Bé Như ghét ông Cường ngay từ lúc gặp ông lần đầu tiên. Bé Như còn nhớ rõ lúc đó cô bé chỉ mới lên 7 tuổi thôi. Mẹ bé vừa mới ly dị với ba và đó cũng là lúc mà bé Như cảm thấy cô đơn nhất, bé Như thù ghét mẹ bé đã bỏ ba để lấy ông Cường và bé Như vẫn còn giữ hoài cái ý nghĩ này trong đầu cho đến tuổi vị thành niên…
Càng lớn lên bé Như càng căm ghét ông Cường, bé Như chỉ biết một điều là cuộc đời bé Như bị giao động mạnh bởi cuộc ly hôn của cha mẹ bé, dù rằng ông Cường đã đối xử với bé Như thật tốt như một người cha ruột đối với con, nhưng không hiểu sao trong lòng bé Như luôn luôn tỏ ra chống đối lại ông.
Mẹ bé và bé Như thường có những cuộc đấu khẩu về ông Cường, nhất là từ khi bé Như bước vào tuổi vị thành niên thì tình trạng lại càng tệ hơn, nhưng bé Như cũng phải ngạc nhiên là dượng luôn luôn chăm sóc rất chu đáo cho bé. Mẹ bé bị bệnh nên bà không thể có con được nữa, bé Như nghĩ ông sẽ bỏ mẹ bé để kiếm con nối dõi, nhưng không, trái lại ông luôn luôn quấn quýt bên mẹ bé để an ủi và tận tình lo lắng cho Họ. Khi bé Như lên 13 tuổi thì ông làm giấy nhìn nhận bé Như là con đỡ đầu của ổng, bất chấp sự chống đối và thái độ khinh ghét của cô bé, ông vẫn giữ nguyên quyết định này làm bé Như đến ngỡ ngàng!
Đến lúc nhận được giấy tờ chính thức thì bé Như gào lên với mẹ:
– Tại sao ông làm vậy? Con không phải là con của ổng! Con không muốn mang họ của ổng! Ông ấy không phải là cha con!
Mắt bé Như nhòa lệ:
– Mẹ! Mẹ nghĩ sao chuyện này?
– Bởi ông ấy luôn săn sóc đến mẹ con mình, ông ấy không bao giờ đánh đập mẹ, không bao giờ đánh con. Mẹ nghĩ là con nên cho ổng một dịp may vì ổng còn tốt hơn cả chính cha ruột con nữa.
– Không đúng vậy! Mẹ không bao giờ cho ba con dịp may được làm một người cha đúng nghĩa. Má đã đuổi ổng đi để vui bề với ông Cường. Hơn nữa dượng còn trẻ hơn má đến cả 10 tuổi lận!
Mẹ bé lấy tay làm dấu ngăn bé Như lại:
– Thảo Như, vậy đủ rồi. Dượng chỉ nhỏ hơn mẹ có 6 tuổi thôi! Nhưng điều đó đâu có gì Như quan đến chuyện này. Mẹ xa ba con vì ông ấy đánh đập mẹ rất nhiều lần, con còn quá nhỏ để biết những gì đã xảy ra cho mẹ, bây giờ thì con nên chấm dứt chuyện này đi.
– Khi con đủ 18 tuổi con sẽ tìm đến ở với Ba ruột của con. Ông ấy không đáng làm cha con! Con ghét ổng!
Bốp! Bé Như cảm thấy nóng rát một bên mặt vì cái tát của mẹ bé. Bé Như lấy tay ôm mặt khóc lớn. Bé Như đứng chết lặng trong khi mẹ bé thì tỏ ra xúc động mạnh bà như muốn tìm lời gì đó để xin lỗi bé Như nhưng bé Như đã chạy vội về phòng.
Suốt ngày hôm đó bé Như khóc thật nhiều, bé Như nghĩ mẹ bé hết còn yêu thương bé và ông Cường là người đã lấy đi tình mẫu tử của họ, cũng chính ông đã làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Bé Như không hiểu tại sao mẹ bé có thể hành động như vậy được.
Khi bé Như lên 14 tuổi thì một tai biến lớn xảy ra làm đảo lộn đời sống của bé. Mẹ bé thường đón bé Như tại trường học. Ngày hôm đó hơi lạnh, trời lại mưa to gió lớn, bé Như đứng đợi ở cổng trường gần một tiếng đồng hồ mà Mẹ bé vẫn chưa đến đón, đang tính đi bộ tà tà về nhà thì bé Như thấy xe ông Cường xà tới:
– Như! Lên xe gấp ba chở đi. Mẹ con… Mẹ con bị tai nạn giao thông.
Bé Như hết bình tĩnh:
– Cái gì? Dượng nói sao?
– Lẹ lên con… Chúng ta phải tới bệnh viện gấp!
Bé Như nín thinh ngồi lên xe của dượng. Trời mưa rét. Dượng cũng yên lặng lái xe. Tim bé Như đập thình thịch hy vọng mẹ bé không việc gì!
Khi tới bệnh viện Họ chạy thẳng vào khu cấp cứu để nhìn mẹ bé. Vị bác sĩ chờ Họ ngay ngoài cửa phòng với nét mặt buồn bã. Dượng đưa tay cho bé Như nắm rồi bước tới trước mặt ông bác sĩ.
– Ông là Trần Mạnh Cường?
– Vâng tôi đây. Bệnh tình vợ tôi ra sao Bác sĩ?
– Tôi sợ bà Tuyết Mai (tên của mẹ bé) khó qua khỏi! Bà mất nhiều máu quá! – Bác sĩ nói.
Người bé Như lạnh di, bé Như run lên trong khi tiếng ông Cường như gào lên:
– Không… Trời ơi! Không thể như vậy được…
– Tôi ân hận đã không làm gì hơn được! Vị bác sĩ nói thêm.
Toàn thân bé Như bất động, bé Như chết lặng nắm chặt tay ông Cường, ông cũng nhìn bé Như với cặp mắt u buồn đẫm nước mắt:
– Đau lòng quá con ơi! Dượng ân hận quá!
Bé Như đứng như trời trồng trong vài phút cho đến lúc nước mắt bé Như trào ra rơi rớt xuống mặt bé Như. Bé Như thật xúc động không nói được gì. Ông Cường choàng tay qua vai bé Như như để biểu lộ sự an ủi. Bé Như như trong cơn ác mộng, bé Như hy vọng mình tỉnh khỏi cơn mộng để nhìn thấy lại Mẹ bé hiện hữu bên cạnh bé Như. Nhưng rồi bé Như cũng nhận thức đây không phải là một cơn ác mộng mà đây là sự thật. Mẹ bé… Mẹ bé đã chết…
Sau một hồi lâu bất động, bé Như rời ông Cường. Dượng nhìn bé Như với ánh mắt buồn thảm. Mắt ông đã đỏ lên vì khóc. Bé Như nhìn ông xúc động. Cuối cùng bé Như cũng gào lên thành tiếng:
– Mẹ ơi! Mẹ bỏ con thật rồi sao… Không… Trời ơi!
Ông Cường vội ôm lấy bé Như, ổng kéo sát bé Như vào người ông như để che chở, bao bọc bé Như, đó cũng là lần đầu tiên bé Như ôm lấy ông. Họ bật khóc một hồi lâu…
Sau ngày mẹ bé chết, bé Như như bị rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bé Như sụt ký gầy hẳn đi vì không thiết ăn uống gì cả! Hầu như suốt cả buổi chiều bé Như tự giam mình trong phòng để vẽ và nghe nhạc. Ông Cường thì làm việc buổi chiều, ông làm quản lý cho một câu lạc bộ giải trúi, do đó bé Như phải coi nhà một mình cho đến lúc ổng trở về khoảng mười giờ tối mỗi ngày.
Dượng và bé Như ít nói chuyện với nhau. Bé Như vẫn còn cảm thấy tức giận về sự có mặt của ông trong cuộc sống của bé, khi bé Như nghĩ chính ông là đầu mối phá vỡ tình thương của mẹ bé đối với bé Như. Đầu óc bé Như luôn luôn nghĩ đến Ba ruột mình. Mẹ bé thì bà chẳng bao giờ nói chuyện với bé Như về Ba cả. Bà chỉ luôn nói là bé Như còn quá trẻ để hiểu về ổng. Bé Như nghĩ cũng có phần đúng như vậy vì khi hai người chia tay nhau bé Như mới chỉ lên ba tuổi. Rồi cũng kể từ đó bé Như không có dịp nhìn thấy ba bé Như nữa. Bé Như chỉ nghĩ là mẹ bé không muốn cho bé Như gặp lại ba bé Như thôi.
Ở trường bé Như mất đi nhiều bạn bè do thái độ lạnh lùng của mình. Bé Như như nuôi lòng thù hận trong người. Bọn con trai thì hầu như không có thiện cảm với bé Như, nhưng thay vào đó thì bé Như lại rất chăm chỉ học hành và nhất là môn hội họa.
Một buổi chiều nọ nhằm ngày nghỉ hàng tuần của ông Cường, ông lên phòng bé Như, nhiều tháng nay rồi ông không lên phòng bé Như, lúc đó bé Như đang mải mê vẽ, ông gõ nhẹ vào cửa, bé Như ngước mắt lên nhìn về phía cửa nhưng không trả lời. Bé Như hy vọng ông nghĩ là bé Như không muốn bị ai quấy rầy lúc này, nhưng ông đã mở cửa ra. (Bé Như nghĩ lần sau mình nên khoá cửa lại)
– Như à!
– Có gì vậy dượng? Bé Như ngẩng đầu lên với nét mặt lạnh lùng.
– Dượng ra phố mua đồ con có muốn đi theo để xem mua gì ăn không? Chẳng hạn vài thứ để nhâm nhi mà con thích đó.
– Không! Con cám ơn dượng. Bé Như lạnh lùng trả lời trong lúc mắt không rời khung vẽ.
Bé Như thấy ông đứng tần ngần ở phía cửa một lát rồi nói:
– Vậy cũng được, nhưng nếu con có cần gì thì cứ nói cho dượng hay. Dượng là cha con, dượng muốn giúp con…
Bé Như ngẩng lên, mắt bé Như nhíu lại:
– Dượng ơi! Dượng không phải là ba, dượng chỉ là cha ghẻ!
Mắt ông thoáng buồn:
– OK! Dượng là ba ghẻ của con, nhưng dượng là người duy nhất còn lại của gia đình con…
– Không đúng! Con còn ba ruột của con! Dượng quên rồi sao?
Ông đứng im lặng rồi gật đầu:
– Cũng được đi! Dượng sẽ về liền nhé!
Nói xong dượng đóng cửa lại bỏ đi. Bé Như tiếp tục bức tranh vẽ dở, nhưng tự nhiên nước mắt bé Như trào ra, nóng hổi chảy xuôi xuống mặt bé Như. Chẳng lẽ cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn như vậy sao?
Tại trường, như bé Như đã nói do xuống tinh thần, mất niềm tin, bé Như mất luôn nhiều bạn bè, bé Như ngồi ăn trưa một mình, khi tan học bé Như đi bộ lẻ loi về nhà. Bé Như nghĩ có lẽ cuộc sống của bé Như sẽ tái diễn như vậy suốt quãng đời học sinh trung học của bé Như.
Cho đến năm chót của bậc trung học bé Như gặp Dạ Lan là đứa cùng học chung ban Mỹ thuật với bé Như, bé Như thân với Dạ Lan là do làm chung công việc bầu phiếu riêng ban hội họa của nhà trường. Dạ Lan là một cô gái ngổ ngáo, man dại bất cần đời cứ nhìn cô là biết. Tóc để dài, môi tô mọng đỏ, mắt được trang điểm thật kỹ. Đôi chân dài và cách phục sức thật khiêu gợi. Bé Như thì lại cảm thấy thoải mái khi ở bên cô vì có thể cô là mẫu người không đạo đức giả.
Một bữa sau khi tan học Lan nói với bé Như:
– Nghe này Như, tối nay mình đi du hí nhé tao nghĩ mày cũng nên tới đó coi cho biết.
– Không được đâu! Dượng tao muốn tao ở nhà tối nay. Bé Như làm bộ để từ chối.
– Dượng mày à? Mày nói với tao là mày không hợp với ông mà?
– Đúng thế! Nhưng…
– Thôi bỏ đi nhỏ! Mày phải đến đó. Tụi con trai nhiều đứa được lắm…
– Tao không thích bọn con trai Lan à.
Dạ Lan nhìn bé Như với ánh mắt kinh ngạc:
– Bộ mày Lesbian (ĐTLA) hay sao vậy?
Bé Như cười:
– Không phải vậy nhưng hiện giờ tao không thích gặp bọn con trai.
Nhìn bé Như một lúc lâu Lan nói:
– Này nhé, mày 18 tuổi đầu rồi, không còn trẻ nữa hiểu không?
– Tao nghĩ… tao đi được…
– OK! Vậy tới nghe!
Hôm đó bé Như không về nhà và cũng không điện thoại báo cho dượng bé Như biết, bé Như đến nhà Dạ Lan, nó cho bé Như mượn quần áo. Bé Như mặc một cái váy ngắn màu đen và một cái áo đỏ rộng hở cổ phô bày luôn cả cái bụng bé Như ra… Dạ Lan ngắm nghía bé Như rồi nói:
– Mày phải đeo thêm cái vòng trên mũi nữa, bây giờ bọn con trai thích vậy đó.
– Tao cũng muốn đeo một cái lâu dài cơ!
– Tao quen một gã chuyên xỏ tai và mũi để tao đưa mày tới chỉ trả cho gã chừng 20 ngàn là xong.
– Vậy hả?
– Đúng, vậy tụi mình đi.
– «Nhất trí»!
– Thôi lẹ lên đi, vì tao còn phải đón vài đứa bạn nữa.
Tối đó Họ họp nhau tại nhà con bạn của Dạ Lan, tên cô ta là Thu Cúc cũng là mẫu người bụi đời, kiểu “yêu cuồng sống vội” như Dạ Lan. Thu Cúc chừng 19 tuổi đang sống chung với một người bạn trai 24 tuổi trong một chung cư. Bọn trẻ ngồi đấu láo với nhau chừng mười lăm phút thì bé Như lại di chuyển thẳng đường ra bãi biển, có rất nhiều bạn bè đợi tại đó. Lanh quanh một hồi Dạ Lan chỉ cho bé Như một gã cao lớn với mái tóc bồng bềnh rồi nói:
– Mày thấy anh chàng kia không?
– Thấy!
– Đó là gã mà tao tính giới thiệu cho mày đó.
Bé Như do dự, hắn có một khuôn mặt nhiều nét quyến rũ, đàn ông, nhưng trông có vẻ sắc sảo. Hắn đeo một chiếc vòng vàng nhỏ trên môi và một chiếc khác dưới đuôi mắt.
Bé Như và Dạ Lan đi lang thang trong đám đông cho đến lúc một gã cao lớn, tóc dài đến vớt Dạ Lan đi, bỏ mặc bé Như đứng khoanh tay một mình với hy vọng có chàng nào đó đến nói chuyện.
Bé Như nhìn quanh thấy nhiều cặp đang hút cần sa, thuốc lắc, còn gã đàn ông mà Dạ Lan nói định giới thiệu cho bé Như thì cứ chằm chằm nhìn cô, bé Như phải làm bộ ngó đi chỗ khác…
– Chào em! Chợt một giọng nói vang lên, bé Như giật mình quay lại trả lời:
– Chào anh!
– Em tên là gì vậy?
– Thảo Như, bé Như đáp ngắn gọn.
– Còn anh tên Trí. Em là bạn của Dạ Lan à? Trên tay hắn đang cầm một điếu cần sa.
– Dạ! Bé Như đáp mắt không rời điếu thuốc của hắn. Hắn chìa điếu thuốc ra trước mắt bé Như:
– Em có muốn hút một hơi không?
– OK, muốn chứ! Bé Như làm bộ dạn dĩ. Bé Như cầm điếu thuốc rít một hơi, nhưng bé Như bị sặc ngay. Hắn nhìn bé Như ngạc nhiên tò mò:
– Bộ em chưa hít bao giờ à?
– Có chứ… nhưng lâu rồi… Bé Như nói dối hắn, bé Như thấy ngay trong ánh mắt hắn như không tin những gì bé Như nói.
– Mình đi dạo một chút nghe?
– OK!
Họ bước bên nhau, hẳn chuyển điếu thuốc đang cầm ở tay cho một người bạn đứng gần. Cả bé Như và hắn lặng thinh bên nhau. Đêm ngoài bãi biển hơi lạnh, bé Như giữ cho mái tóc khỏi bay rối bời. Tới một đoạn tối vắng, hắn đề nghị:
– Tụi mình ngồi trên kè đá này nhé!
Hai người ngồi xuống bên nhau trong im lặng, bé Như thấy hắn và mình chẳng có điểm nào hợp nhau cả. Cô bé không tin là mình có thể đến nơi này được thay vì ở nhà thoải mái. Cô bé nghĩ ông Cường chắc đang lo lắng cho bé, nhưng bé bất cần…
– Em thuộc típ (type) con nhà lành hả?
– Anh nói sao? Bé Như giật mình hỏi lại.
– Anh hỏi em là em thuộc loại gái con nhà lành hả?
– Cũng không đúng hẳn!
– Anh cũng nghĩ vậy. Em còn trinh phải không?
– Chuyện đời tư mà… Bé Như làm bộ tỉnh bơ bất cần.
– Em thuộc loại con nhà lành. Hắn cười rồi tiếp. Vì dân bụi đời chẳng cần phản đối câu hỏi như vậy.
Bé Như cảm thấy không được thoải mái, nhưng cô bé ư đang cần có hắn ở bên bé Như, bé Như chưa bao giờ trò chuyện với một gã con trai nào lâu như thế, vậy mà khi thấy gã để ý đến bé Như, bé Như cũng cảm thấy đôi chút thỏa mãn.
Trí ngồi sát lại gần bé Như hơn, hắn choàng tay qua người bé Như, bé Như không phản đối mà cứ để hắn tiếp tục trò chơi của hắn. Hắn nghiêng người qua, hai tay ôm lấy mặt bé Như, để cho mắt bé Như nhìn thẳng vào mặt hắn, hắn hơi cúi xuống và hôn lên môi bé Như.
Bé Như hé môi ra để tiếp nhận cái hôn ướt át của hắn.
Họ hôn nhau thật lâu, miệng hắn không rời môi bé Như còn tay hắn thì lòn vào trong cái áo hở cổ của bé Như mà mân mê đầu vú bé Như. Bé Như thấy hơi thích thú nhưng bé Như vẫn cảm thấy như trống trải vì bé Như không yêu hắn. Thiên địa quỷ thần ơi! Bé Như hoàn toàn không hiểu gì về con người của hắn cả! Đến với hắn bé Như chỉ muốn tìm một cảm giác lạ, bé Như biết như vậy là không đứng đắn, nhưng bé Như vẫn cứ mặc kệ để cho hắn tiếp tục vui đùa với thân xác bé Như!
Môi hắn lúc này đã di chuyển dần xuống cổ bé Như, cùng lúc tay hắn kéo tuột chiếc áo bé Như xuống, bé Như không biết phải làm gì, rồi bé Như buông thả để mặc kệ hắn cởi áo bé Như ra. Chiếc áo vừa tuột ra khỏi người bé Như là môi hắn tham lam ngậm lấy núm vú bé Như mà mút chùn chụt hết bên này qua vú bên kia như một em bé đói sữa vậy. Bé Như cảm thấy nhột nhạt ở hạ bộ nhưng bé Như biết đó chỉ là cảm giác ham muốn tình dục hơn là tình yêu.
Khi bé Như nhận thức được thực trạng thì bàn tay Trí đã kéo cái váy của bé Như lên cao, tay còn lại hắn tuột luôn cái quần lót của bé Như xuống, hắn banh chân bé Như ra và đưa ngón tay vào lồn bé Như. Bé Như nhăn mặt:
– Ái… đau!
Hắn trấn an bé Như:
– Khẽ chứ cưng! Anh sẽ làm cho cưng sướng!
Tay hắn bắt đầu thám hiểm cái lỗ trinh nguyên của bé Như, cơn đau như vụt biến đi nhưng vẫn còn hơi nhức nhối đâu đó. Trí rút ngón tay ra khỏi lồn bé Như kéo theo những giọt nước dâm đã ướt nhẹp trong bé Như, hắn đưa tay vào miệng mút ngon lành. Bé Như nhìn hắn nếm dâm thủy của bé Như mà mỉm cười thích thú. Hắn cười nham nhở:
– Nước nôi của em nhiều và ngon quá! Anh biết em còn trinh mà!
Bé Như không nói gì cứ để hắn tiếp tục vì thực sự sau cái màn sào khô (tuy ướt át) đó bé Như cũng cảm thấy nứng quá rồi, còn hắn thì dư biết là ngựa đã thuần. Hắn sẽ «chơi» bé Như, nhưng bé Như bất cần. Hắn cầm cặc hắn đặt ngay vào cửa mình bé Như rồi hắn hẩy đít tới. Bé Như đau quá la lên thất thanh. Trí lấy tay bịt miệng bé Như lại, hắn sợ có ai nghe thấy bé Như la mà tới can thiệp chăng. Rồi hắn bắt đầu nhấp mạnh. Hắn đã phá trinh bé Như…
Bé Như từng nghe tụi bạn nói làm tình chỉ kéo dài 5 phút, bé Như không tin cho tới đêm hôm nay. Trí rên lên nho nhỏ nghe như tiếng gầm gừ của loài thú. Bé Như cảm thấy con cặc cương cứng của hắn chọc tới lui trong bé Như. Hắn không mặc áo mưa!
Đồ quỷ thật (bé Như thầm nói) nhưng cũng may cô đã uống thuốc ngừa thai. Bé Như không muốn hắn ra trong người mình, bé làm bộ hốt hoảng:
– Cho ra ngoài nghe! Em không uống thuốc ngừa…
Trí tiếp tục gầm gừ rồi bất chợt hắn rút vội cặc ra và phóng tinh bừa bãi lên bụng bé Như. Bé Như nhận những tia khí nóng hổi bắn vào da thịt bé Như. Trí thì sau khi ra, thỏa mãn hắn kéo cái fermeture quần lên miệng lảm nhảm:
– Trời! Đã quá, lồn em bóp quá! Lâu rồi anh chưa được chơi gái trinh, em ngon thiệt!
Hắn vuốt tóc bé Như, móc lấy ra một cái khăn giấy trong túi quần của bé Như cẩn thận lau chùi những giọt tinh khí nhễu nhão trên bụng bé Như. Hắn cười:
– Sorry! Anh tưởng em dùng thuốc ngừa rồi chứ.
– Không, Em không uống! Bé Như nói dối hắn.
Bé Như mặc lại quần áo, sau khi điều chỉnh lại cho bình thường, Họ đi trở lại phía bãi biển nơi nhóm bạn đang quây quần bên nhau cạnh đám lửa tàn, bọn chúng vẫn đang chuyền tay nhau những chai rượu bia và những điếu thuốc cần sa. Trí đi thẳng về phía mấy em choai choai khác nhưng bé Như cóc cần để ý tới hắn nữa.
Cuối cùng bé Như cũng trải qua được một kinh nghiệm yêu đương, điều mà bé Như đã nhiều lần nghĩ tới và cũng mong muốn được nếm mùi tình dục. Giờ thì cái gì phải đến đã đến với bé Như rồi. Bé Như cũng chẳng ân hận gì cả!
Thật khuya đêm đó Dạ Lan chở bé Như về nhà, nó huyên thuyên kể câu chuyện tình một đêm của nó cho bé Như nghe, nhưng đầu óc bé Như thì như đi vắng, bé Như chẳng màng gì đến chuyện của nó cả. Chợt nó hỏi bé Như:
– Sao, thằng Trí “chơi” mày rồi hả?
– Ừ!
– Sao? Được không? Tao nghe nói nó nghề lắm mà!
– Cũng OK! Bé Như nói cho qua.
– Chỉ OK thôi à? Kể tao nghe đi Như.
– Chuyện đó không như tao tưởng!
Dạ Lan phá lên cười:
– Dĩ nhiên lần đầu bao giờ cũng vậy, tao biết mà!
– Nhưng ít nhất cũng phải thỏa mãn chứ! Tao chẳng thấy thỏa mãn chút nào!
– Chắc chắn là vậy, tại mày chưa quen làm tình. Khi mày đã quen rồi, mày sẽ thấy thỏa mãn, sướng khoái!
Mắt bé Như nhìn vào bóng đêm của con lộ. Bé Như im lặng không nói gì nữa.
Khi Dạ Lan thả bé Như xuống trước cửa nhà, tim bé Như như chùng xuống, bé Như thấy xe của ông Cường còn nằm trên lối đi. Mở cổng ra bé Như chậm chạp bước vào trong nhà hy vọng dượng đã ngủ rồi, nhưng bé Như lầm, ông còn thức đợi bé Như. Ông ngồi tại phòng khách nheo mắt lên nhìn bé Như.
– Con đi đâu vậy?
– Đi chơi!
Giọng bé Như cấm cẳn, rồi bé Như bước qua trước mặt ông để đi lên lầu.
– Như, trở lại đây. Dượng muốn nói chuyện với con!
Bé Như dừng chân từ từ quay lại phía ông. Tay bé Như chống nạnh như sẵn sàng chờ đợi ông giảng đạo đức.
Ông đứng dậy đi lại phiá bé Như. Bé Như nhìn thẳng vào ông không chút sợ hãi. Thân hình ông cao lớn, nhưng bé Như không sợ.
– Con đi chơi với ai mà không kêu điện thoại về nhà cho dượng biết con ở đâu?
Bé Như phản đối:
– Dượng nhớ là con 18 tuổi rồi, con đã trưởng thành rồi, Dượng đừng quên vậy!
– Dượng biết con đã lớn rồi nhưng con phải biết là con đang sống trong nhà này, con phải nghe lời dượng chứ!
Cơn giận trong bé Như bùng lên bà thay đổi cách xưng hô:
– Dượng hãy cho tôi yên đi! Tôi đã nói với dượng nhiều lần rồi, dượng không phải là ba tôi. Tôi có quyền làm những gì mình thích chứ!
Ông gật đầu:
– Nhưng… dượng là ba của con, con cũng đừng quên là dượng đã thừa nhận con là con nuôi của ba mà…
– Dượng à, tôi chưa bao giờ nhận dượng là ba cả. Tôi có ba thiệt sự của tôi, dượng cũng dư biết điều đó. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay. Ổng ấy sẽ đón tôi trong vòng tay mở rộng…
Mặt ông Cường rắn lại, ổng chậm rãi:
– Được rồi Thảo Như, nếu con muốn cứ việc tiến tới. Con hãy đi tìm ông ta coi. Khi nào trở về ba luôn đón nhận con.
– Tôi sẽ làm… Bé Như la lớn rồi chạy lên phòng thu xếp đồ đạc.
Bé Như cho vài bộ đồ vào cái túi đeo lưng rồi rời căn nhà. Đi được một đoạn đường tới trước một trạm xăng, bé Như dùng điện thoại di động gọi cho Dạ Lan, may quá nó có mặt ở nhà. Dạ Lan biểu bé Như đứng đợi ở đó nó sẽ tới chở bé Như đi gặp ba bé Như ngay.
Chỗ ba bé Như ở cách khoảng 2 giờ xe chạy. Bé Như biết địa chỉ của ông là nhờ bé Như đã ghi nó trong cuốn sổ điện thoại của mẹ bé, bà nói với bé Như l đã mấy lần Như lạc với ông mà không được. Bé Như thì nghĩ bà nói vậy cho xong chuyện mà thôi!
Gần rạng sáng thì Họ đến nơi ba bé Như ở. Ba bé Như sống trong một căn nhà nhỏ tại một quận lỵ cũng nhỏ. Bé Như xuống xe và nói với Dạ Lan là đợi bé Như cho đến khi bé Như ra dấu hãy đi.
Khoác cái túi đeo lưng lên vai, bé Như bước thẳng đến căn nhà, bé Như cố giữ cho tay khỏi run, vì đã quá lâu bé Như không gặp lại ba mình Bé Như bấm chuông nhưng không có ai trả lời, bé Như đợi thêm chừng ba phút rồi lại bấm tiếp. Chợt bé Như nghe thấy tiếng đàn bà:
– Tôi ra liền đừng bấm chuông nữa!
Rồi cửa bật mở, một người đàn bà tướng tá đẫy đà đi ra:
– Có gì vậy?
– Xin bà cho hỏi đây có phải nhà ông Lê Mai không? Bé Như ngập ngừng hỏi.
Bà nhìn bé Như soi mói:
– Đúng vậy, có gì không? Cô là ai?
– Bé Như là… bé Như là con gái ổng!
Cô ấy nhướng mắt lên như để nhìn bé Như cho rõ:
– Vậy sao! Cô đợi chút nghe!
Cô ấy đóng cửa lại, bé Như quay qua nhìn Dạ Lan rồi làm dấu cho nó tiếp tục đợi bé Như. Chừng vài phút sau cửa lại bật mở, bé Như giật thót người lại khi thấy ba bé Như xuất hiện. Ông không giống ba bé Như trong trí nhớ nhỏ nhoi của bé Như. Râu ông mọc lởm chởm như mấy ngày chưa cạo, người ông nồng nặc mùi rượu, tóc ông điểm bạc rối bù. Bé Như hỏi:
– Ba hả?
– Cô là ai? Ông hỏi lại bé Như.
– Con là Như, Thảo Như, con của ba đây.
Bé Như mỉm cười, nhưng nụ cười của bé Như vụt tắt ngay khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ổng.
– Ai?
– Thảo Như đây ba!
– À, Như hả! Con ra sao?
Bé Như đứng đó mắt đẫm lệ, Bé Như không có can đảm ôm lấy ông như bé Như nghĩ trước đây.
– Con khỏe mà ba. Con có thể đến đây sống với ba được không? Ông dượng ghẻ con đối xử không tốt với con.
Ông đảo nhanh mắt về phía sau lưng rồi nó nhỏ với bé Như:
– Như à, ba không thể cho con ở đây được. Ba hiện có nhiều “vấn đề”…
Nước mắt bé Như trào ra:
– Ba không muốn con ở đây với ba thiệt à?
Rồi người đàn bà hồi nãy trở ra, có lẽ bà đã nghe rõ chuyện của Họ.
– Này cô bé. Ba cô và tôi đang sống êm đềm với nhau, chúng tôi không thể để cô chung sống ở đây được…
Bé Như gào lên giận dữ:
– Bà im miệng đi, tôi nói chuyện với ba tôi, không nói chuyện với bà.
Ba bé Như vội can thiệp:
– Nghe này con nhóc, cô ấy dù sao cũng là vợ của tao, mày không nên ăn nói như vậy… Cút xéo…
Tai bé Như như ù đi, bé Như thật sự xúc động, máu bé Như như sôi sục, bé Như lặng đi một lúc rồi không nói một lời, bé Như quay đi và chạy.
Thật nhanh đến chiếc xe của Dạ Lan, bé Như bật khóc nức nở… Dạ Lan mở máy xe và vọt đi:
– Chuyện gì xảy ra vậy hả Như? Mày OK chứ?
– Mày đưa tao về nhà tao đi, bé Như giục nó chạy cho lẹ.
Khi Dạ Lan bỏ bé Như xuống trước cổng nhà, bé Như thấy xe của ông Cường vẫn còn nằm trên lối đi vào nhà. Bé Như tự cảm thấy xấu hổ, và biết là ông ấy bất mãn về thái độ của bé Như lúc chiều, có lẽ bé Như phải dẹp bớt tự ái đi để xin lỗi dượng.
Bé Như bước vào nhà và ngạc nhiên khi thấy cửa không khóa, ông ấy đang ở trong bếp đọc báo bên ly cà phê. Ông ngẩng đầu lên nhìn bé Như rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tiếp tờ báo sau khi lên tiếng hỏi bé Như:
– Hình như con không được may mắn khi gặp lại ba con phải không?
Bé Như muốn bật khóc nhưng cố nén lại để trả lời ổng:
– Đúng như vậy!
– Thì dượng đã nói trước với con rồi mà!
Bé Như quăng cái túi đeo lưng lên ghế salon vươn vai ngáp dài. Dượng rời cái ghế đang ngồi bước lại gần bé Như rồi choàng tay qua vai bé Như, giây phút đó làm bé Như thật mủi lòng:
– Con cứ yên tâm ở đây đi không sao đâu OK?
– Con thật điên rồ!
– Con không điên… dượng biết mà! Chính ra dượng phải cản con đừng để con gặp lại ông đó!
– Con ân hận lắm… dượng à… con thật ân hận…
– Dượng không trách con đâu…
Ông an ủi bé Như cho đến lúc bé Như lấy lại được bình tĩnh. Ông lấy khăn chùi nước mắt cho bé Như.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời bé Như có cảm tưởng ông là một người cha thật sự của bé Như, bé Như đã lầm khi cứ nghĩ cha ruột bé Như sẽ đón tiếp bé Như đúng nghĩa của tình phụ tử. Ông Cường mới thật sự đối xử tốt với bé Như thế mà bé Như chẳng bao giờ coi ông như một người thân cả.
– Bây giờ con cứ nằm đây để dượng đi làm cà phê sữa cho con uống. Nói xong ông bỏ đi vào bếp. Bé Như ngồi đờ đẫn trên ghế salon, rồi bé Như nằm xuống. Mắt bé Như nặng chĩu, suốt cả buổi tối không ngủ. Bé Như thấy ở nhà thiệt là thoải mái rồi bé Như từ từ chìm vào giấc ngủ…
– Tỉnh dậy đi Như…
Bé Như từ từ mở mắt, dượng Tính đứng bên cạnh bé Như, ông nhìn bé Như mỉm cười, tay ông vuốt mớ tóc phủ trên má bé. Bé Như dụi mắt hỏi:
– Giờ là mấy giờ rồi?
– Gần 4 giờ chiều rồi.
Bé Như ngồi dậy che miệng ngáp:
– Con ngủ lâu vậy sao? Bé Như nhận ngay ra bé Như vẫn còn mặc bộ đồ Dạ Lan cho mượn và trong lúc bé Như ngủ dượng đã lấy mền đắp cho bé Như.
– Con ngủ như chết, dượng nghe được cả tiếng con ngáy từ trong phòng dượng.
Bé Như cười bẽn lẽn:
– Con đâu có ngáy bao giờ…
– OK con nói sao cũng được. Giọng ông có vẻ châm chọc. Bây giờ dượng phải đi làm. Dượng đã kho nồi cá trong bếp nếu con đói thì cứ lấy ăn đi nhé!
– Con đang đói lắm này.
– Vậy con dậy ăn đi. Ông mỉm cười âu yếm.
Bé Như nắm tay ông để đứng dậy, bé Như ngửi được cả mùi nước hoa loại bôi sau khi cạo râu, bé Như nhìn thẳng vào mắt ông ấp úng:
– Dượng ơi!, Một lần nữa con cám ơn dượng đã ở đây với con suốt mấy năm qua…
Ông lộ vẻ cảm động siết chặt tay bé Như:
– Vì dượng là… ba của con mà.
Bé Như đặt nhẹ một nụ hôn lên má ông, điều mà từ trước tới nay bé Như chưa bao giờ làm, mắt ông như vụt sáng. Bé Như như thì thầm:
– Dượng đi làm vui vẻ nghe!
– Cám ơn con, dượng sẽ điện về cho con. Nói xong ông chậm rãi bước đi.
Ngày thứ hai, sau buổi học bé Như gặp lại Dạ Lan, nó hỏi bé Như:
– Sao? Ông dượng mày có nói gì không?
– Tụi tao bây giờ “friend” với nhau rồi Tao nghĩ là tao cũng có phúc mới gặp được một ông dượng như vậy!
Nó nheo mắt ngó bé Như:
– Thiệt vậy sao. Trái lại tao và ông già không hợp nhau cứ có chuyện hoài.
– Cuối cùng tao cảm thấy dễ chịu hơn, thú thật tao không có tinh thần kể từ ngày má tao mất. Bây giờ thì ổn định rồi!
– Ít nhất cũng phải như vậy chứ! À nói chuyện đến cha con tao mới nhớ, tháng tới trường mình tổ chức buổi dạ vũ Liên hoan để tỏ lòng biết ơn «đấng sinh thành» và cũng là để chia tay bãi khóa đấy!
– Chắc không? Nếu vậy tao sẽ mời dượng tao tham dự.
– Thật mà, nhưng ba tao sẽ không đến đâu, hơn nữa mày biết đó tao là chúa ghét những buổi dạ vũ xã hội như vậy. Bé Như cười lớn:
– Tao biết mày mà, nhưng tao sẽ mời dượng tao tới để tỏ lòng biết ơn ổng!
Một bữa vào ngày nghỉ hàng tuần của ông Cường, Họ ngồi ăn cơm chiều với nhau. Bé Như bỗng tò mò hỏi dượng:
– Dượng à!
– Có gì vậy con?
– Con muốn hỏi dượng một chuyện!
– Con cứ nói!
– Tại sao dượng không kiếm một bà nào để giải khuây? Mẹ con mất đã ba năm nay rồi mà con không thấy dượng ra ngoài «du hí»!
– Bởi vì dượng còn yêu thương mẹ con.
– Con biết, nhưng thiếu gì đàn ông họ đi tìm mấy bà để giải khuây khi vợ vừa chết xong. Đàn ông thì dễ dàng như vậy mà!
Ông bật cười rồi nhâm nhi ly rượu:
– Như à, tại sao con lại có ý nghĩ quái đản vậy?
– Con thấy… trên TV.
– Chuyện giả tưởng! Nó không dễ dàng như con nghĩ đâu. Đúng ra hiện giờ dượng không thể nào nghĩ đến một người đàn bà khác ngoài mẹ con. Dượng yêu mẹ con với tất cả trái tim của dượng… Mẹ con là tất cả…
Không hiểu sao lúc đó nước mắt bé Như cứ tự động trào ra. Dượng đứng dậy choàng lấy vai bé Như an ủi:
– Dượng ân hận… dượng không muốn khơi lại chuyện về mẹ con nữa, nhưng dượng không biết giải thích sao cho con hiểu…
Bé Như nức lên:
– Không phải vậy… tại con nhớ mẹ con. Bây giờ thì con hiểu là dượng yêu thương mẹ con biết là chừng nào!
Ông lau nước mắt cho bé Như rồi hôn lên trán bé Như:
– Dượng yêu mẹ con nhiều lắm, đến bây giờ dượng vẫn còn yêu. Dượng cũng thương cả con nữa.
Lòng bé Như chùng xuống, từ trước tới nay chưa có ai nói với bé Như như vậy. Bé Như bật khóc lớn hơn. Dượng ôm bé Như chặt hơn, bé Như muốn nói với ổng là bé Như cũng yêu ông lắm nhưng bé Như không thốt ra lời.
Buổi dạ vũ liên hoan cũng kề cận rồi mà bé Như cũng vẫn chưa ngỏ ý mời ông Cường được vì ông rất bận. Hơn nữa bé Như biết là phải nói với ông trước vài ngày để ông lo thu xếp ngày nghỉ. Không hiểu sao bé Như cứ phải lo nghĩ về việc mời ông tham dự như vậy nữa. Nó không dễ dàng như bé Như mời tụi bạn trai ở trường sao?
Buổi chiều hôm đó, sau bữa ăn trong lúc bé Như dọn dẹp trong bếp còn ông Cường thì ngồi coi TV. Khi xong xuôi công chuyện, bé Như ra ngồi xuống salon gần ông. Dượng nhìn bé Như mỉm cười:
– Con ngồi coi TV với dượng hả?
– Dạ… Bé Như nhìn lên màn hình, Họ yên lặng ngồi coi, tay bé Như đan vào nhau, cuối cùng bé Như lên tiếng:
– Dượng!
– Có gì vậy con? Ông hỏi bé Như mà mắt không rời màn hình.
– Con muốn hỏi dượng có thể… có muốn… Sao bé Như cứ ấp úng không biết diễn tả ra sao nữa…
– Có gì con cứ nói. Ông với tay tắt TV rồi quay sang bé Như.
– Con muốn nói là nhà trường có tổ chức buổi dạ vũ với chủ đề là “tình phụ tử” để tỏ lòng tri ân giữa cha và con, con muốn dượng đi với con tham dự buổi dạ vũ này nếu dượng muốn!
– Dượng muốn lắm, miễn sao con vui là được. Bé Như thở ra:
– Thật vậy hả? Dượng chắc đi được không? Dạ vũ tổ chức vào tối thứ năm tuần tới này.
– Nhất định được mà, dượng sẽ đi với con.
Bé Như mừng rỡ nhào tới ôm chầm lấy dượng để tỏ nỗi vui mừng làm dượng té bật ngửa ra sofa cùng lúc đó môi bé chạm mạnh vào môi ông Cường.
– Ô, con làm… dượng đau nhưng thích!
– Con xin lỗi dượng tại con mừng quá.
Ông cười hiền:
– Nói vậy chứ không sao đâu! Dượng rất vui mừng được con ôm như vậy!
Bé Như hơi ngượng và nhận thấy là bé Như đang nằm đè lên người ông ấy, bé Như vội vàng đứng dậy sửa lại cái váy đã quấn lên hơi cao khỏi đầu gối.
– Thôi bây giờ con đi tắm một cái rồi con đi ngủ luôn, ngày mai con còn phải đi chợ với Dạ Lan bạn con để coi mua bộ quần áo.
Ngày hôm sau, Dạ Lan đưa bé Như đi shopping để chọn mua cho bé Như bộ đồ mặc cho buổi dạ vũ. Nó cố vấn:
– Màu tím? Không được đâu. Chọn màu đậm hợp với mày hơn! Nó đưa cho bé Như bộ đồ kẻ sọc nhỏ rồi nói:
– Thử cái này coi!
– Được đấy, trông hấp dẫn lắm, nhưng bao nhiêu vậy?
Dạ Lan nhìn bảng ghi giá:
– Hàng “khuyến mãi” mà…
Bộ đồ thiệt hợp nhãn không dài và cũng không quá ngắn trông rất… sexy!
– Để tao mặc thử coi, tao hy vọng mặc vừa.
Bé Như đi về phía phòng thử, sau khi kéo cái fermeture lên bé Như bước ra cho Dạ Lan coi. Nó dơ ngón tay cái lên trời rồi huýt sáo tỏ ý chiêm ngưỡng:
– Mày mặc bộ này đẹp chết đi được, nhưng phải đi với kép nào chứ đi với dượng mày thì uổng quá!
Bé Như nhìn mình trong gương, thấy bé Như như thay đổi toàn diện. Lần đầu tiên trong đời bé Như cảm thấy mình đẹp. Sau cái robe bé Như còn phải kiếm mua đôi giày cho thích hợp với bộ đồ vừa mua nữa chứ. Bé Như chắc đêm dạ vũ sẽ rất thần tiên…
Bé Như giấu ông Cường bộ đồ bé mua cho đến buổi tối hôm dạ vũ. Ông đứng đợi bé Như ở phòng khách trong bộ đồ sẫm áo trắng cà vạt đỏ. Ông tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên khi bé Như chậm rãi bước vào phòng. Ông ấp úng mắt không rời bé Như:
– Trời ơi Như đây sao con?
Bé Như cũng trả lễ lại:
– Trông dượng đẹp trai và phong độ!
Ông vẫn yên lặng chiêm ngưỡng bộ robe của bé Như.
– Con đẹp quá đi thôi!
Bé Như ấp úng lời cảm ơn. Ông âu yếm vỗ tay lên vai bé Như rồi nói:
– Thôi tụi mình đi nhé! Bé Như lại lý nhí cám ơn ông. Ông tỏ vẻ cảm động lắm nhưng không nói gì. Bé Như cầm tay ông hỏi:
– Ba… không sao chứ?
– Con chưa bao giờ kêu dượng là ba cả…
Bé Như siết chặt tay ông:
– Con biết. Con ân hận lắm! Nhưng ba thiệt sự là ba của con. Ba đã chăm sóc con còn hơn cả ba ruột con nữa. Con yêu ba.
– Ba cũng yêu con lắm. Con là tất cả…
Họ ôm lấy nhau tưởng như không dứt. Buổi chiều mới bắt đầu mà bé Như chắc sẽ vui lắm.
Vào khoảng 8 giờ tối Họ tới địa điểm dạ vũ, bé Như thấy có nhiều nữ sinh trên sàn nhẩy, họ đang khiêu vũ cùng với ba mẹ họ cười nói vui vẻ. Bé Như cảm thấy ân hận vì trước đây bé Như đã đối xử không đẹp với ông Cường. Bây giờ thì bé Như lại cảm thấy hãnh diện về những gì mà dượng đã làm cho mẹ con bé.
– Địa điểm này được đấy chứ! Ông Cường nói bâng quơ, Họ tiến đến một cái bàn còn trống, ngồi xuống rồi nhìn thiên hạ khiêu vũ với nhau.
– Ban tổ chức chọn chỗ này thiệt đẹp…
– Con có khát không? Để dượng đi kiếm cái gì uống nhé! Ông vỗ vai bé Như hỏi.
– Dạ khát!
Ông đứng dậy đi về phía bàn để đồ ăn uống. Bé Như theo dõi bước đi của ông, bé Như thấy mấy cô giáo nhìn ông chầm chập. Trông ông thật lôi cuốn, điều này trước đây bé Như cũng thấy, nhưng chẳng bao giờ bé Như để ý đến cả.
Bây giờ thì bé Như biết tại sao mẹ bé yêu ông đến như vậy. Ổng có đầy đủ đức tính cần có ở một người đàn ông. Tim bé Như như chùng xuống nhưng rồi trong bé Như như có lời sỉ vả:
“Thôi Như ơi, đừng nghĩ đến ông như thế nữa, ông ta là ba mày, dù không cùng máu mủ nhưng ổng cũng vẫn là ba mày”!
Ông trở lại bàn, Họ ngồi nhâm nhi ly rượu khai vị trong khi chờ đợi đồ ăn. Tối hôm đó bé Như bé Như được biết thêm nhiều về bản tính con người của ông Cường nữa. Ông rất khôi hài làm bé Như cười như không muốn dứt. Bé Như thấy mình như là một đứa hạnh phúc nhất trong đêm dạ vũ này.
– À, Như đây rồi. Một giọng nữ vang lên, bé Như ngẩng lên nhìn, đó là cô giáo Thành, dạy Họ môn Sử địa. Trông cô ta thiệt đẹp ở lứa tuổi 30. Cô trang điểm thật kỹ, tóc dài đen mượt với mặc bộ đồ xanh rất gợi cảm.
– Ô chào cô giáo Thành, quay sang ông Cường bé Như tiếp, xin giới thiệu với cô đây là ba của em. Bé Như bắt gặp trong mắt bà những tia nhìn thiện cảm nhắm vào ông Cường:
– Chào ông. Rất hân hạnh được biết ông. Xin cứ gọi tôi là Vân cho thân mật, vừa nói cô ta vừa đưa tay cho ông Cường.
Dượng đứng thẳng người, đầu hơi nghiêng về phía trước tỏ vẻ xã giao. Trong khi miệng cô nàng thì tía lia kể chuyện nào là rất hài lòng về bé Như trong lớp học và còn khen bé Như là đứa học trò thông minh chăm chỉ ít nghịch ngợm v… v…
Trong khi đó thì dượng bé Như chỉ đứng nghe rồi cười, cô nàng còn nói thêm:
– Ông có cô con gái thật thông minh xinh đẹp. Em tin chắc rằng con bé sẽ thành công trên đường đời.
Cô Vân nhận thấy Họ có vẻ thỏa mãn vì những lời khen ngợi của cổ trong khi dượng bé Như hết nhìn bé Như lại nhìn cô Vân, rồi ông nghiêng.
Qua hôn lên má bé làm cho tim bé Như bồi hồi, ông nói với cô Vân:
– Tôi rất hãnh diện về con gái.
– Cám ơn Ba, cám ơn cô Vân. Bé Như chợt nhận ra rằng ông đã kêu bé Như là con gái. Câu này là tất cả những gì bé muốn nghe.
Cô Vân cười nhỏ nhẹ rồi xin phép bỏ đi mắt không rời ông Cường. Bé Như đợi cho đến khi cô ta đi khuất mới quay sang nói:
– Ba, ba có thấy cô ấy có vẻ “mết” ba không?
– “Mết” à? Rồi ông phá lên cười. Bé Như hóm hỉnh nói:
– Đúng thế ba ạ, con nghĩ cô ấy có vẻ «chịu đèn» ba rồi đó!
– Thật hết ý! Ba thì nghĩ cô ấy đã có chồng và có con rồi!
– Không! Cô ấy chưa có chồng và cũng không có con nữa, còn độc thân vui tính mà, rồi bé Như nhìn sâu vào mắt ông. Ba có thể mời cô ấy đi chơi.
Giải khuây được mà.
Giọng ông trở lên cương quyết:
– Ba đến đây vì con, không phải đến đây để tìm cách lăng nhăng với bất cứ ai khác. Tối nay là của chúng mình…
Bé Như cười bằng lòng:
– Vâng tối nay là của chúng mình.
Sau khi ăn uống bé Như và dượng khiêu vũ với nhau gần như suốt buổi. Bé Như cũng không ngờ ông nhảy giỏi vậy. Bé Như cảm thấy Họ là.
Cái đinh của buổi dạ vũ hôm đó.
Họ về đến nhà thì đã quá nửa đêm, mặc dù đã « nhót » với nhau suốt cả buổi với đôi giày cao gót nhưng bé Như không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Ông Cường bật đèn lên, bé Như bước theo ông vào nhà. Ông thẩy chùm chìa khóa lên bàn cởi cái áo vest rồi thả mình xuống ghế salon. Nhìn ông nằm soải chân, mắt nhắm lại, bé Như cười:
– Bộ mệt lắm rồi hả «bố già»?
– Tại con còn quá trẻ mới ra nông nỗi!
Bé Như lại ngồi xuống gần bên ông:
– Con không có ý nói Ba già đâu, con giỡn chơi mà. Ông mở mắt nhìn bé Như, Họ cùng im lặng, ông đặt tay ông lên tay bé Như rồi lại tiếp tục im lặng. Bé Như không hiểu sao ông làm vậy, bé Như nghiêng qua hôn lên má ông một cách nhẹ nhàng. Ông ôm lấy khuôn mặt bé Như:
– Cám ơn con về buổi tối hôm nay.
– Tại sao ba lại cám ơn con. Chính con mới là người phải nói câu đó mà.
Ông ngồi thẳng lên, hai tay ôm lấy mặt bé Như:
– Con nhắm mắt lại!
Bé Như làm theo lời ông nhắm mắt lại và ông hôn lên mắt bé Như. Bé Như mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Họ quá gần nhau. Bé Như cảm nhận được cả hơi thở nóng của ông phà lên khuôn mặt bé. Bé Như nhìn ông mong muốn ông sẽ hôn bé. Bé Như biết như vậy là quấy, nhưng bé Như vẫn muốn ông hôn mình.
Ông do dự rồi tay ông rời khuôn mặt bé Như, đứng dậy:
– Ba phải đi ngủ, vì tối nay nghỉ nên sáng mai ba phải làm.
Bé Như hơi thất vọng. Bé Như muốn được ông hôn bé Như. Bé Như biết với bọn con trai bé Như rất ngổ ngáo, nhưng tối nay bé Như cảm thấy thèm được yêu. Ông bắt đầu bỏ đi, bé Như vội nắm tay ông lại. Dáng người ông cao lớn, bé Như nhón chân lên hôn vào môi ông. Bé Như không còn suy nghĩ gì nữa, tay bé Như rang rộng ôm lấy cổ ông rồi hôn lên môi ông.
Bé Như thấy ông không hôn trả lại. Bé Như cảm thấy bối rối và tội lỗi vì hôn người cha nuôi. Bé Như quay người lại không nói một lời nào. Bé Như chạy lên phòng rồi đóng cửa lại. Nước mắt bé Như chảy ra ràn rụa. Tại sao bé Như có thể làm một điều ngu xuẩn như vậy? Bé Như nghĩ ông sẽ hôn trả lại bé Như nhưng không. Bé Như thật xấu hổ nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với ông.
Bé Như cởi bộ đồ dạ vũ mặc áo ngủ vào. Bé Như lại tấm tức khóc nghĩ là dượng ghét bé Như. Tất cả những cử chỉ của dượng suốt buổi chiều làm bé Như cứ nghĩ là dượng yêu bé Như như bé Như đã yêu dượng, nhưng bé Như đã lầm. Bé Như nghĩ là mình đã lầm.
Ngày hôm sau thức dậy trễ, nhưng bé Như không muốn rời khỏi phòng, sau bé Như nhớ ra là sáng nay dượng phải đi làm, bé Như dây quét dọn nhà cửa, bỏ đồ vào máy giặt. Bé Như gọi điện thoại cho Dạ Lan để hỏi xem nó có làm gì sáng hôm nay không? Bé Như tính rủ nó đi chơi để tránh mặt ông Cường khi ông đi làm về, nhưng Dạ Lan đã đi đâu rồi, có lẽ nó đi chơi với bạn trai của nó.
Bé Như biết mình phải giáp mặt với ông Cường. Có lẽ bé Như phải xin lỗi ổng để ông tha lỗi cho bé Như như tha lỗi cho một đứa nhỏ nông nổi vậy!
Đến 8 giờ tối ông vẫn chưa về. Tim bé Như hồi hộp, bé Như nghĩ là ông không muốn nhìn mặt bé Như nữa? Ông chán ghét bé Như. Bé Như tự nhủ “Như ơi! Đừng quá lo chuyện nhỏ đó” để an ủi mình.
Bé Như đợi ông, nhưng ông không đến. Bé Như khóc nhiều, bé Như cảm thấy chuyện trở nên phức tạp, bé Như ở lì trong phòng vẽ và nghe nhạc. Bé Như không thấy hứng thú khi vẽ nữa rồi mắt bé Như nặng trĩu và bé Như chìm vào giấc ngủ…
Rồi có ai đó lay nhẹ để đánh thức bé Như, bé Như mở mắt và nhận ra dượng. Bé Như vừa dụi mắt vừa hỏi:
– Dượng, con mệt nên ngủ quên. Dượng về lâu chưa? Con mong dượng về lắm.
Ông cường lắc đầu:
– Dượng vô ý quá đã không báo cho con biết là dượng phải làm thêm giờ không về được. Nhưng… dượng thấy cần phải nói chuyện với con.
Bé Như ngồi bật dậy, ngoài trời đổ mưa ào ạt, lòng bé Như hoang mang:
– Vậy dượng cứ nói đi.
Ông chộp lấy tay bé Như ấp vào giữa hai bàn tay ông:
– Dượng muốn nói với con về hành động thân mật đêm qua…
– Con rất ân hận chuyện ấy!
– Con không nên ân hận gì cả!
Bé Như thật bất ngờ:
– Dượng nói sao?
– Con không phải ân hận chuyện đó. Dượng cũng muốn hôn lại con nhưng dượng tự kiểm soát được.
Tim bé Như chùng xuống:
– Dượng muốn hôn lại con à?
Ông gật đầu:
– Đứng vậy! Dượng muốn lắm, nhưng dượng chợt nghĩ dượng là người lớn tuổi phải biết tự kiểm vả lại dượng đã nhận con là con đỡ đầu của dượng thì không thể để phá hỏng được.
Bé Như bước lại gần dượng sờ lên khuôn mặt dượng, bé Như nhìn sâu trong mắt ông rồi bé Như hôn lên đôi môi một cách âu yếm:
– Dượng nên nhớ rằng bây giờ con đã trưởng thành rồi! Với lại mẹ con và dượng không có con với nhau nên giữa tụi mình không có ràng buộc luân thường.
Ông Tính chỉ gật đầu không phản ứng gì khi bé Như chồm tới bá cổ ông hôn thêm một lần nữa. Lần này thì nụ hôn kéo dài hơn và đôi môi Họ quấn lấy nhau. Ông hơi run, tay đặt lên vai bé Như như muốn ngăn lại một cách tuyệt vọng nhưng không làm được. Bé Như biết ông cũng như bé mà thôi!
Bé Như đưa lưỡi vào sâu trong miệng ông và buông thả rồi lưỡi Họ quyện lấy nhau thật chặt. Bé Như cảm thấy các đầu ngón chân bé Như quíu lại. Nụ hôn này không thể đem ra so sánh với cái hôn mà bé Như đã trao cho Trí trước đây. Nụ hôn của Họ đặc biệt đầy ấp tình yêu.
Khi đôi môi Họ rời nhau, ông Cường rên rỉ:
– Trời ơi! Như ơi…
Từ trong đáy lòng mình, bé Như bật lên:
– Con yêu ba nhiều lắm!
Ông gạt tóc bé Như qua một bên rồi nựng cằm bé Như:
– Con đẹp quá, ba yêu con bằng tất cả trái tim của mình!
Bé Như thì thầm vào tai ông:
Đừng bỏ con ba nhé. Con cần ba.
Ông khẽ gật đầu rồi đặt bé Như nằm xuống. Bé Như ngước mắt nhìn ông trong lúc tay ông không ngừng vuốt ve khuôn mặt bé Như.
– Con biết không? Khi ba đã quyết làm điều gì thì không có ai có thể ngăn cản được dượng nữa. Bây giờ con hãy cho ba biết con thật sự muốn chúng mình như vậy hả?
Bé Như nhìn ông mỉm cười âu yếm:
– Con muốn lắm. Con thật sự mong đợi nó đến hơn tất cả sự mong đợi của con.
Ông lại tiếp tục hôn bé Như, thật tuyệt vời, bé Như hé môi ra để lưỡi Họ quấn lấy nhau, ông nắm tay bé Như, rồi ông di chuyển bàn tay xuống ngực bé Như, tất cả những cử động của ông đều nhẹ nhàng âu yếm, không như những gì mà Trí đã làm với bé.
Rồi ông rời môi bé Như di chuyển nụ hôn xuống cổ bé Như, hơi thở nóng bỏng phà lên da thịt bé Như làm bé Như như bị lửa đốt. Bé Như rên rỉ trong cổ họng: Ừ… ừ… m…
Ông kéo cái áo lót của bé Như lên rồi ngậm vào núm vú đã cương cứng của bé Như mà mút nhè nhẹ. Bé Như bắt đầu quằn người trên giường. Chân bé Như tự động dạng ra vì bé Như biết thế nào cũng đến giai đoạn đó.
Ông bú hết vú bên này rồi đổi sang vú bên kia, xong ông lại di chuyển nụ hôn xuống phía dưới nữa, tay ông kéo chiếc quần short của bé Như xuống, bé Như nâng mông lên cho ông cởi ra dễ dàng. Khi bé Như chỉ còn lại chiếc xì líp trên người thì ông ngưng lại để chiêm ngưỡng thân thể bé Như.
Bé Như ngẩng lên thấy nét mặt si dại của ông bé Như thầm thì cho ông thêm can đảm:
– Con yêu ba!
Ông gật đầu rồi cúi xuống hôn nhẹ lên bụng bé Như:
– Anh yêu em. Em đẹp quá Như ơi! Em có biết vậy không? Lần đầu tiên ông kêu bé Như là em.
– Ba nói con mới biết, con cứ nghĩ là con «xí gái» lắm!
– Em không xấu đâu. Em đẹp nhất trần gian! Anh yêu em! Dù em không có thiện cảm với anh nhưng anh vẫn yêu em! Em biết vậy không?
– Em biết! Bé Như đổi giọng xưng em với ổng.
– Ông kéo chiếc quần lót của bé Như xuống, cuối cùng bé Như hoàn toàn trần truồng trước mặt ông. Bé Như biết nước dâm của bé đã trào ra.
Ông cho tay vuốt nhẹ vào vùng mu lồ làm bé Như rùng mình từng chập. Ông như gầm gừ:
– Ồ cưng của anh đã ướt chèm nhẹp rồi nè!
– Em nứng quá rồi. Anh yêu em đi! Giọng bé Như như năn nỉ.
Ông đúng dậy cởi đồ ra bé Như nhìn thân thể cường tráng của ông với bờ vai nở rộng, cái bụng phẳng phiu trong cái quần boxer bó sát. Ông kéo cái boxer xuống, con cặc ông bung ra cứng ngắc. Cặc ông bự quá chắc chắn là lớn hơn của anh chàng Trí rồi.
Ông trèo lên giường để cặc ông giữa hai chân bé, tưởng ông sẽ làm hệt như Trí đã làm với bé. Nhưng ông làm bé Như kinh ngạc khi ông cúi xuống hôn lên bụng bé Như tay ông mơn trớn vùng hạ bộ cho đến khi bé Như thấy hơi thở nóng hổi của ông phà vào lồn bé Như. Bé Như chống hai khuỷu tay lên để nhìn cho rõ, mắt bé Như chạm vào mắt ông. Ông hỏi:
– Em đã được ai bú lồn lần nào chưa?
Bé Như lắc đầu, ông mỉm cười rồi đưa lưỡi sâu vào trong lồn bé Như cả thân người bé Như như bật lên vì sướng. Tay ông banh hai mép lồn rộng ra rồi đánh lưỡi bật bật vào hột le của bé Như, ông nhìn vào mặt bé Như rồi lại tiếp tục bú cho hết nước.
– Ôi! Sướng quá!
Bé Như rên rỉ, cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng có một người đàn ông làm cho bé Như sướng đến như vậy. Ông bú lên hột le của bé Như trong khi hai tay ông tham lam mò lên mân mê núm vú bé Như. Ông bấm nhè nhẹ lên hai núm vú làm bé Như sướng lên đến chín tầng mây, Bé Như rú lên:
– Đúng chỗ đó, anh ơi bú em chỗ đó đi! Bé Như rên trong hoan lạc môi ông bấm chặt lấy mòng đóc mà bú mạnh làm bé Như quằn người trên giường.
Bé Như trở mình liên tục, miệng không ngăn được những tiếng rên rỉ. Môi ông tuyệt quá, lưỡi ông lại tiến sâu trong lồn bé Như, bé Như gào lên điên loạn, lưỡi ông nhịp nhàng rút ra đút vào trong lồn bé Như như ông đang đụ bé Như bằng lưỡi vậy. Mông bé Như cũng tự động hẩy tới lui theo nhịp đánh của lưỡi ông, rồi bỗng ông ngưng lại như để thưởng thức nhịp đụ của bé Như vào lưỡi ông. Bé Như cứ hẩy tới hẩy lui như vậy cho đến khi bé Như cảm thấy cơn cực khoái ào tới:
– Sướng quá anh ơi! Em sướng quá! Chịu hết nổi rồi! Bé Như la lớn rồi duỗi thẳng người ra, bắn khí ào ào vào lưỡi ông.
Ông Cường chồm lên người bé, hôn tới tấp lên mặt lên môi, bé Như nếm được cả dư vị dâm thủy của bé còn đọng lại trên lưỡi ông. Họ trao nhau những nụ hôn thắm thiết, tim bé Như như ngừng thở thốt lên một cách thành thật:
– Tuyệt vời quá anh ơi!
Ông ôm cứng lấy bé Như, hôn lên trán nói:
– Bú em sướng thật!
– Yêu em đi! Bé Như năn nỉ.
– Em biết không em kêu anh như vậy làm tim anh như muốn tan ra đó!
– Hãy yêu em đi! Bé Như nhắc lại.
Ông mỉm cười âu yếm, ông kéo hai chân bé Như cho quặp vào hai bên hông của ông, tay ông cầm con cặc to đùm cứng ngắc nhằm vào lỗ lồn nhỏ xíu của bé Như, bé Như cảm thấy lồn bé Như căng ra khi cặc ông đút vào. Bé Như khẽ rên lên vì đau. Đau thì có đau nhưng sướng làm sao đâu! Khi cặc ông đã vào lút cán, ông chống hai tay lên mà nhẹ nhàng đẩy vô rút ra.
Bé Như nhìn ông âu yếm. Họ làm tình với nhau say đắm. Thế giới bây giờ là của riêng Họ. Thật không thể nào so sánh được với kinh nghiệm làm tình lần đầu tiên của bé Như với Trí. Dượng biết cách làm cho bé Như sướng. Cuối cùng bé Như như chia sẻ thân xác cho người trong mộng của bé Như. Miệng ông rên rỉ trong lúc ông nắc thiệt mạnh cặc ông vào lồn bé Như:
– M… m… Lồn cưng bóp quá! Anh sướng quá!
Ông gia tăng tốc độ, bé Như lâng lâng như lên thiên đàng. Ông vừa chơi vừa bú vú. Bé Như lảm nhảm những lời yêu đương vào tai ông. Cặc.
Ông như xoáy hết qua trái lại qua bên phải. Rồi tự nhiên ông ngừng hỏi bé Như:
– Em có uống thuốc ngừa chưa?
– Uống rồi! Anh cứ cho vào trong đi.
– Anh ra đây em ơi. Ông như gầm lên rồi bé Như cảm nhận được những tia nước nóng hổi bắn vọt mạnh trong lồn bé Như.
Bé Như nhìn thấy vẻ thỏa mãn trong khuôn mặt ông rồi mắt ông nhắm lại, ông lăn ra nằm cạnh bé Như như để lấy lại hơi thở trong khi bé Như chồm lên người ông hôn tới tấp vào cổ vào mặt ông.
– Sorry, Như ơi! Anh ra sớm quá, bây giờ anh như cậu trai mới lớn vậy, ra lẹ quá!
Họ nhìn nhau cười vui vẻ.
– Em thấy như vậy là quá tuyệt rồi. Điều quan trọng đối với em bây giờ là anh yêu em, còn anh ra lẹ không có nghĩa là anh hết khả năng làm tình nữa!
Ông tỏ vẻ cảm động:
– Em muốn mình yêu nhau nữa hả?
– Muốn chứ! Em yêu anh mà.
– Anh cũng vậy, em đã chiếm ngự trong trái tim anh rồi!
Bé Như nằm xuống bên ông. Ông ôm bé Như thật chặt. Trời đã khuya, Họ cứ ôm nhau như vậy rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, bé Như quay sang bên cạnh, người tình của bé vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Ông ngáy nhè nhẹ, tim bé Như rộn lên khi ngắm ông ngủ rồi bé Như chiêm ngưỡng cái thân thể trần truồng của ông mắt bé Như không rời con cặc cứng ngắc đang dựng đứng lên trong cơn hứng tình buổi sáng mà bé Như đã được biết qua trong những quyển sách loại ái tình bửu giám của ngoại quốc (érection matinale)
Bé Như như không kìm hãm được nữa, bé Như nhẹ nhàng cúi xuống cầm lấy cặc của ông đưa vào miệng mình. Bé Như chưa bú cặc ai bao giờ. Bé Như muốn nhân cơ hội này thử hôn cặc ông xem sao. Cặc ông đã nằm trong miệng bé Như, bé Như nếm được vị mặn mặn của chất nước nhớt nhớt tiết ra trên đầu khấc, bé Như rà lưỡi liếm dài theo thân cặc to đùm của ông, Bé Như thấy ông chuyển người rên nhỏ, rồi ông mở mắt ra nhìn bé Như tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Ồ Như! Cưng của anh!
Bé Như tiếp tục cho cặc ông sâu trong miệng bé Như bú mạnh hơn, bé Như để cho môi bé Như ôm sát lấy thân cặc, cứ vậy đầu bé Như rút lên chúc xuống như gà mổ thóc vậy. Ông như khuyến khích bé Như bằng cách luồn tay vào tóc bé Như rồi nhấn đầu bé Như lên xuống nhẹ nhàng:
– M… ừm… Ông rên nhỏ.
Cặc ông căng cứng như lúc nó nằm trong lồn bé Như khi ông chơi bé Như. Bé Như sờ nắn hai hòn đạn một cách thích thú, nó nóng hổi, bé Như bóp nhè nhẹ trong lúc ông rên lên thống khoái:
– Anh sắp ra đó! Em nuốt đi nhé! Nuốt hết nhé em!
Cặc ông giật giật Như hồi, ông xả hết tinh khí đầy vào miệng bé Như. Ông như gầm lên, hẩy mạnh mông lên như đụ vào miệng bé Như rồi ông cứ bơm như vậy cho đến lúc không còn gì để bắn ra nữa. Bé Như thì ông ra tới đâu bé Như nuốt hết đến đó, bé Như cũng phải đền bù lại cho ông lúc ông mút hết dâm thủy của bé Như chứ!
– Đã quá trời ơi! Ông la lớn rồi rút cặc ra khỏi miệng bé Như. Bé Như thông cảm với cơn sướng khoái của ông. Bé Như hỏi nhỏ:
– Anh OK chứ?
Ông lườm bé Như:
– Cưng hỏi hơi thừa đấy!
Bé Như nằm dài lên người ông ngả đầu lên bộ ngực rắn chắc của ông. Ông vuốt ve tóc bé Như rồi hôn nhẹ lên trán bé Như.
– Em làm vậy vì em muốn cho anh sung sướng!
– Anh sướng lắm mà em đã làm vậy lần nào chưa?
– Đây là lần đầu tiên trong đời. Không hiểu em làm có đúng không nữa?
– Em làm hết xẩy. Anh sướng điên lên vì em đó! Bé Như lại nhìn vào mắt ông:
– Em yêu anh!
Bé Như cảm thấy cặc ông lại cứng lên cộm vào bên hông bé Như:
– Hình như anh lại nổi hứng rồi hả?
– Thì em cứ coi thì biết.
– Em muốn anh yêu em nữa.
– Anh cũng vậy.
Ông đặt bé Như nhẹ nhàng ngả lưng xuống giường rồi nhìn sâu trong mắt bé Như, vuốt ve khuôn mặt bé Như:
– Lần này anh yêu em lâu hơn nhé!
Sáng đó Họ làm tình với nhau lần nữa, ông làm bé Như sướng thật nhiều bé Như đạt tới cơn cực khoái còn ông thì phóng tinh xối xả mạnh vào trong lồn bé Như.
Sau hồi “yêu nhau dài lâu, yêu nhau đậm sâu” như vậy, Họ vào phòng tắm mở nước nóng tắm cho nhau. Ông Cường làm món điểm tâm hột gà Họ ngồi ăn bên nhau. Chợt mặt bé Như sụ xuống vì buồn, dượng nhận được thấy ngay, ông hỏi bé Như săn đón:
– Em làm sao vậy?
– Thì chuyện giữa chúng mình với nhau mà. Anh biết đấy chỉ còn một tháng nữa là em phải rời đây để vào giảng đường đại học, chúng mình không còn có nhiều thời gian bên nhau.
Dượng đứng dậy đến bên bé Như, vòng tay choàng qua người bé Như an ủi:
– Có vậy mà anh tưởng chuyện gì quan trong lắm chứ. Thì chúng mình vẫn gặp nhau vào mỗi tối mà và những ngày nghỉ lễ cả suốt kỳ nghỉ hè nữa chứ!
Bé Như vẫn còn nức lên, dượng phải chùi nước mắt rồi hôn vào môi bé Như.
– Thì em vẫn biết vậy nhưng ở nhà lỡ anh kiếm được bà nào khác thì sao?
– Việc gì anh phải kiếm ai, đối với anh em là tất cả mà!
– Nhưng khi em vắng nhà làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi anh có một mình.
– Như ơi! Ba năm nay anh vẫn sống trơ trọi một mình thì chỉ vài tháng mà nghĩa lý gì!
– Em chỉ sợ anh ăn quen rồi nhịn không quen. Đàn ông là vậy, họ mau quên lắm!
– Cưng ơi, không phải đàn ông nào cũng vậy, em cứ vơ đũa cả nắm, có phải ai cũng như ai đâu.
Bé Như vẫn còn ấm ức khóc:
– Có lẽ em nhận xét sai về anh!
– Còn em thì sao? Anh ở đây lui cui một mình trong khi em ở đó có biết bao gã đàn ông con trai trẻ đẹp con nhà giàu theo đuổi em ở trường thì sao? Anh phải làm gì?
Bé Như cũng hơi ngỡ ngàng:
– Anh cứ yên tâm. Thứ nhất anh không già. Thứ hai là không có gã đàn ông con trai nào có thể so sánh được với anh. Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em. Còn nếu bây giờ tình yêu của em có đủ mạnh thì chúng ta có thể vượt qua bốn năm đại học của em rồi sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ tính tới.
– Sau khi tốt nghiệp à! Em sẽ ở mãi bên anh, em biết chắc chắn là như vậy.
– Anh cũng muốn như vậy nhưng chỉ có thời gian đủ để trả lời thôi, còn bây giờ thì chúng ta hãy tận hưởng những gì chúng ta hiện có…
– Em cũng muốn vậy. Bé Như mỉm cười gật đầu. Em yêu những gì mình đang có!
– Anh cũng vậy, anh chỉ biết hiện tại mình đang hạnh phúc. Họ thông cảm nhau rồi tiếp tục bữa điểm tâm.
Họ sống hạnh phúc bên nhau như vậy đến cuối tháng rồi bé Như cũng phải xa ông để bước vào ngưỡng cửa đại học. Bé Như cũng thú thật rằng có nhiều nam sinh theo đuổi bé Như họ tán tỉnh rồi rủ bé Như đi chơi, nhưng bé Như chẳng màng tới họ một chút mảy may nào. Hầu như mỗi ngày bé Như lại trở về nhà với dượng như Họ đã thỏa thuận với nhau. Họ hiện yêu nhau và sẽ mãi mãi yêu nhau. Chẳng có ai ngoài Họ biết chuyện này. Bé Như cũng không còn liên lạc với Dạ Lan cả năm nay rồi nhưng bé Như biết tính tình cô ta không thay đổi hơn nữa bé Như cũng chưa bao giờ kể cho cô ta nghe về chuyện giữa Họ.
Rồi cũng hết năm cuối của bậc đại học và bé Như tốt nghiệp. Bé Như trở về tỉnh nhà và xin được một chỗ dạy học tại đây. Ông Cường và bé Như vẫn tiếp tục sống với nhau như một cặp vợ chồng, Họ thường đi chơi xa, những nơi mà Họ ít gặp người quen để có thể tự do bên nhau.
Một chiều nọ, sau khi yêu nhau, bé Như nhận thấy vẻ mặt dượng có vẻ vui tươi khác thường, biết là có chuyện gì đó, bé Như hỏi:
– Rồi, có chuyện gì vậy?
Ông Cường cười lắc đầu:
– Có gì đâu! Tại sao em lại hỏi vậy?
– Em biết anh giấu em điều gì phải không?
– Có thể! Dượng làm bộ ỡm ờ.
– Vậy nói đi, anh phải cho em biết!
Ông làm mặt nghiêm với bé Như:
– Nếu em muốn biết phải nhắm mắt lại rồi xòe bàn tay ra!
Bé Như làm theo lời ông, ông cầm lấy bàn tay bé Như rồi đặt một cái gì đó trong lòng bàn tay bé Như xong ông cụp lại nói.
– Bây giờ em mở mắt ra coi đi!
Bé Như mở mắt ra nhìn, trong lòng bàn tay bé Như một chiếc nhẫn hột xoàn long lanh. Bé Như mừng rú lên:
– Trời ơi!
– Như à, em có muốn làm vợ của anh không? Anh yêu em quá. Anh muốn sống hết quãng đời còn lại bên em.
– Em chịu! Vừa nói bé Như vừa choàng tay đeo lấy cổ ông. Ông cười thật tươi:
– Để anh đeo nhẫn cho em hãy.
Tim bé Như đập rộn ràng trong lúc ông đeo nhẫn cho bé Như:
– Em muốn tụi mình làm đám cưới!
– Anh cũng muốn vậy, nhưng vì anh đã nhận em làm con nuôi rồi anh không thể làm đám cưới với em được nữa, tuy nhiên chúng mình vẫn có thể.
Sống bên nhau như vợ chồng chẳng ai thèm để ý đến tụi mình đâu!
– Em yêu anh nhiều lắm. Bé Như ôm hôn ông thật đắm đuối.
Họ sống bên nhau như vợ chồng đã được trên sáu tháng rồi, càng ngày Họ càng gắn bó với nhau hơn. Bé Như nghĩ cũng thiệt là lạ, bé đã tìm thấy tình yêu trong chính ngôi nhà. Bé Như không còn nghĩ ông là cha nuôi của bé Như nữa. Với bé Như ông chỉ là một người đàn ông mà bé Như yêu và thuần túy chỉ như vậy thôi.
Bé Như đã giấu không nói cho ông một điều bí mật, cho tới buổi chiều hôm đó khi ông đi làm về, có lẽ linh tính cho ông biết à bé Như giấu ông gì đó, nhưng ông không tra hỏi gì bé Như cả, cho đến khuya hôm đó khi Họ nằm bên nhau trên giường, bé Như nghĩ đó là lúc thuận tiện để nói cho ông hay. Ông nhìn bé Như với nét mặt lo âu còn bé Như thì chơi trò nhức nhối:
– Có gì vậy? Sao anh nhìn em kỹ thế?
– Nói cho anh biết đi mà… Ông nài nỉ.
– Có gì đâu mà nói!
– Như ơi, nhất định em đang giấu anh điều gì phải không?
– Có thể! Bé Như vẫn chối quanh.
Ông ôm lấy bé Như.
– Bây giờ mà em còn chơi trò “đố ai” nữa hay sao?
Bé Như cười lớn:
– Em chỉ muốn nói… cho anh biết… anh sắp… anh sắp làm cha rồi!
Ông ôm chặt lấy bé Như rồi đặt tay lên bụng bé Như:
– Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời…
Bé Như cũng cười lại:
– Còn anh, anh cũng là một người cha… trên cả tuyệt vời, em biết chắc vậy.
Họ cùng phá lên cười rồi ôm lấy nhau, như những cặp vợ chồng bình thường. Tình yêu của Họ mãnh liệt không phải là tình cha con mà là tình yêu vợ chồng đúng nghĩa của nó…