Chị xòe bàn tay trắng trẻo ra trước mặt tôi, nhìn tôi yêu kiều, cái miệng chu chu lên, chị nói :
– Nào, đưa đây.
– Đưa, đưa cái gì cho chị. – Tôi nhìn chị chả hiểu gì .
– Quà, đưa quà đây, không có quà đừng hòng được cắt bánh nha – chị vẫy vẫy bàn tay xinh xắn.
“Ah đúng rồi, thế mà tôi quên khuấy mất, chắc là vui quá nên tôi quên, mà bà này gớm nha, dám vòi mình quà, phải để mình tự tặng chứ, hứ” Tôi trêu chị :
– Trời ơi, bóng bay nè, bóng thổi nè, bánh sinh nhật nè, nến nè rồi nhạc nè, toàn cái bất ngờ, quà đó chứ còn quà ở đâu nữa ..
Chị chun cái mũi xinh xinh, cái môi cong lên nói :
– Hứ, còn lâu, mấy cái đó không tính, không có quà thì thôi, không cho cắt bánh, về mang quà ra đây rồi cắt bánh sau.
“Á, trắng trợn, giám đuổi tôi về chứ, hứ, lại về thật cho mà khóc bây giờ” Tôi thò tay vào túi quần, ra vẻ khổ sở lắc đầu, móc ra cái hộp nhỏ đã gói cẩn thận từ lâu, tôi giả bộ khổ sở nói :
– Đó, may mà em để quên cái này trong túi, không lại không được cắt bánh rồi, chị ác quá vậy.
Chị cười tươi lắm, 1 tay che cái miệng đang cười khúc khích, tay kia cầm món quà tôi đưa :
– Đó, phải thế mà ngoan chứ.
Tôi nhăn mặt, lại còn khen tôi ngoan nữa chứ, nhìn chị vuốt ve hộp quà, tôi rất vui, chị tò mò nhìn hộp quà, chị bảo :
– Nói thế thôi, chứ chị biết thừa em sẽ chuẩn bị quà mà – hồi lại cười 1 cái rất là ngọt ngào, lại nói tiếp.
– Chị mở ra xem nhé ?
– Ồ, tất nhiên rồi, chị mở đi, ai cấm chị đâu.
Tôi chống cằm nhìn chị đang mở món quà.
Chị mở món quà ra, đôi mắt long lanh ngắm nhìn, thấy chị lặng đi 1 hồi, tôi đoán là chị rất thích rồi, tôi tủm tỉm cười, chị cầm cái vòng đó lên, đôi mắt long lanh chăm chú ngắm nghía, chi gật gù ra vẻ đây ta lắm , chị bảo :
– Cũng khá đẹp đó, chắc là hàng xịn đây, coi như là có mắt thẩm mỹ 1 chút đó, uhmmm, tạm được hi hi.
“Hừm, cái vòng tôi mua đẹp thế mà chỉ khen là tạm được, nhớ đó.” Tôi biết thừa chị đang khiêu khích thôi, tôi nói :
– Xịn gì đâu, hàng giảm giá bên đường, em tiện nên tạt vào mua thôi mà, cũng chả đáng là bao đâu.
Chị liếc sang nhìn tôi, đôi môi tủm tỉm cười, chị nói :
– Thật sự là rất đẹp, đẹp lắm, chị rất thích nó, nhưng mà….- chị hơi khẽ nhíu mày khi yếm cái vòng lên cổ tay, chị nói:
– Em chọn hơi to, chị mà đeo sợ tuột mất .
Tôi vẫn chống cằm trên bàn, tôi nhìn chị, tôi cười nói :
– Nó to như thể bởi vì vốn dĩ, nó đâu phải dùng để đeo ở cổ tay, mà là đeo ở cổ chân mà, hi, có cần em đeo cho chị không.
Chị ngạc nhiên nhìn tôi :
– Sao, đeo ở cổ chân ah, lạ nhỉ,chưa ai tặng kiểu này cho chị bao giờ, thôi để chị tự đeo xem sao vậy.
Thật ra tôi đã xem 1 bộ phim, từ rất lâu rồi, khi tôi còn nhỏ, tên phim là gì cũng không nhớ lắm, tôi nhớ có đoạn chàng trai cũng tặng 1 cái vòng cho cô gái nhân ngày sinh nhật, cô ấy cũng như chị, yếm lên cổ tay rồi chê là to quá, chàng trai lặng lẽ cầm lấy cái vòng, quỳ xuống bên cạnh cô gái, rồi lặng lẽ đeo vào cổ chân cô gái, còn nói rằng :
“Người ta nói tặng vòng đeo tay chỉ trói nhau được 1 đời, tặng vòng đeo chân thì trói nhau được 10 đời”.
Cô gái thì ngồi im, gần như chết lặng, đó là đoạn tôi rất thích trong bộ phim đó, nên nhớ rất rõ. Tôi và chị thì không cùng hoàn cảnh thế được, tôi cũng không thể quá trơ trẽn quỳ xuống mà đeo vòng vào chân chị được, nếu chị đúng là 20 tuổi, chưa gia đinh và là người yêu chính thức của tôi, thì có lẽ tôi sẽ làm như thế, nhưng ở đây mọi chuyện đều khác, không thể cứ áp dụng tùy tiện được.
Chị khẽ tháo guốc, nâng đôi chân lên, yêm thử, rồi tủm tỉm cười, đeo vào cổ chân mình, phải nói là chiếc vòng đó rất hợp với cái cổ chân trắng trẻo xinh xắn của chị, tôi rất vui, chị duỗi chân ra, ngắm ngắm, rồi bảo :
– Rất đẹp, phải nói là ý kiến không tồi chút nào.
Tôi lặng im, mỉm cười nhìn chị đang nghịch nghịch cái vòng đeo chân đó, hạnh phúc đến thật bất ngờ, nó đến khi tôi đã tuyệt vọng nhất, khi mà tôi đã không còn 1 tia hi vọng, chị đã về như đem lại 1 niềm vui lớn cho tôi. Chúng tôi cười cười nói nói, trong ánh nến vàng nhè nhẹ,lời bài hát ngân lên nhè nhẹ trong căn phòng ấm áp( nhân đây tôi cũng nói 1 kinh nghiệm nhỏ : khi 2 người ở trong 1 phòng, tốt nhất các bạn nên bật 1 bài nhạc tình nhẹ nhàng, không khí sẽ đỡ tẻ nhạt khi mà tạm thời chưa nghĩa ra cái gì để nói chuyện, nên tốt nhất nên dắt túi vài bài hát đi là vừa), tiếng nến cháy kêu tý tách hòa cũng tiếng chị vui vè, tiếng cười nhẹ của tôi, chúng tôi đang ăn bánh, cảm nhận sự ngon ngọt của cái bánh như chính không gian ngọt ngào này, chị còn khiêu khích hơn, chị khui 1 chai vang đỏ của Pháp chính hiệu ( chứ cái loại vang nổ hay vang đỏ Thăng long thì mua về chật nhà, chứ đừng nói là uống.) gọi là đồ uống mừng Sn chị.
Cứ thế thời gian chậm chậm trôi, khuôn mặt bé nhỏ xinh nhắn đỏ bừng lên vì rượu vang, tôi từ từ kể lại vụ việc tối nay cho chị nghe, chị rất chăm chú lắng nghe rồi gật gù như đã hiểu, tôi hỏi lại :
– Thế còn chị, tối nay chị đã làm gì .
Chị mơ màng, rồi nói :
– Thì cũng không có gì cả, chị tan làm, đi thằng đến nhà ông bà, ông bà làm tiệc sinh nhật cho chị, cùng nhau nấu vài món ngon rồi ăn mừng , tâm hơn 8h thì chị chào ông bà, chị về nhà và chị định…..
Chị ngập ngừng không nói, tôi hỏi :
– Chị về nhà định làm gì .
Chí hơi ngượng, chị cúi đầu nói nhỏ :
– Chị lấy lý do là em cầm chìa khóa nên ép em ở nhà đợi chị đó, em nhớ không.
Rồi chị im lặng, rồi sau đó như không nghe thấy tôi nói gì cả, tiếng chị lại nói :
– Chị muốn về sớm 1 chút để mời em đi ăn, coi như là chúc mừng sinh nhật cho chị, nhưng mà …..
Chị nói giọng lí nhí, tôi phải khuyến khích chị:
– Nhưng mà sao, chị nói bé quá em không nghe rõ, giữa em và chị còn có gì mà khó nói nữa chứ .
Chị lại nói :
– Nhưng mà lúc chị về, chị đã gọi điện thoại cho em ra đưa chị chìa khóa, lúc đó chị đã rất mong chờ em đến, chị sẽ mời em đi ăn và sẽ nói cho em biết hôm nay là sinh nhật chị, nhưng mà biết em đi chơi với bạn, lại chờ 1 lúc không thấy em về, chị đã thấy rất buồn và thất vọng, chị không biết phải làm gì, chìa khóa thì không có, chị cũng tính lên nhà ông bà ngủ, sáng mai đi làm, nhưng mà…
Tôi chăm chú nhìn chị, tôi cảm nhận lúc đó chị cũng giống tôi lúc trước, 1 cảm nhận sâu sắc về sự chờ đợi trong vô vọng, tiếng chị vang lên nhè nhẹ :
– Chị không đành lòng, chị cảm thấy trống trải, chị chưa muốn về nhà ông bà, chị đã đến 1 cửa hàng, chị đã ngồi uống nước ở đó, lúc đó chị đang rất buồn, chị không muốn bị ai quấy rầy nên đã tắt điện thoại, rồi nhìn đồng hồ gần 11h rồi, chị nghĩ nên trở về nhà ông bà để ngủ, nên đã ra về, và bật máy điện thoại lên, chị đã đọc được tn của em, nên chị… chị đã về nhà và rồi…. em biết không, chị đã rất bất ngờ và xúc động vì những gì em đã làm cho chị .
Nước mắt khẽ rơi, 2 bờ vai run lên nhè nhè, tiếng thở thổn thức nhè nhẹ vang lên trong đêm tối, khóe mắt tôi ướt ướt, sống mũi cay cay, tôi cảm nhận được chị lúc đó, cũng như tôi, tuyệt vọng, mất cảm giác, chán nản, tôi lặng lẽ đứng lên, tiến lại gần người chị. Tôi kéo chị đứng dậy, ôm chị vào lòng, chị gục đầu vào vai tôi, tiếng khóc hạnh phúc nấc lên nhè nhẹ, tôi thì thầm vào tai chị :
– Chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao, còn khóc cái gì nữa, cười lên cho em xem nào.
Tôi cười hi hi, chị nhéo lên eo tôi 1 cái, rồi ôm lấy tôi. Tôi khẽ ôm chị, cảm nhận thân hình bé nhỏ xinh xắn đó đang run rẩy trong lòng tôi, lắng nghe hương vị của hạnh phúc hòa lẫn cũng tiếng nhạc ngân cao,trong không gian, bóng tối bao trùm phủ xuống lên thân hình 2 người lặng lẽ ôm lấy nhau.
Tôi đẩy chị ra, nước mắt đã thôi không còn rới xuống, 2 gò má chỉ còn lại những vệt nước đã khô, tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, đôi mắt long lanh, trong vắt đang nhìn tôi, bờ môi căng mọng run rẩy, mặt chị ửng hồng lên vì rượu, thân hình khiêu gợi quyến rũ, ngực phập phồng nhấp nhô theo hơi thở.
Tôi không suy nghĩ được nhiều nữa, chầm chậm tiến lên, hôn lên đôi môi bé nhỏ, cảm giác ngọt lịm lan tỏa khắp người, hít thở hương thơm trên người chị, chị ôm lấy tôi, nhẹ nhàng rướn người lên, hôn nhẹ lên bờ môi tôi, 2 mắt nhắm nghiền, chậm chậm chìm đắm vào cơn mê.
Tôi cúi người xuống, bế bổng chị lên, chị hơi giật mình, nhưng không phản đối, để im cho tôi bế, 2 tay khẽ quàng qua cổ tôi, khuôn mặt áp sát vào ngực tôi, cứ thế chầm chậm, đôi đặt chị lên chiếc giường, cũng từ từ nằm xuống, bên cạnh chị, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi căng mộng đang khao khát, chờ mong.
Tôi hơi nằm đè lên chị, cảm nhận thân hình mềm mại phía dưới, ngửi mùi thơm từ cơ thể chị, chị vẫn quàng tay qua cổ tôi, đôi mắt long lanh đang nhìn thằng vào tôi, đôi mắt như ấm áp, quyến rũ, đôi môi cười nhẹ, chị bảo :
– Bài hát này là bài gì vậy, sao lần nào em cũng bật được bài nghe hay thế .
Tôi nhìn chị âu yếm, khẽ vuốt ve mớ tóc mai, véo nhẹ lên gò má mịn màng, tôi bảo :
– Sáng mai chị bật máy tính, chẳng phải là biết sao.
– Không thích, thích biết ngay bây giờ, không nói là chị đứng lên xem tên bài hát đó.
Chị vùng vằng như muốn ngồi dậy. Tôi chịu thua, tôi giữ lấy vai chi, tôi khẽ thì thầm :
– Tên nó là First Love của Utada hikaru.
Rồi mỉm cười, hôn lên vành tai của chị, lần lần xuống bờ môi ngọt ngào, chị gõ nhẹ lên trán tôi 1 cái, tủm tỉm cười, rồi quàng tay qua cổ tôi, miệng thì thào :
– Cởi áo chị ra đi.
Đọc phần 15 tại đây : phần 15