Câu chuyện đầu tiên đã xảy ra 8 năm. Dù 8 năm là một thời gian không dài nhưng nó đủ để làm thay đổi cả một con người.
Bước xuống xe buýt, tôi gọi ngay chiếc xe ôm đi thẳng về phòng Dung, người mà tôi vẫn gọi, vẫn nghĩ, vẫn xem là “vợ yêu”. Trên đường về, tôi không quên ghé mua 21 chiếc hoa hồng tặng em, và 1 đôi kẹp tóc, vài thứ đồ trang điểm cho nàng, vài món quà lưu niệm từ thành phố biển Vũng Tàu. Đoạn đường chỉ 2km từ bến xe buýt về đến phòng em sao hôm nay như dài hơn. Cũng phải thôi vì đã hơn 10 ngày rồi không gặp nhau, nỗi nhớ và cả niềm vui mà thấy mình như nhảy chân sáo về nhà để được gặp Dung. Tôi hình dung ra đôi mắt to tròn và ngạc nhiên của em khi tôi về sớm hơn kế hoạch. Rồi chúng tôi sẽ có những bữa cơm vui vẻ, những nụ cười, những chiếc hôn hạnh phúc bên nhau.
Cuối tuần này là thứ 7, tôi phải về làm bài kiểm tra một môn chuyên ngành kinh tế mà tôi đang theo học văn bằng 2. Mấy hôm nay, vừa theo dõi công trình, vừa ôn bài, vừa nhớ em mà không chịu được. Thứ 6 rồi, công việc của tôi cũng đã hoàn tất nên tôi được về sớm… Tôi không về phòng mình mà đến thẳng chỗ em. Tôi muốn em là người đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi muốn được hôn lên nụ cười đang nở trên đôi môi đỏ thắm.
Về đến phòng em, 5 giờ chiều rồi mà nàng vẫn chưa về. Hôm nay là thứ 6, theo lịch tôi biết thì nàng tan học lúc 3h 50 cơ. Chắc lại là lại bận tám hay đi quà vặt với bạn ở nơi nào đây. Nghĩ thầm, và tự nghĩ một mình: “Đợi chờ là hạnh phúc”. Tôi muốn nàng bất ngờ với sự có mặt của tôi. Bước qua quán cà phê đối diện, gọi một ly cà phê không đường theo sở thích. Từng giọt cà phê đắng nhưng trong lòng thì lâng lâng mật ngọt niềm hạnh phúc và nhớ thương. Nhìn đồng hồ, 5h 30 rồi 6 h trôi qua, rồi 6 h 10… Dung của tôi đã về, nhưng hôm nay không phải là chiếc Wave S quen thuộc, mà Dung đang ngồi trên chiếc xe Airblade của gã nào đó. Tên này có vẻ quen quen. A, ra hắn là thằng Tuấn – hơn tôi 2 tuổi – người mà nàng đã giới thiệu với tôi là anh kết nghĩa.
Tôi, hắn và Dung đã từng uống cà phê cùng nhau 1 lần. Tôi không quên hắn bởi ấn tượng đầu tiên về hắn là một kẻ thích chải chuốt, đầu tóc láng mượt, mày râu nhẵn nhụi và cái cách nói chuyện có gì đó đểu đểu… Tôi miên mang trong dòng suy nghĩ, hay là nàng hư xe và nhớ hắn chở về dùm, không vội vàng, tôi quan sát từ bên kia đường. Nhưng không, họ không giống anh em, tình tứ và vui vẻ thế cơ mà. Chiếc xe hắn dắt vào trong phòng, chiếc đèn được bật lên và cánh cửa đã được đóng lại…
Sự thật là thế này sao? Có phải mình đang mơ. Tôi nắm chặt bàn tay. Không, mọi thứ vẫn đang là thật, thật đến nỗi phũ phàng và có thể khiến người ta phát khóc. Khóe mắt cay cay, bao tháng ngày yêu nhau, bao hứa hẹn đã đi vào dĩ vãng. Đó có phải là người bao tháng ngày đã in trong tim này là một người vợ? Trong căn phòng đấy, họ đang làm gì. Tôi chỉ dám mong sao họ mở cửa ra và hắn ra về… nhưng không…
15 phút trôi qua, rồi ánh đèn vụt tắt. Bài hát mà tôi thích nhất: “I lay my love on you” đâu đó lại vang lên. Rõ là từ phòng nàng phát ra. 1 năm chia sẽ cùng nhau những hạnh phúc riêng tư, tôi hiểu nàng thích gì trong những lúc như thế. Phải chăng đây chỉ là một giấc mơ. Tôi ước nó là mơ, nhưng đây là thật. Tôi nghiến chặt môi, con tim uất nghẹn, tôi muốn lao đến đập tan cánh cửa đó, tôi muốn cho họ biết tôi đang hiện diện ở nơi đây. Tôi muốn vạch trần bộ mặt 2 kẻ giả dối kia. Nhưng không, tôi còn yêu Dung lắm. Cuộc đời tôi không biết thế nào khi sẽ không còn em. Bao giấc mơ dang dở, căn nhà hành phúc đã hình thành trong tim, bây giờ chỉ còn là vỡ vụn. Hình như cái kẻ mềm yếu trong tôi đang khóc. Tôi hận mình, hận cuộc đời, tôi hận em và hận cho tình đời đen bạc.
Chính trong căn phòng đó, tôi và em đã bao lần trao những nụ hôn, trao nhau bao yêu thương nồng thắm, bao cảm giác đê mê giờ chỉ còn trái đắng. Họ đã làm gì trên chiếc giường ấy, trên đôi gối có thêu hình rồng phượng… Họ che lấp cái âm thanh khoái lạc của mình bằng bài hát tôi yêu và chính trong căn phòng mà tôi đã thuê để nàng yên tâm ăn học… Trời ơi… Hơn 1 năm yêu nhau, tôi đã yêu như chưa từng được yêu. Tôi đi làm không ngại gì vất vả để không bao giờ em phải vất vả về vật chất. Tôi đã thương yêu em và chăm sóc em như chính bản thân tôi, vậy mà Dung lại dối lừa tôi như một thằng ngu ngốc. Buồn vì sắp mất đi một người lừa dối mình, buồn vì ta yếu đuối, buồn vì đã bao lần dại khờ đến giờ này vẫn còn khờ dại…
Em thì tôi còn yêu lắm. Tôi sợ rằng nếu tôi làm to chuyện này lên thì chúng tôi chỉ còn đường chia tay. Tôi không biết mình có thể tha thứ cho Dung không, và tôi cũng không biết có yêu tôi không hay chỉ đến với tôi để khỏa lấp cái khoảng trống trong lòng và cả cái khoảng trống vật chất. Mọi thứ quá bất ngờ, tôi không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Vậy ra hơn 1 năm qua, người tôi yêu là một con người giả trá do chính em tạo ra. Còn giờ đây mới là con người thật của em, trơ tráo và xảo nguyệt.
Tôi cầm điện thoại và gọi cho em. Từng tiếng chuông ngân dài trong vô tận. Thời gian trôi đi trong nỗi đau oằn nặng. Rồi nàng cũng bắt máy:
“Em nghe nè anh”
“Anh nhớ em quá!”
“Hay là đang đi chơi với cô nào đó, em không tin” Cái giọng nũng nịu mà tôi vẫn thường nghe nhưng hôm nay nó lại làm tôi đau đớn.
“Em đang làm gì đó?”
“Em đang làm báo cáo với bạn, tối anh gọi cho em há! Ực…ực”.
“Ừh,…” Tôi tắt máy.
Trong lòng nặng nề, tôi thấy mình sắp điên lên được. Không thể để cho thằng kia vui thế được. Mẹ, nó dám lừa mình, anh em kết nghĩa sao, tao cho mày biết tay. Nghĩ là làm. Tôi gọi ngay cho thằng em. Nói cho đúng nó là nhóc đồng hương được tui dìu dắt, ở cùng phòng tôi và nó nể tui lắm.
“Alo, Thanh hả, mày đem cho tao mượn cái xe của mày, đem ra chỗ cầu Tân Thuận, tao đang ở đó, nhanh lên”
“Sao không lấy xe của anh?” Nó hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, tao bực mình rồi đó. Àh, lấy cho tao cái áo thun đen luôn”. Thằng nhỏ tiu nghỉu…
Đôi mắt tôi vẫn nhìn vào cánh cửa đó, bao nhiêu thù hận, lẫn yêu đường và tiếc nuối hòa vào. Cuộc đời ta thật… Dòng suy nghĩ bị thằng nhóc Thanh cắt ngang, miệng lại hỏi lung tung gì đó. Tôi không nói gì, nhìn nó… Thấy mặt có vẻ bất thường của tôi, nó im hẳn. Lấy cái áo thun mặc vào. Xong, tôi bảo nó đem ba lô, hoa hồng, quà lung tung về. Thằng nhỏ lại định hỏi, tôi gắt gỏng:
“Về đi”
“Dạ”. Thằng nhỏ về. Mặt nó nói hiện lên vẻ ngạc nhiên. Hôm nay sao thằng anh hiền hòa của nó lại thế này…
Tôi vẫn ngồi đó, đợi cái thằng Tuấn kia. 9 h, nó vẫn chưa ra, 10 giờ, vẫn chưa ra, mà quán thì đóng cửa. Tôi ra góc đường nhìn vào đợi nó. Mẹ, trời cũng ghét người, cơn mưa ào xuống, mưa xối xả. Tôi trùm cái áo mưa vào, dáng điệu thật là thê thảm, trông như một ông honda ôm vậy. Tôi không nghĩ một ngày mình lại rơi vào cái tình cảnh này, trong cơn mưa mà lòng trăm mối… 11 h 30, từ phòng em, ánh đèn bật lên. 15 phút sau hắn mở dắt xe ra sau một tối no nê chè chén. Trời vẫn còn mưa lác đác, hắn mặc áo mưa vào và em không quên ra tận cửa tiễn hắn về. Trông họ hạnh phúc quá… Sau cơn nổi nóng, bây giờ tôi tỉnh táo hơn lúc nào hết, và nhẫn tâm hơn lúc nào hết. Hắn phóng xe, tôi cũng phóng theo. Đường đêm thật vắng vẻ, chỉ có mấy thằng choai choai, mấy thằng phá đám, còn tôi thì sắp làm chuyện mờ ám. Đến gần đoạn Sky Garden trên đường Nguyễn Văn Linh, tôi vượt xe qua đầu xe hắn và rẽ phải. Hắn thắng xe rất nhanh, lảo đảo suýt ngã vào trong lề, miệng chửi:
“ ĐM mày chạy xe vậy hả?”
Không nói lời nào, tôi đá chống trước đầu xe hắn, bước xuống xe, tung cho hắn 2 đấm như trời giáng. Một cú đấm móc vào cằm, một cú đấm thẳng vào mũi. Hắn ngã xuống như con lợn vừa bị chọc tiết, tôi bồi thêm một cú đá vào bộ hạ, hắn rống lên một tiếng…
Rất nhanh, tôi phóng xe đi thẳng.
Đêm ấy, tôi không biết phải đi đâu. Bao nỗi cô đơn hiện về trong niềm phẫn uất. Tôi thuê một phòng nghĩ nhỏ ven đường. Nhìn lại chiếc điện thoại, tin nhắn của nàng nhắn lúc 12 h: “Em nhớ anh lắm. Sao giờ mà anh không gọi cho vợ. Vợ giận anh rồi. Khi nào anh về…” Đại loại tin nhắn là như vậy. Cũng những tin nhắn này bao lần làm tôi hạnh phúc nhưng sao hôm nay nó lại là một vết dao cứa vào tim. Đúng là giả dối, sự giả dối không bao giờ mà tôi có thể nhìn ra trong một con người mà tôi hằng yêu thương và từng mơ ước lấy làm vợ. Tôi đã lãng phí 1 năm, cả thời gian và tiền bạc, vậy mà…
Bài học về sự cả tin thì không bao giờ cũ. Tôi đã nhận ra mình phải tin vào chính mình, và không nên quá tin vào ai cả. Còn với con gái, lời nói và suy nghĩ thật trong lòng họ là một khoảng cách rất xa. Hãy nhìn vào đôi mắt nhắm và vòng tay vô thức khi họ đang ngủ, đừng bao giờ tin vào ánh mắt trao bằng lí trí. Chỉ có những người con gái chung thủy chứ không bao giờ có những đứa con gái thật thà.
Tôi thấy mình cũng không đúng khi ra tay với thằng Tuấn. Nhưng không phải là nó không có lỗi. Cách nay 3 tháng thôi, thì hắn cũng đã gặp tôi và Dung, và xưng mình là anh kết nghĩa. Tất cả chỉ là giả dối. Kệ hắn, nhưng tôi cũng hơi lo. Không biết hắn có sao không nhưng rõ là lúc đó tôi ra tay không phải là nhẹ. Tôi thấy hơi nhục nhã vì mình vừa làm một việc như chơi xấu sau lưng người khác. Nhưng cũng cảm thấy nhẹ trong lòng vì đã cho hắn một bài học về cuộc sống, bài học về sự giả dối và cả tính hung hăng. Người bất nhân thì ta bất nghĩa, 2 cú đấm là kết quả của hận thù, cú đá vào bộ hạ là kết tinh của bao giờ ghen tức, cú đá làm cho hắn không biết khi nào hắn mới có thể mây mưa trên chiếc giường của tôi nữa. Dù đã cho hắn một trận nhưng trong người không thấy dễ chịu tí nào. Bao nhiêu suy nghĩ, bao dằn xé trong lòng cứ trôi đi. Đêm nay dài như trong vô tận… tôi thiếp đi trong nỗi đau vời vợi…
6 giờ sáng, tiếng điện thoại của thằng nhóc Thanh làm tôi tỉnh giấc. Giấc ngủ ngắn ngủi sau một ngày mệt mỏi và bao biến cố làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi vào tắm cho mát, tắm để gột rữa nỗi phiền muộn trong lòng, tắm để vơi đi con tim đang oằn nặng. Lại li cà phê, nhưng hôm nay đắng chát lạ thường, tôi gọi mấy điếu thuốc lá. Do hút không quen nên tôi không cảm thấy thanh thản mà lại thấy đầu óc quay cuông. Tôi chưa từng hút thuốc, và tôi cũng không muốn hút. Vì cái tình yêu không xứng đáng này mà tôi lại hành hạ bản thân hay sao? Có đáng không? Tôi phải sống vì tôi, không thể vì cái Dung mà tôi không còn tôn trọng nữa…
Tiếng điện thoại vang lên. Lại là cái Dung.
“Chừng nào anh về?”
“Chiều anh về, tối anh còn đi vào trường làm kiểm tra nữa!” Tôi lấy hết bình tĩnh để trả lời với Dung.
“Nhớ mua quà cho vợ nhé! Vợ nhớ anh lắm!”
“Anh mua rồi vợ à! Vợ nhớ ăn sáng rồi vào lớp nhé! Cắn vợ miếng”
Cũng không biết sao lúc này tôi lại nói được những lời đó. Tôi đã trở thành một kẻ khác, không còn là tôi của mọi ngày. Lừa đảo là điều mà tôi ghét nhất, vậy mà hôm nay… Không ai là không có cái xấu, nó luôn hiện hữu trong mỗi con người, và bây giờ là lúc “phần con” đang nổi loạn.
Hôm nay thứ 7, những quán cà phê đông hơn. Mọi người gặp nhau và cười nói vui vẻ, chỉ có tôi, ở một nơi góc vắng buồn bã cho chính mình. Suy nghĩ về những gì đã trải qua, tôi nhận ra rằng đó một sai lầm từ lúc đầu, sai lầm từ sự cả tin và ngây ngô.
Khoảng 1 năm rưỡi trước, tôi và em bắt đầu tình yêu với bao nhiêu niềm tin và hi vọng. Em xinh, nước da trắng ngầng, đôi môi hồng và nụ cười như thiên thần. Lúc đó tôi cũng vừa ra trường được vài tháng. Công việc bộn bề, và phải lo đi học thêm văn bằng 2 nữa nên không có nhiều thời gian nhưng không tôi luôn cố gắn để được bên em. Tôi hạnh phúc vì có em. Có lẽ cái vẽ đẹp của em làm tôi mệ muội, tôi yêu mà không quan tâm nhiều đến những thứ khác…
Cũng một năm trước, vào đêm trung thu đã xóa đi mọi khoảng cách của tôi dành cho em. Có lẽ đó là một kĩ niệm mà tôi không bao giờ quên được, và nó cũng làm cho tôi bao đêm qua vẫn còn đau nhói.
…
Đêm đó là lần đầy tiên tôi được đón trung thu cùng Dung. Đi làm về, tôi vội vàng thay một bộ quần áo thật đẹp sang phòng em. Tôi háo hức và cả hạnh phúc. Hôm nay em thật đẹp. Chiếc đầm màu hồng, đôi guốc cao làm em nỗi bật giữa phố thành nhộn nhịp. Chúng tôi cùng nhau dạo qua mọi con đường thành phố, giữa phố thị nơi tình yêu chúng tôi chấp cánh. Em vui và hạnh phúc bên tôi. Từ lúc chúng tôi yêu nhau đến giờ, lúc nào buồn vui, chúng tôi đều cùng nhau lướt trên những con đường này.
Em ngồi phía sau tôi, đôi vòng tay ôm chặt và đôi gò bồng đảo áp sáp vào lưng. Cả người tôi nóng rang. Dừng lại bên bờ hồ Bán Nguyệt, chúng tôi trao nhau những nụ hôn thắm thiết. Chúng tôi muốn hòa và nhau, là của nhau, và không còn một biên giới nào cả.
“Đi theo anh Dung nhé” Tôi nói.
Em không trả lời và ôm tôi thật chặt.
Tôi biết bây giờ đã là thời gian thích hợp… Tôi muốn em là của riêng tôi, và sẽ mãi mãi là của riêng tôi…
Tôi chọn một khách sạn đẹp, nơi mà chúng tôi sẽ là của nhau. Dưới ánh đèn màu lung linh, em xinh hơn bất kì ai trên thế gian này. Chúng tôi lao vào nhau, hôn ngấu nghiến, từng mảnh vải trên thân người được bóc ra, chúng tôi là 2 kẻ trần trụi quấn lấy nhau. Bầu ngực em không to, nhưng đầy đặn và đầu ti nhỏ và hồng. Tôi hôn nó, cả nâng niu và đam mê. Rồi cũng đến vùng tam giác, từng dòng nước ướt nhẹp như khiêu gợi và chờ đón. Lúc đó, tôi cũng đã 23 tuổi, cũng không phải là lần đầu tiên nhưng cái cảm giác hồi hộp và âu lo thật khó tả.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng cũng không thể cảm giác bối rối. Thật là không dễ dàng như mình vẫn nghĩ. Cuối cùng thì tôi cũng tìm chính xác được vị trí của cô bé thiên thần ấy. Thằng bé cương hết mức của tôi dễ dàng chui vào mà không gặp trở ngại nào. Trong lúc đó, thật lòng là cũng thoáng buồn. Tôi biết mình không phải là người đầu tiên của em. Tôi hiểu rằng mình không có quyền quy kết gì cho cái quá khứ của em. Tôi chỉ muốn biết rằng bây giờ, nơi này em là của tôi, và tôi sẽ là người cuối cùng của em.
Cái cảm giác ấm và chật chội, cộng với ẩm ướt thật là khó tả. Em ôm chặt tôi, và chúng tôi hôn nhau ngấu nghiến. Tôi bắt đầu nhấp nhẹ, cảm giác mỗi lúc một tăng lên. Tôi nhấp vội vã và bắn vào trong người em. Thật sự lúc đó, tôi biết rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ. Lần đầu tiên thật tệ. Em nhìn tôi và nụ hôn trìu mến. Nói chuyện được một lúc, chúng tôi vào nhà vệ sinh. Nhanh thật, ham muốn lại trào lên. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi hôn lên khắp người em, hôn lên bầu ngực căng tròn, đôi mông mềm mại và tay không ngừng kích thích cô bé đang rỉ nước. Tôi cũng muốn hôn vào cô bé mà mình mới bắn vào lúc nãy, nên hơi sợ sợ, chỉ dám hôn ở vùng rìa và vùng lông thôi.
Thằng nhỏ của tôi lại căng cứng. Lần này thì từ tốn và kinh nghiệm hơn rồi, tôi từ từ cho nó vào. Lại cái cảm giác nóng ấm và chật chội như thúc ép.
“Không thể vội vã được”, tôi tự dặn mình. Em thì đôi mắt nhắm nghiền và chờ đợi. Từng cú nhấp của tôi thì nhẹ nhàng, nhưng nó đủ mang lại cho em rất nhiều cảm giác. Em bắt đầu rên lên, tiếng rên càng lúc một to như ngây dại. Bất chợt, em bảo anh tắt đèn hết đi. Khuôn mặt trong ngượng ngùng và ham muốn thật đáng yêu. Giờ trong bóng tối đêm nay, chúng tôi đã hòa vào nhau. Nước của em ra ngày càng lúc càng nhiều, có thể ướt cả tấm ga, mà vì trời tối nên tôi cũng không nhìn thấy được. Tôi chỉ chắc rằng cô bé của nàng ngày càng lúc càng ôm thằng bé của tôi nhiều hơn, sướng không chịu được.
Em thì ôm vào vai tôi, tiếng rên càng lúc càng vang, đôi bàn tay thì bấm thật mạnh vào lưng tôi đau điếng. Tôi hiểu rằng hơn lúc nào hết em cần tôi, và chúng tôi dành cho nhau những cảm xúc và bao dấu yêu. Cái cảm giác buồn ở sống lựng lại đến. Tôi chậm lại và ngừng lại hẳn. Nhưng cảm giác lại càng tăng. Tôi sợ nếu tiếp tục để trong đó, mình sẽ lại xuất ra. Tôi cho thằng bé ra khỏi hang động, còn đôi mông em thì hẫy hẫy lên như chờ đón và hờn giận. Tôi lại hôn em, và nút ngấu nghiến bầu ngực, đôi bàn tay xoa bóp bờ mông mềnh mại.
Lần đầu tiên, cái gì cũng mới cả, cái cảm giác hân hoan và đê mê không có gì diễn ta được. Tí thì cái cảm giác buồn xuất tinh cũng giảm hẳn, gác chân em lên vai, tôi quỳ gối. Tư thế này khiến thằng bé tôi vào sâu hết cỡ, và cái cảm giác thật là sung sướng. Tôi nhịp nhanh và càng mạnh hơn. Tiếng va vào của da thịt, tiếng ọt ẹp của thằng bé trong hang động, tiếng rên của em hòa lẫn tạo thành thứ âm thanh gợi tình hỗn tạp. Em lại cấu mạnh vào lưng, nhưng không hề gì, tôi sẽ cho em tất cả những gì mà em có. Không có gì tồn tại xung quanh nữa, chỉ có tôi và em trong đam mệ nhục dục.
Cái con chim bé nhỏ của em ngày càng lúc càng co thắt thằng bé chặt, nó như nút mạnh, em cong người lên trong vô định, đầu ngưởng lên tìm bờ môi tôi. Hai con người như nút mạnh vào nhau, tôi nhấp càng lúc càng mạnh, nhấp như điên và bắn tất cả vào trong em. Một cảm giác sướng khoái trùm lên cả căng phòng, em và tôi đều mồ hôi lấm tấm. Tôi sờ xuống mông em, nước đã ước nhẹp một khoảng lớn. Chúng tôi hôn nhau, những nụ hôn hiền hòa sau giây phút ân ái. Cái cảm giác nóng ran đã không còn. Bây giờ chỉ còn hơi thở của hạnh phúc, của ước mơ, của 2 con người muốn bên nhau mãi mãi. Chúng tôi lại vào nhà vệ sịnh, 2 đứa đã có một đêm ngủ thật ngon với nụ cười đầm ấm.
…
Đó chỉ là ngày xưa. Ngày xưa đã trôi theo những dòng ký ức. Còn bây giờ chỉ còn là nỗi trống vắng ở trong lòng. Đã không còn em bên cạnh tôi nữa. Phải chăng ta đã quá dại khờ. Ta đã sai từ đầu. Sự thật là đúng như thế. Con người nhìn thấy rõ sai lầm của mình nhất khi đến trên nỗi đau của thất bại. Tôi yêu em, nhưng vì tôn trọng nên tôi chưa bao giờ gặng hỏi về quá khứ. Trong tôi, quá khứ không có lỗi. Không ai có quyền đặt cho mình cái quyền tha thứ cho cái quá khứ của người khác, mà hãy yêu con người hiện tại. Ai đó cũng đã nói rằng không thể dựa vào cái màn trinh sinh học kia mà đánh giá một người con gái. Và ai đó cũng đã nói không bao giờ chấp nhận một người con gái thất tiết. Mỗi người đều đúng với lý lẻ của họ theo logic của “Thầy bói xem voi”. Cũng như tôi, tôi đã không sai khi vẫn yêu em dù biết em không còn trong trắng, nhưng sai lầm là ở chỗ cả tin và không tìm ra những khoảng tối trong khoảng sáng của một tâm hồn. Bây giờ nghĩ gì thì mọi thứ cũng đã quá muộn.
Là một thằng đàn ông, không thể để hờn giận che mờ đi lý trí, cũng không thể để tình cảm biến thành một kẻ mù. Đối diện với sự thật không phải là sự lựa chọn tồi. Mình phải là mình. Không thể để Dung nhìn mình như một kẻ nhu nhược và yếu đuối. Cũng không thể hành hạ mình như một tên ngốc không ra gì. Đời đâu chỉ có mình em. Nếu như không còn ai yêu ta nữa thì có gì là không tốt? Tôi và em xem như ta không hợp nhau, hãy xem lí do chia tay này như muôn vàn lí do chia tay khác.
Nghĩ được như thế, đã thấy lòng thanh thản hơn nhiều và thấy trong bụng cồn cào vì đói. Tôi ghé vào một quán cơm tấm. Ôi đĩa cơm tấm này cũng giống như bao lần tôi ăn cùng Dung, đây là món em thích, nhưng hôm nay… Nước mắt ở đâu lăn dài trên khuôn mặt. Một cô gái bàn bên nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và thông cảm. Giấu đi những giọt nước mắt của mình trong một chiếc khăn giấy. Tôi quyết tâm làm một thằng đàn ông đúng nghĩa.
Trở về nhà nghỉ, trong trạng thái mệt mỏi cả tinh thần và thể xác. Tôi nằm đó lại nghe bài “ I lay my love on you” nhưng còn ai đâu để mà tôi yêu nữa. Rồi lại bài: “Tonight I wanna cry” du dương đưa tôi vào giấc ngủ. Mọi chuyện như mới hôm qua, tôi gặp lại Dung trong giấc mơ với nụ hôn nồng thắm. Giật mình thức giấc, 4 bức tường lại gọi về nỗi cô đơn. Tất cả sẽ chấm dứt, tất cả chỉ là một giấc mơ…
Chiều đến, tôi về phòng. Dù ăn mặc chỉnh chu, nhưng không giấu được khuôn mặt buồn không ẩn số. Cố gắng lấy lại nụ cười và sự tươi tỉnh với thằng nhóc Thanh. Tôi thầm cảm ơn vì sự có mặt của nó, ước gì tôi cũng có thể vô tư và ngốc nghếch như nó. Tôi cũng không quên mang theo mấy món quà tôi mua cho em cho vào ba lô. “Hãy hành xử như một người đàn ông”. Tôi tự nhủ. Nhưng nhìn những bông hồng ngày hôm qua héo rủ, lòng lại buồn trong vô tận. Tình yêu của tôi cũng như những đóa hồng này, đẹp hôm qua để hôm nay trở thành thứ mà người ta vứt bỏ.
Đường phố hôm nay vẫn nhộn nhịp. Bao con người hối hả trở về nhà sau một tuần làm việc. Còn riêng tôi, tôi đang lạc nhịp giữa cuộc đời. Vào lớp, và làm xong bài kiểm tra. Tôi bước ra thì Dung đã chờ tôi ở cổng. Nụ cười vẫn nở trên môi em. Hôm nay em mặc chiếc áo màu trắng tinh khôi, chiếc thắt lưng bằng vải cách điệu trong trẻ trung và quý phái. Nhưng hôm nay, vẫn với đôi mắt của mình tôi thấy mọi thứ đều bị bóp méo. Em đâu là của riêng tôi, em thuộc về nơi của bao lời dối trả, của phản bội và của những đam mê. Chiếc áo trắng kia vẫn đẹp, nhưng nó không thể mang đến một ánh nhìn trong sáng mà chỉ là một màu đen thăm thẳm. Bao suy nghĩ chợt đến, bao nỗi buồn, nhưng tôi cũng cố vui, cố để tự nhiên, cố nở nụ cười hạnh phúc. Em có biết tôi đang đau. Giờ tôi cũng như em, mang vỏ bọc giả dối.
“Hôm nay em nấu cơm cho chồng đó, em chờ chồng lâu rồi”. Đôi mắt em ánh lên dưới anh đèn, nụ cười như vui hớn hở. Còn tôi thì thấy đó là sự giả trá.
Những món quà trao cho em, một bữa cơm trong nhạt nhẽo trôi qua trong sự cố gắn của tôi. Cũng cố trao em như những nụ hôn, nhưng hôm nay một cái cảm giác ghê sợ gì lan cả tâm hồn. Khi con người ta đã không còn tin yêu nhau nữa thì âu yếm chỉ là sự nhàm chán. Hình như em cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Còn em, nếu như tôi không thấy được cái cảnh hôm qua, chắc là mãi mãi tôi sẽ bị em lừa dối.
Em vào nhà rửa chén. Tôi ngồi trên chiếc giường và cố tìm ra cái bằng chứng hôm qua. Nhìn quanh khắp nhà, tôi để ý ngay đến cái sọt rác gần chỗ ra vào nhà vệ sinh. Bỏ rác vào, tôi cố tình làm ngã nó, mọi thứ văng ra lung tung và những chiếc BCS cũng rõ mồn một trước mắt làm tôi đau nhói. Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng thấy mình không thể đứng vững vào lúc này. Khuôn mặt em biến sắt, thái độ lúng túng. Chắc là em sẽ lại biện minh, nhưng cần gì phải nghe những lời nói dối thô thiển ấy. Nếu như em thừa nhận thì đã sao? Tôi muốn tát em một cái để vơi đi bao hờn giận. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể làm thế với một người đầu tay ấp gối của mình. Có lẽ tôi đã sai khi quá chú tâm vào công việc để em với nỗi trống vắng, và biết đâu cái bản năng trỗi lên… Tôi không tin em đến với tôi chỉ là lừa dối…
Tôi ra về. Bánh xe lăn đi trên con đường cùng một kẻ đang khóc. Xung quanh, bao con người ôm nhau hạnh phúc. Ở trong những đôi tình nhân ấy, có bao nhiêu kẻ yêu nhau thật lòng, có bao nhiêu kẻ giống như tôi? Ôi nhân tình thế thái. Ôi tình yêu của tôi… Nhưng trong thất bại lại có cái hay. Tôi cảm ơn chiều thứ 6 dẫn đường hôm đó đã cho tôi nhìn thấy được những gì mà tôi cần thấy. Nếu không, cũng không biết em sẽ gian dối tôi đến bao giờ. Và biết đâu tôi đã phải lấy con người này làm vợ… Tôi không thể quên được nỗi nhục này. Mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: truyensex18.com
Những ngày tiếp theo đối với tôi thật là buồn bã. Từng kĩ niệm vẫn ở bên tôi dù không còn em nữa, dù biết mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về nhau nữa, tôi sẽ không còn trông mong về ngày hạnh phúc của em và tôi. Em sẽ là khoảng trời riêng mà tôi không đặt tên ở trong con tim. Sau này, tôi cũng tìm hiểu được rằng Tuấn là người yêu đầu tiên của em, cũng là kẻ mà em đã trọn trao cả đời con gái.
Sau này, khi đã bình tâm lại, tôi và em lại nói chuyện với nhau như những còn người đã đi qua đời nhau. Em thừa nhận những lỗi lầm và cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Dù không còn yêu hắn, nhưng em vẫn không thể quên. Và khi những ngày tôi xa nhà, họ lại có cơ hội, và hắn trở thành kẻ lấp đi cái mong muốn tầm thường ấy. Cũng không biết điều em nói có thật hay không, nó không còn quan trọng nữa nhưng đến bây giờ tôi vẫn suy nghĩ thật nhiều. “Tình cũ không rủ cũng đến”. Tôi chắc rằng trong anh em chúng ta ở đây, cũng rất nhiều người đã phải trải qua cái cảm giác đó. Thông cảm với quá khứ là một điều nên làm, nhưng hãy cảm nhận tình yêu của nguời phụ nữ bằng cả trái tim. Tôi hi vọng những câu ngắn gọn kia có thể mang đến thông điệp rõ ràng cho các bạn. Còn đối với tôi, đó là bài học mà sẽ không bao giờ quên được.
Trở lại với khoảng trời riêng của mình, tôi lại lao vào học tập và làm việc. Có như vậy tôi mới không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đáng quên và phải quên. Trong công ty, tôi hay trò chuyện với chị phó phòng kế toán – tên Hồng, người Phú Yên, hơn tôi 5 tuổi. Tôi và Hồng thường tám chuyện với nhau bằng Skype – trong công ty không được xài facebook, đó là quy định. Theo cách nhìn của mọi người thì Hồng là một người khó gần, khó tính và hay gắt gỏng. Còn với tôi, trong Hồng có một nỗi buồn, hay một tâm sự gì đó, và kể cả sự gắt gỏng nào đó thì cũng chỉ là trong công việc thôi. Cũng chẳng biêt tự bao giờ, chúng tôi thường ngày hay nói chuyện với nhau và rất hợp. Chị trông cũng rất xinh, nước da bánh mật, cười rất có duyên dù hơi thấp tí. Nhưng điều ngạc nhiên nhất mà tôi biết là Hồng vẫn đang cô đơn.
Tối hôm ấy là đám cưới của lão trưởng phòng nhân sự. Mịa, nghĩ thấy cũng buồn và bực. Trước giờ mình không thích lão này, lại phải tốn tiền, rồi lại đi một mình thấy chán chán. Nhắn tin lên cho Hồng:
“Tối nay chị có đi đám cưới không?”
“Có chứ, chi vậy?” Hồng hỏi lại.
“Chị đi cùng ai? Em định đi ké chị, đi một mình chán”
“Ừh, vậy 6h 30 qua chỗ chị nhé…”
Hôm ấy đi làm về, tắm rửa xong, diện bộ quần áo là phóng qua nhà Hồng. Từ cầu vượt An Sương – tôi đã chuyển chỗ ở, không còn ở quận 7 nữa – ra đến ga Bình Triệu đuối hết cả người. Hôm nay Hồng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay có điểm viền trên cổ, bỏ vào quần. Trông lạ hơn mọi ngày. Tôi buột miệng: “ Hôm nay trông chị xinh quá nhỉ!” Một nụ cười rạng rỡ, một cái véo vào lưng, chắc có lẽ đang vui đây mà, đúng là con gái…
Tôi thì không uống được nhiều rượu. Thú thật là như thế, đến bây giờ vẫn như thế. Mà hôm nay thì đầy đủ bạn bè, xếp trong công ty, dù muốn hay không thì cũng uống nhiều hơn thường ngày. Dù không thích thì bia rượu đi đâu cũng gặp, lát nữa không biết sao về được đây…
Tàn tiệc, đèo Hồng phía sau lưng. Tôi ít nói chuyện hơn và chạy xe chậm như rùa bò. Mắt thì hay liếc nhìn vào Công – tơ – mét. Có vẻ ngạc nhiên, Hồng hỏi:
“Xỉn rồi à, sao chạy chậm vậy?”
“Không biết có xỉn không, mà có uống tí bia nên sợ quá, sợ chạy nhanh là…”
“Hi, tội nghiệp quá”
Cũng không biết từ khi nào đôi bàn tay của Hông đã ép vào hông tôi. Dù không có mưu đồ gì đen tối nào từ trước nhưng không có thằng con trai nào mà lại không nghĩ trong cái hoàn cảnh đó, đặc biệt là đang có bia rượu kích thích nữa. Và rồi cũng đến nhà. Hồng mời tôi vào nhà. Đây là căn nhà chiều ngang tầm 7 mét, 1 lầu, và một sân thượng nhỏ. Mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng. Căn nhà tuy không to, không xa hoa cầu kì nhưng rất đẹp. Đúng là con gái có khác. Hồng sống ở đây có một mình thôi. Trước đây còn có một người anh ở cùng, nhưng ông này hiện đã đi du học ở Mỹ ngành kiến trúc. Vẫn đang nhìn và suy nghĩ miên man, tiếng Hồng:
“Uống tí nước đi cho khỏe”. 2 ly nước chanh được đặt lên bàn.
“Cảm ơn chị”… Rồi những câu chuyện trôi qua trong mênh mang. Từ hồi tôi vào làm trong công ty này là vậy. Chỉ có tôi mới dám chọc Hồng, cũng chỉ có tôi mới có thể làm cho Hồng cười. Giữa cuộc trò chuyện giữa 2 chúng tôi chưa bao giờ có giới hạn về thời gian.
“Nhỏ về được không đó?” Hồng hỏi tôi.
“Chắc được, mà hơi sợ. Có bia rượu vào tí mà chạy xe lo lắm. Chắc tí tìm phòng nào ngủ, sáng rồi về…” Tôi liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tên tường. Cũng đã 12 giờ rồi chứ đâu còn sớm nữa.
“Hay ngủ lại đi…”. Giọng Hồng có vẻ hơi ngại.
“Cũng được, tối nay em ngủ ở đây – trên bộ ghế salon – nhé!
Một chiếc chăn và một chiếc gối được đưa xuống. Mùi con gái thật là khác. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nào xấu với chị. Mà hôm nay trong căn nhà này chỉ có 2 người khiến thằng nhỏ ngóc dậy đòi làm một cuộc biểu tình. Chợt nhớ đến cặp chân trắng bóc và chiếc áo cổ rộng lúc vừa rồi làm tôi khó kìm lòng. Nhưng không thể làm thế được, tôi đấu tranh tư tưởng và lặng lẽ chìm vào trong giấc ngủ…
6 h sáng, tôi đã trở dậy và leo lên sân thượng ngồi ngắm bình minh, đó là thói quen mà tôi vẫn thường làm. Bầu trời đẹp, tiếng chim hót, tiếng mọi người hối hả dù hôm nay là chủ nhật. Tôi vẫn ngồi đó, mặc cho thời gian trôi qua trong lặng lẽ. Tiếng điện thoại vang lên, thì ra là Hồng gọi:
“Đâu rồi?”
“Trên sân thượng”. Tút, tút, tút…
“Làm người ta giật mình!”
“Em có phải là trộm đâu! Có trốn đâu mà sợ”
“Hi hi! Ai biết…”
“Tối qua chị ngủ ngon không?”
“Ngon. Còn nhỏ?” Chị vẫn gọi tôi bằng nhỏ…
“ Nhỏ ngủ mà bị muỗi cắn quá chừng. Định vào phòng ngủ cùng chị…”
“Dám không?” Tui bị véo một cái đau điếng.
“Đêm qua không sợ em…”
“Cũng hơi sợ, nhưng mà thủ sẵn gối rồi, dám vào là ném cho tả tơi…”
2 đứa nhìn nhau cười. Nụ cười quen thuộc mà hôm nay sao cảm thấy ấm áp. 2 con người cô đơn bên nhau. Hồng, 29 tuổi rồi mà vẫn không có người yêu. Cũng bởi cái tính khó gần và tham công tiếc việc mà vẫn cô đơn như thế. Còn tôi cũng là kẻ không may… Chúng tôi đang gần nhau trong sự chia sẻ và gần gũi…
“Tí nữa ăn sáng xong, chị em mình đi chơi há!” Tiếng Hồng lại the thé. Cái giọng Phú Yên vốn nó thế mà.
“Ừh”. Tôi lưỡng lự vì về nhà cũng buồn. Còn ở lại thì quần áo đâu mà đi. Rất nhanh, tôi vào nhà làm vệ sinh rồi phóng xe ra chợ Thủ Đức mua luôn bộ đồ mới. Hi, khỏi lo… Về đến nhà thì Hồng cũng làm xong bữa ăn sáng. 2 cái bánh mì trứng và ly sữa khiến tôi lấy lại công lực và thấy người khoan khoái. Chúng tôi lại đi cà phê. Những con đường như gần lại, thời gian như ngắn đi. Khoảng cách tuổi tác giữa 2 con người như bị nhòa xóa. Hôm nay, trông Hồng thật đẹp, có lẽ là Hồng đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cái sự gắt gỏng, hung dữ mọi ngày biến mất, còn lại đây là một cô gái hài hước, lém lỉnh, sắc sảo và cảm thông. Cả ngày đi chơi cùng nhau, tôi thấy đó là ngày chủ nhật đẹp nhất mà tôi từng có từ khi xa Dung.
Rồi mấy tuần lại trôi qua, trong bộn bề công việc. Rồi lại một sáng chủ nhật…
“Hôm nay nhỏ rảnh không?”
“Em định ra ngoài uống cà phê một mình thôi, định rủ em đi cùng à?”
“Không, điện nhà chị hư hết rồi nè, định nhờ nhỏ qua coi dùm. Hu hu, tối qua không có điện xài…”
Tôi mang đồ nghề qua nhà Hồng. Trước đây, khi còn là sinh viên, công việc này với tôi là quá quen thuộc, với lại tôi cũng là dân kĩ thuật mà. Qua đến nhà Hồng, ăn sáng xong tôi lao vào công việc chính. Điện bị chập mạch mà cầu dao không nhảy làm điện bị cháy. Cũng không có gì lớn, thoáng chốc là đã xong. Tôi làm lại luôn mấy cái ổ cắm, chế thêm mấy công tắc 2 chiều cho mấy cái đèn. Ngứa tay, tra luôn dầu cho mấy cái máy quạt, vệ sinh luôn cái điều hòa… Vậy là cũng tới tận 1 giờ. Mồ hôi ướt sũng cả cái áo. Tôi cởi trần bước xuống cầu thang. Hồng nhìn lén vào body tôi, hơi ngạc nhiên và bụng thì ngờ vực lắm… Thật ra thì body của tôi rất đẹp, năng chơi thể thao mà. Con trai tò mò, con gái cũng không kém, hay nhìn trộm mấy anh đẹp trai với mấy anh body đẹp lắm đó mấy bác à. Tắm rửa xong, và ăn cơm xong, Hồng bảo tôi lên phòng Hồng ngủ cho khỏe vì trời nóng, phòng Hồng thì mới có điều hòa… Chả lẽ… thôi ngủ trước đã, tối còn chở Hồng đi xem phim.
Trôi dần vào giấc ngủ, chợt tôi nhận ra có ai mở cửa bước vào. Không ai khác ngoài Hồng, Hồng nằm bên cạnh tôi, còn lấy chiếc gối ôm ngăn ở giữa nữa. Thật là buồn cười. 15 phút trôi qua trong yên lặng, tôi lắng nghe tiếng thở của Hồng, rõ ràng Hồng chưa ngủ. Tôi nghiêng người qua một bên, lấy điện thoại nhắn:
“Không sợ à?”
“Không…”
“Vậy sao lại ngăn bằng gối?…”
“Thích”
Tôi quay sang, lấy cái gối bỏ qua một bên. Nhìn Hồng và Hồng cũng nhìn tôi, tôi hiểu cái khoảng cách giữa 2 người thật nhỏ bé. Có những điều thật bất ngờ. Và tôi cũng không nghĩ rằng mình và Hồng lại có những không gian như thế này. Có lẽ, với Hồng, tôi cũng là Tuấn, chỉ khác là tôi không phải là mối tình đầu của Hồng… Nếu có đến với nhau cũng chỉ là cái sinh lý tầm thường, như con người ta đói thì ăn cơm vậy. Nhưng tôi đã lầm… một sự hiểu lầm thú vị…
Tôi đưa đôi tay rắn chắc kéo Hồng về phía mình. Hồng vẫn yên lặng và không nói lời nào cả. Tôi hôn lên đôi bàn tay mềm và bé nhỏ, áp sát vào má mình, rồi chợt hôn lên trán nàng. Hồng nhìn tôi, đôi mắt buồn thăm thẳm. Thật sự là khó hiểu quá. Ôm nàng vào vòng tay, tham lam hôn vào má, hôn vào gáy và cắn nhẹ vào vành tay. Nàng đã nỗi da gà và người như bị điện giật.
“Dục tốc bất đạt”, điều này anh em nào cũng biết, phải từ tốn và nhẹ nhàng… Tôi chầm chậm tiến về đôi môi kia. Đôi môi Hồng khá ngọt ngào, nhưng động tác còn gượng gạo và hình như không có kinh nghiệm hôn thì phải, nó làm tôi khá ngạc nhiên. Tôi hôn dần xuống cổ, 2 bàn tay bắt đầu khám phá tấm lưng mượt mà, lên vai, rồi xoa nhẹ vào mông, rồi xoa lên bụng. Tay đi đến đâu, nàng ưỡn người đến đó như bị điện giật vậy, rồi cũng đến bầu vú căng tròn. Bây giờ, đôi vòng tay nàng đã vòng lên lưng tôi, như muốn siết tôi thật chặt, đôi mắt đã nhắm nghiền lại.
Được cổ vũ, tôi bắt đầu tăng tốc, tôi xoa vào đầu vú và chiếc lưỡi bắt đầu hoạt động. Vú nàng không to lắm, đầu ti cũng không hồng lắm, nhưng mà nó đặc biệt cứng và rắn chắc. Thằng bé lúc này đã cương lên hết cỡ và chỉ muốn được làm việc. Nhưng chưa, phải từ từ đã… Tôi xoa bên ngoài, rồi từ từ mở cúc quần ra. Bàn tay nàng nắm tay tôi lại yếu ớt, tôi nghĩ thầm giả vờ chống cự đây mà. Chiếc quần cũng được cởi ra. Đôi chân nhỏ và trắng muốt hiện ra, khu tam giác đen huyền ngay trước mặt, cô bé nàng không to nhưng sạch sẽ và 2 mép khá đẹp, cái cảm giác rạo rực lâng lâng làm tôi nuốt nước miếng ừng ực. Tôi lật nàng lên, cắn nhẹ vào mông, lưỡi hoạt động mạnh mẽ hơn vào mép trong đùi, nàng quằn quại, rên khe khẽ. Tôi lại lật lên, hôn lên đám cỏ đen mà từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ nó thuộc về mình, rồi tay xoa, lưỡi đưa vào hang động. Nước đã chảy đầy ra cả khe thiên thần ấy.
Tôi cởi chiếc quần ra, thằng bé hùng dũng và thách thức, tôi nằm úp xuống, cho thằng bé cạ cạ vào cửa hang trước khi tiến vào. Đôi môi tham lam tìm lấy môi của Hồng và đánh chiếm. Hồng hôn tôi, những nụ hôn tha thiết và vòng tay ôm chặt… Thời cơ đã đến, tôi cạ mạnh thằng bé trước miệng hang và đưa vào, nàng a lên một tiếng rõ to, thằng bé bị chặn lại. Tôi đi từ sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, từ sự đồng tình trao thân cho tôi ngày hôm nay đến việc tôi là người đầu tiên của nàng. Thật là khó tin quá, đôi mắt nàng ươt ướt vì đau, miệng nói thều thào vào tai tôi:
“Nhẹ thôi anh”. Lần đầu tiên Hồng gọi tôi bằng anh.
“Cảm ơn em!” Câu nói thật ngắn ngủi nhưng đủ để cả 2 cùng hiểu.
Cái cảm giác lần đầu tiên thật là không dễ dàng tí nào các bác ạ. Thằng bé chỉ chui và được hết đầu khất là dừng lại, nhấp mạnh tí là nàng lại đau. Khoảng 15 phút trôi qua mà vẫn chưa thành công, phải nói là không dễ như người ta nghĩ. Tôi kê chiếc gối dưới mông nàng cho thằng bé thuận đường hơn và nhấp nhè nhẹ, sâu dần, sâu dần và cuối cùng là cú nhấp mạnh, thằng bé xé toang tấm màn mỏng manh và chui vào sâu bên trong. Nước trong con chim nhỏ bé ra nhiều nhưng cái cảm giác đau điếng làm Hồng a thêm một tiếng rõ to. Tôi biết nàng rất đau nên dừng lại hôn lên trán, hôn lên môi, hôn lên gái và tham lam bầu ngực để kích thích Hồng trở lại. Nhưng cơn đau lúc nãy vẫn còn, chẳng mấy chốc là nàng lại đau. Dừng lại tại đây là điều hợp lý. Vẫn còn lần sau mà…
“Sao em lại cho anh?”
“Tại em thương anh!” Tiếng nàng thỏ thẻ vào tay đáng yêu. Giọng im dịu và ngọt ngào. Nàng lại tiếp:
“Em không hối hận. Em hiểu chúng ta khác xa nhau quá. Hãy làm những gì anh thích. Khi nào có thể, hãy quan tâm em như trước đây. Em không mong muốn thêm điều gì vì em hiểu rằng anh không thương em, và khoảng cách giữa chúng ta là không thể san lấp! Đừng nghĩ gì anh nhé”
Nói rồi vòng tay lại ôm chặt tôi trong hạnh phúc. Còn tôi, từng suy nghĩ nối từng dòng suy nghĩ. Tôi đã suy nghĩ không đúng về Hồng, tôi nghĩ rằng Hồng và tôi đến với nhau chỉ vì cái sinh lý bình thường ấy. Ai ngờ, tôi lại là người đàn ông đầu tiên, mà có lẽ cũng không phải là người đàn ông cuối cùng. Có những sự hi sinh không xứng đáng, cũng có những sự nhìn nhận bằng đôi mắt tầm thường. Tôi thấy mình là kẻ tầm thường và không xứng đáng đó. Nếu tôi biết trước rằng Hồng vẫn còn trong trắng, có lẽ tôi đã kìm nén cái dục vọng kia lại… Nhưng đó là sự bào chữa nhất thời, đàn ông chúng ta mà, trong hoàn cảnh đó mấy ai kìm lòng được…
Giấc ngủ ngọt ngào với vòng tay ấm áp, dù có chút hối hận nhưng tôi đã cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay của một người thương mình. Với tôi, hãy cảm nhận tình cảm của người con gái trong chính giấc ngủ của họ.
Thế là đến 5 giờ chiều, chúng tôi trở dậy. Những nụ hôn tôi trao Hồng, tôi cũng không rõ nó là gì nữa nhưng chắc chắn đó không phải những nụ hôn của dục vọng. Chở nhau đến rạp phim, mua 2 vé xem phim tình cảm Hàn Quốc. Lần đầu tiên tôi biết được sở thích của Hồng. Từng cặp tình nhân bên cạnh không ngại ngùng bất kì cử chỉ nào với mọi người xung quanh, còn Hồng ngả vào vai tôi, và theo dõi bộ phim trong hạnh phúc dù không biết khoảng khắc này đến bao giờ và tôi cũng không biết bao giờ tôi ra đi.
Chở nàng về, chúng tôi lại ra quán cà phê bên bờ sông Sài Gòn. Trời khuya, gió lạnh, có 2 con người đang ấm áp bên nhau. Thời gian từ từ trôi, trong khoảnh khắc này, 2 con tim cùng ấm lại. Hãy để cho những giây phút bình yên ở lại nơi đây dưới ánh trăng mờ ảo, hãy để những lời gượng gạo trong những đôi môi im bặt và những ánh nhìn hiểu về nhau. Chúng tôi đã làm như thế và hạnh phúc.
Những ngày, rồi những từng trôi qua, dù không trò chuyện quá nhiều về những điều riêng tư nhưng sự chia sẽ khiến 2 con người hiểu nhau hơn.
Rồi đến dịp lễ 30/4 – 01/05…
“Mình đi chơi Hồng nhé!” Tin nhắn của tôi
“Hi, không đi với bạn sao? Khi nào em đi với anh cũng được mà. Hôm nay em cũng ở nhà thôi…” 1 lời 2 ý, chắc các bạn cũng hiểu Hồng muốn gì mà đúng không.
“Không, anh muốn ở bên em. Mình đi Vũng Tàu nhé”
Cũng một tháng sau cái lần đầu tiên đó, cả 2 đều thấy rạo rực dù không ai nói ra. Khi vừa thuê xong được khách sạn, chúng tôi lao vào nhau. Hôm nay đã không còn chỗ cho sự ngại ngần, chỉ còn chổ cho những đam mê. Những nụ hôn nồng nàn hơn, từng mảnh áo được bóc ra. Tôi hôn khắp vào cơ thể nàng, nàng lại đê mê trong hân hoan cảm xúc. Tôi tay nàng cũng mân mê khắp bờ vai, khắp thân người làm tôi hứng tình không chịu được. Đôi bầu vú hôm nay cứng ngắc, còn cô bé thì chạm vào là rùng mình, nước lênh láng. Hôn vào khe thiên thần kia được một lúc, nàng đã không chịu nổi và kéo tôi lên trên. Nàng muốn cho thằng bé vào ngay bây giờ. Tôi chưa vội, hôn ngấu nghiến lên đôi môi, nằm úp xuống, cho thằng bé cạ mạnh liệt vào cô bé. Hồng nhỏm người lên xuống, cong lên, miệng rên lên ư ư…
Cuối cùng tôi cũng đưa thằng bé vào. Lần thứ 2 thôi, nên cũng phải từ từ, cảm giác thật chật chội, và hơi buốt ở đầu khất, và từ từ vào trong. Nàng vẫn còn hơi đau đau, tôi lại hôn lên bầu ngực, hôn lên gáy… Tôi bắt đầu nhấp. Chim nàng bé và ôm bó sát vào thằng bé, cái cảm giác đau đã không còn nên nước ra càng nhiều. Trong chim nàng nóng lạ thường, co bóp dữ dội theo từng nhịp ra vào. Tôi bắt đầu tăng tốc, tay chân nàng quờ quạng lung tung, tay nắm chiếc ga giường trong sung sướng.
Tôi gác chân nàng lên. Ở tư thế này, thằng bé lại càng được co bóp mạnh hơn và cơ thể được giải phóng, tôi nhấp mạnh, nhấp mạnh nàng rên lên, người giẫy giụa, nàng đã ra, thằng bé tôi đã căng lên hết cỡ, tôi nhấp, nhấp như quên đi mọi thứ xung quanh, tiếng da thịt vang vào nhau trộn trong cả căn phòng. Sự đam mê thân xác thật khó mà có thể diển tả thành lời. Và cảm giác được đánh chiếm tấm thân do chính mình khai phá cũng là một trải nghiệm, và mang đến cả sự tự tin.
Tôi nhấp và bắn tất cả những gì mình có vào trong chim nàng. Có lẽ đây là lần mà tôi xuất tinh nhiều nhất và mạnh mẽ nhất. Tôi cảm nhận được sự co bóp liên hồi của cô bé nàng, như muốn vắt sạch từng giọt tinh còn sót lại. Tôi thở dốc và ôm nàng vào lòng. Khoảnh khắc trôi qua trong mãn nguyện, chưa bao giờ sướng như thế này các bác ạ. Lấy tấm khăn và lau sạch cho nàng, tôi cũng không quên tặng cho nàng những lời có cánh kèm theo những nụ hôn mang theo bao đam mê.
Chúng tôi có 2 ngày ở bên nhau. Tôi sinh ra ở vùng sông nước nhưng không hề thích biển, và Hồng cũng vậy. Chúng tôi chỉ đi dạo trên bãi biển, tựa đầu vào nhau. Cũng không nhiều những lời ủy mị yêu đương vì tôi hiểu nàng và nàng cũng hiểu được lòng tôi…
Vậy là 2 ngày nghỉ ở Vũng Tàu cùng Hồng cũng trôi qua. Chúng tôi lại trở về với công việc của mình. Tuần đó, tôi lại phải đi giám sát công trình. Lần này thì là thi công hệ thống thiết bị máy móc cho một công ty ở Khu Công Nghiệp Biên Hòa 2. Đi cùng tôi là 2 anh chú đội trưởng đội phó thi công, và 8 anh nhân viên thi công khác. Và chỗ chúng tôi đóng quân là trên tầng 3 của một quán cà phê nằm trên quốc lộ 51. Cũng không hiểu tại sao là mấy xếp lại thuê được ở chổ này, tôi đoán chắc là do có quen biết gì đó với chủ quán. Nhưng cũng không quan tâm lắm.
Tôi xin nói sơ về căn nhà này. Tầng trệt mặt tiền khá rộng, bà chủ nhà – cũng thuê nhà này của người khác – dùng kinh doanh quán cà phê, phía trước và bên hông cũng khá rộng, nói chung là chỗ kinh doanh lý tưởng. Tầng 1 là nơi sinh hoạt của chị chủ này với 1 thằng nhóc 3 tuổi và mẹ của chị chủ quán, tầng 2 là nơi ở của 5 cô nhân viên của quán, tầng 3 thì bỏ trống cho đến khi chúng tôi đến ở. Tầng 3 này thì có 4 phòng, tôi ở một phòng, 2 chú tổ trưởng tổ phó thì ở một phòng, còn 8 anh còn lại thì 2 phòng. Nói chung là phòng ốc căn nhà này đẹp và thoáng mát, nói chung là bao nhiêu lần đi công trình thì có lẽ ở đây là sướng nhất. Ở dưới nhà lại là quán cà phê với 5 em ngon và mượt. Trừ 2 chú lớn tuổi ra thì rõ là món ngon cho tụi tui mà, ai có tài cao thì hưởng.
Chiều hôm đó là ra đến nơi, thế là tối xuống tán và trò chuyện với mấy em xinh tươi kia. Mấy bác nào quen khu vực quốc lộ 51 này thì rõ, quán xá thì trong sáng cũng có, mà trong tối cũng có nhưng đặc biệt là quán nào cũng có nhân viên ngồi trò chuyện và pha cà phê cho khách cộng với việc giá cả rất hạ nên nói chung là quán luôn đông khách nên cũng không nói chuyện nhiều được.
Tôi ngồi, và quan sát trong 5 em ấy có một bé khoảng 20 tuổi, chân thon và dáng cao hơn 1m 65 nữa. Mông và ngực thì không to, nhưng dáng thì đẹp và chuẩn. Tối nay em này mặc một chiếc áo thun ngắn và chiếc quần ngắn làm thằng nào nhìn cũng muốn nhỏ dãi. Chị chủ quán cũng là người miền Tây nên rất vui tính và nói chuyện rất dễ gần gũi. Chị chủ quán khoảng 35 tuổi thôi, mới có một thằng nhóc, còn chồng có cửa hàng kinh doanh ở ngã 3 Vũng Tàu… Trong lúc trò chuyện thì chị này bảo tôi là đi mua cái gì đó cúng chào phòng mới… Nói thật là đàn ông con trai, lại còn trẻ nên tui cũng không tin lắm mấy cái vụ cúng và bái này nên cũng ừ ừ cho qua loa. Thôi, để đó đi mai tính.
Cứ nghĩ là một giấc ngủ ngọt ngào trôi qua để chuẩn bị cho ngày làm việc mới, thế mà mới ngủ được 1 tí đã bị đè cho một trận nên thân, rồi nhắm mắt lại là nghe tiếng gì đó kêu réo, xua đuổi không tài nào ngủ được. Ngồi dậy khấn và vái, rồi cũng mệt mỏi mà ngủ mất, kết thúc một đêm kinh hoàng. Sáng ra, mới biết rằng không chỉ có tôi mà mấy người khác ai cũng bị. Hiểu rồi, tối nay phải có lễ mới được…
Do công việc là làm giám sát, nên tôi luôn phải đến chỗ làm việc sớm hơn mọi người để quan sát và chuẩn bị các thứ, và đương nhiên cũng là dậy sớm hơn mấy bác kia. Thay đồ xong, vừa bước đến cầu thang tầng 2 – nơi sinh hoạt của 5 cô nhân viên – thì một cảnh tượng hãy hùng diễn ra trước mắt. 2 cô bé chỉ quấn mỗi chiếc khăn ngang hông bước ra từ nhà tắm làm suýt nữa tôi té luôn xuống cầu thang, mai mà trấn tỉnh lại kịp, thôi thì không nhìn cũng phí của trời. Mấy con bé này không ngượng, trái lại nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của tui thì cười khúc khích. Chắc định khơi nguồn cảm hứng của tôi đây mà.
Vậy là mấy cô thành công rồi vì thằng nhỏ đã chào cờ cứng ngắc. Cũng tiếc tiếc tại sao mà 2 em sexy này không phải là em chân dài hôm tối, tiếc… Nhưng nghĩ bụng, thời gian còn dài mà, còn rừng thì lo gì không củi đốt. Mà nói cho đúng thì từ trước khi tụi tui đến ở, đến lúc rời đi thì cũng no mắt với ngực với mông. Mấy bé này cũng không ngại gì cả vì nếu như ngoài việc chính làm cà phê ở đây thì mấy cô này cũng sẵn sàng làm nghề phụ… Bác nào thích ăn hàng tiếp viên cà phê thì cứ đến khu này sẽ không làm mấy bác thất vọng đâu…
Bước xuống tầng trệt, thì quán cũng vừa mở cửa. Thì ra em chân dài đang lúi húi dọn bàn chuẩn bị cho ngày mới. Quán này là như vậy, phân công trực theo ca mà. Em vẫn mặc bộ quần áo từ lúc tối. Bây giờ tôi được chiêm ngưỡng kĩ hơn cặp chân dài miên man của em. Dù chân em không trắng lắm, nhưng tôi tin là nó xuông và thon hơn của con nhỏ Minh Hằng nữa. Thằng nhỏ sáng giờ bị kích thích liên tục sao mà chịu nổi, phải nói là giống như Đường Tăng lọt vào Động Bàn Tơ. Vài câu trò chuyện, tôi biết được em tên Dung, cũng là cái tên mà trước đây gợi cho tôi bao kí ức buồn bã, cái cảm giác khi nghe lại cái tên ấy như làm con tim ngừng đập trong vài giây, quê em ở tỉnh Daklak.
Em có cái khuôn mặt khá hiền và đôi như mang một nỗi buồn xa xăm nào đấy, mái tóc dài cắt kiểu teen và nhuộm phần đuôi màu vàng kiểu cháy nắng. Phải nói là em đẹp, cái vẻ đẹp của tuổi ngây thơ 19, và cả cái vẻ đẹp của sự trừng trải giữa cuộc đời. Tôi cảm thấy tiếc cho em. Nếu như mai mắn hơn, nếu được ăn học đàng hoàng, chắc có lẽ với cái vẻ kiều diễm mà em có chắc cũng không thiếu gì kẻ đưa người đón. Giữa cái chốn thị phi này, bao nhiêu là cám dỗ, cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu…
Một ngày làm việc bận rộn với bên chủ đầu tư trôi qua, tôi trở về với khuôn mặt đỏ chót vì bia rượu. Ở Việt Nam mình là thế, rượu với bia là đầu câu chuyện, chuyện muôn thuở, muốn tránh trừ khi là nghỉ việc. Cũng không quên mua thêm mấy loại trái cây về cúng để trả lễ mấy anh chị trên tầng 3, hi vọng là sẽ cho chúng tôi được ngủ yên. Cúng xong, tôi mang tất cả chiến lợi phẩm để mọi người trong nhà cùng ăn chung, và mấy anh em trong đội cũng tranh thủ làm quen luôn với mấy cô bé ngon lành…
Thế là 1 tuần, 2 tuần rồi đến tuần thứ 3 là tui đã tán gần như là đổ cái Dung chân dài kia. Nói chung là thèm lắm rồi mà tại ở chỗ người ta buôn bán, với lại cũng không dám để mang tai tiếng, chỉ dám hôn và cắn mấy miếng, nói chung là ngực và môi đều thơm. Trưa thứ 7, tiếng điện thoại của cái Dung:
“Anh ở đâu vậy?”
“Đang ở trong chỗ công trường!”
“Ra được không anh?”
“Được chứ, em ở đâu?”
“Em đang ở chỗ XY”
“Đợi anh 5 phút”
Lúc đó cũng đang là giờ nghỉ trưa mà, nên cũng không có gì rắc rối. Với lại công việc là thế, không cần ở suốt trong công trường đâu mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ và tạo mối quan hệ tốt với đối tác. Còn em thì buổi trưa là được nghỉ 3 tiếng ở quán.
“Mình đi đâu đây em?”
“Theo em”
Giữa trưa mà chạy vòng vòng một lúc là muốn đỏ con mắt luôn. Cuối cùng cũng đến được cái nơi cần đến. Đó là một cái quán cà phê sân vườn, phía sau thì có mấy cái chòi khuất và vắng. “Định dụ mình ra đây để thịt chứ gì, ha ha, thôi đành chiều ý cô bé vậy.” Tôi nghĩ bụng và cười một mình.
Vậy là căn chòi kia chỉ có 2 tôi và em. Chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc võng, thuận lợi vô cùng, chỉ cần kéo chiếc quần xuống tí là ngon phải biết. Thằng em thì biểu tình, trong người thì bức rức muốn lao vào cho thỏa cơn thèm muốn. Nhưng thôi, phải từ từ đã, bé này thích tình cảm. Em kể về mình. Em có gia đình từ năm 16 tuổi. Tôi vẫn lặng lẽ để em tựa đầu vào và miên man theo từng câu chuyện. Chồng em hơn em 2 tuổi, là một đệ tử lưu linh trung thành, yêu rượu hơn yêu vợ con, vẫn hành hạ đánh đập em trong những lần say rượu. Con em nay đã hơn 10 tháng, đang ở nhà cùng bố mẹ, còn em thì trốn xuống đây đi làm.
Câu chuyện trôi đi như một bản tình đời buồn bã. Cuộc sống này muôn màu muôn vẻ, mang đến bao bất ngờ mà có lẽ không bao giờ đoán nổi. Tôi cảm thấy thương em.
Nhưng là đàn ông thì khó vượt qua được cái ham muốn của bản thân mình lắm. Những giọt nước mắt của nỗi buồn rồi cũng được thay bằng những nụ cười vì bao lời ong bướm. Những nụ hôn sâu trên 2 đôi môi khiến cả 2 tê dại, bao ham muốn lại kéo về, người em như mềm nhũn, đôi mắt nhắm nghiền chờ đón.
Tôi lại hôn lên 2 bàn tay, hôn lên trán, lên má và lên gáy. Chiếc lưỡi lém lỉnh như muốn tìm từng ngỏ ngách trên người em để cảm nhận cái hương vị gái núi rừng. Bây giờ khuôn mặt em đã hồng lên rồi, chắc muốn lắm đây. Tôi xoa lên bầu vú xoa xoa rồi cho bàn tay ra phía sau mở luôn cái áo ngực vướng víu. Bầu ngực em không to lắm, nó cũng không cứng lắm, chỉ có đầu ti thì cứng lắm có lẽ là do em đã hứng tình lắm rồi.
Tôi bắt đầu rê cái lưởi của mình, một tay thì xoa, một tay thì nắn bóp phía dưới cái mông. Tay em đã mò mẫm người tôi rồi đặt ngay thằng bé đang đội lên cứng ngắc, xoa xoa bên ngoài, kích thích đến gợn người. Đúng là sành sỏi thì có khác, tôi ra hiệu cho em mở luôn cái cúc quần, em nhanh nhảu và có thể gọi là khá thành thục. Thằng bé đã được giải phóng, nó hùng dũng trước mặt em, tay em vuốt ve nó liên hồi.
Tôi hứng tình quá, hôn khắp lên người em, từ lưng cho đến lỗ rún. Mở cúc quần, dây kéo,rồi cũng đến khu tam giác. Tôi chỉ dám kéo quần em xuống đến gối vì đang ở trong chòi mà, cái cảm giác vừa được ân ái, vừa quan sát xung quanh, hơi hồi hộp nhưng cực kì kích thích.
Em thì không có lông nhiều, nhưng chim thì to vãi, chiếc mu này mà phải ướm cả bàn tay vào thì mới vừa và nước nôi thì ướt át từ lúc nào. Tôi cho ngón tay vào 2 cửa miệng, em rít lên từng tiếng, từng tiếng, người thì ưỡn lên cong xuống. Nước thì càng lúc càng nhiều, hấp dẫn quá nên rê luôn lưỡi xuống khu tam giác rồi cũng đến khu thiên thần. Nước thì nhiều mà ở tư thế này mém tí nữa là ngộp thở. Em thì uống éo, mà kéo tui lên, miệng thì thầm:
“Cho vào đi anh”
Thật sự là thèm lắm rồi nhưng cũng không ít lo ngại. Không thể chết vì thiếu hiểu biết được. Lúc nãy mà biết được hưởng chim thế này thì đã mua vài cái BCS rồi, tiếc…
“Anh thương Dung lắm, anh chưa muốn chúng mình sớm như vậy!” Tôi phân trần để lần sau an toàn rồi thịt, chứ lỡ bệnh, hay là em nó dính bầu là tôi toi đời như kiểu mấy bác vẫn nói là: “Sướng con cu mà mù con mắt”
Lấy tay em đặt vào thằng bé, em xóc liên tục, tôi thì cũng lại hôn cặp ngực và tay xoa con sò lông của em ngày càng mãnh liệt. Kích thích quá, cả 2 rên lên và tôi bắn ra trong sung sướng, tôi thở dốc, mồ hôi đã ướt đẫm trên lưng. Hai đứa chỉnh chu lại quần áo, ôm nhau thêm tí nữa rồi ra về.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: truyensex18.com
Đến bây giờ, dù không còn làm cùng nhau nữa, và Hồng vẫn là Hồng của ngày nào, vẫn cáu gắt trong mắt mọi người, nhưng nàng vẫn rất ngoan ngoãn với tôi… Dù chúng tôi kết hôn đã lâu và có được một cô công chúa với nhau. Tôi có thể lừa dối người con gái nào đi qua đời tôi, nhưng với Hồng thì không thể. Những giây phút thăng hoa cũng trôi qua mau, tôi chỉ lén lút làm tình với em Dung chân dài vài lần rồi thôi, vì một thời gian sau thì tôi và Hồng chính thức yêu nhau, và tôi không muốn lừa dối Hồng.