Tua đến ngày 30/04 – 01/05 luôn. Tại vì chủ yếu những kỉ niệm của mình với em những ngày bình thường thì ít lắm. Đêm hôm trước, em nhắn tin ríu rít, dặn đi dặn lại bắt nhớ qua đón rồi ăn mặc như nào, phải nói chuyện ra sao …
Mình thì chỉ bảo là em như của mọi ngày thôi là được
– Là em mọi ngày là sao?
– Ngoan ngoãn, hơi nghịch tẹo đó.
– Xí con lâu đi, đó là chỉ với anh thôi, chứ với mấy đám người khác thì em tiếp họ bằng nửa mắt.
– Đanh đá giữ vậy, thế = ½ của anh là được rồi.
– Tạm thế đã, bb anh yêu ngủ ngon nha :X
Mình chả nhắn lại, căn bản kiêu nó quen rồi, em nó bảo ngọt ngào với em 1 tý thì mình chỉ biết hôn em lâu hơn thôi, chứ nhắn tin sến lắm.
Sáng hôm sau dậy xong phóng qua đưa em đi ăn sáng, lúc đến em nó vẫn chưa mặc xong đồ, giơ luôn cho mình 2 cái quần bắt chọn, 1 cái đỏ chót, 1 cái xanh loét ( tất nhiên là kiểu gì cũng bó rồi, hồi đó mới có kiểu mặc quần bó, còn 1 số kiểu quần ống loe, ống vẩy đang mờ dần, ít người mặc đến nữa )
Mình xua tay:
– Em mặc mấy cái này đến trường chói mắt lắm.
Chạy luôn vào tủ chọn cho em cái quần bò cạp cao hơn rốn, kiểu có 2 hàng khuy song song trước bụng ý, bảo em mặc vào lẹ rồi đi, em nó thì đứng ướm mãi mới chịu mặc, lúc đi xuống mới để ý đến cái áo, mỏng tan tác, đã thế còn cổ tim, sơ vin, cúi xuống tẹo thôi thì cũng hở quá nửa thôi. Tặc lưỡi… thôi kệ vậy…
Chào cô rồi đi ăn sáng, đúng là mặc dù mình không cao nhưng làm người khác cũng phải ngước nhìn, cũng hơi khó chịu tý nhưng quen rồi, cứ ngồi ăn tự nhiên thôi rồi thong thả đến trường, đại học này dù có đến muộn nửa ngày mà chỉ cần đúng lúc điểm danh thôi thì như là mình học cả ngày vậy.
Vào cái hội trường thì 4 lớp gần 150 người đang chăm chú nghe phát biểu…
Đợi đúng tên mình đọc lên thì “có” rõ to rồi kéo tay em vào, kèm theo cả trăm đôi mắt nhìn mà không phải nhìn mình, nhìn em nó.
Vừa ngồi xuống đụng ngay bà chị Linh đang ngồi cười tủm tỉm, nhìn đểu:
– Gì mày, phải bả à?
– Nè… nói năng cẩn thận nha em rể… không là chị cắt xuất đó.
– À à được đó bà chị.
– Hihihi – em Phương thì cứ ngồi cười.
Mình thì ngồi solo với con Linh:
– Không ngờ giới thiệu 1 lần mà dính luôn nhỉ, bao nhiêu lần trước mai mối toàn xịt, công nhận em chị giỏi, xích được ngay.
– Nè… nãy giờ xỏ xiên hơi nhiều đó nha.
– Chứ còn gì nữa, không có ta thì mầy làm sao mà quen em nó.
– Còn lâu đi, nhà đây với Phương có đính ước từ lâu rồi nha cưng.
– Hở, đính ước nào?
– …
– Hở Phương?
– Hìhì… mẹ em với mẹ anh M nhận làm thông gia lâu rồi, với lại….
– Lại sao?
– Lại em nó thích ta mấy năm trước cơ, hờ hờ…
Em Phương ngại cứ cúi xuống, mình thì ngồi phởn, em Linh thì ngạc nhiên:
– Gì chứ, thế là không có công tao à?
– Mơ đi cưng.
…
– Chào M, hôm nay đến muộn vậy à.
Đang nói thì có con mắm nào mới đến qua chào mình, cứ như thân lắm vậy, mà nó còn đến muộn hơn mình nữa…
Nói thật chứ cái lớp đông như này mình còn chả nhớ nổi tên, con L cứ ai mua chuộc nó là nó lại cho số điện thoại mình thành ra nhiều người “ quen ”
Nói xong em nó xấn vào cạnh người mình ngồi rất tự nhiên, quay xuống thấy em Phương đang đan tay vào tay mình thì mới hỏi:
– Ơ ai đây vậy M?
– À vợ mình.
– Hả.
– Vợ sắp cưới mình.
– Chào chị, chị là bạn anh M à – em Phương tiếp lời luôn.
– À ừ chào em, chị học cùng lớp với anh M …
– …
– …
– ..
Im lặng…
Chả ai nói gì …
…
– Thôi mình ra căng tin đây, chào mọi người.
– Chào chị.
Mỗi Phương chào còn chả đứa nào nói gì luôn…
Em kia vừa đi thì lại có mấy em nữa đi qua cũng gật đầu chào.
Quay qua tưởng em Phương đang tức, nhưng thấy em cười ti toe.
– Hở, sao vậy? – mình áp trán mình vào trán em nó.
– Đâu sao đâu, hihi…
– Sao cười.
– Được anh giới thiệu như vậy thì vui nên cười chứ sao, hihihihi.
Em nó hôn chụt phát vào má mình, hơi quê, tại đang giữa lớp, phen này mình thêm nhiều anti rồi.
Xong cái tiết đầu thì đến phần bí thư lên thông báo về cái chương trình tình nguyện, chốt danh sách đăng ký. Mình thì không khoái cái này lắm, nhớ có 1 năm lên Bắc Giang cắt lúa mới nhọ.
Gặt thì mỏi lưng mà không có giầy, chân đất dẫm vào gốc lúa xong xước sót kinh người, đã thế còn không có máy giặt, làm chả biết giặt, nhảy lên dẫm dẫm vài cái rồi phơi, xong lại còn tắm giữa đồng nữa chứ, ngại kinh khủng, nói chung là tù…
Mà hơn nửa năm này ở lại kèm em Phương môn toán cho em nó thi nên thôi chứ không bị lôi kéo kiểu gì cũng lại phải đi, tại bệnh sĩ cao quá, đến giờ vẫn còn…
Chán quá, lôi em nó dạo quanh trường, đi quanh các nhà A B C D vì theo em nó nói là đang đi đánh dấu như kiểu sư tử tè quanh khu vực để đánh dấu chủ quyền vậy.
Trường mình thì không ít gái xinh, nhưng mà đi cạnh mình thì xưa nay ngoài Linh ra chưa ai được khoác tay cả … nên nhiều đứa nó ngoái nhìn. Dạo chán chê 1 hồi thì kéo lên sân thượng… hôn tiếp…
– Đang ở trường mà anh.
– Kệ chứ.
Nói rồi mình hôn em ngấu nghiến, tại giờ cũng khá thuần thục rồi … em cũng đáp lại nhiệt tình. Cứ vậy tầm nửa tiếng mới dừng.
…
– Hôn em nhiều anh mau chán đó.
– Chán kiếm người mới … hê hê
– …
– Ấy giận hả?
– …
– Anh xin lỗi, đùa chút thôi mà
– Em làm gì có quyền giận chứ, trước giờ chưa công khai tình cảm với anh, đứng nhìn anh từ xa thôi cũng thấy ấm lòng, giờ gặp anh rồi tiếp xúc với anh, em thấy chẳng thể rời xa anh được nữa… huhu…
– Ơ kìa nín đi em.
Mình kéo em vào lòng, em khóc càng nức nở hơn, đúng chỉ tại cái miệng mà @@
– Anh xin lỗi… lần sau chừa … không nói đùa kiểu đó nữa.
Em nó cứ sụt sịt trong lòng mình… Mình thì hiểu cảm giác của Phương, em dành hết tình cảm cho mình, trong khi mình chưa thực sự dành nhiều tình cảm cho em, như kiểu 1 người bắt buộc phải có còn 1 người không có cũng chẳng sao vậy, em nó lúc nào cũng trong trạng thái là lo sợ, còn mình thì lúc nào cũng dửng dưng.
– Để anh bù dần cho em nhé.
Phương không nói gì, ngẩng lên tròn mắt nhìn mình.
– Anh sẽ yêu em nhiều hơn, đến khi nào anh phải là người sợ mất em hơn em sợ mất anh thì thôi, nha…
– *cười* Nhớ đó nha…
– Ừhm nhớ…
– Hiihii
– Cười ngay được.
– Hứ, anh nói vậy em đau lắm chứ.
Mình chả nói gì, đè ra hôn tiếp đến gần 11h thì xuống, làm mất cả ngày nghỉ chả có vẹo gì ở trường ngoài dạo vài vòng cho em nó đánh dấu.
Chở em nó về nhà mình luôn, tại giờ cũng quen quá rồi, chắc 2 bà bô cũng nói chuyện này với nhau rồi nên dễ lắm.
Ăn xong cơm trưa thì cũng gần 1h, mệt… leo lên giường, chiều xem phim với em nó, em nó thì đi tắm, mình chưa ngủ ngay, nghịch điện thoại tẹo thì em nó ra, mặc cái áo sơ mi của mình, tóc búi cao lên, gần như không thấy quần, nhảy 1 phát từ dưới lên giữa người mình, tí bẹp ruột, nằm cười hành hạch, mình vật ngang em nó ra cù, cười ỏm tỏi cả lên, đùa chán lại đè em ra hôn tiếp, hôn được 1 lúc thì ngẩng lên nhìn cái áo sơ mi nó xộch xệch cả rồi, 1 bên vai bị kéo xuống hở cả dây đen của áo trong, mình thì quỳ trên giường nhìn em 1 lúc, em cũng nhìn mình, chắc đang thắc mắc…
Chả hiểu nghĩ gì lúc đấy, mình xốc em dậy cởi hết cúc áo sơ mi rồi lột ra luôn, em nó thì tròn mắt ra ngạc nhiên, xong cúi áp đầu vào ngực mình vì xấu hổ.
Mình đưa tay lên định kéo áo ngực ra nhưng mà chịu chết, không cởi nổi, tại đã động đến bao giờ đâu, vân vê 1 hồi thì bó tay, không cởi được, thì em nó luồn tay ra trước bật bung luôn ra … cả ngực em hiện trước mắt luôn ( hồi ý ngực em có 80 … mình nhìn chăm chăm vào, tại lần đầu thấy luôn, căn bản là bikini thì nhìn thấy đầy, nhưng nhìn bikini thì chỉ thấy 3/4, 1/4 còn lại tuy là ít nhưng thiếu nó thì nản hẳn ( hơi lủng củng ) mình cứ nhìn chăm chăm vào, em nó mở lời trước:
– Anh sao thế? Anh muốn mà?
Mình kéo em nó nằm xuống, mình ôm vào lòng.
– Anh xin lỗi, hôm nay anh điên quá…
– Em đâu có trách anh, em là của anh rồi mà…
– Nhưng giờ chưa phải lúc, anh xin lỗi nhé.
Đang định nhổm dậy lấy cái áo cho em thì Phương dí mình xuống, lấy tay mình đặt lên ngực em, phải nói là cảm giác lúc đó rất khó tả…
– Tim em đập nhanh quá.
– Anh biết sao không?
– Sao?
– Vì trong em bây giờ đang có 2 suy nghĩ, vừa muốn cho anh nhưng cũng vừa sợ nữa.
– Ừ.
– Anh có hiểu không?
– Ừ.
– Ừ là sao chứ, anh nói rõ hơn em nghe.
– Em cứ thử là anh xem em có nghĩ được gì nữa vào lúc này nữa không.
Mình cấu nhẹ vào ngực em…
Em nó đấm phát vào ngực mình rồi cười:
– Đồ quỷ.
Định chồm dậy lấy áo thì lần này đến lượt mình giữ lại.
– Thôi nằm thế này đi em, nhìn đẹp mà…
Em nó chả nói gì nữa, nằm quay lưng lại với mình, cầm tay đặt lên eo.
– Cô mà vào thì chết em mất.
– Yên tâm, mẹ anh ít khi vào phòng anh lắm, vào thì bà còn gõ cửa nữa cơ, không đột nhiên đi vào đâu.
…
Em nó chả nói gì, nằm im, mình đưa tay từ eo lên ngực tiếp, căn bản là tại vì lần đầu, đang khoái…
– Anh này… hư dần rồi đấy nhá.
– Đâu… đây là bản năng đàn ông đó em, trước em chả bảo anh gay còn gì.
– Mồm mép giờ cũng giỏi luôn ha.
Nằm vuốt ve ngực em mãi, tỉnh cả ngủ.
Được 1 lúc em nó lại quay ngược người lại, mất cả sờ với mó.
– Sao bữa nay bạo vậy?
– Thì bản năng mà.
– Xì, chắc lại ai xúi cho chứ gì?
– Bậy nào, anh có chơi thân với thằng nào đâu, chẳng nhẽ lại chị Linh em xui. Em sợ lắm hả?
– Sợ… nhưng cũng hơi hơi muốn hihii
– Gì vậy?
– Em tất nhiên muốn cho người em yêu chứ, nhưng hơi sợ vì nó đến hơi nhanh.
– Ủa… vậy anh làm lâu chút nữa là được hả?
– Cái anh này.
Là lần đâu nên lạ thật đấy :”>
– Em cảm thấy như nào?
– Buồn lắm, nổi da gà nữa, hơi dễ chịu chút thôi.
Hồi đó đúng là mới nên gà thật, ngồi hỏi cảm giác nhau suốt… giờ thì …
Viết đến đây lại vật lắm rồi…
Đọc phần 9 tại đây : phần 9