Bàn tay ấm áp ấy … cứ siết chặt lấy tay tôi … kéo tôi ra khỏi những những ác mộng … những đau đớn buồn tủi … cô đơn và tuyệt vọng … bàn tay mẹ …
– T … nghe má không con … T … ơi..
– Anh hai …
Nước mắt nhạt nhòa trên mi của mẹ và mèo … hai người phụ nữ tôi yêu nhất … bàn tay tôi … xiết chặt tay mẹ … để cho mẹ biết … là tôi vẫn ổn … dù giờ đây … cơ thể tôi rã rời vì nhức nhối … và không thể nói lên tiếng nào …
Nhìn xuống … cả người tôi dính đầy gạc và bông băng … có lẽ nhiều nhất là ở cổ và ngực … nơi dính nhiều thủy tinh nhất … giá mà tôi có thể bật dậy … để ôm mẹ … để nói cho mẹ biết là tôi không sao cả … mọi chuyện vẫn ổn … chỉ là hơi mệt chút thôi … nhưng chắc mẹ sẽ không tin … từ nhỏ đến lớn … chỉ môt vết đứt tay thôi … cũng đủ làm mẹ cuống lên … huống chi là … cơ thể loang lỗ những vết thương … chắc mẹ đã khóc nhiều lắm … đôi mắt sưng húp … cả con mèo cũng vậy … cô em gái nghịch ngợm … và đáng yêu … một lần nữa trong cuộc đời … tôi lại làm những người phụ nữ tôi yêu phải khóc …
– Sao … con … thấy sao rồi T … nghe má nói không …
Mẹ nhìn tôi với đôi mắt đầy đau xót …
– Có … má …
– Thấy sao rồi con … còn đau không … má kêu y tá tới nghen …
– Không … không cần … má … con … xin … .
– Thôi … đừng nói nữa … Linh kể cho má nghe hết rồi … giờ mọi chuyện qua rồi … má không trách gì con đâu … con cứ nghĩ đi … khi nào khỏe đã rồi nói … nghĩ đi con …
Nước mắt mẹ lăn dài trên má … chắc mẹ xót lắm khi đứa con mẹ sinh ra … bị bọn chó má đánh đến bầm dập … và nằm một chỗ với thương tích đầy mình … nắm tay mẹ … tôi nhắm mắt lại … càng nhìn mẹ khóc … lòng tôi càng đau …
Trời gần sáng … phòng cấp cứu vẫn tấp nập người ra kẻ vào … những tiếng rên rỉ tiếng khóc..than vãn … chưa bao giờ tôi thấy những cảnh tượng hãi hùng và đau xót đến vậy … một nơi khủng khiếp ám ảnh tôi đến giờ … giường bên kia … tấm mền trắng kéo lên … phủ lấy một con người …
Vật gì lạnh lạnh cứng cứng áp vào núm vú làm tôi tỉnh dậy … thì ra là cô bác sỹ với cái ống nghe …
– Khỏe chưa … thấy sao rồi …
Bàn tay chị đưa lên trán tôi … nụ cười nở trên môi … còn hơn là ngàn thứ thuốc tiên … một niềm vui nhỏ nhoi giữa bối cảnh hãi hùng này …
– Dạ… khỏe … mà … mẹ em đâu chị …
– Mới ra nhận thuốc với mua đồ ăn cho em … nhờ chị canh dùm … đưa tay lên nào … nâng lên …
Lót miếng đo huyết áp quấn lấy tay tôi … cô bóp từ từ … từ từ … càng lúc càng xiết chặt …
– Đau thì kêu lên nhen … rồi.
Tôi rụt rè hỏi …
– Vậy có sao không chị …
– Không sao … bình thường
– Vậy khi nào em được về … hôm nay được không …
– Làm gì mà nôn vậy …
– Do ..mai em thi đại học rồi..
– Ủa … vậy hả … à đúng rồi … em học 12 phải không …
– Dạ … em bị sao có nặng không chị …
– Không sao … chỉ bị ngoài da … với bầm thôi … chu … nhìn cái mặt hiền vầy mà đi đánh lộn sao mà bầm dập hết vậy em … học trường nào …
– Dạ … thì ..tự vệ thôi … vậy là … mai em đi thi được không …
– Rồi … cứ nằm nghỉ đi … chiều cho về… được chưa … làm gì mà nôn vậy …
– Hihi… thì học 12 năm mới có 1 lần … phải nôn chứ …
– Chu … thôi nghĩ đi … chờ má vô rồi làm thủ tục xuất viện cũng được …
Gần trưa … phòng hồi sức chợt nào động bởi sự xuất hiện của những cô gái tiếp tân trong quán bar …
Đang loay hoay quất tô cháo … tôi vội vã bỏ xuống khi nghe tiếng Linh chào mẹ tôi ngoài hành lang … mở nắp chai nước … tôi tu một ngụm … nhai thêm miếng cam và phả hơi thở ra … phù … không có mùi … có ai đó cười khúc khích … nhìn lên … thì ra là con mèo đang ngồi tám chuyện với cô bé giường bên cạnh … mặt tôi đỏ như gấc khi bị bắt quả tang vì những hành động… mờ ám của mình … dù sao cũng thấy hết rồi … tôi quắt nó lại … .
– Ê … coi mặt anh … có sao không …
Nó vẫn cười …
– Không sao … hehe … bảnh lắm … có điều mắt hơi bầm … trán hơi xước … đầu tóc hơi bù xù …
– Bỏ mẹ … thôi cô ngồi đây chờ Linh vào nhé … bảo tôi đi vệ sinh …
Vừa dặn dò xong … tôi phắn ngay vào trong … trang điểm lại … tới 1 mình được rồi … kéo mấy bà trong quán theo chi thế không biết …
Phòng vệ sinh bệnh viện dù đã cũ … nhưng khá ngăn nắp sạch sẽ … mùi thuốc sát trùng … làm tôi đỡ kinh hơn … xả nước ra ồ ạt … tôi cố sức xoa bóp từng thớ thịt trên mặt để trông … đỡ đù hơn sau một đêm nằm bẹp trên giường … ái … một vết thương bong ra đau nhói …
Quay trở lại..quả nhiên tôi đoán không nhầm … nguyên dàn kiều nữ kéo đến ngồi kín hai bên giường … vừa trông thấy tôi xuất hiện … họ đồng loạt hô vang chào mừng … tôi lâng lâng vì phê … cảm giác như là Ju mông được thần dân ái mộ … tôi nhìn Linh cười thẹn thùng … những vết thương trên mặt làm tôi khá tự ti …
– Trời … mấy bà xích ra cho T nó ngồi chứ…
Bà kiều kéo mấy bà kia đứng dậy cho tôi chui vào đúng vị trí của bệnh nhân …
– Không … mấy chị cứ ngồi đi..em ngồi đây cũng đươc …
– Không được … lại đây nằm xuống … nào … nhanh …
Bà chị thứ 2 đon đã kéo tôi lại …
Ngồi tựa lưng vào thành giường … tôi khá bối rối vì 5 cặp mắt cứ liếc tôi dọc ngang từ đầu tới chân … vẫn dịu dàng ân cần như ngày nào … em nắm tay tôi …
– T khỏe chưa … thấy sao rồi..đau chỗ nào …
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng em đang mặc..chắc em vừa từ trường về …
– Không sao … bình thường … à… L có sao không … hôm qua về … có đau không … sao T không nhớ gì hết …
– Nhớ gì mà nhớ …
Bà Kiều lên tiếng … ngồi xuống đặt tay lên đùi tôi … bà cô vừa bóp vừa nói …
– Hôm qua mới chạy ra… thì thấy T nằm đó một cục rồi … tội chưa … mình mẩy bầm dập máu me tùm lum … làm tui với bà Lan chết điếng luôn … nhỏ Linh nữa … đầu tóc bù xù … mặt mày như ma lem …
– Trời !
Các cô gái sửng sốt trước lời kể của bà Kiều …
– Gì ghê vậy bà … thiệt không … mà làm gì mà đến nỗi vậy Linh …
Linh buồn bã đan từng ngón tay vào tay tôi … em thì thầm …
– Thì do … em..tối qua … chém tụi nó xong … nên lúc mình đi uống nước về.. tụi nó … canh tụi em..đánh …
– Trời ! … Nguyên cái sảnh đó … đánh tụi mày à … trời đất … sao không gọi tụi tao với anh mày ra … đứng để tụi nó đánh à …
– Thì bất ngờ quá … không gọi được..mà khuya nên không có ai thấy nữa …
– Rồi sao tụi bay thoát được … kể nghe coi … sao về nhà được … 1 sảnh vậy nó bay vào đập thì có nước chết chứ sống gì nổi …
Mấy bà cô bức xúc lên khi nghe câu chuyện của em …
– Thì … một mình T … đánh lại hết bọn nó … vừa đánh vừa kéo em chạy … mà do em bị đau nên chạy không được … nên phải chịu trận …
Giọng em nghẹn ngào như khóc … tôi xiết chặt tay em an ủi …
– Trời … bọn chó mất dạy thiệt …
Bà Lan to tiếng … bà kiều vội vã giật tay bà cô lại trước cái nhìn của những người xung quanh …
– Rồi sao không T … bị nó đánh chỗ nào ..đưa mình coi … sao băng bó tùm lum vầy …
– Không sao đâu chị … tại em đập cái bóng đèn nổ nên thủy tinh nó bắn ra mới vậy …
– Trời … gì mà như phim chưởng vậy … mà chỗ nào mà không có ai đến giúp tui bay hả …
Mấy bà kia bình luận thêm …
– Giúp mơi ghe..thời đây thấy đánh lộn lo chạy chưa xong … ai mà giúp …
Linh vội nói ..
– Không phải đâu … có mấy bà lao công … cũng giúp … mà bọn kia nó dữ quá …
Không khí trầm lắng lại … những tiếng thở dài … những ánh mắt cảm thương … bàn tay em … đặt lên vết thương tôi … bao nhiêu đau đớn..dường như tan biến … giá mà không có những người xung quanh … tôi và em..chắc sẽ không ngại ngần gì mà không trao nhau những nụ hôn say đắm … sau cái đêm ấy … khi đứng giữa sự sống và cái chết … chúng tôi … đứng bên nhau … và tranh đấu … để tự quyết định số phận của chính mình … để giờ đây … không còn gì có thể ngăn chúng tôi thuộc về nhau nữa …
…
Tôi gần như bật khóc khi được nhìn thấy căn nhà thân yêu của mình … đã 24 tiếng kể từ khi tôi bước ra khỏi cánh cổng màu thiên thanh kia … đứng trong vườn … ngoái đầu nhìn lại… tôi không thể tin rằng chỉ mới đêm qua thôi … một mình tôi đứng đó … và 5 con thú hung tợn … cùng lao tới … ranh giới sống còn hiển hiện trước mắt … và tôi đã chọn cách chiến đấu … để tồn tại … bỏ lại sau lưng những kí ức kinh hãi 24 tiếng qua sau lưng … tôi bước vào căn nhà … nơi tôi luôn được chào đón và che chở … nơi có ba mẹ và em … nơii khởi nguồn của mọi lẽ sống và niềm tin của tôi trên cuộc đời này …
…
– Xách dùm em cái … làm gì đứng như tượng vậy…
Tiếng con mèo càu nhàu làm tôi giật mình … tội nghiệp … nó đang khệ nệ 1 tay ôm bịch trái cây, sữa của mấy bà cô kia tặng… một tay thì xách túi đồ của tôi …
Đặt hết xuống bàn, tôi kéo nó lại …
– Ê mèo … cô có làm như tôi dặn không đấy …
– Có mà … làm như em nhiều chuyện lắm không bằng …
– Ừhm..vậy thì tốt … đừng nói gì cho cô nghen … cổ mà biết … hỏi này nọ lộ ra chết anh …
– Mệt ông ghê … đa tình vừa thôi … phải chọn 1 đi chứ … cứ quần qua quần lại … không thấy mệt à …
Ngồi phịch xuống ghế … tôi cũng không biết trả lời nó sao … nó làm sao mà hiểu được những đau khổ dằn vặt … những đêm vật vờ lo nghĩ..những ám ảnh mà tôi đã trải qua … làm sao tôi có thể bỏ ai chọn ai khi mà trái tim tôi chỉ có 1 nhưng tình yêu thì chia đều cho cả 2 … 2 người con gái mà từ lâu nay tôi không thể sống thiếu… có đánh tôi chết tôi cũng không thể làm 1 trong hai đau khổ vì bị ruồng bỏ … tôi không làm được …
– Thôi … em nói vậy thôi..chứ nếu em như anh … thì em cũng không biết làm sao đâu …
Mèo bấu vai tôi an ủi … tự nhiên vừa đấm vừa xoa … con quỷ nhỏ … làm buồn thiệt …
Có tiếng bước chân vồn vã của mẹ từ ngoài sân … tôi đẩy con em ra và chạy ra đón mẹ … tôi muốn mẹ an tâm rằng tôi đã khỏe hẳn và sẵn sàng để bước vào kì thi đại học ngày mai … nhưng vừa thấy mặt tôi ló ra … mẹ đã nhăn mày
– Trời … lên kia nghĩ đi … đứng đây làm gi … lên nhanh …
Tôi ôm mẹ lại và cười
– Không sao … cho hun cái coi … đói bụng quá má …
– Trời… sao nãy hỏi ăn gì không mua mà không nói … thôi con lấy trái cây ra ăn tạm đi … mới mua đu đủ với xương mà giờ hầm chắc tối mới ăn được … sao … chờ được không … hay má ra mua tô phở nghen … được không …
– Thôi … không sao … con đi ngủ nghen … chút nấu xong kêu con dậy …
– Đói bụng chịu được không … nãy hỏi ăn gì không nói..
– Hehe không sao … đi ngủ nhen …
– Ừhm … nghỉ đi..chút má kêu … ..
…
Nằm trên chiếc giường thân yêu … không gì tuyệt bằng … thoải mái và phê biết bao … không còn mùi thuốc sát trùng … tiếng rên rỉ than khóc … ống nghe … kim tiêm … máy đo huyết áp … chỉ có những nhịp tic tắc của chiếc đồng hồ … đưa tôi vào giấc ngủ bình yên …
…
Tối …
Một đêm hè mát mẻ … kì thi sinh tử … cách tôi chỉ một giấc ngủ nữa … ôm quyển vở qua phòng con mèo … tối nay ngủ với nó sẵn mai nó kêu dậy sớm luôn … nhưng cái miệng nhiều chuyện của nó làm tôi cả đêm không đọc thêm được chữ nào nữa mà phải liên tục sử dụng những nhục hình trị nó … chính đêm đó … nó làm tôi sởn gai ốc … khi nhắc lại những lời mà tôi và cô đã nói với nhau lúc nằm trong phòng tôi …
– Mày … mày ..ai cho mày rình mò … hả …
– Em đâu rình … tự nhiên … thì vô tình nghe được thôi mà …
– Vô cái đầu cô … đã..nói cho ai nghe chưa … khai mau …
– Chưa … mà nói ai tin … học sinh gì mà … yêu cô giáo … sợ luôn …
– Cấm nghe chưa … ai mà biết … thì cô liệu thân … từ giờ … cấm bép xép chuyện gì liên quan đến anh cho cô..nghe chưa …
– Ừhm … thề … đã làm mà còn sợ người ta biết … mà ông cũng pro … tán sao dính được cô giáo … bái phục bái phục …
– Bái cái búa … cô liệu hồn … chuyện người lớn …
– Nữa … kể nghe đi … em cũng lớn rồi … sao … sao …
– Sao cái gì …
– Thì … làm sao … tán kiểu nào … chỉ em với …
– Mày … điên hả mèo … mày cũng yêu cô giáo à … .
– Hehe… có ông thầy kia cũng dễ thương lắm … mới về trường …
– Ê ê … tao cấm nghen … lo học nghen … không có thầy trò gì hết … mày tha cho ổng đi …
– Ha … tự nhiên … anh yêu cô giáo được … mà cấm em … .
– Không nói nhiều … tao mà nghe ai nói mày yêu đương … tao uýnh chết … nghe chưa …
Những lời nặng nề hù dọa cùa tôi … làm nó bực bội và quay mặt vào tường … lại dỗi hờn vu vơ …
– Thôi … anh lỡ … anh nói vậy thôi … tại anh sợ cô như anh … dở khóc dở cười nè … chứ sung sướng gì đâu …
Thì ra tôi bị lừa … vừa nghe tôi trút nỗi lòng … nó quay phắt lại bấu cổ tôi …
– Sao … khổ lắm hả … kể nghe thử … mà thấy cổ cũng quan tâm đến anh mà … khổ gì … nói nghe …
– Đó đó… con mắt sáng rỡ … nhiều chuyện thấy ớn …
– Thôi… kể đi … để em rút kinh nghiệm …
– Trời … vậy thôi khỏi …
– Hehe giỡn mà … lo học thôi..chứ ai dám yêu lung tung như anh … kể nghe đi … đi … cổ có đồng ý yêu anh không … có không..
– Thì … chưa nói … nhưng mà chắc là đồng ý …
– Trời … đồng ý hả … rồi … hai người … có hẹn hò … không …
– Có … cũng mấy lần … mà cũng thập thò … lén lút không hà …
– Hehe gì dzui dữ … tội ghệ … mà … đã … kiss chưa …
– Cái gì? kít gì … gì kít
– Sặc … kiss là … hun đó …
– Hun thì kêu hun … kit với ket …
– Thì … hun … mà hun chưa …
– Rồi … mấy lần …
– Trời … thôi xong rồi …
– Ơ … xong gì … cô nói gì nghe ghê vậy … .
– Thì cổ yêu anh rồi chứ sao nữa … ngố ! ..
– Sao biết !
– Sặc … có ai điên đi hun người không yêu … trừ khi ông ép cổ … hehe … mà chắc không có đâu hé …
– Ừhm … chắc vậy …
– Mà … cảm giác sao … sặc … nghĩ cũng kinh thiệt … nhìn mặt anh với cổ hiền khô … lại học sinh với cô giáo … ai ngờ … lại hun nhau … quá ác … ác thiệt … kinh dị mỹ … khủng long …
Nhìn cái mặt nghiêm trọng của nó..tôi lại mắc cười
– Thôi má … hun thì hun chứ gì mà ác … chừng sau cô yêu ai cũng vậy thôi …
– Hehe dụ dỗ em yêu đương nhen … mét má …
– Ớ ớ ớ … con này láo … phải đập …
Tôi vừa chụp đươc cái gối lên thì …
” Binh !!! ”
Một cú đập làm tôi choáng váng mặt mày … ôm cổ … tôi gục xuống … nằm im …
– Ơ … ơ … anh hai … sao … vậy … em lỡ … sao không …
Nó áp mặt lại gần kéo tôi dậy … ăn thịt lừa nè em … nhanh như cắt … tôi ôm nó vật xuống … bóp cổ … chết đi cưng …
…
Đọc phần 62 tại đây : phần 62