Một ngày hết sức tồi tệ … ngày của những sự lừa dối, che dấu, những mưu tính … càng đau đớn hơn … khi đó lại là từ những người phụ nữ mà tôi yêu quý và tin tưởng … làm sao họ có thể làm như vậy … nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, phải chăng đây chính là điều mà mình đáng phải nhận, một kẻ như mình, có tốt đẹp gì đâu, thì mong gì người khác đối tốt với mình … phải chăng đây chính là những gì người ta gọi là ” cuộc đời “, thật giả lẫn lộn, trắng đen bất phân, và luôn tồn tại quy luật nhân quả, … phải … mình đã sống quá tồi … đã lừa dối nhiều người để đạt được những mục đích thấp hèn, giờ thì … phải nhận lại chính những gì mình đã gieo … cay đắng làm sao … đáng lắm …
Bước vào nhà … cả mẹ, ba và con mèo đang ngồi trong phòng khách, hình như họ đang chờ mỗi mình tôi .
– Đi đâu giờ mới về thế, lại đây ngồi cho tôi nói cái này đây.
Nghe giọng ba, chắc là đang giải quyết chuyện du học du hành đây, nhìn mặt con mèo đã không còn nhăn nhó như mấy ngày qua, phải, chắc nãy giờ ở nhà, đã dụ dỗ được ông bà già rồi, giờ đang tự đắc đây mà … anh với chả em … mày đi luôn đi cho tao mừng … uổng công tao tin tưởng mày bấy lâu nay … ngồi xuống ghế, tôi cất cái giọng mệt mỏi của mình lên, tỏ vẻ không quan tâm mấy đến những chuyện đang diễn ra trong cái nhà này, cảm giác cay đắng vì sự lừa dối… cứ đeo bám dai dẳng trong đầu, khiến tôi chẳng còn thiết tha gì trên đời nữa …
– Sao vậy ba …
– Má nó chưa nói cho thằng T nghe à.
Ngạc nhiên trước thái độ thờ ơ của tôi, ba quay sang nhìn mẹ … nhìn nét mặt nhăn nhó của mẹ, tôi đã mệt lại càng thấy ngán ngẩm thêm …
– Nói rồi chứ sao chưa !
– Rồi hả ! Vậy ý con sao T
– Sao cũng được, giờ con mệt quá, ba má với nó cứ bàn đi, tính sao thì tính, con không có ý kiến gì, nhà mình thì con có quyền quyết định hay lời nói của con có trọng lượng gì đâu, giờ má thích sao cũng được, miễn là đừng cãi nhau ì xèo, đừng có mặt nặng mày nhẹ trong nhà này nữa !
Đó là tất cả những gì tôi muốn nói lúc này, vì thực sự tôi đã qua cái tuổi phải ngồi quỳ gối năn nỉ ba má để đòi hỏi những gì mình thích mình thèm muốn như ngày trước, cái tâm lý ngán ngẩm bất cần … làm tôi không còn quan tâm đến bất cứ việc gì hay ai trên đời này nữa … tôi biết bây giờ mình hoàn toàn có thể đứng lên phát biểu quan điểm, suy nghĩ của mình, để cãi lại cái bảo thủ, suy nghĩ lạc hậu của má, rồi sau đó nói này nói nọ để gạt con mèo ra khỏi cuộc chơi, nhưng làm vậy để làm gì, để rồi khi tôi đi ra phi trường phắn ra khói cái nước Việt Nam này, còn ai mang tình yêu, sự nhung nhớ, luyến tiếc và nước mắt ra tiễn tôi đi … chỉ vì tôi vì ước muốn bản thân mà bóp méo tình cảm, lòng tự trọng của họ, không, chẳng được gì cả, tôi biết mẹ làm vậy cũng xuất phát từ 1 tình yêu thương con đến mù quáng, còn mèo thì nó cũng như mình thôi, còn ham muốn nhiều thứ mới lạ … dù có trách nó này nọ, nhưng mình hiểu, nếu là nó thì mình cũng sẽ không thể làm gì khác hơn …
Đứng dậy … tôi xin phép ba bước lên phòng, để lại tiếng thở dài và những ánh mắt khó hiểu của mẹ và con mèo …
Nằm xuống giường …
Cuối cùng thì cái cảm giác cô đơn lạc lõng của ngày xưa cũng trở lại … giờ thì tôi lại đang cười chính bản thân mình, không ngờ tôi cũng có ngày phải nằm thu lu một mình trong bóng tối để gặm nhắm nỗi đau của kẻ thua cuộc … bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ mình đã chiếm trọn tình cảm của cô, vậy mà, ngoảnh mặt lại … tất cả những gì tôi xây đắp, giờ đã lung lay dữ dội chỉ sau 1 đêm … tại sao lại như vậy … tại cô hay tại mình …
Tiếng bước chân ngoài hành lang … và vào phòng … kéo mền trùm lại … giờ tôi không muốn nói gì với ai nữa … lòng tin của tôi vào những thành viên của gia đình đang sứt mẻ nghiêm trọng … giờ họ có nói gì,thì tôi cũng không muốn nghe nữa ! Lại còn bày đặt bàn bạc này nọ …
– T … ngủ chưa … – mẹ lay tôi …
Chắc mẹ nghĩ tôi đang hờn giận gì mẹ đây mà, phải, tôi đang rất bực bội với mẹ, vì sự mù quáng trong tình thương của mẹ, đã cướp đi một cơ hội, một ao ước của tôi … tôi cần thời gian để bình tâm lại sau 1 ngày có quá nhiều điều tồi tệ xảy ra … rồi giấc ngủ cũng đến với tôi trong cái mền nóng nực, ngột ngạt ấy …
…
Nửa đêm…
Tiếng mưa ồn ã trên mái làm tôi tỉnh dậy … hơi thở của mưa … làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn … quờ quạng trong bóng tối kéo cái mền quấn cho ấm … thì bị ai đó dằn lại ..thì ra có người nằm bên cạnh … chắc không phải là mẹ, vì mẹ đời nào lại dành mền của tôi cơ chứ … mò điện thoại trong túi bật lên … thì ra là con quỷ mèo … láo thật … đã dành đi du học với ta, giờ còn dám qua dành mền dành giường nữa chứ … nhìn cái mặt đang ngủ thấy mà ghét … con gái mà suốt ngày dành ăn với anh, ngủ thì ngáy o o, chân tay thì quờ quạng tứ tung, đã thế tính tình còn hay lanh chanh lóc chóc, hóng hớt chuyện người khác, người trong nhà còn không chịu nổi, huống chi là đi ra nước này nước nọ, nó đuổi về sớm thôi con … ngồi dậy … tôi kéo mền phủ kín chân cho nó …
Ôm nó vào lòng … tôi cứ nghĩ mãi … chả lẽ sống giữa tình yêu thương của ba má, của tôi, của bạn bè thầy cô, và một vùng đất thanh bình, xinh đẹp … còn chưa đủ với nó hay sao … tại sao nó lại muốn ra đi … muốn bỏ lại tất cả để đến một nơi xa lắc xa lơ, lãnh lẽo xứ người … mèo tệ lắm … sao em có thể quyết định ra đi mà không chút đắn đo, không chút suy nghĩ vậy … em không coi tình cảm của anh, của ba má ra gì sao … nếu ngày mai em đi, còn ai ở bên anh để sáng sáng mò vào phòng anh phá giấc ngủ của anh … rồi ai đánh nhau với anh … ai dành ăn với anh đây … rồi ai đêm đêm ngồi nghe anh trút bực dọc, tức giận, nghe anh bốc phét rồi cười với anh … còn ai đêm đêm chui vào phòng anh giành giật mùng mền đây … sao em đối xử với anh vậy hả mèo … em tệ lắm … chỉ có với em … anh mới được sống thực với mình, được chửi bới la ó, được thú nhận tội lỗi, được khuyên nhủ, an ủi … được là anh … em đi rồi … anh còn lại gì đây … anh sợ lắm … đừng đi nhen mèo … hơi ấm của nó..làm tôi lại chìm vào giấc ngủ … ngày mai dù có ra sao … dù mèo có làm anh tức giận đau buồn thế nào … thì anh vẫn mãi yêu quí mèo … mãi là vậy … .dù ở bất kì nơi đâu, bất kì lúc nào … mãi mãi …
…
Gần sáng … trời vẫn còn mưa rả rích …
Vừa mở mắt ra … nỗi buồn lại kéo đến … cái cảm giác thật tồi tệ … nỗi ghen tức khi thấy hắn bước ra từ nhà cô … rồi hình ảnh hai người cặp kè sau lưng tôi … làm tôi cứ trằn trọc mãi … mở điện thoại ra … rồi lại đóng lại … tôi không đủ can đảm nghe lại đoạn ghi âm đó … tôi sợ sẽ nghe thêm nhiều điều tồi tệ nữa … còn tới nửa đoạn ghi âm nữa … họ đã nói gì nhỉ …
Chui ra khỏi chăn … tôi mò vào phòng tắm … bật điện thoại lên … hạ âm lượng xuống … tôi lại áp lên tai …
” Tại mấy thằng bạn cũ nó rủ, lâu ngày không gặp, cũng làm một ly chứ không tụi nó nói coi thường, à … Ngân … phải thằng T nó say thiệt không, sao thấy nó say mà mà mặt mày tỉnh bơ vậy, mà đâu nghe thấy mùi đâu ”
” À … chắc nó uống ít … kệ nó, để Ngân ra kêu nó vô ”
” Mà sao nãy ra thấy nó ôm Ngân chặt cứng vậy, phải say thiệt không, hay … giả bộ, sao say mà nó không về nhà mà tới đây vậy ”
” Thì … chắc nó sợ ba má la … .kệ nó đi … không sao đâu … thà nó tới đây còn hơn đi ngoài đường dễ gặp tai nạn nữa ”
” Ừhm, thấy Ngân với nó thân thiết ghê ta, có gì không đó ”
” Thôi ông, nói lung tung … nghĩ bậy không hà, cô trò với nhau mà, có gì đâu ”
” Thiệt không đó… à, thằng nhóc đó, nhà nó khó khăn lắm hả, bữa nghe nói nó định nghỉ học đi làm mà ”
” Cái … gì … ai … thằng T hả, ai nói vậy, Duy nghe ở đâu vậy ”
” Nó nói với Duy chứ ai, bữa ngồi đây nè .nó kêu nhà nghèo, không có tiền đi học, hỏi Duy thử có chỗ nào làm không chỉ nó với kìa ”
” Cái gì … làm gì có vụ đó ..hihi … chắc nó đùa Duy thôi, nhà nó khá lắm, mà nó cũng ham học lắm, học giỏi nhất lớp mà, hihi … cái thằng, chắc nó chọc Duy thôi ”
” Ừhm … thằng này … shock hàng thiệt … hèn chi..tưởng sao ăn bận như dân chơi, đi xe ga, đi đường thì gặp ảnh chở mấy con nhỏ ôm chặt cứng, tưởng ảnh chơi bời lắm chứ ”
” Ủa … Duy … nói … cái gì vậy..thấy nó ngoài đường … hả … ôm ai … ”
Gập điện thoại lại … tôi không dám nghe tiếp nữa … trời đất ơi … không biết hắn bắt gặp mình khi nào … lúc đó đi với ai nhỉ … Linh chăng … cũng có thể là Đào … nhưng ai cũng thế, một khi đã biết mình chơi trò hai mặt … cô giết mình mất … mà khoan đã … tại sao … lúc nãy cô ra dẫn mình vào … tại sao không thấy cô tức giận hay có thái độ gì trách cứ mình nhỉ … tại sao như vậy … có thể cô kiềm chế hay cô không còn yêu mình nữa … nên coi chuyện đó không có gì phải đáng bận tâm …
Bật điện thoại lên … tôi nghe tiếp …
” Ủa, Duy đâu biết, thấy ôm thôi chứ biết ôm ai mà hỏi ”
” Có chuyện đó nữa hả … sao … sao … nó … hư vậy … ”
” Hihi … gì đâu, thời nay mà, mà nó cũng lớn rồi mà ”
” Ừhm … mà … con ôm nó sao … ”
” Sao là sao … lúc đó nó đi nhanh quá Duy cũng đâu thấy rõ … ”
” Có phải là … tóc uốn cong cong, nhuộm hơi vàng không … mặt xinh lắm phải không … ”
” Ừhm, mặt cũng xinh … nhưng mà hình như là tóc duỗi chứ không phải là uốn … mà làm gì hỏi kĩ vậy … ”
” À … thì … tại nó..trước kia cũng có bạn gái xinh lắm … mà chắc là em gái nó chứ không phải bạn gái nó đâu ”
” Thằng này yêu đương ghê nhỉ … ủa mà sao … bà biết tường tận vậy, bộ chuyện gì nó cũng kể cho Ngân hết à ”
” Đâu … kể đâu … tại nghe trong lớp mấy đứa nó nói thôi, chứ tui đâu biết gì ”
” Ừhm … mà … chắc không phải em gái nó đâu, thấy hai đứa ôm nhau sát rạt mà … ”
” Ừhm … để … Ngân hỏi nó thử … ”
Tự nhiên giờ … tôi lại thấy thương cô vô hạn … chắc khi nghe chuyện đó … cô cảm thấy hoang mang lắm … nghe cái giọng ngắt quãng của cô … tôi biết cô đang rất lo sợ và hồi hộp khi nghe tin người mình yêu lại đi với người con gái khác … có lẽ … đêm nay … không phải mình tôi trằn trọc suy tư … bên khung cửa phòng mình … chắc cô cũng đang trăn trở không biết điều gì đang diễn ra giữa tôi và cô … tại sao tôi lại đi với người con gái khác … đó là ai … và tại sao tôi lại giận hờn vô cớ với cô … lại một lần nữa… tôi đưa tay lên … tự tát vào mặt mình một cái thật đau và tự thề với chính mình … sẽ không bao giờ nỗi nóng vô cớ với cô nữa … tội nghiệp cô … em xin lỗi… có lẽ cô nói đúng, em vẫn chỉ mãi là một thằng nhóc ăn chưa no, lo chưa tới, làm sao em xứng được với một người thánh thiện, vị tha và xinh đẹp như cô cơ chứ … tại em tất cả…
Bước xuống cầu thang … ngồi một mình trong phòng khách … ngóng ra ngoài vườn … tất cả những gì tôi muốn lúc này là màn mưa ngoài kia sẽ phai đi, mây đen sẽ tan mau, để tôi có thể bước ra ngoài kia … lao đến với cô … tôi sẽ quỳ xuống … khóc lóc, sẽ cầu xin, sẽ làm mọi thứ để mong cô tha lỗi …
Bật điện thoại lên … tôi nghe tiếp đoạn cuối cùng …
” Thôi … Duy ngồi đây … để Ngân ra kêu nó vô … sợ nó ngoài đó trúng gió nữa … ”
” Lo quá ta … thôi tui cũng về đây, vậy là chiều mai bà đi hả ”
” Ừhm …, cảm ơn Duy nghen, cho Ngân nhiều vầy khi nào mới trả được lại đây ”
” Gì đâu mệt quá, của má Duy gửi cho ba Ngân thôi mà, à … chiều mai cần chở ra bến xe không … Duy qua chở … ”
” Thôi … không cần đâu, Ngân đi taxi cũng được mà ”
” Gì đâu mà, mai 5 giờ phải không … có gì Duy qua chở đi, ok ? Thôi tui về nhen ”
” Ừhm … ”
Trời … thì ra là ba cô trong sài gòn bị đau … mình quả là thằng khốn, nhà cô có chuyện hệ trọng như vậy, cô đang buồn như vậy, vậy mà còn ngồi đây ghen tuông vô cớ, trách móc cô, ôi trời ơi … tại sao mình khốn nạn thế này … cô ơi … em … xin lỗi … em đến với cô … ngay đây … không còn gì để do dự, đắn đó, chần chừ nữa …
Kéo áo mưa trên giá trùm vào, tôi mở cửa, phóng xe lao vào trong màn đêm … .
Nép vào dưới gốc cây cho đỡ lạnh … mở điện thoại ra … tôi không biết … nếu bây giờ … cô ra đây thì tôi sẽ nói gì nữa … tôi sợ, trong lúc xúc động, mình sẽ nói ra những điều không nên nói, rồi cô sẽ hỏi này nọ … và tôi lại phải dối trá, quanh co, tìm đủ mọi cách để thuyết phục cô rằng tôi chỉ có mình cô … không còn ai khác … không … tôi đã mệt mỏi với những điều như vậy … tôi không muốn nói dối cô thêm nữa … nhưng thực sự … tôi cũng không có đủ can đảm để thừa nhận sự thật … tôi biết sẽ có ngày tôi phải xa cô … nhưng không phải là hôm nay, trong một buổi bình minh u tối, giữa màn mưa lạnh lẽo này … tôi không muốn quay về mà chưa được hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, chưa được cảm nhận hơi ấm cơ thể của cô … chưa được áp mặt vào mái tóc xõa mượt mà ấy … tôi chưa chuẩn bị để mất cô …
Chuông điện thoại đã đổ … vẫn còn thơi gian để dừng lại trước khi cô thức dậy … và bắt máy … phải làm sao đây..lùi bước hay … tiếp tục … cô ơi … đừng bắt máy … làm ơn …
Tại sao cùng lúc tôi có thể vừa thèm khát được gặp cô … lại vừa sợ hãi phải đối diện với cô đến như vậy … tôi phải làm sao đây …
Gập máy lại … tôi quyết định quay về …
Những hồi chuông điện thoại dồn dập chợt rung lên … đúng là cô đã gọi lại … hít một hơi thật sâu … tôi mở máy ra …
– Alo …
– Alo, T hả…
Sóng mũi tôi chợt cay cay khi được nghe cái chất giọng êm ái ấy …
– Em … T … nè … cô …
– Có gì mà gọi cô sớm vậy T …
– Em … à … không có..đi … tập thể dục không …
– Cái gì ? T sao vậy … trời đang mưa mà … sao mà đi được …
– À … vậy..hả … vậy … thôi … vậy … em … em về nhen …
– Về cái gì ? Trời … đang ở đâu mà về … T sao vậy … sao giọng run run vậy …
– Không sao … cô … ngủ đi … em … em …
Ánh đèn bật sáng từ trong nhà cô …
– Em sao … nói đi … có phải đang đứng trước nhà không …
– Em …
– T …
Giữa muôn ngàn giọt ngắn ngọt dài từ lung linh mờ ảo dưới ánh đèn đường … tôi có thể thấy … bàn tay cô đang vẫy tôi … và tiếng cô gọi vang tên tôi giữa màn đêm … bước từng bước … tôi tiến đến bên thiên thần hộ mệnh của cuộc đời tôi …
– Trời, bị sao vậy, đang mưa gió bão bùng mà tự nhiên đội áo mưa qua rủ đi tập thể dục là sao ! Đi vào đây nhanh !
Chưa bao giờ bị mắng mà tôi lại cảm thấy mãn nguyện như thế …
– Hê hê … mưa chút xíu mà gì đâu …
Tôi tỏ ra khá bình thản và thanh minh …
– Điên hả, mưa vầy mà chút xíu, còn không vào nhanh đi, đứng đó tui quýnh bây giờ !
– Thôi, vào đó nổi điên quýnh người ta nữa, có ai bảo phải xuống đâu mà tự nhiên xuống rồi giờ hù quýnh người ta nữa, thôi lên ngủ tiếp đi, em về !
Tôi tỏ ra khá ngang ngược … hy vọng cô sẽ nổi điên lên … vì tôi biết ..chỉ có như vậy..cô mới nói thật ra những gì mình nghĩ … vì cô là con người yếu đuối, nên ít khi nào dám nói thẳng hay hỏi thẳng những chuyện làm người khác buồn lòng bao giờ …
– Ha… hay quá há ! Nửa đêm nửa hôm … xuống mở cửa cho rồi còn đổ thừa này nọ ! Mặc kệ ông … thích về thì về đi, thấy ghét !
Cô đang giận … hehe … còn thương em lắm phải không cô … vậy là em vui rồi … em chỉ cần có vậy … những lời mắng mỏ, trách móc của cô … làm em vui xiết bao … cô càng bao dung, càng vị tha … em càng thấy mình không xứng đáng … cảm ơn cô … tốt nhất là cô hãy cứ ghét em nhiều vào …
Một nụ cười … chợt đến trên đôi môi tê cóng vì lạnh của tôi … nhìn cô thêm lần nữa … tôi quay đi …
– Ơ … ơ … cái gì vậy … về thiệt hả …
Cô vội chạy theo … níu tôi lại …
– Từ đã …
– Sao … thì đuổi thì ..em về … kì ghê … đã đuổi mà còn níu kéo nữa …
– Thì … ai giữ đâu … ghét cái mặt … chờ hết mưa đã …
Cô buông tôi ra … ngại ngùng …
Tôi vẫn cười và quay đi …
– Ơ …
Chắc cô đang bối rối lắm khi thấy tôi chẳng hề có chút ý định nào nán lại …
– Nói..giỡn thôi mà …
Cô lẽo đẽo theo tôi …
– Vào nhà đi ! Đứng đây ướt bị đau bây giờ ! – Tôi đẩy cô vào
– Kệ tui ! Làm quan tâm lắm không bằng ! Tui đứng khóa cửa không được hé !
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi …
– Ơ … khóa cửa … thì làm sao em dắt xe vào được …
– Hả … !
Bước chân vào trong nhà … tôi nhìn cô lo ngại …
– Ủa … mà có má cô ở nhà không … !
– Cũng biết sợ hả ! Tưởng gan cóc tía chứ !
– Suỵt … nói nhỏ thôi … bác nghe bây giờ !
– Nhà tui tui thích nói to không được hả !
Chắc cô tức lắm khi nãy giờ bị tôi chọc quê mấy cú … hihi … tội nghiệp …
– Phải cô đang cố tình chơi em phải không ! bác mà xuống đây, hỏi này hỏi nọ, là em đổ thừa hết cho cô cho coi !
Tôi càng tỏ ra ngang ngược để xem sự tức giận của cô co thể bùng nổ đến mức nào …
– Thách ông đó ! Dám không! Ông mà dám nói lung tung … tui …
– Tui sao … định làm gì em !
– Đi về … nhanh … đi về … không cho ở nữa … !
Nắm lấy tay áo tôi … cô lôi tôi ra khỏi nhà … tôi hiểu cảm giác ấm ức của cô lúc này, chắc cô đang rất giận vì bị đánh thức giữa đêm … đội mưa xuống mở cửa cho toi mà còn bị tôi shock hàng nữa … không tức làm sao cho được …
Đẩy tôi ra khỏi phòng khách, cô đóng sầm cửa lại … đúng là … cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh … có lẽ mình hơi quá lố … hihi … thôi kệ … có khi như vậy cũng tốt, tất cả những gi mà cô vừa làm … là đủ nói lên tình cảm của cô dành cho tôi rồi … tôi còn muốn gì hơn nữa … cảm ơn em …
Nhìn vào cửa kính, cô đang bước vội lên cầu thang … không thèm ngoái lại nhìn tôi một cái … ghê chưa …
Mở cửa ra … vào trong nhà lấy áo mưa … tôi tắt điện cho cô … rồi bước trở ra sân khép cửa lại …
Dưới gốc cây mà chỉ mấy phút trước tôi còn nép mình co ro vì lạnh và vì sợ … giờ đây … tâm hồn tôi đã thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều … cô có biết là em đang cười mãn nguyện không … vì giờ đây em chắc rằng … trên chiếc giường ấm áp mà mình đã từng ôm ấp nhau … cô vẫn đang nghĩ về em … về tình yêu của chúng mình … về tất cả những gì mình đã cùng xây đắp … ngắn gọn hơn, đó là tình yêu …
mở điện thoại lên … tay tôi run rẩy bấm từng phím … nhắn cho cô …
” Em tắt điện đóng cửa rồi, chìa khóa cổng sắt em bỏ trong chậu hoa dưới cổng ấy …
p.s : giá mà cô biết em đã ghen và bực tức như thế nào khi thấy cô đi chơi với ông Duy! Nhưng mà cô cứ ngủ ngon … vì em sẽ không bao giờ có thể ngừng yêu Ngân … mãi mãi là vậy !
Tin nhắn vừa gửi đi … thì chuông điện thoại cũng đổ ngay lập tức … lại là cô … mệt ghê hihi …
– T … nói gì vậy … cô đi chơi với Duy hồi nào..đâu … bạn bè ..đi uống nước thôi mà …
– Thì … ai nói gì đâu … nhưng mà … làm sao không ghen tức, không giận cho được khi thấy người mình yêu … đi uống nước với người khác …
– Ừhm … mệt ghê … ghen thì ghen … nhưng mà … Ngân chỉ đi uống nước nói chuyện thôi đấy nhé … không được nghĩ lung tung đâu …
– Thiệt không đấy … khó tin quá !
– Thiệt ! Thề mà …
– Ừhm..hihi..thôi ngủ đi … em về đây … không phá cô nữa …
– Ngủ gì mà ngủ nữa..tui tức ông quá nè … đến phá người ta rồi định chạy hả !
– Ha ! Cô hay nghen … tội cô lớn lắm, em chưa phạt cô là may rồi ! Lại dám đuổi người ta về, giờ còn lên giọng nữa chứ !
– Ừhm ! Có giỏi thì vào đây xem ai phạt ai !
– Mà … má cô có nhà không … nói 1 tiếng coi … cứ úp úp mở mở sao dám vào !
– Mệt quá … không có … đi sài gòn rồi !
– Ủa ! Có chuyện gì vậy … sao đi sài gòn … có phải là ba cô bị đau không …
– Trời ! Sao … sao … biết hay vậy ! Mới đây mà … ai nói cho T vậy …
– Haha ! Nằm nhà bấm quẻ thôi …
– Thôi … vào đây rồi nói … tốn tiền điện thoại người ta quá hà !
– Cho em phạt thì … mới vào … còn không thì về …
– Thì vào đây … mới phạt được chứ … cứ đứng nói hoài …
– Hihi … chết cô với em rồi …
– Xí …
Dắt xe lại trong sân …
Điện phòng khách bật sáng … từ trong nhà ..giọng cô hối thúc
– Nhanh đi, ướt hết bây giờ …
– Từ từ … nãy đuổi người ta cho lắm vào giờ hối …
– Còn đứng đó nói nhiều tui quất mấy roi đấy … dắt xe vào nhà luôn đi … để đó cho ăn trộm vô à !
– Dạ ạ ạ ạ … ..
Nhìn nét mặt nôn nóng của cô … chắc đang “nóng ” trong người lắm rồi đây …
– Trời … mặc áo mưa mà sao ướt mem vậy !
Cầm áo mưa của tôi, cô treo lên giá …
– Do cô chứ ai !
– Tự nhiên do tui !
– Trời mưa ầm ầm mà cứ … hết đuổi ra rồi đuổi vô … lạnh run người đây … !
– Thôi … cô lỡ … ai biểu T cứ … lì lì chi …
Hihi … mới làm dữ có chút mà cô đã yếu lòng rồi … phải lợi dụng bắt nạt thêm chút nữa mới được …
– Thôi mệt quá, kiếm cho em cái khăn lau đi …
– Ừhm … chờ chút …
Cô vội vã bước lên phòng lấy khăn cho tôi … ngồi xuống ghế … tôi cũng không hiểu sao tình thế lại quay ngoắt 180 độ như thế, lúc đội mưa đến đây, mục đích duy nhất của tôi là thú nhận tội lỗi và xin cô tha thứ … thế mà bây giờ … tôi là trở thành kẻ ăn hiếp cô …
– Nhanh đi cô ! Làm gì mà lâu vậy ! Lạnh muốn chết nè … – tôi gọi vọng lên trên gác …
– Ừhm … chờ chút …
Nhìn cái điệu bộ hối hả của cô chạy xuống từng bậc thang … tôi lại thấy buồn cười …
– Nè … lau nhanh đi không nước thấm vào người nữa …
– Cô có phải là người yêu em không vậy !
– Cái gì nữa đây ! – cô nhìn tôi nhăn nhó …
– Còn không mau lau dùm em … – tôi chìa đầu ra …
– Vừa vừa phải phải thôi nha … nãy giờ … ăn hiếp tui hơi bị nhiều đó … – cô “đứng lên” phản kháng..
– Ăn hiếp cái gì … ai là người có lỗi … còn cãi nữa …
Biết không thể nói lại một thằng ngang bướng như tôi … cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt..nhưng lập tức cô đã … trả thù … phủ cái khăn lên đầu tôi … cô lợi dụng vừa lau vừa xào xáo cái đầu tôi, vừa giật mấy cái đau điếng …
– Cô … cô chơi em hả …
– Chứ gì nữa đây ! Không thấy người ta đang lau hả !
– Cô … cô lau mà sao giống cô đang rửa rau quá … đầu em chứ phải rổ rau đâu mà cô chơi xào qua xào lại vậy … không có chút thành ý gì hết … cô định xây tổ chim trên đầu em hả !
– Hihi … vậy … tự lau đi … thấy ghét …
Cô cười tinh quái … lấy cái lược trên tủ ..cô đưa cho tôi …
– Còn cười nữa à … lại đây cho người ta phạt coi !
– Phạt sao …
– Lại đây thì biết … hỏi cái gì !
– Thôi … lên kia đi … ở đây … kì quá … tự nhiên ngồi giữa phòng khách vậy …
– Haha ! Thế cô nghĩ em định làm gì cô mà phải lên kia … hihi … đầu óc đen tối thấy sợ luôn …
Tôi cười khoái chí..còn cô thì ngượng ngùng không biết nói gì …
– Thôi … tui … đi ngủ đây … kệ ông ngồi đó muốn làm gì thì làm …
Cô ngượng ngùng quay đi …
Không để cô thoát … tôi đứng dậy nắm tay cô lại
– Bây giờ lên có ngủ được không mà ngủ..lại đây em phạt đã rồi mới được ngủ …
– Không … tui mệt rồi !
Tỏ ra khá cảnh giác … chắc lần này cô sợ bị hớ như lúc nãy …
– Phạt nhanh mà … chút xíu là xong … hehe … lại đây …
Đẩy cô lại ghế …
– Cái gì nữa đây … định làm gì tui thế …
– Thế cô nghĩ là em sẽ làm gì … hihi … đoán thử xem nào …
– Thôi … tui đi ngủ đây..mệt quá …
– Thôi mà … từ từ ngủ … lúc nãy ngoài kia đã nói cho người ta … phạt rồi mà.
Ôm cô vào lòng … tôi không cho cô chạy thoát …
– Thì … làm gì … nhanh đi chứ … lòng vòng hoài …
– Hihi … làm liền đây …
Ngồi xuống ghế, tôi đập đập lên đùi mình.
– Lại đây nằm nè … nằm úp lên đùi em đi …
– Trời … cái dụ gì vậy … – cô ngớ người ra …
…
Kéo váy cô ngược lên, cặp mông trắng phau tròn trịa hiện ra … vừa nhìn thấy tôi đã muốn áp mặt xuống cắn 1 cái cho đã … nhưng mà phải kiềm chế … ” Chách… ”
Tôi phát cái đầu tiên lên mông cô …
– Quỷ … đau … – cô dãy nảy lên
– Hihi … biết tội mình chưa !
– Không biết !
Cô bật lên phản đối, đè cô xuống, tôi nạt
– Không biết hả !
” Chách… ”
Cặp trắng múp máp của cô lại nẩy lên vì cái đánh thứ hai của tôi
– Đau mà … nhẹ thôi … !
Chắc là cô đau thật … vì chỗ tôi đánh hơi ửng đỏ lên … mà cũng có thể do làn da nhạy cảm … vì tôi chỉ phát nhẹ thôi mà …
– Chừa chưa! Còn dám đi chơi với người khác không … !
– Nữa … đã nói đi uống nước thôi mà !
Cô vừa kéo váy xuống vừa thanh minh …
– Thiệt không !
– Thiệt … ai nói dối làm gì …
– Thôi được rồi … tạm tin … à … còn cái tội nữa … nặng hơn …
– Tội gì ! Tui đâu làm gì đâu !
Phát cô một cái nữa … tôi ôm cô ngồi dậy …
– Tại sao Ngân sắp đi xa mà không báo cho T biết hả … Ngân … định bỏ T một mình phải không …
– Trời … sao … biết tui sắp đi ! Ông … phải ông nghe lén không …
– Em mà thèm nghe lén à !
– Chứ sao … mấy chuyện này Ngân chưa nói … mà sao T biết … mà Ngân cũng chưa nói với ai hết … sao T biết được !
– Không quan trọng ! Ngân được lắm … không nói ai … mà lại đi nói cho ông Duy hả ! Ngân không coi T ra gì hết phải không !
– Trời! Không phải vậy đâu ! Tại … Duy là bà con với nhà Ngân mà … nên chuyện gì má Ngân cũng nói với nhà Duy hết … mà Ngân cũng định nói cho T mà … tại mấy ngày nay gọi điện có được đâu !
Đúng rồi … quên bén đi là điện thoại của tôi đã hư … đang phải xài nhờ cái của Đào … nhưng dù sao… trách móc là vậy … nhưng tôi đâu có giận cô chút nào … chỉ là tôi muốn phải chính cô cho tôi nghe tường tận mọi sự việc … ôm cô vào lòng … tôi hôn lên mái tóc thơm nồng của em …
– Ừhm … từ giờ … chuyện gì cũng phải nói cho T biết nghe chưa … T muốn chuyện gì mình cũng chia sẻ cho nhau hết … được không … móc tay nghen … từ giờ hứa là không dấu diếm gì nữa nghen …
– Ừhm … hứa mà … có gì đâu mà phải dấu T chứ … à … T … T nói thì hay lắm … thế … T có dấu Ngân điều gì không!
Câu hỏi của cô … làm tôi cứng đờ …
– Ý Ngân … là sao … T dấu Ngân điều gì … ?
– Thì Ngân … không biết nên Ngân mới hỏi T …
– Nhiều lắm !
– Trời … còn không mau nói đi … cho T một cơ hội đấy !
– Là sao …
– Thì … đánh kẻ chạy đi… chứ ai đánh người ở lại … thật thà thú nhận đi … có chuyện xấu xa gì mau khai hết ra … tui … tha cho … không thì đừng trách …
– Thì … cũng như cô … thôi …
– Như tui là là … sao … nói rõ coi … đi với ai … khai mau …
– Thì bạn cũ … đi … uống nước … trò chuyện thôi mà … mà sao cô biết !
– Thiệt không …
Buông tôi ra… cô nhìn thẳng vào mắt tôi … làm sao một người cả tin như cô có thể nhìn xuyên thấu được cái tâm hồn tăm tối của tôi … với sự vị tha, thánh thiện của mình … chắc cô không bao giờ có thể tưởng tượng được người mà mình đang đặt trọn trái tim, sự tin tưởng, niềm hy vọng … lại là một kẻ dối trá hèn hạ …
Thay cho 1 lời nói dối nữa … đôi môi lạnh giá của tôi đáp lại cô bằng một nụ hôn gượng gạo vô hồn …
– Thôi … em về … nghen …
– Ủa … sao về …
– Thì … về thay đồ … chứ lạnh quá … đồ ướt hết rồi nè …
Bàn tay tôi … nắm chặt lấy tay cô … cố lưu lại chút hơi ấm cuối cùng trước khi tôi phải trở lại con đường đầy mưa gió lạnh lẽo ngoài kia …
– Ừhm …
Cô nhìn tôi thở dài …
…
Theo tôi ra ngoài sân … bàn tay cô không rời tay tôi …
– Thôi … cô vào đi … coi đau nữa …
Cô mỉm cười …
– Lo xa quá, về nhanh đi … à … đường trơn trượt … coi chừng té nhen..đi từ từ thôi …
– Biết rồi … tay lái lụa mà … T … về … nghen …
Lời từ biệt đã nói … nhưng những ngón tay còn đan chặt vào nhau không rời … bước thêm một bước nữa ra ngoài sân … những giọt mưa chảy tràn từ trên mái hiên mang theo cái vị nồng nồng của rong rêu đọng lại trên môi tôi … dưới hiên nhà ấy … thiên thần yêu dấu của tôi vẫn đứng đó..ánh mắt dõi theo từng bước chân của tôi … Ngân ơi … tha thứ cho anh …
…
Chiều hôm đó… cô gọi cho tôi…
– Alo … em nè cô ..
– T … giờ T có bận gì không …
– Không cô, sao cô..
– Có chuyện này … nhờ T chút được không !
– Trời ! Cô nói gì vậy, nhờ với vả cái gì, nghe xa cách dzữ, có gì cứ nói đi xem nào
– Hihi … vậy mới xứng làm người yêu tui chứ …
– Ừhm … thì nói đi … phải chở cô ra xe không …
– Trời … T đọc được ý nghĩ của Ngân hay sao vậy … !
– Hehe … tất nhiên ” vậy mới xứng làm người yêu của cô ” chứ … giỡn thôi chứ em cũng đang định qua nè ! 5 giờ xe chạy phải không …
– Không phải đi xe mà đi tàu … 7 giờ tàu chạy … nhưng mà bây giờ ra sớm … vậy được không … hay sao T …
– Thì đương nhiên phải ra sớm rồi ! Chờ em chút nhen … em qua liền …
…
Tiếng còi tàu hú vang làm tôi giật mình … quay sang … cô đang nhìn tôi …
– Chuyện gì buồn vậy T … – nắm tay tôi cô hỏi …
– Không có gì đâu cô..
– Thế nãy giờ Ngân nói gì T nghe không …
Đương nhiên là không rồi … làm sao mà tôi nghe cô nói gì khi tất cả những gì tôi đang nghĩ đến là sự lựa chọn… tôi muốn khẳng định người mà mình yêu thương nhất là ai… tôi sợ… khi biết sự thực thì cả ba người sẽ rời khỏi tôi…
– Có chuyện gì nói Ngân nghe đi … sao cứ im im vậy …
Cầm tay cô lên … tôi cắn một cái … rồi áp lên má …
– Không sao thiệt mà …
– Ngân đi … mấy ngày rồi Ngân về mà … có đi luôn đâu mà lo …
– Ừhm … vào đó nhớ gọi điện cho T nhen …
– Ừhm … đàn ông gì kì quá … toàn bắt người ta gọi không à …
– Hihi … sợ tốn tiền điện thoại phải không … bao nhiêu, em đưa trước cho nè !
– Xí í í … ai thèm …
Vuốt ve mái tóc mượt mà của cô … mái tóc mà từ bé tôi đã luôn ao ước… lớn lên người vợ của tôi sẽ có một mái tóc như vậy…
” Chuyến tàu số hiệu xxx khởi hành từ ga xyz đi Tp Hồ Chí Minh sắp cập bến … mời … ”
– T … hình như là tàu của Ngân …
– Ừhm … coi lại vé thử … phải không …
– Phải …
…
Bước lên khoang cùng cô … trên những chiếc ghế nệm bọc vải thô cũ nát … những con người đang lò mò ngồi dậy, trong họ thật mệt mỏi vì phải chờ đợi … nhìn ra cửa sổ … họ đang cố tận dụng chút thời gian ít ỏi khi tàu dừng để cố thu vào tâm trí những hình ảnh nơi vùng đất lạ lẫm mà họ đang đi qua … ngồi xuống bên cạnh cô… tôi mang trong mình cảm giác sợ hãi… cảm giác sẽ mất cô mãi mãi…
– Cho … em đi với cô … cho em đi với …
– Hihi… đùa hả …
Cô cười … nhưng nhìn vào nét mặt u ám một màu của tôi … cô tỏ ra lo lắng …
– Cô chỉ đi mấy ngày thôi mà … rồi cô về … thiệt đấy, đừng có buồn mà …
Gục đầu lên vai cô … tôi cố ngăn hai hàng nước mắt chảy xuống..nhưng không được …
– Trời … sao vậy T …
– Không … sao … – tôi vẫn nghẹn ngào …
– Có chuyện gì nói cô nghe đi … T cứ vầy sao Ngân yên lòng mà đi được …
Ôm mặt tôi … bàn tay ấm áp của cô… vuốt những giọt nước mắt trên má tôi …
– Em … xin lỗi … cô … em …
Những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía chúng tôi … không hiểu chuyện gì đang xảy ra …
– Thôi … từ từ … đứng dậy … đi xuống đây với cô… có gì từ từ nói … đi … đừng khóc nữa …
Nắm tay tôi … cô kéo tôi ngồi dậy … chúng tôi rời chỗ … bước ra khỏi toa … băng qua những đường ray rỉ sét … tay cô vẫn xiết chặt tay tôi không rời …
Dưới bóng tối của một con tàu đang nằm yên lặng trong sân ga… chúng tôi tựa đầu vào vai nhau … những cái vuốt ve, cái ôm nồng ấm của cô … khỏa lấp dần nỗi tuyệt vọng trong tôi …
– Dù … có chuyện gì … Ngân cũng luôn đứng bên T … nên T đừng có buồn … có gì cứ nói cho Ngân đi … rồi mình cùng giải quyết mà …
– Em xin … lỗi …
– Lỗi gì … mà phải xin … cứ nói ra đi … dù có bất kì lỗi gì … cô cũng tha thứ cho T hết … nếu T tin vào tình yêu của cô … thì nói ra hết đi … T càng giữ kín … cô càng thấy bản thân mình có lỗi với T đấy …
– Không … lỗi của em …
– Nhìn cô đi T … bây giờ không còn là lỗi của T nữa … mình là một rồi … lỗi của T cũng là lỗi của cô … nói cho cô biết đi …
– Em … đã … không … thực lòng … với cô … em … đã … .
– Sao … nói tiếp đi … cô sẽ không trách T đâu …
– Em … thực sự… đã làm điều có lỗi với cô…
” Đoàn tàu số hiệu xyz đi từ ga … đến ga … sắp khởi hành … mời quý khách nhanh chóng … .”
Tiếng động cơ xe lửa dồn dập nổi lên … giờ phút ly biệt đã cận kề … ai ai cũng tranh thủ những giây phút cuối cùng để nói những lời yêu thương, để chúc tụng, để ôm ấp nhau … những hình ảnh hiếm hoi khi mà những lo toan, suy tính, ham muốn, ích kỉ, nhỏ nhen, hận thù chợt bị đốt cháy bởi giây phút ngọn lửa của tình bạn bè, vợ chồng, mẹ con, anh em bùng lên … những giọt nước mắt rơi xuống đã nói thay cho tất cả …
Ôm chặt lấy tôi … những nụ hôn âu yếm từ đôi môi ngọt ngào của cô đặt lên trán lên mắt tôi … tôi gần như ngất đi trong đê mê … nắm chặt hai tay tôi cô nói bằng hơi thở gấp gáp …
– Bất kể điều gì … Ngân đều tha thứ cho T … đừng tự dằn vặt mình nữa … mạnh mẽ lên … chỉ cần T biết là T đã có lỗi, và biết rằng mình phải đi tìm sự tha thứ … thì Ngân luôn sẵn sàng chấp nhận … nhớ chưa … đi thôi …
Bàn tay cô lại nắm chặt tay tôi … kéo tôi ra khỏi nước mắt …
…
– Ê thằng kia … tránh ra khỏi đường ray nhanh! Muốn chết à. – tiếng người bảo vệ hét lớn …
Bên trong… cô đập tay liên tục ra hiệu cho tôi dừng lại … nhưng tôi vẫn chạy theo … miệng vẫn thét vang tên cô … một tiếng còi tàu hú lên giữa màn đêm … ở bên khung cửa toa tàu ấy … tôi biết nước mắt cô vẫn rơi và môi cô vẫn thầm gọi tên tôi …
…