Phù… Rảnh rỗi quá không có việc gì làm, viết mấy dòng linh tinh chơi vậy.
Nó, 1 thằng thanh niên năm nay 21 tuổi, đã qua cái thời bẻ gãy sừng trâu từ lâu lẩu lầu lâu lắm luôn rồi. Gia đình chỉ có 2 chị em, chị thì đã bỏ nhà theo chồng từ nhiều năm trước, đã có con, hiện tại cũng gần 5 tuổi rồi đấy (tí tuổi mà đã được lên chức cậu rồi hehe) thằng bé kháu khỉnh lắm, nhưng chẳng hiểu làm sao mà nó lại không thích chơi với trẻ con mặc dù nhiều lúc bà chị hay đùa: “Tính mày trẻ con bỏ mẹ ra, y như thằng Bin”.
Nhà nó thì làm nông chăn gà nuôi lợn trồng lúa… Nhưng mà nó là con út trong nhà nên được bố mẹ chiều từ nhỏ nên nó khá là nghịch ngầm từ ở lớp đến ở nhà. Nó có thằng bạn thân tên L, nhà 2 thằng ở khá là gần nhau nên ngày nào nó cũng vào nhà thằng L chơi, 2 thằng chơi với nhau từ thời quần thủng đít đi dép tổ ong cụt mũi và khâu vài chỗ.
Thằng L này nó béo từ khi mới lọt lòng vì bố nó béo mà. 2 Thằng chơi với nhau nhiều đến nỗi mà người lớn hay trêu là “Thằng H với thằng L nhìn như 2 bố con ấy nhể haha” mấy ông mấy bà cứ thế mà bò ra cười, hồi đấy nó còn nhỏ có biết ngại là gì đâu, cứ thấy người khác cười nó cũng nhe cái hàm răng mà rụng mất vài chiếc ra cười đáp lễ.
Oh mà lúc đấy cũng đúng thật thằng L nó béo giống bố nó nên mới lớp 1 mà nó như thằng lớp 5, đi với nó cơ bản là không lo bị bắt nạt. Nó nhớ ngày đầu tiên nó vào lớp 1 nó chẳng quen biết ai hết, mẹ nó chở đến trường bằng chiếc xe đạp Thống nhất từ thời bà ngoại nó để lại và giao nó cho cô giáo chủ nhiệm nhờ cô giúp đỡ cho nó.
Nó thì cứ lẽo đẽo theo mẹ đi đâu thì nó theo đấy, đến lúc mẹ về thì nó bật khóc nức nở ngay giữa sân trường, cô giáo thấy nó khóc liền chạy ra vỗ về an ủi nó…
Ngày đó nó thích chơi điện tử lắm, bố nó mua về một cái đầu DVD Qisheng có 2 tay cầm để chơi game và có đĩa game 300 trò (Contra, mario, bomberman… ) suốt ngày cứ đi học về là nó lao vào ngay để chơi, có những hôm nó đi học về thấy nhà vẫn còn khoá cửa, chắc bố mẹ nó vẫn chưa đi làm về, nó liền chui vào nhà qua lỗ ánh sáng trên cửa sổ để chơi game.
Bố thấy nó chơi nhiều ảnh hưởng đến việc học nên đã dấu đi 2 chiếc tay cầm và bẻ tan cái đĩa game trước mặt và cho nó 1 trận no đòn vào mông. Nó khóc nhiều lắm, nó giận bố nó nhiều lắm, nhưng mà trẻ con dễ khóc dễ quên, sang ngày hôm sau nó đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
Ở trên lớp, nó là 1 thằng lầm lỳ ít nói nên nó cũng chẳng chơi với ai ngoại trừ thằng L, nhưng nó lại học khác lớp. Vào cuối những năm cấp 1 trong làng có cửa hàng nhà anh T cụt. Sở dĩ gọi là T cụt bởi vì ngày còn trẻ anh ý thích chơi pháo, trong một lần “rang thuốc pháo” cho khô nhưng hơi quá lửa, thuốc pháo bùng lên bị cháy xém bàn tay phải nên phải cắt bỏ (nghe giang hồ đồn) và từ đó anh đã quyết tâm tu chí làm ăn với vợ là chị N.
Cửa hàng của anh T cụt thì lại ở ngay đầu ngõ nhà nó, đi vài bước là ra đến nơi, nó chạy tót thật nhanh bằng cửa sau nhà anh T cụt để tránh những cặp mắt soi mói của những người hàng xóm không mấy thân thiện và cũng để dành lấy cứ điểm, đó là 2 máy playstation one, hồi đó loại máy chơi game này rất thịnh hành với những huyền thoại như rămbô lùn, tam quốc diễn nghiã, chưởng kiếm, takken, Cảnh sát đường phố, fifa bóng đá…
Phải rất khó khăn nó mới có thể chiếm được một máy để chơi bởi vì quá đông các thành phần, từ thanh niên đến những thằng như nó, giá mỗi lần chơi là 2k một giờ. Nó khoái nhất là trò rămbô lùn, nó hay rủ thằng L béo và thằng N hơn 3 tuổi ở gần nhà nó chơi cùng, thời gian đầu nó không để ý thời gian cho lắm, về sau chơi nhiều nó mới cảm thấy lạ bởi vì nó bảo với anh T cụt là nó chơi 2h nhưng mới chơi được có 1h30p thì màn hình tắt cái phụp tối đen như mực, mấy thằng đứng cạnh nó thì cứ nhao nhao vào tranh máy của nó,
Bọn nó tranh dữ lắm nên nó cũng phải trả máy mặc dù trong đầu nó hiện lên không biết bao nhiêu câu hỏi mà nó không trả lời được, tại sao mới có 1h30p mà đã hết giờ nhỉ? Để giải quyết vấn đề này, một lần nó vào quán của anh T cụt mua hàng, nó để ý đến khu vực chơi game nằm ở góc đằng sau nhà, bên cạnh là cái cửa ra vào, có kính màu đen, nó thấy anh ý đứng nép nép một góc sau cái kính đen trên tay cầm chiếc điều khiển tivi. Và đã không nhầm nó đoán là anh ấy sẽ dùng điều khiển để tắt tivi từ đằng sau chiếc kính ấy.
Từ đó nó gần như không vào chơi nữa, nó cũng cảm thấy sợ dần đều những trận đòn mà bố mẹ nó bắt được. Nó quay sang quyết tâm học hành vì thời gian này cũng cuối cấp rồi, không học cẩn thận trượt thì bome.
Cơn mưa rào bất chợt trút xuống làng quê như khóc thương cho những con người có hoàn cảnh éo le. Nó nhớ ngày ấy hệ thống thoát nước ở trong làng vẫn chưa được làm, mỗi khi mưa xuống thì đâu đâu cũng ngập tràn trong biển nước, nó thích thú rủ lũ bạn đi tắm mưa bắt cá rô vui lắm, những kỷ niệm ấy có lẽ nó sẽ không bao giờ quên được…
Kết thúc những năm tháng dưới mái trường tiểu học nó cũng quen được khá là nhiều bạn mặc dù đến bây giờ nó cũng chẳng nhớ được là quen những ai chắc là mấy đứa bạn cùng làng. Trường cấp 2 của nó nằm ngang bằng với trường cấp 1 thuộc kiểu nhà 1 tầng mái ngói truyền thống phía bên trái ngoài cùng là nhà kho tiếp theo là 7 phòng học và cuối cùng là phòng tin học vuông góc với phòng tin học là phòng hoá học, phòng hội đồng và phòng hiệu trưởng phía trước các lớp học là nhà để xe, xa xa phía bên kia đường đó là 2 phòng học thêm cũng thuộc kiểu nhà mái ngói. Trong suốt 4 năm cấp 2 nó chỉ học 1 cô chủ nhiệm duy nhất nhà ở xã bên cao tầm 1m65 tóc để mái chéo dáng người nhỏ nhắn đậm đà.
Cấp 2 và những người bạn!
Lớp 6.
– H ơi mày biết mấy giờ rồi mà không dậy ăn cơm mà còn nằm lỳ trên giường tối qua đi chơi với đám bạn mất dạy hả biết hôm nay mày khai giảng không hả? – Mẹ nó gọi nó khi đang rang cơm.
– Dạ con xuống liền đây mấy giờ rồi hả mẹ?
– Cha sư bố nhà mày gần 6h rồi đấy đi đánh răng rửa mặt đi hay là để tao bảo với bố mày làm hộ cho mày, cấp 2 rồi đấy con ạ.
– Ui mẹ nấu gì mà thơm thế ạ nhìn là thấy ngon rồi hihi. – Nó bá cổ mẹ trống lảng.
– Thôi đi ông tướng vệ sinh cá nhân nhanh lên.
– Vầng. Hihi Chả là trước giờ nó vẫn ngủ cùng với bố mẹ hết cấp 1 nó mới chuyển sang ngủ với chị. Chị của nó là con gái thì biết rồi đấy hôm nào cũng dậy từ sớm dậy làm gì thì các bạn nữ chắc là đoán được rồi. VSCN xong xuôi nó oánh phát 2 bát cơm rang no căng bụng. Chị nó để lại cái cặp màu đen có quai đeo thời điểm này chị nó cũng mới lên lớp 11 rồi. Quần vải đen áo trắng đồng phục cũ hồi tiểu học đi dép tổ ong tóc mái bờ rô đeo cặp vắt chéo 1 bên. Nó 3 chân 4 cẳng co giò chạy đến nhà thằng L.
Các bạn đừng hỏi tại sao nhà nó có xe đạp mà không đi nhé bởi vì thời điểm đó nó có biết đi xe đạp đâu mãi cuối năm lớp 8 nó mới biết đi xe đạp cơ. Hơi buồn. À mà nó cũng có 1 thằng bạn thân nữa tên là T nhà thằng T thì gần ngay nhà thằng L nhưng mà nó chỉ học đến lớp 3 là nhà thằng T chuyển vào trong Nam ở từ đó nhóm tam quỷ mất đi 1 thành viên chỉ còn lại nhuỵ quỷ.
– Cháu chào cô ạ L đâu rồi cô – nó thấy cô D mẹ thằng L đang quét rác dưới sân.
– L nó đang ở trên nhà đấy cháu lên với nó đi.
– Dạ vâng Nói qua về nhà thằng L thời còn học tiểu học nhà nó cũng là nhà 1 tầng như bao nhà khác nhưng bố mẹ nó làm kinh doanh mây tre đan nên kinh tế nhà nó phất lên như diều gặp gió sang cấp 2 thì bố mẹ nó cũng xây được nhà 2 tầng khá là rộng rãi chuyển hết đồ đạc lên nhà mới nhà cũ thành cái nhà kho để hàng hoá.
Nó chạy lên tầng trên cùng là phòng của thằng L thì chỉ thấy thằng em của L vẫn đang ngủ. Nó đi xuống nhà vệ sinh thấy đóng cửa nó nhìn qua cái lỗ bé tí ở cửa nhà vệ sinh thì thấy thằng L đang ngồi ị trên tay là quyển truyện Cô nan gương mặt rất chi là dễ chịu.
– L ơi nhanh lên mày sắp muộn rồi đấy – nó đứng ngoài cửa hét lớn.
– Ờ tao biết rồi gì mà hét to thế – Thằng L bực tức nói.
– Tao hét để cho mày dễ ra chứ còn sao nữa, lần nào tao vào nhà mày chơi cũng phải đợi mày ở dưới này gần tiếng đồng hồ mày ngủ ở trong đấy không ra luôn hả?
– Rồi rồi tao ra đây nói nhiều vãi như con Huê mãi.
– Ơ đệch không có Huê mãi Huê miếc gì hết nhá nhanh lên tao ra ngoài cổng đợi.
Nó ra được tầm 5p thì thấy thằng L đi ra 2 thằng đi trên con xe đạp qúa khổ so sới ngoại hình của thằng L. Tất nhiên người lai là… nó.
Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me Em cùng lá tung tăng như loài chim đến Và đă hót giữa phố nhà Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia Em cùng đóa hoa lan hay quỳnh hương trắng Thơm ngát từ đất đai quê nhà Có tình yêu Thời thơ ấu, bướm hoa và chim cùng mưa nắng Em đứng bên trời tự do, yêu đời thiết tha Bao đường phố em qua nắng lên đứng chờ Đường dấu chân em đi đến những miền xa Thăm ruộng đất bao la những làng quê cũ Mùa cây trái níu chân về Như là những bông hoa trong thành phố này Tuổi đời mênh mông quá búp non đầu cây Em về giữa thiên nhiên em cười em nói… như sóng đùa biển khơi…
Nó đang thả hồn giữa bản nhạc đang được phát trên loa phát thanh thì có tiếng gọi kéo nó trở về thực tại:
– Ê ê bị làm sao đấy H cứ đơ đơ tao gọi mấy lần mày điếc không nghe thấy à – thằng L nói.
– À tao đang suy nghĩ xem cấp 2 có giống như cấp 1 không.
– Giống là giống thế đéo nào được. Xuống xe đê đến trường rồi.
Nó xuống xe tiến về đám bạn đang ngồi túm tụm dưới gốc cây bàng.
– 2 Tụi mày làm gì mà giờ mới đến thế – 1 thằng lên tiếng.
– Mày hỏi thằng L đấy – nó phản kháng.
– Ghế đây này ngồi đi.
Buổi lễ khai giảng qua đi nhanh chóng bằng những màn biểu diễn văn nghệ của các anh chị khối trên.
Khối 6 của nó được chia thành 2 lớp 6a và 6b. Xã nó có 4 thôn những đứa ở thôn Kinh Hào và Kinh Nậu vào chung lớp 6a còn Duyên Hà với Lãm Khê vào lớp 6b. Buổi học đầu tiên cơ bản cũng không có gì ngoài việc cô giáo chủ nhiệm tự giới thiệu về bản thân và bầu ban cán sự cho lớp và viết thời khoá biểu. Theo quy định của trường thì khối 6 vào buổi sáng phải đến sớm để dọn vệ sinh sân trường có 2 lớp thì cứ luân phiên thay đổi nhau.
Lên cấp 2 bản tính của nó vẫn lầm lỳ ít nói nên nó chỉ chơi với mấy thằng con trai, vào giờ ra chơi thay vì tụ tập ngoài sân nó chỉ ngồi yên một chỗ lấy phấn vẽ lên bàn mấy hình bậy bạ có mấy thằng thấy vậy xúm lại chỗ nó tò mò xem nó vẽ cái gì thì phá lên cười râm ran 1 góc lớp. Những hôm nào chán quá thì nó rủ lũ bạn đi đáp bàng rồi dùng gạch đập ra lấy nhân ăn.
Lớp 7 lớn hơn được một tí nó đã bắt đầu biết để ý đến những cô nàng trong lớp đặc biệt nó cũng hay nhìn lén cô nàng lớp phó học tập ngồi ngang hàng với nó nhưng ngồi ở dãy bên kia cô này có đặc điểm là lúc nào cũng có đeo một chiếc kính không biết là cận thật hay là để cho đẹp mồm hơi nhỏ nhưng rất nói nhiều. Nó cũng chỉ nhìn thôi chứ nó vốn rất nhát gái nên chẳng bao giờ chủ động làm quen với ai và cho đến bây giờ thì cũng chỉ đỡ hơn được chút xíu.
Ở lớp vì có nhiều đứa tên giống nhau nên thường hay phân biệt kiểu như Ha Hb Tra Trb cho dễ gọi. Tính nó hiền lắm nên hay bị mấy thằng lớp trên bắt nạt mà cũng vì cái dáng đi rất là khác người đã gây ra cho nó không biết bao phen khổ sở. Có lần nó bị mấy thằng lớp trên tóm lại ngay giữa sân trường bắt nó đi kiểu người mẫu 2 tay chống hông lắc lắc cái mông vừa đi phải vừa hát khiến đám học sinh hiếu kì nhìn thấy cười đểu còn nó thì ngượng chín mặt nhưng không giám kêu vì sợ bị đánh.
Trong một tuần của đời học sinh của nó cái ngày mà đáng trông chờ nhất có lẽ là buổi chiều ngày thứ 6 có tiết thực hành tin học mới gần hết tiết toán thôi mà mấy đứa con trai ngồi dãy bàn trên đã nhốn nháo hết lên rồi đến khi có trống đánh hết tiết thì cả lũ phi rầm rầm ngoài hành lang để vào trước chọn một cái máy tính ngon nhất để vào internet mấy lớp khác thấy chúng nó chạy qua thì cứ tưởng là đánh nhau.
Nó ngồi gần cuối nên chẳng được ngồi máy lần nào cũng thế cũng chỉ đứng xem chúng nó chơi game mà thôi có thằng mất dạy ngồi máy trong cùng còn mở cả phim con heo ra xem nó vừa đứng đằng sau xem vừa cảnh giới mấy lần suýt bị ông thầy dạy Tin bắt được may mà nó nhanh mắt thấy có người vào là nó hô ngay nên lần nào cũng chót lọt.
Ở làng bên có mở một tiệm nét nhà bà L gần ngay nhà thằng V bạn cùng lớp với nó. Có những buổi sáng được nghỉ nó nói dối bố mẹ là sang nhà thằng V học thêm nhưng thực chất là vào tiệm net nhà bà L để chơi game online chat chit yhaoo linh tinh tiền thì nó nhịn ăn sáng hoặc bán sắt vụn lông ngan lông gà cho mấy bà đồng nát có khi nó còn xin lận tiền học của bố mẹ thêm hai ba chục ngàn chỉ để chơi game ( Mất dạy lắm phải không nhưng thế vẫn chưa ăn thua gì so với 1 vụ trộm mà nó làm năm lớp 8 đâu) vậy mà bố mẹ nó cũng không hề biết cứ tưởng thằng con ngoan lắm ngoan vừa các bạn nhỉ.
Tui tin chắc rằng trong mỗi thằng con trai đều có những lần như vậy phải không bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ thật nhưng mà ngày đấy trẻ trâu có nghĩ sâu sa được đâu cứ thích làm làm thôi nếu có bị phát hiện thì cùng lắm là bị bố mẹ tụt quần trói vào cột dùng roi đánh vào mông không thương tiếc hoặc là lột hết quần áo tống vào cũi và chở quanh làng cho thiên hạ nhìn vào chắc là ngại lắm nhỉ?
Đến năm lớp 8 thì lớp nó có thêm 2 thành viên mới bị lưu ban xuống từ khối 9. 2 Tên này khá là nổi tiếng ở trường vì quậy phá là vô đối. Một người tên L ở làng bên còn người kia tên V cùng làng với nó nhưng ở khu chuyển đổi. Lớp nó có một thằng tên là T ở làng Lãm Khê người thì bé con như cái kẹo mà rất máu đánh nhau. Nó nhớ có lần thằng T xích mích với thằng Đ bạn của nó cũng không rõ vì lý do gì. 2 Thằng hẹn nhau ra khu nhà Hợp tác xã dịch vụ nông nghiệp ở gần trường,
Trước sự chứng kiến của khá nhiều cổ vũ viên 2 thằng đã có một trận so găng hơi cân sức thằng Đ lao vào với một cú đấm giữa mặt thằng T hứng trọn cú đấm nổ đom đóm, thằng T cay quá nhảy nhào vào thằng Đ đấm đá túi bụi mỗi một phát là thằng T xổ một tràng những từ ngữ bậy bạ nhưng chỉ như muỗi đốt inốc vì thằng Đ nó to hơn mà, kết thúc trận đấu bằng một cú nốc ao thằng Đ tay trái túm cổ tay phải túm tờ rim xay thằng T một vòng lộn ngược 360 độ và thằng T cắm thẳng đầu xuống đất làm một cái Cộpppp suýt nữa là vỡ sọ may mà không bị làm sao, sau vụ đó 2 thằng nổi như cồn ở trường đi đâu cũng thấy gọi là Đại ca T với Đại ca Đ…
Trường của nó được xây dựng từ rất lâu rồi nó cũng không rõ, những ngày nắng thì không sao cứ hễ mưa cái là y như rằng dột tùm lum khắp nơi. Ngày đó nó có thích một cô nàng học cùng nó tên O nhà cùng làng với nó, vì chỗ nó ngồi hay bị dột nên khi mưa xuống thì nó lợi dụng để chuyển sang chỗ O ngồi cạnh có thể nói là tình đơn phương cũng được cô nàng cũng không hề biết gì đâu cho đến một ngày. Trong giờ ra chơi nó hí hoáy nghịch cái thước kẻ của thằng Hoàng ngồi sau nó. Không biết nó suy nghĩ gì mà lại viết lên cái thước 3 từ ”H yêu O” nó viết bé xíu thôi à thế mà thằng Hoàng nó vẫn nhìn ra được khỗi nỗi lớp nó có mỗi đứa tên là O thôi ( Cờ hó Hoàng Hạ súp lơ toóng tao vẫn còn cay mày vụ này đấy ) thế là thông tin này nhanh chóng lan truyền ra cả lớp và đến được tai của O làm cho nó cảm thấy rất ngại mỗi lần tiếp xúc với O.
Hình như O ghét nó hay sao ấy mà O chẳng bao giờ nói chuyện với nó đến hết cấp 2 gặp nhau thì cứ lườm lườm nó. Đám bạn khốn nạn thì cứ trêu nó với O tức lắm chỉ muốn đấm vào mặt thằng Hoàng một cái mà không làm được, thế là đi toi cái mối tình yêu đơn phương lãng xẹt…
Vụ trộm đầy tai tiếng.
Nó là một thằng cực kỳ nghiện điện tử để có được tiền đi chơi net nó đã không từ một thủ đoạn nào ăn trộm tiền của bố, trộm trứng gà sắt nhựa nhà hàng xóm thậm chí nó còn vào cả trong đình lấy đi một thứ kim loại khá là qúy giá chuyện là thế này. Vào một buổi sáng ngày nào đó nó cũng không nhớ rõ hôm đó nó được nghỉ cả ngày nó đột nhập vào trong đình bằng lối đằng sau cách một bức tường cao khoảng 3m nó chạy về nhà lấy cái ghế đôn để ở chân tường rồi bật tường vào trong đình khi đã vào được bên trong rồi nó kiểm tra các ổ khoá xem thì bất ngờ là có một ổ không khoá mà chỉ để hờ cho có.
Nó bước vào trong nhà nhìn quanh một lượt nó thấy chẳng có gì đáng giá cả toàn là đồ cúng cũng không thấy tiền gài trên đấy nó lại đảo mắt một vòng thì nhìn thấy “Hòm Công Đức” nó tiến sát lại hai tay nhấc chiếc hòm lên và lắc mạnh nhưng không có tiếng gì cả hoá ra là hòm không cảm giác thất vọng tràn trề nhưng nó vẫn không từ bỏ đã làm thì phải làm cho trót nó tiếp tục trèo lên hẳn ban thờ nhìn ngó một hồi chợt nó dừng mắt lại ở chiếc gì gì đó đến bây giờ nó cũng không nhớ chỉ biết là dùng để đặt nến lên thôi.
Nó phủi tay gạt gạt cái đó ra cho sạch thì thấy có màu vàng vàng nhưng điều không thể ngờ được rằng đó là Đồng nguyên chất hồi đó phải mấy chục một lạng, nó thấy hai bên là 2 cái vậy là cũng được gần nửa cân đồng nó bỏ 2 cái đó vào túi đi ra ngoài cài cửa lại y như ban đầu nó nhảy qua tường cầm cái ghế đôn chạy tót về nhà, sau khi nó về nhà nó liền lấy chiếc xe đạp phóng thẳng đến nhà Đoàn Thiến ngay cạnh nhà thằng Trường bạn nó.
Nhà Đoàn Thiến chuyên mua sắt vụn mọi lần hễ kiếm ra được cái gì đó mà bằng kim loại là nó sẽ vào nhà Đoàn Thiến để bán vì bán cho nhà lão này khá được giá. Nó bán 2 chiếc Đồng đấy cũng được hơn một trăn nghìn hồi đó 100k qúy lắm không như bây giờ tiền mất giá quá 500k mà mua được có 2 cái quần. Nó hí hửng ra về với số tiền đó trên tay mà đâu biết rằng bi kịch sắp sảy đến. Buổi chiều ngày hôm ấy nó xin phép bố mẹ sang nhà thằng V học thêm nhưng KHÔNG nó vào tiệm nét nhà bà L chơi đến gần tối mới về. Ngày đó có cái trò Gunny mới ra nó cực kỳ nghiện cái trò này bạn bè nó cũng chơi ghê lắm toàn cao thủ thôi nó thì chơi mãi mà cũng chẳng thấy khá hơn được là bao gà vẫn hoàn gà Ngu vẫn hoàn Ngu. Sáng ngày hôm sau đi học bình thường, trong lòng nó không hiểu sao cứ có cảm giác bất an học không sao mà nghe nổi chữ gì đến tiết 3 đang viết bài thì có một người lạ bước vào lớp nói với cô chủ nhiệm cái gì đó mà nó nghe không rõ. Nói xong người đó đi ra ngoài cô giáo lúc này đã xuống đến gần chỗ nó và nói. “ Em Hưng. Thu xếp sách vở xuống phòng Thầy hiệu trưởng có người gặp” Lời của cô chủ nhiệm lúc này như sét đánh ngang tai rõ ràng ngoài trời đang nắng to.
Lúc đó nó cảm thấy hoang mang tột độ chẳng lẽ cái cảm giác bất an đấy là có cơ sở chợt nó cảm thấy rùng mình gai ốc nổi lên khắp người khó chịu vô cùng cực chẳng lẽ tai hoạ sắp sảy đến với nó…
Nó xin phép cô giáo ra ngoài lê đôi chân nặng trĩu như đeo hai quả tạ hai bên vừa đi nó vừa nghĩ ra mọi lý do là tại sao phải xuống gặp ai nữa chứ nó có bao giờ bị gọi đâu đây là lần đầu tiên đấy chứ.
Cuối cùng thì nó cũng đã bước đến cánh cửa phòng thầy Hiệu trưởng à mà hình như hồi ấy là Cô Hiệu trưởng hay sao ý. Bước vào nó giật mình há hốc mồm khi thấy ông Đ Trưởng Công An Xã nó lắp bắp không nói nên lời.
– E… m… chào… Th… ầy… cháu… cháu… chào… chú.
– Ngồi đi em – Thầy Hiệu trưởng điềm đạm nói khuôn mặt lạnh tanh nhìn thằng vào mặt nó.
– D… ạ… Vâ… ng.
– Có phải thằng H đây không Thầy. Chà thằng này tuổi nhỏ mà tài cao thật sau này lớn lên chắc chắn sẽ giúp ích được cho đất nước – Ông Đ nói nó nghệt mặt ra nghe mà chẳng hiểu gì hết.
– Em có phả là Đ. V. H học sinh lớp 8b cô H chủ nhiệm phải không? Thầy quay sang hỏi nó.
– Vâ… ng… ạ.
– Đúng là thằng H đây rồi anh. Bây giờ thì anh tính sao – Thầy quay sang ông Đ đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
– Thầy cho tôi xin phép đưa thằng nhóc này ra ngoài xã để chúng tôi làm việc cảm ơn nhà trường đã hợp tác chắc phải cho thằng nhóc này nghỉ học cả ngày hôm nay Thầy à. – Ông Đ nói xong đứng dậy chìa tay ra bắt tay với Thầy.
– Không có gì đâu anh đây là trách nhiệm của nhà trường chúng tôi. – Thầy vừa bắt tay vừa nói nó nghe mà như nghe lệnh truy nã chân tay run lẩy bẩy mồ hôi úa ra như tắm.
– Chào Thầy tôi đi – ông Đ quay sang nói với Thầy.
– Ê nhóc lên xe mày tao chở ra Xã.
– Nhưng… mà… còn… xe… đạp… của… cháu.
– Ờ nhỉ mày ra lấy xe rồi đi theo tao NHANH. – Ông Đ quát làm nó giật nảy mình.
– Vâ… ng. Nó đi ra khu nhà để xe lấy cái xe của nó ra đi theo xe ông Đ ra đến cổng nó thấy Cô T kiêm bảo vệ kiêm luôn cả 1 cửa hàng tạp hoá nhỏ phục vụ học sinh, đang nói gì đó với ông Đ rồi mở cổng trường. Nó lững thững theo sau ông Đ ra Xã rồi đi thẳng xuống phòng Công An Xã.
Nó đi vào phòng ngồi xuống ghế ông Đ ngồi đối diện rót nước bảo nó uống rồi chậm rãi nói.
– Mày biết tại sao tao đưa mày ra đây không. – Ông Đ hỏi khuôn mặt lạnh tanh đúng là Công an có khác.
– Dạ… Cháu… không… biết… ạ.
– Tao cho mày 5 phút suy nghĩ xem trong ngày trước mày đã làm những việc gì khai báo thành khẩn không thì đừng có tránh tao, đến cả bố mẹ mày cũng không cứu được mày đâu. – Ông Đ nói hơi to tiếng mặt hơi nhăn lại.
Nó nghệt mặt ra suy nghĩ lại xem mình đã làm gì rồi như nghĩ ra được nó sững người không lẽ hôm qua nó vào Đình ăn trộm đồng đã bị Công An phát hiện.
– Cháu… cháu… – nó lắp bắp.
– Cháu cháu cái Địt mẹ mày. Mày có biết tội của mày to lắm không hả sao mày ngu như một con chó vậy mày không có não à mà đi làm cái trò như vậy tao phải gọi cho mẹ mày lên đây giải quyết. – Ông Đ đập tay xuống bàn làm cái Rầm nói xong rút cái điện thoại Nokia 2730 màu đen ra bấm số gọi cho bố nó kêu bố nó lên làm việc.
– Huhu… cháu… xi… n… chú… chú th… a cho… cháu. Huhu Bố… cháu Mà… lên… chắc… Gi… ết cháu… mấ… t Huhu – Nó lao xuống ôm chân ông Đ vưà nói vừa khóc nức nở.
– Cái thằng này bỏ chân ra tao sút cho phát dính vào tường bây giờ.
Tao đã gọi cho bố mày lên đây làm việc rồi bây giờ mày viết lại Tường Trình lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua lên đây – ông Đ nói xong đẩy cho nó tờ giấy A4 và cái bút trước mặt nó. Lúc này nó đã thôi không khóc nữa nó cúi gằm mặt xuống bàn và bắt đầu kể hết lại mọi việc không hề dấu diếm một chi tiết nào.
Nó cũng phải viết đi viết lại mấy lần vì chữ nó xấu qúa ông Đ không đọc được viết được đâu tầm 2 hay 3 bản gì đấy thì nó thấy mẹ nó đi xe đạp lên nó nhìn thấy mẹ thì quay mặt đi không giám nhìn mặt mẹ nó. Nó biết mẹ nó đang rất giận nó Ông Đ đuổi nó ra ngoài đứng để nói chuyện với mẹ nó, nó chỉ loáng thoáng nghe được vài câu “ Con dại cái mang”“
Mất dạy chỉ giỏi đi phá làng phá xóm” “Cảm ơn chú tôi sẽ về dạy dỗ thằng cu nhà tôi” Nói chuyện xong mẹ nó ra ngoài bảo nó đi về. Nó đi sau mẹ nó trên đường về không ai nói lời nào không khí vô cùng căng thẳng và nóng nực. Mẹ nó về kể hết mọi chuyện cho bố nó nghe. Chả là lý do mà nó bị phát giác là vì buổi chiều hôm mà nó đột nhập vào trong đình ăn trộm ý có ông nào ý trông coi đình thấy bị mất 2 cái Đồng Đồng gì ý thế là ông ấy báo cho Ông Đ rồi ông Đ cho người đi tìm những nhà nào mà mua sắt vụn rồi cũng tìm ra được nhà lão Đoàn dở cái là nó bán sắt vụn ở đây nhiều nên cũng quen nó luôn biết cả tên của nó và bố mẹ nó nữa.
Bố nó nghe xong thì cũng không tỏ vẻ gì là tức giận cho đến khi ăn cơm trưa xong nó đang định bê mâm đi rửa bát thì bố gọi nó vào nhà để mẹ rửa bát. Nó vào nhà thì đã thấy bố nó tay tái cầm 1 sợi dây cao su tay phải cầm một cái roi mây roi này quất vào mông thì phải lên lươn mấy ngày mới hết.
Buổi trưa ngày hôm ấy nó đã bị bố nó tụt quần áo trói vào cột vừa đánh vừa hỏi tội nó khai hết với bố, mẹ nó thì đã đi đâu đó không có ở nhà, và hứa lên hứa xuống là sẽ không bao giờ tái phạm sẽ không bao giờ như thế nữa. Buổi tối ngày hôm đó mẹ dẫn nó ra đình nó vẫn còn thấy đau vì bố nó đánh mạnh qúa đi rất là xót cứ phải dạng rộng chân ra mới đi được.
Nó vào trong đình thì thấy có một bà thầy cúng đang ngồi một mình bên cạnh là các thứ đồ hoa quả cúng bái đã được bày ra gọn gàng hoá ra trưa nay mẹ nó đi ra ngoài là để chuẩn bị đồ lễ rồi còn phải mời thầy cúng nữa. Nó quay sang hỏi mẹ vào đây làm gì thì bà trả lời là Xoá tội Vong Linh gì gì ấy nếu không làm lễ thì sẽ bị Thánh phạt không lấy được vợ.
Nó nghe lời mẹ răm rắp ngồi xuống cạnh bà thầy cúng rồi bà ấy lấy một cái cành nhỏ nhỏ gì ấy nhúng vào cái cốc nước gì gì ấy rồ vẩy vẩy lên người nó xong nói những từ nó không thể hiểu. Nó cảm thấy như mấy pho tượng đang trợn mắt nhìn trằm trằm vào nó nó rùng mình sợ hãi run lên bần bật bầu không khí vô cùng nặng nề.
Nó ôm chặt lấy tay mẹ nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Hương khói bốc lên nghi ngút bên ngoài thì tiếng ếch nhái ồm ộp tiếng gió thổ xào xào trên mái nhà khiến nó sợ hãi vô cùng. Một lúc sau không thấy bà thầy cúng nói gì nữa rồi bà ấy nói là đã xong hai mẹ con có thể về rồi khi gần ra đến cửa thì bà thầy nói với mẹ nó: “ Tôi làm lễ cho cháu đến đây có thể nói là tạm ổn các Thánh đã không còn phạt nó nữa nhưng mà cô về phải dậy dỗ nó cho cẩn thận không bao giờ xảy ra chuyện như này thêm bất cứ một lần nào nữa không là sẽ phải hối hận cả đời”. Mẹ nó nghe xong thì cảm ơn bà thầy cúng rối rít.
Đêm hôm đó về nhà ngủ nó đã mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, nó bị lạc vào trong một khu rừng nó đi mãi đi mãi mà không thấy lối ra rồi bất chợt mặt đất rung chuyển những vết nứt dưới lòng đất càng ngày càng to khiến nó trao đảo đứng không vững và nó đã bị trượt chân ngã xuống vết nứt đó chợt thấy có một bàn tay thô ráp chụp lấy bàn tay nó kéo nó lên khỏi mặt đất nó ngước nhìn lên khuôn mặt của người đã cứu nó một hình ảnh rất quen thuộc đó chính là bố của nó nở một nụ cười với nó rồi nói “
Hãy quay đầu khi còn chưa muộn con à” nói xong thì bố nó bỏ tay nó ra và đi về một hướng nó chạy theo luôn mồm Bố ơi Bố ơi nhưng càng chạy nó càng bị bỏ xa lại phiá sau rồi bố nó biến mất trong khu rừng nó vấp phải cái rễ cây và bị ngã dúi dụi xuống đất. Giật mình tỉnh giấc hoá ra là nó mơ thấy ác mộng trời lúc này cũng đã sáng nó thấy bố mẹ đang ở dưới bếp người thì rang cơm người thì nấu cám.
Bất chợt trên môi nó nở một nụ cười phải rồi nó Đã biết mình sai rất nhiều nó là một thằng con hư đốn đã khiến cho bố mẹ nó buồn rất nhiều vì thế nó đã quyết định từ bỏ mọi cám dỗ từ bỏ mọi lời rủ đi chơi nó sẽ làm một đứa con ngoan không để phụ lòng bố mẹ bất cứ lần nào nữa. Sau cái vụ đó thì cả làng đi đâu ai cũng biết đến nó bạn bè thì có đứa biết đứa không nó cũng ngại lắm nhưng mà cũng kệ thôi dù gì thì chuyện cũng xảy ra rồi may mà nhà trường cũng không nhắc gì đến nữa.
Những ngày tháng học trò vẫn tiếp diễn như một quy luật ban ngày đi học tối ở nhà làm bài tập nó cũng ít đi chơi hẳn có thì cũng chỉ sang nhà thằng L giúp nhà nó vài việc lặt vặt mà thôi.
LỜI KẾT: Có lẽ câu chuyện nên kết thúc tại đây thôi tuy không được dài nhưng nó cũng là một qúa khứ không đáng nhớ của mình xin lỗi vì chưa xin phép ai hết mà đã đưa lên chuyện mong các bạn thông cảm Các Bạn Của Tôi. À phải rồi ít ra nó cũng phải có một cái tên chứ nhỉ và nó sẽ là hồi ức: “Cấp 2 và những người bạn”
Vụ tai nạn của thằng bạn.
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà thằng Đ bạn tôi nó bị tai nạn là buổi tối lúc 20h15p ngày 2 – 3 – 2015, khi đó tôi và thằng T đang ngồi ở trong Đình xem phim.
Tôi: Mày có biết phim gì hay không, tải về xem đi.
T: Ờ tải Gozilla đi, phim mới ra có vẻ hay.
Tôi: Ừ tao đang tìm đây rồi nhưng mạng lag lắm mày ơi.
T: Mày dùng cái phần mềm TubeMATE mà tải cho nhanh.
Tôi: Ừ vậy để tao tải.
Tôi và thằng T đang mải xem bộ phim mới tải về thì đột nhiên bên ngoài đường có rất nhiều xe chạy qua tôi cũng chỉ nghe thấy vài câu như ” Nhanh lên có tai nạn kìa ” Tôi và thằng T đứng dậy ngó xem đang xảy ra chuyện gì.
Tôi: Hình như có thằng nào bị ngã xe đấy tao nghe loáng thoáng vậy.
T: Tao với mày thử ra xem có chuyện gì.
Tôi và nó đi ra khỏi cổng đình thì thấy phía trên Cổng Tây có rất nhiều xe máy và tiếng người to nhỏ ở đấy. Vì tò mò tôi liền chạy một phát ra khu vực đông người đó xem có chuyện gì. Đến nơi tôi mới hỏi một người đàn ông gần đó.
Tôi: Chú ơi cho cháu hỏi ở đây xảy ra chuyện gì thế ạ.
Chú: Có mấy thằng thanh niên đi xe máy húc đổ tường nhà người ta kia kìa.
Tôi: Thế bọn nó có bị làm sao không vậy chú.
Chú: Có 3 thằng đi trên một xe, mẹ mấy thằng thanh niên nốc riệu vào phóng bạt mạng chắc cũng bị nặng lắm đấy đâm đổ tường cơ mà.
Lúc đấy thật sự tôi cũng sợ không dám lại gần xem là ai bị tai nạn chợt tôi giật nảy mình khi thấy Bố thằng Đ khuôn mặt đẫm nước mắt ngồi bệt ở bên đường luôn miện “Con ơi Con ơi.”
Không lẽ là thằng Đ bị tai nạn sao. Tôi liền đi ra hiện trường vụ tai nạn thì không thấy gì hết ngoài đống gạch đổ vỡ ra và cái xe wave alpha màu xanh đã bị nát hết phần đầu xe và một ít máu còn chưa kịp khô. Thì ra trong lúc đang nói chuyện với ông chú kia thì mấy thanh niên đã đưa 3 người kia ra Trạm y tế xã từ bao giờ rồi. Tôi liền chạy về nhà với sự lo lắng tột độ, lo cho thằng bạn không biết nó có bị nặng không.
Về đến nhà tôi liền lấy chiếc xe đạp rồi gọi điện cho thằng T xem nó đang ở đâu nó bảo đang ở Ngã ba, tôi liền phóng xe ra rồi 2 thằng chở nhau lên Trạm y tế xã. Lúc này ở Trạm rất là đông người lần đầu tiên tôi thấy ở đây đông đến vậy. Tôi tiến gần đến một đám người nhìn rất quen hoá ra cũng là mấy thằng bạn tôi có cả mấy đứa ở làng khác nữa. Tôi quay sang hỏi thằng Đa đang nói chuyện với mấy đứa làng khác.
Tôi: Thằng Đ có làm sao không mày. Có những ai bị vậy.
Đa: Còn anh T với cả thằng Q nữa nhưng mà thằng Đ bị nặng nhất 2 người kia thì bị nhẹ hơn.
Tôi: Đi vào xem bọn nó sao rồi mày ở ngoài này tao lo quá.
Đa: Từ từ… đợi thêm tí nữa đã y tá người ta đang băng bó.
Tôi đứng ngoài đợi với đám bạn khoảng 10p rồi cùng vào lúc này cũng 21h rồi. Lúc đi đến gần phòng cấp cứu thì tôi có nghe rất rõ tiếng khóc của bố mẹ thằng Đ tôi nghe mà ruột gan cũng co hết lại. Bước vào trong phòng đập vào mắt tôi là hình ảnh thằng Đ đang nằm trên giường mặt mũi thì xây xát, vẫn đang bất tỉnh, dường như tôi không còn nhận ra nó nữa, các bạn có thể tưởng tượng khuôn mặt nó giống như một Zombie đang trong giai đoạn thối rữa, tay thì bị gãy trên người có rất nhiều máu.
Tôi chỉ dám nhìn qua thôi vì ngay lúc đó tôi đã cảm thấy rất sợ. Nhìn xung quanh thì không có ai khác ngoài thằng Đ, chắc 2 người kia ở phòng khác. Theo suy đoán lúc đó của tôi thì người cầm lái chắc chắn là thằng Đ rồi bởi vì nó cầm lái nên mới tiếp xúc trực tiếp với bức tường nên bị thương nặng nhất.
Một lúc sau có lẽ là do thằng Đ vẫn bất tỉnh nên người nhà nó đã gọi xe con đến để chở nó lên bệnh viện tuyến huyện, tôi cũng muốn đi cùng lắm nhưng không có xe để đi nên thôi đi về nhà thằng Đa nghe ngóng tình hình vậy. Đến sáng hôm sau thì nghe nói thằng Đ đã qua cơn nguy kịch và chuyển lên Hà Nội chữa trị. Một thời gian sau thì đó được đưa về bệnh viện trên Thị Xã, tôi cũng có lên thăm nó một vài lần, nhìn thằng bạn khổ sở tôi cũng thấy tội cho nó, chỉ biết an ủi nó ráng ăn uống cho mau khoẻ để về cày NinjaSchool với tôi.
Sau cái vụ đó thì chúng tôi hay trêu thằng Đ với 2 người kia là “NGƯỜI XUYÊN TƯỜNG” phiên bản người thật hiện trường thật. Đến bây giờ nghĩ lại tự dưng thấy buồn cười. Nói cho một số bạn biết chứ thằng Đ sau cái vụ đấy thì mặt mũi nó cũng còn vài vết sẹo nên không còn ĐẸP TRAI như trước nữa nhưng mà trong đám con trai sinh năm 97 bọn tôi thì NÓ chính là thằng có VỢ đầu tiên đấy, đám cưới cũng tổ chức một thời gian rồi. Tôi á, dĩ nhiên là được mời rồi hehe. Được cái nó nhanh mồm nhanh miệng nên gái nó cũng thích.
25/6:
Ra quân cũng được một thời gian khá dài rồi. Cuộc sống xô đẩy công việc ở quê thì chả đâu vào đâu. Qua lời giới thiệu của bà chị “Mày lông bông thế đủ rồi lên đây mà làm với chị, ở nhà có giúp bố mẹ được cái gì đâu, để chị giới thiệu vào làm cùng tổ với chị cả 2 cùng được tiền”.
Chả là chị nó làm ở một công ty May được mấy năm rồi nên cũng có quen biết vài cán bộ ở đấy nên mới hỏi được vị trí để nó xin vào làm. Bản thân nó là con trai nhưng ngày trước khi đi lính nó cũng đã từng đi làm một thời gian nên cũng biết chút ít về công việc mà nó sắp làm. Trong bữa ăn trưa ngày hôm đó nó nói với bố mẹ quyết định khăn gói lên thành phố xin việc chứ ở quê lương thấp quá mà phải toàn đi xa. Bố mẹ mừng lắm với quyết định của nó sau gần 1 tháng nghỉ ở nhà vì bị bệnh.
3 Tháng trước: 23/3.
Sau khi đã thi xong bằng lái xe máy tại Trường Trung cấp nghề giao thông vận tải Thái Bình nó có làm hồ sơ xin vào 1 công ty đồ chơi qua lời rủ của 1 ông anh đi lính cùng nó. 2 Anh em làm với nhau cũng được gần 2 tháng thì ông kia xin nghỉ vì nhiều lý do không tiện nói, nó thì cũng nghỉ sau ông ý 1 thời gian vì bị bệnh, nó viết đơn xin nghỉ 1 tuần nhưng 1 tuần sau nó vẫn chưa khỏi nên đã nghỉ tự do thêm 1 tuần nữa.
Ngày khỏi bệnh nó lên công ty để làm tiếp nhưng đến nơi thì nó mới nghe anh tổ trưởng nói là “Em nghỉ quá thời gian cho phép nên công ty đã phạt trừ hết lương của em theo Quy Định, nếu bây giờ em muốn làm tiếp thì sẽ bắt đầu lại từ đầu như công nhân mới”.
Ôi không thể nào, nó có nghe nhầm không chứ 10 ngày công tháng trước của nó bị trừ một phát hết sạch sao… Không… không thể nào. Nó liền phi một mạch vào phòng giám đốc trình bày lại toàn bộ sự việc cho chị phiên dịch rồi chị nói lại cho ông giám đốc, rồi ông lại nói cái gì đó với chị nó nghe mà không hiểu chỉ thấy Xì. Xà. Xì. Xồ (GĐ là người Trung Quốc) ông GĐ nói xong rồi chị quay ra nói với nó “Đúng như lời của anh H ( anh H là tổ trưởng của nó) đã nói với em. Công ty không đồng ý bất cứ trường hợp nào mà nghỉ quá số ngày quy định cho nên ngay bây giờ nếu em còn muốn tiếp tục làm việc cho công ty thì em sẽ phải làm lại từ đầu như một người mới, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi rồi trả lời chị”
Nó nghệt mặt ra suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi dù gì thì mọi chuyện cũng đã như thế rồi, em cũng chẳng còn gì nữa, chị cho em được nghỉ ạ” Xong nó đi về tổ nơi mà nó đã gắn bó được hơn 2 tháng, chào tất cả mọi người nó ra về với một tâm trạng buồn bực vì vừa bị mất tiền vừa bị mất việc.
Hiện tại: Tháng 8.
5h30p Sáng.
Reng… reng… reng.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại vang lên khiến nó giật mình tỉnh giấc nó uể oải mắt nhắm mắt mở tắt quạt vắt màn lên và bước ra khỏi chiếc giường yêu quý:
– Đậu móa mới ngủ tí mà đã sáng rồi lại một ngày mệt mỏi đây * nó nghĩ thầm.
Sau khi đánh răng rửa mặt nó liền vào phòng làm ngay 1 bát mì tôm lót dạ, nhìn đồng hồ thì đã 5h50 nhìn 1 lượt quanh dãy trọ thì chưa thấy phòng nào mở cửa hết chắc vẫn đang say giấc rồi. Có mỗi mình nó là đi làm sớm thôi 6h đã phải vào làm rồi:
– Chết mẹ nó rồi không nhanh lên muộn thì ăn cức* nó lẩm bẩm.
Vì chỗ nó làm cũng khá là gần nên cũng hay đi bộ ra cho đỡ tiền xăng xe. Hôm nay nó dậy muộn nên phải vắt chân lên cổ mà chạy một mạch đến nơi thì thấy đang họp tổ may mà mọi người cũng không để ý nó lắm. Nó nhớ những ngày đầu đi làm, nó có một chị chức vụ là cô giáo luôn giúp nó tận tình mỗi khi nó làm hỏng hàng.
Nó rất quý chị này cũng vì không bao giờ to tiếng với nó và cũng hiểu nó 2 chị em khá là hợp nhau. Nó cũng có quen một vài người ở gần chỗ nó làm, Gái có, các chị có, các cô có, tổ nó có mỗi mấy thằng con trai nhưng toàn hơn tuổi nó nên cũng chẳng chơi được với ai. Nó được một chị ngồi gần sinh năm 92 tên L, đã có chồng và 1 con trông cũng xinh xinh thường hay nhắc nhở và giúp đỡ nó nên cũng có thiện cảm với chị này.
Đặc biệt có một nhỏ sinh năm 95, không biết có phải thật không nhưng vì lịch sự nên nó vẫn gọi bằng chị. Nó rất ấn tượng với nhỏ này bởi vì khá là đanh đá hay cãi nhau với nó, nó cũng hay trêu lại cho vui, nhỏ này thì người cũng hơi gầy, da không được trắng lắm nhưng mà có đôi mắt rất là đẹp. Mỗi lần nó nhìn vào đôi mắt ấy nó cảm thấy như nhỏ có thể đọc được hết suy nghĩ khiến nó bối rối vô cùng, nhỏ này còn có 1 chiếc răng khểnh nữa chứ cười cực duyên dễ thương hết sức.
Mọi người trong tổ hay gán ghép nó với nhỏ đó đâm ra ngại, chẳng biết nó ngại hay nhỏ kia ngại mà gần đây rất ít nói chuyện có thì chỉ vài câu xã giao không còn bông đùa như những ngày đầu, chắc là nhỏ nghĩ mình cũng chẳng ra gì thôi thì cũng kệ vào đây làm kiếm tiền chứ có phải để tia gái này nọ đâu. (Tui là tui trong sáng lắm đó nha hềhề) Nhưng mà có một điều mà không thể phủ nhận rằng nó có một cái cảm giác rất đặc biệt với nhỏ này mặc dù biết là nhỏ đã có người yêu. Nhưng mà nó biết đó hoàn toàn không phải là yêu chắc chắn luôn.
Có hôm nhỏ nghỉ vì bị ốm nó đã không ngại ngần gì mà xin số của nhỏ qua chị L. Nó nhắn tin hỏi thăm nhưng không cho biết tên, nhỏ thì cứ hỏi ai vậy rồi cảm ơn nghĩ mà buồn cười. Có một lần nó đến công ty khi đang cất xe ngoài nhà xe thì nó thấy nhỏ đó đang được một thằng nhìn cũng đẹp trai cao to chở trên con SH, tay thì vịn hờ eo thằng kia, nó nhìn từ xa thấy giống giống cũng không tin vào mắt mình đâu nhưng mà cái mũ đó, cái kiểu tóc đó khiến nó không tin cũng phải tin, nhỏ hình như biết nó đang nhìn hay sao mà quay về phía nó nhìn lại.
Chợt mặt nó cảm thấy nóng bừng các cảm giác chạnh lòng, hụt hẫng, bực bội đan xen nhau khiến nó chỉ muốn bước đi thật nhanh để không phải nhìn thấy nữa. Cả sáng ngày hôm đó nó không thèm nhìn mặt nhỏ không nói với nhau một câu nào. Đến trưa khi ăn cơm về nó có kể cho một bà chị nó hay nói chuyện thì bà ấy bảo là: “Mày có là cái gì của người ta đâu mà lại có thái độ như vậy.”
Chợt như nhận ra một điều đúng là CÓ LÀ CÁI GÌ CỦA NGƯỜI TA đâu cơ chứ. Thế là thái độ của nó lại trở lại bình thường và cái điệp khúc “Là cái gì của người ta” luôn được vang lên mỗi khi tiếp xúc với nhỏ.