Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi.
Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi.
Giọt nắng bâng khuâng.
Giọt nắng rơi rơi bền thềm.
Bài hát bâng khuâng.
Bài hát mang bao kỷ niệm, những ngày đã qua…
Quán cà phê ‘Đắng’ tối nay im lặng khác thường so với mọi tối. Không nhốn nháo như mọi hôm, không tiếng nói chuyện của khách, hình như tất tả mọi người đang hướng mắt lên sân khấu, tất cả mọi người đều thả hồn theo bài hát mà cô ca sĩ nghiệp dư tên là Bảo Ngọc đang thể hiện. Từ ngày có Bảo Ngọc thì quán cà phê Đắng đông khách hẳn lên, cứ cuối tuần là mọi người dù bận đến mấy cũng cố gắng đến đây làm ly cà phê thả mình nghe Bảo Ngọc hát.
Những bài hát mà Bảo Ngọc chọn thường nhẹ nhàng, nhưng ca từ thì lại đi sâu vào lòng người. Cô luôn hát hết mình vì khán giả, hát lúc nào cũng thả hồn vào bài hát cứ như thể tác giả viết những bài đó là để dành cho cô. Chính vì lẽ đó khán giả rất thích đến đây nghe cô hát, thích ngắm cái vẻ đẹp có sức hút kì lạ từ cô. Nghe cô hát mọi người có cảm tưởng quên đi hết cái mệt mỏi, quên đi hết cái xã hội sô bồ đầy bon chen.
Bình thường khi hát Bảo Ngọc luôn nhắm mắt để nhập tâm theo bài hát đó, nhưng hôm nay thỉnh thoảng cô mở mắt ra để vừa hát vừa nhìn xuống phía dưới nơi có một vị khách đặc biệt lúc nào cũng ngồi một mình nghe cô hát. Anh ta đặc biệt vì hai tháng nay chưa một lần bỏ một tối nào khi có cô hát, đặc biệt vì chỉ đi một mình nghe cô hát xong các bài thì cũng đi về luôn.
Bảo Ngọc biết anh chàng này thích nghe cô hát lắm, nhưng cô cũng thấy hơi tức trong lòng vì anh ta không thèm xin số điện thoại hay đến xin làm quen với cô như bao mọi người khác. Chính vì cái đặc biệt khác người đó nên Bảo Ngọc đã có cảm tình với anh chàng này. Tối nào lúc đi về cô cũng mong có một ngày chàng thanh niên bảnh trai đó sẽ đợi cô ở đầu đường để xin làm quen với cô hay xin đưa cô về nhưng chẳng bao giờ có chuyện đấy cả. Hôm nay Bảo Ngọc có suy nghĩ mạnh dạn trong đầu “trâu không đi tìm cọc thì cọc sẽ đi tìm trâu vậy”.
Phong đứng dậy thanh toán tiền cà phê rồi như mọi khi anh lững thững dắt chiếc xe đạp cọc cạch ra về. Đang lên xe chuẩn bị đạp đi về thì bỗng dưng Phong nghe tiếng gọi của một cô gái sau lưng, anh hơi ngạc nhiên vì chẳng quen ai và nghĩ rằng chắc người ta gọi ai đó nên anh cứ thế đi. Nhưng vừa đạp được một mét thì tiếng cô gái đó lại gọi anh, Phong dừng xe quay người lại để xem ai thì anh khá bất ngờ vì người con gái gọi anh chính là cô ca sĩ mà anh rất hâm mộ.
– Anh có bị điếc không đấy? Ngọc tỏ vẻ đanh đá vì gọi mãi Phong không thưa.
– Tôi không điếc, cô có chuyện gì không? Phong bình thản trả lời.
– Không điếc mà không nghe thấy người ta gọi à? Ngọc vẫn nói cái giọng giận dỗi như thể đã quen nhau lâu lắm rồi.
– Hihi… Tôi xin lỗi, vì cứ tưởng cô gọi người khác. Phong vừa cười vừa xoa tóc như một anh chàng ngố.
– Em gọi anh chứ gọi ai nữa. Người gì đâu mà ngốc thế cơ chứ.
– Sao cô lại bảo tôi ngốc?
– Ngốc hay không thì về nhà tự nghĩ xem mình có hay không nhé.
– Chắc cô nói đúng. Tôi thấy mình cũng hơi ngốc thật… Hihi… Mà cô gọi tôi có chuyện gì không?
– Thì tất nhiên là có thì người ta mới gọi chứ. Sao hỏi ngốc thế?
– Cô lại bảo tôi ngốc rồi. Ngốc hay không thì có liên quan gì đến cô không?
– Hihi… Em xin lỗi, em trêu thế thôi. Đừng có tức đấy nha!
– Ai thèm tức với con gái làm gì. Mà có chuyện gì sao cô lại gọi tôi vậy?
– Em hôm nay không có xe, anh cho em đi nhờ về kí túc xá được không?
Phong hơi bối rối vì lời đề nghị này, anh không ngờ có ngày lại được đưa Bảo Ngọc về. Làm sao có thể từ chối.
Được, mà gì chứ cái chuyện giúp nhau thì từ xưa anh luôn nổi tiếng là giúp người rồi. Nhưng Phong nhìn xuống con xe đạp cà tàng của mình thì anh thấy hơi ngại, nó không phù hợp lắm với cái vẻ đẹp của Bảo Ngọc. Như biết được ý nghĩ của Phong, Bảo Ngọc liền nói trước để anh đỡ ngại:
– Nếu anh ngại thì em đi bộ hoặc gọi xe ôm về cũng được.
– Không phải tôi ngại cái đó đâu. Tôi ngại…
– Anh ngại cái xe đạp chứ gì?
– Hihi… Uh.
– Em là sinh viên nghèo phải đi hát kiếm thêm tiền lo cho cuộc sống nên làm gì được đi xe máy hay ô tô mà anh phải ngại điều đó. Ngọc nói xong cô vô tư ngồi vào yên sau của chiếc xe đạp mặc kệ Phong cứ tẩn ngẩn đứng nhìn.
Thấy Ngọc đã như vậy thì Phong cũng tặc lưỡi lên xe đi chở cô về, vừa đi được một đoạn đường ra đầu ngõ thì có ánh đèn xe máy sau lưng, tiếng rồ ga rồi hai chiếc xe máy phóng lên kẹp hai bên. Một thằng thanh niên ngồi trên chiếc Dyland nói với Ngọc:
– Thì ra đây là cái lí do em từ chối anh để anh đưa về đúng không?
Bảo Ngọc nhìn sang thằng thanh niên đeo khuyên tai, sao cô ghét nó thế cơ chứ. Mấy tối nay hôm nào nó cũng rình lúc cô đi về để đi cùng nói chuyện. Dù không ưa nhưng nó cứ bám lấy cô như hình với bóng mà cô chẳng biết làm thế nào có thể cắt đuôi nó được. Ngọc nói sang với thằng đi Dyland:
– Anh từ nay đừng có bám theo tôi nữa được không? Tôi đã có bạn trai rồi.
– Ha ha… Cái gì? Em đã có người yêu á? Thằng nào vậy? Em đừng nói là thằng đang chở em bằng chiếc xe đạp nhé.
– Uh đấy. Xe đạp thì làm sao? Nó có liên quan gì đến anh không? Ngọc cũng tỏ ra ghê gớm không vừa.
– Sao lại không liên quan? Anh thích em và bất cứ thằng nào có ý định tán em thì phải bước qua xác anh.
Phong từ nãy vẫn lẳng lặng đạp xe như không có chuyện gì. Tai Phong nghe hai người nói chuyện thì anh biết Ngọc không thích gì cái thằng thanh niên này. Anh biết Ngọc vừa nói anh là bạn trai của cô chỉ là một cái cớ, tuy anh chẳng là gì của cô nhưng thấy hoàn cảnh Ngọc đang bị uy hiếp nên trong người Phong cũng có chút cái khí thế anh hùng nổi lên muốn bảo vệ cho cô. Phong dừng xe lại nói:
– Ngọc đã nói rồi đấy. Cô ấy không thích bị các anh làm phiền. Các anh làm ơn từ nay đừng làm phiền cô ấy được không? Phong nói nhẹ nhàng một cách rất lịch sự nhưng cũng đầy khí thế.
– Ái chà! Thằng này ngon!
– Một thằng đi trên chiếc xe máy bên cạnh a dua vào.
– Dm mày muốn chiến với tao à hả con chó! Thằng đeo khuyên tai nói với Phong rồi bước xuống xe như muốn chuẩn bị đánh nhau.
Ngọc thấy tình hình có vẻ không ổn. Nếu đánh nhau thì chắc Phong sẽ thua vì anh chỉ có một mình, còn bên kia thì có hai người. Thằng đeo khuyên tai đã xuống xe, và thằng bạn nó cũng vậy. Trong lúc không biết phải làm gì thì với bản tính hơi đanh đá, Ngọc liền hét lên thật to:
– Cướp… Cướp… Mọi người ơi! Cướp… Cướp…
Dù Ngọc đã hô rất to nhưng lúc này trời đã về khuya, chỉ lác đác vài người đi trên vỉa hè, họ nghe thấy thì.
Cũng tò mò nhưng chỉ đứng xem chuyện gì xảy ra chứ chẳng có ai chạy ra giúp cả. Ngọc lo lắng vì chẳng có ai.
Đến giúp, cô lại hét to lần nữa khi thấy thằng đeo khuyên tai đã túm lấy cổ áo của Phong, rồi cô nghe thấy.
Tiếng “bốp… Bốp… Uỵch… Á”. Ngọc quay lại tưởng Phong đã bị ăn đòn thì không phải, thằng đeo khuyên tai đang ngã rúi rụi vào xe máy của nó, chắc nó vừa bị mấy cú đấm của Phong. Thằng bạn đi cùng thấy vậy lao vào thì bị Phong đá hai phát vào đùi và vào bụng ngã sõng soài ra đất.
– Có lên xe về không mà còn đứng đấy nhìn nữa à? Phong lên xe nói tỉnh bơ với Ngọc.
Ngọc vẫn chưa hết choáng vì những cú ra đòn quá nhanh của Phong, tuy đã hết sợ nhưng cô vẫn hơi run khi leo lên yên xe để về. Ngọc ngồi sau bám chặt lấy hai bên eo Phong cười khúc khích rồi nói:
– Bốp… Bốp… Nghe đã ghê! Biết võ sao không nói sớm để người ta kêu khàn hết cả cổ.
– Nói ra trước để chúng nó chạy hết à. Công nhận cô cũng mồm to thật.
– Hihi… Sợ anh bị chúng nó đánh nên em mới phải dở cái bài đó ra đấy. Mà anh tên gì nhỉ? Em tên Bảo Ngọc.
– Phong là tên tôi.
– Nói chuyện với con gái mà cứ xưng tôi.
– Hihi… Tôi quen nói như vậy.
– Đấy lại tôi. Giỏi võ như vậy thì lần sau anh đưa Ngọc về nha! Ngọc sợ lần sau chúng nó sẽ trả thù đấy. Anh.
Cũng phải cẩn thận đó. Ngọc bám chặt vào eo Phong, cô muốn dụi đầu vào lưng anh nhưng ngại không dám.
– Ngọc là sinh viên nhạc viện à?
– Vâng. Em mới học được năm thứ hai thôi. Còn anh chắc cũng là sinh viên phải không? Nhìn dáng thư sinh trông giống lắm.
– Anh ra trường được hơn một năm rồi. Anh học kiến trúc, nhưng chưa tìm được việc gì liên quan đến ngành mình học cả. Anh đi làm trái nghề để kiếm tiền mưu sinh thôi.
– Nếu anh kiên trì và có đam mê thì anh sẽ tìm được công việc ưng ý thôi. Đừng bao giờ từ bỏ đam mê anh ạ. Như em thích hát từ bé nên em quyết tâm thi vào trường nhạc viện để sau này được trở thành ca sĩ.
– Em hát rất hay và anh tin em sẽ đạt được ước mơ đó.
– Hihi… Hát hay đến nỗi có người không bỏ một buổi nào để đến nghe. Không ngờ mình có fan ruột cơ đấy. Nhưng fan này nhát quá.
– Cho dù bất cứ hoàn cảnh nào nếu em hát bằng cả tâm hồn thì anh vẫn mãi là fan ruột của em.
– Em chẳng bao giờ hát những bài theo thị trường đâu. Những bài đấy em không thích vì không có rung động em không hát được.
– Đúng vậy đấy. Hiện nay các ca sĩ hát chạy theo đồng tiền nhiều quá nên hát cái kiểu hát cho xong. Anh lâu lắm rồi không thích đi xem ca nhạc vì anh cũng hơi khó tính.
– Hihi… Anh ơi em đói bụng quá. Anh quay xe lại được không? Em vừa nhìn thấy có tiệm bánh mì pate đêm vẫn mở kìa.
Phong cũng đang thấy đói. Khi Ngọc nói thế thì anh cũng quay xe lại ngay và dựng xe lên vỉa hè trước quán bánh mì pate. Hai người ngồi ăn không nói câu nào, thỉnh thoảng Ngọc cứ liếc nhìn anh rồi cô tủm tỉm cười. Phải chăng tình yêu sét đánh là có thật?
Khi Phong đưa Ngọc về đến trước cổng kí túc xá, Ngọc xuống xe chìa tay ra nói:
– Anh cho em mượn điện thoại của anh được không?
Phong không hiểu sao Ngọc lại mượn điện thoại của mình, nhưng anh vẫn rút điện thoại ra đưa cho Ngọc. Ngọc bấm bấm một lúc rồi nhoẻn miệng cười đưa lại chiếc điện thoại của Phong và nói “tối về nhớ cầm điện thoại đấy nha!” Nói xong Ngọc chạy thẳng vào trong kí túc xá để lại anh chàng ngốc vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình tối nay vậy.
Khi về đến nhà, tắm xong Phong thấy điện thoại kêu có tin nhắn của một số máy lạ với nội dung “em cám ơn anh đã cho em một buổi tối thật tuyệt vời. Chúc anh ngủ ngon.” Phong mỉm cười vì biết tin nhắn đó là của ai. Anh lên giường nhưng không nhắn lại câu nào. Cô ca sĩ này hai tháng nay đã chiếm 1/4 trái tim anh, sau tối nay thì nó đã lan thêm 1/2 nữa rồi. Phong cảm thấy Ngọc thật đáng yêu nhí nhảnh, khác hẳn với các cô gái mà anh từng gặp.
Còn Ngọc sau khi về là cứ tủm tỉm cười suốt. Cô biết mình có cảm tình với Phong, nhưng cô cũng không hiểu sao mình lại rung động nhanh đến vậy. Từ trước Ngọc nổi tiếng bị bạn bè trêu là như thục nữ, vì cô có rất nhiều người theo đuổi, giàu có, nghèo có nhưng tuyệt nhiên cô chẳng thích ai. Mà cái tính của cô hơi đanh đá, nếu cô đã không thích mà cứ theo đuổi bám đít tán tỉnh là cô bực mình mắng xơi xơi. Kết quả là mãi hơn 20 tuổi rồi mà một cô gái xinh đẹp hát hay như cô vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.
Ngọc nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cứ nghĩ về Phong suốt từ lúc về phòng. Cô cũng không hiểu sao Phong có đặc điểm gì nổi bật mà đã chiếm được trái tim của cô rồi. Ngọc thấy hơi bực mình vì Phong không thèm nhắn tin lại cho cô. Lúc tối nay cô đã xuống nước kiếm cớ bắt chuyện làm quen trước rồi, bây giờ cũng không thèm nhắn tin lại làm Ngọc như bị tự ái. Từ trước tới nay bất cứ thằng đàn ông nào thích cô cũng đều chờ đợi cô hồi âm tin nhắn của họ mà Ngọc chưa trả lời ai bao giờ.
Thế mà hôm nay cô nhắn tin trước rồi mà Phong cũng không thèm nhắn lại cho cô dù chỉ một chữ. Càng bực thì Ngọc càng nghĩ đến Phong, càng nghĩ đến Phong thì cô càng không ngủ được, tay cầm lăm lăm chiếc điện thoại chờ nó rung mà mãi hai tiếng rồi vẫn chẳng thấy gì. Đúng là trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Ngọc mở điện thoại ra nhắn đúng hai câu “Đồ ngốc!” Rồi cô tắt nguồn điện thoại vứt dưới gối cố nhắm mắt để ngủ.
Đã 2h nhưng Phong cũng giống Ngọc, anh không tài nào chợp mắt được, đầu anh luôn hiện lên nụ cười xinh xắn của Ngọc. Phong đọc hai chữ “Đồ ngốc” mà Ngọc vừa gửi, anh mỉm cười, có lẽ anh cũng đã yêu cô bé này mất rồi.
Hà Nội Mùa Hè Ngày Mồng 7 tháng 6 Năm 2007.
Màn đêm đã buông xuống nhưng Bảo Lan vẫn không tài nào chợp mắt được, cô đi ra ban công đứng ngắm khung cảnh của Hà Nội về đêm. Cứ mỗi lần ngắm nhìn Hà nội từ trên cao là tham vọng của cô lại trỗi dậy, cái tham vọng xây dựng một Hà nội hiện đại khang trang chưa bao giờ chấm dứt trong con người cô. Mục đích chính thì cô đã đạt được, bây giờ Bảo Lan đang suy nghĩ tính toán cho con đường tiếp theo, con đường chinh phục cái tham vọng của bản thân. Đang mơ mộng thì bất chợt một cơn gió lạnh lùa đến làm Bảo Lan rùng mình. Cô nhớ lại quá khứ cách đây mấy năm, cái quá khứ mà cô phải trả giá bằng cả thân xác, bằng cả tình chị em để có được như ngày hôm nay.
Một bàn tay khỏe mạnh bất chợt ôm lấy Bảo lan từ phía sau, cô mỉm cười đưa tay lên cho ra phía sau vuốt ve mái tóc của người đàn ông đang hôn vào gáy cô. Anh ta thì thầm vào tai Bảo Lan đồng thời luồn bàn tay vào trong chiếc áo ngủ mân mê cặp nhũ hoa đầy đặn:
– Đứng ngoài này lạnh lắm. Mình vào nhà đi em!
Bảo Lan cũng cảm thấy nhục dục đang chạy trong người khi cái hơi thở đàn ông phả vào gáy cô, cái bàn tay tham lam đang xoa nắn bộ ngực cô. Đúng là đã lâu cô không được làm tình. Bảo Lan biết rằng cái nhu cầu tình dục của cô cũng cao không kém gì cái tham vọng quyền lực, hai cái luôn đi song song cùng nhau, nếu thiếu một cái thì cái kia cũng sẽ mất đi.
Bảo Lan quay lại mỉm cười rồi tìm môi người đàn ông để hôn, hai cái lưỡi quyện vào nhau cùng chung một khát khao. Cho đến tận ngày hôm nay Bảo Lan vẫn không thể biết người đàn ông mà cô đã chăn gối mấy năm nay là gì của cô nữa. Là chồng? Không thể là chồng được vì cô không yêu anh ta. Là bạn? Câu trả lời cũng không phải. Nếu là bạn tình thì đúng hơn, vì Bảo Lan cảm thấy được bình yên, được thỏa mãn dục vọng khi ở bên anh ta.
Lý do mà mấy năm nay cô vẫn không thể từ bỏ được anh bạn tình này đơn giản là chắc cô không thể được tìm một người đàn ông nào khác mà cô tin tưởng như vậy, và cũng không thể tìm được ai mà luôn nghe và phục tùng cô như anh. Anh sinh ra cứ như thể là để phục vụ cô, chưa một lần anh đòi hỏi điều gì, và cũng chưa một lần anh tỏ ra ghen tuông khi nhìn cô tay trong tay với người khác. Anh là người như vậy, ít nói và chẳng mấy khi được nhìn thấy nụ cười của anh trông.
Như thế nào.
– A… Ưm… Từ từ thôi em! Người đàn ông thốt lên nhỏ nhẹ sung sướng khi được Bảo Lan đang quỳ dưới đất mút cái dương vật của anh. Cái lưỡi của cô đi đến đâu là anh phải bám chặt tay vào lan can ở ngoài ban công.
Bảo lan cũng cảm thấy kích thích khi anh ta rên lên, cô mỉm cười sung sướng vì đã làm cho một trái tim băng cũng phải thốt lên. Bảo Lan ngừng mút mà thay vào đó cô lấy tay cầm lấy nó vừa vuốt ve vừa sóc. Với cái dương vật dài tầm 16 – 17cm thì Bảo Lan thích được cầm nó vuốt ve hơn, cô thích cái cảm giác cầm trọn trong tay vừa sóc vừa nhìn khuôn mặt thẫn thờ của người đàn ông vì sướng.
Bảo Lan đứng dậy đi ra chiếc ghế xếp, cô nằm xuống đưa mắt tình tứ về phía người tình như mời gọi “xơi em đi”. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Bảo lan, cô như có một lực hút kì lạ mà anh không bao giờ biết chán. Đây không phải là lần đầu anh được thưởng thức cái cơ thể quyến rũ này, nhưng anh cũng không thể nhớ chính xác được là đã bao nhiêu lần trong mấy năm qua. Anh chỉ biết một điều là anh chưa bao giờ biết chán, với anh thì mỗi một ngày trôi qua thì Bảo Lan của anh lại càng trở lên hấp dẫn và quyến rũ hơn.
Người đàn ông nhẹ nhàng quỳ hai đầu gối xuống đất, anh vuốt ve mơn trớn hai đùi Bảo Lan khiến cô rùng mình nhắm mắt bởi anh như có bàn tay ma thuật. Bảo Lan cảm nhận thấy anh đang nhấc nhẹ chân cô lên, cô mở mắt ra mỉm cười sung sướng vì thấy anh vẫn ân cần chu đáo chăm sóc cho cô từng tí một. Giây thần kinh của cô như chạy lên tận não khi cái lưỡi của anh đang đánh vào các kẽ ngón chân, rồi anh tham lam mút từng ngón một. Nếu như để tìm một người tình cho cái thỏa mãn dục vọng thì anh đúng là số 1 trong mắt cô… Anh hiểu cô muốn gì, anh am tường mọi ngóc ngách trên cơ thể cô… Và anh hơn chồng cũ của cô gấp trăm lần về cái khoản giường chiếu.
Bảo Lan nhấc mông lên để cho người tình cởi chiếc quần lót ra, cô dang rộng hai chân ra rồi nhìn vào mắt anh. Với anh cô luôn thích thú thể hiện sự thèm khát bằng ánh mắt gợi tình, thậm chí bằng ánh mắt thách thức… Ánh mắt như thôi miên anh suốt mấy năm qua. Anh cũng không phải dạng hiền lành gì khi ở trên giường, bởi anh biết ở trên giường cô thích anh vừa phải nam tính nhưng cũng phải thể hiện một chút dâm dục.
Anh lấy tay xoa nhẹ lên đám cỏ mượt mà rồi trườn xuống dưới vuốt dọc theo cái khe mềm mại đang rỉ nước. Cảm thấy mới chạm vào nhưng ngón tay đã ướt vì dâm thủy, anh đưa ngón tay lên miệng cô và Bảo Lan ngậm lấy nó mút một cách ngon lành. Sau đó anh rút ngón tay ra khỏi cái miệng xinh xắn đó rồi trườn người lên hôn cô đắm đuối. Cái mùi vị thơm tho của cái miệng hòa quyện vào cái mùi dâm dục làm anh thấy nụ hôn như kích thích hơn, đê mê hơn. Hai người phải hôn nhau một lúc lâu thì anh mới dứt được nụ hôn đó ra để tiếp tục thám hiểm từ cổ xuống ngực, xuống rốn…
– Hôn nó đi anh! Anh làm em sướng đi! Bảo Lan thủ thỉ và xoa đầu anh khi cái lưỡi của anh đang đánh quanh vào cái rốn.
Bảo Lan ngửa cô lên trời, cô nhắm tịt mắt lại để hưởng thụ cái sướng chạy khắp người khi cái lưỡi của anh đang ngoáy trong cái âm đạo. Cứ từng phút từng phút là mông cô phải hẩy lên vì cái lưỡi đang cố vào sâu hết cỡ trong cô bé. Khi cái mông của Bảo Lan đã ở tư thế trên không thì anh đưa hai tay bợ lấy cặp mông săn chắc đó dí chặt lên miệng mình để mút, để liếm.
– Ư… Ư… Ư… Chỗ đấy… A… A… A… Hai tay của Bảo Lan bám chặt vào hai bên tay ghế, mông cô vẫn ưỡn lên dí sát.
Vào miệng anh và rên lên trong cơn sướng.
– A… A… A… Đủ rồi anh… Mình vào trong nhà đi anh!
Người đàn ông bí mật nghe thấy Bảo Lan nói vậy thì anh liền đứng lên rồi bế cô nhẹ nhàng đi vào trong nhà, vừa đi anh vừa hôn lên môi cô và đặt cô xuống giường.
Gần hai tháng nay Bảo Lan chưa được làm tình nên khi cái khúc thịt vừa mới đi vào bên trong cô bé là Bảo lan cảm thấy như mình đang ở trên mây. Hai tay Bảo Lan bấu chặt lấy lưng anh, còn hai chân thì quắp chặt lên hai bên hông, cô nằm im hưởng thủ những cú dập từ từ nhẹ nhàng của nhân tình. Lúc đầu chỉ là những cái hít hà từ cổ họng, nhưng sau thì Bảo lan phải thốt to lên khi cái giường bắt đầu rung mạnh bởi anh đang dập mạnh và nhanh dần như đang giã gạo.
Bảo lan mỉm cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ khi người đàn ông bí mật trong đời cô đã yêu cô đến tận 3h sáng với hai hiệp đầy đủ 45 phút như môn bóng đá. Anh đã làm cho cô mệt lử nhưng cũng đầy sung sướng. Đến gần sáng thì những giấc mơ về quá khứ mấy năm trước lại hiện về khiến Bảo Lan choàng tỉnh, trán cô ướt đẫm mồ hôi khi mơ thấy em gái cô đang la hét trong trại cai nghiện, nó hận cô… Nó không bao giờ tha thứ cho cô và cô thấy có lỗi.
Hà Nội Mùa Hè Ngày 10 Tháng 6 Năm 2003.
Chiếc xe Camry màu đen bốn chỗ đang chở bà Tính, lão quản lý Chung và Bảo Lan đi dự một lễ khai trương khánh thành một khu trung tâm thương mại do tập đoàn Hoàng Kim của bà Tính là chủ đầu tư. Công việc cũng suôn sẻ và diễn ra tốt đẹp và 3 người đi về. Trên đường về Bảo Lan nhìn thấy một khu đất rộng tít bên trong ven đường đi, cô bảo anh lái xe rẽ vào đường đó một chút.
– Bà Tính: Sao lại rẽ vào đây hả cháu?
– Bảo Lan: Cháu muốn ngắm ngía một chút cái khu này.
Thấy Bảo lan nói vậy là bà Tính biết ngay cô bé xinh xắn đáng yêu này chắc đã đánh hơi được điều gì rồi. Mới vào làm 2 năm thôi nhưng bà Tính đã quý Bảo Lan ngay lập tức. Ở cô bé ngoài vẻ đẹp dịu dàng ra thì bà Tính thấy Bảo lan cực kì thông minh nhanh nhậy, đặc biệt là tính sáng tạo trong công việc. Chỉ cần 5 tháng thôi là bà Tính đã cân nhắc cho Bảo Lan làm thư kí cho mình và giúp bà nhiều việc khác.
Sau hơn 1 năm rưỡi thì bà Tính cảm phục cái tài nhìn người của mình, bà đoán không sai, Bảo Lan rất thông minh và tài giỏi. Không những giúp bà tốt trong công việc, cô còn có những tư vấn về các mối làm ăn, về những dự án đầu tư trong tương lai. Kết quả hai dự án nhỏ vừa qua đã thành công hơn cả mong đợi mặc dù ngay từ đầu HĐQT đã phản đối dữ dội.
Bà nhận ra rằng Bảo lan có khả năng tư duy rất nhạy bén, khả năng nhìn nhận sự việc khác người, và bà thích điểm đó ở cô. Bà thích những người có những ý kiến đột phá, kể cả là mạo hiểm, và Bảo Lan hoàn toàn đáp ứng được điều đó mà trong công ty bà không thấy có ai có phẩm chất đó cả. Bà Tính đã âm thầm 1 năm nay muốn vun đắp Bảo Lan cho thằng con trai út.
Tên của bà là Tính nên làm cái gì bà cũng phải tính toán thật cẩn thận. Bà thấy rằng nếu Bảo lan làm con dâu bà thì còn gì tuyệt vời hơn nếu khi bà về nghỉ hưu thì đã có thằng con trai út gánh vác cái tập đoàn này. Thằng con trai út của bà thì lại đam mê nghề khác, nó không có hứng chuyện kinh doanh, nhưng nếu nó có cô vợ thông minh là Bảo Lan bên cạnh thì bà sẽ yên tâm tập đoàn sẽ không bị phá sản bởi con trai bà.
– Bảo Lan: Bác có nhìn thấy điều gì ở đây không?
– Bà Tính: Ngoài cánh đồng và bãi rác ra thì bác không nhìn thấy cái gì con à. Chắc con đã thấy cái gì hay thì nói cho bác nghe coi xem nào. Bà Tính cố tình ngu dốt không biết gì để xem cô con dâu tương lai lại có ý kiến gì hay ho không về cái khu hôi thối bẩn thỉu này.
– Bảo lan: Bác có nghĩ rằng một ngày nào đó cái đất bẩn thỉu này sẽ là nơi các đại gia lắm tiền nhiều của tranh nhau mua nhà để ở không?
– Bà Tính: Cháu nói gì thế? Các đại đến sống ở cái khu hôi thối hoang vắng này á? Bà Tính cũng đã nhận thấy được điều gì đó nhưng bà vẫn chở vờ để Bảo lan trình bầy tiếp.
– Bảo lan: Từ ngoài đường cái vào đây không xa lắm. Cháu nghe nói sẽ có giải phóng mặt bằng ở những hộ gia đình sống ven đường để giải tỏa làm con đường to hơn và thoáng hơn. Với lại đất nội thành đã quá nghẹt thở rồi, xu hướng tìm một nơi ở yên tĩnh, thoáng, sạch đẹp sẽ dần được ưu tiên đấy bác ạ. Bây giờ chúng ta nhìn bề ngoài khu đất này trông như bỏ hoang, nhưng nếu chúng ta xây dựng lại làm các con đường đi vào thì sẽ trông khác ngay. Cái này cháu sẽ nhờ con trai bác hoặc người khác làm 1 demo để trình bác xem. Còn những việc khác liên quan đến HĐQT và thủ tục hành chính mua bán khu đất này thì đấy là việc của công ty.
– Bà Tính: Ý tưởng của cháu bác cũng đã nghĩ đến sơ qua gần năm nay rồi. Đúng là khu đất hôi thối này hiện chưa có công ty nào để ý để đầu tư, có lẽ lần này chúng ta phải nghiêm túc nghiên cứu và thực hiện ngay, chậm chân là sẽ mất miếng bánh ngon vào miệng kẻ khác. Thôi chúng ta đi về đã nào mọi người.
– Bảo lan: Vâng ạ.
– Bà Tính: Tí nữa về nhà bác ăn cơm luôn nghe cháu.
– Bảo lan: Dạ vâng ạ.
– Bà Tính: Thế chuyện cháu và thằng út nhà bác đến đâu rồi? Có tiến triển gì không? Bác rất ủng hộ cho hai đứa đấy.
– Bảo lan: Dạ, bọn cháu vẫn quý nhau như anh em trong nhà thôi bác ạ.
– Bà Tính: Anh em cái gì? Cháu mà không làm con dâu bác là không được đâu đấy. Thằng út nó nhát gái lắm nên cháu phải chủ động vào.
– Bảo Lan: Dạ, cháu xin lỗi bác. Chuyện tình yêu thì không thể gượng ép được đâu ạ. Mà cháu cũng không quen chủ động tán tỉnh bất cứ ai cả.
– Bà Tính: Uh, bác hiểu. Bác nói trêu thế. Tùy hai đứa đấy! Thôi đến nhà rồi, bác với cháu vào nhà đi.
Quán Cà Phê Đắng Ngày Mồng 10 Tháng 6 năm 2003.
Bảo Ngọc hôm nay hát mà lòng cô không được vui, hát chẳng có tâm trạng, chẳng có cảm xúc gì hết. Mấy ngày nay Phong chẳng nhắn cho cô một câu nào, thêm vào là hôm nay là lần đầu tiên Phong không đến nghe cô hát. Cái bàn trong góc không có ai ngồi nhưng Bảo Ngọc vừa hát vừa nhìn xuống cái góc đó nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phong đâu.
Trong suốt bữa ăn Phong và Bảo lan chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau chứ không ai nói câu gì. Đến 7h thì Phong lấy xe máy đưa Bảo Lan về. Phong cũng có cảm tình với Bảo lan từ lâu rồi. Ở công ty Bảo lan được tất cả mọi người yêu quý vì cô thông minh xinh đẹp, lại ngoan hiền nên những ai khó tính nhất cũng không thể ghét cô được. Phong với Bảo lan vẫn chưa thể đến được với nhau vì cả hai cùng có tính ít nói.
Bảo Lan vẫn mong đợi một ngày Phong sẽ nói ra trước, nhưng cái bản tính nhát gái nên mãi Phong vẫn chưa dám nói. Mấy hôm nay Phong muốn nhắn tin cho Bảo Ngọc lắm, nhưng anh lại thôi vì bây giờ anh đang ở giữa ngã ba đường, cả hai anh đều có cảm tình, cả hai đều là những cô gái tuyệt vời mà anh tự hỏi sao anh lại măy mắn đến như vậy khi cả hai đều yêu anh.
Trên đường về Bảo Lan bảo Phong ra hồ tây hóng mát, cô quyết định tối nay hai người nên nói chuyện và đi xa thêm một chút trong mối quan hệ của hai người. Phong đứng nhìn Bảo lan nhí nhảnh đang ném những viên đá nhỏ xuống mặt hồ, trông cô thật là đáng yêu.
– Anh Phong đứng đấy làm gì vậy? Ra đây chơi với Lan đi!
Phong mỉm cười rồi cũng chạy ra chỗ Bảo lan cùng chơi. Hai người rất vui vẻ cùng thi nhau liệng những hòn đá cho bay trên mặt hồ. Kết thúc là Phong đã mạnh dạn cầm tay Bảo Lan dắt cô đi về chỗ ghế đá. Bảo Lan để im cho Phong cầm tay cô, cô cũng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Phong truyền sang. Hai người im lặng nhìn ra xa xăm của mặt hồ, tay vẫn trong tay mà không ai có thể nói lên lời. Bảo Lan quay sang hỏi Phong trước:
– Sao anh Phong lại thuê trọ riêng mà không ở nhà với bố mẹ?
Thấy Bảo Lan hỏi đúng câu mà mình chẳng muốn nói cho ai biết về cái cô đơn của một người sống trong gia đình giàu có nhưng chẳng có tí hạnh phúc và tiếng cười bao giờ. Căn biệt thự nhà anh quá to và rộng, nhưng Phong cảm thấy trống trải vô cùng. Phong thở dài một tiếng rồi nói cho Bảo Lan biết, anh không muốn dấu cô điều gì.
– Bố mẹ anh không hợp hay cãi nhau và anh cũng không hợp với mẹ. Mẹ chỉ thích kinh doanh và thích tiền nên câu chuyện của bà trong nhà chỉ xay quanh vấn đề đó. Bố anh là nhà văn, nhà thơ cho nên ông thích yên tĩnh, yêu cái lãng mạn nên không hợp gu với mẹ.
– Thế thì chắc anh giống bố đúng không? Vì em thấy anh cũng không thích kinh doanh.
– Có lẽ vậy. Anh cũng thích yên tĩnh để sáng tạo cho tác phẩm của mình. Ở nhà nghe bố mẹ hay cãi nhau nên anh chẳng bao giờ có cảm hứng để vẽ vời cái gì cả.
– Thế anh Vũ học ở nước ngoài bao giờ về vậy?
– Anh Vũ chắc hơn năm nữa học xong. Anh ấy giống mẹ, cũng thích chơi và thích tiền. Hai anh em tính khác hẳn nhau, anh thì nhát còn anh Vũ thì lại vừa đẹp trai vừa đào hoa. Anh ấy có nhiều người yêu lắm.
– Hihi… Lần trước em nhìn thấy anh ấy một lần. Trông anh ấy ăn mặc thì bảnh bao rất thời trang, còn anh thì ăn mặc kiểu bụi bụi sinh viên. Đúng là hai anh em chẳng giống nhau chút nào cả.
– Uh, bọn anh khác nhau như vậy đó. Một người thì sành điệu, một người thì quá lạc hậu.
– Mẹ anh 50 nhưng trông bà vẫn trẻ đẹp như mới có 40 ấy nhỉ.
Nhắc tới sự trẻ đẹp của mẹ, Phong hơi buồn, chính vì mẹ mà anh mới ra ở riêng. Những hình ảnh quá khứ hiện về làm Phong nhớ lại. Ngày đó anh đang làm đồ án tốt nghiệp và anh sang bên nhà bạn 1 tuần để làm đồ án công trình kiến trúc. Một hôm vì bị thiếu 1 đồ nghề nên Phong phi xe về nhà lấy cho dù lúc đó đã 12h khuya. Dân kiến trúc bọn anh quen với việc cầy đêm nên nếu không có cái này thì cả đêm anh không làm được. Khi bước vào nhà thì tất cả đã ngủ say hết nên Phong đi nhẹ nhàng sợ đánh thức mọi người.
Phong biết bố anh hôm nay đi tận đẩu tận đâu cùng với mấy ông nhà thơ nên không có nhà. Mẹ ở tầng 2, Phong ở tầng 3, nên khi vừa bước lên tầng Phong nghe thấy tiếng động lạ… Chính xác hơn là tiếng ai đó như đang rên rỉ. Phong quá tò mò vì bố không có nhà, mẹ đang ở với ai trong đó? Phong nhẹ nhàng áp tai vào nghe và anh nghe thấy tiếng bà Tính đang rên “aaaaa… Địt mạnh vào đi anh… Địt nát lồn em đi anh… Aaaaa… Anh địt em sướng quá…”
Phong hơi ngỡ ngàng vì anh không ngờ mẹ anh tầm này tuổi rồi mà lại nói bậy và đồi bại như thế. Tò mò không biết từ ‘anh’ trong kia là ai Phong liền nhẹ nhàng mở cửa và cảnh tưởng đập vào mắt anh là bà Tính trông đoan trang như vậy nhưng mà lại đang chổng mông trên giường cho 1 cậu thanh niên mặt mũi non choẹt kém cả tuổi anh làm cái chuyện người lớn đó. Hai người nghe thấy tiếng cửa mở vội nhìn ra cửa, bà Tính thấy Phong thì hốt hoảng kéo chăn lên che cơ thể. Phong tức giận không nói câu nào và đóng sầm cửa lên tầng ba gói đồ đạc thật nhanh rồi phi ra xe. Bà Tính đã khoác lên người chiếc áo mỏng vội chạy ra khóc lóc xin lỗi Phong và mong anh tha thứ. Phong không nghe và rồ ga phóng đi.
– Anh sao vậy Phong? Bảo Lan tự nhiên thấy Phong im lặng và suy tư nên cô nghĩ anh đang buồn, cô hỏi và cầm lấy tay anh.
– Không có chuyện gì đâu em. Phong đã sực tỉnh lại, cái chuyện về mẹ làm anh thấy buồn chán.
– Không có chuyện gì sao anh tự nhiên im lặng và buồn như vậy. Anh có thể tâm sự với Lan mà.
– Rồi một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết. Phong quay sang cũng cầm lấy tay Bảo Lan mỉm cười để cô không lo lắng.
Lúc này hai ánh mắt đã nhìn thẳng vào nhau, Phong thấy Bảo Lan thật xinh đẹp, một vẻ đẹp tuy mộc mạc nhưng lại có sức hút ghê gớm. Nhìn nhau một lúc thì anh đưa tay qua vai và ôm Bảo Lan vào lòng. Cái mùi thơm của tóc, mùi thơm của cơ thể người con gái, và cái bờ vai mềm mại của Bảo lan làm cho Phong thấy xao xuyến, một chút rạo rực trong người. Đúng lúc đấy thì Bảo lan ngước mắt lên nhìn anh, cô nhắm mắt lại như chờ đợi điều gì đó từ Phong. Nhìn bờ môi đỏ mọng của Bảo Lan, Phong từ từ cúi xuống hôn lên bờ môi đó.
Vê phía Bảo lan thì cô chờ đợi cái giây phút này lâu lắm rồi, cô chờ Phong chủ động… Và bây giờ anh đã hôn.
Lên bờ môi cô. Bảo Lan hé miệng ra đón nhận nụ hôn hơi cẩu thả của Phong, nhưng như thế đã là quá đủ đối với cô, Phong đã chính thức là người yêu của cô từ giây phút này… Cô đã chờ đợi điều đó hai năm rồi.
– Thôi mình về đi anh. Bảo Lan thủ thỉ muốn về vì cô không muốn dễ dãi với Phong quá.
– Uh, để anh đưa em về.
Khi chiếc xe lăn bánh thì Bảo lan ngồi sát vào Phong, hai tay ôm chặt lấy eo anh, cô nhướn người lên nói nhỏ vào tai anh: “Em yêu anh”. Phong nghe mà cảm thấy sung sướng và hạnh phúc. Cái cảm giác đó thật khó tả, chắc chỉ có những người đang yêu mới hiểu được. Phong cầm lấy tay Bảo lan bóp chặt, anh lại ngửi thấy hương thơm từ mái tóc tỏa ra khi cô gục đầu vào vai anh. Phong giảm ga cho xe chạy từ từ để hưởng thụ cái phút giây hạnh phúc như thế này. Anh cũng không ngờ một thằng nhát gái như anh có ngày lại cưa đổ được một hoa khôi xinh đẹp của công ty.
– Sáng mai đến đón em đi làm nhé tình yêu của em. Bảo lan nói xong hôn anh một cái rồi chạy vào trong nhà.
Phong vẫn chưa hết lâng lâng, anh vẫn đứng nhìn cho dù Bảo Lan đã đi vào trong nhà. Cười một mình như một gã ngốc đang hạnh phúc, Phong quay đầu xe đi về. Về đến nhà thấy 10h, Phong chợt nhớ ra tối nay Bảo Ngọc sẽ hát ở quán cà phê Đắng. Nghĩ đến hai thằng côn đồ hôm nọ Phong hơi lo lắng cho cô. Nhà Phong rất gần với quán cà phê đó nên buổi tối cứ hôm nào có Bảo Ngọc hát là Phong lại lững thững đạp xe ra đó để uống cà phê và nghe cô hát.
Khi Phong đạp xe đến còn cách quán khoảng 1km thì anh thấy một nhóm mấy xe máy đang đứng tụ tập ở bên đường, có cảm giác không lành nhưng Phong vẫn bình tĩnh đi qua, có khoảng 6 hay 8 thằng gì đó, Phong nghĩ thầm. Khi anh đi qua, mấy thằng thanh niên nhìn anh rồi hét lên:
– Thằng chó đây rồi mọi người ơi!
Phong biết là chúng nó nói mình nên theo phản xạ dừng xe lại khi nghe thấy tiếng chạy sau lưng. Phong vứt chiếc xe đạp xuống đường và cố gắng bình tĩnh khi thấy mấy người cầm gậy và thanh sắt đang nhằm vào anh. 6m… 5m… 4m… 3m… 2m… Và khi còn 1m có nghĩa là cái gậy đã ở trước mặt anh bổ tới. Phong biết là mình cũng đã đánh trúng ít nhất được 1 – 2 thằng nhưng sau đó là cảm giác đau buốt khi có ai đó đập mạnh vào lưng anh, chưa kịp bình tĩnh thì lại phát nữa trúng má… Mắt hoa lên nghĩ chắc tiêu rồi thì Phong dính cú đạp sông phi vào bụng ngã xuống đất. Tiếp theo Phong chỉ nhớ mấy cú đạp liên tiếp vào bụng, anh chỉ biết còn cách co người như con tôm để ôm lấy bụng. Tưởng là sẽ chết đêm nay nhưng Phong nghe thấy một giọng quát lên:
– Địt mẹ mấy thằng chó chết này cậy đông đánh với một người à?
Sau tiếng quát đó Phong lờ mờ nghe được cảnh hỗn loạn, tiếng kêu và những tiếng chửi. Phong đứng dậy thì thấy hai người đàn ông đang tẩn mấy thằng choai choai đó và bọn chúng mồm be bét máu xin hai người tha tội. Phong nhận ra người đàn ông cứu mình, anh nói:
– Anh Sáu tha cho chúng nó đi.
Người đàn ông mà Phong gọi là anh Sáu nghe thấy vậy liền dọa mấy thằng đôi câu rồi cho chúng nó lên xe chuồn.
– Sao chú yếu vậy? Có mấy thằng nhãi danh mà cũng bị để cho chúng nó tẩn như thế này à? Anh Sáu nói.
– Dạ, tại chúng nó vừa đông vừa có vũ khí nữa mà anh. Phong cố khống chế.
– Phí công anh dạy võ cho chú quá. Chắc quên hết rồi à.
– Hihi…
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Có đau không? Để anh xem nào.
– Dạ không có gì đâu anh. Chỉ là ngoài da thôi.
– Thế thì ok. May mà anh và anh bạn đây đi chơi, nó lại rủ anh ra phố này uống cà phê nên gặp. Không thì chắc giờ này chú ở dưới âm phủ rồi.
– Số em ông trời thương lắm nên chưa chết được đâu.
Phong nhìn sang anh bạn của anh Sáu tên là Cường cám ơn và anh Cường nói:
– Sao lại để tụi nó đánh vậy em?
– Va chạm xe trên đường ấy mà anh. Phong nói dối.
– Có phải đi khám không thì tụi anh đưa đi?
– Không cần đâu anh. Nhẹ ấy mà, chắc 1 – 2 hôm là hết đau ngay. Thôi hai anh đi uống ca phê đi, em tự về được mà.
– Có chắc tự về được không chú? Anh Sáu hỏi.
– Em về được anh khỏi lo đi. Nhưng anh đừng nói gì cho mẹ em biết nhé.
– Uh, cái đấy chú yên tâm. Thôi bọn anh đi nhé.
Anh Sáu vừa là vệ sĩ, vừa là lái xe, vừa làm các việc linh tinh cho mẹ ở công ty. Anh ít nói, mặt lúc nào cũng.
Lạnh như tiền nhưng sống rất tình cảm và được cả nhà yêu quý. Mẹ thì rất quý anh vì anh trung thành, rất nhiều bí mật anh biết nhưng không bao giờ anh để lộ ra bên ngoài cho bất cứ ai. Anh đã ba mấy tuổi rồi không ai biết rõ, nhưng chỉ biết anh chưa vợ con và đã làm cho công ty trên 10 năm rồi. Anh Sáu rất giỏi võ và chính anh là người đưa đẩy Phong đi tập võ và ở nhà truyền thụ thêm cho Phong.
Bảo Ngọc hôm nay hát không có tâm trạng nên khi mới hát được 2 bài thì anh Quản lý hỏi:
– Em hôm nay sao vậy? Hát mà như cái xác không hồn.
– Em xin lỗi. Hôm nay em không được khỏe anh ạ. Cô nói dối.
– Nếu không khỏe thì sao không nghỉ ở nhà hả em? Làm sài lâu chứ có phải làm 1 ngày đâu. Thôi nếu mệt thì em về nghỉ đi.
– Dạ vâng em cám ơn.
– Lúc nào thấy khỏe thì hẵng đi làm nhé.
– Vâng.
Bảo Ngọc dắt chiếc xe đạp mini ra rồi cô phóng nhanh đi về. Vừa đi vừa tức Phong, cô định từ nay sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa, cô sẽ hát ở quán khác để anh sẽ không bao giờ được gặp cô nữa. Đang đi thì cô thấy phía trước có đám người trên vỉa hè đang đứng túm tụm xì xào gì đó, và 1 người đang cố dựng chiếc xe đạp lên, trông giống Phong, Bảo Ngọc đạp xe nhanh đến đó và đúng là Phong. Thấy mặt Phong bầm tím ở bên má và quần áo dính đầy bụi khiến cố hốt hoảng:
– Anh Phong! Anh sao vậy? Vừa hỏi Ngọc vừa đưa tay lên má anh xem vết thương có nặng không.
– Anh bị quệt xe thôi mà. Phong mỉm cười để Ngọc bớt lo.
– Quệt xe mà bị tím bên má thế kia à. Có phải mấy thằng hôm nọ kiếm anh gây sự đúng không?
– Không phải. Quệt xe mà em.
– Còn cố nói dối nữa. Bọn mất dậy. Được rồi hôm nào em mà gặp em cho chúng nó biết tay.
– Em định làm gì?
– Làm gì em chưa biết… Hihi… Nhưng em mà nóng lên là không xong với em đâu.
– Uh, anh biết em rồi. Thôi em về đi, anh về một mình cũng được. Hôm nay anh không đưa em về được rồi.
– Anh thế này sao em đi về được. Em sẽ đưa anh về để còn chăm sóc vết thương cho anh chứ.
– Anh không sao mà. Em về đi không muộn.
– Em không nói nhiều đâu, có đi về không nào!
Phong lắc đầu về cái tính đanh đá nhưng vô cùng dễ thương của Bảo Ngọc. Hai người đi song song với nhau về chỗ khu trọ của Phong. Vào trong nhà, Bảo Ngọc nhìn xung quanh thấy phòng quá bừa bộn, một tấm đệm để ngủ, một cái bàn và các đồ nghề kiến trúc, quần áo vứt bừa bãi không có tủ. Bảo Ngọc ngó xuống cái bếp nhỏ ti ti nhưng chẳng có xoong nồi gì chỉ độc hai cái bát tô và đũa thìa như để ăn mì tôm.
– Thế này mà anh cũng sống được à? Chắc toàn ăn cơm bụi và mì tôm đúng không?
– Hihi… Anh quen rồi mà.
– Thôi anh cởi áo ra em xem vết thương nào.
Bảo Ngọc lấy khăn ấm lau sạch vết thương ở lưng và má cho Phong rồi cô thoa một lớp kem lên trên, sau đó cô bảo Phong nằm xuống đệm nghỉ ngơi. Phong bây giờ mới cảm thấy cơn đau ở bụng vì ăn liên tiếp mấy cú đá vào đó, anh nằm xuống không nói câu nào mà chỉ lẳng lặng nhìn Bảo Ngọc dọn dẹp đồ đạc lại cho ngăn nắp.
Phong nằm một lúc thì anh cũng thiếp đi lúc nào không biết, nửa đêm anh thấy hơi tức bụng và thấy khó chịu bên má. Phong mở mắt tỉnh ngủ vì cái đau khắp người, nhưng anh cũng giật mình vì thấy có bàn tay đang ôm anh nằm bên cạnh. Phong quay sang thì thấy Bảo Ngọc đang ôm anh ngủ ngon lành. Căn phòng hơi tối nên Phong không nhìn thấy rõ được cái gì, anh hơi tức bụng nên nhẹ nhàng đặt tay Bảo Ngọc ra và cựa mình cho đỡ mỏi. Phong suýt xoa thành tiếng vì cái ê ẩm trên cơ thể và đã đánh thức Bảo Ngọc.
– Anh đau lắm à?
– Uh, hơi khó chịu một chút. Sao hôm qua em không về?
– Giờ đấy em về sao được nữa. Mà em thích ngủ đây. Không cho à?
– Nhưng trai gái ai lại ngủ cùng nhau. Anh đã là gì của em đâu.
– Thôi đừng nói nữa đồ ngốc! Không là gì mà em tự nguyện ngủ ở đây à. Đây là lần đầu tiên em ngủ cạnh một người con trai đấy.
Phong nghe Bảo Ngọc nói vậy anh cũng thấy chẳng biết thế nào nữa. Anh cũng thích chứ không phải là không. Nghĩ đến Bảo Lan Phong thấy có lỗi. Mới lúc tối hai người còn tình cảm với nhau như thế mà chỉ sau có mấy tiếng anh đã nằm trong vòng tay người con gái khác rồi.
– Anh suy nghĩ gì đấy?
– Không có gì.
– Anh có thích Ngọc không?
Hơi bất ngờ về câu hỏi đó, Phong ấp úng nhưng không muốn nói dối, anh sẽ nói hết ra là anh đã có người yêu rồi cho Bảo Ngọc biết.
– Có… Nhưng anh…
– Vậy à. Bảo Ngọc sung sướng khi nghe câu nói đó từ Phong. Cô ôm chặt lấy anh rồi nói:
– Em chỉ cần quan tâm anh có thích em không thôi. Còn những cái khác em không quan tâm. Anh nghèo hay như thế nào em mặc kệ. Em yêu anh.
Phong định nói ra nhưng Bảo Ngọc đã ngắt lời anh, thấy cô nói yêu anh và rúc vào ngực anh âu yếm làm Phong không muốn nói nữa. Anh sợ Bảo Ngọc sẽ đau khổ. Phong thấy mình quá tham lam khi chỉ trong đúng.
Một ngày anh đã nhận lời yêu từ hai người con gái xinh đẹp. Anh không muốn bất cứ ai trong hai người phải.
Đau khổ vì anh, nhưng anh phải làm thế nào khi cũng yêu cả hai. Cái vòng luẩn quẩn của tình ái cứ lởn vởn.
Mãi trong giấc ngủ của Phong cho đến tận sáng hôm sau.
Sau khi Phong đưa Bảo Lan về, bà Tính bảo ô sin dọn dẹp rồi bà đi tắm. Hôm nay bà khá vui vẻ vì công việc trôi chảy, chuyện của Phong với Bảo Lan cũng tiến triển theo chiều hướng tốt. Bà Tính là người có tham vọng, bà đã muốn cái gì là bà sẽ phải đạt bằng được cái đó. Vì vậy khi bà đã chấm Bảo lan làm con dâu thì chắc chắn Bảo lan sẽ làm con dâu của bà. Kể cả Phong nếu không đồng ý thì bà cũng sẽ gây sức ép để nó lấy Bảo Lan làm vợ. Một cô gái ngoan, xinh xắn, giỏi và thông minh mà còn không thích thì thử hỏi tìm đâu ra được cô gái nào hơn thế nữa.
Bà Tính sảng khoái ngâm mình trong bồn nước ấm với hương thơm của dầu tắm, bà đưa tay lên nghịch bọt xà phòng rồi mơn trớn cặp vú to nhưng đã hơi sệ. Bà đã 50 rồi nhưng cơ thể vẫn tràn đầy nhựa sống, bà biết nhiều đàn ông nhìn bà vẫn thèm muốn lắm nhưng bà không thích. Những năm trước vì bà mải mê cho cái tham vọng gây dựng cho tập đoàn phát triển hơn nữa nên bà không để ý đến cái khoản chăn gối.
Nhưng hơn một năm trở lại đây, công việc đã ổn định và đi vào quỹ đạo thì bà thấy tự nhiên cơ thể đòi hỏi mãnh liệt. Bà với chồng lâu rồi chẳng làm tình, điều đó bà cũng chẳng quan tâm, kể cả ông có bồ nhí bên ngoài thì bà cũng mặc kệ. Từ lần bị Phong bắt quả tang tại nhà khi đang mây mưa cùng cậu nhóc 21 tuổi, bà cũng ân hận lắm. Nhưng sau một thời gian ngắn ngựa lại quen đường cũ, nhu cầu vẫn tăng cao nên bà không thể kìm chế được.
Bà Tính nghĩ bây giờ bà đã 50 rồi, bà có tiền thì tại sao lại không hưởng thụ cơ chứ. Bà là người nên cũng có nhu cầu bình thường như bao phụ nữ khác, con cái có thể giận bà vì chúng nó thực sự không hiểu, chúng nó không thông cảm cho một người phụ nữ đang hồi xuân với ham muốn cao mà chồng thì lại thờ ơ không thèm đụng đến.
Bà Tính bây giờ cẩn thận hơn, bà không bao giờ đem trai về nhà. Bà có tiền thì tại sao lại không hưởng thụ hoan lạc tại những khách sạn sang trọng? Vì bề ngoài bà là người có quyền lực và trông rất đoan trang nên cái chuyện hoan lạc bà tuyệt đối cẩn thận và tránh để ai biết. Bà không thích cặp kè với các đối tác làm ăn hay những người trong công ty, như thế rất nguy hiểm.
Bà Tính lên mạng tìm những chàng thanh niên trẻ, khỏe. Vì những người này đa số là không biết bà là ai, bà có tiền và cho họ tiền để đổi lại họ phục vụ bà như nữ hoàng. Bà thích những thanh niên mười tám đôi mươi gọi bà bằng em, ở trên giường bà thích như vậy, bà thấy mình trẻ ra. Với những thanh niên lạ này, bà có thể thích làm gì bà muốn chẳng hạn như nói bậy trong lúc làm tình, cảm giác rất kích thích khi bà nói hay nghe những thanh niên đó nói ra. Nói chung bên ngoài xã hội bà Tính được mọi người đánh giá là thành đạt trong kinh doanh, là phụ nữ xinh đẹp, đoan trang, nhưng chẳng ai ngờ được rằng bộ mặt thật của bà trong bóng tối lại hoàn toàn khác: Tàn nhẫn, dâm dục.
Bà tính quấn chiếc khăn quanh người đi ra khỏi phòng tắm, hôm nay vừa vui vẻ lại vừa có chút thành công trong công việc nên bà phải ăn mừng. Bà mở tủ ra lấy một chiếc sim rồi cài vào điện thoại. Đây là chiếc sim rác để bà liên lạc với các phi công, bà không muốn ai biết số đt hay nhà ở của mình để tránh gặp rắc rối. Hôm nay bà Tính có hứng thú nên bà gọi liền cho hai phi công ruột, bà cho địa chỉ khách sạn và hẹn họ đến đó. Sau khi trang điểm xong và mặc quần áo xong, bà Tính cho vào trong túi sách bộ đồ ngủ mỏng tang vô cùng sexy rồi lên taxi phóng thẳng đến khách sạn mà bà vừa gọi điện đặt phòng.
Khi Nam và Cường đến nơi, họ đã thấy bà Tính mặc bộ đồ như không mặc đang ngồi trên chiếc ghế sofa, tay bà cầm ly rượu vang đỏ mỉm cười với các anh. Trong hai người thì Nam lớn tuổi hơn, anh 23 còn Cường mới 20. Cả hai đều trẻ có body rất đẹp và súng ống cũng to nên được bà Tính ưu ái chưa cho đi tàu lượn. Vì cái tính cẩn thận nên bà Tính ít khi ăn một món gì lâu quá 1 tháng.
– Nam: Em chờ bọn anh có lâu không? Nam tiến đến ngồi bên cạnh bà Tính vừa nói vừa vuốt ve cánh tay của bà.
– Bà Tính: Hôm nay phải phạt hai anh vì tội đến trễ 5 phút không giúp em thay đồ.
– Cường: Bọn anh nghe hình phạt đây em yêu. Cường nhỏ tuổi mặt non choẹt nhưng xưng hô anh em với người đàn bà hơn anh 30 tuổi mà chẳng có chút ngại ngùng gì.
– Bà Tính: Hihi… Em chưa nghĩ ra. Cứ treo cái tội ở đấy đã. Em sẽ tính sau.
Trước khi làm tình, bà tính thích uống rượu vang đỏ. Vì rượu vang đỏ bà thấy uống vào người cảm thấy hứng tình hơn, còn đàn ông duy trì được lâu hơn. Bà Tính ngồi giữa hai thanh niên, mỗi người cầm ly rượu vang vừa uống vừa vuốt ve nhau.
Bà Tính nhìn hai thanh niên đứng trước mặt bà từ từ cởi quần áo ra, bà mỉm cười khi hai người còn độc chiếc quần sịp và cái cục bên trong chắc đã cứng vì thấy nó cộm hẳn lên. Bà Tính đặt ly rượu vang xuống rồi kéo hai người ngồi xuống bên cạnh. Hai tay bà đưa sang hai bên vuốt ve cái khúc thịt bên ngoài chiếc quần sịp, còn Nam và Cường cũng không thể ngồi im được, người thì vừa bóp vừa hôn lên ngực bà Tính, người thì đưa lưỡi cho bà mút. Cứ như vậy bà Tính lúc thì quay sang hôn Nam, lúc thì quay sang hôn Cường. Cường còn ít tuổi nên khi bị bà Tính vừa hôn vừa cho tay vào mân mê con cặc là anh đã không chịu được rồi. Cưởng hổn hển nói:
– Cường: Mẹ mút cặc cho con đi!
Bà Tính mỉm cười không giận câu nói đấy của Cường, thậm chí bà cũng hơi thích thú vì nghe hơi mới lạ. Bà mắng yêu Cường rồi cũng đứng dậy:
– Bà Tính: Con trai mẹ hôm nay hư lắm đấy nha!
Bà Tính quỳ xuống đất cởi hai chiếc quần sịp ra rồi hay tay cầm hai con cặc sóc cùng lúc. Vừa sóc bà vừa đưa.
Mắt lên nhìn hai người với cảm giác thích thú. Bà cúi xuống mút cặc cho Cường, còn tay thì sóc cặc cho Nam.
Nam và Cường sướng khi được bà Tính phục vụ cùng lúc cho cả hai. Hai người ngồi trên ghế cầm ly rượu vừa uống vừa hưởng thụ. Nam châm điếu thuốc hút rồi đưa cho Cường, Cường hút một hơi rồi cúi xuống nâng cằm bà Tính lên để nhả khói thuốc vào miệng bà rồi hôn ngấu nghiến. Một lúc sau thì Cường đứng lên đi ra đằng sau bà Tính, anh ngồi xuống và úp mặt vào cái mông để liếm lồn cho bà. Bà Tính được Cường liếm cho sướng quá phải nhả cặc Nam ra để rên:
– Ư… Ư… Con trai liếm lồn mẹ đấy à?
– Con đang liếm lồn cho mẹ sướng đây. Mẹ có thích không?
– Mẹ thích lắm. Mẹ đang sướng đây con trai… Ư… Ư… Ư…
Cường ngẩng mặt lên khi đã thấy mỏi lưỡi, anh đứng dậy rồi quỳ xuống đút cặc vào cái lồn đã nhoe nhoét dâm thủy của bà Tính để địt.
– Con địt mẹ nhé!
– Uh con địt cho mẹ sướng đi. Mẹ nứng lồn lắm rồi con ơi.
Thấy bà Tính quá dâm, Cường cũng bị kích thích theo khi nghe bà nói như vậy. Không để bà chờ lâu, Cường dập điên cuồng làm bà Tính chúi đầu về trước. Bà Tính lúc này tay cầm cặc Nam, nhưng miệng thì được Nam vừa hôn vừa mút lưỡi. Bà Tính thè cái lưỡi ra hết cỡ để Nam mút, hai bầu ngực đung đưa phía dưới và Nam vừa hôn vừa cho tay xuống bóp.
– A… A… A… Con ơi… Mẹ sướng… Con địt mạnh nữa vào…
Cường đã địt mạnh lắm rồi, nhưng nghe bà Tính nói thế thì anh cũng cố thêm hết sức có thể để chiều cái bà lắm tiền mà hoang dâm vô độ này. Địt mạnh được hơn 5 phút thì Cường không chịu được nữa, anh rút cặc ra tay cầm sóc và chĩa lên mông bà Tính bắn xối xả dòng nước trắng đục lên đó và hét to:
– AAAAA… Mẹ ơi… Con sướng… Con ra đây… AAAAA…
Bà Tính quay đầu lại mỉm cười đĩ thõa khi thấy thanh niên trẻ háu đá không chịu được lâu hơn và đã xuất ồ ạt lên mông bà. Sau khi xuất xong, Cường đứng lên hôn bà Tính rồi nói:
– Bây giờ bạn của con sẽ làm mẹ sướng tiếp nhé. Tí nữa con lại địt tiếp. Cường nói xong đi vào nhà tắm rửa chim.
Lúc Cường đi ra thì thấy bà Tính đang ngồi trên đùi anh Nam, bà rên như muốn cả khách sạn đều nghe thấy. Cường lặng lẽ ngồi bên cạnh uống rượu nhìn hai người chơi đợi con chim hồi phục. Còn anh Nam thì ôm ghì lấy mông bà Tính ấn ấn để bà hẩy mạnh thêm, hai cái lưỡi cũng quấn lấy nhau. Một lúc sau thì bà Tính hơi nghiêng người với tay sang cầm con cặc của Cường đang mềm mân mê cho nó cứng trở lại. Cường cũng bắt đầu nứng trở lại khi được cả tay và mồm bà Tính chăm sóc cho, anh đưa tay sang bóp vú và tiếp tục khẩu dâm:
– Bạn con có làm mẹ sướng không?
– Có… Bạn con địt mẹ sướng lắm… Mẹ đang tê hết lồn ra đây này con ơi.
– Anh Nam bế mẹ em lên giường cho rộng đi anh. Hôm nay anh phải địt cho mẹ em sướng vào nhé.
Nam cười vì thấy Cường hơi tếu nhưng nghe lại vô cùng kích thích. Nam có cảm tưởng như đang được địt mẹ thằng bạn thật. Nam bế bà Tính lên và đặt bà nằm xuống giường. Nam nằm trên banh hai chân bà Tính ra để nhét cặc vào. Cường cũng trèo lên giường và chĩa con cặc vào mặt bà Tính để bà vừa sóc vừa mút. Bà tính thỉnh thoảng phải nhả cặc Cường trong miệng ra để rên vì sướng, vì Nam đang dập như vũ bão vào cái lồn của mình. Bà đã muốn ra rồi nhưng đang sướng nên cố kìm lại.
– Ớ… Ớ… Ớ… Anh… Ớ… Ớ… Bà Tính rên trong vô thức.
– Sao hả em? Nam vừa địt vừa hỏi.
– Em sướng… Anh địt… Em sướng…
– Anh địt sướng bằng chồng em không?
– Sướng hơn nhiều… Aaaa… Aaaaaaa… Đúng rồi… Mạnh như thế… Aaaa…
Nam nghe bà Tính nói mà anh cũng kích thích nên ra sức dập mạnh nhất có thể, đến lúc chuẩn bị xuất thì bà Tính cứng người đã ra trước anh. Nam kìm chưa muốn ra vội nên kêu Cường nhảy vào thay phiên:
– Cường! Em vào làm cho mẹ em sướng tiếp đi.
Cường nằm xuống kéo bà Tính nằm lên người mình rồi nói:
– Nào mẹ vừa ra rồi đúng không? Bây giờ mẹ làm cho con ra cái nữa đi.
– Bạn con địt mẹ sướng quá. Bây giờ đến lượt con của mẹ nào. Đừng ra nhanh như vừa nãy nhé.
Cường nghe bà Tính nói khiêu khích vậy nên hơi tự ái, anh hẩy mống lên nhấp lia lịa như bắn chỉ thiên làm bà Tính như bị điện giật.
– AAAAA… AAAAAAA… Con địt kiểu gì thế… Nát lồn mẹ rồi con ơi…
Nam quỳ gối trên giường lấy tay xoa mông bà Tính rồi đút một ngón tay vào cái lỗ hậu môn. Bà Tính cũng thích địt cái lỗ này, lần nào cuối trận là Nam cũng phải địt nó. Nam lấy lọ gel trên bàn rồi thoa vào lỗ đó cho trơn rồi anh chầm chậm nhét cặc vào lỗ đó.
Bà Tính cả năm nay đã quen với việc chơi lỗ hậu môn nên bây giờ hầu như chẳng có cảm giác gì là đau cả, thậm chí bà rất thích khi được ai đó địt vào cái lỗ đó. Bà sướng khi hai cái lỗ được thông cùng lúc, Cường nằm dưới còn Nam ở trên. Bà không ngờ cái tuổi 50 của bà còn được hưởng cái sung sướng của tình dục như thế này. Nam với Cường phối hợp ăn ý cùng địt một lúc làm bà Tính phải xuất liền cái thứ hai. Còn Nam cũng không chịu được lâu rút cặc ra bắn hết lên mông bà Tính.
Đêm đó ba người kết thúc khi đã 4h sáng. Bà Tính điên cuồng không cho Nam và Cường ngủ, hai anh liên tục thay phiên địt cho đến khi nào bà Tính xin thôi thì mới dừng. Sáng dậy bà Tính tắm xong mặc đồ vào rồi bà mỉm cười khi nhìn thấy hai con đực ngủ mê mệt không biết trời đất là gì cả. Bà Tính rút ra 5 triệu đặt trên bàn rồi bà đóng cửa đi ra và suy nghĩ “vĩnh biệt hai chàng trai”. Đây là lần cuối cùng, tuy sướng nhưng bà biết đã đến lúc phải thay đổi con mồi vì sự an toàn bản thân.