Đã lâu lắm rồi không vào lại Sài Gòn, thành phố mang tên bác đã thay đổi một cách chóng mặt, kể cả con người cũng thay đổi luôn….
– Em đi mua đồ chút, hai anh ngồi chơi nha. Nhớ chiều về sớm ăn cơm đó.
– Ừ, nhớ mua vài chai Sài Gòn ướp lạnh sẵn nghe em!
– Ừ, biết rồi! Mấy anh tụ lại là chỉ được nước đó!
Câu chuyện của hai vợ chồng thằng bạn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Người vợ to lớn dềnh dàng bước vào thang máy rồi khuất dần.
Kể cũng lạ, thằng bạn của tôi, nếu nói cho thực sự công bằng, thuộc vào hàng “bảy chú lùn”, thế mà lấy cô vợ to lớn như đười ươi, kiểu này không biết làm ăn gì được. Quả là sự lạ trên đời năm nào cũng có.
Nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên mà không dám hỏi của tôi, thằng bạn hiểu ý cười khà khà, rồi bắt đầu kể.
Vào khoảng năm 90, tôi đậu vào học trường Đại học Bách Khoa. Vào thời đó có con đậu vào trường này là một niềm hãnh diện đối với bố mẹ, nên ba má tôi cưng lắm, không cho làm gì cả, lại sắm sửa đủ mọi phương tiện vật chất để bằng chúng bạn.
Thật ra thì trong trường tôi thuộc vào hàng loắt choắt, người có chút xíu, đứng nhiều lắm là tới vai tụi bạn cùng khóa, nên ít nhiều gì bị khinh thường, nhất là bọn con gái. Cái tướng nó hại tới cái thân, thấy tôi nhỏ bé quá nên các cô gái không thèm để mắt đến. Do đó con trai đại học rồi mà chưa có mối tình vắt vai, thiệt nói ra xấu hổ với bạn bè. Tôi chỉ được cái là học giỏi, bất cứ môn gì cũng ăn đứt tụi bạn cùng lớp, nên tụi nó ít nhiều nể mặt, đi đâu cũng dắt theo, đặc biệt là chuyện gái gú.
Qua được một năm với nhiều biến đổi, chuyện tình không đâu vào đâu, tôi bước vào năm hai đại học. Bữa vô giảng đường dự lễ khai giảng, thằng Tuấn “lé” ngồi kế tôi cứ nhìn quanh nhìn quất rồi chặc lưỡi:
– Chà, năm mới mà ít gái ngon quá, đúng là Bách Khoa mà!
Quả thật, con gái vào học Bách Khoa rất ít, có vào đi nữa cũng là mấy em còi cọc, hay tướng đàn ông, không như tụi bên Sư Phạm hay Tổng Hợp, em nào em nấy đẹp như tiên. Đang lơ mơ nghĩ tới đó, thằng Tuấn lé đập tay tôi đánh chát một cái làm mọi người xung quanh quay lại nhìn. Đợi yên yên một lúc, nó mới khẽ bão tôi:
– Mày nhìn xem, ơ hàng ghế thứ tư đó, có một con nhỏ “bá chấy” luôn!
Tôi lơ ngơ quay lại nhìn:
– Đâu đâu? Tao có thấy gì đâu?
– Đó, đó, áo xanh xanh đó?!
– Phải chỗ con nhỏ bự tổ chảng như đười ươi đó không?
– Ừ, đúng rồi!
– Vậy mà đẹp gì, mặt mũi trắng xát không có duyên gì hết!
Thằng Tuấn nhìn tôi như người từ cung trăng rơi xuống rồi cười mỉa mai:
– Mày cóc mà chê ễnh ương!
Nó nói làm tôi cũng hơi nhột, tôi bèn ngoan cố liếc nhìn lại một cái cho tường tận, ai ngờ cái em to đùng như voi ngồi kế bên em áo xanh đó tình cờ quay lại, thấy tôi nhìn bèn trợn mắt liếc một cái, tôi sợ quá thụt luôn.
Thằng Tuấn không ngờ cái tướng lanh chanh vậy mà hay, chỉ mới vài bữa không biết nó mồi chài thế nào, mà em áo xanh đã chịu bật đèn xanh, lại rủ đến phòng chơi. Nó bèn rủ tôi theo cho có đôi có bạn, tiếng là tạo cơ hội cho tôi nhưng thật ra là cho hắn đỡ ngại.
Ký túc xá nằm trên đường Trần Hưng Đạo, thật là đông sinh viên. Hai thằng tôi phải leo tận lầu bốn mới tới được phòng của bọn con gái đó. Ký túc xá này chỉ dành cho sinh viên Kinh Tế và Tổng hợp, không ngờ tụi này học Bách Khoa mà thuê được, cũng hay.
Vào phòng, thằng Tuấn lo châu đầu vào nhỏ Vân tâm sự này nọ. Tụi nó cùng quê Quãng Ngãi nên câu chuyên ít nhiều cũng dễ thân. Trong phòng còn một người nữa, nó phân công cho tôi tiếp chuyện. Và một điều xui xẻo cho tôi: người con gái mà tôi được hân hạnh diện kiến là Bé Bự của ngày khai trường khi nào.
Người ta nói oan gia chạy mười tám đời vẫn gặp, quả là đúng. Bé bự có tên cũng dễ thương: Trâm, ở chung phòng với Vân và hai cô bạn nữa. Hai cô bạn kia đi chơi rồi, tôi ngồi đối diện tiếp chuyện với “nàng” mà oải từng cơn. Thực ra tôi ngoài cái tội là nhỏ con thôi, chứ da thịt cũng săn chắc lắm à. Tập võ từ hồi còn nhỏ, nên tôi không ngán thằng nào hết. Nhưng mà thực tình ngồi trước cô bé bự này, tôi run lên từng chập, da gà nhỏ da gà lớn nổi lên có cục vậy đó.
Trâm có gương mặt bầu bĩnh, nhìn cũng dễ coi. Nướng da ngăm đen như bánh ít, gương mặt này nếu nhỏ đi một chút, ốm bớt một chút thì có thể nói là đẹp. Thân hình của “nàng” không thể nói là phì nộn, nhưng có thể nói một từ rất gọn: “gấu”, vì nàng rất to. Cái to của người vai u thịt bắp, cái to của các lực sĩ thể hình. Nhận xét cho đúng, lực sĩ Lý Đức bây giờ so ra còn kém nàng vài phân! Nói chung chỗ nào cũng to hết, hỏng biết “chỗ đó” có to không thôi.
– Anh Dũng là người Sài Gòn hả?
– Ừ, anh sinh ra và lớn lên ở đây, khi nào có dịp mời em lại nhà anh chơi.
– Ờ, hay quá nhỉ. Chắc nhà anh to lắm.
– Nhỏ thôi, có mấy người ở mà cần gì nhà lớn, vả lại ở Thành phố này mà nhà to là sẽ giàu ngay.
– Tại sao?
– Thì bán đất chứ sao.
– Ừ, không như em, ở Đắc lắc đất ê hề, chỉ trồng cà phê thôi, à, anh thích uống cà phê không lát đem về một ít?
Câu chuyện cứ thế diễn ra, không đến nỗi là tẻ nhạt, nghe nói tôi học giỏi, Trâm liền nhờ tôi có rảnh chỉ bài dùm, thật là chết tôi không ấy chứ? Nhưng thằng Tuấn cứ kỳ kèo, cầu mong tôi giúp để nó trồng cây si nhỏ Vân.
– Ừ thì giúp, mà mỗi tuần ba chầu cà phê mới được.
– Mắc quá, bớt bớt cho tao nhờ?
– Đó là tao tính nới lắm rồi! Hy sinh đời con trai nheo nhẻo của tao rồi còn gì?
Thân hình phì nộn của Trâm không thoát khỏi tụi bạn quỷ quái trong trường. Chúng không ngừng đàm tiếu:
– “Cặp vú con nhỏ đó chắc nặng cỡ 7 kí”
– “Chu choa ơi, cái đít một đít kìa, nhìn thấy khiếp chưa?”
– “Má ơi, bộ ngực đó mà úp mặt dzô chắc tao chết ngộp quá mậy”
– “Ừh, leo lên đó nhảy còn được, chắc là đã hơn ngồi trên nệm mút Kim Đan quá tụi bây ơi!”
Biết tôi thân với Trâm, tụi nó châu mồm lại hỏi:
– “Ê, thấy nó sao mày?”
– “Ê, mày có bao giờ nhìn thấy gì của nó chưa mày??”
– Hỏi nó làm gì, cái thằng ốc tiêu này mà nói chuyện gái gú thì cũng như không?
Tụi nó làm tôi tức nghẹn cổ, nhưng mà biết sao hơn? Bỗng chí anh hùng nỗi lên, tôi nói:
– Tao sẽ mô tả chi tiết thân hình của nó cho tụi bây xem, cá gì nào?
Cả bọn nhao nhao:
– Cá một tháng học bỗng của tụi tao!
Chết cha rồi, tôi chống chế:
– Nhưng tao lấy tiền trước mới được!
Thằng Tuấn bụng phệ nói:
– Ê, đâu có được mày, rủi mày làm không được rồi huề tiền sao?
Tôi được thế lấn tới:
– Sức chơi sức chịu chứ! Không cá thì thôi nghe!
Thằng Phùng trâu điên bèn khỏa lấp liền:
– Ê, chẳng mấy khi thằng Dũng nó hăng thế này, không chiều nó một chuyến đi tụi bây! À, tao nói trước đó nghe, không thành công là phải hoàn lại vốn, cộng thêm một chầu nhậu ở Dốc Sương Mù 1 cộng thêm một năm làm bài tập không công cho tụi tao, nhớ chưa?
Nhìn tụi nó loay hoay dốc túi, mỗi đứa hơn năm chục, cộng lại cũng đủ mua bộ đồ hiệu cáu cạnh và mấy tháng gửi xe, tôi bồn chồn trong dạ, bèn gỡ gạc:
– Ê, tụi bây, cho tao 1 năm đi tụi bây?
Tụi nó nhao nhao:
– Ê, đâu có được mày, ăn nóng mới ngon, 1 tuần thôi!
– Thôi cho tao 6 tháng đi!
– Đã nói là không được mà, tiền cầm rồi đó nghe!
– 5 tháng?
Kỳ kèo mãi, cuối cùng tụi nó cho tôi cái hẹn là 3 tháng. Thật là khó cho tôi. Cái chuyện cua gái xưa nay tôi làm đâu có thành công lần nào. Lần này em này mặc dù là xấu đi, nhưng cua được tới cái vụ cho xem ngực xem mông rồi thì còn gì đời trai của tôi nữa? Thôi rồi, số tiền này đem về cất để đó, chờ đúng kỳ hạn ba tháng đem nộp lại cho chúng, cộng thêm tiền nhịn quà sáng cơm trưa chắc là đủ.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi cũng ráng bạo dạn mà gạ gẫm Trâm. Những giờ học trên giảng đường xong tôi thường đi đến lớp của nàng, hôm thì rủ đi ăn cơm, hôm thì uống nước mía, tán dóc. Quả thật nàng là người voi, cơm ăn gấp hai gấp ba người thường. Đĩa cơm 4 ngàn, nàng xơi hết còn xin thêm 4-5 dĩa cơm thêm, làm bà bán cơm nhăn mặt nhăn mày than lỗ vốn. Tôi nhiều lúc phải nhường khẩu phần cơm thêm của tôi cho nàng. Những lúc đó, nàng nhìn tôi cảm kích lắm, nghĩ cũng tội. Đã mang cái thân như vầy, ai cũng thì thào chê bai, tự nhiên có người tốt với mình sao không biết ơn vô hạn cho được.
Thật ra tôi có tốt gì cho cam? Tôi tốt với nàng chỉ vì mục đích đen tối kia thôi. Nhưng những lúc đó, tôi muốn nhân cơ hội giả vờ bày tỏ tình cảm của mình, để hòng lấy lòng nàng rồi ấy ấy cho xong. Nhưng phiền cái vừa mới định cất lời là tôi đã run như cầy sấy, líu cả lưỡi, để rồi mặt đỏ bừng ráng nhai cơm nhóc nhách như nhai cám vậy. Tôi đâu có biết những lúc đó nàng nhìn tôi với đôi mắt long lanh, ấm áp lắm.
Thắm thoát đã hai tháng rồi, tôi chưa làm được cơm cháo gì cả. Bọn bạn thì cư thúc dục, chuyện sầm sì râm rang thế nào hình như nàng biết, càng dè dặt hơn. Lần đó, nguyên cả tuần không thấy mặt nàng, tìm cũng không có, tới chừng đến Ký túc xá, mới hay nàng dọn ra thuê nhà ngoài ở. Lần theo địa chỉ, không ngờ nàng ở khu phường của tôi, cách nhà tôi hai con hẻm nhỏ.
Căn nhà mới của nàng khá rộng, nghe đâu có cả ba má của nàng nhân cử cà phê trúng mùa, bán mua cho anh chị em nàng ở mà học. Cái nhà này có hàng rào khá um tùm. Sau ba ngày qua lại nghiên cứu, tôi phát hiện ra nàng ở phòng ngoài, sát sau hàng rào. Hà hà, dịp may có rồi, tôi phải mạo hiểm rình trộm mới được, vừa không mất công “cua”, vừa mau đạt mục đích.
Thật ra mấy lần tôi định nói bừa, nói ẩu, nhưng tụi bạn tôi tinh quái lắm, thế nào cũng lật tẩy của tôi. Chi bằng dùng hạ kế này, biết đâu?
Thêm vài ngày nữa, tôi biết nàng thường tập tạ từ lúc 5-7 giờ tối, cũng trong cái phòng sát cửa sổ đó. Con gái mà tập tạ! Thân hình sồ sề như voi cho đáng kiếp! Hà hà, có lỡ lọt vào mắt nai tơ của tôi cũng không lỗ vốn tí nào. Thế là tôi quyết định nhân một bửa tối trời, lẻn leo hàng rào xem.
– Hôm đó cậu xem có được không?
Tôi nôn nóng hỏi. Dũng vói tay lấy ly bia trên bàn, uống ực cái, bọt bia dính đều lên hàng ria mép, trả lời:
– Từ từ chứ, mày nôn nóng còn hơn tao nữa. Phải lúc đó tao biết thì bây giờ đâu có khổ.
Tôi rót tiếp cho hắn, rồi tiếp tục dỏng tai lên nghe câu chuyện đang bỏ dở
Tối thứ bảy đó, sắp đến hạn rồi, Dũng không thể nào chần chờ được nữa, bèn lẻn đến bên hàng rào nhà Trâm. Đứng ở bên ngoài hàng rào, hắn thấy đèn bên trong hắn qua cửa sổ khép hờ, in hình một cô gái đang hì hục tập luyện.
– Cái hàng rào này gai chi mà lắm thế?
Gã lầu bầu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Rón rén đến bên cửa sổ, gã nhìn vào. Không tin được! Tim hắn muốn đứng lại!
Trâm đang ở đó! Cô ta gần như trần truồng. Và hắn đột nhiên hiểu rằng tại sao Trâm lại làm như thế: không có đồ đạc nào có thể chịu nổi những bắp thịt nổi vồng lên như thế mà không rách toát ra, và cô ta “uổng trờ” là phải lắm. Nhìn cái cổ dày và to nung núc cơ bắp, nhìn xuống gò ngực căng đầy cơ bắp như lực sĩ thể hình, Dũng có cảm tưởng đây là một chàng trai chứ không phải là con gái. Nếu không thấy cái núm vú hơi to, thì với thân thể nhễ nhại mồ hôi thế này, và cái hạ thể phẳng lì hơi nhu nhú chứ không dài thòng thằng em trai lúc lắc thì chắc Dũng nghĩ đó là Anh Hai của Trâm lắm.
Nhìn từ từ xuống phía dưới, Dũng thấy cơ thể của Trâm nung núc là thịt, từng làn da thớ thịt thật là rắn chắc. Cái eo thon nhỏ hình chữ V. Cái mông đít u lên một thớ thịt dầy chứ không tròn trịa như mấy cô biểu diễn thể dục thể hình trên TV. Khuôn ngực của Trâm dường như nhỏ hơn hết so với các bộ phận còn lại trong cơ thể, nhưng đã to bằng nữa trái dưa hấu rồi.
Tuy nhiên, cái đập vào mắt Dũng nhiều hơn hết là những gì Trâm đang giữ trong tay. Đó là những cục tạ to lớn. Đã từng vô nhà văn hóa quận 5 tập chơi ít tháng, Dũng biết mấy cục tạ này ít nhất cũng 20 kg một vòng. Cỡ Dũng bỏ vô hai cục một bên đẫy hai cái là hết sức, toi cơm rồi. Đằng này Trâm chơi mỗi bên 2 cục, lại thêm mấy cục nhỏ nhỏ 2-3 kg nữa. Dũng lẩm nhẩm đến đến cái 3-8 rồi. Bắp thịt tay của Trâm vồng lên như trái banh lông, cánh tay đó so ra còn lớn hơn bắp đùi của hắn nữa.
Xong bài tập nằm đẩy, Trâm ngồi dậy, đi lại dàn tập xếp tạ vào. Dũng bắt đầu đếm: “một cục”, “hai cục, “ba cục” “tám cục”, chà 160 kí, mẹ nó, kéo kiểu này chết mẹ còn gì? Cái gì vậy? Thêm 4 cục 2 kg nữa hả? 168 kg! Mẹ ơi!
Trâm bây giờ đứng chàng hảng ra giữa phòng, vòng tay kéo cần trục. Dũng lén nhìn xuống hạ bộ, thấy cái âm hộ có hàng lông ướt rượt ôm sát vào da, nhìn chỗ này trắng trắng rất gợi cảm. không biết nó có cạo bớt không ta? Dũng bỗng cảm thấy dưới đáy quần cộm cộm, thì ra con cu hắn đã nhúc nhích ngóc đầu dậy rồi.
Cảm thấy hơi đau đau, hắn lấy tay sửa lại cho thằng em trai đúng vào vị trí, lầm bầm:
– Mẹ mày, vầy mà còn cương được, hết chỗ nói mày rồi!
Nói vậy chứ hắn còn thời gian nào mà chú ý đến cái thằng em “mất dạy” của hắn nữa. Tiếng cót két của bánh xe kéo trong dàn tập lôi cuốn sự chú ý của hắn.
Trâm đứng dạng chân bằng vai, hai tay nắm lấy thanh ngang, vòng ra trước cúi gập người! Một cái. Từ từ thả ra. Hai cái. Mười hai cái! ngừng chút, người xoay vòng vòng, tay thả lỏng. Chết! Nó có thấy mình không đây! Nhưng mà lúc này gay cấn nhất mà! Chính lúc Trâm xoay vòng vòng thả lỏng là lúc Dũng được mục kích cơ thể nàng rỏ nhất. Hắn hít hà “Quá đã! Lý Đức còn thua!”. Lại cót két. cót két. Một. Hai. Ba. Ngưng. lại tiếp tục.
Sau một hồi coi đã con mắt, thân thể nóng bừng và “nứng tưng bừng”, Dũng chợt cảm thấy nỗi sợ hải xâm chiếm mình.
“Một thằng con trai học năm hai gần sang năm ba đại học mà lại đi coi lén con gái ở truồng, người ta bắt được cười cho thúi đầu”?
“Thôi coi như mục tiêu đã đạt, chuồn là thượng sách, ở đây lớ quớ một hồi nó biết được chắc chết!”?
“Thôi xong bữa nay “qua” xin chừa, hông dám “đéo lông nha” với em nữa”?
Dũng từ từ cúi đầu xuống, lum khum bò ra hàng rào rồi leo lên. Bỗng “soạt” một tiếng, cái bục gỗ Dũng bấu vào có lẽ bị mục hay sao đó bong ra, hắn rớt xuống đất đánh oạch một cái. Cái dây kẻm gai cào vào gấu quần rách một lỗ, trúng phải da đùi sướt một đường dài.
“Mẹ nó, xui tận mạng. Đau thấy ông bà ông vãi luôn hà!
“Í mà còn hên, nó hông phạm tới thằng nhỏ, hỏng thôi?!
Đèn trong nhà vụt tắt sau tiếng soạt đó. Dũng run cầm cập vội vã leo lên lại mặc cho đau đớn.
Nhưng trời bất dung gian, mới vừa đưa một chân qua bên kia hàng rào, cái mông còn ở bên này thì bị một bàn tay nắm lấy, rồi Dũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân hắn bị một cánh tay kềnh càng nhấc bỗng lên. Hắn giờ như con mèo mướp, run lẫy bẫy, nam mô lia lịa:
” Thôi rồi đời rồi Thằng Dũng này rồi, bỏ bu rồi!”
Bàn tay ấy giữ chịt lấy cổ hắn, lôi vào nhà. Hắn cố sức vùng vẫy, đấm đá, nhưng tất cả những chiêu hắn dỡ ra đều vô hiệu, nó như đánh vào bị cát không bằng. Cuối cùng, hắn lã dần. Cần cổ bị bóp nghẹt đến thở không nỗi nữa huống gì đấm với đánh.
Hắn cũng không thể la được. Mà có la được chăng nữa hắn cũng không dám. Bàn tay đó vẫn giữ rịt lấy hắn. Đèn được bật sáng trở lại. Và Dũng chợt nhận ra rằng mình đang bị giỡ lơ lững trên không bằng một cánh tay của Trâm! Cánh tay gân guốc và lực lưỡng đang vồng lên nắm cỗ hắn xách lên như xách một con gà! Đèn bật sáng, Trâm đưa đôi mắt to đen nhìn gã.
Cái đôi mắt giận dữ ấy bỗng ngạc nhiên khi nhận ra Dũng, Trâm úy lên một cái, rồi mĩm cười tinh nghịch:
– Hà hà, nhìn xem ai đây này! Thì ra em bắt được một anh tên là Dũng “thị dâm” !
Mặt Dũng chuyển từ đỏ sang tái, tái xong rồi đỏ, nói chung bây giờ có cắt tiết hắn, hắn cũng không còn giọt máu nào. Sợ hãi và mắc cỡ, hắn không nói lên được lời nào trong tình trạng bị chẹt cổ và nhấc bỗng chân như vậy. Biết không có cách gì cứu vãn được, Dũng nhìn Trâm van lơn. Trâm lại cười mĩa:
– Sao? Em đang đợi lời giải thích của anh đây, chàng tí hon ạ. Sao? Không nói được à. Ừ, bị nghẹt thở hỏng nói được phải không. À, đây, cho anh nói đó!
Trâm đổi tay, nới lỏng các ngón tay đang xiết cổ Dũng ra một chút. Dũng nhăn nhó vì đau đớn lắm. Trâm cất tiếng lầu bầu:
– Nghe tụi nó nói có vụ cá độ này. Tôi tưởng anh là người tốt, không ngờ anh tệ như thế!
Khi Trâm thả lỏng tay, Dũng phải đợi đến mấy phút mới lấy lại hơi thở, phải nén lắm hắn mới không để thoát ra tiếng rên. Cuối cùng, thì hắn cũng cất nên lời:
– Trâm à! Anh không định nhìn trộm em đâu! Bỏ anh xuống đi! Anh chỉ đến đây có chút thôi, anh rời bỏ đi ngay khi anh thấy em emm… không có mặc quần áo gì trên người hết.
Trâm lúng liếng mắt:
– Thật vậy à?
Rồi lấy tay lắc lắc cái thân thể bé nhỏ như con mèo con bị xách lỗ tai của hắn, nói gằn gằn:
– Không định dòm trộm chứ anh tới đây làm gì? Nói! Nói! Nói!
Mỗi từ nói là mỗi cái lắc, Dũng nhăn nhó đau đớn, hắn thở khò khè, trả lời:
– Anh… anh… tình cờ đi ngang qua đây, thấy ánh đèn từ cửa sổ phòng em… nên anh…”
“Nên anh vô dòm trộm” hay nên anh thế nào bây giờ? Còn lời giải thích nào hợp lý hơn cho hành động của hắn? Cô gái có thân hình hộ pháp cười khinh khỉnh nói:
– Hừ, tôi biết tỏng các anh nói gì, nghĩ gì về tôi. Bé Bự chứ gì? Các anh tò mò muốn biết chứ gì? Các anh muốn biết vú tôi có bự bằng trái banh mấy anh đá không chứ gì? Cái đùi bằng càng bánh xe máy cày các anh thiết kế không chứ gì? Cái gì ẩn dưới lớp áo quần rô bô này chứ gì? Khà khà, chàng tí hon ạ, Anh muốn biết lắm hả? Rồi tôi sẽ cho anh biết. Trước hết là cánh tay này nè, nhìn đi!
Mặt Trâm đỏ lên, nói như hét, cung tay lại. Dũng sợ thật sự, van xin:
– Trâm, Tha cho anh! Lần sau anh!
Nghe đến đó, Trâm càng tức mình, hét:
– Có lần sau nữa à. Lần sau nè. Lần sau nè.
Cánh tay Trâm cất lên cất xuống như đẩy tạ, có điều cục ta lúc này là Dũng, 50 kí lô chứ không phải mấy cục sắc kia. Còn tay còn lại cứ thẳng cách nhắm ngay mông của Dũng mà phát mạnh. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ Dũng bị đánh đau như vậy. Lần này lại bị một con nhóc bé bự, xui thiệt.
Dũng thầm trách mình không biết lựa lời, hắn chợt nhận ra “ủa, sao mình nói với nó giống xin lỗi ba má lúc bị đánh đòn quá vầy nè trời?”
Thấy Dũng rên rĩ, Trâm ra chiều thương hại lắm, cô ta dừng lại, ngẫm nghĩ một chút, rồi mím môi:
– Thôi được! Anh muốn xem cơ thể của tôi như thế nào, tôi sẽ cho anh xem cho mãn nhãn, xem từ A đến Z, xem tường tận và đàng hoàng chứ không phải núp lén thế kia!
Vẫn nắm cỗ Dũng lôi xền xệch, Trâm đi lại góc nhà khép kín cửa sổ, rồi khoá cửa chính lại bằng một sợi xích to. Dũng lầm bầm : Dũng ơi, đời mầy tàn đến nơi rồi.
Quay trở lại phòng chính, Trâm buộc vào người Dũng một đoạn dây chão lớn rồi mắc hắn lên cái móc trên tường. Xong, cô đi loanh qoanh nhìn hắn như nhìn con heo bị treo lên chuẩn bị xã thịt. Bỗng cô nắm lấy cái quần Jeans bị rách một lỗ ngay đũng quần của hắn, lần tay cầm lấy dây nịt, xong kéo thêm một cái móc nữa móc vào. Bây giờ hắn bị treo tòng ten như đòn bánh tét, mặt chúi xuống đất. Máu dồn lên đầu làm hắn choáng váng, suýt ngất đi.
Trâm đi vào phòng ngủ, ôm ra cái máy catsét, đứng nhìn ánh mắt van xin của Dũng, giới thiệu:
– Này chàng tí hon, màn trình diễn bắt đầu, nhìn cho kỹ nhé!
Nhấn công tắc máy cát sét đánh cạch một cái, Trâm bước ra giữa phòng, chuẩn bị.
Tiếng nhạc kích động vang lên. Người Trâm theo đó cũng giật liên hồi. Cô nhón gót, tay vòng lên một cái, lấy hơi, căng vai, kéo tay về, cơ vai nổi lên cuồng cuồng. Xong, thả ra, hai tay đưa lên, lấy hơi, vòng xuống bụng, đưa lên ngực, đùi xoay ngang, phì. Cơ ngực vồng lên, không thua Lý Đức! Nhìn cảnh đó, Dũng lầm bầm “mẹ nó, vú mớm đâu hết rồi, còn mần ăn khỉ khô gì được”.
Tiếng nhạc vẫn rập rình tiếp tục. Trâm xoạc tay, khoe cơ bụng. Một… hai… ba…. bốn….năm… sáu múi đều tăm tăm. Xoay mông, co cơ, cái đùi vồng lên. Chà, đã quá cỡ… Lý Đức vậy. Xoay lưng, tay đưa lên trên, hít hơi! Cơ lưng…Lý Đức luôn.
Càng biểu diễn, Trâm càng say sưa. Dũng càng ngơ ngẫn. Càng ngày, Dũng càng cảm thấy Trâm có nét đẹp cơ bắp rất đáng nể. Hắn phục quá, phục đến nỗi quên cả đau đớn, phục đến nỗi há hốc mồm ra quan sát.
Hết bài nhạc, Trâm quay lại liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Dũng, cô cũng bồi hồi, thấy tội tội. Hắn thán phục cô, hay giả nai? Bước lại nới bớt dây buộc, cô nói giọng bớt gay gắt:
– Chàng tí hon! Muốn nhìn gần hơn không? Em đảm bảo đàn bà đàn ông Việt Nam không có người nào có được cơ thể như thế!
Dũng nuốt nước miếng. Hắn bây giờ giống như con nai con trong miệng “gấu mẹ”, thật “trong trắng”, đáng thương. Trâm bước lại máy cátset, chọn bài. Lần này là một bài nhạc tiết tấu nhanh, nhưng khá êm dịu. Không, nó không êm dịu, sỡ dĩ nó mang vẽ êm dịu vì nó mang màu sắc khích động, gợi tình. Dũng nghe có cả tiếng rên rĩ như là tiếng ? làm tình trong lời nhạc vậy.
Trâm bước ra giữa nhà, cô nói:
– Nhìn cho kỹ nhé!
Thân thể nàng lại hòa vào tiếng nhạc. Lần này không cuồn cuộn dâng trào, mà là lã lướt, thanh thoát. Không rắn rỗi, bạo hành, mà là uyển chuyển, phù phiếm như gió đưa. Nó khác hẳn hoàn toàn với lúc nãy. Dũng có cảm giác nếu nàng nhỏ đi một chút, thì chắc chắn đó là cơ thể của Dương Quý Phi, hay của Tây Thi, đáng để cho người yêu, người quý. Khi không gồng lên, cánh tay dềnh dàng của nàng săn chắc, tròn lẵn như ngọc chuốt, chỉ có điều hơi to tí thôi. Cái ngực trước kia toàn là cơ, giờ để lộ ra hai trái đào tơ căng cứng, nhô thẳng về trước. Mỗi gò ngực như ngọn Hymalaya, biết bao người muốn leo, leo mãi để rồi rốt cuộc nhiều người bỏ xác không về.
Ánh mắt của Dũng nhìn vào từng đường gân, thớ thịt. Hắn nhìn một cách say mê, hắn nhìn quên hết hiện tại, quên luôn tên hắn là gì, quên luôn cái đứa em trai teo nhách vì sợ nãy giờ từ từ hùng dũng đứng dậy đòi quyền bình đẳng.
Thân người Trâm càng uốn éo thì dương vật của Dũng càng căng to. Nó như cây đại thụ giữa mùa thu khát khao, chờ đợi từng thử thách cùng con mãng xà quấn quanh, xem ai là kẻ mạnh hơn. Thân hình chữ V của Trâm lúc nảy bây giờ biên thành tròn lẳng, cân đối đến tuyệt mỹ như con mãng xà lột xác thành tiên nữ. Dũng say mê, đắm đuối. Dũng nhìn …nhìn…
Cạch ! Hết nhạc!
Trâm bước lại:
– Thế nào chàng tí hon? Rửa mắt đã chưa?
Dũng nuốt nước miếng, ngọ ngoậy trên dây trói:
– Em… em… anh không thể tin được, em có… có thân hình qúa… quá đẹp!
Trâm cười tươi, nhướng mắt hỏi:
– Thật thế ư? Nhiều người không tin thế đâu! Tui xấu xí, ô dề, cục mịt, Thị nỡ, bé bự?
Dũng ngắt ngang:
– Không, anh nói thật tình mà.
Trâm nuốt nước miếng, chớp chớp mắt. Cô tin. Dầu Dũng không nói thật, cô cũng tin, phụ nữ là vậy. Họ ít nhiều có sự tự tin ở bản thân. Dù họ có xấu tới đâu, họ cũng thầm so sánh: “Mình so với con nhỏ bán cá ngoài chợ còn đỡ hơn” hay “Con Nga vợ thằng Tư Ếch hôi nách như cú, còn mình không hôi” hoặc “Mình thế này còn đỡ hơn Chung Vô Diệm”? Bởi vậy, lời Dũng khen, làm Trâm vui lắm.
– Bộ anh nghĩ chỉ có đàn ông các anh mới vai u thịt bắp thôi sao? Còn phụ nữ tụi tui không có à?
Cô lại lên giọng nói:
– Lý thuyết nói cơ thể đàn ông sinh ra là phải to lớn hơn đàn bà. Điều đó hoàn toàn sai. Thực chất phụ nữ còn có thể to hơn, mạnh hơn nam giới nữa. Họ phải như thế mới gánh vác được sinh con đẻ cái chứ. Đến một ngày nào đó, toàn thể nữ giới đều to hơn nam. Khi đó, nam giới sẽ là nô lệ, phải phục tùng nữ giới. Họ sẽ trở thành phái yếu, sẽ bị nữ giới chinh phục. Khi đó, các người sẽ biết thế nào là nhục nhã khi nói câu “Đàn ông làm ra thế giới”. Khi đó?
Dũng kêu khổ:
– Ôi trời, cô lấy đâu ra mớ lý thuyết ấy thế? Đúng là đồ điên mà!
Trâm cụt hứng, trợn mắt:
– Anh vừa nói gì? Ai điên? Điên nè!
Trâm nắm dây trói kéo một cái làm Dũng nhăn mặt.
“Ối trời, mũi dại, ý quên miệng dại thân chịu đòn nè trời”
Trâm nhìn Dũng ghờm ghờm:
– Có thể tôi và anh không sống tới lúc đó, nhóc ạ, nhưng anh không tin à, nhìn đây!
Cô nói xong bước tới một bước, gồng bắp thịt lên, xoay lưng lại, để lộ từng cục, từng cục thịt lồi ra hõm vào, trồng thật ghê ghớm. Xong, Trâm quay lại, nhìn Dũng cười nhăn nhỡ. Dũng giật mình, biết nguy tới nơi rồi. Lắp bắp hỏi:
– Cô định làm gì tôi?
– Tôi đâu có ăn thịt anh đâu mà anh sợ dữ vậy? Bức quá tôi muốn dạy cho anh một bài học!
– Bài học gì?
– Bài học dám coi thường tôi, dám giỡn mặt với tôi, dám? dòm trộm tôi!
Trâm cười hì hì, nói tiếp:
– Anh chị đi chơi hết rồi, mốt mới về, phen này tha hồ cho tôi muốn chặt, muốn nấu anh thế nào cũng được!
Nghe nói vậy, Dũng chết khiếp:
– Đừng nha! Tôi là con trai nheo nhẻo, chưa biết mùi đời, còn ham sống lắm, tha cho tôi đi!
– Hừ, đến giờ này mà còn giỡn mặt được, đúng là điếc không sợ súng mà!
– Ơ, tôi nói gì sai cơ chứ?
– Còn lẽo lự nữa hả? Lẽo lự nè! nữa nè!
Hai bàn tay to lớn ô dề của Trâm cù vào nách, vào bụng của Dũng liên hồi làm Dũng oàn mình lên, nửa vì đau, nửa vì nhột.
– Bất kể anh lẽo lự thế nào, cũng bị trừng phạt đích đáng?
– Cô… định trừng phạt tôi thế nào vậy?
– Tôi sẽ làm cho anh kính phục nữ giới, Dũng “thị dâm” ạ! Tôi sẽ bắt anh quỳ dưới chân tôi mà van xin để tôi bép đít anh!
Dũng ơi, chết mày rồi. Giờ mày chẳng những bị mọc thêm cái tên chết tiệc mà còn bị “má my” đánh đòn nữa, lại còn phải xin “má my” đánh cho nữa sao? Hu hu, ai đời có chuyện ngược đời như thế? hic hic
– Đừng! ?
Nhưng tiếng khóc, những giọt nước mắt muộn màng của hắn có ích gì? Thân thể hắn cong lên theo từng cái cù của bàn tay to lớn kia. Nhột! Khó chịu! Nhưng hình như cũng có một phần khoái cảm nữa! Vì thằng em của hắn không hẹn lại lên! Và vì cái nút quần Jean của hắn bị đứt từ bao giờ, cái quần xì trắng lòi ra không thể che đậy nỗi cái vật cương cứng ấy. Hắn ngượng. Hắn mắc cỡ vì là con trai ngheo ngẻo mà. Vì ngượng nên hắn phải lấy tay che! Mà cố tình che đậy, mặt mày nhăn nhó thế kia thì làm sao qua mắt khỏi cô nàng bé Bự kia được.
– Gì mà giấu giấu diếm diếm, che che đậy đậy đó, đưa coi coi!
Cánh tay bị kéo bật ra rồi, hắn bèn che mặt vậy, không dám nhìn. Không khí đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở của hai người. Cái tay to bè ngập ngừng. Dừng lại. Rồi tiến! Ngừng! Tiến! Cuối cùng nó vuốt ve bên ngoài, xong lại thò vào trong, móc thằng em của hắn ra.
– “Á.. a …á” – Hắn hét!
– Hừ, khiếp!” ? Trâm dè biểu
Mặc tình hắn la hét, Trâm lúc bóp lúc vọc, lúc nhẹ nhàng vuốt ve, lúc mạnh tay cấu nhéo làm hắn chảy cả nước mắt, van xin trối chết:
– Chị Hai ơi nhẹ nhẹ dùm em cái, đau quá!
– Hì hì, ngộ quá hen, của con trai mắc cười quá! Im lặng nào, đáng đời!
– Bóp người ta muốn lòi con mắt mà biểu im sao im được, hắn mếu máo.
– Ừ thì nhẹ. Bé bự trả lời.
Quả thật kỳ này ả nhẹ tay bớt, hết xăm xoi lại nắn vuốt. Thằng em của Dũng được thể vươn thẳng người, khoái trá cười ha hả, nước dãi nhỏ ra chút ít làm tay cô nàng ươn ướt, cô ả càng khoái chí làm nhanh hơn, hết kéo cái đầu khất của thằng em hắn ra lại cào cào miếng da. Việc làm này làm hắn trợn trắng con mắt, và bị kích thích không kể gì xiết. Thân hình hắn bắt đầu giật giật, một dòng điện buốt từ óc đến tận xương cùng. Hắn than thầm, phen này chắc chết. Bèn thều thào:
– Ngưng! Ngưng!
Nhìn vẻ mặt thểu não của hắn, Trâm ngưng. Cô lặng im đứng nhìn hắn, chợt đỏ mặt. Có lẽ cô nhận ra mình vừa làm chuyện gì rồi. Từng tuổi này không biết chuyện đó sao được. Dũng hí hí mắt hồi hộp theo dõi diễn biến trên mặt Trâm. Mặt cô lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, lúc lại ánh lên vẻ tinh ngịch. Bâng khuân một hồi, cô à lên gật gật đầu ra vẻ đắc ý, rồi mở dây thả Dũng xuống.
Chân tay tê tái xụi lơ đứng không nổi, â ẩm cả thân người nhưng Dũng cố kéo quần lại và ráng lên tiếng:
– Trâm thả cho anh đi chứ? Tha cho anh hen?
Trâm gằn giọng:
– Tha thế nào được? Bây giờ anh là nô lệ của tôi, đâu có thả anh đi dễ dàng vậy?
Trâm chợt nắm áo Dũng, xé toạt một cái, đứt hết nút. Dũng giật mình, la hoảng:
– Cô, cô làm… gì thế?
– Muốn tôi làm nhè nhẹ thì im ngay, không được la!
Dũng than thầm: “chết rồi, nó lột da xé thịt mình đây rồi”
– Á, mang tôi đi đâu vậy? Buông ra! buông ra!
– Im coi, tên nô lệ này hư quá! Ngươi phá đám nãy giờ làm cho nước tắm của chủ nhân nguội hết rồi!
Ùm một cái, Dũng bị ném thẳng vào bồn tắm thật to trong phòng bên. Quả là bé bự có khác, bồn tắm gì to thế? Vứt quần áo bị đứt hết nút của Dũng sang một bên, Trâm bước vào, nhào lại nắm lấy chân Dũng xách hỏng lên. Lúc này hắn đang cuốn cuồng bò ra ngoài tìm dường chạy. Nhưng bồn tắm khá trơn, hắn luống cuống trượt chân mấy lần. Vừa bước được một chân lên thành bồn, bị kéo chân kia làm hắn té sấp. May mà hắn có võ, dùng tay chống, bằng không thì cái mặt ăn trầu, cái đầu xĩa thuốc rồi!
Nước trong bồn được Trâm pha sẵn để tập xong vào tắm. Nó ngập hết thành bồn do không có ai coi. Vì thế khi Dũng té sắp vào thì đầu hắn bị ngập trong nước. Hắn lại bị Trâm đè, loi ngoi hết hơi, uống nước gần no bụng mới lóp ngóp thở được. Thân hình Dũng nằm gọn trong lòng Trâm, bị cả ả quấn lấy, cuốn tròn trông như đứa bé nằm trong bụng mẹ. Tinh thần hắn hoang mang cực độ, nhưng cũng còn đủ để cảm nhận hai trái bưởi đanh tròn đang chĩa thẳng vào lưng hắn.
Trâm cười như nắc nẻ, không ngừng ôm xiết Dũng hết chọc lại cù, tìm đủ chỗ nhột của hắn mà mò vào làm hắn như điên như dại, muốn chết đi cho rồi. Mặt hắn trắng bệch, thân thể buông xuôi, không còn sức chống cự nữa. Hắn tưởng đâu đời hắn đến đây là dứt. Nhưng không, chính cái dáng vẻ ấy đã cứu hắn.
Hết cơn cuồng loạn, thấy hắn như thế, Trâm hốt hoảng. Cô kéo hắn ngồi vào lòng, dịu dàng xoa bóp, vỗ vỗ vào lưng cho hắn lấy hơi. Cô nắn bóp từng làn da thớ thịt, chà xát, vuốt ve nhẹ nhàng. Chừng thấy hắn tĩnh lại đôi chút, cô nói:
– Da thịt của anh mịn màng thật, như con gái vậy!
Dũng lờ đờ nhìn, ánh mắt của hắn ánh lên cái nhìn van lơn trông rất tội. Ý nguyện của hắn là muốn Trâm tha cho hắn đi cho rồi, nhưng hắn biết không dễ như vậy. Trâm nựng nịu gương mặt của hắn, rồi lấy ngón tay to bè vuốt vuốt cái môi sưng vều của hắn.
Nhìn cái môi ấy một hồi, cô chợt cúi đầu, cho hai làn môi chạm nhau, rồi rời ngay. Sau cái chạm ấy, cả hai cùng giật mình. Trâm giật mình có lẽ vì cảm giác tuyệt vời của tình ái, của cái chạm môi nam nữ đầu đời?
Còn Dũng. Có lẽ vì ngạc nhiên? Cũng có lẽ vì cùng cảm giác trai gái đó? Hay vì đau? Không biết nữa. Chỉ biết hai người nhìn nhau bỡ ngỡ. Môi giựt giựt nhích động từng cái như thôi thúc chủ nhân mau cho chúng cảm giác có được khi nãy.
Đôi môi của Dũng chợt đỏ mọng như son, nhìn rất gợi cảm. Đôi môi của Trâm cũng khát khao không kém. Rồi cánh tay to bè vụt kéo lên, kéo theo thân người trắng trẽo, trơn tru sát lên. Còn cái đầu to lớn của cô gái cũng cùng nhịp cúi xuống. Môi họ tìm nhau. Đầu tiên là những nhịp chạm nhau đứt quãng, nhẹ nhàng, e ấp. Sau đó là mạnh bạo dần, hai làn môi áp chặt vào nhau không rời, ngấu nghiến, say sưa.
Kể cũng lạ, một cặp trời sinh trái ngược hoàn toàn. Chàng trai da dẻ mịn màng, liễu yếu đào tơ kia đáng lẽ là một cô gái mới đúng. Còn cô gái, vai u thịt bắp, sức khỏe như trâu kia đáng lẽ là một chàng trai mới đúng. Họ lại là một đôi trái ngược. Thế mà họ lại gặp nhau. Âu cũng là tạo hóa an bài, có sinh ra, là có sắp đặt!
Hai bờ môi kia gắn vào nhau lâu, lâu lắm. Hai cánh tay to lớn thì chu du khắp thân thể mịn màng, trắng trẻo, vuốt ve cái dương vật đang từ từ căng cứng, đỏ hồng thật dễ thương. Còn bàn tay trắng búp măng như ngòi viết kia lần lần như có cái gì đó thôi thúc, lần tìm đôi nhũ hoa đồ sộ mà nắn bóp, vò vò.
Cái núm vú nhỏ xíu trên nhủ hoa từ từ đanh lại như hạt cau, vòng da đỏ quanh đó săn lên, nhiu nhíu như da gà. Hơi thở hai người càng lúc càng nhanh, gương mặt đỏ như gấc chín.
Hai cánh tay rắn chắc từ từ nhấc bỗng chàng trai lên. Hai chân bồ tượng lấy thế từ từ đứng dậy. Tiếng nước rơi lõm bõm xuống bồn tắm, rồi xuống sàn gạch. Họ đi như máy, mắt không ngừng nhìn nhau, âu yếm, có lửa.
Nàng đặt chàng xuống nệm hoa của khuê phòng nàng. Nệm hoa ấy chưa từng có nam nhân nào được phép ngồi lên. Thế mà chàng trai này không xin mà được!
Đôi môi đam mê của hôn lướt khắp mọi nơi trên thân thể chàng. Cái lưỡi hồng từ từ thè ra, liếm hết từng giọt nước trên người chàng. Hơi thở hào hển theo từng nụ hôn. Người cong lên giật giật theo từng cái liếm.
Chàng rên nhỏ, người run lẫy bẫy. Nàng mạnh bạo, chặn ngăn những chống chọi yếu ớt của chàng. Cái lưỡi như con rắn dài, quấn lấy từng làn da thớ thịt. Nó là cái lỗ tai xinh xinh. Nó là cái cần cổ đầy khoái cảm. Nó là cái nách lún phún lông nhột nhạt. Rồi ngực, rồi bụng, rồi lông mao đen tuyền.
Nó dừng lại ở dương vật, nhấp nháp cái quy đầu. Nghe cái âm ấm khác lạ, chàng cong người toan ngồi dậy. Nàng đè chàng xuống. Cái miệng mở to dần. Toàn bộ dương vật nằm gọn trong họng. Tại sao nàng chưa biết mùi đời mà rành thế? Cái đó là lẽ tự nhiên, tự bản thân con người sẽ biết. Chàng nhắm mắt tận hưởng, nàng cũng nhắm.
Thật ra cái hôn đó đúng điệu là cái hôn. Nó không kèm cái tìm kiếm dục ngã, nên nó không có cử động thường tình. Nàng hôn, và muốn tận hưởng cái vị giác của cái vật giống yêu đương trong miệng. Thế thôi.
Cho nên, sau khi thõa mãn với cái nhu cầu đó, nàng thôi. Miệng nàng rời xuống, lại chu du, lại ngậm mút từng đầu ngón chân, từng cái góc kẻ của đôi chân chàng. Cái vết thương trầy sướt lúc nãy, thay vì là đau, bây giờ lại là nguồn gợi hứng vô hạn cho chàng. Vì khi môi nàng chạm vào đó, thì chàng lên tiên.
Nàng lại từ từ trườn lên, thân thể hai người chà sát vào nhau. Cái dương vật nóng bỏng đi xuống từng chút một. Còn âm thể của nàng? Nó đi lên, cũng từng chút một. Đoạn đường tuy dài, hơi thở tuy hào hển, nhưng cuối cùng rồi chúng cũng gặp nhau.
Cảm giác do sự va chạm của mép âm hộ và dương vật nóng bỏng làm chàng và nàng cùng rít khẻ trong sung sướng. Nàng muốn có cảm giác đó nữa, nên nhích động thân mình. Hết kéo lên, lại chà xuống. Cảm giác sướng càng lúc càng nhiều. Có cảm giác rồi, lại muốn nó nhiều hơn, mạnh hơn, nên cử động phải nhanh hơn, mạnh hơn nữa. Chàng bấu chặt lấy ngực nàng, vân vê, rên siết. Nàng bóp mạch vai chàng, làm điểm tựa đung đưa.
Trong khuê phòng của nàng bây giờ, ngoài tiếng hơi thở và tiếng cọ nhau nhóp nhép của hai bộ phận sinh dục đang cương cứng, không còn tiếng gì khác.
Hai bộ phận cọ nhau đó, một cái thì lồi ra, một cái thì lõm vào, nên khó mà giữ cho nó khỏi mắc vào nhau được!
Cho nên sau một hồi cọ sát, chúng bị chệch vị trí. Và cái gì phải đến đã đến: cái dương vật trắng hồng của Dũng chợt đi vào trong âm đạo của Trâm.
Tuy một chút thôi, cũng đủ làm Trâm đứng sựng người lại: Nàng đau. Ngừng một lát, vẫn Trâm trong vai trò chủ động, nhích nhẹ từng chút. Nhìn chàng trai dưới thân mình, xinh đẹp, nhỏ nhắn như một vị thiên thần, nàng thương quá. Nàng muốn ấp ủ chàng, bao trọn chàng trong vòng tay. Nàng muốn cho chàng tất cả. Nàng sẽ gắng chịu đau, tặng hết cho chàng.
Nàng ngồi dậy, quỳ gối trên thân người chàng. Dương vật chàng vẫn còn mắc trong âm hộ, chỉ một ít thôi, chỉ đầu khất thôi, nhưng vẫn đau. Nàng nhìn chàng, nói:
– Dũng, em muốn cho anh hết, em cho anh hết đó!
Ánh mắt Dũng lờ mờ nhìn nàng:
– Anh cũng lần đầu!
Rồi chàng nhắm lại. Nàng cúi xuống. Nụ hôn họ lại trao nhau.
Khi môi họ rời nhau, thì cũng là lúc nàng thúc mông mình xuống. Tuy nàng to lớn, nhưng lỗ âm đạo nhỏ, rất nhỏ. Dương vật chỉ vào sâu một chút thôi, nhưng nàng đau, đau lắm. Cắn răng, nàng nhút nhít hạ thể, rút ra để lấy hơi, rồi nhịp xuống. Làm vài lần, nàng quen với cơn đau.
Lúc nàng nhịp xuống lần nữa, cảm giác đau như xé thịt. Nàng không ngờ mình có thể làm được chuyện đó. Nàng đâu có biết lúc nàng hạ thân xuống, thì Dũng cũng nẫy cong người lên hết cỡ, dương vật soạt thẳng vào âm cung của nàng.
– Ôi Dũng, em đau, đau quá….
Nàng khóc. Tiếng khóc ban đầu nho nhỏ, sau lớn dần. Cùng với tiếng khóc là cử động nhanh dần, điên cuồng, bất chấp đau đớn. Bỗng nàng bấu chặt vai Dũng, rồi rên, rồi siết, rồi cào cấu. Nàng hiếp dâm chàng trong cái nhắm mắt đê mê, sung sướng. Mặt Dũng bị móng tay nàng cào trầy. Chàng đau, nhưng rồi trong cái đau đó có cái cảm giác sung sướng kỳ bí không thể diễn tả được.
Trâm chuyển từ cấu cấu sang tát tay, đánh vào mặt, vào ngực, vào tay, vào vai Dũng. Chàng oằn mình rên siết, chàng đau. Chàng súyt xoa rên rỉ. Van xin. Nhưng đầy khoái cảm!
– Ah, hu ái da, hư đau… a.aa…. Trâm, ngưng, a, Trâm…. anh xin em… ối da.. Trâm… hít ha…
– Anh Dũng….
Thân hình trắng muốt của Dũng bây giờ đầy vết xước, mắt bầm, môi sưng vều. Nhưng chàng cảm thấy sung sướng lắm. Cái đau mang đến khoái cảm tột cùng, còn Trâm thì cư điên cuồng cào cấu, như trả thù cho cái đau vô biên do bị xé rách màn trinh lúc nãy.
Nhịp độ xâu xé nhau của hai người tăng dần, để rồi đi đến cao trào bằng tiếng thét và tiếng rên rỉ cùng lúc của cả hai người. Có lẽ Dũng đã không giữ được đến giờ nếu chàng không bị làm đau như thế. Nhưng không hiểu tại sao cái đau đó mang đến cho chàng cái sung sướng đầu đời tuyệt vời không thể nào quên được.
Còn Trâm? Sau khi xong việc, nàng nằm thiêm thiếp. Thân thể rã rời. Hạ thể của nàng và chàng nhầy nhụa máu và chất nhờn. Hai người mệt quá, không nhấc nỗi thân, cứ để vậy ngủ cho đến sáng.
– Rồi sao đó mọi chuyện thế nào?
– Sáng dậy, mọi sự bẻ bàng. Nàng chăm sóc nâng niu tao dữ lắm. Tao cũng đột nhiên thấy thương nàng thật tình. Tao ở đó đến trưa mới về. Nàng đưa tao về.
– Ba má mày nói gì?
– Tụi tao nói dối là tao bị đánh! Thấy nàng chăm sóc, bảo vệ tao, ổng bả thương lắm, chứ đâu có dè thủ phạm chính là… nàng!
– Hà hà, mày dự phần nữa chứ, ai biểu! Á còn vụ cá độ?
– Tao đâu dám nói ai đâu, đành chịu đãi chầu bia cho tụi nó chứ sao. Nhưng không đủ tiền, nàng bù thêm cho tao, hì hì.
– Rồi sau đó?
– Thì cưới chứ còn sao nữa? Bốn năm sau nàng ra trường, tụi tao làm đám cưới. Cái vụ đó cứ làm đều đều.
– Nàng vẫn mạnh bạo như vậy sao?
– Nói thật chứ mấy thằng cha đàn ông trên đời này, khó thằng nào qua nỗi nàng một đêm. Nàng bị chứng bạo dâm đó!
– Vậy mày? Sao mày chịu nổi?
– Tao à? Tao thì khác! Nói thật với mày chứ tao càng bị hành hạ, đánh đập bao nhiêu thì tao càng thích bấy nhiêu. Vả lại nàng biết ý tao, nên có chỗ làm cho tao vừa không bị mất mặt với đồng nghiệp, vừa sướng.
Nói xong, Dũng vạch áo cho tôi xem. Vết hằn đo đỏ còn đầy trên ngực. Tôi bảo:
– Vậy cha mắc chứng khổ dâm rồi cha nội ơi.
Dũng cười nói:
– Khổ sướng gì không biết, nhưng cái ấy của nàng vẫn luôn mũm mĩm như hồi lần đầu, bắt thằng em trai của tao lên tiên hoài. Hỏng tin mày hỏi nó coi! ha ha ha
Tiếng cười của hai thằng bạn thân xin chấm dứt câu chuyện ở đây.