Mải suy nghĩ miên man, tôi ngủ lúc nào không biết. Lần này lại là Phương đánh thức dậy. Đang ngủ lại thấy ai đó sờ vào đầu mình. Cái kiểu này ở nhà chỉ có mẹ mình thôi! Giờ lại thêm Phương nữa. Tự dưng mình thấy khó chịu!
– Yên để tôi ngủ!
– Ngủ nhé, tôi đi về đây.
– Sao về? Chơi đã. – mình bật dậy.
– Có gì mà chơi đâu! – giọng phụng phịu.
– Đây tôi dậy chơi với bà đây, hì hì.
– Tôi nói đùa đấy, ông ngủ đi, tôi về không muộn rồi.
– Để tôi đưa bà về, đợi tôi mặc cái áo. – Mình nhẩy luôn vào phòng không cho Phương kịp từ chối.
– Để tôi đi xe về cũng được, tôi đi xe về luôn.
– Thế mỗi đứa 1 xe, tôi đi kèm bà về – mình vừa khoác áo vừa nói.
– Không cần đâu, nhà tôi ngay đây mà.
– Nói nhiều quá! Hay là có hẹn với ai? Nếu thế thì thôi bà tự đi đi.
– Hẹn ai? Sao phải nói dối ông làm gì?
– Thật không?
– Có hẹn, được chưa? nhưng tôi hủy rồi.
– Sao phải hủy?
– Không hủy thì tối đến giờ đứa nào nấu cơm cho ông? Ông dạo này ngớ ngẩn quá rồi đấy.
– Hì hì. Anh Úc à? – Mình sán lại gần thì thầm.
– Không. Thôi đi về đi có gì vừa đi vừa nói.
Trái với dự đoán, nàng không có ý định đi 2 xe như mình nghĩ. Đúng là đến chết vẫn còn kiêu! Vừa dắt xe ra cho nàng, định quay vào lấy xe mình thì nàng níu lại ngay.
– Đi đâu? Đi 1 xe thôi.
– Sao bảo đi xe về luôn?
– Nói nhiều quá!
Có vẻ khó chịu, chắc tại mình ngố chẳng hiểu ý, ăn mắng là đúng rồi.
Tung tăng trên con LX đưa nàng về, đằng trước là 1 túi rau to lúc chiều mình “lỡ tay” hái. Giờ thì không phải nhắc, Phương đã tự động gối đầu vào lưng mình ngay từ lúc lên xe, mỗi tội 2 tay có vẻ hơi dư thừa. Trước giờ vẫn thế, Phương với mình luôn có 1 khoảng cách nhất định, chuyện gối đầu lên vai là “ghê gớm” lắm rồi. Đến cả bám vào eo như những người bạn bình thường cũng là điều xa xỉ. Mà chẳng phải mình muốn có Phương hay sao? Tại sao không bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhất nhỉ?
– Bám vào đi, ngồi thế ngã bây giờ.
– Trước giờ đã bám bao giờ đâu, sao mà ngã được.
– Trước khác, giờ khác.
– Thôi, mắc công hiểu lầm.
– Ai hiểu lầm?
– Ai cũng thế…
– Bám vào đi. Tôi không hiểu lầm được chưa? Tại sao 2 đứa mình cứ phải như thế nhỉ?
Phương miễn cưỡng bám vào eo mình, gối đầu lên vai, giờ trông gần giống đôi tình nhân rồi đấy. Mình cười tủm tỉm, cố gắng nhỏ nhất để cho Phương không biết.
– Phương này, sao tự nhiên hôm nay bà lại hỏi tôi câu đó?
– Cưới có mời ông không ý hả?
– Uhmm
– Tại vì tôi không muốn.
– Vì sao chứ?
– ………..Vì như thế tôi thấy mình ác với bản thân mình quá.
– Tôi không hiểu.
– Ông thì luôn không hiểu mà, cái gì ông cũng không hiểu trong khi ông quá hiểu. Ai nhìn vào cũng thấy tôi thật đáng thương, cái đó ông có hiểu không?
– …………….
Mình lặng im, chẳng biết nói gì bây giờ. Chẳng lẽ nói Anh yêu em? Quá rẻ mạt. Mình không muốn, như thế coi thường Phương quá. Chả lẽ Phương là 1 con bù nhìn, cứ đứng mãi đợi ở đó và không có việc gì khác ngoài việc đợi mình? Đợi mình đến ban phát tình thương à? Mình chẳng là cái gì để tự sướng đến mức ấy! Mình với Chúc vừa chia tay sáng nay – và giờ mình tỏ tình với Phương ư??
– Giờ tôi không suy nghĩ được gì cả! Mọi chuyện xảy ra với tôi quá dồn dập, tôi cần thời gian để xác định lại bản thân mình yêu ai, cần ai. Cũng giờ này tối qua thôi mà….
– Uhmm, tôi biết. Không có gì là dễ dàng cả, nhất lại là người tưởng như sắp cưới.
– Đó là quá khứ rồi, tôi đang muốn hướng đến ngày mai. Tôi chỉ sợ giờ mình không còn xứng đáng nữa thôi.
– Đừng nói gì lúc này, đừng quyết định gì vội, giờ ông có quyết định gì thì cũng chưa chắc xuất phát từ cái ông thực sự muốn và cần.
Mình bàng hoàng, không ngờ Phương hiểu mình đến vậy. Phương chắc chắn biết mình định nói gì đó với Phương, nhưng những lời Phương nói ra chứng tỏ Phương sẽ không tin vào những lời nói đó – cũng phải thôi, sức đề kháng của những người con gái tự trọng thực sự rất cao. Phương có thể sẵn sàng từ bỏ mình ngay, hoặc không bao giờ nói ra tình cảm, còn hơn là vội vàng gật đầu trước 1 người đang trống vắng và chới với tìm chỗ bám như mình. Ai biết được nó là thật hay chỉ là bấu víu lúc chông chênh? Suy nghĩ đó làm mình thấy trân trọng Phương hơn. Bây giờ không còn là thời đại người phụ nữ yếm thế nữa, họ có quyền tự do lựa chọn hạnh phúc cho mình. Hạnh phúc ấy đâu chỉ là tình cảm, nó còn là sự đồng cảm, sự tôn trọng và trân quí nhau nữa, nếu không nhận được điều tương tự từ phía kia, thì thà không có còn hơn là cố kiết để có được người mình yêu. Đó là còn chưa kể, Phương không hề thiếu lựa chọn xứng đáng với em, ít nhất là có nhiều mặt hơn mình.
– Cafe đi ông
– Muộn rồi, về thôi, hôm nay bà cũng mệt rồi còn gì?
– Uhmm
Đưa Phương về đến nhà, mình quay xe về luôn, lạnh quá.
– Tôi về đây, bà vào nhà đi không lạnh.
– Ông về đi.
– Còn đi đâu nữa mà chưa mở cửa đi?
– Uống cafe
– Cái gì? Muộn rồi cafe gì nữa? Vào nhà đi mai đi! – mình hơi xẵng giọng
Phương nghe thấy thế quay lại, rút túi xách lấy chìa khóa mở cửa nhà. Nhìn Phương thấy tội nghiệp quá, có lẽ Phương muốn đi uống cafe thật, chắc Phương muốn nói gì đó, hoặc đơn giản muốn có người ngồi bên cạnh, tâm trạng con gái mà. Thấy thương quá mình cất lời:
– Này, thôi đi cafe đi.
Phương quay lại, nhìn mình, mắt rơm rớm.
– Tóm lại là có đi hay không?
– Sao thế? Có mà.
– Xụt xịt – thêm một lần đứng hình, Phương nhạy cảm quá.
– Tôi xin lỗi, tại tôi thấy muộn rồi thôi. Còn bà muốn đi thì tôi đưa đi chứ có cấm đoán gì. – mình bối rối lắm rồi chẳng biết làm gì nữa.
– Tôi chẳng hiểu sao tôi lại thế nữa! Sao cứ ông nói 1 là tôi phải 1, 2 là tôi phải 2?
– Thôi, tôi sai, tôi sai, không khóc nữa. Lên xe nhanh không quán nó đóng cửa hết bây giờ.
Lang thang mãi mà mấy quán toàn sắp đóng cửa, cuối cùng quyết tạt vào quán to nhất, quán quen thuộc MT. Thằng trông xe nhanh nhảu ra thông báo quán sắp đóng cửa, mình rút ra 50K nhét vào túi nó “thông cảm anh chị đang có chút việc”, thằng bé tươi cười ngay lập tức chạy vào thì thầm với đứa đứng quầy.
Cafe…
Khuya…
2 đứa ngồi trên tầng 4, trước mặt là thành phố về đêm, đẹp nhưng buồn quá.
Điện thoại của Phương, “Anh S” – mình nóng mặt, 1 trong 5 thằng đây à?
– …
– Anh không nói chuyện với người yêu à? Gọi điện cho em làm gì giờ này?
– …
– Em đang đi với người yêu.
– …
– Vâng, đúng rồi anh, trưa nay đó.
– …
– Mà người yêu em không thích em nghe điện thoại với người con trai khác nên giờ anh đừng gọi cho em nữa nhé!
– …
– Anh không hiểu à? Anh không có việc gì làm à? – mình tí nữa phụt cà phê ra khỏi miệng.
Cúp máy.
– Sao bà phũ phàng thế?
– Chẳng có tí sĩ diện nào, chửi thẳng mặt cho biết. – Đây có phải con mèo nấu cơm cho mình hôm nay không?
– Ông! sang đây ngồi với tôi – mình len lén đi sang, ngồi xuống thật khẽ khàng, nàng đang bực, dễ thành nạn nhân tiếp theo lắm.
– Dịch vào đây, sao ông cứ lấm lét thế? – dịch vào luôn.
Phương dựa vào vai mình, nhẹ nhàng.
– Ngồi im thế nhé, dù ông chẳng phải…
– Xuỵt. Im. Dựa thì dựa đi lắm chuyện quá.
– ….
– Này, tôi đã làm gì cho ông rồi nhỉ?
– Làm gì là làm gì?
– Nấu cơm rồi, cafe rồi, trồng rau nữa… – sao tự nhiên lại có cái này? Mình linh cảm chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thôi cứ đùa với em đã, chưa rõ ràng điều gì cơ mà.
– Còn cả ôm trộm nữa, cầm tay trộm nữa.
– Hiii, cái đó cũng tính hả?
– Tính chứ. Bà mê trai lắm – “Hự” – ăn 1 đấm.
– Uhmm, biết thế.
– Sao bà nói chuyện khó hiểu vậy? Có chuyện gì kể tôi nghe đi.
– Đâu có chuyện gì?
– Thật không?
– Không.
– Hấp, dở. Có chuyện gì kể hết ra với tôi đi.
– …
– Tôi mệt mỏi ông ạ, tôi cứ đi theo thế này đến bao giờ nhỉ? Mà không hiểu sao tôi khỏe thế nhỉ?
Phương ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình, lời của Phương nghe rất nhí nhảnh, chẳng có gì đó oán trách cả – Nhưng lời Phương nói nó như dao cứa vào tim mình vậy, nghe mà lòng quặn thắt. Dù rất muốn ôm Phương vào lòng nói lời xin lỗi nhưng dường như có gì đó chặn lại không cất lời được. Mình phải kiềm chế hết mức để không nói ra những lời nói đó, những lời nói tưởng như yêu thương nhưng thực tế lại quá nhẫn tâm với Phương. Ít nhất là bây giờ.
Cầm lấy tay Phương. Em để yên không phản ứng. Mình nói, nhẹ nhàng.
– Phương ơi, tôi tin vào ngày mai lắm, bà có tin không?
– Tôi phải biết ngày mai có gì chờ mình chứ..
– Tôi chợt nhận ra một thứ tôi vô tình để quên mất, tôi muốn có thời gian để cảm nhận nó dù tôi không xứng đáng. Cho tôi thời gian được không? Để tôi biết điều tôi đang cần là chính xác.
Phương ngồi im, không nói gì cả, có lẽ những gì nói về Phương lúc này đều là phỏng đoán nên tốt nhất chẳng nên đoán gì cả. Cứ lặng im như thế 1 lúc lâu, không ai nói gì. Cả 2 đang theo đuổi những suy nghĩ riêng mình thì phải, nhưng bây giờ mình mới là người đuổi theo, còn Phương thì ở đó – lúc lúc gần, lúc xa, sáng rõ, lúc mờ nhạt.
– Hình như khôn ra 1 tí rồi.
– Bà bảo ai ngu?
– Đâu ai bảo ngu đâu, hiiiii.
– Phương
– Dạ.
– À quên. Gì? Chết, gì gì? Tôi nhầm nhá, tôi nhầm đấy.
– Sao mà như gà mắc tóc thế? Hahahaha – mặt Phương đỏ hồng lên rồi. Con gái lúc đỏ mặt nhìn đáng yêu thật.
Khẽ kéo đầu Phương lại dựa vào vai, mình nói tiếp, những lời nói dường như xuất phát từ sự sợ hãi thực sự đang nhen nhóm trong mình. Sợ hãi sẽ lại một lần nữa mất người mình muốn giữ bên cạnh.
– Phương này, đừng lấy chồng vội nhé
– Không lấy chồng thì ở với ai, tôi sắp già rồi?
– Ai bảo già? Còn trẻ với xinh chán.
– …
– Thật không?
– Thật chứ đùa
– Uhmm, được, nếu thế thì sẽ suy nghĩ. Ừ nhỉ, mình còn trẻ mà, nhiều trai theo mà nhỉ?
– Nhưng mà Cường này!
– Sao?
– Ông suy nghĩ cho kĩ vào. Cái ông nói tới chưa chắc đã hợp với ông đâu, cũng chưa chắc ông đã cần bằng người trước đâu, nên…..
– Tôi biết rồi.
– Ông biết không? Tôi thấy mình như con ngốc ý, cái gì tôi cũng chủ động được, trừ chuyện này.
– Tôi khác gì bà đâu, vậy nên mình mới chơi với nhau. Giờ tôi chỉ muốn ở cạnh những người thân quen, gia đình, bà nữa, để tôi biết tôi đang ở đâu, đang cần gì, ai tốt với mình và ai thực sự quan trọng với mình thôi. Nếu tôi đến với người ấy, tôi sợ làm người ta buồn lắm bà ạ. Bà nhìn chân tôi này – mình giơ cái chân đầy sẹo lên – Cái này là tôi đi đá bóng, mỗi lần ngã cày chân xuống đất là đau lắm, tối về bôi cồn Iode mà khóc chảy cả nước mắt, nhưng nó chỉ đau mấy hôm thôi, vấn đề là nó để lại sẹo, sẹo để mỗi lần tôi đá bóng tôi biết tránh những thằng đá láo ra, tránh những tình huống dễ chấn thương ra…. Đấy, về thân thể tôi còn sợ, huống chi là tim tôi giờ này, 2 vết sẹo to, sẹo lồi luôn, bà bảo tôi có sợ không?
Phương lặng im nghe mình nói. Hơn ai hết Phương là người hiểu những gì mình đang phải chịu, Phương cũng vậy chẳng khá hơn, có chăng là những nỗi buồn khác nhau thôi. Một người thất bại trong tình trường, 2 lần yêu 2 lần đổ vỡ, còn một người chờ đợi 3 năm vô điều kiện không được đáp lại tình cảm. 2 con người ấy bây giờ đang như đang “mèo vờn chuột” với nhau vậy. Sao không tiến lên một bước, sao mình không mạnh dạn nói lên lời yêu thương được, đã một lần đánh mất hạnh phúc, mình là người cảm nhận rõ nhất cái giá phải trả nó đau đớn thế nào, vậy sao giờ đây cứ định tiến lên lại rụt lại? Giống như có 2 con thiên sứ 1 đen 1 trắng lởn vởn xung quanh vậy, một con hô “tiến lên” còn 1 con hô “đứng lại”. Mình sẽ nói mà, vấn đề là khi nào thôi. Không ai chờ đợi vô điều kiện, Phương không phải là Lan, mình cũng không phải Vũ Khắc Điệp.
– Tôi sẽ lấy salonpas dán vào cho ông nhé – lời nói nhẹ nhàng của Phương kéo mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung.
– Bà có à?
– Tôi còn 1 miếng duy nhất.
– Chỉ dùng 1 lần đúng không?
– Đúng, chỉ 1 lần thôi! – Phương nói rất “cứng”
Đèo Phương về nhà, mình nằm vật ra giường.
Mọi thứ đến nhanh quá làm mình có cảm giác bị choáng ngợp. Nghĩ lại chuyện đêm qua, thực sự không còn chút niềm tin nào vào phụ nữ nữa, dành bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu lo lắng, quan tâm, mình nhận lại được gì? Một cái sừng to. Đểu cáng thật. Mẹ kiếp nhà chúng nó.
“ Ai thương yêu ai, đó chỉ là tình của mỗi con người” – lời hát du dương vẩn vơ trong đầu, đúng là lời hát huề vốn, chẳng là tình mỗi con người thì sao? Nhưng, mỗi con người chỉ có 1 tình thôi, mình thì đã gieo 2 cái tình rồi, ai cũng yêu hết lòng, để giờ tan nát thế này đây. Đúng là vớ vẩn.
Mình bật dậy đi pha cafe, những lúc thế này mình cần cafe để bình tĩnh lại. “Anh chỉ cần ngửi hương cafe thôi anh sẽ thấy thư thái ngay!” – lời nói ngày nào của Mai vẫn còn văng vẳng trong đầu. Đúng là thế, cafe tự rang xay rồi tự pha, ngồi với điếu thuốc, từ lâu đã là người bạn lưu niên của mình, mỗi khi chẳng có ai bên cạnh.
Với tay lấy hộp cafe xuống, thấy 1 tờ giấy sticker với nét chữ tròn trịa của Phương viết từ bao giờ “Uống ít cafe thôi!” – mình bật cười. Không biết cô nàng dán vào đó từ bao giờ? Lại còn giọng điệu giống của mẹ mình nữa. Thôi uống nốt hôm nay vậy nhé? Từ mai uống ít hơn. Bà già của tôi ạ.
Ngồi ngoài ban công với cái áo khoác to sù sụ, hơi điên 1 tí, nhỡ chẳng may có cơn gió độc thì giờ này không còn ngồi đây mà kể chuyện.
Đọc phần 16 tại đây : phần 16