Hà Nội tháng chạp lạnh căm căm, nhưng Hà Nội run rẩy không phải vì cơn gió bấc mà vì những trận mưa bom càng ngày càng dữ dội. Người Hà Nội sống vội vã, cuồng loạn tận hưởng những hương vị của sự sống vì không ai còn dám mơ tưởng đến ngày mai. Trời chạng vạng tối, khu nhà tập thể hoang vắng yên lặng như bãi tha ma, phần lớn đã tản cư ra vùng ngoại ô, chỉ còn lại những người phải làm việc trong các nhà máy. Quỳnh cũng ở lại trong số những người này, nàng ở lại vì không thể đem chồng mù loà tản cư, người chiến binh trở về khi cuộc chiến chưa tàn chẳng mấy ai còn lành lặn. Quỳnh lặng lẽ sống bên cạnh Khánh bằng niềm an ủi duy nhất, nàng vẫn còn chút may mắn để hưởng hạnh phúc gia đình còn hơn các cô gái trẻ khác. Ngày đó, cưới xong là chồng đã ra đi biền biệt, để rồi phải tìm vui với ông thủ trưởng già nua cho qua cơn vật vã của lứa tuổi sung mãn. Mấy hôm nay Quỳnh cảm thấy vui vui nhờ anh chàng lái xe vui tính bạn học cũ của Khánh. Quang về Hà Nội để nhận xe nhận hàng vào B. Chuyến tàu viện trợ trễ hạn nên Quang đến nhà Khánh ở tạm. Thấy chồng và Quang nhắc những chuyện xưa của thuở học trò, Quỳnh cũng vui lây. Khánh gọi bạn bằng thứ danh từ lạ lùng: “Quang liệt” và Quang đỏ mặt khi thấy Quỳnh nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên. Sau vài ngày, Quang như chấp nhận cách gọi như vậy và Quỳnh cũng đủ thân quen để trêu Quang: Anh Quang đẹp trai như thế kia mà liệt thật là uổng.
Khánh kể cho Quỳnh nghe: Thuở học trò, mấy thằng rủ nhau đi Khâm Thiên, Quang bị cô gái làng chơi mắng: “đồ liệt mà cũng bày đặt đi chơi hoang” vì cô nàng vọc mãi mà Quang không ngóc lên được. Từ đó tên Quang liệt trở thành biệt danh để mọi người trêu chọc. Chưa bao giờ Quang đính chính hay phản đối và cũng chưa bao giờ Quang bén mảng đến khu phố đĩ điếm đó nữa. Khánh kể xong lại xoa xoa tay thở dài: “Ai ngờ bây giờ mình cũng như Quang, chiến tranh thật là tàn ác… ”
Chỉ tội nghiệp cho Quỳnh, vừa biết mùi đàn ông thì Khánh theo cuộc chiến vào B, chưa được 6 tháng thì đã trở về trong cảnh mù loà, nửa thân dưới bất động. Đã có lần Khánh lăn cả xe lăn xuống ao sau nhà tập thể, nhưng số Khánh chưa chết được và số Quỳnh chưa hết nợ nên Khánh vẫn sống nhăn và người vợ trẻ càng ngày càng đẹp… nét đẹp của người đàn bà thiếu thốn tình dục không chỉ lộ trên gương mặt trái xoan mịn màng, mà còn trong ánh mắt long lanh, trong dáng đi uyển chuyển, trong mái tóc xoã lả lơi và khuôn ngực đầy đặn như chỉ muốn xổ tung khỏi lớp áo vải rẻ tiền.
Quang vừa vào nhà thì tiếng còi hú báo động rền rĩ, đã quen thuộc với bom đạn nên Quang thản nhiên lôi chai rượu nếp quốc doanh, đẩy xe Khánh đến cạnh bàn, hai thằng bạn rót rượu uống giữa tiếng bom rơi ầm ĩ. Quỳnh quýnh quáng đi ra đi vào:
– Mình xuống tăng xê đi hai anh ạ, bom nổ có vẻ gần lắm đó.
Khánh cười ha hả:
– Em và Quang xuống đi, còn anh thì chỉ cầu cho 1 trái 500 cân rơi vào lòng cho xong đời còn sướng hơn.
– Hơi đâu mà lo ấy, tiếng vọng này thì có khi cách xa cũng nửa cây là ít.
Quang tiếp lời rồi nhìn Quỳnh vẻ mặt bỡn cợt. Đúng lúc đó thì một tiếng nổ long trời, rung chuyển hất Khánh ra khỏi chiếc xe lăn. Còn Quỳnh thì ngã sõng soài, vạt áo vướng vào mép ghế rách toạc để lộ một bên sườn trắng nõn. Bằng phản ứng quen thuộc của người lính, Quang xốc Khánh và dìu Quỳnh tuôn chạy ra chiếc hầm tránh bom, tay không quên với theo chai rượu cho vào túi áo K3, vẫn nụ cười trên miệng Quang nói:
– Thôi xuống hầm uống tiếp Khánh.
Căn hầm vuông vắn chật hẹp chỉ là 1 hố sâu với chiếc thang gỗ gãy, Quang nhảy xuống trước để Quỳnh đỡ Khánh xuống. Quang đặt Khánh ngồi dựa vào vách hầm rồi quay lại đỡ Quỳnh đang tìm cách tụt xuống, tay Quang ôm trọn hai đùi Quỳnh, vòng tay săn chắc chạm vào làn da bụng làm cho nàng bồi hồi khó tả, ý nghĩ bậy bạ nhen nhúm trong đầu nhưng rồi nàng chợt đỏ mặt khi nghĩ đến hai chữ “Quang Liệt”.
Rút chai rượu đưa cho bạn, Khánh cầm tu ngon lành như kẻ nghiện lâu ngày, thực ra Khánh chỉ muốn say sưa để quên hết nỗi buồn chán. Quang chồm người với chiếc chăn cũ trên miệng hầm phủ quanh người Khánh và Quỳnh xong ngồi bó gối tựa vách hầm đối diện. Bom vẫn nổ rền vang hết đợt này đến đợt khác, tiếng súng phòng không bắn trả rời rạc rồi đồng loạt gầm lên phụ hoạ với tiếng máy bay xé không gian vượt ngang đầu.
– Điệu này có khi phải ngủ hầm thôi.
Không có tiếng trả lời, Khánh ngoẻo đầu ngáy. Khánh vẫn có tật xấu như vậy, đôi khi đang uống Khánh đã vật xuống bàn ngủ say sưa. Hai người còn lại ngồi bó gối đối mặt nhau. Quỳnh quen dần ánh sáng lờ mờ, nhìn khuôn mặt Quang đang lim dim mơ màng, Quỳnh thấy Quang thật là đàn ông, đôi chân khoẻ mạnh hơi dạng ra, cánh tay gân guốc vắt ngang đầu gối ẩn hiện dưới ánh sáng bừng cháy của trái sáng bay ngang miệng hầm. Quỳnh bỗng có ý nghĩ lạ lùng, không hiểu vật đó của người liệt ra sao?…
– Mỏi quá Anh Quang ạ.
Quỳnh nói bâng quơ nửa chừng thì cảm thấy tay Quang cầm vào bàn chân mình kéo ra nhẹ nhàng. Quỳnh thả lỏng cho cả hai chân duỗi dài, trong bóng đêm, chân nàng chạm vào giữa hai chân Quang, nàng co bàn chân lại nhưng rồi nhẹ nhàng thả xuôi trên khoảng thịt mềm mại của Quang. Quỳnh nói nhỏ giọng bỡn cợt:
– Anh Quang liệt từ bao giờ vậy?
Không có tiếng Quang trả lời nhưng một cảm giác nồng ấm từ một bàn tay chai sạm nào đó đang vuốt ve bắp chân nàng. Quỳnh im lặng đón nhận sự âu yếm như một hương vị thêm thắt của cuộc đời tẻ nhạt. Nhưng rồi chân Quang duỗi ra từ từ, ấn nhè nhẹ vào giữa hai đùi nàng, cảm giác như bàn tay ai đang xoa nhè nhẹ trên mu làm cho nàng thấy rạo rực. Giống như 2 con cua đang mùa động cỡn, nàng cũng xoa nhẹ bàn chân của mình trên khối thịt mềm mềm mà nàng nghĩ miên man không biết có giống như của chồng nàng không. Trò chơi mơn trớn kéo dài trong yên lặng không biết bao lâu.
Quỳnh đã cương cứng, mu nàng phồng to và mỗi lần Quang nhịp bàn chân, tiếng lép nhép nho nhỏ vang lên khe khẽ. Quỳnh cố trấn tĩnh tập trung cảm giác vào bàn chân mình, nhưng hình như Quang vẫn nguyên kích thước cũ. Quỳnh bỗng thấy hụt hẫng, nàng ngừng di động bàn chân, xoạc đùi rộng hơn và nhắm nghiền mắt lại để tận hưởng sự mơn trớn mà nàng nghĩ có lẽ cũng chỉ có như vậy thôi. Ngón chân Quang lúc này thúc mạnh vào giữa, ngọ ngoậy không ngừng làm cho nàng tê dại cả người. Nó như con lươn đang tìm cách chui rúc vào hang hay giống con dế trũi lay nhay cỏ dại, Quỳnh cắn chặt môi để khỏi thốt lên tiếng kêu, nàng há hốc miệng cho không khí thoát mạnh ra cổ họng để khỏi rên lên, nhưng rồi vẫn có tiếng nấc nhẹ chen lẫn với tiếng súng.
Nàng chịu hết nổi, nàng quay qua nhìn Khánh đang ngủ say rồi chồm người đổi hướng sang ngồi cùng bên với Quang, ôm đùi Quang xiết mạnh vào ngực. Quang vòng tay ôm Quỳnh, thân hình Quỳnh nhỏ bé gọn lỏn trong vòng tay, Quang bắt đầu luồn dưới nách xoa nhè nhẹ phần thịt bên hông ngực, Thỉnh thoảng lại kéo mạnh Quỳnh vào người như để bàn tay có thêm chút khoảng không gian. Liếc mắt nhìn Khánh, Quỳnh cởi nhẹ hàng khuy áo trước ngực mình rồi kéo chăn che bớt, Quang như hiểu ý đặt cả bàn tay lên xoa ngực Quỳnh, lúc đầu chỉ trên vùng ngực không được nịt vú che đậy, dần dần Quang lách ngón tay qua viền áo lót se se đầu vú của Quỳnh làm cho nàng ưỡn người trong cơn ngây ngất. Một trái pháo sáng bắn vụt chếch ngang miệng hầm, ánh sáng toả lung linh phơi bày một cảnh tượng mà chỉ có thể có được trong vùng chiến tranh: 1 Người đàn bà ngây dại, tóc rối lấm tấm bụi cát, ngực áo sổ tung phơi bày khoảng thịt nõn nà. Một người đàn ông ngồi quặp chân ủ rũ ngoẻo đầu say ngủ, và một người đàn ông thứ hai ngồi thẳng lưng bất động, tay vòng ngang vai bóp vú người đàn bà.
Ánh sáng yếu dần rồi tắt ngóm trả lại cho bóng đêm sự tội lỗi cố hữu. Quỳnh lòn tay vào giữa đùi Quang, nàng chợt giật bắn người kinh ngạc, của Quang bây giờ to khác thường, đội hẳn lớp quần lính. Nàng quay mặt nhìn Quang nở một nụ cười thật đĩ thoã rồi nàng hối hả tìm gỡ khuy quần để lôi con vật tội lỗi ra khỏi vành móng ngựa.
Nàng ve vuốt từ đầu đến sát khoảng bụng, nắn bóp như để tìm kiếm một vật mà nàng thèm khát đã lâu. Ngón tay nàng xoáy mạnh trên đỉnh như muốn làm cho chất nước nhờn ướt đặc quánh lại. Quang vẫn không lộ một phản ứng nào trên sắc mặt dù bàn tay thon nhỏ của Quỳnh bóp mạnh làm cho Quang thốn người khi 2 hòn giống chạm vào nhau. Nhưng Quang phản ứng theo một cách khác, Quang kéo đùi Quỳnh dang rộng thêm, bàn tay trái lần vào quần của Quỳnh, len thẳng qua lớp vải sì líp rồi úp trọn lòng bàn tay trên mu Quỳnh, hơi ấm tràn ngập như cơn gió nồng phà vào cổ làm cho Quỳnh cong cớn cả thân hình. Ngón tay Quang xục xạo trên núm thịt nhỏ, ray rứt thậm thụt làm cho Quỳnh tê điếng, tay chân rời rã đến độ nàng phải bỏ tay chống xuống đất để có thể ưỡn người lên cao cho khoái cảm lắng dịu bớt. Quang thọc mạnh ngón tay vào sâu đồng thời cúi xuống hôn Quỳnh trên đôi môi mọng đỏ thơm ngát hương hoa đàn bà. Mọi cảm giác kích thích như đổ ập vào Quỳnh, mọi khoảng trống thiếu vắng như đang được khoả lấp làm cho Quỳnh tối tăm mặt mũi và khi Quang hôn xuống vùng ngực thơm nồng mồ hôi con gái thì Quỳnh không thể nhịn được nữa.
Nàng chủ động đứng dậy, kéo tuột chiếc quần đen xuống quá gối. Nàng đứng áp bụng vào tường hầm, xoạc chân giang rộng trước mặt Quang, tay nắm tóc Quang ấn vào lớp vải quần lót ướt đẫm. Thật từ tốn, Quang bám vào đôi mông săn chắc của Quỳnh, kéo chiếc quần lót xuống dần làm cho Quỳnh càng thêm khó chịu, Quang hôn chung quanh đùi, liếm nhẹ trên khoảng lông dày, cà cằm vào hai sớ thịt nóng đỏ sưng mọng rồi mới ngoáy lưỡi vào trong. Khi lưỡi Quang đánh nhịp từng hồi thì Quỳnh không thể ngăn nổi tiếng van xin cầu khẩn :
– Cho vào đi anh…
Và không đợi Quang trả lời, nàng kéo vai Quang đứng dậy, ôm chầm lấy Quang, Quỳnh đưa chân đạp vào cạnh tường hầm và hấp tấm cầm của Quang nhét vào. Trong một tư thế thật chênh vênh, nàng lắc người như để mọi sớ thịt được chà sát. Gương mặt Quang lúc này đanh lại, Quang xốc hai đùi Quỳnh lên cao làm cho Quỳnh rú lên như con vật trúng tên. Nàng quặp chặt vào hông Quang rồi lồng lộn lắc lư trong khi Quang dùng đôi tay khoẻ mạnh giập vào lưng Quỳnh liên hồi.
Quỳnh chợt câm bặt, tay chân cứng đờ rồi run lên bần bật, đôi mắt lạc thần, nàng xuất tinh ào ạt như con đê vỡ bờ, nước trắng chảy dài xuống đùi Quang. Cơn đê mê chưa dứt thì Quang đẩy mạnh Quỳnh ra rồi nhảy lên miệng hầm, Quang cúi xuống nắm hai tay Quỳnh kéo mạnh, nâng cả thân hình bé thon nhỏ của Quỳnh lên khỏi chiếc hầm chật hẹp, Quang vật Quỳnh nằm ngửa rồi phủ lên người Quỳnh nhấp nhô như vũ bão. Tiếng thịt đập vào nhau nghe rõ mồn một dù chung quanh bom vẫn rơi và súng phòng không vẫn nổ giòn giã.
Quỳnh rời rã cả người nhưng đợt nhấp thứ hai làm cho dục vọng trong người bừng sống dậy, nàng co chân vắt lên vai Quang để Quang có thể ấn vào mạnh hơn, mồ hôi cả hai vã ra ướt đẫm quện vào đất cát càng làm nổi bật làn da đùi trắng nõn của Quỳnh. Nàng ngửa đầu há hốc mồm để thở trong khi Quang vẫn không ngừng nhấp cho đến khi nàng xuội hai chân thì cái của Quang giật liên hồi trong nàng, nàng trân người lên để bắp thịt co lại rồi cả hai cùng xuất tinh như cơn mưa trút nước.
Tiếng bom ngớt dần rồi im bặt, vài tràng súng phòng không bắn lên rời rạc vẽ trên nền trời đen thẫm những vạch đỏ ối.
Quang xốc Khánh đi về căn nhà tập thể, Quỳnh lững thững bước theo như người thiếu phụ cất bước theo xe tang. Đêm nay là đêm cuối cùng Quang ngủ ở Hà Nội. Ngày mai sẽ có 1 chiếc xe đơn độc chở nặng đạn dược băng rừng. Nét mặt người lái xe lạnh như tảng băng. Không biết lần trở về tới chữ “Quang liệt” có trở thành sự thật hay có thể sẽ không có chuyến xe nào như vậy nữa….