Điện thoại của Phương lôi mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung.
– Bê lô
– Vui nhỉ?
– Vui chứ.
– Ăn gì chưa?
– Anh chưa.
– Anh nào? Vớ vẩn
– Anh Cường chứ anh nào, em Phương đi làm chưa?
– Không nói chuyện với ông nữa! – Tắt máy
Mình ngồi cười tủm tỉm, chắc nàng ngại vì vụ hôm qua đây mà.
Tin nhắn đến, vẫn của Phương:
– Trưa đi ăn với tôi đi?
– Ok em. Ăn gì?
– Ông mà còn anh – em là nghỉ chơi luôn đấy nhá! Bún chả ok?
– Ô kê, thế tí tôi qua đón hay sao?
– Chứ còn sao nữa, chả lẽ con gái đi đón trai?
– Hì, hôm nay gái đi đón trai rồi, tôi không đi xe, đang ngồi cafe X này.
– Lại hẹn gái hả?
– Ờ, gái Dũng của bà đấy!
– Haha, oke. Thế 11h tôi qua. Bb.
Ngồi cafe với thằng Dũng. Lâu lắm rồi mới ngồi với nó. Từ lúc ra trường đi dạy 2 thằng chả có thời gian gặp nhau mấy, mình thì đi học, nó thì dạy thêm liên tục. Nghĩ lại nó là thằng luôn có mặt bên mình mỗi khi có bất cứ chuyện gì, dù không gặp nhau nhiều. Dũng là thằng khuyên mình nhiều nhất về chuyện mình với Chúc, nhưng cũng là người tôn trọng quyết định của mình nhất. Nó không tỏ thái độ với Chúc như những người khác, nhưng cũng là người theo dõi Chúc và thằng Đ mà mình không biết.
– Lâu phết rồi nhỉ?
– Gì mày?
– Cái quán này, từ hồi ae mình năm nhất đến giờ
– Ờ, hồi 5 6 thằng kéo nhau đi uống cafe, ầm ĩ cả quán nhà người ta.
– Ờ, được cái là ra trường thằng nào cũng được đi làm luôn. Mày là ngon nhất đấy con trai!
– Ngon cái gì, thỉnh thoảng coi thi được vài chục chứ hơn gì cấp 3, suốt ngày phơi mặt trên trường.
– Trưa đi ăn với tao, làm vài chai bia?
– Trưa tao có hẹn rồi, tối được ko?
– Hẹn con nào?
– Cứ hẹn là phải con à? Con Phương được chưa?
– Khá, thế thì được.
Ngồi trầm ngâm 1 lúc nó mới nói
– Mày biết Phương yêu mày đúng ko?
– Tao chỉ đoán thôi, nhưng tao cứ gạt đi vì tao muốn lấy Chúc.
– Con ấy tao đã cảnh báo mày rồi mà không nghe, lần nào nói cũng bênh, giờ mới sáng mắt ra!
– Ừ, bản chất con người đâu có lộ 1 sớm 1 chiều đâu. Tao nhiều lúc cũng nhu nhược. Nghĩ cứ yêu là phải lấy. Giờ nó còn nghĩ tao với Phương làm gì sau lưng nó nữa.
– Cái Phương nó yêu mày lắm!
– Làm gì ghê thế! Lâu chưa?
– Từ năm 2 nhưng đến năm thứ 4 nó mới nói với tao.
– ….
– Tao cũng thấy quý Phương, chính xác là cảm giác thấy trân trọng nó. Phương cũng là đứa ý nhị, biết lúc nào cứng lúc nào mềm, phụ nữ cái ấy quan trọng. Mỗi tội…….
– Giống Mai hả?
– Ừ, giống quá, nên tao sợ. Một lần rồi……
– Tao cũng thấy bọn nó giống nhau thật. Nhưng Phương thì khéo hơn chút.
– ……………….
– Sao mày không yêu Phương?
– Yêu đương gì, tao với nó như 2 thằng con trai. Mà tao có phải mẫu của Phương đâu.
– Mẫu của nó như nào?
– Như mày!
– Chém!
– Nó là 1 con âm lịch chính cựa đấy.
– Âm lịch là sao?
– Mê tín. Mày hôm nào về hỏi mẹ nó ý, con này nhiều giai thoại lắm!
– Điên à, tự nhiên về nhà người ta hỏi con gái người ta?
– Từ hồi cấp 3 tao vào nhà nó chơi mẹ nó đã bảo tao là người yêu nó rồi, sau khi thi vào Khoa mình thì mẹ nó lại càng tin tao là người yêu nó. Giờ vẫn gọi tao là con rể đấy
– Không hiểu?
– Mẹ nó bảo con này hồi còn bé, cấp 1 cấp 2 gì đó nó cứ lảm nhảm bảo nó sẽ lấy chồng giáo viên, đeo kính. Chết cười với nó, chắc nó hâm mộ mấy ông giáo viên trong trường quá mà.
– Thế thì sao? Mày khác gì tao? Cũng giáo viên đeo kính còn gì.
– Nhưng tao không có chàm ở vai! – Mình có 1 vết chàm ở vai, nhưng chỉ có anh em đi tắm hơi cùng mới biết.
– Cái gì??
– Mày hỏi nó ý, nói đến tao nổi đầy da gà này. Đợi tí làm điếu thuốc đã.
– Nó bảo chồng nó có chàm ở vai à?
– Ừ, nó bảo vết ở lưng. Nhưng lên cấp 3 thì nó chẳng nhớ gì cả nữa. Uhmm, cái này chắc là Phương không giống cái Mai, con Mai nó đâu có mê tín.
– Ừ, không giống – Mình cười như mếu, không phải giống mà là quá giống. Lại kiếp trước kiếp sau, duyên và nợ. Nghe xong như sét đánh ngang tai….. Mình đã cố không tin vào mấy cái chuyện ấy rồi. Vớ vẩn hết sức.
– Cường ơi! – Phương đến. Đẹp quá.
Hôm nay Phương mặc quần jean, áo thun khỏe khoắn, trang điểm rất nhẹ nhàng vì da Phương đã trắng sẵn rồi, chẳng cần trang điểm gì cũng đẹp. Nàng đi rất nhẹ nhàng nhưng cũng thấy rõ v1 dao động, vòng eo thon cộng với đôi trường túc làm mình cứ mê mải trong những suy nghĩ đen nhẻm. Dừng lại thôi không tí đứng lên xấu hổ lắm.
Nhưng cách ăn mặc có lẽ phải xem lại, ăn mặc gì mà bó sát thế này? Đi làm mấy thằng công ty nó soi có mà cháy hết quần áo! Không được, mặc thế này chỉ mình mình được ngắm thôi, từ giờ đi làm phải bắt mặc quần thụng áo dài tay thôi. Nghĩ vậy thôi, có là cái gì mà đòi bắt với chả không bắt!
– Ngồi đây uống nước đã bà.
– Thôi đi luôn đi đói lắm rồi.
– Ok, vậy đợi tí tôi thanh toán. Sờ đến ví – chết mẹ vứt đâu rồi? Hay hôm qua đạp thằng kia hăng quá văng rồi cũng nên.
– Sao thế? Mất ví à?
– Ừ, không thấy đâu. Chắc để ở nhà cũng nên.
– Thôi để về nhà tìm lại xem. Thanh niên ra đường không có ví vẫn dám đi, ghê thật.
– Nhưng còn tiền cafe – mặt mình mếu máo.
– Để tôi trả cho. Tính lãi sau? – nháy mắt.
– Muốn tính thế nào thì tính!
– Được, nhớ đấy.
– Mà sao 2 người lại 3 cốc? – Tôi chỉ trả 2 cốc thôi! – Mắt gườm gườm.
– Chúc.
– ………………..
– Uhmmm, giải thích à?
– Ừ, nhưng tôi không muốn nghe.
– Nếu bỏ qua được thì bỏ qua ông ạ, đừng vì 1 chuyện bé xé ra to.
– Hành động thì bé thôi, nhưng suy nghĩ có vấn đề lâu rồi bà ạ. Tôi dứt khoát rồi.
Kéo ghế, Phương kéo mình ngồi xuống rồi thì thầm, được thể cho các bàn bên cạnh lại tiếp tục bàn tán thằng “bắt cá 2 tay”.
– Này, ông có nghĩ là Chúc và Đ đã làm gì quá giới hạn chưa?
– Tôi không quan tâm, giữ cái trong đầu này này mới quan trọng, chứ thể xác thì nó hành động theo bản năng – mình vừa gõ “cốc, cốc” vào đầu Phương vừa nói.
– Uhmmm, ông nói cũng đúng. Không hiểu sao có người yêu tốt như ông mà Chúc còn thích người khác nhỉ?
– Thế mới là con người, lúc nào phần “con” lớn hơn phần “người” thì con người ta mới dám bước qua cái định kiến xã hội, mới dám bỏ chồng bỏ con, bỏ vợ bỏ con để đến với người khác. Hiểu không?
– Ông nói cứ như đang giảng cho SV nghe.
– ……………
– Nhưng mà ông này, nếu một ngày Chúc thực sự cần ông, Chúc có thể chết nếu không có ông thì ông có quay lại với Chúc không?
– ………….
– Không bao giờ nữa.
– Uhmmm. Thôi đi ăn đi.
Trèo lên con LX xanh lè của em nó, con này là Phương để dành cộng với tiền thưởng của gần 1 năm, công nhận là hàng ngon khác hẳn với con wave ghẻ của mình. Sao ngày xưa mình không thi ngân hàng cơ chứ! Nói đến cái này mình cũng chẳng khác gì Phương hồi bé, hồi ấy trong khi những thằng trong xóm chơi với quay, khăng, đáo,….thì mình chẳng chơi với cái gì khác ngoài hộp phấn! Tất nhiên những cái kia cũng chơi nhưng vật bất li thân là cục phấn, cứ cầm rồi viết vẽ linh tinh khắp nơi như thằng hấp. Cứ ai đến nhà hỏi sau lớn lên thích làm gì cũng bảo cháu sẽ làm thầy giáo! mặc dù nhà cả 3 đời chẳng ai liên quan gì đến ngành này. Đang hồi tưởng quá khứ thì thấy “bộp” 1 cái vào lưng.
– Đang nghĩ gì đấy? Gọi mấy lần không nghe.
– À, không, gì đấy?
– Ông thấy xe tôi đi được không? – Nàng đọc được mình đang nghĩ gì à?
– À ừ, được mà.
– Hihi, anh Úc chọn cho đấy! – Lại thằng phó phòng Kanguru! – Sao tự nhiên mình gét nó thế nhỉ!
– Ừ, thế thảo nào chả ngon!
– Thế ai bảo hẹn tôi đi chọn cùng xong lại đi sang nhà người yêu ăn cơm? – Giờ mới nhớ là từng hứa đưa em nó đi mua xe, xong Chúc gọi cái lại phi sang ngay. Không chỉ lần ấy, còn vài lần hứa đi ăn với nó xong lại bận việc này việc kia mà toàn để em nó lơ ngơ đợi.
– Tôi xin lỗi mà, từ giờ tôi sẽ bù cho bà nhé!
– Uhmmm, biết lỗi là được, chị tha.
– Cường này.
– Sao?
– Tôi với ông đổi xe đi?
– Sao tự nhiên lại đổi? Xe mới tinh đổi cái gì?
– Tôi thích đi xe của ông!
– Dở hơi à? Bỏ LX sang đi wave ghẻ?
– Tôi thích thế, hiiiiii
– Thôi, tôi xin bà.
– Đi, Cường, đổi xe đi. Tuần 3 ngày thôi nhá?
– Không, bà dở hơi vừa thôi.
– Đi mà, không thì 2 ngày thôi nhá? Được nhá?
– Haizzz, bà nói lí do đi đã, tại sao chứ?
– …………..
– Tại tôi thấy ông là GV, mà đi con xe cà tàng quá, nhìn nó hơi mất thể diện, rồi mọi người xem thường ông – Đúng là suy nghĩ trẻ con. Bó tay.
– Cảm ơn bà, nhưng mà xe pháo nó chẳng nói lên điều gì cả mà, mình dạy tốt làm việc tốt là được rồi, trường chẳng ai để ý ai đi xe gì, đẹp không cả. Mà xe tôi còn ngon chán so với xe nhiều người, mới đi có 4 năm – Đúng là chẳng xước sát gì mà nó cứ nằng nặc đòi đổi, chẳng thể hiểu nổi.
– Nhưng mà ông tiếp xúc nhiều người, kiểu gì cũng có người nói này nói kia, tôi thì đi xe gì chẳng được.
– Thực ra không phải tôi không có tiền, nhưng tôi chẳng nghĩ đến chuyện đổi xe, nó chỉ là phương tiện thôi. Tiền tôi để tôi mua cái bồn tắm rồi, còn để ra để đưa bố mẹ Tết tư…. Bà nghĩ tôi nghèo lắm đúng không?
– Ai nghĩ thế đâu! Nhưng GV trẻ kiểu gì cũng khó khăn hơn.
– Trẻ khó khăn cho nó cứng cáp, chẳng sao cả. Hì hì. Mà lương tôi chỉ so với bà thì thấp thôi, so với mới mặt bằng chung thì đâu có ít.
– Nhưng mà ông cứ đổi cho tôi điiii!!
– Sao bà cứng đầu thế nhỉ? Không đổi, xe ai người nấy đi. Dở hơi.
– Thế đổi 1 ngày thôi! Nhá? Nhá? Nhá?
– Tôi bó tay với bà đấy, được rồi, thì 1 ngày! Bà cứng đầu quá đấy!
– Yeaaaa. Hiii, tôi bướng từ bé mà, bố mẹ tôi còn sợ nữa là! Cái gì tôi muốn bố mẹ cũng phải chiều bằng được mới thôi.
– Không được thì sao?
– Thì khóc nhè. Hiiiiii
– Bó tay – Mình không nghĩ là cái bài khóc nhè sau này lại có sức mạnh đến thế.
…
Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của gái nữa. Xe mình mua năm thứ 2, nửa tiền gia đình nửa tiền mình đi dạy thêm, cũng đi mới được 4 năm, xe lại rất giữ gìn nên trông chẳng khác gì mới cả thế mà gái nằng nặc đòi đổi. Lương mình tổng cũng được 5 triệu, so với mới ra trường thì ăn chơi chưa phè phỡn nhưng nói chung là dư dả. Chả lẽ thấy lương mình chỉ bằng nửa gái nên coi thường? Bất chợt mình “à” lên 1 tiếng trong đầu, gái thông minh hơn mình nghĩ!
Đổi xe – nghĩa là mình sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở công ty của gái, vô tình sẽ làm bình phong cho gái trước đội theo đuôi ở công ty – cái đó là về phía ngoại kích.
Đổi xe – nghĩa là thỉnh thoảng mình sẽ phải tập trung ở 1 nơi nào đó để đổi lại xe, lúc đó mà nàng có “à, đi ăn cái này cái kia đi” thì chẳng lẽ lại mỗi đứa 1 xe? – cái đó là nội công.
Muốn nhưng không bao giờ nói thẳng ra, đúng là con gái.
Cái ý tứ ấy của Phương quả thật rất tế nhị và đa nghĩa. Công nhận là nắm bắt tâm lý của các cô gái thực sự khó khăn, huống hồ gái của mình lại thuộc dạng kín đáo và sắc sảo. “Gái của mình” – trong đầu dạo này tự sướng với cái tên “gái của mình” – cười một mình.
– Ông “à” cái gì?
– Đâu có đâu. Mà đi ăn trưa thế này mấy anh ở công ty có hỏi không?
– Có, nãy giờ tin nhắn suốt nè. Đọc không? – Phương huơ huơ cái IP4 trước mặt mình.
– Đọc làm gì? Dỡ hơi.
– Không đọc thì thôi, làm gì mà mắng người ta!
– Đâu, đấy là nói to chứ đâu có mắng, hì. Thế mấy ông tất cả?
– 5 ông chính thức, mấy ông còn lại thỉnh thoảng nhắn tin thôi.
– Cái gì? Công ty bà có bao nhiêu người mà 5 ông? – 5 thằng cơ à? Lại còn gọi điện nhắn tin thường xuyên nữa, nhưng mà anh không sợ chúng mày đâu! – Mình nghiến răng kèn kẹt.
– Ừ, công ty đông lắm, ông không biết thôi.
– Thế thích anh nào nhất?
– Chẳng thích anh nào cả, thích mỗi anh thứ 6 – rồi gái gục đầu “cục” 1 cái vào lưng mình – Ý gì đây?
– Anh thứ 6 là anh nào?
– Ngố thế, anh thứ 6 tức là không làm ở công ty.
– Bà nói chuyện khó hiểu quá đấy.
– Thế mới bảo ông ngố. Anh thứ 6 còn có nghĩa là hẹn hò vào thứ 6 nữa!
– Hiểu rồi, mỗi anh 1 hôm.
– Vỡ vẩn, ăn đòn bi giờ.
– …..
Đến quán ăn, mặt mình thì cứ nghệt ra, vì nếu mất ví không chỉ mất tiền mà còn là giấy tờ, thẻ ra vào cơ quan, nhưng quan trọng nhất là thẻ ngân hàng, tất cả tích cóp của mình trong ấy.
– Ê, ăn đi – Không có khua khoắng đũa trước mặt kiểu như Mai, mà là gõ “cạch, cạch” vào bát.
– Bà gọi ma đấy à?
– Hihi. Ăn đi ông. Mà sao ông gọi nhiều thế?
– Buổi đầu hẹn bạn gái mà, hoành tráng tí chứ.
– Ừ, nợ hoành tráng luôn.
– Biết rồi mà. Làm lại thẻ tôi trả ngay.
Sáng không ăn sáng lại uống cafe làm ruột gan cồn cào, mình ăn như hổ đói, húp soàm soạp, làm Phương có vẻ ngại. Lâu lắm rồi mình mới có 1 buổi ăn trưa thoải mái như thế, phần lớn thời gian là ăn cơm trưa 1 mình, hoặc cơm rang, phở qua loa, hoặc về nhà pha mỳ tôm ăn, buồn và chán. Cộng với tâm trạng lúc nào cũng bứt rứt với chuyện của Chúc, công việc trên trường thì căng thẳng nên từ lâu bữa trưa chỉ là ăn cho xong, nhai cho xong. Chẳng hiểu sao đi với Phương mình thấy thoải mái cực kì, như là đi với thành viên trong gia đình vậy, thoải mái ăn uống, thoải mái cười nói chẳng cần biết gì đến xung quanh.
– Đói lắm hả? Ê, ăn chậm lại. Ê, ê. Ông kia!
– Từ qua đến giờ đã ăn gì đâu.
– Hihi, xấu hổ chết với ông. Làm mấy bàn kia cứ nhìn mình, hình như là biết mình hay sao đó, nhìn suốt.
Lúc này mình mới ngước lên, lấy gấu áo lau kính. Cũng chẳng biết ai với ai vì sinh viên quá đông, chúng nó nhớ mình chứ mình sao biết được. Dính dáng đến mấy đứa SV mệt người. Ăn tiếp.
– Em chào thầy ạ. Em chào chị!
Mình bỏ vội miếng bún, ngước lên, mặt đơ đơ. Xinh thật, đúng là vẻ trẻ trung của mấy em SV cũng có sức hút riêng, khác với vẻ đẹp mặn mà và đứng đắn của Phương. Nói vậy thôi, Phương vẫn trẻ chán , mới có 23 tuổi.
– Chào em!
– Ừ, chào em. Em lớp nào?
– Em lớp … ạ. Đây là bạn gái thầy à thầy? Xinh thế!
– À, không – cả 2 đứa đồng thanh – Đây là chị gái thầy – Ăn 1 cái giày cao gót đau điếng.
– Hiiiii, thôi chào thầy em đi ạ.
– ….
– Hahahaha – gái cười ngoác cả miệng – Đẹp mặt chưa! Thầy giáo chết đói! Phen này thì lên lớp đẹp mặt nha ông thầy giáo.
– Bà im ngay.
– Tôi thích nhìn ông những lúc như thế lắm nhá! – Phương nhìn thẳng vào mắt mình, đột nhiên làm mình phải tránh cái nhìn như thấu tâm can ấy.
– Lúc nào?
– Như vừa xong ý, cứ ngơ ngơ, nhìn ngố ngố, đáng yêu ghê!
– Thôi em xin chị, chị quay về với anh Kanguru cho em nhờ.
– Đã bảo không nhắc đến nữa mà! Tôi đi về bây giờ đấy – Giọng dỗi dỗi
– Thôi, hẹn hò buổi đầu làm gì mà nóng thế?
– Ai hẹn hò gì với ông!
– ………………………..
– À, chiều thứ 6 này ông làm gì không?
– Có. Cuốc đất trồng rau.
– Đi với tôi đi ra chỗ này nhé! – đầu nghiêng nghiêng, mắt chớp chớp.
– Đi đâu? tôi ở nhà trồng rau.
– Cafe, tiền cafe, nhớ chưa cưng? – đổi giọng ngay được 🙁
– À, em nhớ, thế đi đâu chị ơi?
– Đi rồi sẽ biết. Chiều thứ 6 qua công ty đón tôi.
– Nhưng thứ 7 mẹ lên mẹ mắng tôi thì bà nghe nhá.
– Mẹ để tôi xin cho!
– ……………
– Không tin à? Tôi gọi điện xin luôn nhá?
– Thôi, tôi tin. Sợ bà quá! – Không biết từ bao giờ Phương thành một spy chính hiệu của mẹ mình cài vào. Mình đi đâu mẹ cũng biết, đang húp mì tôm mẹ cũng biết. Tất cả là do con “spy – girl” này! Ban đầu mình không hiểu sao mẹ lại nhờ Phương, mà không phải Chúc, nhưng sau này mới thấy hết thâm ý của người lớn, bên cạnh cái giữ ý tứ bên ngoài.
– Còn tiền vụ bún chả này để xem sẽ xử thế nào đây ta! – Phương nhìn mình, mắt mơ màng ra vẻ đăm chiêu lắm.
– Cái gì? 1 thôi chứ, lại còn tách ra 2 vụ à?
– Im! – Quát + lừ mắt. Mịa, nó quát mình như quát con nó vậy, vừa mới nhẹ nhàng được vài câu. Đợi đấy, ông trả thù sau, thỉnh thoảng ông lại treo niêu nửa tháng cho biết mặt.
Trên đường về, vừa trèo lên xe cái là gái gục vào lưng mình như một phản xạ, tự nhiên ghê! – Chúc không bao giờ làm vậy, em bảo rằng không thích thể hiện chỗ đông người, nên lúc nào đi xe cũng như 2 thanh niên nghiêm túc. Mình thì chẳng quan tâm, thế nào cũng được, mấy cái chuyện linh tinh ấy chẳng đáng để tranh luận, mỗi người 1 quan điểm. Mai thì lúc nào cũng phải bám sát sàn sạt, ôm cứng ngắc, về hôm nào cũng đau lưng phải đi vật lí trị liệu mới hết. Phương có vẽ cũng sẽ như vậy.
– Ngủ chút đi, đi cả buổi trưa thế này chiều lấy đâu ra sức làm.
– Tôi có ngủ đâu? Đang thích…
– Thích cái gì?
– Thích thế này này. Thoải mái.
– Thoải mái thì cứ gối đi, tôi cho mượn suốt cũng được – Phương ngẩng lên luôn, mỉm cười, suy nghĩ gì đó, xong lại cúi xuống gục tiếp – “cục” – mình nhìn thấy Phương cười mỉm qua gương chiếu hậu, nụ cười rất đẹp, chưa bao giờ thấy Phương cười kiểu ấy. Mắt em ánh lên niềm vui. Nhìn thấy Phương cười mà mình cũng thấy vui lây, cảm giác như quên hết bao nhiêu mệt mỏi chất chứa, cứ thoải mái như chưa từng biết đến buồn đau là gì vậy.
– Thật không? Lúc nào cũng được nhé? – Phương thỏ thẻ.
– Thật.
– Nhưng mà tôi không ôm ông đâu, nhé?
– Cái đó……… tôi chịu, có khi phải về hỏi mẹ đã.
– Uhmmm, ông về hỏi mẹ xong bảo lại tôi nha. Hì hì
– Mẹ không cho thì sao?
– Thì tôi xin mẹ cho, rồi năn nỉ ỉ ôi…
– Vẫn không cho thì sao?
– Không cho thì khóc nhè.Hiiiii
Mình bó tay với cái trẻ con của gái. 2 đứa cười rất tươi, nhưng trong lòng mỗi đứa thì đều đang phấp phỏng lắm, cả 2 đều đang hy vọng nhiều, rất nhiều rằng thần tình yêu sẽ mỉm cười với mình, với mối quan hệ của 2 đứa. Mình hy vọng vì mình đã bỏ rơi Phương, không quan tâm gì đến em quá lâu rồi, giờ liệu còn xứng đáng với Phương? Nếu là người ngoài, câu trả lời chắc chắn là “Không”, một chút cũng không. Còn với Phương, có lẽ em hy vọng sẽ có được tình yêu mong chờ – cái đó là mình nghĩ thôi, giờ Phương không còn là cô bé Sinh viên đầy mộng mơ nữa, em đã đi làm, đã tiếp xúc với nhiều điều, nhiều người, mình giờ chỉ còn là 1 trong nhiều sự lựa chọn của em. Những cử chỉ, lời nói và hành động của Phương làm mình hy vọng nhiều lắm, nhưng đâu thể nói trước được điều gì? Chẳng phải mình cũng đã từng hy vọng, từng mộng mơ nhiều lắm sao?
Thả Phương xuống trước cửa công ty với bao nhiêu suy nghĩ đan xen. Phương xuống xe kéo sát mình vào, ghé sát vào tai nói nhỏ:
– Chiều đón tôi nhé
– Ừ
“Chụt” – Phương hôn nhẹ lên má mình – “Đi cẩn thận đấy” rồi quay mặt đi luôn, chắc giấu “mặt trời bé con”. Phương cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình lúc nói câu ấy.
Mình cũng đỏ mặt, đưa tay sờ lên má. Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi cảm xúc của mình mới lại được đánh thức như vậy? Một nụ hôn nhẹ nhàng, vội vã, nhưng cũng đầy tình cảm, một nụ hôn như của 1 đôi vợ chồng đưa nhau đi làm….. Lại nghĩ linh tinh rồi.
Ngước lên thấy Phương đang đi vào sảnh lớn. Nheo mắt, ai kia? ông phó phòng người Úc đang đứng chờ sẵn thì phải. Có lẽ hắn đã nhìn thấy hết cảnh vừa rồi!
Móc điện thoại ra nhắn tin ngay: “ Love u! honey” – send, hy vọng sẽ đến kịp trước khi Phương bước đến sảnh. Nhớ là phải cho thằng Kanguru kia xem cái tin nhắn ấy đấy nhé! Chặn đường làm ăn của nó luôn.
Đọc phần 14 tại đây : phần 14