Quỳnh cầm chiếc quần lót bằng vải lụa mỏng đã nhàu nát trong tay run run giở ra để tìm kiếm cái gì đó. Nàng tròn xoe đôi mắt nai đen láy vào một vệt khô màu nhạt chạy dài khoảng 5cm lên phía lưng quần. Chỉ mới đây thôi, nàng nhìn thấy Nhi – bạn học cùng phòng trọ – cởi đồ ra, gói ghém chiếc quần lót và cất kỹ càng dưới đáy rổ đồ dơ trước khi vắt khăn lên vai, đi tắm, thì nàng vội vã lao tới lục lọi, tìm kiếm những gì nàng muốn kiếm. Đã từ lâu rồi, Quỳnh rất ngưỡng mộ Nhi từ hình thái tới tư chất, nhất là thân hình mi nhon xinh xinh mới lớn của Nhi: Từ trên xuống dưới đều nở nang, chắc nịch, đôi mông tròn lẳn dễ ghét lúc nào cũng nung núc rung rinh trước ánh mắt hau háu của Quỳnh, bao phen làm cho Quỳnh khao khát muốn chiếm đoạt!
Tiếng hát hát của nhỏ Nhi vọng ra từ phòng tắm thật ngọt ngào có phần hơi khàn tưởng chừng như của ca sĩ Phi Nhung đang líu lo trong đó.
Quỳnh hồi hộp nâng chiếc quần lót mỏng mảnh – có viền ren và thêu hoa phía trước ngay phần nai bụng – chỉ lớn bằng cỡ hai bàn tay chắp lại và để ngang mặt, cách mũi chừng 2 cm và hít nhẹ một hơi, nhưng hít sâu vào tận phổi. Thay vì một mùi ngay ngái xông lên như nàng tưởng thì lại là một mùi dịu ngọt đầy nữ tính thoảng ra – có phần như mùi phấn lót xức cho mát da, thơm thịt. Cảm giác thật dễ chịu, xao xuyến. Làm cho Quỳnh bồi hồi run cảm, hạnh phúc trào dâng khi nghĩ tới Nhi, nghĩ tới mùi da thịt thơm tho của Nhi quyện vào trong mũi nàng, vùng bẹn trắng phau phau tươi như múi mít kia chắc sẽ mang nhiều khứu giác nồng say… Có lần Quỳnh lén ngửi mùi thân thể của nhỏ Nhi. Lúc đó Nhi bệnh, nàng ngồi phía sau lưng bắt gió cho Nhi hai bên thái dương. Quỳnh được dịp áp thân sát vào lưng Nhi, hai tay ôm choàng Nhi vòng qua vai, mặt như áp sát sau gáy, hít thở. Từ nơi đó Quỳnh có thể cảm giác được sự mịn màng và một mùi thoang thoảng của da thịt thật dễ chịu toát ra mát lạnh cả lòng ngực, Quỳnh cứ thấy lao xao trong lòng, một cảm giác nàng chưa bao giờ có được ở lứa tuổi mộng mơ, cần có một tình yêu mãnh liệt.
Vào những đêm mưa tuôn gió hú, sấm chớp ầm ầm, Nhi hay sợ ma, những câu chuyện ma quái, u uẩn, có những linh hồn hiện về trả thù được Quỳnh thì thào trong chăn cho Nhi nghe, Nhi sợ hãi khôn cùng. Những lúc đó, Nhi hay nài nỉ đòi ngủ chung với Quỳnh cho bớt sợ. Còn gì vui hơn nữa, Quỳnh sẵn lòng đón Nhi lên giường như đón một thứ tình lan sắp sửa động phòng hoa chúc. Nhi cứ rúc mình ở trong chăn mền, co sát bám lấy Quỳnh mỗi khi tiếng gầm gừ của thần Thiên Lôi lại nổi lên, rồi tiếng mưa lách chách não nề như ai khóc ai than. Nhi nổi cả gai ốc cứ quấn chặt lấy Quỳnh mặc kệ những sự va chạm vô tình, nhưng có chủ ý của Quỳnh. Cũng cùng là gái như Nhi nhưng Quỳnh chưa hề sợ ma bao giờ. Nàng thường hay tỏ vẻ bảo bọc cho Nhi không riêng gì chuyện này mà còn nhiều chuyện khác, cứ y như một chàng trai bảo vệ người bạn gái vậy! Là Quỳnh muốn vậy để thấy mình gần gũi với Nhi hơn…
Có lần, Quỳnh “vô tình” gác chân lên đùi Nhi, hay có lần “lỡ” để tay lên ngực Nhi, hoặc choàng tay ôm chặt lấy Nhi để an ủi dỗ dành hoặc đùa giỡn, có khi thì vuốt tóc như một người chồng âu yếm cô vợ trong đêm tĩnh mịch, có khi chải tóc cho Nhi như một cô chị chăm sóc cô em gái. Như đã biết trước, từ người Nhi một lúc sau đó toát ra hơi nóng hừng hực làm Quỳnh thấy cơi cơi trong lòng, hai đùi nóng bức, giữa đó nước rịt ra, Quỳnh cứ trằn trọc nhìn Nhi say mê trong mộng mị, nhìn mái tóc lơ thơ phất phơ giữa trán Nhi, vài giọt mồ hôi lấm tấm bên màng tang và dưới cánh mũi là những sợi lông măng: Những hình ảnh đó đã làm cho đôi môi Nhi thêm mềm mại, khuôn mặt trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết…
Riết rồi thành quen, đâm nghiện! Quỳnh tìm thấy một sự thích thú nào đó khó hiểu mỗi khi được ngửi mùi thơm da thịt của Nhi, nhất là khi được quyện chung với quần áo dơ của Nhi, mùi vị sẽ khác hẳn chan chứa dục tình – có lúc tăng tăng, có lúc dịu dịu, Quỳnh cứ phải thèm thuồng khao khát, mong chờ một ngày nào đó…
Những lúc như thế này đây, Quỳnh hay thấy giữa hai đùi nàng hoen rỉ, người nóng bức khó tả, phân vân, mâu thuẫn và thèm thuồng. Điên không ra điên, tỉnh không ra tỉnh. Chỉ thấy khó chịu. Thường thì nàng chỉ biết len lén đưa một ngón tay vào trong quần – không chạm thẳng vào da thịt, chỉ sờ mó qua lớp vải ngoài của quần lót – ngọ nguậy gần về phía âm đạo và cùng lúc đưa chiếc quần lót của nhỏ Nhi lên say mê, hít, ngửi, cho tới khi bàn tay nàng ướt đẫm chất nhờn – nàng đã đạt được khoái cảm – thì mới chịu ngừng…
Tiếng tắt nước trong phòng tắm vọng ra, Quỳnh vội thức tỉnh trở về với cuộc tình vụng trộm, chỉ có yêu thầm và hành động lén. Nàng đặt lại chiếc quần lót về chỗ cũ và chạy vội lên giường, giả vờ như đang say ngủ. Nhưng cùng lúc nàng kéo mền lên đắp, dấu tay trong quần, và len lén xoa đều vào chỗ kín cho đến khi đạt được khoái cảm thêm lần nữa, và Nhi chẳng nào hay, vẫn ung dung tới lui nhẹ nhàng trong phòng, chỉ với cái quần xì líp chút bí không đủ che hết đôi bờ mông nung núc rung rinh dưới mỗi bước chân nhịp nhàng, uyển chuyển trên nền gạch.
Chiều đó, Quỳnh ngồi ở quán ca phê Thạch Thảo gần nhà trọ, chăm chú học bài Sinh vật – một môn có thể nói khó “nuốt” nhất đối với Quỳnh – cho kỳ thi chông gai sắp tới. Nhưng nàng cứ bị chi phối về chuyện sáng nay, chuyện lén làm tình với… chiếc quần lót của Nhi. Điều này có nghĩa gì? Nàng tự hỏi với chính nàng: Có phải nàng vẫn là một người bình thường? Không! Nàng không bình thường vì đã yêu một người cùng phái. Nàng biết! Vì đã bao lần rồi, nàng cố yêu một chàng trai nhưng không thể nào làm được. Họ không cho nàng một chút cảm giác nào thì làm sao tình cảm phát sinh được… rồi đến chuyện làm tình… không thể nào được!
Tiếng bóp còi của một chiếc xe tải ì ạch chạy ngang làm cho Quỳnh bừng tỉnh, nhưng lại chợt ngẩn ngơ dưới tràng hoa phượng bắt đầu hé nụ ở trước mắt, nắng vàng hanh hanh gay gắt báo hiệu mùa hè sắp tới, Quỳnh thấy vời vợi vô cùng với nhiều cảm giác vui buồn lẫn lộn: Tình yêu, tình bạn, xa trường, xa lớp? Với Nhi, chắc nàng đang nghĩ tới như một người tình, hơn là người bạn. Thiệt ngộ!
Nàng chưa bao giờ lại nghĩ Nhi nhiều như lúc này, nàng cũng chưa bao giờ có cái tính lãng mạn như thế – đã biết mơ mộng về Nhi. Từ nhỏ Quỳnh hay tỏ ra là… con trai với tướng đi, dáng đứng, cách ăn cách nói… tất cả đều giống con trai. Thậm chí Quỳnh đã từng đánh lộn với nhiều thằng bạn cùng trang lứa trong xóm mỗi khi bắn bi, búng dây thun… Nàng còn biết đá banh và đá rất giỏi. Đám trai đều tránh mặt nàng, nhưng đám gái cũng “bơ” luôn vì không hợp tính. Vậy mà đến lúc vào đại học rồi, Quỳnh cũng chưa thay đổi được tư cách yểu điệu của một người con gái. Nhưng không lâu sau thì Quỳnh phát hiện mình đã có gì “trục trặc” về tình cảm… thì khi đó là lúc gặp Nhi gõ đúng ngay trái tim Quỳnh, thôi thúc cái bí mật sâu lắng suốt hai mươi mấy năm nay của người con gái trỗi dậy trong lòng của Quỳnh.
Đã là năm thứ hai cùng trường, cùng lớp và cùng chung phòng trọ, Quỳnh đi từ để ý Nhi những chuyện vặt vãnh, trong tình bè bạn thân thiết đến quan sát những cử chỉ hành động, thói quen, sở thích, và cho tới khi Quỳnh bắt đầu biết viết nhật ký, biết nói hết những tâm sự thầm yêu trộm nhớ của nàng vào đó, về Nhi.
Cũng chẳng trách gì Quỳnh, vì ai xui khiến nàng vào hoàn cảnh hay cái cơ hội được sống cùng Nhi, để nàng phát huy cái bản chất luyến ái cùng thì, cùng giới. Dẫu ai trong địa vị nàng chắc cũng sẽ hiểu sự đau khổ đó: Có yêu mà không dám nói. Nàng cũng không thể trốn tránh tình cảm của nàng đối với Nhi được, sự gần gũi bên nhau quá dễ dàng, quá thân quen, đã phá tan sự cương quyết trong lòng nàng, cũng do Nhi quá tự nhiên trong quan hệ bạn bè, có khi còn tự nhiên đến mức Quỳnh cũng phát sợ.
Đôi lần Quỳnh cũng tránh né cái thân thiệt quá mức của Nhi chớ, nhưng nhiều lần lẩn trốn thì nhiều lần càng phơi bày cái sự khao khát đó ra bên ngoài: Điển hình là những lúc Nhi trần truồng nằm học bài trước mặt Quỳnh, mà Nhi quá đơn sơ không biết rằng Quỳnh hay lén nhìn thân thể đó một cách khát khao. Nhìn những hàng lông xếp dọc chạy theo đường kẽ len lén đằng sau “cánh gà” của ống quần xà lỏn rộng thùng thình, nhìn cái gò thịt trắng phếu giữa hai vách đùi xếp lằn đều đặn, nhìn những cái ríu lại của da thịt mỗi khi Nhi cử động ép sát xuống làn gạch mát, Quỳnh lại nuốt nước miếng…
Chuyện sáng nay kỳ lạ thật! Quỳnh chỉ muốn cầm chiếc quần lót của Nhi trong tay để cảm thấy thân thiết hơn, để thử cái cảm giác mà nàng còn chưa biết thực hư ra sao: Quỳnh yêu Nhi? Quỳnh còn chưa hiểu rõ được điều đó, nhưng có một điều Quỳnh thừa biết: Đó là khi nàng thấy vết hằn hoen ướt và mùi vị trên chiếc quần lót đó thì nàng lại bị kích thích nhiều, cảm thấy như muốn hôn vào đó như chính là hôn vào cái đó của Nhi vậy. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng chuyện đó khác thường, khùng điên, là một chuyện bệnh hoạn trái với luân thường đạo lý, khi hai người con gái làm tình với nhau, họ sẽ bị phê phán. Nhưng ai có đặt chân vào địa vị của nàng thì mới hiểu được tâm tư của nàng, quả thật tình yêu gái – gái cũng có cái xao xuyến, cái khát khao yêu cuồng, sống vội của nó. Quỳnh đã không kềm – chế được mình mỗi khi nhìn chiếc quần lót màu hồng của nhỏ Nhi ở trong tay, và không tài nào cản lại cái ý nghĩ được hôn hít cái gì đằng sau lớp vải lụa đó, là vậy! Nàng còn mơ ước được chẹt lưỡi mình vào giữa hai bờ thịt đó để quét và nút như vét hết cái tràn ứ từ bên trong.
Tuy những lúc đó nàng hay tự trách nàng sao có những ý nghĩ bậy bạ thế, và hứa rằng sẽ không để nó xảy ra nữa. Nhưng rồi lời hứa của nàng như gió thổi mây bay… Có cách nào để quên đi không? Nàng nghĩ ngợi và trở về với thực tại, cắm đầu vào quyển sách, và cố tình không nghĩ gì về nó nữa…
Quỳnh học bài được 2 tiếng, chợt thấy bụng đói cồn cào. Cà phê thật sự không làm tỉnh táo mà chỉ làm cho đói bụng và buồn tiểu. Quỳnh vội vã xếp lại tập vỡ và trở ra đằng sau quán. Đi dọc theo hành lang, hướng qua phòng vệ sinh nữ, Quỳnh chậm bước, đầu óc vẫn còn mông lung. Nhìn về phía trước, Quỳnh thấy Phương cũng bước vào phòng vệ sinh. Phương là một nữ sinh sắp tốt nghiệp, một trong những hoa khôi của ban Văn, với khuôn mặt trái xoan, tóc thề, vóc dáng mảnh khảnh, được bao anh chàng say mê ngưỡng mộ và mong muốn. Nhưng Quỳnh không hề thích Phương ở địa vị của một người đồng tình luyến ái, mà còn ngại về sắc đẹp của Phương đã làm lu mờ sự kiều diễm của Nhi – làm lu mờ hình ảnh người yêu trong lòng nàng.
Quỳnh bước vào phòng vệ sinh nữ chỉ vài giây sau Phương. Phòng chỉ có hai ngăn vệ sinh với cái gương nhỏ hoen ố gắn trên tường và trên đó nữa là một bóng đèn loại 60 watt đóng đầy bụi bặm heo hắt phát ra. Mùi ngai ngái thật khó ngửi của phòng vệ sinh nữ xông lên từ hai bên góc nhưng không ảnh hưởng gì tới Quỳnh, vì đã quá quen thuộc với môi trường. Tiếng “xè xè”, tiếng “lỏn tỏn” lớn phát ra từ một ngăn vệ sinh vắng lặng không làm Quỳnh thấy lạ. Thản nhiên bước vào ngăn vệ sinh cạnh bên, Quỳnh khép nhẹ cửa lại như sợ Phương hay biết. Chẳng biết lý do gì Quỳnh lại sợ thế, chắc Quỳnh chỉ không muốn xã giao thêm phiền phức.
Lúc đó chỉ có hai người và chung quanh yên tĩnh một cách khác thường, đến nổi có thể nghe rõ tiếng “xè xè” và tiếng róc rách rõ mồn một của nhỏ Phương vọng từ bên kia qua. Quỳnh kéo quần xuống và ngồi bẹp trên bồn cầu. Để chuẩn bị… Mặc dù nàng rất là mắc nhưng nàng không thể nào tiểu được khi biết rằng có người ngồi kế bên, có thể cũng sẽ nghe được tiếng “xè xè” hay tiếng “lỏn tỏn” rớt xuống của nàng. Mắc cỡ lắm… Kiên nhẫn, Quỳnh bấm bụng ráng ngồi chờ, hy vọng sẽ không lâu…
Tiếng “lõm bõm” rải rác những giọt cuối cùng rồi im bặt, trả lại bầu không khí yên lặng trong phòng vệ sinh, Quỳnh định bụng sẽ chờ đợi cho Phương đi ra thì mới “đi” được. Nhưng không một dấu hiệu nào cho thấy vậy, Phương vẫn còn ngồi trong đó. Vẫn yên lặng như tờ không một tiếng động đậy, nếu có ruồi muỗi bay ngang chắc sẽ nghe thấy. Khoảng mười giây sau, Quỳnh chợt nghe tiếng thở mạnh từ ngăn kế bên. Tiếng sột soạt của quần áo, tiếng kéo dây phéc – ma – tuya, tiếng lao xao của da thịt…
Mặt Quỳnh chợt đỏ bừng vì biết chừng tiếng thở mạnh kia giống như cái gì đó mà nàng cũng hay thường làm mỗi khi khao khát đến Nhi. Quỳnh định mở cửa bỏ đi, nhưng nàng nghĩ sao đó và ở lại. Tò mò. Nàng lại áp sát vào vách và lắng nghe tiếng Phương nhẹ nhàng rên rỉ. Tim Quỳnh đập mạnh khi nghĩ tới bàn tay đó của Phương – bàn tay có lần nàng bắt lấy lúc làm quen – giờ đây đang choẹt ở giữa đùi mon men hai vách. Phương đang thủ dâm đây mà… Ôi, hình ảnh bàn tay đó của Phương xoa vào… thật khó khăn cho nàng, dục tình lại dâng cao, thèm khát chợt cháy bỏng, và nàng cũng từ từ bắt chước làm theo Phương dù không biết có nên hay không, có tiện hay không? Thôi thì mặc kệ…
Tiếng rên của Phương càng lớn hơn dường như khoái cảm càng tăng dần ở bên kia ngăn vách, làm cho Quỳnh thêm rộn ràng, càng sôi động. Quỳnh rón rén bước lên bồn, từ đó Quỳnh nhón chân ghé mắt nhìn sang. Quỳnh thấy Phương đang trần truồng ngồi ngửa trên bồn vệ sinh, lưng dựa ra bồn nước phía sau, đầu cúi xuống, hai chân dang rộng, đầu gối gần như chạm vào thành vách hai bên, tay trái Phương khéo banh nhẹ, tay phải thì xoa tròn những vòng nhỏ ở chung quanh, ngay giữa trung tâm của hai bên đùi, nơi chùm lông đen bóng mọc lăn quăn.
Tiếng Phương rên khẽ qua cổ họng. Quỳnh hồi hộp sung sướng vì lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái đang thủ dâm trước mặt nàng. Quỳnh kích thích, Quỳnh khó chịu, đúng hơn thì Quỳnh “nứng”. Nứng hơn bao giờ cả khi cứ nhìn thấy đôi vú kia tưng tưng theo nhịp lắc. Nàng khéo léo chịu chân lại vào vách, vừa nhìn Phương, Quỳnh vừa thục mạnh tay vào giữa hai đùi.
Một cảm giác đê mê bỗng nhiên lan tràn khắp thân thể làm cho đôi chân Quỳnh như yếu dần và mỏi mệt khi cứ phải nhón cao nhìn sang bên Phương. Môi Quỳnh chợt mím chặt, để ngăn chặn tiếng rên rỉ có thể phát ra bất cứ lúc nào, Quỳnh sợ Phương bên kia có thể hay biết. Và thật Phương không nghe thấy, nhỏ còn không biết có đứa bên kia đang thủ dâm chung với nhỏ, nên cứ làm một cách tự nhiên và… rồi… và rồi thì rên lớn hơn bao giờ. Phương gồng mình bóp chặt lấy tay, ngắt, véo, vịn, chà, xoa… tiếng nước nhờn túa ra nhợp nhoạt vang khe khẽ trong không gian vắng lặng, cũng nhờ vậy mà bên này Quỳnh cũng đi dần tới khoái cảm tột cùng… trong cõi vô thanh.
Lúc đó nàng thực sự muốn thét lên kinh khủng, nhưng nàng đủ sức nén lại, nghèn nghẹn ngay cổ họng những tiếng ục ặc rồi im bặt, nhưng mình Quỳnh thì vẫn còn cương cứng, cong lại như con tôm luộc, tay chân co rút khác thường và năm ngón tay bóp chặt vào thành cầu, xuất tinh liên hồi làm ướt đẫm cả bàn tay. Bên kia, tiếng lau chùi sột soạt của giấy súc và tiếng dội nước rồ rồ lại vọng qua, tiếng kéo quần, rồi tiếng mở cửa “lách cách”, tiếng bước chân “lẹp xẹp” của đôi dép mũ…
Phương đã ra ngoài, dần dần khoái cảm của Quỳnh cũng lắng dịu… Sau khi đã chắc là Phương đã trở ra ngoài rồi, hai phút sau thì Quỳnh mới tiểu được. Bước ra ngoài rửa tay, tẩy hết đi những chất nhờn đã khô lại như chất hồ dán giấy, Quỳnh trở ra hành lang và về phòng mà lòng phơi phới với cảm giác khoan thai, cảm giác mà nàng biết là không thể có được với một thằng con trai nào: Là một dấu hiệu của tình yêu đồng phái 100% và nàng thật hãnh diện với điều đó!
Vài ngày sau, Quỳnh lại vùi đầu vào bài vở cho kỳ thi kiểm tra học kỳ cuối niên học, và cố tình không hoài nghĩ tới những chuyện của Nhi nữa, nhưng nàng không thể nào làm được, dù muốn dù không cũng bị chi phối ít nhiều…
Thứ sáu hôm đó, may mắn thay kết thúc môn thi cuối cùng, Quỳnh cảm thấy thoải mái như trút đi một gánh nặng lớn trên vai suốt 2 năm đại học, với kết quả như ý. Nhiều buổi liên hoan nhỏ được mấy đứa đồng khóa tổ chức ăn mừng, coi như tạm chia tay mỗi người một nẻo, hẹn nhau sau 3 tháng hè…
Tiệc tàn. Trong phòng của nàng lại có thêm một cái tiệc nho nhỏ khác chỉ có riêng Quỳnh và Nhi. Cả hai đã tính hết rồi: Chỉ cần vài ly chè, mấy bịch kẹo dừa, mấy thỏi bánh in, một tô gỏi khô bò đu đủ và mấy chai bia Sài Gòn cũng đủ cho hai đứa vui vẻ suốt cả đêm nay, để 90 ngày trôi qua vẫn còn vương chút kỷ niệm của tình bạn. Tối nay, là một ngày đáng để vui mừng, Quỳnh và Nhi định chơi cho tới 3, 4 giờ sáng.
Hết chai này đến chai kia thi nhau cụng, dĩa khô bò lớn vậy cũng bị hai đứa ăn hết. Đêm nay Nhi chơi đẹp, dẫu biết rằng Nhi là người không biết uống bia, nhưng vì Quỳnh, Nhi vẫn uống. Thế là nhỏ bị say khướt, nằm lăn ra đất, lẩm bẩm những tiếng khó hiểu và Quỳnh phải kè Nhi dậy, định đỡ lên giường, nhưng Nhi oằn người lên nôn ói… Quỳnh bèn choàng tay vòng quanh eo của Nhi và hướng dẫn Nhi đi xuống phòng vệ sinh nữ. Sau đó để Nhi tự nhiên và trở ra ngoài đứng chờ.
Nàng đoán rằng sẽ nghe Nhi ói mửa, nhưng hoàn toàn yên tĩnh ở bên trong. Đợi đã lâu, Quỳnh bắt đầu lo lắng. Nàng trở gót đi vào phòng tắm và nhẹ nhàng gõ vào cửa. Chỉ thấy có tiếng “hừ hừ” của Nhi bên trong, Quỳnh càng sốt ruột, nàng mạnh dạn đẩy cửa vào. Thấy Nhi đang trần truồng cúi mặt vào bồn cầu, thình lình quặn bụng mửa vào đó.
– Nhi, Nhi! Có sao không?
– Hừ… hừ… mệt quá Quỳnh! Nhi mệt quá. Nhi xin lỗi nha! Đã làm cho Quỳnh mất vui, xin lỗi.
– Xin lỗi gì chứ. Nhi coi Quỳnh là gì chứ, mấy chuyện lẻ tẻ này ăn thua gì.
Quỳnh vừa nói vừa vuốt lưng cho Nhi được thoải mái. Nàng còn ngồi cạnh Nhi và nắm lấy tay nhỏ. Dù cho mùi tanh chua của chất ói, nhưng Quỳnh không hề có mảy may ghê sợ gì. Chỉ có cảm thấy lo lắng hơn cho Nhi thôi! Nghĩ đó không phải là tình yêu thì là tình gì?
Quỳnh thoáng qua trong tâm tư…
Mười phút sau, Nhi cố gắng đứng dậy, tìm kiếm áo quần vứt bừa bãi dưới đất, định mặc vào. Quỳnh đứng đó chợt cản Nhi lại.
– Khoan đã, mình mẩy Nhi dính hết trơn rồi. Đi tắm đi! Quỳnh tắm dùm cho.
Lúc đó Quỳnh cũng không ngờ rằng lời nói “vô duyên” đó cũng đã thốt ra khỏi miệng. Mắc cỡ chết! Nhưng dường như Nhi bị say nên cũng không để ý gì mấy, chỉ để yên cho Quỳnh kè vào đặt dưới vòi nước. Quỳnh bắt đầu múc nước từ trong thùng ra và rửa tay chân dính đầy thứ ói mửa cho Nhi. Nàng rửa sạch sẽ tận tình hết tay rồi chân.
Nhi quá say xỉn, chỉ đành ngồi bẹp xuống đất mặc cho Quỳnh dội nước lên đầu. Vội vã Quỳnh thoa xà bông thơm lên mình Nhi và dùng tay tận tình chùi rửa khắp nơi cho Nhi… Chợt giật mình, khi bàn tay nàng chạm vào đôi vú con con vừa mới nhú cao lên của Nhi, Quỳnh rùng mình thấy sướng rợn người, toàn thân nổi gai ốc. Vội rút tay về, nhìn mặt Nhi xem phản ứng, nhưng vẫn thấy Nhi gục đầu say gần như ngủ, Quỳnh yên tâm một chút.
Múc nước xối lên mình Nhi thêm mấy ca nữa, Quỳnh bắt đầu rửa sơ xuống bụng và đùi cho Quỳnh. Lúc này, Quỳnh không thể nào không để ý cái nhúm đen của Nhi đụn lại thành quầng to cỡ bàn tay em bé, mum múp dễ thương lạ kỳ! Nước cuốn xuôi mấy sợi lông làm chúng xếp re lại chạy dài theo đường rãnh giữa hai lằn màu hồng nhạt. Quỳnh thấy kích thích vô cùng. Cũng chẳng qua nó là “cái thứ” giống như của nàng thôi, nhưng nàng lại thích của Nhi hơn cái của nàng, vì cái của Nhi đẹp hơn, tươi hơn và tràn trề sinh lực. Dường như nàng lại cảm giác giữa hai đùi nàng tự nhiên ướt đẫm. Muốn đưa tay vào sờ thử nhưng chưa dám.
Vừa khi xối ca cuối cùng thì Quỳnh đỡ Nhi dậy, Nhi loạng choạng quàng tay lên cổ Quỳnh, nhưng bước đi nàng loạng choạng muốn té, bất giác Quỳnh phải chịu lại và cuối cùng chỉ đành cố gắng bồng Nhi lên tay. Nhi nặng đó! Nhưng Quỳnh cũng khỏe đến không ngờ: Hai tay bồng xốc Nhi lên, tình cờ bàn tay phải của Quỳnh chạm vào mu của Nhi, Quỳnh cảm giác cái ấm áp toát ra từ nơi đó và sự ấm áp của những sợi lông chung quanh làm cho Quỳnh thấy rạo rực vô cùng, vì đây là lần đầu tiên Quỳnh sờ vào đó.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Quỳnh. Thừa lúc Nhi còn say rượu, Quỳnh đỡ Nhi ra ngoài, dắt nhỏ trở vội về phòng, và đặt nhẹ lên giường. Sau khi lau chùi cho khô, kiểm tra cho chắc chắn rằng Nhi đã ngủ say, Quỳnh tự cởi bỏ hết áo quần và leo lên giường nằm cạnh. Như con mèo mẹ ươm ấm cho con, Quỳnh ôm Nhi vào lòng, da thịt con gái thiệt có khác, mơn mởn mềm mại làm sao…
Vẫn không thấy Nhi động đậy, Quỳnh choàng tay qua ôm siết và thử hôn nhẹ lên gò má. Mùi thơm da thịt quen thuộc của Nhi làm cho Quỳnh thấy nóng bừng, và có lẽ vì dục lạc đã chan hòa khắp vào trong máu từ ban nãy, nên không bao lâu nữa, Quỳnh chủ động đặt lên môi Nhi một cái hôn nhẹ, từ đó nàng bò xuống hôn lên chiếc núm bé xíu đỏ hồng trên ngực của Nhi. Núm bỗng săn chắc nghêu ngao đón chào những cái búng lưỡi líu lo không ngừng của Quỳnh. Thấy Nhi vẫn nằm yên, im lặng như chìm lắng trong biển men chẳng còn biết gì, Quỳnh bèn mạnh dạn hơn, vừa hôn vừa sờ soạng khắp mình mẩy, cảm thấy hai đùi nàng đã ứa ra chất nhờn nhiều.
Càng kích thích dữ dội, Quỳnh trườn xuống dưới, đưa mặt lên trên gò mu cao, giữa hai đùi của Nhi để hít thở cái mùi thơm phấn, quyện cùng mùi xà bông thơm, vừa rồi mới tắm, toát ra của Nhi. Quỳnh cảm thấy vừa hồi hộp như bị gọi lên trả bài, vừa thích thú như mới khám phá ra một bảo vật lạ kỳ, vùi đầu vào chùm lông đen mướt, Quỳnh vội liếm phớt cái liếm đầu tiên. Hai tay Quỳnh đồng thời với lên mân mê nhũ hoa của Nhi, cùng lúc chẹt lưỡi vào giữa hai nếp thịt bên dưới, Quỳnh liếm mê say như chưa bao nàng được thưởng thức một thứ sơn hào hải vị nào ngon lành như thế…
Nhi khẽ trở mình, chắc rằng cái lưỡi nóng bỏng của Quỳnh đã có ảnh hưởng đến nàng. Và dường như thấy thích, Nhi tự động dang chân rộng ra hơn như mời gọi Quỳnh vào. Vẫn còn hồi hộp, Quỳnh chờ thêm tí nữa mới dám gục mặt giữa hai đùi Nhi liếm láp, và liếm không ngừng. Lần này nàng dùng cả hai tay để banh nhẹ hai nếp thịt ngoài ra, từ chỗ đó nàng dễ dàng thấy mồng đốc của Nhi đội hẳn ra ngoài như hạt đậu đỏ dương dương tự đắc, có phần ương ngạnh. Quỳnh tham lam kề môi nút vội như sợ nó biến mất, Nhi chợt nẩy người lên, khẻ rên qua kẽ răng một lời gió. Không còn tự chủ được bản thân, Quỳnh liếm nhanh, liếm tới tấp như sợ Nhi vô tình tỉnh dậy sẽ không cho nàng liếm nữa, dù sao thì Quỳnh chỉ muốn được một lần thỏa mãn cái dục vọng thèm khát bấy lâu ở Nhi thôi và lần này cơ hội đó tình cờ lại đến, làm sao Quỳnh có thể bỏ lỡ nó.
Theo tự nhiên nước dâm thủy của Nhi bắt đầu ứa ra khỏi âm đạo, Quỳnh uống không sót một giọt. Liếm sạch. Liếm hết. Có phần như vét khô, vét cạn. Nhi chợt uốn cong mình lên rồi lại nhẹ nhàng đặt mình xuống. Quỳnh cứ thế búng lưỡi đánh trúng điểm yếu của Nhi, Nhi nấc hơi nghèn nghẹn qua cổ họng rồi lại hạ mình đón lấy lưỡi của Quỳnh một cách vô tự chủ.
Và cứ thế Quỳnh say sưa bú mút như chưa bao giờ được sướng như thế và cũng như là lần cuối cùng nàng sẽ được hưởng vậy… Chợt một bàn tay chộp lấy đầu nàng, rồi một bàn tay nữa cũng níu theo, kéo rít đầu nàng tới trước, sát vào âm hộ đã phồng lên bóng nhẫy chất nhờn pha lẫn nước miếng. Biết rằng Nhi đã có phản ứng và chắc rằng đang sung sướng lắm nên mới đưa tay kéo riết đầu Quỳnh sát vào đùi, nhưng Quỳnh không biết là Nhi đang say hay đang tỉnh để làm chuyện đó. Mặc kệ, Quỳnh chỉ thấy hứng thú hơn, đam mê hơn để chỉ bú nút suồng sã như heo đang ăn máng cám. Kể cả đâm toạc lưỡi vào sâu trong âm đạo của Nhi như muốn xé rách vách màng trinh mềm mỏng ngăn cản, Quỳnh cũng làm luôn, bất giác Nhi rú lên, ngồi bật trở vậy, nhìn thấy Quỳnh đang trần truồng nằm sấp, đầu dí sát giữa hai đùi mình, Nhi tròn xoe đôi mắt.
– Ồ! Quỳnh, đang làm gì vậy?
– Không… không… Quỳnh không có… – Quỳnh thẹn thùng chối phăng.
– Sao Quỳnh lại… làm thế… kỳ chết!
– Xin lỗi Nhi! Quỳnh… Quỳnh… không hề có ý, nhưng không biết tại sao…
– Quỳnh không biết tại sao thì Nhi làm sao biết nhưng Quỳnh…
– Quỳnh không biết thiệt nhưng Quỳnh chỉ thấy thương Nhi nhiều rồi tự động dẫn đến như thế, Quỳnh thật tình không biết mà, cho Quỳnh xin lỗi. Mai mốt Quỳnh không làm vậy nữa. Quỳnh hứa! – Quỳnh cúi đầu có vẻ hối lỗi.
– Ồ, không, Quỳnh không cần phải xin lỗi, Nhi thật sự cũng mến Quỳnh lắm nhưng Nhi chỉ thấy lạ thôi… và còn thấy… thích nữa.
– Nhi thích Quỳnh làm vậy cho Nhi lắm!
– Nhi thấy sao? – Quỳnh nói vừa mừng vừa run.
– Thấy… sao sao đó! Tê hết trơn mình mẩy.
– Vậy Nhi có muốn Quỳnh làm cho Nhi nữa không? – Quỳnh mạnh dạn đề nghị.
– Nhi không biết nữa, nhưng nếu Quỳnh muốn thì… cũng được.
Chỉ chờ có thế thôi thì Quỳnh lại vùi đầu vào giữa đùi Nhi hun hít. Lần này Nhi tỉnh hẳn và cảm nhận thực sự cái cảm giác được người khác liếm vào chỗ nhạy cảm nhất của mình. Sung sướng lắm! Nhi la lớn hơn, tay chân quờ quạng, bóp chặt lấy đầu Quỳnh, hay bất cứ những gì có trước mắt.
– Ôi… Quỳnh ơi! Nhi… sướng quá, Nhi cũng muốn làm như vậy cho Quỳnh.
Và nói thế, Nhi đẩy Quỳnh nằm ngửa ra, ngược trên người của nhỏ theo thế 69… Say sưa… Quỳnh lần đầu tiên được cảm giác cái lưỡi mềm mại liếm trơn trên âm hộ mình, Quỳnh nấc lớn buông Nhi ra thở dốc. Rồi lại gục đầu vào bú say sưa hơn.
Dâm thủy của cả hai chảy ra như suối, nước dâm chảy ra bao nhiêu đều bị đối phương liếm sạch hết. Được một lúc thì cả hai cùng lên đỉnh, cùng cong mình quấn chặt vào đối phương như hai con cá thia thia đang ép trứng. Quỳnh vẫn còn đè sấp trên người của Nhi thở gấp, Nhi cũng từ từ lấy lại hơi thở. Và rồi… cảm giác thẹn trong lòng chợt đến với hai người, nhưng cùng lúc lại nghĩ cho đối phương hơn, nhớ lại bao kỷ niệm đã có với nhau hai năm qua, nhớ những sự chu đáo chăm sóc cho nhau những tháng ngày qua…
Nhi cũng không ngờ là nhỏ lại có thể làm được như thế, dám hôn vào chỗ kín của Quỳnh, dám làm tình với Quỳnh. Lúc đầu Nhi hy vọng rằng chỉ là do men bia biến nhỏ thành thế, nhưng sau đó thì lại mong rằng từ nay nhỏ sẽ được yêu Quỳnh nhiều hơn, được làm tình với Quỳnh mãi. Còn đối với Quỳnh, sự sung sướng này không bút nào tả nổi, sự thỏa mãn đó trọn vẹn từ tinh thần tới thể xác, như đang yêu và được yêu…
Vẫn nằm đó, mền đã được kéo lên cao, mỗi người mỗi suy nghĩ cho mai này sẽ ra sao, đôi vòng tay không hẹn nhau cùng đan chặt hai thân thể lõa lồ mới trưởng thành làm một, đưa cả hai từ từ vào giấc mộng đẹp của thế giới đồng tính…