Những ngày cuối năm thật mệt mỏi. Công việc thì lu bu, nhà cửa thì bừa bộn. Tôi ở một mình một căn nho nhỏ, chả bày vẽ gì nhiều, nhưng không hiểu sao ba cái thứ đồ lăng nhăng giấy lộn cứ chất cao lên thành đống. Cố gắng lắm mới lê cái xác mệt lử ra quăng mấy cái thứ đó vào một góc. Nhìn lại thấy mà ớn, cao tới gần 1 mét toàn giấy báo, tài liệu, đồ nhựa đồ điện hỏng, bản vẽ nhì nhằng…
Xong xuôi vô nhà tắm xối nước ào ào. Cảm giác nước lạnh xối hết mồ hôi nhơm nhớp trên người thật đã. Lau vội cái khăn tắm lên người, tôi thủng thẳng ra đầu ngõ gọi tách cafe. Vừa châm điếu thuốc lên môi làm vài hơi, chợt tôi thấy có một bà đạp cái xe cà tàng đi qua, mắt dòm dòm vô mấy cái bịch nilon rác ngoài đường. “Ve chai!” – Tôi vỗ trán đánh đét một tiếng – sao không nghĩ ra mấy bà này từ sớm có phải đỡ mệt thân không!
Tôi ngoắc ngoắc cái tay. Chị ta tấp vội xe vào lề đon đả: Anh dọn nhà hay muốn bán gì anh? Ô, nghe giọng thì cũng còn khá trẻ, tại cái bộ đồ cũ xì và cái khẩu trang che hết khuôn mặt nên tôi tưởng nhầm đó là một chị già già. Tôi khoát khoát tay bảo:
– Chị vô nhà dọn dùm tôi mấy món đồ cũ đi. Tiền nong gì, có mấy chục lẻ tôi biếu chị luôn.
Cô nàng mừng húm, dắt cái xe lật đật theo tôi vô ngõ. Tôi dập điếu thuốc, thong thả vào nhà mở cửa ra. Với tay bật cái đèn, tôi chỉ chị ta đống đồ trong góc nhà rồi bảo:
– Đó, mấy thứ này chắc chị lấy được cả. Tôi không tính tiền, chị cứ lấy rồi dọn dùm tôi sạch sẽ là được.
Cô nàng cởi cái khẩu trang ra, đeo cái bao tay vào. Ái chà, cái quan niệm của tôi về phụ nữ đi lượm ve chai có khi sẽ thay đổi sau lần này đó nha. Khuôn mặt cô ta khá dễ nhìn, khoảng 28 tuổi, mắt sắc, miệng nhỏ nhỏ, đôi má bầu bĩnh. Tôi liếc qua cái thân hình thêm lần nữa: Cao ráo, căp mông sau cái quần vải bạc phếch nhìn cũng to ra phết. Tôi quay đi, hơi buồn cười với cái suy nghĩ của mình: Mẹ, sao không đi làm cave có phải nhàn hơn không hả?
Tôi bật cái màn hình PC làm nốt mấy việc còn dang dở. Cô nàng lúi húi làm có vẻ mải miết dữ lắm. Ngoái lại nhìn thấy đang chổng mông lên nhặt gì đó, vòng 3 đung đưa nhìn cũng hấp dẫn à nha. Tự dưng thấy cũng hơi hơi rạo rực. Cả mấy tháng trời bù lu công việc mà đôi khi quên mất mình cũng là thằng đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý chứ.
Tôi đi ra bàn lấy cốc nước uống. Lúc đi ngang qua vờ như vô ý quẹt tay vào mông cô nàng. Ui da, đạp xe suốt ngày mà sao mông vẫn mềm mại dữ vậy ta? Cô nàng cũng mải làm chẳng để ý, tôi đụng vô cũng như chẳng biết gì. Tôi chép miệng, lấy cốc nước về bàn, tự cười mình: Mẹ kiếp, mày giờ sa đọa tới nỗi định dê cả con bé ve chai hả?
Tôi bắt tay vô làm việc tiếp, nhưng sao cái đầu nó không bình tĩnh như trước được. Bực mình châm điếu thuốc hút cho đỡ quạu, vừa châm vừa lé lé mắt soi cô nàng ve chai chút. Ngoái cổ lại hoài mệt quá, tôi nảy ra cái sáng kiến dòm cô nàng qua cái đồng hồ có gương tôi hay để trên bàn. Đang soi cái vòng 3 tròn trĩnh, cái silip trắng đã sờn sờn lộ ra sau mép quần dài thì tôi thấy cô nàng len lén ngoái lại nhìn.
Tôi làm bộ tỉnh như không, tay gõ gõ phím như đang làm việc thì thấy qua gương nét mặt cô nàng có vẻ lấm lét tợn. Tôi quay hẳn mặt đi, xoay lưng ra cho cô nàng thoải mái để xem ý chừng định làm gì. Tí thì tôi phá lên cười, khi cô nàng thấy tôi không để ý bèn thò tay vào mông gãi nhẹ. Nhìn cái bàn tay xoa xoa vào cặp mông tròn vo kia, tự dưng tôi cũng thấy rạo rực sao sao đó.
Cô nàng hẳn đang nghĩ tôi chăm chú làm mà đâu nghĩ rằng cái gì cô ta làm tôi cũng nhìn thấy hết trơn. Tôi còn bị hố hơn nữa khi tưởng rằng cô nàng chỉ lén lút làm mỗi một chuyện gãi mông. Cái Nokia N72 của tôi đang sạc pin ngay trên bàn, cách cô nàng có một cái với tay kìa. Đang chờ màn gãi mông tiếp của cô nàng thì tôi giật mình khi thấy cô nàng đang len lén rút dây sạc, cầm cái nokia bỏ vội vào trong áo ngực. Vừa làm cái tay vừa run bắn, mặt tái nhợt hẳn đi kìa.
Tôi nghe trong người bực bội ghê. Chẳng lẽ lại ra tát cho cô nàng một phát vì cái tính trộm cắp láo toét. Đang bực mình định đứng dậy thì thấy quần vướng vướng – thì ra thằng em đang biểu tình kêu tôi kiềm chế chớ có đứng lên tự bao giờ. Tự dưng trong đầu tôi nảy ra một ý khá là hay. Tôi tủm tỉm cười, móc trong túi quần ra cái nokia 1202 dự bị, bấm sẵn số chính của mình rồi ung dung hút tiếp.
Khoảng 5 phút sau, cô nàng xem chừng đã lấy lại bình tĩnh, vơ gọn đồ đạc vô mấy cái bao tải rồi quày quả tính xách ra ngoài. Quay lại phía tôi lí nhí: Dạ em cảm ơn anh, em xin phép em về ạ! Tôi quay người lại. Cái mặt đã che khẩu trang nhưng đôi mắt vẫn còn nguyên sự bối rối không giấu nổi. “Chắc mới đi ăn cắp lần đầu” – tôi thở dài nghĩ bụng. Tôi chỉ đống giấy còn sót lại, kêu:
– Trời, chị làm ăn gì ẩu dữ vậy. Giấy rác còn quá trời kìa, lấy cái chổi quét dùm tôi đi.
Cô nàng líu ríu làm theo…
Nhìn cái tướng cô nàng líu ríu quét nhà lúc này mới thật tức cười. Không còn cái dáng nhanh nhẹn xông xáo như lúc đầu mà đôi chân cứ như ríu vào nhau, cái tay cầm chổi quét đông một nhát, tây một nhát làm bụi mù lên. Tôi mắc cười quá mà không có dám cười. Các cụ nói cấm có sai: Có tật thì giật mình mà.
Quét quáng quàng được dăm ba nhát, cô nàng lấm lét nhìn tôi như con chuột nhắt nhìn con mèo to vậy. “Tới lúc rồi đây” – tôi thầm nhủ. Tôi giả bộ nhìn lên cái bàn nước rồi ngạc nhiên kêu:
– Ủa cái điện thoại mới để đây đâu mất tiêu rồi ta?
Cái chổi tí nữa thì rơi khỏi tay cô nàng. Nhìn đôi chân run bần bật sau cái quần vải cũ, tôi vừa thấy tội tội vừa thấy kích thích kỳ lạ. “Tội à, có mà tội chưa xử thì có” – bụng bảo dạ vậy tự dưng thấy con người mình nó ác hẳn lên. Tôi lườm cô nàng 1 cái khét lẹt rồi nghiêm giọng:
– Chị dọn đồ có thấy cái điện thoại của tôi rớt đâu không?
Cô nàng luống cuống dữ. 2 cái tay đan vào nhau mân mê hồi lâu mới thốt lên:
– Dạ… em… không có thấy. Thôi muộn rồi em xin phép anh em về kẻo tối…
Tôi gằn giọng:
– Đứng im đó cho tôi!
Cô nàng coi chừng có vẻ nhát dữ. Nghe tôi quát lên là chân ríu lại, đứng tần ngần nửa muốn chạy nửa muốn khai thật ra cho lẹ. Tôi làm mặt ngầu, đi vòng vòng quanh cô nàng, tay chắp đằng sau nhìn chằm chặp. Cô nàng run bần bật, hễ cặp mắt tôi chiếu vào là vội vàng cúi xuống không dám nhìn một chút nào. Tôi chống tay ngoài cửa chặn đường, thủng thẳng:
– Nãy giờ có tôi với chị ở đây, điện thoại tôi không có cánh sao nó bay đi đâu được vậy?
Cô nàng thiếu điều khóc luôn, cứ cúi gằm mặt nói hoài một câu:
– Em… em không có biết. Em ở quê ra có biết gì đâu…
Tôi hơi cáu:
– Hỏi chị lần cuối, chị có cầm cái điện thoại của tôi không?
Cô nàng ngước mắt nhìn tôi, cặp mắt đã đo đỏ. Ngập ngừng nửa muốn rút cái điện thoại ra đưa tôi, nửa lại sợ sệt. Tới vài phút sau mới lý nha lí nhí:
– Dạ… không.
Tôi đóng cửa cái rầm, tiện tay khóa trái lại. Cô nàng giật mình cái thót rồi lại đứng im như cũ, chân tay run rẩy hết cả lên. Tôi thong thả bước ra cái ghế, ngồi xuống châm thêm điếu thuốc nhìn cho hầm hố, rồi rút cái điện thoại 1202 ra. Tôi cầm cái điện thoại lúc lắc rồi nhìn thẳng vào cô nàng kêu:
– Nghe nhạc nha!
Tôi nhấn số chiếc N72. Tiếng nhạc rung lên từ trong áo ngực cô nàng. Điện thoại của tôi hình như có rò điện hay sao nó mà người cô nàng cũng rung bần bật theo hệt như bị điện giật vậy. Cô nàng ngồi bệt xuống sàn, nước mắt từa lưa, tay run run định móc cái điện thoại ra, vừa móc vừa rên rỉ:
– Ôi anh ơi anh tha cho em lần này, em trót dại lần đầu anh ơi!!!
Tôi làm bộ mặt ngầu nhất có thể, quắc mắt nhìn gườm gườm vào như muốn ăn tươi nuốt sống cô nàng. Thật ra làm bộ vậy thôi, chớ nhìn cái cảnh con mồi đang nằm trong tay mình để mà vờn vờn thì không bàn phím nào tả xiết sự sung sướng cả. Tôi gằn giọng:
– Để nguyên cái điện thoại đó, ngồi im không động đậy.
Cô nàng lúc này như thể bị thôi miên, riu ríu làm theo, cái mặt vẫn cúi gằm, thi thoảng lại nấc lên một cái. Tôi vờ giơ cái điện thoại ra nhấn nhấn vài cái rồi áp tai vào nghe. Vừa ‘Alô’ một cái thì cô nàng lao cả người tới phía tôi, tay níu lấy cánh tay tôi rồi quỳ hẳn xuống:
– Ôi giời ơi em xin anh, em lạy anh. Anh đừng gọi công an đến bắt em.
Tôi cũng không rõ mình bấm số nào nữa, nhưng chắc không phải 113, cũng không có tiếng chuông nào kêu hết trơn. Không dè mới alô một cái mà con nhỏ này đã biết, kể cũng lanh ghê. Đã trót thì trét luôn, tôi quả quyết gạt tay cô nàng ra:
– Chị mà còn chống cự là từ ăn cắp trở thành ăn cướp đó nha. Cái tội này giờ thành phố người ta bắt dữ lắm, 5 tới 7 năm tù chứ không có ít đâu nha!
Cô nàng xém chút là ngất xỉu, cứ quỳ mọp xuống chân tôi không dám ngóc đầu lên. Chà chà, giờ mới biết thằng vua này xưa nó sướng tới cỡ nào. Cái cảm giác có người quỳ mọp xuống chân mình xin xỏ quả là dễ chịu à nha. Thấy cái chân vướng vướng, thì ra tay cô nàng đang bíu lấy chân tôi, vừa bíu chặt vừa rên la:
– Em cắn rơm cắn cỏ lạy anh, em mà vào tù thì em chết mất. Anh tha cho em lần này, lần sau có cho vàng cho bạc em cũng không dám ăn trộm ăn cắp nhà ai nữa. Tha cho em với anh ơi…
Tôi đứng đó mà thấy khó chịu quá xá. Trong đầu toàn ý nghĩ bậy bạ, mắt toàn nhìn cái mông đang chổng lên kia chứ có chữ nào vào tai đâu. Thằng em thì có vẻ hào hứng với món này dữ lắm, cứ ngóc đầu dậy hoài, báo hại cái quần ngủ mỏng cứ đội lên như quả núi. May là cô nàng đang quỳ mọp xuống, đầu ở sát chân tôi nên cũng chẳng thấy được gì. Tôi hắng giọng, bước ra chỗ cái ghế ngồi xuống, nhìn cô nàng đang quỳ dưới đất như kiểu Bao Chửng đang nhìn phạm nhân trên công đường vậy.
Tôi cao tới 1m75, cũng tập tành thể thao nên dáng cũng đô con lắm. Ngồi trên cái ghế máy tính, tay khuỳnh ra nhìn cũng dữ dằn chứ bộ. Cô nàng thấy tôi không gọi công an cũng bớt lo chút chút. Nước mắt nước mũi vẫn từa lưa nhưng không thấy kêu xin nữa. Lại thấy lật đật cho tay vào ngực áo tính móc chiếc điện thoại ra, tôi nhìn mà ngột quá xá, vội kêu:
– Để yên cái điện thoại đấy.
Cô nàng đang thò tay vào ngực thì nghe thấy tôi kêu, vội vàng rụt tay lại như thể robot được điều khiển từ xa vậy. Ai da, trò này có vẻ hay nha. Tôi nghiêm mặt quát:
– Đứng lên coi!
Cô nàng líu ríu đứng lên, 2 cái chân khép chặt vào. Cái tay thừa thãi chẳng biết làm gì cứ bíu chặt vào nhau, cái mặt cúi gằm. Tôi khoái trá nhìn con mồi đang căng thẳng tột độ, phán tiếp:
– Xoay người lại coi!
Cô nàng lại líu ríu xoay người lại. Cặp mông tròn vo cứ đập thẳng vào mắt tôi, có điều lúc này nó còn rung rung như đang khiêu khích tôi nữa chứ. Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi kêu:
– Dang tay dang chân ra, đứng úp mặt vào tường!
Trời, thốt xong câu đó tôi cũng phục tôi quá xá. Mấy tay FBI bên Mỹ cũng oai cỡ tôi lúc này là cùng.
Cô nàng lật đật úp cái mặt vào tường, tay dang ra 2 bên, cái chân cũng dạng ra to ra. Ở cái góc này cái mông nhìn còn hấp dẫn dữ hơn à. Máu trong người tôi cứ chảy rần rật, nước miếng tuôn hoài không ngớt. Cái cảm giác khác lạ này so với quan hệ với mấy con nhỏ õng ẹo tôi cặp thì nó khác một trời một vực, như là trời xanh so với vực thẳm vậy.
Tôi tiến tới, cố ý dậm bước chân thật mạnh nghe cho đe dọa. Tiến tới cô nàng thật gần, đứng một hồi ngắm nghía từ trên xuống dưới kỹ càng. Khổ thân, có lẽ cô nàng đang tưởng tôi tính kế gì hành hạ dữ lắm đây…
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái rõ to, không biết con nhỏ có nghe thấy không. Chợt con nhỏ lại nấc lên 1 cái, cả người rung rung nhìn coi bộ tội nghiệp dữ. Nhưng là tội nghiệp với ai đó chứ với tôi, nhìn cái mông rung rinh một cái tôi lại thấy hứng hơn kìa.
Tôi buông từng tiếng một thủng thẳng:
– Giờ mày thích sao, thích tao kêu công an gô cổ mày lại không? Thấy mày tội nghiệp kêu mày vô dọn dẹp kiếm tiền thì mày quơ đồ của tao luôn hả? Mày ngon dữ ha!
Tự dưng thấy tôi đổi tông, cô nàng lại càng run dữ. Con nhỏ này nhát ghê – tôi cười thầm trong bụng. Ác một cái nhìn con nhỏ càng run, thằng em càng biểu tình dữ dội. Hồi lâu mới thấy cô nàng lắp bắp:
– Em… em không dám. Anh đừng có gọi công an bắt em, tết nhất tới nơi rồi anh ơi…
– Vậy tao làm gì với mày đây? Mày nói tao nghe coi hợp lý thì tao làm theo mày à!
Cô nàng càng cuống quýt dữ. Cà lăm một hồi mới đưa ra cái ý kiến nghe xong tôi muốn té ngửa:
– Anh… anh cứ đánh cho em một trận chứ đừng gọi công an!
Mặt tôi bộ diễn đạt lắm hay mình có cái tướng cường hào ác bá gì đâu tôi cũng không rõ nữa, nhưng nghe cái đề nghị này tôi cũng mém xỉu luôn. Nhưng nhìn cái mặt con nhỏ sợ muốn té xỉu, cái máu ác lại nổi lên rần rật.
Tôi buông thõng tay, kêu:
– À mày lì lợm hả? Được, đứng đó rồi tao cho mày biết thế nào ăn đòn nghe con!
Tôi bước sùng sục vào bếp, vơ lấy con dao phay bự tổ chảng chuyên dùng để chặt thịt. Cầm con dao trong tay thấy ghê ghê, sợ nó khiếp quá xỉu luôn cũng mệt nên chuyển tông lấy con dao gọt trái cây nhỏ xíu. Nhìn nó nhỏ xíu nhưng cái mũi dao cũng bén lắm à nha.
Tôi bước lên nhà, mắt trợn ngược, người gồng hết cỡ nhìn cho hầm hố. Con nhỏ nhìn tôi cầm con dao bước lên mắt cũng trợn ngược, lùi lùi về phía góc nhà, mặt mày tái xanh tái xám. Chắc nó tưởng phen này gặp phải đúng giang hồ thứ dữ rồi đây.
Tôi gầm lên:
– Mày đi ra đây coi, nhanh lên. Tao bảo mày bò ra đây nè, nhanh!
Con nhỏ sợ tới phát sốt, luống cuống bò bò từ sàn tới cái bàn uống nước tôi đang ngồi. Cái tư thế bò thấy ghét, cái mông lổm ngổm lên, cái mặt thì nước mắt tè le. Tôi lại hét:
– Mày để cái tay lên bàn coi.
Cô nàng mặt cắt không còn giọt máu, run run đưa cái tay lên bàn, vừa đưa vừa sợ hãi hỏi:
– Anh… ơi anh… anh làm gì thế…
Mắt tôi trợn ngược lên coi bộ hùng hổ lắm, dù trong lòng đang mắc cười gần chết. Tôi quát lên:
– Để im tay trên đó!
Vừa nói tôi vừa làm bộ giơ con dao lên đâm xuống thật lẹ. Chỉ nghe “Ối giời ơi” một tiếng, cô nàng rụt ngay tay lại nằm bò ra đất, nước mắt giàn giụa ra. Vừa nằm vừa rên lên:
– Ôi giời ơi đừng đâm em, em chết mất anh ơi!
Tôi lạnh lùng vơ điện thoại, giả bộ bấm số. Cô nàng lại hét thảm thiết hơn:
– Ối anh ơi đừng gọi công an, em chết mất!
Tôi nghĩ bụng: Đâm mày mày cũng chết, kêu công an mày cũng chết, cứ nước này chắc tao cũng… chết luôn quá Tôi gạt tay ra, ngồi xổm xuống, chim đối mặt với con nhỏ rồi la:
– Mồm mày kêu là anh đánh em đi, giờ tao đâm mày thì mày lại xin xỏ. Vậy giờ mày tính sao đây?
Cô nàng chẳng biết nói gì cứ nằm phục xuống, cái đập dập dập nhìn mắc cười không tả nổi. Hồi lâu mới lắp bắp:
– Anh ơi anh làm phước anh tha cho em, em làm trâu làm ngựa cho anh kiếp này anh ơi, em xin anh đấy!
À, ý kiến hay à nha. Làm trâu làm ngựa à? Xe máy thì tôi có, ruộng thì không, vậy thì cần trâu với ngựa để làm gì. Nhưng thi thoảng trở về với thú vui cưỡi trâu thổi sáo cũng không phải ý kiến tệ nha.
Tôi cười gằn, giọng lạnh te:
– Làm trâu làm ngựa à? Mày làm được không đây? Lần này mà mày nói mà không làm được thì đừng trách tao gọi công an nha. Lần này là cơ hội cuối nha!
Con nhỏ như chết đuối với được phao cứu sinh vội vàng hổn hển bảo:
– Vâng vâng em thề. Anh đừng đâm em đừng gọi công an thì em làm trâu làm ngựa gì cũng đc anh ơiiiiiiiiiiiiiiii…
Tôi thủng thẳng đứng lên, tay vẫn cầm con dao nhìn giang hồ vãi. Vừa đứng vừa thòng thêm một câu nghe sặc mùi xã hội đen:
– Mày làm không nổi đừng trách con dao của tao nha!
Con bé càng run mạnh. Tôi lên cái ghế ngồi tựa lưng ra, mắt nhìn gườm gườm. Con bé còn đang lúng túng thì nghe tôi quát:
– Mày đứng lên coi.
Lục tục đứng lên liền.
– Quay 1 vòng tao coi.
Mặt con nhỏ nghệt ra thấy rõ nhưng cũng ráng quay 1 vòng. Nhìn cái điệu bộ vừa sợ vừa ngượng nghịu của con nhỏ mà thằng em trong quần cứ biểu tình rầm rầm. Đúng lúc nó xoay cái mông qua thì tôi kêu tiếp:
– Đứng im đó.
Stop liền. Hay dữ ta. Robot điều khiển bằng giọng nói tụi Nhật Bản có khi còn chưa làm ra nổi nha. Tôi hứng chí kêu:
– Chổng cái mông ra coi.
Con nhỏ ngượng chín cả mắt, dòm dòm tôi một cái rồi miễn cưỡng cúi lưng xuống, đưa cái mông ra. Trời đất ơi, xem tụi Mỹ nhảy stripshow quá trời mà sao cái cảm giác không bằng một phần nhỏ của cái show diễn của nhỏ này. Cái mông tròn căng bó sát vào cái quần vải cũ, cái khe mông lằn cả lên rõ mồn một. Tôi khoái chí ngắm nghía hồi lâu rồi kêu tiếp:
– Lắc cái mông qua lại coi!
Mặt con nhỏ đỏ rần lên y chang như mặt trời, nước mắt lại chuẩn bị tè le ra. Tôi lúc lắc con dao, một tay với lấy cái điện thoại đang để chỏng chơ trên bàn. Con nhỏ nhìn thấy cái cử chỉ vậy vội vàng cúp cái mặt xuống. Cái mông tròn vo bắt đầu đung đưa, đung đưa…
Tôi nứng quá chừng luôn, cho tay vào hỏi thăm thằng em bé. Thằng em cũng nứng chẳng kém, nước dãi chảy đầy ra ướt cả tay tôi. Con nhỏ thấy tôi không kêu dừng cũng chẳng dám dừng, cái mông cứ đưa qua đưa lại liên hồi.
Tôi bỏ cái tay ra, hắng giọng kêu:
– Được rồi! Giờ đứng xoay mặt lại coi.
Con nhỏ xoay người lại, 2 tay che lấy trước bướm, mặt đỏ gay. Tôi nhìn con nhỏ giờ còn thấy hấp dẫn hơn cả Maria Ozawa nữa trời. Tôi ngồi ưỡn cái con cu ra cho nó đội quần lên thẳng đứng, ra lệnh tiếp:
– Dạng cái chân to ra coi.
Con nhỏ sợ sệt dịch 2 cái chân lui ra 2 bên. Cái quần bị kéo căng lộ ra cái mu căng phồng, nhìn kích thích ghê gớm. Tôi châm thêm điếu thuốc, kêu:
– Đứng đó thủ dâm tao coi!
Mặt con nhỏ nghệt ra hồi lâu rồi mới lí nhí:
– Anh ơi thủ dâm là gì ạ!
Mặt tôi lúc đó chắc cũng nghệt ra chẳng kém. Con nhỏ này không biết thủ dâm là gì thì tôi cũng không biết giải thích với nó ra sao nữa Đành gằn giọng kiểu đanh thép nhất có thể:
– Cho cái tay xoa lồn đi tao coi!
Con nhỏ mặt càng nghệt ra nữa, cứ đứng im chịu trận. Hừ, xem chừng không dùng biện pháp mạnh không xi nhê được. Tôi giả bộ đứng dậy, tay vơ con dao gầm lên:
– Làm mau.
Con nhỏ cuống quýt hết cả lên. Cái tay vội vội vàng vàng xoa lên cái mu căng phồng như thể đang bị phỏng vậy. Mất hay mất hay! Tôi lại quát:
– Làm từ từ thôi!
Con nhỏ nước mắt lại chảy ra, cái tay cũng chậm lại. Tôi như đang mộng du vậy, cái cảm giác kích thích tới tận cùng mà chưa bao giờ tôi có được. Gạt cái tàn thuốc 1 cái rồi lại tiếp:
– Ưỡn cái bướm ra coi.
Con nhỏ dạng chân ra, cái lưng hơi ưỡn về phía sau, đưa cái mu căng phồng ra phía trước. Cái tay xoa đi xoa lại, môi bặm lại vẻ chịu đựng. Tôi cắc cớ hỏi:
– Làm vậy sướng không?
Con nhỏ lí nhí:
– Dạ sướng ạ.
– Sướng sao mày không rên? Rên đi tao nghe coi!
Mặt con nhỏ đỏ bừng bừng như thể mặt trời bị cho vào lò than vậy. Ngắc ngứ hồi lâu mới nghe nó ú ớ mấy tiếng trong cổ họng: Ơ ờ, ơ ờ…
Tôi phải cố lắm mới nín không cười. Con nhỏ đứng ưỡn cái mu ra, tay xoa bướm một cách vụng về, mồm rên rên mấy câu chẳng ăn nhập gì nhưng tôi thấy đã quá trời. Lại thấy cái vụ đối đáp với con nhỏ này cũng hay hay, tôi vẫy tay cho con nhỏ dừng, kêu nó quỳ xuống đất. Con nhỏ vội vàng quỳ xuống, 2 tay chống xuống đất, ngước cái mặt lên nhìn tôi.
Đọc phần 2 tại đây : phần 2