Kiều Nhi là học sinh duy nhất trong làng còn theo học đến tận lúc này nhưng vì trong làng không có trường cấp 3 nên em định bỏ học. Em là niềm tự hào của gia đình, làm sao bố mẹ nỡ nhìn con gái mình sau này cũng vất vả đi làm ruộng được, họ hết lời động viên em lên thành phố học, khó khăn lắm Kiều Nhi mới gật đầu.
Ngày Kiều Nhi nhập học cũng là ngày trường đón đoàn đại biểu bấy lâu nay tài trợ giáo dục về trường. Trong đó có một doanh nhân trẻ tuổi dáng dấp to cao, khuôn mặt đẹp trai của anh ta khiến bao nữ sinh điêu đứng lên phát biểu:
– Xin chào các em, tôi là Tuấn Vũ, hiện đang là giám đốc điều hành công ty XXX, rất vui được hỗ trợ tài chính cho trường chúng ta. Trong thời gian tới công ty tôi sẽ mở lớp riêng cho những em có nguyện vọng trở thành doanh nhân do tôi giảng dạy. Xin cảm ơn!
Đám nữ sinh thi nhau xin đơn gia nhập lớp học của Tuấn Vũ nhưng ánh mắt của hắn không rời Kiều Nhi. Hắn từ trước giờ chỉ chơi những cô chân dài nóng bỏng, không có hứng thú với những em nữ sinh kẹp lép như Kiều Nhi. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã không thể rời mắt khỏi em, một nữ sinh có gương mặt ngây ngô như thiên thần, đôi mắt trong veo và làn da trắng mịn hơn bất cứ làn da chát phấn nào hắn từng thấy. Tuấn Vũ tự mình cầm đơn đăng ký đến trước mặt Kiều Nhi, hắn nháy mắt:
– Em muốn tham gia lớp của tôi chứ?!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kiều Nhi, một giám đốc điều hành đang tự tay mời một nữ sinh sao?! Tính Kiều Nhi vốn nhút nhát, em vừa bối rối vừa xấu hổ đỏ mặt khiến Tuấn Vũ phải thầm nghĩ cô bé này thật đáng yêu.
– Em… Em… – Kiều Nhi lắp bắp, đám bạn bè cùng lớp không ngừng đẩy đẩy vao em ý bảo nhận tờ đơn đi, Kiều Nhi run run đón lấy tờ đơn từ tay Tuấn Vũ, e ngại cúi đầu. – Ưm… Mong anh… À không, mong thầy giúp đỡ…
– Đó là trách nhiệm của tôi mà!
Tuấn Vũ cười sáng lạn khiến đám nữ sinh xung quanh bịt miệng kiềm chế tiếng gào thét cuồng nhiệt, hắn tự hỏi bản thân có nên thử khâu vị mới không nhỉ? Khó khăn lắm thời đại này mới gặp được một cô bé ngây thơ mà…
Và Tuấn Vũ quyết định đến ký túc xá trường tìm Kiều Nhi ngay sau đó một tuần và đương nhiên phải bí mật gửi thư vì Kiều Nhi từ quê lên đâu có điện thoại.
– Anh… À, thầy có việc gì cần gặp riêng em thế ạ? – Giọng Kiều Nhi rất nhẹ nhàng, như vuốt ve tai hắn vậy.
– Ngoài giờ học cứ gọi anh đi, tôi đã lọc và xem xét hồ sơ của những bạn tham gia lớp tôi dạy và phát hiện em có hoàn cảnh khá đặc biệt. – Tuấn Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt xinh xắn của em không rời mắt nhưng Kiều Nhi không phát hiện ra điều đó.
– À vâng…
Kiều Nhi vuốt tóc qua vàng tai, chiếc áo mỏng của em vô tình làm lộ ra xương quai xanh tinh tế. Tuấn Vũ quay mặt nhìn đi hướng khác, có phải chưa nhìn thấy gái khoả thân bao giờ đâu, hắn đang ngại cái gì cơ chứ?!
– Tôi biết em đang cần tiền và cần tìm thuê chỗ ở giá rẻ mà điều kiện sống tốt hơn ở ký túc xá của trường. – Tuấn Vũ nhìn dãy nhà ký túc xập xệ sau lưng Kiều Nhi, nhà trường có vẻ không chú trọng vào đầu tư nơi này thì phải. – Dọn dẹp đồ đạc đi, tôi sẽ đón em đến sống cùng chung cư cao cấp của tôi, nhà tôi có hai phòng ngủ, điều kiện an ninh ở đó cũng tốt.
Kiều Nhi bị choáng váng, họ mới gặp nhau một lần, vì sao Tuấn Vũ phải đối xử tốt với em như thế?! Kiều Nhi lùi lại, thái độ của em chuyển sang lo lắng:
– Như vậy có hơi đường đột quá không? Với lại… Với lại em không có tiền trả cho anh… và… và… một nam một nữ ở chung như thế bố mẹ em sẽ lo lắng. Em nghĩ thầy cô cũng không cho phép đâu ạ.
– Giáo viên chủ nhiệm lớp em đã đồng ý rồi, tôi cũng đã liên lạc với phụ huynh của em trước khi đến đây. Hơn nữa tôi không cần tiền của em nên mới giúp em…
Tuấn Vũ đương nhiên đã suy nghĩ trước mọi tình huống, giáo viên thừa biết hành vi của hắn nhưng hắn là nhà đầu tư của họ, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt cho qua ý đồ của hắn. Còn bố mẹ Kiều Nhi? Tuấn Vũ đã gọi điện rồi nhưng với trình độ am hiểu kém lừa họ quá đơn giản, thận chí họ còn nghĩ gửi được con gái đến chỗ giàu có là tốt. Kiều Nhi vẫn còn e rè, em nói khe khẽ:
– Nhưng… vì sao anh lại tốt với em như thế, chúng… chúng ta đâu phải là bạn?
Tuấn Vũ mạnh bạo nắm lấy tay Kiều Nhi khiến em giật nảy mình:
– Đương nhiên, vì anh muốn trở thành bạn trai em, anh đã thích em kể từ lần gặp đầu tiên rồi!
Kiều Nhi rụt tay lại, hai má em đỏ lựng lên, em chưa từng được ai tỏ tình điều đó khiến em bối rối không biết làm gì tiếp theo, nhất là trước một người quá hoàn hảo như Tuấn Vũ.
– Đừng từ chối, anh sẽ rất buồn đấy… – Tuấn Vũ ngon ngọt dụ dỗ. – Em nghĩ sao?
– Em… Em đồng ý.
Vành tai Kiều Nhi đỏ lên như sắp bốc khói, sự đáng yêu của em lúc này khiến Tuấn Vũ không kiềm chế được hôn lên môi em khiến Kiều Nhi đang choáng váng càng trở nên choáng váng hơn, giọng em phát run:
– Người… Người yêu của nhau hay làm vậy sao?
– Còn hơn cả thế. – Tuấn Vũ cười ranh mãnh, quả nhiên em cũng chỉ là cô bé ngây thơ làm gì có ai xỗ xàng hôn ngay sau lời tỏ tình như hắn chứ?! – Cục cưng, mau lên sắp xếp đồ đi, anh đưa xe đến đón em rồi.
Kiều Nhi bị lời dụ dỗ của Tuấn Vũ làm mê mẩn, bóng dáng nhỏ xinh vội chạy về ký túc xá soạn đồ. Tuấn Vũ đứng tựa vào ô tô, thầm nghĩ thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng là một điều hay ho, nếu không hợp thì chia tay, với nữ sinh đơn giản như Kiều Nhi thì em sẽ không làm rùm beng lên bám đuổi Tuấn Vũ như mấy cô chân dài thường ngủ với hắn.
Từ trước đến giờ Tuấn Vũ vốn sống trong biệt thư nhưng vì Kiều Nhi mà hắn quyết định chuyển ra ngoài mua một căn chung cư cao cấp, nếu chia tay thì cũng lắm hắn sẽ tặng không cho em căn hộ này. Tuấn Vũ giúp Kiều Nhi mang hành lý lên phòng. Căn chung cư lớn lại hướng ra trung tân thành phố ngập tràn ánh đèn khiến Kiều Nhi vui vẻ cả buổi chạy quanh nhà như đứa trẻ con tíu tít. Sắp xếp xong mãi đến gần mười một giờ đêm Kiều Nhi mới mệt nhoài nằm xuống sofa, đôi mắt to tròn chân thành nhìn Tuấn Vũ:
– Cảm ơn anh.
Tuấn Vũ nhìn Kiều Nhi, hắn lớn lên trong gia đình giàu có, từ nhỏ xung quang hắn toàn là đám ruồi bu xu nịnh, đã lâu lắm rồi hắn mới bắt gặp lại sự chân thành như thế. Tuấn Vũ cười ranh ma cúi sát xuống mặt Kiều Nhi:
– Những người yêu nhau luôn có cách đặc biệt để cảm ơn… – Ngón tay dài của Tuấn Vũ vén sợi tóc mềm của Kiều Nhi, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai đỏ ửng xấu hổ của em. – Em nên dùng cách khác cảm ơn anh mới phải.
Kiều Nhi vụng về đẩy Tuấn Vũ ra, lúc em hỏi hắn thực ra trong đầu em không có suy nghĩ gì cả:
– Dùng cách gì ạ? – Tuấn Vũ không trả lời chỉ cười nhìn Kiều Nhi, mãi một lúc sau em mới đỏ mặt lắp bắp. – Không lẽ… Không lẽ… Là cách mấy bạn nữ lớp em vẫn kể?!
– Cách gì? – Tuấn Vũ hỏi vô tội.
Kiều Nhi đỏ mặt cúi đầu, khuôn mặt em đáng yêu đến mức khiến Tuấn Vũ chỉ muốn cắn em một cái:
– Là… Là… làm chuyện… Ưm… Làm chuyện người lớn!!
Tuấn Vũ đột nhiên bế Kiều Nhi lên như bế công chúa khiến em sợ hãi quẫy đạp:
– Anh… Anh muốn làm gì?
– Muốn em cảm ơn anh. – Tuấn Vũ trả lời tỉnh bơ, mặc kệ Kiều Nhi vùng vẫy vẫn bế em.
– Nhưng… Nhưng em chưa sẵn sàng… Với cả… em chưa tắm… tắm… Em chưa… vẫn chưa… – Kiều Nhi sợ đến mức nói năng loạn xạ.
Tuấn Vũ biết khó đối phó nhất đối với kiểu nữ sinh như em chính là tâm lý lo sợ, em khác hẳn với đám đàn bà hắn bỏ tiền ra mua, họ sẵn sàng chèo lên giường banh háng ra chờ hắn. Tuấn Vũ hôn lên trán an ủi tinh thần Kiều Nhi:
– Anh cũng chưa tắm, hay là mình tắm chung nhé?! – Tuấn Vũ cố ý nhìn Kiều Nhi với ánh mắt buồn bã. – Em không yêu anh sao?!
Yêu? Kiều Nhi đương nhiên không biết yêu là gì nhưng em không muốn làm Tuấn Vũ buồn, hắn đã cho em quá nhiều so với mong đợi. Kiều Nhi vội lắc đầu:
– Em đương nhiên là có…
– Vậy chúng ta cùng tắm nhé?
– Vâng…
Giọng Kiều Nhi nhỏ như con mèo, em không thích điều này, tất cả quá nhanh chỉ trong một đêm nhưng em sợ sẽ khiến Tuấn Vũ buồn nên không dám từ chối.
Tuấn Vũ bế Kiều Nhi vào bồn tắm đầy nước, quần áo em và hắn ướt sũng dính vào nhau. Tuấn Vũ bắt đầu hôn Kiều Nhi, hắn quấn lấy lưỡi em, hôn đến khi em nghẹn thở trượt vào trong lòng hắn mới chịu thôi. Trong lúc Kiều Nhi đang mơ màng vì bị Tuấn Vũ hôn, hắn nhanh chóng cơi quần áo ném ra ngoài, ngay cả quần áo lót của Kiều Nhi cũng bị lột sạch. Kiều Nhi bị lạnh, em xấu hổ chìm vào trong làn nước của bồn tắm, giơ tay cố che chắn thân thể trần truồng như một đứa trẻ.
– Đừng nhìn… em… em… xấu hổ…
– Cục cưng ngoan, để anh thương em… – Giọng Tuấn Vũ khản đặc dụ dỗ Kiều Nhi mãi mới chịu để lộ ra thân thể.
Làn da em trắng mịn như da em bé, bầu ngực nhỏ của em khiến Tuấn Vũ nãy sinh suy nghĩ nếu hắn không cẩn thận sẽ bóp nát ngực em mất. Đầu ti con bé hồng hào xinh đẹp chứ không thâm nhi đầu ti của những người Tuấn Vũ đã chơi, đặc biệt mu lồn con bé căng đầy nhẵn bóng không có lấy một cọng lông tơ.
Tất cả từ trên xuống dưới khiến Tuấn Vũ mê mẩn không rời mắt, hắn xỗ xàng lao vào người Kiều Nhi cắn mút khắp cơ thể em, bọt nước bắn tung toé ra ngoài, Tuấn Vũ cẩn thận nắn bóp bầu ngực nhỏ nhắn của Kiều Nhi khiến em yếu ớt rên rỉ. Một tay hắn mò xuống giữa hai chân em, một ngón tay tiến vào cái lồn chật hẹp của em. Cảm giác lạ lẫm khiến Kiều Nhi phát run rên rỉ, tiếng rên của em khiến hắn như uống rượu say.
– Em đẹp quá!
– Ư… Ưm… Em thấy lạ quá… Anh… ngón tay của anh đang ở bên trong… A…
Tuấn Vũ bắt đầu di chuyển ngón tay, Kiều Nhi cong người kêu rên, đôi môi hắn di chuyển xuống núm vú hồng nhỏ xíu của em, liếm mút vân vê làm đầu ti Kiều Nhi căng cứng. Ngón tay của Tuấn Vũ bắt đầu di chuyển, một ngón rồi hai ngón, hắn càng ngày càng cắm vào rút ra nhanh hơn. Kiều Nhi vòng hai tay qua cổ Tuấn Vũ, khuôn mặt em ửng hồng xinh đẹp khiến Tuấn Vũ thì thào vào tai em:
– Đáng yêu quá… – Ngón tay hắn cắm vào nhanh hơn, cong lên làm loạn trong cái lồn non tơ thít chặt của Kiều Nhi.
– A… Ưm… Chậm… Chậm lại… A… A… Đừng mà… Em không chịu được… Ư…
– Rên to lên, anh muốn nghe giọng cưng…
…
Còn tiếp…