Hôm đó, đang lang thang một mình trên đường, tay xách theo một lon bia heniken đã ướp lạnh, miệng phì phèo điếu jet. Đang thả hồn lang thang thì chợt mắt sáng lên giữa đêm tối, trước mắt tôi là một ngôi nhà kín cổng cao tường và phía trước là môt cô gái đang lục tìm gì đó. Nhưng lục một hồi thì cô ấy lấy con dế táo ra rồi lại lắc đầu ngao ngán bỏ nó vào túi xách lại. Tôi bước lại gần, tuổi xuân đã lầm lỡ rất có thể sẽ lở lầm thêm lần nữa. Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng thì con nhóc ấy đã kiếm chuyện với tôi trước:
– À bạn ơi, cho mình mượn điện thoại được không, mình đang cần lại hết pin.
Nói giọng tự nhiên phát sợ, như là đưa điện thoại cho em là niềm vinh hạnh của tôi vậy. Nhưng mặc kệ, cứ đưa cho em.
– Cảm ơn, đợi mình một chút.
Ở cái đất này bao năm rồi vẫn mê không tả được, em nói giọng Sài Gòn gốc nghe ngọt ngào thật.
Sau một hồi gọi điện thì cô ấy đem điện thoại trả cho tôi. Có người trong nhà ra mở cửa, em đi vội vào nhà. Tôi lại thong thả bước tiếp, hết cả bia lẫn thuốc rồi, có lẽ tôi nên về nhà. Qua cuộc nói chuyện khi nãy tôi có nghe được vài điều từ cuộc gọi khi ấy. Hoá ra em đi sinh nhật bạn về nhưng lại để quên chìa khoá ở nhà, điện thoại lại hết pin, thế là tôi vớ bở. Đời cũng lắm chuyện trùng hợp thật. Tôi về nhà, mẹ tôi làu bàu vài câu oán trách rồi ra mở cửa cho tôi, ngủ thôi.
6h30 sáng…
Tôi cố mở cặp mắt lèm nhèm ra khi nắng đã chiếu vào phòng, mẹ cũng chẳng thèm gọi tôi dậy, thế đấy, may mà hôm nay không phải đi làm. Lúc tôi ra khỏi phòng thì lão anh trời đánh của tôi đã ngồi chễm chệ trên bàn ăn, nhìn tôi cười khinh khỉnh:
– Thằng em hôm nay thất thủ cứ điểm rồi.
– Coi như ông ngon, chờ coi.
Gọi là thất thủ vì mỗi sáng hai anh em tôi đều tranh nhau xem ai thức dậy sớm giành vị trí đắc địa trên bàn ăn, thằng còn lại chắc chắn buổi sáng đó sẽ không sơ múi được bao nhiêu. Cũng may mẹ tôi tinh ý, thấy vậy bèn đẩy đĩa thức ăn sang gần tôi hơn, vậy mà lão anh khốn nạn đành lòng:
– Ấy, tiểu đệ, ngọn gió nào thổi đĩa thịt bò của anh sang đây thế, cho anh xin lại nhá.
Đúng là tiếu lý tàng đao, miệng cười bụng một bồ dao găm, có đĩa thịt cũng nỡ trấn lột của thằng em.
Thế là tôi lại ôm hận trong lòng, thầm hứa với bản thân là mai phải dạy thật sớm để trả thù lão, quả thật tôi có chút cảm khái với hoàn cảnh của mình. Hôm nay tôi cũng không phải đi làm nên có rất nhiều thời gian để giết. Dắt xe ra khỏi cửa, hình như tôi quên gì đấy thì phải. Đi vào nhà cố nhớ xem quên gì, ra là tôi chẳng quên gì cả, tiên sư nhà nó.
Nói thêm về tôi một chút, cái thói quen lang thang của tôi nó cũng kỳ dị lắm. Tất cả bắt đầu vào một ngày thứ 7 mưa gió hai năm trước, tôi chia tay mối tình đầu. Đêm đó tôi cứ vác chai bia đi dưới mưa, vừa uống vừa khóc, mùi vị của nước mắt, nước mưa và bia trộn lẫn với nhau đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ. Và từ đó thói quen lang thang của tôi ra đời, mặc dù mẹ tôi cũng lè nhè dữ lắm nhưng kệ, quen rồi. Tình đầu của tôi kết thúc vào đêm thứ 7 hai năm trước, thì đúng ngày thứ 7 của hai năm sau, tôi và em lần đầu tiên chạm mặt nhau. Âu cũng là duyên số.
Lại nói về em, người con gái của tôi. Em tên Trân. Gia cảnh Trân thì có thể nói là cao vời vợi so với tôi, bố là đại tá về hưu, mẹ là trưởng khoa của bệnh viện lớn. Không hiểu sao em lại để ý đến một thằng như tôi. Có lẽ là duyên số, hoặc là tôi quá đẹp trai. Chắc là trường hợp thứ hai rồi. Kể cho mọi người ghen tỵ chơi nhé, số đo ba vòng của trân là 86 – 60 – 89, mặt cực xinh nhé.
Trở lại câu chuyện, lan man thế đủ rồi. Vì sáng hôm ấy tôi không phải đi làm nên có rất nhiều thời gian rảnh. Hầu như vào những ngày rảnh rỗi, tôi thường tự thưởng cho mình trọn một buổi sáng để ngồi câu cá. Xách cần lên xe và đi, đến chỗ câu quen thuộc của tôi. Nơi này vốn dĩ là một cái đập nước lớn tạo thành một hồ nước kín, người dân ở đây vẫn thỉnh thoảng lấy xuống ra đánh cá.
Đến chỗ ngồi quen thuộc, lắp cần rồi tra mồi vào để đấy, tôi lại xách cuốn tiểu thuyết ra đọc. Thông thường thì tôi đi câu cá chẳng phải để câu được cá hay gì cả, cái tôi cần chỉ là có thứ gì đó đáng để chờ đợi, trong trường hợp này thì đó là cá cắn câu. Thông thường thì cá câu được, nhỏ thì tôi thả lại xuống hồ còn lớn thì đem biếu cho mấy hộ dân gần đó chứ không bao giờ đem về nhà.
– Sóng êm sao không có cá ta?
– Bố nó, sáng nay ra đường không hợp phong thuỷ rồi, tới cá nó cũng không thèm.
Ngồi cả sáng đợi mà vẫn không còn nào cắn câu, thôi về được rồi. Thu cần, thả mồi xuống hồ rồi lấy xe về. Lại một buổi sáng rảnh rỗi trôi qua trong im lặng. Dọc đường về, đầu óc tôi cứ để tận đâu đâu. Về nhà, ngồi nghỉ một lúc đến 11h rồi vào bếp nấu ăn. Bố mẹ thường xuyên đi tới nhà của họ hàng, tôi thường phải sống một mình nên buộc lòng tất cả sinh hoạt trong nhà tôi đều phải tự xử hết, vì thế tôi phải học nấu ăn, kể ra cũng học được hai năm rồi.
Khéo sau này tôi lại trở thành đâu bếp nổi tiếng đi thi master chef ấy chứ! Mãi tự cười với cái suy nghĩ của mình mà tôi làm cháy hết chảo trứng, khốn nạn cái thân tôi, đã thế còn hết dầu. Vậy là 11h20 trưa, trời nắng chang chang mà tôi phải lết thân ra để đi mua dầu.
Cuối cùng tôi cũng được ăn trưa, ăn cơm chúa, múa tối ngày, nhưng cái thời đại này thì ăn cơm quán táng vỡ mồm, thôi thì tự cung tự cấp vậy. Tôi lại trở về với cuộc sống của một con heo, ăn và ngủ. Đến tối, tôi bỗng nhớ lại tối hôm trước, người con gái tôi gặp giữa đêm. Sau khi nghe ý kiến của lũ bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của tôi, tôi quyết định gọi vào số máy kia.
Vì hôm trước Trân mượn máy tôi để gọi cho mẹ. Cái này sau này tôi mới biết, nên tôi quyết định gọi vào số đấy, giả làm bạn học cũ của em để kiếm số điện thoại. Quả đúng như tôi đoán, mẹ em nghe tôi là bạn học cũ nên vui vẻ cho tôi số của Trân. Tôi cũng hơi ái ngại nên quyết định sẽ không gọi cho em ngay mà lại làm 1 trò khác, thôi đành tạm biệt tờ 500k với khuôn mặt bác Hồ hiền hoà bên trên, buồn hết cả ruột. Và sau này tôi mới biết đó là hành động sáng suốt nhất tôi từng làm. Vì mẫu thân của Trân khá dễ, còn em thì quá xinh nên những thằng khốn nạn theo đuổi em cứ làm quen với mẹ Trân rồi hỏi xin số của em. Tôi cũng thế mới chết chứ lỵ. May mà tôi không vội gọi cho em như tụi kia, không thì chắc giờ tôi với Trân còn chả biết tên nhau ấy chứ. Tôi bắn cái card sang cho em, đợi khoảng 10 phút rồi tôi nhắn tin cho Trân:
– Bạn ơi?
– Ai thế?
– Mình có bắn nhầm qua số bạn mấy cái card ấy, giờ…
– Thẳng thắn với nhau nha.
– Là sao bạn ơi?
– Hai chuyện. Thứ nhất, rõ ràng minh không biết bạn là ai, vì vậy mình cũng không có số của bạn, thế sao bắn nhầm được?
– Nhưng mình có số của bạn, thế thôi.
– Đâu ra?
– Thôi, Thẳng thắn đi. Ai đây?
– Bạn nghĩ là ai nào?
– Còn tỏ ra thần thần bí bí nữa thì 10s sau tôi chặn số.
– Nhớ hông, tối qua còn mượn điện thoại tui mà.
– Ơ ai nhỉ? – Con nhỏ này nó giả vờ quên tôi, khỉ thật.
– Mới hôm trước còn mượn điện thoại mà giờ đã quên rồi.
– Ôi trời, ra là… Mà xưng hô với nhau thế nào nhỉ?
– Thế đằng ấy sống được bao nằm rồi?
– 22.
– Đây hơn một tuổi nhá, anh – em?
– Ok. Mà nhắn tin đòi card hở?
– Ấy, ai lại làm thế.
– Thôi, ha ha. Giỡn đủ rồi. Nãy giờ em lừa anh đó.
– Là sao cơ?
– Mami nói với em khi nãy rồi, bạn học cũ luôn nha. Em cũng hơi nghi ngờ là anh rồi.
– Sao nghi ngờ.
– Suy nghĩ vậy thôi.
– Cơ mà anh dùng mạng nào thế?
– Viettel.
– Ui, quê thế. Hơơơ, thôi em đi ngủ đây, mệt quá.
– Ngủ ngon và mơ về anh nhá.
– Đừng có mơ, cao quá té đau lắm đó anh haha.
Thành công khá mỹ mãn với màn nhắn tin làm quen, mặc dù tôi vẫn hơi lấn cấn suy nghĩ về câu cuối của em, thôi kệ. Sau này thì tôi mới biết Trân chịu nhắn tin nhiều như vậy đối với người lạ, chủ yếu là vì em đối với tôi có một sự tò mò nhất định. Mà chính sự tò mò đó sau này đã trở thành một thứ tình cảm đặc biết khác. Tình đồng chí… À nhầm, tình yêu. Các bạn đừng thắc mắc vì sao mới quen mà em chịu nói chuyện với tôi nhiều vậy, có huyền cơ trong đó cả đấy.
Đang hí hửng vì màn nhắn tin hết sức tốt đẹp, tôi nào có thời gian để ý xung quanh làm gì. Và lão anh trời đánh thánh vật, rách giời rơi xuống của tôi đã về tự khi nào, tôi tưởng lão đang ngồi ăn dưới nhà, đi đến phía sau tôi. Víu, lão giật điện thoại của tôi lúc nào không rõ, tôi chưa kịp phản ứng thì lão đã nhìn vào nội dung tin nhắn của tôi và Trân rồi la lên:
– Mẹ ơi, mẹ ới, có chuyện hot lắm này.
– Gì nữa ông tướng?
– Thằng Luân có bạn gái mẹ ơi.
– Trả điện thoại cho tui coi, đệt.
– Huynh mượn một lát nhá.
Rồi lão chạy vù xuống nhà đưa diện thoại cho mẹ tôi, xác định kiếp đỏ đen của Duy Mạnh rồi. Tôi vừa chạy xuống nhà vừa ngoáy mũi tự hỏi kết mẹ sẽ như thế nào khi thấy tôi tán gái. Và chuyện gì tới nó sẽ tới, đã là nàng Kiều thì có đi đường nào cũng lỡ bước cả thôi.
– Ôi, cậu hai nhà tôi hôm nay có bạn gái cơ đấy – Mẹ lại nhìn đểu tôi.
– Đấy, kiểu nó phải thế. Tao nuôi mày hai mươi mấy năm giờ mới thấy kết quả.
– Hai anh chị nhắn tin sướt mướt gớm, chàng còn tặng nàng thẻ điện thoại nữa cơ đấy.
– Đấy, bà thấy nó chưa. Tui nuôi nó lớn to đầu mà có bao giờ nó mua cho tui được tờ báo nữa là. Ay dà, đau lòng, thiệt là đau lòng quá đi mà.
– Ông tưởng nó có mua gì cho tui chắc.
– Đấy đấy, ba thấy chưa. Ít ra con tốt hơn nó nhiều nhá.
– Thôi thôi hai ông tướng, khuya rồi lên ngủ đi. Mai còn đi làm, lớn rồi mà cứ như con nít.
Tôi lủi thủi đi lên phòng trong sự hả hê của anh tôi và cái lườm sắc lẻm của mẹ, chắc tôi làm con không ra gì thật. Tôi lấy bao thuốc ra trước sân ngồi hóng chút gió cho dễ ngủ, nào ngờ gió đâu không thấy chỉ thấy toàn khói xe. Cái điện thoại anh tôi vừa trả lại vẫn nằm im lìm trong túi. Lấy ra nhìn thử, có hai tin nhắn mới.
– “9: 34: Trả card nè. Mấy cái kia nạp rồi”
– “9: 42: Ơ, sao im lặng rồi. Ngủ thật hả trời. ^^!”
– Ờ, ngủ rồi.
– Thế ai đang nhắn tin vậy kìa?
– Vậy khỏi nhắn nữa, đi ngủ nha.
– Thôi, nói chuyện với em chút nữa đi. Đang chán.
– Chán thì ngủ mợ nó đi, nhắn tin làm gì.
– Bực nha, em ít khi nói chuyện với người lạ, anh là ngoại lệ nha.
– Sao anh lại là ngoại lệ?
– Em thấy anh điên điên dễ thương, ai đời có người đi ngoài đường uống bia giữa đêm thế đâu.
– Thói quen của anh thôi, hồi xưa thất tình buồn quá đi lang thang uống rượu giải sầu. Sau này thành quen.
– Bao lâu rồi?
– Hơn hai năm.
– Vậy là anh vẫn giữ cái tật đi lang thang suốt thời gian đó luôn à?
– Ờ, chớ sao giờ.
– Anh cũng lạ ghê.
– Ờ.
– Anh thích nghe nhạc gì? – Khi không Trân lại hỏi tôi cái này, chắc có ẩn tình gì đây.
– Sao khi không hỏi vậy, hay là để ý tui rồi. Cái này cổ nhân gọi là nhất kiến chung tình đó nha.
– Lại mơ nữa rồi, chưa ngủ mà. Thật ra thì, em thấy anh giống một người thôi.
– Ai vậy, anh biết được không?
– Ba em. – Đây cũng là một phần khiến em chịu nói chuyện với tôi.
– Ớ, sao lại là ba em, lý do gì lãng xẹt vậy trời.
– Em hỏi anh trước cơ mà, anh chưa trả lời câu hỏi của em.
– À nhạc thì chủ yếu anh nghe nhạc vàng với nhạc rap thôi, mấy thể loại nhạc trẻ anh nghe không vô.
– Gu âm nhạc của anh cũng dị ghê.
– Ừ, chaien chứng nhận điều này.
– Anh giống em đấy. Em nghe nhạc trẻ việt hay kpop gì cũng không lọt tai, thích mỗi nhạc US – UK thôi – Kiếm đâu ra người con gái thế này trời, vớ bở rồi.
– Cũng gớm đấy, mà cho hỏi nha?
– Hỏi đi.
– Bây giờ mận mới hỏi đào…
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Nhờ câu này mà Trân ấn tượng với tôi, nghĩ lại ngượng vê lù.
– Mận hỏi thì đào xin thưa:
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào!
Ai ngờ Trân cũng biết câu này ^^!
– Thôi ngủ đi anh, em buồn ngủ quá. Mận với chả đào, sến chảy nước.
– Ngủ ngon em nhá.
Tôi nhắn tin chúc ngủ ngon cho Trân rồi cũng đi vào nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài mỏi mệt. Trong giấc ngủ chập chờn đó, tôi lại thấy Trân đứng trước cửa nhà nhìn tôi trìu mến, tôi tiến lại ôm chầm lấy em. Trân vùng vậy dữ dội làm tôi hơi bất ngờ và từ từ tỉnh lại khỏi giấc mơ. Bà mẹ nó, trước mắt tôi là khuôn mặt đầy mụn và dầu của anh tôi đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi:
– Con bà mày, anh mày mày cũng không tha hả thằng chó.
– Ai bảo sáng sơm ông vào phòng tui làm gì.
– Tao có nhã ý vào đánh thức mày dậy sớm đi làm mà mày nói thế hả con dog.
– Ông phá mộng đẹp của tôi mợ nó rồi.
Nói thì nói thế thôi chứ mình với ông ấy tương thân tương ái lắm. Thuở nhỏ tôi ốm yếu đi học cũng toàn bị bạn bè ăn hiếp cũng là ổng lên đường đập thẳng mặt thằng đó cho mình.
Lèm bèm ngồi dậy, tranh thủ thời gian ăn sáng rồi tôi lại phải đi vội đến công ty, trễ làm thì khổ lắm. Đang trên đường đến công ty thì thấy một anh Tây ba – lô đang đi trên đường, máu ham vui của tôi lại nỗi lên.
– Hey you, come here. – Anh ý ngơ ngác đi tới.
– What do you want?
– I just want to say: Đu Ma May.
– What?
– You know that, Đu Ma May is I like you in Vietnamese.
– Ah, yes yes. Đu Ma May too.
Tôi đi trên đường mà cứ cười khùng khục như điên, tý nữa thì tông xe vào thùng rác.
11: 45 sáng.
Hôm nay là một ngày khá thoải mái của tôi, ngồi ở căn tin ăn trưa với đồng nghiệp “Nữ” cũng là một loại hưởng thụ trong nhân gian à. Đặc biệt là khi hai người hơi cúi gười xuống ăn, cảnh xuân trước mắt quả là ” Hoa ghen thua thắm, Liễu hờn kém xanh”. Tôi cũng cố gắng không nhìn nhiều quá, toàn hoa đã có chủ, lớ ngớ bồ nó lại táng cho vỡ mồm thì khổ lắm.
Chịu đựng đến 5h chiều rồi cũng tan sở, tôi cũng chẳng còn hứng thú gì để ở lại nghe mấy bà tám này lải nhải về chuyện gia đình nữa, chán lắm. Về nhà, về với những món ăn mẹ nấu sau đó làm phiền bồn cầu, cuộc sống của tôi mới đẹp làm sao. Ăn xong lên phòng nằm không cũng chán, tôi định lấy điện thoại nhắn tin cho em. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không nên, cái gì nhiều quá nó cũng nhạt. Lấy điện thoại ra, mở nhạc nghe tạm vậy, thằng bạn hiến kế cứ tới thẳng nhà Trân mà làm quen nhưng thú thật là tôi không dám, mặc dù có câu “Không vào hang hùm sao bắt được hùm con” nhưng cổ nhân cũng lại có câu “Cẩn tắc vô ưu”.
Vài ngày sau đó là khoảng thời gian bạn rộn của tôi, có nhiều việc nên phải đi làm liên tục, mệt phờ cả người, mắt lúc nào cũng thâm quầng. Lão anh tôi cũng biết nên chẳng chọc phá tôi nữa, mẹ cũng chịu khó tẩm bổ cho cái thân thể còm nhom của tôi nhiều hơn. Mọi thứ khá mỹ mãn với tôi ở thời điểm đó, có công việc làm ổn định, gia đình hạnh phúc, tiền bạc không khó khăn gì lắm, chỉ có điều… Tình cảm của tôi thất bại thảm hại.
Phần 2
Số là sáng hôm đó tôi nhắn tin rủ em đi ăn sáng, cứ nghĩ là chắc chắn thành công, ai ngờ thái độ của em với tôi thay đổi hẳn:
– Ăn sáng chưa?
– Chưa.
– Đi không, anh qua chở này.
– Không, tôi đi với bạn trai rồi.
– Ừ, good luck have fun.
Hức… Hức, sao em nỡ lòng nào nói với anh như vậy hả Trân. Sau khi đọc xong tin nhắn của Trân, tôi chẳng còn tâm trạng gì nữa. Sau tin nhắn đó tôi thẫn thờ lờ đờ chẳng thiết ăn uống gì nữa, hiếm hoi có ngày rảnh rỗi thì em lại đối xử như thế với tôi. Mặc dù cũng không thân thuộc gì nhau quá nhưng cũng không cần phải tuyệt tình thế chứ. Mãi sau này, tôi mới hiểu được…
Không còn tâm trạng để ăn uống, tôi đành đi kiếm chuyện khác để giải sầu vậy. Và chuyện khác của tôi chính là đánh liên minh. Tôi chơi từ giữa mùa 3, đến giờ vẫn lận đận ở BK V. Bỏ lại sau lưng tất cả muộn phiền của cuộc sống, tôi lại tập trung vào thế giới ảo của riêng mình. Tập trung vào những lời yêu thương, những lời hay ý đẹp như: Óc tuất, khôn như hợi, đôi cánh mơ màng, quan hệ mẫu thân bạn…
Tất cả những từ ngữ trang trọng đó đã được các bạn trẻ chơi Liên Minh vận dụng hết sức thành thục và thâm ảo. Quả thật, chỉ sau một buổi sáng giao lưu với các bạn mà làm tôi cảm thấy tự ti về vốn từ và khả năng vận dụng từ ngữ của mình. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, các bạn đã cho tôi sáng mắt sáng lòng.
Tôi cảm ơn các bạn, cảm ơn đảng và nhà nước, con cảm ơn ba mẹ đã tạo điều kiện để con có thể học tập những lời vàng ngọc hôm nay. Tôi gặp được các bạn trẻ ở đây giống như Lưu Bang gặp Trương Lương, Lưu Bị gặp Khổng Minh, giống như bèo nước tương phùng. Xưa nay chó sủa không có cắn, các bạn ngu như ton tặc.
Sau một buổi sáng bội thực toàn lời hay ý đẹp của các bạn trẻ, tôi lắc đầu ngao ngán đi về nhà. May quá, hôm nay không phải nấu ăn. Trưa nắng thế này thì tôi chẳng muốn đi đâu cho khổ cực, cứ ở nhà ngủ là sung sướng nhất rồi. Quá tuyệt với, thật không thể tin nổi. Ngay cả tôi cũng không thể tin nổi. =))
Đang thiu thiu ngủ trưa thì lại mất điện, nóng không thể nào ngủ được. Từ xưa đến nay, phúc bất trùng lai mà hoạ vô đơn chí. Đã mất điện mà điện thoại lại còn hết pin, tôi cứ phải đi đi lại lại trong nhà, bứt rứt không chịu được cứ như cuộc sống của người tiền sử ấy. Nóng đến nỗi thằng em cũng ngại không dám ngóc đầu lên thì thôi rồi. Lúc đấy cũng khoảng 3 giờ 30 chiều rồi, thế nà tôi phóng xe ra biển nhanh hết mức có thể để giải toả cái nóng. Và hình như có mỗi khu tôi mất điện, biển cũng vắng, chứ mọi hôm mà mất điện toàn bộ thì biển đông lắm.
Biển xanh, nắng vàng, cát trắng, sịp hồng. Thiên thời địa lợi đủ cả thì ngại gì mà không chiến. Nhảy cái ào xuống biển, bơi ra thật xa rồi nằm ngửa mình trên biển cho sóng đẩy mình đi đâu thì đi, tốt nhất là đẩy tới vòng tay của em nào đấy càng tốt. Đùa chứ không để ý là sóng đánh ra biển chơi với cá luôn à. Nằm đó một hồi lâu, tôi cũng chán nên bơi vào bờ ngắm gái cho vui vậy. Suy nghĩ của tôi cũng không sai, giờ này cũng bắt đầu có gái rồi. Nằm dài trên bờ cát trắng nhìn các bà các chị, các em tí nị đến bé bỉm sữa, đi ngang qua, nhất là sau khi họ mới từ dưới nước đi lên. Tất nhiên đây là Việt Nam nên hiếm các loại bikini lắm, đa phần là quần short áo thun ngắn hay crop top thôi. Nhưng mấy cái đó gặp nước bó sát cũng nuột thôi rồi.
Nằm mà thằng em nó cứ đòi anh cho cho đứng dậy giao lưu với các chị làm tôi khổ tâm hết sức, cũng may là nhịn được. Thôi tôi cũng lết về sớm chứ ở lại không chừng thằng em nó tức vỡ bờ trào sữa trắng thì chắc tôi độn thổ mất. Trên đường về tôi cứ thấp thỏm không biết có điện chưa, chứ về nhà mà phải chịu cái cảnh nóng như thiêu như đốt ấy thì thà ra đường nhong nhong còn vui hơn, nhất là trong thời điểm gần tết vàng thau lẫn lộn thế này.
Cũng may là về đến nhà thì thấy bàn thờ Thổ Công đã sáng đèn, lão anh đang ngủ khò khò cạnh chai Moutain Dew, có điện rồi, may thật. Tôi lại tiếp tục sự nghiệp cách mạng đầy vẻ vang của dân tộc: Ngủ. Đánh một giấc thẳng cẳng đến 6h chiều rồi thức dậy ăn tối, sướng.
Đêm xuống, tôi lững thững ra tiệm tạp hoá gần nhà mua chai Sting về, vừa uống vừa cày game.
– Ôi cuộc đời đầy thương đau đắm hình hài, thu man mác buồn mùa thu ơi.
– Tổ sư mày có im cho tao ăn cơm không thì bảo.
– Thôi Luân ạ, ba xin mày. Cất cái giọng hát của mày xuống giúp cái.
Tôi hát cũng hay lắm mờ, sao lại phản đối con như thế, thiệt tình vừa về đã xỉa xói thằng con yêu quý. Đang ngồi chờ đến 9h đánh boss thì có tin nhắn đến, ai nhắn tin giờ này thế không biết.
– Anh ơi?
– Gì.
Vừa bực vì bị phá lúc cày game, vừa bực vì chuyện lúc sáng, tôi trả lời một cách hết sức là cục súc.
– Em chán quá.
– Sao không đi chơi đê.
– Xe hư rồi, không có gì đi.
– Taxi?
– Không thích.
Giờ thì tôi lờ mờ hiểu ra, Trân muốn tôi làm xe ôm cho em.
– Anh không làm xe ôm đâu, không biết nhờ bạn qua đón à.
– Đi mà, trễ hẹn em rồi, đã đi trễ còn nhờ nó qua đón thì kỳ lắm.
– Who care?
– Ơ kìa, thái độ gì thế kia!
– Thái độ đấy, sao nào.
– Không muốn chở thì thôi, anh nói tử tế chút không được à?
– Thật tuyệt vời, thật không thể tin nổi. Kệ mợ em.
– Anh giận em à?
– Giận gì cơ, anh có gì đâu mà giận.
– Thì… Thì…
– Sao?
– Thôi không đi nữa, không cần anh.
– Ờ.
Tôi đang nóng mà Trân cứ dây dưa mãi khó chịu thật, nhưng thái độ tôi thế mà em vẫn dây dưa với tôi thì hơi lạ. 10h20 Trân lại nhắn tin với tôi tiếp:
– Anh.
– Gì nữa trời?
– Em khó ngủ quá, ba em nhậu với mấy ông ma tuý mãi chưa xong.
– Ủa mà mấy bác ma tuý là gì cơ, ba em hút cần à?
– Vô duyên, ba em là đại tá công an nhưng xin về hưu non vì ly do sức khoẻ, còn mấy bác ma tuý là mấy ông làm trong cục cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, mấy người đó là ba em dìu dắt, nên thường xuyên tới nhà nhậu, mà mỗi lần như vậy ồn ào khó ngủ lắm.
– Ui, to thế cơ á. Rồi sao, liên quan gì đến tiền ăn sáng của anh không, hay anh giết người có được miễn án tử hình không?
– Vô Duyên, anh hát em nghe nha.
– Đếu.
– Đi mờ, em xin lỗi.
– Vì chuyện gì?
Tôi phải bắt em nói ra cho được.
– Thì chuyện khi sáng, được chưa. Hát cho em nghe đi.
– Rồi hát, đợi anh chút. Mà anh hát nhạc gì kệ anh nha, không biết hát nhạc trẻ đâu à.
Tôi cũng đành xuống nước với Trân, không nên cứng quá nó gãy.
Tôi kiếm bừa bài nào đó mình thích rồi cất giọng hát cho em:
‘Con tim anh đang bơ vơ…
Góc phố đứng mãi đợi chờ…
Chỉ thấy bóng mịt mờ…
Tình hỡi…
Có lẽ đến lúc xa nhau…
Những lúc ước muốn gần kề…
Ký ức cứ mãi ùa về…
Khi mình đã, đã xa nhau rồi…
Có biết bao người yêu nhau… Rồi xa nhau.’
– Hơ, thôi em ngủ. Anh có giọng hát chim sa cá lặn ghê.
– Ngủ ngon.
Tôi nằm vắt tay lên trán trằn trọc suy nghĩ, gia thế của trân toàn ô dù to, tôi thì nghèo mạt rệt, rồi chuyện tình này sẽ đi tới đâu đây. Những suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi tâm trí tôi, tất cả dần chìm vào giấc ngủ. Đêm… dần qua…
5: 30 sáng ngày 28 tết.
Sáng sớm, trời vừa mới ửng hồng và những giọt sương còn động trên lá, mẹ tôi đã vác chổi đứng trước cửa phòng anh em tôi hùng dũng như Lữ Bố vác Phương Thiên Hoạ Kích đứng giữa sa trường.
– Hai thằng quỷ, giờ này còn chưa dậy là sao, quên hôm nay ngày gì à?
Hôm nay là ngày dọn nhà, vừa sáng là hai anh em tôi đã bị mẹ lôi dậy phát cho mỗi thằng một xô nước để lau dọn nhà. Mẹ thì đi sắm sửa đồ tết, ba tôi đem bộ đèn thờ đi lau chùi sạch sẽ. Khổ nhất là hai thằng tôi, cứ hùng hục lau dọn từ tầng dưới lên tầng trên, từ trong nhà ra ngoài ngõ.
Chuyện này làm tôi nhớ đến những lúc hùng hục quay tay trong phòng tắm, lúc đó tôi làm gì biết tới jav, chỉ tự tưởng tượng mà quay, nghĩ lại ngượng vl, nhưng biết sao được, một thằng con trai đang coi sex thì mẹ lương tâm nó để dưới lỗ ass.
– Hai thằng mày lau lại, chỗ kia chưa sạch kìa.
– Dạ.
– Hai thằng mày lau kiểu gì mà chỗ này bụi không vậy?
– Dạ.
6: 30 chiều…
Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc cơn ác mộng của anh em tôi, nhưng bù lại thì nhà cửa đã sạch sẽ tươm tất để chuận bị đón tết. Đêm đến, sau khi cho bao tử lên đỉnh, tôi vào phòng làm ván Liên Minh giải trí cho thoải mái vậy. Phải nói là mình hâm mộ mình quá, sắp vượt mặt thằng Quý thành best Rengar VN rồi. Đáng tiếc là đang pick tướng đánh rank thì có tin nhắn của Trân, đành chịu mất 3 điểm vậy, em quan trọng hơn mà.
– Anh này?
– Giề?
– Đêm giao thừa anh có thời gian không?
– Làm gì?
– Thật ra thì… Em muốn rủ anh đi chơi đêm đó thôi.
– Sao không đi chơi với bạn, đi với anh làm gì, rồi ba mẹ đâu?
– Em… Anh muốn nghe chuyện của em không?
– Nghe.
– Thật ra thì trước giờ em không mấy khi đón tết cùng gia đình anh ạ.
– Ơ, sao vậy?
– Tết ba mẹ em thường về quê, mà em thì không thích về đó, nói sao cho anh hiểu nhỉ… Về đó em thường hay bị gán ghép với một thằng ất ơ nào đấy mà mặt nó còn già hơn ba em, và họ gọi đấy là chững chạc. Em chán không thèm về nữa, ba mẹ em thì về đấy tổ chức giao thừa rồi lên thăm hỏi người trong cơ quan, cũng phiền lắm, tính ra thì tới mùng 2 hay mùng 3 em mới có thời gian với ba mẹ.
– Thế em không đi chơi với bạn bè à?
– Tụi nó toàn ở nhà với gia đình đón giao thừa, lắm lúc em cũng tủi, đêm giao thừa cầm điện thoại mà cũng không biết gọi ai nửa. – Tôi ngờ ngợ hiểu ra ý em.
– Cũng khổ thật, mà anh cũng không nói chắc được gì đêm đó đâu.
– Ừ, em hiểu mà, không sao đâu anh.
– Anh không hứa chắc được với em điều gì đâu, nhưng anh sẽ cố sắp xếp, khoảng 9h30 nếu anh về được. OK?
– Tks anh.
– Mà em quên gì đó thì phải, mình quen nhau chưa đến một tháng, còn chưa gặp mặt đến lần thứ 2 mà?
– Anh giống ba em, về tính cách. Đó là diều duy nhất em nói cho anh vào lúc này!
– Lại lý do cũ rích đó!
– Anh hát em nghe đi, em buồn ngủ.
– Ừ.
Tôi gọi qua cho Trân, rồi chậm rãi hát:
‘Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời…
Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em…
Phải làm sao để có nụ cười một ngày mưa bay năm nào…
Chiều nay ko có mưa rơi, chiều nay ko có những…
Mộng mơ…
Xa dần năm tháng, con đường vẫn thế…
Chỉ mưa và anh đứng đây chờ em.’
Không có bất cứ âm thanh nào nữa, Trân ngủ say rồi. Tôi lặng lẽ tắt điện thoại rồi cũng lăn mình vào góc tường tận hưởng giấc ngủ yên bình.
Phần 3
5: 30 chiều ngày 30 tết.
Lúc này đây, đầu tôi phủ một tầng mây đen, tôi vừa nhận một tin rất xấu. Chúng tôi sẽ đón giao thừa tại nhà thờ cùa dòng họ, và rất có khả năng là tôi không thê về với em được đúng hẹn, đúng là hoạ vô đơn chí mà. Khi chúng tôi đến nơi, hầu như tất cả họ hàng đã đến đủ, hiếm khi tôi thấy dòng họ mình tập trung lại đông đủ như thế này. Khi chúng tôi đi vào trong:
– Ôi trời, hai anh em mày lớn nhanh dữ há, cao hơn cả bác rồi. – Đừng thắc mắc, bác cả của tôi tới 1m79 lận.
– Dạ.
– Thế hai đứa có thằng nào có bạn gái chưa, nói đi bác thưởng?
– Dạ thì…
Hai thằng tôi gãi đầu đến trầy hết cả da, đơn giản vì có thằng nào có bồ đâu, ế chỏng chơ ra đấy chứ.
– Ôi trời, tụi mày làm bác thất vọng quá. Nhớ lại hồi bác bằng tuổi chúng mày, cũng lãng tử đào hoa chứ có bủng beo như anh em mày đâu, cô nào nghe được ngón ghi – ta của bác thì cứ say như điếu đổ. Tre già mà măng chẳng chịu mọc, hà.
Và hôm nay mọi người tổ chức một buổi liên hoan lớn để đón giao thừa, hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ thế này nên ai cũng hớn hở. Nhất là màn các ông chống vừa hát vừa gõ bo, nghe chí thật. Tôi cũng ăn nhậu không để ý gì đến thời gian, lúc nhìn đồng hồ thì đã 8h50, tôi kiếm cớ xin về. Khổ nỗi đấy là lúc bàn tiệc hưng phấn nhất nên lẽ dĩ nhiên, lời xin về của tôi không được chấp nhận mà còn bị phạt hai ly.
Tôi uống cũng ít, vài ly thôi, tửu lượng tôi cũng tốt nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nhìn lại đồng hồ thì đã 9h15 rồi. Tôi đã trễ hẹn với Trân, lần này tôi xin về được. Vội vã phóng xe đến nhà Trân, khổ nỗi nhà em với nhà thờ của dòng họ xa quá, đường lại đông nghịt, chạy đến là khổ. Và tôi cũng tưởng tượng ra được, tâm trạng của Trân lúc đó, nhưng tôi không biết tả thế nào, nên mạn phép trích một đoạn nhỏ trong nhật ký của em vậy:
– “Đêm giao thừa rồi, ai cũng vui nhỉ. Nhưng mình thì… Thất vọng quá. Lại một cái tết nữa rồi, cô đơn, không gia đình, không bạn bè… Và không người yêu. Hơn 9h rồi, bên ngoài dông người náo nhiệt quá, cả trên tivi nữa, cái tivi chết tiệt, cô đơn khó chịu thật. Mày đang làm gì thế Trân ơi, chờ thằng ất ơ nào đấy mà mày mới quen biết có một tháng, chưa gặp mặt lần thứ 2 sẽ nhớ đến cái lời hứa rẻ tiền của mày hả… Tự nhiên muốn khóc quá tôi ơi.”
Trên đường tôi đến nhà Trân cũng suy nghĩ lung lắm, liệu em có giận tôi không nhể, liệu tôi sẽ nói gì, làm gì với em nhể. Cuối cùng thì tôi cũng đến trước cổng nhà Trân, cửa không khoá nên tôi cứ thế mà vào thôi. Em đang đứng nghe điện thoại bàn, qua nội dung cuộc nói chuyện thì tôi nghĩ đó là ba Trân.
Trân xinh thật, váy ngắn màu đen đến nửa đùi, phần tay của chiếc váy dài đến khuỷu tay, bên ngoài là một chiếc áo khoác jeans không tay, đôi bốt đen, bao tay da màu đen loại không ngón, tóc búi cao, kiểu đuôi ngựa ấy. Cá tính dã man luôn.
Chợt, Trân quay lại…
Tôi đứng phía sau nhìn em, và dường như Trân cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình nên quay lưng lại, và cái gì đến nó sẽ đến, bốn mắt nhìn nhau. Có đôi chút bối rối thoáng qua trong mắt Trân, tôi cũng ngại ngùng chuyển ánh mắt sang nơi khác. Em không nói gì, đặt điện thoại xuống bàn rồi lẳng lặng ra ngoài, tôi cũng im lặng đi phía sau để nhìn đôi chân dài miên man của Trân. Cả hai ngồi đối diện nhau, em chủ động bắt chuyện với tôi, tôi đẹp troai ngời ngời thế này cơ mà:
– Sao không quên luôn đi, tới làm gì! – Trân nói với vẻ giận dỗi.
– Anh xin lỗi, anh cố đến sớm nhất rồi. Thật ra anh xuống nhà thờ của dòng họ từ chiều, đang liên hoan anh xin về mà không được, giờ mới được về. Phóng nhanh hết mức có thể rồi, mấy lần suýt va vào người khác, đường đông quá. Tay cũng trầy rồi.
Tôi nói dối đấy, tay bị trầy do vật lộn thôi, nhưng nói thế này thì tiện cả đôi đường. Vô độc bất trượng phu!
– Người đâu bất cẩn vậy, đưa coi thử coi.
Tôi đưa tay ra, vết trầy khá lớn do lúc vật nhau với lão anh bị cứa một đường ở cạnh cửa, em chăm chú nhìn vết trầy rồi bĩu môi:
– Đàn ông con trai trầy có chút mà làm như lớn lắm ý.
– Ừ, anh thế đấy.
– Thôi, tới là tốt rồi, anh làm em buồn đấy. Giờ làm gì nhỉ?
– Thế cô nam quả nữ ở một mình với nhau thì nên làm gì nhể? – Tôi nói với vẻ mặt đê tiện.
Trân chậm rãi vén những sợi tóc mai ra sau rồi nói:
– Ra ngoài đi dạo đi anh, em muốn ngắm pháo hoa.
– Ừ, mình đi.
Tôi và Trân đi ra khỏi nhà, đêm giao thừa nên đường đông nghịt, thế nên chúng tôi quyết định đi bộ.
– Đi đâu giờ?
– Mua cái gì uống đi anh, em khát quá.
– Ừ đi.
Tôi đến quán cà phê gần đó mua một ly đen đá cho tôi và một ly bạc xỉu cho Trân, sau đó hai đứa vừa đi dạo trên những cung đường vắng vừa thủng thẳng tâm sự, mà thực ra đêm giao thừa thì làm gì có đoạn nào vắng, hoạ chăng chi là không đông như những đoạn khác thôi. Vừa đi tôi vừa hát ong ỏng:
– Cuộc tình mình như cơn gióóóó thổi qua mông con chóóóó em có thấy không đóóóó…
– Hát nhảm nhảm gì vậy trời.
– Bài hát tình yêu toẹt vời.
– Thôi đi anh, lớn rồi mà cứ như con nít.
– Ờ, thôi.
Câu trả lời cộc lốc của tôi làm cả hai im thin thít, chẳng biết nói gì với nhau nữa, đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng tôi thấy chạnh lòng. Không biết tự bao giờ, tôi đã đi đến con đường này theo bản năng của mình, con đường ngày xưa tôi với cô ấy đã từng bước chung đôi. Cho phép tôi lan man một chút, mối tình đầu của tôi đã kết thúc trên con đường này.
Ngày đó tôi nghèo mạt rệp, đến chiếc xe đạp đi học cũng đéo có chứ đừng nói đến xe máy. Còn cô ấy thì gia cảnh khá giả, tiêu xài đâu cần lo gì. Và tất nhiên một thằng nghèo thì làm sao mơ được tới cô tiểu thư đài các, cuộc tình kết thúc một cách bất ngờ và chóng vánh bằng quyết định đi du học của cô ấy. Nguyên nhân chủ yếu là cô ấy không đủ bản lĩnh để chống lại áp lực từ gia đình, một phần là tôi quá bất lực, không có gì để giữ cô ấy lại. Nhưng sau này, khi thằng homies nói với tôi: “Nếu mày cho rằng vấn đề tiền bạc, gia cảnh, hay bất cứ cái gì là vấn đề thì tao không nghĩ mày đang yêu thật lòng”. Nhiều khi suy nghĩ lại tôi cũng cảm thấy nó nói đúng thật, tôi hèn quá. Đang ngẩn ngơ thì em quơ quơ tay trước mặt tôi hỏi:
– Anh làm gì mà ngẩn người ra thế?
– Ngẩn mợ em, anh đẹp trai ngời ngời thế này mà em bảo anh bị ngẩn à.
– Vô duyên, thấy lạ tui hỏi còn bị nạt.
– Ờ, xin lỗi.
Chúng tôi lại thả bộ trên đường, nhưng rồi khi tôi còn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, Trân đi vội đến bên kia đường. Tôi tò mò theo sau, Trân đi đến bên một tên nào đó đang đứng một mình bên kia đường, tôi đứng phía sau nghe loáng thoáng em hỏi tên đó sau đêm giao thừa lại đứng một mình ở đây, rồi không đi chơi gì à. Tên đó cũng trả lời theo kiểu đang cô đơn một mình. Sau một hồi xì xầm to nhỏ với nhau thì Trân quay lại nói với tôi… À sao nhỉ, nhắc lại chuyện này tôi hơi buồn:
– Anh ơi?
– Gì cô?
– Anh… Về trước đi, hay đi xem phao hoa đi.
– Còn em?
– Em… Đi chơi với bạn. – Trân nói, có vẻ hơi áy náy.
– À, cứ đi đi. Anh về trước.
Trân mìm cười quay đi, tôi đứng một lúc rồi cũng quay đi, hôm nay như thế là đủ rồi. Tôi bỏ bữa tiệc của gia đình để giữ lời hứa với Trân, không để em cô đơn một mình đêm giao thừa. Còn bây giờ, Trân lại bỏ tôi lại một mình. Tôi giữ lời hứa với em đâu phải để nhận được kết quả thế này, quá đủ rồi. Một sự uất ức trào dâng trong lòng, mắt tôi đỏ ngầu. Hít một hơi sâu, không khí tràn đầy vào lòng ngực, tôi cố lấy lại bình tĩnh. Bước đi một cách vô định, tôi cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa.
Bước vào một quán cà phê nhỏ thôi, nhưng ấm áp và thanh tịnh, một điều nữa khiến tôi chú ý là giờ này quán cà phê nào cũng đang bật bài Happy New Year thì quán này lại khác, quán bật bài Soledad cùa Weslife khiến tôi nghe mà buồn lại càng buồn, cứ như bài này viết riêng cho mình vậy.
Cứ thế, đêm giao thừa trôi qua lúc nào tôi chẳng hay, và chẳng biết tôi đã về nhà bằng cách nào. Tâm trí tôi dường như chẳng thuộc về tôi nữa, và có lẽ rằng, đêm đó là đêm giao thừa buồn nhất của tôi, đêm cô đơn.
Đầu năm đã buồn nên ba ngày tết của tôi cũng chẳng vui vẻ gì, nhiều lúc ngẫm lại đời mình mà buồn. Tất bật hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn đón giao thừa với khói thuốc và giọt cà phê đắng ngắt, mà kết quả do là do mình chọn đấy chứ, trách ai được. Mấy hôm nay Trân cũng mấy bận nhắn tin cho tôi, nhưng tôi cũng chả thèm trả lời, hoạ hằn lắm thì Ừ một câu cho qua chuyện.
Hết tết thì tôi cũng phải đi làm, và tôi lấy công việc để giải toả sự khó chịu của mình, cứ thế tôi vùi đầu vào công việc. Thời gian biểu lúc đó của tôi chỉ là sáng đi làm, chiều đi đánh liên minh và tối đi nhậu, cuộc sống mới nhàm chán làm sao.
Phần 4
Chiều hôm đó, trời mưa, khi tôi lếch thếch về nhà vào giờ tan tầm thì Trân đã đứng trước công ty tự bao giờ. Em diện style teen với áo phông, jean bó và đôi converse đen, thêm chiếc ô màu đen càng làm em thêm nổi bật giữa đám đông. Tôi ngó lơ tính đi luôn mà Trân lại thấy tôi mới chết chứ, thế là đành đi sang.
Thấy tôi ướt như chuột lột nên Trân đưa dù ra, tôi biết ý cầm lấy che cho hai đứa. Nhưng che làm sao được cả hai, che tôi thì Trân ướt mà che cho Trân thì tôi ướt, nhìn vai Trân run run vì bị mưa hắt vào, tôi xót quá nên dứt khoát che ô cho em, tôi ướt rồi thì ướt luôn cũng được.
– Đi cái gì đến đấy?
– Em đi taxi.
– Ờ, rồi giờ sao.
– Đi cà phê đi anh, tự nhiên giờ em thèm ly cà phê sữa nóng cơ.
– Rồi, chờ chút.
Tôi nhờ lão bảo vệ giữ xe giúp tôi, mai đi bộ đến cũng được, lão cũng vui vẻ đồng ý với chút hậu tạ là chầu trà đá. Sao đó tôi và Trân cùng nhau đi dưới mưa, đến một quán cà phê gần đó. Vài thằng đồng nghiệp thấy tôi đi với Trân thì xì xầm với nhau: ” Má, bông hoa lài mà đem cắm bãi cít trâu, chán vl”. Em khó chịu ra mặt, không biết vì lý do gì, còn tôi thì chỉ thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình: ” Thời nay nhiều thanh niên thua cả bãi cít trâu, đáng tiếc, đáng tiếc”.
– Anh?
– Gì!
– Anh cười gì đấy, hâm à?
– Ờ.
Chúng tôi cùng nhau đi dưới mưa, Trân đang ngân nga một giai điệu nào đó mà tôi không biết, mưa càng này càng nặng hạt. Chiếc ô nhỏ không thể che hết cả hai được, vai Trân run lên vì lạnh, tôi cũng muốn ôm em chia sẻ hai ấm cho cả hai, nhưng không. Tôi chỉ là một người bạn mới quen, không hơn không kém. Suốt đoạn đường, hai đứa không nói câu nào với nhau cả, chỉ có tiếng ngân nga nho nhỏ của em, tiếng mưa rơi trên những mái tôn và tiếng xe vụt đi trong mưa.
Sau một hồi phong ba bão táp, chúng tôi cũng đã đến được một quán cà phê gần đó. Vắng khách nên cũng chẳng ai soi mói chúng tôi ngoài anh trông xe và thằng con của chủ quán, nó cứ nhìn Trân chằm chằm làm tôi cũng khó chịu. Bước nhanh đến một bàn trong góc, tôi kéo ghế cho em rồi cũng yên vị trên chiếc ghế còn lại. Thằng giời đánh kia lại đi ra:
– Chị dùng gì ạ? – Nó nói thế trong khi bọn mình có hai người.
– Anh uống gì?
– Cà phê sữa nóng.
– Em lấy chị hai ly cà phê sữa nóng nha, em uống giống anh luôn. – Trân hỏi ý kiến tôi, làm thằng đấy lớ ngớ, thoải mái ghê luôn.
Một lát sau, hai ly cà phê nóng hổi được đem ra. Tôi và em nhìn nhau qua khói thêm ly cà phê, cả hai cùng bật cười vì bộ dạng chật vật của đối phương. Trân chậm rãi vấn những sợi tóc bết dính vào má do mưa ra sau tai, rồi e dè hỏi tôi:
– Anh này?
– Gì.
– Anh… Giận em hở?
– Sao lại phải giận?
– Thì… Thì… Em đi với Thiện rồi bảo anh về…
Ra là thằng đó tên Thiện, thằng khỉ gió.
– À cái đấy hả, anh có giận gì đâu. – Tôi cố rặn ra một nụ cười gượng gạo hết sức có thể với hàm ý: “Anh rất là giận đấy”.
– Thế sao không trả lời tin nhắn em?
– Đâu phải lúc nào anh cũng rảnh, vả lại đâu phải có mình em nhắn tin đâu. – Tôi nói bằng thái độ hờ hững.
– Đấy, thế mà nói không giận. Em xin lỗi, đi mà, có gì em đền cho, có mỗi mình anh để em nói chuyện.
Nghe xong câu này tôi có cảm tưởng mình như là chị em tốt của nhau ấy.
– Đừng có bố thí kiểu đấy.
Cảm giác ngày hôm đó lại ùa về, ức phát khóc, bị bỏ rơi giữa đêm giao thừa, cũng vui đấy.
– Anh… Thôi, em không trách anh. Hứ, đồ đàn ông mặc váy.
– NÓI GÌ NÓI LẠI THỬ COI.
– Thôi, không nói nữa, uống cà phê đi kẻo nguội.
Tôi biết mình hơi nóng nên cũng cố nuốt xuống, nhưng các bạn thấy đấy, bị một đứa con gái chửi là đàn bà thì không tức sao được. Nhấp một ngụm cà phê, vị sữa ngọt lịm pha chút vị đáng của cà phê trôi xuống cổ họng làm tâm trí tôi thanh tĩnh lại. Đưa mắt nhìn sang, Trân đang vừa uống cà phê vùa suy nghĩ mông lung gì dấy (sau này tôi mới biết là cố nén nước mắt, tiểu thư từ nhỏ ai cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa làm gì phải chịu thế này đâu)
– Anh xin lỗi, anh không nên nổi nóng.
– Thôi không sao, em cũng có lỗi mà.
– Ừ.
– Thôi mưa tạnh rồi, mình về nha.
– Ừ.
Tôi và Trân thong thả ra khỏi quán, đi dưới những tán cây vẫn còn vương lại những dư âm từ cơn mưa khi nãy. Sự im lặng cố hữu vẫn tồn tại giữa hai đứa, chỉ lặng lẽ đi bên nhau, Trân khe khẽ ngân lên một giai điệu khá vui tai. Trên con đường dài, dường như chỉ còn tiếng mưa tí tách hoà với tiếng hát trong trẻo của Trân tạo nên một khung cảnh thật đẹp, đôi tình nhân giận nhau vào một chiều mưa. Tôi lấy xe chở Trân về, lần đầu tiên hai đứa gần nhau thế này, nhưng thật ra Trần ngồi cách tôi một khoảng, kiểu anh đầu sông em cuối sông ý. Khi tôi đến trước cổng nhà Trân, em đi xuống tra chìa khoá vào cửa.
Trong đầu tôi bỗng nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, và tính tôi thì, nghĩ là làm ngay.
– Trân, lại anh bảo này?
Trân tò mò đi đến gần tôi:
– Sao anh?
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má Trân rồi rơi thật chậm xuống môi em. Làn da trắng mịn hơi tái đi và lành lạnh do mưa, đôi môi hồng chúm chím điểm xuyết vài giọt mưa của em làm tôi mê mẩn, Trân đứng ngẩn người. Tất nhiên là sau đó tôi phóng nhanh hết sức có thể về nhà, sau lưng tôi, Trân vẫn đứng im như phỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Đến bây giờ, cảm giác vuốt ve em vào hôm đó vẫn khiến tôi bồi hồi khó tả, một cảm giác của những kẻ đang yêu.
Sau hành động liều lĩnh khi chiều, y như rằng, tối đến là Trân nhắn tin cho tôi ngay. Thật tình là tôi chẳng muốn nhắn chút nào, nhưng biết làm sao được:
– Lúc chiều anh làm gì đấy.
– Anh vuốt má em, có gì sai à? – Mặt dày thì sống lâu.
– Anh… Anh… Anh làm thế mà coi được à?
– Má em dính mưa, anh vuốt xuống thôi mà?
– Anh… Anh dẻo mỏ quá, em thua anh luôn. Rồi sao vuốt môi em.
– À, môi em dính cái gì ấy.
– Làm gì có, anh coi em là trẻ con đấy à?
– Không, thật mà. Môi em dính gì mà nhìn hồng hồng dễ thương quá, anh tính phủi xuống cho bớt dễ thương đi ấy mà.
– Anh… Dẻo mỏ, đồ con trai mặc váy.
– Ê, cái này là không được nha.
– Thích đấy thì sao.
– Sao anh không về chơi thôn Vĩ.
– Tối mai anh rảnh không.
– Sao?
– Em đền cho anh vụ hôm trước, nhé.
Tự nhiên tôi nghe từ đền tôi lại nghĩ đến một số hoạt động giải trí lành mạnh của giới trẻ.
– Rồi, tạm chấp nhận.
– Hứ, anh làm giá nhá. Người muốn đi chơi với em xếp hàng dài từ lũng cú đến mũi cà mau đáy.
– Thế chắc người muốn cho anh một trận xếp hàng từ vĩ tuyến 17 tới vĩ tuyến 38 quá.
– Là sao?
– Tức là xếp hàng từ Quảng Trị kéo dài tới biên giới của Hàn Quốc Và Triều Tiên ấy.
– Đồ hâm.
– Thế mai anh qua đón hả?
– Thôi, để em đón anh. Đồ con trai mặc váy ạ.
– Nói nữa là coi chừng anh đó.
– Biết nhà anh không mà đón.
– Ừ nhỉ, em chưa biết nhà anh. Nói mau tên kia, nhà ở đâu.
– Việc gì anh phải nói nhề?
– NÓI MAU.
– Rồi rồi, nhà anh ở…
– Em biết rồi, lúc đó em tới đón nha. Đừng đi đâu đấy.
– Ghê vợi.
– Thôi đi anh, em buồn ngủ quá à.
Lại thủ tục quen thuộc của hai đứa, hát cùng thần tượng:
‘Nghe mưa rơi nặng hạt nhìn lại dấu chân ai nơi cuối đường…
Phố lá rơi ngày nào còn em bên đây dịu dàng bên tôi…
Sao mưa rơi vội vàng nhẹ đưa bóng ai đi mất rồi…
Còn mỗi tôi lặng thầm… thầm nhớ đến người yêu xưa…
Nếu Đã biết trước tôi không gặp em yêu em thế này!
Và nếu biết trước có lúc chia tay mà còn yêu em đắm say…
Sao tôi không quên được em mà vẫn còn yêu em như hôm nào…
1 kẻ tình si đau buồn… trốn chạy tình yêu xưa’
Phần 5
Sáng ngày hôm sau…
Sáng nay trời đẹp lạ thường, hình như tâm trạng tốt thì nhìn đâu cũng đẹp thì phải. Hôm nay ba mẹ với lão anh tôi về quê, chỉ còn mỗi tôi ở nhà. Tôi phải tự chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình, vừa chiên trứng vừa luyện giọng: Ứ, ớ, ư, yeah, ơ, a… Không biết có làm phiền hàng xóm không.
Sau một hồi nhấp nhô lên xuống thì tôi cũng chuẩn bị xong bữa ăn sáng, bánh mỳ ốp la, xúc xích và một ly sữa nóng. Thế là đủ dinh dưỡng rồi. Tôi gọi điện cho chú để xin nghỉ một ngày:
– Chú yêu, cho cháu nghĩ một ngày nha.
– Gì nữa thằng ông nội, nghỉ nữa à.
– Dạ.
– Sao nghỉ?
– Đi kiếm cháu dâu cho chú chứ còn sao nữa.
– À, thế thì tốt. Thuận buồm xuôi gió cháu nhá.
Xong. Mặc dù đến tối mới đi nhưng hôm nay tôi lười nên cứ nghỉ. Khoá cửa rồi đi ra ngoài, hôm nay trời nắng đẹp thật. Vì thời gian đó tôi hay bị mất ngủ nên cũng thường xuyên ăn khuya, nhưng ăn mỳ tôm mãi thì nổi mụn chết được, nên tôi phải đi vòng vòng kiếm đồ dự trữ để đêm khuya ăn dần. Dạo xong một vòng thì tôi cũng đã gom xong lương thực để sử dụng dần, một kho bánh sandwich, một chai mayone và cơ số là xúc xích. Vậy là những đêm dài bất tận còn dài.
Sau khi về nhà, tôi lại đi đến quán net. Net mới mở gần nhà nên tôi đến ngó qua, máy móc cũng ngon lắm. Lại thêm một team nữ mới lập của quán đang train, thấy thế tôi bèn gọi lũ bạn tới, gạ kèo đánh team đi cà phê với anh chủ. Các bạn nữ có vẻ hơi ái ngại nhưng trước thái độ chân thành của tôi. Chúng tôi lục tục mở máy rồi log in game, vào tạo room custom rồi mời team bạn vào thì hết cmn hồn, thấp nhất là Kim cương 3, lớn nhất đã là KC I 76 điểm. Trong khi chúng tôi thì thằng Sang rank cao nhất cũng chỉ mới KC 5, còn tôi mới Bk 3.
Và với sự chênh lệch trình độ như thế thì việc chúng tôi thua liền tù tì hai trận liên tiếp cũng không có gì lạ.
Log out tài khoản ra về trong tâm trạng nhục nhã ê chề và những tiếng cười nắc nẻ của mấy thằng ngồi hóng trong net. Bọn tôi đang chuẩn bị ra về thì team kia gọi lại:
– Các em có muốn nhận sư phụ thì để bọn chị nhận cho nhá.
– Không cần thù lao gì đâu, mỗi đứa một cái DJ Sona là được. – Bọn nó bịa đấy, sau này lòi ra toàn con nhà giàu…
Bọn đấy cũng khá xinh nên các ông thần cũng hăng hái ghê lắm, rồi còn hẹn nhau tối đi kara nữa chứ. Tôi đặc biệt chú ý đến cô bé đi top của team kia, rất xinh, và sỡ hữu một nụ cười mỉm rất duyên với hai núm đồng tiền. Dường như cũng nhận thấy anh mắt của tôi, nhỏ lườm tôi một cái cháy mặt rồi quay đi. Thằng Sang thấy thế thúc tay tôi hỏi nhỏ:
– Ê đệ, mày quen nó à?
– Làm đéo gì có.
– Sao nó nháy mắt mày kìa?
– Nó bị lé thằng ngu, nháy nháy con cặc. (Anh xin lỗi Dương ơi. Hôm đó anh lỡ miệng…)
– À ờ, mày cứ làm quá, nó lé mà xinh thì tao cũng chấm.
– Thôi lạy hồn, bố xê nó ra giúp con, tao bỏ nhỏ cho ghệ mày là xong nghen con.
– Địt mẹ mày, mày coi chừng tao đấy.
– Thế mày có muốn tao kể chuyện mày làm với cái vỏ gổi không, tao mà kể là cả thế giới phải sửng sốt à.
– Địt mẹ mày, biến.
Sau đó, bọn tôi đi về chuẩn bị. Chiều đến, khi tôi vừa mới tắm rửa xong và chưa hiểu mô tê gì thì đã nghe tiếng còi xe trước nhà. Thằng Trọng Lú đang ngồi trong chiếc toyota của ông già nó nhấn còi inh ỏi.
– Đi lẹ mày, rề rà như đàn bà.
– Ơ đù má thằng kia, mày lại đây tao bảo.
– Gì nữa con chó.
– Mày chạy chiếc này làm gì?
– Đi chơi chứ làm gì?
– Mày biết chiếc này mấy chỗ không?
– 6 Chỗ, mày tưởng tao ngu à?
– Mày không phải ngu, mà là óc lỏng. Xe 6 chỗ chở tụi mình rồi mấy đứa con gái bỏ đâu, cho nó nồi trên nắp ca pô hay ôm bánh xe?
– Ừ nhỉ, thôi mày chờ chút tao về đổi xe đã, mẹ nó.
– Về lẹ qua chở tao.
Nhìn nó quay xe đi khuất bóng rồi tôi quay vào chuẩn bị đi chơi, nhưng biết được, vì cuộc đi chơi này đã anh hưởng không nhỏ với cuộc sống của tôi, mà ảnh hưởng đó vẫn còn cho tới bây giờ.
Cho phép tôi kể về Dương một chút, có lẽ nhỏ là người con gái đặc biệt nhất tôi từng gặp. Với những người bạn, những người không thân với Dương hoặc thậm chí là ba mẹ Dương thì nhỏ là một thiên sứ không vướng bụi trần. Nhưng tôi thì khác, với tôi thì Dương là một con cáo già trong lốt con thỏ trắng đáng yêu. Cái nụ cười tươi mang chút đừa cợt cộng thêm đôi má lúm đồng tiền đã bao phen làm tôi khốn đốn. Có lẽ, kiếp trước tôi nợ Trân một thì tôi nợ Dương mười nên bây giờ tôi mới phải trả thế này. Gia đình Dương làm cầm đồ các bạn à, phải nói là giàu nứt vứt đổ tường nhưng quan hệ với giới xã hội cũng nhiều nên tôi hơi kiêng kỵ.
Lúc trước có lần gia đình tôi… Gặp một chuyện nghiêm trọng, kinh tế tụt dốc không phanh, lúc trả nợ thì mặc kệ gom thế nào lại thiếu đúng 5 triệu, tính tôi thì không thích mượn tiền bạn bè nên chỉ còn cách cầm xe đi thế chấp. Đành đi cầm chiếc Jupiter của tôi lấy 8 triệu, nhưng chẳng có tiệm nào chịu giá đó cả. Bí quá tôi chạy đến chỗ làm ăn của nhà Dương, có vẻ ba Dương không biết tôi nên cũng chào hỏi rồi hỏi mục đích của tôi. Tôi vừa nói mục đích xong thì ông ấy đi ra khỏi bàn làm việc tới trước mặt tôi. Đang ngơ ngác chưa biết gì thì ổng cho cho một đấm vào bụng. Tôi khuỵ xuống ôm bụng thì bị thêm hai cốc vào đầu và cơ số những đòn tra tấn giả man khác của bọn thực dân đô hộ và tay sai bán nước.
Sau một hồi ăn đòn chán chê thì ông ý cũng bỏ tôi ra, ê ẩm cả người, ông ý tập gym đều đặn còn thêm cái môn Tây sơn Bình Định gia lắm nên đấm đau khỏi nói. Quên nữa, trước 75 ông ý là đặc công Rừng Sác, sau 75 không biết làm gì giàu nhanh vậy nhưng về độ đầu không ngán trời chân không sợ đất thì khỏi phải nói. Trong khi tôi còn đang ngồi xoa bụng thì ông ý đi vào trong, lúc ra lại trên tay ông ý có một sấp 500k, tổng cộng là 10 triệu. Tôi còn chưa hiểu gì thì ông dúi sấp tiền vào tay tôi rồi nói:
– Cầm về trả cho người ta đi, nhà này không thiếu chút tiền ấy. Mẹ mày đừng tưởng tao không biết, mày bỏ cái Dương của tao ở đâu hả.
– Ơ cháu…
– Thôi về, về ngay cho tao. Rồi tối qua đây, tao có chuyện muốn nói.
Thật tình nói tôi không muốn nhận số tiến ấy thì là nguỵ biện, nhưng nhận thì lại phải mang ơn ba Dương nên cũng lăn tăn, cuối cùng tôi nhận. Về thì tôi viện cớ là mượn được người bạn cũ.
Trở lại câu chuyện, sau khi thằng Trọng lú về thay đồ, tôi đang bước vào nhà thì chợt tôi nhớ lại, hôm nay tôi đi với Trân mà, thế đéo nào. Thôi xong, giờ tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đi với tụi nó bỏ Trân thì không được, mà đi với Trân bỏ tụi nó thì cũng hơi kỳ, anh em chơi với nhau bao lâu rồi, ai lại làm thế. Hay là rủ Trân đi kara, mà tôi nghĩ rồi lại thôi. Ai đời đi hú hí với gái lại dắt vợ đi theo các bạn nhỉ. Thế là tôi quyết định cứ đi chơi rồi về sớm chơi với Trân.
Thế nhưng, khi thằng Trọng lú chạy xe đến rồi hai thằng tôi đến nhà những thằng còn lại. Nhưng khốn nạn thay, hai thằng khỉ kia gấu mẹ không cho đi, vậy là chỉ còn ba thằng tôi vào hang hùm. Khi chúng tôi đến chỗ hẹn thì team kia đã đến đủ, thằng Trọng giải thích sơ qua tại sao chỉ có 3 thằng đi rồi cả bọn cũng mặc kệ đi vào trong hát hò. Sau khi gọi đồ uống thì bọn tôi cho cái mic đi một vòng hết 8 người. Rồi sao đó tới tiết mục song ca, lần lượt từng thằng lên song ca với các bạn nữ team kia. Riêng tôi thì kiếm cớ đau họng nên không lên. Đang xem thằng Trọng lú với nhỏ Ngân team kia song ca thì tôi nghe thằng khỉ Sang bắt chuyện với Dương:
– Em ơi, mình làm bài đi em.
– Thôi.
– Đi mà, em xinh mà ngồi một mình tiếc thế.
Má cái thằng cưa gái ngu vãi, tôi ngồi kế bên mà nó dám bảo Dương ngồi một mình.
– Hồi trước bạn gái em cũng khen em giống anh vậy đó. Mà nó theo thằng khác nên em sang thái chuyển giới về cưa thằng đó trả thù nên giờ mới vậy. Chứ hồi đó em đẹp trai lắm.
– Em cứ đùa anh.
– Không tin anh cứ hỏi con kia đi, nó biết đấy.
Thằng Sang bối rối đi sang bên kia hỏi chuyện, tôi ngồi lại gần bắt chuyện với Dương:
– Ê này?
– Anh hỏi cộc lốc thế à?
– Ừ thì… Em này, em tên gì để anh khỏi hỏi cộc lốc nữa nào.
– Dương.
– Rồi được rồi, Dương này.
– Gì hở anh?
– Em đùa ác thế, thằng đó nó hiền khô à.
– Không thích.
– Ờ, mà sao đi hát mà cứ ngồi im thế, không hát hò gì ạ.
– Em không thích, chán lắm.
– Cái gì thì cũng phải làm nhiều nó mới thích, đi hát với anh bài nào.
Tôi cướp lấy 2 cái mic rồi chọn bài, bọn kia thì đứng gần đó la ó: ” Mẹ mày, đau họng của mày đó hả?” ” Ôi, hai anh chị ý âm thầm mà ghê gớm ra phết đấy”… Có vẻ cả hai chúng tôi đã quen với những tiếng la ó nên cũng không ngại gì lắm.
Cuối cùng tôi chọn bài Gọi mưa, tôi ngỡ ngàng khi nhỏ cất giọng hát. Một giọng hát trầm lắng, ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với tính cách của Dương. Chúng tôi như đắm chìm vào bài hát, nhạc hết lúc nào tui cũng không biết. Sau đấy tôi chọn một bài đợn ca: Về đâu mái tóc người thương – Để hát tặng Dương. Hoàn thành bài hát trong sự la hét của khán giả, tôi vội vã xin phép về.
Đi vội ra chỗ để xe rồi dắt xe ra về. Lấy điện thoại ra, shit, 8h rồi. Tôi vội vã phóng xe về nhà, cửa vẫn khoá. Tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa vào nhà. Tôi vội gọi điện cho Trân nhưng không ai bắt máy cả. Nhắn tin sang: “Em ơi, đâu rồi ra anh nói này”. Tôi ngồi một hồi lâu nhưng vẫn không có tin rep. Lại gọi điện sang, đến lần thứ 4 thì có người bắt máy:
– Anh đang làm phiền tôi đấy, biến.
– Anh xin lỗi, anh có việc gấp nên.
– Việc gấp là việc gì?
– Thằng bạn anh nhập viện, anh phải vào với nó từ chiều. – Tội lỗi, tội lỗi.
– Anh biết em phải chờ trước nhà anh suốt hai tiếng đồng hồ không?
– Anh xin lỗi, giờ tụi mình đi nhá?
– Không, chán rồi.
– Đi để anh có cơ hội xin lỗi chứ.
– Không, anh thích thì tự mà đi.
– Rồi, nhớ nhé. Chờ đấy.
Tôi tắt máy, một kế hoạch táo bạo được định hình trong đầu. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, lao đi giữa trời đêm.
Đến trước nhà Trân, tôi ngập ngừng nhấn chuông rồi chờ đợi. Cạch, cánh cửa được đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ nghiệm nghị nhìn tôi:
– Cậu tìm ai?
– Dạ cháu tìm Trân ạ?
– Cậu tìm con Trân nhà tôi làm gì?
– Dạ cháu rủ Trân đi chơi ạ. – Câu nói ngu của tôi.
– Chơi bời gì giờ này, cậu về đi.
– Dạ cháu…
– Để tôi vào xua chó ra đã rồi muốn nói gì thì nói.
Ba Trân đi vào nhà, lúc ra lại trên tay ông ấy có hai sợi xích chó. Ông ấy đóng cửa rồi xích hai con chó chỗ đó, ai tới gần là nó gầm gừ nghe mà tôi đổ mồ hôi hột. Và tôi thấy được Trân đang đứng trên phòng nhìn xuống tôi cười. Tôi biết lúc này là lúc cần chai mặt, khổ nhục kế nên tôi nhắn tin cho em:
– Chừng nào em còn chưa chịu gặp anh thì anh còn ngồi đây nhá.
– Tuỳ anh.
Tôi mặc kệ thái độ của Trân, tôi coi những lời đó cũng như những âm thanh mà hai con becgiê tạo ra nãy giờ thôi. Đang ngồi bên vệ đường thì có người dừng xe trước mặt tôi, Dương đưa mắt nhìn tôi rồi hỏi:
– Anh đói thuốc à, sao ngồi đây?
– Anh ngồi chờ bạn.
– Chờ ai giờ này, hay anh đi đong gái đới?
– Bạn anh đứng trên kia kìa.
Tôi nói rồi ngảng đầu nhìn về phía phòng Trân, Dương nhìn theo rồi chợt vẫy tay chào Trân rồi cười đểu nhìn tôi sau đó nhỏ quay lưng đi, trước khi đi Dương còn quăng lại câu: “Em đi nha, ngồi đó tới sáng người ta cũng không xuống đâu hi hi”, Trân bỏ vào trong phòng. Tôi chợt giật mình, giờ mới để ý, đang xin lỗi mà để Trân thấy cảnh tôi và Dương đùa giỡn với nhau – Thật ra có mỗi Dương giỡn tôi thôi – thì không ổn chút nào. Cái khó ló cái ngu, tôi nhắn tin cho Trân mặc dù tôi biết chắc chắn Trân sẽ không trả lời:
– Em thấy đấy, người đi đường còn có tình hơn em. – Tự nhiên lúc đó nhắn câu này ngu thật.
– Anh đói quá em ơi.
– Đói thì đi ăn đi, ngồi đó làm gì.
– Em hâm à, anh đã nói chưa gặp em thì anh chưa đi mà.
– Kệ anh.
Nói miệng thế thôi chứ một lúc sao tôi đang ngồi nghe nhạc trên điện thoại thì cửa mở, Trân lúng túng đi tới chỗ tôi, trên tay là một cái khay gồm hai ly sữa nóng và hai tô… Mỳ ăn liền. Ôi trời, tôi cứ tưởng trân nấu cao lương mỹ vị, nem công chả phượng gì, ai ngờ là mỳ ăn liền. Nhưng vào những lúc như thế, cái khay thức ăn lại vô tình đẩy chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Không ai nói gì với người kia cả, những lúc thế này thì sự im lặng có ý nghĩa hơn vạn lời. Nhìn vào mắt nhau là hiểu được đối phương đang nghĩ gì, lời nói vô ý có khi lại phá hư khung cảnh này. Hai đứa ăn xong, tôi đứng dựa cột, Trân ngồi vắt vẻo trên yên xe tôi, hai đứa ngắm nhìn từng dòng xe cộ đông đúc.
– Ăn mỳ tôm không sợ nổi mụn à?
– Mặt em trước giờ hầu như chẳng có mụn. Mà cô kia là ai thế.
– Người lạ đi ngang thôi, thấy chưa. Người lạ còn quan tâm anh, em thì đứng trên đấy nhìn.
– Ai bảo anh làm em chờ lâu vậy, giờ em cho anh chờ để biết cảm giác đó nó khó chịu như nào.
– Thế giờ hết giận anh chưa?
– Đang xem xét.
– Ừ, thế em từ từ suy nghĩ. – Tôi giả vờ dắt xe làm Trân mất thăng bằng la oai oái.
– A, anh làm gì đấy.
– Anh lấy xe, thằng bạn anh nằm trong viện chờ anh nên anh phải đi.
– Cho em đi với, ở nhà chán.
Chết tui rồi, bịa ra mà. Trân đòi đi tôi biết chở đi đâu bây giờ.
– Thôi trễ rồi, ngủ đi. Con gái thức khuya xấu lắm.
– Không, mới 8h30 mà trễ gì.
– Thôi, nghe lời anh, vào nhà đi. Bác không cho đi đâu, được chứ.
Tôi vuốt nhẹ tóc Trân, khiến em đỏ mặt chạy vào trong nhà.
Mỉm cười vì mọi sự sự thành công mỹ mãn, mặc dù ba Trân có vẻ không thích tôi tẹo nào, nhưng không sao, mưa dầm thấm lâu mà. Khi tôi về đến nhà thì mới để ý đến điện thoại, 2 tin nhắn mới của Dương:
– “Còn ngồi đó hông?”
– “Anh đâu rồi”
– Anh về rồi, sao vậy?
– Em ra rủ anh đi ăn khuya, mà đến nơi thì anh về rồi.
– Rủ bạn em ý, rủ anh làm gì?
– Bọn nó ngủ sớm dưỡng da hết rồi.
– Sao em không ngủ luôn đi, thức khuya hại da.
– Anh Phương (Anh chủ quán net và cũng là anh họ của Dương) nhờ em trông net cho anh ấy đi công chuyện.
– Thế để anh chạy qua. – Tôi quyết định đi ăn khuya với Dương, với tư cách một người bạn.
– Qua đi em chờ.
Tôi lại khoá cửa nhà chạy ra đường tiếp tục. Khi tôi đến net thì Dương đang ngồi đánh liên minh ở máy chủ trước cơ số ánh mắt chắm chú dõi theo của những thanh niên ngồi đánh lol gần đấy. Dương mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài màu xám, giày búp bê. Nhìn xinh lắm. Dương là một người điển hình đại diện cho sự sắc sảo, tinh ngịch và xinh đẹp của người phụ nữ. Trân thì ngược lại, Trân Xinh đẹp, cá tính và sống hơi nội tâm, một vẻ đẹp mang chút u buồn.
– Dương.
– Anh, đợi chút anh Phương sắp về rồi. Qua đánh liên minh chút nè.
Dương đứng dậy nhường ghế cho tôi rồi lấy ghế ngồi bên cạnh. Sự Gato đạt đến đỉnh điểm trong mắt những thanh niên đang lạch cạch gõ phím đằng xa. Đánh giúp một trận mà không tài nào tập trung được, mùi hương đặc trưng của Dương, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi gần màn hình, tất cả khiến sự bình tĩnh và tập trung của tôi bay sạch. Tất nhiên, trận đấy thua, tôi Flash đập mặt vào tường 3 lần.
– Hứ, gà. Làm em thua trận rank rồi.
– Do phong thuỷ nick em chứ có phải do anh đâu.
– Nguỵ biện. Mà anh Phương về rồi kìa, mình đi anh.
Chúng tôi đi ra cửa, chào anh Phương rồi dắt xe đi.
– Ừ, mình đi em…
Tôi và Dương ra khỏi quán đi ăn khuya. Nhưng thú thật là tôi vừa ăn mỳ và uống sữa khi nãy với Trân nên vẫn còn no lắm.
– Anh, ăn gì bây giờ?
– Em đói không?
– Không, ăn đêm dễ mập lắm.
– Thế sinh tố nha?
– Ok anh.
Sau một hồi tìm kiếm thì trên tay tôi là hộp sinh tố bơ, còn Dương là Sinh tố xoài. Cả hai tìm một chiếc ghế đá trống ở công viên rồi yên vị trên đấy. Các bạn có thể hình dung cảm giác 1 tiếng trước ngồi trước cửa nhà nhấm nháp ly sữa nóng cùng với Trân rồi 1 tiếng sau ngồi ghế đá nhâm nhi cốc sinh tố bên cạnh Dương, một cảm giác yomost mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng ghiền.
– Anh này?
– Đã bao giờ anh nghĩ tới tương lai sẽ ra sao không? – Dương hỏi tôi, nhưng có vẻ đang tự hỏi chính bản thân mình nhiều hơn.
– Rồi, anh cũng có nghĩ đến tương lai.
– Nói em nghe được không?
– À thì có gì đâu. Gia đình hai con vợ, chồng hạnh phúc.
– Ơ em đùa anh à.
– Thì anh muốn gia đình sau này của mình… Sáng hai vợ chồng đi làm, hoặc anh đi làm thôi cũng tốt. Tối về chơi với con. Vợ anh sẽ dạy con hát, đàn piano nếu là con gái. Anh sẽ dạy con làm thơ, viết rap nếu là con trai. Đấy, gia đình anh muốn chỉ thế thôi. – Và nhờ câu nói này mà sau này tôi đã có piano miễn phí muốn nghe lúc nào cũng được.
– Anh mơ cũng “Bình dị” quá ha.
– Ước mơ thôi mà, đã mơ thì cứ mơ cho đáng chứ em. Có nhiều người cả đời mơ ước nhỏ nhoi nên suốt cuộc đời họ vẫn nhỏ nhoi vậy thôi, theo anh một người thật sự trưởng thành khi họ biết khao khát những điều vĩ đại, có thể hơi buồn cười nhưng anh thấy thực hiện được ước mơ của mình đã là một điều rất vĩ đại rồi. Anh không chắc ước mơ của anh có thành hiện thực, nhưng anh lấy nó làm động lực, anh sẽ làm hết sức để biến nó thành sự thật. Mục tiêu sống của anh cũng đơn giản mà, phải không?
– Hiếm có người nào em gặp nói được những điều thế này, anh trông thế mà đáng yêu ghê.
– Ừ, có lẽ. Còn em thì sao?
– Em hở… Thì em cũng như anh thôi. – Lại kiểu định mệnh mập mờ.
– Giống là giống thế nào cơ?
– Em không biết nữa.
Chúng tôi chìm vào suy nghĩ của riêng mình, gió đêm thổi vi vu qua những con đường hoang vắng, hàng ghế đá chỉ còn lưa thưa vài đôi tình nhân ngồi du học. Tiếng điện thoại của Dương phá vỡ sự yên lặng giữa chúng tôi, ba Dương gọi.
– Sao vậy?
– Ba em gọi về. – Dương xụ mặt tỏ vẻ bất mãn.
– Thôi về nha.
– Ừ, tuỳ anh.
Mặc dù đi hai xe nhưng tôi vẫn đi về cùng Dương như một phép lịch sự cơ bản của thằng đàn ông khi đi với phụ nữ. Khi tôi còn chưa biết sẽ đi đến đâu thì Dương đã dừng trước một ngôi nhà 3 tầng với một khoảng sân rộng, điều này tôi nhìn thấy qua cánh cửa sắt. Dương mỉm cười chào tạm biệt tôi rồi đi vào trong, tôi quay xe ra về. Khi tôi vừa chạy xe đến cuối đường, gần một lối rẽ thì có chuyện xảy ra. Một ông con giời nào đó chặn đường tôi lại, lúc đó tôi đã nhủ thầm trong bụng là kèo này không thơm rồi, và đúng thế thật.
– Ê, thằng nhóc.
– Gì.
Tôi trả lời bằng giọng nhát gừng, kinh nghiệm hơn chục lần bị úp là câu trả lời đâu tiên khi bị hỏi trước khi úp là nhân tố chính quyết định lần úp đó bạn ăn đòn nhiều hay ít. Không phải em bi quan nhưng cái thằng ý phải to gấp đôi tôi.
– Tao đéo cần biết mày là ai, tránh xa Dương “của tao” ra…
– Sao tao phải làm thế?
– Vì cái này.
Nó bay vào đập tôi, tất nhiên sự chống trả là có, chẳng lẽ nằm vật ra bảo nó: “Anh hãy chiếm lấy em đi” à. Tôi bị dập cho tan nát, mặt sưng, tay chân trầy trụa, bụng ê ẩm gần như đi không nổi. Mà hôm đấy khốn nạn là đường vắng tanh, tôi ngồi thở hồng hộc bên về đường mà chẳng ai để ý. May sao nó không đập xe tôi, ngồi một lát lấy sức rồi tôi gắng gượng chạy xe về nhà, nhưng lúc đấy tôi đang ê ẩm, hơi choảng váng nữa nên chỉ để 20 cây trên giờ thôi.
Về nhà, tôi lê từng bước vào nhà tự sơ cứu vết thương, luộc trứng lăn trên má rồi thả mình nằm một cách vô lực trên giường. Trân có nhắn tin nhưng tôi không buồn trả lời. Hôm nay là chủ nhật nhưng tôi lại không đi lang thang được. Cứ nằm trong phòng suy nghĩ vẫn vơ, điếu thuốc lụi tàn, tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau ba mẹ và lão anh tôi về, tất nhiên thấy mặt mũi tay chân tôi thế kia thì việc tra hỏi là không tránh khỏi:
– Tao mới đi một ngày mà mày quậy phá sao mà ra thế này hả con?
– Làm gì mà dữ vậy Luân? – Anh tôi vẫn lầm lì không nói gì.
– Dạ tối qua con đụng xe rồi xô xát với người ta thôi.
– Ừ, sao cũng được, lớn rồi đừng để ba mẹ lo lắng, hiểu không?
– Dạ.
Tôi đi vào phòng thì bị lão anh kéo lại, lâu rồi tôi mới thấy mặt ông ấy nghiệm trọng như vậy.
– Thằng nào đánh mày?
– Có biết đâu, vô tình gặp thôi mà.
– Sao tao thấy giống như đánh nhau dành gái hơn, làm gì có thằng nào đánh mà toàn đè mặt đánh như này.
– Làm gì có.
– Thôi, tao đéo nói với mày nữa, mày ngu thì mày chết chứ không ai đâu con ạ.
Tôi biết ông ấy lo cho tôi nhưng chuyện đánh nhau vì gái thì bản thân nên tự xử thì tốt hơn, đành dấu ông ấy vậy. Tôi nhờ mẹ gọi điện nói chú cho tôi nghĩ ngơi vài ngày cho mặt bớt sưng, chứ lên chỗ làm với cái mặt sưng vù thế này thì có mà độn thổ chứ làm việc gì. Thế là cứ nằm nhà áp dụng chiến thuật bế qua toả cản. Nhưng đến tôi tôi vẫn chẳng được yên thân, đang ăn tối thì Trân nhắn tin:
– Anh.
– Gì cô?
– Mình đi chơi đi, thay cho hôm qua.
Lúc nào không rủ, rủ lúc mặt đang thế này, khốn nạn.
– Anh đang bệnh, lần sau ha.
– Anh gạt trẻ con hả, mới hôm qua anh còn bình thường.
– Thật mà, anh bị cảm.
– Anh bệnh thật thì qua đây, mẹ em là bác sĩ khám cho nhá. – Rồi, ngu luôn.
– Ừ thì, thôi em cứ qua nhà anh rồi thấy.
– Ừ, chờ đi, em qua. Để như hôm qua là có chuyện đấy.
Thôi thì tới đâu thì tới. Một lát sau, tôi đang ngồi ở phòng khách thì có tiếng còi xe. Trân ngồi trên chiếc passing 125 vẫy tay với tôi. Dắt xe đi ra khỏi nhà, đằng sao tôi là tiếng cười dâm đãng của lão anh làm tôi nổi cả da gà. Khi tôi tơi gần, Trân đưa mắt nhìn tôi rồi thốt lên:
– Anh vừa sang thái về à?
– Đi đi rồi tính.
– Đi đâu.
– Đâu cũng được, đừng đứng trước nhà anh là được.
Tôi chạy theo Trân, chẳng biết em định đi đâu nữa. Và nơi Trân chạy đến làm tôi hơi ngỡ ngàng, chính là dãy ghế đá mà tối qua tôi ngồi với Dương. Nghĩ lại thì cũng hợp lý mà thôi, công viên cảnh đẹp, gió mát vi vu, không đông cũng không vắng lắm, qúa tuyệt cho các cặp đôi, tôi và Trân có tính là cặp đôi không nhỉ.
– Rồi, anh nói đi. Anh bị sao vậy?
– Hôm qua lúc từ nhà em về, thằng kia nó đụng anh rồi hai bên xô xát, nó to xác hơn anh nên anh ăn đòn nhiều hơn nó.
Bị đánh vì gái thì ngu gì lại nói cho Trân, nói như này Trân mới cảm thấy có lỗi.
– Vậy… Giờ còn đau hông? – Trân hỏi rồi ngập ngừng chạm vào chỗ sưng trên mặt tôi.
– Au, đâu cô nương, muốn ám sát anh à?
– Ôi, em xin lỗi, còn đau à.
– Ừ thôi, đừng nhắc nữa…
– Sao lại không nhắc, anh nhớ biển số xe đấy không?
Trân nói với vẻ nguy hiểm, nhưng chuyện của đàn ông thì nên tự xử thì hơn.
– Không, lúc đó đường tối quá.
– Chưa thấy ai như anh, người ta đánh anh mà anh không biết gì là sao, khờ vừa thôi chứ.
Trân đột nhiên nổi nóng với tôi.
– Em tưởng anh muốn à.
– Không, nhưng ít ra bị đánh thì anh phải bật lại hoặc ít ra thì phải nhớ cái biển số xe hay khuôn mặt để sau này báo thù chứ.
– Anh không có thù dai như em…
– Thôi em không cãi với anh nữa, đồ đàn ông mặc váy. Mình đi ăn gì đi?
– Ừ, trời hơi lạnh, cháo đi em?
– Ok, lâu rồi em chưa ăn.
Tôi và Trân đến một quán ăn gần đó, một lát sau thì hai tô cháo gà nóng hổi được bưng ra trước mặt chúng tôi. Trong lúc ăn chúng tôi không nói chuyện với nhau, thế không được lịch sự cho lắm. Tôi chỉ chờ lúc ăn Trân có thể bất cẩn để dính lại chút gì trên khoé môi để tôi có thể lau cho em, nhưng đáng tiếc. Trân ăn ưu nhã quá, chậm rãi và rất đẹp, chẳng phải người xưa đã nói yêu nhau yêu cả đường đi đó sao. Trên đường về:
– Anh?
– Sao nữa cô?
– Anh nhớ gì không?
– Gì?
– Hát cho em nghe, đêm nào cũng thế mà.
– Ừ, giờ luôn hả. – Trân gật gật đầu.
– Rồi, em muốn sao cũng được.
Tôi hát cho Trân, thật ra là rap, ver của Đen trong track Ta và Nàng.
‘Em ơi yêu là không lo, mà đã lo là không yêu…
Chim có đôi sợ đếch gì chiều tà…
Yêu có nhầm cũng chẳng bị điều tra…
Anh còn ham vui theo chúng bạn…
Yêu như là nợ ngân hàng: Anh thường xuyên ghé thăm em không đúng hạn…
Em hờn em trách em buông lời súng đạn…
Thông cảm cho anh điên nặng không thuốc thang…
Đêm nay đèn vàng chơi vơi…
Anh lại châm điếu thuốc…
Hút không em?
Làm hơi…’
– Ơ cái anh này, rủ em hút thuốc à.
– Không, do lời nó thế chứ anh có rủ đâu.
– Anh cũng nên bỏ thuốc đi, không tốt đâu.
– Em đang bắt Thi sĩ bỏ thơ à?
– Tuỳ anh.
Trân phóng xe đi, chắc giận tôi. Tôi phóng nhanh về nhà, kết thúc một ngày mệt mỏi.
3 ngày sau đó, tôi không hề gặp Dương, Dương cũng không hề liên lac với tôi. Trân thì tôi vẫn nhắn tin bình thường, nhưng chỉ vậy thôi, sao buổi tối hôm đó thì chúng tôi cũng không đi đâu với nhau nữa. Nhưng thường thì cuộc đời không bao giờ được như ý tôi cả, lần này cũng vậy.
Phần 6
Khi tôi vừa mở mắt nhìn cái đồng hồ đặt đầu giường thì đã 7: 30 rồi. Vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi bàn thì hỡi ôi, bánh mỳ bò kho ngon là thế mà qua buổi chiến đấu của lão anh tôi chỉ còn chưa đến một bánh mỳ và chút bò kho còn xót lại. Mà khốn nạn là chỉ còn nước súp chứ không còn thịt. Ngậm ngùi ăn hết để sống qua ngày, tôi đang ăn thì có tin nhắn, lúc đấy tôi cứ ngỡ là của Trân.
– Anh ơi, sáng nay anh có làm gì không? – Dương nhắn tin cho tôi.
– Không, sáng nay anh rảnh, sao vậy?
– Mình đi cà phê đi, em có chút chuyện muốn nói.
– Ừ, cũng được.
– Anh tới chỗ này đi, em đang ngồi ở đấy.
– Rồi, anh tới liền.
Tôi tắt điện thoại, dọn dẹp bàn ăn rồi ra khỏi nhà. Đến chỗ hẹn với Dương, tôi gửi xe rồi lên tầng 2, đi đến ngồi đối diện Dương. Dương diện style khá giống Trân, quần jeans đen, bốt cao, Dương khoác áo khoác đen nên tôi không biết bên trong là áo gì. Nguyên bộ đen đối lập với làn da trắng ngần làm Dương nổi bật giữa đám đông, thu hút gần như toàn bộ ánh mắt của bọn đàn ông đang ngồi trong tầng này. Thấy tôi đến, khoé môi Dương khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm, đẹp đến nao lòng. Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoáng qua nhưng cũng thừa sức cuốn hút bọn đàn ông, nhất là các ông đang ngồi chém gió về rap như đúng rồi ở đằng kia.
Dương gọi nước, tôi cà phê còn Dương uống cam ép.
– Anh…
– Sao cô. – Câu trả lời bất hủ của tôi.
– Mặt anh còn đau không?
– Ơ, mặt gì cơ. – Tôi chả hiểu gì cả.
– Mặt anh ý, hết đau chưa?
– Sau em biết…
– Em đứng trên tầng 3 nhìn anh mà.
– Ớ, em đứng trên tầng 3 nhìn anh bị đánh à?
– Em làm gì được, em xin lỗi.
– Thôi, có gì đâu.
– Không, em xin lỗi. Anh biết không… Từ trước đến nay, mỗi khi em có bạn khác giới mà có vẻ hơi thân mật một chút là lại bị đánh. Ba em lúc nào cũng thế, lúc nào cũng: “Ba chỉ muốn tốt cho con thôi, biết thằng nào nó chơi với con thật, biết thằng nào nó chơi với con vì tiền hay vì dục vọng được”.
Dương giả giọng ba mình làm tôi cười muốn lộn ruột.
– Làm gì dữ vậy, rồi kết quả ra sao?
– Chỉ có một thằng duy nhất vẫn tiếp tục chơi với em, và em đá nó 4 tháng trước.
– Sao vậy?
– Nó đến với em vì tiền.
– Thế còn anh, em có đá anh hơm? – Tôi cố tạo không khí vui vẻ cho câu chuyện của hai đứa.
– Em đá anh luôn giờ. – Dương cười đùa với tôi, tôi biết không khí đã vui vẻ trở lại.
– Thế vì em mà anh ăn đòn, có gì đền cho anh không đây?
– Từ từ em suy nghĩ đã, đồng ý luôn thì thiệt cho em quá. – Dương cười.
Nhưng đời thường không như trong tranh, vào lúc tôi và Dương đang ngồi tán gẫu với nhau thì một nhóm 3 đứa con gái vào ngồi bàn kế bên bàn tôi. Và khốn nạn thay, Trân cũng có trong số đó. Khi hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt Trân mang chút ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng sự ngỡ ngang đó đã trở thành thất vọng, Trân quay mặt đi. Một thằng gà mờ trong chuyện tình cảm như tôi mà còn hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Trân thì chẳng có lý do gì mà nàng cáo ngồi bên cạnh tôi lại không thấy cả. Dương đổi vị trí sang ngồi kế tôi, trong khi tôi còn đang lớ ngớ thì Dương ghé sát vào tai tôi thì thầm:
– Quen anh hở?
– Ừ, người yêu anh đó.
– Vậy sao anh còn ngồi đây?
– Ngồi thì ngồi thôi, bọn anh tín nhiệm nhau mà. – Tôi ảo tưởng đấy.
– Để em xem thử nha.
Dương nói rồi nhẹ nhàng thổi hơi vào vành tai tôi, mùi hương của Dương, hơi nóng phà vào tai làm mặt tôi đỏ ửng lên, ngượng chết được, đồ con cáo khốn nợn. Trân khó chịu ra mặt, cảm tưởng suy nghĩ của Trân lúc đó chắc cũng ghét tôi, sai rồi, tính sai thật rồi. Sau hành động táo bạo đấy, Dương đứng lên, tính tiền ở quầy tiếp tân mà không cho tôi được phép ú ớ gì khiến tôi có cảm giác mình bắt đầu giống như Trân nói, thằng con trai mặc váy. Đã vậy Dương còn quay lại ghé vào vai tôi thì thầm:
– Em đi trước nha, anh chết chắc rồi. – Tôi bị Dương chơi khăm.
Dương nói xong rồi đứng dậy, quay sang cười thật tươi với Trân rồi quay đi. Tôi nhìn sang thấy Trân không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu, hai người bạn của Trân thì đưa mắt nhìn Dương rồi lại quay sang nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. Tôi quyết định đi sang bàn Trân chào phát rồi về cho nó phải đạo.
– Anh về trước nha Trân.
Đáp lại tôi là sự im lặng của Trân và sự khinh bỉ của hai đứa kia. Tôi ngán ngẩm ra về. Hôm đấy Trân khóc các bạn ạ, khóc vì ức chứ không phải vì ghen đâu. Và có lẽ, từ ngày hôm đó, tôi đã khiến hai người con gái tôi thương phải khóc rất nhiều.
Tôi bước về nhà trong tâm trạng nặng nề, một buổi sáng đẹp trời đã không còn gì vui vẻ với tôi nữa. Về đến nhà, lão anh vừa bay ra nhìn thấy mặt tôi như thế cũng chả còn chút hứng thú nào để trêu chọc nữa.
– Mày bị gì mà mặt như đưa đám thế kìa?
– Bị thất tình.
– Kể tao nghe rồi tao giúp được gì tao chút cho.
– Ừ, chuyện nó thế này:
Sau khi tôi kể xong, lão anh vỗ đùi một cách rõ kêu rồi vuốt vài sợi râu mới nhú trên cằm kết luận:
– Con nhỏ đó chơi mày, cái này tao chắc. Tao thấy con nhỏ đó thích mày Luân ạ, cái này tao không chắc lắm. – Tôi ú ớ luôn.
– Ớ, sao lại thích tui, giỡn à.
– Mày nghĩ nó không thích mày, không để ý kỹ mày sao nó thấy được ánh mắt của mày với em dâu tao, rồi nó không thích mày sao nó chơi mày như thế?
– Thì thôi, để tính sau, vào ăn cơm trưa đi.
Tôi ăn trưa mà lòng dạ chẳng tập trung đươc, món tôm mà mọi hôm tôi vẫn thích hôm nay chẳng còn ngon lành gì nữa. Tôi nhắn tin cho Trân, mặc dù tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ có tin rep. Đành bấu víu vào niềm hy vọng mong manh, kinh nghiệm của lão anh tôi.
– Huynh, huynh có kế gì giúp đệ với, không chắc đệ chớt.
– Kệ mày, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
– Đi mà Huynh…
– Lấy cho tao ly nước đi…
– Rồi đệ lấy rồi, sao huynh?
– Thì giờ mày nhắn tin xin lỗi nó, tỏ tình luôn cũng được, hết.
– Ơ, nói như ông thì tui cũng nói được, mà nó có nhận tin nhắn đâu.
– Thì tao chỉ nói vậy thôi chứ do mày mà, sao tao biết được.
– Đệt.
Lão anh trời đánh, tôi cũng chẳng biết sao nữa. Chỉ còn… Tối hôm đó tôi nằm nhà nhắn tin với Dương:
– Dương ơi?
– Sao hở?
– Em chưa đền bù cho anh đúng hông? – Lần cư xử ngu nhất của tôi.
– Anh muốn bồi thường gì cơ?
– Giúp anh một chuyện đi?
– Chuyện gì?
– Tư vấn giúp anh làm lành với Trân, giúp anh nha.
Dương không nói gì nữa, một lát sau nhỏ gọi cho tôi:
– Anh thật sự muốn em giúp anh xin lỗi à?
Tôi không tài nào đoán được thái độ của dương qua điện thoại được.
– Ừ, anh nói thật mà.
– Ok, em hiểu rồi.
Dương nhắn tin cho tôi:
– Giờ chắc người ta không nhận tin nhắn, gọi cũng không nghe đúng không. Anh cứ sang thẳng nhà bạn gái anh. Chắc chắn là sẽ không chịu gặp, nhưng anh cứ ngồi đó chờ khoảng 1 2 tiếng thì sẽ ra thôi. Ra thì chắc cũng không nói gì với anh đâu, anh cứ ngồi bên cạnh rồi giải thích cho cô ấy, có không nghe cũng cứ nói tiếp. Nói kiểu em là bạn gái cũ của anh, phản bội anh rồi giờ muốn níu kéo lại. Anh không đồng ý và chỉ cho em cô ấy là bạn gái mới của anh, vậy là em làm những hành động đó để phá đám. Và cô ấy sẽ nguôi giận, bắt anh tránh xa em rồi hai người sẽ làm hoà, xong chuyện. Tốt nhất là đừng để cho phụ huynh của cô ta biết, không thì người ta không cho anh quen con gái họ đâu.
– Cảm ơn em nhá.
– Không cần.
Thuở ấy tôi vô tâm quá, có để ý gì đến cảm nhận của ai đâu. Thế là tối đến, tôi ăn mặc cho thật ngầu rồi chạy xe sang nhà Trân. Trân đang ngồi suy tư trên ban công phòng mình, thấy tôi vẫy tay, Trân quay mặt bước đi vào phòng. Tôi nhắn tin đến:
– Cho anh giải thích đi, em không xuống anh không về đâu.
Rồi tôi cứ ngồi trước nhà Trân huýt sáo, hát vu vơ đôi câu rồi hút thuốc ngắm gái. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế không phải, ngồi suốt 3 tiếng ở ngoài đường bụi bặm, ruồi muỗi. Trước những ánh mắt đề phòng của người đi đường. Chắc tường tôi là dân trộm chó hay đạo tặc gì đây mà.
Ngồi ngoài đường suốt 3 tiếng, trời thì vừa lạnh vừa có muỗi, tôi thì chỉ mặc mỗi cái sơ mi phong phanh nên khổ khỏi phải nói. Và trong khi tôi đang ngồi co ro bên vệ đường như con chó thì Trân ra:
– Anh về đi, ngồi đây làm gì.
– Chịu ra rồi à, ngồi ba tiếng đau chân quá.
Tôi đứng dậy đá đá chân cho bớt đi cảm giác tê dại, trân khoanh tay đứng một bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.
– Giờ về được chưa?
Tôi mặc kệ lời nói của Trân, đứng dựa vào tường rồi bắt đầu kể câu chuyện của Dương đã biên tập cho tôi. Lúc đầu tiên tôi mới kế thì Trân ra vẻ chẳng quan tâm nhưng đến cuối cùng thì Trân không nhịn nổi sự tò mò:
– Thiệt hông?
– Tin hay không là do em, cần nói anh đã nói hết rồi.
– Tạm tin, nhưng tui là người yêu của mấy người khi nào.
Nghe xong câu đó, lúc đầu quả thật tôi có hơi thất vọng nhưng sau lại nghĩ ra một kế hoạch rất hay trong đầu, tôi đưa ánh mắt nhìn Trân cố làm vẻ thất vọng hết sức có thể rồi phóng xe về. Trân đứng nơi đó nhìn theo, chắc là bất ngờ. Tôi muốn để lại ấn tượng lạnh lùng boy trong Trân, để vài ngày sau đó có một chuyện rất hay đã xảy ra.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài sớm để chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Sau một hồi tìm kiếm, tôi cũng chấm được một cặp dây chuyền đoi với mặt là hai nữa của thái cực, tôi không biết Trân có thích không chứ tôi hơi bị ưng cái mặt này. Xong về nhà tôi cũng chẳng biết làm gì, cả nhà đi hết rồi chỉ còn mình tôi nên cũng chẳng muốn về. Thế là tôi tạt sang net của anh Phương (Cái net hôm trước) để trốn nắng. Nhưng chắc ai cũng hiểu, có những người có máy tính ở nhà nhưng vẫn mò ra net chơi để kiếm cảm giác đông vui và hào hứng của không khí quán nét.
Trùng hợp là team kia cũng thiếu một người để đánh rank team 5 5, thế là tôi xin vào. Dương không để ý đến tôi, cứ đeo headphone rồi lạnh lùng lướt face. Đáng ra thì tôi không được đánh đâu, các bạn nữ team kia khinh tôi lắm, chả hiểu sao phút cuối Dương lại mời tôi vào rồi chủ động nhận Support cho tôi làm tôi khoái chí cười hề hề suốt. Nhưng tôi cười hơi sớm, sai rồi. Vào trận, mặc dù đang đánh XH nhưng Dương chơi Sona sp cho tôi một cách cực kỳ đểu cáng.
Nhất quyết không tăng W, max Q E, ulti và Q luôn luôn để ks, và thậm chí còn build Sona ad. Thảm thương thay cho tôi, AD mà hết trận tiền còn thua con sp.
– Thôi anh về trước nha Dương.
Dương đeo headphone lên, giả vờ như không nghe thấy tôi, bọn kia thì coi tôi như không khí. Ra chào anh Phương về, nhưng ông ý cũng coi tôi như không khí, tủi thân ra về. Cũng đúng thôi, anh Phương là anh họ của Dương mà, tôi làm em ông ý buồn thì ông đối xử với tôi thế cũng phải.
Tôi chạy về nhà, nằm suy nghĩ tìm địa điểm để tối làm một cú lớn. Và tôi quyết định làm ở ghế đá nơi tôi và Trân, Dương… Đã từng ngồi với nhau. Tất cả đã được chuẩn bị hoàn hảo cho tối hôm đấy. Tôi nhắn tin cho Trân:
– Em ới?
– Sao anh?
– Tối đi chơi không, anh có cái này cho em…
– Tối hở, để em coi đã. – Một lúc sau thì Trân nhắn lại:
– Ok anh, 7 h em qua đón anh.
– Sao lần nào cũng là em qua đón anh?
– Anh không nhớ ba em à, khó lắm luôn ý.
– Rồi, chịu vậy, anh chờ đó nha.
– Ok anh.
Tôi đành chấp nhận số phận, có ông bố vợ khó tính cũng khổ thật. Tôi hôm đó, tôi chuẩn bị tất cả thật hoàn hảo, quần áo tươm tất cực ngầu, tóc vuốt gel thẳng đứng, Hộp đựng cặp dây chuyền đôi bỏ sẵn trong túi. Đang ngồi ăn tối thì Trân đến, thế al2 tôi xin hpép bố mẹ đi ra ngoài. Vẫn con Passing 125 quen thuộc.
– Chở anh được không, xe anh hư rồi. – Tôi kiếm cớ để được ngồi chung xe với Trân.
– Anh chở em chứ.
– Ừ, thế cũng được.
Trân nhường tay lái cho tôi, tôi chở em đến dãy ghế đá hôm trước, cả hai không nói với nhau câu nào cả.
– Ủa, tới đây chi?
– Ngồi đi rồi biết.
Tôi ngồi cạnh Trân, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu:
– Trân này?
– Sau anh?
– Tối qua em làm anh buồn lắm ý.
– Sao buồn?
– Em nghĩ đi, làm anh thức trắng tối qua.
– Anh thức cả đêm thật à, người đâu mà.
– À, anh có cái này cho em này.
Tôi lấy hộp dây chuyền ra, lấy sợi dây chuyền có mặt âm đứa cho Trân.
– Cho em nè.
– Cảm ơn anh nha, đẹp ghê.
Trân chuẩn bị đeo vào thì tôi ngăn lại.
– Để anh đeo cho.
Trong lúc đeo, tôi dường như có thể nghe được nhịp tim của hai đứa giữa không gian yên ắng. Tôi thì thầm với Trân:
– Trân này, em biết câu nói sau cùng anh nói với em là câu gì không?
– Câu gì hở anh?
– Anh yêu em.
Nhẹ nhàng, tôi ôm Trân vào lòng rồi đặt lên môi em một nụ hôn thoáng qua. Rời khỏi môi em, tôi vẫn ôm trân trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ em.
– Có câu trả lời cho anh chứ.
Và hành động đã chứng minh cho lời nói, Trân ngượng ngùng hôn nhẹ vào má tôi.
– Em biết đây là dây chuyền đôi không, còn một sợi nữa này.
Tôi muốn lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ mình thì Trân ngăn lại:
– Để em đeo cho.
Trân đeo cho tôi rồi nheo mắt nhìn ra vẻ đăm chiêu lắm:
– Đẹp ghê, anh chọn lâu không?
– 2 Tiếng của anh chứ ít gì.
– Hì hì.
– Thôi, mình về chưa, tối nay anh bận chuẩn bị công việc, mai gấp lắm.
– Dạ, về.
– Nay dạ luôn, dễ thương ghê.
Tôi xoa đầu Trân rồi cả hai cùng về, khi hai con trym cùng hát chung một nhịp thì đường về dường như ngắn hơn rất nhiều. Đôi khi, thứ chúng ta cần chỉ là con đường dài vô tận để có thể bước đi cùng với người mình yêu.
Nhưng có lẽ là đời tôi không được hoàn hảo cho lắm, vừa có được tình yêu lại vướng ngay vào chuyện tiền bạc đen đủi. Lão anh tôi thất nghiệp, lại vừa chia tay bạn gái nên lão sinh ra dở dở ương ương rồi xin ba mẹ lên Đà Lạt sống một thời gian cho tịnh tâm lại. Rồi đến hạn gia đình tôi phải trả nợ, số là mấy năm trước bác cả có giúp gia đình tôi một số tiền, và ba mẹ tôi quyết định vay của một tên hàng xóm 60 triệu trong 3 năm và không lấy lãi, đó là theo lời lão nói.
Ấy thế mà lúc đến hẹn lão lại đòi cả tiền gốc lẫn tiền lãi, do hai bên giao dịch chỉ bằng hợp đồng miệng nên bây giờ cững chẳng có căn cứ gì để cãi. Ba mẹ tôi thì không thích gây sự, lại thêm gia đình lão có quan hệ với nhiều tầng lớp nên cũng đành nhịn. Tính ra lãi mẹ lãi con cũng gần trăm triệu. Vay mượn trong dòng họ, của bạn bè ba mẹ được gần 90 chai, thiếu mất 5 triệu. Tính tôi thì từ trước đến giờ chưa bao giờ nhờ vả bạn bè chuyện tiền nong, lúc trước tôi có nói qua thì phải, nên tôi đành đi thuế chấp chiếc xe của mình.
Nhưng oái oăm thay, không tiệm ào chịu cái giá 8 triệu cả, tôi đành đến nhà Dương. Tôi nghĩ ba Dương không biết tôi là ai nên khi ông ấy hỏi thì tôi cũng nói thật:
– Việc gì mà cần tiền, nói rõ để bác còn biết mà định giá.
– Dạ, nhà cháu mấy năm trước có mượn người ta một số tiền để sửa nhà với hạn là 3 năm, lúc ấy ông ấy bảo không lấy lãi, nhưng giờ thì ông ấy lại đòi cả lãi, do giao dịch miệng nên cũng chẳng cãi được, nhà cháu gom hết cũng còn thiếu 5 triệu, xoay sở không được nên cháu mới đi đến đây.
– Thuế gì?
– Chiếc xe phía trước.
Và như các bạn đã biết, tôi bị ba Dương bước ra đấm cho tơi bời. Sau đó ông ý vào đem tiền ra vứt cho tôi rồi nói:
– Cầm về trả cho người ta đi, nhà này không thiếu chút tiền ấy. Mẹ mày đừng tưởng tao không biết, mày bỏ cái Dương của tao ở đâu hả.
– Ơ cháu…
– Thôi về, về ngay cho tao. Rồi tối qua đây, tao có chuyện muốn nói.
Về nhà, thấy tôi đưa tiền ra ba mới hỏi:
– Tiền đâu ra hả con?
– Dạ, con mượn của thằng bạn.
– Ừ, để từ từ ba…
– Dạ thôi, cái đó tính sau.
Tôi đi vào nhà, Trân lại nhắn tin nhưng tôi tắt luôn. Mấy hôm nay Trân gọi và nhắn tin rất nhiều nhưng tôi tắt máy. Chán đời quá, vừa tỏ tình với Trân xong thì gia đình lại xảy ra chuyện, không còn tâm trạng nào gặp nữa. Gặp nhau rồi lại đi chơi với nhau, đi chơi mà trong túi không có một đồng thì thà không đi. Thế rồi tôi đến, tôi đành phải vác mặt sang nhà Dương.
À, nhà Dương ở nơi khác, chứ không phải tiệm cầm đồ. Khi tôi đến, một bàn tiệc đang được dọn ra ở nhà vườn (Tức là ngôi nhà không có tường, làm bằng gỗ, đặt giữa vườn dùng để hóng mát và tiếp khách ý), thấy tôi đến, ba Dương hất hàm bảo tôi vào. Dương đang ngồi bên cạnh vuốt ve con hamster trên tay, thấy tôi vào thì đừng dậy đi vào nhà như không quen biết luôn. Mà hôm nay nhìn Dương đẹp thế chứ lị, nguyên bộ váy trắng, áo khoác trắng hệt như thiên thần.
Tất nhiên là hành động của Dương không thoát khỏi tầm mắt cáo già của ông ý, làm ánh mắt ba Dương lộ vẻ trầm ngâm.
– Dạ cháu mới tới.
– Ngồi đó đi.
Ông ý chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh phía tay trái của ông, tôi ngồi chưa kịp ấm chỗ thì có 2 đôi nam nữ đi ra, và một trong số đó là cái ông hôm trước úp sọt tôi. Bọn họ nhìn tôi cười xã giao rồi ngồi xuống.
– Đây là anh chị của con Dương, thằng này hôm trước tao bảo nó đập xã giao mày đó. Còn đây là thằng Luân, chắc bố khỏi phải giới thiệu nhỉ.
– Dạ, tụi con biết mà. – Bọn họ đồng thanh đáp rồi lại nhìn tôi cười làm tôi nổi cả da gà.
– Rồi, coi như anh em thân nhau bỏ qua hết đi.
– Dạ. – Tôi cũng chịu cái tính của ông này, quay tôi như quay rối.
– Thôi, nhập tiệc.
4 chai Bordeaux được mở thồi hương thờm ngào ngạt khắp nơi, tiếng chạm ly liên tục, tôi cũng tự thưởng cho mình một buổi ăn chơi rượu chè thả ga để quên đời. Đang lâng lâng thì ba Dương mới hỏi:
– Mày với con Dương quen nhau thế nào kể tao nghe được không?
– Dạ quen nhau chỗ Net ABC.
– Chỗ của thằng Phương à?
– Dạ.
– À, thằng Phương anh họ của Dương nên tụi nó cũng thân nhau lắm.
– Thế bao lâu rồi.
– Dạ cũng lâu rồi.
– Lâu là bao lâu? – Đây, câu nói huyền thoại của Dương được thừa kế từ bố.
– Hai tuần.
– Ờ, cũng không quan trọng. Tao không biết làm sao mày quen Dương, quen được bao lâu, có thật lòng không nhưng tao muốn con Dương của tao không được buồn, mày làm được không.
Lầm, lầm to rồi. Nghe ông ý nói cứ như ông ý đang gừi gắm Dương cho tôi ấy, chúng tôi chưa có gì với nhau mà.
– Dạ, nói thật là cháu không hứa trước được.
– Thôi, tao không ép mày, nhưng tao hỏi một câu thôi. Mày làm gì mà Dương nó cứ lầm lì mấy hôm nay.
– Dạ lỗi cháu.
– Đi xin lỗi nó ngay, rồi về đi. Nhìn mày tao ngứa cả mắt. – Bị đuổi.
– Đi đâu ạ?
– Bên kia kìa, chắc Dương ngồi chỗ xích đu. – Ông anh kia tốt bụng chỉ đường cho tôi.
Tôi đành đứng dậy chào mọi người rồi đi ra, số tôi nó khổ thế đấy, chả bao giờ được lòng ông bố vợ nào cả. Và quả như ông anh kia nói, Dương đang ngồi chơi với con hamster trên chiếc xích đu. Thấy tôi đi đến, Dương vẫn không quan tâm và giỡn với con chuột. Thấy vậy là tôi biết mình có cơ hội xin lỗi vì Dương cũng muốn nói chuyện với tôi, nếu không đã đi vào nhà như khi nãy rồi.
Tôi bước đến, nhưng Dương coi tôi như không khí vẫn vui đùa với con hamster làm tôi ngượng vê lù. Nhưng rồi tôi đã nghĩ ra một cách…
Phần 7
– Con chuột dễ thương quá, cho anh mượn chút được không?
Dương không nói gì, đưa con chuột cho tôi. Con chuột quen hơi người nên cũng không cào hay cắn gì, chỉ cọ cọ mũi rồi đưa mắt nhìn chủ nó dễ thương lắm.
– Con chuột dễ thương giống chủ nó nhỉ, giống gì thế Dương, chuột cống hay chuột chù.
– Chuột chó, cút.
Dương nói rồi đưa tay lấy lại con chuột làm tôi ú ớ không biết gì.
– Anh sai rồi, cho anh xin lỗi nha, đừng lầm lì như vậy nhìn em buồn quá.
– Anh sai gì cơ? – Dương quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ chờ đợi.
– Anh không nên, ơ mà anh sai gì cơ. – Tôi giả ngu ngơ, làm Dương bật cười.
– Xin lỗi mà không biết mình sai gì, em chưa thấy ai như anh.
– Giờ thì thấy rồi đó.
– Anh vô tâm lắm.
– Anh không biết, anh không giỏi đối xử với người khác cho lắm.
Dương chỉ cười, Lúc đó tôi hơi chếch choáng rồi. Dương để ý thấy tôi vậy nên bảo:
– Thôi anh về đi, chạy xe được không hay để em gọi người?
– Anh chạy xe được mà, phiền em quá.
– Để em tiễn anh.
Dương đi cùng với tôi ra cửa.
– Cho anh sờ con Cáo chút nào.
– Con này là chuột mà, đâu phải cáo?
– Không, anh nói con này nè.
Tôi xoa đầu Dương như trẻ con rồi vội phóng xe đi khi thoáng thấy bóng ba Dương phía sau cánh cửa, Dương giận dỗi đứng giậm chân bên đường.
Rồi phong ba bão táp cũng qua đối với nhà tôi, nhưng chuyện khác lại đến. Trân gọi tôi hẹn tôi cà phê. Mặc dù không thích nhưng tôi vẫn đi, vì tiền vẫn còn túng thiếu. Dù gì thì cũng vừa tỏ tình, không thể vô tâm được. Tôi đến chỗ hẹn, Trân đang ngồi nghịch điện thoại thấy tôi vào thì bối rối bỏ điện thoại vào túi xách rồi hỏi:
– Anh đến rồi hở?
– Chắc anh chưa đến đâu.
Tôi cười rồi ngồi bênh cạnh Trân chứ không phải là đối diện. Trân làm mặt nghiêm trọng nói với tôi:
– Anh hứa với em đi, em hỏi gì anh cũng phải trả lời thật nha.
– Ờ, thì… Anh hứa. – Tôi hơi chột dạ.
– Vậy hôm trước, em thấy anh đi vào chỗ cầm đồ là sao?
Tôi giật người, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, lộ rồi.
– Sao em biết được, nói anh nghe trước đi?
– Em có việc gần đó. – Sai rồi, sai thật rồi.
– Gia đình anh nợ người ta, đến hẹn nhưng không xoay sở được, thuế chấp, vậy thôi.
– Rồi bao nhiêu?
– 10 Triệu.
– Anh, tý nữa mình tới lấy xe nha.
– Gì cơ?
– Thẻ em còn cũng nhiều, để em lấy xe cho.
– Em đang làm nhục tôi đấy.
Tôi bỏ ra về. Tôi hiểu Trân có ý tốt, muốn giúp tôi thôi. Nhưng với lòng tự trọng của một thằng đàn ông thì nó là không thể, nghèo thì nghèo chứ đừng có bám váy đàn bà. Suy nghĩ của tôi lúc ấy là thế, Trân cũng nhắn tin rồi gọi cho tôi nhưng tất nhiên tôi không trả lời, tôi rất nhạy cảm trong những chuyện thế này. Thú thật lúc về tôi buồn lắm, buồn mà cũng chẳng biết nói cùng ai, khó chịu cực.
Tôi là một người nhạy cảm, và câu nói đó của Trân dẵ vô tình đụng đến cái tôi của tôi. Chán nản, tôi cứ nằm nhà suốt ngày hôm đó. Hôm sau đi làm, tâm trạng vẫn thế, không tài nào khá lên được. Hai bà cô già mọi hôm miệng cứ như cái máy điện hôm nay cũng im lặng bớt phần nào, chắc hiểu được tâm trạng của tôi.
– Luân, chú có gì thì nói ra đê, cứ trưng cái mặt đó ra tâm trạng đâu làm việc.
– Chuẩn đấy em ơi, có gì nói ra các chị nghe này. – Những lúc thế này mới thấy các bà này tình cảm.
Tôi kể ra toàn bộ câu chuyện với các bà ấy, coi như tâm sự cho nhẹ lòng vậy. Nào ngờ chưa kịp kể xong đã bị các bà ấy chửi te tua:
– Đồ đàn bà, chú ngu lắm.
– Chả hiểu sao chú lại có bạn gái được.
– Nó chỉ muốn giúp chú, mà chú thì làm thế nó chưa chia tay là phước rồi, kiếm đâu ra đứa con gái như thế.
– Thôi thôi các bà, tôi nói ra để tâm sự chứ đưa đầu ra cho các bà xỉ vả à.
– Thì tụi tao cũng chỉ nói vậy thôi, ra sao là do mày thôi.
Tôi nghe vậy cũng hơi bối rối, có thể tôi đã đặt tính sĩ diện của bản thân cao hơn cô người yêu nhỏ của tôi chăng…
Sáng hôm đó, tôi biết không thể làm việc được với ba bà chằn sẵn sàng xỉ vả tôi bất cứ lúc nào về việc của Trân nên tôi xin phép về sớm rồi rủ Dương lên net đánh Liên Minh giải sầu.
– Anh tới rồi à?
– Ừ, tụi kia đâu?
– Tụi nó đi shopping rồi, em với anh dual rank cũng được mà.
– Ok.
Tôi vừa đánh Liên Minh vừa chậm rãi kể cho Dương nghe về việc của Trân, Dương có vẻ khá thích thú với chuyện đó. Nghe xong, Dương nói với tôi bằng một thái độ dửng dưng trong khi vẫn đánh lol:
– Anh sai rồi đó, cô ấy chỉ lo cho anh thôi mà.
– Nhưng…
– Lòng tự trọng cũng quan trọng đấy, nhưng đừng để nó chiếm hữu con người anh, thế xấu lắm.
Tôi ngẩn người, suy nghĩ về những điều Dương nói.
– Thôi, đánh xong rôi, em về trước đây, tạm biệt. Anh vô tâm lắm ý.
– Anh xin lỗi. – Tôi biết dương đang nói về điều gì, nhưng chỉ là lúc này, tôi chưa sẵn sàng.
Dương đi rồi, tôi cứ ngồi tại đó, nghĩ về những điều tôi đã trải qua, rồi rảo bước trở về nhà. Tối đến thì trân gọi cho tôi:
– Anh ơi?
– Gì.
– Em xin lỗi…
– Chỉ thế thôi thì anh tắt đây.
– Anh sang nhà em đi, em có chuyện muốn nói.
– Nói gì nói đây đi, không rảnh.
– Anh qua đi mà, không qua em khóc đấy.
– Khóc đê, đây thách nhá.
Tôi tắt máy, rồi ngồi suy tính xem sẽ làm gì. Nói thế thôi chứ sao tôi nỡ để Trân khóc cho được, tôi chạy xe sang nhà Trân mặc dù không biết là trân muốn nói gì với tôi. Điều duy nhất tôi cố kỵ là ông bố vợ của tôi và con becgiê của ông ý. Tôi nhắn tin cho trân khi đến nơi:
– Xuống mở cửa đi.
Trân bước ra ban công nhìn thấy tôi thì cười rõ tươi rồi đi xuống mở cổng. Đi vào trong sân, chiều rộng của nó khiến tôi hơi bất ngờ, và độ lớn của căn nhà cũng vậy, cũng may con becgiê xích bên kia nên chỉ sủa inh ỏi thôi chứ chẳng làm được gì. Phòng khách treo đầy ảnh thời trẻ của Ba Dương, cả những tấm bằng khen, tất cả đều được treo một cách trang trọng ở giữa phòng. Trân kéo tôi đến ngồi ở sô pha rồi nhẹ nhàng nói:
– Cho em xin lỗi nha.
– Xin lỗi gì cơ?
– Em không nên nói như thế.
Nhìn khuôn mặt xị xuống của Trân như trẻ con mắc lỗi thì lòng tôi lại mềm nhũn. Nhưng giữa lúc tôi đang đấu tranh nội tâm thì cơn đói lại ập đến. Bụng tôi biểu tình giữa không gian yên ắng làm tôi ngượng chín mặt. Trân cố nhịn cười rồi dịu dàng nói với tôi:
– Anh chưa ăn gì à?
– Ừ, nấu cho anh ăn đi, thử tay nghề như nào.
– Em… Em không biết nấu. – Trân ngượng ngùng nói với tôi.
– Không biết thì làm cho biết, nấu đi, anh mốn ăn thức ăn do em nấu.
Tôi vuốt tóc Trân để dộng viên Trân vào bếp chiến đấu với những thức phẩm trong tủ lạnh. Một lúc sau thì Trân gọi tôi vào, và nhìn vào chỗ thức ăn thì… Tôi không có đủ dũng cảm để tả nó như thế nào nữa, trải nghiệm một lần đã quá đủ với tôi rồi. Tôi cố làm ra vẻ ngon miệng, nhưng Trân tinh ý quá…
Tuy là Trân nấu không ngon, nhưng đó là lần đầu tiên em nấu ăn cho người khác, và đối với tôi thì thế là tốt lắm rồi. Đến giờ Trân vẫn còn học nấu ăn, chắc cũng không còn tệ như trước nữa đâu. Có một câu nói rất hay, tại sao ta cứ đi tìm những gì đó cao xa và cứ nghĩ đó là hạnh phúc? Hạnh phúc là những gì giản dị nhất, bình dị nhất nhưng lại làm tâm hồn ta ấm áp và với tôi, những điều giản dị tôi có bên cạnh Trân là điều ấm áp nhất rồi. Và cả những điều tôi có bên cô Cáo của tôi nữa…
– Sau này đừng khờ vậy nữa, những thứ khó ăn thì không cần gắng gượng đâu.
– Không, vấn để không phải là khó ăn hay không, vấn đề là có người vì anh mà nấu, cho dù dở thì vẫn là công sức của người ấy nên anh không bỏ được.
– Anh chỉ được cái dẻo miệng thôi. – Trân nhẹ nhàng tựa vào lòng tôi, mắt ươn ướt.
– Không, anh chỉ được cái miệng hay nói thật thôi.
Hai chúng tôi cứ thế, ngồi cạnh nhau, lắng nghe nhịp đập của con tim, không ai muốn nói gì cả. Nhưng cuối cùng, Trân vẫn mở lời:
– Anh biết không, em chỉ muốn giúp anh thôi.
– Anh hiểu mà, lúc đó anh hơi bốc đồng.
– Em biết, em xin lỗi. Em đụng chạm đến cái tôi của anh, nhưng cũng vì em muốn giúp anh thôi.
– Anh biết, nhưng vẫn để anh tự giải quyết nha, anh không muốn em lo.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Trân thay cho lời xin lỗi.
– Anh kể cho em nghe được không, vì sao anh cần tiền?
Tôi kể toàn bộ câu chuyện cho Trân, tất nhiên là giấu đi chi tiết của ba Dương, tôi chỉ giải thích đơn giản là chỗ ấy họ không chịu thế chấp với giá anh muốn, cuối cùng thì một người bạn đã giúp anh, thế thôi. Trân cũng không hỏi gì nữa.
– Lần sau có chuyện gì thì không được dấu em nha, làm em lo.
– Ừ, không có lần sau đâu.
Mà sẽ có những làn sau nữa, sau mãi.
Chúng tôi đang tán gẫu thì có tiếng xe hơi đỗ xịch trước cửa làm Trân bối rối:
– Chết, ba mẹ em về rồi…
Tôi cũng hơi hoảng, nhưng buồn cười nhiều hơn. Từ bao giờ tôi trở thành thằng phải trốn chui trốn lủi hay gặp ba mẹ bạn gái nhỉ. Nghĩ thế nên tôi cứ ngồi đó cười nhìn Trân và chuẩn bị đón nhận…
Ba Trân đang trò chuyện vui vẻ với mẹ nàng khi đang bước vào nhà. Nhưng khi nhìn thấy tôi thì mặt ông đanh lại, giọng nói trở nên lạnh lùng:
– Tôi không nghĩ việc cậu có mặt đây đây là điều tốt đâu.
– Dạ, nhưng Trân thì nghĩ vậy bác ạ. – Tôi bình tĩnh trả lời, mặt không biến sắc.
– Cậu. – Ông ý tức giận, mặt đỏ bừng lên, lúc đấy tôi cứ tưởng ông ý rút súng bắn mình tới nơi rồi.
– Thôi ông, mấy khi Trân nó dẫn bạn về nhà. – Mẹ em giải vây giúp tôi.
– Mẹ… – Trân ngượng ngùng làm nũng với mẹ.
– Bà thấy nó nói chưa. – Ba Trân vẫn quyết tâm không tha cho tôi…
– Giờ ông muốn thế nào, có tin tối nay ngủ sô pha không?
– Ấy ấy, tôi thua bà rồi.
Giờ tôi mới để ý, hầu hết những nét đẹp của Trân được di truyền từ mẹ. Ba Trân là một người điển hình cho những ông lớn trong nghành Công An: Mặt đỏ au, mắt diều hâu, nhưng cái bụng phệ kia đã phá vỡ tất cả các đặc điểm tốt đẹp kia, ông ấy “Ăn” khá nhiều.
– Con ngồi chơi, ông nhà tính hơi nóng chứ không có gì đâu.
– Dạ, con biết mà.
Tôi ngồi lại gần Trân khiến em ngượng đỏ mặt vì trước mặt ba mẹ mà, mẹ em thì cười kín đáo ra vẻ hiểu ý rồi nhéo tay ba Trân, vì mặt ông ý cứ khó đăm đăm ý.
– Con ở lại ăn tối với hai bác luôn chứ?
– Dạ thôi, con đến đón Trân đi dạo mà.
– Đấy, bà thấy chưa, tui nói có sai đâu nào.
– Ông làm gì ghê thế, vào ăn tối đi.
Sau khi thống cổ ba Trân vào bếp rồi mẹ em hỏi tôi:
– Thế giờ hai đứa đi chơi à?
– Dạ.
– Trân còn tiền không mẹ đưa này?
– Hết rồi, mẹ là tốt nhất luôn, hihi. – Trân tươi cười chạy sang ôm mẹ làm nũng.
Trân đi theo mẹ lên phòng, phòng của hai cả hai nằm ở tầng trên. Một lát sau thì Trân xuống, còn mẹ em do về mệt nên đã đi nghỉ rồi, nhà có điều kiện có khách, hôm đấy mẹ em vứt em 2 củ chỉ để đi chơi và mua quần áo.
– Mình đi anh.
– Ừ, đi.
Sắp đi mà có tiếng ba em nói vọng trong bếp ra làm tôi nhìn cười muốn tắt thở:
– Mẹ nó ơi, xuống rửa bát này, có ai làm gì mà mấy cái chảo nhà mình nó dầu mỡ rồi khét lắm bà ơi. – Tác phẩm của Trân chứ đâu nữa, tôi giở giọng đểu cáng với Trân:
– Ba em hỏi gì kìa?
– Trước giờ ba em cũng chưa được em nấu ăn cho đâu đấy. – Trân cười yêu với tôi.
– Thế ra anh phải cảm thấy vinh dự à.
– Chứ gì nữa, nhất anh luôn.
Tôi ôm Trân vào lòng, thì thầm vào tai em:
– Thế muốn anh làm gì cho không nào?
– Dẫn em đi mua sắm đi.
– Thôi thôi, anh là anh sợ nhất vụ này.
– Đi mờ. – Trân lại giở cái trò này, nhưng nhìn em tôi không thể nào từ chối được, và thế là tôi đã sa vào tay giặc.
Tôi lấy tay Trân, cùng nhau bước vào shop quần áo của bạn em. Mọi việc có lẽ đã diễn ra bình thường cho đến khi tôi gặp ông chủ. Gã ta xuất hiện trong bộ dạng một anh Hippies điển hình của thập niên 60 ở xa tít bên kia bờ đại dương vừa hiện hồn về đây. Bộ quần áo loè loẹt được tô điểm thêm bằng chiếc khăn quàng cổ nhiều màu đến mức làm Picasso cũng phãi xấu hổ, Khuôn mặt oval, mũi diều hâu và bộ tóc xoăn vàng được chải chuốt cẩn thận làm gỡ gạc được chút thiện cảm với người đối diện. “Anh” ta cong cớn nhìn Trân:
– Bé trân hở, dẫn ai đến đây.
Tuy ngoại hình là thế nhưng giọng nói của anh ta lại là một sự khác biệt, tràn đây âm vực và trầm bổng rõ ràng.
– Bạn trai em đó. Hihi. – Em ôm tay tôi cười rõ tươi.
– Nhìn cũng ngon giai quá ha, cho chị xin tý nhá. – Thôi xong, tôi hiểu gã này là gì rồi.
– Thôi, đừng đùa nữa chị. Chọn em vài bộ đồ đôi đi.
Phải nói thật là, nhìn gã nghệ sĩ thế thôi chứ gu thời trang và khiếu thẩm mỹ của gã là số dzách. Gã biết cách kiếm tiền thật, 2 bộ đồ đôi và một đôi bốt cho Trân mà 1 củ ẹm nó rồi.
– Ê Trân, sao em gọi ông kia bằng chị?
– Ông ý bị Gay, anh nhìn mà không nhận ra à?
– Anh tưởng ông ý style nghệ sĩ thôi, giờ nghĩ lại ông ý nhìn anh mà lạnh cả người. – Có vài lúc tôi đang thử đồ mà gã cứ lãng vãng săm soi làm tôi nổi cả da gà.
– Trước ông ý sống bên Mỹ với nhà Nội, phong cách hippies của ông ý bên đấy người ta coi là bình thường, nhưng về đây lại khác. Mà hiện tại ông ấy bận thôi, chứ hết năm nay là ông ấy chuyển giới rồi, Lúc đấy chắc là “Chị” thật rồi.
Trân lè lưỡi ra chiều thích thú lắm, làm tôi cũng bật cười. Tôi chở Trân đến một quán ăn vặt mà tôi thường ăn, gọi hai đứa hai phần kem xôi dừa thì Trân ngăn lại:
– Thôi, ăn nhẹ chút gì đó thôi anh, tý ăn khuya.
– Ừ.
Thôi thì tôi cũng chiều theo ý em, làm hai ly chè khúc bạch rồi đi cùng nhau trên con đường vắng, dưới hàng cây thấp thoáng những ánh đèn đường vàng vọt, em khẽ hỏi tôi:
– Anh ơi… Sao anh lại thích em? – Má em ửng hồng dưới ánh đèn vàng làm tôi mê mẩn đến lạ lung.
– Em ơi… Tại sao thi sĩ lại yêu thơ? – Tôi không biết trả lời em thế nào nên tuỳ cơ ứng biến.
– Em hỏi thật mà, anh đừng có đùa. – Em dứ dứ nắm tay mình hăm doạ tôi, tay nhỏ nhắn trắng ngần thế đánh ai được.
– Muốn biết thì kê sát tai lại đây anh nói cho. – Trân đưa mặt lại gần, tôi thì thầm vào tai em:
– Anh yêu em vì… Anh yêu em chứ sao nữa. Há há, anh đi trước. – Tôi chạy trước để Trân duổi theo, à tý quên, vì chúng tôi đã gửi xe ở nơi khác để đi dạo, chứ chạy xe thì dạo thế nào được.
– Thôi, hông chạy đâu. Em hơi mệt.
– Mệt hả, thôi lên anh cõng một đoạn nè. – Tôi tranh thủ lợi dụng thời cơ, dù gì thì cõng con gấu 50 kg trên lưng cũng dễ mà.
– Em thương anh nhất luôn.
Tôi cõng Trân bước chậm rãi trên đường để tận hưởng cảm giác được ma sát với vếu của Trân, đường vắng nên cũng chẳng ai quan tâm tới chúng tôi. Đến chỗ lấy xe, Tôi mới hỏi Trân:
– Mình ăn gì giờ?
– Lạnh quá, ăn cái gì cay chút đi anh?
– Lẩu Thái đi, mà ăn cay không sợ nổi mụn hả Trân?
– Không, gia đình em có hai đặc điểm, trừ ba em ra, đó là: Không bao giờ nổi mụn, trừ lúc dậy thì thôi. Hai là, ăn nhiêu cũng hông sợ mập. Hi hi.
– Em chỉ được cái tinh vi tinh tướng là giỏi.
– Thôi mình đi anh.
– Ừ, đi.
Chúng tôi đến một quán lẩu cũng khá lớn, khách động ngẹt. Và cũng từ đây, tôi lại gặp rắc rối khác.
Tôi và Trân bước vào quán, chọn một bàn rồi gọi món. Và khốn nạn thay, tôi lại gặp người quen ở đây. Trên đời có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng xui xẻo như tôi chắc chả được mấy người. Tôi gặp anh Phương, một người anh tôi rất nể, và quan trọng hơn, ông ấy là anh họ của Dương. Và ông ấy cũng thấy tôi.
Tôi ngó lơ đi sang bàn cách xa ông ý, rồi gọi món. Trân thấy vẻ thấp thỏm của tôi nên tò mò hỏi:
– Anh bị gì à, sao cứ thấp thỏm thế?
– À không, có gì đâu.
Nhưng tôi có được toại nguyện đâu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lão Phương cầm lon bia đến ngồi đối diện tôi và Dương bắt chuyện:
– Chú Luân vui nhỉ?
– Ôi, anh Phương đấy à. – Tôi cố gắng giả vờ.
– Mày còn nhận ra tao à, ai đây? – Lão hất hàm sang Trân.
– Bạn anh hở? – Trân tò mò hỏi tôi.
– Ừ.
– Dạ em chào anh. – Trân lễ phép chào hỏi.
– Thôi, anh làm gì dám nhận, mày không đi với Dương hả Luân? – Lão cố tình sang đốt nhà tôi.
– Dạ không. – Lưng tôi đổ mồ hôi ròng ròng, lão cố tình đấy mà.
– Để sau nói đi anh, em đói quá. Em chào anh ạ. – Trân ra lệnh tiễn khách để vợ chồng đóng cửa dậy nhau, yêu thế chứ lị.
– Ờ, thoải mái đi chú Luân, hy vọng chú biết cách cư xử.
Đợi lão đi khuất rồi Trân quay sang hỏi tôi:
– Một câu thôi, anh có làm gì sai với em không?
– Có.
Tôi dứt khoát trả lời, đằng nào chả chết nên cứ thoái mái thừa nhận thôi.
– Hi hi, anh chịu nói thật với em là được rồi.
Trân lại cư xử như bình thường, tựa như chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, nhưng tôi biết Trân cũng để tâm.
– Anh sẽ nói rõ sau, cảm ơn em.
Trân đưa mắt nhìn tôi:
– Vì cái gì?
– Vì mọi thứ.
Ăn xong, tôi và Trân đi mua hai hộp kem rồi đi đến dãy ghế đá cũ, và chứa đầy kỷ niệm của cả ba.
– Trân này, em nhớ nhỏ lúc trước mà anh bảo là người yêu cũ không?
Trân vẫn ngồi vô tư ăn kem, không để ý hỏi tôi:
– Nhớ, sao hả anh?
– Anh muốn nói thật với em, rồi ra sao thì ra. Anh đang bắt cá hai tay Trân ạ?
– Nói rõ em nghe coi? – Trân hơi để tâm rồi.
– Anh yêu em, điều đó không bao giờ thay đổi. Nhưng anh có cảm giác với Dương, anh không phủ nhận cảm giác đó được, em hiểu chứ.
– Còn gì nữa không? – Trân hỏi, mắt rưng rưng.
Tôi đánh liều kể ra hết mọi chuyện. Lúc đầu thì Trân khó chịu, nhưng đến sau cùng thì:
– Sao anh ác thế, làm thế không sợ tổn thương người ta à?
– Hình như em quên gì thì phải, em là bạn gái anh nhé.
– Đấy là em đồng cảm thôi, chứ tội anh đáng chém.
– Anh biết mà.
– Thôi về.
Câu chuyện tôi nói ra khiến không khí giữa hai đứa chẳng còn gì vui vẻ cả, nhưng tôi vẫn phải nói, đó là bắt buộc. Tôi chở Trân về, em không còn ôm tôi chặt như khi nay nữa, tôi cũng buồn. Đến cổng nhà em, tôi ngừng xe để em xuống, vẫn chẳng dám nói gì với em.
– Ngủ ngon nha.
– Anh đừng chúc có khi tôi ngủ còn ngon.
Trân bước nhanh vào nhà, bỏ lại tôi đứng ú ớ trước cổng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành tự nhiên lại gặp lão Phương làm kỳ đà cản mũi, ép tôi vào tình thế tiến thoải lưỡng nan phải tìm đường sống trong chỗ chết. Đang ức chế thì Dương nhắn tin đến…
– Anh này?
– Gì. – Tôi trả lời khá là cộc cằn.
– Em nghe anh Phương kể rồi, xin lỗi, tự nhiên lại phá anh gòi.
– Hazz, anh cũng chẳng sao, nhưng Trân thì…
– Em xin lỗi.
– Thôi được rồi, mai em rảnh không, anh qua nhà chơi?
– Khi nào anh?
– Trưa đi, mai ba mẹ anh về quê rồi, không ai lo cho anh hết.
– Hứ, lớn rồi mà còn đòi người ta lo.
– Kệ anh nhá.
– Em giỡn thôi, sang em nấu cho, ăn tiệm không sạch.
– Ok, mai nha.
Nỗi buồn với Trân lúc nãy đã bị phủi sạch đi phân nửa, thay vào đó là cảm giác háo hức chờ đến ngày mai đến nhà Dương, một cảm giác vui khó tả. Khi ở bên Trân tôi có cảm giác vui, nhưng hơi chán, thỉnh thoảng. Còn Dương thì khác, ở bên Dương tôi luôn có cảm giác thoải mái, và Dương cũng rất hiểu tính tôi. Nói thẳng ra thì… Tôi không muốn mất một ai cả, nên đanh giữ thế này vậy thôi.
Tình yêu chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào, nếm trải rồi mới biết vị mặn chát của nó, nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được! Có đôi khi, chúng ta để mặc thời gian trôi qua vội vã để ngồi chờ đợi một thứ mà ta không chắc chắn, để rồi khi nhìn lại, ta đã bỏ qua biết bao điều thú vị trong cuộc đời. Và ta gọi sự đợi chờ vô vọng đó là kỷ niệm. Ngày này 1 năm trước là lần đầu tiên tôi dạt nhà đi bụi, nghĩ lại cũng kỷ niệm lắm.
Phần 8
Hôm nay là ngày tôi đến nhà Dương, nhưng cũng chẳng biết là khi nào. Tôi vác cần tiếp tục sự nghiệp cần thủ của tôi, khổ nỗi ngồi câu cả buổi được hai con cá chưa đến một kg thì làm ăn gì được. Đem cá đi biếu rồi tôi gọi cho Dương:
– Dương ơi?
– Sao anh?
– Anh tới nhà em nha?
– Ừ, anh tới đi.
Tôi đến trước cổng nhà Dương, nhấn chuông rồi đứng đợi. Một lát sau thì Dương ra mở cửa rồi nhìn tôi cười hì hì:
– Cười gì trời?
– Nhìn anh buồn cười, đêm qua anh không ngủ à, mắt như gấu trúc rồi. Anh sang Trung quốc làm Quốc Bảo được rồi đó.
– Quốc cái củ kiệu chứ quốc.
– Em đùa mà, thôi mình đi anh.
– Ớ, đi đâu?
– Siêu thị, anh nghĩ thức ăn rơi từ trên trời xuống à?
– Đi thì đi, nhưng vào thay cho anh bộ khác rồi đi. – Tôi cáu gắt nói với Dương.
– Làm gì?
– Em không nhìn lại được à?
Dương nhìn xuống bộ quần áo đang mặc rồi ngượng ngùng vào thay ra. Dương ở nhà nên mặc áo cộc tay và quần short, nhìn chỉ muốn vào tù thôi. Một lát sau thì em bước ra, áo phông trắng và quần short và tất chân đen, nhìn chỉ muốn đè ra, nhưng sao tôi dám làm thế được.
– Em muốn làm tội nhân thiên cổ hả?
– Sao anh?
– Em đang làm hại bao nhiêu sinh linh vô tội đấy.
– Đê tiện, hứ.
– Em tưởng muốn đê tiện như anh mà dễ à? – Gì chứ mặt dày thì tôi chả ngán ai.
– Thế làm sao em mới đê tiện được như anh nhỉ?
– Trước tiên em phải học thuộc 5 điều bác Hồ dạy, phải đánh răng trước khi ngủ, đi học về phải chào ông bà cha mẹ, phải lễ phép với thầy cô…
– Ngưng, ngưng, anh chỉ em đê tiện hay anh chỉ em làm cháu ngoan bác Hồ?
– Cả hai. – Dương nhéo tay tôi làm tôi cười hô hó suốt cả đường đi.
Hai chúng tôi đến siêu thị, Dương hăm hở lấy một chiếc xe đẩy rồi bắt đầu dạo quanh các gian hàng. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã làm đầy chiếc xe đẩy, toàn thịt và đồ ăn vặt. Đơn giản là chúng tôi đều không thích hải sản. Tôi tính tiền, Dương đòi share nhưng tôi giành trả, dù gì cũng là đàn ông mà. Khi chúng tôi đi ra khỏi siêu thị, có một đôi đang bước vào. Và… Tôi thấy Trân, bên cạnh là thằng Thiện. Tay tôi xiết chặt lại khi thấy cảnh đó, Trân có vẻ hơi bối rối muốn nói rồi lại thôi, thằng Thiện nhếch môi cười.
– Đi siêu thị hả Trân.
– Dạ. – Em trả lời một cách rụt rè và hơi miễn cưỡng.
– Ừ, thế anh đi trước.
Tôi cố nở một nụ cười tạm biệt, nhưng chính tôi cũng hiểu, nụ cười ấy chua xót thế nào. Trên đường về, tôi cứ như người mất hồn, chẳng buồn nói với Dương câu nào. Đên nhà Dương, tôi cũng chỉ ngồi một góc hút thuốc, ngẫm về cuộc gặp gỡ khi nãy. Tại sao Trân lại đi vơi thằng Thiện, thái độ của em, thái độ của tôi… Quá nhiều. Bữa trưa cũng chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa, ăn có lệ thôi.
Chỉ đến khi ăn xong, Dương mới ngập ngừng mở lời:
– Sao khi nãy anh không hỏi cho rõ ràng, giờ ngồi thơ thẩn thế này?
– Nói gì bây giờ?
– Hỏi cho ra lẽ, thằng kia là người thứ ba mà?
– Thì anh cũng đang đi với em đó thôi, em nghĩ tụi mình khác à? – Tôi chán nản trả lời.
– Em xin lỗi, em đã nghĩ em quan trọng hơn thế. – Dương cười buồn.
– Dương… Anh… – Tôi bối rối vì biết mình sai, nhưng không biết nên nói thế nào.
– Cho em ở một mình, một lúc thôi, anh về đi, làm ơn. – Dương nói với vẻ mặt mệt mỏi.
– Ừ, em nghỉ đi, anh về.
Lúc này tôi có giải thích gì chắc Dương cũng chẳng muốn nghe, thôi về cho Dương có thời gian suy nghĩ vậy. Chạy xe ngoài đưỡng giữa trời nắng chang chang, vài đoạn thơ của Hàn Mặc Tử cứ ám ảnh trong đâu tôi:
‘Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy…
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín…
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– Chị ấy, năm nay còn gánh thóc…
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?’
Ngâm nga hai câu”Ngày mai trong đám xuân xanh ấy…” lòng tôi chợt buồn buâng quơ, tôi sợ mất đi những người con gái của tôi. Cảm giác như kiểu nếu bây giờ tôi quay xe đi luôn thì có lẽ tôi sẽ mất Dương. Thế là tôi ghé vào mua 2 ly trà chanh – giữa trưa mà uống cái thứ mát lạnh này vào là chỉ có sướng – Rồi tôi quay lại nhà Dương.
Tôi mở cổng đi vào nhà Dương rồi đóng cẩn thận, Dương đang nằm dài trên sô pha. Giờ tôi mới để ý, Dương đã thay cái quần jeans bằng quần short ngắn cũn, nhìn chỉ muốn lao vào hùng hục. Dương hờ hững nhìn tôi đi vào, tôi đến ngồi bên cạnh em. Mùi hương toả ra từ Dương làm tôi ngây ngất, bộ ngực phập phồng trong áo theo từng nhịp thở, đôi chân trắng muốt, dài miên man, tất cả đều làm thú tính tôi nổi lên.
– Anh có mua trà chanh nè, dậy uống đi.
– Để sau đi, em mệt.
– Mệt thì lên ngủ đi, anh trông nhà cho.
– Ừ, anh ngồi đây đi.
Dương bước vội lên phòng, hình như em muốn trốn tránh tôi thì phải. Bước ra ngồi nhà giữa vườn, tôi ngồi châm điếu thuốc, ngồi suy tư nghĩ về cuộc nói chuyện khi nãy. Rõ ràng là tôi đã sai, và chắc chắn tôi phải xin lỗi. Thuốc tàn, tôi vứt vào cái sọt rác nhỏ gần đó rồi rảo bước lên phòng Dương. “Cốc… Cốc…” tôi gõ cửa nhưng Dương không mở, em ngủ rồi thì phải. Tôi đẩy cửa bước vào, Dương đang nằm trong một góc giường, giường của em có khi lớn gần gấp đôi giường tôi ấy, nhìn thèm rỏ dãi. Tôi lay nhẹ vai Dương, em không ừ hử gì. Thế là tôi đánh liều trèo lên giường, vòng tay ôm lấy Dương.
Đôi mi run run, má bắt đầu đỏ lên, những dấu hiệu đó cho tôi biết em đã tỉnh. Tôi giả vờ ôm chặt em hơn rồi thì thầm vào tai Dương:
– Anh xin lỗi.
Dương mở mắt ra dịu dàng nhìn tôi:
– Anh làm em buồn rồi chỉ biết xin lỗi thôi, tệ lắm đấy.
– Vậy mà em vẫn chịu được anh. – Tôi bóng gió với Dương.
– Suỵt, đừng nói nữa em giận đấy. Cứ cho em mượn ngực anh một lát thôi, được chứ?
– Ừ.
Dương mỉm cười rồi rúc sâu vào trong ngực tôi ngủ ngon lành. Đang nằm vuốt nhẹ tóc em thì điện thoại rung, có tin nhắn đến. Lồm cồm bò dậy xem thử, số của Trân.
– Tối cậu qua nhà tôi, có chuyện.
– Ai thế?
– Ba con Trân.
– Dạ, cháu biết rồi, mấy giờ ạ?
– 7H.
Tôi để điện thoại lên bàn, nằm ôm Dương suy nghĩ, có nên đến không nhỉ. Vụ này thì tôi có nghĩ bằng ass cũng ra, 90% là ba Trân muốn thị uy với tôi, ví dụ như là sự khác biệt giàu nghèo của hai đứa, rồi sau đó hai chúng tôi sẽ mâu thuẫn, sẽ chia tay … Quan trọng là ở sự kiên định của hai chúng tôi mà thôi. Vứt lại những suy nghĩ phiền phức, tôi ôm Dương chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của tôi, đó là một ngày nắng đẹp, tôi và Trân đang ngồi với nhau thì thằng Thiện tới, và… Trân đi với nó, để mặc tôi phía sau, một mình. Tôi giật mình choảng tỉnh, mồ hôi ướt cả lưng áo. Dương nằm bên cạnh ngước mắt lên nhìn tôi hỏi:
– Anh gặp ác mộng à?
– Chả biết nữa, chắc thế.
– Chưa thấy ai như anh luôn, ngủ trưa cũng gặp ác mộng.
– Em tường muốn gặp ác mộng như anh là dễ à.
– Thôi, anh cãi cùn quá à. Dậy lấy nước ra vườn uống đi anh.
– Ừ.
– Anh ra vườn trước đi, tý em đem ra sau.
Tôi thong thả bước ra vườn, ngồi trên chiếc xích đu châm thuốc đợi em. Một lát sau Dương đem hai ly trà chanh ra rồi ngồi xuống cạnh tôi.
– Dương này?
– Sao anh?
– Em có bao giờ nghĩ về mặc cảm giàu nghèo không?
– Sao khi không anh lại hỏi thế?
– Hỏi thế thôi, nhưng em thấy đấy, so với gia đình Trân và em thì gia đình anh chẳng là gì. Khoảng cách xa nhau quá.
– Ba em cũng từ tay trắng đi lên đấy thôi, chẳng quan trọng gì cả. Còn cô ấy sao em biết được.
– Ừ, anh hiểu rồi.
– Nói thật với em đi, đâu phải tự nhiên anh lại hỏi vậy?
– Khi nãy ba Trân nhắn tin bảo anh tối sang, chắc là “Hồng Môn Yến”.
– Là gì cơ?
– Tích xưa ấy mà, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ bày yến tiệc mời Hán Cao Tổ Lưu Bang đến dự, biết bữa tiệc là một cái bẫy nên không đến. Đại ý của tích này để chỉ những việc nguy hiểm mà người khác bày ra.
– Thôi đi ông ơi, Hán với chả Sở.
– Nói thẳng ra là anh biết ông ý gọi anh đến để thị uy, đa phần là sẽ nói về chuyện giàu nghèo rồi khuyên anh từ bỏ.
– Thế anh có định đi không?
– Anh không biết nữa.
– Em nghĩ là anh nên đi, thật đấy.
– Nói anh nghe đi.
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không vào nhà ông ý sao bắt được con gái ông ý.
– Vãi cả so sánh.
– Em mờ. – Dương mỉm cười dịu dàng.
– Còn em thì sao, đối với em giàu nghèo có quan trọng không?
– Đừng hỏi chung chung như thế, em ghét lắm ý. Hỏi em như: “Việc anh nghèo hay giàu đối vơi em có quan trọng không” có khi em còn trả lời.
– Thế việc anh nghèo hay giàu đối với em có quan trọng không?
– Có, tiền không mua được tình yêu nhưng tình yêu phải có tiền mới duy trì được. Nhưng gia đình anh giàu hay nghèo không quan trọng, anh giàu hay nghèo mới là quan trọng. Điều đó do anh quyết định mà. Và nếu một người không thể tự quyết định tương lai của mình thì em không nghĩ mình sẽ yêu một người như vậy.
– Vậy là, em… Yêu anh? – Tôi ngập ngừng hỏi Dương, sau khi biết được suy nghĩ của Dương, tôi đã có đủ can đảm để có thể tỏ tình với em.
– Vâng, em yêu anhhhh.
Từ anhhh kéo dài nghe sướng cả ruột. Tôi nhẹ nhàng ôm Dương vào lòng thủ thỉ:
– Thế yêu anh từ bao giờ đới?
– Em không biết, em chi biết là em yêu anh, thế thôi.
– Anh xin lỗi.
– Sao thế?
– Anh toàn làm em buồn, anh tệ quá.
– Thế anh có định sửa lỗi hông đấy?
– Có chứ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Dương, tay tôi nhẹ nhàng nằm lấy tay em, ta hoà quyện vào đôi môi mềm. Nụ hôn đầu tiên của Dương. Nụ hôn mang chút hương ngọt ngào của môi em, chút vị chua thanh của ly trà chanh còn đọng lại, tất cả như hoà quyện vào nhau, xoáy vào tâm trí tôi, thật sâu.
– Ông này, đang uống tý sặc rồi. – Mặt Dương còn đỏ hơn gấc.
– Thế cần anh bón lại không?
– Xê ra, dê già.
Tôi và Dương đùa giỡn với nhau, tiêng cười vang suốt một khoảng vườn. Nhưng rồi, trời cũng về chiều, hoàng hôn dần buông xuống trên khu vườn. Tôi chán nản nói với Dương:
– Thôi, chiều rồi, chắc anh về đây.
– Ừ, anh về chuẩn bị đi. – Em cười hiền.
Tôi ôm Dương vào lòng, hôn nhẹ lên má em rồi dắt xe về, chuận bị cho cuộc gặp gỡ định mệnh tối nay. Tắm rửa, thay quần áo, chải chuốt cẩn thận đến nỗi lão anh tôi không nhịn được phải hỏi:
– Mày đi đâu mà trông như Kim Trọng chuyển thế ấy?
– Chuyện, đệ mà. Đệ đi nhậu.
– Ôi đệt, tao cứ tưởng mày đi hỏi vợ.
Tôi đi ra cổng, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Thì tôi đi hỏi vợ chứ đi đâu nữa”. Mà tới nhà người khác, nhất là ba vợ tương lai của mình thì tốt nhất phải có quà cáp, mà nhà ông ý nứt vách đổ tường thế kia thì tặng gì bây giờ. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi đã có quyết định, có thằng rể quý như tôi còn ngon lành hơn mấy thứ quà cáp ấy chứ.
Đến trước nhà Trân, vì cổng không khoá nên tôi cứ thế bước vào trong. Trân ngồi trong vườn hý hoáy bấm điện thoại, chắc nhấn tin cho ai đó, chắc là… Thấy tôi vào, Trân ngập ngựng, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi mặc kệ đi thẳng vào nhà luôn, chả quan tâm.
Trong nhà là ba Dương và một ông công an nào đó đang ngồi uống bia, chắc ông kia mới tan sở về, mình đoán thế vì ông ý còn mặc nguyên bộ cảnh phục, lại vào giờ tan tầm. Thấy tôi bước vào, ông ý gật đầu chào rồi nói với ba Dương:
– Thôi cháu về trước, chào bác.
Khi ông ấy đi ngang qua, tôi cũng gật đầu chào lại cho phải phép. Ba Trân hất hàm ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh rồi sai Trân vào lấy thêm lon bia cho tôi.
– Biết uống chứ?
– Dạ biết.
– Thế thì tốt.
Ông ấy khui lon bia mới, tôi cũng làm theo, cầm cả lon mà nốc, chả cần ly cốc gì sất.
– Hiện giờ cậu đang làm gì ấy nhỉ?
– Dạ nhân viên văn phòng.
– À, cái tụi sáng cắp ô đi tối cắp về ấy hả? – Ông nói với vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt.
– Cháu thấy việc đó chẳng có vấn đề gì cả, trước tiên là cứu đói được cái dạ dày, sau đó là được nuôi dưỡng đam mê của bản thân. Thế là ổn.
– Cậu quen Trân nhà tôi bao lâu rồi?
– 6 Tháng ạ.
– Thế cậu biết một tháng tiền tiêu vặt của nó mất bao nhiêu không? – Phát súng khơi mào đã được bắn.
– Cháu không nghĩ vấn đề đó quan trọng.
– 8 Triệu, đấy là bình thường đấy. Vậy cậu nghĩ câu sẽ lo cho nó thế nào khi tiền lương của cậu chắc chưa bằng một nửa tiền tiêu vặt hằng tháng của nó?
Tôi chợt ngập ngừng…
– Cháu cũng không giàu có gì, nhưng cũng chẳng đến mức không có vài triệu cho người yêu tiêu vặt. – Thử xem ai cứng hơn nào.
– Để rồi xem… – Lão cười nham hiểm. – Thôi cậu về được rồi.
– Dạ, cháu xin phép về trước.
Tôi phủi đít ra về, mặc kệ ông bố vợ ngồi đó với hai lon bia đang uống dở, mặc kệ Trân ngập ngừng đứng bên ngoài. Có lẽ, tôi không phải là hanh phúc của em, ấy, sao lại bi quan thế.
Tôi thẫn thờ ra ngoài, châm điếu thuốc, làn khói bềnh bồng làm tôi tỉnh táo trở lại. Đóng cửa cẩn thận rồi chạy qua chỗ Ba Dương. Ba Dương đã chuyển sang sống ở tiệm cầm đồ, chi về ăn chung với Dương vào các buổi thôi, ông muốn giữ khoảng trống cho tôi và Dương. Thấy tôi đến, ông ngạc nhiên hỏi:
– Mày lại nợ bóng nữa hả con trai?
– Dương đâu ạ?
– Ờ nhà chứ đâu.
– Ơ Dương…
– À à, tao nhớ rồi. Hôm qua nó có nói là sang nhà bạn sống, vì bạn nó ở một mình, rồi nhờ tao dọn dẹp nhà giúp. Sao mày hỏi thế?
– Dạ đây.
Tôi đưa tin nhắn của Dương cho ông xem, mặt ông lạnh dần theo từng câu chữ.
– Thôi tao không nói nhiều, chuyện của mày mày tự biết, về đi.
– Dạ, cháu về trước.
Tôi chán nản bỏ về, nằm vật ra giường ngủ như thằng chết trồi suốt 4 tiếng. Khi tỉnh dậy, đầu óc đã sáng suốt trở lại, tôi gọi cho Dương theo kiểu cầu may, vì không biết em có tắt máy hay đổi số không. May sao, em đã nhấc máy:
– Dương, em đi đâu thế? – Tôi nói, gần như hét vào điện thoại.
– Em nói rõ rồi mà, không có gì thì em tắt đây – Dương lạnh lùng nói.
– Em muốn thế cũng được, nhưng làm ơn, đừng tránh mặt anh, được chứ. Để anh nhìn em, từ xa thôi cũng được.
– Bỏ đi, em sắp đổi số rồi, anh nhớ giữ sức khoẻ đấy, đừng hút thuốc nữa.
Nhưng Dương ơi, những lúc thế này, bạn bè không tâm sự được, Trân cũng không được, anh còn ai ngoài điếu thuốc hả em? Còn đây là tin nhắn của Dương:
“Buổi sáng vui vẻ anh nhé. Có lẽ mình không gặp nhau nữa đâu, em chuyển nhà rồi. Đừng tìm em, phí công lắm, em đã chọn ra đi mà. Em biết, thời gian qua em làm anh khó xử, làm anh phải lựa chọn, cân đo đong đếm tình cảm của bản thân. Em biết, em giữ một vị trí trong tim anh, nhưng nó không quan trọng như em nghĩ… Em không muốn vậy, Em thua cô ấy về mọi mặt, là kẻ thứ ba. Vậy nên, em sẽ đi, em không muốn anh phải đối mặt với những lựa chọn, em suy nghĩ lâu rồi. Có những người chỉ có thể sống trong tim ta chứ không phải cuộc đời ta, buông tay nhau có lẽ sẽ là cách tốt nhất. Em yêu anh, vì vậy, đừng quên em anh nhé…”
…
Đầu năm 2016
May mắn là, cho đến thời điểm đó, Dương vẫn chưa đổi số, tôi vẫn có thể nghe được giọng của em, vậy là được rồi.
Buổi trưa hôm ý, tôi nhắn tin cho Dương theo lời gợi ý của ông Tix: “Dương ơi, nếu anh bị tai nạn em có thăm anh không?”. Một lát sau, khi tôi đang nhàn nhã gác chân xem tivi thì có tiếng xe trước cổng. Tiếng xe nghe hơi giống với tiếng xe của Trân, nhưng nhìn ra thì lại là Dương, mừng rỡ chạy lên phòng đắp chăn giả ốm. Hồi hộp đời Dương bước lên, tôi ở nhà một mình thôi.
– Anh ơi, anh có sao không.
Thấy tôi trùm chăn kín cả người, Dương run run hỏi. Tôi giả vờ rên lên vài tiếng để tăng tính thuyết phục.
Dương kéo kéo tấm chăn ra làm tôi hết hồn, em rưng rưng hỏi tôi bằng giọng mếu máo:
– Anh lại lừa em, làm thế vui lắm à.
Tôi ngồi dậy ôm lấy em vào lòng, đặt tay em lên ngực rồi bảo:
– Em không tin anh à, anh bị chỗ này này.
Dương cẩn trọng vén áo tôi lên một cách chậm rãi, bình thường Cáo thế sao giờ ngu ngơ thế không biết, do tình yêu chăng. Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai em:
– Từ ngày em đi, tim anh đau lắm Dương ạ. Trong những đêm anh ngồi hút thuốc một mình, anh mới hiểu cảm giác thiếu em nó trống vắng thế nào, và anh nhận ra anh yêu em rồi Dương ạ. Không biết từ lúc nào, nhưng hình bóng em dần chiếm trọn tâm trí anh rồi. Cho anh cơ hội tán em nhé.
Dương khóc, nước mắt lăn dài trên má em, Dương gật gật đầu. Tôi ôm chặt em vào lòng, thả lưng nằm xuống giường. Chợt tôi nhớ lại chiếc xe, quay sang hỏi Dương:
– Mà chiếc xe là sao vậy, em mới mua à?
– Ừ, tiền tiêu vặt mấy tháng tới của em hết trơn rồi. – Dương xụ mặt xuống trông yêu không tả được.
– Xe kia đâu, hư rồi à?
– Không phải, vì… Em thấy anh thích chiếc này, lúc trước đi qua chi nhánh yamaha xem xe cho con béo em để ý anh toàn nhìn chiếc này. Nên em mua.
– Ngốc quá. Thế là hết tiền tiêu vặt rồi à?
– Ừ. – Dương cười vu vơ.
– Khỏi lo, từ nay anh nuôi em nhé.
– Hi hi, em tự kiếm tiền thì vẫn hơn. Em yêu anh.
– Ừ, anh cũng yêu em.
Hai chúng tôi ôm nhau, chìm sâu vào giấc ngủ. Còn vụ Dương hôm đó mặc chíp ren thì mình không kể đâu nhé, mấy ông thần dâm đừng có hóng nữa @@.
— Hết —