Tác giả: Mr. Four
Một buổi chiều tại Sài Gòn, như bao buổi chiều bình thường khác cơn nắng gắt vẫn tới đỉnh điểm khiến biết bao nhiêu người phải nhăn mặt lắc đầu, mồ hôi ướt đẫm trán. Nó lang thang xách cái cặp đi bộ thêm vài vòng nhà thờ Đức Bà để cố chụp nốt những bức ảnh cho khách dù không ưa gì kiểu thời tiết nắng gắt như thế này. Nói nãy giờ quên giới thiệu cho các bạn biết Nó tên Triệu Quốc Hoàng 20t là sinh viên năm 2 ngành quản trị kinh doanh.
Nó sinh ra và lớn lên trong sự bảo bọc nuôi dạy của mẹ, đúng nó không có cha. Không nhớ biết bao nhiêu lần nó cố đặt câu hỏi cho mẹ nó về người ba người chồng trụ cột gia đình đâu? Mẹ nó thường giả vờ không quan tâm mỗi khi nó đặt câu hỏi, đúng hơn là không muốn trả lời. Rồi dần nó lớn lên cấp 1, cấp 2, cấp 3… Rồi Đại Học nó không còn hỏi mẹ nó nữa vì nói thật nó đã quen và hầu như cũng không muốn biết về người ba đã bỏ nó từ lúc nó mới chào đời…
Lang thang vài vòng theo khách nó cũng chụp được vài tấm hình ưng ý cho khách, thú thật sở thích nó là chụp hình tự do phong cảnh hơn thay vì phải lẽo đẽo theo khách hàng rồi phải chụp theo ý khách. Nhưng biết sao được, chụp ảnh là nghề kiếm thêm của nó để mẹ nó bớt gánh nặng phần nào trong việc chi phí học hành của nó. Vốn dĩ nó đã sống tự lập từ khi còn nhỏ biết tự lo cho bản thân từ đó nó cũng trở nên ít nói hẳn.
Bắt chuyến xe buýt vội để về ăn cơm nó biết mẹ đang chờ cơm nó. Sau vài phút nó đã bắt được chuyến xe để về nhà, lên xe nó chọn ngay cho mình một chỗ ngồi, hàng cuối cùng. Sở thích của nó là ngồi hàng cuối để dễ quan sát mọi thứ xung quanh một cách chủ động. Chuyến xe hôm nay chỉ có vài khách, nó cũng không chú ý gì nhiều lắm là 1 đôi ông bà lão một vài thanh niên và học sinh.
Nếu chuyến xe hôm nay bình thường không có gì đặt biệt làm thay đổi cuộc đời nó thì tôi không kể cho các bạn đọc đâu: D. Như mọi khi nó tựa đầu hơi nghiêng một góc vào tấm kính nhìn ra ngoài nhưng nó lại quan sát thêm 1 chi tiết nữa, cách nó 2 dãy ghế có 1 cô nàng ngủ say sưa mà không để ý rằng có một tên thanh niên đang cố móc túi của cô. Nó ngồi im quan sát mà trong đầu nghĩ “ngủ gì say thế” rồi chậc thành tiếng.
Với vốn đai đen học tập rèn luyện biết bao nhiêu năm thì 1 thằng trộm cỏn con này nó không ngán. Nghĩ là làm, nó đứng dậy vươn vai hít thật sâu như đang khởi động lại phần cơ của mình rồi bước lại tên thanh niên kia. Còn về tên kia hắn đang cố móc cho được chiến lợi phẩm của mình nên hơi có phần không tập trung cảnh giác xung quanh. “Bốp” một nắm đấm bay thẳng vào mặt của tên trộm làm hắn mất đà chúi nhủi về phía trước. Nghe tiếng động cô nàng “nạn nhân” bỗng giật mình nhìn tên trộm hoảng hốt. Phần vì bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng vì bị đấm khá đau hình như không lầm là hắn đã bị gãy vài cái răng nếu không đếm kỹ thì là như thế.
– Từ nay đừng để tao thấy mặt mày. Cút!! – Nó quát chỉ tay về tên trộm.
Tên trộm cuống cuồng xuống ở trạm dừng gần đó, sau đó nó lấy lại túi và trả lại cho cô nàng “chủ nhân” của chiếc túi và không quên nói:
– Ngủ ít thôi!
Cô nàng nhìn nó chằm chằm không chớp mắt, nhưng với ánh mắt ngưỡng mộ thì đúng hơn. Nhìn nó không khác gì mấy soái ca trong phim cả. Còn về phía nó thì chuyện đó rất bình thường vì khi học võ thầy nó có dạy thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Quay về chỗ ghế mình ngồi nó lại tiếp tục nghiên đầu về cửa kính mà không biết rằng nó đã lọt và mắt xanh của cô nàng kia. Xe buýt thông báo tới trạm dừng chân cuối cùng và cũng tới địa chỉ gần nhà nó. Xuống xe bước được vài đoạn thì nó nghe tiếng kêu í ới từng đằng sau:
– Bạn gì… ơi!! Chờ… mình với… hộc hộc… người gì đi nhanh thế! – Vừa nói nàng vừa thở thấy tội nghiệp.
Thì ra là cô nàng “ngủ gật” trên xe đã cố tình theo dõi trạm mà nó xuống để cố bắt chuyện với nó. Bây giờ nó mới có dịp nhìn kỹ nàng, tóc nàng dài đen óng và có phần kiểu model như diễn viên vậy. Nàng mặc một bộ đầm trắng, mắt nàng tròn long lanh như mắt nai, dáng cũng chuẩn vòng nào ra vòng đó, nhất là vòng 1 của nàng hơi bị “quá cỡ” một chút khiến người ta không nhìn cũng không được.
Nàng:
– Bạn gì ơi!!! Bạn có nghe mình nói không?
Nó:
– À… à nghe mà! – Nó thoáng giật mình trở về với cảnh nó nhìn nàng.
Nàng:
– Hii… chào bạn! Cảm ơn vì nãy giúp mình nha, không có bạn chắc mình mất túi mất tiêu rồi hix hix!! – Nàng vừa nói vừa nắm tay nó chu chu cái mỏ nhìn rất dễ thương.
Nó:
– À chuyện hồi nãy hả? Không gì đâu bạn đừng bận tâm.
Nàng:
– Sao không gì được? Hông có bạn mình mất túi từ lâu rồi, hay thôi mình làm bạn ha! – Nàng vừa nói vừa cười rất tươi để lộ đồng tiền trên má.
Nó:
– À… tui tên Hoàng, còn bạn?
Nàng:
– Mình tên Quỳnh Anh, hình như bạn là sinh viên luôn đúng hông?
Nó:
– Đúng rồi! Mình sinh viên năm 2… hì hì.
Nàng:
– Hihi mình cũng vậy! Ông học trường nào? (Nàng đã gọi nó kiểu thân hơn)
Nó:
– À mình học trường XXX!
Nàng:
– Ohh… tui biết trường đó nè! Giờ cũng trưa rồi tui mời ông ăn cơm hén! – Nàng vừa nói vừa nắm tay nó làm nó không kịp phản ứng.
Đứng hình hồi lâu nó mới nhìn đôi mắt nai tròn xoe ấy rồi mới trả lời Quỳnh Anh:
– Thôi! Mình không ăn đâu, mình có việc bận mình đi trước nha! Cảm ơn bạn.
Nói rồi nó bước đi để lại Quỳnh Anh nhìn theo nó ở phía sau. Cũng phải, học võ để phòng vệ và bảo vệ người khác chứ đâu cần mong người khác trả ơn. Còn về nàng, nó càng làm cho Quỳnh Anh ấn tượng hơn về hình ảnh chàng trai soái ca. Quỳnh Anh biết có níu kéo gì nữa thì nó cũng không nhận cách trả ơn của nàng. Bỗng nàng chợt nghĩ ra gì đó rồi lẽo đẽo theo phía sau nó nhưng con mèo con lén lút ăn vụng vậy. Thế là Quỳnh Anh đã theo dõi nó, một nàng thám tử bất đắc dĩ.
Sau vài con hẻm thì Quỳnh Anh đã tìm được nhà của Hoàng. Loắt thoắt sau vài tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm quận 1 là những ngôi nhà tầm trung và khu ổ chuột dành cho những người nghèo, người vô gia cư. Ở đây tụ tập đủ tất cả thành phần từ dân anh chị đâm thuê chém mướn, rồi những người làm thuê, nhặt phế liệu, cave, bán vé số… Sài Gòn là vậy, dù tấp nập dù phồn hoa nhưng sau lưng là để lại những thành phần nghèo hèn chấp nhận sống thấp hơn so với xã hội.
Trước mắt Quỳnh Anh bây giờ là một ngôi nhà nhỏ nằm sau trong con hẻm Nguyễn Thị Minh Khai. Phải đi bộ vào khá sau trong hẻm, ngôi nhà khá cũ và xập xệ đó là nhà của mẹ con Hoàng phải ở suốt 20 năm nay. Nàng trầm ngâm nhìn Hoàng bước vào nhà, nàng suy nghĩ nhiều lắm về gia cảnh của Hoàng nhưng nàng không phải chê hay khi dễ ngược lại nàng càng ngưỡng mộ người con trai ấy hơn.
Về đến nhà, Hoàng chào mẹ rồi định vào bếp phụ mẹ chút gì đó rồi hai mẹ con ăn cơm. Mẹ Hoàng làm nghề gánh bán chè ngoài chợ vào buổi chiều nên thường chuẩn bị cơm cho Hoàng trước khi đi học. Mẹ Hoàng nay đã ngoài 40 nhưng bà vẫn còn mơn mởn tuổi hồi xuân của người đàn bà trung niên. Mẹ Hoàng bà có tên trong giấy khai sinh là Hồ Thị Châu, nhưng do hoàn cảnh khi xưa khó khăn nên bà phải lấy tên giấy tờ của người chị đã mất là Hồ Thị Bích, ở xóm vẫn gọi bà là cô Bích.
Sau khi cất cặp xong Hoàng tranh thủ lui cui xuống bếp bỗng nó thấy một hình bóng quen thuộc lấp ló ngoài cổng. Nheo mắt lại một chút thì nó đã biết không ai khác là nàng, cô bạn mới quen. Vì dáng người con gái đặt trưng, đôi mắt nai, má lúm đồng tiền và vòng 1 nhấp nhô “khiêm tốn” sau lớp vải thì không ai ngoài nàng được. Vì biết mình bị phát hiện nên Quỳnh Anh vội quơ tay chào cho đỡ ngượng, nàng bây giờ không khác gì con mèo ăn vụng bị bắt tại trận.
– Sao bạn lại theo mình? – Nó ra bước ra ngoài hỏi nàng mặt hơi cau có.
– Hì… hì tại nãy ông đi nhanh quá tui chưa kịp hỏi sdt nên đành theo ông vậy. Xin lỗi ông nha!
– Mình không thích bị theo dõi vậy đâu. Lần sau bạn đừng theo dõi mình như vậy nữa.
Nói rồi không để Quỳnh Anh trả lời. Nó liền đưa một mẫu giấy sdt của mình cho nàng. Dù rất bực nhưng nó cũng không hiểu sao nó phải nghe lời nàng như vậy.
– Bạn con hả Hoàng? Sao không mời bạn vào nhà chơi vậy con – cô Bích từ trong nhà đi ra hỏi.
– À… dạ mẹ – Nó lí nhí đáp.
– Dạ con chào cô! Con có việc bận nên con ghé gặp bạn Hoàng một chút rồi đi ngay ạ!
Nói xong Quỳnh Anh chào cô Bích lễ phép rồi bước đi không quên để lại một nụ cười xinh hớp hồn người khác. “Nàng cười đẹp thật” nó thầm nghĩ rồi nhìn hình dáng đó đi khuất xa đầu hẻm.
– Con bé xinh thế! Thế mà giờ mẹ mới biết đấy. – Cô Bích cười chọc ghẹo Hoàng.
– Con mới quen bạn đó ở trạm xe buýt thôi mà mẹ – Nó vội chống chế.
– Rồi rồi! Gớm mới chọc xíu đã mắc cỡ, thôi vào ăn cơm con.
Cô Bích cười nhẹ rồi quay vào nhà làm nó ngơ ngác một hồi. Chính nó cũng chả biết tâm trạng của nó ra làm sao nữa cứ ngơ ngơ mặt ra. Ăn cơm xong nó lên căn phòng nhỏ của mình để làm chút bài tập. Đang ngồi làm thì âm thanh tin nhắn đến “tin tin”.
– “Alo có phải số của H không ạ:”> ”
Nhìn tin nhắn từ số lạ không ai khác là nàng. Chợt nó cười nhẹ rồi nhắn lại:
Nó: “Phải bạn ngủ gật trên xe không?”
Nàng: “Axxx người ta học bài khuya nên mới vậy mà ☹”
Nó: “À vậy hả ☺, bạn tên Quỳnh Anh phải không”.
Nàng: “Hihi thấy ghét, mới giới thiệu hồi chiều mà quên rồi hả”.
Nó: “Không quên đâu hỏi cho chắn í mà hì”.
Nàng: “Ok tạm tha cho ông đó, mai sáng rảnh hông đi uống nước với Quỳnh Anh nhe”.
Nó: “Ơ… phải đi uống nước nữa hả?”
Nàng: “Ông không đi là tui chờ ngoài này không về luôn ☹”
Nó: “Rồi rồi Quỳnh Anh nhắn địa chỉ cho mình rồi mình lại”.
Nàng: “Hihi vậy mới ngoan chứ: P”.
Kết thúc cuộc nhắn tin, vậy là nó có cuộc hẹn. Một cuộc hẹn làm thay đổi cuộc sống nó sau này. Mỉm cười lắc đầu với tính trẻ con của cô gái này, nó dường như ấn tượng với nàng. Đó giờ con gái chủ động làm quen với nó không phải có, nhiều nữa là đằng khác nhưng hầu như nó không quan tâm nhưng sao với Quỳnh Anh nó lại có một cảm giác khác lạ nhưng quen… Suy nghĩ một lúc nó ngủ thiếp đi với những suy nghĩ về người con gái mới quen trong đầu.
Một ngày mới lại đến, mang theo đó là những hy vọng của sự sống. Mặt trời cố vươn mình thị uy từng những ánh nắng chói chang. Lại một ngày tấp nập bộn bề hối hả và đó cũng là cách sống của người dân Sài Gòn. Không khó để tìm địa chỉ quán coffee mà Quỳnh Anh đã gửi cho nó. Sau 15p thì nó đã đứng trước quán coffee, không phải vì nó giỏi đường đi ở Sài Gòn mà vì đây là nơi nó hay đến mỗi buổi chiều t7 để hát acoustic, hát cũng là một sở trường của nó mà.
Cũng bất ngờ 1 chút vì trùng hợp với lịch hát hôm nay của nó, giờ nàng hẹn nó cách 3 tiếng nữa nó sẽ hát. Sau một hồi nó móc điện thoại gọi cho nàng, lòng nó hồi hộp như chuẩn bị ra mắt ai vậy. Chỉ sau vài tiếng chuông thì cũng có người bóc máy, rất nhanh như bên đầu dây bên kia đang cầm điện thoại chờ cuộc gọi của nó vậy.
– Alo… Hoàng hả tới chưa? Lên lầu đi tui đang trên lầu nè.
– Hoàng tới rồi, đang lên chờ chút nha.
– Uhm… hihi.
Theo lời nàng, nó đi dọc cầu thang lên lầu 1 của quán. Quán buổi trưa hơi vắng nên nó dễ nhìn ra hình dáng của Quỳnh Anh. Nay nàng lại diện một chiếc váy với áo trễ vai pho ra những đường cong nhấp nhô chết người, “nàng đẹp quá”.
– Nè sao nhìn dữ dạ? Mặt tui bị dính gì hả?
– À… Không gì… à Quỳnh Anh tới lâu chưa? – Nó ngượng đáp.
– Hihi!! Hoàng đúng giờ ghê tại Quỳnh Anh tới sớm.
Sau một lúc nó với nàng chọn thức uống thì lại trùng hợp nó và nàng đều chọn cafe đá không đường.
– Quỳnh Anh biết uống cafe luôn hả?
– Ừ tại nó thơm với ngon mà hihi.
– Hì tại rất ít khi con gái mà uống cafe, này còn không đường nữa.
– Đúng là ít thật chỉ có những người am hiểu về vị đắng của cafe mới dám uống Hoàng nhỉ?
– Uhm, à Quỳnh Anh chút có rảnh không ở lại nghe mình hát nhé?
– Sao, Hoàng biết hát luôn á? Thế thì giỏi quá rồi. Hihi.
– Uhm mình hát cũng tạm mình hay hát ở đây vào mỗi buổi chiều t7 nếu Quỳnh Anh không chê thì có thể đến nghe.
– Hoàng đa tài thật đấy không khéo mấy cô chết mê – Nàng vừa nói vừa cười thăm dò nó.
– Không có ai mê Hoàng đâu… hì.
– Thế Hoàng có người yêu chưa?
– Người mê còn không có, người yêu đâu ra Quỳnh Anh.
– Hihi này phải kiểm chứng mới tin được. – Nàng cười tươi để hiện đồng tiền vì câu trả lời đúng ý nàng.
– Còn Quỳnh Anh thì sao? Xinh… xinh như này chắc có khối anh theo đuổi.
– Tui xấu như này ai mà thèm yêu cơ… tui giống ông ế đều luôn hihi.
Nàng lại cười đáng yêu, và giờ nó đã biết thế nào là tình yêu sét đánh. Nó cũng không thể hiểu tình cảm nó dành cho Quỳnh Anh lại nhanh đến như vậy. Mới gặp đây thôi mà ngỡ như quen từ kiếp trước. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của nó. Còn về Quỳnh Anh thì nó không biết, liệu nàng có chịu quen một thằng nghèo như nó không? Nghĩ tới đây nó liền giấu cảm xúc vào lòng mình.
Thời gian cứ vậy mà trôi, nó với nàng cứ nói chuyện không dứt. Sau một hồi trò chuyện với nàng, nó mới biết hoàn cảnh của Quỳnh Anh. Không ngờ nàng cũng không có cha, cha nàng mất vì bệnh bỏ lại nàng sống với mẹ từ bé. Nghe vậy giữa nàng với nó bỗng có một nốt trầm lại. Nhưng nốt trầm đó là nốt trầm đồng điệu giữa nó và nàng. Nó càng quý nàng hơn và nàng cũng vậy. Quán càng đông khách dần, khách giãn lai cũng bắt đầu tụ tập lại và giờ nó hát cũng đến. Sau một vài bài nhạc không lời thì MC dẫn chương trình cũng đọc tên nó. Bước lên sân khấu với vẻ mặt điềm tĩnh, tay cầm mic chào khán giả và bắt đầu cất tiếng hát.
Những câu ân tình chưa nói.
Giờ bỗng tan như làn mây khói.
Khi tình yêu đã chết thật rồi.
Giờ làm gì cũng thế thôi.
Còn thiếu nhau bao lời xin lỗi.
Định nói ra nhưng rồi lại thôi.
Phút giây mong chờ.
Có ai nào ngờ.
Dường như đã…
Tiếc cho duyên mình dang dở.
Và tiếc cho mối tình tan vỡ.
Bao mộng mơ nay đã trôi qua.
Giờ chỉ còn nỗi xót xa…
Cay đắng bây giờ đã lỡ, những tiếng yêu giờ tan vỡ.
Đã qua thật rồi, đã xa thật rồi.
Sao cứ vẫn mộng mơ?
Ký ức bây giờ đã hết, những nỗi đau còn chưa quên.
Làm sao để quên đi cuộc.
Sau khi vừa hoàn thành bài hát của mình liền nhận được những tiếng vỗ tay từ phía những người khách trong quán, và đương nhiên Quỳnh Anh cũng không ngoại lệ nàng là người vỗ tay to nhất.
– “Quỳnh Anh thấy tui hát được không?” – Vừa về lại chỗ ngồi nó liền cười hỏi…
– “Hoàng hát hay ghê, số một số một” – Nàng giơ ngón tay rồi cười nhìn rất đáng yêu…
– “Quỳnh Anh nói thật hay ghẹo mình đấy”
– “Thật đó, Quỳnh Anh không biết nói xạo đâu nha” – Nàng bĩu môi về phía nó…
Nó lắc đầu cười trừ, không biết nói gì hơn. Ngồi nói chuyện với nàng được thêm một chút thì nàng phải về đi học thêm nó cũng chào tạm biệt Quỳnh Anh rồi lãnh lặng ra về. Trong đầu nó bây giờ ngổn ngang nhiều thứ mà là toàn về hình ảnh của Quỳnh Anh, giọng nói, tiếng cười, cả má lúm đồng tiền của nàng… tất cả đều hoàn hảo với nó, với một chàng trai hơn 20 tuổi đầu mà chưa có mối tình nào. Nó đang yêu? Đúng nó đang yêu một tình yêu sét đánh, nhưng từ đây chính là dấu mốc cho một bi kịch mãi về sau của chính nó…
Thứ 2 đầu tuần, mọi thứ đều hối hả tất bật, những tiếng kèn xe inh ỏi không ngớt, vài ông già ngồi bên vỉa hè ung dung đọc báo, những thằng nhóc bán vé số tiếp tục rong ruổi trên mọi con đường… đúng bản nhịp sống Sài Gòn, tất bật nhộn nhịp. Trở lại với căn nhà xập xệ của mẹ con Hoàng, ngôi nhà tuy không có gì ngoài một tủ thờ và bộ bàn ghế nhưng lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp không như vẻ ngoài tồi tàn của nó. Hôm nay Hoàng có 5 tiết trên trường nên nó phải tranh thủ đi sớm nếu không muốn bị ông giám thị đeo cặp kính dày cọm bắt lại vì đi trễ. Nó không ưa ông thầy giám thị là mấy khi luôn bị ông hối đóng tiền học phí. Ăn vội miếng cơm nguội còn sót lại nó vội vã ra trạm xe buýt.
– “Thưa mẹ con đi”
– “Đi học cẩn thận nha con, chiều nhớ về ăn cơm không được la cà đâu đó nha ông!”
Nó cười một cái vì lời dặn dò của mẹ, với mẹ nó luôn là một đứa con nít không hơn không kém. Mất 5p để nó cuốc bộ ra trạm xe buýt, từ xa chiếc xe buýt mang hiệu số 47 tuyến Bến Thành – Hai Bà Trưng từ từ cập trạm. Nó bước vội lên xe đảo mắt nhìn xung quanh rồi bước tới hàng cuối, chỗ yêu thích của nó. Vừa ngồi xuống thì có một giọng nói tưởng lạ nhưng quen cất lên ” Hoàng thích ngồi ghế cuối ghê ta?”. Nó liền biết ngay là giọng Quỳnh Anh, nàng ngồi kế nó, hôm nay nàng mặc một chiếc áo thun che đi vòng 1 ” khiêm tốn ” và chiếc quần jean bó nhìn rất năng động và có chút đường cong gợi cảm.
– “A… Quỳnh Anh, cậu cũng đi xe buýt đi học hả?”
– “Uhm không đi xe buýt sao mà gặp được soái ca hôm qua” – nàng vừa nói vừa cười làm rõ đôi mắt nai long lanh…
– “Soái ca gì chứ? Quỳnh Anh nói quá rồi” – Nó cũng cười theo nàng.
Vậy là nó với nàng nói đủ thứ chuyện trên đời chẳng mấy chốc chuyến xe buýt dừng ngay cổng trường Đại học. Vậy là nó chia tay nàng để vào lớp nàng cũng mất hút khuất sau khối lớp A, nàng học ngành Y nghe nàng nói sau này muốn trở thành một nữ bác sĩ giỏi. Vào tới cửa lớp nó đã nghe tiếng thằng Toàn ròm bạn thân nó rú réo:
– “A thằng đệ chí cốt của tao tới rồi”
– “Đệ con bà mày” – nó cốc đầu thằng ôn dịch…
– “Ui da đau mày, mày chỉ được cái ăn hiếp bạn bè”
– “Thôi thôi đi, mày lanh chanh làm gì để bị người ta quánh rồi nói bị ăn hiếp” – Tiếng thằng Hải cũng là bạn thân của nó…
– “Cái tật lanh chanh không bỏ được” – thằng Lâm sắt cười nói với theo…
Toàn ròm, Hải đô, Lâm sắt với nó là bộ tứ anh em thân thiết, coi nhau như anh em ruột vì 4 đứa cùng xóm chơi với nhau từ hồi còn nhỏ cởi truồng tắm mưa. Cả 4 đứa đều là con thuộc tầng lớp nghèo, ba mẹ tụi nó đều là lao động tay chân nên anh em quý nhau từ bé. Đang chuẩn bị vào tiết học thì Hải đô quay xuống bàn dưới hỏi nó không quên nở một nụ cười đểu:
– “Con bé sáng nay dễ thương ghê được đó cu”
– “Bạn bè thôi mày đừng nghĩ lung tung” – nó chống chế một cách ngượng nghịu…
– “Khà khà… ok thì bạn bè mà mày cần anh em điều tra lai lịch cho mày không?”
– “Thôi được rồi để tao tự làm không cần tụi mày, tụi mày chỉ có phá thôi chứ giúp gì”
– “Nhìn mặt mày tao thấy quen quen…” – Hải đô nheo mắt…
– “Quen gì??”
– “Mặt si tình nè… hahaa”
Nói dứt lời Hải đô cười như bị ma nhập khiến ông thầy vừa bước vào liền chú ý vào hai đứa, và cuối cùng thì hai đứa bị ông thầy kêu lên giải hết cả đống bài tập. Năm tiết học trôi qua nhanh chóng nhưng trong đầu nó bây giờ là hình bóng mắt nai, đôi môi mỏng căng mọng nhìn là muốn hôn một cái ngay… “Tin Tin” tiếng chuông tin nhắn của điện thoại nó reo, là “mắt nai” nhắn cho nó. Nó lưu tên nàng là ” mắt nai ” vì đơn giản đôi mắt nàng lúc nào cũng ươn ướt rất đẹp. Nội dung tin nhắn:
Quỳnh Anh: “Soái ca tan học có rảnh hông?”
Nó: “Rảnh chi vậy Quỳnh Anh”
Quỳnh Anh: “Tụi mình đi ăn ốc hen?”
Nó: “Oke bé”
Quỳnh Anh: “Ai là bé của mấy người?”
Nó cười trong bụng vì lần thứ 2 nàng hẹn với nó. Tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ 5 kết thúc và cũng là tiết học cuối cùng của nó, bỏ lại tiếng í ới chửi rủa của đám bạn nó vội chạy qua khối mà nàng học. Từ xa dáng hình nhỏ nhắn, mái tóc đen dài tới lưng hẹn ra sau bóng cây trên sân trường và nó biết đó là nàng.
…
Còn tiếp…