Lão Dương năm nay đã bước vào lục tuần, nhưng dáng người vẫn rất cường tráng mạnh khỏe. Da dẻ rám nắng căng bóng, cơ bắp săn chắc không có vẻ bệu rạc như tuổi. Lão được như thế có lẽ nhờ vào thời trai trẻ bôn ba lao động quần quật không mệt mỏi. Và cũng nhờ thế, ngày hôm nay lão Dương mới gày dựng được cơ ngơi kinh tế an nhàn. Lão sở hữu một căn nhà 4 tầng, hẻm rộng rãi an ninh gần trung tâm thành phố. Vợ mất sớm, không có con. Lão đành cho thuê phòng như một kế mưu sinh nhàn rỗi. Căn nhà dư 4 phòng, thì ba phòng là đám sinh viên đại học, một phòng trên cùng do hai vợ chồng trẻ thuê. Lão không làm gì cả ngày ngoài sáng cafe, chiều tối nhậu.
Câu chuyện có lẽ không có gì đáng nói nếu không có việc phát sinh ngày hôm đó.
“Anh nói rồi… Làm sao tôi biết được chứ…”
“Tôi đã nói anh rồi… Không tin được người như vậy… Bây giờ phải làm sao ?”
Tiếng cãi vả lớn tiếng trên lầu vọng xuống từ phòng hai vợ chồng trẻ làm lão Dương đang thiu thiu ngủ trưa phải nhíu mày khó chịu. Tháng này là tháng hè, đám sinh viên lớp trả phòng, lớp trả tiền giữ chỗ để về quê hết. Cả nhà chỉ có ông và đôi vợ chồng trẻ trên lầu.
Người chồng tên Tuân, vợ tên Linh. Nghe đâu anh chồng làm công sở nhà nước, còn cô vợ là nhân viên ngân quỹ của một ngân hàng. Hai người còn rất trẻ chạc chỉ ra trường được vài năm, chưa con chưa cái. Cô vợ khá xinh xắn, dáng người thon nhỏ nhưng đầy đặn lồi lõm rõ ràng. Lão Dương không ít lần lén nhìn dưới váy cặp đùi tròn lẳng của con bé lên xuống cầu thang. Không ít lần lão còn nghe đám sinh viên tầng trên thậm thụt bàn luận về âm thanh sinh hoạt hàng đêm của hai vợ chồng. Lão ở tầng dưới không nghe thấy, nhưng lão thà không nghe thì hơn. Vợ chết đã mười năm. Lão cũng có đi lại với vài bà quá trong xóm, nhưng bà nào cũng nhìn chằm chằm như muốn chia chác căn nhà 4 tầng của lão. Thế là lão thà ở một mình.
Trên lầu lại vang lên tiếng chén bát vỡ và âm thanh dập cửa thật mạnh. Tiếng bước chân của anh chồng kia nện thùm thụp như muốn trút giận xuống từng bậc thang. Âm thanh đóng mở cửa. Tiếng xe máy gầm rú giận dữ. Và căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Lão Dương chép miệng ngủ tiếp. Nhưng chỉ mươi phút sau cửa phòng ông vang lên tiếng gõ cửa thật khẽ.
– Bác Dương ơi… Bác Dương. – Tiếng Linh bên ngoài.
– Gì ? – Lão Dương gắt gỏng.
– Cháu… Cho cháu thưa chuyện chút với Bác ạ…
Lão Dương mở cửa, bắt gặp đôi mắt con bé còn đỏ au ươn ướt. Một bên mặt con bé hơi đỏ còn in dấu mấy ngón tay. Rõ ràng là vừa bị chồng đánh. Tội nghiệp, lão cũng dịu mặt đi một chút.
– Có chuyện gì vậy cháu ? – Lão Dương xoay người đi vào phòng, ngồi xuống mép giường.
Con Linh có vẻ khá lúng túng, vì căn phòng trống trải không có lấy một cái ghế. Con bé mặc một bộ đồ thun ở nhà, tay túm góc áo kéo căng ra cố tình che hai bầu vú trống trải thả rông bên trong.
– Dạ… Tiền nhà tháng này… Cháu biết là bác có quy định rõ là hôm nay đúng hạn… Nhưng nhưng… Nhà cháu đang có chuyện khó… Nhờ Bác…
Lão Dương thoáng nhíu mày. Lão vừa nhớ ra hôm nay là đầu tháng, hạn thu tiền nhà do chính lão quy định. Ba phòng kia sinh viên nghỉ hè, còn mỗi căn phòng này xem như là thu nhập chính của Lão trong 3 tháng tới. Vậy mà… Dĩ nhiên lão vẫn có tiền, cũng không ít. Nhưng lão luôn tiết kiệm dè sẻn chi tiêu từ kinh nghiệm sống khó khăn trước đây. Chuyện cãi nhau vừa nảy của hai vợ chồng chắc không có gì khác ngoài chuyện tiền nong.
– Tôi đã nói… – Giọng lão lạnh đi.
Con Linh lo lắng đến khổ vội ngồi thụt xuống nắm bàn tay to bè của Lão Dương.
– Bác… Con hứa 7 ngày… Không, không… 4 ngày thôi… Con sẽ trả ngay.
Bàn tay Lão đang đặt trên đùi chợt truyền đến cảm giác mát lạnh dễ chịu. Tay con bé thật nhỏ trắng muốt, làn da mịn màn như được ngâm sữa thường xuyên. Trong đầu lão chợt vụt qua hình ảnh… Mỗi đêm, bàn tay xinh xắn này sờ nắn vuốt dọc cái dương vật căng cứng của thằng Tuân… Máu lão chợt sôi trào. Đụng quần sọt lão chợt đội lên một khối. Con Linh thấy lão sững người. Hơi ngượng, con bé toan rút tay lại. Đột nhiên, lão Dương tóm chặt tay con bé.
– Bác…
– Giúp Bác một chút… Tiền thiếu… Không sao.
Trong ánh mắt sửng sốt ngờ vực của con Linh, lão Dương kéo tay con bé dí vào đũng quần.
– A không… Trời ơi… Bác buông tay ra…
Mặc con bé hoảng hốt, lão Dương kéo tay nó ép chặt vào dương vật nóng hổi của mình. Hơi lạnh mát từ bàn tay gái trẻ thấm qua lớp vải quần sọt làm ông rùng mình sung sướng.
– Không… Bác đừng làm vậy… Con…
Con bé cố vùng tay, nhưng không thoát khỏi bàn tay mạnh khỏe của lão Dương.
– Giúp bác một chút… Con.. Con có mất gì đâu… Chỉ dùng tay thôi…
Lão thở hổn hển, gắt gao kềm chặt tay con bé ôm khít vào dương vật căng cứng của mình.
– Không ai biết đâu… Chút nữa thôi…
Con Linh cúi gằm mặt, hai gò má đỏ bừng lên làm dấu bạt tay khi nãy cũng chìm lấp không thấy. Cánh tay con bé vẫn căng cứng, nhưng không rụt lại mạnh mẽ như ban đầu.
– Ừm… Ngoan… Giúp bác chút thôi… Có ai biết đâu…
Lão Dương thì thào, giọng nói hổn hển. Con Linh cúi gằm mặt, đôi vai run rẩy, nhưng bàn tay đã thôi giẫy dụa như chấp nhận. Bàn tay con bé cứng nhắc theo ông nắm lấy khối u to lớn giữa hai chân ông. Lão Dương híp mắt mừng thầm. Túng quá làm liều mà đạt được kết quả bất ngờ.
– Con lên đây… – Ông kéo tay con bé.
– Không…
– Ngồi đây… Có ai làm gì đâu…
Con Linh thấp thỏm, không dám nhìn ông, ngồi xuống mép giường. Bờ mông con bé cong tròn hằn lên rõ mép quần lót tam giác nhỏ bên trong. Ông nuốt nước miếng cổ họng khô khan. Không còn kiên nhẫn, ông ngữa người ra giường, mông ưỡn lên, kéo phăng chiếc quần sọt xuống.
– Ahh…
Dương vật căng cứng to lớn của lão Dương bật ra trong tiếng la hãi hùng của con Linh. Con bé quay phắt người đi, toan vùng dậy. Nhưng lão Dương còn nhanh hơn. Ông níu chặt lấy cánh tay con bé, kéo ghì tại chỗ. Cơ thể con bé run rẩy nấc nghẹn khi bàn tay nho nhỏ mát lạnh của nó bị ông cưỡng ép đặt lên hạ bộ. Dù những ngón tay con Linh cứ cứng đơ, duỗi thẳng, nhưng lòng bàn tay nó bị ông ép chà qua chà lại trên thân dương vật cũng đủ làm ông sướng tê dại.
– Bác… Bác hứa là… Con… một lần này thôi…
Con Linh mím môi không dám nhìn lão Dương hỏi nhỏ.
– Ừ… Một lần thôi…
– Chỉ dùng tay… Và không được chạm vào người con…
– Ừ… Không chạm…
– Và bác sẽ không nói… Không kể cho ai nghe hết.
– Ừ… Không kể.
Lão Dương đã gấp đến độ con bé dù có muốn cái nhà lão cũng cho. Ông thả tay con bé ra, để mặc trôi nhẹ xuống bìu dái sần sùi của ông. Con Linh mím môi, mặt cúi gằm nhìn xuống sàn nhà. Bàn tay con bé run run mò lên, nhẹ nhàng cầm lấy khối thịt căng tức của ông.
– Haayyy… Ahhh
Lão Dương hít hà sung sướng nhìn thấy những ngón tay thon nhỏ ôm khít, lên xuống chậm chậm. Con bé đang thủ dâm cho ông một cách khá máy móc nhưng cũng đủ làm ông sướng muốn điên lên. Con bé cứ kéo lên, tuột xuống như đang bơm hơi làm dương vật lão Dương càng to hơn đến mức đáng sợ. Ngay cả lão cũng không nhớ từ lúc nào thằng nhỏ của mình lại hùng dũng như vậy.
Những ngón tay con Linh từ ôm sát khít dẫn bị kéo dãn ra, rồi dãn ra. Kích thước khủng bố của nó dường như đã bắt đầu thu hút chú ý của con bé. Ánh mắt con bé lén nhìn, hai gò má đỏ bừng như say rượu. Lão Dương biết, nhưng vờ như liêm dim tận hưởng không thấy gì. Tay con bé càng nhanh, sự bạo dạn càng nhiều hơn. Con Linh đã hơi xoay người lại, mặt nhìn vào hướng chân lão Dương nhưng thật sự dán chặt vào cái dương vật to lớn đung đưa trong tay.
– Hà hà… Ôi…
Lão Dương rên hừ hừ nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Lão biết mình có thể thúc đẩy sự kiện này đi một bước xa hơn. Người lão chợt hơi giật giật như sắp xuất tinh. Cơ thể xoay ngang về hướng con Linh, co rút lại. Tay lão vòng qua eo con bé xiết chặt.
– Bác… Bác làm gì…
– Nhanh nhanh… Sắp ra rồi…
Con Linh mím môi sục nhanh. Nhanh. Mặc kệ cánh tay lão Dương đang vòng quanh eo ôm ghì. Một mùi hương gái tơ thơm ngát lang vào mũi làm lão mê say. Một bàn tay lão khéo léo luồn vào mép áo đi thẳng lên.
– Ah… Đừng mà.. buông tay….
Cơ thể con bé đang co rút lại khi một bàn tay to lớn nhám xì của lão Dương ôm trọn một bầu vú. Con bé không mặc áo ngực, bên trong lớp vải thun là một khoảng da thịt trần trụi tươi mát. Một cảm giác mềm mại mát rượi làm từng tế bào của lão như nở ra.
– Một chút nữa…. Ah… Một chút nữa….
Lão Dương thở hổn hển. Má lão nhễ nhại mồ hôi áp vào tấm lưng con Linh. Mùi hương thật thơm, cảm giác mềm mại của da thịt tròn trịa làm lão mê man. Bàn tay lão không ngừng vò nắn. Bầu vú con Linh thật no tròn vun tràn ra những kẽ tay. Lão cảm nhận được cả núm vú của con bé đang trỗi dậy cộm cộm trong lòng bàn tay.
– Buông tay… Con không làm nữa… Bác…
– Chút nữa thôi… Ahh… Sắp ra rồi…
Lần này là lão nói thật. Được ôm ấp vò nắn ngực con Linh như một giấc mơ thành sự thật với lão. Mỗi ngày nhìn con bé đi làm trong chiếc áo dài ôm khít tôn lên hai bầu vú no tròn, lão Dương đã không ít lần mơ tưởng. Giờ đây, bàn tay lão đang bấu lấy nó, vo tròn. Những ngon tay lão miếc qua miếc lại se se cái núm nhỏ mềm mại sương sương.
Cơ thể con Linh căng cứng. Hơi thở nó thơm mát đang dồn dập, cùng lúc cố gắng sục thật nhanh dương vật lão Dương. Một cơn sướng khoái lang đến tận óc. Khối thịt trong tay con Linh chợt co giựt. Co giựt. Một dòng tinh nóng hổi đục quẹo như sữa bắn tuôn xối xả.
– Ah… trời ơi… – Con Linh hoảng hốt nhìn dòng sữa nhão nhẹt tung tóe đầy trên người.
Lão Dương ngã vật ra giường lim dim sung sướng. Tay lão vẫn để nguyên trong áo con Linh, mân mê nhẹ nhẹ. Con bé mím môi kéo tay ông ra. Những ngón tay ông như luyến tiếc trượt dài xuống, miếc nhẹ lên cái núm vú săn cứng bên trong áo.
– Bác đã hứa không nói với ai…
Con Linh không dám quay nhìn lão Dương còn tênh hênh lim dim trên giường. Dương vật lão mềm oặt cong vẹo sang một bên, nhỏ giọt. Con bé túm lớp áo nhơ nhớp, đứng dậy đi ngay ra ngoài. Lão Dương vẫn giữ nguyên trạng, nhắm mắt tận hưởng như muốn níu kéo từng giây từng phút đê mê.
Sáng hôm sau, 7h00:
“Cộc cộc cộc”
– Bác Dương ơi…
Tiếng thằng Tuân vang lên. Lão Dương dụi dụi mắt lồm cồm ngồi dậy. Lão nhăn nhó càu nhàu chồng cái quần sọt vào, rồi đứng dậy bước ra cửa.
– Sáng giờ Bác thấy vợ con đi đâu không ?
Câu hỏi của thằng Tuân làm lão Dương chết sững giữa đường. Bàn tay đang đưa lên chốt cửa cũng dừng lại trong không khí. Lão quay phắt lại nhìn về phía giường. Một cơ thể lõa lồ trắng ngần đang ngủ vùi trên giường lão. Con Linh úp nửa mặt lên gối, tấm chăn mỏng đắp ngang ngực để lộ cả cặp mông trần truồng đưa về phía cửa. Hai mép âm hộ còn đỏ ửng ẩm ướt chưa kịp khô. Trí nhớ chợt ùa về đầy đủ không sót một chút. Lão Dương há hốc cứ ngỡ mình còn đang mơ.
“Cộc cộc cộc”
Mặc kệ thằng Tuân gõ cửa. Lão Dương mò mẫm quay lại giường. Lão khẽ tốc chăn ra. Lão lật nhẹ cơ thể con bé. Da thịt ngồn ngộn đỏ hồng lại làm máu nóng dâng lên đầu lão. Hai tay lão mân mê cặp vú tròn trịa trong tay. Cúi xuống. Lưỡi lão lại đưa ra liếm quanh quanh bên núm, rồi mút chùn chụt ngon lành. Con Linh hơi trở người. Hơi thở nặng hơn. Dường như muốn tỉnh lại.
“Cộc cộc cộc”
– Bác Dương ơi… Bác có đó không ?
Tiếng thằng Tuân làm con Linh choàng tỉnh. Nó thảng thốt suýt hét lên thì một bàn tay thô nhám đã chặn ngay miệng.
– Tao… Tao có thấy nó đâu… Đang ngủ mà… Chắc nó đi đâu đó rồi…
Lão Dương lên liếng giọng càu nhàu. Lão lại gạt tay con Linh đang che trước ngực, vục mặt xuống. Con bé sợ cứng cả người như cử động nhỏ cũng làm chồng nó nghe thấy. Con bé cố đẩy lão Dương ra… Cố lùi người để hai bầu vú căng tròn tránh xa cái miệng thèm thuồng của lão. Nhưng lão rất mạnh, hai cánh tay như đúc bằng sắt kềm cứng hai cánh tay con bé. Miệng lão há to ngậm lấy cái núm vú đỏ hồng, mút chùn chụt say mê.
Con Linh cố vùng vẫy, nhưng không dám phát ra một âm thanh nào. Đôi môi dầy tím bầm của lão mở ra nuốt trọn cái núm nhỏ nhỏ xinh xắn… Cái lưỡi của lão như trêu tức liếm quanh quanh rồi cuốn xoáy lấy đầu vú con Linh. Con bé thở dồn, bất giác ưỡn ngực lên. Nó nhắm chặt hai mắt, buông xuôi để mặc lão Dương bú mút say mê. Tay lão không yên mò mẫm xuống giữa hai chân.
Cặp đùi thon dài trắng muốt của con bé phản đối, khép chặt. Vô tình lại kẹp cứng bàn tay lão Dương. Lão bắt đầu tác quái. Những ngón tay lão miếc miếc mân mê hai mép thịt mềm mại ẩm ướt. Ngón tay lão day day trên khối thịt bé xíu mềm như bông. Một dòng chất lỏng trơn nhầy tiết ra bao lấy ngón tay lão. Từng phân từng phân một ngón tay lão Dương tìm đường đi vào. Âm hộ con Linh thật nóng, từng múi thịt cộm cộm trơn tuột co bóp quanh ngón tay chai sần của lão.
– Ưm… Đừng mà…
Con Linh rít lên thật khẽ. Con bé bưng kín miệng, ánh mắt đỏ hồng van nài nhìn lão Dương. Ngón tay lão không dừng lại, miếc lên thành trong của âm hộ đi sâu vào. Dĩ nhiên lão Dương chẳng biết điểm G của phụ nữ là cái quái gì. Nhưng nghề dạy nghề, lâu ngày thành lão làng. Món nghề này của lão ngay cả phụ nữ sồn sồn còn van xin khóc lóc, nói gì đến một đứa con gái hơn hai mươi như con Linh.
Cơ thể con Linh giật nảy lên theo từng nhịp. Từng nhịp. Cứ như lão có thể nâng gọn cả cơ thể con bé chỉ bằng một ngón tay. Con bé úp cả cái gối lên mặt để ngăn từng tiếng nấc sung sướng đang dâng lên. Cặp đùi con bé rã rời dần mở rộng ra, bàn chân co quắp lại.
– Sao con thấy cửa dưới khóa bên trong mà… – Giọng thằng Tuân lại vang lên bên ngoài có vẻ ngờ vực.
Con Linh giật thót cả mình.
– À… Mẹ ! tao nhớ rồi. Sáng sớm nó xuống nhờ tao mở cửa. Sớm quá nên tao không nhớ…
Lão Dương vừa trả lời vừa móc móc ngoáy ngoáy trong âm hộ con bé. Hai chân con Linh chống cao, dang rộng ra hai bên… Tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ cửa mình đỏ ửng sưng tấy của con bé. Ngay ngoài kia, sau lớp cửa mỏng là thằng Tuân, không hề biết rằng người vợ trẻ xinh đẹp của nó không mảnh vải che thân đang oằn oại dưới ngón tay điêu luyện và cái miệng không ngừng nghỉ bú mút của lão Dương. Lão Dương chợt phát hiện mình rất thích trò chơi này. Cảm giác chiếm hữu vợ người khác ngay trước mũi làm lão hưng phấn muốn điên lên.
– Dạ, chắc đi mua đồ ăn sáng rồi. Sao lạ vậy ta? Đi đâu mà điện thoại cũng không mang theo. Thôi tới giờ con đi làm đây… Có gì Bác nhắn dùm vợ con nhé.
Thằng Tuân nói như tự nói với mình, chỉ riêng câu cuối là có ý nhắn nhủ. Tiếng bước chân xuống cầu thang xa dần. Trong phòng còn mỗi hơi thở nặng nề của con Linh và âm thanh nhóp nhép liên tục của lão Dương.
– Ưmmm… Đừng làm vậy nữa… Bác ơi…
– Bác ơi… Ôi…
“Bác Dương ơi…”
Đột nhiên tiếng thằng Tuân lại vang lên ngoài cửa. Con Linh giật thót, vùng mình dậy trùm kín chăn quanh người. Ngay cả lão Dương lúc nào cũng bình tĩnh, mà lần này cũng giật mình. Thằng nhỏ đi lại như mèo, lão chẳng nghe thấy. Ngay một giây trước con Linh còn rên to kêu tên lão. Lão quệt quệt ngón tay ướt đẫm vào quần. Tim còn đập thình thịch.
– Gì nữa mày ?
– Hôm qua… Vợ con có xuống thưa chuyện với Bác không ạ ? – Thằng Tuân hỏi vọng vào.
Lão Dương thở phào nhìn qua con Linh đang úp mặt vào đầu gối, đôi vai trần run rẩy.
– Có… Con vợ mày ngon lắm… À… Ngoan lắm…
Lời nói ậm ờ của lão Dương làm con Linh giật bắn mình. Không thấy mặt, nhưng cả cái cổ trắng ngần của con bé cũng đang đỏ ửng lên.
– Dạ, con cũng đoán thế. – Thằng Tuân vẫn nói tiếp.
– Con đã mượn được tiền… Bác mở cửa cho con gửi tiền nhà tháng này ạ.
– Ừm… Mà tao đang ngủ mà… – Lão Dương ậm ờ. – Tối đưa tao cũng được.
– Sao sáng nay phòng tắm bị cắt nước vậy Bác ? Con phải loay hoay một lúc mới mở nước ra được đấy. – Thằng Tuân nói.
Con Linh chợt nhìn lên ngơ ngác. Hai giây sau con bé như hiểu ra vấn đề, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm vào lão Dương. Lão Dương không biết phân bua thế nào, đành nhe răng cười cười. Con Linh mím môi giận dỗi, đứng phắt dậy. Ném cái chăn nhàu nát vào mặt lão Dương. Nó đi vào phòng tắm.
Nhìn theo cơ thể trắng hồng không mảnh vải che thân của con Linh đi vào phòng tắm, lão Dương nuốt nước miếng thật sâu. Tính ra thì đây là lần đầu lão được chiêm ngưỡng toàn bộ thân thể trần truồng của vợ thằng Tuân từ phía sau. Eo thon, mông nở cong vòng, cặp đùi tròn lẳng dài thược và cả cái tam giác hồng hồng giữa đùi đang nhóp nhép theo từng bước chân. Thân thể con bé đêm qua lão đã được dày vò thõa mãn, vậy mà giờ nhìn lại vẫn thèm thuồng y nguyên. Vợ thằng Tuân đúng là yêu tinh muốn hút hết tinh khí đàn ông. Lão Dương cười như mếu. Thế là cuộc giao dịch giữa ông và nó đã ngừng lại ?! Mà cũng không đúng. Giao dịch trưa hôm qua đã hoàn tất. Còn chuyện phát sinh tối hôm qua hoàn toàn do kế hoạch của lão. Lão đã lời to. Con Linh không hề thiếu gì lão. Lão Dương thở dài nhưng đành chịu.
Con Linh đóng sập cửa thật mạnh, diễn tả cơn tức giận đang phun trào như núi lửa.
“Bác Dương”
– Ừ…
Lão Dương kéo cái quần sọt không che được khối u lồ lộ giữa hai chân. Lão bước ra mở cửa. Thằng Tuân mặc đồ công sở chuẩn bị đi làm, hai mắt còn ngờ nghệch chưa tỉnh rượu hẳn. Nó đưa cho lão Dương tiền nhà.
– Con đưa luôn chứ để vợ con biết lại giận…
Lão Dương nhận tiền đếm xoẹt xoẹt.
– Hôm qua con giận quá… Lỡ đánh nó… Không biết nó có giận không ?
Thằng Tuân nói giọng lo lắng, ánh mắt nó vô tình lướt ra đống chăn màn hỗn độn sau lưng lão Dương. Cảm giác như một bãi chiến trường tình ái trong tuần trăng mật. Trong mũi nó còn thoang thoảng mùi tanh tanh nhờ nhợ khá quen thuộc. Chẳng phải nó và Linh sau mỗi đêm mặn nồng đều như vậy sao ? Nhưng… Ánh mắt nó chợt dừng tại một vật nhàu nát hồng hồng khá quen mắt… Như là một cái khăn tắm… Con Linh vợ nó cũng có một cái như thế. Thằng Tuân chợt qua nhìn lão Dương đang chấm chấm ngón tay lên đầu lưỡi, đếm từng tờ bạc cũ. Nó tự cười với mình, xua tan ý nghĩ hoang đường vừa chớm trong đầu. Loại khăn tắm rẻ tiền này bán đầy ngoài chợ. Vả lại, lão Dương đã già, lại ốm nhom đen nhẻm. Sẽ không bao giờ có chuyện dơ bẩn như thế xảy ra.
Dĩ nhiên, suy nghĩ riêng của thằng Tuân chả bao giờ nói cho lão Dương nghe. Cũng như lão Dương cũng đang nghĩ thầm trong bụng. “Mày cứ nhìn đi… Đống ngỗn ngang đó là tác phẩm của ông và con vợ mày đó”. Lão cũng đã nhận ra cái khăn tắm của con Linh dính bê bết tinh trùng còn nhàu nhĩ dồn đống trên giường lão. Nhưng phát hiện thì đã muộn, lão cứ làm ngơ thôi. Lão chả quan tâm đến hạnh phúc gia đình thằng Tuân có thể tan thành mây khói. Không thuê nhà nữa thì có người khác. Nhưng lão lo lắng nhất là con Linh đi thì lão không bao giờ được xơi món tươi xanh đó một lần nữa.
– Đủ rồi đấy. Mày đi làm đi. – Lão Dương toan đóng cửa.
– Hôm qua uống quá… Định đi làm mà nhức đầu quá… xin nghỉ phép hôm nay Bác ạ. – Thằng Tuân xoay người đi lên cầu thang vừa nói xuống.
Lão Dương vừa đóng cửa. Tiếng nước vòi sen liền vang lên trong phòng tắm. Con Linh đã chờ nảy giờ đến nóng ruột. Lão Dương biết lửa giận của con bé chưa nguôi. Lão không dám làm tới, lại xông vào phòng tắm một lần nữa. Thở dài. Lão tiu nghỉu ngồi xuống giường. Nhìn chiếc khăn tắm hồng hồng thêu hoa, lão chợt nhếch mép cười. Thay vì đưa khăn tắm cho con bé, sao không ngồi đây chờ con bé trần truồng chạy ra… Dù sao cũng không phải của mình. Nhìn ngắm chiêm ngưỡng gỡ gạt càng nhiều càng có lời.
Lão Dương không phải chờ lâu. 3 phút sau. Cửa phòng tắm bật mở. Con Linh vẻ mặt lạnh lùng bước thẳng ra ngoài. Cơ thể lõa lồ của con bé lấm tấm nước. Làn da đỏ hồng căng bóng tuổi thanh xuân làm nước miếng lão Dương dâng tràn. Hai bầu vú căng tròn đều đặn nảy tưng tưng. Chùm lông phơn phớt dính sát vào vùng mu hồng hào khin khít. Con bé mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của lão Dương.
Bước lại bên giường với lấy cái khăn tắm. Con bé lật qua lật lại cái khăn tránh đi mấy chỗ dính tinh trùng, lau người. Lão Dương im lặng nuốt xuống từng ngụm, ánh mắt không rời từng phân nhỏ trên cơ thể trần truồng của con Linh. Lão cảm nhận được con bé đang trừng phạt mình. Không nhanh không chậm lau khô người. Chẳng buồn che đậy gì. Hình phạt này đối với trái tim già cỗi 60 năm của lão Dương là quá tàn nhẫn. Lão quay mặt đi, không dám nhìn nữa. Sợ chỉ vài giây nữa là máu nóng phải xịt ra mũi.
Đột nhiên con Linh ngồi thừ xuống giường. Vẻ mặt lạnh lùng đắt thắng biến đâu mất. Con bé thất thần ném chiếc khăn sang bên cạnh, úp mặt vào đầu gối. Đôi vai rung lên như muốn khóc.
– Sao vậy ? – Lão Dương ngạc nhiên hỏi.
– Bây giờ làm sao đây ? – Con Linh mếu máo. – Hôm qua con chỉ quấn mỗi cái khăn tắm… Bây giờ ảnh lại trên lầu… Làm sao con lên như vậy được…
Lão Dương bừng tỉnh. Hai mắt lão sáng lên. Chuyện này khó khăn đây. Nhưng không phải khó khăn luôn đi chung với cơ hội sao ?
– Bác… Bác phải chịu trách nhiệm cho chuyện này… – Con Linh mắt rưng rưng mếu máo. – Do Bác hết… Bác ác lắm… Bác hại con… Chuyện này mà anh Tuân biết con nhảy lầu chết cho Bác hài lòng.
– Ấy ấy… Nói cái gì mà ghê vậy ?! Chuyện không nghiêm trọng như vậy mà… – Lão Dương cũng lo lắng khuyên nhủ.
– Hu hu… Con đi chết đây…
– Haizz…Cũng tại thằng chồng mày… Công việc không đi làm… Tự dưng ở nhà… Vậy mới khó.
– Đúng rồi…
Đột nhiên con Linh mừng rỡ reo lên. Con bé chộp tay lão Dương như quên bẵng đi cơn tức giận vừa rồi.
– Con nhớ ra rồi…
Hai chân con bé buông thỏng phơi bày nửa thân trước trắng nõn nà trước mặt lão Dương. Mùi xà bông thơm ngát ập vào mũi làm lão dại ra.
– Con còn bộ đồ dơ giặt phơi hôm qua trên sân thượng… Chiều qua con quên lấy vào… May quá… May quá…
Lão Dương hít hà ngồi sát lại. Cánh tay lão như vô tình choàng qua eo con bé. Vuốt ve.
– Bác… Bác lên sân thượng lấy xuống cho con đi… – Con Linh để mặc lão vuốt ve tấm lưng trần trụi, mắt dán chặt vào hai bầu vú của nó.
– E hèm… Vậy… Vậy có nên trả công cho Bác chút gì không ? – Lão chép chép miệng, tay lén lút đưa vào mân mê bầu vú nặng trĩu.
– Hừ… Dẹp đi… Mọi chuyện là do ai… Bác còn muốn thế nào ? – Con Linh gạt phắt bàn tay sàm sỡ của lão.
Trong ánh mắt giận dữ của con Linh, lão Dương như quả bóng xì hơi. Lão gật gật đầu cam chịu không dám cò kè nữa. Lão đứng dậy, khoát áo đi lên lầu. Hai phút sau, lão Dương về phòng mang theo một bộ đồ thun. Cũng đúng bộ mà con Linh đã mặc trưa hôm qua, do lão xuất tinh làm dơ. Con bé mừng lắm, dằn ngay lấy. Chồng ngay vào người.
– Con… Con có thể nào… Giúp Bác một lần… Một lần cuối cùng thôi…
Lão Dương nói lí nhí như đứa trẻ mắc lỗi. Hạ thể lão vẫn còn dựng đứng như cột buồm nằm ngang. Con Linh trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi. Nhưng biểu hiện của lão thật sự rất tội nghiệp. Tội đến buồn cười.
– Bác mới đi ngang phòng… Thằng Tuân ngủ rồi… Ngáy ro ro… Chậm chút chắc không sao đâu… Bằng tay thôi cũng được… Bằng tay thôi…
Con Linh mím môi dùng dằn. Con bé muốn bỏ đi ngay, lại thấy tội tội lão Dương. Vẻ hùng hổ cau có của lão thường ngày đâu mất hết… Thay bằng vẻ yếu ớt khổ sở con bé chưa thấy bao giờ.
– Thôi được… Nhưng Bác hứa là phải ra nhanh… Con không muốn có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Nghe con Linh đáp ứng làm lão Dương sướng rơn. Điều này có ý nghĩa sâu xa. Đây không phải là một cuộc giao dịch. Cũng không phải là âm mưu lừa gạt. Mà là sự thương cảm. Con bé đã chấp nhận giúp ông lần này, thì sẽ có lần sau. Lần sau nữa.
Lão Dương mừng rỡ như trẻ con được quà. Lão tuột phăng quần áo. Lão lại đưa tay nắm áo con Linh toan kéo lên.
– Bác làm gì vậy ? – Con Linh dằn lại. – Con chỉ làm tay thôi.
– Ừ… Làm tay mà… Nhưng làm tay cũng có thể dính dơ lên áo. Như hôm qua vậy. – Lão Dương kiên nhẫn giải thích. – Mà con còn đúng bộ đồ này thôi.
Con Linh mím môi suy nghĩ. Mấy lần định thôi không làm nữa, nhưng ánh mắt lão Dương như van như nài làm nó động lòng. Con bé đành chịu, tự cởi áo. Suy nghĩ chút, tuột luôn chiếc quần. Lão Dương nắm tay kéo con Linh không mảnh vải che thân đi về phía giường. Tim lão cũng đập rộn ràng cảm giác cứ như đêm tân hôn của mình 35 năm trước.
Lão nằm ngang xuống giường, tênh hênh chĩa thẳng dương vật vào khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của con Linh. Con bé khép chặt hai đùi, tay che ngang ngực như cố che đi cơ thể trần truồng dù lão Dương đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Con Linh mím môi ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé như đã quen thuộc nắm khít lấy dương vật lão Dương. Bắt đầu sục, từ chậm chậm đến nhanh nhanh.
Lão Dương hít hà sung sướng. Ánh mắt lão say mê nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ hồng vì ngượng của con Linh. Con bé thật xinh. Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài rậm. Sống mũi cong cong, phập phồng căng thẳng. Đôi môi con bé mím lại. Chiếc cổ trắng ngần khẽ nuốt lên xuống. Một tay con bé chống xuống giường, tay kia nhấp nhô lên xuống làm hai bầu vú núng nính nhảy múa trước mặt ông. Phụ nữ đều đẹp, nhưng đẹp nhất có lẽ là lúc khỏa thân ngượng ngùng như thế này. Phải chi… Lão Dương chợt nhớ đến cảnh tượng đêm qua. Đôi môi đó mút chặt lấy cái dương vật mềm oặt của thằng Tuân. Con bé đêm qua đã động tình. Dĩ nhiên vì lý do đó đã giúp lão dễ dàng đắc thủ. Phải chi… Chiếc cổ thon dài của con Linh lại khe khẽ nuốt xuống.
– Con… Con có thể… Có thể… Hôn nó chút không ?
Lão Dương ấp úng gợi ý. Lão đinh ninh câu trả lời của con Linh là một chữ Không cụt lủng. Nhưng lạ lùng là con bé không nói gì. Hai gò má đỏ bừng như say rượu. Không dám đón ánh mắt hừng hực của lão Dương. Con bé vén nhẹ mái tóc lòa xòa qua vành tai. Cúi người xuống. Lão Dương thấy mình ngưng thở. Nhìn đôi môi con bé hé mở hôn nhẹ lên cái đầu bóng lưỡng. Cái lưỡi đỏ au nhỏ xíu của con bé đưa ra, liếm nhẹ nhẹ. Đôi môi chúm chím mở lớn bao lấy dương vật lão.
– Ah… Con tuyệt quá…
Lão Dương thở mạnh, xuýt xoa. Dáng người con Linh cong xuống, da thịt bóng loáng lồ lộ trước mặt ông. Đôi mắt con bé khép chặt, tóc vén gọn qua vành tai, miệng há rộng nuốt lấy khúc thịt của lão Dương. Lão hít hà sung sướng. Vươn tay vuốt ve tấm lưng mịn màn của con bé. Khu lão luồn lên trước liền được cánh tay con bé giở lên, như cho phép lão mân mê bầu vú mơn mởn.
Lão sướng rơn người. Bàn tay thô ráp được tự do nhào nặn bầu vú con Linh. Ngón tay lão kẹp lại se se hai cái núm đang săn cứng lên. Ngực con bé phập phồng liên tục. Dương vật lão từ hoạt động hôm qua đến giờ vẫn chưa được rửa sạch. Vậy mà con Linh ngậm mút thật sâu, chưa hề nhíu mày khó chịu một lần. Con bé dường như thường xuyên làm chuyện này với thằng Tuân. Mùi đàn ông cũng tương tự như sầu riêng, không ăn thì thôi, ăn rồi sẽ bị nghiện. Lão Dương dám cá rằng cửa mình con Linh lúc này đã ướt đẫm. Điều đó có nghĩa rằng, miễn lão đừng hấp tấp, từng chút từng chút một, con Linh sẽ cho lão chịch một lần nữa. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Lão Dương chợt nhỏm người choàng qua ôm lấy vòng eo con Linh. Con bé còn đang ngậm chặt khối thịt trong miệng chưa hiểu gì thì tay lão đã nhấc một bên chân nó choàng qua ngực lão.
– Bác làm gì vậy… Đừng… – Con Linh rít lên, toan vùng dậy.
– Bác làm con sướng… Cho Bác ăn nhé… – Hai tay ôm bóp nghiến lấy cặp mông nảy nở săn chắc của con Linh, kéo sát lên.
– Ưmmm… Không được.
Con Linh phản đối, nhưng không quyết liệt. Hơi thở ấm nóng của lão làm con bé cứng đờ.
Lão Dương nhìn thật kỹ cửa mình con Linh. Hai mép âm hộ con bé đỏ mọng nước, lúng phúng vài sợi lông tơ. Giữa hai mép môi hé mở là một khối thịt đỏ hỏn nhú nhú. Lão chưa bao giờ thấy một cái âm hộ non tơ ngon lành như vậy. Ngay cả của vợ lão khi còn trẻ cũng bờm sờm rậm rạp da thịt nhão nhoẹt. Khi xưa không ít lần lão liếm mút lồn vợ, nhưng đều là thực hiện bổn phận. Chẳng vui thích gì. Lão Dương liếm liếm môi thèm thuồng. Lão le lưỡi liếm một đường mạnh mẽ sẻ đôi hai mép thịt mọng nước. Rồi há miệng ngậm kín lấy nó mút mạnh.
– Ưmmm…
Con Linh oằn người rên lớn. Mông con bé cong cớn ưỡn ngược ra sau. Miệng lão Dương tràn ngập mùi ái tình của con bé. Lão thấy nó thật ngon. Hơi thoang thoảng tanh tanh lại có vị ngòn ngọt lạ kì. Lão liếm thật sâu, mút thật sạch như muốn rút hết sự tươi trẻ mơn mởn trong cơ thể này.
– Ôi… Bác ơi… Con chết mất…. Ôi…
Con Linh há hốc, hai mắt nhắm nghiền. Mặt con bé áp chặt vào hạ thể lão Dương, gối thẳng lên cái dương vật căng bóng của lão. Lão Dương càng vét càng hăng. Tay lão như muốn xé đôi cặp mông con bé ra để miệng lão nạo sâu vào. Thật sâu vào.
– Ưmmm… Con sướng quá Bác ơi… Ôi… Con thích quá…
Con Linh như bản năng trỗi dậy. Há miệng mút lấy dương vật lão Dương nuốt sâu đến cuống họng. Miệng con bé phát ra những tiếng ư ử tắt nghẽn. Đầu không ngừng nhấp nhô như muốn lấy dương vật lão Dương ra để trả thù cái miệng độc ác của ông. Lão Dương không thể không ngừng lại thở dốc. Cơn sướng khoái đang làm lão muốn buông xuôi tất cả. Lão muốn để mặc nó bùng nổ xối xả lấp kín miệng con bé.
Nhưng không được, nôn nóng sẽ để lại nhiều nuối tiếc. Lão vỗ vô mông con Linh, ra hiệu cho nó dừng lại.
Con Linh mặt mũi đỏ hồng lấm tấm mồ hôi, rõ ràng đã động tình. Con bé không phản đối để mặc lão Dương ngồi dậy quỳ gối phía sau. Con bé tự động quỳ bò sấp xuống, mông vểnh lên cao. Giờ phút này chẳng cần ai nhúng nhường xin phép vẽ chuyện. Lão Dương hít thở thật sâu để cơn sướng dịu xuống. Lão gập người ôm lấy tấm lưng thon dài của con Linh, tay luồn xuống xoa nắn hai bầu vú. Lưỡi lão liếm dọc sống lưng con vòng của con bé. Liếm ngược lên cặp mông. Tay lão mân mê bóp chặt cặp mông tròn trịa, vạch chúng ra. Trước ánh mắt đỏ hồng của lão là một lỗ hậu môn đỏ hồng nhăn nhún. Con Linh thở gấp.
– Bác… đừng… Á… Đừng… Kì quá…
Con bé kêu rít lên khi mặt lão Dương úp thẳng vào mông nó. Lưỡi lão nóng hổi liếm dọc lỗ hậu môn là bụng con bé co thắt lại. Lão lại cúi xuống thấp liếm dọc một đường qua hết âm hộ nhòe nhoẹt lên đến hậu môn con bé. Con Linh cả người mềm nhũn. Hai cánh tay đột nhiên như yếu đi rũ xuống làm cơ thể bẹp dí trên giường. Lão Dương liếm liếm mép khẽ cười một mình. Lão đã thành công. Sau lần này dù có phải bỏ thuốc ngủ cho chồng uống con Linh cũng làm để được xuống đây cho lão chịch. Cái đó là sự tự tin tuyệt đối của một kẻ chiến thắng.
Lão cầm dương vật căng bóng tím bầm của mình, quét quét dọc hai mép âm hộ hé mở chờ đợi của con Linh. Khẽ chèn ép một chút. Ót – một phát lút cán.
– Ahhh… Ôi…
Con Linh bóp vẹo cả tấm nện giường. Mông con bé nảy nảy lên từng nhịp. Dương vật lão Dương ra vào, ra vào kéo theo thật nhiều nước. Nước nhờn tứa ra chảy dài xuống đùi con bé thấm ướt cả nệm giường.
– Ưmmm…
Hai tay bóp nghiến cặp mông, lão Dương nhấp thật nhanh. Thật mạnh. Từng cú thúc đều lút cán. Từng cú dập đều vang lên âm thanh da thịt chát chúa. Cặp mông trắng nõn giờ đã tấy đỏ, đầy dấu tay ngang dọc. Vợ thằng Tuân được nó nâng niu từng chút một, giờ lọt vào tay lão Dương lại bị dày vò một cách không thương tiếc. Nhưng có một điều đảm bảo là sự mạnh bạo của lão Dương chắc chắn sẽ làm con Linh không bao giờ quên. Cả căn phòng tràn ngập hương vị tình ái dồn nén từ đêm qua đến hôm nay. Trên chiếc giường nhỏ ọp ẹp lắc lư. Hai cơ thể trần truồng rít gào dính chặt vào nhau. Con Linh há hốc rên rỉ quên trời đất, quên cả việc chồng nó đang ở trên kia chỉ cách 2 tầng lầu. Tay con bé vít ngược ra sau kéo ghì lấy chân lão Dương.
– Con sướng quá… bác ơi… Con sắp… Ôi… Ôi…
Một dòng nước ấm ồ ạt tràn ra từ trong cơ thể con Linh. Lão Dương giữ người cứng đờ sâu trong âm hộ con bé. Lão rùng mình. Bao nhiêu tinh hoa chắc chiu khó nhọc trong cơ thể gầy còm của lão phun xối xả vào sâu trong âm hộ con bé. Cả hai cơ thể phì phò mệt nhọc ngã ngang trên giường. Vẫn không rời nhau. Dương vật lão vẫn nuối tiếc chậm rãi co rút. Tay lão vẫn ôm ghì cơ thể con Linh, mân mê xoa nắn hai bầu vú.
– Con phải lên rồi…
Sau năm phút, con Linh thì thào thật nhỏ. Con bé gỡ tay lão Dương ra khỏi người. “Con phải lên rồi” Con Linh vậy mà nói với lão Dương một câu nói như thế. Cứ như một người vợ nuối tiếc khi phải rời xa vòng tay của chồng, đi làm một công việc không tình nguyện. Lão Dương ngồi dậy với con bé. Nâng gương mặt xinh đẹp hồng hào xuân tình của con Linh, thật chậm lão nhẹ nhàng sát lại. Con bé thoáng đỏ mặt nhưng không quay đi, thản nhiên đón nhận nụ hôn của lão Dương. Đôi môi con bé hé mở cho phép lưỡi lão lùa vào mang theo hương vị kì lạ mà quen thuộc. Con Linh thở gấp nhận ra miệng lão tràn ngập mùi vị dâm thủy của chính nó.
Sau lần đó, lão Dương và con Linh không ít lần vụng trộm. Địa điểm thường xuyên thay đổi. Từ phòng ngủ của lão, đến phòng tắm, sân thượng đến cả phòng ngủ vợ chồng con Linh cũng được xem là nơi tăng cao cảm xúc. Nhưng 6 tháng sau, một sự kiện làm mọi thứ chấm dứt.
Tôi biết bạn đang nghĩ gì ? Không, họ không bị phát hiện. Mà do con Linh có bầu. Không nên đặt câu hỏi, ai là tác giả của cái thai? Nhưng điều tôi có thể khẳng định, người vui mừng nhất trong việc này lại chính là thằng Tuân. Con Linh và thằng Tuân đến với nhau không được gia đình hai bên chấp thuận. Hai đứa kiên quyết tự đăng ký kết hôn ra ngoài tự lập. Giờ đây, gia đình vốn ít con cháu của thằng Tuân, nhận được tin, lập tức mở rộng cửa đón hai đứa trở về.
Một ngày của ba tháng sau.
Lão Dương chán chường nằm trên võng đung đưa phe phẩy cây quạt. Lão chép chép miệng ngáp dài. Chợt một từ ngoài cửa một đôi nam nữ đi vào. Lão nheo mắt nhìn. Vòng eo thật gọn, hông nở hình chữ S, một cặp đùi tròn lẳng thật dài.
– Chào Bác… Cho hỏi ở đây có phòng cho thuê phải không ạ ?
– Ờ… ờ… Có chớ.