“Lâm Phong! Cậu làm gì mà lén lén lút lút thế! ”
Một âm thanh rất lạnh lùng nhưng cũng rất ngọt ngào quát từ phía sau Lâm Phong làm hắn lạnh gáy. Quay về phía sau mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp đang khoanh tay nhìn mình lạnh lùng, Lâm Phong nói.
“A ha! Tưởng ai hóa ra là lớp trưởng xinh đẹp Ngô Anh đây mà! Ngô lớp trưởng tìm tiểu nhân có việc gì không ạ? ”
Lâm Phong trong lòng thầm đổ mồ hôi hột, hắn trời không sợ đất không sợ, giáo viên thì nói tai trái lọt tai phải nhưng chỉ duy nhất ngán ngẩm cô nàng này. Thật ra là do hắn thầm cảm mến Ngô Anh từ lâu nhưng hắn cũng biết hắn cùng nàng không có cơ hội. Người ta là lớp trưởng cũng là phó bí thư đoàn trường, xung quanh toàn là những người học giỏi đeo bám nàng nên Lâm Phong cũng dần dần nản lòng đi. Nói dễ nghe thì hắn là đối tượng cuối cùng để Ngô Anh lựa chọn, nói khó nghe là mặt như hắn có chó nó thèm. Thật là buồn a.
“Lâm Phong tôi nói cho cậu biết! Cậu vào lớp chưa hết một phút đồng hồ mà lại muốn đi ra ngoài rồi! Cậu nghĩ vứt cặp sách xuống chỗ ngồi là qua mắt được tôi sao? ”
Ngô Anh trừng mắt phượng quát Lâm Phong làm hắn có khổ mà không dám nói, cơ mà hắn cũng cần phải chống chế.
“Tôi là mắc tiểu nên mới ra ngoài chứ không có trốn học ạ! ”
Lâm Phong nói xong có cảm giác tự tát vào mặt mình, vừa hôm qua mới lấy lí do này để đi ra ngoài rồi chuồng, hôm nay lại không suy nghĩ nói ra cái lí do củ chuối này lại. Hắn âm thầm cầu nguyện cho Ngô Anh không để ý, cơ mà hắn có lẽ đã đánh giá thấp IQ của một lớp trưởng.
“Mắc tiểu? Ha… cậu nói hay lắm! Hôm qua cũng cái lí do này mà cậu đi vệ sinh đến hết giờ học, tôi còn tưởng cậu ngủ ở trong WC luôn rồi chứ! Cậu nghĩ tôi dễ qua mặt vậy à? ”
Ngô Anh càng nói càng tức giận, nàng cực kỳ chán ghét tên Lâm Phong này nhưng với cương vị của một lớp trưởng thì nàng có muốn bỏ mặt hắn cũng không được.
Lâm Phong nghe Ngô Anh nói vậy cứng họng, chả là lúc nãy hắn có hẹn với bạn thân đã nghỉkhó khắn học tên là Phạm Cương đi đá bóng nên bây giờ để tên kia đợi hắn không cầm lòng. Lấy hết can đảm chống trả lại Ngô Anh.
“Tôi nói này Ngô lớp trưởng mấy chuyện đó để sau đi nhé! Bây giờ tôi phải đi giải quyết nhu cầu sinh lý rồi phiền cậu tránh ra”.
Nói rồi hắn đi qua người của Ngô Anh làm nàng loạng choạng như sắp ngã, nàng cương quyết nắm lấy tay áo của hắn lấy thăng bằng rồi bình ổn trọng tâm lại đồng thời ngăn hắn trốn học.
“Lâm Phong! Bây giờ sắp tới thi rồi, cậu không sợ không đậu được đại học sao? ”
Thấy cách cương không được nên Ngô Anh chuyển sang thế nhu, dùng triết lí để thông não tên óc lợn này.
Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn ra, “Đại học? ” Đùa gì chứ bảo hắn thi đậu đại học? Bảo hắn đi cướp tiệm vàng coi bộ còn dễ hơn ạ. Ngoài môn văn nghe còn hiểu được chữ đực chữ cái ra thì mấy môn như toán, vật lí, hắn nghe không khác gì niệm chú cả. Đau khổ quay lại nhìn Ngô Anh đang dùng ánh mắt long lanh nhìn mình hắn nói.
“Bảo tôi đậu đại học thà bảo tôi giết người còn hơn! Ngô lớp trưởng à Ngô lớp trưởng! Cầu xin đại nhân buông tay ra đi”
Ngô Anh nghe hắn nói vậy thì như phát điên lên, nàng ghét nhất loại đàn ông chờ thời thay vì có chí cầu tiến, càng nghĩ nàng càng chán ghét Lâm Phong hơn.
Còn tên kia thì nhìn vào khuôn mặt đỏ lên vì giận giữ kia thì ngây ngốc. Cô nàng này muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình chuẩn có thân hình chuẩn, kết hợp với gương mặt đỏ ửng càng làm nàng thêm kiều diễm. Nghĩ tới đây hắn nhịn không được mà ý dâm nổi lên, con ngươi liên tục quét lên người Ngô Anh.
Bất chợt lúc này có một giọng nam sinh khác chen ngang làm tan đi ý xấu của Lâm Phong.
“Ngô Anh! Cậu chấp nhất con người này làm gì? Nếu hắn muốn đi cứ để cho hắn đi đi. Dù sao người thiệt cũng đâu phải là chúng ta. ”
Tên mới vừa nói tên Trần Gia Huy, tên này cũng thuộc dạng giỏi giang, lực học đứng thứ tư trong lớp, gia đình khá giả, cha là chủ tịch tập đoàn Trần Gia. Điều quan trọng hơn là tên này thích Ngô Anh.
Dù không ưa Gia Huy nhưng Lâm Phong thấy cơ hội tẩu thoát đã đến, lách người câu cổ Gia Huy như đôi bạn thân hắn nói.
“Bạn Trần đây nói đúng đấy Ngô đại nhân. Dù sao người thiệt cũng là tôi mà nên cầu xin ngài cho tiểu nhân đi đi. Lát nữa giáo viên lên thì toi ạ! ”
Ngô Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phong, nàng giận dữ quát lớn.
“Mặc xác cậu! Muốn đi đâu thì đi đi! ”
Nghe nàng nói vậy Lâm Phong không nghĩ gì nữa mà chạy tọt đi, để lại phía sau là Ngô Anh đang dậm chân tức tối cùng nụ cười nhếch miệng khinh thường của Trần Gia Huy.
Thấy Lâm Phong khuất sau cánh cửa lớp, Ngô Anh quay sang Gia Huy gắt.
“Điều là chuyện tốt của cậu đấy Gia Huy! Vốn dĩ tôi muốn khuyên nhũ Lâm Phong vậy mà cậu lại gỡ rối cho cậu ta nữa! ”
Tên Trần Gia Huy chỉ ngây ngốc nhìn Ngô Anh hoàn toàn không để ý cô nàng nói gì, phải nhắc hai ba lần hắn mới dời mắt khỏi khuôn mặt thanh tú của Ngô Anh. Hắn ho khụ khụ bắt đầu ra vẻ hiểu biết trước mặt Ngô Anh.
“Khụ… khụ… Tại sao cậu phải luôn trông chừng tên đó chứ? Cậu cũng nghe nói hắn từng là đại ca giang hồ đi đánh nhau khắp nơi mà? Cậu cứ mặc kệ hắn! Dù sao người khóc cuối cùng là hắn, ta đâu bị mất gì”
Ngô Anh thật sự nghe không lọt tai những từ mà Gia Huy nói chút nào, nàng cũng biết Lâm Phong từng là tên đầu đường xó chợ đánh đấm khắp nơi nhưng thân là lớp trưởng nàng không thể trơ mắt nhìn hắn muốn làm gì thì làm. Nàng chỉ là nghe không lọt tai chứ cũng không chán ghét hắn, dù sao người ta cũng đẹp trai nhà giàu lại học giỏi là hoàng tử trong lòng của biết bao cô gái trong trường ạ. Nàng chỉ gật đầu xem như đã hiểu rồi về lại chỗ ngồi.
Họ Trần thấy nàng không tức giận thì trong lòng mỉm cười không ngớt, đối với hắn Ngô Anh đã là người yêu nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi.
Trở lại với Lâm Phong, hắn dễ dàng đi ra khỏi trường mà không gặp vấn đề gì, dù sao hắn cũng trốn học mấy trăm lần nên không có khó khăn gì. Hít một hơi lấy không khí căng tràn lồng ngực, Lâm Phong lẩm bẩm.
“Ta đến đây! ”
Bước đi từng bước dần xa ngôi trường, Lâm Phong có ý định quay đầu lại nhưng sau khi suy nghĩ hắn lại thôi. Nhớ đến thời cấp hai hắn học rất giỏi, có một cô bạn thanh mai trúc mã tên là Tố Ngôn, cô bé có cặp mắt to tròn, khuôn mặt thánh thiện với mái tóc dài chấm lưng. Hắn cùng nàng là hai nhân vật có lực học đứng nhất nhì trong lớp, nhưng có một sự việc xảy ra đã làm hắn học sa sút và trở thành Lâm Phong học dốt hiện giờ.
Nguyên nhân xảy ra vào một buổi chiều mùa hạ, giáo viên chủ nhiệm tên Thái Đông Khanh gọi hắn cùng Tố Ngôn lên phòng giáo viên. Tại đây Lâm Phong nhận ra có ba người đang ngồi, một là cha hắn Lâm Dương, hai là cha của Tố Ngôn tên Tố Trắc còn người thứ ba không ai khác chính là tên Thái Đông Khanh kia. Lâm phụ cùng Tố phụ nghiêm mặt nhìn đôi hài tử, Thái Đông Khanh ở ngoài thêm dầu vào lửa.
“Tôi được biết hai đứa trẻ này đặt biệt thân mật khi trong lớp, nếu đây là tình bạn bè thì chắc chắn tôi không cấm rồi. Nhưng khi quan sát kĩ càng hơn tôi nhận định hai đứa trẻ này đang yêu nhau, mới học trung học cơ sở mà yêu nhau là điều cấm kị nên tôi gọi hai vị lại đây để nói rõ chuyện này. ”
Tên cáo già có nhếch miệng rồi nói quay sang Lâm phụ nói tiếp.
“Trẻ con thì không nên đánh chúng! ”
Lời vừa nói ra y như cái tát thẳng vào mặt Lâm Dương, ai mà không biết tên Thái Đông Khanh kia đang nhắc khéo kia chứ. Thế là Lâm phụ tát một cái bên má của Lâm Phong làm hắn đờ người không tin nổi. Cha của hắn xưa nay chưa từng đánh hắn dù chỉ là một cái cốc đâu thế mà hôm nay…
Càng nghĩ Lâm Phong càng oan ức mà lệ rơi đầy mặt, Tố Ngôn lo lắng nhìn Lâm Phong định ngăn cản Lâm phụ tiếp tục đánh hắn nhưng bị Tố Trắc ngăn lại.
“Con xem mà xem. Nếu con muốn tìm đối tượng thì nên lựa chọn một chút, bọn họ toàn là công nhân làm sao xứng với gia đình mình! ”
Lời vừa nói ra càng làm Lâm Dương sôi máu ra sức đánh Lâm Phong hơn, ông đá hắn một cái làm hắn khụy xuống khóc nức nở. Lâm Phong khóc, Tố Ngôn khóc duy chỉ có một người đang cười như xem phải một vở kịch là tên chó chết Thái Đông Khanh kia.
Sau lần đó Tố Ngôn chuyển trường đi, Lâm Phong cũng không gặp lại nàng một lần nào kể từ khi ấy. Sau đó một chút nữa hắn nghe thằng bạn thân tên là Phạm Cương kể do Tố gia nhà giàu rất nhiều tiền, còn cha của Tố Ngôn thường xuyên quà cáp cho tên cẩu Thái Đông Khanh nên hắn chuyện bé xé to, bép xép với Tố phụ là Lâm Phong đang đầu độc trí óc của Tố Ngôn nên mới coa loại sự tình này.
Những ngày tháng cuối cấp hai là những ngày trụy lạc của Lâm Phong. Từ khi Tô Nhã chuyển đi hắn như một con người khác, bị hội đồng trường kỷ luật vì có ý định “đùa giỡn” với bạn nữ, tất nhiên đây cũng là do tên khốn Thái Đông Khanh một tay che trời. Lâm Phong dần sa sút, kết quả học tập ngày một kém đi, hắn bắt đầu đánh nhau, hút thuốc, gây mất trật tự nơi công cộng, thường xuyên giao du hơn với đám chợ búa bên ngoài.
Khi xét tuyển cấp ba, miễn cưỡng dựa vào thành tích trước kia mà đủ điểm nên được tuyển thẳng lên cấp ba. Lâm Dương cha của Lâm Phong sau đó cũng thấy mình quá đáng trách oan con trai mình nên cũng có hối lỗi.
Quay trở lại hiện tại, đứng trước sân bóng bắt gặp một thân thể gầy còm đang đang ngồi đối diện một thân ảnh khác, thấy Lâm Phong đi đến cả hai cùng hô.
“Phong ca đến! ”
Lâm Phong cười cười gật đầu với hai người, thân ảnh kia tên Từ Bằng là con trai của chủ sân bóng nơi đây, cũng là bạn của Lâm Phong thời học sinh nhưng do không đỗ cấp ba nên về đây trong coi phụ giúp gia đình. Xung quanh đây có nhiều nhóm giang hồ nhưng chúng không dám lảng vảng đến đây đòi bảo kê vì chúng biết Từ Bằng là bạn khá thân của Lâm Phong nên cấp cho hắn vài phần mặt mũi nên công việc làm ăn của nhà họ Từ cũng suôn sẻ vì vậy Từ Bằng rất tôn trọng vị Phong Ca này.
Gác lại những suy nghĩ về kí ức đau khổ đó Lâm Phong nhìn sân bóng rồi nói.
“Tốt lắm! Không có ai cả, ba chúng ta ra làm vài quả chứ? ”
Nghe vậy Từ Bằng hớn hở gật đầu chạy vô trong lấy banh, Phạm Cương vứt cho Lâm Phong một điếu thuốc, nhận lấy thuốc Lâm Phong liếc nhìn hắn.
“Đù! Hôm nay chơi sang thế? ”
Phạm Cương liếc vào bên trong rồi cười hắc hắc trả lời.
“Của tên ngốc Từ Bằng”
Phạm Cương cũng như Lâm Phong, gia cảnh không khá hơn là mấy, sở trường chỉ mỗi môn thể dục còn mấy môn khác học không khác gì giờ tiếng anh. Cả hai cùng cười nham hiểm rồi liếc nhìn vào bên trong nhà.
Một chút sau Từ Bằng cầm trái banh khá mới ra.
“Đá như thế nào đây Phong Ca? ”
Lâm Phong sờ sờ cằm sau đó phán.
“Ta chấp hai lên thôi”
Nói rồi dùng tay đập trái banh cho nó rơi khỏi tay Từ Bằng, Lâm Phong điêu luyện dẫn banh ra sân cỏ. Từ Bằng cùng Phạm Cương cười rồi cũng chạy theo phía sau.
Giữa trưa thì Lâm Phong đi về nhà, trước tiên hắn ghé qua trường lấy cặp sách, trong lúc đang nhẹ nhàng lấy đồ hắn bắt gặp Ngô Anh, nàng chỉ hừ nhẹ nhìn hắn rồi lướt qua như người xa lạ làm Lâm Phong cười khổ không ngớt.
“Tiểu thư à… có cần lạnh nhạt thế không? ”
Thầm than trong lòng Lâm Phong gôm cặp về nhà, phải nói đây là không thời gian mà hắn cảm thấy đau khổ nhất, nhìn vào gương mặt đầy hốc hác của Lâm phụ với mái tóc đã điểm vài sợi trắng làm Lâm Phong đau lòng. Bất kể là đi làm công nhân bận cỡ nào thì mỗi ngày Lâm Dương vẫn quay về nhà nấu cơm cho hắn. Nhìn mâm cơm còn nghi ngút khói mà trong lòng hắn nghĩ mình nên học tập tốt hơn, cơ mà suy đi nghĩ lại thì vẫn… lực bất tòng tâm ạ.
“Trương trình học ở trường có nặng quá không Phong nhi? ”
Lâm phụ ánh mắt hiền lành nhìn hắn quan tâm hỏi, ông đợi Lâm Phong ăn xong thì mới ăn rồi dọn dẹp tiếp tục đến nhà máy.
“Cha… cha cũng ăn cơm thôi! ”
Lâm Phong có chút mất tự nhiên nói…
“Trường học vẫn tốt vẫn vậy. ”
Lâm Dương gật gật đầu uống một ngụm trà nói tiếp.
“Chỉ còn vài tháng nữa là thi xét tuyển đại học rồi. Nếu con muốn ta sẽ cho con đi học thêm để bổ sung thêm kiến thức chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Dù thế nào con cũng phải đỗ đại học, đừng như cha mẹ suốt nửa đời người làm công nhân! ”
Nói tới đây Lâm phụ thở dài nhìn Lâm Phong, cũng do ông lúc trước xử lí không tốt truyện trước kia nên Lâm Phong rơi vào sa đọa, Lâm Dương không ngần ngại nói thêm.
“Nếu như con thực sự không đỗ đại học, cha cho con tiền ôn lại một năm nữa để thi lại! ”
Lời vừa nói ra làm Lâm Phong cảm động, nhưng hắn cũng biết không có khả năng nên chỉ lên tiếng an ủi.
“Con sẽ cố gắng hết sức! ”
Lâm phụ nghe lời này cũng cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn vào Lâm Phong có chút chờ mong hắn, hai cha con bắt đầu dùng cơm.
Buổi chiều Lâm Phong đi tới trường, cha hắn đưa hắn chiếc xe đạp cà tàng để đi còn ông đi bộ. Thật ra từ nhà tới trường gần hơn nhưng do Lâm Dương sợ con trai mệt nên để hắn đi xe đạp còn mình thì đi bộ đến nhà máy làm ca chiều. Nhìn bóng lưng tịch mịch của Lâm phụ mà Lâm Phong không cầm được nước mắt.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm phải cố gắng học để đỗ đại học, nếu hắn có thể vào giảng đường mà có thể làm cha vui mừng thì hắn sẽ cố hết sức.
“Này lão già! Ông biết đây là địa bàn của ai không mà dám dựng bán hàng ở đây hả? ”
Một giọng nói khó nghe lọt vào tai Lâm Phong làm hắn nhíu mày quay lại phía sau, đập vào mắt hắn là hai tên đầu đường xó chợ, một tên có mái tóc kiểu chẻ đôi màu vàng, tên còn lại có bông tai và cả hai đang đòi lấy tiền bảo kê của một cụ già.
Lâm Phong rốt cuộc nhịn không được mà từng bước lại giải nguy cho ông cụ. Cả hai tên trai tráng bắt nạt ông lão là cái dạng gì? Dù Lâm Phong không tự nhận hắn là người tốt nhưng cũng không để yên cho mấy đứa như thế này tác oai tác quái ạ.
“Ông già ông nhìn tôi này! Tôi nói cho ông biết muốn bán hàng ở đây thì phải nộp phí bảo vệ bằng không ông cuốn gói đi ngay cho tôi! ”
Thanh niên tóc vàng hùng hổ nói, chân của hắn còn đá vào đống đồ dưới đất làm chúng vải ra đất.
“Tôi nói này chàng trai trẻ, hai ta không thù không oán, cậu đi đường của cậu, tôi bán hàng của tôi cùng là con người với nhau cậu hà tất phải làm khó dễ tôi chứ? ”
Dừng lại một chút ông cụ nói tiếp.
“Già này bán một ngày còn không đủ tiền để ăn hai bữa, đưa cho cậu tiền phí bảo vệ gì gì đó thì già đây nhịn đói à? Cầu xin các cậu buông tha cho tôi được bán nơi này. ”
Thằng đeo bông tai hét lên.
“Buông con mẹ ông ý! Khỏi nói nhiều, một là đưa tiền rồi yên ổn bán nơi này, hai là tụi tao phá nát gánh hàng này rồi đuổi ông đi. ”
Lâm Phong vừa tới nơi đã nghe thấy hai tên giang hồ nửa mùa này mắng chửi lão già thì không nhịn nổi mà đạp cho thanh niên đeo bông tai một cước làm hắn ngã quay ra đất. Đứng chắn trước mặt ông lão, Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Cho tụi mày ba giây biến khỏi chỗ này! Bằng không thì chuẩn bị tiền đi nhập viện đi! ”
Tên bông tai đứng lên định đập cho thằng nào mới đạp mình thì thấy Lâm Phong, hắn lập tức sửng sốt.
“Ồ! Đây chẳng phải Phong Điên hay sao? ”
Phong Điên là danh xưng trước kia Lâm Phong có được, cũng từ những trận đánh đấm không sợ chết mà cứ lao đầu vào như con trâu điên nên người trong giang hồ gọi Lâm Phong là Phong Điên.
“Mà cái danh xưng này từ lâu cũng phai mờ rồi! Mày muốn chống đối sao Lâm Phong? ”
Tên đeo bông tai cười khinh miệt, ỷ thế hai đánh một nên cứng rắn đáp trả Lâm Phong.
“Ba”
Lâm Phong không quan tâm bắt đầu đếm.
“Mày cút ra nếu không tao cho mày ăn đấm! ”
Thanh niên đeo bông tai vẫn chưa biết tử vong cận kề.
“Hai”
“Con mẹ nó! Điếc à? Mày không nghe đại ca tao nói gì sao? ”
Thanh niên tóc vàng hét lên khi thấy Lâm Phong cứng đầu.
“Một”
Không nói nữa lời Lâm Phong lao tới hai tên giang hồ nửa mùa, một đấm nện vào mặt tên tóc vàng, một cước đá thẳng vào bụng tên đeo bông tai. Không kịp phòng ngự nên cả hai tên bị đánh cho ngã nhào.
“Mẹ nó! Muốn chết! ”
Tên đại ca bông tai đứng lên xoa xoa bụng hét lên sau đó chạy về phía Lâm Phong, tên đàn em cũng theo chân đại ca.
“Không biết tự lượng sức! ”
Buông một câu bâng quơ Lâm Phong đứng yên chờ đợi hai tên ngu ngốc từng bước lại gần mình, khi thấy khoảng cách hợp lí Lâm Phong cúi xuống, lực dồn về chân phải ra một đòn trí mạng 100% vào háng của tên đại ca. Đừng nói Lâm Phong chơi bẩn, hai đánh một cũng là chơi quá bẩn rồi nên hắn cũng lấy độc trị độc mà thôi.
Tên đại ca hoàn toàn bất ngờ nên lãnh trọn nguyên cú đá, thanh niên ngồi khụy xuống hai tay ôm “trái dứng” đau khổ rên rỉ, tên đàn em thấy đại ca mình bị như vậy cũng đình chỉ việc tấn công Lâm Phong lại, lại gần vị đại ca của mình hỏi.
“Đại ca không sao chứ? ”
“Không… sao… cái con… mẹ mày! ”
Từng giọt mồ hôi to hơn hạt đậu chảy ròng ròng xuống khuôn mặt của tên đại ca, hắn hùng hổ trừng mắt về Lâm Phong đe dọa.
“Lâm Phong! Mối nhục này tao nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần! Mày nhớ tao là Sở Khanh đấy thằng khốn! A Ngưu dìu tao về”
Tên được gọi là A Ngưu tiến đến dìu Sở Khanh về. Lâm Phong thấy hết chuyện nên quay sang phía ông lão hỏi hang.
“Ông có bị thương không? ”
Ông lão lắc đầu, đưa một vật lên trước mặt Lâm Phong nói với giọng áy náy.
“Tôi không sao… nhưng kính của cậu… ”
Lâm Phong giờ mới sực nhớ ra cái kính cận của mình, hắn cận cũng không nhiều nhưng Lâm phụ sợ hắn không đọc được chữ nhỏ nên đã cắt kính cho hắn.
“À không sao đâu ông lão! Để tôi giúp ông dọn đồ lại. ”
Lâm Phong lắc đầu cười rồi cúi xuống nhặt hàng của ông cụ lên.
“Chàng trai tốt bụng, cậu không sợ mấy tên kia trả thù sao? ”
Nghe lời này Lâm Phong ngước lên nhìn ông lão mỉm cười.
“Chuyện đó tôi lo được ông không cần phải lo cho tôi đâu. Mà ông cũng chuyển chỗ khác bán đi, chỗ này phức tạp không dành cho những người như lão đâu. ”
Lâm Phong ý tốt nhắc nhở, ông lão gật đầu xem như đã hiểu rồi bất chợt lên tiếng.
“Tôi sẽ tặng cậu một cặp kính mới! ”
“Thôi không cần đâu! Dù sao tôi cũng nhìn được sáng, bất quá ngày mai đi cắt kính mới thôi. Ông bán một ngày không được bao nhiêu thì cứ giữ lấy tôi không nhận đâu”
Lâm Phong kiên quyết từ chối nhưng ông lão lại nói.
“Cậu không cần lo! Tôi có kính sẵn ở đây luôn này. ”
Nói đoạn ông già lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra thì thấy có hai chiếc kính áp tròng nhỏ nhỏ bên trong.
“Đây là chút quà mọn xin cậu nhận cho! ”
Ông lão đưa chiếc hộp về phía trước nói với Lâm Phong, hắn không ngờ ông già này lại đưa hắn cặp kính áp tròng này, phải nói ngoài thị trường thì kính áp tròng đắt hơn ba lần loại kính thông thường ạ. Vì vậy mà Lâm Phong càng không thể nhận.
“Thôi thôi tôi không nhận thứ này đâu ông mau cất đi. ”
“Xin cậu nhận cho, già đây cũng đâu dùng được thứ này, nếu cậu không nhận già cũng chỉ biết vứt đi thôi! ”
Nói rồi làm động tác như muốn ném chiếc hộp đi, Lâm Phong thấy vậy vội vàng ngăn lại rồi gật đầu nhận cặp kính áp tròng, ngẩng đầu lên vừa định nói tiếng cảm ơn thì ông già cùng chiếc xe đồ đã biến đâu mất. Hắn nhìn xung quanh nhưng không có ai cả, cứ như từ nãy đến giờ chỉ có mình hắn ở đây vậy. Mà hắn cũng không nghĩ nữa, bỏ chiếc hộp vào túi áo rồi lại đạp xe về phía trường.
Hôm nay Lâm Phong không trốn học, Ngô Anh như không tin dụi dụi mắt nhìn hắn mấy lần. Nàng còn tưởng những lời nói lúc sáng nói với hắn đã làm hắn thay đổi suy nghĩ, quay đầu là bờ nên nàng cố gắng bắt chuyện hỏi hang.
Lâm Phong trưa bị lời nói của cha Lâm Dương làm cho cảm động nên quyết tâm đến lớp nghe giảng, cơ mà ngồi nghe hắn cũng chả hiểu ngô khoai gì hết, mấy cái công thức định lí các kiểu hắn nhìn y như chữ Phạn hay thiên thư thì học cái rắm gì đây?
Lâm Phong có chút nhụt chí, trước kia đã bỏ qua nhiều bài như vậy nên bây giờ mất hết không còn chút căn bản nào nên hắn trực tiếp úp mặt xuống bàn, sớm biết như vậy hắn đã đi chơi đá bóng nữa rồi.
Ngô Anh còn đang quan sát Lâm Phong, thấy hắn đang chú tâm nghe giảng liền mỉm cười nhưng chưa được bao lâu thì hắn gục mặt xuống bàn làm nàng rất ư là bực mình.
Khỏi phải nói nếu Lâm Phong biết có “hoa hậu trường” quan sát thì dù cho có không hiểu thì hắn cũng ráng mà ngóc đầu dậy mà nghe giảng, cơ mà đời không như là mơ hắn ngồi bàn cuối nên tầm nhìn không được thoáng, cộng thêm cái kính cận bị hỏng nên khó càng thêm khó.
Nói đến Ngô Anh là người thứ hai trong đời này Lâm Phong cảm mến. Người đầu tiên dĩ nhiên là Tố Ngôn, cảm giác của Lâm Phong đối với Tố Ngôn không biết là có thích hay yêu hay không, hắn chỉ biết khi ở bên cạnh Tố Ngôn thì hắn rất vui. Khi lớn thêm một chút thì hắn cũng dần định vị được cảm xúc của mình, hắn đối với Ngô Anh là thích nàng ạ.
Nhưng mà người ta là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi nên có kha khá nam sinh để ý đến nàng. Lâm Phong biết thân biết phận nên không dám trèo cao nên chỉ biết tận hưởng những phút giây mà Ngô Anh nói chuyện với mình.
Đang miên mang thì có một tờ giấy rơi trên bàn hắn, Lâm Phong sửng sốt mở ra xem. Đối với cách thức truyền giấy trong giờ học này dĩ nhiên sẽ không lạ với bất kỳ ai, thường thì nếu muốn trao đổi gì đó trong giờ học thì sẽ viết lên giấy rồi nhờ người chuyền đến vị trí mình muốn, tất nhiên những đôi nam nữ để ý đến nhau trong lớp cũng hay dùng cách này. Cơ mà nên nhớ Lâm Phong trong lớp là học sinh cá biệt ạ.
Mở tờ giấy ra xem, hắn còn tưởng là ai đó đưa nhầm địa chỉ, nhưng khi thấy tên của hắn thì hắn xác con mẹ nó định đây là thư gửi cho hắn. Trong lớp chỉ có hắn tên Lâm Phong thôi vì tên hắn do thằng tác giả nghĩ… à không… vì tên hắn khá… oách nên trong lớp không có người thứ hai. Nội dung thư viết.
“Buổi chiều cậu chịu đi học chứng tỏ cậu không bỏ cuộc, Lâm Phong cậu hãy nhớ rằng thời gian như thoi đưa vậy chỉ cần một cái chớp mắt là tới ngày thi rồi nên cậu cần phải cố gắng lên đó! ”
Nhìn thấy chỗ người gửi Lâm Phong có xúc động muốn hét lớn lên. Người gửi hóa ra là Ngô Anh lớp trưởng của lớp cũng là hoa khôi của trường ạ! Lâm Phong mừng như điên, dù đây chỉ đơn thuần là động viên hắn học chăm chỉ nhưng đây là do người hắn thầm thương trộm nhớ gửi bảo sao hắn không phỡn như vậy chứ. Nhìn về phía bàn trên Ngô Anh đang chú tâm viết bài vào vở, Lâm Phong hận không thể cười sảng khoái ngay bây giờ. Nhẹ nhàng đặt mảnh giấy vào cặp như một kho báu one piece, tinh thần đang xuống dốc bỗng dưng hưng phấn trở lại, lấy quyển sách toán từ cặp ra Lâm Phong bắt đầu nghiền ngẫm.
Thực ra hắn không phải dạng ngu bẩm sinh, chỉ là trước đây bỏ qua quá nhiều bà học nên không có căn bản để hiểu bài. Lật qua lật lại nhìn mấy cái chữ cùng số dày đặc trên trang sách mà Lâm Phong có chút ăn không tiêu, phải nói hắn có thể cầm quyển truyện 12 nữ thần đọc suốt một ngày trời không biết chán là gì nhưng chỉ mới tiếp xúc với quyển toán chưa được một phút ba mươi giây là Lâm Phong sắp ngủ gục rồi. Đang loay hoay thì một giọng trong trẻo từ trên bục giảng phát ra.
“Các em đóng tất cả tập sách lại để vào cặp, chúng ta làm kiểm tra mười lăm phút trắc nghiệm! ”
Giọng nói như sét đánh ngang tai của Lâm Phong, người vừa phát ra câu nói “vàng ngọc” đó là cô giáo dạy toán Minh Nguyệt.
“Tuần trước không phải mới kiểm tra rồi sao? Sao hôm nay lại kiểm tra nữa vậy? ”
Đám học sinh bắt đầu láo nháo, cô giáo dạy toán Minh Nguyệt là cô giáo trẻ mới về trường dạy, cô chỉ hơn tụi học sinh mười hai ba tuổi, nhưng điều đó giúp Minh Nguyệt nắm bắt được phương tâm của học sinh.
“Thời gian của các em chỉ có mười lăm phút thôi, nãy giờ than vãn mất hai phút rồi đấy! ”
Minh Nguyệt vừa cười vừa nói, nàng đưa giấy kiểm tra cho Ngô Anh đi phát cho cả lớp, Ngô Anh phát giấy cho Lâm Phong nàng có chút không tự nhiên mà nhìn hắn. Hắn thì cũng lúng túng nhận tờ giấy rồi bắt đầu ghi họ tên lớp vào.
“Đã nhận đủ hết chưa? Bắt đầu tính giờ làm bài thời gian mười lăm phút! ”
Khi thấy lớp trưởng phát đề đầy đủ cho lớp thì Minh Nguyệt hô to, tên Trần Gia Huy nghe vậy hài hước nói.
“Sao lúc nãy cô nói chúng em mất hai phút rồi? ”
Minh Nguyệt cười cười để lộ cái răng khểnh đáp lời Gia Huy.
“Thế bài của Gia Huy còn mười ba phút nhé? ”
Tên họ Trần nghe vậy thì im re tập trung vào bài của mình, cả lớp được một phen cười. Duy chỉ có một nam sinh không cười chính là nhân vật chính Lâm Phong, hắn thấy cái đề toán hai mươi câu đã nuốt nước bọt, cái gì mà hình học không gian cái gì mà giải tích các kiểu.
Bây giờ chỉ còn một cách là… “cập dê” bài của mấy đứa kế bên thôi. Theo thói quen lấy từ trong cặp ra cái kính cận của mình, Lâm Phong sực nhớ cái kính đã bị vỡ lúc đánh nhau với hai tên giang hồ nửa mùa kia.
“Con bà nó! Lần sau gặp lại nhất định tao sẽ đá nát luôn cái tiểu huynh đệ của mày! ”
Lâm Phong trong lòng thầm mắng hai tên kia, ở một nơi nào đó một thanh niên đeo bông tai hắc xì.
“Ối ối! Đau”
“Đại ca ráng chịu chút đi”
Trở lại với câu chuyện, bây giờ không có kính thì làm sao mà nhìn trộm đây, mắt của Lâm Phong dù không nói cận nặng nhưng kế bên ai cũng che bài lại hết thì hắn làm sao mà nhìn được đây. Tay phải vô thức sờ đến túi áo, trong đó có một dị vật, Lâm Phong nhớ đến gì đó lập tức vui mừng.
“Vẫn may là còn thứ này! ”
Đó là cặp kính áp tròng mà lão già kia đã tặng cho Lâm Phong, hắn mừng vì đã có kính nhưng cúi cúi loay hoay vẫn không sao đeo vào được. Minh Nguyệt phía trên thấy có một nam sinh không lo làm bài thì hỏi.
“Em kia không lo làm bài mà làm gì thế hả? ”
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, Ngô Anh trực tiếp lắc đầu rồi quay lên làm bài tiếp, Trần Gia Huy thì khinh miệt nhìn Lâm Phong bằng nửa con mắt rồi cũng quay lên làm bài.
“Dạ thưa cô… em đang đeo kính ạ! ”
Nghe Lâm Phong nói vậy Minh Nguyệt bước xuống để kiểm tra. Quả thật là Lâm Phong đang đeo kính nhưng đeo không được. Thấy vậy cô giáo Minh Nguyệt hòa hoãn hơn.
“Đây là loại kính áp tròng à? Em lần đầu sử dụng đúng không? Để cô giúp em! ”
Không đợi Lâm Phong trả lời thì cô giáo trẻ đã cầm trên tay cặp kính rồi dời người sát vào người hắn. Mùi hương xử nữ bay vào mũi của Lâm Phong làm hắn phản ứng dữ dội, gương mặt xinh đẹp của cô giáo gần sát mặt hắn, có cảm tưởng như chỉ chút nữa là hai người hôn nhau. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tuyệt đối gần gũi với một nữ nhân xinh đẹp.
“Xong rồi đấy! ”
Giọng Minh Nguyệt lôi Lâm Phong trở về hiện tại. Khi bình ổn tâm tình thì cô giáo xinh đẹp đã quay về bàn giáo viên mất rồi. Lắc lắc đầu đánh tan tạp niệm đi, dù Lâm Phong có thích cô giáo nhưng cũng không thể có sự thật viên mãn ạ, đừng nói hai người là cô trò chỉ cần nghĩ Lâm Phong là học sinh cá biệt thôi là đã thấy hai người là một đôi đũa lệch thôi.
Cảm nhận ánh mắt mình một chút, khá thoải mái không có gì vướng víu khi đeo kính áp tròng cả nên Lâm Phong bắt đầu nhìn bài cả nam sinh bàn trên. Người ở trên gọi là Ngô Nhựt Tân, mọi người hay gọi hắn là Ngô Tân, tên này đối xử khá tốt với Lâm Phong dù học lực không được đánh giá là giỏi nhưng khi kiểm tra lúc nào cũng làm xong để bài ra đầu bàn đến Lâm Phong nhìn cho dễ hơn.
Chữ viết mờ mờ làm Lâm Phong cay cú.
“Đậu mé! Nhìn như thế này thì khác gì không đeo kính! Phi… toàn là hàng sida bán ngoài chợ! ”
Lâm Phong còn đang tự sướng thì dị tượng xảy ra làm hắn mở to mắt không tin vào mắt mình…
Nếu có ai bây giờ hỏi Lâm Phong nhìn rõ không? Hắn sẽ không suy nghĩ lập tức gật đầu nói có! Lâm Phong mở to mắt sửng sốt với thứ mình nhìn thấy được.
Lúc nãy khi đeo kính áp tròng của ông lão cho hắn thì hắn nhìn cũng chả khác gì không đeo kính cả, nhưng bây giờ thì sao? Lâm Phong thấy mắt hắn như cái máy chụp ảnh canon đời mới nhất vậy, hình ảnh bài làm của Trương Tân (sorry anh em chỗ này, tên của đứa nam sinh ngồi trên Lâm Phong tên là Trương Tân nhé! Hôm qua sơ ý lấy họ Ngô anh em thứ lỗi) được phóng to ra, càng phóng đại nó càng rõ nét.
“Nằm mơ sao? ”
Đây là suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Phong hiện giờ vì cái mà hắn đang chứng kiến đây là cái khái niệm gì? Tùy tiện mang một cặp kính áp tròng rồi có công năng đặc dị? Lâm Phong lấy tay dụi mắt nhưng sực nhớ đang đeo kính áp tròng nên không như thế được. Bình ổn tâm tình dời mắt lại bài kiểm tra của mình, Lâm Phong suýt chút nữa la to lên.
“Cái quái gì thế này? ”
Hắn thấy gì mà lại nói như vậy? Nhìn lại thì chữ trên bài làm của Lâm Phong còn to hơn cái chén nữa, y chang được cái kính hiển vi phóng đại x10 lần. Càng nghĩ Lâm Phong càng khiếp sợ trước công dụng thần thánh của cái kính. Nhìn lại bài Trương Tân thì nó đã trở lại bình thường, Lâm Phong ngớ người nghĩ chẳng lẽ bị ảo giác thật sao? Nhưng khi tập trung nhìn khoảng năm giây thì bài làm của Trương Tân lại rõ ràng.
“Mẹ nó! Quá bá rồi! ”
Lâm Phong hưng phấn gào thét trong lòng, hắn thường xuyên đọc truyện trên mạng cũng có biết đến nhân vật chính sau khi bị tai nạn xe hay sét đánh gì đó thì sẽ được buff cho một dị năng! Còn của hắn thì không như vậy, thấy bất bình ra tay tương trợ không ngờ nhặt được kho báu ạ. Nghĩ nghĩ Lâm Phong phán một câu xanh rờn trong bụng.
“Chẳng lẽ ông lão kia là cao nhân tu tiên trong truyền thuyết? ”
Nói vậy thôi chứ hắn cũng muốn kiểm chứng lại có phải khả năng thấu thị này là do cái kính áp tròng gây ra không. Lấy tay từ từ nhẹ nhàng gỡ cái kính ra…
“Lâm Phong sao còn chưa chịu làm bài? ”
Tiếng lảnh lót của cô giáo xinh đẹp Minh Nguyệt vang lên làm Lâm Phong giật mình suýt làm rớt luôn cái kính. Ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ hắn nói với cô.
“Cô Nguyệt à! Đừng có mà gọi tên em bất ngờ vậy được không? Chỉ là lần đầu mang kính áp tròng nên có chút không quen cho nên em chỉnh lại một chút! ”
Minh Nguyệt nghe hắn giải thích thì cười cười nói.
“Em không lo làm bài đi, thời gian còn có năm phút thôi đấy! ”
“Dạ vâng! ”
Nhìn Lâm Phong loay hoay đeo cặp kính mà Minh Nguyệt phì cười.
“Em có cần cô giúp lại lần nữa không? ”
Lâm Phong cầu còn không được, gật đầu lia lịa, hắn rất thích gần gũi với cô giáo ạ!
“Vậy thì tốt quá cô Nguyệt! ”
Và lần nữa Lâm Phong được tiếp xúc gần với Minh Nguyệt, lại là mùi hương xử nữ nhàn nhạt, lại là bộ ngực no đủ trồi lên phía sau tà áo. Minh Nguyệt lại không để ý, theo nàng thì Lâm Phong chỉ là học sinh nên nàng không chú tâm vào mấy việc đó. Khi lấy kính ra xong thì nàng mới phát hiện vẻ mặt ngu người của thằng nam sinh dâm dê đang nhìn chằm chằm vào bầu ngực của nàng, mặt nàng ửng đỏ như ứ huyết tức giận nói.
“Kính đã lấy ra rồi! Nhìn cái gì mà nhìn hả? ”
“Ơ… A! Cảm ơn cô Nguyệt. ”
Lâm Phong sực tỉnh trong cơn mê, ngẩng đầu lên thì lấy cô giáo xinh đẹp đã đi về phía bàn giáo viên rồi. Mặt nàng còn đang ửng đỏ mê người, dù sao nàng chưa có một mối tình nào kể từ khi sinh ra hết nên bị Lâm Phong nhìn ngực mình trực diện với khoảng cách gần vậy làm nàng không khỏi xấu hổ. Vốn dĩ nghĩ có thể giúp hắn ta vươn lên đậu kỳ thi đại học nhưng nào ngờ tên này hết thuốc chữa luôn rồi.
Trở lại với Lâm Phong, hắn cảm thấy tiểu đệ đệ của hắn đang muốn bất khóa quần mà hít thở không khí trong lành, điều này làm hắn có khổ mà không dám nói. Điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hắn hắn bắt đầu nhìn lại bài làm của Trương Tân, ngạc nhiên là hắn lại thấy mờ mờ chứ không có rõ như lúc đeo kính. Càng nhìn Lâm Phong càng khẳng định do chiếc kính áp tròng gây ra, hắn bắt đầu đeo lại kính rồi chép bài, thời gian không còn nhiều nữa.
Đánh dấu câu trả lời cũng vừa vặn hết thời gian, cái kính không ngờ dễ dàng sử dụng như vậy, chỉ cần đeo lên là có thể phóng to hình ảnh cách xa đó vài mét.
Vào tiết thứ hai Lâm Phong nghiền ngẫm cái kính chi tiết hơn. Bắt đầu với cái hiệu được may trên cái áo khoác của một nam sinh ngồi đầu bàn, không khác gì lúc nãy, y như Lâm Phong đang cầm máy ảnh mà phóng to lên vậy, hắn có thể nhìn rõ hiệu trên cái áo kia, thử đi thử lại cho đến hết tiết Lâm Phong đã cơ bản biết cơ chế hoạt động cũng như cách điều khiển cái kính này, dù vẫn không thể đoán chính xác là nhìn được bao xa nhưng có thể phóng to chỗ cần nhìn cách vị trí đứng của Lâm Phong vài chục mét.
Ngẫm nghĩ một hồi đầu Lâm Phong lóe sáng.
“Có thể không? ”
Thứ mà hắn đang nghĩ là có thể dùng cái kính đặc biệt này để gian lận trong kỳ thi đại học để kiếm đường đậu không! Nếu được thì 90% cơ hội đậu đại học sẽ nằm trong lòng bàn tay của Lâm Phong. Cặp kính này dùng cũng không ai biết có khả năng phóng đại hình ảnh, quá thuận tiện rồi còn gì. Nhưng mà có một bất cập ở đây, bây giờ thì bạn tốt Trương Tân là đưa bài cho hắn xem nên hắn mới có thể nhìn như vậy, lỡ như người ta che bài làm trong kỳ thi lại thì chẳng lẽ Lâm Phong cháo còn không có húp sao? Cũng không trách hắn như vậy, ai ai cũng có lòng tham cả. Nếu trước đây hắn chỉ muốn đủ điểm đậu đại học để Lâm phụ vui mừng thì bây giờ hắn lại muốn nhiều hơn thế, có dị năng trong tay mà không biết tận dụng thì gọi là đần chứ gọi là gì!
Nghĩ nghĩ Lâm Phong cảm thấy còn nhiều thời gian để nghiên cứu chi tiết hơn cái cặp kính này. Nhìn Ngô Anh thanh thuần ngọc khiết phía trên mà hình ảnh không nhòe đi làm hắn phải hít không khí để thở.
“Đẹp quá! ”
Nhìn Ngô Anh đến si mê Lâm Phong nhịn không nổi mà ý dâm lại nổi lên, hắn ao ước một ngày… không chỉ cần mơ thấy Ngô Anh trong bộ đồ bơi hai mảnh khiêu gợi là thấy vui rồi. Nàng mặc bikini chạy trên vùng cát trắng, đôi ngực căng mọng nẩy theo dưới từng bước chân của nàng làm biết bao nhiêu sinh linh lầm than, còn hắn sẽ chạy phía sau đuổi bắt nàng…
Đang lim dim mắt mơ màng thì một giọng nói bất chợt vang lên trước mặt làm hắn suýt nữa cắn trúng lưỡi.
“Lâm Phong cô Nguyệt gọi cậu xuống phòng giáo viên gặp cô ấy! ”
Người vừa nói là bạn học Ngô Anh của Lâm Phong, hắn lắc đầu trở lại vẻ đứng đắn hàng ngày, cơ mà vừa ngẩn mặt lên nhị vị lớp trưởng cao cao tại thượng mà xém chút xịt máu mũi.
“Cái quái! ”
Lâm Phong nhìn thấy gì? Không phải là gương mặt đẹp lạnh lùng của Ngô Anh, cũng không phải đôi tay ngọc thường ngày níu hắn ở lại học mà là… Ngô Anh không mặc quần áo!
Phải đúng vậy, Lâm Phong bây giờ chỉ thấy Ngô Anh đang mặc duy nhất bộ nội y! Phía dưới là cái quần lót đen có viền đâu đó hắn còn thấy vào sợi lông tơ của thiếu nữ đang lú lên, phía trên là cái áo ngực màu trắng che đi một nửa bầu ngực căng mọng trắng muốt.
Lâm Phong hít thở không thông, trong lòng gào thét.
“Ngô lớp trưởng hôm nay sao lại cả gan như vậy? Dám lột đồ giữa lớp học! Vậy còn ra cái thể thống gì nữa cơ chứ! ”
Càng nhìn cánh tay Lâm Phong càng run lên dữ dội, nước dãi không tự chủ được chảy xuống cằm, tiểu đệ đệ bên dưới liên tục phản ứng dữ dội như là đòi quyền tự do dân chủ. Run run lắp bắp lên tiếng hỏi Ngô Anh.
“Sao… sao lớp trưởng… không mặc quần áo? ”
“Không mặc quần áo? ”
Ngô Anh nghe xong sửng sốt, tức giận quát lại Lâm Phong.
“Cậu bị hoang tưởng à đồ không đứng đắn! Có cậu mới không mặc quần áo đó! ”
Thấy Ngô Anh không thừa nhận Lâm Phong rõ ràng bất ngờ, hắn nhìn thấy rõ bộ đồ lót như thế này là nàng còn không thừa nhận là ý gì?
“Bạn thật sự đâu có mặc đồ! Mình còn thấy được cái quần lót nhỏ màu đen… ”
Chưa nói hết câu thì một cái bạt tai trời giáng của Ngô Anh bằng một quỹ đạo không tưởng đáp trúng mặt Lâm Phong làm hắn đau điếng. Ngô Anh mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ cùng tức giận.
“Đồ vô sỉ! Đại hỗn đản! ”
Ngô Anh hét lên làm cả lớp bắt đầu chú ý đến chỗ của hai người.
“Vô sỉ? ”
Lâm Phong nghe xong dở khóc dở cười. Rõ ràng là nàng vô sỉ không mặc quần áo mà bây giờ lại thành hắn vô sỉ? Đây là cái khái niệm gì đây?
Đột nhiên trong đầu Lâm Phong có một tia sáng lóe qua, hắn đột nhiên im lặng đưa tay lên cằm bắt đầu suy nghĩ chu đáo hơn.
“Không đúng! Ngô Anh là lớp trưởng của lớp cũng là phó bí thư toàn trường vì vậy sẽ không bao giờ có chuyện thoát y trước lớp cả. ”
“Phải nói đến bên ngoài, nhiệt độ bây giờ đang rất thấp nên dĩ nhiên trời sẽ lạnh, Ngô Anh càng không có lý do để không mặc quần áo. Cho dù không sợ lạnh hay chịu lạnh giỏi đến như thế nào thì cũng sẽ không ai điên mà thoát y như vậy. ”
“Vậy nguyên nhân chỉ có thể là… mắt của mình? ”
Lâm Phong càng nghĩ càng khiếp sợ, đúng là do mắt rồi, nói đúng hơn là cái kính áp tròng! Để xác minh lại Lâm Phong dời mắt lần nữa lên người Ngô Anh, phát hiện cô nàng đã ăn mặc đẹp đẽ lại, quần tây áo đồng phục đúng chuẩn một học sinh.
“Mẹ mém chút nữa là hại chết ta rồi! ”
Lâm Phong buồn bực nói thầm trong lòng, lấy lại bình tĩnh hắn nhìn về gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận của Ngô Anh, mặt hắn quay ngoắt 180 độ… giả ngu!
“Ơ… đây là đâu? Ta là ai? Nãy giờ xảy ra chuyện gì vậy? ”
Ngô Anh trong thấy hắn như vậy thì càng thêm tức giận, tên này nãy giờ rõ ràng là cố ý trêu chọc nàng. Càng nghĩ nàng càng thêm ủy khuất, vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng bật khóc như một nữ hài.
Lâm Phong hoảng sợ, tự nhiên lại khóc làm hắn lúng túng không biết làm như thế nào, may là trong lớp chỉ còn lại vài người những học sinh còn lại đi xuống căn tin trường hết rồi. Nhìn Ngô Anh khóc mà hắn đứng im như tượng, trong lòng thầm rủa cái kính chết tiệt.
“Giờ thì hay rồi! Vốn dĩ ta nghĩ có ngươi sẽ giúp cho ta nhiều thứ nhưng ai ngờ… Hay lắm! Còn tưởng nhân dịp trời cho này cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Ngô Ang nhưng bây giờ còn bị người ta ghét đến mức tức giận phải khóc luôn. Coi như sau này không còn cơ hội nào cưa cẩm con gái nhà người ra nữa rồi. Đều là chuyện tốt của mày đó! ”
Lát sao Ngô Anh cũng thôi khóc, làn tóc mây bị nước mắt bết vào đôi gò má làm Lâm Phong nhìn thấy, vô thức vuốt má nàng để những sợi tóc đó quay về vị trí ban đầu, hắn sẵn tiện lau luôn giọt nước mắt còn động trên mi mắt của nàng. Ngô Anh bất ngờ bị hắn làm như vậy bất ngờ, nàng chưa bao giờ thân mật như vậy với một nam nhân bao giờ thế mà hắn… Khi định thần lại thì nàng tiếp tục bị gây sát thương vì câu nói chân thành cùng chất giọng trầm ấm của hắn.
“Mình xin lỗi. ”
Bộ mặt hối lỗi của hắn làm nàng ngây ngốc, đôi má đỏ ửng lên, tim gia tốc trong lòng ngực, trong thâm tâm thiếu nữ đã có chút gì đó thay đổi. Nhưng những chuyện ban nãy nàng vẫn còn để trong bụng nên rất nhanh quay trở lại gương mặt băng lãnh cự tuyệt nam sinh, chỉ nghe nàng hừ một tiếng rồi quay trở về bàn học, trong đầu suy nghĩ làm thế nào tên hỗn đản đó lại biết được hôm nay nàng mặc quần lót đen có viền…
Lâm Phong buồn rầu đi ra ngoài ban công lấy chút gió, hắn chỉ là vô tình nhìn thấy cũng không có ý định, nhưng tại sao lại như vậy? Rõ ràng là cái kính này còn có nhiều tính năng khác mà hắn không biết, lúc nãy chỉ ảo tưởng sức mạnh về Ngô Anh đang trong bộ bikini hai mảnh thì xảy ra trường hợp này nên bây giờ Lâm Phong muốn thử lại. Dù hắn biết nhìn trộm như vậy là… sai quá sai đi nhưng hắn cũng không có nhận mình là một chính nhân quân tử gì, nhưng hắn lại không thích nhìn nữ sinh theo kiểu như vậy, nếu hắn muốn nhìn thì cũng là hắn làm cho nàng tình nguyện cởi đồ ra để cho hắn ngắm, còn mấy việc đó dĩ nhiên Lâm Phong không có đủ vô sỉ để làm.
Hắn quyết định chọn mục tiêu là một nam sinh, tình cờ là tên Trần Gia Huy đang cùng đám bạn đi vào lớp học nên Lâm Phong chọn hắn.
Suy nghĩ trong đầu như kiểu ra một mệnh lệnh.
“Áo trong hắn ta mặc là gì? ”
Tức thì áo đồng phục của Trần Gia Huy biến mất để lộ ra cái áo thun trắng bên trong, Lâm Phong tiếp tục phát lệnh.
“Hắn ta mặc quần lót gì? ”
Nhìn xong Lâm Phong sởn gai ốc, tên Gia Huy công tử đẹp trai nhà giàu này vậy mà lại có sở thích biến thái mặc quần lót màu! Lâm Phong nhìn thấy rõ ràng cái quần nhỏ hình tam giác màu vàng của hắn. Thở dốc cố nín cười Lâm Phong tiếp tục dò xét sâu hơn tí.
Khi nhìn thấy cái tiểu đệ đệ của tên Gia Huy thì Lâm Phong nhịn không được mà cười to lên, những đứa thấy hắn như vậy còn cho là hắn bị điên. Tên họ Trần đã không thuận mắt việc Lâm Phong đi học rồi, bây giờ nhìn thấy hắn cười như điên như dại như vậy thì hừ lạnh khinh miệt.
Cơ mà Lâm Phong nhìn thấy gì? Hắn tất nhiên thấy tiểu huynh đệ của con trai duy nhất của Trần Gia, một đứa quý tử của Trần Gia Khác cha của hắn vậy mà có cái đệ đệ nhỏ xíu… Lâm Phong ướt chừng nó chỉ được 6cm khi cương. Lâm Phong thu hồi ánh mắt về, đi vào lớp mà nụ cười nửa miệng nhếch lên hướng về phía Trần Gia Huy.
…
Còn tiếp…