Cả ngày hôm đó trôi qua thật yên bình, sáng sớm tôi ra hồ gần nhà lượn mấy vòng, buổi sáng thì qua nhà thằng Tuân chơi, gọi thêm cả thằng Toàn và 1 thằng trong xóm, làm hội bàn tròn đến tận quá trưa mới đi ăn, đến chiều lại rủ được 1 đám đi ra ngoài chiến chế, cũng mất mấy hôm không đi được, hôm nay tinh thần anh em lên cao quá, toàn đánh kèo lớn, tiếng chửi bới, tiếng cười ầm ầm cả quán, mấy thằng cởi trần trùng trục trông như là cái ổ nghiện, đến là buồn cười, cái gì vui thì cũng trôi qua rất là nhanh, vèo 1 cái đã cuối chiều rồi, tôi trở về tắm rửa, chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, lòng thấy phấn khởi và vui vẻ, dường như đã quên hết mọi chuyện về Linh và tên Hiếu kia, trong bữa cơm, tranh thủ bố mẹ đang vui vẻ, nói luôn về chuyện đi biển với lớp, dự kiến là 2 ngày 1 đêm.
Bố tôi ủng hộ luôn, mẹ tôi lúc đầu còn ậm ừ, hỏi này nọ, dặn thêm mấy cái linh tinh rồi mới gật đầu cho tôi đi, sau bữa cơm, bố còn gọi tôi lên phòng, cho tôi thêm tiền gọi là đi với bạn bè, cũng phải tiêu tốn thoái mái 1 chút, thế mới vui, chứ đi mà lo nghĩ tiền nong thì chán lắm. Tôi khoái lắm, lại có thêm phụ cấp, đã giàu sẵn lại càng giàu thêm, quả này đi chơi phải nổ cho ác luôn, ha ha, cầm điện thoại gọi cho Tuân :
– Ê, đi chưa mày ơi, qua đón tao với.
Giọng thằng tuân ồm ồm :
– Tao qua đón Hương rồi, mày tự đi xe máy đi, thế nhé.
Rồi nó cúp máy luôn, tôi lắc đầu cười, thằng này được lắm, gọi cho thằng Toàn thì mãi chả thấy nó bắt máy, tính rủ nó đi cùng cho vui, thôi đành vậy, tôi chỉnh sửa lại 1 chút cho gọn gàng, vuốt thêm tý keo cho đẹp, lên nhà lấy món quà, chợt nhớ ra là tôi chưa viết thiệp, chết cha, cả ngày thì chơi, quên mẹ mất, lấy tấm thiệt ra, nghĩ ngợi lúc rồi ghi mấy dòng :
“Linh ơi, luôn tự tin nhé và hãy luôn mãi mãi là 1 thiên thần vui vẻ – Sơn ”.
Mỉm cười, thế là ổn rồi, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hay là mở hộp đựng cái váy kia ra rồi nhét tấm thiệp vào nhỉ, chứ giờ chả lẽ lại dính ở ngoài, tự nhiên quên cha mất, bó tay, h mới nhớ còn tấm thiệp nữa, khẽ lần mò mở mấy cái nút thắt nơ, mãi rồi cũng mở được hộp quà ra, khẽ kéo chiếc váy ra xem lần nữa, khẽ gật gù, quá đẹp rồi, xem ra khiếu thẩm mỹ của mình cũng khá đấy chứ, tự nhiên gặp phải rắc rồi với mớ phụ kiện, xoay sở mãi mới gấp xong cái váy, nhét lại vào hộp, không quên bỏ tấm thiệp vào, còn phải thắt nơ nữa, loay hoay mãi chưa được, rõ ràng là nãy nhớ buộc như thế này mà, nhìn đồng hồ thấy gần 8h rồi, càng làm càng cuống, may sao run rủi thế nào mà tự nhiên thắt lại được thành hình, may quá, ngắm nghía cái hộp thấy không còn sai sót gì nữa, chạy vội xuống nhà, không quên bỏ mấy cái kẹo cao su vào mồm, nhồm ngoàm nhai rồi leo lên xe, phi nhanh ra ngoài đường, vừa đi vừa ngắm mấy hàng hoa, rồi tặc lưỡi, vào làm đại 1 bó, tôi cũng chẳng biết ý nghĩa của loài hoa lắm, nên nói là đi sinh nhật bạn là con gái, chị bán hàng đon đả gói 1 cho bó khá to, nhìn cũng đẹp, tôi nhớ là phải có đến mấy loại hoa liền, vội nên tôi cũng chả buồn hỏi hoa gì, đang tính trả tiền thì có chuông điện thoại, lại là thằng Tuân :
– Ơi, tao đây, gì thế mày ?
Giọng nó vang vang :
– Hơn 8h rồi sao còn chưa đến hả, Linh nó nhắc nãy giờ đó, nhanh lên ông tướng
– Ừh, bảo với Linh là tao đến giờ đó, tao đang trên đường rồi, thế nhé. – Tôi cúp máy rồi phi nhanh đến quán kem.
Vừa mới đến quán, đã thấy thẳng Tuân chạy ra đón : – làm gì mà lâu vậy, làm tao bị tụi nó ép xuống đón mày lên này, gửi xe nhanh lên:
– Cầm hộ tao bó hoa, đợi tý, tao đi gửi xe cái.
Tôi dắt xe vào trong, giao cho thằng bé gửi xe rồi lững thững cầm hộp quà đi ra. Thằng Tuân suýt xoa :
– Ái chà chà, hoa rồi còn hộp quà to thế, hôm nay nổ dữ thế mày .
Tôi tặc lưỡi, :
– Ừh, lên Đại học phải khác chứ, ha ha, lên thôi, không tụi nó chờ.
Vừa nói tôi vừa cầm bó hoa từ tay nó, 2 đứa đi lên tầng 3, lên đến tầng 3, tôi nhận ra mấy thằng bạn nối khố từ năm cấp 3, thêm vào là mấy đứa con gái hay chơi cùng nhau, tụi nó đang túm tụm với nhau, mấy cái bàn đã được kê sát vào nhau, bày biện sẵn 1 số hoa quả , ánh đèn mở mở lung linh huyền ảo đủ loại màu sắc, nhìn không gian khá là đẹp mắt, lại thêm tối nay cũng có gió, nên không gian càng thêm mát mẻ ….. nhưng tôi đảo mắt 1 chút, thấy có mấy người lạ lạ, tôi chưa gặp mặt bao giờ cả, nhìn như kiểu không phải là chỉ là ngồi chung trên tầng 3 mà họ cũng được mời đến dự, mấy người đó đáng chỉnh lại mấy cái đèn trang trí, giăng giăng thêm mấy quả bóng bay,
Tôi hỏi thằng Tuân :
– Ê, đám kia là ai thế, họ cũng đến dự ah.
Thằng Tuân nhìn theo hướng tay tôi chỉ , nó nói :
– Ừhm, đúng rồi, tao cũng chả biết bọn đó là ai, nhưng thấy Hương nói chắc đó là bạn của thằng Hiếu, nghe nói nó cũng rủ cả bạn nó đến đây, đéo hiểu nghĩ gì luôn.
Tôi nhìn nhìn, Linh cũng mời cả Hiếu, thằng Hiếu lại mời cả bạn nó đến nữa, thế này là thế nào nhỉ, nó có ý gì đây, tôi hỏi tiếp :
– Thế Linh có biết là thằng Hiếu kêu bạn nó đến đây không ?
– Tao cũng không biết nữa, kìa kìa, thằng đang tiến về phía mình là thằng Hiếu đó.
Nó nói, tay chỉ ra 1 hướng, tôi nhìn theo hướng đó, 1 thằng khá to cao, ít nhất là cao hơn cả tôi nữa, ăn mặc khá là bảnh , quần áo chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt, trông nó cũng đẹp trai thật, nó đang tiến về phía chúng tôi, đang cười cười, 1 tay cầm dải bóng bay, 1 tay vẫy vẫy về phía chúng tôi, lại gần rồi nó nói :
– Tuân , em ra phụ anh treo cái này ra đằng kia cái, ủa, đây có phải là Sơn không ?
Tôi nhìn nó, nó nhận ra được tôi kia ah, cũng kỳ ta, tôi nói :
– Vâng, thế anh là ai vậy, em chưa gặp qua.
– Ồ, hóa ra là Sơn thật, anh thấy cũng hơi ngờ ngợ, anh sang nhà Linh cũng có thấy mấy tấm ảnh của em chụp chung với lớp, Linh nói em là bạn rất thân của Linh, em cũng được mời hả, rất vui được gặp em, anh là Hiếu, bạn trai của Linh
Nó vỗ vỗ lên vai tôi như kiểu chứng minh đẳng cấp đàn anh của nó vậy, cái gì mà “em cũng được mời”. câu đó lẽ ra tôi phải nói với nó mới đúng, nhưng rồi nghe câu sau -” bạn trai của Linh “ – tôi như không tin vào tai nữa, tôi nhìn nó nghi ngờ, cố dò xét xem mình có nghe nhầm không, không đúng, rõ ràng nó nói nó là bạn trai của Linh, vậy là, vậy là mọi chuyện đã xong rồi sao, tôi không tin, chắc chắn nó chém gió, có gì thì Linh đã nói với tôi từ trước rồi, làm gì đến lượt nó nói, tôi liếc nhìn nó, cũng thấy nó đang nhìn tôi cười cười, tôi đáp :
– Vâng, Linh cũng kể 1 chút xíu về anh cho em biết, nhưng anh là bạn trai của Linh từ bao giờ thế, sao em chưa nghe qua Linh kể.
Nó nghe tôi hỏi xong, mặt hơi đần ra, như kiểu bị dội ngay gáo nước vào mặt, biết ngay là không ngờ bị tôi hỏi thế, nhìn cái mặt nó là tôi biết nó cố tình nhận vơ, chứ Linh chưa coi nó là bạn trai, rồi rất nhanh, nó lại cười cười, thì thầm vào tai tôi thần thần bí bí :
– Chút xíu nữa chú sẽ biết thôi, Linh từ hôm nay là của anh, anh thông báo chính thức với chú rằng là cô bạn thân xinh đẹp khó tính của chú chính thức bị cưa đổ rồi, chú thấy anh có tài không, sau anh dậy cho mấy chiêu.
Rồi nó cười lớn, vố vỗ lên lưng tôi, kéo dải bóng đi, thằng Tuân cũng không thèm đi theo giúp nó nữa, kéo tà áo tôi ngồi xuống ghế, mẹ kiếp. nghe nó nói kiều lập lờ mà tự nhiên tôi lại có 1 cục tức nổi lên, nó là thằng chó nào thế không biết, tự nhiên mọc ở cái xó xỉnh nào lên rồi vỗ ngực tự mãn, tôi nhìn quanh, quái nhỉ, không biết là Linh đâu ta, tôi hỏi :
– Linh đâu rồi mày.
Tuân nó cười cười :
– À, Hương với Linh đi chuẩn bị bánh rồi, trước khi đi nó còn bắt tao xuống đón mày lên đó, nó sợ mày không biết.
“Cứ lo thừa, quán ruột mà tôi không biết thì có mà chết ah, nhưng lần này có phải nó hơi nổ quá không nhỉ, tổ chức lớn hơn mọi năm, tôi chẹp lưỡi, chắc đại học nên bố mẹ nó đầu tư thêm đây mà,” rồi cũng chả nghĩ nữa, mấy đứa lạ hoắc, hình như là 3 nữ 4 nam thì phải, cứ lăng quăng đi đi lại lại, hình như tụi nó dành phần trang trí thì phải, tôi chả thèm quan tâm, tôi đang nhìn theo bóng dáng thằng Hiếu đang cười cười nói nói, thằng khốn nạn này, nó nhận trang trí và mời bạn nó đến nữa là sao, mấy câu nói của nó cứ ám ảnh tôi mãi, thôi thì kệ cha nó, chả quan tâm nó, quay sang nói chuyện với thằng Tuân, trêu đùa mấy đứa con gái, làm tụi nó la toáng cả lên, mấy thằng bạn thấy tôi đến cũng bắt chuyện, tụi nó cũng tỏ ra khá là không quen với mấy đứa lạ hoắc này, dự kiến buổi sinh nhật năm nay sẽ không vui lắm, đang nói cười thì có tiếng nói hơi lớn làm mọi người chú ý :
-Nào nào mọi người, ổn định chỗ ngồi xem nào, 1 2 3 4 5…. Oke, đến đủ rồi, mọi người trật tự, mình xin tự giới thiệu, mình là Hiếu, chắc mọi người cũng đều biết mình rồi phải không.
Nhìn nó cười rất là đắc ý, nó nghĩ rằng cái chức danh MC cũ rích của nó từ lâu vẫn còn đến bây giờ chắc, mấy đứa con trai quay lại nhìn nhau lắc đầu, nhìn mặt là biết đéo ông nào nhận ra rồi, rồi nó giới thiệu nào là bạn Linh gồm những ai, bên kia là những chiến hưu xông pha với nó gồm những ai, tôi đoán chắc là nó biết trước được danh sách bọn tôi đến và mặt chúng tôi qua các tấm ảnh của lớp, trông nó cũng khá là thành thạo, nó pha trò cười giúp mọi người gần nhau thêm, rồi thì sau đó nó kêu mọi người trật tự, nó giơ bàn tay về hướng và nói lớn :
– Và giờ là nhân vật chính của chúng ta, nào, em hãy ra đây.
Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ. đó là Linh đang bê 1 chiếc bánh sinh nhật đi ra, mái tóc được búi lên, vài lọn tóc xoăn xoăn được xõa xuống trông thật tự nhiên và rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn được trang điểm bằng một lớp phần hồng nhè nhẹ, hàng lông mày đen nhánh, đôi mắt đen long lanh đang nhìn vào chiếc bánh, đôi môi hồng chúm chím, khuôn mặt hơi cúi cúi xuống thẹn thùng, Linh mặc chiếc váy màu đen mà bữa trước nó đã đi mua với tôi, những viên đá giả kim cương phản chiếu ánh nến lấp lánh, bờ ngực nhô cao kiêu hãnh, bờ ep nhỏ nhắn, đôi chân dài đang đi 1 đôi guốc nhỏ cũng màu đen, tôi nhìn Linh, tôi sững cả người, mà tôi biết không chỉ có tôi,mọi người và cả thằng Hiếu cũng tắt tiếng luôn, không hiểu sao, khi Linh trang điểm lên, lại đẹp đến không ngờ như vậy chứ, phải nói là quá đẹp. Đi đằng sau chính là Hương, nó đang vừa đi vừa cười cười, nó cũng thoa 1 lớp phấn mỏng, nhìn cũng dễ thương.
Linh bê chiếc bánh, từ từ đi lại chiếc bàn trong tiếng vỗ tay của mọi người, nó đảo mắt nhìn quanh và dừng lại nhìn tôi, đôi môi hồng khẽ nở 1 nụ cười rất tươi, tôi lặng cả người, toàn bộ thần kinh như chết đứng, nuốt được bọt 1 cái, tôi cũng không ngờ rằng Linh quến rũ đến như thế, lâu nay tôi đã chưa bao giờ để ý lắm về chuyện này, thằng Hiếu cũng nào khác gì tôi, nó đứng im nãy giờ, mãi mới thấy lên tiếng :
– Nào mọi người, đứng lên hát bài happy birthday chúc mừng Linh nào.
Giờ tôi mới ý thức được trở lại, đứng lên hát bài chúc mừng sinh nhật, tôi nhìn Linh, Linh đảo mắt nhìn mọi người tỏ vẻ biết ơn, cũng vô tay theo nhịp hát, rồi ánh mắt Linh bắt gặp ánh mắt tôi, Linh nhìn tôi, khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười, 1 nụ cười dịu dàng nhất, tôi cũng đáp trả Linh bằng 1 nụ cười, bàn tay Linh khẽ chìa về phía tôi vẫy vẫy như ý nói quà đâu, tôi cười cười, liếc mắt xuống dưới, tuy đã bị mặt bàn che mất nhưng hình như Linh cũng hiểu ý, lại mỉm cười 1 lần nữa với tôi rồi mới rời mắt đi chỗ khác, ánh nến từ chiếc bánh sáng lung linh, chiếu rọi lên khuôn mặt Linh trắng hồng, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi, trên chiếc bánh sinh nhật kìa là 1 hàng chữ màu hồng “Mừng sinh nhật Diệu Linh ” cùng với cặp nến số 19 đang cháy ánh lên những tia lửa hồng rực rỡ.
Sau một khoảng lặng, Linh lẩm nhẩm ước 1 điều gì đó, khẽ phù 1 cái, thổi tắt nên, mọi người vỗ tay hưởng ứng, tôi vẫn đứng , nghĩ đến cảnh lúc nãy nhìn cái mồm phồng lên thôi nến mà buồn cười, 1 tay tôi cầm bó hoa, tay kia đã lăm lăm cầm hộp quà, tôi tính mang lên tặng cho Linh, nhưng , sự đời có nhiều cái nhưng và lắm cái không ai ngờ tới lắm. Cô gái lạ hoắc mà như lời thằng Tuân nói là thuộc nhóm bạn thằng Hiếu nãy giờ đang ngồi cạnh Linh bỗng đứng lên, thế chỗ cho 1 người từ đằng sau tiến đến, đó là Hiếu, 1 tay cầm 1 bó hoa hồng đỏ tươi ( giờ thì tôi biết hoa hồng đỏ là biểu tượng của gì rồi) 1 tay cầm 1 hộp quà nho nhỏ, Hiếu tiến đến chỗ cô gái kia vừa nhường cho nó, ở ngay bên cạnh Linh, Linh quay sang nhìn Hiêu cười nhẹ, Hiếu đưa bó hoa và cái hộp đó lên cho Linh, rồi khẽ nói thì thầm gì đó vào tai Linh, Linh cười cười, mọi người thấy thế liền ồ lên, 1 cành tượng thật là đẹp nhưng với tôi, nó chả khác gì cái gai đâm vào ngay giữa mắt vậy, rôi Linh đưa tay ra nhận bó hoa và hộp quà đó, nhưng quái lạ là ở chỗ thằng Hiếu kia không buông bó hoa và hộp quà ra, tôi không hiểu nó nghĩ gì, tặng rồi còn muốn thế nào nữa, no quay ra nhìn mọi người, cười 1 cái rất là đắc ý, nó nói :
– Chắc các bạn đang thắc mắc là tại sao mình lại mời bạn mình đến đây phải không.
Nó quay sang nhìn Linh:
– Anh cũng xin lỗi em vì đã không cho em biết.
Rồi lại nhìn mọi ngươi:
– Tại vì mình muốn nhân đây, xin được nói với các bạn rằng : kể từ ngày hôm nay, Linh chính thức sẽ là bạn gái của mình.
Nó quay sang nhìn Linh, nó nhìn Linh rồi tiếp :
– Linh, em làm bạn gái anh nhé .
Cả lũ bạn bè tôi, lũ bạn bè nó, đều hô lên ầm ầm, tôi như chết lặng, tôi không tin vào những gì trước mắt nữa, quá là bất ngờ đối với tôi, tôi không thể nào ngờ rằng nó lại là 1 thằng mạnh bạo đến thế, là tôi có cho tiền tôi cũng chả có lá gan nào mà bày tỏ giữa đông người thế này, nhưng nó thì khác, nó đã dám trịnh trọng tuyên bố như thế trước mặt mọi người, còn đưa ra lời nói mà trước giờ tôi đoán chỉ có trên phim, hay là thằng này xem phim Hàn nhiều quá nên nhiễm mẹ nó rồi, 1 lời tỏ tình như thế này có thể bắn hạ bất cứ trái tim 1 đứa con gái nào, xong rồi, xong rồi, tôi định thần, bàn tay cầm món quà run run, tôi nhìn Linh, xem nó sử lý thế nào, Linh hình như cũng không khác tôi lắm, nó như kiểu hơi giật mình, trông nó rất bối rối, nó đảo mắt về phía con Hương, tôi nhìn sang Hương, con này cũng đang há hốc mồm, chết chân tại chỗ, Linh lại nhìn sang Hiếu, nó hơi cúi đầu, như kiểu nó cũng chả phải biết làm j, tôi đứng im tại chỗ, cố chờ xem rồi chuyện gì sẽ sảy ra, Linh sẽ nói thế nào với Hiếu, bầu không khí trở lên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người hình như cũng đang muốn nghe câu trả lời thì phải,
1s 2s 3s 4s 5s, 5s trôi qua trong lặng lẽ, rồi có 1 tiếng chuông điện thoại như xé toạc không gian yên lặng, mọi người bối rối không biết là của ai, thì 2 bàn tay linh không còn cầm trên bó hoa và chiếc hộp kia nữa, vội cầm chiếc điện thoại đang reo và chạy ra ngoài, Hiếu hơi sững người 1 tý rồi mới chạy theo, mọi người lại xì xầm bàn tán, không biết là có chuyện gì, riêng tôi thì tôi biết, qua những lời kể của Linh và Linh đã từng nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, thì tôi tin là sau lời tỏ tình không thể nào lãng mạn hơn kia, chắc chắn Linh đã “bị kưa đổ” như lời thằng Hiếu đã nói với tôi, tôi phải phục nó, lần này tôi phục sát đất, tôi sẽ không bao h làm được như nó, vậy là ….
Đúng vậy, đúng như nó đã tuyên bố, nó đã có được Linh rồi, Linh của tôi đã bị thằng khác chinh phục mất rồi, lúc đó tôi cũng không biết là đã suy nghĩ gì hay là đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì nữa, chỉ biết là bàn tay cầm món quà và bó hoa đã không còn chắc nữa, bó hoa rơi xuống ghế, hộp quà được tôi từ từ đặt lên bó hoa, tôi cảm thấy tức ngực quá, khó thở với không gian đông người và ngột ngạt này, cố cúi người, thì thầm vào tai thằng Tuân là tôi đi WC 1 chút cho nó đỡ hỏi, nó nhìn tôi, như thấu được tâm can tôi, nó không nói gì cả, tôi lẳng lặng xoay người đi ra, cố ngoái lại, Linh và Hiếu vẫn chưa vào, tôi tiến ra ngoài lan can tối kia, cố hít hít 1 hơi dài cho đỡ ngột ngạt và đỡ cảm thấy tức ngực, khẽ đấm đấm lên ngực mấy cái, cổ họng đau đau, tự nhiên cảm thấy mỏi mệt và nặng nề, tự nhiêm cảm thấy công sức tôi bỏ ra chuẩn bị cho buổi sinh nhật này bỗng chốc như mấy khói, như tan biến chả còn gì nữa hết, cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cứ nghĩ là Linh sẽ lại trở lại như xưa, lẽo đẽo bên tôi như ngày nào, cà ngày nay tôi như quên hết mọi thứ nó kể về Hiếu, để rồi tối nay ăn ngay 1 quả đấm vào mồm, 1 cái bạt tai ngay giữa má và 1 gáo nước lạnh ngay mặt, khôn kiếp thật, ngay cả nó là 1 thằng thế nào tôi còn không biết, trơ mắt nhìn nó cuỗm Linh đi.
Tôi khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào đám người vẫn đang cười cười nói nói kia, mấy người phục vụ đang đi loanh quanh bưng bê kem và sinh tố, và rồi, Linh và Hiếu đã trở lại, Linh đã cầm bó hoa và hộp quà, đang vui vẻ nói chuyện với Hiếu, thế là quá đủ biết rồi, có lẽ khi nãy Linh ngại, nên lúc ra ngoài bóng tối, nó đã nhận lời rồi, nhìn mặt thằng kia hớn hở thế cơ mà, đâu có giống với 1 thằng bị từ chối đâu.
Tôi lục lọi trong tâm trí, trước giờ tôi với Linh cũng chẳng qua chỉ là bạn thân mà thôi, cũng chưa bao giờ đi quá xa về mặt tình cảm hay gì cả, nhưng sao giờ lại thấy thế này, lòng tôi cảm thấy rất hụt hẫng, rất mất mát, như là đã mất đi 1 cái gì đó mà tôi rất thích, thứ mà tôi nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, và tôi không bao giờ mất nó, trước nay với tôi, Linh mãi sẽ là người bạn thân thiết nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ xa hơn chuyện đó, tôi đã quá quen thuộc với chuyện 2 đứa bên nhau, tâm sự với nhau, nghĩ rằng Linh quá quan tâm tôi là điều tất yếu, hiển nhiên, tôi cứ nghĩ rằng nó với tôi như thế thì tôi đã là thằng con trai có ảnh hưởng lớn nhất đối với nó, và sẽ không ai có thể xoay chuyển được điều đó, nhưng tôi nào có ngờ, 1 thằng lạ hoắc xuất hiện, thông tin đến với tôi chỉ vẻn vẹn có 3 ngày, thế mà giờ nó đã là thằng có vị trí trong Linh còn cao hơn cả tôi, rồi sau này, quan hệ của chúng tôi sẽ thế nào, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể trở lại được thân thiết thái quá như xưa, tôi tự nhiên cảm thấy ân hận, tôi ân hận quá, giá như, giá như tôi tiến lên thêm 1 chút, 1 chút nữa thôi, thì giờ đây đâu đến nỗi thế này, tôi thực sự hối hận vì đã để mất đi mối quan hệ này, tôi thầm gọi tên :
– Linh ơi, Linh ơi, em có nghe thấy anh nói không ?
Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi tan nhanh trong không gian sâu lắng, cảm thấy lạnh, lạnh quá, gió đêm chưa thổi mà lạnh quá, tôi về thôi, tôi không đủ can đảm để quay lại dó, tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn thêm gì hết, tôi sẽ vô tình thành kẻ thứ 3 mất thôi, móc điện thoại ra, tôi nhắn cho thằng Tuân, bảo là tôi có chút việc phải về ngay, kêu nó nói dùm với Linh hộ tôi, rồi tôi đi luôn xuống dưới nhà, lúc dắt xe, có tiếng chuông điện thoại reo, tôi nhấc máy, là Linh gọi :
– Này, cậu đi đâu vậy, sao lại bỏ về, quay lên đây ngay đi, không là tớ giận đó.
Tôi cố rặn cười, tôi nói :
– Xin lỗi, tự nhiên mẹ gọi về gấp thăm bác ốm nặng, tớ phải về ngay.
– Quà, thế còn quà của tớ đâu, cậu phải lên đây tặng quà cho tớ chứ. – Tiếng Linh như hét lên trong điện thoại.
Tôi không muốn trả lời nữa, chỉ nói :
– Xin lỗi, tớ phải đi gấp.
Tôi cúp máy, phi nhanh xe ra đường, tôi không nghĩ gì nhiều cả, chỉ cảm thấy buồn, rất buồn mà thôi, như 1 đứa trẻ mất đi món đồ mà nó yêu thích nhất vậy, cảm giác mất mát, hụt hẫng tràn ngập trong lòng, tôi chả biết là sẽ đi đâu nữa, cứ thế chỉ biết đi , đi và đi thôi, rẽ vào những lối mà tự nhiên muốn rẽ, thích đi thẳng thì đi thẳng, rồi tự nhiên, trước mặt tôi lại chính là đường rẽ về nhà mình, tôi cười cười, hay thật, loanh quanh 1 lúc rồi về nhà, cũng tốt, về thôi.
Đọc phần 31 tại đây : phần 31