Vào thời nhà Đường, có một gia đình nhà nghèo ở Phúc Châu – Giang Tây. Không may, ông chồng họ Hứa qua đời khi còn trẻ, để lại cô vợ góa cùng đứa con thơ, gia cảnh lâm ly bi đát.
Từ khi góa chồng, theo truyền thống thì bà vợ không được tái hôn mà cứ thế nuôi đứa con trai của mình (phu tử tòng tử).
Dù nhà nghèo nhưng đứa con trai lại có chí lớn, rất chăm chỉ học tập. Thời gian trôi nhanh, mới đó mà chàng ta đã tròn 20 tuổi. Bà hứa vừa mừng vừa lo, mừng vì con trai mình có chí lớn, lo vì con trai – Hứa Đông mình mãi chưa chịu lấy vợ (ở thời xưa, nữ sẽ kết hôn ở tuổi 15 16, còn nam sẽ kết hôn ở khoảng 18 tuổi)
Hứa Đông cũng muốn lấy vợ từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền lấy vợ. Cả gia đình chỉ trông mong vào đồng tiền làm thuê, giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi đến đáng thương, chỉ vừa đủ ăn, làm sao có tiền tích trữ để cho con trai lấy vợ.
Bà Hứa đã cố gắng đi khắp nơi vay mượn, nhưng làm ai dám cho một người không có khả năng chi trả như bà vay.
Bà Hứa mất ăn mất ngủ, Hứa Đông là người đứa con trai duy nhất của nhà họ Hứa, chả nhẽ lại không lấy vợ được cho nó, nếu mà nó không lấy được vợ thì nhà họ hứa chẳng phải là tuyệt tử tuyệt tôn sao.
“Làm sao để vay được tiền bây giờ?”
Bà Hứa dằn vặt suy nghĩ, nếu đi vay tiền, thì bao giờ mình mới có tiền trả nổi, nếu Hứa Đông sau này may mắn đỗ đạt thì còn có cơ hội. Nhưng nếu nó không đỗ đạt thành danh thì sao? Chẳng phải là nhà họ Hứa kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một người…
“Nhà họ Hứa được cứu rồi.”
Nàng bất giác kêu lên.
“Chỉ cần tìm được Doanh Doanh, nhà họ Hứa sẽ được cứu, Doanh Doanh nhất định sẽ cho nàng mượn.”
Doanh Doanh là ai?
Thực ra, Doanh Doanh và bà Hứa là bạn nối khố, cả hai rất thân thiết với nhau. Năm 15 tuổi thì Doanh Doanh phải chia tay với bà Hứa để đến Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng của Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh, nhất định cô ta sẽ giúp bà.
Nghĩ là làm, bà Hứa vội khăn gói đến Hàng Châu để nhờ cô bạn thân giúp đỡ, bà cũng nói rõ với Hứa Đông là bà sẽ xuôi dòng Dương Tử để đến Hàng Châu tìm cô bạn mình.
Dòng Dương Tử chảy xiết, thuyền đến Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Tuy bà đã đến nơi nhưng bà lại không biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may mà bà còn nhớ chồng của Doanh Doanh họ Diệp, gia đình làm nghề buôn vải.
– Xin lỗi, anh có biết tiệm vải nhà họ Diệp ở đâu không?
Bà Hứa đi trên phố, hỏi bất cứ ai gặp được trên đường, và được người ta chỉ vào một tiệm vải cách đó không xa.
Vào tiệm vải, bà Hứa gặp một ông lão.
– Chào ông, xin hỏi đây có phải tiệm vải nhà họ Diệp không?
– Vâng. – Ông già đáp.
– Ông chủ có ở đây không?
– Có, tôi là ông chủ ở đây.
Bà Hứa nhìn ông già khoảng 60 tuổi, chắc không phải là chồng của Doanh Doanh rồi:
– Xin lỗi, nhưng ông có người vợ nào tên Doanh Doanh không?
Ông già mỉm cười đáp:
– Tôi có 3 người vợ, nhưng không có người vợ nào tên Doanh Doanh cả.
Bà Hứa thất vọng chuẩn bị rời đi, tuy nhiên vẫn không cam lòng, quay lại hỏi:
– Xin lỗi, ở Hàng Châu có tiệm vải của nhà họ Diệp nào khác nữa không?
– Không, chỉ có mình nhà tôi.
Bà Hứa hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lúc nàng ta đang bối rối không biết làm sao thì ông già đã mở cho cô một con đường mới:
– Khoan đã, tôi nhớ hơn 10 năm trước, có một tiệm vải nhà họ Diệp khác nữa, nhưng họ đã phá sản. Đúng rồi, vợ ông ta cũng tên là Doanh Doanh.
– Thật sao? – Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) mừng khôn xiết.
– Ông có biết nhà đó hiện giờ đang ở đâu không?
– Hình như bên cạnh đền Trịnh Châu.
– Cảm ơn ông, tôi xin phép đi trước.
– Chào cô.
Bà Hứa nhanh chóng tìm được đến đền Trịnh Châu. Vừa đến nơi, thấy có một túp lều nhỏ bên cạnh đền, một người phụ nữ đang ngồi giặt đồ ở bên ngoài.
– Doanh Doanh.
Dù cách nhau 20 năm nhưng Doanh Doanh vẫn không thay đổi mấy, vừa gặp là nhận ra ngay.
– Ngọc Mai.
Cả hai ôm chầm lấy nhau và khóc trong sung sướng.
– Ngọc Mai, cái gì đưa bà đến đây?
Bà Hứa nhìn túp lều bé nhỏ của Doanh Doanh, biết ngay khả năng tài chính của cô ấy:
– Thôi, đừng nhắc tới nữa.
Dù vậy, bà Hứa vẫn kể lể cho Doanh Doanh biết lý do mà mình đến đây, kể xong rồi bà nói:
– Nhìn bà thế này, tui cũng biết là bà nghèo giống tui, đâu thể cho tui vay…
Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:
– Cho bà vay, tui còn không đủ ăn đây.
– Tui biết mà, thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa.
– Nếu bà muốn cưới vợ cho con, thì tui có thể giúp được.
– Nhưng tui làm gì có tiền?
– Bà không mất xu nào đâu.
– Làm sao có thể?
Doanh Doanh cười nói:
– Tui có quen một cô nàng khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi một chút, khoảng 28 tuổi thôi, lại vừa mới mất chồng, đang rất muốn tái giá.
Bà Hứa nghe vậy thì hơi do dự một chút:
– Cưới một cô góa chồng cho con tui, sợ người ta sẽ chê cười.
– Bà ngốc thế, ở đây là Hàng Châu, nếu đưa nàng ta đến Giang Tây nhà bà thì làm sao mà người ta biết được cô ta là góa phụ chứ?
Bà Hứa nghe xong thấy cũng có lý, dù sao bà cũng chả có tiền, tìm được cô con dâu mà không đòi sính lễ thì còn gì bằng.
– Được rồi, thế bao giờ bà cho tui đi gặp con dâu tương lai đây?
– Không cần gặp đâu, tui đảm bảo cô ta sẽ đồng ý lấy con bà.
– Thế tui phải làm sao?
– Chiều nay bà cứ đến bến tàu chờ thuyền về Giang Tây. Tui sẽ nói nàng ta đến gặp nàng rồi cùng bà về Giang Tây một thể.
Bà Hứa gật đầu, vội chào bạn, nhanh chóng trở lại bến tàu đề đặt một chiếc thuyền về Giang Tây.
Buổi chiều, Bà Hứa cứ thấp thỏm chờ cô con dâu tương lai xuất hiện. Mới đầu giờ chiều đã có một người phụ nữ trung niên cúi đầu đi đến.
– Bà Hứa, tôi là người mà Doanh Doanh giới thiệu cho bà.
Bà Hứa nhìn lên, người phụ nữ trước mặt bà hết sức xinh đẹp, trang điểm kỹ càng. Bà Hứa mừng không xiết, vội nói:
– Đúng rồi, chúng ta lên thuyền sớm thôi.
Nói rồi bà Hứa dắt tay nàng ta lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ lướt đi nhẹ nhàng, hướng thẳng đến Giang Tây.
Trong khoang thuyền, bà Hứa ngắm kỹ cô con dâu, hình bà đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà không nhớ rõ.
Bà Hứa ngắm kỹ một lần nữa, chợt giật mình nhận ra.
– Bà là Doanh Doanh.
Doanh Doanh lúc này trang điểm trở nên rất xinh đẹp, ngước mặt lên nhìn bà Hứa rồi cười nhẹ.
– Doanh Doanh, bà đang đùa cái gì vậy, thuyền rời bến lâu lắm rồi, con dâu của tui đâu?
– Ngọc Mai, đừng lo lắng, thực ra chả có góa phụ 28 tuổi nào cả. Tui nói dối cô đấy.
– Bà thật ghê gớm, thế vợ của con trai tui thì tính sao đây?
– Vợ của con trai bà, là tui đây…
– Cái gì? Bà…
– Đúng… tui muốn tái giá với con trai bà.
– Bà đùa sao, bà 36 tuổi rồi đấy.
– Nhưng tui trang điểm lên, diện đồ vào thì khác gì con gái đang tuổi 27 28 tuổi đâu. Vừa nãy chả phải bà còn không nhận ra sao?
– Nhưng mà… bà sao có thể làm con dâu của tui.
– Bà ơi, mình nghèo thì quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Bà thử nghĩ xem, ngoại trừ tui ra thì làm gì có con nào lại muốn gả một gia đình nghèo như bà chứ.
Bà Hứa nghe vậy chợt trầm tư suy nghĩ: “Doanh Doanh nói cũng có lý, nàng ta đã bằng lòng lấy con trai mình thì cũng được, ít ra con mình còn yên phận mà học hành.”
– Doanh Doanh, tui không biết phải cảm ơn bà sao cho đủ nữa.
Bà Hứa nhìn Doanh Doanh, xúc động nói.
Thuyền đi ngược dòng, phải mấy ngày sau mới đến nơi, bà Hứa nắm tay Doanh Doanh cùng trở về nhà. Vừa vào nhà, bà gọi Hứa Đông đến:
– Hứa Đông, chắc con cũng biết nhà mình rất nghèo, nên lần này đến Hàng Châu mẹ chỉ có thể tìm được cho con người phụ nữ khoảng 28 tuổi thôi.
Hứa Đông là một người con hiếu thảo, lập tức đáp:
– Mẹ đừng lo, chỉ cần cô ấy bằng lòng lấy con là được rồi, tuổi tác đối với con không quan trọng.
Nhìn đứa con trai ngoan ngoãn của mình, trong lòng có chút nghèn nghẹn, bà nói:
– Được rồi, nhà mình nghèo, không có tiền tổ chức lễ thành hôn cho con, nay con với vợ con quỳ xuống tạ lễ là được rồi.
Hứa Đông và Doanh Doanh nhanh chóng quỳ xuống.
– Nhất bái thiên địa.
– Nhị bái cao đường.
Nhìn cô bạn cũ đang quỳ trước mặt, bà Hứa có chút xấu hổ, vội nói lớn:
– Phu thê giao bái.
Sau khi hành lễ xong, vợ chồng được đưa luôn vào buồng tân hôn.
Thực ra nhà họ Hứa rất nghèo, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Đôi vợ chồng mới cưới ngủ trong phòng ngủ, còn bà Hứa nằm ngoài phòng khách, hai căn phòng này chỉ cách nhau một tấm rèm, bất cứ âm thanh nào của vợ chồng trẻ bà cũng nghe rõ.
Sau tấm rèm, ban đầu chỉ là sự im lặng chết chóc, bà Hứa không khỏi lo lắng:
“Liệu Doanh Doanh có quan hệ với Hứa Đông không? Phải chăng nàng ta chỉ đồng ý cưới chứ không đồng ý quan hệ? Như vậy có thực sự ổn không?”
Đang lo lắng thì chợt bà Hứa nghe đến tiếng “sột soạt” phía sau tấm rèm.
“Ừm… có vẻ hai bọn họ đang cởi quần áo.”
Phía sau tấm rèm, lại có âm thanh “nhóp nhép…”
“Hai người họ chắc đang hôn nhau. Ai hôn trước nhỉ? Hứa Đông thật thà như thế chắc Doanh Doanh là người chủ động.”
Phía sau tấm rèm, nụ hôn ngày càng nồng cháy…
“Hai đứa chúng nó động tình thật rồi.”
Lát sau, từ bên kia phát ra tiếng “cạch” nho nhỏ.
“Chà, chúng nó bắt đầu quan hệ rồi.”
“Cót… két… cót… két…” âm thanh nhịp nhàng từ bên kia truyền đến.
“Ái chà, Hứa Đông quả là một chàng trai khỏe mạnh”.
Cùng với tiếng “cót… két…” là tiếng thở dốc của đứa con trai, cộng với tiếng thở dốc không ngừng đó là âm thanh rên rỉ nho nhỏ của người phụ nữ.
“Sắp xong rồi… Doanh Doanh 10 năm không nếm mùi đàn ông… Đêm nay nàng rên rỉ không khác gì một trinh nữ…”
Tiếng rên càng ngày càng nhiều và to hơn…
Tiếng va đập từ giường phát ra ngày càng chát chúa.
Đứa con trai không còn thở dốc nữa mà bắt đầu gầm gừ rồi.
Tiếng rên của cô nàng trở nên đầy mê hoặc.
“Nàng ta rên rỉ dâm đãng thật… Chồng nàng ta trước đây hẳn rất thích tiếng rên của nàng…”
Tiếng rên của nàng càng ngày càng lớn, cô nàng trở nên mất kiểm soát, tiếng rên của nàng đã trở thành những tiếng hét lớn.
Tiếng gầm gừ của con đực cũng trở thành những tiếng rít điên cuồng.
Rồi chợt mọi thứ im lặng… không còn âm thanh nào nữa…
Đột nhiên, Hứa Đông vươn đầu ra khỏi tấm rèm, sợ hãi nói:
– Vợ con chết rồi…
Hứa Đông với vẻ mặt đầy sợ hãi, run rẩy cầu xin mẹ giúp đỡ.
Bà Hứa giật mình, vội mở vén rèm bước vào phòng.
Trong phòng, ngọn nến đã cháy gần hết, trên giường, Doanh Doanh nằm bất động.
Bà Hứa tim đập thình thịch, nhìn Doanh Doanh trần truồng nằm ngửa, da thịt trắng nõn nà hiện ra trước mắt. Dù đã là một phụ nữ trung niên ngoài 30 tuổi, nhưng Doanh Doanh vẫn toát lên vẻ hấp dẫn quyến rũ: Cặp đùi thon thả hững hờ tách ra khiến đám lông đen nhánh giữa hai chân cũng trở nên lớn hơn, khuôn mặt nàng trắng hồng đầy đáng yêu, hai bầu vú trắng nõn đang vểnh lên dù nàng đang nằm ngửa…
Nhìn cảnh này, bà Hứa biết ngay Doanh Doanh chưa chết, chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi.
Bà Hứa bước đến bên giường, ngồi cạnh Doanh Doanh, khẽ lay nhẹ Doanh Doanh.
Một lát sau, Doanh Doanh rên rỉ, khẽ thở dài một hơi rồi tỉnh dậy.
– Doanh Doanh, bà bị gì thế? – Bà Hứa quan tâm hỏi.
Doanh Doanh đỏ mặt nhìn bà Hứa:
– Tui bị ngất thì phải.
– Bà bị bệnh à, sao lại ngất đi.
– Tui không bị bệnh, là do tui sướng quá, nên mới ngất đi.
– Sướng quá, ngất đi…
Bà Hứa không tin điều đó. Bởi vì thời đó, phụ nữ luôn tuân theo lễ giáo phong kiến, trên giường không dám hưởng thụ quá nhiều. Bà Hứa kết hôn mấy năm cũng chưa từng trải qua khoái cảm, tất cả chỉ là cố phục vụ chồng. Bà không thể tưởng tượng một người phụ nữ lại ngất đi vì sướng. Vì thế bà nắm lấy tay Doanh Doanh:
– Tui không tin đâu, làm sao mà sướng đến ngất đi được.
– Thật mà…
Hai mắt Doanh Doanh sáng lên, như thể cô đang hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy:
– Anh Hứa Đông “chuyện ấy” rất giỏi.
– Vô lý, Hứa Đông lần đầu quan hệ thì làm gì có kinh nghiệm mà bà dám nói là nó giỏi.
– Anh ấy trời sinh đã thế rồi, cứ hùng hục làm tui chết mê chết mệt, không những thế mà anh ấy còn dai nữa, chơi mãi mà không thấy ra, tui ra đến lần thứ 3 rồi, không chịu nổi nữa, nên…
Bà Hứa nghe xong không khỏi mừng thầm trong lòng.
– Này Doanh Doanh, tui vẫn không hiểu, bà lấy chồng mấy năm, có…
– Ừ, tui lấy chồng 7 năm, chưa lần nào bị ngất như thế cả, không ngờ lại bị con bà…
Doanh Doanh vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo vào:
– Được rồi, Ngọc Mai, tui đi đây.
Bà Hứa sửng sốt:
– Cái gì? Đi? Đi đâu?
– Trở lại Hàng Châu.
Bà Hứa càng ngạc nhiên:
– Này, không phải bà đã gả cho con trai tui sao?
– Đúng rồi, nhưng mọi chuyện đã xong rồi, tui đã cưới con bà, giờ tui phải quay về.
– Cái gì, bà tính trốn à?
– Cái gì mà trốn, tui đã giúp bà rồi mà, còn ở đây làm gì nữa.
Bà Hứa không khỏi lo lắng, mới cưới vợ cho con xong, chỉ trong một đêm, cô dâu lại bỏ đi…
– Doanh Doanh, bà không thể đi được.
Bà Hứa van nài, thiếu điều quỳ xuống.
– Nếu bây giờ mà tui nói với con trai là vợ nó bỏ đi rồi, tôi sợ nó không chịu nổi mất.
Bà Hứa rơm rớm nước mắt vì lo cho đứa con trai.
Doanh Doanh thấy bà Hứa lo lắng như thế, không khỏi cười lên:
– Ngọc Mai, bà muốn tui không đi cũng được, nhưng bà phải hứa với tui một điều kiện.
Vừa nghe Doanh Doanh sẽ ở lại, mừng quá, bà Hứa liền gật đầu:
– Được rồi, tui hứa. Điều kiện là gì?
– Bà phải lấy con trai tui.
– Cái gì?
Bà Hứa không khỏi bối rối.
– Không giấu gì bà, hoàn cảnh tui cũng giống bà, con trai tui năm nay cũng 20 tuổi, nó tên Diệp Chính. Thế nào? Bà có đồng ý lấy nó không?
– Không… không… – Bà Hứa đỏ mặt, xua tay.
– Tại sao lại không?
– Tui năm nay đã 36 tuổi rồi, làm sao lại có thể lấy một anh chàng 20 tuổi?
– Tại sao không, tui cũng bằng tuổi bà, không phải tôi vừa lấy Hứa Đông, chàng ta cũng 20 tuổi đấy thôi.
– Đúng thế, nếu bà đã lấy con tui, tức là con dâu của tui. Giờ tui lấy con bà, biết gọi bà bằng cái gì đây?
Doanh Doanh chợt thở dài:
– Người nghèo như chúng ta, quan tâm mấy chuyện đó làm gì?
Bà Hứa ngồi mép giường suy nghĩ…
– Ngọc Mai, bà gả về nhà tôi, cách đây hàng vạn dặm, ở đó không ai biết bà cả, bà còn lo cái gì nữa.
– Cái này… – Ngọc Mai hơi giao động.
– Chúng mình đều vì con cái của mình. Bà cưới thằng Chính, thay tui chăm sóc nó. Tương tự với anh Đông, tui sẽ thay bà chăm sóc chàng. Hai chúng ta cùng chăm sóc chồng mình, để 2 đứa con của chúng ta được yên tâm học hành, sau này ắt hẳn sẽ đỗ đạt làm quan.
Lời nói của Doanh Doanh khiến Ngọc Mai cảm động.
– Hơn nữa…
Doanh Doanh tinh quái ôm lấy Ngọc Mai:
– Tui với bà đều là quả phụ nhiều năm… chăn đơn gối chiếc… cũng cần một người đàn ông để thỏa mãn nhu cầu… nay tôi đã có chàng rồi, còn bà…
– Tui không nghe, không nghe thấy gì hết… – Ngọc Mai đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Doanh Doanh biết Ngọc Mai đã đồng ý với cuộc hôn của con trai nàng. Nàng vui vẻ nói:
– Thôi mẹ chồng yêu quý, ra ngoài đi.
– Tại sao?
– Bà quên mất đêm nay là đêm tân hôn của tui với Hứa Đông sao. Hiện tại chàng vẫn đang đợi ngoài nhà đấy.
Ngọc Mai cười khúc khích, lập tức ra khỏi phòng.
– Mẹ… mẹ… vợ con thế nào rồi, nàng chết rồi à?
– Không, ôi đứa con khờ của mẹ, vợ con không sao cả, nó đang chờ con ở trong đấy.
Hứa Đông hưng phấn vén màn chui vào, không lâu sau âm thanh dâm dục lại vang lên… Chỉ khác lần này âm thanh dâm dục đầy khoái cảm thỏa mãn…
Ngọc Mai ở bên ngoài nghe những âm thanh dâm dục truyền ra, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Diệp Chính và mình cùng nhau trần truồng trên giường, phía dưới bất giác ứa ra một ít dâm thủy…
Ba ngày sau…
Bà Hứa gọi con trai đến và bảo:
– Con trai, vợ con với mẹ sắp đi Trường An, mẹ đã xin được việc ở đó, mẹ sẽ ở đó luôn. Còn vợ con, nó sẽ về sớm, nó sẽ thay mẹ chăm sóc con trong thời gian không có mẹ ở đây.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu rồi từ biệt nhau.
Ngọc Mai và Doanh Doanh lên thuyền trở về Hàng Châu. Trên thuyền, Doanh Doanh lấy son phấn ra trang điểm tỉ mỉ cho Ngọc Mai, khiến nàng trẻ đẹp lên thấy rõ. Còn Doanh Doanh chùi hết son phấn trên mặt, mặc lại bộ đồ cũ kỹ.
– Ngọc Mai, bà mặc bộ váy này chả khác gì thiếu nữ đôi mươi cả, tôi nhìn mà còn “thèm” nữa là…
– Bà đừng có mà nói nhảm.
Ngọc Mai mắng bạn, ngắm nhìn mình trước gương một hồi lâu, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Thuyền xuôi dòng đến Hàng Châu sau 2 ngày.
Doanh Doanh đưa Ngọc Mai về nhà gặp con trai, nói dối rằng đây là cô góa phụ được bà mai giới thiệu.
Khi Diệp Chính thấy khuôn mặt xinh như hoa của Ngọc Mai, tình yêu như sét đánh vào người chàng, lập tức đồng ý.
Thấy con trai mê mệt bạn mình, Doanh Doanh như trút được tảng đá trong lòng, lập tức nói:
– Chọn ngày không bằng gặp ngày. Dù sao nhà mình cũng không có tiền để tổ chức lễ cưới. Hai con mau quỳ xuống hành lễ.
Diệp Chính và Ngọc Mai quỳ xuống thi hành lễ, bái trời đất, bái Doanh Doanh một cách thành kính, rồi cùng bái nhau…
Xong xuôi đôi uyên ương dắt nhau vào căn lều.
Căn lều Doanh Doanh cũng được một cái rèm ngăn ra làm đôi, Ngọc Mai bước vào buồng mà không khỏi run run.
Vừa bước vào phòng môi Ngọc Mai đã bị Diệp Chính hôn ngấu nghiến, Ngọc Mai sửng sốt, không ngờ anh chàng khờ khạo này lại hóa sói trong phòng tân hôn như vậy. Cô có chút ngượng ngùng, mím chặt môi, nhưng Diệp Chính không vội, anh vươn chiếc lưỡi ẩm ướt của mình ra, nhẹ nhàng liếm lên môi cô. Ngọc Mai như bị điện giật, tê hết cả người.
Ngọc Mai bất giác thả lỏng, lưỡi của chàng trai chui vào miệng cô như một con rắn nhỏ.
Ngọc Mai chưa bao giờ hôn thế này, cô cảm thấy lưỡi của chàng ta thật ấm, thật mềm.
Lưỡi của chàng rút lui, Ngọc Mai không thể không thè lưỡi theo…
Diệp Chính mút lấy lưỡi nàng, tay cũng nhanh chóng du lịch khắp người nàng. Ngọc Mai người mềm nhũn:
– Chàng… thiếp muốn…
Ngọc Mai bỏ qua xấu hổ, rên rỉ thèm khát.
Diệp Chính di chuyển ngón tay nhẹ nhàng trên váy nàng, váy của Ngọc Mai rơi xuống từ lúc nào không hay.
Thân hình Ngọc Mai đầy đặn hấp dẫn, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng không khác gì một cô thiếu nữ… Diệp Chính không kìm nổi nữa, vùi đầu vào 2 bầu vú căng tràn của nàng mà liếm láp, cái lưỡi của chàng như con rắn ướt át trường khắp vú nàng.
– Ah… chàng… vào đi…
Mười ngón tay của Ngọc Mai bấu chặt lấy quần Diệp Chính, xé toạc vứt xuống đất.
– Ta yêu nàng…
Diệp Chính hét lên một tiếng điên cuồng, thọc dương vật vào âm hộ của Ngọc Mai, dập điên cuồng.
Đôi chân trắng nõn của Ngọc Mai vươn thẳng lên trời, cứ rung lắc theo từng nhịp dập của Diệp Chính.
Mười năm trời âm hộ không được ai vun tưới, giờ đây được Diệp Chính bù đắp gấp trăm lần.
Toàn thân Ngọc Mai tê dại, nàng rên như hét lên vì sướng…
Diệp Chính vẫn dập như điên, tay vươn lên, bóp mạnh bầu vú nàng.
Đầu vú của Ngọc Mai như hai quả nho chín đỏ, hấp dẫn đến lạ thường. Diệp Chính dùng 2 ngón tay kẹp lấy, véo nhẹ lên hai núm vú của cô, dùng mọi cách để kích thích Ngọc Mai, làm nàng sướng đến tê dại cả người.
Khuôn mặt Ngọc Mai đỏ như gấc, mặt lấm tấm mồ hôi, miệng nàng lúc thì nghiến chặt, lúc lại rên rỉ, lúc lại hét lớn lên.
Dương vật di chuyển trong âm hộ Ngọc Mai lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu. Hai chân Ngọc mai cũng có lúc kẹp chặt, lúc lại dạng ra. Diệp Chính sướng rợn người, hết lần này đến lần khác bóp mạnh bầu vú Ngọc Mai, trong khi đó dương vật to lớn cũng phối hợp với tay, dập những cú sâu hết cỡ, làm cả 2 sướng tê tái…
Càng dập, Diệp Chính càng sướng, dương vật cùng với tay chàng ta lại càng hoạt động mạnh mẽ hơn.
Ngọc Mai cũng cảm thấy sướng hơn, cơn sướng khoái cứ tranh nhau mà truyền đến đầu nàng, làm miệng nàng phải há ra mà thở, mà hét cho đã cơn sướng khoái.
Diệp Chính lúc này như một kẻ điên đang cưỡi một con ngựa hoang, liều mạng mà phi lên phía trước.
Ngọc Mai sướng đến mất hết lý trí, tiếng rên tiếng hét của cô vang vọng khắp căn nhà.
Ở bên kia Doanh Doanh không nhịn được cười: “Hóa ra Ngọc Mai còn dâm hơn cả mình.”
Diệp Chính từ sau tấm rèm vườn đầu ra, vẻ mặt run rẩy cầu xin mẹ giúp đỡ:
– Vợ con mất rồi.
Doanh Doanh nghe xong, không khỏi cười thầm: “Không ngờ Ngọc Mai ngày thường đoan trang như vậy mà trên giường lại dâm đãng đến cùng cực.”
Doanh Doanh vui vẻ vén rèm bước vào.
Trong phòng cây nến đã cháy gần hết, Ngọc Mai trần truồng, nằm ngửa ra, thân hình trắng trẻo toát lên vẻ quyến rũ của con gái xuân thì, cặp vú to bự căng tròn nhô lên trông thật hấp dẫn.
Doanh Doanh không khỏi ghen tị, dù Ngọc Mai bằng tuổi nhưng da dẻ mịn màng hơn, cặp vú cũng to hơn cô.
Doanh Doanh đến bên giường, hai tay bóp lấy bầu vú Ngọc Mai mà lắc nhẹ.
Không lâu sau, Ngọc Mại thở mạnh, tỉnh dậy:
– Ôi trời ơi.
Hai má Ngọc Mai đỏ bừng, nàng nhìn Doanh Doanh nói:
– Giờ tui mới tin bà, tui cũng vừa sướng đến ngất đi xong.
Doanh Doanh cười rúc rích:
– Thế nào, ý tưởng của tui không tồi đúng không?
Ngọc Mai cười tinh quái:
– Cảm ơn mẹ chồng nhé.
Doanh Doanh cười đánh nhẹ nàng:
– Bà mới là mẹ chồng của tui.
– Thú thực…
Ngọc Mai nói với giọng bùi ngùi:
– Tui lấy chồng 10 năm, mà chưa bao giờ sướng thế này, chồng tui dập mấy cái đã ra rồi, chưa bao giờ tui nghĩ quan hệ với nhau lại sướng đến thế.
Doanh Doanh cười nói:
– Cũng may là con tui nó mạnh mẽ về chuyện ấy như con bà…
– Được rồi… được rồi… mời bà ra ngoài – Ngọc Mai ngắt lời Doanh Doanh.
– Tại sao?
– Đêm nay là đêm tân hôn của tôi, bà ra đi để chú rể vào.
Doanh Doanh cười lớn:
– Bà ấy nha, vừa mới nếm mùi đã xem chuyện đụ đéo hơn là bạn bè rồi.
Nói rồi Doanh Doanh ra khỏi phòng ngay lập tức.
– Mẹ ơi, vợ con sao rồi.
– Thằng ngốc, vào đi, vợ đang chờ con trong kìa.
Diệp Chính nhanh chân vén rèm chạy vào phòng. Trong phòng lại tràn ngập âm thanh dâm dục…
Ba ngày sau…
Doanh Doanh cũng căn dặn Diệp Chính như những gì mà Ngọc Mai căn dặn Hứa Đông rồi vội về Giang Tây.
Cứ thế, hai người phụ nữ chăm chỉ làm ăn, chăm lo cho cuộc sống của chồng để người chồng chuyên tâm vào chuyện học hành.
Hai chàng trai được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của người vợ, họ đã rất chăm chỉ học hành.
Hai năm sau, Hứa Đông và Diệp Chính cùng đến Trường An dự thi.
Đúng là trời không phụ lòng người, Hứa Đông đứng thứ 2, còn Diệp Chính đứng thứ 3, đứng thứ 1 là một chàng trai đến từ Nam Kinh, tên Thái Hòa.
Tin vui đến Giang Tây và Hàng Châu, làm hai nàng không khỏi vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cả chồng và con họ đều đỗ đạt, từ nay họ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, không còn vất vả lo cơm áo gạo tiền nữa.
Lo vì cả hai phải theo chồng đi dự tiệc của hoàng thượng chiêu đãi.
Nếu 2 nàng đến đó, 2 đứa con nàng tất nhiên sẽ nhận ra, và liệu chúng có chấp nhận điều này không?
Càng khó hơn là cả hai người đều viết rõ họ tên vợ mình lúc đi thi, nên không thể nhờ người đóng giả được, nếu phát hiện ra thì có thể bị chém đầu.
Hai nàng gặp nhau, bàn bạc mãi mà không tìm được cách giải quyết, cuối cùng cả 2 quyết định lên Trường An nói sự thực với con trai mình.
Khi Hứa Đông và Diệp Chính biết, hai người không khỏi bàng hoàng, nhưng hai người đều là đứa con có hiếu, biết mẹ mình vì mình mới làm thế, và họ cũng rất yêu thương vợ mình. Đặc biệt, nếu sự việc bại lộ, cả 2 gia đình đều không khỏi kiếp tù đày.
Vì thế, cả Hứa Đông và Diệp Chính đều quyết định giữ kín bí mật này.
Tuy nhiên, có một điều không ngờ tới là tường có tai.
Hóa ra 3 phòng của 3 người đứng đầu khoa thi được sắp xếp cạnh nhau, tên Thái Hòa dù đỗ Trạng Nguyên nhưng rất tham lam, nghe được chuyện này bén tống tiền 2 chàng Bảng nhãn và Thám hoa.
Mức tiền mà Thái Hòa yêu cầu là 10 vạn lượng bạc, nếu không hắn sẽ tâu với hoàng thượng sự thật.
Hứa và Diệp giật mình, cả hai đều nhà nghèo, lấy đâu ra tiền mà đưa cho hắn. Nhưng không có cách nào khác, đành hứa với Thái Hòa 3 ngày sau sẽ đưa tiền đầy đủ.
Cả hai về bàn bạc với Ngọc Mai và Doanh Doanh, cả bốn người chỉ có Doanh Doanh còn đủ bình tĩnh, cô đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.
Thái Hòa là một chàng trai độc thân chưa vợ, một đêm, đang chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa, anh chậm rãi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là hai cung nữ xinh đẹp, quyến rũ: Ngọc Mai và Doanh Doanh.
– Hai ngươi là…
– Bọn thiếp được hoàng thượng phái đi hầu hạ Trạng Nguyên.
Thái Hòa sung sướng mời họ vào phòng.
Vừa bước vào cửa, hai người đã ôm chầm lấy Thái Hòa, mùi cơ thể của hai nàng xộc vào lỗ mũi khiến dương vật của hắn ta dựng đứng lên.
Hắn nhìn xuống, ngực của Ngọc Mai nhô cao, căng tròn, nhìn sang bên kia, xuyên qua lớp váy mỏng, lờ mờ thấy được làn da trắng mịn của Doanh Doanh.
Dục vọng trong hắn bùng lên…
Ngọc Mai cố tình ép chặt bầu vú căng tròn của mình vào người Thái Hòa, làm hắn cảm nhận được sự đàn hồi của cặp vú nàng.
Doanh Doanh cũng không chịu thua, nàng lặng lẽ luôn đôi tay trắng nõn mịn màng sờ lấy dương vật cương cứng của hắn ta.
Hơi thở Thái Hòa trở nên gấp gáp, mạch máu cũng nở ra…
Trước khi lên giường, chiếc quần của hắn ta đã dính đầy tinh trùng rồi…
Hắn ta nhanh chóng khôi phục, một tay bóp lấy bầu vú căng tròn của Ngọc Mai, tay kia ôm lấy eo Doanh Doanh, hôn lên đôi má ửng hồng của cô.
– Chủ nhân, xin chàng đừng làm vậy.
Hai cô bất giác rên rỉ.
Thái Hòa chưa từng yêu ai, cũng chưa từng chạm vào da con gái, làm sao mà cưỡng lại được hai mỹ nhân thế này.
Trong lúc mơn trớn, hai nàng đã dìu dắt hắn đến giường, hai nàng nhẹ nhàng nằm xuống, vén váy lên…
Hai mắt Thái Hòa như muốn lồi ra, hóa ra hai nàng đều không mặc quần lót, nay hai chiếc váy được vén lên, để lộ hai cặp đùi trắng mịn thon thả, phía trên lại lộ ra hai đám lông đen nhánh đầy hấp dẫn.
Thái Hòa toàn thân run lên, cả người nóng bừng…
Thái Hòa quỳ xuống giường, ôm lấy từng cái đùi thon dài mà cắn liếm điên cuồng…
Bốn cánh tay chậm rãi kéo hắn lên, đẩy hắn nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Mai cứ thế mơn trớn ngực hắn trong lúc đó bàn tay Doanh Doanh chui xuống phía dưới mà bóp, nắn dương vật đã căng tròn từ lâu.
Bốn cánh tay phối hợp rất nhịp nhàng, lột sạch quần áo của Thái Hòa một cách nhanh chóng.
Đôi môi căng mọng ướt át của Doanh Doanh chậm rái hôn, liếm khắp ngực, rồi xuống bụng hắn.
– Xuống phía dưới, dưới chút nữa…
Thái Hòa điên cuồng hét lên, dùng cả hai tay đẩy đầu Doanh Doanh xuống.
Doanh Doanh trườn nhẹ xuống, hé miệng ngậm lấy đầu khấc của hắn ta…
– Sướng quá… đúng rồi… dùng lưỡi của nàng đi…
Dương vật của hắn được Doanh Doanh chăm sóc từng chút một, hắn điên cuồng gào thét.
Ngọc Mai cũng phối hợp Doanh Doanh, hai tay ôm chặt đầu hắn mà nút lưỡi hắn một cách say mê.
Khả năng bú cặc của Doanh Doanh phải nói là thượng thừa, chiếc lưỡi cô như con rắn cứ cuốn chặt lấy thân cặc, rồi trườn lên đầu cặc, cuốn chặt lấy nó.
Dương vật của Thái Hòa căng phồng hết cỡ, lúc này Doanh Doanh cắn mạnh hết sức.
“Á!” Thái Hòa định hét lên thì Ngọc Mai đã ghì chặt gối lên mặt hắn…
Một lúc sau Ngọc Mai và Doanh Doanh lặng lẽ ra khỏi phòng…
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết. Thái Hòa đau đớn lao ra khỏi phòng, hét lớn: “Cứu ta với…”
Bọn thái dám nghe gọi liền lao ra, thấy tân trạng nguyên trần truồng, phía dưới đầy máu liền hỏi:
– Ai đã hại ngươi?
– Là hai ả cung nữ.
Tất cả các cung nữ đều được điều tra, nhưng không có kết quả, tân trạng nguyên chết một cách không minh bạch, Hứa Đông được phong làm trạng nguyên, Diệp Chính được thăng lên Bảng Nhãn, cả hai đều cùng vợ mình làm quan lớn ở hai nơi cách xa nhau…
Tác giả: Giữ Lửa