Cách trung tâm thành phố về hướng tây có một căn nhà gạch một tầng chỉ có 3 phòng nằm trong một khu vườn cây rộng gần bờ sông Kinh. Khung cảnh thật yên tĩnh và lãng mạn… Nơi này là chỗ ở của 4 bà quá phụ và một đứa bé trai nên người ta thường gọi là ngôi nhà quả phụ.
Trong dân gian xưa mình đã có câu – Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Ngôi nhà ấy được hình thành từ bốn người đàn bà chung một số phận.
“Reng… reng… reng” tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Đăng vội vã thu dọn tập vở rồi lao nhanh ra khỏi cổng trường hòa mình vào những học sinh Trung học đang túa ra sau một ngày học tập mệt mỏi và căng thẳng. Đăng rảo bước thật nhanh, lách mình qua những nhóm học sinh vừa đi vừa lao nói chuyện vui vẻ. Vừa mới khai trường được vài bữa ngày mà đối với Đăng như là cả thế kỷ. Ngày nào cũng phải lo về nhà thật nhanh để dọn dẹp nhà cửa. Rồi lại phải làm đủ thứ việc khác, học bài, làm bài… công việc nhàn hạ của Đăng chẳng khác gì của mấy đứa con gái.
Mà cũng đúng thôi Đăng lớn lên trong ngôi nhà đông đúc tình thương nhưng không có bóng dáng người đàn ông vì ngoài Đăng ra còn có 4 người má luồn yêu thương và che chở cho nó.
Chuyện bắt đầu từ khi 10 năm trước, má con thằng Đăng dọn về đây nơi ngôi nhà chỉ có 3 người đàn bà sinh sống. Ngôi nhà này là của bà Giang một người câm phẳng và cực kỳ ghét đàn ông sao khi bị phản bội. Còn người còn lại là bà Ngân một giáo viên gương mẫu có tiếng nhất vùng. Người còn lại là bà Hạnh một cô gái đầy tội nghiệp. Điểm chung của 3 người đó và má thằng Đăng đều là quản phụ.
Để tôi kể sơ về ngôi nhà đấy tại sao nó có cái tên gọi đó…
…
‘Là 1 thằng con trai.
Nghèo như anh, màu trắng đôi bàn tay.
Rượu này không say vậy uống cho vơi đầy.
Rồi mình kể nhau nghe, chuyện đêm mưa.
Chẳng có ô mà che.
Phố xá đêm ai vô tình thôi cũng vì.
Vì rằng ngày mai mai mai…
Em bước đi cùng ai.
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn.
Tiếng pháo vu quy.
Muốn giữ em đừng đi.
Những cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì.
Vì rằng ngày mai mai mai mai…
Em bước đi cùng ai.
Anh lẻ loi, bờ môi khẽ run anh buồn.
Tiếng pháo vu quy, muốn giữ em đừng đi.
Nhưng cớ sao mình chẳng nói nhau câu gì’.
– Đăng con tắt cái nhạc đó chưa, cái gì mà nghe miết bài đó không chán hả.
– Hỏng có làm gì con ngồi nghe chút xíu má cũng la.
– Chút xíu của con mà hơn cả tiếng, má nhức banh cái đầu với mày. Bà Hạnh than với nó.
– Má kỳ quá cuối tuần đi chơi không cho, ở nhà cũng bị chửi.
– Cái này do chị ba dặn má chút có chuyện hợp gia đình nên không cho mày đi. Mà giờ này cũng sớm thôi vô phòng đi… bà Hạnh liếc mắt nhìn nó.
Bà Hạnh bước tới cầm tay thằng Đăng dắt một mạch đi vô phòng. Bà tự cởi truồng ra, nằm ngửa phơi lồn bảo thằng con:
– Con làm ơn bú gấp cho má ra một cái được hong. Tự nhiên nhức đầu mà sao má nứng lồn khó chịu quá.
Thằng Đăng vô cùng ngạc nhiên. Thường ngày vào buổi sáng là má nó chuẩn bị ra chợ. Đâu có khi nào bà nứng lồn bất tử như vậy. Nhưng Đăng vẫn chiều ý của bà. Nó húc đầu vô, ngậm ngay hột le của bà mà bú như trả bài, không cần có cảm hứng. Cách thưởng thức của bà Hạnh sáng nay cũng khác hẳn. Bà cuồng điên táo bạo la, và hai tay tự bóp nhuyễn nhừ cặp vú.
Một hồi lâu cảm thấy mỏi miệng thằng Đăng đi lại ngồi trên ghế bàn học của nó, bà Hạnh chạy lại cũng quỳ xuống đất cầm con cặc của thằng Đăng lên và bú liếm nhiệt tình.
– Ui da… từ từ má… chết… Con sướng quá…
– Được chưa con, lẹ đi để bà ba về thấy là chết.
Thằng Đăng chồm dậy, ẵm bà Hạnh lại giường. Bà Hạnh nằm nghiêng, còn nó thì ngồi chồm hổm đút cặc vô lồn bà mà dọng. Rồi với một giọng đầy mệt nhọc, thằng Đăng nói:
– Má sao hôm nay nứng sớm vậy. Quá trời nước nè.
– Thì cũng tại con… tối hôm qua con với bà Giang đụ ầm ầm bên đây má nứng lồn chịu không nổi muốn nhảy qua ăn ké.
– Bậy rồi, sao má kỳ vậy hôm qua là ngày của má hai mà.
– Mèn ơi? Biết là vậy nhưng má nứng lồn chịu không nổi.
– Nhưng hôm nay ngày nghĩ của con mà.
– Má biết chứ hôm nay là ngày của chị ba nên bây được nghĩ nhưng má nứng lồn quá coi giúp má coi như công má đẻ con ra… mà nghĩ cũng ngộ bả gần 50 rồi giả cái trinh làm gì cho khổ.
– Ui da… Chết má rồi con ơi. Em sướng quá…
– Ui da… Uzm… Uzm… Uzm… Sướng quá con ơi… Mạnh lên đi con…
– Hứ… hứ… hứ… Đã quá, sướng quá má ơi.
Bà Hạnh tay thì chà hột le… Tiếng bà rên to lên:
– Má ra… sướng… quá con ơi.
Trong khi đó thằng Đăng vẫn đang hì hục dọng tối đa vô lồn bà Hạnh thì bổng rầm… cánh cửa phòng mở ra bà Ngân thình lình xuất hiện…
…
Còn tiếp…