Mơ màng tỉnh dậy vì cái nhạc chuông điện thoại đáng ghét vang lên, sao tao chưa thay mày nhỉ? Mà thôi không sao, để bài này làm báo thức sáng là sẽ dậy đi làm ngay.
Giờ mới để ý thấy tay tê rần lên rồi, mất cả cảm giác vì Phương đã gối “xuyên màn đêm” từ tối qua, mặt thì úp vào ngực mình, tay quàng qua người và chân thì đang kẹp chặt cứng. Diễn tả có thể khó hiểu nhưng nếu nói tư thế ôm cái gối ôm thế nào thì Phương đang ôm mình đúng như thế. Cả cái cặp “gì gì” kia nó đang đè vào người mình mà thấy ngộp thở, nhìn ngoài thì cũng biết là không nhỏ rồi nhưng không ngờ là lúc không có “vỏ” nó to thế này, phê hết cả người. Cả người mình đều tỉnh dậy hết luôn rồi, 100%.
Mình khó chịu lắm rồi nhưng vẫn phải nằm im, chờ đợi. Cuối cùng thì giây phút phán xét ấy cũng đến, mình hồi hộp, và…..sợ. Phương mở mắt ra, thấy nàng đang ôm mình, ngẩng lên nhìn thẳng vào cái mặt đang nghệt ra của mình, mắt chớp chớp, nhìn ngó nghiêng như định hình gì đó – “hê lô”, rồi gục đầu xuống, nằm ôm tiếp! – Cái gì vậy? Sao nó chẳng giống tí gì so với các kịch bản mà mình đã vạch ra nhỉ? Nếu không hét ầm lên thì ít ra cũng phải thấy ngại đẩy mình ra chứ, đằng này cứ “dùng” như của mình vậy?
– Tỉnh chưa?
– Rồi.
– Rồi thì bỏ ra, mẹ tôi bảo không được dùng đồ không phải của mình.
– Hiiii, mượn thì được. Hôm qua tôi mượn mẹ rồi.
– Có nhớ hôm qua nói gì không đấy?
– Chẳng nhớ gì cả!
– …
– Đêm qua có trộm đấy, sợ quá – Phương thì thào. Mình giật mình hơi hoảng, sao chỗ này mà cũng có ăn trộm?
– Sao không gọi tôi? Lúc nào?
– Tôi sợ quá nằm im mà, nó chỉ thơm tôi mấy cái rồi nó đi, hiii. Chắc nó thấy tôi xinh quá.
– …
Hóa ra là Phương biết hết, hoặc ít ra là cũng không đến mức không biết gì. Chắc vẫn lơ mơ nhận ra mình ngồi chăm Phương thế nào, ngủ gục ra sao, có thế thì nàng mới dám tự tin nằm ôm mình thế này chứ!
– Ông chuẩn men đấy!
– Chuẩn men là sao?
– Là không lợi dụng rượu để…..
– Bà biết à? Tôi làm hết rồi. Tôi xin lỗi. – mình giả vờ để cho Phương làm toáng lên, cơ mà hơi nhục vì mặt Phương tỉnh bơ.
– Cũng được, thà mất… còn hơn…
Dường như trong câu nói này của Phương có ẩn chứa gì đó. Mình là người rất đa nghi, nên nhiều khi vô tình thấu hiểu được những thứ rất nhỏ, và đáng lo là thường những điều mình nghi ngờ đều thành sự thật hết, nên mình sợ, sợ chữ “cho ông”…..”cho người khác”.
– Thế nghĩa là sao? Đừng nói chuyện kiểu lửng lơ thế được không? Định giấu tôi nữa à?
– Có giấu được cái gì đâu! Định giấu thì cuối cũng cũng kể hết mà.
– Thế thì kể đi!
Phương với tay lấy cái điện thoại đưa cho mình xem cái tin nhắn. Là của thằng bảo vệ: “Anh sẽ cho em xem băng nếu như em hiểu ý anh!” – Thằng chó chết này, loại đàn ông bỉ ổi lợi dụng, hóa ra nó biết Phương cần nên mới đưa ra cái đề nghị khốn nạn này à? Đúng là xã hội đảo điên, giá trị con người giờ rẻ mạt quá. Bình tĩnh lại, mình hỏi Phương:
– Thế nghĩa là bà định đánh đổi để được xem băng à?
– Ông bị điên hả? Tôi đâu có thiểu năng như thế?
– Thế bà cho tôi xem làm gì?
– Để cho ông biết là tôi chẳng giấu diếm gì ông cả! Không như ông!
– Tôi thì sao?
– Tôi thì sao! May cho ông là hôm qua chứng tỏ là chuẩn men nên tôi mới bỏ qua cái tội giấu diếm.
– Tôi giấu cái gì?
– Ông nghĩ tôi là con ngốc hả? Nghĩ tôi tin cô T gọi ông lên để mắng mấy chuyện linh tinh hả? Con Chúc nó động đến tôi mà nó lại tha ông chắc? Kiểu gì nó cũng phải chơi cả ông, tôi và Mai.
Mình hơi bất ngờ, công nhận là Phương thông minh và rất tinh ý. Mà thực ra không phải thông minh, tại mình ngu thôi. Đúng là chẳng ai tin chuyện mình hớt hải chạy lên Khoa vào cái giờ người ta sắp ăn cơm chỉ để nghe mấy lời mắng chửi vớ vẩn. Nhưng chẳng hiểu sao Phương đợi đến bây giờ mới nói, có lẽ cần 1 ngày để suy nghĩ về lời đề nghị của thằng súc vật kia?
– Vậy là bà biết rồi?
– Biết thì tôi mới quyết định sẽ vạch mặt nó, nên tôi mới nhờ thằng bảo vệ. Nhưng không ngờ nó chó má vậy.
– Thằng chó chết đấy, để tôi. Khốn nạn thật. Nhìn mặt bắt hình dong.
– Thôi, kệ nó, tôi không đồng ý thì nó làm gì được tôi? Đè tôi ra mà hiếp được đâu? Tôi cho nó đi đời nhà ma luôn ý chứ mà dám động vào tôi!
– Thế sao tự nhiên bà lại phải nói những lời đó? Làm tôi nghĩ bà định đánh đổi vì cái đó! Đừng bao giờ làm cái chuyện đó Phương nhé.
– Người ta bảo ngoài yêu ra thì còn phải tin nữa. Ông chưa yêu thì đúng là chưa tin cũng phải – Giọng Phương nghe buồn buồn tủi tủi.
– Ai bảo chưa yêu? Tôi ……yêu rồi.
– Nghe là biết. Khi yêu người ta không thiếu tin tưởng vào người mình yêu thế đâu – Phương vẫn cái giọng trầm buồn, có lẽ em thất vọng vì mình đánh giá thấp Phương chăng.
– Ai biết được, vì người ta yêu người ta có thể dám làm tất cả.
– Tôi đúng là người như thế, nhưng là khi người tôi yêu bị đẩy đến đường cùng thôi, chứ chừng nào còn hy vọng tôi chẳng dại gì. Mà ông cũng chẳng đáng để tôi phải làm thế, gầy gò, ốm yếu, người thì hôi rình toàn mùi thuốc lá, lương lậu thì lèng mèng, xe thì cà tàng, tính tình thì hâm dở, lại còn ngu ngơ….
– Thế bỏ ra! Tìm thằng thơm tho mà ôm.
– Không! Thích mấy thằng hôi hôi.
Phương rúc vào người mình, tay chân thì ôm chặt hơn nữa. Ngạt thở quá. Con gái con lứa chẳng có tí xấu hổ nào, cứ ép sát vào người mình như thế mà chẳng biết đỏ mặt. Hay là định úp sọt mình đây? Úp thì nói luôn để còn để cho mà úp.
– …
– Thời buổi này, con gái nhiều đứa nó rẻ mạt lắm Cường ạ, nó dễ dàng lên giường sau vài lần cafe hay 1 lần đi bar, hoặc đánh đổi thân xác nó lấy quần áo, trang sức. Sợ nhỉ?
– Uhmm, xã hội mà. Tôi thấy mình may mắn vì toàn quen biết những người không phải hạng dễ dãi như vậy.
– Nói thế để ông biết con gái có nhiều loại, chỉ có chung 1 điểm đó là yêu ai sẽ yêu hết mình thôi, còn cách thể hiện khác nhau xa lắm. Đừng bao giờ nghĩ tôi cùng loại với những đứa đó.
– Xin lỗi, vì tôi … sợ. Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với bà, nhất là lại vì tôi. Bà phải biết là bây giờ bà rất quan trọng với tôi, hiểu chưa?
– Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với mình đâu, vì như thế tôi cũng chẳng xứng đáng nữa, làm sao tôi dám gặp 2 bác.
– Bà hứa hẹn gì với “2 bác” rồi? Hở?
– Hì hì, đấy là tôi nghĩ thế thôi. Cái của tôi phải để dành cho người tôi yêu, dù sau đó có chết cũng được! Không ai được động vào tôi trừ người đó!
– Suỵt, im đi, chết với chóc cái gì – mình đưa tay lên giữ lấy miệng Phương.
…
Phương đang nằm ôm mình đấy, như một đôi tình nhân, nhưng đôi tình nhân này tên là “tôi” và “bà”. Kể ra thì nghe nó cũng chẳng ra sao, nhưng biết thế nào bây giờ? Một người thì không dám nói ra, sợ nói ra thì người ta lại không tin, rồi bảo là coi thường, rồi quy cho là “có mới nới cũ”, tìm đến để thay thế chứ chắc gì đã yêu người ta thật lòng. Một người thì biết là yêu lắm rồi, mà chẳng lẽ con gái lại đi tỏ tình nói trước thì mất giá. Thế nên mới có cái cảnh tréo nghoe đôi bạn thân ôm nhau ngủ xã giao thế này.
– Ôm chán chưa? Dậy đi ăn đi, tôi đói quá rồi.
– Người đâu mà chẳng tình cảm tí nào, đúng là dân tự nhiên!
– Sao không yêu anh nào bên kinh tế đi? Cứ thỉnh thoảng lại phải nhắc!
– Yêu được yêu lâu rồi, có khi còn có nhóc rồi. Mấy nhóc rồi nhớ.
Phương nhẹ nhàng ngồi dậy, lấy cái khăn quấn quanh người rồi chạy vào nhà tắm. Đúng là chỉ có Phương mới hành động như thế thôi, cả tối úp thìa vào người ta thì không thấy ngại, giờ lại xấu hổ.
Đứng ngoài hành lang hút điếu thuốc cho bình tâm lại. Dạo này nhiều chuyện quá, hết cãi chửi nhau lại đến đơn thư, giờ thì Phương cũng biết chuyện rồi, kiểu gì cũng kéo theo bao nhiêu người vào cho xem, rồi sẽ lanh tanh bành lên. Mai rồi không biết sẽ đối phó thế nào nếu Chúc cũng làm cái trò nặc danh như vừa dùng với mình và Phương, có khi sẽ còn ghê gớm hơn vì Mai là người ra tay đánh chị dâu và dằn mặt mẹ Chúc!
Đúng là số mình chẳng khi nào được yên ổn, hết chuyện này đến chuyện khác. Chỉ khi nghĩ về Phương là tự nhiên thấy lòng mình lắng xuống, thấy nhẹ nhàng và yên ổn. Phương có cái lý trí của người có trí tuệ, có sự kín đáo và vừa phải của người từng trải, em cũng có cái nhẹ nhàng và nũng nịu đặc trưng của con gái, tổng hòa những điều đó trở thành một miếng ghép vừa đủ để lấp đầy những khoảng trống trong mình. Chỉ có điều mình chưa thể, chính xác là chưa dám để mở miệng ra nói một từ “anh yêu em” với Phương, điều mà em xứng đáng có từ lâu lắm, cũng là điều mình mong chờ đến quay quắt nhưng cứ bị chẹn lại. Mọi lí lẽ mình đưa ra đến giờ đều không giải thích được cái chậm chạp đó của bản thân.
Đang định quay người bước vào thì thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn quàng qua eo mình. Phương ôm mình từ đằng sau, nhẹ nhàng, êm ái. Mùi hương tóc em thoang thoảng và những tiếp xúc cơ thể làm mình ngẩn ngơ mất mấy giây. Ai đó nói con gái thích được ôm từ đằng sau lắm đúng không? Câu nói đó có lẽ nên thay từ “gái” bằng từ “người” – ai cũng thích vậy thôi, được người mình yêu thương đứng đằng sau ôm tới, nó không đơn giản chỉ là 1 tiếp xúc thông thường, nó còn là sự hòa hợp giữa 2 cơ thể và tâm hồn nữa, mà chỉ khi con người ta thực sự gần gũi mới có.
– Cường này, hay mình làm chuyện ấy đi – Phương úp mặt sát vào lưng mình, nói mà giọng run run, em đang khóc. Mình biết Phương đang nói đến chuyện gì mà.
– Chuyện ấy hả? Bây giờ à? Có hối hận không?
– Không
– Nhưng Cường sẽ hối hận!
Mình quay lại, ôm Phương vào lòng. Mình biết Phương đang sợ một nỗi sợ hãi nào đó không diễn tả được. Phương yêu mình, nhưng Phương không chắc chắn về tương lai, hình như có gì đó cản trở em mà em cảm nhận được, nên Phương muốn dành tất cả cho mình trước khi vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân. Phụ nữ thường có những suy nghĩ kì lạ như vậy: dâng hiến cho người mình yêu, thà sớm, thà bản năng, còn hơn là sẽ phải dành nó cho người mình không yêu. Với mình, điều đó đáng trân trọng lắm. Chỉ có điều nhiều thằng con cu nghĩ trước cái đầu, dựa vào yếu điểm điều này mà dày vò thân xác họ.
Mình khẽ nâng cằm Phương lên, nhìn thẳng vào mắt em.
– Phương có tin Cường không?
– …
– Nói!
– Có, hức hức. Quát người ta!
Mình lại ôm Phương, úp mặt vào ngực mình. Chưa gì mà đã giàn dụa nước mắt! Sao cứ khóc mãi vậy nhỉ? Phương bình thường mạnh mẽ cứng rắn lắm mà, thế mà cứ ở gần mình được chút là lại khóc, khóc để được mè nheo, vỗ về.
– Thế thì đợi, không lâu nữa đâu. Phương đang lo sợ về tương lai phải không? Có Cường ở đây, chẳng sợ gì cả.
– …
– Nhớ đấy! Huhuhuhu.
Đứng cho em khóc một lúc nữa, mình mới nhẹ nhàng buông Phương ra, lấy tay lau nước mắt đang từa lưa trên mặt.
– Động tí là khóc, mạnh mẽ lên chứ! Nhỡ mai sau không có Cường bên cạnh thì sao?
– Không có thì không khóc đâu, có mới khóc thôi.
– Có chuyện gì kể Cường nghe nào? Liên quan đến gia đình hay là ai ép buộc gì?
– Làm gì có ai ép buộc được Phương! À, mà có một thằng, suốt ngày bắt nạt mình.
– Hì, tại nó yêu Phương đấy, không phải nó bắt nạt đâu! – Hành động thăm dò đầu tiên của mình.
– Không tin, giờ chưa tin được! – đây là câu trả lời cho sự thăm dò, kết quả: không thành công, kết luận: chưa đến lúc.
Hình như khi con người ta đã gần gũi nhau rồi thì mọi thứ đều trở nên tự nhiên và mạnh bạo hơn thì phải. Dù mình với Phương chưa đi đến tận cùng nhưng những cái ôm hay nắm tay bây giờ đã không còn là điều xa xỉ nữa, dù vậy mình chẳng lợi dụng điều đó mà vẫn giữ khoảng cách, tất cả là vì 2 cái chữ “tôi”, “bà” đáng ghét kia. Chưa bao giờ thấy khó chịu với cái 2 cái đại từ nhân xưng đó thế. Sẽ đến lúc thôi, rồi cũng sẽ đến lúc thôi, nhưng bây giờ thì chưa phải thời điểm để nói ra, cần phải tập trung xử lí những sự việc kia trước đã.
Nhưng bây giờ giải quyết thế nào đây? Gọi điện cho Chúc à? Mình sẽ gọi. Nhưng không phải để cầu xin Chúc buông tha, không bao giờ. Chuyện này mình đã bàn bạc với Phương, sẽ ghi âm cuộc nói chuyện lại để làm bằng chứng, dù rằng sẽ rất khó khăn vì Chúc cũng không phải là một kẻ khù khờ để dễ dàng mắc bẫy mình. Muốn vậy mình phải đóng kịch.
Đớn đau không khi một người từng một thời đầu gối tay ấp với mình mà bây giờ coi nhau như quân thù? Tìm mọi cách để cài bẫy nhau. Dù sao thì cũng phải chấp nhận thương đau thôi, không còn cách nào khác, nó là tương lai của mình, của gia đình mình, và của Phương nữa. Nãy giờ Phương đứng cạnh mình, lặng im không nói, chỉ quang tay qua ôm lấy tay mình mà theo lời Phương là Phương cầm bao giờ cũng chắc hơn là mình cầm
“Calling 09xxxxxx…..” “ RECORDING IS READY”
…
– Anh gọi cho tôi làm gì?
– Sao em phải làm chuyện đó?
– Chuyện gì?
– Chuyện gì em hiểu hơn anh mà? Có nhất thiết phải thế không em? Mình đến mức phải triệt hạ nhau thế à?
– Anh nói gì tôi không hiểu.
– Vậy thôi, anh không nói nữa, anh chỉ muốn gọi cho em để biết em vẫn còn nghe điện của anh, thế là đủ, em vẫn nghe điện của anh nghĩa là em không làm điều gì trái với lương tâm, anh vẫn luôn tin em mà, người anh lựa chọn không thể như thế được…. thôi chào em. Anh……… nhớ em….
– …
– Khoan…………anh……ý anh là sao?
– Ý anh thế nào em hiểu mà. Thôi em nghỉ đi.
– Anh … từ từ đã. Em muốn nói chuyện với anh.
– Có chuyện gì mà nói hả em? Giờ anh đang khốn khổ đây, anh gọi cho em chỉ để biết là em không làm gì xấu cả, và giờ anh tin là anh đúng rồi. Giờ anh phải lên trường giải quyết đây.
– Sao anh phải lên trường? Người ta đã làm gì anh?
– Anh bị kỉ luật rồi, có khi đuổi việc mất!
– Sao lại thế được, đã ai làm gì đâu? – bằng chứng số 1.
– Anh cũng không biết nữa, anh bị kỉ luật vì ai đó tố cáo em ạ… Xụt xịt…
– Nhưng đã có đơn từ gì đâu mà tố cáo cái gì – bằng chứng số 2.
– …
– Tuần sau mới có đơn thư em ạ, giờ họ mới dọa dẫm trưởng khoa mà anh đã bị kỉ luật rồi.
– Nếu, nếu như không có đơn tố cáo thì anh có bị đuổi việc không? – bằng chứng số 3.
– Anh không biết nữa, chắc là không.
– …
– Anh, anh quay lại với em nhé! Em cũng nhớ anh….
– Anh giờ không nghĩ được điều gì cả, thôi để lúc khác nói chuyện. Anh đau đầu quá.
– Anh, em xin lỗi…..
End call. Your conversation was recorded….
Tắt máy. Mỉm cười nửa miệng, điệu cười mà mình từng căm ghét.
Vậy là đã rõ. Mọi nghi ngờ đều là chuẩn xác, mà thực ra cũng không thể sai được. Cuộc điện thoại chỉ càng làm mình đau đớn hơn thôi. Phải dùng những lời lẽ yêu thương ma mị để lừa đảo người mình từng yêu thương và bây giờ là kẻ thù. Biết sao được, cuộc đời, chẳng ai muốn gây chiến tranh thù hận làm gì nếu như cứ đối tốt với nhau. Em phụ anh thì đừng trách sao anh bạc bẽo em nhé…
Đọc phần 22 tại đây : phần 22