà tôi thích, cả cái áo nữa, cởi luôn cái quần dài, mắc lên mấu, nhanh chóng mặc bộ đồ nghỉ mát vào, đi nghỉ mát thì phải lòe loẹt, thế mới hay chứ, đứng trước gương, soi lại xem cơ sơ suất gì không, ơ mà giờ tôi mới để ý, cái quần short đi nghỉ mát của mình, cũng hình bờ biển, có cả ô xanh ô đỏ nữa, cái áo thun rộng thùng thình cũng có dừa xanh dừa đỏ các cái đủ kiểu luôn, tôi tặc lưỡi, nãy giờ cứ chê cái Linh, hóa ra lại đâm ra chê chính mình rồi, chắc đi đại học, lớn rồi nên cách nhìn khác, nhưng không sao, tôi vẫn thích thế, đập cửa phòng vệ sinh :
– Ê, thằng Rồng bé, mày có nhanh lên không, ỉa rồi dọn luôn trong đó hay sao mà lâu thế, thằn Toàn xuống trước rồi kìa.
– Rồng cái tiên sư mày, tao ra luôn đấy – tiếng nó lẩm bẩm.
Tôi cười cười, đi xuống dưới nhà, vì bọn tôi ở tít tầng 5 nên là xuống chậm nhất, cả lũ đang chờ chúng tôi, lúc tôi xuống, cả lũ tròn mắt cả lên, rồi nhìn tôi lại quay sang nhìn Linh, quần áo 2 đứa tôi mặc trông chả khác gì nhau hết, từ cái quần sock đến cái áo, trông cứ như 1 bộ đôi vậy, tôi tất nhiên là nhận ra được điều đó, cũng chỉ biết cười cười, tôi nhìn sang Linh, xem nó phản ứng thế nào,thì ra nó mặc thế từ đầu là vì nó vốn biết là tôi sẽ mặc thế này đây mà, nó nhìn tôi, đôi môi hồng khẽ nở 1 nụ cười rất nhẹ, rất thoảng qua, rồi quay đầu đi ra bên ngoài, dẫn đầu cả nhóm đi ra biển.
Hôm đó là 1 ngày đẹp trời, 1 ngày mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được, 1 ngày cuối hè, bầu trời xanh ngắt không 1 gợn mây, chỉ có cát, nắng và gió biển, cùng với tiếng sóng vỗ bờ, 9 đứa tôi nô đùa trên bờ biển, nơi có những bãi cát trắng trải dài, nóng bỏng chân nhưng lại rất mềm mại, rồi cùng nhau lao xuống, hòa mình vào biển, từng đợt sóng mang theo vị mặn của biển, tất cả những ký ức khi đó là tràn ngập niềm vui, như quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn tiếng cười, tiếng mọi người hò hét, tiếng chọc ghẹo của bọn con trai, tiếng la hét của bọn con gái, những nụ cười duyên, những cái nhìu mày, lùa nhau huỳnh huỵch trên bờ biển, mặc cho quần áo ướt sũng, bọn con trai thì cởi trần, chỉ có bọn con gái là chịu trận, quần áo ướt bó sát người, dính lên làn da làm đứa nào đứa nấy không thể che đi được những đường cong quyến rũ, những nhấp nhô tuyệt mỹ trên cơ thể, những vết hằn lên của bồ đồ chíp bên trong, làm cho bọn con trai chúng tôi được bữa no mắt.
Khi mặt trời đã lên cao, chúng tôi đàn đúm nhau lên mấy nơi cảnh đẹp, leo trèo, đi lại khiến cả lũ mệt nhưng mà rất vui, suối chặng đường đó, Hiếu luôn luôn đi bên cạnh Linh, 2 người nói chuyện rất hợp, Hiếu làm Linh cười suốt buổi, đôi khi chúng tôi cũng được hưởng lây từ các câu chuyện cười, những câu nói vu vơ nhưng hài hước, tôi cũng chỉ biết cười rồi lặng lẽ đi theo, lúc này trong tôi thanh thản hơn bao giờ hết, đôi khi Linh cũng dừng lại đợi tôi, nói mấy câu, những hình như niềm vui đã làm nó quên đi tất cả, không còn đoái hoài gì về vụ Sinh nhật đêm qua nữa, tôi cũng không tiện nhắc lại, và cũng chả có gì để nhắc, từ tối hôm qua, tôi đã xác định sẵn tư tưởng, tôi phải biết chấp nhận rằng Linh đã có Hiếu, nó đã có người yêu, nó đã có người quân tâm đến nó hơn tôi và người đó xứng đáng được nó quan tâm lại, với tôi, chuyến đi này dù chưa được lâu, nhưng tôi cũng đã có cảm giác khác về Hiếu, tôi không còn phản cảm gì với nó nữa, nó quá là 1 người rất hòa đồng, làm người khác vui và như là 1 thứ keo kết dính mọi người vậy, tự nhiên tôi cảm thấy mừng cho Linh, nhưng sao vẫn có 1 thứ tư vị gì đó đăng đắng nơi cuống họng, không sao mà nuốt trôi được.
Có những lúc, tôi thèm được trở về như ngày xưa, được quàng vai Linh, được nhìn thấy cái môi nó cong cong chu lên với tôi, muốn được đùa ghẹo nó, muốn chọc cho nó hét lên, rồi lùa tôi chạy lòng vòng, rồi khi đi qua những cảnh đẹp, tôi muốn được lũ bạn hò reo, kêu tôi và Linh ra chụp cùng nhau, rồi tha hồ làm dáng, chọc ghẹo, nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, lòng tự trọng của 1 thằng con trai không cho phép tôi làm điều đó, dù sao, giờ Linh đã có người ấy của riêng mình, tôi mặt dày cũng không đến nỗi dày như thế, chòng ghẹo bạn gái người ta ngay trước mặt họ, và giờ đây, liệu Linh có còn vô tư được với tôi như vậy được không, dĩ nhiên là không rồi, lặng lẽ nhìn lũ bạn đua nhau chụp ảnh, thằng Tuân con Hương thì khỏi nói, chúng nó mới được công khai, chụp không tiếc ảnh luôn, mấy đứa kia cũng kéo nhau chụp, tôi cũng chụp chung với tụi nó vào pô, tôi đảo mắt, không biết là Hiếu đã dẫn Linh đi đâu mất hút, 1 cảm giác buồn lại ùa đến, trống trải, như tâm hồn bị thiếu đi 1 cái gì đó, chỉ còn lại 1 khoảng trống không tên, 1 khoảng trống như mang cả 1 tâm tư khó tả, 1 cảm giác không quen, chưa từng có bao giờ
“Linh – không còn lẽo đẽo bên tôi như ngày nào nữa”.
Liệu có phải đây là dấu hiệu báo trước rằng, sẽ từ từ chúng tôi sẽ càng dần dần xa rời nhau, rồi đến 1 ngày nào đó, tất cả chỉ còn là trong quá khứ, chỉ còn là kỷ niệm, 2 đứa sẽ chỉ còn là bạn bè bình thường, lúc đó tôi nghĩ gì ư, có hối hận khí mất mối quan hệ này không,” CÓ”, có muốn dành lại Linh không,” CÓ”, nhưng dành lại thế nào đây , “TÔI KHÔNG BIẾT”, Linh ở bên tôi vui hơn hay bên Hiếu vui hơn, “TÔI KHÔNG BIẾT”, Linh thích tôi hay thích Hiếu , “hiện tại theo tôi biết là Hiếu” , tôi chống tay trên lan can của 1 ngôi chùa quay ra biển, ngắm nhìn những con sóng xô vào đá, bọt bắt tung tóe mà suy nghĩ miên man, sao tôi lại thế này, có phải là tôi ích kỷ chỉ muốn Linh mãi mãi ở bên tôi, hay là, hay là tôi đang ghen, có phải là tôi đang ghen không.?
Nhưng giả dụ tôi ghen thì làm sao, tình yêu đâu phải từ 1 phía, trước giờ tôi cũng nào có biết tình cảm mà Linh dành cho tôi là gì, tôi cố tìm 1 câu trả lời, 1 thứ gì đó trong tôi cuồn cuộn, như đã bị kìm nén bấy lâu nay bộc phát, những hình ảnh, những kỷ niệm hiện về rõ hơn bao giờ hết, những cử chỉ, lời nói, tiếng cười của những năm cấp 3 như vẫn còn vang đâu đây, liệu rằng có phải như người ta nói, khi đã mất đi rồi, con người ta mới cảm thấy rõ ràng sự đáng quý mà trước kia mình đã có nhưng vô tình không để ý không, nhưng mà tất cả như đã muộn, quá muộn rồi người ta lại mới nhận ra được điều đó, âu đó có phải là lẽ tất yếu của cái sự đời. Muộn – là không thể sửa chữa, là không thể kịp được nữa, chỉ còn cách học cách thích nghi và làm quen mà thôi, cuộc sống là cố phải biết chấp nhận những sự việc đắng cay nhất, những sự việc mà không ai trong đời này mong muốn sảy ra với mình, mà tất cả chỉ vì chữ “MUỘN” đem lại mà thôi.
Liệu giờ đây có phải đã quá muộn để tôi nhận ra rằng tôi đã yêu Linh không ?
Tiếng thằng Tuân gọi tôi ra chụp ảnh, đã kéo tôi trở về, lượn lờ 1 lúc thì mới thấy Linh và Hiếu quay lại, tay Linh đang cầm 1 cái túi gì đó, trông Linh rất vui, đôi mắt khẽ liếc qua tôi, đôi mắt vẫn long lanh, như đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đó giờ đây đã mang theo 1 bóng hình khác chứ không phải tôi, tôi cảm thấy như nó xa lạ, vô cảm quá .
Gần 10h tối, tôi chống tay trên lan can tầng 5, tay lại đang cầm 1 lon bò húc, thứ nước mà tôi thích uống, gần đêm rồi, cả ngày hôm nay, chỉ toàn ăn qua loa rồi đi lượn là chủ yếu, hết lượn rồi lại tắm, bọn tôi cũng mới từ bờ biển về, mệt nên đứa nào về phòng đứa đó. Màn đêm, màn đêm yên tĩnh, mang lại cho con người ta nhiều cảm xúc, nó như kiểu là không gian lý tưởng nhất cho con người ta có thể suy ngẫm lại những sự việc, cầm lon bo húc lên tu 1 ngụm, lần này thì tôi khác, tôi chỉ lặng im ngắm biển đêm, ngắm phố xá từ trên cao mà thôi, rồi tự nhiên tôi nhớ ra, tôi vẫn đang còn cầm bông qua trắng bằng vải trên váy của Linh, tôi vẫn chưa đưa cho nó, cả ngày nay nó không nhắc gì nên tôi cũng không nhớ, đi vào nhà, lục túi quần dài, cầm bông hoa trắng bằng vải lụa đó,khẽ vuốt ve cho phẳng lại, lặng lẽ nhìn những viên đã lấp lánh, tôi mỉm cười mà lòng nặng trĩu, những hình ảnh về buổi sinh nhật buồn lại ùa về, hình ảnh chiếc váy mà bao công tôi tìm kiếm như khắc sâu vào tâm trí, liệu tôi có dịp nào được thấy Linh mặc chiếc váy đó không, tôi muốn hoàn thành cho xong món quà, không thể tặng 1 món quà khiếm khuyết được, dù sao tôi vẫn phải làm cho tròn trách nhiệm 1 người bạn thân chứ.
Tay cầm bông hoa trắng, tôi đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Toàn đang xem tivi mà thôi, tôi đi xuống tầng 2, thằng hướng phòng Linh và Hương, tôi cá là thằng Tuân không có nhà thì Hương cũng không, dám cá là 2 đứa nó đi đánh quả lẻ lắm, đến gần phòng Linh, tự nhiên tôi cảm thấy hồi hộp, có 1 cái gì đó như sóng lòng tới tấp xô đến, hít 1 hơi dài, tôi đứng trước cửa phòng, đang tính gõ cửa, tự nhiên thấy cửa phòng hơi hé, tôi tò mò, lặng lẽ đẩy cửa nhìn vào, trong phòng không có ai cả, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng quạt tản nhiệt của cái laptop trong phòng đang kêu nho nhỏ báo là vẫn đang hoạt động, tôi ngó sung quanh, cất tiếng goi :
– Linh ơi, Hương ơi, có ai ở nhà không.
Không có tiếng ai trả lời, Hương thì tôi còn lý giải được, thế còn Linh đi đâu thế không biết, lẽ ra nó phải đang ở trong phòng chứ, phải chăng là Hiếu cũng rủ nó đi chơi luôn rồi sao, chỉ còn lý do đó thôi, cảnh 2 người nắm tay nhau đi trong đêm hiện ra trong tâm trí tôi, dù tôi đã cố dằn lòng, phải biết chấp nhận sự thật rồi nhưng vẫn thấy nặng nề, tôi đặt bông hoa xuống chiếc bàn nhỏ, đang tính quay đi, thì tôi chú ý đến cái Lap trên giường, nhìn là biết nó là của linh rồi, đi vội đến nỗi không thèm tắt Lap sao, tôi ngồi lên giường, tò mò cầm cái lap xoay về phía mình, đập vào mắt tôi, chính là những tấm ảnh của tôi, rất nhiều, rất nhiều những tấm ảnh có hình của tôi trong đó, từ những năm lớp 8 9 đến những năm cấp 3, cả những tấm hiếm hoi lúc lên ĐH, những chuyến du lịch, những buổi sinh nhật, có cả những tấm mà chính tôi cũng không biết là mình bị chụp, hình như Linh đang xem dở chúng thì bị gọi đi.
Linh lưu hình của tôi nhiều như vậy sao, tôi kéo thêm 1 đoạn nữa mới hết, cuối cùng là 1 bản word, 1 bản word như lạc lõng trong 1 đống ảnh vậy, nó có ý nghĩa gì, tôi kích vào, nội dung trong bản word hiện ra, chỉ là 1 dòng ngắn ngủi : “Bạn bè có thể nhớ nhau được không ? ”
Từng chữ, từng chữ trong bản word đập vào mắt tôi, tôi bối rối, tôi tạm thời chưa thể giải thích được, chúng có ý nghĩa gì, những tấm ảnh, những chữ trong bản word, tôi như ngây dại, “Linh, Linh nhớ tôi sao”mọi thứ như dần dần hé mở, trước giờ tôi đã nhầm, mọi chuyện không như tôi suy nghĩ, không phải, mà là vì tôi chưa bao giờ suy nghĩ gì về mối quan hệ này thì đúng hơn, chỉ đến sau khi buổi sinh nhật buồn kết thúc, tôi mới suy nghĩ kỹ hơn về mối quan hệ này, tuy cũng có đặt nhiều câu hỏi về tình cảm mà Linh dành cho tôi là gì, nhưng tôi đều phân vân và không trả lời được, bởi vì cái gì tôi cũng không chắc, tôi không giám thừa nhận, tôi sợ, tôi sợ tôi sẽ phán đoán sai, nhưng giờ đây, nhìn thấy những thứ này, tôi sẽ không còn tự đặt câu hỏi là tình cảm Linh dành cho tôi là gì mà sẽ là “Bây giờ Linh có còn thích tôi nữa không”
Tôi ngồi im, tôi không biết h tôi phải làm sao nữa, tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi nhưng lại không thể trả lời được câu hỏi nào, giờ đây Linh đối với tôi là thế nào, Linh với Hiếu thế nào, Linh thật sự có yêu Hiếu, có phải tôi đã quá hờ hững khiến Linh rời xa tôi, có phải Linh đã xa tôi thật rồi không, Linh đã không còn thích tôi nữa ? Liệu tôi có phải đã trở thành quá khứ, là kỷ niệm của Linh không ?
Ai???? Liệu ai có thể trả lời được chứ, đầu óc tôi rối bời, tôi hối hận, giờ đây sự hối hận không còn như trước nữa, mà là 1 sự hối hận ghê gớm, tôi đã mất, đã mất đi Linh, cô ấy đã rất thích tôi, nhưng tôi nào có hay, tôi vô tâm quá, tôi hờ hững quá, tôi đã bỏ rơi cô ấy, để Linh buồn, để giờ đây tôi nhận ra rằng tôi cũng thích cô ấy, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, xa ngoài tầm kiểm soát mất rồi, bàn tay tôi không còn nắm được bàn tay em nữa, người khác đã hiểu em hơn, đã kéo em ra khỏi tôi mất rồi, giờ đây em không còn ở bên tôi nữa, em đang hạnh phúc bên người khác, anh xin lỗi, cho anh xin lỗi, anh đã không hiểu em, anh đã để mất đi thứ quý nhất trên đời, anh đã không làm được gì cho em khi còn ở bên nhau, giờ đây thì anh còn biết làm gì nữa, em có nghe anh nói không, có lẽ từ đây, anh sẽ thôi không nghĩ nữa, tất cả rồi sẽ thành kỷ niệm, người đó hiểu em hơn anh, xứng đáng với em hơn anh.
Hụt hẫng, mất mát, lòng như mang 1 nỗi buồn cực hạn, tôi nên đi đâu, về phòng để gấm nhấm sự mất mát sao, hay ra ngoài, mong có 1 phép màu xua đi nỗi buồn khó tả.
Gió, gió biển, gió biển đêm thôi ù ù qua tai, hơi ẩm thấm vào da thịt, tôi mơ hồ cất bước, nhìn dòng người đi lại như vô hồn, cứ thế tôi bước đi, cố xua đi nỗi buồn, khẽ hít 1 hơi dài, rồi mở mắt, bỗng tự nhiên 2 bóng người đang đi gần nhau đập vào mắt tôi, 1 người con trai khá cao, đầu tóc trải chuốt, đang cười cười nói nói, chỉ chỉ chỏ chỏ như phụ họa, tôi nhìn kỹ, là Hiếu rồi, đúng là nó, vậy người đi bên cạnh là, là Linh……
Bóng dánh Linh đập vào mắt tôi, em mặc chiếc áo phông bó màu vàng nhạt tôn lên những đường cong đầy quyến rũ, chiếc quần short màu trắng không che được đôi chân dài trắng trẻo, bàn tay nhỏ không che được khuôn mặt đang hồng lên vì cười nhiều, đôi mắt trong veo hồn nhiên đang ngắm tít lại sau những lần pha trò của Hiếu. Tôi sững người, rồi ngậm ngùi, họ bên nhau vui vẻ thế cơ mà, tôi quay người đi, về, tôi sẽ về, tôi không muốn nhìn thêm nữa, về là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tự nhiên có tiếng con gái gọi tôi :
– Sơn, Sơn ơi, đợi tớ tý .
Là tiếng Linh gọi tôi, tôi bước nhanh hơn, tôi không biết tại sao lại làm thế, chỉ muốn thật nhanh về nhà, nhưng rồi Linh cũng bắt kịp tôi, kéo vai tôi , Linh hỏi :
– Sơn, sao đi nhanh thế , không nghe tớ gọi ah.
Tôi quay lại, tôi nhìn Linh, Linh của tôi đây sao, chưa kịp định thần thì tiếng Hiếu lại vang lên :
– Sơn hả em, sao lại cũng mò ra đây ah.
Tiếng Hiếu cười cười, tôi lắc đầu, tôi nói :
– Em dạo mát chút, giờ em về đây, anh với Linh cứ đi tiếp đi.
Linh hơi cau mặt, Linh nói :
– Vậy về cùng đi, tớ với anh Hiếu cũng đang trên đường về mà.
Nói rồi bàn tay Linh nắm tay tôi, tôi bất giác như cảm giác gì đó không tốt, tôi rút bàn tay ra, tôi nói :
– Ah, vậy 2 người cứ về trước đi, em đi đằng này chút nữa.
Nói rồi tôi quay đi luôn, cố đi thật nhanh, Linh kéo tay tôi lại nói :
– Sắp khuya rồi, còn muốn đi đâu nữa, đi về đi.
– Thì cậu với anh Hiếu về đi, mình chưa thích về.
Tôi quay người bước đi, tiếng Linh vọng bên tai :
– Anh về trước đi nhé, em đi với Sơn đằng này 1 chút, lát nữa em sẽ về thôi, pp anh nhé, em đi đây.
Rồi tiếng Hiếu ú ớ đằng sau, tôi cũng không quan tâm nữa, bước nhanh về phía bờ biển.
Tiếng sóng biển trong đêm yên tĩnh, nghe rõ từng đợt sóng rì rào, anh đèn đường mờ mờ chiếu lên 2 cái bóng đang trải dài trên cái, 1 trước 1 sau, Linh vẫn đi sau tôi, nãy giờ chưa thấy nói gì, tôi đứng lại, quay người nhìn Linh, tôi hỏi :
– Sao chưa về đi, đi theo tớ làm gì vậy?
Linh đến ngang tôi, nói :
– Có chuyện gì buồn ah, kể cho tớ nghe được không.?
Tôi nhìn Linh, lắc đầu:
– Buồn gì, không có gì làm thì ra đây chơi thôi mà, cậu cũng thế còn gì.
– Nhưng tớ khác, trông tớ vui vẻ thế này cơ mà, hi hi, nhưng mà trông cậu buồn thế, không muốn kể cho tớ nghe nữa sao – Linh đứng sát bên tôi, tò mò hỏi.
– Kỳ nhỉ, nói không có là không có mà, nhìn tớ trông buồn sao, đó người ta gọi là đang suy nghĩ đó – tôi giả vờ cười cười.
– Èo, chả lẽ tớ không đáng để cậu tâm sự sao, chả nhẽ giờ giữa bọn mình lại có gì không thế nói cho nhau được nữa hay sao, giờ cậu không coi tớ là bạn thân nữa hay sao – Linh nói.
“Đúng rồi, giờ đây chúng ta là bạn thân, sau này sẽ trở thành bạn bình thường mất thôi” tôi nhìn Linh, Linh ngay trước mặt mà như xa xôi quá, khác quá, em đã ngoài tầm với mất rồi, nhìn Linh vui vẻ bên Hiếu như thế, tôi không nỡ níu kéo em về bên tôi, để rồi lại bị đối sử hờ hững, vô cảm như trước. tôi quay đầu nhìn về phía biển đêm, bầu trời không mây, ánh trăng bạc trải dài nên mặt biển, biển đêm thật đẹp và cũng thật buồn, tôi đáp nửa đùa nửa thật :
– Có bạn trai rồi, lẽ ra phải bên người ta mà chia sẻ chứ, lẽo đẽo theo tớ làm gì nữa, người ta hiểu nhầm đó.
Rồi tôi cố nặn ra nụ cười, nụ cười như vô cảm.
Linh tròn xoe mắt nhìn tôi, như kiểu ngạc nhiên :
– Bạn trai, ai là bạn trai .
Giờ mà nó còn hỏi tôi câu đó nữa sao, tôi tặc lưỡi, khẽ bước đi, tôi nói :
– Thì Hiếu chứ ai, tớ thấy cậu bên Hiếu rất vui, ôi , mình đúng là kẻ độc thân rồi, mốt ra Hà Nội, phải kiếm 1 người mới để tâm sự thôi, Linh của tôi đi với người ta rồi.
Rôi khẽ vươn vai, cố giả vờ vui để kìm kén nỗi đau trong lòng, như đang nhói lên từng hồi, tôi sợ tôi không kìm được mất, không thấy tiếng Linh nói gì cả, thấy lạ lạ, tôi quay người lại nhìn, trên bờ biển đêm, bóng 1 người con gái lặng lẽ vẫn đứng đó, mái tóc bị gió biển đêm thổi đang phất phơ trước mặt, cái bóng không động đậy gì cả, rồi như hơi run lên, đôi mắt long lanh đanh nhìn thằng vào tôi, đôi môi hồng như mín chặt lại, như đang cố kìm nén gì đó, ánh đèn vàng chiếu hắt lên bóng dáng người con gái thân thương, xinh đẹp và đáng yêu như ngày nào, tôi như ngây dại, tôi không biết tôi vừa nói cái gì, tôi nhìn Linh, tôi nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em vẫn đang nhìn tôi, rồi 1 làn nước mờ mờ kẽ đọng lên trên khóe mắt, rồi từ từ chảy xuống gò má hồng nóng hổi, từng giọt lệ chậm chậm lăn xuống, dưới ánh trăng mờ ảo như lấp lánh huyền bí, đôi môi hồng mím chặt mãi rồi cũng hơi hé ra, lẫn trong tiếng thở như đứt đoạn và tiếng nấc thổn thức như bị kìm nén :
– Tớ… Tớ…. em….Em không thích Hiếu… Em không thích Hiếu, cậu….Anh… Anh có…. Anh có hiểu không… Em….. Em…. Em thích anh .
Đọc phần 34 tại đây : phần 34