Phần 17
Trở lại ngày 31/12/2012…
Thằng bạn hồi đại học rủ về quê nó – Nam Định. Nghĩa Hưng thì phải, cũng chả nhớ rõ, nhưng mà Nam Định chả có gì chơi, đúng là chán thật, ngồi khoanh chân oánh phỏm cả ngày, rồi đi về trường cấp 3 nó chơi, rồi lại ra đồng nghịch chán chê lại về nhà thịt gà ăn nhậu.
Cạnh nhà nó thì lại có 1 quán làm đầu, làm tóc, em Phương thì 2 ngày ở đấy ngày nào cũng sang gội đầu.
Tầm 7h hơn tối hôm đấy thì đưa em nó sang gội đầu, trong quán ngoài bà chủ 3x thì có 1 con bé học việc, Phương ngồi cho bà ý gội cắt móng chân móng tay, mình ngồi cạnh đợi tranh thủ lôi điện thoại ra nghịch, được 1 hồi thì có con bé học việc ở đấy thì phải, chỉ khoảng 19 20 tuổi thôi, tóc đen, mặt tròn, nhìn xinh phết, nó vừa đi từ trên nhà xuống không có gì làm thế là ngồi bắt chuyện với mình, chắc nó không biết mình với em Phương là vợ chồng, mình thì ngồi trước gương, con em ý đang nằm ở cái bồn ý.
– Em thấy anh lạ quá, anh mới về quê chơi à?
– À, anh xuống chơi với thằng bạn học đại học ý mà.
– À anh ở HN hả, thảo nào nhìn khác hẳn với mấy người ở đây.
– Khác là sao em?
– Nhìn anh lịch sự, sang trọng, đẹp trai, nhìn là biết dân Hà Nội rồi.
Em Phương ngóc đầu lên nhìn rồi lườm mình 1 phát qua gương rồi nằm xuống tiếp.
Nhân dịp này troll em Phương 1 phát:
– Ùi, anh là xấu trai nhất trên chỗ anh đấy, trên đấy nhiều anh đẹp trai lắm.
– Uầy… anh mà xấu trai thì ở đây chả có ai đẹp cả hihi, em cũng muốn người yêu xấu trai như anh.
– Trông em xinh xắn như này mà chưa có bạn trai à?
– Em thì cả ngày làm tóc thế này có ra đường được lúc nào đâu mà quen ai.
– Thế cho anh xin 1 xuất nhỉ.
– Hihi… – em nó đỏ mặt.
Nãy mạnh miệng thế mà giờ còn bày đặt ngượng.
Đang tán hươu vượn thì có tin nhắn :
– Giỏi đó, sắp làm rể Nam Định được rồi.
Mình chả nói gì, liếc em nó, giờ em nó làm tóc xong rồi, đang bó khăn trên đầu, ngồi cho họ làm móng chân, cắm cúi đọc báo nhưng chắc cũng chả đọc được chữ nào đâu, thỉnh thoảng bặm môi nhìn xinh thế.
– Anh, nghe em nói gì không?
Mải ngắm em Phương, quên không để ý đến ẻm này.
– À ừ anh đang nghĩ.
– Anh nghĩ gì thế?
– Đang nghĩ xem người đẹp như em mà lên Hà Nội không biết sẽ thế nào, chắc nhiều anh đổ lắm.
– Hihi, anh cứ trêu em, em xấu thế này ai chú ý đến chứ.
Ngồi dóc thêm 1 chút thì em Phương cũng xong em ngoảy đít đi thẳng, mình thì ở lại trả tiền, trước lúc về em ý còn bảo rảnh anh sang đây chơi nha.
( thôi anh xin cáo, vợ con rồi lóe ngóe nó cho cấm cung thì bỏ mịa )
Về nhà đã thấy ẻm ngồi trên võng, thấy mình vào nguýt 1 phát :
– Ngồi mà tán gái tiếp chứ về gì sớm thế.
– Về không sợ vợ anh bỏ về HN thì chết toi.
– Làm rể Nam định cũng sướng mà, đất đai rộng thích thế còn gì nữa, con bé đấy lại xinh xắn nữa chứ.
– Hê hê xinh sao bằng vợ anh, ngồi rỗi trêu nó chút thôi mà.
– Thế cả năm qua rỗi trêu bao cô rồi?
– Cả năm có cái đuôi đi theo sao dám trêu ai chứ.
Vừa nói vừa hôn má em nó cái rồi khen:
– Tóc thơm ghê…
– Chỉ giỏi nói thôi, tóm được 1 lần nữa thì…
– Thì sao? ( tại ẻm Phương ít khi đe em lắm, không biết là sợ hay yêu quá mà không dám hay gì )
– Thì …
( chắc em cũng không dám nói em bỏ đi đâu =)) )
– Mệt anh quá…
– Haha thôi thay đồ đi chơi, chốc ra chỗ nào đông đông xem có pháo hoa không, ( ngu quá về Nam Định, không thì đã ra nhà thờ lớn chơi rồi … )
Đang nói thì thằng bạn nhào ra
– Ra Quất Lâm đi, đông vui lắm, tầm này mà ra rôm phải biết.
Em Phương thì chưa biết Quất Lâm là đâu, hào hứng: Đi anh, chỗ này chán quá chả có gì chơi cả rồi quay sang em thay đồ nhanh rồi đi anh.
– Chỗ đấy xa lắm, thôi đi khi khác đi, giờ ra gần chỗ chợ, sáng nghe bảo tối có văn nghệ hay gì mà.
May mà em nó không đả động đến cái món Quất Lâm lần nào nữa không thì móm…
Đọc phần 18 tại đây : phần 18