– T ơi …
Tiếng Linh gọi ngoài cửa … tôi vội vã chạy ra … khuôn mặt tiều tụy với đôi mắt tấy đỏ của em làm tôi hơi giật mình …
– Trời …
Dắt xe em vào sân… tôi kéo em lại …
– Sao vầy Linh … có gì buồn hay sao vậy … trời … mắt sưng hết rồi … Linh khóc hả …
– Không sao … – Em quay đi …
– Không sao gì mà không sao … có gì nói T nghe đi .
– Không sao mà …
Em bỏ vào trong nhà …
…
– Nấu gì chưa … nấu cơm chưa …
– Rồi … T mới bắt cơm …
– Đồ ăn nấu chưa
– Chưa … thôi bỏ đi … lại đây T coi … có gì nói cho T nghe đi Linh … sao hốc hác vậy …
Tôi kéo em vào lòng … không thể lạnh lùng thêm được nữa … em gục đầu lên vai tôi nghẹn ngào …
– T làm vậy thật hả T … sao T … Linh có lỗi gi với T không …
Cổ họng tôi nghẹn đắng … chắc em đã biết tất cả … tôi cũng không biết nói gì hơn … gục đầu lên vai em … tôi than thở …
– T không hiểu sao lúc đó mình lại định làm thế … cũng vì ghen tuông mù quáng … Linh hiểu cho T chứ … nhưng mà từ lúc mất Linh … T mới biết T yêu Linh như thế nào … Linh hiểu không … T có thể làm tất cả vì Linh mà … Linh biết mà phải không …
Trên đôi mắt muộn phiền của em … nhưng giot nuoc mắt đã cạn … chỉ có những ấm ức u buồn hoang mang không thể thốt nên lời …
– Linh … không cần phải nói gì nữa … nếu … bây giờ … Linh nghĩ … điều T làm là không thể tha thứ được … thì Linh có thể tránh xa T … và T … không có oán trách Linh lời nào đâu … T biết những hành động T định làm và đã làm … rất khốn nạn … rất ghê tởm … và T sẽ cắn rứt ân hận đến suốt đời … T … thà không ở bên Linh còn hơn để Linh phải chịu đựng môt kẻ như T …
Em nhìn tôi … đầy căm giận … đưa tay lên … tôi nhắm mắt lại..chờ cú tát của em …
– Đồ … khốn nạn… gây lỗi lầm … rồi lại định bỏ đi à …
Em nắm lấy cổ áo tôi … giật tới giật lui đầy giận dữ … cơn giận … bùng lên trong mắt em … những lời oán thán … thốt ra từ cổ họng yếu ớt … từ trên khóe mi… dòng nước mắt tuộn trào …
Gục đầu lên ngực em … tôi khóc …
– Anh yêu em lắm … anh không muốn đi đâu cả … anh muốn được bên em mãi mãi Linh à … nhưng … mà …
– Không nhưng gì cả … mãi mãi là mãi mãi … anh nợ em nhiều lắm … đừng đi nghen anh …
Nước mắt em tuôn rơi lã chả … em trở lại thành một búp bê ngây dại trước nước mắt của tôi …
– Em tha thứ cho anh không …
– Không … vì em tha thứ … anh sẽ thanh thản … rồi bỏ em đi à … em muốn anh phải mang nợ em suốt đời …
Chúng tôi gục đầu lên nhau … khóc rấm rức … bầu ngực nóng hổi của em … áp lên mặt tôi … nước mắt ..hòa trong nước mắt … mặn đắng bờ môi …
kéo em nằm xuống … hai bờ môi khô đắng chạm vào nhau … để rồi vị ngọt của tình yêu thấm đẫm trên đầu lưỡi … chúng tôi xiết chặc nhau … vì một tình yêu đang đứng bên vực thẳm của số phận … vì tất cả những gì..chúng tôi đã có … ..
…
Mùi hành phi thơm lừng làm tôi tỉnh dậy … nhìn vào nhà bếp … em đang xào nấu gì đó … con mèo đứng loay hoay bên cạnh cười cười nói nói …
– Ủa … ai dạy chị Linh nấu ăn vậy …
– Mấy chị cùng nhà với chị chứ ai … ủa..mẹ em không chỉ em nấu hả …
– Hihi có nhưng mà … nấu 1 lần sợ tới giờ luôn … hihi..
– Sao sợ …
– Thì … lúc đó … đứng coi má nấu … xong lúc má bắc chảo dầu lên rồi đi nghe điện thoại … em ..ngứa tay … cầm con cá bỏ vô … hihi..dầu bắn tùm lum
– Trời … rồi sao
– Thì … bỏng tay … xong từ đó sợ quá không dám đụng tới bếp nữa … hihi … mà chị hay thiệt nhen..lúc nãy dầu bắn… mà sao thấy chị không đau hả …
– Hihi … sao không đau … nhưng mà quen rồi … lúc trước cũng như em … mỗi lần bỏ cá hay gì vô chiên … là đứng cách xa 2 mét … hihi … nhưng mà bị dính nhiều quá quen luôn …
Con quỷ mèo… lúc nào cũng “em ghét bà Linh … ” giờ nói chuyện ngọt xớt … thấy ghét … không biết có có âm mưu ám hại gì Linh không …
…
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, an toàn, tiết kiệm và đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm … đúng chủ trương của nhà nước … và sau nhiều ánh mắt trừng trợn lời đe dọa thầm lặng của tôi… con mèo cũng phải chôn chân ở bồn rửa bát … kéo em lên phòng … tôi khép chặt cửa lại … đè em xuống giường… tôi vội vã cởi áo em ra …
– Trời … điên hả … làm gì thế …
– Hun … chút … thèm quá nè …
Hình ảnh cặp vú cô lúc sáng cứ lởn vởn trong đầu tôi nãy giờ khi em mặt một chiếc áo thun ôm chặt lấy bầu ngực căng tròn của mình …
– Thôi mà … khỉ … con mèo nó lên bây giờ …
– Kệ nó …
– Mới ăn cơm xong … no căng nè … ọc ra bây giờ …
Em đẩy tôi ra kéo áo xuống …
Nhắc mới nhớ … bụng cơm trong người bắt đầu ọc lên khó chịu … tôi nẳm ngửa ra thở hổn hển …
– Ủa … mà sao mới không gặp 1 ngày … mà thấy ông bơ phờ dzữ T…
Em kéo đầu tôi lên đùi …
Úp mặt vào bướm em … tôi cười …
– Không sao … thì … tại … lo chuyện tụi mình thôi …
– Xạo xạo … tối qua đi đêm phải không … đi đâu khai mau …
– Con quỷ mèo nhiều chuyện nữa …
– Thì do Linh hỏi nó mới nói mà … mới sáng đã thấy mặt T đù mem rồi … đi đâu cả đêm vậy …
– Ờ..thì … đi nhậu với mấy thàng bạn cũ …
– Chu cha … tưởng nhớ tui chứ … ai ngờ đi nhậu …
– Hihi..thì buồn mới đi nhậu mà …
– Thôi… mệt thì ngủ đi… L về đây …
– Trời … sao về … ở lại đi …
– Thôi… mẹ T về nữa …
– Nhưng mà … chưa hun mà …
– Khỉ… mệt quá … thì để tối chứ ..
– Ừhm … vậy nằm xuống nghỉ chút đi… từ từ về … nói nè … bữa giờ … ông anh có đánh Linh không …
– Không ! Chửi không hà … mà ông … tui lạy luôn … ai đánh mà ông khai vậy … ông hết chuyện chơi hay sao mà mà đem cái chuyện đó ra khoe vậy.
– Thì… cực chẵng đã thôi … chứ ai muốn đâu … tại thằng chó Sang nó nói không tới gặp nó thì nó kể cho anh Linh nghe … nên thà kể trước … còn hơn để nó kể rồi thêm mắm muối vào …
– Thì kể rồi thì thôi … tới cho nó đánh làm gì nữa …
– Thì … tư nhiên lúc bị anh Linh đánh xong … thấy tức dã man … muốn tới gặp thằng nó để giải quyết cho xong …
– Giải quyết gì … sức ông đánh lại được 1 đống tụi nó không …
– Thì … lúc đó đông quá … cũng định chạy … ai ngờ có Linh tới nữa … sao chạy nữa …
– Ha … hay quá… giờ đổ thừa cho tui hả ?
– Mệt quá … đổ gì … ý T là do Linh tới bất ngờ nên phải lo cho Linh trước chứ … thôi … đừng trách T nữa … T cũng ân hận lắm mà … thương quá nè … cho hun miếng đi …
– Khỉ … xấu xa … tránh chỗ cho tui về …
– Thôi … nằm xuống ngủ chút đi …
– Chừng nào má ông về … nằm đây về thấy nữa …
– Không sao đâu … Linh là con dâu nhà đây rồi hehe … ai la gì mà lo … nằm xuống …
Tôi kéo em xuống … úp mặt vào mái tóc thơm nồng của em … mùi thơm ấy … xua đi cơn mỏi mệt rã rời … đưa tôi vào giấc ngủ êm ái …
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi và búp bê tỉnh giấc … mở điện thoại lên … một số lạ …
– Alo … ai đấy …
– Chỗ cũ nhen !
Một giọng nữ … khá nai tơ vang lên …
– Cũ gì! Lộn số rồi.
– Í … vừa thôi nhen … giờ tính sao đây !
– Tính gì … ai thế
– Không nhận ra à .
– Thì ai nói đi !
– Tui hỏi thiệt nhen … có người nào … mà T muốn gặp lại nhất không …
Ơ … cái vụ này … là sao vậy trời … cái giọng trách cứ này là sao … Linh nằm đây … cô thì đang ở nhà … vậy ai đang nói đây …
– Ai thế T …
Linh thì thầm nhìn tôi … tôi lắc đầu tỏ ra không biết …
– Sao … chưa nhận ra tui hả …
Tiếng cô gái từ đầu bên kia … trời ơi … lục lại khắp trong hộc kí ức … tôi chợt giật mình … chẳng lẽ … không chờ tôi nói thêm lời nào … tiếng nói từ đầu bên kia … đã trả lời cho những bối rối ngờ vực trong đầu tôi …
– Đào nè …
– À, Đào hả…
Đúng là em rồi … tôi run lên vì xúc động … nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản … đơn giản vì có Linh đang ở bên cạnh .
– Ừhm …
Chắc em thất vọng lắm khi thấy tôi không chút mừng rỡ vì nghe tiếng em .
– Ủa, sao có số T thế !
Tôi vẫn tỏ ra bình thản như những người bạn cũ gặp lại nhau
– Thì … hôm qua gọi đến máy bàn của T mà không có T nên em T cho Đào số này …
– Vậy hả … ừhm … vậy thôi nhen … giờ T bận chút … chút T gọi lại cho nhen …
– Ừhm …
Tôi có cảm giác một sự hụt hẫng nặng nề đến với Đào vì thái độ của tôi … và em cúp máy …
…
– Em nào vậy ?
Linh nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực … làm tôi rợn hết tóc gáy ! Không biết nãy giờ có nghe được gì không …
– Em nào đâu, bạn cùng lớp thôi mà !
– Bạn nào, nói nghe thử! Bạn nào mà làm ông run rẩy vậy … lừa tình nhỏ nào giờ nó đòi nợ phải không !
– Nữa … ăn với nói !
Tôi ngồi dậy, bước vào phòng tắm … quả thật… hai chân tôi không còn đứng vững nữa … chuyện này … thực sự không biết nên buôn hay nên vui … Đào trở lại … mang một một tình yêu, một trời kỉ niệm của quá khứ về với thực tại … nhưng tôi không còn là tôi ngày trước, 1 thằng nhút nhát sợ sệt và chỉ yêu mình Đào nữa … giờ thì trái tim tôi đã có hình bóng của hai người con gái nữa, và tôi đều có thể sống chết vì họ … một tình yêu với đầy đủ những thử thách và tranh đấu mà tôi phải trải qua để có được …
Xả nước đầy bồn rửa mặt … tôi cúi đầu ngụp xuống cho tỉnh táo … bây giờ điều cần nhất là phải bình tĩnh … chuyện này… xét cho cùng thì chưa có gì để mà phải lo sợ … có lẽ Đào về để thăm người nhà và chơi vài hôm thôi … rồi Đào cũng sẽ đi … rồi đâu lại vào đấy thôi mà … bình tĩnh nào … không có gì phải lo sợ …
Tiễn Linh về xong … tôi nhảy ngay lên phòng mở điện thoại gọi cho Đào … lúc nãy vì có Linh nên tôi cũng chỉ dám nói nhát gừng vài câu cho qua … chắc Đào nghĩ tôi không còn có chút tình cảm gì với Đào … phải gọi ngay mới được… sau hơn 1 năm không liên lạc gì với nhau … có biết bao nhiêu điều tôi muốn hỏi … nhưng mà … bây giờ mình đã có người khác… nhỡ Đào đề cập đến chuyện tình cảm … và muốn quay lại … thì phải nói thế nào… thôi kệ … cứ hẹn gặp trước đã … chuông đổ … nhưng không có ai bắt máy … quái lạ … chỉ mới vừa thôi mà … hay Đào đi đâu … chờ 1 lúc và tôi tiếp tục gọi … nhưng vẫn không ai bắt máy … chắc em đang thất vọng nặng nề vì thái độ của tôi … cả ngày hôm đó … tôi gọi lại không biết bao nhiêu cuộc và nhắn tin rất nhiều … nhưng vẫn không có chút hồi âm … và cả những ngày sau đó nữa … tôi đoán là em chỉ ở vài ngày … và đã về lại ngoài bắc … nhưng … có ai ngờ … chúng tôi lại chạm mặt nhau… trong 1 tình huống trớ trêu hết sức … đó là một cuộc đoàn tụ … đáng quên nhất trong cuộc đời này …
Đó là một buổi họp lớp cuối cùng của chúng tôi để cùng kỉ niệm 3 năm trung học phổ thông vừa đi qua, nói là hợp lớp cho hoành tráng chứ thực ra là một buổi nhậu bình thường như những buổi nhậu khác của chúng tôi, có điều lần này đông vui hơn vì có lẽ là lần cuối cùng chúng tôi được gặp lại nhau, chỉ còn vài tuần nữa, khi có kết quả đại học, rồi mỗi người sẽ một phương trời … vì chờ búp bê sửa soạn … nên chúng tôi đến nơi khi party đã bắt đầu và mọi người dường như đã đông đủ cả … dù cho đã công khai mối quan hệ này từ những ngày giữa năm 12 nhưng có lẽ … chuyện tình của tôi và búp bê … còn là một đề tài hấp dẫn với nhiều người, tôi biết bọn họ không biết làm sao có sự kết hợp giữa 1 thằng “học trò gương mẫu ” của trường và một ” em gái nhảy ” – theo cách gọi của bọn buôn nước bọt trong lớp … có lẽ biết vậy nên búp bê chỉ dám đi rụt rè đằng sau và đẩy tôi vào trước … nhát thế mà cứ nằng nặc đòi đi cho bằng được …
– Á … anh T đẹp trai …
Một thằng mỏ nhọn của lớp reo lên khi thấy tôi … 2, 3 thằng “đệ tử” nữa ngồi dậy đẩy bọn kia ra và kéo ghế cho tôi ngồi … sự nhiệt tình đó có được sau những năm tôi cho tụi nó dùng chung vở soạn bài.. ủa … mà em đâu … tôi quay lại … thì thấy em đang bấm bấm điện thoại ngoài cửa … nhìn cái điệu bộ lúng túng ngượng ngùng của em … tôi biết chỉ là đang giả vờ … tội chưa… ai biểu cứ đòi đi, giờ không dám vào …
– Hù !
Tôi đập lên vai em …
Em quay lại..nhìn tôi gượng cười …
– Sao thế … vào đi …
– Ừhm …
Mặt em … nhợt nhạt như người sắp tắt thở..
– Sợ hả … sợ sao hôm qua cứ đòi đi … giờ đã đến đây rồi, không được về đâu .
– Thì … ai nói về đâu … tại …
– Thôi… đi vào với T … có gì mà ngại … Linh hồi xưa khét tiếng trong trường … không vồ người ta sợ thì thôi, ai dám vồ Linh đâu mà lo …
Em phì cười đánh tôi một cái..
– Ông làm tui … thú lắm không bằng … thì hồi đó khác..bây giờ khác chứ …
– Khác sao … thấy cũng như vậy mà … vẫn … khét tiếng … là xinh mà … hihi.. -tôi tâng bốc em một chút để lên tinh thần cho em …
– Không phải… ý Linh là … hồi đó … trong trường … mình phải dzữ … để người ta khỏi ăn hiếp … chứ giờ …
– Chứ giờ là vợ tui thì phải hiền phải không !
– Ai thèm … xí …
Nắm tay em … tôi kéo vào nhập cuộc vui … quả nhiên sự xuất hiện của em và tôi … tay trong tay … làm không khí càng thêm sôi nổi … có mặt tôi … không ai dám lời ra tiếng vào gì về chuyện em làm trong vũ trường hay anh của em là giang hồ gì nữa … tôi cũng cố pha trò hài hước làm em vui … mọi chuyện đều rất ổn … và êm đẹp … đến khi … có sự xuất hiện của … Đào …
…
– Ra dẫn con Đào vô kìa, nó đứng ngoài kìa …
Hai chiếc đũa trong tay tôi rơi ngay xuống đất khi cái tên “Đào ” được nhắc đến … trời ơi … Đào nào đây hả trời … làm sao đây …
– Đào … nào … đấy …
Tôi hỏi con bạn bên cạnh …
– Đào nào nữa … con bồ …
Tôi đạp chân nó một cái ra hiệu cho nó dừng lại … thế là rõ rồi … em vẫn chưa đi, vẫn còn ở đây … và chỉ ít giây nữa … em sẽ vào đây … và thấy tôi ngồi bên người con gái khác … rồi em sẽ tức giận tôi thế nào nữa đây … trời ơi … biết chui vào đâu để trốn bây giờ …
– Sao ngồi một cục vậy … – búp bê lay tôi …
– Không sao …
Tôi kéo ghế xích ra sau … để cố khuất sau lưng con bạn …
Tiếng em cười đùa với con bạn ngoài cửa … và … rồi … em bước vào … cả bọn nháo nhào lên khi trông thấy Đào … cúi gầm mặt xuống bàn … tôi không dám ngước lên nữa …
– Wow … !
Tiếng Linh bên cạnh suýt xoa … búp bê lay tôi …
– Bạn ông hả T ? – Linh hỏi
Tôi vẫn im lặng … không dám ngước lên …
– Sao im vậy …
Búp bê nhận ra những cử chỉ khó hiểu của tôi …
– Không …
– Bạn ông phải không ? Xinh thiệt …
– Ừhm …
– Ủa mà sao hình như tui thấy nó lần đầu nha … nó có học lớp ông không … sao tui không biết
– Có …
– Ủa … sao chưa từng thấy nhỏ này lần nào ta … i mà … nó cứ trừng trừng … qua đây nãy giờ nè …
Tôi ngước lên … quả nhiên … không ai khác … chính là em … và tôi không tin vào mắt mình nữa … em dường như thay đổi quá nhiều … khác hẳn Đào của tôi ngày xưa .dù là từ phía xa … tôi vẫn thấy những nét đổi khác thật mạnh mẽ ở em … từ ánh mắt vóc người đến khuôn mặt … cái nhìn của em toát lên một vẻ cương nghị mạnh mẽ … những sự thay đổi … đủ để tôi nhận thấy … vẻ đẹp đằm thắm của em … vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào … cặp má hồng ấy … chỉ mới 1 năm trước thôi … còn áp lên ngực tôi trong phút giây ân ái nồng nàn… làn da trắng mịn ấy … ngày nào tôi còn vuốt ve không rời … thế mà giờ đây … em đang ngồi trước mặt … mà ngỡ như xa cách vạn dặm … tôi cuối gục mặt xuống … không muốn nhìn ánh mắt trách cứ của em thêm nữa. …
Người tôi nóng hừng hực … làm sao đây … lòng tôi giờ rối như tơ vò … đầu thì cứ ong ong và đang cố nghĩ ra một cách nào đó để thoát ra khỏi chỗ này một cách êm thấm nhất … cứ nghĩ đến những lời thề hẹn mà tôi đã dõng dạc tuyên bố với Đào rằng sẽ chờ em suốt đời sẽ không bao giờ đổi thay … những nụ hôn khờ dại vội trao … rồi những lần ân ái đê mê … tôi lại thấy mình như một tên khốn nạn đáng bị băm vằm ngàn mảnh … những gì tôi đã làm khi Đào ra đi khiến tôi không còn mặt mũi nào để ngước lên nhìn em nữa … từ lúc ấy … tôi ngồi lặng như tượng đá … nhiều lúc cũng muốn ngước lên..để nhìn em ..dù chỉ một lần để thấy lại hình hài cô gái đầu tiên tôi yêu thực sự thêm một lần nữa … nhưng sự hèn nhát và mặc cảm không cho phép tôi làm được cái điều dù nhỏ bé ấy … tôi sợ sẽ bắt gặp ánh mắt em …
– Á …
Bàn chân Linh dậm lên chân tôi một cái đau điếng …
– Gì vậy!
Tôi nhìn em bực bội … chợt tôi phát hiện ra … sự hoảng hốt trên gương mặt em … tay em cấu chặc vào tay tôi … ra hiệu cho tôi nhìn qua phía kia … và kẻ thù chung của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện … thằng Sang … nó ngồi xuống … ngay cạnh Đào … và bây giờ … có thêm 1 ánh mắt hình viên đạn nữa … đang trừng về phía chúng tôi … rồi nó ghé vào tai Đào … thì thầm gì đó … tự dưng trong tôi lại bùng lên sự giận dữ … thằng bẩn thỉu ấy … đang nói gì vào tai em … chắc là những lời dối trá lừa lọc thôi … tôi thấy em mỉm cười … rồi nói lại với nó … trời … Đào ơi..đừng nghe nó … giá mà tôi có thể nói cho em nó khốn nạn đến cỡ nào … và từ lúc đó … chính tôi lại là thằng ngồi theo dõi từng động tĩnh của Đào và thằng chó Sang … không biết nó đang đầu độc em bằng cái quái gì … ra về … vẫn thấy hai đứa quấn quýt … thằng chó … năm 11 … tao còn nhớ mày thèm thuồng nhìn tao và Đào yêu nhau như thế nào …
…
Khi mọi người nán lại để chụp ảnh và tính đi tăng 2 … tôi lặng lẽ cùng Linh tách khỏi nhóm và đi về … dù cho búp bê nói cứ đi không có gì phải ngán thằng Sang cả … có gì 2 đứa cùng … liều mình ! Nhưng tôi bảo là uống hơi nhiều nên phải về nghỉ ngơi … tôi không muốn chứng kiến thêm cảnh chướng tai gai mắt kia thêm chút nào nữa … để Linh đứng đó… tôi đi lấy xe … có tiếng bước chân từ phía sau lưng … đừng nói là thằng chó Sang nha … mày lại đây đúng lúc lắm con … giờ mày thích gì tao cũng chiều …
– T …
Tôi giật bắn người … không ai khác đó chính là Đào …
– Đào … phải … không … – tôi nhìn em … đầy hồi hộp …
– Chứ ai nữa … bộ mới một năm… mà T quên tui rồi hả …
– Không … sao mà quên..được …
– Không quên mà sao từ nãy đến giờ không thèm chào tui một tiếng vậy … bộ có người mới là quên người cũ nhanh vậy sao …
Tôi cảm thấy thực sự hoang mang vì sự kết luận vội vã của em … nhưng tôi biết … sự trách cứ của em cũng bắt nguồn từ một niềm hy vọng dành cho tôi … và giờ đây tôi đã dập tắt niềm hy vọng ấy trong em … tôi chỉ còn biết im lặng … vì làm sao tôi có thể thanh minh gì nữa …
Chúng tôi lặng nhìn nhau … không ai còn có thể nói lời nào nữa …
– T ơi …
Tiếng Linh gọi tôi ngoài kia … chắc em đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa toi và Đào …
– Đó là ..Linh phải không ?
– Ừhm …
– Xinh lắm, tui nhìn còn mê huống chi là ông … sao … làm sao mà tán được em vậy !
Câu hỏi của Đào … làm tôi thực sự bối rối … không biết em đang nghĩ gì … làm sao em có thể nói ra những lời thản nhiên như vậy được … chẳng lẽ em không có chút hờn giận nào hay sao …
Tôi gượng cười cười im lặng vì không biết phải trả lời câu hỏi của em thế nào … từ phía xa … Linh vẫn đang nhìn về phía chúng tôi …
– Bà … khỏe không …
– Không! Sắp chết rồi … nên về đây gặp ông lần cuối nè!
Tôi cứng họng … em vẫn không thay đổi là mấy so với ngày trước … vẫn với ánh mắt sắc sảo tinh quái ấy …
– Vẫn như ngày xưa nhỉ … – tôi cười …
– Ừhm … vẫn là tui mà … còn ông sao … còn nhát chết như hồi trước không !
Tôi bắt đầu thấy bực vì cái vẻ mặt châm chọc của em … nhưng tôi vẫn cười trừ cho qua chuyện … dù sao tôi vẫn là kẻ có lỗi …
– Ặc… tui làm gì nhát bà … tự nhiên kêu tui nhát …
– Không nhát hả … sao hồi xưa đi chơi với tui … cứ chui vô hẻm đi vậy …
Lại một lần nữa … câu nói shock hàng của em … làm tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đở ngượng …
– Ờ thì … bây giờ … khác … giờ sợ ai nữa … thích thì … mai đi chơi … bà thích đi đâu … tui chiều …
Tôi cố tỏ ra hài hước … chỉ mong cuộc nói chuyện này kết thúc cho nhanh …
– Chu ! Vậy để mai tui rủ thằng Sơn nữa nhen !
Đến lúc này … thì tôi cảm thấy bị đụng chạm vào lòng tự ái nghiêm trọng … không biết em đang nghĩ cái quái gì mà dồn ép tôi tới tấp như vậy … có cần thiết không … tình xưa nghĩa cũ … chẳng lẽ em coi thường tình cảm tôi như vậy sao …
Không thể chịu đựng thêm thái độ khinh thường của em thêm nữa … tôi quay đi
– Bây giờ … T uống hơi nhiều nên ..hơi mệt … với lại phải chở bạn về chút … có gì … mai mình gặp nhau rồi nói chuyện..được không …
– Không ! Có chuyện gì thì nói luôn đi …
Bầu không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt … không biết em muốn cái quái gì đây ! Có thật là em đang muốn dồn tôi vào đường cùng không !
– Ủa! Sao lâu vậy T !
Tiếng búp bê vang lên phá vỡ bầu không khí câm lặng … trời ơi … em lại đây làm gì không biết nữa … đang định rút chạy … thì em lại dính vào … làm sao đây hả trời …
Trong lúc tôi còn đang bối rối không biết nói gì … thì Đào đã lên tiếng …
– Linh phải không !
Linh nhìn tôi … có vẻ em không hiểu tại sao cô gái xa lạ này lại biết tên mình … nhưng em vẫn mỉm cười đáp
– Ừhm … mình là Linh … ủa mà … mình gặp nhau lần nào chưa
– Rồi ! Thực ra là chưa … nhưng mà T cũng hay kể cho Đào về Linh lắm…
Cái gì … Đào đang nói cái quái gì thế … Tôi nhìn vào mắt Đào … cố hiểu xem thực ra em đang chơi trò gì ! Đáp lại tôi là một cái nhìn ” âu yếm ” đến rợn tóc gáy của Đào … tôi bắt đầu cảm thấy sợ cô gái này …
Bên kia chiến tuyến … Linh vẫn khá là ngây thơ …
– Ủa … vậy hả … kể gì vậy bạn … nói xấu mình phải không …
Linh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu của mình … chắc em còn đang thắc mắc … tại sao tôi lại có một người bạn thân thiết đến nỗi có thể chia sẽ những chuyện riêng tư … mà Linh không hề biết …
– Không có … T khen Linh không hà … – Đào mỉm cười đáp …
– Ừhm … hihi … bạn tên Đào phải không !
– Ừh … sao bạn biết mình
– Không … lúc nãy nghe mọi người gọi thôi … mà bạn cũng học lớp X với T luôn hả …
– Ừhm … trước kia thôi … giờ mình chuyển ra Bắc rồi …
– Ừhm … hèn chi ..tại mình cũng hay qua lớp x mà không thấy bạn … giờ bạn về đây chơi hả … bạn ở với ai trong đây …
– Ừh … thiệt ra..mình về … thăm T.
Đào nhìn tôi..nở nụ cười lém lỉnh … chính nụ cười ấy ngày xưa khiến tôi … yêu Đào bao nhiêu … giờ lại làm tôi sợ hãi bấy nhiêu … xích lại gần Linh … tay tôi khẽ chạm vào tay Linh … rõ ràng là Đào biết chúng tôi giờ đã là người yêu … tại sao còn chơi trò hai mặt như vậy … không thể để điều tồi tệ xảy ra thêm nữa … tôi vội vã chen vào:
– Giờ … T mắc đưa Linh về chút … có gì … mai gặp nghen…
Tôi vội vã kéo Linh đi … nhưng có vẻ Linh vẫn còn muốn tìm hiểu rõ ngọn nghành quan hệ giữa tôi và người con gái mới xuất hiện này … em giằng tay tôi ra và nói
– Từ từ … sao T bất lịch sự dữ … bạn bè ở xa về mà …
Vẫn với cái giọng hết sức hồn nhiên ấy … Đào nói:
– Không sao đâu … giờ Đào cũng về mà … tại lúc nãy … T hẹn Đào mai ra quán cà phê … nên phải về ngủ sớm … mai đi nữa …
– Ủa vậy hả …
Linh quay sang… trừng tôi một cái tóe lửa …
– Ừhm … à… T ơi … mai chở Linh đi theo luôn nghen … đi đông cho vui … 2 người buồn lắm …
– À … ừ … – tôi đáp lại … .. .
Cả quãng đường về nhà … Linh cứ theo tra hỏi tôi về Đào … khiến tôi phải nghĩ hết lý do này đến lý do khác …
…
Đêm hôm đó không tài nào tôi ngủ được … Ánh mắt đầy ẩn ý của Đào lúc tối … cứ ám ảnh tôi … không biết là em đang có ý định gì …
Đọc phần 72 tại đây : phần 72