Tôi quen em trong một lần đi nhậu cùng cơ quan – em là tiếp viên ở quán nhậu đó, phải nói lần đầu tiên gặp em đã làm cho tôi xao xuyến. Rồi sau đó, tôi thường đến quán nhậu này hơn, mục đích cũng vì muốn gặp em mà thôi. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, tình cảm em và tôi ngày càng gắn bó hơn. Những buổi cà phê, những lần ăn sáng cùng nhau có lẽ đã làm cho tình cảm của chúng tôi bền chặt hơn.
Hơn ai hết tôi biết rằng tình cảm của mình giành cho em cũng chỉ là thoáng qua, là qua đường mà thôi vì hiện tại tôi đã có mái ấm gia đình, một người vợ hiền cùng đứa con ngoan. Em cũng biết như thế, nhiều lúc cà phê với em, tuy cười nói rộn ràng nhưng tôi biết em vẫn rất buồn, buồn vì tại sao tôi và em lại gặp nhau trong hoàn cảnh này như thế. Lòng dặn lòng đừng mang bất hạnh đến cho những người phụ nữ mình yêu, vì thế nhiều lúc muốn ôm em thật chặt vào lòng mà không dám bày tỏ.
Rồi đến một ngày tôi cũng đến quán nhậu như thường lệ, cũng gặp em và chuyện trò linh tinh. Khi mọi người đã ngà ngà say và cuộc nhậu cũng sắp tàn. Tôi muốn nán lại trò chuyện cùng em lát nữa nên để bạn bè về trước. Ra trước quán gọi 2 ly cà phê đen quen thuộc (em thích uống cà phê đen giống mình) chờ em hết ca để có thể nói hết một lần, mong là em sẽ hiểu và sẽ thông cảm cho tôi. Nhìn những giọt cà phê chảy mà không biết rồi sẽ nói với em như thế nào, nói ra sao để em hiểu và chấm dứt tình cảm vụng trộm thế này. Lan man suy nghĩ em đến lúc nào không hay. Ngồi xuống thật nhẹ nhàng bên tôi.
Em hỏi: Hôm nay anh có tâm sự hay sao mà thấy anh buồn thế?
Mình: Không có gì đâu em, chỉ vài việc công ty thôi.
Em: Thế muộn rồi mà chờ em có việc gì sao, không về sớm để vợ khỏi lo à.
Mình: Ừ thì muốn nói chuyện với em lát, với lại vợ anh đưa con về ngoại chơi rồi
Em cười nhí nhảnh và nói: Thế tối nay không có ai ôm ngủ sao?
Mình: Thì ôm em cũng được mà.
Nói xong mình biết đã lỡ lời, quen em từ đó đến nay thấm thoắt cũng hơn hai tháng rồi, đến ôm em mình cũng không dám, tự nhiên nay lại lỡ lời như thế.
Em cười buồn và nói: Em làm gì có phúc phận đó hả anh? Anh cũng biết là em rất thích anh nhưng vì anh đã có gia đình vả lại em biết anh là người đàn ông tốt nên em không muốn chen ngang vào cuộc sống của anh như thế mà.
Mình: Anh xin lỗi, anh lỡ lời. Anh biết em là người con gái tốt, anh cũng đã có gia đình, cứ thế này mãi thì chuyện tình cảm của mình cũng sẽ chẳng đi về đâu. Mặc dù không nói ra nhưng tình cảm anh và em giành cho nhau như thế nào anh và em đều biết vì vậy nên anh nghĩ mình biết thế là được rồi. Anh mong sau này em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh để có thể nương tựa và sống hạnh phúc đến suốt cuộc đời này. Anh xin lỗi em rất nhiều.
Em khóc và tôi cũng khóc, lần thứ hai tôi khóc vì một người phụ nữ tôi yêu – có thể nói là vậy.
Đang miên man theo dòng suy nghĩ thì điện thoại em reo: “Có ai từng yêu mà không đau đớn một lần, có ai từng yêu mà chưa từng khóc…” Em nghe điện thoại xong và quay lại nói:
Em: Đêm nay anh chở em về nhé, bạn em mượn xe đi chơi nên không về kịp để đón em.
Gọi tính tiền và ra xe chở em về. Lên xe em ôm mình thật chặt, có lẽ em đang khóc thì phải. Trong lòng cảm thấy thật buồn, cũng chả biết nói gì với em trong lúc này nên đành im lặng vậy. Rồi cũng tới phòng em, em mở cửa và bảo mình vào chơi. Nghĩ bụng không vào nhưng thôi vậy, dù sao sau đêm nay mình cũng không nên gặp em nữa. Vào nói chuyện tí rồi đi về cũng được mà. Vừa vào phòng em đã chốt cữa và đè mình ra hôn ngấu nghiến, hôn như chưa bao giờ được hôn ấy, cảm xúc đè nén suốt hai tháng qua trong mình cũng trỗi dậy, lý trí đã bị tình cảm chia phối khi lần đầu tiên gần gũi em như thế này, mình cũng quên mất đi bản thân mình là ai, tại sao lại thế này nữa, bây giờ cảm xúc của bản thân đã lấy đi hết lý trí rồi.
Thế rồi, từng nút áo em cũng được cởi ra, quần áo của mình cũng nhanh chóng bị vứt bỏ. Hai đứa lao vào nhau như hai con thiêu thân không biết sẽ thế nào. Rồi bờ môi, bầu ngực của em nhanh chóng bị mình chiếm lĩnh, tiếng em rên khẽ lên từng hồi làm cho mình không thể dừng lại được.
Em kéo mình lên và bảo: Cho vào đi anh ơi, em muốn anh là người đầu tiên em trao tấm thân này
Mình: Em có hối hận không khi anh sẽ không lo được gì cho em sau này?
Em: Em yêu anh, em chỉ cần biết có thế thôi, em sẽ trao thân cho người nào em yêu nhất, nhanh đi anh, em chịu hết nổi nữa rồi.
Mình thật sự cũng không thể chịu được nữa. Nhanh chóng đưa vào như lời em nói, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thế rồi cô bé của em cũng nhanh chóng ôm lấy hết thằng bé của anh. Nhấp nhẹ, nhấp nhẹ cho em vơi bớt đi cái đau thể xác để mang lại niềm vui sướng tột cùng. Một vài phút trôi qua và mình cũng thấm mệt. Em vẫn rên lên từng chập, ánh mắt vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của em.
Mình bảo: Em lên trên nhé
Em cười: Em không biết làm thế nào hết
Mình: Thì em cứ ngồi lên rồi nhún thôi mà.
Từng nhịp nhún nhảy của em làm mình như tê dại, tuy chưa sành sỏi nhưng càng làm mình có cảm giác yêu em hơn, cảm xúc dâng trào, chịu không nổi nữa
Mình bảo: Thôi anh ra nhé, lát nữa anh đền cho em sau.
Em cười hiền bảo: Vâng anh ra đi, em cũng mệt lắm rồi.
Rồi từng đợt từng đợt tuôn trào, một cảm giác thật tuyệt vời với người mình yêu thương, đè em xuống hôn em thật chậm.
Mình: Cảm ơn em về tất cả những gì em đã giành cho anh.
Em: Em đã nói rồi, anh là người em yêu nhất mà. Dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ mãi là người em yêu nhất.
Ôm em vào lòng, cảm xúc như vẫn còn quanh đây. Quyết định đêm nay sẽ ở bên em và giành trọn đêm nay để mang lại hạnh phúc cho em với những gì anh có được
Dắt xe vào phòng, đi tắm rửa và ôm em ngủ, mùi con gái trinh nguyên cộng với mùi sữa tắm thơm dịu làm sao. Có thể anh đã sai khi làm điều này nhưng thật sự anh đến với em không phải là sự lợi dụng về thể xác. Và chỉ có em mới hiểu anh nhất mà thôi. Ôm em trong lòng, tâm sự những dự định về tương lai, anh càng thêm quý trọng em hơn vì câu nói: “Tất cả là do em tự nguyện, em không ép anh phải có trách nhiệm gì cả trong việc này, anh hãy sống tốt và có trách nhiệm với gia đình hơn, hãy xem em như là một kỉ niệm đẹp mà thôi”.
Và cho đến giờ, đã hơn ba tháng không liên lạc được với em, nhiều lúc gọi cho em em cũng không nghe máy, em chỉ nhắn tin bảo rằng em vẫn khỏe, đã có người yêu rồi và mong anh hãy tập quên em đi giống như em đang tập quên anh vậy. Giờ ngồi viết lại những dòng này, thật sự rất buồn và nhớ em nhiều lắm. Nếu em đọc được những dòng này, chỉ cho anh nói một điều: “Cảm ơn em nhiều lắm, người con gái đã đi ngang đời tôi”