Năm ấy là năm thứ 4 đại học của Bảo Hân, cô sinh viên Sư phạm Văn đầy mộng mơ và lãng mạn bước vào năm học cuối.
Trong lớp cô, toàn là con gái, chỉ duy nhất có một chàng “ mì chính cánh” thôi. So về nhan sắc thì Hân cũng thuộc top đầu của lớp, nhưng cô sống thiên về nội tâm, sống thu mình trong cái thế giới riêng của cô… Hân ít tham gia các hoạt động ngoại khóa hay giao lưu với các trường bạn có nhiều nam giới như trường Công Nghiệp hay Nông Lâm, bởi thế nên không có gì lạ khi mà đến tận năm thứ 4 rồi mà Hân vẫn chưa yêu ai…
KTX trường Sư Phạm Thái Nguyên rất rộng, với nhiều tòa nhà với hàng nghìn sinh viên, phòng của Hân có 8 người, đều học các môn Xã Hội, trong đó Hân chơi thân nhất với Hằng, quê ở Thái Bình.
Ngay từ những ngày mới bước chân vào giảng đường đại học, Hằng và Hân đã chơi với nhau và dần trở lên thân thiết, học cùng lớp, ở cùng phòng, đi đâu hai đứa cũng có nhau… Một phần cũng bởi tính cách cũng có phần hợp nhau, gia cảnh cũng đều xuất thân ở quê lên, ban đầu cũng ngơ ngác như hai con nai tơ vậy…
Hằng xinh gái, sắc sảo và nhanh nhẹn, còn Hân thì mang vẻ đẹp dịu dàng thuần chất Á đông, rất nhẹ nhàng và sâu sắc…
Đến năm thứ 3 thì Hằng có người yêu, đó là một chàng sinh viên Công nghiệp TN, học năm cuối, tính ra hơn Hằng 2 tuồi, hai người quen nhau trong dịp giao lưu giữa hai lớp, một lớp toàn con gái còn một lớp thì đa số là con trai…
Hai lớp này đi chơi với nhau mấy lần rồi, Hằng rủ thế nào nhưng Hân cũng không chịu đi.
– Cuối tuần lớp DT5 dưới công nghiệp lại rủ lớp mình đi chơi đấy, mày có đi không?
– Không, cuối tuần này tao về quê rồi – Hân đáp.
– Mày mới về mà, lại về nữa ư? – Hằng hồn nhiên – Đi đi, có nhiều cái hay lắm… hihi.
Hằng cười khúc khích, chả là sau mấy chuyến đi chơi giao lưu thì có tận 3, 4 anh Công nghiệp đã đưa Hằng vào trong tầm ngắm, và đang đấu đá nhau để tấn công nàng, cũng phải thôi, Hằng xinh gái, khéo ăn nói lại sinh viên khoa văn nữa, không nhiều anh chết mới lạ… Mà cái giống đàn bà con gái luôn thế, có nhiều anh theo thì hãnh diện với bạn bè lắm, càng thích. Đi chơi hai lớp với nhau, thấy mấy anh cứ loe xoe “ Hằng ơi, Hằng à”, nhiều đứa tức điên nhưng không làm gì được…
Mà ngày ấy kể cũng vui, sau những cuộc giao lưu như thế thì khối đôi đã nên duyên, nhưng cũng khối em phải bỏ dở sự nghiệp học hành để về quê… đi đẻ. Âu nó cũng là cái liễn, cái gì cũng có hai mặt của nó…
Cuối tuần Hân không đi giao lưu, một phần cô không thích, nhưng lý do chính đáng hơn là Hân phải về quê, mẹ Hân dạo này đang ốm nhưng cô cũng không muốn tâm sự chuyện này cho Hằng. Mặc dù là bạn thân nhưng có những chuyện tế nhị Hân giấu kín.
Ngày thứ 7 học xong Hân vội vã ra bắt xe về quê ngay, sớm ngày nào chăm mẹ được ngày ấy, nhà có 3 anh em, Hân là út, trên còn anh trai cả và một chị gái nữa. Anh trai Hân đi làm xa nhà suốt dưới tận Quảng Ninh, cách đây mấy năm lôi ở đâu về một đứa kêu là người yêu xong đòi cưới bằng được. Bố mẹ Hân không đồng ý vì con đấy có khác gì con nặc nô đâu, ăn mặc hở hang mắt xanh mỏ đỏ, nhìn không khác gì gái làng chơi, hơn nữa lại láo toét, khinh người ra mặt, không coi bố mẹ Hân ra gì…
Trời không chịu đất, đất phải chịu trời, bố mẹ Hân cũng phải cắn răng làm đám cưới cho “ anh chị” trong nỗi tủi hổ với họ hàng, với bà con hàng xóm láng giềng.
Cưới xong, ở nhà được mấy ngày sau đó là hai đứa dắt nhau đi, bảo là đi ra Quảng Ninh làm ăn, trước khi đi không quên xin hết chỗ tiền mừng làm vốn.
Mẹ Hân đổ bệnh từ đấy, một phần vì giận, một phần chua chát vì đứa con trai duy nhất hư hỏng… Bố Hân thì quanh năm cũng chỉ làm nông nghiệp, quay ra quay vào hết ruộng lại đến vườn, rồi chăm con gà con lợn.
Chị gái thứ hai lấy chồng xã bên, nhà cũng làm nông nên chẳng khá giả gì, thương bố mẹ nhiều nhưng chẳng lo được. Thỉnh thoảng có gì ngon, chị lại tất tả đạp xe mang sang cho mẹ, lúc ấy hai mẹ con lại nước mắt ngắn dài…
Những lúc như thế, Hân đứng ngoài cửa nhìn vào, răng cắn chặt môi và tự nhủ “ Nhà mình nghèo, bố mẹ vất vả nuôi mấy anh chị em, bây giờ còn mỗi mình được đi học, phải cố gắng học thật giỏi sau này còn đi làm kiếm tiền nuôi bố mẹ, để tuổi già của bố mẹ đỡ khổ”
Trong nhà, chỉ mỗi Hân là học giỏi nhất, bố mẹ luôn hãnh diện vì Hân, nhà nghèo nhưng khi đi họp phụ huynh, bố mẹ Hân luôn được mọi người nhìn với ánh mắt tôn trọng vì có cô con gái học giỏi nhất lớp, đặc biệt là môn Văn và các môn xã hội…
Bố Hân vẫn luôn bảo:
– Con cứ cố gắng học thật tốt, dù khó khăn nhưng bố mẹ sẽ cố gắng để con không phải bỏ dở việc học, sau này đỡ khổ như bố mẹ con ạ.
Cuối tuần nào Hân về cũng dọn dẹp nhà cửa, giúp bố mẹ cơm nước, chăm lo việc ngoài vườn nữa, và trên hết Hân hay kể cho mẹ nghe chuyện trên trường trên lớp, chuyện học hành, và cả chuyện cái Hằng nữa, mẹ Hân vui và khỏe ra nhiều…
Hôm ấy về, Hân có nói chuyện với mẹ là cuối tuần này lớp Hân đi chơi Hồ Núi Cốc với một lớp kết nghĩa trường Công Nghiệp. Mẹ bảo:
– Sao con không ở lại đi chơi với các bạn cho vui?
– Không, con chẳng thích, con về với mẹ thôi.
– Con cũng nên đi chơi với các bạn, giao lưu cho vui vẻ chứ, thỉnh thoảng về với mẹ là được rồi.
– Tuần nào được nghỉ con cũng về với mẹ, bao giờ học xong con cũng về ở với mẹ luôn.
– Thế cô không định lấy chồng à?
– Không, con ở nhà mẹ nuôi.
– Bố cô… chỉ được cái ăn nói linh tinh…
Đầu tuần lên trường, nghe xôn xao trong lớp về vụ đi chơi Hồ Núi Cốc hôm qua, nghe đâu anh hùng cứu mỹ nhân gì gì đó, hình như liên quan đến con Hằng, Hân cũng không phải là người hay buôn chuyện nên cũng không tham gia gì, chỉ là lúc đi ăn cơm Hân có hỏi Hằng:
– Hôm qua đi chơi vui không, tao nghe bọn nó nói có vụ gì liên quan đến mày?
– Có một vụ tày trời… tao suýt chết đuối đấy mày ạ?
– Sao?
– Thì tao nghịch nước nhưng tụt chân xuống hồ, eo ôi, sợ quá… đến bây giờ tao vẫn chưa hoàn hồn… để tối về tao kể cho… Nói rồi mặt nó đang từ tái mét lại chuyển sang đỏ ửng.
Phần 2
Tối hôm ấy, có mấy anh trường Công nghiệp đến phòng chơi, ngồi ăn bỏng ngô nói chuyện ríu rít, trong đó nhân vật chính trong câu chuyện là nàng Hằng nhà ta và anh chàng sinh viên tên Duy, suốt cả buổi, hai anh chị mặt cứ đỏ ửng hết cả lên vì ngượng.
Chả là, hôm ấy hai lớp kết nghĩa rủ nhau đi Hồ Núi Cốc píc níc, cắm trại vui chơi và ăn uống. Từ sáng các cô cậu đã nô đùa các kiểu, kéo co nhẩy bao bố… đủ loại trò chơi rất vui rồi…
Buổi trưa tất cả tập trung ăn bánh mỳ kẹp chả với cả bánh mỳ chấm sữa, đùa nhau om xòm cả một góc rừng. Xong mấy chàng lấy đàn ghi ta ra gẩy cho các nàng hát, rất vui và đậm chất sinh viên. Tất cả tạo lên một khung cảnh vô cùng lãng mạn và náo nhiệt như là một cái chợ quê, với những tiếng bật bông rất vui tai của mấy bác bán chăn, xen vào đó là những giọng ca vàng hòa vào nhau lúc thánh thót, lúc rì rầm như buôn chuyện…
Chiều, các nàng kéo nhau đi hái hoa rừng về để chơi trò tặng hoa bịt mắt, còn các chàng thì lôi nhau lên đồi thông, chắc là đi… đái…
Khi mà các chàng đang xếp thành vòng tròn quanh một gốc cây, giống như các cầu thủ bóng đá đứng quanh vòng tròn giữa sân khi làm lễ mặc niệm… và chuẩn bị làm công tác tưới cây thì:
– Cứu, cứu… có người ngã xuống hồ…
– Các anh ơi…
Tiếng mấy em gái thất thanh kêu cứu khiến cho các anh ở trên lưng chừng đồi như chợt tỉnh cơn say, đồng loạt lao xuống, có mấy anh còn không kịp kéo khóa quần.
Trước mắt là cảnh tượng vô cùng hoảng loạn, trên bờ mấy em đang gào thét, dưới nước ngay sát bờ có một người đang vùng vẫy và trôi dần ra xa…
Phải nói quả đồi này cũng có dộ dốc khá lớn, theo đà các anh lao xuống và không thể phanh lại kịp, trong đó có một anh áo xanh lao nhanh nhất, anh chạy vù vù từ trên đồi xuống, nhảy ùm xuống nước trong ánh mắt bàng hoàng đầy ngưỡng mộ của các em, và ánh mắt bất ngờ ghen tị của các anh khác…
Chỉ thấy ùm một cái, nước bắn tung tóe sau đó hai người cứ bấu lấy nhau chới với, lúc này mới nghe trên bờ có tiếng ai đó:
– Thằng Duy đấy… nó không biết bơi đâu…
Bỏ mẹ, đã không biết bơi thì còn lao xuống làm cái gì? Khổ thế cơ chứ…
May quá có hai anh biết bơi đã kịp cởi giầy lao xuống cứu, một anh còn kịp cởi cả quần dài…
Lôi được hai anh chị lên bờ lúc sắp uống no nước hồ, anh chàng Duy mặt tái mét, còn nàng Hằng thì gần như đã sửu đi vì hoảng sợ và uống nước nhiều quá.
Mọi người rất lo lắng, chỉ có Duy là sốt sắng nhất, thấy Hằng vẫn chưa tỉnh, Duy người vẫn đang ướt như chuột, giọng hổn hển:
– Phải sơ cứu cho cô ấy ngay…
– Đúng rồi… – Tiếng mọi người nhao nhao.
Thực ra mọi người phải ở trong hoàn cảnh ấy mới thấy nó cuống như thế nào, nhiều khi cứ loạn hết cả lên. Thấy Hằng chưa tỉnh, Duy lại gần và định “ hô hấp nhân tạo”, – chàng này suýt chết đuối mà vẫn tỉnh vãi…
Khi Duy khẽ nâng Hằng lên và định đặt môi lên đôi môi nàng thì… bỗng Hằng từ từ mở mắt, đẩy Duy ra và tát bốp một cái… mọi người lại nhao nhao:
– Tỉnh rồi… tỉnh rồi…
– Ơ… sao mày lại tát anh ấy…
– Anh ấy vừa cứu mày đấy…
Cả Duy, cả Hằng đều xấu hổ…
Sau vụ đấy, Duy và Hằng yêu nhau, có lẽ hai người thực sự có duyên với nhau nên ông trời mới se như vậy…
Nghe cũng có thể, nghe đồn… một nguồn tin không chính thức nhưng rất đáng tin cậy thì… trong lúc chới với dưới nước, Duy đã quờ tay bóp trúng vú Hằng, thế là yêu nhau thôi.
Từ cái lần tình cờ suýt chết hụt ấy, Duy còn bóp vú Hằng nhiều nữa, mà không đâu xa, ngay trong phòng KTX. Có hôm cuối tuần, Duy đến đưa Hằng đi chơi, xong lại đưa về KTX và ngủ luôn lại đấy bởi vì muộn quá không kịp đạp xe về trường Công Nghiệp, mới lại mọi người trong phòng về quê hết, chỉ còn có mấy đứa ở lại, nên cũng có giường cho Duy ngủ.
Nửa đêm, Duy tỉnh giấc và mò lên giường Hằng nhẹ nhàng như một con mèo hoang, chui nhanh vào trong và kéo ri đô lại, ngày ấy người ta gọi là “ tình yêu ri đô” của sinh viên…
Phải nói luôn là sinh viên ngày ấy rất nhiều đôi như thế, vì dù sao cũng chẳng biết đi đâu, nhà nghỉ không có nhiều như bây giờ, hơn nữa sinh viên đến ăn còn chả đủ lấy tiền đâu đi nhà nghỉ.
Cứ thế, Hằng có người yêu và ngày càng say đắm, không còn thân thiết với Hân như trước nữa. Hân nhiều khi cũng chủ động giãn ra, vì cô là người rất tự trọng, cô không muốn tham gia sâu vào chuyện của người khác.
Năm thứ 4, Hân vẫn đi về một mình, cũng có nhiều anh tán tỉnh, nhưng chẳng hiểu sao cô không thấy rung động.
Đợt này Hân mới đăng ký làm thêm ở trung tâm gia sư, dạy thêm buổi tối Văn, Sử, Địa cho học sinh cấp 2. Công việc vừa giúp Hân kiếm thêm thu nhập, trau dồi kiến thức và đỡ buồn, ngày trước Hằng chưa có người yêu hai đứa còn hay đi với nhau, bây giờ Hằng với anh Duy cứ dính với nhau như sam, Hân ngại không muốn đi cùng.
Một buổi tối mùa Thu, Hân vừa kết thúc buổi gia sư ở nhà học sinh và trên đường đạp xe về kí túc. Mùa thu, thoang thoảng đâu đây mùi hoa sữa thơm trên phố, không gian lãng đãng của mùa Thu miền Bắc như có lớp sương mờ bao phủ. Gió thổi nhè nhẹ làm hương tóc Hân bay bay trong gió, hòa vào hương hoa sữa thơm… Cô thả tâm hồn mình lãng mạn hòa với không khí dễ chịu ấy, mùa thu thật tuyệt, Hân yêu mùa thu này lắm…
Bỗng “ Rầm” một tiếng, Hân chỉ thấy mặt mũi tối sầm và choáng váng đầu óc khi cô ngã xuống đường…
Phần 3
Năm thứ 4, Hân vẫn đi về một mình, cũng có nhiều anh tán tỉnh, nhưng chẳng hiểu sao cô không thấy rung động.
Đợt này Hân mới đăng ký làm thêm ở trung tâm gia sư, dạy thêm buổi tối Văn, Sử, Địa cho học sinh cấp 2. Công việc vừa giúp Hân kiếm thêm thu nhập, trau dồi kiến thức và đỡ buồn, ngày trước Hằng chưa có người yêu hai đứa còn hay đi với nhau, bây giờ Hằng với anh Duy cứ dính với nhau như sam, Hân ngại không muốn đi cùng.
Một buổi tối mùa Thu, Hân vừa kết thúc buổi gia sư ở nhà học sinh và trên đường đạp xe về kí túc. Mùa thu, thoang thoảng đâu đây mùi hoa sữa thơm trên phố, không gian lãng đãng của mùa Thu miền Bắc như có lớp sương mờ bao phủ. Gió thổi nhè nhẹ làm hương tóc Hân bay bay trong gió, hòa vào hương hoa sữa thơm… Cô thả tâm hồn mình lãng mạn hòa với không khí dễ chịu ấy, mùa thu thật tuyệt, Hân yêu mùa thu này lắm…
Bỗng “ Rầm” một tiếng, Hân chỉ thấy mặt mũi tối sầm và choáng váng đầu óc khi cô ngã xuống đường…
… Lúc mở mắt ra thì Hân đã thấy mình đang nằm ở một nơi giống như là bệnh viện, trong phòng đầy mùi thuốc và toàn người xa lạ, tay và chân thì đau điếng. Hân chẳng nhớ là đã có chuyện gì xảy ra và tại sao mình lại ở đây nữa.
Được một lúc thì có chị y tá vào phòng, theo sau là một anh thanh niên cỡ ngoài 30 tuổi, chị y tá nhìn Hân rồi lại quay sang nhìn anh thanh niên kia và nói:
– Cô bé này chỉ bị choáng ngất thôi, phần đầu chắc là không sao đâu, nhưng phải nằm đây để đợi các kết quả chụp chiếu.
– Vâng – người thanh niên nhẹ nhàng đáp.
– Vậy người nhà ở đây chăm sóc bệnh nhân nhé.
Chị y tá vừa nói vừa quay đi, để lại trong phòng chỉ còn Hân và anh kia, hai người mà y tá vừa gọi là người nhà và bệnh nhân chưa hề quen biết nhau, Hân khẽ nhìn với ánh mắt tò mò, không biết anh ta là ai.
– Em tỉnh rồi, may quá.
– Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?
– Em đâm xe đạp vào cánh cửa ô tô vừa mở, ngã và bị ngất đi… nên anh đưa em vào đây – Anh ta vừa nói vừa dò xét thái độ của Hân.
– Vậy sao? Xe của anh à.
– Không…
– Thế tại sao…
– Anh… chỉ là người đưa em vào bệnh viện thôi…
Vậy ra anh ta là người đã đưa Hân vào đây khi cô bị ngất, Hân khẽ đưa mắt lên nhìn đầy cảm kích:
– Cảm ơn anh.
– Không có gì đâu.
– Anh ơi, anh cứ để em ở đây một mình được rồi, em không sao đâu, làm phiền anh quá.
– Bác sĩ bảo phải đợi kết quả chụp chiếu nữa đấy, mà em có thấy đau ở đâu không?
Hân nghĩ, sao lại có người tốt đến thế cơ chứ, cô thấy rất cảm động.
– Em thấy đau ở chân thôi anh ạ, tay cũng đau một chút, chắc là không sao đâu ạ, cảm ơn anh, anh cứ đi về đi ạ.
– Không sao mà em… À, anh báo lên BQL KTX rồi, Hân cứ yên tâm nằm nghỉ đi, lát có bạn vào thì anh về.
– Sao cơ? Anh báo về KTX rồi à? Mà sao anh biết tên em?
– Xin lỗi em nhưng lúc đấy anh phải mở túi sách của em ra, mới biết em học Sư Phạm và tên là Hân… anh xin lỗi nhé.
– Không… không sao anh ạ, em cảm ơn anh, thế anh tên là gì?
– Anh tên là Minh.
Nghe có tiếng người nói chuyện ngoài hành lang nghe quen quen, Hân và Minh cùng nhìn ra phía cửa phòng, lúc ấy các bạn ở cùng phòng với Hân trong đó có cả Hằng và Duy nữa, bước vào. Hằng chạy nhanh đến chỗ Hân, lo lắng:
– Có làm sao không mày. Nghe nói mày bị tai nạn phải vào viện bọn tao lo quá…
Nói rồi Hằng sờ nắn khắp người Hân, sờ vào đâu Hân cũng thấy đau, nhất là ở chân, mắt cá chân Hân sưng vù lên và tím bầm.
– Ái… đau quá – Hân kêu lên.
– Thế lúc đấy mày đi xe đạp hả Hân?
– Ừ.
– Sao lại bị tai nạn? Ai đâm vào à? Thế cái xe đạp của mày đâu rồi?
Mọi người hỏi Hân mới nhớ ra cái xe đạp, Hân nhìn Minh khiến mọi người cũng nhìn theo, lúc đấy mọi người mới nhận ra sự có mặt của Minh.
– Có phải anh là người gây tai nạn cho cái Hân không? – Hằng đanh đá.
Minh ngớ người ra chưa kịp nói gì, may quá Hân đỡ lời.
– Không phải đâu mày ơi, anh ấy đưa tao vào viện đấy.
– Thấy người dân ở đấy nói là có hai người trên ô tô, một người đưa mày vào viện mà…
Hân lại liếc mắt lên nhìn Minh, ánh mắt ấy khiến cho Minh thấy con tim mình xốn xang đến lạ. Minh giải thích:
– Thực ra… mình có ngồi trên xe… Đấy là xe của sếp mình lái, lúc xuống xe chú ấy vội quá không quan sát, thế là Hân đâm vào, đây là việc đáng tiếc không ai mong muốn cả… Mọi người yên tâm, bên mình không là người gây tai nạn rồi bỏ chạy đâu, vì chú có việc gia đình phải về HN nên chú dặn mình ở lại lo cho Hân, mọi chi phí thuốc men viện phí bên mình sẽ lo, xe đạp của Hân thì mình đã gửi trông giúp rồi…
Nghe Minh nói xong mọi người cũng chẳng có ý kiến gì, về phía Hân, cô cũng thấy mình có một phần lỗi khi đạp xe nhưng chẳng tập trung gì cả, đầu óc cứ để đâu đâu.
– Thôi mọi người ạ, lỗi cũng tại mình đi nhưng không để ý nữa, việc xảy ra rồi mà…
Dù sao em cũng cảm ơn anh Minh.
– Úi còn biết cả tên là Minh cơ đấy – Có tiếng xì xào.
Được một lúc thì Minh chào mọi người để ra về, hẹn hôm sau sẽ lại đến. Hân thì bảo:
– Anh không phải đến nữa đâu, em không sao mà.
Bạn Hân thì xúi:
– Kệ người ta, gây tai nạn thì phải đến khắc phục hậu quả chứ.
Lúc ấy Minh chỉ còn biết nói:
– Mai mình rảnh mà, mình sẽ đến xem kết quả chụp chiếu thế nào, các bạn bận thì cứ đi học đi, mọi việc ở đây để mình lo cho…
Đêm hôm ấy, Hằng ở lại viện với Hân, hai đứa cứ ngồi tâm sự nói chuyện với nhau mãi vì Hân đau quá không thể ngủ được, mãi gần sáng cả hai mới chợp mắt được một lúc. Khi Hằng tỉnh dậy, đang không biết làm thế nào vì hôm nay phải lên lớp thì Minh tới, Hằng rất bất ngờ và mừng rỡ:
– May quá anh Minh đến rồi, anh ở đây trông nó giúp em một lúc được không ạ, em lên trường tí em quay lại ngay anh nhé.
– Ừ, em cứ đi đi.
– Vâng cảm ơn anh ạ, anh ơi mãi sáng nó mới ngủ được một lúc vì đau quá, anh cứ để cho nó ngủ thêm tí nữa anh nhé, em đi về đây.
– Ừ…
Minh ngồi ghế ngay bên cạnh giường và cứ để mặc im cho Hân ngủ, hơi thở của cô đều đều, vẻ mặt dường như vẫn còn nét đau nên đôi mày có lúc hơi nhíu lại. Chẳng biết, Minh đã thần người ra từ khi nào khi ngắm Hân, một gương mặt xinh đẹp nhưng mang đầy nét u buồn rất Á Đông.
Hân khẽ cựa mình và mở mắt, cô vô cùng ngạc nhiên khi người ngồi bên cạnh mình là Minh.
– Anh… anh Minh…
– Ừ, em dậy rồi à? Đêm qua có ngủ được không?
– Em cũng ngủ được một ít, anh đến lâu chưa? Cái Hằng đâu ạ?
– Hằng về đi học rồi, anh mới đến thôi.
– Làm phiền anh quá, em đã bảo anh không phải đến mà, ngại quá.
– Không sao đâu, sếp cho anh nghỉ để đến xem em thế nào.
– Dạ, anh gửi lời cho em cảm ơn chú, nói là em không sao đâu.
– Không sao gì, em bị giãn dây chằng, mẻ xương đấy.
– Vậy hả anh?
– Ừ.
– Thảo nào em thấy đau thế – Hai mắt Hân ngấn nước như sắp khóc, có lẽ cô đang tủi thân.
– À, anh mua cháo vào cho em đấy, em ăn luôn nhé… cho nóng.
– Ôi, anh chu đáo thế, làm em ngại quá.
– Ngại gì chứ.
Minh đổ cháo ra bát trong khi Hân đang quan sát anh, từ bé đến giờ, Hân chưa thấy ai quan tâm chăm sóc mình như vậy cả, trừ bố mẹ Hân, mà hơn nữa đây lại là một người hoàn toàn xa lạ, Hân lại thấy cảm động dâng trào.
– Anh Minh…
– Sao em?
– Em nhờ anh một việc được không ạ?
– Ừ, em cứ nói đi.
– Anh lấy cho em xin cốc nước để em xúc miệng được không? Em không đi được.
– À, được được.
Minh nhanh chóng đi lấy nước cho Hân súc miệng, đưa cho Hân rồi nhưng Minh cứ đứng đấy làm Hân ngại ngùng đỏ bừng mặt.
– Anh đứng đấy em ngại lắm.
– Vậy anh đi ra ngoài nhé.
– Vâng.
Minh thật chẳng biết ý gì cả, con gái người ta xúc miệng đánh răng buộc tóc mà cứ đứng bên cạnh thì làm sao mà tự nhiên được cơ chứ.
Khoảng năm phút sau Minh vào, Hân đã xong nhưng vẫn chưa ăn cháo.
– Ơ, sao em không ăn cháo đi, để nguội hết rồi.
– Anh… để xa quá em không lấy được.
– À ừ… đây…
Để bát cháo lại gần phía Hân, Minh động viên:
– Ăn đi em.
– Vâng, em sẽ ăn, nhưng em muốn nhờ anh một việc nữa.
– Ừ…
– Em ngại lắm, hay là anh cứ về đi làm đi, em tự lo được mà, tí nữa bạn em vào rồi anh yên tâm, chiều em xin về phòng KTX.
– Chưa được về đâu, phải ở đây mấy ngày đấy.
– Sao thế ạ?
– Bác sĩ bảo thế.
– Dạ.
Hân ngoan ngoãn xúc từng thìa cháo và ăn ngon lành, còn Minh thì ngồi nhìn cô ăn, thỉnh thoảng Hân lại liếc mắt lên nhìn anh.
– Cháo ngon không em?
– Cũng được, anh cũng khéo mua đấy.
– Hihi, thì cứ ra quán mua cháo thịt là được mà.
Vì vẫn đau nên Hân ăn cũng khá là chậm, may có Minh động viên mãi mới ăn được nửa bát, sau đó lại còn được anh lấy nước cho uống nữa, tự dưng lại có người đến chăm, thật không ai sướng bằng.
Phần 4
Nhưng ăn cháo xong, lại uống nhiều nước… Khiến Hân cảm thấy khó chịu trong người, chẳng biết phải làm như thế nào bây giờ, chân thì đau sưng tấy không thể đứng dậy đi lại được. Tình hình rất là căng.
– Anh Minh ơi? Hân gọi.
– Gì thế em?
– Anh gọi giúp em chị y tá với.
Minh cứ tưởng Hân bị đau nên chạy vội đi gọi y tá ngay, lúc chị ấy vào phòng, nói chuyện với Hân xong còn trêu “ ở đây làm gì có ai đâu mà xấu hổ, nhờ người yêu giúp cho chứ ngại gì ”, làm Hân ngượng chín cả mặt, còn Minh vẫn chưa hiểu gì, cho đến khi chị y tá nhắc:
– Thế không đi ra ngoài đứng đấy thì làm sao mà người ta giải quyết được.
Lúc đó Minh mới hiểu, thì ra là Hân đang buồn đái quá mà không tự đứng lên được nên phải gọi y tá vào giúp, quả đấy mà nhờ Minh thì… anh không dám nghĩ đến nữa…
Hân ở viện 2 ngày rồi xin về phòng KTX nằm, hôm Hân ra viện Minh cũng đến và lấy xe đạp đèo Hân về. Mấy ngày Hân ở trong viện, Minh vẫn lui tới thường xuyên, nói chuyện hỏi han như một người bạn. Cả hai đã hiểu nhau hơn, Hân cũng có chút tình cảm quý mến với chàng trai này, và Minh cũng thế, Minh thấy ở Hân có sự dịu dàng đằm thắm, một nét duyên ngầm rất cuốn hút anh.
Vết thương ở chân của Hân càng ngày càng đỡ theo thời gian, và mức độ thân thiết của hai người cũng lớn dần lên. Ngày Minh đi làm, còn buổi tối anh đến phòng ngồi chơi, nói chuyện với Hân, đều đặn từ hôm Hân được ra viện và không thiếu một ngày nào. Hình như với Minh, việc gặp Hân đã trở thành thói quen, hôm nào không được gặp, Minh bắt đầu thấy nhớ.
Và Hân cũng thế, Hân cảm nhận con tim mình dường như đã rung động trước anh. Hân đã biết mong anh khi anh đến muộn, những cử chỉ chăm sóc ân cần, ánh mắt nhìn của anh đã bắt đầu theo Hân đi vào trong giấc ngủ.
Vết đau của Hân đã lành, cô đã có thể đi lại được. Tối hôm ấy, Minh lại đến đúng vào cái lúc mà Hân đang mong chờ một bóng hình. Ngày ấy chưa có điện thoại di động, nên không có chuyện gọi điện hay nhắn tin hẹn trước, tât cả chỉ là hẹn miệng thôi.
Trong phòng chỉ còn có Hân và Hằng, các bạn khác người thì lên thư viện, người thì đi chơi.
“ Cốc, cốc… ”, “ Mời vào”
Hằng nói vọng ra khi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Con tim Hân lúc ấy lại đập rộn ràng, hồi hộp chờ đợi, chắc chắn là anh rồi.
– Chào cả phòng… ơ mọi người đi đâu hết rồi sao còn có 2 người ở nhà thế này?
– Em chào anh Duy, các bạn ra ngoài có việc anh ạ.
– Thế à? Chân Hân thế nào rồi, đã khỏi chưa? Đi được chưa?
– Dạ, em cũng đi được rồi anh ạ.
– Có người chăm sóc như thế mà không nhanh khỏi mới lạ, Hân nhỉ?
– Anh này, có ai đâu, anh cứ trêu em.
– Thế anh gì gì đẹp trai hôm nào cũng đến là anh nào? – Duy lại hỏi trêu.
– Anh ý đến chơi với cả phòng chứ…
– Thôi đi bà, có thì cứ nhận đi, cứ phải chối, người ta thích bà bỏ xừ nên mới thế – Hằng chen vào – Mà tí nữa thể nào cũng có mặt cho mà xem…
Hằng chưa nói dứt câu thì Minh đã đứng lù lù ngay cửa phòng, làm Duy đang cầm cốc nước đưa lên mồm uống tí thì sặc, lại được em Hằng ngồi trên giường tầng ngoảnh ra nói:
– Ô anh Minh, mọi người vừa nhắc anh xong, đã thấy có mặt, anh thiêng thật đấy, kiểu này…
Hằng đang định nói câu gì nữa nhưng nghĩ sao lại thôi…
– Anh Minh ngồi chơi uống nước.
– Ừ.
Minh và Duy ngồi ở hai giường đối diện nhau, vừa uống nước vừa nói chuyện. Lúc này Hân cũng giả vờ không để ý nhưng thực ra thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía Minh và bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, Hân ngượng ngùng quay đi.
– Anh Minh đang làm ở dự án gang thép à? Duy hỏi.
– Ừ, thế em làm ở đâu?
– Em mới ra trường đang đi làm điện anh ạ.
– Thế à?
– Vâng.
– Ngày trước em học Công nghiệp à?
– Vâng, em học Công nghiệp Thái Nguyên, anh học ở đâu?
– Anh học Bách Khoa HN, cũng đi làm được khoảng 5 năm rồi.
– Vâng, thế thì anh hơn em 4 khóa đấy, em nghe nói dự án Gang thép đợt này lớn hả anh?
– Cũng lớn đấy em, anh lên đây 1 năm rồi, chưa biết bao giờ mới được về… hihi…
Hằng và Hân cùng ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai chàng trai trong khi Hằng đang chuẩn bị để lát đi đâu đó.
– Anh Minh cứ ở đây chơi với Hân nhé, bọn em phải đi ra ngoài một tí – Hằng vừa nói vừa cười tủm và liếc sang Hân, Hân nhao lên hỏi lại ngay:
– Mày đi đâu đấy?
– Tao với anh Duy đi có việc, hỏi làm gì định đi theo chắc.
– Tao…
– Tao tao cái gì, định để anh Minh ngồi đây một mình à, Thôi bọn tao đi đây, bọn em đi anh Minh nhé.
– Ừ…
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Hân ngồi ở giường tầng phía trong, còn Minh ngồi giường ngay sát cửa ra vào.
– Chân em còn đau không? Minh mở lời.
– Chỉ còn đau một chút thôi ạ, em đi lại được rồi mà.
– Em có muốn đi ra ngoài một chút cho thoáng không?
– Đi ra ngoài á?
– Ừ, đi xuống sân trường một lúc cho thay đổi không khí, chứ em cứ ngồi trong phòng mãi bí lắm.
Hân suy nghĩ giây lát rồi đồng ý:
– Vâng, cũng được ạ, nhưng chỉ đi quanh đây thôi, đi xa em đau chân lắm…
Minh ra ngoài ban công đứng đợi Hân thay quần áo, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới sân là cả một khuôn viên KTX rộng lớn, với những con đường rợp bóng cây, những ghế đá quanh hồ không lúc nào vắng những bạn trẻ, những đôi lứa bên nhau thì thầm tâm sự, nhất là trong những buổi tối mùa Thu gió nhẹ như thế này.
Hân và Minh nhẹ nhàng dạo bước trên con đường nhỏ lát gạch chạy quanh hồ nước trong khuôn viên KTX, những đóa sen thơm nở muộn còn xót lại tỏa lên một mùi hương thơm dịu nhẹ thật dễ chịu, khiến cho con người ta khoan khoái… May quá có một chiếc ghế đá bỏ trống không có người ngồi, Minh bảo Hân:
– Ngồi xuống đây nghỉ một lát cho đỡ đau chân đi Hân.
– Vâng.
Hân ngồi xuống, cố tình ngồi ra tận mép ghế để không gần Minh quá, kẻo ai mà nhìn thấy thì ngại.
– Hân…
– Dạ…
– Hôm nay mừng em khỏi chân, anh có quà cho em đấy.
– Quà cáp làm gì anh, em ngại đấy, anh giúp em như thế quá nhiều rồi, em đang không biết cảm ơn anh thế nào đây.
– Có một cách để em cảm ơn anh đấy.
– Cách nào ạ?
– Anh nói ra em phải thực hiện nhớ…
– Vâng, thì anh cứ nói đi… xem em có thực hiện được không đã… hjhj.
– Dễ thôi mà… chỉ cần em đừng khách sáo nữa, cứ coi anh như một người bạn của em là được rồi… có thực hiện được không?
Hân suy nghĩ, có vẻ đăm chiêu lắm, rồi bất thình lình lên tiếng:
– Được…
– Thế nhé… đây, quà của em đây.
Minh lấy trong túi áo ra một gói nhỏ định đưa cho Hân nhưng rồi lại rụt tay lại:
– Nhưng em phải đoán xem đây là cái gì đã.
– Đã cho quà lại còn bắt đoán nữa, thôi được em sẽ đoán cho anh coi, nhưng em hỏi anh một câu nhé, cái này có ăn được không?
– Ăn được chứ…
– Thế thì dễ ợt… ô mai chứ gì.
– Trời… em thông minh thật đấy, đoán phát trúng luôn…
– Hihi…
Hân cười tít mắt, đúng là ô mai thật, Hân đoán bừa thế mà trúng mới hay chứ.
– Anh cũng khéo nhỉ? Biết mua ô mai cho con gái cơ đấy.
– Thì con gái ai chả thích ăn cái này, em có thích không?
– Có chứ, con gái mà, anh mua đúng loại ô mai em thích nhất đấy… hihi.
Người ta nói, đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày, nhưng trong một số trường hợp, câu này đúng với cả phụ nữ nữa…
Hân rất thích ăn ô mai, không ngờ Minh lại mua cho cô món quà nhỏ đúng sở thích, cô ngồi ăn ngon lành, vô tư và đáng yêu vô cùng. Khoảng cách giữa hai người dường như ngắn lại, cái ghế đá kia nó cũng bé lại hay sao ý…
Bây giờ đang là mùa Thu, gió heo may thổi nhẹ bên hồ. Công việc của Minh dạo này cũng bận nên cách hai, ba hôm anh mới lại đến thăm Hân một lần, lần nào đến Minh cũng mua ô mai cho Hân, có hôm Minh đến cửa phòng đã thấy mấy em nheo nhéo, nghe rõ giọng em Hằng:
– Anh Minh ơi, ô mai anh mua ngon quá, lần sau có mua thì mua nhiều nhiều một tí để bọn em còn được ăn ké nữa chứ, hihi.
Rồi lại được một em khác:
– Sướng nhất là con Hân, ngày nào cũng được ăn ô mai, chả bù cho mình… ôi… thèm quá mà không có anh nào mua cho.
Cứ thế, thành thói quen mọi người gọi Minh là anh “ ô mai” hay là ô mai Minh, có thấy vừa thấy bóng Minh dưới sân KTX thì trên phòng các em đã gào rú lên “ ô mai Minh đến rồi bọn mày ơi, ô mai Hân ơi”.
Đời sinh viên thật vui và đáng nhớ.
Mùa Thu, khi hoa sen đã tàn trên mặt hồ thì hoa sữa đến, mang theo mùi hương dịu nhẹ, nhưng cũng có lúc ngào ngạt đến nao lòng. Nhiều đêm Hân ngồi trên giường tầng học bài, hương hoa sữa thơm được gió đưa vào tận trong phòng, khiến cho tâm hồn lại ngất ngây rung động.
Hân đi ra ban công phía sau phòng kí túc và nhìn xuống đường, bên kia là cây hoa sữa trổ bông mang hương thơm ngào ngạt, những chùm hoa nở bung và lung lay trước gió, lấp lánh dưới ngọn đèn vàng… Nơi ấy, có người vẫn thường đứng chờ ai đó… Bây giờ đã là 11h đêm rồi… Hân không hiểu mình đang mong chờ gì nữa… Thấy nhớ một người…
Tối thứ bảy, tuần này Hân không về quê vì tuần trước vừa mới về. Mấy đứa trong phòng cứ rủ đi ăn chè nhưng Hân không muốn đi, thích ngồi ở nhà nhấm nháp ô mai và đọc sách, ngửi mùi hoa sữa từ dưới đường thoang thoảng đưa lên thấy thú vị hơn.
8 giờ tối, con tim Hân đập thình thịch hồi hộp khi nghe tiếng gõ cửa thân quen “ cốc, cốc”
– Mời vào.
Không ai khác người đến chính là Minh.
Minh vào phòng, thấy vắng tanh, có mỗi một mình Hân ở nhà…
Phần 5
Trong phòng chỉ có 2 người, cứ ngồi nói chuyện thế mãi cũng chán, người đi qua đi lại liên tục, mà đóng cửa phòng thì không được, Minh liền rủ:
– Hân ơi, em có thích ăn chè không?
– Chè gì hả anh?
– Chè bưởi, chè Thái hay là chè Sài gòn ý.
– Em… cũng bình thường, hihi.
– Hay là, mình đi ăn chè đi? Minh rủ rê.
Thấy Hân còn đắn đo suy nghĩ, chắc là Hân ngại đi sẽ gặp mấy đứa cùng phòng ở trong quán chè thì không biết ăn nói thế nào, vì lúc tối vừa bảo chúng nó là không thích đi ăn, may quá đúng lúc ấy Minh nói:
– Có một quán chè Bưởi rất là ngon ở gần trường Kinh Tế, đông người ăn lắm.
Trường Kinh Tế thì cách trường Sư phạm khá xa, chắc chắn đám bạn Hân không bao giờ đi bộ xuống đấy ăn rồi, nghĩ vậy nên Hân yên tâm.
– Tận dưới trường Kinh tế cơ ạ?
– Ừ, anh có xe đạp cơ mà, đi dạo phố luôn thể, mấy khi…
Minh cười, nhìn Hân trìu mến và chờ đợi một cái gật đầu, khi ấy làm sao mà Hân có thể từ chối được cơ chứ, Hân bẽn lẽn gật đầu “ Cũng được”
Tối mùa Thu ấy, heo may mang theo những cơn gió mát miên man, hương hoa sữa thoang thoảng nồng nàn đâu đây, khiến tâm hồn Hân bay bổng. Ngồi sau xe đạp của Minh, hai tay Hân đưa ra phía sau và bám chặt vào ghế, nhìn rất là buồn cười nhưng lại là hình ảnh rất quen thuộc của những đôi trai gái lần đầu đi chơi với nhau.
Hân ngồi xa quá, nên mỗi lần nói chuyện, Minh lại phải ngoái lại nhìn Hân và nói hoặc để nghe cho rõ, khổ thân thằng bé, Hân đã ngồi xa tít lại còn nói nhỏ, nên Minh vừa cong đít đạp xe mà tai thì cứ ù ù cạc cạc như thằng điếc.
– Sắp đến nơi chưa anh?
– Gì cơ? Minh hỏi lại.
– Đã sắp đến nơi chưa?
Vẫn chẳng thấy Minh trả lời, câu hỏi của Hân gió thổi bay mất tiêu rồi hay sao ý, Hân nghĩ bụng “ người đâu đẹp trai thế mà lại bị nghễnh ngãng”.
Lúc sau, Hân chẳng hỏi gì thì tự dưng lại trả lời một mình:
– Sắp đến nơi rồi nha… – Bó tay.
Hai người vào quán, vì Hân chưa đi như thế này bao giờ nên cô thấy hơi ngại, cảm giác như mọi người cứ nhìn mình. Nhưng chè Bưởi ở đây công nhận rất là ngon.
– Có ngon không em?
– Cũng ngon anh ạ, hơn ở trường em…
– Ừ, thế cũng bõ công đạp xe xuống tận đây nhỉ?
– Vâng… À, hay hôm nay để em mời anh nhé – Hân nhìn Minh và nói.
– Em mời anh cũng được, nhưng nhỡ mai anh lại thèm ăn chè Bười thì em có mời anh nữa không? – Minh cười đùa.
– Xí… xa thế ai mà đi mua được.
– Anh đùa thôi… Hôm nay để anh mời em, hôm khác em mời anh cái khác nhé, được không?
– Vâng, cũng được, nhưng em mời anh cái khác nhỡ đâu anh không thích thì sao?
– Ví dụ cái gì?
– Bí mật, em không nói trước đâu… hihi.
Ăn chè xong lúc ấy hơn 9h tối, Minh lại đèo Hân về, quãng đường cỡ 3 cây số nhưng Minh đạp xe thật chậm, thật chậm để… nói chuyện nghe cho rõ, và để khoảnh khắc được bên Hân như thế này không trôi qua thật nhanh…
Chẳng biết từ khi nào, tâm trí Minh đã bị dao động mạnh mẽ, bởi ánh mắt và nụ cười của người con gái mới quen, hình bóng Hân ám ảnh và luôn ở trong Minh, mặc dù trước đó, nơi ấy là hình bóng của một người con gái khác.
Đi được nửa đường, bắt đầu có những hạt mưa lất phất vào mặt, Minh vừa kịp đưa Hân tạt vào đứng dưới một quán cũ vắng người ở ven đường thì cơn mưa đêm mùa Thu xối xả trút xuống, may quá, chỉ cần đi cố một chút nữa thôi thì cả hai sẽ ướt sạch từ đầu đến chân.
– Mưa quá, mình đứng đây trú tạm một lát Hân nhé.
– Vâng.
Quán vắng ven đường, vắng tanh, cả con đường cũng vắng tanh, Hân đứng bên Minh và nghe mưa, tiếng mưa rào xối xả trút xuống đường, cả tiếng lá rơi xào xạc, theo gió cứ cuốn tung lên cùng bao giọt nước… Hân cảm nhận cả mùi của mưa, mát lạnh và êm ái.
– Em có thích mưa không?
– Có, anh có thích không?
– Sao em lại thích mưa?
– Vì em thấy mưa rất đẹp, em thích cả mùi của mưa nữa…
– Mùi của mưa thế nào?
– Khó tả lắm, nhưng rất mát, dễ chịu, nói chung khó tả lắm.
– Cô giáo Văn mà không tả được à?
– Có phải cái gì cũng tả được đâu anh, anh phải cảm nhận chứ.
– Ừ nhỉ…
Nghe lời Hân, Minh hít một hơi thật sâu cái mùi vị của mưa vào trong lồng ngực, chỉ thấy rõ nhất là mùi hương thơm dịu dàng của tóc Hân, mùi cơ thể người con gái đang bên cạnh mình, quyến rũ và ngất ngây, át cả mùi của mưa… Minh thấy tim mình rạo rực, hồi hộp, khẽ liếc mắt Minh nhìn trộm Hân, mái tóc ấy, gương mặt ấy và cả bờ vai ấy nữa, Minh chỉ muốn lại gần và ôm Hân vào trong lòng ngay lúc ấy, có lẽ Minh đã yêu mất rồi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt không dứt, chỗ Hân đứng nước từ trên mái rỏ xuống lộp bộp, dường như Hân chẳng để ý, vẫn đang chìm đắm trong hương mưa, ánh mắt Hân vẫn đang mải đuổi theo những giọt nước nối đuôi nhau lao từ trên bầu trời cao thẳm xuống mặt đất. Bất chợt, Hân giật mình rộn ràng bỡ ngỡ, cảm giác như có luồng điện chạy qua cơ thể khi mà tay Minh chạm tay Hân, Minh lắm lấy tay Hân và khẽ kéo:
– Đứng lui vào đây đi Hân, mưa ướt hết bây giờ.
Hân bước mấy bước theo Minh, rồi theo quán tính cô rụt tay lại nhưng Minh vẫn đang nắm thật chặt không rời. Lúc ấy, Hân chẳng thể làm thế nào, bàn tay Hân đang e dè ngượng ngùng trong bàn tay ấm áp, còn con tim Hân thì đang run lên… Một cảm giác thật lạ, lần đầu tiên Hân nếm trải trong đời, phút đụng chạm ban đầu dù chỉ thật nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng cũng khiến cho Hân nhớ mãi…
Đêm mưa ấy, con đường vắng, quán cũ… lần đầu tiên…
Anh khẽ rất nhẹ tâm hồn vào trái tim Em.
Ta bên nhau mùa thu lắng đọng ở bên thềm.
Những chiếc lá vàng ơi, hãy rơi chầm chậm lại.
Cho mùa thu đừng vội vã chấp cánh xa bay.
Để chuyện tình thu thì thầm bên tai mãi mãi.
Để anh bên em quên tháng quên ngày…
Phần 6
Trong giai đoạn tôi đi thực tập để chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp cũng chính là lúc mà tình yêu của tôi và anh đang lớn dần theo năm tháng, anh lên chỗ tôi thực tập chúng tôi gặp nhau thường xuyên, cứ hôm nào không gặp lại thấy nhớ nhau đến cồn cào. Ngày ấy điện thoại cố định còn hiếm chứ nói gì đến di động để mà nhắn tin cho nhau như bây giờ… Và đã rất nhiều lần trong những lúc gặp gỡ ấy, tôi và anh lại hòa quyện vào nhau say đắm trong nhịp ái ân.
Thực tập xong, tôi trở về trường làm luận văn. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là tôi sẽ ra trường, sẽ trở thành một cô giáo dạy Văn với bao hoài bão, bao ước mơ dìu dắt đàn em thơ tương lai.
Anh dạo này cũng bận hơn trước thì phải, nghe nói công ty phải chia bớt người ra vì mới nhận công trình mới trong miền Trung, tận vùng miền núi giáp với Lào.
Tối hôm ấy, anh đến đưa tôi đi chơi, anh hỏi tôi thích ăn gì, có thèm ăn gì không anh đưa đi ăn, bằng linh cảm của mình tôi nhận thấy hôm nay anh có điều gì đó thật khác… vội vã, ngượng ngùng không giống với anh mọi ngày. Ôm tôi thật chặt gọn trong lòng, thấy anh có điều gì khó nói tôi chủ động:
– Hôm nay anh làm sao thế, em thấy anh khác khác.
Một lúc sau mới thấy anh trả lời:
– Em à, mai anh phải đi vào trong công trình mới, tận miền trung…
Tôi biết ngay đó chính là điều anh khó nói, biết thế nên tôi an ủi anh:
– Vâng, vì công việc mà anh, anh cứ yên tâm không phải suy nghĩ gì đâu, em sẽ ổn và tập trung làm luận văn… Anh định đi vào đó bao lâu?
– Anh chưa biết được, có thể là 1, 2 tuần hoặc có thể lâu hơn một chút. Khi nào trong đó ổn ổn thì anh sẽ lại về Thái Nguyên, hy vọng là nhanh thôi…
– Vâng. Anh cứ tập trung công việc cho tốt… rồi sớm về với em nhé.
– Anh sẽ rất nhớ em…
– Em cũng thế…
Anh chưa đi mà cả đêm đã nằm nhớ anh thao thức không thể ngủ, đến khi thiếp đi thì tôi lại chìm vào một cơn ác mộng, ở đó tôi thấy tôi và anh chia tay nhau bên triền núi, anh chạy đi thật nhanh rồi đột nhiên trượt chân rơi xuống vách đá bên dưới, tôi cố chạy lại với tay nhưng không kịp, chỉ nhìn thấy anh mất hút trong sâu thẳm… Tôi đã buồn đến tuyệt vọng, đã gào khóc đẫm nước mắt… May thay tỉnh lại đó là chỉ một giấc chiêm bao, ngay cả khi tỉnh rồi mà tôi vẫn còn khóc, lúc ấy là 5h sáng, chỉ muốn chạy ngay đến bên anh nói với anh đừng đi nữa, vì tôi sợ mất anh.
Tôi nghĩ lại và thấy mình thật trẻ con, chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Thấm thoát đã gần 2 tuần xa anh trong nỗi nhớ nhung, mấy ngày đầu còn thấy anh gọi điện cố định về, anh nói anh đang ở ngoài thị trấn nên mới có điện thoại, chứ khi nào vào sâu trong rừng thì không gọi được đâu. Nghe anh nói thế lại càng thấy thương anh nhiều hơn.
3 tuần, rồi 4 tuần, không thấy anh gọi điện về, chắc anh đang ở trong công trình rồi, tôi vẫn luôn tự nhủ lòng mình cố gắng, cố gắng và chờ đợi anh.
Mấy hôm nay thấy trong người khác lắm, nôn nao khó chịu, đôi lúc thấy mệt mỏi và buồn nôn nữa, nhiều lúc đói nhưng lại chẳng thèm ăn gì cả. Cho đến một hôm con Hằng bạn thân của tôi nó bảo “Mày dạo này trông xanh xao vàng vọt như ốm nghén” thì tôi mới giật mình. Đúng là dạo này hay buồn nôn lắm, lại thèm ăn chua nữa.
Hôm ấy tôi lén lút đến viện khám thì đúng là tôi đã có thai thật. Không thể tả rõ ràng được cảm giác của tôi lúc ấy, vừa ngỡ ngàng, vừa sợ, vừa lo lắng nhưng cũng có một chút xíu niềm vui. Nhưng cảm giác sợ hãi thì nhiều lắm, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là tôi bảo vệ luận văn, và ra trường rồi, chứ nếu mà bị phát hiện sớm hơn chắc chắn nhà trường sẽ đuổi học…
Tôi nghĩ nhiều về anh lắm, nghĩ cả ngày lẫn đêm, tôi đang mang trong mình giọt máu của anh. Không biết khi nào anh sẽ về, chắc là anh sẽ vui lắm…
Đã hơn một tháng rồi bặt tin anh, sang tuần tôi sẽ bảo vệ tốt nghiệp rồi chính thức ra trường, chính thức giã từ cuộc sống sinh viên, sẽ bước sang một cuộc sống mới là cô giáo dạy Văn. Tôi càng ngày càng cảm nhận mầm sống trong mình đang lớn lên, và tôi càng hy vọng…
Ngày tôi bảo vệ luận văn ra trường, nhìn các bạn có người thân, người yêu đến chúc mừng chia vui tôi cũng có chút tủi thân. Đành rằng không có cũng chẳng sao, nhưng mình cũng có người yêu, lại đang mang bầu nữa mà người yêu lại chẳng có lấy một câu động viên… Buồn lắm chứ. Mấy đứa đành tự an ủi nhau, đứa nọ chúc mừng đứa kia, quan trọng nhất là đã ra trường, đã trở thành cô giáo…
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chỉ ở lại trường thêm 2, 3 ngày để tổng kết liên hoan chia sau sau đó thì mỗi đứa một ngả, đứa thì về quê đứa thì lên vùng cao, mỗi đứa một hướng đi riêng mình. Còn tôi, tôi biết đi đâu đây trong khi đang mang trong mình giọt máu của anh? Mà anh thì bặt vô âm tín. Tôi về nhà mấy hôm rồi lấy cớ xuống trường có việc tôi quyết định đi tìm anh. Tôi tìm đến công trường nơi anh làm việc ở Thái Nguyên, cái nơi mà tôi mới chỉ được nghe anh kể chứ chưa bao giờ tới. Tôi đến hỏi thăm thì nơi này đúng là nơi anh làm, nhưng người ta nói anh đã chuyển công tác vào trong miền Trung rồi, bây giờ ở đây là Ban quản lý gồm những người mới.
Tôi phải đi lại đến đó mấy lần mới hỏi được địa chỉ của ông giám đốc của anh nhà ông ấy ở tận Ninh Bình, từ ngày nhận công tác mới ông ấy cũng không thấy quay trở lại Thái Nguyên, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra. Tôi quyết định gọi điện thoại cho ông giám đốc để hỏi. Trong buổi sáng gọi mấy cuộc đều không thấy bắt máy, hầu như tôi ngồi ở bưu điện cả buổi sáng cứ vào gọi không được lại ra ngoài ngồi, một lúc lại vào. Trong lòng sốt ruột và hoang mang lắm, nhưng đó là cách duy nhất để tôi có thể hỏi về anh.
Đến cuộc gọi thứ 6 thì bên kia có người bắt máy, đó là giọng một người phụ nữ.
– A lô ai đấy?
– Cô ơi cho cháu hỏi có phải số máy di động của chú Vĩnh không ạ?
– Đúng rồi, ai đấy?
– Cô ơi, cháu ở trên Thái Nguyên, cô có thể cho cháu gặp chú Vĩnh được không ạ?
– Có việc gì không cháu?
– Cháu muốn hỏi chú chút việc ạ.
– Việc gì có thể nói cho cô nghe được không?
– Cô là…
– Cô là em gái chú Vĩnh…
– Dạ vâng ạ, cháu muốn gặp chú để hỏi về anh Minh, làm cũng chú Vĩnh trên Thái Nguyên ý ạ.
Đầu dây bên kia lặng đi không nói gì.
– Cô ơi…
– Cháu là gì của Minh? Giọng nói trong điện thoại nghẹn ngào.
– Cháu là bạn ạ.
– Bạn bình thường hay thế nào cháu?
– Dạ… người yêu ạ.
– Cháu tên là gì?
– Dạ cháu tên Hân ạ.
Lúc này người phụ nữ đang nói chuyện với tôi thực sự đã khóc, cô nghẹn ngào trong máy:
– Chú Vĩnh đang cấp cứu trong bệnh viện cháu ạ, chú bị tai nạn khi đang đi công tác miền Trung.
Nghe nói đến đây mà tôi run hết cả người, chân tay bủn rủn.
– Thế còn anh Minh, anh Minh đâu ạ.
– Cháu ơi… Minh mất rồi…
— Hết —