Cũng may, khu phố đang ngủ yên, nếu bình thường tự nhiên có 1 thằng thần kinh hét to lên phá giấc ngủ chắc có người lao ra ban công mà chửi cho thối mặt, nhưng mà tiếng la lên đó lại tự chửi nó là đồ dở hơi rôi, ra chửi thêm cũng vô ích, thôi kệ cha thằng dở hơi, ngủ tiếp, cả phố vẫn im lặng như tờ, không 1 động tĩnh, màn đêm âm u lạnh lẽo, tôi mặc có 1 manh áo, từng cơn gió thổi qua người, lạnh dựng cả tóc gáy, mặc kệ đi, đáng bị như thế.
Hít 1 hơi thật sâu sau khi la toáng lên, tôi cười cười, đầu óc như bớt ưu phiền hơn, tôi lại ngồi xuống trước cổng nhà, tựa lưng vào cái hàng rào, lấy điện thoại ra, tôi tính đọc lại những tin nhắn của chị cho tôi cho đỡ nhớ chị, thì tiếng chuồng tin nhắn kêu lên, tôi giật mình, là tin nhắn của chị, tôi mở ra đoc :
“Dở hơi ah, đang đêm không ngủ đi lại la âm lên, không cho người khác ngủ ah, đi ngủ đi, muộn rồi!”
Có vẻ vẫn đang giận tôi lắm, tôi thở dài, nhắn tin lại :
“Lúc nãy ăn kem thua, nên em phải giữ đúng lời hứa thôi, em không muốn ngủ”
“Sao lại không ngủ, em đang ở đâu vậy”
“Em đang ngồi trước cổng nhà, em không biết phải đi đâu cả”
“Sao không đến nhà bạn mà ngủ đi, ngoài trời đêm rồi, lạnh lắm, đừng làm chị bực thêm”.
Giọng cứ giả bộ đang giận, nhưng tôi biết đã quan tâm tôi rồi, lòng như nhẹ bớt.
“Em không muốn, em biết chị không muốn nghe em xin lỗi, em không biết phải làm gì cả”
“Thằng dở hơi kia, không nghe lời chị ah, đến nhà bạn ngủ nhanh lên”
“Không thích”.
Tôi nhắn tin cụt lủn rồi tắt máy luôn, đút vào túi, chờ 1 chuyện có thể làm tôi vui vẻ sắp diễn ra.
Tiếng mở cổng khe khẽ, “tới rồi tới rồi,cá lớn cắn câu rồi” tôi tự mãn, mỉm cười đắc ý, chiêu bài này, làm sao mà thua được, cứ phải nói là bất bại trong tán gái, người ta nói gái nào mà gái chẳng ghen nhưng mà cũng rất biết quan tâm đó, nghe mình chịu khổ là không nằm yên được đâu.
Bóng chị lò dò đi ra, chị đã thay bộ đồ ngủ, đang co ro, 2 tay ôm bả vai, chậm chậm tiến về phía tôi. Tôi biết chị đã khuất phục rồi, tôi đứng lên, phủi phủi quần áo, chị đến sát bên tôi, đứng im, ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Chị cứ thế , trong màn đêm, ánh đèn đường lờ mờ như không soi tỏ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn tôi, lông mày nhíu lại, tiếng chị hít thở hầm hập, như kiểu tức tối (khác hoàn toàn với kiểu sướng à nha, đừng hiểu nhầm ) cái miệng cứ như muốn nói gì rồi lại thôi. Làn gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, làn tóc rối bay bay trước khuôn mặt đó, chị cũng chẳng thèm vuốt, chăm chăm nhìn tôi, tiếng quần áo bay phần phật, ôm lấy thân hình nhỏ bé, bộ quần áo ngủ màu hồng bị gió thối dính sát lên người như tô lên những đường cong quyến rũ không thể che dấu của chị, tôi đứng im, lặng lẽ nhìn lại chị, tôi cố nhìn thật sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm đó, đôi mắt đen mọi khi vui vẻ, ấm áp với tôi sao hôm nay nó khác quá, nó lạnh lẽo, như vô hồn, sống mũi tôi cay cay, tôi không nói gì cả, mặc cho cái lạnh thổi tê tái, run cả người.
“Cốp”
– Muốn chết ah ?
Chị gõ lên trán tôi, khuôn mặt lạnh lùng:
– Đi vào nhà ngủ đi, muộn cũng phải gọi bố mẹ dậy, không ốm lại kêu.
Tôi lắc đầu :
– Kệ đi, ốm rồi thì sao chứ, uống thuốc chẳng phải là sẽ khỏi sao .
– Có phải em thấy làm chị tức như thế chưa đủ đúng không, muốn chị tức thêm nữa hả.?
Chị giận thực sự, thở hầm hập, tiếng hít thở rất sâu như rất tức tối. “Chị giận, chị vẫn giận tôi nhiều như vậy sao” tôi cười khổ.
Chị vẫn đứng đó, cả người lặng im, 2 vai khẽ run rẩy. Tôi nhìn 1 lượt đường phố, phố xa văng tanh, tôi cười thảm lắm “cá vẫn chưa cắn câu, xem ra không ăn thua rồi phải làm quá lên thôi” rồi lẩm bẩm :
– Không có ôtô thì thôi, đành phải tự làm thôi.
Rồi đưa tay lành lên đám bùm bụm lên cái vai đau, cái vai vốn đã bớt nhức, giờ tôi lại đấm mạnh, bả vai giật giật, lan lên tận óc, nhức không tả được, cắn răng tôi không kêu 1 tiếng, “cố chờ cá cắn câu, phải chịu khổ, phải thế này thì mới may ra …. “ còn đang suy nghĩ chưa hết đã thấy chị lao ra, vung nắm tay nhỏ bé, đấm vào cánh tay đang đấm lên bả vai, chị nói trong tiếng nấc nhẹ :
– Cái thằng thần kinh kia, công chị bôi thuốc cho em, giờ lại làm như vậy là muốn thế nào hả, cái thằng dở hơi này.
Tiền tuyến thông báo hoàn toàn thắng lợi, cá lớn đã cắn câu rồi, lòng tôi trào lên niềm vui, cố sống cố chết, cắn răng cắn lợi , mịe kiếp, đau khôn tả được, ôm chặt lưng chị, áp vào người, 2 bàn tay chị cựa quạy trong ngực tôi, có vẻ chống cự, nhưng mà như du kích Irac đánh nhau với Liên quân, làm sao mà thắng được, rồi không giãy nữa, chị lặng im, gục đầu vào vai tôi thở nhè nhẹ.
Tôi ghé sát vào vành tai chi, thì thầm :
– Em xin lỗi, em biết lỗi rồi, chị tha lỗi cho em nhé.
Chị vẫn lặng im, không nói gì cả, tôi biết chị thế là xuôi rồi, hé hé, tôi nhắm mắt lại, thơm lên mái tóc , mùi thơm nhẹ nhẹ lan tỏa trong cánh mũi, 2 bàn tay thôi không nghịch ngợm, đang siết chặt lưng chị, cảm nhận sự ấm áp từ chị.
Một lát sau, chị thở dài 1 cái rồi nhẹ bảo :
– Đi vào nhà, chị lại bôi thuốc cho. Rồi chị quay lưng đi thẳng vào nhà.
Tôi cười nhẹ nhẹ. Lại ngó ngó 1 lượt, con phố vẫn yên ả, không có tiếng người, như vẫn đang yên ngủ, tôi lò dò đến nhà chị, chị đang đứng ở cổng chờ tôi, tôi khẽ đẩy cửa, lách vào, chị khóa cửa cổng lại, rồi kéo tay tôi đi nhanh vào nhà, tôi ấm áp cầm bàn tay đó, bàn tay đó như đã tha thứ cho tôi, thôi không giận nữa, đang mềm mại nắm lấy tay tôi.
Vào phòng, chị chỉ tay vào nhà tắm :
– Em đi tắm đi, cả người gì mà hôi rình ý, chị lấy quần áo anh Hùng cho mà mặc.
“Ái chà, thanh thủ ôm mình hít thở rồi còn chê hôi á, phải đánh vào mông mới được”, “Xí, quần áo lão Hùng, tôi thèm vào mà mặc” tôi nói luôn:
– Không cần, em chỉ lau người thôi, em không thích mặc đồ người khác, dù sao tý cũng phải cởi trần xoa thuốc mà.
Rồi không đợi chị nói, tôi đi thẳng vào nhà tắm, vừa đi vừa cởi áo, vào đến phòng tắm, tôi soi mình vào gương, cái vai lại u lên 1 cục, đỏ lừng lên, thôi thầm cười khổ, nhưng nghĩ tại cái mồm làm khổ cái vai, nên thôi, hài, mọi người có chê tôi lúc đó nói ngu, nhưng mà lúc đó tôi đố các bạn lúc đó mà biết được mình đang suy nghĩ gì, lúc đó đang chìm trong khoác lạc, chả biết gì trong đầu đâu, lời nói hay gì gì đó, toàn là phản xạ và bản năng thôi, không nghĩ sâu xa được đâu.
Tôi xối vòi nước vào bồn rửa mặt, ngầm đầu vào cho dịu bớt mùi mồ hôi và bụi bẩn, khẽ ngẩng lên vuốt nước trên mặt, vơ lấy cái khăn, vắt nước rồi xoa khắp người, nói thật chứ tối nay lúc rủ chị đi chơi, tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi, tắm sạch sẽ, xịt cả nước hoa nữa cơ mà, giờ lau chẳng qua cho vừa long chị + bớt mồ hôi mà thôi, xoay người lại định vắt cai khăn lên, thấy phòng tắm vẫn đang còn treo cái ao sơ mi trắng đó, vẫn cái váy khi nãy tôi đã cởi khuy và kéo khóa xuống, cảm giác đê mê khi đò trào vào trong tôi, tôi cười cười, chắc chị mới thay, chưa kịp cho vào máy giặt, cái khăn tăm to bên cạnh vẫn còn ẩm ướt, thoang thoảng như có mùi thơm của chị đâu đây, tôi lắc đầu, đang muốn quay đi, thấy 1 cái chậu nhỏ đặt ở góc nhà tắm, cái quần lót màu trắng và cái ao lót lúc nãy chị mặc đang vứt trong đó, tôi nhìn chăm chăm, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, rồi như muốn tống ra ngoài, lắc lắc đàu thật mạnh cho khô tóc và tỉnh táo trở lại, giờ tôi có chị rồi, cần gì nhìn mấy thứ này nữa chứ.
Tôi bước vào phòng, thấy chị đang ngồi sẵn trên giường, tay lại đang cầm lọ thuốc vàng lúc nãy, chờ xoa thuốc cho tôi, thấy tôi chị bảo :
– Lau người thôi mà sao lâu vậy, ngồi xuống đây.
Căn phòng yên ắng quá, có 1 thứ cảm giác như là thiếu thiếu gì đó, tuy là chị không giận nữa, nhưng mà trong không khí, như có 1 cái gì đó khó giải thích, như là 1 sự u buồn, tĩnh lặng. Tôi chợt nhớ ra, tôi bảo :
– Chị chờ em 1 chút.
Tôi khép phòng ngủ lại, ngồi lên bàn và bật máy tính, vào google, gõ mấy chữ “Can You Feel The Love Tonight” của Elton John đó (ai muốn thử cảm giác chân thật hơn thì vừa đọc vừa bật bài đó mà nghe, tôi nhớ rất rõ, chắc chắn lúc đó tôi đã bật bài này ) Tiếng nhạc khẽ ngân lên, nhẹ nhàng tình cảm, tôi chỉnh lại cái loa cho vừa đủ xua đi sự u buồn, không to quá mà cũng không nhỏ quá, bản tình ca lãng mạn, và chất giọng trầm ấm của Elton John đem lại căn phòng như âm lên, lãng mạn.
Tôi quay người cười khẽ, ngồi lên giường, im lặng chờ đợi bàn tay nhỏ bé, dịu dàng mát lạnh khẽ vuốt ve, xoa bóp vai cho tôi, mắt tôi nhắm lại, ngửi mùi thơm nhè nhẹ từ chị, như vừa muốn cảm nhận sự ấm ấp trong phòng này, vừa như nhắm lại, không muốn nhìn vào bộ ngực khiêu gợi kia, tôi sợ tôi lại không kiềm chế được mất, hôm nay thế là đủ rồi, vết thương khi nãy tôi ban cho chị có thể tái phát bất cứ lúc nào, tốt nhất là biết điểm dừng, với lại chiều nay rồi lúc nãy, hôm nay như thế cũng coi như đủ rồi. Trong phòng không 1 tiếng động, không có tiếng chị nói, không có tiếng tôi cười, nhưng lại không tĩnh lặng mà đang du dương trong tiếng nhạc , có thể cuộc đời mấy khi được thế này, được 1 người con gái xinh đẹp chăm sóc lúc bị thương, lặng im nghe tiếng hơi thở cũng như tiếng nhạc tình ấm áp, trong 1 căn phòng mà bên ngoài – màn đêm như không 1 tiếng động, khắp nơi là một màu tối, chỉ có ở trong đây, có 2 con người đang lặng im nghe tiếng thở của nhau, chìm đắm trong ấm áp.
Mãi lâu sau, bàn tay đó mới thôi không xoa bóp trên vai tôi nữa, vai tôi lại nóng lên bừng bừng, đã thôi đau buốt, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, chị ngồi xuống, nhìn tôi, khẽ lắc đầu rồi nói :
– Em mặc áo vào đi .
Chị quay lưng lại, kéo cái ngăn kéo trên đầu giường, cất lọ thuốc. Trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ 1 điều gì đó, sợ xong rồi chị đuổi tôi ra ngoài phòng khách mất, tôi không muốn mất cơ hội được ở bên chị, tôi với nhanh tay, tắt cái đèn phòng ngay trên đầu giường chị, căn phòng bỗng chốc tối om, chỉ có chiếc đèn của case máy tính đang nháy nháy báo hiệu đang hoạt động cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng, màn hình thì tôi tắt từ nãy, rôi dang 2 tay, ôm chặt lưng chị vào nửa trên đang ở trần của tôi, người chị giật mình, chị cố xoay người lai, đập đập vào bàn tay tôi quát khẽ lên :
– Buông chị ra, buông chị ra mau.
Tôi không muốn nghe chị nói nữa, ghì đầu chị lên vai, ngửi mùi thơm trên tóc rồi nói nhỏ :
– Em chỉ muốn được ôm chị ngủ tối nay mà thôi, em hứa em sẽ không làm gì quá đáng cả, sẽ không vượt quá giới hạn, chị hãy tin em. Em sợ ngủ 1 mình lắm em sợ Ma mà.
Rồi chị im lặng, tôi lại nói tiếp :
– Hãy cho em chuộc lỗi, hãy cho em bên chị tối nay, được không.
Vẫn không thấy gì, bỗng chị cốc nhẹ lên chán tôi nói nhỏ :
– Sợ ma cái đầu em ấy.
Rồi im lặng, hơi thở chị nhẹ nhẹ thổi lên tấm ngực trần của tôi, mát mát, chị cúi mặt xuống bờ ngực trần của tôi, dụi dụi khuôn mặt, làm tôi tê cả người, tiếng chị ừm khẽ vang nhẹ vào tai, tôi mỉm cười, đẩy đầu chị ra, trong bóng tối tôi không thấy gì cả, nhưng cảm giác được đôi mắt chị long lanh nhìn tôi, phán đoán chuẩn xác bờ môi căng mọng của chị, tôi hôn nhẹ 1 cái thôi , thì thầm :
– Cảm ơn chị.
Hôn nhẹ 1 cái nữa, hôn theo kiểu Hàn quốc thôi, không chơi kiểu Tây, nghĩa là chạm môi đơn thuần thôi, tôi nhẹ nhẹ đặt chị lên cánh tay trần của mình, chị ngoan ngoan gối đầu lên, đầu ghé sát vào người tôi, tôi trở mình, nẳm ngửa lên, nhìn sang như quen với bóng tôi, thấy lờ mờ dáng chị cũng đang nằm ngửa, bờ ngực đẹp đang nhấp nhô theo hơi thở. Căn phòng bỗng chốc lại im lìm, tĩnh lặng lắng nghe bài “ Can You Feel The Love Tonight “ từ từ ngân lên. Tiếng chị thỏ thẻ bên tai :
– Bài gì mà nghe hay vậy em. Chị nghe thấy quen quen mà mãi không nhớ ra
Tôi cười cười :
– Chị có xem phim “lion King” không, đó là bài hát trong phim hoạt hình đó đó.
– A đúng rồi, hèn gì nghe quen quá.phim hoạt hình về con sư tử, hồi trước chị cũng xem rồi, cũng hay, mà bài này tên là gì vậy em.
– Sáng mai chị mở máy tính lên là biết mà, giờ tối rồi, ngủ đi.
Bấy giờ cũng gần 3h rồi đó, tôi thở dài, tôi muốn quay sang ôm chị quá, muốn ôm thân hình bé nhỏ đáng yêu kia, nhưng lại sợ – sợ lại bị đuổi nữa.
Trong bóng tỗi tĩnh mịch, 1 bàn tay bé nhỏ, mát lạnh khẽ vuốt ve lên má tôi, rồi xuống ngực tôi, 1 thân hình mềm mại như không xương đang nhẹ nhàng đè lên tôi, bờ ngực to tròn mịn màng ấn lên ngực tôi nóng hổi, 1 khuôn mặt ghe sát mặt tôi, 1 tiếng thở nhè nhẹ làm tôi giật mình, 1 bờ môi nóng bóng áp vào môi tôi, lưỡi chị khẽ đẩy sang cuốn lấy lưỡi tôi trong miệng, tham lam luồn lách, tôi đáp trả ngay, cuồng nhiệt hôn lại chị, bàn tay chị khẽ xoa lên cánh tay trần của tôi, cả người uốn éo trên người tôi, tôi cũng khó mà ngoan được nữa, tôi chậm chậm xoa lên bờ lưng mịn màng, rồi xoa nắn cặp mộng căng đét, tiếng nhạc chậm chậm hòa nhịp điệu đôi tay, sự vuốt ve mềm mại như ma thuật, nhẹ nhàng như lôi cuốn trên bờ mông đẹp đẽ này, cứ thế, tôi và chị ôm ghì nhau, được 1 lúc, chị thôi không hôn tôi nữa, khẽ cấu lên tay tôi, cười khúc khích :
– Thế này thôi, coi như đền bù cho em, không cho thêm nữa.
Rồi cả người chị thôi không nằm đè lên người tôi nữa mà nằm xuống giường , áp chặt vào tôi, cánh tay quàng qua bụng tôi, ép chặt 2 vú căng tròn vào người tôi. Đầu dụi dụi vào ngực tôi, chị thỏ thẻ :
– Chị mệt rồi, chị muốn ngủ .
Ngẫm lại cũng đúng, cả ngày hôm nay, biết bao nhiêu việc xảy ra, nguyên buổi chiều phơi đồ, tối ăn kem, lùa nhau trên đường, đánh nhau rồi chạy trốn, khóc lóc tại trạm chờ xe bus, rồi lại ân ái mây mưa, rồi hờn giỗi rồi lại làm hòa, có 1 ngày thư 7 thôi mà không biết cứ nghĩ như là trải qua vô số ngày vậy, tôi giờ cũng thấm mệt, nghe tiếng chị thở nhè nhẹ như đã chìm vào giấc ngủ, lắng nghe tiếng nhạc, rồi mỉm cười, quay lại khẽ nhéo cái má đáng yêu kia 1 cái, nắm lấy bàn tay đang quàng qua bụng tôi, lặng lẽ tự mỉm cười, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đọc phần 10 tại đây : phần 10