Trước hiên nhà … từng khóm hoa giấy thả mình vào giấc ngủ giữa đêm hè dịu vời … ngồi đợi cô … ngứa ngáy tay chân … tôi bứt những chiếc là non và đập lốp bốp … và nhớ về những ngày tuổi thơ tươi đẹp..những trưa hè dưới dàn hoa giấy trước hiên nhà cũ … lũ trẻ gọi nhau ý ới … những trò chơi ô ăn quan, khảy đá, nhảy dây, nắp ken, tiến lên … vui không sao kể xiết …
Giá mà được trở về những ngày thơ bé vô ưu không chút lo nghĩ ấy … khi nụ cười dành cho những kí ức đẹp của ngày thơ ấu còn chưa tan đi trên môi … thì hình ảnh búp bê lại kéo đến cũng những nỗi buồn vô hạn … có ai ngờ được rằng chỉ mới vài ngày trước ..tưởng chừng như tôi đã định đoạt được tương lai mình … nhưng tôi đã nhầm … tôi còn quá non nớt và yếu đuối, chỉ mới xa em vài tiếng … tôi đã thấy cuộc đời này như đi vào ngõ cụt …
– Á…
Tai tôi nhói lên vì có bàn tay ai đó nhéo một cái rõ đau ..thì ra là cô …
– Sao … hết trò chơi rồi hay sao mà ngắt lá nhà tui xả tùm lum vậy …
Tôi nhìn cô … thở dài quay đi …
– Sao vậy … trời … sao mặt xìu trở lại vậy … nãy ăn cơm còn dzui mà …
Cô ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay tôi … tôi vẫn im lặng … nhìn theo những lá bông giấy rũ rượi …
– Sao vậy T … buồn cô chuyện gì thì nói đi chứ … hay học hành căng thẳng … nói đi … mới sáng qua nhà tui còn dzui dzẽ mà … sao …
Cô kéo mặt tôi qua, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng … cô ơi là cô … giá mà em có thể nói ra hết những bức bối trong lòng này … giá mà …
– Em … không sao … không có gì đâu …
Tôi ngả đầu lên vai cô … tôi đã quá mệt mỏi …
– Ngồi im …
Cô ra hiệu cho tôi … rồi đưa tay lên … tôi còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì “bụp …” cô phang tôi một cái ngay má đau điếng … dở tay lên … một con muỗi to như con ong nằm bẹp dí trong lòng bàn tay cô …
– Trời…
Tôi giật bắn người … kinh vãi … muỗi gì mà to như con ong … nó má chích ngay mặt mình thì … chất lượng phải biết …
Đưa tay lên má tôi xóa những … tàn tích của con muỗi quái thú … cô cười …
– Thôi … ngồi đây muỗi cắn sốt xuất huyết nữa … chờ cô vô thay đồ rồi đi đâu uống nước cho thoải mái nhen … ngồi đấy chờ chút nhen…
Vừa nói cô vừa đứng dậy chạy vội vào nhà … tôi vội vã đứng dậy theo định ngăn cô lại … vì giờ thì tôi không còn tâm trí đâu nữa mà nước nôi … nhưng cô đã lên gác …
Ngồi đã nóng ruột gần chết mà lại còn bị muỗi chít nữa chứ … bụp … mày hả bưởi … lại một bàn tay máu … người tôi bắt đầu ngứa râm rang … muỗi nãy thành tinh rồi … chích một cái tê tận chim …
Cuối cùng thì bóng dáng thiên thần cũng thướt tha từ trong nhà bước ra … tôi ngừng gãi quay sang định xin cô cho tôi về … nhưng mà … thực sự thì giờ tôi không thể về được nữa…
Trong chiếc váy trắng tinh như mây trời … cô nở một nụ cười quyến rũ nhìn tôi … làn tóc đen óng ả xõa dài trên vai … phủ lên bầu ngực trắng tràn trề sức sống … dường như chỉ còn thiếu đôi cánh nữa … là cô sẽ bay về trời theo những thiên thần trên cao … .
Trông bộ dạng ngẩn ngơ của tôi … cô nhoẻn miệng cười …
– Thôi..ra dắt xe đi … nhanh về sớm nè …
Giờ thì … làm sao tôi có thể để nụ cười rực rỡ nắng mai ấy vụt tắt được …
– Ờ … đi … đi..cô …
Tôi lóng ngóng ngồi dậy..vừa đi ra cổng vừa ngoái lại nhìn cô … tôi sợ khi mình quay đi..thì cô sẽ biến mất vào trong màn đêm …
Tuy quen cô đã lâu … nhưng chưa bao giờ tôi đưa cô vào một nơi nào đó thật sang trọng và đẹp đẽ để xứng đáng với vẻ đẹp tinh khôi của cô … ngồi đằng trước … tôi cứ tiếc ngẩn ngơ khi những cơn gió thoảng qua cứ mang hương tóc cô đến những vùng trời xa xăm ngoài kia … giá mà giờ tôi được áp mặt lên dòng tóc huyền dịu ấy …
Dừng lại trước quán cà fe của một khách sạn sang trọng … tôi muốn đêm nay cô phải được phục vụ như một nữ hoàng và tôi mong được là kẻ hầu hạ cho cô … nhưng … vẫn như mọi lần … cô lại níu chân tôi lại …
– Thôi … T … đừng vào đây …
– Sao cô … sao không vào …
– Đi quán khác đi …
– Mà tại sao … quán này đẹp mà … quán khác là quán nào …
– Thì mấy chỗ mình hay ra ấy … chỗ nước mía … ấy …
– Trời ! Thôi … nước mía hoài … chán quá … vào đây đi … cô sợ em không có tiền à …
– Đó..nói chuyện với phụ nữ mà cứ tiền tiền …
Cô đánh vào lưng tôi một cái … đúng là … phụ nữ thật khó hiểu … chả lẽ nước mía hoài mà không chán sao …
Tôi nhìn cô … giận vì tôi có ý muốn được dành cho cô những điều tốt đẹp … nhưng mà cô lại không hiểu ý tôi …
– Đi … T … đi mà …
Cô nhìn tôi nài nỉ … đầy đẩy tôi tới … không … lần này nhất quyết không theo ý cô nữa … làm sao tôi có thể để bà hoàng lộng lẫy của mình ngồi lên cái ghế xập xệ của quán nước mía … tôi lạnh lùng phóng xe vào trong … mặc cho cô nhăn nhó kéo áo …
Dù đã xếp xe vào bãi … nhưng cô vẫn cứ ngồi lì không muốn xuống …
– Xuống đi … cô lì quá … nước mía hoài … hôm khác em mua xe nước mía chở qua nhà cô cho cô uống thả ga luôn… chịu không?
Cô giận dỗi bước xuống … và đứng im thin thít … đã đến nước này thì phải dùng biện pháp mạnh mới được … nắm lấy tay cô, tôi lôi cô đi từng bước trong sự vùng vằn ngang bướng của cô … những ánh mắt nhìn theo chúng tôi … chắc trong đầu họ đang tưởng tượng đến một vụ cưỡng ép dân nữ nhà lành nào đó … theo kịch bản phim truyền hình …
…
Từ lúc nước được bê ra … đến lúc này … đã hơn nữa tiếng … cô vẫn ngồi im thin thít nhìn theo dòng xe đang vồn vã ngoài kia … không hiểu cô giận tôi vì điều gì … mà tôi có làm gì sai đâu … chả lẽ tôi muốn đưa cô đến một nơi đặc biệt một chút cho xứng với tình yêu tôi dành cho cô … vậy có sai không … thái độ của cô thực sự lám tôi chán nản kinh khủng, biết vậy nãy ở nhà cho xong … mình đã không muốn đi rồi … giờ lại ra đây làm mặt nặng mày nhẹ … ghét.
Tôi lấy điện thoại ra … giả vờ bấm bấm… tỏ ý không quan tâm đến thái độ ngang bướng của cô … đã yêu nhau rôi thì phải tôn trọng người ta một chút chứ … nhưng có vẽ cô cũng không thèm đã động gì đến tôi, quả là ngang bướng, không chịu khuất phục ai một lần …
Giai điệu du dương của bản dạ khúc … cũng không thể làm bầu không khí căng thẳng giữa tôi và cô dịu xuống. thôi thì …
– cô … đi về …
Tôi đút điện thoại vào túi và đứng dậy dơ tay ra hiệu cho anh chàng bồi bàn …
– Ừhm.
Cô cũng lạnh lùng đứng lên, mở bóp ra … cô rút ra tờ 100 đưa tôi. Một hành động đầy sỷ nhục, tôi biết dù chúng tôi có yêu nhau đến mấy thì trong mắt cô tôi vẫn là một đứa em, một đứa học trò cần được bảo ban chăm sóc … tôi nhìn cô tức giận.
– Em không bao nổi cô ly nước hay sao !
Tôi rút 100 ngàn ra đặt lên bàn và bước thẳng ra cửa trong sự sững sờ của cô …
…
Cô vừa ngồi lên xe … tôi rịn ga một cái … làm cô giật bắn người …
– Quỷ … từ từ … giết tui hả …
Hai tay cô bấu chặt lấy eo tôi … có vẽ cô đang sợ hãi trước thái độ tức giận của tôi … cũng vì cô cả thôi …
– Từ từ thôi T … từ từ thôi …
Cô áp vào người tôi..giọng nói đầy sợ hãi … sao lúc nãy ngang ngạnh lắm mà … giờ như con cừu non vậy … thấy ghét …
Áp má vào lưng tôi … cô thủ thỉ …
– Sao … giận cô rồi hả … mới chút mà …
Tôi im lặng, tỏ vẻ hờ hững không thèm quan tâm đến những lời ngon ngọt của cô …
– Thôi mà … ga lăng chút đi …
Cô đưa hai tay ôm chặt tôi lại … bầu ngực đầy đặn ép vào lưng … ôi trời … nứng quá … chỉ được thế là giỏi …
Bằng những cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng … cô làm tôi chuyển từ trạng thái hung hãn sang … mê ly … chim tôi bắt đầu ngóc lên trong quần … rẽ sang một con đường khác … tôi phóng xe thẳng ra bờ biễn … nơi quen thuộc cho các cặp tình nhân …
– Ơ … thế … không về à …
Cô ngạc nhiên khi tôi dừng xe lại trước bãi biển …
– Không … vào đây với em …
– Nhưng mà …
– Cãi cãi … vào nhanh …
Tôi lại lôi cô xuồng bờ cát trắng mát lạnh … và chúng tôi lại dính chặt vào nhau … càng làm tôi tức giận … cô lại càng kích thích … thú tính trong người tôi bộc phát … dù chương mở đầu của đêm nay có những dằng co buồn giận nhưng như thường lệ … chương cuối lại đầy mật ngọt hạnh phúc … môi lại tìm đến môi … cuộn xoay vào nụ hôn tình ái … một cái vòng luẩn quẩn đầy ma lực không thể thoát ra được …
…
Ngả người lên ngực tôi … cô chỉ cho tôi ngôi sao nào sáng nhất giữa trời đêm … nhưng tôi chả mấy quan tâm … giờ đây cô vẫn đang là ngôi sao hộ mệnh rực rỡ nhất của cuộc đời này … có cô … tôi có được tất cả … thiên thần dẫn đường xinh đẹp của tôi … tôi yêu em biết bao …
…
Không khí lãng mạn của buổi hẹn hò lại bị cô phá vỡ khi cô rút ra 100 ngàn và đưa tôi …
– T … cất đi … hôm nay Ngân làm T giận … thì Ngân trả … được không …
– Mệt Ng quá … Ng lại cứ quan trọng chuyện tiền bạc làm gì … chả lẽ T không bao nổi Ng ly nước hay sao …
– Không phải là chuyện bao hay không bao T à..
– Thế là chuyện gì !
– T phải biết tiết kiệm … vì T chưa làm ra được tiền … nên không được hoang phí như vậy … T hiểu Ng không …
– Nhưng mà lâu lâu mình mới có cơ hội gặp nhau … mà từ trước đến giờ toàn ra mấy chỗ gì đâu không … phải có lúc … hoang phí chút thì sao đâu … Ng quan trọng làm gì … Ng biết T yêu Ng mà …
– Ừhm… Ng biết … T muốn chứng tỏ tình yêu của T … đúng không … nhưng mà … không cần thiết phải làm vậy … T làm vậy … là T coi thường Ng đó …
– Ơ … sao lại coi thường Ng … chả lẽ vào mội nơi đẹp đẽ sạch sẽ với người mình yêu là coi thường người ta à.
– Không phải là Ng có ý đó … Ng không phải là không thích T mang Ng đến một nơi đẹp đẽ sạch sẽ … nhưng mà cái đó đối với Ng không quan trọng bằng T dành cho Ng một tình yêu ” đẹp đẽ sạch sẽ ” … quan trọng là tình cảm T à …
– Nhưng mà … tình cảm T dành cho Ng … Ng còn nghi ngờ sao …
– Không … Ng không có nghi ngờ gì hết … chỉ là Ng muốn T biết là dù T có đưa Ng đến nơi tối tăm, dơ bẩn nào đi chăng nữa thì miễn là T vẫn dành hết tình yêu cho Ng … thì Ng vẫn không rời T … hiểu không … dù cho mình đang nằm trên cát … nhưng mà mình vẫn được gần nhau … còn hơn là ngồi trên mấy cái ghế sang trọng kia mà chỉ biết nhìn nhau … T muốn vậy à …
Giờ thì tôi đã hiểu …
Tôi nghẹn ngào ôm em vào lòng …
Xin em đừng bao giờ rời xa tôi một giây một phút nào nữa … làm sao tôi sống khi không có em, hơi thở em, nụ cười em, mái tóc em, làn da em, bầu ngực em, giọng nói em … vỗ về tôi trong cơn đau và dẫn đường cho tôi mỗi khi lạc lối …
…
– T à ..có chuyện này … – cô rụt rè nhìn tôi …
– Sao cô..nói đi ..
– Cô nói cái này … T đừng giận cô nhen …
Cô nắm lấy tay tôi …
Dù linh cảm đây là chuyện chẳng lành, tôi cố tỏ ra bình thản …
– Sao! Cứ nói đi, có gì mà phải ngại …
– Chắc … đêm nay có lẽ … là đêm cuối cùng mình … gặp nhau …
…
Đọc phần 51 tại đây : phần 51