Chiều hôm ấy, được nghỉ học, mình ngồi trà đá với mấy thằng cùng xóm. Đang bắn thuốc lào thì nhìn thấy dáng ai rất quen, ngồi sau con Jupiter và phóng vào quán cafe hơi chếch chếch với nhà mình. Người đèo gái là 1 ông mặc quân phục, to cao, nhìn rất chững chạc. Cười nói vui vẻ lắm. Mình ho sặc sụa luôn, vừa ho vừa chỉ, xong thế nào lại bỏ tay xuống làm mấy thằng bạn tưởng điên.
Lúc ấy tự nhiên cũng bình tĩnh lại, chẳng nghĩ gì, vì gái kể gái có 2 ông anh trai, 1 ông bộ đội, thỉnh thoảng mới về nhà và cưng gái lắm. 2 đứa cũng chưa là gì của nhau, nên chỉ thấy hơi khó chịu tí thôi, nhưng cũng không thể coi như không có gì xảy ra được. Lí do thứ nhất, là vì hồi ấy các em gái cấp 3 trường mình cực kì mê các anh bộ đội, nó như 1 phong trào vậy, ngày nào cũng thấy thư từ bay về tới tấp, nào là binh chủng pháo binh, HVKTQS, HVCAND, chả biết chúng nó hót hươu hót vượn gì…. nhiều em còn làm hồ sơ thi Sư phạm nữa cơ, mơ ước là sau này thành cặp vợ chồng kiểu mẫu “pháo anh trên đồi cao nã vào đầu giặc Mĩ, bục giảng dưới hầm sâu em cũng là chiến sĩ” – nhất là các em bên ban Xã hội.
Và, lí do thứ 2: là anh trai em gái thì không có sờ má gái như vậy! – Lúc đó mình nghĩ thế.
Chính vì 2 lí do đó mà tối hôm ấy đi học thêm về, mình phóng ra bưu điện, lao vào bốt gọi điện ngay cho gái. Và sau khi được giải thích đó là anh trai vừa đi xa về thì mình như 1 thằng trẻ con được kẹo, trút được gánh nặng ngay lập tức, lại phóng xe đạp về với tâm trạng phơi phới. Phơi phới được đến chiều hôm sau. Dấu ấn đầu tiên mà mình biết gái không ngây thơ như mình nghĩ.
Chiều đó, sau khi đưa gái đi học về, mình với thằng H tạt vào ngồi quán bia gần nhà gái (chỗ mình có phố bia, vẫn nhớ là 2K 1 cốc hồi đó. Học sinh, chẳng có tiền, mấy cái nem chua để từ đầu đến cuối buổi, chỉ dám ăn lạc luộc, bánh đa vớ vẩn). 2 thằng đang chém gió điên đảo thì thấy tiếng gọi thằng H.
…
– Ê, H!
H: Anh K, vào đây ngồi với bọn em
Ông anh nhìn lùn tịt, mặt khắc khổ bước vào, nhìn thấy mình chìa tay ra bắt luôn.
– Em chào anh ạ, em là C bạn của H
Ông K: Anh là K. Rồi quay sang bảo thằng H:
– 2 em cứ ngồi đi, anh mua can bia về tối có khách.
Thằng H thì không chịu cứ nằng nặc bắt ông ấy ở lại, mình chả hiểu ông này là cái gì mà nó làm như bác Hồ thế không biết. Cuối cùng thì ông K cũng ở lại kèm theo điều kiện là uống 1 cốc xong phải về.
H: Đây là anh K, anh trai của C.
À, hóa ra vậy, mình như bắt được vàng, cơ hội lấy hình ảnh. Ngồi hỏi han này nọ, thì bỗng dưng thằng H chỉ mình nói
H: thằng này đang tán cái C đó anh. Anh thấy em rể được không? hehe
Anh K: Thế hả? Ừ, cứ yêu nhau là được, khà khà. Anh thì quan trọng gì, công nhân như anh ráo mồ hôi ráo tiền, chả có thời gian để ý gì đến nó, ông M (anh cả) thì đóng quân xa, cả năm mới về 1 lần, nhiều khi cũng thương nó, nó có người yêu nhà tao còn mừng ý chứ.
Nghe đến đây mình thấy hơi chột rồi, nhưng vẫn cố hỏi thêm, chắc ai cũng từng gặp qua cái cảm giác này, cảm giác hỏi và hy vọng mình sai.
Mình: Thế anh M Tết vừa rồi có về không anh?
Anh K: Có, ổng về trước Tết đến mùng 2 lại lên đơn vị luôn, mấy năm nay toàn thế, sang năm mới lại về.
À ừ. Vậy là hiểu anh trai rồi. Anh trai à? Trò dối trá mình không bao giờ tha thứ. Mình sa sầm mặt, hồi đó còn trẻ con, thất vọng thế nào là thể hiện ra mặt luôn.
Tối hôm ấy điện thoại phòng mình kêu liên tục (hồi ấy chưa có di động). Biết bị lộ nên gọi điện thanh minh à!? Haha. Lần nào chuông reo mình cũng nhấc, nghe thấy tiếng C mình lại dập xuống. Đến lần thứ 4, mình mới nóng mặt
Mình: Bạn đéo có lịch sự tối thiểu hả? Có biết làm phiền gia đình tớ thế nào không?
Rồi dập máy.
Hôm sau đến lớp mình nhận được 1 lá thư. C nhờ thằng H đưa. Không cần biết viết gì, mình xé ngay trước mặt thằng H, vo viên ném luôn sọt rác. Thằng bé ngớ người không hiểu chuyện gì. Với mình đơn giản sự thật chỉ có 1, ngay thẳng thì chẳng có gì phải giải thích. Mình cũng tránh mặt C từ đó, nhiều hôm thấy mình đang ngồi ghế đá, C tách nhóm bạn đi lại chỗ mình định ngồi thì mình lại đứng dậy đi vào WC. Chẳng muốn nói gì, nghe gì.
Thời gian đó kéo dài đến lúc thi tốt nghiệp. Mình thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm C – xuống sắc thấy rõ, gầy và hốc hác, không còn khuôn mặt bầu bĩnh nữa. Nhưng mình mặc kệ, cái mình bị lừa dối còn đau hơn nhiều lần!
Thi tốt nghiệp xong, gái có tổ chức 1 buổi tiệc nhỏ để coi như chia tay thời cấp 3. Tất nhiên mình cũng được mời. Chẳng thiết tha gì, nhưng nghe mấy thằng bạn nói ra rả, rồi thêm mấy em L, K nói thêm vào nữa nên cũng quyết định diện đồ đến nhà em nó. Tiệc hôm nay cũng chẳng khác gì buổi 8/3 trước mình đến, vẫn từng ấy mống, cơ mà hôm nay có cả bia rượu. Chắc là quất 1 buổi sau cùng đây.
Mẹ C thấy mình thì vẫn rất niềm nở, nhưng nghe trong giọng nói có vẻ gì đó không thích.
– Sao lâu nay không thấy đến chơi C?
– Dạ, cháu bận học ạ.
– Ừ, dạo này thấy em nó buồn buồn. Mấy đứa chơi với nhau thì bảo ban đừng để ảnh hưởng gì đến học hành nha cháu, sắp thi rồi. (Giọng trách móc)
– Dạ.
Vào nhậu. Gái giành ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng lại gắp cho mình, mình không gắp ra mà cứ để đấy đến lúc đầy cả bát, 2 đứa cứ thế không nói gì. Mình kệ. Được 1 lúc.
– Sao C không ăn? Tớ nấu không ngon à?
– Không phải.
– Thế C ăn đi, đầy cả bát rồi.
– C kệ tớ.
Được lúc thì nghe thấy xụt xịt… gái đưa tay lên quệt mắt. Mình hoảng quá rút cái khăn đưa ngay cho gái, cứ thấy con gái khóc là mình cuống hết lên, haizzz. Đấy là trong lòng, còn ngoài mặt mình vẫn lạnh tanh. Ngước nhìn lên thì thấy bố gái đang nhìn 2 đứa, mắt rực lửa, chắc ông nghĩ đây là thằng làm con gái mình ốm yếu như thế. Mẹ gái thì nhẹ nhàng hơn.
– Bác uống riêng với thằng cu C nào!
Mình: Vâng ạ, cháu mời bác – mình cầm cốc lên
– Đỗ đại học nhé!
– Vâng cháu cảm ơn bác – cháu hiểu ý bác mà.
Bọn kia thì nhao nhao lên bảo bố gái phân biệt đối xử này nọ, bla bla bla làm ông bác phải uống đủ với cả lũ.
Được bia rượu tiếp lời, mấy anh chị có gì là cứ tuôn ra hết, ôm nhau, thủ thỉ, khóc lóc. 3 thằng mọi khi như đô vật, động tí là nhè mình ra đánh mà giờ nhìn như 3 con mèo. Mình thì chẳng vấn đề gì vì từ cấp II cứ bố 1 cốc con 1 cốc, bia hơi.
Uống cũng tê tê rồi, bỗng em L bật dậy, bụm miệng khóc xong lấy xe phóng về luôn, chẳng chào hỏi gì ai. Thằng T cứ ngồi đần mặt ra xong lại cúi xuống. “Gì mà như Lan Điệp vậy trời” – mình nghĩ. Mấy đứa lại xúm vào hỏi han thì nó cứ gạt đi, nước mắt lã chã, bảo nó đuổi theo thì nó cứ ngồi gục đầu xuống, lại khóc. Mình bực mình quá chửi:
– ĐM, mày không chạy theo nó xem nó đi đâu, con gái uống rượu ra đường giờ này, ngồi khóc ccc.
Nó vẫn ngồi im, xong tự dưng bật dậy, lao ra xe, trước khi phóng đi còn hú lên “ Tao sẽ không để L phải khổ nữa!” Bố thằng dở! Mấy đứa kia thấy thế cũng buông hết bát đũa chạy theo ra, mình cũng không ngoại lệ. Đang định trèo lên con mini huyền thoại thì em C chạy lại gần cầm lấy tay lái
C: C đừng đi nữa, vừa uống rượu rồi!
Mình: Tớ còn tỉnh nhất đó C
C: Thôi C đừng đi nữa, tớ có chuyện muốn nói với C – À ra thế chứ.
Mình: Có chuyện gì nữa vậy C?
C: Tớ muốn nói để C hiểu, C hiểu lầm tớ rồi. Anh đó học trường mình, ra làm bộ đội chuyên nghiệp nên 8/3 không được nghỉ, ngày hôm đó anh ấy về và qua chở mình đi uống cafe để tặng quà. Tớ thấy thương anh ấy đi xa nên đi cùng, nhưng tớ cũng đã nói hết với anh ấy về tình cảm của mình, về cả C nữa C ạ. Tớ xin lỗi C vì đã nói dối C.
Mình: Có là gì của nhau đâu mà C phải giải thích với mình? Giải thích với chúa nhé (hồi năm đó câu này rất thịnh hành ) – Mình bất cần.
C: Vì, vì tớ không muốn mất cậu. Hức hức
Mình: Không muốn mất C, cũng không muốn mất luôn cả anh bộ đội đúng không? 2 anh chị tình cảm thế cơ mà.
C: C… C không được xúc phạm tớ! Những tình cảm của anh ấy tớ đều từ chối. Lỗi của tớ vì tớ không dứt khoát nên anh ấy hiểu lầm, và đến giờ vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Tớ xin lỗi, tớ hứa sẽ không nói dối thêm 1 lần nào nữa!
Thực ra trong thâm tâm, không hiểu sao khi chỉ cần nghe gái nói trong nước mắt là mình đã tha thứ cho gái rồi. Nhưng bản tính cố chấp khiến mình chẳng thể lại gần ôm gái vào lòng được. Nhìn kĩ lại, mình cũng đã quá trẻ con, ít ra mình nên đòi hỏi để được biết sự thật, chỉ vì chuyện đó mà mình lặn gần 3 tháng không thèm hỏi han, gái sụp xuống thấy rõ. Nhưng cũng trong thời gian đó, mình đã thấy tình cảm chai đi, chẳng còn những mong nhớ gặp mặt, hay thấp thỏm nhìn thấy dáng nhỏ xinh của gái nữa… Tất cả là vì cứ mang trong mình tư tưởng bị phản bội, trong khi đã là gì của nhau cơ chứ. Càng nhớ, càng gét, càng không muốn gặp. Thật buồn cười.
Mình: Tớ hiểu rồi.
C nhìn mình, khẻ mỉm cười, mắt vẫn long lanh nước
C: C có muốn cầm tay tớ không?
Mình: Không.
Gái bất ngờ. Có lẽ cả nghìn thằng thì cũng chẳng có lấy 1 thằng như mình, gái đưa lên đến mồm rồi còn chê, trong khi đó là người mình nhớ thương bao lâu. Mình tiếp:
– Trong thời gian qua, cảm xúc của t bị chai đi rồi C ạ, đó không phải lỗi của C, nhưng cảm xúc thì khó mà lấy lại, tớ xin lỗi. Có thể 1 ngày nào đó, tớ sẽ cầm tay C, và nói những điều hay ho hơn, nhưng không phải bây giờ.
C: Bạn thật khó hiểu, có lẽ vì vậy mà nhiều người con gái khóc vì bạn.
Mình: C nhầm rồi, tớ chưa để ý ai ngoài C
C: C mới nhầm đó, C không để ý thôi.
Lặng im. Rồi gái nói tiếp:
C: C có thể cho tớ ôm 1 lần được không?
Mình không nói gì, chẳng bất ngờ. Gái tiến lại gần, ôm, chặt lắm. Được 1 lúc thì mình gỡ 2 tay gái ra, nhưng gái nhất quyết không chịu.
C: Không! Không buông ra đâu.
Mình: Có ích gì hả C, cố giữ cái không thuộc về mình. Lỗi là của tớ, nhưng tình cảm chẳng có lỗi gì cả. C có tin tớ không? Còn tớ tin sẽ có 1 ngày tớ nói yêu C đấy, có điều không phải bây giờ. Tớ cần thời gian.
C buông mình ra và ngước lên, nhìn thương lắm.
C: Hứa nhé!
Mình: Hứa!
C: Bắt tay nào. Hihi
Nhưng, gái trượt đại học, cú sốc lớn…
Gái cắt đứt mọi liên lạc với mọi người, đóng cửa tự kỉ. Cách duy nhất để gặp là đến nhà. Gái xấu hổ, vì hot girl lại trượt đại học. Mình thì chẳng nghĩ ngợi gì, học tài thi phận, vẫn thường xuyên đến chơi với gái, nhưng thái độ của gái làm mình thấy khoảng cách ngày càng xa. Trong câu chuyện gái bao giờ cũng cố đưa đẩy giống như kiểu “ C vào trường, nhiều con gái lắm, tha hồ nhé”, hay “ Tìm người yêu nhanh nhanh còn giới thiệu với bạn bè nào, hihi” ……… vài lần đầu thì mình còn trêu lại, và còn nhớ mình đã cầm tay gái nói: “Mình vào trước đợi 1 năm mà, cứ yên tâm học nhé!”
Thêm nữa, trong mình vẫn mặc cảm vì đã gián tiếp làm gái trượt đại học nên dù gái thế nào thì mình vẫn đến, khó chịu cũng đến.
Nhưng, càng về sau thấy càng nhàm, gái lặp đi lặp lại câu nói và tỏ ra miễn cưỡng khi gặp mình. Tự ái, cảm giác bị xúc phạm niềm tin, mình quyết định dừng lại. Mình vẫn còn nhớ mang máng đại ý là: “ C coi thường tớ quá rồi, yêu thương nhau có phân biệt giỏi dốt, giàu nghèo đâu? Những gì cần nói tớ cũng đã nói, những gì phải làm cho C tin tưởng thì tớ cũng đã làm, nhưng chẳng bao giờ đủ với C thì phải. Cảm ơn C vì những tình cảm ban đầu thật đẹp”.
Rồi mình đi, chấm dứt mọi liên hệ, nhưng mình đã không làm được. Chính xác là cả 2 không làm được để rồi lại đến với nhau, và yêu nhau thực sự.
Đọc phần 3 tại đây : phần 3