Sáng …
Búp bê không tới … có lẽ em còn giận tôi vì thái độ dửng dưng từ hôm qua … em không biết rằng tôi đang cần một người để tâm sự khi đang ngồi một mình trong căn phòng trống … từ lúc nghĩ đến trường đại học, tôi luôn ước cuộc sống của mình sẽ thay đổi … một căn nhà trọ ở một thành phố xa xôi nơi chỉ có mình tôi tự do thoải mái. Thích ăn thích chơi thích ngủ lúc nào cũng được … nhưng giờ đây … khi căn nhà không còn tiếng mẹ … tiếng mèo hay búp bê … hay cô giáo … thì tôi mới thấm thía cảm giác của một kẻ đơn độc.
Bấm điện thoại lên … không có tin nhắn hay cuộc gọi nào …
Nằm xuống nệm … tôi cố để tâm trí trống rỗng … nhưng không thể được … bao nhiêu điều cần phải nghĩ … nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu … đêm qua cô đến … chỉ khóc … chỉ xin lỗi rồi về … không còn những lời chia sẻ hay cảm thông … chỉ có những giọt nước mắt đẫm đôi mi … tưởng chừng gặp lại cô tôi sẽ nhẹ nhõm hạnh phúc … nhưng giờ đây lại càng buồn và lo hơn … cô là người đã quen nghĩ cho người khác nhiều hơn là cho bản thân … tôi sợ cô sẽ bỏ tôi ra đi chỉ vì nghĩ cô đã hại tôi ra nông nỗi này … không được … phải đi tìm cô, phải ngăn cô lại trước khi cô ra quyết định nào đó … hãy thoát ra khỏi những ý nghĩ vô thưởng vô phạt này và hành động đi …
Ánh nắng … giờ như một phép màu nhiệm … làm mắt tôi sáng hơn và tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều … làn gió biển ngoài kia … thổi tung lồng ngực … thôi thúc tôi dành lấy những gì thuộc về mình … một ngày nào đó … tôi sẽ cùng cô … thoát khỏi những bó buộc của thực tại … vượt qua những đại dương để đến nơi mà chúng tôi có thể ôm chặt lấy nhau dù là trong ánh nắng ban ngày trước con mắt của thế gian hay trong những nơi tăm tối nhất …
Nhấc điện thoại lên … tôi hồi hộp chờ tín hiệu của cô …
– Alo … T hả?
Giọng cô làm tôi mừng khôn xiết
– Dạ… cô có nhà không … em đang ở trước nhà cô nè
– Trời ! Sao … đau mà không ở nhà nghỉ sang đây làm gì !
– Giờ lỡ sang rồi … làm sao đây !
– Thôi ..đứng đó đi … chờ cô chút … cô ra liền
…
Bước chân vào khoảng sân quen thuộc … tôi chợt nhớ lại những sáng tôi đứng chờ cô ngoài cửa … điệu bộ thập thò lấm lét ngó nghiêng chờ cô ra … những ngày tươi đẹp … vô ưu …
– Cười ..gì vậy… – cô nhìn tôi
– Không … nhớ lại những sáng em chờ cô ngoài cửa … sợ má cô gần chết.
– Hihi … má cô làm gì T mà sợ … có tật giật mình … mà hồi đó … mấy bà hàng xóm đi thể dục … cứ kêu má cô là có thằng nào sáng nó cứ cầm cái cây gì đứng rình mò trước cửa nhà bà … chắc là ăn trộm ..hihi
– Ừhm ! Ăn trộm con gái nhà người ta mà … hehe … phải sáng nào cũng dụ dỗ mời được như bây giờ.
– Cái gì? Xí … bây giờ với trước kia cũng như nhau thôi cu ơi !
Thái độ đỏng đảnh của cô … làm tôi lại … lên máu … được rồi..để xem có ai trong nhà không đã … biết tay ông .
– Ngồi đi … ăn sáng chưa mà đi sớm vậy … ngồi đó đi … cô lấy gì ăn cho vui nhen
– Thôi … em ngồi chơi chút rồi còn phải đi học nữa … bận bịu lắm thời gian đâu mà vui với chơi…
Tôi tỏ ra vẻ một vị khách đạo mạo … mục đích không gì khác ngoài làm thiên thần mất cảnh giác …
– Chu! Chuyện lạ à nhen … chắc nay trời mưa tầm tã quá ! – cô cười…
– Thiệt … thấy tối qua cô qua cứ khóc làm áy náy quá… giờ sang trả lễ cho phải phép !
Cô tiến lại … nhìn chằm chằm vào tôi … ánh mắt đầy ngờ vực …
Tôi cũng dí sát mặt vào cô … nhìn lại …
– Gì thế … mặt em dính gì à …
– Không … sao nay … thấy T … khác khác à nhen … hay …
– Hay sao ! Em vẫn như thế … thôi có gì đem lên đây ăn miếng rồi đi nè … đói quá nè …
– Ừhm … ngồi chờ chút
Vừa xuống bếp cô vừa ngoái lại nhìn tôi … hihi … con nai vàng ngơ ngác … dậm nát cả cánh rừng …
Cô vừa bưng dĩa bánh lên … tôi giả vờ buâng quơ …
– Chậc châc … mà má cô đâu … định chào bác 1 tiếng nè …
– Đi chùa từ sáng rồi …
– Chà … căng nhỉ … tại lâu chưa gặp nên chắc ngồi chờ bác về..chào một tiếng rồi mới đi …
– Thôi anh! Đi học thì đi đi … trưa mới về mà chào cái gì … làm như … ngoan hiền lắm …
– Ơ… em có cướp giật đâm chém ai bao giờ mà cô bảo em ác
– Không cướp cái này thì cướp cái khác – giọng cô mỉa mai …
– Hehe … nhớ lâu nhỉ … chuyện đó … hoàn toàn … không phải chủ ý của em … chẳng qua …
– Chẳng qua cái gì … lại biện hộ …
– Tại … mà cũng tại cô … cứ xinh cho lắm vào … ai chịu nổi …
– Ha … còn dám nói … đổ thừa cho tôi hả !
– Hehe… Nói chung là ..lỗi của cả hai ..được chưa
– Chưa được ! – cô giận dỗi quay đi …
– Lại giận hờn vu vơ
– Xí …
Đứng dậy khỏi ghế … tôi ngồi xuống bên chân cô … gục đầu vào lòng cô thiên thần … như một linh hồn bơ vơ cần được nương tựa vào thánh thần … mắt tôi nhìn cô âu yếm …
Có lẽ không thế làm gì khác hơn … cô đặt tay lên đầu tôi xoa xoa mái tóc … rồi nhéo hai tai..
– Í … đau em …
– Nhéo chút mà đau … mấy giờ đi học …
– Học gi mà học … em giỡn thôi … nay T … thăm cô mà …
– Ơ! Thiệt không … đừng giỡn nhen … đi học đi … rồi lúc nào mình gặp nhau …
– Không … muốn cô bây giờ à … bữa giờ nhớ muốn chết nè …
Tôi dúi mặt vào lòng cô … ôm cô thật chặt
– Thôi mà … đi học đi … rồi có gì..tối nay … T qua rồi mình đi …
– Tối nay, tối nay … lại đuổi người ta về hả
– Không ..cô nói thiệt … lần này đi đâu cũng được … không đuổi nữa … sợ T lắm rồi
– Hihi … làm gì mà sợ em …
– Làm liều chứ làm gì … tui nói có chút xíu mà làm liều không à … ông muốn tui đau lòng ông mới chịu hả … ác vừa thôi chứ !
– Hihi … vậy nên ..sau này không được quay lưng với em thêm lần nào nữa nghe chưa ! Em qua đây … cũng là sợ cô tự trách mình rồi suy nghĩ lung tung … ở bên em mãi nhen cô..
Tôi ngẩng lên … đưa tay vén mái tóc che hàng mi cong cong của cô …
– Ừhm … cứ ngoan vầy đi… ai mà ghét được … từ giờ phải nghe lời cô nghe chưa … cô làm gì cũng nghĩ cho T thôi … mà T cứ lì lì … không được lì nữa nghe chưa … cô nhéo tai tôi âu yếm …
– Nhưng mà … giờ em đang muốn … lì nè …
– Là sao …
Cô ngơ ngác nhìn nụ cười ranh mãnh đang nở trên môi tôi
– Là … đây nè …
– Á … .. ứm … .đừng … ..
…
Một nụ hôn xoáy sâu vào tâm hồn cô làm cô tan chảy trong vòng tay tôi …
Khi đôi tay tôi bóp lên bầu vú núng nính bên trong … thì miệng cô cũng mở ra cho lưỡi tôi chui vào … chỉ chờ có vậy … tôi rà lưỡi quanh miệng cô tìm chiếc lưỡi đang ẩn nấp đâu đấy và quấn chặt lấy nó …
– Thôi … mà … đi học đi … để tối đã … ứm … thôi … nghe không …
– Đã nói là không có học mà … giỡn Ng chút thôi chứ … học gì
– Thiệt không …
– Thề …
– Nhưng mà … thôi … đừng cắn … đau … – tôi cạp vào bầu ngực cô qua lớp áo
– Giờ có cho không … – tôi đưa tay xọc vào trong áo ngực cô …
– Vừa phải thôi nhen … mới nói đấy mà đã … bỏ ra … – cô nắm lấy tay tôi dằn ra
– Thôi mà … chìu người ta xíu đi … đi cô …
Chỉ thoáng chạm vào bầu ngực … máu tôi bắt đầu sôi lên và không thể kìm lại được nữa..tôi kéo áo cô lên … vội vã áp mặt vào … trong sự dãy dụa của cô … cái ghế nghiêng ngả trong sự dằn co giữa tôi và cô …
– Đừng T … lạy T đấy … đừng mà. … đau cô …
– Em nhẹ thôi … không đau đâu … – tôi kéo áo ngực xuống và ngoạm lấy đầu nhũ hoa …
– Thôi mà T …
Giọng cô bắt đầu yếu giần khi lưỡi tôi rà quanh đầu núm hồng hào …
– Vú … thôi … mà cô … liếm chút thôi …
Tôi giữ chắc hai eo của cô để cô từ từ ngã người ra
– Vú … thôi … đấy … ứ … .. nhẹ thôi … .
Vừa ngả người ra … cô đã phải bật dậy khi tôi đưa tay kéo một bên quần cô xuống …
– Đừng … vú thôi … mà
– Cho em … hun chút … thôi.. – tôi hun dần dần xuống bụng cô …
– Không … được…
Cô kéo quần lên lại … chiếc ghế chật chội này làm tôi khó xoay trở hơn … khó mà làm gì được ở một không gian không thuận tiện ngay tại phòng khách này
– Cô … mình ..lên kia đi …
– Không … ngồi đây thôi … – cô vẫn khăng khăng khước từ dù cho tôi đang ngậm chặt đầu vú cô trong miệng …
– Nhưng mà … ngồi trước ..bàn thờ … em sợ qua …
Cô khựng lại … nhìn sang bàn thờ … chắc cô nghĩ là tôi nói có lý … không để cô phân vân tôi vội hun cô một cái và nói
– Đi cô..lên kia đi … ngồi đây … không nên đâu … đi … – tôi kéo cô đứng dậy …
Cô có vẻ còn lưỡng lự …
– Đi mà … lên kia … rồi em làm cô sướng … đi … – tôi ôm cô đẩy lên …
– Từ từ … để tui khóa cửa đã chứ …
Cô mò chìa khóa trên bàn và ra ngoài … hehe quả này … hơi bị thơm…
Đọc phần 45 tại đây : phần 45