Lại một ngày đầu tuần…
Ngày nghỉ trôi qua thật nhanh. Hạnh lại mang cái tâm trạng uể oải của mình đến công ty. Cũng bình thường thôi. Đầu tuần, rồi sẽ lại phải đối mặt với cả núi công việc sắp đến, để lại tiếc nuối những phút giây rảnh rỗi của một ngày chủ nhật ngắn ngủi.
“Nhưng quả thật mình tiếc ngày chủ nhật làm gì nhỉ” – Nàng chán nản nghĩ…
– Làm gì mà thần mặt ra thế em, vẫn còn muốn nghỉ nữa à…
Giọng chị Vân vang lên làm nàng giật mình. Nàng liếc nhanh để tránh cái nhìn sắc lẹm của chị, nhưng nàng thừa hiểu đôi mắt ấy đang chiếu tướng nàng và dường như đang đọc thấu tâm can nàng…
– Dạ, không có gì chị ạ. Chỉ là em hơi ngái ngủ tí thôi.
– Chắc đêm qua lại bị người yêu quấy rầy phải không. Này nhưng nhìn đôi mắt vô hồn của em thì nên xem lại chất lượng đi nhé.
Lại giật mình. Hạnh phải công nhận, dù đã làm thư ký cho chị Vân được nửa năm, Hạnh vẫn không ít lần giật mình vì kiểu nói thấu tâm can của chị. Chuyện tế nhị, chị sẽ vẫn nói tế nhị nhưng vẫn chạm vào tim đen con người ta khiến người ta phải giật mình. Chị nói có gì sai không nhỉ? Đêm qua, như bao đêm cuối tuần khác. Như một thứ lịch trình, Long, người yêu nàng, ở lại nhà nàng. Lại một vòng xoáy. Đi chợ, ăn cơm, chở nhau đi xem phim, rồi về nhà. Và làm tình.
Đêm qua như thế nào nhỉ? Chẳng cần nhắm mắt run rẩy như miêu tả trong những bộ truyện dâm dục trên truyensex18.com, nàng vẫn có thể bình thản nhớ lại những giây phút ấy. Lại là hơi thở dồn dập như muốn điên lên của Long trước một cơ thể hoàn mỹ như của nàng. Chỉ có điều cái cơ thể ấy luôn thấy thiếu một điều gì đó. Một chút nhắm mắt, một chút rên rỉ nhẹ nhàng. Một chút nhăn nhó mỗi khi Long thúc mạnh quá đà. Và hết. Không hơi thở hổn hển dồn dập đáp lại. Không có sự quằn quại xoắn lấy nhau. Không có những cơn mê khiến đầu óc nàng mụ mị, la hét. Và không có cơn mất trí, khiến cả cơ thể trở nên căng cứng, co giật để xả ra những dòng suối sung sướng, mà người đời vẫn gọi là cực khoái.
Long không phải là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cuộc đời nàng. Nàng tự thấy mình không thể sống thiếu đàn ông. Chính vì thế, một chút điển trai, một chút lịch sự, và nhất là sự rụt rè đáng yêu, thậm chí là tôn sùng nàng, đủ gây cho nàng một chút cảm mến, khiến nàng chấp nhận tình cảm của Long. Có còn hơn không. Nàng đâu có thấy quá hứng thú với đàn ông nhỉ. Có người đàn ông nào làm nàng nhớ nhung đến quên ăn quên ngủ. Không gặp, có khi nàng cảm thấy mình đỡ phiền để đi ngủ sớm cho công việc ngày mai. Nhưng trời bắt tôi nàng có một cơ thể đẹp. Mà một cơ thể đẹp thì không thể để phung phí được…
Mà cực khoái là gì vậy? Sao bao kẻ hớn hở với những đêm cuồng dại của mình, để sang ra đến công ty mắt vẫn long lanh, ca hát líu lo, nhún nhảy soi mình trước gương trong nhà vệ sinh công ty. Còn những kẻ như nàng thì chỉ biết đến nó vì nó có tên là cực khoái. Còn hình thù, mùi vị, xúc giác của nó ra sao với nàng là một số không tròn trĩnh. Cả đàn ông nữa. Sao bao kẻ ở cái công ty này luôn huênh hoang những lời ong bướm với nàng, rằng họ sở hữu một khả năng vô tiền khoáng hậu đủ để các chị em phải ngất ngây và biến thành nô lệ của họ. Nhưng thực tế thì những người đàn ông có diễm phúc được cùng nàng tận hưởng lạc thú, thì toàn một mình lặng lẽ bước vào cõi thiên thai, để lại nàng đứng ở cổng thiên đường mãi mà chưa một lần được bước vào.
Lại là những đêm cuối tuần, Long đổ vật sang một bên nằm cạnh nàng, còn nàng chống mắt lên trần nhà nhìn vào khoảng không vô định.
Tại sao! Tại sao nhỉ. Họ đều là những tay lão luyện. Cả Long cũng vậy. Họ thừa lịch thiệp để không vội vã chồm lên chiếm đoạt cơ thể nàng, mà đều chăm chút vuốt ve nàng như một cô công chúa. Họ cũng say mê làm cái công việc hạ đẳng là liếm láp cho cô bé của nàng trong khi nàng hờ hững dạng đôi chân ngà ngọc của mình. Thực sự những phút giây ấy rất dễ chịu với nàng, đủ làm nàng lim dim tận hưởng cảm giác một chiếc lưỡi mềm, ấm đang cọ quẹt quanh cái nơi ẩm ướt ấy. Đúng là nàng có ra nước, có rên nhẹ! Nhưng chỉ thế thôi. Không lên đỉnh được!
Ta còn thiếu điều gì nhỉ?
Rồi nàng lại giật mình. Trong cơn hồi tưởng và suy tư ấy nàng như bị thôi miên bởi cái nhìn sâu thẳm của chị Vân. Chỉ khi chị khẽ nhếch mép, nàng mới lại giật mình. Không cần lời lẽ nào cả. Chỉ một chút nhếch mép cũng đủ để nàng hiểu vị thế thua cuộc của mình trong mắt chị Vân.
– Em chuẩn bị bản hợp đồng sắp ký với bên Vĩnh Tiến cho chị đi. Tuần này nhất định phải bắt được hợp đồng này. À gọi cậu Dũng lên đây nhé. Em vào làm việc luôn.
Nói rồi chị Vân bước vào căn phòng giám đốc riêng của mình. Phải công nhân, nàng đã đẹp, nhưng đặt cạnh chị Vân thì chỉ là một thứ tầm thường. Chị hơn nàng 5 tuổi, có thể đã kém tươi sang với nàng nhưng con người chắc lẳn, khỏe mạnh và cách ăn mặc quý phái, kín đáo phô diễn những đường cong chết người của chị khiến sức hấp dẫn của chị trở nên khác thường. Nhưng điều quan trọng hơn, sự thành đạt, quyết đoán của chị cùng những thành công chị có khiến cho những nhân viên như Hạnh, và tất nhiên cả lũ trai trẻ trong công ty mà chị tuyển vào vừa nể, vừa sợ và không khỏi một chút yêu quý chị. Nếu chị nói là tuần này nhất định phải bắt được hợp đồng này, thì có nghĩa là nàng và cả lũ nhân viên còn lại đừng mong để nó thoát. Quả thật, nàng chưa bao giờ thấy chị nổi nóng. Nhưng sự sắc sảo và lạnh lùng của chị mới là thứ đáng sợ.
Nhưng không sao! Bản hợp đồng này tối thứ 7 nàng đã cố tình ở lại công ty muộn để hoàn thiện. Cũng là một lý do để có thể không gặp Long.
– Chị ơi, bản hợp đồng đây ạ – Nàng khẽ khàng giao nó cho chị Vân khi bước vào phòng chị báo cáo.
Chị không nói gì, chỉ khẽ cầm, nhưng không quên nhìn thẳng vào mắt nàng. Cái nhìn sắc lẹm của chị khi đối diện với đôi mắt của người đối diện có lẽ là một thứ vũ khí đáng sợ nhất, khiến cho mọi thứ dũng khí trên đời của họ suy giảm nghiêm trọng.
Một chút nhíu mày, nhưng rồi dãn dần, dãn dần và cuối cùng là một nụ cười mỉm. Và một cái nhìn dịu dàng hiếm hoi:
– Tốt lắm, em luôn làm vừa lòng chị.
– Dạ…
– Này, chị hỏi thật nhé!
– Dạ, chị cứ hỏi.
– Người yêu em không biết làm em sướng hay sao mà cứ ỉu xìu xìu vậy.
Nàng toan nói lảng đi, nhưng lại cái nhìn ấy khiến nàng như muốn xả hết những điều trăn trở bấy lâu nay.
– Cũng không biết nói thế nào chị ạ. Anh ấy rất tốt. Chỉ có điều là em không cảm thấy vui lắm thôi.
– Ha ha yêu mà không làm cho mình vui thì giải tán đi chứ còn làm gì nữa. Cưới nhau vào có mà chán cả đời à!
– Không phải chị ạ! Mà cả người khác cũng không làm em vui.
– Oa, cô em xinh đẹp của tôi đừng nói là có mấy chàng một lúc nhé!
– Không, không chị ơi! Ý em nói là những người trước cũng vậy…
Một khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng mênh mông.
Cái nhìn của chị Vân vẫn vậy, nhưng có điều gì đó khác lạ, ẩn ý, dò xét, và cả dè dặt, thứ chưa bao giờ thấy ở chị. Rồi chính chị phá tan sự im lặng ấy.
– Ồ, chuyện thế là không ổn rồi! Em thực sự không thích gần đàn ông à! Hay em thích phụ nữ? Haha chị đùa đây, nhưng nếu có thật thì không sao, vì chị không đuổi việc em vì điều đó đâu chị ạ.
– Không không chị ơi! Em chỉ hẹn hò với giai thôi đấy chứ. Nhưng… em không lên đỉnh được.
– Thật á!
– Vâng, còn chị?
Nói rồi Hạnh giật mình vì lỡ lời. Cả công ty không bao giờ biết về đời tư của chị mà cũng không dám hỏi!
– Chị á! Em nhìn chị lúc nào cũng mơn mởn thế này! Em nghĩ chị có thể thiếu nó được không?
Giờ thì nàng đã hiểu điểm khác biệt căn bản giữa chị và nàng. Những cơn cực khoái làm chị luôn tràn đầy sinh lực và hấp dẫn như vậy.
– Thôi đừng ỉu xìu như vậy nữa. Em đẹp như vậy không có lý gì em không được hưởng cái sung sướng nhất đời người đàn bà được. Em nên nhớ đàn bà chúng mình có thể có chồng giàu, con ngoan, tiền nhiều, nhưng nếu không biết hưởng sung sướng từ chính cơ thể mình thì cũng phí phạm, không bằng mấy đứa công nhân đâu.
Nàng lại chợt nhớ đến những ngày mới tốt nghiệp, công việc mới bắt đầu, nhưng với tính cách của mạnh mẽ của mình, nàng quyết tâm bám trụ đất thủ đô này, chấp nhận sống trong một xóm trọ nghèo với sinh viên, và cả công nhân nữa. Trong xóm trọ đấy hóa ra nàng lại là người sung túc nhất. Nhưng xóm trọ ấy với những bức tường mỏng tang không khỏi làm nàng xao lòng. Đêm đến, dội vào tai nàng là những tiến rên không ngại ngần, tiếng thở gấp gáp, đôi khi còn là một tiếng gào rú man dại như của loài mèo cái từ những căn phòng xung quanh. Những đêm bạn trai nàng theo về, thì nàng càng cảm thấy những tiếng rên khẽ khàng của mình trở nên vô duyên và chìm nghỉm trong màn đêm xóm trọ nghèo ấy. Chị nói đúng, nàng chẳng bằng một cô công nhân.
Tiếng gõ cửa khe khẽ, rụt rè cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Cả công ty này đều vậy. Khúm núm, khẽ khàng trước chị Vân.
– Vào đi!!!
Dũng trưởng phòng kinh doanh mặt tái mét bước vào phòng chị!
Câu trai trẻ này thực sự có tài, tốt nghiệp loại giỏi nên chỉ 2 năm làm việc dưới quyền chị đã được lên làm trưởng phòng. Ra ngoài cậu hoạt ngôn, thong minh bao nhiêu thì trước mặt chị, cậu vẫn chỉ là cậu trai trẻ rối rít cảm ơn chị khi chị đồng ý nhận vào làm.
– Dũng này! Chị thấy tuần này đã là tuần thứ 3 liên tiếp doanh thu của công ty giảm 5%. Em có ý kiến gì không!
– Thưa chị, đã bước sang mùa thu, nhu cầu mua sắm không còn như hồi hè nữa ạ…
– Đừng có nói với chị mấy thứ vớ vẩn như vậy! Chị lập ra một công ty kinh doanh tổng hợp với bao mặt hàng như vậy không phải để nuôi bọn em ba mùa trong năm, trừ mùa hè!
Dũng cúi gằm mặt.
– Để chị nói nhé. Lượng khách hàng mới đến đã giảm 30%. Lượng khách quay lại giảm 10%. Số loại hàng mới mà phòng kinh doanh đề xuất thì các đối thủ đã yên vị hết cả rồi. Làm ăn mà không đột phá, chị nhăm nhăm chạy theo đối thủ thì đừng làm nữa! Thôi em về bàn với phòng đi rồi trình sớm cho chị phương án đề xuất.
Dù đã quen với phong cách làm việc của chị Vân nhưng Hạnh cảm thấy chị hơi cực đoan. Dù sao thì tài năng của Dũng đã được công ty thừa nhận. Nàng cũng biết chị luôn có trong đầu các phương án, nhưng chị luôn bắt nhân viên của mình phải tự động não đề ra giải pháp. Nhưng nàng mơ hồ nhận thấy một điều. Hình như nàng đang nghĩ về Dũng bằng một thứ suy nghĩ vô cảm, không thương xót. Mà không chỉ với Dũng, với mọi đàn ông, cái phông nền suy nghĩ là một thứ lạnh lùng như vậy ở trong nàng. Có lẽ nàng không ngờ, đó là một thứ điểm chung chết người giữa nàng và chị Vân!
Thế rồi việc chuẩn bị hợp đồng với Vĩnh Tiến đã cuốn cả công ty theo một guồng quay khẩn trương tối đa. Một chút trục trặc, một chút tranh cãi với đối tác nhưng rồi hợp đồng cũng được ký. Sự năng động của đội ngũ nhân viên mà chị Vân đào tạo, cùng với sự mềm dẻo trái ngược hoàn toàn khi đàm phán của chị khiến cho đối tác không thể không có đôi chút nhượng bộ. Vậy là cả hai bên cùng có lợi.
Một tuần lại sắp kết thúc. Hợp đồng ký kết trưa thứ 6 và kết thúc bằng một buổi tiệc nho nhỏ nhưng vui vẻ, và cũng không thiếu những lời ong bướm tế nhị dành cho bà giám đốc và cô thư ký xinh đẹp. Nhưng họ đều nhoẻn cười với ánh mắt lạnh lùng để lờ đi.
Giờ đây, hai chị em lại trở về phòng làm việc. Một chút tĩnh lặng, một chút thả lỏng. Và một chút men còn sót lại đủ để cả hai vừa tỉnh táo, vừa cởi mở trong câu chuyện của mình.
– Tạm xong một việc rồi, cuối tuần có kế hoạch gì chưa em…
– Chắc em cũng nghỉ ở nhà thôi chị ạ. Sang tuần lại thiếu gì việc hả chị.
– Công việc thì nó sẽ không buông tha mình rồi, cho nên em phải biết lên kế hoạch nghỉ ngơi. Chị rất yêu công việc, nhưng không có nghĩa chị là nô lệ của nó…
Hạnh chợt cười buồn. Nàng lại nghĩ đến một ngày nghỉ đã được lập trình trước với Long sắp đến. Dường như không có gì qua được mắt chị Vân. Chị buông câu hỏi:
– Hạnh này, niềm vui trong cuộc sống của em là gì vậy?
Hạnh lại giật mình. Không phải vì câu hỏi của chị, mà vì chính Hạnh cũng tìm ra câu hỏi cần phải hỏi cho chính bản thân mình.
– Em thực sự không rõ nữa.
– Chị cũng nghĩ vậy. Chị thấy mắt em lúc nào cũng nhàn nhạt. Không buồn, không vui. Như chị đây này. Ký xong cái hợp đồng này chị vui lắm. Rồi nhiều thứ mình còn phải tận hưởng nữa chứ…
Im lặng.
– À mà hôm nọ em bảo người yêu em không làm em vui, nếu em không ngại em có thể chia sẻ với chị. Biết đâu chị giúp được em.
– Uhmmm. Chị đã hỏi vậy em cũng xin trả lời thật. Em… vẫn chưa hề biết lên đỉnh là gì chị ạ.
– Cái đấy em không nói chị cũng có thể đoán được. Em không yêu cậu ấy à.
– Không phải chị ạ, vấn đề là em cảm thấy không có hứng thú với đàn ông lắm, hay là em bị lãnh cảm hả chị.
– Cũng có thể. Nhưng nếu em lãnh cảm thì em đã u sầu vì không đạt được sung sướng như vậy. Chị nghĩ em bình thường. Em muốn. Nhưng em chưa đạt được. Đúng hơn là em chưa tìm được cách để đạt được thôi.
– Có lẽ vậy chị ạ!
– Thế tự bản thân em có biết mình muốn gì không. Hoặc trong lúc làm tình, em thích nhất điều gì.
Chị Vân nhìn thẳng vào mắt Hạnh khi hỏi câu hỏi đó. Lạ một điều, nếu là một cô gái bình thường, Hạnh sẽ đỏ rần mặt và quay đi lảng tránh. Nhưng không, nàng cứng cỏi nhìn thẳng vào mắt chị Vân:
– Em không biết rõ. Nhưng em cần một thứ gì đó khác lạ và dữ dội, nhưng là từ phía em chứ không phải từ phía anh ấy. Còn khi anh ấy dùng miệng thì em thích nhất chị ạ…
– Thôi nào! Chị đang muốn nói chuyện cởi mở với em. Em hãy nói rõ điều em thích đi. Dùng miệng là cái quái gì vậy? Trong ngôn ngữ giường chiếu của chị không có từ đó…
Lối nói chuyện của chị khiến cho Hạnh có một cảm giác hưng phấn mà rất ít khi Hạnh cảm nhận thấy. Nàng trở nên bạo dạn:
– Vâng em thích khi anh ấy liếm lồn em.
– Haha có thế chứ! Điều đó có nghĩa là gì. Em không hề lãnh cảm. Trái lại em rất dâm. Dâm như chị vậy…
Hạnh cũng bật cười sảng khoái theo.
– Nhưng chị thì không thể giúp em được. Chính em phải tìm ra và tìm cách đạt được điều mình muốn. Chị chỉ có thể là giới thiệu cho em một số thứ, có thể nó sẽ dữ dội như điều em muốn. Biết đâu em lại thích.
Đầu óc thông minh của Hạnh như có một tia chớp lóe lên. Hình như người nàng hơi cứng lại. Cảm giác kích thích lại xuất hiện. Không phải vì sex. Mà vì cảm nhận có một trò chơi đang giăng ra và Hạnh đang là một con mồi sắp bị dẫn dụ vào trò chơi đó. Nhưng chị nói đúng, biết đâu, nàng sẽ thích!
– Vâng, nếu chị đã có ý tốt như vậy, em sẽ theo chị.
– Oh chị không chắc đâu đấy nhé. Là đàn bà với nhau cả chị thử giúp em thôi. Nhưng chị nói trước, em hãy yên lặng, không hỏi, không bình luận bất cứ điều gì cho đến thứ 2 tuần sau chị em mình gặp nhau sẽ nói chuyện. Nếu em không thích, thì em hãy lặng lẽ rút khỏi nó và coi như chúng ta chưa bao giờ có câu chuyện ngày hôm nay.
– Vâng.
– Được!
Nói rồi, chị với tay gọi điện nội bộ. Chỉ một chốc thì Trang, trưởng phòng hành chính nhân sự đã bước vào:
– Trang này! Tối nay chị muốn liên hoan mấy cán bộ chủ chốt mừng ký xong hợp đồng. Tại nhà chị luôn nhé. À, hôm nay sẽ có thêm Hạnh đấy.
– Vâng, vậy để em báo cho chị Hoa và mấy cậu phòng kinh doanh.
Nói rồi Trang ném cái nhìn ranh mãnh về phía Hạnh:
– Chào mừng cô chủ mới gia nhập hội.
Hạnh toan hỏi không hiểu ý Trang là gì, cô chủ là sao, hội này là hội gì nhưng sực nhớ lời chị Vân dặn, Hạnh chỉ gật đầu nhoẻn cười.
– Mọi lần thì có chị, Trang và chị Hoa. Ngoài ra có 3 cậu bên phòng kinh doanh nữa là Dũng, Tiến, Mạnh. Hôm nay có thêm em.
À, vậy ra là họ có một hội thỉnh thoảng tụ tập với nhau. Chị Hoa là kế toán trưởng. Dũng là trưởng phòng kinh doanh. Còn Tiến, Mạnh là hai cậu trẻ mới được chị Vân đích thân tuyển vài tháng. Mấy bà này tuyển phi công hay sao đây? Thôi kệ, cứ thử xem – Hạnh nghĩ…
– Thôi, chị về đây. Hẹn em 7 giờ tối ở nhà chị nhé.
Kể từ lúc đó, Hạnh luôn có cái tâm trạng tò hò, háo hức cho một buổi tối sắp đến. Buổi tối có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời Hạnh. Hay đúng hơn là buổi tối giúp Hạnh tìm ra cuộc đời mình.
Cái cảm giác bồn chồn quả thật khó chịu.
Rời khỏi công ty từ sớm, vậy mà Hạnh cứ bồn chồn lòng vòng chạy xe mấy nơi. Bình thường, nàng sẽ lại về căn nhà chung cư ấm cúng của mình. Tính nàng hơi kỹ tính, nàng sẽ tự tay chuẩn bị một bữa tối cho riêng mình. Ăn xong, có thể nàng sẽ hoàn thiện nốt một số công việc còn dang dở, hoặc đọc một cuốn sách, xem phim. Cũng đôi lần nàng vào Internet xem một số đoạn phim sex, nhưng rồi cũng nhanh chóng đóng lại khi không nhìn thấy hứng thú trước cảnh những cô gái đang quằn quại dưới thân thể của những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Nhưng hôm nay, sự bồn chồn khiến nàng chạy lòng vòng một lúc mới về nhà. Tắm rửa kỹ càng, nàng trang điểm thật đẹp. Soi mình trước gương, nàng tự thấy yêu mình đến lạ. Sống mũi cao. Cặp môi mọng. Bầu ngực nở nang. Chiếc eo lẳn. Bờ mông cong. Và nàng thấy yêu nhất đôi mắt của mình. Nàng yêu sự lạnh lùng của nó.
Một cảm giác rất lạ. Sự hồi hộp. Lần gần nhất nàng hồi hộp như vậy trước khi bước khi ra khỏi nhà là khi nàng còn học năm thứ 2 đại học. Lần đó, nàng nhận thấy thật vớ vẩn khi phải giữ gìn sự trinh trắng của mình khi nhìn bạn bè xung quanh cứ mơn mởn, rạo rực. Và nàng quyết định hôm đó sẽ là lần làm tình đầu tiên trong đời. Cũng hồi hộp, cũng run rẩy như vậy. Nhưng đổi lại chỉ là một sự thất vọng. Hình cuộc sống bản năng của nàng, cái gì cũng một chút. Một chút đau nhói. Một chút máu. Và 5 phút hùng hục của người yêu cho lần làm tình đầu tiên trong đời. Còn hơn cả một sự thất vọng, đó là một sự đổ vỡ trong nàng.
Nàng chọn cho mình một bộ đồ lót đen thật gợi cảm. Chiếc áo tôn bộ ngực vốn đã đầy đặn của nàng. Còn chiếc quần lót thì đơn giản là biến cặp mông nàng trở nên hoàn hảo, và một vùng tam giác phía trước kín đáo nhưng hờ hững ẩn hiện sau lớp ren những sợi lông mượt mà. Cái vùng tam giác ấy tạo nên những nếp gấp chạy chéo xuống rồi chụm lại vào một nơi sâu thăm thẳm của thung lũng khao khát giữa cặp đùi trắng ngần của nàng. Để tôn lên vẻ sexy của cặp đùi ấy, nàng đi một đôi tất đen mỏng, nhưng hờ hững dừng lại ở giữa đùi nàng. Hai vùng đen trắng được phân cách bởi một dải vải đen tưởng như tương phản nhưng lại hòa quyện vào nhau để tôn dáng nàng lên. Soi mình vào trong gương, tự nàng cũng phải thấy mê mình. Bất chợt nàng cười khẩy. Tại sao Long lại may mắn như vậy nhỉ. Và cả những gã khác nữa. Họ được sở hữu một kho báu và chẳng phải làm gì cả để tận hưởng nó. Rồi nàng khoác bộ váy ưng ý nhất, tôn dáng nàng nhất và bước ra khỏi nhà.
Sự hồi hộp khiến nàng phải hít một hơi thật sâu khi bấm chuông cửa căn hộ nhà chị Vân. Nút bấm mở ra một cánh cửa bước vào một thế giới khác.
Mở cửa đón Hạnh là chị Vân. Chị nhoẻn cười khẽ đứng sang một bên cho Hạnh bước vào căn hộ của chị. Một căn hộ sang trọng, quý phái đúng như phong cách bà chủ của nó. Từ cách bài trí, đồ đạc đến những tiểu tiết như một chiếc ly trong phòng khách. Nhưng quan trọng hơn, nó đồng nhất một màu. Màu của sự tự do, màu của quyền lực, và đồng thời là màu của một bà chủ đang sống một mình trong đó. Không thấy có những nét thô kệch nhưng rắn rỏi thường thấy trong ngôi nhà có những người đàn ông xuất hiện.
– Vào đi em.
– Dạ…
Hạnh có một chút rụt rè nhưng sự tò mò và hưng phấn bắt đầu khiến nàng bạo dạn hơn. Nàng tự tin bước những bước chân theo sự chỉ dẫn của chị vào phòng khách. Sự tò mò, bồn chồn khi ở ngoài trời nó có thể khiến ta cuồng chân chạy khắp nơi. Nhưng khi bước vào một căn phòng kín, sự tò mò chỉ có thể khiến cho mọi giác quan vận dụng hết công suất để cảm nhân. Đôi tai sẽ trở nên thính nhạy. Ánh mắt sẽ trở nên chăm chú. Đôi chân bước những bước thăm dò nhẹ nhàng nhưng quyết đoán như của loài báo.
Chị Hoa và Trang đã ngồi chờ sẵn, mỉm cười chào đón Hạnh. Hai đôi mắt cùng nụ cười ranh mãnh cứ nhìn xoáy vào Hạnh.
– Ngồi đi em.
– Vâng – Hạnh ngồi xuống ghế – Các chị đến lâu chưa ạ.
– Bọn chị đến trước em một chút thôi.
3 người phụ nữ cùng nhìn vào Hạnh. Họ đều ăn mặc đẹp và quý phái không kém gì Hạnh. Và vì ở họ có sự thỏa mãn, nên cái nhìn của họ tự tin và bề trên hơn hẳn Hạnh.
Hạnh muốn nói câu gì đó để phá vỡ sự im lặng nhưng không biết phải hỏi gì. Quá nhiều câu hỏi để hỏi, nhưng quái ác thay chị Vân đã yêu cầu không hỏi, không bình luận trong ngày hôm nay.
Một phút tưởng dài như vô tận cuối cùng cũng kết thúc khi chị Vân lớn giọng:
– Bọn mày đâu, ra chào các bà đi!
Hạnh như không tin vào tai mình. Cái nhíu mày căng thẳng đầu tiên đã xuất hiện.
Từ bếp, trưởng phòng kinh doanh cùng 2 nhân viên của mình tiến ra phòng khách. Nhưng Hạnh không tin vào mắt mình. Họ không đi. Không đúng ra là họ có đi, nhưng là đi bằng 4 chân như một loài vật ra giữa phòng khách. Ra đến nơi, tất cả đều quỳ mọp trước những người phụ nữ. Và còn nữa, trên người họ không có gì, ngoài một chiếc quần lót nhỏ để không phải lộ hết cái thứ mà họ cho là niềm tự hào của mình.
Sốc! Bây giờ thì đúng là có bảo được phép hỏi, Hạnh cũng không biết phải nói gì. Hai hàm nàng như đang cứng lại. Mặt nàng thất thần. Người nàng bất động. Chỉ có đôi mắt, theo sát mọi cử động của 3 CON người kia. Và bắt đầu có một chút nhộn nhạo ở nơi cô bé của nàng.
– Các nô lệ xin kính chào các cô chủ ạ!
– Lần sau thì bà bảo thì nhanh nhanh tí đi. Lề mề như lợn vậy. Vào lấy cho bà một nước cam vắt nhé. – Vẫn là chị Vân đang điều khiển cái thế giới ma quái này.
– Vâng ạ! Dũng dập đầu trả lời, rồi hướng mắt về phía Trang và chị Hoa. Hai người cùng gọi cam vắt. Cuối cùng, Dũng hướng về phía Hạnh.
Hạnh bối rối, nhưng đủ hiểu Dũng đang có ý muốn hỏi mình cần uống gì. Nàng kịp định thần để rụt rè trả lời:
– Cho… cho em nước lọc thôi ạ!
Chỉ chờ có thế, 3 người phụ nữ kia phá lên cười thích thú, nhưng cái nhìn âu yếm của họ dành cho nàng đủ để nàng hiểu họ không hề có ý chế giễu nàng.
Dũng dập đầu vâng dạ, nhưng chưa kịp nâng đầu lên thì đã cảm thấy đau điếng khi bị ai đó túm tóc kéo lên. Đó là Trang. Trang kéo ngược đầu Dũng nhìn về phía Hạnh.
– Nghe này! Dũng! Hôm nay cô chủ Hạnh lần đầu đến. Bọn mày mà không làm vừa lòng cô chủ thì tức là bọn tao phí công dạy dỗ chúng mày từ bấy lâu nay. Hiểu không!
Dũng chỉ biết ú ớ vâng dạ rồi cả bọn lại bò vào trong bếp để chuẩn bị đồ uống.
Hạnh nhìn chị Vân, sự tò mò đã lên đến tột đỉnh, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu khe khẽ của chị. Hạnh hiểu. Hãy im lặng.
Dũng, Tiến Mạnh khúm núm mang đồ uống cho từng người. Rồi Dũng quỳ xuống chân chị Vân, Tiến quỳ dưới chân chị Hoa còn Mạnh quỳ dưới chân Trang. Nó tựa như một vở kịch đang diễn lại khung cảnh sống của những nữ hoàng Ai Cập, mà 6 diễn viên đang diễn một thứ kịch ma quái cho một khán giả duy nhất là Hạnh. Hạnh như không chịu nổi, phải lấy tay che đi chiếc miệng đang há hốc của mình.
Cái không gian tĩnh lặng đấy không phá tan được lâu. Chị Vân với tay lấy chiếc điều khiển rồi bật một bản nhạc êm dịu. Đèn phòng khách tự đông chuyển sang một gam màu hồng huyền ảo. Chị Vân ngả người ra đằng sau và lim dim nghe nhạc. Dũng như biết ý nằm ra sàn nhà, để đôi giày cao gót của chị ngự ở trên ngực mình. Rõ ràng là chị có đôi lúc ấn nó xuống, khiến người Dũng như đôi lúc giật nảy mình lên.
Còn Trang thì đã đưa một chân ra trước mặt Mạnh. Ngồi gần Trang nhất, Hạnh thấy rõ Mạnh ngoan ngoãn nâng gót giày của Trang lên ngang miện mình và liếm giày cho Trang. Mạnh liếm dọc thân giày, ngậm mũi giày. Có lúc Trang cao hứng còn ấn cả mũi giày vào sâu trong miệng Mạnh. Chưa hết, Trang còn ngửa giày lên cho Mạnh lếm đế giày, bú gót giày của mình. Trang khoan khoái, thỉnh thoảng lại đổi chân cho Mạnh làm việc. Ở cạnh đó, Tiến đang úp mặt xuống sàn nhà để chị Hoa dùng giày của mình giày vò mái tóc hắn. Đầu Tiến cứ bị vật hết bên này sang bên khác.
Người Hạnh căng cứng. Những giọt nước lồn đầu tiên đã rỉ ra nơi đáy quần lót của nàng. Một điều chưa từng có trước đây. Long thường phải liếm láp cho nàng rất kỹ lưỡng nàng mới ra một chút nước để anh chồm lên chiếm đoạt nàng.
Chị Vân cũng bắt đầu dùng gót giày và đế giày hành hạn mặt Dũng. Mồm Dũng mở rộng, hướng lên trên cho chị ngồi từ trên ghế nhét mũi giày, gót giày vào miệng mình. Nước miếng Dũng làm gót giày chị ướt bóng. Rồi chị cởi giày và bắt đầu đặt hai lòng bàn chân trần của mình lên miêng Dũng. Chiếc lưỡi của Dũng đang liếm láp hai lòng bàn chân chị.
Dù chỉ nhìn thôi nhưng Hạnh như cảm thấy hai lòng bàn chân mình cũng đang nhồn nhột. – Nếu là mình chắc mình oằn người lên vì nhột mất – Nàng nghĩ.
Nhưng không, chị Vân chỉ thích thú nhìn mặt Dũng. Khuôn mặt điển trai ấy đang bị che khuất một nửa bởi đôi bàn chân chị. Đôi lúc chị có thể nhìn được cái sống mũi rất đàn ông của hắn khi chi thay vì bắt liếm lòng bàn chân, chị đút đầu ngón chân vào cho hắn bú.
Trang thì đang bắt Mạnh nâng cả hai chân mình. Nàng cũng đã cởi giày và liên tiếp nhét hết chân này đến chân khác vào miệng Mạnh khiến hắn ú ớ nhưng vẫn phải bú mút chân nàng. Nàng cũng đi tất da chân. Ở cái tư thế này, chắc chắn là Mạnh sẽ nhìn thẳng được vào váy của Trang mà thấy nàng mặc quần lót như thế nào. Suy nghĩ đó khiến Hạnh thấy kích thích hơn. Người nàng bắt đầu bứt rứt khó chịu. Hơi thở của nàng bắt đầu mạnh hơn trong sự kìm nén và căng thẳng tột độ. Chiếc đáy quần lót của nàng như bắt đầu dính hơn vào háng nàng thật nhớp nháp.
Cái gì đang diễn ra ở đây! 3 người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trang đang bị biến thành 3 con vật trước 3 người phụ nữ quyền lực nhất công ty. Họ đang tận hưởng thứ quyền lực ấy một cách trần tục nhất, để trơ lại Hạnh đang ngồi bất động chăm chú theo dõi từng chi tiết. Dường như Hạnh bắt đầu cảm nhận lại được sự kích thích mà nàng từng có trước khi biết đến làm tình. Trước lần làm tình đầu tiên ấy, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là người nàng lại nóng bừng và ẩm ướt như vậy.
– Mạnh này! Hôm nay bà từ sáng đi tất đi giày chưa rửa chân đâu. Mày thấy mùi chân bà thế nào? – Trang quặp hai chân vào 2 má Mạnh và hỏi.
– Chân cô chủ thơm lắm ạ!
Bốp!!! Một cái tát nổ đom đóm vào mặt Mạnh – Mày nghĩ mày mồm mép để nịnh tao được chắc. Chẳng nhẽ tao không biết chân tao đang bốc mùi hay sao. Bọn mày làm sao xứng được hưởng những thứ thơm tho. Chính vì tao đang bốc mùi, nên mày mới phải bú liếm chân tao, hiểu chưa! Vì đó là thứ tao muốn và mày sẽ phải làm điều đó!
Câu cuối của Trang khiến Hạnh bừng tỉnh và như lịm đi vì một đợt co thắt ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ đang diễn ra với nàng. Câu nói ấy khiến nàng bừng tỉnh. Đúng. Đó cũng chính là điều nàng muốn. Nàng muốn và hắn phải làm – Đó là tất cả ý nghĩa của cuộc chơi này.
Nói rồi Trang dùng tay vít đầu Mạnh vục mặt vào háng nàng.
– Ngửi đi! Không dễ chịu hơn mùi chân bà đâu.
Rồi nàng vạch quần lót sang một bên và như một cái máy được lập trình sẵn, Mạnh vục mặt chìm khuất vào háng Trang. Nhưng cái âm thanh nhóp nhép Hạnh nghe thấy đủ để nàng hiểu hắn đang liếm lồn Trang. Với một người con gái bình thường, chắc Trang sẽ phải ngửa mặt rên rỉ, mặc cho chiếc lưỡi ấy vờn qua vờn lại cái khe nồng nàn ấy. Nhưng nàng chỉ khẽ thở mạnh rồi hỏi Mạnh:
– Mùi lồn bà thế nào?
Đã rút kinh nghiệm, Mạnh trả lời thành thật:
– Khai nồng lắm ạ!
– Giỏi lắm. Đúng! Vì tao đi đái từ trưa đến giờ nhưng không hề rửa lồn. Vì tao muốn nó thật khai. Khai để bắt mày liếm. Đó là ý nghĩa của đời mày đấy Mạnh ạ!
Rồi nàng bắt đầu dựa đầu vào thành salon và lim dim tận hưởng. Lúc này nàng đã cong người, nâng cao đùi, dạng rộng hai chân. Và Hạnh thấy rõ Mạnh không chỉ liếm lồn Trang, mà luân phiên cọ lưỡi mép lồn rồi lan xuống liếm sâu là lỗ đít Trang.
Đó chính là thứ mà Hạnh chưa bao giờ được thưởng thức. Lại một cơn co thắt nữa tống ra thứ nước làm ướt nhoèn đáy quần lót của nàng.
Chị Trang đã quỳ trên ghế salon, chổng mông ra trước mặt Tiến. Tiến ngồi sau, dùng tay khẽ tách hai bờ mông chị và thực hiện công việc của mình.
Chị Vân thì đã rời khỏi ghế, đứng hai chân hai bên má Dũng. Rồi chị kéo váy lên, tuột quần lót xuống vứt ra ghế. Và cứ thế chị ngồi thấp dần, thấp dần và ngồi hẳn lên mặt Dũng, chà sát hạ bộ của mình lên mũi, lên miệng Dũng trong khi hắn vẫn phải cố gắng đưa lưỡi lên đón lấy khe lồn hay lỗ đít chị vừa trợt qua.
Chỉ ngồi nhìn thôi. Nhưng hình như những cơn sướng cứ đến dồn dập với Hạnh! Thứ sung sướng chưa phải cực khoái, nhưng là sự kích thích tột độ chưa bao giờ nàng cảm nhận thấy.
3 chiếc quần sịp của 3 kẻ nô lệ đang căng phồng. Đúng rồi! Để đổi lấy thứ khoái cảm ấy cho mình, thì chúng phải chịu trả giá. Không bao giờ chúng được phép hưởng không tấm thân ngà ngọc của các nàng.
Thời gian như ngừng trôi với Hạnh. Nàng như bị thôi miên vào một thế giới khác. Chỉ có những cơn co thắt nơi cô bé nhắc nhở cho nàng biết nàng vẫn đang tồn tại. Chiếc quần lót đã ướt đẫm. Còn 6 con người kia cũng bắt đầu quên đi sự có mặt của nàng để tận hưởng thú vui cho riêng mình. Chỉ đến khi chị Vân quay ra nhìn nàng và như sực tỉnh:
– Ồ, chúng ta hơi bất lịch sự thì phải. Đang có một vị khách quý này.
Trang đẩy đầu Mạnh ra khỏi háng mình và nói:
– Chúng mày ra phục vụ cô chủ mới mau!!!
Hạnh như mê đi khi 3 kẻ nô lệ từ từ bò về phía nàng. Như vô thức, nàng dựa hẳn lưng vào salon và chìa đôi bàn chân đã tuột khỏi đôi giày tự khi nàng. Mạnh và Tiến mỗi người mỗi bên đón lấy từng chân nàng, kéo nhẹ đôi tất của nàng ra và bắt đầu bú liếm đôi chân trần của nàng. Hai luông điện như chạy thẳng từ gót chân nàng chạy về khu suối nguồn đang tuôn chảy. Dũng bò lại vào giữa háng nàng. Nàng khẽ nhấc mông tuột luôn chiếc quần lót của mình rơi ra. Dũng nhặt lên, run rẩy lật đáy quần lót của nàng ra. Nơi đó đang đặc quánh một thứ nước nhầy nhụa, trắng đục. Hắn vục mặt vào đó và ngoan ngoãn nuốt hết. Rồi hắn bò như chó tiến sát vào lồn nàng.
Cái cảm giác được liếm lồn lần này sao mà thích thế. Có lẽ vì nó được điểm xuyết bởi những lần Dũng bạnh mông nàng ra và cố gắng đưa lưỡi thật sâu vào trong lỗ đít nảng rồi mút chùn chụt. Có thể còn bởi vì lần này ra nhiều nước, nên sự sung sướng tăng gấp bội, nhất là sau mỗi lần Dũng bú chùn chụt rồi nuốt ực hết thứ nước ấy.
3 cô chủ kia không khỏi bị kích thích vì hình ảnh Hạnh đang tận hưởng sự hầu hạ của 3 nô lệ một lúc. Chính họ đang luồn tay mình xuống khẽ xoa cái khe lồn cũng đang đầy ắp nước của mình.
Rồi những cơn co thắt đến dồn dập hơn. Nàng cũng bắt đầu thở dồn dập và rên thành tiếng.
Rồi bản năng của một cô chủ thức dậy. Nàng co chân đạp cho Tiến và Mạnh ngã lăn ra đất. Còn nàng đẩy Dũng nằm ngửa ra sàn nhà. Nàng túm tóc Dũng và nhét mặt Dũng vào háng mình rồi cứ thế chà lồn, chà đít lên mặt Dũng. Mặt hắn nhoe nhoét một thứ nước nồng nàn của nàng.
– Ahhhhh…
Trong phòng vang lên tiếng thét của nàng trên nền thứ tiếng liếm lồn nhóp nhép và sự im lặng quan sát của 3 bà chủ.
Người nàng căng cứng cảm nhận những dòng điện đang liên tiếp tỏa đi từ lồn nàng lan đi mọi ngóc ngách trong cơ thể. Nàng như bất động, tay vẫn túm chặt lấy tóc Dũng. Rồi nàng cảm thấy như nước ra nhiều hơn. Không phải là thứ nước lồn bình thường. Nàng đang đái. Chưa bao giờ nàng đi đái khoan khoái như vậy. Theo phản xạ, nàng định đẩy Dũng ra để chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng không kịp, và sự khoan khoái của nó khiến nàng mặc kệ, cứ thế tận hưởng. Từng dòng nước đái xối xả tuôn vào miệng Dũng. Và kỳ lạ chưa, Dũng đang uống và nuốt thật nhanh từng ngụm, từng ngụm. Nhưng cũng không kịp, nước đái vẫn tràn ra ngoài nền nhà. Nhìn mặt Dũng lúc đó nàng lại thêm ngạc nhiên tột độ, kèm theo kích thích tột độ và càng rặn cho nước đái chảy ra nhiều.
Khi giọt nước đái cuối cùng chảy ra, cũng là lúc nàng lại hét to thêm một lần nữa và ấn mặt Dũng vào lồn mình. Dũng ngoan ngoãn liếm từng giọt nước còn đọng trên bộ lông đang ướt sũng của nàng.
Nàng vật đầu Dũng ra một bên, rồi hổn hển dựa lưng vào ghế.
3 bà chủ lúc này mới đứng dậy. Mỗi người tiến về phía nô lệ đang nằm trên sàn nhà của mình. Họ ngồi xổm trên mặt mỗi đứa, khẽ xoa âm vật mình rồi cũng đái xối xả vào miệng từng đứa. Khổ thân nhất là Dũng. Vừa phải uống no nước đái của Hạnh giờ lại phải uống từng ấy nữa của chị Vân, nên mắt hắn nhắm nghiền khổ sở nhưng vẫn phải ngoan ngoãn uống từng ngụm. Chị Vân không đái hết ngay, mà cứ đái từng ngụm đầy mồm Dũng bắt nuốt hết rồi mới đái tiếp. Không một giọt nào của chị rơi ra sàn nhà.
Rồi cả khi lim dim Hạnh vẫn thấy 3 nô lệ lồm cồm bò dậy và vục mặt liếm sạch những giọt nước đái rơi rớt dưới nền nhà. Và Hạnh thấy Trang và chị Hoa nắm tóc kéo Mạnh và Tiến đi về phía hai nhà vệ sinh, đóng cửa lại và biến mất trong đó.
Chị Vân như hiểu ý vỗ nhẹ vào má Hạnh:
– Chưa đến lúc em biết điều gì đang diễn ra trong đó đâu!
Rồi chị dìu Hạnh ngồi lên salon. Họ ngồi bên nhau, lim dim tận hưởng sự thả lỏng đang thay thế cho sự cương cứng trong cơ thể họ nãy giờ. 2 Đôi bàn chân hờ hững đặt lên ngực, lên bụng một kẻ đang nằm bẹp dưới nhà, cũng đang ngáp ngáp những miếng không khí quý báu mà từ nãy giờ hắn không có cơ hội tận hưởng…
Cuộc đời đôi khi là một cuộc tìm kiếm. Và đôi khi tìm được bản thân mình là điều khó khăn nhất.
Có những điều không thể vẽ thành hình ảnh, mô tả bằng âm thanh hay nói lên thành lời, mà chỉ có thể cảm nhận để ghi nhớ. Nhưng dù ta có không quên, nó cũng bắt ta phải cảm nhận lại…
Đó là những điều vẫn còn lâng lâng trong đầu Hạnh ngày chủ nhật, nhưng đủ để nàng kiên quyết cáo bận từ chối cuộc thăm viếng của Long. Nàng muốn lưu giữ mãi cảm nhận về cơn cực khoái ngày thứ 6. Không muốn nó bị phai nhạt, pha tạp bởi cái thứ cảm giác nửa vời mà Long theo kế hoạch sẽ mang lại cho nàng.
Biết giải thích với Long sao đây? Nhưng thôi, kệ đã, tính sau. Ở nhà, chủ nhật, một mình. Nhưng lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tuyệt vời khi được sống với riêng mình. Nàng thỏa sức nhắm nghiền mắt, hình dung lại từng chi tiết của khung cảnh ma quái mà nàng trải qua thứ 6. Đầu ngón chân, kẽ chân, lòng bàn chân đường như vẫn còn đang nằm trong nhưng chiếc miệng ẩm ướt. Chỉ cần khẽ dạng chân ra, khẽ xoa đôi bàn tay ngọc ngà lên khe suối, là cảm nhận về những chiếc lưỡi ma quái lại hiện về. Nhóp nhép, nhớp nháp, ấm, mềm. Cái đầu lưỡi như con rắn đang cố chui sâu vào hai mép lồn và lỗ đít nàng. Điều nàng muốn – hắn phải thực hiện. Mọi thứ đan xen, quay cuồng trong khi đôi bàn tay đang quýnh quáng lần tìm nơi cội nguồn sung sướng. Và nàng lại lên đỉnh. Thật ngọt ngào.
Lại một ngày đầu tuần…
Không, đúng hơn là một ngày đầu tuần mới.
Nàng dậy sớm, chuẩn bị thật nhanh để đến công ty. Chưa bao giờ nàng háo hức đến công ty như vậy.
Hôm nay chị Vân cũng đến sớm.
Ngồi đối diện với chị trong phòng, nhấp chút café cùng chị, ánh mắt nàng long lanh…
– Ồ! Có phải tôi đang thấy một cô gái lạ trong phòng làm việc của mình không nhỉ – Chị Vân ranh mãnh…
– Ồ! Chị bắt đầu ngày mới với ngay một câu hỏi với em. Chị không nghĩ hôm nay em mới phải hỏi chị à?
– Chị không nghĩ vậy. Em có thể có nhiều câu hỏi. Nhưng câu trả lời quan trọng nhất em đã tìm ra rồi! Đúng không…
– Dạ, đúng ạ!
– Ha ha, vậy nó là gì vậy!
Hạnh hiểu ý rất nhanh. Trong trò chơi này, chị Vân tìm thấy sự sung sướng khi bắt người đối diện phải nói lên cái bản năng dâm dục của chính bản thân mình. Đó là điều chị muốn, và Hạnh sẽ phải thực hiện. Nó làm hơi thở của nàng bắt đầu mạnh dần:
– Em muốn bắt đàn ông phải phục vụ mình! – Hạnh biết điều chị muốn nghe còn hơn thế – Em muốn chúng nó phải quỳ dưới chân em như đàn chó vậy, để mà hầu hạ em!
– Như hôm nọ phải không?
– Vâng!
– Ha ha! Nếu chỉ có như thế thì quá dễ. Mọi thằng đàn ông đều muốn làm như vậy. Mà chúng nó cũng sướng chứ có phải không đâu. Những điều em biết và muốn bây giờ, rồi em sẽ thấy, còn quá nhỏ bé so với những điều em có thể làm, và lũ đàn ông đàn ông đáng phải chịu đựng khi được nhìn thấy lồn của chị em mình!
Cái thứ triết lý độc ác của chị Vân khiến Hạnh thoáng rùng mình, nhưng cái rùng mình ấy bắt đầu khiến nàng ướt!
– Vậy em còn bắt chúng nó làm được gì hả chị?
– Làm tất cả nhưng gì em muốn. Vì em là cô chủ, còn chúng nó là nô lệ. Em hãy luôn nhớ điều ấy.
– Ồ thật tuyệt!
– Đúng, chúng ta là những kẻ hiếm hoi đang được sống trong một thế giới riêng với uy quyền tuyệt đối. Nhưng em hãy nhớ. Chúng nó khát khao được hầu hạ em, nhưng những gì em bắt chúng nó làm không phải vì điều đó. Mà vì đó là những gì em muốn, và chúng nó phải làm!
– Nhưng nếu đó là những điều chúng nó thấy rất khó khăn hoặc không thể làm?
– Thì chúng nó sẽ thấy rất khổ sở và nhục nhã. Nhưng chúng nó hiểu sự khổ sở và nhục nhã của chúng nó là món quà chúng nó dâng lên các cô chủ, nếu như điều đó làm các cô chủ hài lòng. Em nhìn thấy thằng Dũng chứ! Chị em mình đái vào mồm nó bắt nó uống! Nước đái là gì chứ! Là thứ nước thải phải đổ đi càng nhanh càng tốt. Ai có thể thấy nước đái uống được chứ? Không ai cả? Nhưng chúng ta không quan tâm nếu đó là điều chúng ta muốn. Và dù thấy khổ sở, thậm chí là không thể làm được, thì nó vẫn phải uống và uống hết. Uống trong nhục nhã nhưng vẫn phải ngoan ngoãn uống bằng hết. Đó là điều chúng nó làm chúng ta sướng. Như thế cũng đáng để cho chúng nó thấy cái lồn đàn bà chúng mình phải không em!
Thay cho câu trả lời, Hạnh đã phải dựa hẳn vào ghế để ghìm lại những cơn rung cảm đang diễn ra trong lồn nàng. Việc tìm được khoái cảm tựa như tim ra bản thân được rồi! Khi đã tìm được rồi, sao nó dễ dàng tìm đến chúng ta như vậy! Chẳng phải suốt gần chục năm qua nàng đã sống lãng phí hay sao khi để cái lồn quý giá của mình cho giống đàn ông dùng làm nơi để đem lại cực khoái cho chúng, còn nàng thì cứ vô vọng tìm kiếm!
– Này! Em đừng có nói với chị là em lại muốn nữa đấy nhé!
– Nếu em muốn nữa thật thì sao!
– Không phải bây giờ, mà ngay khi bước chân ra khỏi nhà chị, em đã muốn rồi, đúng không? Hôm kia, hôm qua nữa…
Nàng đỏ mặt, lần đỏ mặt hiếm hoi.
– Ha ha rồi cái mong muốn dâm đãng của em sẽ thúc đẩy em huấn luyện riêng cho mình một tên nô lệ. Em không biết quá trình huấn luyện một kẻ từ số 0 tròn trĩnh trở thành một cái máy đem lại khoái cảm cho em nó hứng thú thế nào đâu! Nhưng thôi rồi em sẽ còn biết nhiều thứ, nếu em muốn!
– Chị hãy cho em biết tất cả chị nhé!
– Chị sẽ giúp em! Nhưng bản năng của em sẽ chỉ đường cho em biết em muốn làm gì với lũ kia. Còn bây giờ, tại sao không chiều chuộng cô em của chị một chút nhỉ!
Nói rồi Vân lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc chuông và lắc cho nó kêu leng keng. Rõ ràng là Vân muốn gọi ai đó vào, nhưng không phải bằng lời, bằng điện thoại nội bộ, mà bằng tiếng chuông, tựa như gọi một con mèo đã được huấn luyện quen với tiếng chuông đó.
Lần này là Tiến bước vào phòng.
Hắn nhẹ nhàng khóa trái cửa, từ từ cởi hết quần áo ngoài của mình, chỉ để chừa lại chiếc quần sịp, rồi quỳ mọp xuống sàn nhà.
– Ngoan lắm, cô chủ Hạnh hôm nọ rất hài lòng về chúng mày. Hôm nay cô chủ muốn thưởng cho mày một chút đấy.
Hạnh hiểu điều chị Vân muốn. Nàng không còn muốn trở thành kẻ bị động như lần trước nữa. Không còn muốn là một kẻ để các cô chủ khác nhìn bằng con mắt coi thường nữa. Bản năng của nàng đã được đánh thức. Và từ giờ không gì có thể ngăn cản nó.
Nàng giơ ngón trỏ và vẫy vẫy. Kẻ đang quỳ mọp bò lại phía nàng. Nàng túm lấy tóc Mạnh và ngửa mặt hắn lên:
– Mạnh này! Hôm nọ mày liếm chân tao tốt lắm. Nhưng mày mắc một tội lớn mày có biết gì không!
Mạnh chỉ biết đau khổ lắc đầu. Hắn biết mọi lời kết tội hay là tội lỗi thật đi nữa đều chỉ là cái cớ để các cô chủ hành hạ hắn. Hắn không có con đường nào khác là phải đối mặt, chịu đựng, để cơn hành hạ này trôi qua với hy vọng làm các cô chủ thỏa mãn. Với những kẻ như hắn, không làm các cô chủ thỏa mãn đồng nghĩa mới là thứ tội lỗi lớn nhất, đồng nghĩa với những thứ trừng phạt khủng khiếp.
Bốp!!!
– Tao hỏi mà mày lắc đầu à?
– Dạ thưa cô chủ nô lệ không biết ạ – Mạnh nói mà như sắp khóc…
– Tội của mày là chỉ liếm chân tao thôi mà đã được nhìn thấy lồn tao! Hôm nay mày phải trả nợ tao về điều đó.
Hạnh khẽ liếc mắt về chị Vân. Chính chị đang trở nên hào hứng theo dõi, và khẽ hai lòng bàn tay, gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hứng khởi động viên dành cho Hạnh.
Chỉ chờ có thế, nàng dưa hẳn người vào ghế và giơ hai đế giày vào mặt Mạnh. Chỉ trong chốc lát, Hạnh đã cảm nhận được lưỡi Mạnh đang quệt qua quệt lại hai đế giày của nàng. Sáng nay đến công ty, nàng đã đi vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa trang phục. Ít nhiều cái đế giày ấy cũng mang một chút cái nền ẩm ướt của nhà vệ sinh ấy lên đầu lưỡi của Mạnh.
Nhưng Mạnh vẫn bợ lấy hai chân nàng để liếm, để ngậm mũi giày, để nuốt cái gót giày quý phái vào sâu trong miệng.
– Mày muốn làm gì bây giờ hả Mạnh!
– Dạ, nô lệ không có quyền muốn gì ạ!
– Nói! Chẳng nhẽ tao lại không thấy mắt mày hau háu nhìn vào quần lót của tao hay sao! Nói ngay, đồ mất dạy!
– Dạ! Nô lệ muốn được liếm lồn cô chủ ạ!
Bốp! Bốp! Bốp! 3 cái tát liên tiếp!
– Đó là những gì mày đáng được nhận vì ý nghĩ dơ bẩn đó! Nhưng thôi, cầu xin tao đi, biết đâu tao thương tình ban cho!
– Xin cô chủ cho nô lệ liếm lồn, liếm đít cô chủ!
– Ái chà! Lại thêm liếm đít nữa cơ à. Mày biết từ lỗ đít tao có gì chui ra không mà mày đòi liếm hả Mạnh!
– Nô lệ xin cô chủ ban ơn! Cô chủ bắt làm gì nô lệ cũng chịu!
– Được lắm! Mày nhớ lấy nhé! Với loại như mày thì chỉ đáng liếm cái chỗ mà tao đi ỉa hàng ngày thôi Mạnh ạ!
Nói rồi nàng túm đầu Mạnh kê lên salon, ngửa mặt lên trên. Nàng từ từ bước ra đứng trước Mạnh, rồi từ từ kéo váy, tuột chiếc quần lót trắng satin đã trở nên trong suốt vì thứ nước lồn của nàng. Nàng khẽ quay đầu lại:
– Há miệng ra! Để tao thử xem có đúng là mày sẽ làm bất cứ điều gì để được liếm đít tao không nhé.
Rồi nàng chụm miệng nhổ một bãi nước bọt vào miệng Mạnh. Mạnh nuốt hết.
– Giỏi lắm. Giờ thì nhận lấy thứ và lũ chúng mày lúc nào cũng mơ tưởng hàng ngày này.
Nói rồi nàng nhét chiếc quần lót ướt sũng ấy vào miệng Mạnh.
– Thông cảm nhé! Sáng nay tao đi ỉa nhưng vội chỉ chùi qua đít thôi chứ chưa rửa đâu, nên quần lót tao mặc có thể hơi có mùi đấy. Nhưng hãy ngậm đi!
Nàng lại bắt gặp ánh mắt chị Vân. Chị Vân há hốc mồm khẽ lắc lắc cái đầu như muốn nói: Chị không ngờ em nhanh thế đấy!
Rồi nàng bắt Mạnh ngậm miệng và hạ mông xuống mặt Mạnh. Từ phía chị Vân có thể nghĩ mặt Mạnh giờ là cái ghế cho nàng ngồi. Nàng chỉnh cho khe mông và lỗ đít mình trượt qua trượt lại sống mũi Mạnh. Nước lồn cứ tứa ra trên sống mũi hắn.
– Ngửi đi! Ngửi mùi lỗ đít của bà đi! Đó mới là lỗ đít thật của bà đấy! Mày muốn được liếm nó à! Vậy thì bà sẽ cho mày liếm một lỗ đít thực sự nhé.
Nói rồi nàng với tay rút chiếc quần lót ra khỏi miệng Mạnh. Hắn đang bị lỗ đít nàng bịt mũi, lại bị ngậm quần lót nên ngạt thở. Khi chiếc quần lót rút ra, hắn chỉ kịp ngáp không khí mấy lần rồi thì cái miệng hắn bị lấp đầy bởi cái lồn đang đầy nước. Bản năng của hắn lại làm cho cái lưỡi của hắn tự động bật lên. Hắn mút, hắn liếm, hắn bú sao cho cái thứ nước ngậy, nồng kia ra hết vào miệng hắn và hắn nuốt ừng ực! Rồi thì cái công việc của hắn thay đổi rất nhanh. Cái lưỡi chạm vào một cái gì đó nhăn nhăn, mặn mặn, nồng nồng.
– Liếm đi! Liếm sạch lỗ đít tao đi! Và hãy làm quen với cái gì chui ra từ nó!
Cứ thế, lỗ đít nàng và lưỡi hắn như một đôi tình nhân hòa quyện, xoắn xuýt lấy nhau, dính chặt vào nhau. Lỗ đít nàng trở nên trơn bóng và sạch sẽ. Nàng không quên dùng tay mình banh mông ra thật rộng để nhắc nhở hắn còn phải cố đưa đầu lưỡi vào sâu hơn nữa.
Vút! Vút! Vút!
Chị Vân dường như không còn chấp nhận cảnh làm khán giả cho nàng nữa! Trên tay chị giờ là chiếc roi da tự bao giờ. Chị vút những roi thật lực, không thương xót lên người hắn. Hắn nảy lên vì đau đớn, miệng hắn như muốn kêu la, nhưng chỉ càng làm cho chiếc lưỡi hắn thúc mạnh vào lỗ đít và lồn Hạnh đang ấn xuống, khiến nàng càng thêm đê mê. Càng đê mê, nàng càng tận hưởng nó đang co thắt từng cơn, còn nàng ngắm nhìn ngọn roi từ tay chị Vân quất xuống trong sung sướng.
Và nàng nhận ra chị Vân đã cởi váy tự bao giờ. Thay vào đó, chị mặc một con cu giả lên người.
Không hiểu từ đâu nàng biết chị sắp làm gì với hắn. Và để cho chị dễ hành hạ con mồi, nàng ngồi xuống ghế, dạng chân thật rộng, rồi bắt Mạnh úp mặt tiếp tục liếm lồn, bú đít cho nàng ở tư thế quỳ 4 chân. Mông hắn giờ đã hướng về chị Vân. Nó bắt đầu biết ai sẽ định đoạt nó ngày hôm nay.
Chị Vân nhanh chóng lột truồng Mạnh. Rồi chị tiến về phía trước, kéo đầu Mạnh lại phía mình:
– Bú đi!
Mạnh không biết làm gì hơn là phải ngậm con cu giả và bú! Hắn rên ư ử.
– Đồ điếm! Mày sẽ được tao đối xử như một con điếm! Hiểu chưa!
Mạnh hiểu! Hắn còn hiểu một điều, việc hắn bú cu thật kỹ lưỡng chỉ tốt cho hắn. Vì nước bọt của hắn sẽ là thứ nước bôi trơn duy nhất!
Vút! Vút! Vút!
Hạnh đã ra đằng sau tự lúc nào, và đang tận hưởng những chiếc quất hằn đỏ lên đôi mông của Mạnh. Nước mắt Mạnh rơi lã chã trong khi vẫn phải bú cu cho chị Vân!
– Mày khóc cái gì! Mày nghĩ mày sẽ dễ dàng hưởng thụ lồn bọn bà à! Tao sẽ cho mày biết mày cũng có một cái lồn đấy!
Nói rồi chị gạt đầu Mạnh ra và đi về phía mông Mạnh. Chị đứng thật vững chãi, chỉnh mông mạnh ngang tầm cu rồi đặt đầu cu thật cẩn thận lên lỗ đít Mạnh.
– Á á á!
Mạnh chỉ biết thét lên đau đớn khi chị Vân tiến vào. Cái lỗ lúc đầu còn bướng bỉnh nhưng rồi cũng phải ngoan ngoãn trước sức mạnh của chị. Nó nuốt dần, nuốt dần con cu đến lút cán rồi lại được kéo ra! Lần này thì không còn từ từ nữa, chị đóng phập hết cỡ vào mông hắn.
Đơn giản là một tiếng rú, có lẽ cả công ty sẽ nghe thấy. Nhưng có hề gì. Khi tiếng chuông gọi vang lên, thì ai cũng hiểu chị Vân muốn gì và sẽ làm gì!
Chị Vân bắt đầu nắc đều đặn vào mông hắn. Còn Hạnh đã không còn chịu nổi cảnh kích thích này. Chị nói đúng. Còn quá nhiều thứ nàng có thể biết. Và sẽ còn rất nhiều thứ nàng có thể nghĩ ra.
Nàng ra đứng trước mặt Mạnh, túm đầu hắn ấn vào lồn mình. Mạnh vừa phải liếm lồn cho nàng vừa phải chịu đựng những cú nắc tàn bạo của chị Vân.
– Ồ tao không nghĩ mày là con điếm đâu! Bọn nó chỉ rên giả vờ! Còn mày đang rên thật kìa Mạnh! Nhưng đừng rên khổ sở thế chứ! Tao tưởng mày cũng có một cái lồn đang biết sướng khi bị địt chứ!
Tiếng rên của Mạnh bị chặn lại vì Hạnh đã lên cơn cực khoái! Người nàng cứng lại, nàng giữ chặt đầu để hắn dính chặt môi vào hai mép lồn nàng. Nước lồn xối xả vào miệng hắn. Và khi hắn chưa kịp định thần thì từng dòng nước đái của nàng đã tuôn chảy vào miệng hắn. Vẫn bị giữ chặt đầu, hắn không có sự lựa chọn nào khác là nuốt thật nhanh để không bị ngạt thở.
Chị Vân cũng không muốn mình là người đến sau. Chị rút con cu giả ra khỏi mông hắn, banh mông hắn ra và cứ thế vạch lồn đái thẳng vào lỗ đít đang tấy đỏ của hắn.
Hạnh rên rỉ vì sướng.
Chị Vân cũng rên rỉ vì sướng.
Còn Mạnh, đơn giản là lại một tiếng rú nữa vì bụng hắn đã đầy căng nước đái của Hạnh, còn lỗ đít hắn tấy đỏ, rát bỏng vì thứ nước đái của chị Vân!
Mạnh đổ gục xuống sàn nhà.
Chưa khi nào, Hạnh thấy một tuần mới lại bắt đầu đẹp như thế.
– Chúng mình chia tay đi anh!
Trong tình yêu, khi hai người đã dần xa nhau khiến cho cuộc tình không thể nào tiếp tục được nữa, thì vẫn cần có một người nhận lấy trách nhiệm về mình. Nhận lấy trách nhiệm rằng mình là người bỏ người kia.
Điều khó nói nhất, lại là điều cần được diễn đạt một cách thẳng thừng nhât. Hạnh không thể mãi trốn tránh Long. Và giờ đây, khi hai người đối mặt với nhau trong căn phòng từng chứa rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào (ít nhất là với Long), nàng đã chọn cách ngắn gọn nhất để nói lên điều mình muốn.
Nhưng không có nghĩa rằng với Long, đó là cách diễn đạt dễ hiểu nhất:
– Em nói gì, em có thể nói lại được không – Long như không tin vào tai mình.
– Em nói rất rõ ràng rồi đấy, em muốn chúng mình chia tay…
– Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?
– Không có chuyện gì xảy ra cả (Thực ra thì có cả tá chuyện rồi anh ạ – nàng nghĩ)
– Anh không đồng ý! Anh cần được biết lý do…
Im lặng. Biết nói lý do gì đây. Long rất tuyệt. Nhưng như ai đó đã từng nói nhỉ. Một chiếc áo đẹp mà không phù hợp thì ta cũng không thể mặc. Chẳng nhẽ lại nói thẳng ra rằng nàng không cảm thấy sung sướng khi ở bên anh. Đó sẽ là một cú đánh trời giáng vào lòng tự trọng của một người đàn ông.
– Em nghĩ chúng mình không hợp nhau – Một thứ lý do muôn thuở của những đôi tình nhân khi cuộc tình đến hồi kết thúc.
Một khoảng lặng tưởng như vô tận. Với Hạnh, câu trả lời ấy là một sự trút bỏ tất cả những gì dằn vặt trong nàng suốt thời gian qua. Còn với Long, đó là một cú sốc. Chàng đã quen có một cô người yêu để chàng chiều chuộng, để cuộc sống của chàng có đôi có lứa. Và tất nhiên, điều chàng đang hoảng hốt nhất, sâu thẳm nhất, là có thể từ giờ, cơ thể ngọc ngà của nàng không còn thuộc về chàng nữa.
– Anh không thể sống thiếu em được! – Chàng chỉ biết thốt lên…
– Anh sẽ quen thôi. – Nàng lạnh lùng (Tất nhiên, anh sống thiếu em làm sao được. Hay nói đúng hơn, anh làm sao sống thiếu cái lồn em được chứ – nàng cười khẩy trong lòng)
Đột nhiên, như có một thứ động lực dâng trào mạnh mẽ trong lòng, Long rời khỏi ghế và quỳ sụp xuống chân nàng.
– Anh xin em. Nếu như em còn chưa ưng ý điều gì ở anh thì xin em hãy cho anh cơ hội. Anh không thể sống thiếu em. Anh sẽ làm bất kỳ điều gì để được ở bên em – Long gục đầu gần như nức nở dưới chân nàng.
Nàng nhìn Long chằm chằm. Cái gì đây. Người đàn ông mà ít nhất đến lúc này vẫn đang là người yêu nàng đây sao. Vậy thì hắn hoàn toàn không xứng đáng để làm một cây tùng, cây bách cho cuộc đời nàng. Haha, mà nàng đâu có cần những cây tùng cây bách nhỉ. Nàng toan đẩy Long ra, mắng cho Long một trận, rồi yêu cầu Long ra về. Nhưng không hiểu sao, cái câu cuối cùng của Long khiến nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Một thứ suy nghĩ kích thích không hiểu sao lại xuất hiện, len lỏi, nhưng ngày càng lớn dần trong nàng. Làm bất cứ điều gì? Đúng vậy không nhỉ? Hay đúng hơn là liệu Long có chịu làm những điều mà nàng thực sự muốn không? Biết đâu đấy? Khả năng là rất thấp! Nhưng chính vì khả năng rất thấp, nên nếu trở thành sự thật, nó sẽ đem lại cho nàng những cảm xúc thăng hoa khó tả thành lời. Một trò chơi lại bắt đầu. Nhưng cái cảm giác chính thức trở thành bà chủ của một cuộc chơi khiến nàng trở nên hào hứng, sẵn sàng đối mặt với những nguy cơ mà nó mang lại.
Nàng khẽ nâng cằm Long lên, nhìn thẳng vào mắt Long:
– Thực sự, anh đã làm em thất vọng rất nhiều.
– Hãy cho anh cơ hội!
– Anh chắc sẽ làm tất cả những gì để được ở bên cạnh em chứ?
– Anh xin thề sẽ làm tất cả những gì em muốn.
– Kể cả những điều đó là không bình thường, thậm chí có thể gây đau khổ cho anh?
– Không nỗi đau khổ nào lớn hơn việc không còn được ở bên em nữa.
– Được lắm! Anh nhớ đấy! – Mắt nàng ánh lên thứ ánh sáng độc ác, man dại, khác hẳn với cái nhìn u sầu thường ngày. Cái nhìn đã từng khiến Long tưởng rằng nàng là một cô gái đa cảm, yếu đuối, giờ đây đang khiến hắn hoảng sợ. Thực ra, nàng ánh lên cái nhìn ấy vì còn nhớ đến một thứ mà chiều nay chị Vân mới tặng nàng. Đó là một cái túi, trong đó chứa một số món đồ mà theo lời chị dặn, một cô chủ trước sau gì cũng sẽ có lúc cần đến. Và với một cô gái thông minh như Hạnh, khi xem qua từng món đồ, nàng hiểu ngay chúng dùng vào việc gì.
Nàng với tay lấy chiếc túi, lôi ra một chiếc xích chó. Nàng vòng cổ xích vào cổ Long.
– Em… em… làm cái gì vậy?
– Im miệng! Em đang làm điều em muốn đây! Anh có chịu được không!
– Anh… anh chịu…
– Tất nhiên, anh phải chịu! Anh định trói buộc cuộc đời em vào anh! Vậy thì bây giờ em sẽ cho anh hiểu cảm giác bị trói buộc là như thế nào nhé!
Nói rồi nàng cầm xích lôi Long xềnh xệch vào phòng ngủ của nàng! Và lạ chưa! Long đang bò 4 chân theo nàng với vẻ mặt nhăn nhó khổ sở. Khẽ quay lại nhìn, nàng manh nha cảm nhận cái thứ bản năng tiềm ẩn trong con người Long. Trò chơi này, nàng sẽ là người chiến thắng.
– Cởi quần áo ra đi!
Long nhanh chóng làm theo lời nàng.
– Anh nghĩ anh cởi quần áo làm gì chứ! Anh nghĩ rằng em sinh ra là để cho anh thích là cởi quần áo mình và nhào lên người em đúng không? Thế thì hôm nay em sẽ cho anh biết anh được nhận cái gì sau khi cởi quần áo! Nằm úp xuống giường, chổng mông ra đây cho bà!
Rồi để cho Long hiểu điều mình muốn một cách rõ ràng hơn, nàng túm tóc Long ấn úp mặt xuống giường, để hai chân vẫn đứng dưới đất và chổng mông lên cho nàng. Trò chơi đã thực sự bắt đầu. Và cuộc tình cũng chính thức kết thúc.
Nàng khẽ khẽ xoa cặp mông của Long. Chiếc roi mây đã nằm trong tay nàng tự lúc nào.
– Không biết bao nhiêu lần mày được xoa nắn cặp mông của bà rồi nhỉ! Mày có thích không!
– Anh, anh rất thích! Mông em đẹp lắm!
– Hãy nghe cho rõ đây! – Nàng lại nắm tóc Long – khi nói chuyện với bà thì hãy xưng là nô lệ và gọi bà nghe chưa!
– Anh… anh không hiểu!
Vút! – Ngọn roi đầu tiên đã vung xuống mông Long.
– Á á á…
– Nói lại!
– Vâng nô lệ biết rồi, thưa bà!
Nếu như một chương trình muốn chạy trên máy tính, bạn cần phải cài đặt nó. Và khi Long đã biết xưng hô, thì trò chơi của nàng đã cài đặt xong.
– Bây giờ thì nghe rõ đây. Mày muốn được ở gần cái lồn bà đúng không? Thế thì phải biết cảm ơn tất cả những gì bà ban phát nghe chưa? Vì đó sẽ là điều kiện để mày lại được thấy lồn bà đấy!
Vút!
– Á á á!
– Sao! Bà vừa nói gì mày không hiểu sao?
– Nô lệ xin cảm ơn bà chủ!
– Ha ha ha ha! Tốt lắm! Có thế chứ!
Nói rồi nàng vụt liên tiếp, và sảng khoái tận hưởng những lời cảm ơn trong đau đớn của Long. Nhưng kìa, hình như con cu của Long đang cương cứng! Hắn cũng đã bắt đầu bị cuốn vào trò chơi này. Và nàng hiểu, hắn đã hoàn toàn nằm dưới sự điều khiển của nàng. Nàng đã là người chiến thắng khi trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Rồi nàng lại lôi từ trong túi ra bộ dây trói. Rất nhanh chóng, Long bị bắt nằm lên giường, hai tay hai chân bị trói nghiến vào 4 góc giường…
Khi Long đã hoàn toàn trở nên bất lực, thì sự độc ác tiềm ẩn trong Hạnh mới trở nên dữ dội. Nàng quất liên tục lên người Long khiến người hắn lằn đỏ. Long rên rỉ ứa nước mắt, quằn quại, nhưng rất thuộc bài, luôn miệng cảm ơn. Và con cu hắn vẫn đang dựng đứng.
Cảm thấy phần năng lượng bị ức chế bấy lâu nay đã được giải tỏa, nàng vứt roi sang một bên.
– Bà không ngờ mày ngoan như vậy đấy! Bà thưởng cho mày nhé.
Nói rồi nàng bước lên giường, đứng hai chân hai bên má Long. Từ dưới nhìn lên, Long thấy rõ nàng đang vén váy, cởi chiếc quần lót của mình và từ từ hạ hạ bộ xuống mặt mình. Không còn cảm giác nào kích thích hơn thế.
Nàng lại say mê tận hưởng thú vui của mình. Long đã nhiều lần liếm lồn cho nàng. Nhưng lần liếm lồn này của hắn có lẽ khiến nàng hài lòng nhất. Vì là lần đầu tiên nàng là người chủ động ngồi lên mặt hắn, chà sát chiếc lồn mình lên mũi, lên miệng hắn. Rồi nàng khẽ nhấc mông, vòng tay xuống banh hai mông mình và chỉnh cho lỗ đít nàng ngay trên miệng hắn.
– Liếm đi!
Long còn đang định thần, liệu rằng có phải mình đang hiểu đúng ý của nàng không thì nhanh chóng nhận được câu trả lời:
– Liếm đít bà đi!
Cảm giác nhục nhã trào lên trong lòng Long. Nhưng không có nghĩa là hắn phải dừng lại. Càng nhục, tự nhiên Long cảm thấy càng bị kích thích. Hắn nhắm nghiền mắt và đưa đầu lưỡi quệt vào cái lỗ nhăn nheo nơi hạ bộ nàng.
– Đúng rồi! Thế! Thế! Liếm thẳng vào lỗ đít bà đi! Đừng dừng lại! Liếm sâu vào! Bú đi! Mút đi!
Rồi nàng ấn hẳn hạn bộ của mình xuống miệng Long, khiến hai môi Long chỉ còn cách ngoạm lấy lỗ đít nàng mà bú ừng ực, còn đầu lưỡi thì phải cố gắng liếm sạch, liếm sâu vào lỗ đít nàng. Còn khe lồn của nàng thì chiếm trọn sống mũi của hắn. Hai lỗ mũi của hắn sặc sụa thứ nước sung sướng đang chảy từ lồn nàng chảy ra. Nàng cứ thế ngửa mặt, lim dim hưởng cơn sung sướng từ 2 lỗ một lúc của mình trong khi dồn cả sức nặng cơ thể lên mặt Long. Thỉnh thoảng thấy hắn rên rỉ, run rẩy vì ngạt thở, nàng khẽ nhấc mông lên cho hắn hớp vài ngụm không khí rồi lại kéo đầu hắn úp mặt vào lồn vào đít nàng. Hắn là của nàng, chứ nàng không còn là của hắn nữa. Hắn chính là nô lệ đầu tiên của riêng nàng. Đó là điều làm cho những cơn sung sướng cứ kéo đến trong lồn nàng dồn dập. Hình như chính nàng cũng đang rên rỉ hòa theo điệu rên rỉ ư ử của hắn ở phía dưới.
Rồi nàng sực nhớ ra còn một thứ nàng chưa dùng trong chiếc túi. Nàng lôi chiếc dương vật giả rồi đeo vào người. Nàng cởi trói cho hắn, rồi bắt hắn quỳ bên nàng và bú liếm tận tình chiếc dương vật giả ấy cả nửa tiếng.
– Chắc mày luôn tự hỏi tại sao bà chưa bao giờ bú cặc cho mày. Vì bà không bao giờ muốn làm điều đó. Nhưng hôm nay, mày sẽ là người biết cảm giác hầu hạ một con cặc như thế nào.
Rồi nàng đẩy hắn ra, nằm ngửa trên giường. Con cu giả dựng đứng.
– Mày đã bao nhiêu lần chơi bà rồi đúng không. Nhưng giờ thì bà sẽ cho mày biết bị chơi nghĩa là thế nào. Lại đây.
Rồi nàng bắt hắn trèo lên giường. Nàng chỉnh cho hắn ngồi xổm, sao cho lỗ đít hắn chạm ngay vào đầu con cặc giả.
– Ngồi xuống!
Là một người lão luyện về tình dục, Long hiểu nàng đang bắt mình làm gì và điều gì sẽ đến với mình. Nhưng Long cũng đã quên bản thân mình rồi!
Hắn từ từ ngồi xuống. Con cặc giả từ từ nhưng khó khăn tách lỗ đít của hắn ra.
– Ahhhhh đau quá!
– Câm miệng! Ngồi xuống! Thế mày nghĩ bà có nhiệm vụ phải làm cho mày sướng hay sao?
– Ahhhhh – Long đau chảy nước mắt nhưng vẫn tuân lệnh ngồi xuống từ từ cho đến khi lút cán.
– Tốt lắm! Giờ thì mày có nhớ những lần bà chơi mày từ phía trên không! Bà cho phép mày chơi bà như vậy đó!
Không còn cách nào khác! Long phải tiếp tục cuộc chơi! Cảm giác như mình lại một con vật, đang phải dùng lỗ đít của mình nhún nhảy, dồn dập, rên rỉ vì đau trong tiếng tiếng gằn của Hạnh. Thỉnh thoảng hứng quá, nàng tự thúc ngược người lên làm hắn rú lên. Nhưng kỳ lạ chưa. Con cu hắn vẫn căng cứng.
Ngắm con cu ấy, tự nhiên nàng thấy yêu nó. Ít nhiều Long vẫn là người yêu của nàng. Và ngày hôm nay, không phải là nó, mà là Long đã làm cho nàng lên đỉnh không biết bao nhiêu lần. Nàng thôi không đụ Long nữa mà đẩy Long nằm ngửa ra giường. Rồi nàng ngồi trên Long, đặt con cặc Long vào khe lồn mình rồi cứ thế dập điên cuồng. Lần đầu tiên trong đời, nàng biết đến mùi vị làm tình đam mê như vậy! Như vậy là cuộc sống tình dục của nàng cũng đã nếm đủ mùi viên mãn!
Rồi cuối cùng nàng cũng ra. Lồn nàng co bắp quấn chặt lấy cặc Long. Long cũng không thể chịu đựng được hơn, bắn tinh xối xả vào lồn nàng.
Cả hai cùng dìu nhau lên đỉnh. Đó là điều tuyệt vời nhất mà suốt cả năm trời yêu nhau giờ đây họ mới làm được. Và điều quan trọng, họ đã hiểu ra họ phải làm gì để làm cho nhau sung sướng. Và họ chấp nhận điều đó.
Nàng mỉm cười với Long, còn Long, dù còn nét kinh hoàng, nhưng đây có lẽ là cơn sướng khoái lớn nhất mà hắn được hưởng từ khi mới lớn đến giờ. Nhưng nàng không quên giờ đây nàng là ai, và hắn là ai. Mỗi cơn cực khoái của nàng sẽ đều phải kết thúc bằng một thứ mà nô lệ cần phải chịu đựng. Nàng trườn lên, kê miệng lồn vào miệng Long. Từng dòng nước đái, cùng thứ mà Long vừa tống vào người nàng, lại trôi vào miệng Long cho đến giọt cuối cùng.
Người ta thường nói, tình yêu theo thời gian trở thành một thứ thói quen. Người khác lại nói, khi bạn thay đổi thói quen, thì bạn đang trên đường thay đổi số phận của mình.
Hắn dừng bước chân trước cổng công ty Mỹ Vân. Hắn cố hít một hơi thật sâu, nhắm mắt hồi tưởng lại thật nhanh những gì diễn ra trong tuần qua, và cả những gì đã diễn ra trong tiềm thức hắn từ khi còn là một cậu bé.
Từ khi còn là một cậu bé, hắn đã cảm thấy có một điều gì đó khác lạ. Chính xác là cách hắn nhìn phụ nữ. Mọi đối tượng. Bạn bè của mẹ hắn, các cô hàng xóm, cô giáo của hắn, và cả những người phụ nữ xa lạ vụt qua trong mắt hắn. Với một cậu bé mới 13 tuổi, thì đó là điều hắn không thể giải thích được. Chỉ biết được rằng hắn ngắm nhìn say mê những người phụ nữ ấy. Càng những người gần gũi hắn, càng cho hắn thêm tưởng tượng. Hắn không dám làm gì để vô lễ với họ. Nhưng những tưởng tượng của hắn thì cứ len lỏi trong đầu óc còn nhỏ bé ấy. Mới chỉ là một cậu bé nhưng hắn đã sớm nhận ra, với hắn, điều đẹp đẽ nhất trên đời là người phụ nữ. Một người phụ nữ càng chín chắn, mặn mà, đối với hắn càng đẹp. Điều đó làm hắn luôn trở nên nhẹ nhàng, lễ phép trước những người phụ nữ. Hắn luôn muốn được gần họ, để họ sai vặt điều gì đó rồi ngoan ngoãn thực hiện để nhận được những lời khen tặng.
Nhưng có những tưởng tượng làm cho hắn cảm thấy kinh khủng hơn. Hắn luôn tưởng tượng ra cơ thể trần truồng của người phụ nữ. Hắn tôn thờ người phụ nữ. Và sự thôi thúc bên trong một cậu bé đang lớn khiến hắn vô thức luôn tò mò về những nơi thầm kín nhất trên cơ thể người phụ nữ. Trong đầu óc hắn luôn căng lên một suy nghĩ rằng bao giờ sẽ là lần đầu tiên trong đời hắn được chiêm ngưỡng khu tam giác bí ẩn của họ. Hắn vẫn nhớ như in cảm giác run rẩy khi lần đầu tiên được một thằng bạn cho xem một bức hình người phụ nữ khỏa thân. Hắn cảm thấy như ước mơ của mình đã thành hiện thực khi được nhìn thấy hình hài tuyệt mỹ ẩn giữa cặp đùi nõn nà đang dạng rộng của người mẫu. Nhưng rồi cảm giác ấy dần qua để lại một ham muốn được ngắm nhìn nó một cách chân thực nhất chứ không phải qua phim ảnh. Rồi cả phía đằng sau của họ. Mỗi lần họ bước qua, với những cặp mông tròn trĩnh, căng tràn sức sống, hắn ngắm nhìn như bị thôi miên. Hắn luôn nghĩ về hình hài của cặp mông tròn, căng của người phụ nữ cùng cái khe sâu thăm thẳm ở giữa. Và lại vô thức nữa, hắn cứ cố căng mắt tìm kiếm những vết lằn do quần lót in lên những cặp mông ấy và tưởng tượng họ đang mặc gì trong người. Cái mảnh quần tam giác be bé ấy trở thành một thứ bí ẩn không thể tả nổi với hắn, khiến hắn mỗi lần vô tình nhìn thấy một chiếc quần lót phụ nữ trên dây phơi đều không thể rời mắt.
Và một thứ kinh khủng nhất luôn giày vò sự tò mò của hắn. Mỗi lần hướng mắt về khu vệ sinh phụ nữ, lòng hắn là trỗi lên một niềm kích thích. Hắn luôn tự hỏi, họ làm gì trong đó nhỉ. Đối với hắn và với tất cả đàn ông trên thế giới này, đó là miền đất cấm. Nhưng chính sự cấm đoán lại tạo nên một niềm kích thích vô tận của hắn. Hắn hỏi, nhưng trong thâm tâm hắn biết họ làm gì trong đó. Nhưng chính sự bí ẩn khiến cho sự tưởng tượng của hắn được chắp cánh. Trong con người hắn là cả một sự mâu thuẫn. Hắn không dám tin rằng những cơ thể ngọc ngà, đẹp đẽ kia thì cũng phải có những nhu cầu rất đời thường. Nhưng hắn ước gì một lần trong đời được ngắm nhìn họ trong vương quốc cấm ấy.
Bây giờ, hắn đã 19 tuổi. Sinh viên năm nhất. Dĩ nhiên là hắn chưa bao giờ được toại nguyện ước mơ ấy. Kinh khủng hơn, chính sự ngoan ngoãn của hắn lại tạo nên một sự rụt rè khi đứng trước các bạn gái, khiến hắn không thể chinh phục con gái như những thằng bạn cùng lứa. Hắn vẫn chưa hề được nhìn thấy một cô bé đích thực. Và tất nhiên, hắn chưa bao giờ được làm tình!
Tất cả những điều đó cứ tích tụ, khiến hắn như phát điên. Mà đúng là hắn như gần điên thật. Những suy nghĩ ám ảnh ấy khiến hắn không thể nào tập trung học tập được. Ngồi trên lớp mà hắn chỉ biết say mê ngắm nhìn các cô giáo cũng như các bạn nữ trong lớp.
Hắn biết như thế là không ổn. Hắn tra cứu trên mạng, và cuối cùng tìm được địa chỉ của một bác sĩ tâm lý được khá nhiều thanh niên đến xin tư vấn.
Hắn không có ý định tìm lối thoát cho mình, vì hắn yêu cái cảm giác mỗi khi những cơn tưởng tượng làm sự kích thích tuôn trào trong hắn. Nhưng để không bị điên, hắn cần chia sẻ điều này. Vốn đọc nhiều sách báo phương Tây, hắn hiểu những người duy nhất có thể giúp hắn là những nhà tâm lý. Vì họ sẽ là những người duy nhất chịu lắng nghe, và không phán xét hắn như một kẻ bệnh hoạn.
Hắn chậm rãi kể về những suy nghĩ của mình. Vị bác sĩ tâm lý mà hắn chọn là một chuyên gia tâm lý đi học ở Nhật về. Chị mới ngoài 30. Bộ trang phục lịch lãm, kín đáo đằng sau chiếc áo Blouse không đủ để che dấu đi một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Lần đầu tiên, hắn dám trò chuyện với một người phụ nữ và nhìn thẳng vào mắt chị. Chị là một nhà tâm lý. Điều này khiến hắn bỏ đi được gánh nặng để nhẹ lòng chia sẻ. Chị cũng chăm chú lắng nghe tâm sự của hắn.
– Đấy, câu chuyện của em là như vậy đó chị ạ!
– Cảm ơn em đã chia sẻ cùng chị. Vậy em muốn chị giúp gì cho em.
– Thực sự em muốn hỏi chị, em có điên không chị?
– Oh, chúng ta không nên vội vàng như thế. Em và chị cứ trò chuyện với nhau đi. Chị không bao giờ coi em là một người điên cả.
– Vâng nhưng rõ ràng là em bất thường, và em cảm thấy phát điên vì điều đó.
– Vì thế những người như chị mới có lý do để ngồi đây nghe những người như em kể chuyện chứ đúng không. Thật ra, đúng là em không giống nhiều người khác thật, nhưng điều đó chỉ nói lên là em là thiểu số, chứ không nói lên rằng em là một người xấu.
– Vâng, cảm ơn chị đã động viên em. Em chỉ cần biết là mình không bị điên là em vui rồi.
– Cũng chưa hẳn đâu. Chị khẳng định em không bị điên, hay bị tâm thần, vì em vẫn làm chủ được cuộc sống của mình, và em đã ý thức được những bất thường trong tâm lý của mình. Người điên không làm được những điều ấy. Nhưng đúng là em có một chút rối loạn tâm lý. Trong tâm thần học, trước đây người ta coi đây là một dạng lệch lạc tình dục. Em có những biểu hiện của sự sùng bái. Ở đây, em sùng bái cơ thể của người phụ nữ, cùng những vật dụng và hoạt động riêng tư của họ.
– Oh! Đúng vậy chị ạ! Vậy đúng là em bất thường rồi – Hắn xìu mặt.
– Vậy em có muốn chị giúp em thoát khỏi những suy nghĩ này không?
– Có chứ ạ!
– Vậy thì tạm thời hôm nay chúng ta dừng ở đây. Một tuần em sẽ đến gặp chị một lần để trò chuyện. Chúng ta sẽ cùng tìm ra cách để những điều này không còn gây ám ảnh cho em nữa. – Chị trìu mến.
Hắn chợt lặng im. Đúng là hắn sợ những cảm giác của mình. Nhưng bao nhiêu năm nay hắn đã sống với những suy nghĩ ấy. Và thực sự những suy nghĩ ấy đã không ít lần giúp hắn đạt được những cơn khoái cảm khiến hắn lịm đi. Thực sự giờ đây, nếu để cho những suy nghĩ ấy không còn hiện diện trong đầu óc hắn nữa, thì hắn hình như không thật sự muốn.
– Chị ạ! Hôm nay em chủ yếu muốn biết xem mình có phải bị điên hay không. Nếu chị đã nói em không bị điên, thì… – hắn rụt rè…
– Thì sao hả em – Lần này nét mặt chị bắt đầu phát huy khả năng của một nhà tâm lý, đang muốn bóc trần con quỷ ở trong lòng hắn.
– Thì em cũng thấy vui rồi ạ… – Cuối cùng thì hắn cũng tìm được câu khả dĩ để trả lời…
– Nghĩa là em không muốn thoát khỏi suy nghĩ đó phải không?
– Kh… ô… ng chị ạ!
Chị mỉm cười! Hắn không phải là trường hợp đầu tiên với chị. Chị đã lường trước…
– Thế em định để nó hành hạ em mãi sao?
Hắn im lặng. Đúng là nếu nghĩ đến chuyện này, hắn thấy bế tắc vô cùng. Hắn không muốn mất những cảm giác ấy, nhưng cũng không muốn chìm sâu vào vòng bủa vây của nó.
– Trường hợp của em thực ra không phải lần đầu tiên chị gặp – Chị chủ động phá tan bầu không khí im lặng.
– Vậy à chị? Vậy những người kia sau thì thế nào hả chị.
– Một hai người đồng ý với những liệu pháp điều trị của chị và họ đã thoát ra khỏi những suy nghĩ như của em. Nhưng phần nhiều thì chấp nhận tiếp tục sống với chúng.
– Nghĩa là những người như em không phải là duy nhất à chị?
– Không đâu. Nhiều lắm.
– Thế thì họ sẽ cũng phải chịu đựng như em à chị.
– Đó là sự lựa chọn của em mà. Chính em lựa chọn điều đó. Chị chỉ là người đề ra những giải pháp cho em thôi.
– Vậy chị sẽ đề ra điều gì cho em hả chị?
Chị mỉm cười. Con cá đã bắt đầu cắn câu.
– Những người như em trong tâm lý học được xếp vào nhóm sùng bái phụ nữ. Như chị nói đấy, một số người thì tìm cách thoát ra, nhưng số ấy ít thôi. Còn phần lớn là chấp nhận và tìm sự giải thoát theo một cách khác?
– Cách khác? Chị có thể nói rõ cho em nghe được không ạ? – Hắn thấy trong lòng đang nổi lên một cơn tò mò khó cưỡng lại.
– Đó là, họ sẽ tìm cách hiện thực hóa những tưởng tượng của họ. Nhờ thế, họ không phải chịu đựng nó nữa mà vẫn có thể sống với nó?
– Hiện thực hóa? Làm sao có thể hiện thực được hả chị? Đó đều là những thứ nếu nói ra em sẽ bị người ta coi thường, khinh bỉ?
– Oh! Thế em nghĩ em đáng được tôn trọng à?
Câu hỏi xoáy sâu của chị làm hắn run lên. Đúng, hắn đáng bị khinh bỉ? Nhưng sao hắn lại đang run lên trong một sự thích thú như vậy? Hắn không trả lời được, chỉ biết cúi mặt!
– Trường hợp của em, có thể có một giải pháp, nhưng chị không nghĩ là em sẽ dễ chịu đâu?
– Chị nói cho em biết được không chị? Nếu vừa được sống với những suy nghĩ đó, lại vừa được giải thoát cho bản thân thì tại sao em lại không chấp nhận?
– Vậy à! Vậy để chị thử nói nhé. Em có thể hiện thực hóa những điều mình muốn, nếu em là một nô lệ của phụ nữ.
– NÔ LỆ!
– Đúng, những người như em nên sống để làm nô lệ cho phụ nữ!
– Chị ơi, vậy cụ thể em phải làm những gì ạ?
– Oh! Điều đó không quan trọng. Quan trọng là em có chấp nhận làm nô lệ hay không thôi!
Hắn không hiểu hắn đang nói về chuyện gì. Nhưng hai từ nô lệ cứ bám chặt lấy suy nghĩ của hắn. Nô lệ, một khái niệm chỉ tồn tại lần cuối cách đây đã 2 thế kỷ ở những vùng đất châu Mỹ xa xôi, nơi con người ta bị sở hữu, bị đày đọa. Tại sao ở cái thế giới hiện đại này vẫn còn nô lệ. Nhưng tại sao không nhỉ. Nếu được là nô lệ để được tôn thờ những cơ thể đẹp đẽ nhường kia, thì đó chính là điều hắn từng đêm ao ước còn gì.
– Chị ơi! Vậy chị có thể cho em thử làm nô lệ được không ạ.
– Oh! Chị là một bác sĩ tâm lý. Chị không trả lời câu hỏi này của em. Nhưng chị sẽ giới thiệu em cho một chị bạn của chị. Chị ấy sẽ cho em biết chính xác em sẽ trở thành một nô lệ như thế nào! Đây địa chỉ của chị ấy đây! Khi đến nhớ nói về cuộc trò chuyện ngày hôm nay của chúng ta.
Hắn run run cầm lấy mảnh giấy ghi địa chỉ: “Công ty Mỹ Vân…”
Và như thế! Hắn có mặt ở đây. Lấy hết vẻ bình tĩnh, hắn tiến về phía bàn thư ký. Hắn liếc nhanh “Mỹ Hạnh – Thư ký giám đốc”.
“Sao công ty này toàn người đẹp vậy” – Hắn nhủ thầm…
– Chào chị! Em là người gọi điện hôm trước hẹn gặp chị Vân đấy ạ. Em đến từ chỗ chị Lan bác sĩ.
Hạnh đang tươi cười, khẽ nhướng mày rồi nghiêm mặt nhìn hắn:
– Em là Dũng phải không?
– Vâng ạ! Chị Vân đang chờ em đấy. Nói chuyện với chị ấy cho lễ phép vào đấy.
Hắn theo Hạnh bước vào phòng giám đốc. Khung cảnh sang trọng của căn phòng cũng chỉ đủ làm nền cho bà chủ quý phái đang ngồi trên ghế tiếp khách đợi hắn. Hắn thấy như khó thở.
– Em chào chị ạ!
– Em ngồi đi!
Hắn rón rén ngồi đối diện với chị. Người hắn như nóng ran khi cảm thấy đôi mắt hai người phụ nữ đang quét qua người hắn như đang thẩm định điều gì đó.
– Nào! Em nói nhanh đi! Chị không có nhiều thời gian đâu!
– Dạ! Em từ chỗ chị Lan bác sĩ giới thiệu đến đây ạ! – Hắn hy vọng đó là một câu giới thiệu vừa đủ về hoàn cảnh của hắn.
– Cái đó chị biết rồi? Em có thể làm gì?
Hắn hơi hoảng hốt. Thông thường câu hỏi sẽ là “Chị có thể giúp gì cho em”, nhưng câu hỏi này quả thật hắn không biết phải trả lời thế nào.
– Em… em không hiểu ý chị ạ! Tại chị Lan nói chị có thể giúp em hiểu… hiểu… một nô lệ sẽ phải làm gì ạ?
– Thế em chỉ định hỏi thôi à?
– Vâng ạ!
– Thế à? Thế thì chị không có thời gian đâu? Hạnh cho cậu này về đi?
Hắn thực sự bị sốc.
– Chị ơi em thực sự không hiểu phải làm gì nên mới đến đây. Chị có thể giải thích cho em được không ạ.
– Vậy à! Vậy chị sẽ cho em một cơ hội. Hãy nói ngắn gọn và chính xác điều em muốn!
Hắn lại hít thở thật sâu và cố gắng định thần trở lại. Xâu chuỗi lại sự kiện, hắn hiểu, nếu chỉ đến để hỏi thì đúng là chị Lan đã chẳng mất công đến thế. Đúng, hắn phải lựa chọn, lựa chọn một điều mà chính bản thân hắn cũng không biết là điều gì:
– Em muốn làm nô lệ cho phụ nữ chị ạ!
Vân và Hạnh cùng khẽ nhếch mép. Bài phủ đầu của Vân bao giờ cũng phát huy tác dụng rất nhanh chóng.
– Có vậy chứ! Chị không muốn mất thời gian nhiều với loại người như em. Chỉ có điều, nếu như chị giúp em hiểu điều đó, thì có nghĩa là em sẽ trở thành nô lệ của chị.
– Vâng ạ.
– Oh em vâng hơi sớm đấy! Em có biết một nô lệ sẽ phải làm gì không?
– Em không biết ạ.
– Đúng vậy. Một nô lệ sẽ không bao giờ biết trước mình sẽ phải làm những gì, ngoại trừ một điều.
– Điều gì hả chị!
– Một nô lệ sẽ phải làm tất cả những gì mà bà chủ ra lệnh! Làm ngay tắp lự, không kêu ca, không xin xỏ! Em có làm được không?
– Em… em không biết ạ!
– Chị muốn nghe câu trả lời khác!
– Dạ… vâng, em sẽ làm tất cả những gì chị ra lệnh!
– Vì sao!
– Vì em là nô lệ của chị!
– Tốt! Vậy đây là mệnh lệnh đầu tiên của chị đây! Hãy cởi hết quần áo, và quỳ xuống đây trước mặt chị, và kể hết những suy nghĩ bẩn thỉu của em đi!
Hắn choáng váng! Dường như mọi việc đã đi quá xa nằm ngoài sự kiểm soát của hắn.
– Sao? Em không muốn làm nô lệ của chị phải không? Vậy thì em về đi.
Hắn quýnh quáng. Hắn sợ hãi, nhưng càng bị dẫn dắt, hắn càng như phát điên về những điều phía trước đang đón đợi hắn. Những điều mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra.
Hắn lẩy bẩy cởi quần áo của mình ra. “Cởi hết” – Đó là mệnh lệnh của bà chủ.
Rồi không ai phải chỉ dạy, hắn quỳ mọp trước mặt chị như một thứ bản năng bắt đầu được khơi dậy. Giọng hắn đều đều kể về những gì ám ảnh hắn suốt quãng đời đã qua. Chị Vân chăm chú nghe. Hạnh cũng chăm chú nghe. Chỉ có điều, trên tay Hạnh, chiếc Iphone đang hoạt động để thu rõ nét hình ảnh của hắn.
– Ok! Vậy thì chị có thể hiểu suy nghĩ của em. Thực ra chị cũng không hứng thú lắm đâu, vì nô lệ nào chả suy nghĩ như vậy. Nhưng chị thích có thêm những nô lệ mới nên không sao! Hạnh cho Dũng ký giấy đi.
– Ký gì hả chị?
– Im miệng. Nguyên tắc đầu tiên một kẻ như em cần nhớ, là đừng có mở mồm khi chưa được yêu cầu.
Hạnh đặt một tờ giấy và một cây bút xuống đất trước mặt hắn. Hắn hoa mắt “Giấy vay nợ”… 500 triệu… và người đứng tên vay là hắn.
– Ký đi!
– Chị ơi, em có vay tiền của chị đâu ạ!
– Chị không hỏi ý kiến em. Chị đang ra lệnh cho em đấy!
Cái từ ra lệnh như có một sức mạnh vô hình, khiến người hắn mềm nhũn. Hắn run run ký vào mảnh giấy. Mảnh giấy sẽ cột chặt đời hắn vào kiếp nô lệ này.
– Em yên tâm, bọn chị quay phim và bắt em ký giấy chỉ là để phòng ngừa sự phản trắc của em thôi. Còn nếu em ngoan ngoãn, thì chị sẽ không cần dùng những thứ ấy.
Hắn hiểu ra tất cả. Và hiểu thêm một điều: Hắn sẽ vĩnh viễn là một nô lệ.
– Những điều em ao ước, thực sự nếu là một nô lệ em sẽ được tận hưởng. Em hãy cảm thấy may mắn vì điều đó. Nhưng để có được những thứ đó, em sẽ phải trả giá nhiều đấy. Chị tin là những điều em phải làm sẽ đáng để em nhận được những điều em muốn. Sẽ không dễ dàng đâu. Thậm chí là những điều rất khó khăn và em sẽ ước mình đừng bao giờ trở thành nô lệ!
– Những điều gì mà kinh khủng vậy chị?
– Oh rồi dần dần em sẽ biết. Em chỉ cần nhớ là hãy làm tất cả những gì bọn chị bảo. Chỉ cần một lần không vâng lời, bọn chị sẽ dùng đến cuốn băng và tờ giấy kia! Em sống không bằng chết đâu!
Vẻ mặt kinh hoàng của hắn khiến chị bật cười:
– Em đang sợ hãi phải không! Chị thích điều đó! Nhưng quá muộn rồi em ạ! Không còn con đường để em trở lại đâu! Hạnh, dẫn nó sang gặp Trang. Em và Trang sẽ là những cô giáo đầu tiên của nó. Chị hy vọng 3 ngày nữa bọn em sẽ dẫn đến cho chị gặp một nô lệ đã hoàn toàn biết vâng lời!
– Chị ơi! Em đã bao giờ dạy nô lệ đâu ạ!
– Vậy thì đây là nô lệ đầu tiên của em. Trang sẽ giúp em. Chị hy vọng bản năng của một bà chủ sẽ dẫn đường cho em.
Còn lại Hạnh và Dũng. Một kẻ chưa hề biết làm nô lệ như thế nào. Một người chưa từng biết phải làm sao để huấn luyện một nô lệ. Đúng thật, từ trước đến giờ, Hạnh toàn sử dụng Long hoàn toàn theo bản năng, còn những kẻ kia thì chị Vân đã huấn luyện thành thạo cả rồi.
Trang lắng nghe những băn khoăn của Hạnh rồi mỉm cười:
– Đấy là chị Vân chưa nói hết ý đấy!
– Ý gì nữa hả chị?
– Nếu như em không huấn luyện xong nó trong 3 ngày, thì chính em sẽ phải thay nó làm những việc chị ấy ra lệnh!
Hạnh rùng mình. Làm bà chủ quen rồi, nhưng chính Hạnh cũng cảm thấy sợ hãi nếu phải đứng ở vị trí của các nô lệ.
– Vậy chị giúp em đi chị ơi!
– Yên tâm! Chị sẽ giúp em. Em hãy cầm đoạn dây này và trói nó lại!
Cái thứ bản năng trỗi dậy trong lòng cộng hưởng với một nhiệm vụ phải được thực hiện khiến Hạnh nhanh chóng trói nghiến hắn lại.
Trang đưa cho Hạnh một cây roi. Bản thân trên tay Trang cũng là một cây roi.
“Vút”… Á…
Trang mở đòn trước. Hạnh cũng tiếp tay vung roi liên tiếp vào người hắn. Hắn quằn quại rên rỉ.
Hai người cứ thế vụt hắn cho đến khi Trang nói:
– Đủ rồi!
– Trận đòn đau lắm phải không con? – Trang túm tóc hắn và hỏi.
– Vâng ạ!
– Bọn bà đánh mày để mày hiểu, nếu không vâng lời là sẽ bị đánh đòn như vậy đấy! Bà hy vọng đây là những lần sau mày sẽ không để bị đánh đau như vậy.
Còn những trận đòn roi nữa sao. Nô lệ là thế này sao? Nhưng đòn roi, cuốn băng và giấy ghi nợ đã đánh gục những ý chí phản kháng cuối cùng của hắn.
– Rồi. Em dạy nó dần đi. Khoảng tiếng nữa dẫn nó sang phòng chị Chúc vui vẻ.
Hạnh và hắn ở lại trong phòng. Nàng không muốn phải lặp đi lặp lại câu hỏi “Em phải làm gì”. Nàng cố gắng mường tượng lại những gì nô lệ phải làm và nhận ra có một số việc chính mà nàng cần dạy hắn.
Nàng ngồi xuống ghế salon:
– Bò lại đây!
Hắn nặng nề lê bốn chân về phía Hạnh. Cảm giác tủi nhục như một con vật bắt đầu dâng lên trong hắn.
Hạnh chờ hắn bò đến gần chân mình thì dùng mũi giày nâng cằm hắn lên.
– Bài học đầu tiên bà muốn mày làm là cách nâng niu chân bà!
Nói rồi nàng đặt chân xuống đất:
– Cúi xuống và liếm giày bà đi!
Hắn run run cúi mặt xuống sát đất. Hai tay khẽ ôm lấy chân Hạnh rồi bắt đầu hôn lên đôi giày Hạnh đang đi.
– Liếm giày đi! Liếm dọc thân giày. Liếm gót giày bà đi!
Sự sợ hãi như đang lắng xuống, bắt đầu nhường chỗ cho một sự say mê. Hắn lim dim liếm dọc giày Hạnh, hết chân này sang chân kia. Thỉnh thoảng khi hắn đang liếm mũi giày, Hạnh cố tình ấn sâu cả mũi giày vào miệng hắn. Hoặc có lúc nàng bắt hắn chỉ liếm rồi ngậm vào mồm nguyên chiếc gót giày của nàng rồi ngoáy cái gót giày trong miệng hắn. Cao hứng, nàng còn giơ nguyên đế giày bắt hắn liếm. Sau những phút ngập ngừng, hắn ngoan ngoãn liếm đế giày của Hạnh:
– Sao, đế giày của bà thế nào. Xin lỗi hôm nay trời mưa đường không sạch lắm đâu. Nhưng hãy liếm đi! Vì bà muốn như vậy! LIẾM VỀ NUỐT HẾT ĐI!
Hắn chỉ biết rên nhẹ. Hạnh nghe rõ tiếng nuốt ừng ực của hắn.
Hành hạ hắn bằng giày chán chê, nàng mới rút giày khỏi chân. Dĩ nhiên, bài học tiếp theo là bú liếm chân cho Hạnh. Công nhân hắn chưa được dạy nhưng cái bản năng của hắn khiến hắn làm rất say sưa và thành thục.
Hạnh bắt đầu thấy nứng. Mạch nước ngầm bắt đầu rỉ rả. Nàng biết là đã đến lúc tận hưởng niềm vui thích mà việc dạy dỗ này mang lại:
– Dũng này! Mày từng kể mày ước ao được nhìn thấy lồn phụ nữ đúng không. Hôm nay bà cho mày nhìn thấy lồn bà nhé!
Dũng không tin vào tai mình. Hắn tưởng đang chìm sâu vào sự hành hạ và sỉ nhục, thì không ngờ lại được ban phát niềm ước ao của hắn bấy lâu nay. Hắn đỏ bừng mặt vì xấu hổ nhưng không giấu được ánh mắt háo hức, sung sướng.
– Nhìn ánh mắt mày kìa. Con cu mày cũng đang cứng lên kìa.
Nói rồi nàng khẽ kéo váy lên, rồi dạng chân ra. Mạch đập trong huyết quản hắn thình thịch. Trước mặt hắn là một người phụ nữ đẹp đang dạng chân cho hắn ngắm nhìn cặp đùi căng tròn của mình. Chiếc quần lót ren mỏng không giấu được hết chùm lông màu đen đang lấp ló sau nó.
– Mày đừng có sung sướng vội. Mày nhìn được lồn bà thì bà cũng không để yên cho mày đâu. Rồi mày sẽ thấy hối hận vì đã trót nhìn thấy lồn bà.
Hối hận ư! Được nhìn thấy cái lồn phụ nữ thì còn gì để hối hận đây. Hắn nguyện làm trâu làm chó để được như vậy.
– Lại đây! Ngắm nhìn cho thỏa thích đi! Đây là lần đầu tiên và là lần duy nhất bà cho mày ngắm như vậy. Sau này thì còn phải hầu hạ bà chán con ạ!
Nói rồi nàng túm tóc hắn ghì vào háng mình. Đôi mắt của hắn đang mở to để ngắm nhìn nàng thì nhắm nghiền để đổi chỗ cho một khứu giác khác. Sống mũi của hắn liên tục cọ vào khe lồn của nàng qua lớp vải quần lót theo nhịp điều chỉnh từ tay này. Hắn hít hà, ngửi cái mùi ngái ngái nồng nồng. Chị Lan nói đúng. Chẳng nô lệ nào từ bỏ cảm giác này cả. Còn gì tuyệt vời hơn khi được hiện thực những điều mình mơ tưởng.
Đáy quần lót của nàng bắt đầu ướt đẫm. Nàng đẩy hắn ra, rồi nâng cao hai chân, khẽ nhổm mông và tuột quần lót của mình. Nàng lại kéo đầu hắn về phía háng mình:
– Bây giờ bà sẽ dạy mày cách liếm lồn. Mày nhìn thấy hai mép lồn này của bà chứ. Hãy dùng đầu lưỡi tách ra rồi đưa lưỡi liếm từ bên trong. Liếm dọc hai mặt trong này nghe chưa. Còn đây là cái âm vật của bà. Nhớ bú nó thật nhẹ nhàng nhưng phải thật kỹ để bà thích. Bú chùn chụt ấy. Nếu bà ra nước thì phải nuốt hết nghe chưa. Đừng phí một giọt nước lồn nào của bà. Bú rồi húp sạch đấy. Nào! Liếm đi!
Nàng dưa hẳn người vào thành ghế salon và dạng chân thật rộng. Nàng nhắm mắt và tận hưởng cái lưỡi của hắn bắt đầu thực hiện những điều nàng vừa nói. Chắc chắn mùi lồn của nàng đang rất nồng nàn. Từ ngày làm bà chủ nàng không còn dùng các chất tẩy mùi để rửa lồn nữa. Nàng chỉ vệ sinh sạch sẽ còn để nguyên cái mùi đấy, khiến cho mỗi khi nước lồn chảy ra chính nàng cũng ngửi thấy mùi nó thoang thoảng. Nhưng nàng cố tình giữ để tận hưởng cảm giác cái mùi ấy đang tràn ngập xung quanh nàng, tràn vào mũi những tên nô lệ trong khi chúng vẫn phải hì hục liếm lồn cho nàng.
Hắn ban đầu còn liếm vụng về loạn xạ khiến thỉnh thoảng nàng phải nhắc nhở. Nhưng sau nhịp điệu của hắn đều dần, say mê dần. Hắn liên tục luân chuyển giữa việc bú âm vật, liếm sâu dọc khe lồn nàng và cuối cùng kê miệng bú ừng ực những dòng nước lồn đang chảy ra.
Nàng khẽ nâng cao mông. Lỗ đít của nàng dần hiện ra. Lại thêm một kho báu nữa trở nên hiện thực với hắn. Hắn đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi đằng sau những cặp mông, những viền quần lót là gì. Ẩn sâu trong cái khe huyền bí kia là gì? Và đây, là một cái lỗ xinh xinh, nhăn nheo.
– Liếm đít bà đi!
Hắn không tin vào tai mình. Vì hắn vốn hiểu cái lỗ ấy có chức năng gì. Nhưng hắn không có sự lựa chọn. Hắn lại ngoan ngoãn trở lại với cái khe mông thiên thần ấy, nhắm mắt lè lưỡi liếm trợt lên cái lỗ ấy.
– Đừng có rón rén như thế. Mày chỉ đáng để bú đít tao thôi biết chưa con chó! LIẾM ĐI! Liếm vờn quanh lỗ rồi dùng đầu lưỡi liếm thẳng vào lỗ đít bà đi! Banh đít bà ra mà liếm sâu vào!
Hắn răm rắp thực hiện lời nàng. Nàng lại lim dim. Đã biết bao lần nàng được liếm đít. Nhưng lần nào cũng đem lại cho nàng cảm giác khó tả.
– BÚ ĐÍT BÀ ĐI!
Hắn kê miệng, ôm trọn lấy lỗ đít nàng rồi bú chùn chụt.
Nàng và hắn cứ thấy say sưa trong bài học đầu tiên. Nhưng rồi nàng sực nhớ ra có hẹn với chị Trang. Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi về phía phòng Trang ở bên cạnh, không quên kéo hắn theo.
Trang đang hí hoáy viết gì đó, thấy nàng đi vào còn hắn bò theo sau nhoẻn miệng cười:
– Sao! Có vẻ như hai cô trò không khó khăn lắm nhỉ. Học trò này có ngoan không.
– Thằng này cũng biết nghe lời chị ạ!
– Vậy à, để chị xem!
Nói rồi Trang đứng dậy, đi về phía salon. Nàng luồn tay vào váy tụt quần lót mình xuống rồi kéo váy lên, xoay lưng lại để lộ cặp mông cong vút của mình. Nàng quỳ lên ghế salon, mông hướng ra ngoài.
– Nào lại đây! Xem con chó này biết làm gì rồi nào! Ra liếm đít cho bà đi!
– Mày còn chờ gì nữa mà còn ở đây!
Hắn giật mình. Hắn đang đờ người vì chỉ trong phút chốc hắn được chiêm ngưỡng nơi thầm kín của những hai người phụ nữ. Thật quá sức chịu đựng của hắn. Nhưng hắn vẫn biết việc của mình. Hắn bò ra phía sau mông Trang, khẽ cầm hai bên tách khe mông Trang ra rồi liếm thẳng và bú lỗ đít Trang chùn chụt.
Có thể hắn là một học trò giỏi, hoặc Hạnh là một cô giáo giỏi. Nên Trang nhanh chóng cảm thấy thích thú. Nhưng có một điều thú vị nho nhỏ nàng muốn dành cho hắn. Chính hắn cũng đang cảm thấy một điều gì đó khác lạ. Lỗ đít Trang không hoàn toàn không mùi như của Hạnh. Nó phảng phất một thứ mùi đặc trưng.
Và không để hắn kịp định thần, “Xì xì xì” Trang khoan khoái xả vài đợt hơi từ lỗ đít mình vào mặt hắn. Như một phản xạ, hắn quay mặt đi.
“Bốp”. Chỉ chờ có thế, một cái tát cháy mặt hắn!
– Tao có bảo mày quay mặt đi đâu! Mày dám quay mặt như vậy à! Tiếp tục đưa cái miệng chó của mày bú đít tao đi!
Hạnh hiểu ra sự việc. Không muốn để mất mặt. Nàng lao đến đá vào người hắn:
– Mày mà còn để chuyện này một lần nữa thì chết đòn với bà!
Hắn kinh hoàng quay lại tiếp tục liếm đít cho Trang. Chỉ chờ có thế, Trang đánh liên tiếp vào miệng hắn.
Hạnh khẽ lấy tay che mũi! Kinh khủng thật! Nhưng cũng kích thích thật! Làm sao không kích thích được khi thấy cái miệng hắn đang phải cố há rộng để đón hết những làn hơi đó, còn hắn thì phải hít sâu, hít hết theo lệnh của Trang.
– Chị nghĩ là chị phải đi vệ sinh một chút! Em cứ dạy nó tiếp đi nhé.
Nói rồi Trang đi về phía phòng vệ sinh ở cuối phòng. Còn lại hắn và Hạnh. Nàng cũng muốn thử cảm giác mới. Nàng đẩy hắn nằm ngửa ra sàn nhà. Rồi nàng đứng dạng chân hai bên tai hắn, từ từ ngồi xổm lên miệng hắn, cẩn thận kê lỗ đít mình vào miệng hắn rồi ra lệnh cho hắn liếm. Nàng khẽ quặn bụng. Chính nàng cũng đang cần xì hơi. Không cần quá cố gắng, nàng cứ thế đánh hơi thẳng vào miệng hắn trong khi hắn đang phải liếm đít cho nàng. Cảm giác này sung sướng hơn hẳn, khi vừa sướng, vừa nhìn thấy cái mặt đang nhăn nhó khổ sở của tên nô lệ đang nằm dưới mông mình.
– Hạnh ơi! Vào đây chị bảo! Dẫn cả nó vào đây!
Hạnh giật mình! Trang đang đi vệ sinh trong đó mà. Gọi mình vào làm gì nhỉ. Trong đó mùi chắc đang kinh khủng lắm. Bà này vô duyên quá. Nhưng chắc là có lý do!
Nàng khẽ đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào. Theo sau nàng là hắn, đang cố gắng hớp những làn không khí trong lành. Giờ hắn mới thấy nó đáng quý biết bao.
Cả nàng và hắn đều như chết đứng vì cảnh tượng trước mắt!
Trong nhà vệ sinh, Mạnh đang nằm ngửa, đầu hắn đặt trọn trong hố xí xổm mà Trang đang dùng, còn chân hắn thì quay về phía tường. Rõ ràng việc thiết kế nhà vệ sinh là có chủ ý để khoảng trống giữa hố xí và tường dài đến thế, đủ cho cả một người nằm. Trang đang ngồi xổm trên hố xí. Chỉ có điều dưới mông Trang không phải là lỗ xí, mà chính là miệng của Mạnh. Và trong cái miệng đó đang có cả một khoanh phân rất to. Tràn ra cả mặt kèm theo lõng bõng nước đái. Còn ngay đằng sau lưng Trang, Tiến đang ngồi, hai chân hai bên thân người Mạnh, như đang đón đợi điều gì.
Trang nhìn nét mặt kinh hoàng của cả Hạnh và Dũng nhưng không nói gì, nàng chỉ khẽ nhổm mông lên ngang mặt Tiến ở đằng sau. Như đã được lập trình trước, hắn ôm lấy mông nàng và vục mặt vào nó để liếp. Tiếng liếm láp nhợt nhoẹt. Trang lim dim tận hưởng thật lâu. Khi Tiến cảm thấy đã liếm sạch đít cho nàng, thì hắn tự động với chiếc vòi nước để rửa đít cho nàng, dĩ nhiên là vẫn bằng lưỡi. Nước rửa xối xả lên mặt Mạnh ở dưới. Trang khẽ lắc mông cho khô rồi đứng dậy, chỉnh váy chỉnh tề và cúi xuống nhìn Mạnh.
– Bà xong rồi, dọn dẹp đi!
Có lẽ điều kinh hoàng nhất mà Hạnh được chứng kiến trong đời là sau câu nói đấy, nàng thấy miệng Mạnh bắt đầu cử động. Đống phân cứ trôi dần xuống dưới và rồi biến mất hẳn. Mạnh đã ăn và nuốt hết chỗ phân ấy!
Hạnh và Dũng run rẩy!
Trang biết những gì đang diễn ra trong lòng Hạnh. Nàng chỉ nhẹ nhàng đến bên Hạnh, vỗ vai Hạnh để trấn an nàng:
– Không sao. Rồi em sẽ quen thôi!
– Em… em không thể chị ơi! Sao chị bắt chúng nó làm những việc kinh khủng thế chị!
– Đúng là hồi đầu chị phải bắt thật! Nhưng giờ em thấy đấy, chúng nó tự nguyện làm điều đó. Em thấy nhà vệ sinh của chị có cần giấy vệ sinh đâu. Không có! Chúng nó chính là nhà xí của chị, là giấy chùi đít của chị! Đó là điều bí mật cuối cùng mà bọn chị còn đang chờ dịp để cho em biết!
– Vâng! Nhưng em không nghĩ là em sẽ làm được chị ạ!
– Tùy em thôi! Nhưng chị Vân đã giao cho em tên nô lệ mới này. Chắc là 3 ngày nữa chị ấy sẽ muốn dùng nó một cách thoải mái nhất đấy!
– Nghĩa là… chị ấy sẽ đi vệ sinh vào miệng nó hả chị!
– Thôi nào! Em dùng từ chuẩn một tí được không! Em cũng đâu còn ngây thơ gì nữa! Chị ấy sẽ ỉa đái vào miệng nó và sẽ bắt nó ăn hết những gì chị ấy ban cho nó! Và nếu em không dạy nó được, thì em sẽ phải thay thế nó đấy!
Câu nói của Trang khiến cả Hạnh và Dũng bừng tỉnh. Phải rồi, không phải ngẫu nhiên mà chị Vân bắt Hạnh dạy tên nô lệ mới này. Chị Vân luôn tạo ra những tình huống căng thẳng tột cùng, và cũng từ đó tạo nên sự kích thích tột cùng. Phải rồi. Thế thì nhất định nàng phải dạy thằng này làm điều đó bằng được.
Còn với Dũng, hắn lờ mờ hiểu ra những điều mà các bà chủ nói với hắn. Không cái gì là không phải trả giá cả. Và có thể hắn đã bắt đầu ước mình không bao giờ trở thành nô lệ.
Nhưng hắn đã không còn đường để quay lại nữa.
Nhưng rồi thì Hạnh và Dũng vẫn phải trở về thực tại trước mắt. 3 ngày tới. Sẽ thật khủng khiếp cho cả hai. Nhưng Trang đã giúp nàng định thần trở lại.
– Em đừng lo. Nếu em thực sự muốn trở thành một bà chủ. Em phải trải qua điều này. Không thương xót. Không mủi lòng. Đó mới là điều một bà chủ cần có. Và đó là điều em phải cho nó hiểu trong 3 ngày tới. Khi nó hiểu điều đó rồi, nó sẽ không dám từ chối bất cứ điều gì em ra lệnh cả.
Hạnh như sực nhớ ra những tờ hợp đồng mà Dũng đã ký. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
– Em đang nghĩ đến những thứ mà nó đã ký phải không. Đúng, đó là thứ gông xiềng mà nó khó mà thoát được. Nhưng để trừng phạt nó bằng những thứ đó thì khá muộn đây. Chị em là nếu em không làm nó hầu hạ đúng ý chị Vân trong 3 ngày tới thì em sẽ bị trừng phạt trước đấy.
– Em không hiểu!
– Để chị giải thích cho em hiểu. Trong công ty này chị Vân là giám đốc. Chị ấy rất tốt với chị em chúng ta. Cho chúng ta chơi bọn nô lệ của chị ấy. Nhưng có một điều chị ấy rất nghiêm. Đó là việc chị ấy phải là người đầu tiên sử dụng chúng như một thứ hố xí không hơn không kém.
– Nghĩa là sao hả chị?
Hạnh hoảng hốt. Nàng vẫn nghĩ đơn giản rằng trong 3 ngày tới nàng sẽ cố gắng huấn luyện cho Dũng những gì mà Trang vừa làm với hai kẻ hạ đẳng kia. Nàng chưa làm bao giờ, nhưng nàng nghĩ nếu ép thì chắc nó phải làm đến quen để chị Vân được sử dụng.
– Em biết đấy! Trò này thể hiện uy quyền tuyệt đối nhất của một bà chủ. Sẽ không gì làm chị Vân hài lòng bằng việc làm cho một kẻ chưa bao giờ làm một việc kinh khủng nào đó, phải bất lực dưới chị ấy. Thế nên trong 3 ngày tới, chị ấy muốn em cho nó hiểu điều nó sẽ phải làm, và chỉ thế thôi!
– Nghĩa là… em sẽ không huấn luyện nó làm… những gì bọn kia vừa làm phải không chị!
– Nào! Sự rụt rè sẽ làm em mất uy quyền trước mặt bọn chó đó! Em hãy nói rõ ra xem nào!
– Em… em sẽ không bắt nó phải ăn cứt em chứ ạ?
– Không đời nào! Chi Vân phải là người nó tôn kính nhất. Vì vậy nó sẽ ăn cứt chị Vân đầu tiên!
– Em… cũng không được ỉa vào mồm nó hả chị?
– Tất nhiên là không! Chị Vân sẽ muốn nó kinh hoàng thế nào khi lần đầu tiên bị biến thành một hố xí không hơn không kém!
– Kể cả em cho nó liếm đít em trước cho quen cũng không được ạ?
– Tuyệt đối không! Vị cứt đầu tiên trong đời nó phải nếm, đấy là cứt của chị Vân! Thôi để chị nói luôn nhé…
Nói rồi Trang ghé tai Hạnh thì thầm thật lâu… Nàng dẫn hắn về căn hộ của mình. Long mở cửa thoáng chút ngạc nhiên… Ngồi giữa phòng khách, nàng trầm ngâm ngắm nhìn hai kẻ đang trần truồng quỳ trước mặt mình. Một kẻ thì nàng mới chỉ quen chưa đầy vài tiếng. Còn một kẻ thì nàng đã từng yêu một thời gian dài. Đột nhiên, nghĩ về những gì nàng phải đạt được, nàng nhận ra đúng là đó mới là thứ đem lại quyền lực tột cùng cho những bà chủ như nàng. Nàng cần phải vượt qua sự e ngại, sợ hãi để đạt đến điều đó. Không thương xót! Không mủi lòng! Nhớ đến lời Trang dặn. Việc đầu tiên, muốn con chó trung thành, thì phải cho nó ăn đã! Nàng quay ra nói với Long:
– Hôm nay nhà có khách! Bà muốn mày sẽ giúp bà làm vị khách này được hài lòng một chút. Trói nó lại.
Chỉ trong chốc lát, sức vóc của Long đã bẻ quặt rồi trói chặt hai tay Dũng ra sau lưng.
– Hai đứa mày nghe đây. Trong vòng 3 ngày tới, hai đứa sẽ phải làm một việc để tỏ lòng trung thành với các bà.
Dũng thì vẫn chưa hết kinh hoàng, nhưng hắn hiểu việc hắn phải làm. Hắn chỉ mong có một phép màu giúp hắn thoát khỏi nơi này. Hoặc cầu trời rằng hắn sẽ làm được cái việc kinh khủng ấy. Còn Long thì vẫn chưa hiểu Hạnh đang nói về điều gì.
– Thưa bà chủ, chẳng nhẽ nô lệ chưa đủ trung thành với bà chủ sao.
– Ồ! Chưa đủ đâu! Mày có biết mày sẽ phải làm gì không?
– Mày sẽ phải ăn cứt của các bà đấy!
Long hoảng sợ. Hắn phủ phục ôm lấy chân Hạnh:
– Nô lệ xin bà chủ. Làm sao nô lệ có thể làm thứ việc kinh khủng đó được! Nô lệ chết mất.
– Tao đã tận mắt chứng kiến có đứa làm được việc đó rồi. Và không đứa nào chết cả!
Dũng lúc này mới lắp bắp:
– Thưa bà chủ! Nhưng cứt sẽ rất kinh khủng phải không ạ!
– Mày hỏi gì lạ thế, cứt luôn là thứ kinh khủng. Đừng hy vọng nó thơm, ngọt. Và đó là điều chúng mày phải làm để các bà được hài lòng. Hãy nhớ, thân phận chúng mày là làm cho các bà được hài lòng. Sự hài lòng của các bà phải là thứ khoái cảm của chúng mày, hiểu chưa!
– Nô lệ biết là nô lệ phải làm! Chỉ xin bà chủ hãy kiên nhẫn với nô lệ!
– Ồ nếu mày ngoan, bà sẽ nhẹ nhàng thôi. Nhưng không có sự nhân nhượng nào hết! Mày sẽ phải ăn, và ăn hết những gì các bà thải ra!
Cả Long và Dũng gục đầu bất lực. Dấu hiệu đầu tiên của thành công. Giờ là lúc cho chó ăn!
– Dũng này! Bà chắc là trong đầu mày luôn nghĩ đến cái lồn của các bà, nhưng chưa bao giờ được tận hưởng nó đúng không?
– Dạ, vâng ạ… Dũng lí nhí…
– Chúng mày chỉ đáng như thế thôi. Vậy nếu mày hứa là sẽ vâng lời bà, bà sẽ cho mày tận hưởng cái lồn bà một lần duy nhất trong đời!
– Thưa bà chủ! Nếu được như thế thì nô lệ có chết cũng cam lòng!
– Haha đấy là mày nói đấy nhé! Nhưng bà sẽ cho mày sống không bằng chết. Nếu không vì phải làm cho mày ngoan ngoãn trong 3 ngày tới, mày đừng hòng được bà ban phát. Nhưng thôi. Bà hứa, nếu mày làm tốt, bà sẽ cho mày thêm một diễm phúc là được gần bà một lần nữa! Và đó sẽ là lần cuối cùng trong đời mày được sống như một người đàn ông trước khi chuyển sang làm kiếp nô lệ vĩnh viễn!
Nói rồi, nàng cong người, co cao chân. Nàng luồn tay vào trong chiếc juyp của mình và tuột chiếc quần lót của mình ra. Nàng từ từ dạng chân trong con mắt đờ đẫn của Dũng. Nàng vén váy, để lộ nguyên bộ lông đen nhánh tương phản hai bên đùi trắng ngần của mình. Con lạch ở giữa dường như cũng biết cuộc chơi đã bắt đầu. Ánh nước nhờn bắt đầu lấp ló nơi khe lồn.
– Lại đây! Liếm cho bà sướng đi.
Dũng chao đảo. Nó đã ước là thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng những cái lồn ma mị như là thứ thuốc gây nghiện khiến nó không thể thoát được. Nó càng vùng vẫy trong lòng thì càng bò sát lại chiếc lồn nàng. Nó không ngờ trong một ngày nó được hầu hạ nàng đến lần thứ hai. Phải rồi, thế thì cũng đáng. Nó chấp nhận. Nó nhắm nghiền mắt, vục đầu vào háng nàng. Nàng mở rộng hai chân cho hắn có thể vục sâu vào lồn nàng. Hắn lại lè lưỡi bắt đầu liếm dọc khe lồn nàng. Mùi nước lồn ngai ngái béo ngậy lại tràn vào miệng hắn. Hắn cứ liếm lên, liếm xuống rồi lại bú chùn chụt, đưa lưỡi thật sâu vào lồn nàng để ngoáy, không quên chăm sóc chiếc âm vật đang cương dần. Hạnh bắt đầu lim dim. Nàng thích trò ban phát này. Ban phát một lần để rồi ba ngày tới nàng sẽ hả dạ với những gì mình đạt được. Nàng dựa hẳn vào lưng ghế và vô thức đưa hai tay lên xoa ngực mình rồi rên nhẹ.
– Long, mày ra bú cặc cho nó đi!
Long từ nãy giờ đờ đẫn. Đờ đẫn vì thứ công việc cuối cùng sẽ phải làm. Đờ đẫn vì người hắn yêu thương tôn thờ đang lim dim trong khoái cảm với một thằng đàn ông khác, dù cũng là nô lệ mà thôi. Đờ đẫn vì ghen tuông mà nhục nhã, bất lực. Trái lại, hắn còn phải tuân lệnh làm một thứ việc chỉ bọn gay mới làm. Một thứ việc đáng ghê tởm. Nhưng có gì là khó hiểu đâu. Có việc gì mà một tên nô lệ làm là không đánh khinh đâu!
– Khoan đã! – Hạnh sực nhớ ra điều thứ 2 Trang dặn. Nàng với trong túi ra bình thuốc tê mà Trang trao cho nàng trước khi về. Nàng ném cho Long.
– Bôi vào cặc chúng mày đi!
Long ngoan ngoãn xoa thuốc vào cặc mình và cặc Dũng. Con cặc Dũng đang căng cứng nên không khỏi giật giật khi bị vuốt qua vuốt lại.
– Con cặc của mày gặp lồn bà thì chỉ tí là không chịu nổi đâu. Thế thì hóa ra bà hầu chúng mày à. Chúng mày sẽ phải hầu bà đến khi nào bà bảo dừng mới thôi. Mà chúng mày sẽ biết thế nào là cảm giác cương cứng, sướng mà không thể nào xuất tinh được nó khổ thế nào!
Nói rồi nàng lại ngửa người tận hưởng cảm giác đê mê mà cái lưỡi của Dũng đang mơn man khắp khe lồn và lỗ đít nàng. Còn ở phía dưới. Long cũng phải nằm ngửa, luồn dưới hai chân Dũng mà nhổm miệng lên bú cặc cho Dũng. Cặc Long cũng đã dựng đứng. Cái bọn chó này tệ thật! Càng bị làm nhục chúng nó càng thích! Còn Dũng có lẽ đang là người khổ sở nhất. Hai tay bị trói quặt đằng sau, đầu gối quỳ tê dại, miệng thì đang ngập trong những cơn sóng tình của bà chủ đang tuôn vào miệng hắn, còn con cu thì đang như muốn nổ tung, nhức nhối nhưng lại không thể giải tỏa được. Hạnh cứ để cho Dũng chịu đựng như thế chán chê, nàng mới đẩy Dũng, kéo đầu hắn đứng dậy!
– Bà cho phép mày địt bà đấy!
Dũng hiểu cái cho phép ấy là thế nào! Nó sẽ phải trả giá vì làm việc này. Nhưng nó không thể cưỡng lại được. Nó cẩn thận đặt đầu cặc vào khe lồn nàng. Rồi không kìm được, bản năng đưa lối, hắn đẩy cái ọt vào lồn nàng. Lồn nàng ấm quá, trơn trượt quá. Hắn cứ thế nắc nàng mạnh bạo. Nàng cũng nhắm nghiền mắt tận hưởng. Từ ngày làm bà chủ, nàng từng nghĩ là không còn muốn làm tình nữa. Nhưng nếu có những tình huống như thế này, tại sao lại không tận hưởng thứ khoái cảm tự nhiên trời ban nhỉ! Nàng cũng thở gấp theo từng nhịp nắc của hắn.
Phía dưới hắn, Long đã chồm lên liếm hai hòn dái của hắn. Vừa địt lồn nàng vừa bị kích thích như vậy, hắn tưởng như sẽ như những lần thủ dâm trước tinh sẽ tuôn ra ào ạt! Nhưng không phải. Càng dập! Càng nhức nhối thì tinh lại càng không ra vì thứ thuốc tê quỷ quái kia. Hắn hiểu ra ngay cả trong lúc này, hắn cũng chỉ là thứ máy làm tình hầu hạ bà chủ thôi. Lồn nàng cũng đến lúc co bóp. Nàng sướng hết lần này đến lần khát. Nàng cũng rên rỉ, la hét không cần biết hàng xóm có thể nghe thấy tiếng nàng. Khi nàng đã mệt lả vì sướng thì cũng đến lúc thứ thuốc kia hết tác dụng. Hắn cũng gục xuống người nàng vì kiệt sức, mặc cho con cu của hắn đang co giật tống thứ tinh dịch lần đầu gần đàn bà vào trong người nàng. Cả hai đều lịm đi! Cho đến khi nàng tỉnh, nàng gọi Long lại:
– Làm sạch lồn cho bà đi.
Long lại thấy ghê tởm nhưng cơn kích thích khiến hắn lại ngoan ngoãn dùng miệng mình liếm sạch, nuốt sạch những gì chảy ra từ lồn nàng.
– Rồi! Tao cho mày thủ dâm để ra đấy!
Không có gì khoan khoái hơn sau cơn khoái lạc, lại được xem một cuốn phim sex sống nhẹ nhàng. Nàng khoan khoái ngồi dựa vào ghế, nhâm nhi nước, nhìn Dũng nằm phục dưới chân mình vì kiệt sức, còn Long thì đang tự sục cu trước mặt. Nhìn nét mặt khổ sở của nó vì sục mãi tinh không ra đến khi ra được thì hắn nhăn nhó, rên rỉ phóng đầy tinh ra nền nhà. Không có khuôn mặt nào biểu cảm thật hơn người đàn ông khi đang xuất tinh. Nàng dùng gót giày đẩy đầu Dũng đến sát đống tinh trùng của Long trên sàn nhà:
– Liếm đi!
Chỉ lạnh lùng vậy thôi mà Dũng như có luồng điện bắt mình lồm cồm bò dậy, vục mặt xuống sàn nhà, le lưỡi liếm sạch! Kế hoạch huấn luyện chính thức bắt đầu! Con mồi như những con thú trong rạp xiếc đã được ăn thứ kẹo huấn luyện, sẽ nguyện làm tất cả những gì để được ăn viên kẹo ấy thêm lần nữa! Nhưng những ngày sau không hề ngọt ngào như vậy! Đấy là những trận đòn roi, đủ để chúng hiểu nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sự trừng phạt sẽ lớn đến đâu! Đó là những con cặc bị bôi thuốc nhưng không được phép thủ dâm luôn ở trong tình trạng căng cứng. Và chúng nguyện sẽ làm mọi việc để giải thoát con cặc của mình! Và điều đặc biệt, chúng không còn được hầu hạ Hạnh thêm lần nào nữa. Những con thú đã đói thực sự! Rồi cái ngày phán quyết cũng đến. Cho cả chúng! Cho cả Hạnh! Tập trung tại căn hộ của chị Vân, tất cả cùng có mặt trong nhà xí riêng của phòng chị. Một nhà xí rất rộng, với chiếc hố xí được thiết kế để nô lệ có thể nằm và đặt đầu vào như của phòng Trang. Chỉ có điều, không có giấy vệ sinh. Không có lỗ xí.
– Miệng của chúng mày sẽ là hố xí của các bà! – Chị Vân giải thích ngắn gọn!
– Chắc chúng mày biết hình phạt cho chúng mày sẽ nặng như thế nào nếu không qua được buổi kiểm tra hôm nay! Tuy nhiên còn một hình phạt nữa chúng mày cần biết. Nếu chúng mày không vâng lời, chúng mày sẽ bị trói vào nhà vệ sinh công cộng của công ty đến khi nào chúng mày ngoan trở lại. Công ty này có 20 nhân viên nữ. Chúng mày sẽ không tưởng tượng được phải phục vụ 20 bà nó kinh khủng thế nào đâu! Cho nên hãy ngoan ngoãn với 4 người chúng ta hôm nay!
Tất cả im lặng! Chờ đợi phút giây hồi hộp sắp đến.
– Dũng, nằm ra nhà xí đi! Đặt đầu vào hố xí ấy!
Dũng lê đầu gối, bò về phía hố xí rồi nằm như được ra lệnh. Rồi hắn nhanh chóng thấy mình bị trói lại bằng băng keo của các bà chủ. Một chiếc banh miệng đặt thô bạo vào miệng hắn. Miệng hắn mở rộng toang hoác. Hoàn toàn bất lực.
– Tao nghe nói hôm nọ mày được nhìn thấy Trang ỉa rồi. Bà cá là đấy là lần cuối mày được nhìn một bà chủ ỉa mà lại thoải mái như thế.
Nói rồi Vân bước đến bên hố xí, nàng đặt hai chân lên hai bên bệ xí. Háng nàng đang thẳng mặt Dũng. Nàng luồn tay vào váy cởi quần lót rồi kéo váy ngồi xổm xuống. Lúc này, cặp mông nàng đã ở ngay trên mặt Dũng.
– Khai vị một chút nhé!
Nàng khẽ nhấc mông lùi lại rồi từ lồn nàng nước đái tuôn xối xả vào miệng hắn tưởng như không bao giờ dứt!
– Nuốt đi! Đừng phí một giọt nào của bà!
Hắn cũng không có cách nào khác. Miệng hắn có muốn cũng không thể khép lại được. Giờ nó khác gì một cái phễu đâu. Hắn như mê man vì thứ nước khai mặn xộc vào miệng hắn. Để khỏi ngạt thở hắn phải uống từng ngụm nhưng cũng uống hết!
– Tốt lắm! Long đâu, ra đằng sau liếm đít cho bà dễ ỉa!
Long run rẩy bò lại đằng sau nàng. Nàng lại chổng mông cho hắn liếm khô lồn, rồi mơn man lỗ đít của nàng. Hạnh như nhớ ra điều gì, vội nhắc!
– Mày đừng có quay mặt đi trong bất kỳ trường hợp nào nghe chưa!
Vân mỉm cười khoan khoái! Nàng thả mình đánh rắm liên tiếp. Mùi rắm thối xộc vào mũi vào miệng Long. Nhưng hắn không dám làm gì cả! Chỉ hít thật sâu và vẫn tiếp tục bú đít Vân! Rồi cũng đến lúc Vân hạ mông xuống ngang miệng Dũng. Trang và Hoa cười bí hiểm. Đoạn hay nhất sắp đến. Những chiếc lồn của các bà chủ lại sắp co giật chứa chan là nước. Chỉ có Hạnh là căng thẳng tột độ. Nàng không dám nghĩ đến thất bại sẽ đẩy nàng vào vị trí của Dũng. Nhưng nếu thành công thì nàng cũng sẽ phấn khích tột độ mà tham gia trò chơi này! Dũng kinh hoàng khi trước mặt hắn chỉ còn là cặp mông và lỗ đít của Vân. Mùi rắm thối báo hiệu một thứ còn kinh khủng hơn sắp đến. Cái lỗ đít khẽ run run, sun lại rồi từ từ, từ mở ra trước mắt hắn. Một con rắn sắp chui ra khỏi hang. Rồi điều hắn kinh sợ nhất đã đến. Đầu cục phân xuất hiện, to dần rồi trồi ra rơi thẳng xuống miệng hắn. Hắn la hét kinh hoàng nhưng bất lực, vô vọng. Nước mắt hắn trào ra. Rồi thì khoanh phân cũng lấp đầy miệng hắn, chạm vào từng tế bào vị giác trên lưỡi hắn. Không thể có thứ gì có mùi vị khủng khiếp hơn thứ này.
– Đừng có dại mà nôn ọe ở đây!
Lời bà chủ làm hắn cố ghìm mình lại. Hắn định thần thật kỹ. Mùi vị quá kinh khủng nhưng có cách nào khác đâu. Tốt nhất là tuân lệnh rồi mong cho nó trôi qua nhanh. Vân cứ để khoanh cứt trong miệng hắn. Nàng lại chổng mông vào mặt Long!
– Liếm đi!
Long biết là vị trí của hắn còn sung sướng gấp nhiều lần Dũng lúc này! Hắn bợ hai mông Vân rồi banh thật rộng, nhắm mắt. Dù đã liếm đít nhiều, biết rằng từ đít chui ra cái gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy lợm giọng. Nhưng công việc là công việc, hắn liếm những vệt cứt ngoài rìa, rồi nhanh chóng giơ đầu lưỡi liếm thẳng vào trung tâm lỗ đít. Liếm đến kỳ sạch thì thôi trong sự nhục nhã và đau khổ vì thứ mùi vị trong miệng!
– Có thích không Long!
– Dạ… có ạ! – Còn cách trả lời nào khác đâu!
– Tốt! Thế bà cho thêm này!
Nói rồi Vân rặn nhẹ. Một mẩu cứt nhỏ trồi ra!
– Liếm sạch đi!
Mẩu cứt nhỏ nhưng cũng đủ kinh khủng để Long trào nước mắt liếm sạch lần nữa! Nhưng hắn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy đầu mình bị ghì chặt vào lỗ đít Vân. Vân đã vòng hai tay ra đằng sau túm tóc Long ghì chặt vào đít mình.
– Há miệng ra!
Long hoảng hốt há miệng!
– Há to nữa ra!
Hắn cố há hết cỡ! Vân cảm nhận thấy khuôn miệng của Long đã vòng quanh, áp chặt vào lỗ đít mình. Chỉ chờ có thế, nàng rặn khoanh cứt cuối cùng vào miệng Long. Long kinh hoàng cảm nhận cục cứt cứ trườn vào đè lên lưỡi hắn. Khi hắn kịp định thần thì trong miệng hắn đang ngậm một khoanh phân chỉ nhỏ hơn chút ít so với những gì trong miệng Dũng. Vân khoan khoái nhìn thành quả của mình trong miệng hai kẻ nô lệ. Nàng đứng lên ngắm nhìn một hồi rồi lại ngồi xổm trên mặt Dũng, với tay lấy vòi nước bấm cho nước dội lên mông mình.
– Rửa đit cho bà đi!
Long vội từ đằng sau dùng tay kỳ lỗ đít đang nhoe nhoét thật sạch cho bà chủ. Nước rửa đít lõng bõng trên mặt Dũng. Rồi nàng bắt Long quỳ trước mặt mình!
– Nhai đi!
Long rên rỉ, khóc lóc nhưng rồi không còn cách nào khác chậm rãi nhai thứ chất thải của bà chủ trong miệng mình. Vân vẫn đang ngồi xổm trên mặt Dũng, nàng luồn tay xuống lồn mình và bắt đầu vuốt ve nó và cúi xuống dùng cái kẹp nhấc cái banh miệng ra khỏi miệng Dũng.
– Cả mày nữa. Cũng nhai đi!
Ba cái lồn đang chăm chú nhìn cũng đang ướt nhẹp! Vân phấn khích trước cảnh hai kẻ nô lệ đang lần đầu phải ăn cứt! Rồi thì nàng cũng biết cơn khoái cảm lớn nhất của nàng sắp đến.
– Nuốt! Nuốt hết đi!
Hai kẻ nô lệ nhắm nghiền mắt để bước vào phút giây khủng khiếp nhất của đời mình, khi phải buộc mình đưa thứ chất thải kia qua họng rồi vào bụng. Đó cũng là lúc Vân tăng nhịp thủ dâm của mình. Khi cả Long và Dũng rú lên thảm thiết khi nuốt cú quyết định để tống hết vào bụng thì cũng là lúc từ lồn Vân nước đái cũng như nước cực khoái tuôn ra xối xả vào miệng Dũng trong tiếng thét man dại của nàng! Hạnh thở phào. Vân cũng nhìn nàng hài lòng:
– Chào mừng em chính thức trở thành một bà chủ hoàn toàn!
Đúng! Bọn chúng đã trở thành nô lệ hoàn toàn! Nàng cũng chính thức bước qua bài kiểm tra quan trọng nhất. Nhưng hoàn toàn thì chưa! Nàng còn phải trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời mà chị Vân vừa trải qua nữa chứ! Hãy cố đợi! Còn Trang và Hoa nữa kìa. Nhìn những nét mặt kia như đang muốn xông lên ăn tươi nuốt sống bọn nó! À không! Sẽ cho chúng nó ăn chứ! Còn nàng! Nàng sẽ chịu là người sau cùng! Nhưng có một bí mật mà chỉ nàng biết! Nàng đã cố nhịn ba ngày nay không đi ỉa! Sẽ có một bữa ăn thật lớn cho bọn này đây!