“Chết tiệt, Philip, đừng quá ích kỷ. Con có kỳ nghĩ đến ba tháng ở trường, quá dễ dàng cho con sắp xếp được ba tuần chứ? Con thừa biết là cha không thể đi cùng mẹ được, cha đang bị kẹt vào một thương vụ mà! Mà mẹ con thì không thể đi đến đó một mình được.” Cha nói với tôi như thế.
Thật lạ lùng là cha tôi thường “bị kẹt với các thương vụ” mỗi khi mẹ tôi sắp xếp một chuyến du lịch hoặc đi thực địa.
Mẹ tôi là Tiến sĩ Anna Bridges, một nhà địa chất học khá nổi tiếng, hiện đang làm việc ở Trung tâm địa chất bang. Ngay trong kỳ nghỉ thường niên mẹ cũng không dừng công việc, vẫn quan tâm đến công việc theo cái cách riêng của mẹ.
Điều gây tranh cãi hiện giờ với cha tôi là chuyến đi ba tuần của mẹ ở Hòn đảo bão tố (Storm Island). Cha muốn tôi đi cùng mẹ do ông không thể, hay không thích, hay cái gì đó mà tôi cũng không rõ.
Đề giải thích cho bạn đọc vì sao mẹ không thể đi một mình, tôi cần chấm phá đôi nét về vị trí địa lý của hòn đảo.
Phía Nam đảo chính, nơi chúng tôi đang sống, là một hòn đảo khá lớn mà nó cũng là thủ phủ của một trong 7 bang của quốc gia. Phía nam của đảo này là một đảo nhỏ hơn mà chỉ có thể đi từ hòn đảo lớn này bằng phà. Tít nữa ở phía Nam hòn đảo nhỏ hơn này, với khoảng cách 2 km là một hòn đảo tí hon xinh xắn, đó là Storm Island.
Đi vòng quanh Storm Island chỉ mất khoảng hai giờ đi bộ. Bờ biển trên đảo chủ yếu là vách đá, thỉnh thoảng có vài cái vịnh. Hầu hết thời gian trong năm, hòn đảo bị sóng đánh dữ đội từ Nam Băng Dương, tạo ra những âm thanh ầm ầm không ngớt vào tai bạn, khi bạn ở bất cứ nơi nào trên đảo.
Trong thời kỳ thực dân thống trị, một vài người có máu mạo hiểm đã thử làm nông trại ở đây, nhưng chẳng ai thành công, bằng chứng là cho đến hiện giờ, không có một ai trồng trọt gì trên đảo này, chỉ còn một căn nhà cũ, chắc là của nông dân xây dựng nên, là vẫn còn.
Người chủ căn nhà hiện nay đang sống trên trên bờ đảo nhỏ đối diện Storm Island, đã sửa sang lại căn nhà, ông để cho những người khách du lịch muốn có sự thư giãn riêng biệt thuê. Phương tiện giao thông duy nhất để đến đảo là chiếc thuyền nhỏ của chính chủ nhân căn nhà trên đảo.
Việc đi qua đảo thường khá mạo hiểm, vì phải đi qua một eo biển ngăn cách Storm Island với đảo nhỏ đã nói trên thường có gió bão. Một khi đến hòn đảo này, phương tiện thông tin kết nối với thế giới bên ngoài chỉ là một đường dây điện thoại nối với nhà của chủ nhân hòn đảo nhưng nó không được kết nối vào mạng điện thoại chính của quốc gia.
Việc cung cấp vật dụng trên đảo được vận chuyển bằng phà rồi trung chuyển bằng chiếc thuyền nhỏ của chủ nhân hòn đảo. Ông chủ đảo chỉ sang tiếp tế một tuần một lần, thường là đủ cho bạn những vật dụng cần thiết để sống đến tuần sau, trong trường hợp khẩn cấp, nếu gặp lúc biển đang động thì quả là thực sự khó khăn cho việc qua lại eo biển của chiếc thuyền này.
Điều thu hút mẹ tôi đến đây là những hóa thạch và các thành tạo địa chất dị thường. Dường như có những dấu hiệu cho thấy rằng Storm Island không phải có nguồn gốc từ những vùng đất lân cận, và các hóa thạch trên đó cho thấy có nhiều loài chưa từng được tìm thấy từ những vùng bao quanh Storm Island.
Không có gì hấp dẫn với tôi ở đây. Là một sinh viên ngôn ngữ học, địa chất không phải là vấn đề tôi quan tâm, chỉ có những món tiêu khiển cho tôi ở Storm Island là câu cá và chụp ảnh. Không có một cô gái nào, hoàn toàn không có cơ hội để làm tình, ở tuổi hai mươi mốt, quả là một cực hình cho tôi.
Đó là những điểm chính yếu của vấn đề, mặc dù mẹ vẫn khăng khăng rằng mẹ chỉ muốn “tất cả chỉ một mình mẹ,” tôi có thể thấy rõ ràng là cần có người đi cùng với mẹ. Cha tôi là “Người của tiền bạc” như một vài người gọi thế. “Một vài món chu cấp cho tôi theo học ở trong thành phố” và hơn thế nữa, ông nắm con át chủ bài, đó tiền trợ cấp của tôi.
Một thời gian dài như thế, tôi chỉ là một”sinh viên nghèo”, tôi rất cần tiền của ông. Thực ra tôi có thể làm thêm, đại loại như rửa bát đĩa ở những cửa hàng phục vụ đồ ăn nhanh chẳng hạn, nhưng khi thấy những sinh viên khác phải vật lộn vất vả thế nào trong lớp học, khi họ phải bận bịu vì việc làm thêm ngoài giờ, tôi thấy thà đừng nghĩ đến việc làm thêm là tốt hơn.
Bởi thế, tôi miễn cưỡng tháp tùng mẹ đến Storm Island.
Chặng đầu tiên là một chuyến bay của chúng tôi đến thủ phủ bang của đảo lớn. Từ sân bay, chúng tôi sẽ lái một chiếc xe thuê đến một bến phà, có thể chở được xe hơi. Qua phà, chúng tôi sẽ đến đảo nhỏ hơn, cạnh đảo chính. Ở đó, chúng tôi tiếp tục lái xe một chặng dài nữa mới đến đồi đất, nơi mà người chủ của hòn đảo Storm Island đang trú ngụ.
Chủ đảo, ông Harper, lắc đầu liên tục và nói những câu, đại loại như, “Tôi không biết, dường như sắp có bão lớn, Tốt hơn là nên chờ thời tiết thuận tiện hơn, các du khách của tôi.”
Mẹ cau mày nghiêm nghị, và khi mẹ đã cau mày, sự việc phải được diễn ra theo ý định của mẹ.
Ông Harper đưa chúng tôi băng qua eo biển để đến Storm Island với các vật dụng và thực phẩm cần thiết bằng một chiếc thuyền đáy bằng.
Chúng tôi dỡ hàng trên thuyền và chuyển vào nhà cách đó vài trăm mét mà không hề có ai để nhờ giúp đỡ, rồi Harper nói, “Tốt hơn chúng ta quay lại thôi, các du khách của tôi, kẻo”bà ấy lại nổi cơn lôi đình”(là giông tố nổi lên).”
Mẹ kiểm tra chắc chắn là chúng tôi đã được cung cấp đồ dùng và thực phẩm đầy đủ, chúng tôi phải đẩy vài chuyến xe đẩy để đưa vào nhà. Sau khi chúng tôi xong việc, chúng tôi có thể thấy chiếc thuyền của ông Harper chỉ là một chấm nhỏ mờ mờ đằng xa. Thời tiết vẫn lặng, nhưng đôi lúc biển vẫn dậy sóng.
Tôi đã đến căn nhà này vài năm trước đây. Hồi ấy tôi vào khoảng 15, 16 tuổi. Trong hồi ức, tôi thấy nó cũng đã có nhiều thay đổi.
Một căn phòng có diện tích khá lớn giữa căn nhà được kết hợp dùng làm phòng sinh hoạt và phòng ăn. Để sưởi ấm, góc phía Nam căn phòng, là một lò sưởi đốt bằng củi. Cây cối vốn dĩ không nhiều trên đảo, và số cây ngã còn ít hơn. Để cung cấp đủ củi, thường là phải vớt những cây cối trôi dạt ven bờ biển. May mắn là chúng tôi có một kho củi dự trữ phía cửa sau căn nhà.
Cạnh căn phòng này, có hai cánh cửa, đó là các lối dẫn vào hai phòng ngủ và nhà bếp.
Nhà bếp có một dãy bếp đốt bằng cồn và có một bếp gas quá cũ kỹ được cấp từ một bình gas đặt bên ngoài căn nhà ngay sau cái bếp. Nguồn gas được cung cấp bằng những bình gas cũ kỹ.
Một cánh cửa khác trong nhà bếp dẫn đến một hành lang ngắn vào một nhà tắm, nhà vệ sinh và tận cùng là cánh cửa sau của căn nhà. Nhà tắm và bếp được cung cấp nước nóng từ bình nước nóng đốt bằng gas.
Ánh sáng vào ban đêm được thắp sáng từ những ngọn đèn măng sông và nến. Có một thùng dầu đặt ở gian chái ở vách sau căn nhà. Tuy nhiên, chúng tôi có mang theo hai ngọn đèn đốt bằng khí gas.
Nhà vệ sinh được dẫn nước ra một bể tự hoại, tuy nhiên phía sau căn nhà còn có một nhà cầu ‘tõm’ theo phương ngữ của Úc gọi là ‘Dunny’, đã lâu không được sử dụng, đã biến thành một nhà kho chứa vật thải. Kho chứa này lẽ ra phải trống nhưng nó lại luôn đầy ắp. Nó chứa đầy những vỏ lon chai cũ, dây thừng, cuốc xẻng… và những thứ khác mà không được dùng đến.
Một trong hai phòng ngủ có một chiếc giường đôi còn kha khá, còn phòng ngủ kia chỉ có một chiếc giường đơn cũ kỹ cứ kêu cót két khi bạn chỉ ngồi lên nó. Mẹ giả vờ cân nhắc xem ai ở phòng nào, nhưng trong thâm tâm, cả hai đều biết phòng nào dành cho ai. Dĩ nhiên, tôi phải giúp mẹ di chuyển đồ đạc vào phòng có chiếc giường đôi.
Trong khi chúng tôi đang sắp xếp đồ đạc trong căn nhà, trời đã sập tối. Để đun nước bằng lò gas, tôi thắp một chiếc đèn măng sông dùng dầu hoả. Chúng tôi đã có mang theo thực phẩm tươi, nhưng do quá mệt với một ngày dài di chuyển nên chúng tôi quyết định không nấu nướng mà dùng đồ hộp.
Sau đó, chúng tôi phải chuẩn bị nước tắm với bình đun nước bằng gas, nhưng cũng phải tằn tiện nước, vì nguồn cấp là một bồn chứa chỉ được cung cấp bằng nước mưa từ trên mái nhà.
Mẹ tắm trước, và khi tắm xong, mẹ bước vào phòng sinh hoạt chung, mang theo chiếc đèn cầy thắp sáng từ trong nhà tắm ra, trên người chỉ choàng mỗi chiếc khăn tắm, đi vào phòng mẹ. Mẹ bước đến bên tôi, hôn tôi và chúc tôi ngủ ngon, nhưng thay vì như thường lệ, mẹ hôn lên má tôi, thì giờ mẹ lại hôn lên môi tôi. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, mượt mà và ấm áp.
“Được quá,” tôi nhấn giọng.
Mẹ cười. “Thích không, con trai?”
“Dạ, thích chứ.”
“Con là một cậu bé hư hỏng.”
Mẹ cười khúc khích rồi bước vào phòng mẹ, đóng sập cánh cửa.
Tôi hơi ngạc nhiên. Người mẹ giảng viên nghiêm nghị thường ngày lại cứ như một cô gái đỏng đảnh, thích ve vãn người khác? “Lạ thật!”
Tôi thắp một ngọn đèn cầy cho mình, tắm xong và tệ thật, tôi phải cạo râu trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn.
Tôi phóng người lên chiếc giường đơn cũ kỹ, trong nỗi nhớ về các cô bé mà tôi từng ngủ với, cộng với sự kích thích với nụ hôn của mẹ, tôi thủ dâm.
Ai đã từng thủ dâm trên chiếc giường lò xo cót két cũ kỹ chưa nhỉ? Không phải nỗi khốn khổ vì phải cẩn thận cho nó đừng kêu, nhưng đáng nguyền rủa nhất là tiếng kêu của nó cứ quang quác như một con vịt đang bị cắt cổ. Hơn thế nữa, khi bạn tiến đến cao trào, tinh dịch bạn đang phun ầm ầm như núi lửa, bạn phải cố gắng kìm mình lại để tránh tiếng kêu.
Tôi hy vọng và cầu nguyện mẹ đang ngủ say. Không phải sự thủ dâm là điều cấm kỵ hay vì mẹ tôi cấm đoán. Mẹ là người đã từng cho tôi những bài học khai tâm về tình dục, giới tính khi tôi 14 tuổi, mẹ đã chỉ cho tôi rằng thủ dâm là cách để giải thoát cơn bĩ cực tình dục của đàn ông và đàn bà khi cần thiết. Do chưa bao giờ thiếu thốn tình dục, tôi có một chút cảm giác áy náy khi bị người khác phát hiện mình thủ dâm.
Sau khi giảm bớt sự căng thẳng về tình dục, tôi rơi vào giấc ngủ êm ái sau một ngày dài trong tiếng sóng biển rì rầm.
Tôi dậy muộn vào sáng hôm sau và thấy mẹ tôi đang loay hoay với một vài thứ gì đó. Mẹ đã ăn sáng và đang gói ghém đồ đạc cho việc đi săn tìm những mẫu vật đầu tiên.
Mẹ mặc quần shorts chật căng và chiếc áo thun, đang nhét bình nước sôi (bình thuỷ) và bánh mì sandwiches vào ba lô. Chiếc búa địa chất treo lủng lẳng bằng một dây da bên ngoài.
“Mẹ không biết ‘cưng’ có thích đi cùng với mẹ hay không, nhưng mẹ đã làm cho con một ít sandwiches rồi.”
Mẹ từng trải qua một cuộc sống bận rộn, khi tôi 15 tuổi, mẹ còn bận rộn hơn với vai trò trưởng một nhóm địa chất khá lớn. Theo một cách nào đó, tôi và mẹ đã không được gần nhau nhiều, và tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều tiếc về điều ấy.
Nhiều khi tôi muốn ở một mình với mẹ, nhưng có khi mẹ lại rong ruổi đây đó, có lúc thì bố tôi lại quang quác bên cạnh với những chủ đề về tiền bạc và các thương vụ.
Trong suy nghĩ của tôi, điều ấy cũng khá phức tạp. Trong thâm tâm, tôi vẫn tự nhủ rằng mình thích những thời gian sống riêng cùng mẹ, nhưng khi thời khắc đó đến, tôi lại kêu ca. Con người vốn dĩ là một thứ loài vật hay mâu thuẫn như thế.
Một điều nữa, thường thường mẹ vẫn gọi tôi là Philip, bởi vậy, có một chút ngạc nhiên khi mẹ hỏi ý kiến tôi như là một “cưng.” Ngay cả bố, mẹ cũng chưa bao giờ gọi là ‘cưng’, nhưng bất chợt, khi mà dường như trong khoảng thời gian này, mẹ ít tiếp xúc với cha hơn là tôi.
Khi mẹ đọc được suy nghĩ của tôi, qua sự biểu lộ của tôi cho mẹ thấy tôi thích đi câu, mẹ nói với một chút thất vọng trong giọng mẹ, “Được thôi, cưng, nhưng mẹ muốn thời gian này, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau nhiều hơn. Mẹ sẽ đến cuối mỏm Gull Point. Mẹ nghĩ mẹ sẽ quay về vào lúc xế chiều.”
Mẹ khoác ba lô lên vai, cầm theo một hộp giấy nhãn bìa, rồi bước ra ngoài.
Tôi ăn sáng, chuẩn bị đồ câu rồi hướng đến một vịnh nước nhỏ nước khá lặng mà tôi nhớ khi đã đến đảo lần trước.
Tôi câu cả suốt buổi sáng ở bãi đá ngầm bên cạnh cái vịnh nhỏ, thực sự câu được một đôi cá có thể ăn được. Máu thợ câu trong tôi phần nào được thỏa mãn, tôi tựa lưng vào vách đá, nhai chỗ sandwiches mà mẹ đã sửa soạn cho.
Tôi đang hình dung ra việc nấu nướng thức ăn buổi tối. Chẳng qua, mẹ sửa soạn sandwiches cho tôi, không phải vì tôi nhờ, hay bởi vì mẹ phải có trách nhiệm đó. Mẹ làm như thế vì mẹ nghĩ đó là điều tôi cần. Với tôi, đó là một cử chỉ nho nhỏ của tình yêu thương.
Ý nghĩ đó đưa tôi đến đôi cá câu được. Cứ cho là tôi có hành động đền đáp cho mẹ bằng việc nấu nướng xong buổi tối, khi mẹ trở về nhà, tôi đã sẵn sàng bữa tối cho mẹ? Một sự đáp trả tình yêu thương? Cũng được, tôi hy vọng sự chuẩn bị bữa ăn của tôi sẽ minh chứng một cử chỉ nho nhỏ thể hiện tình cảm của mình.
Tôi xỏ mang đôi cá và hướng về nhà. Suy gẫm về mẹ khi tôi đang đi và bò trên những tảng đá trơn trượt, tôi nhức nhối về sự tiếc nuối khi không đi cùng mẹ vào buổi sáng. Dù sao, nếu tôi không câu được con cá nào, bởi thế, không thể chuẩn bị một bữa ăn tươi cho mẹ, ý nghĩ đó đã an ủi tôi, làm vơi đi sự nuối tiếc.
Trở về nhà, tôi đánh vảy và rửa cá. Tôi vặt một ít rau và lấy một chai vang trong một thùng mà chúng tôi mang theo.
Khi làm xong những việc đó, vẫn còn sớm để nấu nướng, nhưng dù gì, tôi cũng chờ mẹ về đến nhà rồi mới bắt đầu lên bếp. Vừa đọc, tôi vừa dọn dẹp và chùi rửa một tí trong gian nhà.
Mẹ đã nói là sẽ về vào lúc xế chiều. Xong một số việc, tôi nhìn đồng hồ và thấy đã 3 giờ chiều. Đến 4 giờ, vẫn không thấy mẹ đâu, tôi bắt đầu bồn chồn. 4 giờ 15, vẫn chưa thấy mẹ, sự lo lắng của tôi tăng dần.
Tôi từng biết hòn đảo hoang sơ và hung dữ này nên trong đầu đã hình dung những khả năng xấu nhất có thể. Trong đầu tôi đầy những phỏng đoán lộn xộn, hình ảnh mẹ có thể bị gãy chân, hay cái gì đó còn tệ hơn nữa
Phần 2
Lúc 4giờ 30, tôi không thể ngồi yên. Tôi vứt bỏ mọi thứ và tôi còn nhớ mỏm Gull Point ở đâu. Trong sự lo âu, tôi gần như chạy, và khi chạy đến nửa đường, thấy mẹ hầu như bình an vô sự, tôi như thoát khỏi sức nặng ngàn cân trong lồng ngực.
Người thiếu phụ khốn khổ kia cách tôi trong khoảng 20m.
“Mẹ đã ở cái nơi chết tiệt nào thế? Con đang lo muốn chết. Mẹ nói là sẽ về lúc xế chiều cơ! Con đã làm xong một ít thức ăn và… và…”
Mẹ cười. “Cưng ạ! Giọng con quá lo lắng, đầy trách cứ, nghe cứ như giọng một ông cha hay ông chồng đấy!”
Tôi thấy tình huống cũng ngồ ngộ và bật cười theo mẹ.
“Mẹ thấy quá nặng với các hóa thạch trong cái ba lô đầy mẫu đá của Gull Point khi mẹ trên đường trở về, bởi vậy mẹ phải mất công chọn lại chúng và mất một lúc, có thế thôi!”
“Mẹ là một nhà địa chất học, không phải là một nhà động vật học đâu, tôi lúng túng bào chữa.”
“Mẹ biết, cưng, nhưng mẹ còn thích thú nhiều thứ khác ngoài chuyên môn của mẹ. Mà này, con cũng thích những thứ khác ngoài ngôn ngữ học đấy thôi?”
Mẹ biết khá rõ về những sở thích của tôi, bởi vậy tôi thấy tốt hơn là không trả lời.
Trên đường trở về, tôi kể cho mẹ nghe về đôi cá và bữa tối.
“Thật thú vị, cưng ạ! Đúng là thứ mà một cô gái cần sau một ngày trèo núi vất vả đấy!”
Tôi nhẩm số lượng những lần mẹ dùng chữ ‘cưng’, và dường như trong nó ẩn chứa đầy sự kích động. Tôi tự hỏi, không biết trong đầu mẹ đang nghĩ gì đây?
Tôi nấu thức ăn, và tôi biết mẹ đang dõi nhìn theo sự cố gắng của tôi. Bữa tối khá thành công, và rượu vang đã làm chúng tôi thư giãn.
Không có điện và tivi, nên chúng tôi nghe radio lắp pin, nghe nhạc và thời sự.
Tôi thắp hai ngọn đèn dầu, một cho mẹ và một cho tôi, Buổi tối trở nên se lạnh, tôi lấy dầu và nhóm lò sưởi.
Mẹ lấy vài mẫu hoá thạch mà mẹ tìm được ra, và săm soi lại chúng bằng kính lúp. Tôi đọc sách.
Khoảng 9 giờ, mẹ đặt những mẫu đá sang bên và trở lại chiếc ghế bành.
“Cưng, tắt đèn và chỉ để ngọn lửa. Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi tắt đèn, ngồi nhìn hình ảnh ngọn lửa nhảy múa trên bức tường và trần nhà. Tôi rất buồn ngủ, nhưng tôi nghĩ tôi là vấn đề trọng tâm trong câu chuyện của mẹ.
“Nơi này rất đáng yêu. Nó làm cho mẹ tạm quên cuộc sống vốn dĩ gấp gáp. Đã từ lâu, mẹ nghĩ chúng ta đã quá tách biệt nhau. Mẹ biết nó thường diễn ra như thế giữa cha mẹ và con cái, nhưng mẹ hoàn toàn không nghĩ nó lại như thế này.”
“Không, con không nghĩ thế. Do tình huống, mẹ quá bận công việc và con quá bận với việc học hành…”
“Đúng, cưng ạ! Nhưng cuộc đời còn nhiều thứ khác, một vài bậc cha mẹ không thể chấp nhận điều đó khi con cái họ trưởng thành, khi chúng lớn lên với những suy nghĩ và nhận thức. Các bậc cha mẹ càng khó chấp nhận khi con cái họ trở nên chín chắn hơn với những suy nghĩ độc lập, như những người trưởng thành.”
“Vâng,” tôi lớn tiếng. “Nhưng đó là khoảng cách giữa hai thế hệ? Thế hệ trẻ thường có những nhìn nhận về các giá trị cuộc sống khác hơn, mẹ có nghĩ thế không?”
“Điều đó đúng thôi, nhưng nó sẽ làm tách biệt chúng ta…”
Mẹ dừng một lát, như muốn tìm một thuật ngữ thích hợp để diễn tả ý mẹ.
“Nó có thể là một phần của sự khuấy động và khám phá lẫn nhau. Như mẹ và con bây giờ. Chúng ta đang có thời gian để tìm hiểu… để… để khám phá nhau.”
“Để có điều đó mẹ phải phấn khích chứ,” Tôi nói và cười lớn. “Chúng ta có thể sẽ rất vui vẻ.”
“Mẹ hy vọng thế, thật sự hy vọng thế, cưng ạ!” Mẹ nói hầu như thì thầm và tôi tự hỏi không biết có phải mẹ đang nói với tôi hay không?
“Có lẽ chúng ta đi ngủ thôi. Mẹ muốn tắm trước chứ?”
“Ừ, đương nhiên,”. Mẹ cười khẽ và quay đi, “Trừ phi chúng ta cùng tắm để tiết kiệm nước.”
Tôi cười ngặt nghẽo và nói, “Con không nghĩ phải như thế, nhưng con sẽ kiểm tra nước trong bồn chứa, và nếu nó còn quá ít, có khi ta phải như thế thật.”
Mẹ cười và hướng về phòng tắm.
Tôi đã thắp cho mẹ một ngọn nến trong đó, và trong ánh đèn lung linh, dường như mẹ đang mặc một y phục mỏng một cách mờ ảo.
“Con đã thắp nến cho mẹ trong đó,” tôi nói.
“Cảm ơn, cưng.”
Mẹ đi qua giữa tôi và ngọn lửa trong lò sưởi, và trong khoảnh khắc, tôi có thể thấy hình dáng cơ thể mờ mờ của mẹ qua lớp y phục mỏng tang. Dường như mẹ dừng một chút giữa tôi và ánh đèn, rồi mẹ bước qua.
Khi mẹ ra khỏi phòng, tôi ngồi vẩn vơ với những hình ảnh vừa hiện ra trước mắt mình. Tôi chưa từng thấy mẹ trần truồng. Vài lần tôi thấy mẹ trong bộ bikini trên bãi biển, đôi lần khác, tôi vụt ngang qua phòng ngủ hoặc nhà tắm và thoáng thấy mẹ trong bộ quần áo lót. Chưa bao giờ tôi lưu tâm những hình ảnh đó trong suy nghĩ. Hình ảnh mẹ giữa ngọn lửa và tôi cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
Những gì tôi đã thấy thoáng qua là một bộ ngực rắn chắc của một thiếu phụ trẻ, một cái mông vun đầy, một đường cong kích thích giữa chúng và hai bắp đùi căng tròn.
Tôi hầu như nghẹn thở, cố lắc đầu xua đuổi những hình ảnh đó trong khi cu tôi cứ cứng dần lên.
Tôi tự trách mình. “Chúa ơi, mày đang nghĩ gì thế, Philip? Mày đang có những ý nghĩ dâm dục với mẹ mày sao?”
Tắm xong, mẹ đi qua chỗ tôi đang ngồi, và như đêm trước, mẹ chỉ choàng trên người mỗi chiếc khăn tắm. Nó rõ ràng quá nhỏ và chật chội để đồng thời che giấu phần ngực và bộ phận sinh dục của mẹ.
Mẹ đứng cạnh tôi. Mẹ giũ tóc và lau khô bằng một chiếc khăn khác. Khi mẹ vươn hai tay lên cao để vuốt khô mái tóc, đáy chiếc khăn tắm vươn theo, và trong thoáng chốc, tôi thấy cái bướm với một vết nứt đôi láng mịn, và dường như trên đó không hề có một sợi lông mu.
Vừa lau tóc, mẹ vừa tiến về phòng mình, rồi quay lại với tôi, “Cưng ạ, mẹ bỏ quên áo ngủ trong nhà tắm, khi tắm xong, con cầm vào cho mẹ nhé, được không?”
Tôi chỉnh nước khá lạnh để cố gắng hạ nhiệt con cu đang bốc hỏa, nhưng vô ích, tôi đành phải thủ dâm trong nhà tắm.
Khi lau khô người xong, choàng lên người chiếc khăn tắm, và theo yêu cầu của mẹ, tôi cầm chiếc áo ngủ đem đến phòng mẹ.
Chiếc áo ngủ lại là mối bận tâm, một chiếc babydoll chẳng những có kích thước quá chật, quá ngắn mà còn quá mỏng. Không cần phải cố gắng, bạn có thể nhìn thấu qua nó thật dễ dàng.
Cửa phòng mẹ đang khép hờ, tôi đẩy nhẹ và bước vào.
Mẹ đang ngồi đọc trên giường, phần cơ thể bên trên phô ra rất rõ ràng. Mẹ ngước nhìn khi tôi vào, rồi hơi do dự một chút, mẹ thả nhẹ tấm đắp đang che ngang ngực.
Những gì tôi thấy làm tôi lại cương lên.
“Cảm ơn cưng, hãy để nó lên giường và hôn mẹ chúc ngủ ngon.”
Tôi khom xuống và hôn mẹ trên má, nhưng mẹ dùng hai tay ôm mặt tôi và gắn môi vào tôi. Môi mẹ mềm và ướt, và tôi thề là lưỡi mẹ nhảy múa trên môi tôi.
“Ngủ ngon, cưng. Mẹ hy vọng con có một giấc mơ tuyệt vời.”
Tôi cố giữ cho mình không nghẹn thở, “Chúc mẹ ngủ ngon.”
Tôi hầu như vụt chạy ra khỏi phòng.
Điều gì đang đến với tôi thế? Điều gì đang đến với mẹ thế? Tôi chưa thấy mẹ như thế này bao giờ, nhưng giờ đây, cảm giác của tôi hết sức lạ lùng khi mà tôi chưa từng có những trải nghiệm như thế này với mẹ.
Làm thế nào mà một tiến sĩ khoa học nghiêm khắc lại trở thành một phụ nữ kích động tình dục như thế, đặc biệt khi người bị kích động lại là con trai của chính mình?
Tôi cố gắng nhìn nhận về mẹ một cách khách quan, mà không thể dễ dàng kiềm chế được sự rộn ràng trong cơn hứng khởi tình dục, để cố gắng tự hạ nhiệt. Tôi chưa bao giờ xem xét mẹ như một người phụ nữ có hấp dẫn hay không, mẹ luôn là người mẹ đúng nghĩa của tôi.
Lẽ đương nhiên, khi lên 5, 6 tuổi, tôi thường nói với mẹ rằng mẹ là người đàn bà đẹp nhất thế giới, và tôi sẽ cưới mẹ khi lớn lên, nhưng đó là cái kiểu thông thường mà một đứa trẻ có thể nói ra để thể hiện tình cảm của mình. Khi không còn là một đứa trẻ nữa, là một thanh niên… chúa ơi, như những gì mà mẹ nói vào đêm hôm trước – những đứa trẻ khi trưởng thành sẽ thay đổi quan hệ với cha mẹ chúng.
Tôi bắt đầu hình dung về mẹ, cố gắng nhận xét xem mẹ có hấp dẫn hay không. Câu trả lời nhanh chóng thôi. Những gì mà tôi đã được thấy dưới tà áo ngủ, và những hình thảnh thoáng qua phần trên cơ thể của mẹ trên giường khi nãy, chắc chắn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường phải thèm khát. Hơn thế, nếu khi chính con trai của mẹ lại còn có thể trở nên thèm muốn như thế thì…
Khuôn mặt mẹ? Vâng, với một mái tóc ngắn và đôi mắt màu nâu luôn hiếu kỳ, đuôi mắt dài thườn thượt cứ như một phụ nữ phương Đông. Chiếc mũi thon nhỏ, hơi dài như một người mẫu thời trang, nhưng xinh đẹp theo kiểu một quý bà truyền thống. Và miệng mẹ, vâng, theo như trải nghiệm mà tôi đã kể ở trên, với bờ môi mượt mà, đầy đặn và hai hàm răng thẳng tắp một cách tuyệt vời.
Vâng, tôi thấy mẹ thực sự hấp dẫn… không, rất hấp dẫn cơ…
Tôi choáng ngợp với tư duy thật trí tuệ của mẹ trong công việc. Tôi từng thấy trong mẹ có một tính cách như đàn ông kia, chứ không phải một phụ nữ đang thèm muốn, khát khao. Tôi biết tôi phải dừng những suy nghĩ của mình ở đây. Trước đây, tôi chưa bao giờ có bất kỳ ham muốn loạn luân với mẹ, bởi thế mọi việc phải được kết thúc ngay.
“Nói luôn dễ hơn làm,” tôi nghĩ. Tôi vẫn còn thỏi sắt hừng hực cứng ngắc trong người và đó là hệ quả của những gì tôi đã được thấy cộng với dư âm nụ hôn của mẹ. Tôi đã cứng ngắc và đó phải là do sự điều khiển của bản năng tình dục.
Tôi lại thủ dâm và khi tôi đến, đó là hình ảnh mẹ mà tôi đang tưởng tượng trong đầu. Tôi liên tưởng như là tôi đang ở trong âm đạo mẹ, và tôi đang mửa từng vòi, từng vòi tinh khí. “Quá nhiều cho bản năng tình dục thông thường”, tôi nghĩ thế.
Trước khi giải thoát được cơn sung mãn tình dục để có thể ngủ được, tôi đã phải thủ dâm đến hơn hai lần.
Phần 3
Khi tỉnh dậy, hạ bộ tôi cương cứng vào buổi sáng như thường lệ. Tôi phải hạ nhiệt, và tôi kiên quyết xóa bỏ những hình ảnh dâm đãng về mẹ trong đầu. Tôi phải là một đứa con trai đáng yêu, biết kính trọng mẹ và không thể có gì khác nữa.
Tôi thức dậy trước mẹ, tự bày bữa ăn sáng và uống trà. Rồi thì mẹ cũng đã dậy và dường như bình thường khi mẹ cũng tự lo cho mình.
“Con có thể đi với mẹ hôm nay chứ, Philip?” Mẹ hỏi.
Tôi nhận thấy có sự thay đổi với danh xưng ‘Philip’.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Trở lại mỏm Gull Point.”
Tôi nhớ một vịnh cạnh vách đá mà tôi đã từng câu được nhiều cá ở đó, bởi vậy tôi đồng ý.
Quyết định đi cùng mẹ mới là lý do căn bản tôi đồng ý. Bởi mẹ về muộn chiều qua, trong ý nghĩ của tôi cứ lo sợ về một tai nạn bất chợt, làm tôi thấy an toàn nhất là tôi đi cùng mẹ.
Còn nữa, lý do kế tiếp mà tôi vẫn ẩn giấu trong tim tôi, là tôi muốn quấn quýt bên mẹ.
Rót đầy bình nước sôi, làm sẵn ít sandwiches, khoác chiếc ba lô lên vai – giờ thì những việc ấy là của tôi – tôi lấy thêm cần câu cá nữa là chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đi đường tắt ngang băng qua đảo, thay vì đi dọc bờ biển nên chỉ trong khoảng non một tiếng, chúng tôi đã đến Gull Point.
Mũi này là một mỏm núi nhọn đâm thẳng ra biển. Từ đỉnh của mỏm núi, mẹ chỉ những tảng đá mà mẹ cần lấy mẫu dưới chân vách núi. Nơi những tảng đá đó, hắt lên những sắc màu vàng úa cũ kỹ.
Chúng tôi tìm đường đi xuống chân dãy đá theo những con đường mòn. Nơi chân mỏm núi là những gì mẹ quan tâm, bởi vậy tôi để mẹ ở đó và đi đến vịnh nước để câu.
Lại là một ngày đẹp trời, và “bà ấy không nổi khùng” (nghĩa bão tố nổi lên) như Harper từng tiên đoán. Bờ phía bên này đảo trải dài với Nam Băng Dương, nhưng thay vì sóng biển lăn đến đều đặn, chúng lại xô mạnh vào đá rồi dội lại và va mạnh vào các đợt sóng kế tiếp sau đó.
Tôi phởn phở ném dây câu và ngồi rung đùi chờ cá cắn mồi. Đằng sau, thỉnh thoảng tôi nghe tiếng cum cum của chiếc búa địa chất của mẹ.
Tôi cảm thấy yên bình, thanh thản trong sự gìn giữ được tiết hạnh vì tôi đã không để cái cảm giác dâm ô với mẹ trỗi dậy… quá xa.
Buổi sáng “tội lỗi” ấy chầm chậm trôi qua. Thỉnh thoảng mẹ lại nhờ tôi lấy giúp cái này, khi thì làm giùm cái kia. Cá không đớp mồi, tôi chẳng câu được chú nào.
Khi mặt trời lên quá đỉnh đầu, mẹ gọi, “chúng ta ăn trưa đi chứ, đói chết được?”
Chúng tôi ngồi tựa lưng vào vách đá, ăn bánh sandwiches và ngồi ngắm biển như bị thôi miên. Tôi nghĩ chúng tôi đang lim dim ngủ gà ngủ gật khi cuộc nói chuyện của chúng tôi thưa dần cho đến khi mẹ hỏi:
“Con không buồn vì đã đến đây với mẹ chứ?”
Tôi nghĩ là mẹ đang nói đến việc đến Gull Point, nên đáp, “Chắc là mấy con cá chết tiệt đi đâu cả rồi.”
“Không, cưng ạ! (Lại là ‘cưng’!), Ý mẹ là ở đây, ở Storm Island.”
Tôi thấy phân vân giữa việc trả lời mẹ là không buồn một cách đơn giản, nhưng cùng lúc, tôi lại hình dung những gì mình muốn làm lại không có ở hòn đảo này.
Tôi không nghĩ mẹ đọc được ý nghĩ của tôi, nhưng mẹ đủ nhạy cảm để chắc là người đối diện đang nghĩ gì. Bây giờ, mẹ là con sóng cả của lòng tôi.
“Con nghĩ nếu mẹ đang mất đi nhiều thứ… mẹ biết đấy, xã hội, bạn bè… những cô gái… đại loại như thế.”
“Con cho là… hơi một chút… nhưng chỉ 3 tuần… và dù gì đi nữa,” tôi cười… “con đã có một cô gái đáng yêu ở đây…”
Thà là tôi bị cụt lưỡi từ khi mới sinh! Sao lại nói những lời rồ dại như thế chứ, nhất là khi tôi đã kiên quyết gìn giữ tiết hạnh cơ mà.
Mẹ trầm ngâm một lúc, rồi mẹ quay sang tôi và nói, “Cũng là một điều dễ thương nên nói, cưng ạ.”
Mẹ nép người mẹ vào tôi, tựa vào cánh tay trần của tôi, tôi có thể cảm thấy sức nặng của ngực mẹ. Tôi lại cứng lên rồi!
Phần 4
Chỗ tôi đặt cần câu là một cái hốc do đá nứt ra, bắt đầu có sự khuấy động dữ dội. Tôi vụt chạy đến để kéo cần câu.
Tuy nhiên, con cá cắn câu phải là rất lớn và tôi không thể kéo nổi nó, đành phải nới ống dây cho lỏng ra. Khi nới chùng dây thì chú cá cắn đứt lưỡi câu và chạy mất.
Tôi buông cần câu và quay lại với mẹ. Mẹ đang rót trà từ bình thuỷ ra.
“Chắc phải là một chú cá mập nhỏ. Con không thể kéo nó nổi, đành phải thả thôi.”
Uống trà xong, mẹ quay lại với công việc tìm mẫu đá của mình. Tôi buông lưỡi câu dự phòng và cố gắng câu tiếp.
Buổi chiều trôi qua chậm chạp và uể oải, tôi thì mất đi hứng thú với việc câu cá, đành quay sang xem mẹ làm gì ở chân vách đá. Mẹ di chuyển nhanh nhẹn như một cô gái trẻ và tôi ghi nhận hình dáng đôi chân thon dài của mẹ. Khi mẹ khom người xuống để xem xét vài mẩu vật, tôi nghĩ là tôi có thể thấy rõ ràng hình ảnh mu mẹ in hằn lên trên chiếc quần short chật cứng.
Tôi thầm nghĩ chắc là tuyệt vời lắm khi được xiên vào mẹ và phang phầm phập.
Rồi tôi cũng trôi giạt trong giấc ngủ lơ mơ.
“Một ngư dân giỏi như con đấy. Đúng là chẳng nên dựa vào con để kiếm thức ăn.”
Mẹ đang đứng cạnh chỗ tôi nằm, ba lô trên vai và tay đang cầm hai hộp nhãn bìa.
“Mẹ không tìm được gì thêm nữa đâu. Dậy đi. Đến lúc phải về rồi.”
Tôi cuốn dây câu và chúng tôi lên đường trở về.
Về đến nhà, chúng tôi sửa soạn thức ăn và nấu bữa tối. Mẹ đề nghị mở một chai vang khác.
Trời lạnh se se, tôi nhóm lò sưởi, và chiều theo ý mẹ, tôi thắp hai ngọn nến thay vì đèn măng sông.
Chúng tôi có cái gọi là “Bữa tối lãng mạn trong ánh nến.”
Cả hai hơi có chút hào hứng với rượu, chúng tôi uống sạch, và mẹ đề nghị mở thêm chai nữa.
Tôi lưu ý, cứ cái đà này, thùng vang của chúng tôi sẽ hết trong chỉ vài ngày nữa thôi, nhưng mẹ không đồng ý và bảo rằng chúng tôi có thể điện thoại cho ông Harper cung cấp thêm vào lịch tiếp tế cho chúng tôi vào thứ bảy tới.
Mẹ lại bảo mẹ phải thay quần áo, thế nên tôi rót tiếp một ly vang nữa và đắm mình trong chương trình nhạc trữ tình Delius trên radio.
Tôi ngồi thụp trong chiếc ghế bành, thả hồn cho âm nhạc ru ngủ. Tôi nghe tiếng mẹ trở lại, nhưng không thấy động tĩnh gì, cho tới khi mẹ đến ngồi cạnh chân tôi và tựa người vào tôi. Điều đó thu hút sự chú ý của tôi, làm tôi thoát khỏi cơn mê ngủ. Mẹ đang khoác trên người chiếc áo ngủ mỏng tang, hầu như trong suốt.
Lúc này, hình dáng mẹ không được soi trên nền sáng như tối hôm nọ, nhưng trên chiếc cổ áo ngủ, bị trễ xuống đến quá nửa ngực, phần còn lại được che phủ bởi chiếc áo quá nhỏ làm cho người ta mặc sức tưởng tượng.
Mẹ bắt đầu mân mê đùi tôi và bảo, “Điều này không đáng yêu sao, cưng, ngọn lửa bập bùng, đèn cầy và âm nhạc?”
Mẹ nhấm nháp ly của mẹ, còn tôi tợp cạn ly tôi. Tôi với tay lấy chai rượu và tự rót cho mình ly nữa.
“Cẩn thận đấy cưng, không khéo con say mất,” mẹ cười lặng lẽ.
Đáp lại, tôi đặt tay lên áo ngủ mẹ, rồi lên cánh tay mẹ một cách thân tình và nhẹ nhàng vuốt ve. Ở tình trạng như thế này, tôi thấy say là một ý tưởng không tồi.
Mẹ làm tôi nóng bừng lên và không có cách nào hợp lý để tôi có thể đứng lên và nói lời chúc, mẹ ngủ ngon.
Tôi hầu như giật mình khi bỗng nghe mẹ nói, “Không tuyệt vời sao, khi chúng ta ngồi đây là hai người đã trưởng thành thay vì là mẹ và con trai?”
“Er… dạ,” tôi lầm bầm, như mèo mất lưỡi, tôi không biết phải nói thế nào đây cho phù hợp.
“Khi mẹ đã nói với con vào đêm nọ, cưng ạ, chúng ta có cơ hội để tìm hiểu nhau… để tạo cho nhau niềm vui sướng. Mẹ nghĩ đây là một cơ hội vô giá, phải không nhỉ?”
“D d dạ,” tôi tự bực dọc với chính mình.
“Mẹ nghĩ chúng ta phải vận dụng hết sự thuận lợi của tình huống. Hơn nữa, có thể nó không bao giờ trở lại. Đó là một ý tưởng khá tồi, phải không cưng?”
“Ừm ừm.”
Mẹ đứng dậy và bắt đầu đi lại trong phòng, cho tôi giải thoát một phần cái cảm giác dâm đãng và bị dồn nén.
“Cưng ạ, con có thể giúp mẹ một lúc không?”
Tôi ngước mắt và thấy mẹ đang ngồi trên cạnh bàn, đang cố gắng mò mẫm gì đó trên cổ chiếc áo ngủ.
Tôi đứng lên và bước về phía mẹ. “Mẹ cần gì thế?”
“Hãy xem này cưng, có một đoạn ruy băng trên cổ áo mẹ bị rối và bị cuốn vào trong áo mà mẹ không tài nào tháo được, mắt con tỏ hơn, có thể giúp mẹ tháo nó ra chứ?”
Tay tôi run lập bập mà chắc là mẹ phải biết được. Tôi cố gắng trong một lúc để tìm đầu dải ruy băng, tay tôi run run chạm trên bầu ngực mẹ. Tôi không hy vọng tìm được nó nữa và nói, “Chúng ta cần nhiều ánh sáng hơn. Để con đi thắp đèn măng sông”.
“Không cần thế đâu, có thể đợi đến sáng mai cũng được, nhưng dù sao, mẹ cũng cảm ơn con đã cố gắng.”
Mẹ đưa tay kéo tôi vào và hôn tôi. Không hề có một sơ sẩy gì trong lúc này. Đôi môi ấm áp, mượt mà của mẹ quằn quại trên môi tôi, và rồi lưỡi mẹ thâm nhập vào miệng tôi, sục sạo, tìm tòi.
Thật là quá sức chịu đựng của một người đàn ông bình thường. Tôi đưa tay lang thang trên bầu ngực mẹ, nó ấm áp và mềm mại dưới làn vải mỏng. Tôi thấy mẹ nới lỏng thắt lưng tôi, quần tôi rơi phụp xuống mắt cá. Chiếc quần lót trên người tôi rồi cũng cùng chung số phận.
Cu tôi cứng đơ và giật tưng tưng với mọi nhịp đập trong lồng ngực và tôi có thể thấy tinh dịch của mình ứa ra chan chứa trên đầu khẩu súng.
Không nói một lời, mẹ nâng hai chân mẹ đặt hẳn lên bàn. Bộ phận sinh dục mẹ được banh rộng ra, dành cho tôi, rồi mẹ đưa hai ngón tay vạch hai bờ môi âm hộ, bày ra cửa động thiên đường như mời tôi bước vào. Tay kia, mẹ cầm lấy chú em tôi dẫn tôi đến cửa động đang mở toang, và rồi, mọi thứ quá trơn tru, chú em tôi trượt hẳn vào động thiên đường.
Mẹ đã ướt đẫm, trơn tuột với nước dâm của mẹ. Âm đạo mẹ mềm và ấm, cho đến khi mẹ bất chợt dùng cơ âm đạo mút chặt tôi vào.
Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi hôn nhau, mẹ nói thầm trong một giọng khàn khàn.
“Cưng, ôi cưng yêu, mẹ rất mừng. Mẹ muốn con đã từ lâu lắm rồi. Mẹ nghĩ chúng ta không bao giờ sẽ… con sẽ không… ôi, cưng yêu, hãy đến trong mẹ… Mẹ muốn thấy tinh trùng của con trong mẹ…”
Mẹ bắt đầu thút thít và rên ư ử khi tôi đứng trước mẹ và bắt đầu xô vào, kéo ra trong người mẹ. Thình lình, mẹ dường như kích động, người mẹ đeo lên thúc mạnh vào tôi.
“Cưng ơi… ôi vâng… cưng… ôi… vâng…”
Mẹ đã đến bờ khoái lạc và tôi cũng thế. Tôi có thể thấy cu tôi xịt vòi đầu tiên, và rồi tôi nổ tung trong mẹ, tôi gào lên rằng tôi yêu mẹ thế nào trong khi tiếng nức nở của mẹ tăng dần trong sự xúc cảm mãnh liệt và mẹ gào lên những âm thanh dâm đãng của niềm thống khoái pha lẫn sự đau khổ tràn trề.
Khi cơn sóng dữ dội trong chúng tôi rút xuống, tôi vẫn ở trong mẹ, mẹ bắt đầu hôn và liếm láp khắp mặt tôi trong khi tôi vuốt ve hai bầu vú ấm sực của mẹ.
“Thật tuyệt vời, mẹ ạ,” tôi rền rĩ.
“Mẹ chỉ muốn mỗi mình con,” mẹ nói trong khi vẫn còn nức nở, hai dòng lệ chảy dài trên đôi má.
Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu, đến khi tôi kéo cái của nợ của tôi ra khỏi người mẹ.
Phần 5
Đó là khi những từ xấu xa, “loạn luân,” vang lên trong đầu tôi. Những hành động hầu như bị phỉ báng và bị kết án ở mọi nơi. Tôi đã làm ô uế chính người mẹ của tôi?
Đang rối tung giữa những ý nghĩ như thế, tôi nghe mẹ nói.
“Cưng yêu, chúng ta đã phá đổ rào chắn giữa hai ta, hãy tắm rồi ta đi ngủ. Mẹ nghĩ ta cần nói chuyện, và còn nhiều thứ khác nữa.”
Mẹ dỗ tôi vào tắm với mẹ. Trong khi tắm, mẹ miệt mài lau rửa cu tôi, trân trọng như là của quý. Khi tôi thụt rửa âm đạo mẹ, tôi thấy một cảm giác tương tự, tôi vuốt ve nó cẩn thận như là một chỗ rất thiêng liêng. “Từ nơi đây, cuộc sống bắt đầu,” tôi thầm nghĩ.
Tôi chưa từng có cảm giác như thế với những phụ nữ mà tôi đã cặp bồ. Thường thì họ chỉ là những phương tiện gần gũi để tôi giải thoát những tinh dịch dồn nén trong người. Với mẹ, tôi bắt đầu có những xúc cảm với những ẩn chứa tiềm tàng, chứa đựng trong cơ thể người phụ nữ, và với những hiểu biết về nó, người đàn ông sẽ có những sự sáng tạo ra nhiều điều tinh túy hơn là thói thường.
Tôi từng có những trải nghiệm với những phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời và cũng có những ước muốn như bây giờ, nhưng chúa hãy giúp cho tôi, trong tôi đang có sự thèm khát làm người đàn bà đặt biệt này có chửa – đó lại chính là người đã sinh ra tôi.
Mặc dù tôi có thể cố gắng đấu tranh để từ chối điều ấy, tôi muốn, không chỉ là “một người đàn bà”, nhưng người đàn bà hết sức đặc biệt này, là người mà trước tôi chưa hề bao giờ muốn như là một người đàn bà. “Hai người sẽ trở thành một,” là câu trong kinh Phúc âm, nhưng đó là lời nói dành cho vợ và chồng. Trong khi tôi vẫn đang tự kết tội mình, thì sự thèm muốn của tôi được hợp nhất với người đàn bà này, mẹ tôi, là điều không thể chối cãi.
Chúng tôi cùng nhau lui về phòng mẹ. Mẹ ngồi bên cạnh giường, đúng như khi mẹ ngồi ở cạnh bàn khi nãy, hai chân bó lên trên giường và dang rộng ra.
Không có một sợi lông nào trên đó, tôi có thể thấy hai bờ môi ngoài màu nâu sáng lên của bộ phận sinh dục mẹ, óng ánh với tinh túy đàn bà của mẹ, chỉ ra rằng nó đang sẵn sàng cho sự thâm nhập. Như lúc nãy, mẹ đưa tay xuống, dùng hai ngón tay vạch hai bờ môi ngoài ra, tôi thấy rất rõ hai môi mềm mại, đỏ thắm bên trong, trông như đoá hoa hồng đang hé nở.
Dường như theo bản năng, hai chúng tôi biết những gì người kia thèm khát, tôi quỳ xuống trước mẹ, đưa lưỡi tôi thâm nhập vào chim mẹ, ngọ nguậy thám hiểm thế giới bí mật bên trong. Tôi hít lấy hít để hương vị hương vị nữ tính của mẹ và uống từng giọt mật từ trong chim mẹ.
Tôi nâng cái đầu nho nhỏ bên trên âm vật mẹ, trung tâm thần kinh xúc cảm của phụ nữ, đầu tiên tôi đánh lưỡi lên, rồi tôi vê nhẹ nhàng nó trong những ngón tay.
Tôi nhận thấy cơn khoái lạc của mẹ dần đến khi mẹ bắt đầu run run, gào lên nho nhỏ, “Oh – ah – oh – ah”, rồi dần tới đỉnh cao khi toàn thân mẹ vụt giật lên dữ dội. Một tiếng gào ré lên cuối cùng, rồi mẹ hạ xuống với những tiếng rền rĩ, “Ooo – ah – oo – ah”, những âm thanh giảm dần khi cơn cực khoái trong mẹ rút xuống.
Tôi đưa mẹ đến giữa chiếc giường đôi và dạng hai chân mẹ ra, sẵn sàng cho tôi thâm nhập vào, rồi lại cũng những điệp khúc khủng khiếp đã ám ảnh trong đầu tôi trước đó, mẹ gào lớn, “hãy thụ tinh cho mẹ, hãy làm mẹ có chửa đi cưng.”
Tôi trượt vào trong mẹ, cảm nhận sự mượt mà, ấm áp của thế giới thiên đường trong chim mẹ. Bây giờ sự thèm khát muốn hợp nhất với mẹ, cái khát vọng dữ dội muốn nhập thành một thể thống nhất với mẹ làm tôi như phát cuồng. Không thể có trải nghiệm nào trước đây của tôi trong tình trường có thể so sánh với thời khắc tuyệt vời này.
Đầu tiên mẹ nằm xoải người ra trong tư thế cứng đờ như phó mặc cho tôi hùng hục đâm xuyên vào mẹ, nhưng rồi một cách không tự chủ, như là mẹ chưa hề có cơn cực khoái vừa đến trước đó, mẹ lại khởi đầu một cơn khoái lạc mới.
Tiếng rên ư ử từ khi bắt đầu rồi lớn dần thành tiếng gào thét khi mẹ dần đến cơn cực khoái, hai chân mẹ xoắn chặt lấy tôi, hăm hở lôi tôi vào sâu trong mẹ, sự khẩn cầu của mẹ cứ dâng lên trong mỗi cú đẩy của tôi, tất cả hòa vào nhau làm cho sự hợp nhất của hai chúng tôi trở thành một trận chiến hoành tráng.
Đó không phải trận chiến phân định kẻ thắng, người thua, nhưng đó là một trận chiến mà hai chúng tôi đều chiến thắng với kết quả là sự thụ tinh ngọt ngào của một quả trứng trong mẹ với một con tinh trùng tí hon nào đó của tôi.
Cuộc vật lộn của chúng tôi đều quá sức cho cả hai, và chúng tôi cùng ngã vật ra trong một lúc, rồi mẹ dịch vào bên tôi, vỗ vỗ vào người tôi như đang thể hiện sự thán phục một vưu vật.
“Mẹ đã sinh ra cái cơ thể tuyệt vời này,” giọng mẹ êm dịu. “Nó đã từng rời xa mẹ, nhưng bây giờ mẹ lại có được nó rồi.”
Vẫn vuốt ve tôi, mẹ tiếp, “Cưng ạ, chúng ta đã bước qua hàng rào cản rồi. Chẳng thể nào quay lại được nữa rồi!”
“Mẹ, chúng ta loạn luân quá mức,”.
“Vâng, cưng, nhưng con biết đấy, mẹ đã biết trước sẽ như thế.”
“Đã biết?”
“Mmm. Đã biết con sẽ như thế này.”
“Con không hiểu.”
Mẹ dừng một lúc, và khi đã cân nhắc từng lời cho đúng với những cảm nhận và suy nghĩ trong mẹ, mẹ nói:
“Con biết mẹ đã mang thai con trong ngày cưới chứ?”
“Biết.”
“Cha con đã chiếm đoạt mẹ khi mẹ còn là một nữ sinh. Trong ghế sau xe của cha con, đúng như thế. Ngày ấy, ông ấy không như bây giờ, chỉ biết kinh doanh và tiền. Hồi ấy mẹ thấy ông ấy thực sự yêu mẹ, và mẹ vẫn nghĩ ông ấy như thế, cho đến sau này, chỉ khi ông ấy yêu những thứ khác hơn.”
“Con là một đứa trẻ xinh xắn, và mẹ muốn có thêm những đứa con, nhưng ông ta từ chối. Mẹ vẫn có thể sắp xếp được, nhưng rồi ông ta từ chối cả những nhu cầu tình dục mà mẹ cần. Thậm chí mẹ đã phải hạ mình cầu xin ông ta để… để ông ta chơi mẹ. Mẹ là một phụ nữ đắm say, nồng nhiệt, mẹ cần nhiều dục tình trong tình yêu. Mẹ từng phải đau xót tự gào thét lên trong lòng để vượt qua những đêm dài thất bại hoàn toàn.”
“Như con biết đấy, cha con và mẹ đã ngủ riêng đã nhiều năm nay. Đó không phải ý tưởng của mẹ, mà của ông ta. Một đêm nọ, sau khi mẹ đã cố gắng một cách tuyệt vọng khi dùng toàn bộ con người và cơ thể mẹ để quyến rũ ông ấy làm tình với mẹ, ông ấy bảo,”Nếu cô vẫn tiếp tục như thế, tôi sẽ ngủ riêng.”
“Đã quá đủ. Mẹ còn lại một chút tự trọng trong người nên đã gào lên với ông ấy hãy đi mà ngủ ở bất cứ nơi đâu. Đúng như thế.”
“Ông ấy bị ám ảnh nặng nề với thế giới làm ăn và tiền bạc của ông ấy, bởi thế mẹ buộc phải rút vào sống trong thế giới của riêng mẹ.”
“Mẹ đã có một bằng cấp khá tốt trong chuyên ngành địa chất của mẹ, bởi vậy mẹ lao mình vào đó, lấy được học vị tiến sĩ, tạo dựng được sự nổi tiếng trong lĩnh vực của mẹ.”
“Con biết đấy, cưng, một người bị ức chế trong tình dục dù có thể cố gắng trong công việc hòng lãng quên, nhưng sự cố gắng ấy vẫn không làm nó biến mất, vẫn còn đó những nhu cầu cần được thỏa mãn. Đó lại là khía cạnh khác của vấn đề, mà khi mẹ bắt đầu mắc míu vào con, điều đó thực sự làm mẹ lo sợ.”
“Con biết, khi con đến tuổi 15, mẹ có thể thấy con phát triển một cách chín chắn trong tình dục, mẹ tự nhiên thấy thèm muốn con. Mẹ tự nhủ đó là những cảm giác sai lầm, phải đánh đuổi nó đi. Đó là lúc mà mẹ lao như điên vào công việc. Mẹ lao vào như con thiêu thân, làm việc càng nhiều càng tốt. Điều đó làm chúng ta mất đi nhiều cơ hội để chăm sóc cho nhau.”
“Những năm đó, chúng ta phần lớn giống như ba người xa lạ, phải miễn cưỡng cùng sống dưới một mái nhà. Cha con với những mối tình và thương vụ, mẹ với những hội nghị, họp báo và những chuyến dã ngoại, và con với việc học hành, tất cả chúng ta đều bận rộn để không phải nhìn nhận những vấn đề đã thực sự chia cắt chúng ta.”
“Mẹ cố giấu những cảm xúc để con không biết cảm giác của mẹ với con. Con ra ngoài với những cô gái trẻ, mẹ có thể đoán con sẽ làm gì với họ, trong lòng mẹ cay đắng với cảm giác ghen hờn. Những cô gái đó luôn có được cái mà mẹ hằng khao khát.”
“Mẹ không thể có tình cảm như thế với bất cứ một người đàn ông khác. Mẹ không phải là người phụ nữ không có khả năng tìm được bạn tình. Bạn đồng sự nam giới, ngay cả những người bạn chung phường làm ăn với cha con, có những người cố gắng thuyết phục mẹ làm tình với họ. Nhưng, chúa hãy tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ muốn mỗi một người đàn ông.”
“Thực sự là như thế khi mẹ quyết định chuyến đi này. Mẹ thực sự có ý định chỉ đi một mình, nhưng không hiểu vì lý do gì, cha con thình lình khăng khăng bắt ép con đi với mẹ. Nghĩ mà xem, điều ấy hoàn toàn xa lạ. Trước kia, ông ta chưa bao giờ như thế cả.”
“Bất cứ vì lý do gì, ông ấy bắt đầu nhặng xị lên với việc mẹ chỉ có một mình trên đảo. Mẹ muốn quát lên, bảo ông ấy im đi, nhưng rồi mẹ thấy một cơ hội. Nếu con ở một mình với mẹ, mẹ sẽ tìm ra được cơ hội. Mẹ đã có những gì như con đã thấy đấy. Mẹ biết nếu con đáp lại tình cảm của mẹ… sự thèm muốn của mẹ được đáp đền, còn nếu không. Con sẽ phản kháng lại và mẹ sẽ mất con.”
“Mẹ biết sự nguy hiểm. Mẹ biết dù rằng con đáp lại, mọi thứ sẽ không bao giờ bình thường lại giữa hai ta. Còn một điều nữa mà mẹ phải nói với con. Mẹ nghĩ, mẹ đã bộc lộ ra cho con thấy rồi, nhưng giờ đây, khi chúng ta đã tĩnh tâm, mẹ muốn nói với con điều đó.”
“Mẹ yêu con rất chân tình… và say đắm. Khi con còn là một đứa trẻ, mẹ yêu con như một người mẹ, giờ thì mẹ yêu con như một người đàn bà yêu một người đàn ông, và trên cả tình dục vì mục đích thỏa mãn dục tình, mẹ muốn con có con với mẹ. Có nhiều lý do để một người đàn bà muốn người đàn ông làm mình có chửa, nhưng mẹ muốn nó là kết quả của tình yêu, chứ không phải từ sự thèm muốn tầm thường với nhau.”
Mẹ ngưng dòng tâm sự, và tôi cảm thấy mình phải nói một cái gì đó, tôi lại không biết gì để nói. Như đọc được sự bối rối của tôi, mẹ giải thoát tôi với một câu hỏi.
“Hãy nói với mẹ, con có tiếc về điều mà chúng ta đã làm không?”
“Mẹ, con không tiếc những gì chúng ta đã làm, nó quá tuyệt vời để mà tiếc, nhưng con sợ hậu quả của nó. Sẽ ra sao khi mẹ có chửa… cha sẽ như thế nào… ông ấy sẽ biết mẹ có thai, và rồi không khó khăn gì để ông ấy tìm ra ai là tác giả.”
“Không, không cần phải thế, và bản thân mẹ không hề sợ. Mẹ phải sống với ông ấy là vì con, vì lợi ích của con. Mẹ muốn con đủ tuổi để trưởng thành, đủ để con được cư xử công bằng cho cuộc sống của riêng con. Con đã có những năm tháng đã qua để có được một học vấn, bằng cấp nhất định. Nếu vấn đề đơn thuần là tiền nong, mẹ kiếm được đủ nhiều để lo cho một tá người chứ không chỉ một mình con.”
“Nhưng đây là loạn luân,” tôi lại bào chữa.
“Người yêu dấu của mẹ, không ai trong hai ta còn là trẻ con cả. Không là gì to tát khi mẹ không phải đã quan hệ tình dục với trẻ con lên 7. Chúng ta là những người đủ lớn để biết chúng ta muốn gì, và làm thế nào để có nó. Không có gì phải suy nghĩ. Nếu mẹ có thai, mẹ không cần con phải chịu trách nhiệm. Mẹ muốn có một đứa con trước khi quá muộn, và mẹ muốn cha đứa bé là con. Nếu mẹ muốn gì, mẹ phải có khả năng làm được. Nếu con không muốn là một phần trong đó, mẹ sẽ có cách riêng của mẹ.”
“Nhưng con không thể… ý con là… con muốn là một phần trong đó… với mẹ… Mẹ, sau những gì chúng ta đã làm, những gì con đã trải nghiệm, con… con muốn mẹ.”
Đó là những lời lắp bắp không đầu không đũa của tôi, nhưng là tình cảm thực lòng. Với tôi, đây là “Người Đàn Bà,” của tôi, mà không thể có gì, có ai khác thay thế được.”
“Thế là con đã quyết định, cưng. Mẹ đã mất nhiều năm để biết mẹ muốn cái gì – con – con chỉ mất có vài giờ.”
“Con còn có nhiều người khác, nhưng không thể có ai như mẹ. Con muốn mẹ!”
“Tốt rồi, người yêu dấu của em, em nghĩ chúng ta tốt hơn nên bỏ danh xưng”Mẹ”, được chứ cưng? Hãy gọi em là Anna? Vả lại, khi chúng ta đã là người tình của nhau và chỉ có hai ta trên đảo này, em nghĩ như thế sẽ phù hợp hơn.”
Bởi thế, giờ thì mẹ là ‘Anna’, người đàn bà của lòng tôi, Anna yêu dấu của tôi.
Phần 6
Tay nàng dịu dàng vuốt cu tôi lên xuống trong khi chúng tôi đang nói chuyện, làm nó dựng đứng lên một cách hùng dũng. Giờ thì nàng chuyển đến phần trên quy đầu và những cú xóc nhanh của nàng làm tôi lại bắt đầu một cơn khoái lạc mới.
Anna phải nhận thấy điều đó vì nàng đưa cu tôi vào miệng nàng và bắt đầu bú liếm suốt thân cu.
Tôi xối hối hả vào miệng nàng như lũ lụt, nàng cố gắng nuốt lấy nuốt để cho kỳ hết lượng tinh khí quá dồi dào. Nó quá nhiều cho nàng và tràn cả ra hai bên khóe miệng. Khi cơn triều cường trong tôi rút xuống, nàng trườn lên và bắt đầu hôn tôi, trao cho tôi hương vị của chính tôi trong miệng nàng.
“Hãy nuốt của anh đi, đồ đáng ghét,” nàng nói với một niềm hân hoan không hề giấu giếm.
Tôi nuốt lấy những giọt mật từ miệng nàng rồi trôi giạt vào giấc ngủ.
Anna tập thể dục theo thói quen hàng ngày khi nàng dậy trước tôi vào buổi sáng hôm sau, nàng đang làm những động tác gập lại và ưỡn người ra, đại khái như thế.
Khi tôi thức dậy, nàng đang trần truồng đứng bên cạnh giường, đang bắt đầu những bài tập của nàng. Tôi uể oải trong trạng thái lờ đờ nhìn nàng đang ưỡn ẹo, nhưng tôi lập tức hoạt bát lên ngay khi nàng gập người xuống cho hai tay nàng chạm đến những đầu ngón chân.
Nàng đang quay lưng về phía tôi, bởi vậy tôi có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn âm hộ nàng. Cơn nứng trong tôi dâng lên ào ạt, tôi bật dậy khỏi giường, và khi nàng gập người xuống lại, tôi ép chặt người tôi vào nàng.
Nàng cất tiếng, giọng nghèn nghẹn “Vâng, hãy làm điều đó, cưng yêu.”
Tôi dò dẫm để tìm cái hang động của nàng rồi xô vào. Tôi giữ chặt hông nàng và bắt đầu dập nhả điên cuồng. Ở tư thế này, tôi thấy nàng chật chội hơn nhiều, hầu như ngay lập tức, Anna gào lên nho nhỏ. Tôi bắt đầu bùng nổ trong nàng, và khi cơn cực khoái nàng đang dâng lên, thay vì nàng kêu gào như thường lệ, nàng rền rĩ những âm thanh đại loại như, “Ah – ah – ah – ah,” rồi cuối cùng là kéo một tràng dài ‘Ooooo’.
Tư thế này khá bất tiện để tôi ở trong nàng được lâu một khi chúng tôi đã xong cơn khoái lạc, bởi vậy, tôi kéo cái của nợ của tôi ra khỏi người nàng, rồi ngã vật ra giường. Người nàng đổ xuống cạnh tôi, nàng cười và nói, “Được nhỉ, đó lại là một bài thể dục khác, anh yêu. Có lẽ chúng ta phải tập bài này thường xuyên vào mỗi buổi sáng.”
Tôi nghĩ mình hoàn toàn hạnh phúc với điều đó.
Anna từng bảo tôi nàng là người đàn bà rất nồng nhiệt trong tình dục. Giờ thì tôi phải khám phá nàng nồng nhiệt thế nào. Nếu đúng như nàng đã nói, đã từ lâu nàng không hề dính dáng đến tình dục, thì bây giờ nàng sẽ được thỏa sức làm tình.
Nàng không đi tìm mẫu vật trong ngày đó và tôi cũng chẳng đi câu. Chúng tôi dành hết thời gian của mình trên giường để mặc tình tìm hiểu nhau đến từng chân tơ, kẽ tóc. Chúng tôi chỉ bước ra khỏi giường khi cần phải ăn, và ngay khi ăn uống, chúng tôi cũng quấn vào nhau, nàng cố nài tôi làm với nàng trên chiếc bàn trong phòng ăn, nơi mà tôi và nàng đã cùng đến với nhau lần đầu tiên.
Hai hòn bi của tôi dường như có khả năng tái tạo còn lớn hơn rất nhiều so với ý nghĩ của tôi, nhưng nói cho cùng, về khoản này, Anna còn vượt mặt cả tôi. Tinh dịch của tôi rót vào nàng từng giọt, từng giọt, trông rất thảm hại.
“Anh cần có thời gian để hồi phục tinh trùng của mình, anh yêu, nàng cười như nắc nẻ, nếu anh không phiền, có thể dùng những ngón tay và lưỡi cũng đủ làm cho em đến cơn cực khoái theo kiểu cách khác. Cưng yêu, giờ thì anh có thể cùng lúc dùng những ngón tay anh chọc khuấy trong em và bú vú em đi.”
Đến trước buổi tối, quỹ tinh trùng của tôi hồi phục được tí chút, và sự kiện cuối cùng là đáp ứng nhu cầu về việc làm tình với nàng qua đường hậu môn.
“Em chưa bao giờ làm điều này, anh yêu. Cố gắng từ từ nhé,” Đó là lời khẩn cầu của Anna.
Tôi đã từng trải nghiệm điều này với một cô gái, nhưng đó không phải là lần đầu của cô ta, bởi thế đường vào lỗ nhíu của cô ấy đã sẵn sàng. Đối với Anna, đây lại là lần đầu tiên, nàng có ít nhiều lo sợ, đặc biệt là chúng tôi lại không có sẵn dầu bôi trơn ở đây.
Nhớ lại những gì cô gái kia đã làm, tôi dùng chính nước dâm của Anna làm dầu bôi trơn tự nhiên mà dường như nàng luôn quá thừa thãi, rồi bôi nó bên trên và bên trong lỗ nhíu nàng. Rồi thì tôi cố gắng đẩy đầu cu tôi vào sau khi nó đã được bôi trơn với đầy tinh dịch của tôi vào cái lỗ hồng hồng, nhỏ xíu của nàng.
Tôi không nghĩ là mình có một con cu quá to, nhưng của tôi cũng không tồi, chắc là vừa đủ. Tôi thầm nghĩ, làm sao mình có thể thâm nhập vào cái lỗ nhỏ xíu này nhỉ. Tôi do dự bảo nàng, “Anna, anh nghĩ có thể làm em bị tổn thương nhiều đấy.”
“Hãy thử đi, anh yêu, Em sẽ bảo anh dừng lại nếu nó quá sức chịu đựng của em.”
Anna nằm sấp người ở cạnh giường, tôi lót một cái gối dưới bụng nàng làm mông nàng nhô cao, hai chân nàng đặt trên sàn nhà.
“Anh không thể vào được đâu,” tôi bảo nàng.
“Không sao đâu, anh yêu, anh đẩy mạnh hơn đi.”
Tôi giữ hông nàng và giữ chặt lại khi tôi thực hiện cú đẩy mạnh hơn trong nàng. Tôi thấy mình đã vào được hẳn trong nàng, nhưng Anna nhăn mặt thét lên.
“Không, anh yêu, không, nó quá… quá đau.” Làm ơn dừng ngay thôi!
Tôi dừng lại và kéo ra. Có máu trên cu tôi và nó rỉ ra từ lỗ nhíu của nàng.
“Ôi chúa ơi, anh làm em bị thương rồi, Anna, em đang bị chảy máu.”
“Đúng vậy,” nàng rên rỉ, “Em không ngờ nó lại nhiều nguy hiểm đến thế.”
Tôi bế nàng vào nhà vệ sinh và rửa cẩn thận hậu môn nàng, kiểm tra lại một cách chi tiết. Lỗ nhíu nàng trông hơi bị trầy xước, nhưng máu phải chảy ra từ bên trong, sâu hơn.
Không hề có một tí tình dục nào trong đêm đó.
Vào thứ năm, Anna gọi điện sang Harper đặt hàng cho chúng tôi một số thực phẩm và đồ dùng để ông mang sang vào thứ bảy. Hình như có một cuộc tranh luận nổ ra khi giọng Anna trở nên nghiêm nghị.
Khi dập máy xuống, nàng nói, “Harper nói rằng: ‘Bà ấy sẽ nổi cơn lôi đình vào thứ bảy’.” Hai chúng tôi cùng cười.
Thứ bảy, trời vẫn khá tốt, và Harper mang đồ tiếp tế sang. Khi dỡ hàng xong, chuẩn bị trở về ông ta bình luận, “Bà ấy sẽ nổi cơn lôi đình trước khi tôi trở lại.”
Chúng tôi nhìn ông ta băng qua eo biển cho đến khi chiếc thuyền của ông ấy chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
Anna đặt hàng một lượng thực phẩm khá hào phóng, một số bình gas để thay thế những bình mà chúng tôi đã dùng hết, và khá nhiều rượu vang. Chúng tôi đặt biệt không cần rượu vang, vì hai chúng tôi đã say nhau như điếu đổ rồi.
“Trong trường hợp những lời tiên đoán của Harper trở thành sự thật vào một ngày nào đó và ‘bà ấy’ nổi cơn cuồng nộ,” nàng cười khúc khích, rồi kiểm tra một chai rượu.
Chúng tôi kết luận rằng chúng tôi đã một sự bùng nổ ban đầu như một đôi cuồng dâm, bởi thế sự dâm dục của hai chúng tôi phải được giảm đi đôi chút, Anna phải trở lại việc tìm thêm màu vật, và tôi, đi câu.
Mặc dù vậy, tôi vẫn xác định rằng Anna không thể ra khỏi tầm quan sát của tôi. Tôi phải đi với nàng bất cứ nơi đâu mà nàng cần để tìm mẫu, và chỗ câu cá, phải tùy thuộc vào việc có giúp đỡ được cho Anna không. Nếu như có điều kiện thuận tiện, sự sắp xếp này cho phép đôi chúng tôi ăn trưa, thường có nghĩa là tôi nằm ngửa trên mặt đất hoặc một phiến đá nào đó, trong khi Anna ngồi cưỡi lên tôi.
Thời gian làm tình thực sự là sau khi ăn tối, khi mà, kèm theo âm nhạc từ radio, chúng tôi âu yếm, vuốt ve, bú liếm, đại thể là ngấu nghiến lấy nhau.
Một điều đặc biệt là quan hệ tình dục của chúng tôi dường như không phải chỉ là cứ xiên thẳng vào nhau. Chúng tôi yêu thích việc quấn chặt lấy nhau, vuốt ve, âu yếm cho nhau, nói với nhau những lời mật ngọt yêu thương. Chúng tôi có thể làm điều này trong hàng giờ hoặc hơn, trước khi chúng tôi cùng dìu nhau đến cực khoái.
Sau cuộc thử nghiệm thất bại quan hệ qua hậu môn, hai chúng tôi quyết định là không mạo hiểm với nó nữa. Trừ điều này, mọi ngóc ngách trong cơ thể hai chúng tôi dường như đều được tận dụng tối đa cho mục đích thỏa mãn tình dục.
Phần 7
Một đêm nọ vào giữa tuần thứ hai từ khi chúng tôi lên đảo, lời tiên đoán của Harper đã trở thành hiện thực.
Đúng khi chúng tôi vừa xong buổi tối, cơn gió mạnh đầu tiên của trận cuồng phong đổ đến. Nó làm căn nhà dường như tròng thành dữ dội, khi nó vừa lắng xuống thì cơn gió khác lại ập tới.
Trong vòng non một giờ, gió mạnh rít lên từng hồi, từng hồi… bên cạnh những âm thanh khủng khiếp đó, chúng tôi có thể nghe thấy đại dương cũng lên cơn cuồng nộ, sấm chớp liên hồi đánh vào những dãy núi trên đảo.
Tôi nhớ như in suốt đời, những gì diễn ra trong đêm đó. Anna chưa bao giờ mượt mà, dịu dàng và mềm mại hơn. Trong khi cơn bão hoành hành hung dữ ngoài trời, cơn bão khác bên trong căn nhà cũng nổi cơn thịnh nộ. Đó là cơn bão của sự thèm khát dâm đãng giữa hai chúng tôi, khi mà bản năng động vật nguyên thuỷ của chúng tôi cũng trỗi dậy.
Từ khi bắt đầu mối quan hệ mới của hai chúng tôi, chúng tôi thường rót cho nhau những lời yêu đương mật ngọt, nhưng đêm đó, chúng tôi điên cuồng ngấu nghiến nhau, chúng tôi xé toạc nhau ra và cùng gào thét những lời lẽ hiến dâng tận tình cho nhau.
Anna rì rầm không dứt, “anh yêu, đóng mạnh vào em, thụ tinh cho em, làm em có thai đi, cho em đứa con của anh, làm em có chửa… làm ơn… hãy tạo nó ngay trong đêm nay.”
Nàng đi từ cơn cực khoái này đến cơn cực khoái khác, nàng gào rú lên với niềm hân hoan cũng như đau khổ, và tôi dường như cố đẩy những hạt giống để tượng thành con tôi vào sâu trong nàng hơn bao giờ hết.
Tôi muốn nuốt chửng lấy nàng, để chiếm được cả linh hồn lẫn thể xác yêu kiều của nàng. Đó là một trải nghiệm không chỉ cao hơn những gì mà tôi có với những người đàn bà khác, mà còn lớn hơn bất cứ những gì mà tôi đã từng có với Anna.
Tôi không dám nói là tôi có khả năng theo kịp dòng thác khoái lạc cứ trào dâng từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau của nàng, nhưng tôi chắc là đã phun như thác đổ hai lần vào âm đạo nàng, một lần vào miệng nàng và một lần vào vào giữa hai vú nàng, làm bắn tung tóe tinh khí vào mặt và mái tóc của nàng.
Đó là một trải nghiệm khác lạ của tình yêu thương và sự dâm dục. Hòa cùng cơn thịnh nộ của trận bão bên ngoài, tôi trút cơn thịnh nộ của mình vào người Anna trong đêm đó. Cuộc đời của tôi đã bị gông lại cùng nàng trong đêm đó, mọi ngờ vực trong tình yêu của tôi với nàng trước đó, sau cái đêm ân ái dữ dội với nàng đã hoàn toàn biến mất. Sợi xích trói tôi lại với nàng chắc chắn hơn bất kỳ dây trói của lễ cưới nào, nếu có.
Tôi thường nghe người ta nói về những gì họ từng có, vào thời khắc ái ân, đã trải nghiệm những gì giống như tôi đã cố gắng mô tả, nhưng rồi họ kết luận, “Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, nó vụt bay mất.”
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, nhìn thấy Anna bên cạnh tôi, tôi không có bất kỳ cảm giác ân hận nào. Ý nghĩ của tôi khi tôi nhìn nàng vẫn trong cơn ngủ mê là “Liệu tôi có thể có và giữ được cả đời cái vưu vật đáng yêu này không?”
Cơn bão ngoài trời vẫn tiếp tục trút cơn giận dữ, sóng biển vẫn ầm ầm nghe đến váng cả óc. Bên trong căn nhà, giữa Anna và tôi, chỉ có sự yên bình và mãn nguyện.
Vào cái ngày hôm đó, Anna trông hạnh phúc một cách kỳ lạ. Nàng cứ tranh thủ có dịp là vuốt ve tôi và nói với tôi rằng nàng yêu tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời và “tất cả rồi đều phải tốt đẹp”. Khi tôi hỏi nàng “tất cả phải tốt đẹp” nghĩa là gì, nàng chỉ trả lời đơn giản, “Hãy đợi rồi sẽ thấy, anh yêu của em.”
Ngoài trời cơn bão vẫn hoành hành, mưa bắt đầu đổ như trút nước, chúng tôi chỉ ru rú trong nhà cả ngày. Thật kỳ lạ, với ngọn lửa tình dục sôi nổi của chúng tôi với nhau vào đêm trước đó, ngoài những cuộc nói chuyện làm chúng tôi bận tâm, chúng tôi chỉ giao hợp với nhau hai lần. Hai chúng tôi dường như mãn nguyện cùng nhau, cùng nghe nhạc, ăn và ngủ lơ mơ.
Vài ngày sau, cơn giông tố rút đi, chúng tôi đã có thể trở lại công việc của mình, Anna lại tiếp tục săn mẫu vật. Dù vậy, biển vẫn còn động mạnh, những ngọn sóng lớn vẫn giận dữ trút cơn thịnh nộ của mình vào hòn đảo.
“Nếu vẫn như thế này,” Anna nói, “Harper không thể sang tiếp tế cho chúng ta. Đúng là quá hay khi em đã đặt hàng khá dư dật tuần rồi.”
Nàng đã đúng. Thứ bảy là ngày theo lịch, Harper phải sang để đưa chúng tôi rời đảo, nhưng không hề có một tín hiệu nào từ phía ông ta. Một bờ biển dài bao quanh, chúng tôi như những người bị bỏ lại trên đảo hoang.
Tôi không bất bình vì bị bỏ rơi trên đảo cùng Anna, hay vương vấn nghĩ về việc chúng tôi cùng trở về với cha tôi… tôi lại ao ước đại dương sẽ vây chúng tôi lại thế này mãi mãi. Đương nhiên, điều này sẽ giúp tôi giải quyết được nhiều các nhu cầu đói khát về tình dục với nàng, nhưng không hấp dẫn tí nào khi thực phẩm chúng tôi sẽ vơi dần đi.
Đại dương vẫn cứ nhấp nhô cuồn cuộn, một cú điện thoại gọi đi cho Harper và câu trả có ý tưởng rất rành mạch.
“Biển quá động để băng qua.”
“Vâng, chúng tôi biết. Ông nghĩ khi nào thì nó chấm dứt?”
“Trời có thể yên vào thứ ba, nhưng tôi cho là”bà ấy sẽ giận dữ trở lại”.”
Thứ hai có một cuộc gọi từ Harper. Anna cầm lấy ống nghe và sau đó tóm tắt nội dung cuộc đàm thoại.
“Cha anh muốn biết cái quỷ quái gì đang diễn ra, và khi nào chúng ta trở về. Harper bảo ông ấy biển động mạnh để đón chúng ta và bất cứ lúc nào, ‘bà ấy lại có thể tiếp tục cơn thịnh nộ’. Lời nhắn là, ngay khi chúng ta thoát khỏi hòn đảo, chúng ta gọi điện báo cho ông ấy biết chúng ta đang trên đường về.”
Thứ ba, bà ấy “không giận dữ trở lại,” nhưng vẫn còn đôi nơi trên đại dương, những ngọn sóng thần vẫn đang rập rình, treo trên đầu hòn đảo.
Anna và tôi tiếp tục yêu nhau nhiều hơn vào thứ năm, và khi mà nguồn tiếp tế của hai chúng tôi còn quá ít ỏi, biển bắt đầu lặng dần.
Vào lúc đó, khi chúng tôi đang ngồi ăn trưa trên một tảng đá, Anna nói: “Anh yêu, lẽ ra em phải có kinh từ 3 ngày qua rồi. Em thường có rất đều đặn. Nó chưa chắc lắm, nhưng anh biết nó có thể là gì đấy?”
“Em có thai?”
“Vâng.”
“Cha sẽ được biết chứ.”
“Vâng. Khi nào chắc chắn em sẽ cho ông ấy biết.”
“Chúa ơi, ông ấy phát điên mất.”
“Chắc chắn rồi.”
“Em muốn giữ đứa con chứ?”
“Đương nhiên là em giữ. Anh nghĩ nếu em đã không có biện pháp tránh thai nào khi làm tình với anh mà em không chuẩn bị tinh thần trước cho việc có chửa sao?”
“Ý em là em đã hoàn toàn có chủ tâm để có… để có…”
“Vâng, khi em biết anh sẽ đến với em, em đã sắp đặt mọi việc để quyến rũ anh làm em có chửa.”
“Ý em là, tất cả những điều thật sự em muốn từ anh là để thụ thai cho em?”
“Anh yêu, những gì mà chúng ta đã làm trong ba tuần nay phải cho anh biết rằng em còn muốn nhiều thứ khác ngoài việc thụ thai chứ!”
Điều ấy là không thể chối cãi. Tôi không nghĩ nàng có thể có tình dục mãnh liệt, dâm đãng như thế, chỉ vì nàng muốn có thai.
“Hãy chứng minh điều đó đi,” tôi nói đùa.
“Em sẽ chứng minh theo cái kiểu mà chúng ta đã bắt đầu,” nàng cười giòn giã, rồi tuột ngay quần short và quần lót xuống, nàng ngồi lên tảng đá, đưa lên cao và dang rộng hai chân. Giống như lần đầu tiên, những ngón tay nàng dò dẫm vạch hai bờ môi âm hộ nàng ra, và tôi ập vào nàng.
Thứ năm, khu vực eo biển của chúng tôi trở nên êm đềm và Harper ra đón chúng tôi. Chúng tôi rời Storm Island trong tâm trạng buồn bã khi phải xa cái nơi đúng là thiên đường hoang dã trên trái đất của chúng tôi, và ít nhất tôi cũng đang tự hỏi những thứ quỷ quái tồi tệ gì sẽ đón chúng tôi ở nhà.
Anna điện thoại cho cha biết, chúng tôi đang trên đường trở về, rồi hờ hững đặt ống nghe xuống, trông nàng khá bối rối.
“Lạ thật,” nàng nói. “Em không có chủ định khi điện thoại về nhà, nhưng thường thì cha anh đã phải đi làm rồi. Em không hiểu ông ta đang làm cái quái gì ở nhà giờ này nhỉ? Kiểu này, em nghĩ tốt hơn anh nên trở lại gọi em là ‘Mẹ’ khi về đến nhà.”
Khi về nhà, cha ra đón chúng tôi. Ông trông có vẻ không hài lòng khi gặp chúng tôi, nhưng phàn nàn về việc chúng tôi phải về muộn hơn dự định, “Tôi nghĩ hai người không bao giờ về nữa.”
Giọng của ông như muốn chúng tôi đừng trở về.
Mọi việc lại được diễn ra bình thường như trước kia. Cha và mẹ vẫn rút về chốn riêng tư của mỗi người, còn tôi, đúng là chẳng cần phải bận tâm xếp đặt cho mình, vì tôi chẳng có hào hứng gì với những kế hoạch mà tôi đã dự định trước khi đến Storm Island, đơn giản, tôi chỉ cần quanh quẩn trong nhà và đợi mẹ về sau giờ làm việc, rồi đến khuya, chúng tôi lại quấn lấy nhau trong phòng mẹ.
Cho đến khoảng hai tuần từ khi trở về, mẹ bảo tôi rằng mẹ phải thông báo cho cha biết là mẹ có chửa. Mẹ bảo sẽ sắp xếp với sự vắng mặt của tôi, nhưng tôi khăng khăng, tôi cần hiện diện.
Mẹ chọn thời điểm khi tất cả chúng tôi đang ngồi ở hàng hiên khi vừa xong bữa tối.
“Ernest,” mẹ nói với cha, “Tôi đã có chửa.”
Thông báo này làm cha nhắm mắt một lúc mới nuốt trôi, rồi mắt ông vụt mở.
“Cô không thể như thế. Chúng ta không có… đã không có…”
“Quan hệ tình dục sau nhiều năm?” Mẹ tiếp lời, hoàn chỉnh câu nói của ông.
Ông nhìn chằm chặp vào mẹ một lúc, rồi mặt ông tái xạm đi.
“Lạy chúa, thế cô đã làm việc đó với một gã nào rồi.”
“Đó là cái cách thông thường để một người đàn bà có chửa,” mẹ điềm tĩnh trả lời.
“Cô… cô… cô có biết đã được bao lâu chưa?”
“Tôi chắc là nó khoảng hai đến ba tuần tuổi.”
Tôi có thể thấy cái bản năng tính toán của ông đang nhẩm.
“Nhưng lúc ấy cô đang ở Storm… Ôi chúa ơi, hai người đã có…” Ông quay sang tôi.
“Mày, thằng nhãi dâm ô này… đã cưỡng hiếp mẹ mày ư?”
Mẹ nhảy xổ vào. “Anh có im mồm không, Ernest. Đó là tôi đã quyến rũ Philip.”
Mặt cha trắng bệch, ông lầm bầm và thở hổn hển một lúc, cuối cùng tuôn ra, “Các người là một cặp loạn luân bỉ ổi.” Ông quay sang mẹ, “Cô là một con đĩ, một con đĩ tệ hại. Cô phải bị đóng đinh và thiêu sống… Cô… cô…”
Tôi bước đến trước mặt ông và dí một ngón tay lên ngực ông. “Cha, cha có thể mắng tôi bằng bất cứ thứ gì cha muốn, nhưng nếu cha nói với Anna như thế một lần nữa thì… thì… tôi sẽ…”
“Ôi trời ạ! Lại còn là Anna nữa cơ! Mày đã quá no lòng ấm cật trên hòn đảo đó… và mày sẽ làm gì, thằng ranh con truỵ lạc?”
“Tôi sẽ đánh cha, nếu cần phải thế, cha ạ!”
“Dừng lại, Philip.” Mẹ cầm tay tôi trên ngực cha hất ra: “Ernest, anh mặc quần lót phụ nữ từ bao giờ vậy?”
“Cô nói cái quỷ quái gì thế?”
“Nếu không, sao anh mua cái này?”
Mẹ đưa tay vào túi quần jeans và móc ra một mảnh vải nho nhỏ. Mẹ giũ mạnh, và tôi có thể thấy rõ, đó là một chiếc quần lót lọt khe của phụ nữ.
Cha trông có vẻ dao động trong một lúc, rồi cố gắng lắp bắp những lời không đầu không đũa về thứ đó.
“Tôi… tôi… tôi… nó là của cô… tôi không…”
“Thôi đi, đừng chối nữa Ernest,” mẹ nói, “Tôi biết vì sao anh muốn Philip đi cùng tôi đến Storm Island rồi. Thật bất tiện cho anh khi Philip cứ quanh quẩn ở đây trong khi tôi đi vắng. Tôi biết điều này ngay cả trước khi tôi ra đảo. Nếu anh muốn có một vài cô gái trẻ đẹp trong nhà này thì mặc xác anh, anh cứ việc, nhưng anh đừng lên giọng rao giảng đạo đức với tôi.”
“Thôi được rồi,” cha hét lên, “Tôi có một cô gái ở đây đấy, nhưng ít ra đó không phải là loạn luân và cô ta không có chửa.”
“Ernest,” mẹ bước tới, “Tôi biết những gì tôi và Philip đã làm là loạn luân, nhưng chí ít, chúng tôi làm việc đó là vì chúng tôi yêu nhau. Tôi hy vọng anh cũng có điều đó với quý cô trẻ trung kia. Và nhớ là lần tới, bảo cô ta đừng bỏ quên quần lót trong nhà tắm nữa nhé.”
“Cô khỏi lo xa như thế, Anna,” cha giận dữ, “Các người phải ra khỏi căn nhà này.” Tôi không thể sống chung dưới một mái nhà với một cặp đồi truỵ như các người. Hãy đi đi và hãy làm những chuyện đụ đéo vô luân ấy ở cái nơi nào khác đi.”
“Đây không phải là căn nhà của riêng anh, Ernest,” mẹ vẫn hoàn toàn điềm tĩnh. “Đó là tài sản chung. Nếu tôi ra đi, một số tiền phù hợp phải trả là điều cần thiết anh nên làm.”
Cha biết là mẹ đã đúng, và lầm bầm về việc mời luật sư của ông đến.
Từ hôm đó, mọi việc tiến triển khá nhanh chóng. Anna đi tìm mua một ngôi nhà khác, và chúng tôi cùng dọn đến đó. Ngay sau đó, quý cô trẻ trung, chủ nhân chiếc quần lót lọt khe của cha tôi cũng đến với ông trong căn nhà cũ.
Khi tôi ngồi viết những dòng này, Anna đang có thai đã 7 tháng và trông rất đáng yêu. Thực sự, Anna vẫn rất đẹp, tôi thầm nghĩ, nếu chúng tôi mạo hiểm có thêm một cái bầu nữa trong tương lai? Tôi cần phải bàn bạc với nàng cụ thể hơn.
— Hết —