Ánh trăng tròn vành vạnh đã đổ dài ra sau núi, trong sân một ngôi đạo quán tên là Hộ Hoa, vị đạo trưởng trụ trì Tô ngồi xếp bằng tọa thiền. Một nữ đệ tử xinh tươi khoác hờ ngang vai một tấm lụa trắng từ từ đi tới, nhẹ nhàng cởi bỏ toàn bộ y phục ra. Nàng ta kính cẩn kê đầu lên giữa đùi vị đạo trưởng Tô, toàn thân nằm sấp mặt xuống đất, hai cánh tay nõn nà đưa lên áp vào bẹn ông đạo trưởng Tô, con quái vật ở đó cứng như đá đang vươn cao cái đầu đen sì ngạo nghễ. Họ đang trong tư thế luyện nguyệt hoa nhân tinh, bởi đây là thời cơ tốt nhất để hấp thụ khí thái âm, tinh hoa thiên địa. Cô nữ đệ tử cất giọng thầm thì:
– Thầy có công nuôi dưỡng chúng em từ nhỏ, thì thân này có nát tan dâng hiến cho người cũng chẳng sao.
– Ừm, ráng cố gắng một tí nữa lên nữ thí chủ. Chốn bồng lai cực lạc đã gần kề, ngày bần đạo nhập tiên cảnh không thể không có nữ thí chủ bên cạnh.
Cô đệ tử như được tiếp thêm một nguồn năng lượng lớn, miệng chóp chép mút mạnh hơn con cặc bóng lưỡng của sư phụ, tay không ngừng mân mê hai hòn dái tổ chảng lắc lư kế bên. Bởi đó là nơi phát ra nguồn dương khí vô lượng từ ngọc thể trân quý kia, ông thầy đạo cao đức trọng hình như đang chuẩn bị bước sang một cảnh giới khác, miệng lầm bầm niệm chú:
– Ôi sao mà đã quá! Ôi sao mà quá đã!
Sau mấy hồi vận công, toàn thân vị đạo trưởng Tô ưỡn ra, hai vai giật giật liên hồi. Ông ta đang truyền dương khí trực tiếp từ con cặc mình sang cuống họng cô đệ tử tin cẩn nọ, thật là một quá trình tu luyện vạn lần vất vả.
Lúc này đạo sĩ Thiết và phó tu Tú còn nằm trên giường. Lão dụi chiếc cằm trơn vào ngực mỹ nhân, những cọng râu cằm mới nhú làm nàng nhột nhạt, bật cười khúc khích. Mùi trầm hương bay thoang thoảng trong không gian, tiếng tụng kinh Huỳnh Đình đà im bặt.
Phó tu Tú run rẩy dưới bàn tay của đạo sĩ Thiết, cơ thể nàng nóng lên những cảm giác khát khao khó tả. Cái vòi ban giống của đạo sĩ Thiết tì mạnh lên đùi cô gái, nóng hổi. Cô áp sát người vào lão đạo sĩ, vạt áo trước không chứa hết bộ vú đồ sộ của cô, hai bầu vú nẩy tưng tưng lúc cô đứng thẳng người dậy.
– Sư phụ là người xuất gia mà vẫn còn tâm hưởng lạc!
Ðôi tay to bè, sần sùi của đạo sĩ Thiết hăm hở lột nốt cái quần lót cô gái, rồi xoay ra tự cởi y phục:
– Người xuất gia cũng là người.
Tú buông giọng trêu chọc:
– Người xuất gia không phải là tứ đại giai không à?
– Người xuất gia càng sống lâu càng hữu tình, bởi đạo sĩ là tội nhân của Thái thượng Lão quân mà. Nữ thí chủ vốn kiếp trước khéo tích đức nên phận này mới có duyên song tu cùng bần đạo đó, liệu thân mà hưởng nhé.
– Dạ, em xin hết lòng tuân theo ý chỉ của sư phụ.
Ðạo sĩ Thiết đã hơn 50 tuổi – nhưng cơ thể nhờ thường xuyên rèn luyện nên rắn chắc, da dẻ mịn màng. Lão say đắm vuốt ve người ngọc, ngọn bạch lạp lung linh soi tỏ những núi đồi, thung lũng trên thân thể người đàn bà song tu, lão đạo sĩ đặt tay lên cặp mông căng mẩy của phó tu Tú, lần vào giữa hai đùi cô, dùng cái con cặc của lão lách đẩy chúng ra và thọc mạnh vào nơi mềm mại nhất.
Ðạo sĩ Thiết mê mẩn thỏa mãn dục vọng nên không nhìn ra ánh mắt căm hận bi thương của Tú. Nàng vẫn rên rỉ như đang tận hưởng khoái lạc nhưng vẻ mặt lạnh lùng khó tả. Nửa giờ sau, nhịp giao hoan chậm dần, đạo sĩ Thiết khẽ rên và sụp xuống. Sau khi dùng mái tóc dài đen óng mượt của cô phó tu chùi sơ qua con cặc mình, đạo sĩ Thiết thiếp ngay đi trên người phó tu Tú.
Nàng mỉm cười bí ẩn, khẽ lay gọi:
– Sư phụ ơi, sư phụ!
Thấy lão không đáp, Tú khẽ đẩy lão đạo sĩ xuống và mặc lại y phục. Bước chân xuống giường, nàng giẫm mạnh lên lớp nệm mềm như nhung dưới chân. Lớp nệm ấy được kết bằng tóc của không biết bao nhiêu nàng trinh nữ, thiếu phụ, nạ dòng… từng song tu trên giường cùng đạo sĩ Thiết, số ấy phải kể đến hàng vài trăm chớ chẳng dưới. Như lệ thường, mỗi người đàn bà trước khi bước vào song tu cùng sư phụ Thiết, phải tự cắt một nắm tóc trên đầu kính cẩn dâng lên thầy.
Số lượng tóc cắt xuống nhiều hay ít cũng thể hiện một phần tấm lòng chân thành của nữ đệ tử, phần lòng thành còn lại sẽ được chứng nghiệm trên giường thầy. Cho nên có nữ đệ tử vì quá sùng đạo đã không ngần ngại cạo trọc đầu hiến tóc dệt nệm lót chân cho thầy, nhưng lại có vú quá bự… Ðến khi tụt quần lên giường, đạo sĩ Thiết không phân biệt được đâu là vú, đâu là mông, còn đâu là đầu, bởi chỗ nào cũng láng bóng cả. Sáng ra đạo sĩ Thiết cất nhắc ngay nàng đệ tử vú bự nọ lên thêm mấy bậc, bởi thầm khen nàng nọ có cái mông quá săn, đã kinh qua không biết qua mùa chiến chinh mà vẫn chưa nhão.
Phó tu Tú lặng lẽ bước ra hành lang Hộ Hoa đạo quán, vạn vật xung quanh im lìm. Trong một căn tịnh phòng khác của ngôi đạo quán đồ sộ, gã Lân đồ đệ của đạo sĩ Thiết đang trong một cảnh tượng cũng khá kỳ lạ…
Nữ đệ tử Mai thản nhiên trút bỏ xiêm y, sà vào lòng đạo sĩ Lân. Tay Lân bị hai thân hình nóng bỏng kia áp sát người mà lòng bối rối. Chợt Mai hôn lên má đạo sĩ và thò ra tay se sẽ cởi quần cho gã. Cùng với cô em gái tên Thi khẽ đẩy ngã ông đạo sĩ trẻ ra giường, hai cô gái chia hai bên vuốt ve toàn vùng hạ bộ của Lân. Hết tay rồi tới lưỡi, hai nữ đệ tử trẻ chăm chỉ thi hành bổn phận của mình. Ông đạo sĩ trẻ chưa động tâm mà lòng xuân nữ đã sôi sục hơn nồi nước nóng, lần lượt từng nàng niệm tụng:
– Chúng em xin đem trọn kiếp sống thừa này hầu hạ thầy. Mai ngày rong ruổi trời xa, xin thầy đừng quên hai đứa đệ tử nhỏ này nghen.
Dứt lời, Mai lần lượt cởi các nút áo. Ðôi vú trinh nữ mởn đào tơ lồ lộ như mời gọi, cái run rẩy khe khẽ từ bầu vú chạy lan tỏa khắp người Mai. Ðạo sĩ Lân háo hức đi lại vuốt ve nắn bóp, núm vú cương to dần. Cô ta vừa rù rì tâm sự, vừa nắm chặt đôi tay thầy Lân bóp mạnh lên đôi vú căng cứng của mình. Ánh mắt đạo sĩ Lân mờ dần, ngay lúc ấy, gã nghĩ: Làm gì có tình yêu, để chiếm một phụ nữ, chỉ cần thuyết phục rằng ta yêu cô ta là đủ. Tay kia của đạo sĩ bắt đầu luồn vào dưới áo nữ đệ tử Thi, tuột dần nịt vú cô ta ra, trong khi cặp môi cô ta cặp chặt cái khúc thịt dư của gã.
Thi nhận thấy sức hấp dẫn đàn ông của đạo sĩ Lân làm kích thích các giác quan của cô ta, một phản ứng thuần túy về thể xác mà cô không thể kiểm soát được. Tình dục và tình yêu không cứ phải lúc nào cũng ở bên nhau, điều ấy cũng đúng với cả phụ nữ. Hơi ấm từ cơ thể đạo sĩ Lân như một hấp lực làm Thi u mê đi, cô không thể tự phủ nhận sự thật này đã làm cô yếu đuối khi ở gần đạo sĩ Lân. Mùi mồ hôi ngai ngái của đàn ông hấp dẫn vạn lần những làn khói trầm hương hạng nhất, cõi cực lạc chỉ là ảo ảnh nếu con cặc to đùng của đạo sĩ Lân chưa ngọ nguậy chui vào cái lồn xinh xinh của nữ đệ tử Thi.
Lát sau, cả ba người cùng mệt lả cả người. Trời bắt đầu sáng dần, ngoài cổng đạo quán có hai tín nữ ưỡn ẹo đón khách vào, lắc lư đôi mông khêu gợi mời mọc. Sắp tới ngày rằm Trung Thu, các thiện nam tín nữ tới đạo quán cúng dường cũng rất đông. Lớp cầu mua may bán đắt, lớp cầu an. Không ít người chán nợ hồng trần mà xin vào đạo quán Hộ Hoa tu tập, cầu đạo trường sinh bất tử.
Hai cô khoác bộ áo the mỏng tang, không mặc nịt vú với chiếc áo có đường viền cổ khoét thật sâu, những vùng cao thấp của thân hình rực lửa căng lồ lộ… Hai cô đã từng được các đại đạo sĩ trong đạo quán bẻ hoa hái nhụy, nên có vẻ tươi vui hoạt bát, không lờ đờ si ngốc như các thiếu nữ mới vào Hộ Hoa đạo quán. Cũng không quá lạ, một khi ngôi đạo quán uy nghiêm Hộ Hoa đang trong giai đoạn tiến hành hợp hoan tu đại pháp: Mượn khí âm dương hai bên giống mà bổ khuyết cho nhau. Trong tịnh phòng đạo sĩ Lân, nữ đệ tử Thi mơ màng nhớ lại lời chị Mai đã kể:
– Khi đối diện với ông ta trong Hộ Hoa đạo quán, chị cảm thấy rất rõ sức mạnh trong cái nhìn của tiểu sư phụ. Trong khoảnh khắc, chị thấy mình như sống trở lại trong thời điểm mình là một cô bé, không lo âu, không buồn phiền. Ôi! Những khoảnh khắc thần tiên không thể quên được em ạ.
Một sáng kia, đại đạo trưởng Tô ra dấu gọi Mai vào phòng của lão, năm ấy cô mới 14 tuổi. Lão bắt Mai cởi quần áo ra, nữ đệ tử Mai ngây thơ nghĩ rằng lại thêm một nghi thức nữa trước khi được mặc áo choàng xanh. Lão đạo trưởng Tô bắt cô gái quỳ xuống, vục mặt ngay vào háng của lão.
– Ơ… Sư phụ làm sao vậy.
– Bần đạo làm cái điều theo tự nhiên và định số đã an bày của nữ thí chủ.
– Sư phụ sao lại làm cái việc đó ở đây, mà không phải tại Ðền thờ chính?
Lão đạo trưởng Tô ngây người:
– Hê… bần đạo thích làm lúc nào thì cao hứng lúc nấy thôi. Nữ thí chủ không thích chiều sư phụ này ư? Nữ thí chủ có thể từ chối và đánh mất một cơ hội trở thành Hiệp sĩ Hợp Hoa!
Nữ đệ tử Mai bẽn lẽn, nhỏ nhẹ nói:
– Không phải con không muốn chiều sư phụ, nhưng lúc này không tiện.
– Ở đây chỉ có bần đạo và nữ thí chủ, không lý lần tiên của nữ thí chủ mà tiến hành ở giữa Ðền thờ chính là thuận tiện hơn sao?
Nữ đệ tử Mai cúi đầu im lặng, lão đạo trưởng Tô cười thé lên đưa bàn tay thô kệch xoa lên đôi gò bồng đảo chưa kịp lớn của nữ đệ tử cho đến khi nó căng tròn hơn. Nữ đệ tử Mai uốn éo người với cảm giác nhột nhạt, không hề có một chút ý kháng cự…
Sau khi hưởng trọn tấm băng trinh ngàn vàng đầu đời con gái của cô đệ tử nhỏ, lão đạo sĩ ra lệnh cho Mai không bao giờ được tiết lộ bí mật ấy. Mai là một cô gái sớm có thân hình nở nang, eo lưng mềm mại. Cô không phải là nữ đệ tử dự lễ phong cấp đầu tiên theo kiểu này. Trong trướng gấm của đạo trưởng Tô, còn có hàng vài trăm phụ nữ khác, tất cả họ đều là nữ phó tu của Hộ Hoa đạo quán. Họ phải hiến dâng thể xác của mình lần lượt cho các sư phụ đạo sĩ để được đón nhận cái áo choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa, ở đây quan hệ nam nữ và sư đồ trộn lẫn vào nhau.
Hơi thở dồn dập của nữ đệ tử Mai dần dần biến thành tiếng thều thào khe khẽ, tuyệt vọng. Bàn tay lão đạo Tô không ở yên đến một giây, chúng vuốt trượt cơ thể người đệ tử, dường như muốn nhào nặn tái tạo lại nó theo cảm xúc của lão đạo trưởng Tô. Nữ đệ tử Mai bị đưa vào thế giới của tình dục, đạo trưởng Tô dẫn dắt cô bé ngang dọc trong các mê lộ của cảm xúc.
Trong cơn tột đỉnh của cảm giác làm Mai không còn nghĩ được đến cái gì khác. Ðạo trưởng Tô gạt phắt cái áo nịt vú của Mai xuống, phủ hai bàn tay to xù lên đó và nâng nó lên như nâng một vật báu. Ðó là nghi thức mà đạo trưởng Tô vẫn làm với các người phụ nữ khác trong buổi lễ nhận áo choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa.
Ngày trước lão đạo trưởng Tô do yếu sinh lý, không đáp ứng nổi được chuyện chăn gối cho Sương – người vợ đầu tiên của mình, cô ta đã cặp bồ với Tám – một người cháu ruột của lão. Nghe đồn lão ta vô cùng tức giận, suốt ngày đi tìm kiếm, nghiên cứu những vị thuốc Bắc tráng dương. Cuối cùng do sử dụng quá liều lão trở thành một tay cuồng dâm, nạn nhân đầu tiên của lão lại là Sương. Do chịu đựng không xiết cái cảnh một ngày hơn mười cữ, sau một đêm sáng trăng mặt mũi bơ phờ tóc mai rũ rượi, hồn Sương đành du địa phủ.
Kể từ khi vợ chết, lão Tô đi hành hiệp giang hồ, chuyên canh me ở đâu đó có phụ nữ có chồng bỏ theo vợ bé, thì xáp lại nấu cơm chung. Ông ta đi lại với những người đàn bà này, khống chế họ bằng cách sẽ kể lại việc ăn nằm giữa ông với bà con lối xóm họ. Bọn đàn bà bị rơi vào cảnh: Ðói lòng, ăn trái khổ qua. Nuốt vô sợ đắng, nhả ra bạn cười, đành trở thành nô lệ tình dục của lão Tô.
Lão đã đóng nhiều vai, từ một giám đốc giàu có cho đến một nhân viên môi giới đầu tư, như có lẽ vai diễn thành công nhất là mẫu nhân vật một vị chân tu có kiến thức uyên bác và hay cả thẹn mới từ nước ngoài về. Trong ký ức của nhiều nạn nhân bị lão lừa, họ vẫn còn nhớ rằng đó là một con người rụt rè, ngây thơ và hay lầm lẫn với đôi mắt nhìn đau đáu. Họ vẫn nhớ những giây phút gần như ngất xỉu trong cơn say mê cuồng nhiệt, trong khi miệng không ngớt rên rỉ:
“Ôi anh, em yêu anh biết chừng nào! Ôi, trời ơi, sướng quá!”.
Mặc dù lão Tô đã bắt bọn họ dùng mồm, dùng tay và lưỡi. Mỗi lần lão bắt họ phải làm những việc đồi bại hơn, lão Tô lại khen ngợi bọn họ theo cách người ta khen ngợi con chó vì đã học được một trò mới, còn bọn họ cảm thấy sung sướng vì đã làm lão vui lòng. Với những thành công đã đạt được, lão Tô đắc ý tự xưng mình là Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Rồi vận động tiền bạc của đám nữ nô lệ tình dục cất lên một ngôi đạo quán nguy nga, chọn một cái tên không phần mỹ miều: Hộ Hoa đạo quán.
Trong một căn phòng khác ở Hộ Hoa đạo quán, tay phải Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng giật thật mạnh chiếc áo khoác mỏng trên người Châu, cô gái hoảng hốt nhìn. Châu là con gái một tỷ phú, thường lảng vảng trước các trường trung học cơ sở. Chấm được cậu nào vừa ý, Châu đưa ngay về nhà cô hát karaoke, rồi bày ra ăn uống. Rồi Châu vô phòng tắm thay đồ, chỉ quàng tấm voan mỏng trên người và đưa con mồi vào cạm bẫy của cô ta. Ðó là chuyện ngày trước, vốn ham của lạ nên Châu liên tục thay đổi người tình nhí. Khi mọi chuyện bại lộ, để trốn sự truy nã của cảnh sát, gia đình Châu gửi cô ta vào Hộ Hoa đạo quán.
– Sư phụ không cần phải…
– Nữ thí chủ câm cái mồm lại!
Châu lùi dần, lùi đến sát tường không thể lùi được nữa, còn Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng từ từ bước tới.
– Nữ thí chủ kia, có cần phải để bần đạo xé nốt những mảnh vải còn lại trên người nữ thí chủ không?
Châu lắc đầu. Hai tay run rẩy đưa ra phía sau lưng và vài giây sau chiếc nịt vú rơi xuống chân. Ánh mắt cô cố tìm ánh mắt lão đạo trưởng Tô dò hỏi trong khi hai ngón cái thọc vào chiếc quần lót từ từ kéo xuống.
Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng vung vẩy nhè nhẹ chiếc thắt lưng trong tay. Trên mặt Châu chỉ còn là nỗi khiếp sợ khó tả của một con thú cùng đường, cô dựa tấm lưng trần vào sát tường, mặt xanh mét.
– Sư phụ hãy nghe em, em van sư phụ. Không phải…
Lão Tô ngắt lời:
– Nữ thí chủ câm cái mồm đi, đừng lải nhải nữa…
Cái bụng phẳng phiu của cô gái thót lại bởi nỗi khiếp sợ làm toàn thân Châu vốn cao to ửng hồng từ đầu đến chân, Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng bị kích thích cao độ trước đôi vú săn chắc phập phồng của cô gái, lão bắt đầu thượng lên. Chiếc thắt lưng rít lên trên đùi non cô gái, mấy ngón tay lão Tô bấu vào cặp vú tròn ủng cô nhưng Châu không thốt lên một tiếng.
Nữ đệ tử Châu không dám kháng cự, dù chỉ là yếu ớt, đôi môi ướt mọng đỏ run rẩy, cái lưỡi qua lại mời chào. Áp lực những ngón tay của Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng đột nhiên nhẹ nhàng thay đổi, sự tàn ác bộc lộ một khía cạnh khác của nó là nỗi đam mê. Những giác quan phản bội của Châu chọc thủng hết những ngưỡng cửa còn án ngữ, để nỗi thèm khát của cô được sinh sôi, nảy nở, đùa nghịch theo quy luật riêng của nó.
– Ðút ngay thiết trượng vào mồm – lão Tô quát lên.
Nữ đệ tử Châu ngơ ngác nhìn quanh, chẳng biết thiết trượng là cái gì và ở đâu cả. Lắc đầu qua lại chỉ thấy ngất ngưởng trước mặt mình một con cặc tổ bố của đạo trưởng Tô. Ðến lúc này Châu mới hiểu cái gì được gọi là thiết trượng, cô vội vàng túm ngay khúc thịt căng cứng ấy bằng cả hai tay.
– Ồ, vâng.
Nữ đệ tử Châu đờ đẫn vuốt ve nó rồi ngậm vào mồm, bắt đầu đung đưa môi và lưỡi.
– Nhanh lên! Nhanh nữa lên! – Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng lại giục.
Bàn tay lão Tô vuốt ve như xoa dịu nỗi đau trước đó ở Châu, chúng như đang chơi trò ú tim khắp cơ thể cô gái. Trong lúc nữ đệ tử Châu đang nhay nhay hai hòn dái, chợt lão Tô giang rộng hai cánh tay hộ pháp siết ngang hông cô gái như một vòng thép, nhấc bổ cô lên, cho tới khi chân cô không còn với chạm tới sàn căn phòng nữa. Lão đạo trưởng hất ngã cô gái xuống tấm nệm trải sẵn gần đó.
Vật vã suốt một tiếng đồng hồ, như một tấm khăn choàng, Châu nằm co ro trên người Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Khi tỉnh dậy, nữ đệ tử Châu kềm nước mắt nghẹn ngào nhìn lão Tô mà gượng cười:
– Cuối cùng thì sư phụ đã có được em.
Ngoài ra, Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng đã làm không ít nam đệ tử ấm ức trong lòng một khi lão thường bắt họ phải đưa vợ đến hầu hạ lão. Trong khi các nữ đệ tử mệnh bạc như giấy kia những lúc riêng tư lại không ngớt tâm sự với nhau về chuyện phòng the giữa họ với sư phụ Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Nào đã hết, họ còn phải tiếp thu những tuyệt học của phó trụ trì Thiết nữa.
Mấy hôm nay đạo sĩ Thiết đang đi hóa duyên ở nhà phú ông Vũ Lôi. Nào là sống theo giáo lý trường sinh hoan hỉ của Hộ Hoa đạo quán không có gì không tốt, tất cả những hưởng thụ của người đời, nơi đây giáo quy không kiêng cữ món gì. Giọng đạo sĩ Thiết say sưa: Thêm vào đó khỏi bị khuôn sáo của đời thường câu thúc, muốn nghĩ gì, muốn làm gì cũng chẳng ai ngăn…
Sau một ngày nghe thuyết giáo thiệt bùi lỗ tai, phú ông Vũ Lôi cười ha hả bên bàn thịt chó đãi khách:
– Ðúng lắm, đã rơi vào cảnh giới này, chúng ta sống ngày nào cố gắng hưởng thụ cho đã ngày ấy, lễ giáo đáng quẳng nó vào xó tối.
Phú ông Vũ Lôi vụt đứng dậy quay ra ngoài lớn tiếng:
– Hương, Văn, ta biết các người đã có mặt ở ngoài cửa lâu rồi sao lại chẳng chịu vào?
Tiếng vòng ngọc khua lên theo chân hai người con gái bước vào, dáng cách cực kỳ lơi lả. Vũ Lôi mỗi tay ôm một cô, miệng cười sặc hơi men:
– Hai cô này đều là vợ bé của tôi, nhưng đạo trưởng thích bất cứ người nào, tôi đều có thể nhường.
Ðạo sĩ Thiết im lặng làm thinh. Lão Lôi lừ mắt về phía ông ta:
– Ðạo trưởng không tin à? Ðược rồi…
Lão Lôi buông người con gái bên tay trái ra và nói:
– Văn, trên người cô chỗ nào đẹp nhất?
Cô Văn mỉm cười:
– Ðùi! Cô Văn chỉ nói một tiếng và nói thật dịu dàng thật hết sức tự nhiên. Vóc người của Văn khá cao, eo cô ta lại nhỏ.
Lão Lôi cười cười:
– Ðùi cô đã đẹp thế thì tại sao không cho mọi người xem chơi một chút?
Tiểu Văn nhếch môi cười và chầm chậm kéo váy lên. Tất nhiên, bên trong váy cô ta không bao giờ có mặc quần nhỏ. Ðúng như cô ta nói, cặp đùi Tiểu Văn thật suông, no tròn và mịn màng. Tiểu Văn vẫn cười thật ngọt, hai tay cô ta kéo cao váy lên hơn nữa và quay chậm một vòng. Khi ấy không chỉ cặp đùi để trần được phơi bày trọn vẹn mà phần cao hơn của nó cũng bày ra rõ ràng.
Lão Lôi vỗ vỗ vào mông cô gái còn lại trong tay:
– Hương, còn cô thì sao?
Người con gái tên Hương đảo mắt và hé một nụ cười điên đảo. – Theo ông thì tôi đẹp ở chỗ nào?
Lão Lôi cười ha hả:
– Trên thân thể cô thì chỗ nào cũng đẹp, nhưng chỗ đáng nói là đẹp hơn hết thì phải nói là eo lưng.
Hương nghiêng mặt cười, nàng không nói một câu nào, bàn tay búp măng của cô ta mở banh khuy áo. Nàng khẽ uốn người, cái hông cô ta thắt lại giá như đưa bàn tay nắm lại có lẽ không thừa. Tuy nhiên lão Vũ đã hơi lầm, cái phần đẹp nhất của Hương có lẽ là phía trên phần eo… nó lồ lộ chọc vào mặt người ta khi Hương thả chiếc áo xuống sàn. Từ eo bụng trở lên như cái vực ngước lên đỉnh núi làm cho cái eo của Hương như gãy làm đôi, vành môi cô ta luôn hé mở mời mọc.
Ðạo sĩ Thiết lầm bầm chép miệng miệng:
– Thí chú ơi, chắc định làm khó bần đạo đây. Một đàn chim bay không quý bằng một con chim đậu, nhưng mỗi tay nắm một con chim đậu thì vẫn quý hơn. Bần đạo đâu chỉ thích một đứa mà thích cả hai đứa lận mà.
Phú ông Vũ Lôi tròn xoe mắt nhìn đạo trưởng Thiết:
– Chao ôi, nội công đạo trưởng thâm hậu đến mức vậy a? Ðầu hôm một em, cuối đêm một em, một tối trực hai ca mà tui muốn oải rồi đó.
– Hừm, như vậy là tại thí chủ chưa học cái đạo Hộ Hoa. Như bần đạo đây, hai em như vậy thì dồn vào cho trực một ca thôi.
Vậy là đạo sĩ Thiết đành lưu lại nhà phú ông Vũ Lôi suốt mấy tháng ròng, để truyền và biểu diễn cái đạo Hộ Hoa cho phú ông Vũ Lôi. Điền trang phú ông Vũ Lôi gồm có tất cả ba mươi mấy cô gái, tất cả đều đẹp và cô nào cứ thấy mặt đạo sĩ như thấy nụ cười. Trong đó có một cô không bao giờ cười với đạo sĩ Thiết, thậm chí cô ta cũng không bao giờ nhìn ngay ông ta, cô ta tên là Yến.
Trong lòng đạo sĩ Thiết lấy làm bực bội vì cái chuyện này, phú ông Vũ Lôi cũng nghi ngờ về khả năng phục chúng của sư phụ. Gò ngực nàng vẫn vun cao và nhọn, thắt lưng nàng vẫn hãy còn có eo, bụng nàng vẫn thon nhỏ và bằng phẳng, đôi chân dài của nàng vẫn còn suôn đuột và chắc nịch. Khi nhìn vào nụ cười ngọt lịm đó, không ai có thể ngờ rằng nàng đã 33 tuổi.
Giọng cười của đàn bà cũng có nhiều loại. Phần đông họ cười là sự cử động của bờ môi. Cũng có người cười ở đầu mày cuối mắt, cười nơi chót mũi. Lại có loại đàn bà toàn thân đều cười lên một lượt, ở mắt mũi, ở tay chân, ở vú mông. Yến là loại đàn bà vừa kể. Vú của nàng như chiếc nón lá úp trên mặt hồ dập dồn, lên xuống không ngừng, lưng eo và cặp đùi cô ta thường xuyên ngọ nguậy.
Ðột nhiên một buổi chiều nọ, cô Yến xông vào thư phòng đạo sĩ Thiết xin thọ giáo. Sau nửa buổi nghe thuyết giảng thì người ta thấy cô Yến đứng sát cạnh bàn làm việc, lấy một chân gác lên thành ghế, khom lưng chìa đôi mông núng nính cho đạo sĩ Thiết thọc tới, miệng đắm đuối rên rỉ:
– Sư phụ ơi! Mau lên sư phụ. Tiện nữ không có gì cúng dường ngoài tấm thân nhỏ mọn này, xin đạo trưởng hân hoan mà rộng lòng tiếp nhận cho.
Mát trời ông địa đến tối họ dắt nhau về phòng cô Yến. Bây giờ thì đạo sĩ Thiết đang nằm trên giường của Yến, đầu cô ta gác trên ngực đạo sĩ. Yến lim dim đôi mắt, hàng mi cong vút như mái ngôi chùa cổ. Yến có đôi mắt mơ màng, cái đôi mắt đàn bà đặc biệt thu hút đàn ông. Những bộ phận khác trong người nàng thật đẹp. Tuy đang đắp mền lên tận ngực nhưng vẫn có thể trông thấy bộ đùi nàng thon chắc, gò vú cao nhọn phập phồng theo nhịp thở lên xuống đều đặn.
Yến nhướng mắt nhìn đạo sĩ Thiết:
– Ðã thu nạp không dưới vài mươi nữ đệ tử đẹp như tiên mà vẫn tham lam nói dối.
Ðạo sĩ Thiết cười:
– Ðâu có người đàn ông nào nói thật hoàn toàn?
– Có người nói đàn ông như cái bình trà, đàn bà như cái chén, một cái bình cần phải có nhiều cái chén. Nhưng tôi không từng ngó anh nửa mắt, thì tại sao anh biết chắc là tôi sẽ mắc câu anh chứ?
– Nữ thí chủ nào mà làm bộ đứng đắn nhất, nữ thí chủ ấy sẽ càng dễ cắn câu nhất. Cái lý đương nhiên ấy mà người đàn ông nào mà không biết.
Ðạo sĩ Thiết nói chưa dứt lời thì Yến chồm lên người hắn rít chặt cái của quý của và rít lên một cách… đáng yêu:
– Sao, ai nói với sư phụ rằng tôi làm bộ đứng đắn? Bộ tôi dễ câu lắm hả? Rốt cuộc ở đây không có người đàn ông nào đàng hoàng cả.
– Thế bần đạo thấy ông Tiêu quản gia cũng nghiêm chỉnh lắm mà? – Thì ra cả điền trang phú hộ Vũ Lôi rặt toàn đàn bà con gái, chỉ chủ nhân Vũ Lôi và quản gia Tiêu.
– Chỉ trừ tôi ra thì không có cô gái nào thoát khỏi cái lão mắc dịch ấy đâu!
– Thế còn hai cô vợ bé mới cưới của ông Lôi Vũ cũng bị quản gia Tiêu tụt quần sao?
– Hai cái con hồ ly ấy à, mỗi bữa cứ tự giác mang thây tới dâng chớ khỏi đợi người ta chọc ghẹo tới. Hai con hồ ly ấy từng oang oang giữa nhà, bữa nào xà quần với lão Tiêu quản gia không hết nước thì không không chịu về.
Lúc ấy ở dãy phòng dưới điền trang, do không kịp đề phòng bà chánh thất của Vũ Lôi là Tần nương đang rơi vào một cảnh ngộ thật là thảm thương… Tần nương bị năm ngón tay đối phương chụp nhằm huyệt Hoa môn ở vú, mềm người ra không còn cục cựa được nữa. Tấm thân tuyệt vời nằm phơi trên miếng thảm xanh. Quản gia Tiêu hăm hở nhìn chăm chú vào cái thân thể trắng hồng phía trước.
– Chắc cô biết rằng ở đây có nhiều cô gái trẻ đẹp và rất nhỏ tuổi, mà lại thảy đều chịu cảnh cô đơn… Ðạo sĩ Thiết lại không phải là người đàn ông xấu xí…
Lão quản gia Tiêu toét miệng cười, hai mắt gần như nhắm lại:
– Cô tuy là một người đàn bà đẹp, nhưng sơn trân hải vị ăn hoài cũng phải cần trở bữa, phú ông Vũ Lôi cũng nằm ngoài lệ này.
Quản gia Tiêu cười:
– Cô không tin à? Cô có cần tôi dẫn đến nơi không? Cái vị cô nương đó không đẹp được bằng cô nhưng lại trẻ hơn – đàn bà chỉ cần trẻ tuổi là sẽ vừa miệng đàn ông lắm đấy.
Vành môi Tần nương run rẩy, bà ta giận đến không nói ra lời. Quản gia Tiêu nói luôn:
– Tôi khuyên cô, một khi đã ở đây rồi thì việc gì cũng nên cởi mở một chút, những người ở đây xem những chuyện này rất tầm thường như là ăn một bữa cơm. Tay Vũ Lôi đã đi tìm món lạ thì tội gì cô cứ ăn mãi một món quen? Tốt hơn hết chúng ta nên tự nhiên tìm thú vui lẫn với nhau, bởi như thế là công bằng, không ai cảm thấy phiền ai cả.
Người đàn bà nào mà hắn đã để mắt vào thì có thể nói không làm sao thoát qua tay hắn, không sớm thì muộn nhất định cũng sẽ ngã vào giường hắn. Ðám con gái ra vào, hình như rất thích thú đôi mắt to của lão quản gia Tiêu, mỗi lúc lão cười chào, họ đều cười lại với hắn thật là lả lơi ngọt dịu.
– Cô nên quyết định sớm thì tốt hơn, vì đằng nào cô cũng phải làm như thế. Chỉ có thể nghe theo tôi cô mới có cơ hội, nếu không, chuyến đi này kể như cô đã bỏ công vô ích.
Thân hình Tần nương bắt đầu run rẩy, lão quản gia Tiêu nói tiếp:
– Tôi biết cô muốn giết tôi, nhưng nếu cô không chịu gần tôi thì không có một cơ hội nào để có thể thực thi ý muốn. Cô đã biết rồi, tôi không hề cho một cô gái nào để nguyên quần áo mà đến gần tôi chứ?
Tần nương run giọng:
– Ông đã biết tôi muốn giết ông là tôi đã không còn cơ hội…
Lão quản gia Tiêu cười, nghe không ra tiếng nhưng hai mắt lão híp lại:
– Cô đừng quên tôi cũng là đàn ông, đàn ông nào cũng có lúc động tâm, mà một khi động tâm rồi thì người đàn bà có thừa cơ hội.
Mắt quản gia Tiêu càng híp và nói tiếp bằng một giọng tự nhiên:
– Nhưng vấn đề cần thiết là cô có đủ bản lĩnh làm cho tôi động tâm không mới được.
Người Tần nương càng rung hơn nữa:
– Ông đúng là một con quỷ!
– Có bao giờ tôi tự nhận là người đâu? Nhưng giết người thì dễ, còn muốn giết một người như tôi thì phải lắm công phu.
Tần nương nhìn lão đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật lâu, mắt bà ta vụt đỏ ngầu, như cái máy, hai tay bà ta run bần bật mở banh khuy áo. Chiếc áo bị thả trôi xuống sàn nhà, thân người như ngọc như ngà lồ lộ bày ra… Quản gia Tiêu vẫn với vẻ thản nhiên, lão chỉ mỉm cười:
– Rất tốt… quả cô không làm tôi thất vọng… người như thế cho dù tôi phải chết trên thân thể ấy thì chắc chắn không có gì hối tiếc.
Vành môi của Tần nương gần như bắn máu, nhưng bà ta càng mím chặt, tay run rẩy tiếp tục cởi lần, chiếc nịt vú ngập ngừng dứt ra. Gò vú đã cao lại căng căng trắng muốt, chiếc bụng thon thon, vòng eo chắc lẳn. Vả lại, rất nhiều nữ nhân ưa thích loại nam nhân bạch diện thư sinh, nhưng nữ nhân thông minh thực sự thì không như thế. Ðàn ông mà đậm nét đàn ông tính cũng như đàn bà mà có nhiều nữ tính, như vậy mới có ý vị… Nếu người đàn bà một khi tâm đã biến rồi thì không còn cách gì có thể vãn hồi, nếu có người nào còn cố gắng thì sự thống khổ sẽ càng nhiều hơn nữa mà thôi.
Tần nương nghe lòng nặng trịch, nhưng bên ngoài bà ta vẫn gượng cười, bà biết rõ vũ khí duy nhất còn lại có thể sử dụng trong lúc này chính là nụ cười. Thành công hay thất bại chỉ còn trông mong vào một chút mỏng manh ấy mà thôi. Liếc nhìn xung quanh, bốn bề vắng ngắt, mọi người trong điền trang như thỏa thuận trước với tay quản gia yêu râu xanh trong chuyện bức hiếp nữ chủ nhân mình.
Tần nương dùng đuôi mắt nhìn quản gia Tiêu và hé một nụ cười thật tươi:
– Ông giận rồi à? Ðàn ông một khi bị đàn bà chọc giận trông thật là thích thú, nhưng nếu lấy chơi làm thật thì sẽ mất cả sự vui đùa.
Quản gia Tiêu cười lớn:
– Và nếu người đàn bà bị cưỡng dâm một bận thì có lẽ còn thấy thích thú nhiều hơn nữa… Mỗi sinh linh là một kiếp phù du mong manh.
Bàn tay của lão siết chặt hơn một chút, Tần nương thấy bủn rủn cả tay chân và cánh tay còn lại của lão Tiêu quật ngang, thân hình bà ta lập tức bị đẩy bật ngửa ra giường. Sau khi hoàn toàn làm chủ tình thế, lão Tiêu lừ lừ cúi mặt xuống nạn nhân, lão chồm lên giật mạnh cây trâm cài đầu bà chủ làm xổ tung những lọn tóc đen mượt óng ả của Tần nương ra.
Ðôi môi lão chà xát vào đôi vú của Tần nương. Vậy là nụ cười đã không xoay chuyển được tình thế, Tần nương gào lên vật vã:
– Ah… ah…
– He… he… he… – Giọng cười lão Tiêu cất lên còn to hơn tiếng gào của bà chủ, đúng kiểu một con dê đực trước khi nhảy giống, mỗi sáng cùng bầy dê cái nuôi trong điền trang phú hộ Vũ Lôi.
Tần nương cắn răng khép chặt hai đùi, nhưng sức bà ta đâu còn đủ để làm việc đó. Tần nương cố nghiêng mình né tránh bờ môi gớm ghiếc, hai đầu gối bà ta cố chụm lại. Cơn thèm khát đã làm cho lão quản gia khốn kiếp như nằm trên đống lửa, lão dùng tay chận ngang cổ bà chủ, còn chân thì xeo mạnh đùi Tần nương. Quản gia Tiêu vuốt nhẹ hông bà chủ giật phăng một cái, chiếc quần ngắn cũn cỡn đành tuột luốt, nửa thân dưới trắng phau phau của Tần nương lộ ra.
– Ôi một cái lồn đẹp đến mê người, sẽ có bao nhiêu con cặc sẽ chết vì nó đây?!
– Uh, uh, ông sẽ biết tay tôi mà. Uh, uh…
Bàn tay lão quản gia phản chủ cứ đòi làm giặc trên cơ thể người thiếu phụ. Ðầu tiên là vùng eo, bàn tay phân vân dừng lại một chút: Chạy lên vùng đồi vú hoặc đâm bổ xuống thung lũng lồn. Thôi thì cả hai đi vậy, một tay quơ lên, một tay quản gia thò xuống cuống quýt theo từng tế bào da của nữ chủ nhân mình. Tần nương bắt đầu đi vào mê sảng trước một cơn cuồng dâm sắp diễn ra ở điền trang phú ông Vũ Lôi.
Bị chận ngang cổ nghẹt thở quá, Tần nương chợt thấy tối sầm mặt mũi, bà mất dần sức kháng cự, hai chân buông lỏng dần dần. Cửa động đào đã mở, lão Tiêu vừa thở hồng hộc vừa trườn lên… Bên dưới mắt Tần nương nhắm nghiền lại, miệng từ từ há to ra.
Quản gia Tiêu tự nhủ: Đám nữ nhi này cần răn dạy kỹ lưỡng, bên trong họ là cả một lò than nhục dục dễ cháy và cuồng nhiệt. Việc một tay thợ đốt lò giỏi là phải biết khơi ngọn lửa đó lên. Những mảng trống thân thể lấp ló sau tà áo mỏng. Quản gia Tiêu mặc sức thi triển đôi tay thiện nghệ bẻ khóa động đào của mình.
Còn đạo sĩ Thiết thì sáng nào cũng dậy rất trễ, áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù, mặt dính đầy son phấn. Thanh sắc là bến bờ đi hoài không mỏi, luôn réo gọi những tay nặng máu phong tình lên đường phiêu bạt.
Lần lượt ba mươi mấy cô gái trong điền trang của phú hộ Vũ Lôi làm đệm thịt cho đạo sĩ Thiết, hòng theo học cho hết cái đạo Hộ Hoa. Thay phiên Yến, một cô vợ nhỏ của phú ông Vũ Lôi lại đến cả chánh thất của phú ông Vũ Lôi, Tần nương cũng phải bước lên giường đạo sĩ Thiết. Ðầu hôm là những bước chân hớn hở đi vào phòng để rạng sáng hôm sau, các người đàn bà lết bằng tứ chi ra khỏi phòng. Riêng hai người vợ bé mới cưới của phú ông Vũ Lôi thì có ngoại lệ, bao giờ họ cũng nhập phòng đạo sĩ có cặp. Riết thành thói quen, thỉnh thoảng Hương và Văn còn ngang nhiên nựng má, quàng chặt eo đạo sĩ Thiết giữa ban ngày ban mặt trong điền trang.
Trẻ nhất trong Hộ Hoa đạo quán là đạo sĩ Lân, hắn cũng là một trong những khuôn mặt lạ lùng nhất trong đạo quán với sở thích quái chiêu của mình: Đặc biệt tỏ ra rất hứng thú với các nữ tu sĩ trẻ. Hắn cả đời không làm được việc gì tốt lành, chỉ thích đi lừa tình để giày vò thân xác các nữ tu, lấy đó làm vui không biết mệt. Hắn không tự biết trong đời mình có bao nhiêu đàn bà.
Ðạo sĩ Lân bất chấp phương tiện thực hiện miễn là đạt cho được mục đích, bất kể phục thuốc hay dùng tiền bạc. Vả lại Lân cũng tha thiết đa tình nên rất ít cô gái lỡ sa chân kháng cự lại được sự dụ dỗ của hắn. Do đó, chẳng phải tự nhiên mà đạo sĩ Lân được đứng ở vị trí thứ ba trong Hộ Hoa đạo quán, chỉ sau Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng và đạo sĩ Thiết. Ngoài ra, đạo sĩ Lân còn có một cố tật kỳ quái, rất thích những nữ nhân mỹ lệ có bàn chân nhỏ.
Sau khi ăn hết một tô cháo chay, đạo sĩ Lân đưa ni cô Lan về Hộ Hoa đạo quán. Trên đường đi, nữ tu Lan kêu đau bụng nhức đầu, được đạo sĩ Lân mua thuốc cho uống. Tại một căn phòng ở hậu viện đạo quán, ni cô Lan lại ngủ li bì, nửa đêm chợt thấy có người đè lên thân mình nhưng không thể phản ứng được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ni cô Lan thấy mình nằm ở giường khác, không một mảnh vải che thân, tấm chăn trải giường bên dưới còn vương những vết máu trinh.
Kết thúc đợt đi lạc quyên đó, từ ngày trở về ni cô Lan như người mất hồn, mặc dù lo sợ và xấu hổ nhưng không thể không gặp đạo sĩ Lân, người đang được xem như là ân nhân của ni cô.
– Nữ thí chủ có cảm nghĩ gì không?
– Không có cảm nghĩ gì cả.
– Không có cảm nghĩ gì à? Chẳng lẽ trong đầu óc nữ thí chủ chỉ nghĩ toàn chuyện ăn uống thôi sao?
Ðược thừa nhận thân phận là một nhu cầu của phụ nữ, hắn hiểu điều ấy. Ni cô Lan sau khi lỡ làng cùng hắn đã muốn hắn thừa nhận thân phận của cô ta đối với hắn.
– Em chẳng còn nơi nào để quay về nữa. Bất cứ người con gái nào cũng muốn có một chỗ quy tụ cho mình, em nào có thể ngoại lệ.
Có lẽ suốt đời ni cô Lan cũng không thể nào quên được cái cảnh tượng hành lạc cùng đạo sĩ Lân sau khi giật mình tỉnh dậy. Trước khi đưa khúc cặc quá khổ của mình du tiên vào âm đạo, có lẽ theo như một thói quen, tay đại đạo sĩ cầm nó lên đập bành bạch lên mông người nữ tu trẻ đang nằm khóc thút thít bên dưới.
– Ah, ah… Chầm chậm thôi, đau quá đại đạo sĩ ơi! Ah, ah…
– Ðã độ chúng sanh thì phải độ tới cực lạc cũng như Bát Giới theo sư phụ thì phải theo tới Tây thiên. Hmm, hmm, cái lý đó mà nữ thí chủ chửa rõ ư?! Ðừng tỏ ra quá mềm yếu như vậy chớ!
– Uh, uh… Ðau thiệt mà đại đạo sĩ ơi!
– Ðau nè, đau nè… đỡ đau chưa. Từ từ rồi nữ thí chủ sẽ thấy dễ chịu thôi mà…
Vượt qua cảm giác rát buốt ban đầu, cái đầu ni cô Lan gục gặc theo nhịp cặc thúc của đạo sĩ Lân. Ðạo sĩ Lân rất rành tâm lý các ni cô. Lòng tự tôn của con người rất dễ bị va chạm, nhất là cái gọi là lòng tự tôn của kẻ đã đánh mất lòng tự tôn. Lòng tự tôn ấy chỉ có một lớp màng mỏng che chở, lớp màng mỏng này chỉ là hư ngụy, mà hư ngụy thì chắc chắn không bảo vệ hữu hiệu được lòng tự tôn.
Mồ hôi đạo sĩ Lân ở trên nhễ nhại tuôn như bão chớp, bên dưới nước mắt ni cô Lan rơi hệt mưa sa, hết xoay ngược rồi lại quay xuôi. Hai người họ cứ vậy mà dập dình gần nửa canh giờ mà dìu nhau vào cõi cực lạc, thả hồn theo cơn mộng dưới hoa.
Vừa hành sự xong, đạo sĩ Lân đưa tay vỗ bốp vào cái mông tròn lẳn của ni cô Lan một cái, cằn nhằn:
– Lần sau nhớ tắm rửa cho kỹ một chút nghen, hơi nặng mùi đó! Một thân thể đầy sự thánh thiện.
Ni cô Lan khẽ trề môi:
– Sự thánh thiện vẫn còn trên thân thể của em, hả đại đạo sĩ?
– Ở đâu đâu trên thân thể nữ thí chủ cũng có sự thánh thiện, điều ấy có phần tăng thêm sau khi được tưới nước cam lồ của bần đạo.
Đây là kết quả mỹ mãn của hắn sau nhiều tháng tới lui Đào Hoa ni tự – một ngôi chùa nhỏ tại một vùng quê hẻo lánh.
Phụ nữ thì thường thực dụng, đó là một điều dễ hiểu nên cũng dễ chấp nhận. Tuy nhiên quá thực dụng thì đàn ông dễ xa lánh, vì hành động như thế, mọi chuyện đã trở nên sỗ sàng vô duyên. Những người đàn bà ni sư ở đây không quá thực dụng, bởi kẻ quyết tâm thực dụng thì không hề có ý định đi tu. Ðạo sĩ Lân đã cúng dường rất nhiều cho Đào Hoa ni tự, hắn nhớ ngày đầu sai người đem lễ vật đến chùa… Ðám đàn bà ở đây khi thấy tiền nhiều, hành động dễ trở nên lúng túng, lóng ngóng. Dùng cách thức này để lấy lòng mỹ nhân, nhưng chưa chắc có thể giữ được lâu, nhưng đại đa số đàn ông đều chọn lựa cách thức này, cũng một phần tại đa số mỹ nhân thích như vậy.
Cái gọi là anh hùng hảo hán, cũng chính là người kiên trì đến cùng. Bởi trong những người xuất gia có mấy người thực sự chán ngán hồng trần? Có khi đời chán họ còn nhiều hơn là họ chán đời!
Trong chánh điện trang nghiêm của Đào Hoa ni tự, có năm ni cô đang ngồi xếp bằng, tuổi họ không vượt quá 23, 24 trừ một ni sư trung niên đang chủ trì. Ðèn dầu mờ tối, hắt ánh sáng yếu ớt lên những khuôn mặt trắng xanh của các ni cô. Bước vào đây thì phải chịu đựng một sự tịch mặc vô biên. Ðương nhiên, kẻ chân chính nhất tâm hướng đạo thì không cảm thấy như vậy.
Buổi vãn khóa hoàn tất, do một ni sư trung niên dẫn đầu, các ni cô lần lượt đi ra khỏi chánh điện. Ðàn bà vẫn là đàn bà dẫu có là kẻ đã đi tu, dáng các ni cô chân nhỏ nhắn bước đi giống như cây liễu lắc lư trong gió nhẹ.
Một hôm có nữ sư Mai – người phó trụ trì ở Đào Hoa tự đến Hộ Hoa đạo quán hoá duyên, vô tình sư nữ Mai gặp đạo sĩ Lân ra tiếp khách. Ðạo sĩ Lân đã lần lửa đem hiến một số vàng lớn, kèm theo một lời hứa giúp người này lên chánh trụ trì. Tất cả những thứ ấy được đổi lại vì nể mặt hắn, đồng thời do bên ngoài trời quá tối. Mọi chuyện diễn ra đúng như tay đạo sĩ cáo già trù tính, người sư nữ phó trụ trì đã lưu lại qua đêm tại một trong những căn phòng của đạo quán Hộ Hoa. Ðầu đêm, Tô Hộ Hoa đạo trưởng mỉm cười một cách khó hiểu với người phó trụ trì Đào Hoa ni tự:
– Nữ thí chủ đến đây chỉ lo giữ của mà thôi, còn mạng nữ thí chủ thì đã có thần thánh phò hộ rồi, chẳng mất mát đi đâu mà sợ.
Sư nữ Mai ngờ ngợ song không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi cái hậu quả đêm ấy. Sau khi phục thuốc, trong đêm đó đạo sĩ Lân vò bóp người ni sư phó trụ trì, đây cũng là người phốp pháp nhất trong Đào Hoa tự, bà ta có cặp vú lắc lư bóng loáng to đùng như cái đầu của mình khi không đội khăn. Ðàn bà cuồng nhiệt giống như trái ớt vậy, người sành ăn – ăn ớt càng cay thì càng thỏa thích. Sư nữ Mai là một đại diện tiêu biểu cho cái cảm nghĩ này. Lâu ngày không biết đến đàn ông, bà ta làm như cơ hồ trong một đêm là đủ bù cho bao khoảng thời gian thiếu vắng trước kia.
Chẳng hiểu vì sao sư nữ Mai đã không kháng cự lại Lân ngay cả sau khi… bà ta đã tỉnh thuốc. Ðạo sĩ Lân giao hẹn mỗi tháng sư Mai đến Hộ Hoa đạo quán một lần, nhưng bây giờ người hoá duyên lại là hắn. Bởi sư Mai sau lần lỡ làng ấy đã đe dọa hắn: Nếu ông không dòm ngó gì đến tôi thì tôi sẽ đi khắp nơi tuyên truyền, ông đã xâm phạm đến nhân phẩm của tôi mà không muốn nhận trách nhiệm.
Sư nữ Mai dí tay lên trán đạo sĩ Lân:
– Ðồ đạo sĩ đáng chết!
– Ôi sao nữ thí chủ lại nói như vậy, ngoài bần đạo ra, có ai đủ khả năng hầu hạ được nữ thí chủ hơn vậy nữa?
Từng bước hắn buông lời thuyết phục bà ta. Nào là kiếp nhân sinh như giấc mộng, chuyện hành lạc cũng không có gì sai quấy, chỉ cần đừng thấp hèn là được. Sư nữ Mai là chiếc cầu nối cho hắn từng bước đột nhập vào Đào Hoa ni tự.
– Sư nữ đừng nghe những lời bẻm mép trong sách vở kia. Sống giữa đời, diệt dục mà được ư? Ngăn chặn những ham muốn bằng một mục đích không ham muốn, vậy mục đích không ham muốn kia có phải cũng là một ham muốn không?
Sư nữ Mai đỏ mặt to mắt nhìn hắn:
– Ồ, diệt dục còn một mục đích xa hơn: Thoát khỏi vòng nhân quả luân hồi. Ðó là con đường chánh đạo!
Hắn lại cười khà khà, đung đưa cái bản mặt đáng ghét cạ sát vào môi sư nữ Mai:
– Vậy thoát khỏi vòng luân hồi để làm chi? Một nơi không có nỗi buồn mà lại có niềm vui được, một nơi không có hận mà lại có yêu chăng? Hoặc giả không vui không yêu thì con người ta có khác chi gỗ đá? Ðể trở thành vật vô tri thì như vậy thì có cần phải cực nhọc diệt dục ư?
Trong lúc sư nữ Mai đang lúng túng tìm cách trả lời, thì ôi thôi… hai bàn tay nhám nhúa của hắn đã chụp gọn hai bầu vú bà ta rồi. Cảm xúc là vấn nạn muôn đời của nhân loại. Mọi việc cần đơn giản lại.
Loại phụ nữ có tâm lý thất thường rất dễ trở nên tùy tâm sở dục, phóng đãng. Họ dễ yêu thương nồng cháy nên cũng dễ vướng vào tâm trạng đau khổ tột độ, tuy nhiên loại phụ nữ này hay ganh tị, ghen ghét. Hơn vậy, nếu gặp cơ hội họ cũng trở nên buông tuồng, sa đọa. Mọi sự đều chốt lại ở chỗ, trong đời họ có gặp kẻ bất lương cao thủ hay không. Có không ít phụ nữ dạng này trở thành những tay mở quán thịt sống, buôn bán thịt người. Và cũng không có ít kẻ lưu trú vào những am tự, đa số những người phụ nữ ở Đào Hoa ni tự là như vậy.
Một đêm đầu tháng, trời tối đen như mực, cả ni tự Đào Hoa im lặng như tờ. Hơi thở mọi người đều chìm sâu vào cõi mộng, trên mái nhà có tiếng động rất nhẹ, không đủ làm ai cảnh giác. Một lát sau, cánh cửa phòng của tiểu ni Ngọc, một cô gái mới vào chùa ba tháng chợt mở, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào. Có dăm tiếng ú ớ vang lên khe khẽ, rồi không gian lại im bặt như cũ. Bóng đen này chẳng ai khác là đạo sĩ Lân. Hắn ngang nhiên xâm nhập vào phòng người khác mà không lo ngại, vì ỷ vào các mối quan hệ đặc biệt cùng võ công cao cường của mình. Việc vắng mặt thường xuyên vào ban đêm là lệ thường của các đạo sĩ tại Hộ Hoa đạo quán.
Ðạo sĩ Lân đã nhiều lần hành động như thế này để bắt gái tơ hãm hiếp, nhất là các cô gái có nhan sắc như tiểu ni Ngọc. Một khi các cô gái ấy không mau chóng thuận tình, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì, kể cả cưỡng hiếp hay phục thuốc. Một thiếu nữ sau một đêm trở thành thiếu phụ, tâm tình sẽ thế nào đây?
Ba tháng sau đó, trong nhật ký tiểu ni Ngọc đã ghi chép: Năm nay tiểu ni vừa tròn 18 cái xuân xanh cùng 10 năm tuổi đạo, vị đạo sĩ đạo mạo kia đà chớm sang tuổi 37. Biết dính vào vị đạo sĩ đạo mạo ấy là khổ vì chú ấy vốn là người đậm máu phong lưu, nhưng người nữ tu không cản được lòng mình. Từ cái đêm diệu kỳ đó, vị đạo sĩ ấy đối xử tốt hơn với cô, chú ấy bớt thọc cu vào hậu môn hoặc vặn vú tiểu ni Ngọc, riêng món bắt bú cặc thì chưa thể giảm. Vị đạo sĩ ấy hứa sẽ không làm cho người nữ tu trẻ buồn và thất vọng.
Khi mối tình diệu kỳ này đà kéo dài hơn ba tháng, một hôm tiểu ni Ngọc chợt đặt điều kiện: Đạo sĩ Lân phải chọn một, giữa các người đàn bà khác và tiểu ni. Vị đạo sĩ Lân nói: Thí chủ đòi hỏi như vậy thật là quá đáng lắm, tiểu ni Ngọc là kẻ tu hành mà cũng ích kỷ chẳng khác người ngoài đời. Và vị đạo sĩ ấy không gặp tiểu ni Ngọc nữa.
Vò võ mong chờ, thấp thỏm lo âu… cuối cùng thì tiểu ni Ngọc biết đạo sĩ Lân giận nên đã xuống nước. Vượt qua sự thẹn thùng cố hữu của nữ nhân, người nữ tu trẻ đã mạnh dạn đem thân đi tìm đạo sĩ Lân. Hứa sẽ không bao giờ làm cho chú phải buồn cho dù chú Lân không hề yêu người nữ tu trẻ. Ðể tỏ thật lòng mình, tiểu ni Ngọc đã không từ chối bất kỳ một yêu cầu nào của đạo sĩ Lân.
Lồn, miệng và hậu môn tiểu ni Ngọc luôn phảng phất mùi tinh dịch của đạo sĩ Lân. Tiểu ni chấp nhận bị giày vò thân xác còn hơn chuốc phiền não trong tâm hồn. Con người thường vì bản thân mà tìm ra hàng đống lý do trước một chuyện nào đó để lấy thêm can đảm, để hỗ trợ thêm cho hành vi của chính mình.
Đạo sĩ Lân đứng dậy nắm lấy tay tiểu ni Ngọc, còn tay kia xoa nhẹ cặp mông tròn nhỏ người nữ tu trẻ. Tạng người tiểu ni Ngọc mập trắng, bất cứ một người đàn ông có kinh nghiệm nào cũng đều thích phụ nữ có thân hình như vậy. Tiểu ni Ngọc đam mê những cảm giác mà hắn đem lại cho cô ta, bàn tay, cái miệng và con cặc lão luyện của hắn đem lại cho Ngọc những cảm giác rất ư mãnh liệt.
Không như lần đầu tiên, vì là gái trinh chưa một lần va chạm nên tiểu ni Hoa cứ lúng túng đưa tay che cặp vú tròn nhỏ có cái núm đỏ tươi. Đạo sĩ Lân không buồn gạt tay người nữ tu trẻ ra, bằng cái lưỡi trời cho của mình, Lân khiến tiểu ni Ngọc tự buông tay ra mà cạ riết vào người hắn. Sau dạo ấy mỗi lần gần hắn, tiểu ni Ngọc cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người, sự thanh tu của tiểu ni Ngọc chỉ còn là ảo giác.
Tiểu ni Ngọc cảm thấy hắn sờ đầu gối cô rồi luồn tay dưới áo chùng. Cái thích thú vô ý thức nơi tiểu ni Ngọc càng dâng cao, áo choàng cô đã bị hất lên tới ngang hông, đạo sĩ Lân kẹp đùi mình vào giữa hai đùi Ngọc. Tại thời khắc này, cảm giác hưng phấn trỗi dậy trong sâu thẳm thân xác đã xua cái chức việc hương chức trù – người nấu bếp trong chùa của tiểu ni Ngọc biến bay đâu mất.
Ni cô Ngọc thở hổn hển, ôm chặt lấy đạo sĩ Lân hơn lúc miệng lão trượt trên cổ cô và thức tỉnh trong cô những rung động hoàn toàn mới. Hắn hôn lên mép cô, nụ hôn này làm cô nhột rùng toàn thân. Tiểu ni Ngọc chấp nhận quy phục trước những đòi hỏi của hắn, đạo sĩ Lân đánh lưỡi dồn dập vào phía sau đôi tai cô, tiểu ni Ngọc run bắn lên. Tay Lân đặt lên hông cô, kéo cô sát vào cơ thể mình hơn và trượt mãi lên tới những chỗ phồng căng trước ngực cô. Tiểu ni Ngọc cố thử đẩy đạo sĩ Lân ra nhưng hình như cô đã kiệt sức, cái vuốt ve cám dỗ của đạo sĩ Lân đã trở nên mạnh bạo hơn. Các cơ bắp tiểu ni Ngọc quá yếu, yếu tới mức chỉ tỏ ra chống lại được mà thôi.
Trong suốt khoảng thời gian này, đôi khi với lý do là dựa theo cách dĩ huân thác tố – lấy mặn làm chay – mà hành xử cho hợp lẽ sống ở đời, hắn cũng không bỏ qua cả ni sư trụ trì Đào Hoa ni tự. Từng bước, đạo sĩ Lân cũng tiếp cận được sư nữ Thanh. Đôi gò má bà ta nóng ran thoáng hồng lên khi hắn kín đáo khen sư Thanh có đôi mắt đẹp, có bàn tay mềm mại.
Hắn bậm gan đi thuyết pháp cho sư Thanh nghe về duyên và nghiệp, duyên chẳng là duyên – nghiệp chẳng là nghiệp, nghiệp tức là duyên – duyên tức là nghiệp. Vô hay hữu, chỉ khác nhau chỗ ta thấy không hay có mà thôi, tu ở cõi nhân gian mà không dám thỏa mãn những nhu cầu bình thường của con người tức là tu giả… Mưa dầm thấm lâu, cuối cùng thì cũng đến cái hôm sư nữ Thanh bộc lộ trọn vẹn cái lửa của người đàn bà hồi xuân, dùng đôi bàn tay đẹp ấy mà nâng niu cái con cặc đạo sĩ Lân rồi đút vào mồm.
Đạo sĩ Lân muốn giẫy nẩy lên khi lần đầu tiên nghe bà Thanh thỏ thẻ:
– Mặc dù đại đạo sĩ không phải là người đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên em có những cảm giác như thế này.
Bởi hắn biết sư nữ Thanh vào chùa từ năm 13 tuổi, vậy ai là tác giả của cái lần đầu ấy chứ?! Bà ta phục đạo sĩ Lân chỗ là người rất biết nắm lấy thời cơ, thậm chí còn tâm phục bởi trong những cơn kích động tột cùng bao giờ đạo sĩ Lân cũng có thể lập tức lấy lại bình tĩnh, hắn quả đúng là một đại cao thủ thuật phòng trung.
Song ngay vào chiều hôm sau, khi vị nữ trụ trì bận đi thuyết pháp bên ngoài. Đạo sĩ Lân vẫn đến Đào Hoa ni tự, Một bóng áo nâu sòng nhảy bổ ra, ôm chầm đạo sĩ Lân ra chiều chờ đợi đã lâu:
– Đại đạo sĩ ơi! Sao mà đợi anh lâu quá vậy?
– Đừng gọi bần đạo là anh, gọi là em cũng được mà.
– Nhưng đại đạo sĩ hơn em đến mười mấy tuổi lận?!
– Thì đã sao, nữ thí chủ? Ở trên giường, ai lớn hơn ai cũng vậy thôi… chúng sanh bình đẳng mà.
Tiểu ni cô nọ hừ một tiếng, liếc đạo sĩ Lân một cái sắc lẻm. Hắn cười híp mắt bảo:
– Nhìn bên ngoài ni cô lớn hơn bần đạo cũng đến mấy tuổi đấy, vậy bần đạo gọi ni cô là chị nhé.
Vừa ôm vừa kéo đạo sĩ Lân lôi vị tiểu ni ấy vào phòng. Thì ra đó là Hà Linh, người tiểu ni cô đặc trách phục vụ vị nữ trụ trì. Lão ngồi dựa vào thành giường, ôm trong lòng tiểu ni cô. Một bàn tay của lão đi đi lại lại dưới làn áo của ni cô, ni cô đê mê lim dim cặp mắt, chốc chốc lại phá lên cười hăng hắc. Hai bắp chân mềm mại, trắng nõn dài sọc của tiểu ni Hà Linh bắt đầu khua lung tung lên trời.
Đạo sĩ Lân cười mơn:
– Thí chủ Hà Linh ơi! Bần đạo ta muốn tham thiền.
Ni Tiểu Ngọc mặt đỏ như say rượu lắc đầu:
– Không được!
Ni Hà Linh ngẩng cao đầu và ưỡn vú ra phía cho có vẻ cao ráo hơn.
Đạo sĩ Lân mở mắt, ngạc nhiên:
– Sao? Chị Hà Linh không thích à?
– Bây giờ không phải lúc, có nhiều người còn chưa ngủ… Ta vào việc chính đi.
– Đây cũng là việc chính. Làm việc này trước, rồi làm đến việc kia.
Đạo sĩ Lân kéo vạt áo cà sa của ni cô lên, một thân hình trắng bóc lồ lộ xuất hiện, thì ra người nữ tu không mặc đồ lót bên trong. Ni Hà Linh đưa đẩy hai chân vùng vẫy cho đủ lệ… rồi việc đâu cũng vào đấy…
Hắn thầm thì vào tai ni Hà Linh:
– Một khi người ta đã quen với một chỗ nào thì khi ở gần, tay chân khó mà tự chủ được.
Hắn nói năng giữ lễ, phong độ có vẻ quân tử, chỉ có ánh mắt là dâm tà mà thôi. Tuổi tác đã gần 40, nhưng khuôn mặt hắn lại tỏ ra trẻ như con trai đôi tám.
Quả là, dứt bỏ hồng trần là một việc không dễ.
Hai người trong phòng ôm nhau uống rượu, có lẽ trời quá nóng và rượu cũng làm người ta nóng thêm lên, nên hai người mặc y phục cực kỳ mỏng manh. Ni Hà Linh dùng miệng mớm từng ngụm rượu cho đạo sĩ Lân, còn hai bàn tay hắn thì di động lên xuống liên tục trên tấm thân nõn nà của Hà Linh. Lúc xuân tình đạt đến mức cực điểm, Hà Linh từ từ mở cặp mắt đỏ ngầu, mê mệt khẽ thốt lên:
– Thật là hứng thú, những kẻ tu hành chuyên tâm thật lãng phí.
Đạo sĩ Lân vuốt má ni Hà Linh:
– Nữ thí chủ Hà Linh ơi! Nhẫn nại thêm một chút có được không. Đêm còn dài mà…
Cuối cùng thì sư Thanh cũng phát hiện ra tất cả, hoa đào – tiểu ni Ngọc và Hà Linh đã nở rộ trong bàn tay đạo sĩ Lân, bà ta gọi hắn lên để cấm cửa hắn đến chùa. Hắn thì chỉ mong một dịp như thế để tiếp tục đẩy đưa.
– Thí chủ dùng không hết, chia cho người khác thử một chút cũng không được sao? Bần đạo làm việc gì cũng có độ lượng mà, nữ thí chủ yên tâm đi.
Miệng thì nói, tay hắn lại xoa mạnh cặp vú mướp bự hơn trái bưởi của sư Thanh, lưỡi le dài ra liếm liên hồi.
– Tất cả bọn họ có thể trẻ đẹp hơn nữ thí chủ, nhưng có những điểm nữ thí chủ ăn đứt khi so sánh trước bọn họ. Chẳng hạn cặp vú đáng yêu này, đi khắp thiên hạ cũng chưa chắc kiếm được.
– Làm sao mà em yên tâm được chứ, lúc nào trên giường đại đạo sĩ cũng nói ngọt hơn đường phèn, nhưng xuống giường rồi thì quên ngay! Đạo sĩ nói thì phải nhớ lấy lời nghen!
Vừa nói bà ta lại ngã người vào vòng tay đạo sĩ Lân, khi thấy cả người đang căng lên, khí huyết như đàn ngựa bất kham phi điên cuồng trong huyết quản, ánh mắt ngây dại dần.
– Mọi việc đất trời đã an bài, con người khó thể cải biến, cốt sao cho tâm được an, tâm an hay không là do ý niệm. Ý niệm bất thành thì tâm bất an, vậy hà cớ gì mà không hành để cho thỏa ý hả sư Thanh? Nhân sinh trăm năm chẳng qua một cái nháy mắt, duyên chưa tận thì tâm đâu dễ hoá, bần đạo và thí chủ gặp nhau – ấy là duyên!
Lão vừa xoay mông trắng nõn sư Thanh lại mà bóp mà mà nắn để tiếp tục giã cho xong cái cối nợ đời. Đạo sĩ Lân phủ phục trên người sư Thanh rì rầm tiếp tục thuyết pháp:
– Nam nữ hoan hợp là điều mong muốn của trời đất, thí chủ ạ.
Miệng sư nữ Thanh cứ há hốc ra, không biết vì nghe thuyết pháp hay hoặc vì được thỉnh được cái chày giã quá tốt! Cơ hồ bà ta biết rằng, không trốn được người, không trốn được mình thì tâm bất an. Đã vậy thì làm sao chứng quả được, thôi thì cứ gắng trả cho xong một nghiệp chướng – ý người. Ngoài cửa phòng, người sư nữ ty tri khách – phụ trách tiếp khách trong chùa đang hé mắt dòm vào. Bà ta chứng kiến tất cả, thầm thở dài uể oải, bà không hề bất ngờ khi xác định vị trụ trì có tướng diện một hồng phấn dâm ma.
– Vào đây!
Như hai cương thi, sư nữ Thanh và ni cô Hà Linh ngoan ngoãn đi theo đạo sĩ Lân vào trong một thiền phòng. Sư nữ Thanh và tiểu ni Hà Linh không chịu nổi cơn hành hạ của xuân tình, mặt mày bừng đỏ, cả hai đều ngã hết vào lòng đạo sĩ Lân chờ đợi được ban lộc tình. Nút áo tự cởi ra lúc nào không biết, lồ lộ hai cặp vú một trẻ một trung niên đung đưa mời mọc.
Liếc hai con mồi béo tốt trên giường, đạo sĩ Lân thầm nuốt nước bọt. Trên thân thể những phụ nữ kia chỉ còn ít vải che hờ vài bộ phận trọng yếu của cơ thể họ, cửa thiền phòng đóng kín. Tay đạo sĩ Lân vòng xuống phần dưới thắt lưng ong của nhị ni, ấn nhẹ vào huyệt thận du hai nàng, nơi có khối thịt vừa mềm mại vừa săn chắc.
– Mau đi đại đạo sĩ ơi! Chúng tiểu ni không chờ đợi được nữa.
– Các nữ thí chủ đã thấy bần đạo nói đúng chưa? Một cái mới được, một cái cũ tạm rời thì thật là thú vị. Chỉ cần cởi mở với tất cả mọi việc, thản nhiên vui sống thì sẽ có một đời đầy ung dung tự tại.
Tâm trí hai vị ni ngày càng bấn loạn hơn sau đó. Sư nữ Thanh khẽ vặn người để đạo sĩ Lân kéo ghịt bà ta vào sát hơn cho đến khi chẳng còn làm sao để sát hơn được nữa. Hai cánh môi sư Thanh áp sát vào tai đạo sĩ Lân:
– Đại đạo sĩ muốn chúng tôi thưởng gì nào?
Đạo sĩ Lân vuốt dọc theo hông hai ni, sư nữ Thanh và ni cô Hà Linh cong người lại trước những cảm giác nhột nhạt mà dễ chịu từ những cái vuốt ve ấy. Tất nhiên, sư nữ Thanh đã là đàn bà từ lâu nên cơ thể nảy nở hơn tiểu ni Hà Linh. Nhưng do hoàn cảnh, bà cũng vụng về chẳng kém gái xuân tơ.
Cái miệng rộng với đôi môi mọng của sư nữ Thanh cùng cặp núm vú nhô cao của ni cô Hà Linh như chọc thẳng vào mắt đạo sĩ Lân, chúng hứa hẹn sẽ đem lại nhiều thú vị khi gặm, mút người hắn.
Hai người nữ tu chia ra nằm hai bên hắn, họ im lặng không nói một lời nào. Họ trở mình quay về phía gã, bốn cánh bàn tay và hai cái miệng lần dò, mơn man. Gã để tay lên vú hai người nữ tu và rồi nắm chặt tay. Gã lạnh lùng bóp mạnh, hai người đàn bà thốt kêu đau đớn, đạo sĩ Lân lần lượt thọc mạnh vào trong người cô gái.
Lúc này đạo sĩ Lân mới nhìn thẳng vào mặt hai người đàn bà. Mắt họ đờ dại và ướt đẫm. Hắn lại bóp mạnh, hai người đàn bà lại kêu la. Nhưng lần này mắt họ nhắm chặt ứa lệ, nhưng miệng ngây ngất mở to như muốn giành lại sức lực qua làn không khí. Hai người đàn bà không hề phản kháng mà còn nép vào lòng đạo sĩ Lân.
Mùi nhang khói quyện cùng mùi dầu thơm lãng đãng bay trong không gian, hòa nhịp cùng cả ba thân thể ngả ngớn trên giường.
Gần sáng, cả hai nữ tu thẹn thùng cùng nói:
– Chúng tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế này! Cảm tạ đại đạo sĩ nhiều nhé! Quả đúng là phòng trung đệ nhất dũng sĩ!
Trong vòng tay đạo sĩ Lân, sư nữ Thanh cảm thấy hạnh phúc. Sau mỗi lần họ lên giường với nhau, bà cảm thấy khó mà nằm với những người đàn bà khác được nữa. Cơ thể mềm mại của các tiểu ni mới vào chùa đã bắt đầu làm sư nữ Thanh chán ghét, nhất là sau khi đã được hưởng đôi tay cứng rắn của đạo sĩ Lân.
– Đệ tử rất sợ ở một mình, tuy nhiên đệ tử cũng chẳng biết yêu là gì cho mãi đến khi gặp sư phụ. Sư phụ có biết thế nào không? Từ khi đệ tử được quy y tại ni tự này, được gặp sư phụ đến giờ, chưa thực sự có một ngày nào hạnh phúc.
– Vậy mà bần ni cứ tưởng đồng đạo nói thương nhớ bần ni kia mà…
Sư Thanh liếc sang người ni cô trẻ. Nhẹ dạ, cả tin nên dễ bị dụ dỗ. Dưới tấm áo chùng thùng thình lồ lộ một thân hình rắn chắc, dẻo dai đang khổ sở vì dục tình réo gọi.
– Vì vậy nên đệ tử mới khổ. Ồ, sư phụ không hiểu cho nỗi lòng này ư? Chúng ta gần gũi nhau thế này…
Người tiểu ni luồn tay xuống dưới áo sư nữ Thanh và vuốt ve đám lông rậm rì giữa háng bà ta.
– Đồng đạo làm bần ni nổi hứng lên rồi, mau cởi giùm bần ni cái áo đi!
Sư Thanh và người ni cô trẻ trần như nhộng quấn lấy nhau trong góc thiền phòng. Thêm một lần nữa người tiểu ni không thể tả nổi cái cảm giác họ thân mật với nhau đến mức nào.
Sư nữ Thanh nắm hai cái đầu ti người tiểu ni kéo mạnh ra, rồi xoắn lại khiến hai bầu vú trắng nõn kia chuyển sang đỏ au. Người ni cô trẻ nhắm nghiền hai mắt, rên khe khẽ:
– Uh, uh… Nhẹ tay thôi sư phụ ơi.
Toàn thân người ni cô trẻ vặn vẹo theo bàn tay bóp vuốt của sư nữ Thanh, bà ta thầm thì:
– Đây mới chính là tư thế đem lại sự tự tin nhất cho đồng đạo mà…
Sau khi xong rồi, người tiểu ni bíu chặt lấy sư nữ Thanh nói:
– Sư phụ Thanh ơi! Em tôn thờ sư phụ. Sư phụ chớ làm cho em phải khổ tâm nhiều nhé.
Sau Tết Trung thu vài tuần, khí trời chuyển sang tiết mát mẻ, Hộ Hoa đạo quán tổ chức đại hội mừng Tô Hộ Hoa đạo trưởng tu luyện thành Nguyệt Hoa Nhân tinh. Hộ Hoa đạo quán gửi thiệp mời nhiều nơi, tất nhiên mọi ni cô trong Đào Hoa ni tự không thể thiếu phần tham dự.
Ở tiết mục chính của đại hội khai đàn, mọi người đã tuột áo cởi quần, bắt đầu nhập cuộc lễ quần giao hợp hoan đầy ma lực. Trầm hương nghi ngút, đèn lồng giăng sáng khắp nơi. Tha hồ mà loan điên phụng đảo, cặc lồn ngất ngưởng bập nhau, vú đít cạ sát liên hồi. Những lời có cánh và bao thủ thuật liêu trai mỡ dâng miệng mèo được tung ra, thỏa mãn phần nào các dục vọng xác thịt mà lắm thân phận con người đang quay quắt kiếm tìm.
Tô đạo trưởng khắp người không một mảnh vải, đứng ra tuyên bố hoằng dương đạo pháp Hộ Hoa. Trong lúc miệng oang oang phát biểu, khúc thiết trượng thịt tổ bố của lão ta cũng ngất ngưởng gật gù. Ni sư Thanh vú vê lắc lư ngồi xổm kế bên chắc lưỡi, thầm ước lượng tử cung mình nuốt được mấy phần con cặc bóng lưỡng kia.
Ngay lúc đó, không gian đang trăng thanh gió mát, bỗng nhiên trời nổi sấm rền vang, mưa tuôn như trút. Bất chợt từ trời cao có một tia sét chớp đỏ rực phóng thẳng xuống đạo quán Hộ Hoa, tiền viện hậu đường đều bốc cháy dữ dội. Một cơ ngơi đồ sộ được xây dựng, tu bổ trong nhiều năm liền ra tro sau hơn canh giờ. Quả là trời không chìu lòng người, nhân định chưa thể thắng thiên. Tất cả mọi người tham dự đại hội lần ấy đều chết trong ngọn lửa trời nọ, chẳng hiểu sao chẳng có ai chạy thoát. Khi vào đến nơi, có người băn khoăn chẳng hiểu tại sao tất cả các xác chết đều trong tư thế ở truồng. Mà toàn là đạo sĩ cùng ni cô, thật là lạ.
Câu chuyện kỳ quặc của Hộ Hoa đạo quán lan truyền trong vùng suốt mấy năm liền, dân địa phương đều biết. Nhân một buổi du ngoạn nơi vùng quê, tôi nhặt được đem chép lại thành 04 phần, kể lại hầu mọi người.