Không biết tự bao giờ … lớp học toán buổi tối trở thành ác mộng với tôi … những con người chen chúc trên những cái bàn ghế xập xệ cố dành khoảng trống ít ỏi … những con chữ chi chít và hình vẽ rối rắm trên bảng … mùi hỗn tạp xông ngạt thở … và thình thoảng lại là ..những cú đánh rắm … của vài thằng ngu nào đó bốc lên rợn cả óc … nhưng mà điều làm tôi mất tập trung hơn cả … chính là cảnh em và thằng lưu manh kia nô đùa bên nhau … đã nói là sẽ cố quên … nhưng mà tôi không thể ngăn mình liếc mắt qua xem chúng đang làm trò gì…
Đã hơn 7 giờ … mà sao hình như chỉ có 1 mình thằng kia đang ngồi ngó nghiêng …
Từng tóp người ồ ạt kéo vào lớp … dần dần lấp hết chỗ trống còn lại … hehe … thằng kia mất cơ hội ngồi với em rồi … hôm nay nó trúng quả bướm quê … nhìn mặt nhăn nhó chắc tức tối lắm đấy …
Ơ … ơ … thơm quá … thơm … mùi … Linh … đấy … mùi Linh …
Tôi run rẩy quay sang … trời … đúng..đúng là … em … tôi vội vã quay đi … vờ như không thấy … bước chân em … từ từ lại gần … sau 1 phút lưỡng lự … em ngồi xuống …
Lật vở ra … đọc qua đọc lại … tôi vờ như không biết gì …
Em quay sang nhìn tôi … rồi thở dài … chắc em không ngờ tôi vô tâm đến vậy … không thèm hỏi em một tiếng … cũng do em cả thôi … đừng trách tôi vô tình.
Sau gần 1 tuần không gặp … không liên lạc … 1 tuần chia tay nhau … giờ đây … khi khoảng cách giữa tôi và em được rút ngắn lại … thì một cuộc chiến tranh tâm lý lại bùng nổ … đòn cân não mà em và tôi tặng cho đối phương làm những giây phút trôi qua … như ở địa ngục … tôi ngôi đó … xây lên nhà tù băng giá và tự giam chính mình trong đó … để rồi bám vào cửa sổ thèm khát nhìn ra bên ngoài … thèm muốn sự giải thoát cho linh hồn này …
Khi bài toán được giải trên bảng bắt đầu làm cho không khí buổi học căng thẳng hơn … những gương mặt nhăn nhó ..những cái đầu lố nhố … cố hấp thụ từng câu từng chữ từng kí hiệu hình vẽ … tôi cũng tạm quên chiến trường bên cạnh mà hí hoáy ghi chép … quả là gian nan … đã ngồi cuối lớp mà chữ ông thầy thì … đẹp như bác sỹ … nhìn nổ cả mắt … em cũng không ngoại lệ … sau một lúc rướn lên thì em cũng phải ngồi xuống vì mỏi … mở cặp ra … em lấy cái hộp đựng kính..nhưng vừa bật ra thì trống không … tội nghiệp … chắc bỏ quên ở nhà … và đôi mắt duy nhất của em lúc này chính là mắt tôi … có ai mà tin rằng … chỉ mới cách đây 1 tuần … chúng tôi còn tay trong tay thật mặn nồng thắm thiết … thế mà giờ đây em phải lén lút thập thò ngó nghiêng nhìn sang quyển vở của tôi … dù rất muốn xích vở qua cho em xem … nhưng lòng tự ái biến tôi thằng một thang ích kỉ … tôi lấy tay … vờ che lại … không quan tâm đến sự vật vã của em …
Em ngẩn ra … nhìn tôi … rồi buông bút xuống … gục đầu xuống bàn … trời … tôi làm gì thế này …
Tôi cũng buông bút xuống lặng thầm nhìn em … dòng tóc mượt mà ngày nào bàn tay tôi còn đan vào … giờ phủ xuống che đi gương mặt buồn phiền của em … tôi là thằng tồi phải không …
Đưa tay qua… tôi chạm vào tay em một cái … và hồi hộp chờ em ngẩng lên … nhưng em vẫn nằm im … kéo vở sang … tôi khều em … nhưng em vẫn không chịu nhúc nhích … chắc giận tôi lắm … tội nghiệp … chắc đang hờn trong đây …
Đưa tay sang … tôi vuốt từng lọn tóc em như ngày xưa mỗi lần bên nhau tôi hay vuốt … dù tôi biết … tôi không nên làm như thế này nếu đã quyết tâm xa em … nhưng nhìn em buồn tủi như vậy … tôi không chịu được … những tiếng xì xầm vang lên …
Có lẽ bọn xung quanh không hiểu chuyện gi đang diễn ra … chắc tụi nó không nghĩ làm sao một thằng không nói lời nào từ đầu buổi đến cuối buổi lại đang ngồi vuốt ve mái tóc của một cô nàng xinh đẹp và xa lạ bên cạnh … nhưng tôi cũng chả quan tâm … hy vọng … sự đụng chạm nhẹ nhàng này sẽ làm em dịu lại … chợt em ngồi dậy … nước mắt đẫm bờ mi … thì ra em đang khóc … có lẽ em đang rất căm giận tôi..vì sự hờ hững lạnh lùng … và những cử chỉ yêu thương bất ngờ …
Gấp vở lại … em nhét vội vàng vào túi xách và bước ra ngoài … không còn kịp suy nghĩ gì nữa … tôi cũng vội vã ôm sách vở chạy theo …
– Linh … chờ T đã … Linh …
Em vẫn không quay lại …
– Linh … chờ đã mà … nghe T nói đi … -tôi đuổi kịp, kéo tay em lại
– Bỏ ra … nói gì mà nói – em hét lên giận dữ …
Tôi bỏ ra … sợ hãi nhìn em … phải làm gì đây … bản năng của đàn ông giờ đã không còn khi giọt nước mắt em lăn dài trên má … tôi đứng chôn chân nhìn em quay đi … nhưng..từ trong sâu thẳm … có tiếng nói nào đó
Vọng về bên tai … mách bảo tôi … không được để em đi thêm lần nữa … tôi vội vã đuổi theo …
– Linh … Linh …
Dùng hết sức ..tôi làm một cú song phi qua hàng rào nhà xe … nhưng … hự … tôi cắm đầu xuống đất ..
– Thằng kia … mày điên à …
Tiếng ông bảo vệ chửi đổng lên từ đằng xa … nhưng ai quan tâm … vội vã ngồi dậy … tôi quờ quạng chiếc dép và phi thẳng đến chỗ em …
– Linh … – tôi nắm đuôi xe em lại …
– Bỏ ra … – em lạnh lùng đáp ..mắt vẫn không thèm nhìn tôi …
– Thôi mà..nghe T nói 1 lời đi … – tôi van nài …
– Bỏ ra không …
Em quay lại giận dữ … nhưng … vừa thấy tôi … em đã sững sờ …
Tôi thả xe em ra … rồi quay đi … có lẽ cần thêm thời gian để em bình tâm lại … có lẽ là 1 lúc khác … ở một nơi khác …
Vết trầy xướt trên trán và mặt bắt đầu rướm máu ra đau rát … đất cát bám đầy người làm tôi không thể nào quay lại lớp học được nữa … tôi quay lại nhà xe trong sự chửi bới của thằng bảo vệ … một đêm tệ hại … có lẽ 1 giấc ngủ sẽ khiến tôi cảm thấy đỡ hơn lúc này … có lẽ mọi chuyện đã thực sự kết thúc … tôi lầm lũi ra về khi nỗi buồn còn đè nén trên hai đôi vai mỏi mệt …
Bây giờ về nhà … thế nào mẹ cũng rối rít lên khi thấy những vết xướt đầy mặt … thôi thì … đi đâu đó cho đỡ buồn đã …
Tựa lưng vào gốc bàng … tôi lặng im nhìn về phía những ngọn đèn le lói trên biển … hy vọng về sự trở lại của tôi và em … gần như đã hết …
Có tiếng ai cười nói dưới kia … thì ra là những cặp tình nhân … càng nhìn càng nhớ … càng nhớ lại càng ghiền … thôi thì … đi về …
Nhấc điện thoại lên … tôi gọi con mèo ra mở cổng … vì tôi đã quá mệt va không muốn bị mẹ bắt gặp trong bộ dạng thất thểu này …
Vừa mờ cửa ra ..nó vội vàng bâu lấy tôi …
– Sặc..anh … bị sao vậy … té à … trời … gì … ghê vậy …
– Im… nhỏ miệng thôi, ba má đi ngủ chưa …
– Mới ra ngoài đi đâu rồi … thôi vào nhanh đi …
Dựng xe xuống … tôi mò ngay lên phòng … con mèo lẽo đẽo theo sau …
– Anh sao không … đưa em coi thử … – nó vạch mớ tóc trước trán tôi lên …
– Không sao … để ngủ chút … đang mệt quá …
– Trời … vầy mà không sao … ngủ gì mà ngủ … anh té phải không …
– Ừhm … trầy có chút thôi …
– Chút mới ghê … ông vào soi gương dùm tui ..xướt từa lưa … đi rửa mặt dùm tui … bụi nó dính dzô làm mủ bây giờ.
Nó kéo tôi vào nhà tắm … quạ thật..vừa nhìn vào gương tôi đã chết điếng … trời ! Còn gì là khuôn mặt đào hoa của ta … quả báo mà … tôi vội vã xả nước vẩy lên những mảng đất bụi đang bám gần miệng vết xướt … chỉ nước thôi mà cũng đã rát đến tê tái … vừa bước ra khỏi nhà tắm … tôi rợn hết cả da gà khi thấy chai thuốc sát trùng và bông vệ sinh trên tay con mèo … quả này … phê đến mai …
…
– Á … đau … thôi … thôi …
– Ngồi im..nó chảy dzô mắt bây giờ … con trai gì mà yếu dzữ …
– Đau … từ từ thôi…
Tôi đẩy tay nó ra … nó lại gí miếng bông trở lại …
– Ngồi im … cái mặt này là phải ngày nào cũng đắp nghệ … thôi … coi như ông héo rồi …
– Héo héo cái đầu cô … mà … nhìn có ghê lắm không …
– Ghê sao không … hehe … sợ hả … à … mà sao vậy … kể nghe thử
– Thì té chư sao …
– Mà sao té mới được … tự nhiên mà té à
– Không tự nhiên thì tôi cố tình cà mặt xuống đường à.
– Hehe … chắc vừa đi vừa ngắm em nào phải không …
Không nhắc thì thôi … nhắc đến lại buồn … tôi thở dài … nằm xuống …
– Trời … thiệt hả ông anh … chả lẽ … – nó ngồi bên cạnh nhìn tôi …
– Thôi … tui đang mệt … cô đi xuống đi … đừng nói má nhen …
– Ừhm..khổ ông quá … mà đường nào má không biết
– Đừng …
Tôi không còn sức nói nhiều nữa … nhắm mắt lại … cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều …
Gần sáng …
Hơi ấm từ hơi thở mẹ phả đều lên cổ tôi … chắc mẹ đã biết … quay sang … tôi cuộn người vào lòng mẹ … người phụ nữ không bao giờ quay lưng lại cho tôi … dù tôi có làm mẹ đau đớn đến mức nào … cảm ơn trời đã cho tôi là con mẹ … con yêu mẹ biết bao … từ bao giờ ước nguyện của mẹ là mệnh lệnh cho mọi sự đấu tranh mà tôi trải qua … và sẽ mãi là như vậy … đến khi nào tôi còn thở …
Đọc phần 54 tại đây : phần 54