Khi con tàu rời cảng một khoảng xa độ hơn 15km, Thành gài số tự động giữ gia tốc máy chạy đều đều, cho Thanh Nguyệt cầm lái hướng đường thẳng lướt tới trước. Chàng chỉ quang cảnh xung quanh về đêm, nhân cơ hội đưa tay thám hiểm cặp nhũ hoa, thoa nắn vuốt lên xuống vùng bụng thon eo, rồi từ sau ôm hôn nàng như món quà từ trời rớt xuống, “khối thịt dư” áp sát vào hai mông to tướng của Nguyệt làm nàng sung sướng, bèn sàng mông qua lại cho cọ xát… đến khi tàu vào điểm hẹn, vừa thả neo an toàn, mở đèn tín hiệu đêm.
Thành đưa bộ trang phục bơi lội cho Nguyệt ướm thử vào người, căn dặn những điều căn bản khi gặp nguy khốn, xong vòng tay ôm siết nàng trong nổi dâm dục dâng tràn. Nguyệt biết muốn có tiền vào tay – hoa hồng tải hàng – , thì nàng phải hy sinh chút gì “quý báu” với thanh niên lái tàu, huy hoàng hay chợp tắt, sinh mạng tùy thuộc vào chàng ta cả.
Thành có sức khỏe dồi dào, chắc chắn tinh lực sung mãn, Nguyệt thoáng nghĩ chút nữa hai người nhập cuộc vui mây mưa, nó sướng miên man và kéo dài bất tận. Cả hai ôm nhau hôn hít như cảnh vợ chồng sinh hoạt hằng ngày không còn ngượng ngùng, khi toàn thân nóng ran và hưng phấn trọn vẹn, chàng hướng Nguyệt lại ghế sofa – bed phía sau. Nguyệt nằm ngửa đưa hai chân cao lên, dâng trọn âm đạo mở rộng cho dương vật to và dài của Thành xâm nhập, chàng nắc thật mạnh ra vào trơn tru ấm áp, từng cú nắc tạo âm thanh o ọt… oọt, nàng sướng trân người, dâm thủy tuôn ra ào ạt, Thành cứ hành sự như của riêng mình cho tới khi đưa Nguyệt lên đỉnh tuyệt vời ái ân, chàng rút ra cho bắn tinh dịch vào khăn, Nguyệt như còn tiếc nuối, ôm ghì chặt không chịu nới lỏng vòng tay, miệng ú… ớ phát âm đầy giọng dâm dục, chị sướng lắm em hãy, âm hộ chị “bót” cứ đụ mạnh đừng nề hà gì…
Chị Nguyệt ơi! Hãy ngồi dậy, hãy khom người vịn thành ghế đi, Thành tra chim vào nắc mạnh và liên tục – như kiểu thông nòng súng chiến đấu – . Nguyệt quá ngỡ ngàng, không thể tưởng sự sung mãn thanh niên tuổi ba mươi, vừa bắn khí xã bỏ trước mặt mình, giờ hùng hục quần thảo như trâu kéo cày.
Trời êm sóng lặn bốn bề, âm thanh giao hợp vang ra dù nhỏ đến đâu cũng khiến dưới tầng máy nghe rõ. Triết, thợ máy biết anh tài công đang hú hý, nhanh chân như thoát chàng đến cạnh bên, ra dấu cho Thành nhường mình, vì nãy giờ chưa được xã “xúp báp” với Mỹ Lan. Một dương vật khác lạ vừa thế chỗ trong âm đạo, nàng nhận những cú nắc liên tục, đến kích ngất bất tận, Nguyệt quay lại nhìn, dưới ánh sáng lờ mờ của trăng sao tỏa xuống một thanh niên vạm vỡ không kém, nhưng dương vật không to lớn bằng cu của Thành, chị ơi em đây – đừng sợ sệt điều chi hãy vui vẻ.
Chàng thợ máy nương cho Nguyệt nằm xuống sàn gần ghế tài công, tiếp tục nắc, thọt nàng sướng khoái không biết trời trăng mây nước, ngoại cảnh là gì. Nắc thêm hồi cảm thấy nàng hoàn toàn đạt đỉnh khoái lạc, mới bắn xã tinh dịch trong âm đạo nàng.
– Cám ơn chị đãi tụi em chầu nhận hàng đêm đầy ý vị.
Nghe tiếng rên la thống khoái của Thanh Nguyệt, Phong và Mỹ Lan cũng chạy lên cabin xem sự thể. Đúng, Mẹ vợ mình đang thụ hưởng lạc thú riêng tư với thanh niên trong chuyến thủy trình đêm.
Phong quỳ xuống ôm hôn Mẹ, con đây mẹ ơi, có sao không? Vui vẻ không?
– Cám ơn con, thăm hỏi mẹ như cho niềm an ủi, từ trưa giờ chúng ta đã trải qua nhiều giây phút hứng thú khác nhau Mẹ đều đón nhận cách vui vẻ. Còn con có vui vầy gì không…
Mỹ Lan và Phong đồng đỡ Thanh Nguyệt ngồi dậy, cùng hướng dẫn vào phòng tắm tầng dưới. Nàng nhận thấy Phong ân cần với mẹ vợ và nhún nhường trong sự giao hợp với mình, nàng có thiện cảm ngay với chàng. Anh Phong nên theo kề bên em đừng rời nhau nửa bước từ bây giờ trở đi, vì giờ giao hẹn gần đến.
Khoảng rạng hơn nửa đêm, tàu giao hàng đến chạy qua lại nhiều lần gần tụ điểm hẹn, thỉnh thoảng rồ ga to của máy Yamma, 4 block đầu bạc – như ám hiệu. Thành cho nổ máy và rồ ga đáp trả, hai bên nhận ra nhau, kè sát bên trau hàng. Đang loay hoay bốc dỡ, chuyển tải cất giấu trong boong, tàu tuần duyên của Hải quan phát giác ập tới, họ pha đèn sáng rực cả góc sông.
Thành từ trên cabin, biết đổ bể sự việc hoảng sợ liền phóng nhảy ùm xuống sông thoát nạn – vì chàng biết bơi. Thanh Nguyệt lao theo, nghe hai tiếng ầm ầm nước văng trắng xóa, trong khi con tàu quan thuế chưa trờ đến kịp.
Còn Phong, bị Mỹ Lan kềm giữ tay, – anh bình tĩnh – mình là vợ chồng thuê tàu đi câu cá đêm chơi – cứ trả lời thế. Trong lúc đó, tên thợ máy ra hông tàu buông tay lặn xuống nước, không ai ngờ trong đêm tối để thoát nạn.
Mỹ Lan và Phong bị bắt với tang chứng rõ ràng. Họ không ngờ trong số hàng kia có ẩn dấu số Cẩm thạch, nhiều loại đá quý làm nữ trang, cùng hạt trai… nhập cảng trái phép.
Hai hôm sau hun tin báo về gia đình ông Thế Hùng.
Bà Thanh Nguyệt xem như mất tích, bị nước cuốn trôi trong đêm. Còn Phong – chồng Uyển My bị bắt có bằng chứng sẽ thụ án, hiện giam giữ để câu lưu chưa cho tại ngoại hầu tra.
Tài công, Thành hai hôm sau mò về đến nhà báo cáo sự việc cho Chủ, trong công tác tải hàng đường sông – biển, tài công người quan trọng nên Chủ không hề la rầy làm gì…
Còn tên thợ máy trốn thoát về nhà nghe ngóng tin tức, lặn cả tháng sau mới đến gặp vì sợ bị Tài phú trừng phạt vì trách nhiệm không bảo quản con tàu.
Kể từ khi nhận được hung tin, ông Thế Hùng buồn rầu sốt ruột ngày đêm. Ông và con gái Uyển My lấy phép nghĩ lo chạy chọt vấn kế luật sư, gỡ rối cho chàng rể đáng thương lâm nạn.
Nhưng Tài phú và ông Chủ là người làm ăn có căn bản, biết bảo vệ uy tín – biết lấy của che thân – , bảo bọc đàn em khi hoạn nạn, nên cho người đến nhà thông tin và khuyên lơn gia đình hãy bình tĩnh. Thật bình tĩnh, để không bị pháp luật khai thác tối đa.
Đối với họ bể mánh này, thì gầy chuyến khác… thậm chí to hơn.
Còn Mỹ Lan bị bắt khôn khéo hơn khai nhận tội về mình, vì biết chủ không bỏ rơi, hoàn toàn không khai cho ai khác. Nàng khai Phong là tình nhân thuê tàu cùng đi du hý… Nàng dùng xảo thuật cố hữu “vốn tự có” làm thuẫn che thân, sẵn sàng cho họ thỏa mãn nhục dục với chức – quyền ngày đêm và hứa đong, cân… đầy đủ tiền bạc, nên hơn sáu tháng sau cơ quan công quyền tạm tha, trả tự do.
Hằng đêm ông Hùng trằn trọc, không sao chợp mắt, phần thương nhớ vời vợi Thanh Nguyệt, phần thèm khát nhục dục. Nhưng ông là người đàng hoàng, có uy tín trong cơ quan, tánh tình cẩn thận ngăn nắp, ăn uống đúng giờ giấc… Nên muốn kiếm vợ kế cho danh chánh ngôn thuận. Ông nghĩ ngay đến cô em vợ Thanh Nga – dì Nga người nữ xứng hợp nhiều mặt.
Để giải cơn buồn, mời dì Nga đến dùng cơm, chia sẻ sự đau đớn mất mát hạnh phúc với ông. Dì chẳng những không đến, còn bắn tiếng nói nọ, lời kia, nhưng ông kiên tâm đeo đuổi như người tình thuở thiếu thời. Nhờ con gái và con dâu nhắn mời như lời cầu hôn sau rốt.
Quỳnh Hoa là nàng dâu, biết cha mình thèm khát sinh lý hơn là buồn phiền vì hơn cả tháng trôi qua, biết định mệnh đã an bài, có biến hóa cũng không được. Nàng cố mời gọi dì Nga cho bằng được để cha chồng ôm hôn, nhìn ngắm cho mãn nhãn, chắc sẽ hạ cơn hứng tình đang dồn ép. Nhưng dì không đến, trả lời rõ “không muốn chồng con” không muốn sống trong môi trường mất tự do – chỉ thích sống độc thân mãi mãi – vì dì không tin vào Nam giới, chỉ dựa vào chánh bản thân mình.
Còn Uyển My đang mang bầu, những đòi hỏi sinh lý như thôi thúc bởi chất kích thích tố tiết ra nhiều trong niếu đạo, nó biến chứng nên đòi hỏi giao cấu nhất thời chứ không vì dâm tính, nhưng không được giải quyết…
Chồng đang lao lý, đêm nằm trơ trọi một mình càng thêm cô quạnh. Nàng xin cha dọn về sống chung căn hộ, chánh là gian phòng trước ngày đi lấy chồng. Hằng ngày cả ba cha con đều chung chiếc xe đi làm, thì nay có cha là người chăm sóc thay chồng. Từ khi dọn về sống chung cha con có dịp tâm sự, giãi bày những uẩn – khúc, những thèm khát dục vọng đang dồn ép trong thâm tâm mỗi người.
– Cha ơi, chồng con chưa được tòa xét xử, biết ngày nào về đoàn tựu. Con mang bầu, sao nó thèm khát gần gũi xác thịt với đàn ông cách mãnh liệt! Không lẽ con thuê “trai tơ” về làm tình, hay lén lút ăn nằm với ai khác lạ trong ngôi nhà này thì loạn, và tồi tệ quá.
Còn ông Hùng đêm nằm cứ nhờ “chị Năm” giải cơn sầu, – tức thủ dâm để hạ dục vọng ở tuổi hồi xuân, dư dả tinh lực trong bìu dái cứ thót lên, chạy xuống gây tức tức khó chịu vô cùng. Nghe con gái nói, ông không dám tỏ bày sự thật, những hành động ám muội lố lăng, kém mỹ quan của “chị Năm” hằng đêm. Ông tránh né, suy nghĩ nhà có ba người làm chung, thường ăn chung, có tâm sự chia sẻ chung…
– Vậy mời chị Hai con qua đây cha con mình vấn kế. Nhưng Quỳnh Hoa phụ chồng còn ngoài tiệm điện chưa về.
Đọc phần 3 tại đây : phần 3