Đang tĩnh lặng bỗng có tiếng chuông điện thoại như xé màn đêm, kéo tôi trở lại, đầu tôi vang lên những tiếng nhạc chuông. “Chị về rồi, chị về rồi” tôi nhanh chóng móc điện thoại ra, nhưng mà… không phải là số chị, mà là số thằng Toàn, nó gọi cho mình làm gì nhỉ, tôi cảm thấy quái lạ, nhưng chỉ cần không phải là Linh gọi là được rồi, tôi cầm máy lên, nghe xong tôi giật mình nói :
– Cái gì, thằng Tuân chở con Hương bị tại nạn hả, ở đâu, chỗ nào nói nhanh.
Tôi nghe mà giật thót mình, thằng bạn thân chí cốt của tôi từ nhỏ lại bị tai nạn ngay lúc này sao, lại còn đang chở con người yêu của nó nữa chứ, mà thằng mặt loz Toàn ăn nói chả rõ cái gì cả, chả biết nó có bị làm sao không. Tôi chả còn suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh thằng bạn thân từ bé, giờ nghe tin nó tai nạn, không biết sống chết, giọng thằng Toàn như nức nở, tôi lao nhanh qua mái nhà, chạy nhanh từ trên nhà xuống, bố mẹ thấy tôi đi từ trên tầng 2 xuống, ngơ ngơ ngác ngác, đang định hỏi tôi cái gì đó, nhưng mà tôi đâu có để ý, tôi phóng xe máy đến ngay chỗ thằng Toàn nói, lòng tràn nhập sự sợ hãi, hồi Tết, thằng bạn mà tôi thân từ năm cấp 2, lên cấp 3 thì tách lớp, nhưng mà vẫn chơi với nó, tết năm đó, nó uống quá chén, đã sảy ra tai nạn làm tôi rất buồn, nó đã vĩnh viễn ra đi, giờ lại nghe tin thằng Tuân bị tiếp, tôi chả biết làm sao cả.
Xe phi nhanh đến chỗ thằng Toàn nói, thấy 1 đám đang đứng lố nhố, thì ra là thật rồi sao, thằng Tuân bị thật rồi sao. Xe vừa đến, tôi đạp chống phi xuống nhìn xung quanh, chả thấy cái mẹ gì, không thấy xe đổ, không thấy công an, các mảnh vỡ của 1 vụ tai nạn càng không có, rồi từ đâu đó có tiếng nói :
– A, nó đến rồi kìa, nó đến rồi đó.
Tôi nhìn về hướng đó, thấy 1 đám người chạy đến, có lũ bạn của tôi, thằng Toàn, cái Linh, thằng Tuân, con Hương , đầy đủ cả. Tôi sững lại, tôi đã hiểu ra, hiểu ra rồi, chúng nó đã áp dụng cái cách mà tôi đã làm với chị, tôi đứng đó, tôi đã hiểu cái cảm giác của chị hôm đó, tôi lặng im nhìn tụi nó, tay nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, thằng Toàn vỗ lên vai tôi nói :
– Cách này hay à nha, kéo được nó ra đây luôn, lại ăn mặc chỉnh tề nữa chứ, quá tốt rồi.
Tôi nghe cái giọng hô hố của nó, tôi không kìm được, tôi đẩy tay nó ra, tôi vung tay đấm 1 cái rất mạnh thẳng vào mồm nó, may mà nó kịp phản ưng, cúi cái đầu xuống, nên chỉ chạm vào đỉnh đầu nó, nó sợ hãi lùi lại, không giám cười nữa, tôi chỉ thằng vào mặt nó nói :
– Tao nói cho mày biết , lần sau mà còn lôi bạn bè ra đùa kiểu đó, tao sẽ đấm gãy hết răng của mày luôn đó.
Tôi lại đảo mắt nhìn thằng Tuân, và cả lũ, tất cả đã thôi cười, nhìn tôi như 1 tên lưu manh, tôi chỉ tay vào thằng Tuân, tôi bảo :
– Cách này do mày nghĩ ra phải không, lần này tao nói trước, lần sau mà còn dùng cái kiểu này kêu tao ra nữa, thì đéo có bạn bè nữa đâu.
Thằng Tuân im lặng nhìn thằng Toàn, nó biết tôi thật sự tức, con Linh đi ra, nó mếu máo bảo :
– Mình…. mình không nghĩ là cậu sẽ tức giận như thế, đó là chủ ý của mình, tại chiều nay cậu nói có việc bận, mình muốn kéo cậu đến đây, tối nay lớp mình họp mặt đông đủ, Tuân và Hương là nhân vật chính, có chuyện muốn nói, Tuân bảo là chuyện quan trọng của 2 đứa nó, không thể thiếu cậu được, nên mình mới nghĩ ra cách này kêu cậu đến, cậu không làm sao chứ.
Tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi nhìn khắp mọi người, đúng là tôi hơi quá, ai nấy đều đang sợ hãi, không khí tĩnh lặng, tôi nói :
– Ừhm, mình xin lỗi mọi người, nhưng mọi người hiểu có biết lúc nghe tin nó tai nạn mình lo thế nào không, giờ lại biết bị lừa nên cảm thấy rất tức không kìm nén được.
Tôi nhìn thằng Toàn, và thằng Tuân, tôi nói :
– Thôi được rồi, cho tao xin lỗi, chả mấy khi lớp đông đủ, có chuyện gì mà làm lớn dữ ha.
Tôi làm mặt cười cười, không khí thôi không còn nặng nề nữa, thằng Toan đi lên, nó bảo :
– Ừhm, tao cũng biết là làm quá với mày, tình cảm bạn bè thế là được rồi , coi như không nhìn lầm thằng bạn như mày.
Cả lũ cười ầm lên, Thằng Tuân như đang muốn nói cái gì, tiếng chuông điện thoại lại 1 lần nữa vang lên, lần này thì là của chị, tôi thở dài , nghe máy, tiếng chị vang lên :
– Em đang ở đâu đó, qua đưa chị chìa khóa nào, chị về nhà rồi.
Tiếng xe máy, tiếng bọn bạn tôi ồn ào lọt vào điện thoại, tôi nói :
– Vâng, em về ngay, chị đợi em chút .
Tiếng chị lại nói :
– Em đang đi chơi với bạn ah.
Tôi ngần ngừ, tôi bảo :
– Vâng, nhưng mà em về ngay đây, đợi em chút.
Tôi cúp máy, đang tính nói chào bọn nó rồi về, thằng Tuân nhìn tôi nó bảo :
– Sao, mày đên rồi, còn lại định đi ngay ah, bạn bè đông đủ cả ở đây, tao còn có chuyện muốn nói, mày vì cuộc điện thoại của con bồ mày mà bỏ lại tất cả anh em ah.
Nó nhìn tôi, tôi lặng cả người, chưa bao giờ nó nghiêm chỉnh như thế, tôi cảm thấy hơi sơ sợ, cái thằng này lấc ca lấc cấc mà h lại nghiêm mặt thế, con Linh lúc la lúc lắc ngón tay, trên tay là nó chùm chìa khóa xe máy của tôi, nó cười cười :
– Sơn không về được đâu, tớ cầm chìa khóa xe máy rồi, Tuân không phải lo, bọn mình đi vào trong thôi, hôm nay Tuân và Hương là nhân vật chính đó.
Rồi nó kéo tay tôi, nó bảo :
– Mình vào trong thôi, cậu cũng nên ở lại nghe xem 2 đứa nó nói cái gì chứ, chút nữa mình đưa chìa khóa cho mà, không cần lo.
Nó cười híp cả mắt, nó vẫn mặc cái váy đen đó. “Con này, chắc chiều nay không tắm chắc rồi” Tôi thầm nghĩ, tay nó ôm ghì lấy tay tôi, ấn lên bờ ngực nó căng tròn, mềm mại, đi theo tôi vào trong. Tôi lắc đầu, thôi ngồi nghe xem nó nói cái gì, dù sao hôm nay mọi người đông đủ, 2 đứa nó lại có việc, giờ cũng còn sớm, với lại tôi bảo chị chờ rồi mà, nhưng để cho chắc ăn, tôi móc điện thoại ra, đang định nhắn tin kêu chị chờ thêm 1 chút thì thằng Tuân giật lấy, nó bảo :
– Giờ mày có bạn gái rồi, mày chả coi tao ra gì rồi đúng không, chờ tao nói xong chuyên, tao đưa điện thoại cho.
Tôi hầm hầm nhìn nó, đang muốn túm cổ nó lấy lại cái điện thoại, đã thấy cái Hương túm tay tôi nó bảo :
– Thôi, đến rồi thì ngồi chút đi, vội gì mà vội dữ vậy.
“Không phải vội mà là rất vội, xoong nồi xong cả rồi, đang chờ về nấu đây này” Nhưng mà 2 đứa nó đều nói vậy, tôi còn biết làm gì nữa. Linh thì vẫn ôm ghì lấy tay tôi, trông rất tình cảm, nó kéo tôi ngồi xuống, cả lũ tập trung đông đủ, tiếng cười nói trông có vẻ khá là vui, sinh viên năm 1 mới về, đâu cũng thế cả,mãi 1 lúc sau mới ngớt. Thằng Tuân giơ giơ tay, ra vẻ ý nói mọi người trật tự.
”Mẹ kiếp, rồi cũng vào việc chính rồi, xem xem nó nói cái gì.”
Người tôi nóng như có kiến bò, đứng ngồi không yên, lại còn phải liên tục tiếp chuyện cái Linh và đám bạn, chỉ mong nhanh nhanh rồi về, tôi quyết định nán lại ở đây 30p rồi đi, coi như thế là đã quá ổn rồi, với lại tôi tin chị sẽ đợi tôi, 30p thì cũng giống như hôm thứ 7 tôi đợi chị thay đồ, cũng nhanh thôi mà.
Nghe thằng Tuân nói xong, tôi tý thì phun ra ngụm nước, tức hộc máu, muốn bước lên đập cho nó 1 cái, tưởng chuyện gì, thế mà cứ làm ra vẻ quan trọng lắm, tôi lại cứ nghĩ chúng nó đình công cưới sớm mong anh em ủng hộ hay là tập trung anh em quyên góp tiền phá thai cho con Hương kìa, hóa ra nó lại tập trung anh em để tuyên bố là nó với con Hương công khai quan hệ yêu nhau. ĐM, nghe chuối không thể tả được, tôi nghĩ tổng số lông lồn con Hương + số lông chym thằng Tuân bằng bao nhiêu tụi nó có khi đã thuộc lầu rồi ý chứ, còn ra vẻ công khai quan hệ, thế mà bọn trong lớp vỗ tay nhiệt liệt , 1 vài thằng hai lúa còn lên chúc mừng nắm tay như trong hôn lễ, bó chym, đéo đỡ được, con Linh ngồi bên vỗ tay hớn hở như ngạc nhiên lắm, đúng là khéo diễn trò.
Tôi chăm chăm ngó đồng hồ, cũng gần được 30p rồi, tôi quay sang cái Linh :
– Ê, đưa chìa khóa xe máy đây, tớ còn về.
Con Linh chu môi lên :
– Ở lại chút đi, mới tý đã về, mấy người mọi người đông thế này, tý còn hát nữa mà.
Tôi nói :
– Thôi, ở đây như thế là quá lắm rồi đó, chuyện chính nghe xong rồi, tớ đi đây, có đưa chìa khóa không thì bảo.
Nó nhìn tôi, ấm ức lắm, nó ném chìa khóa cho tôi :
– Đó, thì đi đi, đi nhanh lên cho khuất mắt, đi mà kè kè với con nào đó .
“Ơ cái con này, tự nhiên động kinh, ai làm gì nó cơ chứ.” Tôi cũng chả thèm chấp nó, chạy lên chỗ thằng Tuân :
– Đưa điện thoại đây tao về mày, không má tao kêu đó .
Nó nhìn đồng hồ :
– Mới gần 9h, kêu cái gì, kệ đi, ngồi chút đi, tý còn hát, hôm nay chơi đêm, mấy khi đông vui thế này, mày về lại đi với con bồ mày chứ gì.
Tôi nói luôn :
– Không phải, bồ cái con khỉ, tao có chuyện mà, không gấp thì tao đâu có thế này, không phải mày không biết tao, tao có chuyện thật đó.
Nó nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài, cầm cái điện thoại ném cho tôi:
– Đó, thì về đi, chán mày quá .
– Mày chửi tao cũng phải té, tao đi đây, bye bọn nó hộ tao nhé.
Tôi cầm điện thoại, đi thằng ra ngoài cửa, vội ra lấy xe, loay hoay 1 lúc hơn 9h mới lấy được xe, tôi vội kéo ga thật nhanh lao về nhà, lòng thầm nghĩ “chắc chắc chị sẽ chờ tôi, chắc chắn chị sẽ chờ tôi”.
Đọc phần 13 tại đây : phần 13