29 tết năm đó…
Hôm ý phải bàn giao lại việc cho ông phó phòng nên về hơi muộn, tại mình xin nghỉ mấy ngày tết vì chỗ mình mùng 1 tết 1 số bộ phận vẫn phải làm việc, nhưng bù lại được thưởng 1 khoản tiền, mình thì chịu, làm quanh năm rồi giờ đến mấy ngày nghỉ tết thì thôi, không ham nữa…
Bàn giao xong hết cũng gần 11h, vội vội vàng vàng phóng về nhà, tầm này đường đã tắc kinh khủng rồi, về đến nhà chưa kịp hạ chân chống xuống thì em Phương “ xồ” thẳng ra cổng làm mình hết hồn:
– Em tưởng anh không về kịp giờ đi với em chứ…
– Đâu có, anh bàn giao nốt việc nên hơi muộn, chờ anh lâu chưa?
– Em sang từ 9h, làm cơm cúng với mẹ, cứ tưởng phải đón giao thừa ở nhà.
– Đợi anh thay quần áo chút rồi mình đi.
– Nhanh nhanh đi anh, không đến lại hết chỗ mất.
Thay xong đồ thì xuống em nó cứ đi đi lại lại ra vẻ vội lắm ấy…
– Em làm gì mà có vẻ sốt ruột thế?
– Đến muộn, đứng xa hồ nhìn không đẹp anh à.
Mình hét to vào trong nhà :
– Bố mẹ có đi cùng bọn con không ạ?
– Thôi hai đứa đi đi…
– Vâng…
Cũng may là bố mẹ mình không đi, chứ lái ôtô tầm ý có mà chết @@
Phóng xe đèo em ra hồ Gươm cũng 11h40 rồi, lúc qua đoạn ngã tư lại còn gặp 1 top xe chúng nó lại nối đuôi nhau dài dằng dặc, làm tắc hết cả đường, đã thế Phương mặc váy phải ngồi vắt chân sang 1 bên bị quẹt vào cái xe bên cạnh tím cả chân. Chưa đến năm mới đã đen đủi rồi, ra đến nơi cũng đông nghẹt.
Dựng cái chân chống giữa xuống, bế em lên xe soi cái chân, xướt hết cả da rồi còn đâu, em cứ lắc đầu bảo không sao.
– Sao cái gì mà sao nữa, kiểu này mấy ngày tết đi chúc tết sao được.
– Không sao đâu anh, về bôi thuốc chút là khỏi mà hihi…
– Còn cười
– Thôi sang năm mới rồi cười lên cái đi anh, nhăn nhó suốt hihi. – vừa nói em vừa bẹo má mình…
– Chịu em đấy.
– Hihi
Mình tiến sát mặt lại vào mặt em rồi… cắn cho em 1 phát vào môi.
– Auuu, anh làm gì thế?
– Phạt cái tội năm ngoái bắt anh đón giao thừa 1 mình.
Em nó phì cười rồi vỗ ngực mình phát:
– Thù dai như đàn bà hihi…
Mình quay lưng lại với em để em tựa cằm lên vai, kéo 2 tay em ôm bụng rồi tựa vào người em hỏi:
– Thế bố mẹ em không đi cùng à?
– Không anh, bố mẹ bảo lên gác 3 xem cũng được rồi.
– Ừm… Ô chết… quên không gọi con Thu đi rồi.
– Thu đi với bạn từ tối, lúc em sang rồi anh.
– Mấy ngày về nhà nhớ anh không?
– Không…
– Không nhớ tẹo nào?
– Không tẹo nào.
– Thế à.
– Vầng.
– Thật đấy…
– Không hihihihi
– Đúng là hâm
Em vừa xoa má em vào má mình rồi cười:
– Hihi… nhớ anh lắm, nhưng lâu rồi mới gặp bố mẹ về tâm sự chứ.
– Thế bố mẹ bảo gì chuyện em ở nhà anh suốt thời gian qua không?
– Không anh, mẹ còn hỏi bao giờ cưới nữa hihi
– Em bảo sao?
– Em bảo khi nào học xong…
– Ừhm… hỏi mẹ xem tết năm sau mẹ muốn có cháu bế không?
– Là sao hả anh?
– Để qua tết anh cố gắng.
Cốp !!!!
Em nó gõ đầu mình phát rõ đau
– Lại linh tinh rồi đấy.
– Ơ… thật chứ đùa à.
– Toàn luyên thuyên thôi.
Mình ghé vào tai em thì thào:
– Dạo này tớ là tớ nhớ ấy ấy lắm .
Vừa nói xong thì:
“Úi zời ui”… ăn 1 phát nhéo thấm luôn.
– Còn dám nữa không này.
– Thôi anh chừa … đau quá.
– Hứ…
Đang mải tán thì chíu chíu bùm, thời khắc giao thừa cũng tới, mọi người vỗ tay, tiếng hú ầm ầm làm không khí sôi động hẳn lên, lại có cả tiếng nhạc sàn phát ra từ loa ngoài của mấy thanh niên manh động nữa chứ, làm tụt hết cả cảm xúc…
Quay sang thì đang thấy em chắp tay như kiểu cầu nguyện ý…
Mình cốc đầu em phát rồi bảo :
– Pháo hoa chứ có phải sao băng đâu mà em ước.
– Kệ chứ, hìhì…
– Em ước gì thế?
– Bí mật … hihi… anh cũng ước đi…
– Người ta chỉ ước những thứ mình chưa có thôi em, anh hài lòng với những cái mình đang có rồi.
Mình nói rồi kéo em sát lại cụng trán vào trán em.
– Hix … em chỉ ước bọn mình sống hạnh phúc bên nhau … quên không chúc sức khỏe bố mẹ rồi.
Mình phì cười rồi bảo:
– Em đúng là đồ ngố… nhưng rất đáng yêu.
Xong mình còn nhờ 1 cậu thanh niên gần đó chụp 1 kiểu ảnh với cảnh pháo hoa nữa, cậu ta chụp xong còn nhìn Phương chăm chú rồi khen anh chị đẹp đôi quá nữa.
15 phút cũng hết, pháo hoa ngừng thì mọi người đổ xô nhau về, mình với em ôm nhau 1 lúc nữa, vãn người rồi mới về.
Mấy ngày tết cũng chỉ loanh quanh vài nơi trong thành phố, mùng 1 thì đi chúc tết, nhà mình đánh con 4 bánh sang chúc tết nhà em, qua đến nơi 2 cụ bắt tay bắt chân, ôm nhau thắm thiết …
Còn xưng hộ ông thông gia, bà thông gia nữa chứ. Phương với mình cứ ngồi tủm tỉm với nhau trong góc nghịch cái điện thoại, ngồi đến 1h chiều thì mình với em xin phép đi chúc tết vì các cụ tý còn dắt nhau lên chùa.
Trước tiên qua nhà con Linh, quên không nói mọi người là nó lấy chồng được gần 1 năm rồi, vừa lấy xong bẵng đi vài tháng nó mời đi đầy tháng con nó, nói thế là đủ hiểu rồi, mình đã nói rồi không nghe, cứ vào bar lên sàn sớm muộn gì cũng chửa sớm thôi, nhưng mà cũng may, chồng nó không phải dạng phá phách lắm, cũng công việc đàng hoàng, ít hơn mình 1 tuổi, gia đình cũng ổn nên con Linh nó không khổ lắm, qua chúc tết nó cứ cười toe toét, hóa ra là đòi mừng tuổi con nó…
Phương nhìn thấy thằng ku chắc là khoái, bám đòi ẵm nó suốt cả buổi, mình ngồi làm chai bia với chồng nó, còn 2 chị em thì cứ tíu tít bên cái nôi, tầm 3h chiều thì mình với Phương đứng dậy xin phép còn đi mấy nhà nữa, trước khi đi Phương còn dúi vào nôi thằng ku cái lì xì .
Trên xe mình hỏi em lì xì túi nào thế, tại mình tối qua để mấy loại lì xì riêng, con bạn thì 200, con cháu trong nhà thì 100 thôi tại số lượng quá đông, bà mình có 8 người con nên giờ tập trung ở nhà bác cả thì thôi, 1 đống khách khứa vào nhìn cũng hoảng , bố mẹ mình mừng 500, ông bà mình để mừng tờ 100 đô cho ông bà cầm cho đẹp, vì họ cũng chằng tiêu gì đến tiền.
Vừa hỏi xong em chìa tay trước mặt cái tệp lì xì hình chú tiểu, thôi xong toi mất 100 đô rồi…
Lại mất công chỉ em từng loại 1 cho em…
– Nhưng thằng ku cũng dễ thương mà anh.
– Ừhm dễ thương thật … thế có muốn 1 thằng không?
– Có chứ ạ…
– Thế giờ mình về nhé…
– Về làm gì hả anh? * ngơ ngác *
– Về gieo mầm chứ sao nữa…
– Mầm mầm cái đầu anh ý, lại linh tinh rồi đấy.
Vừa nói em vừa dã cho vài phát.
– Bảo sao người ta toàn bế trẻ con đi chơi.
– Vì sao anh?
– Chắc họ thu hồi vốn.
– Xì, anh để lì xì vậy em thấy hơi nhiều đó, mà em tưởng có con rồi mới phải mừng tuổi chứ nhỉ?
– Anh cũng nghĩ thế nhưng mà giờ 25 26 tuổi đầu vào nhà người ta không mừng tuổi thấy ngại ngại thế nào ý, năm ngoái đi ai cũng bảo bọn anh bao giờ mới chịu cưới nữa chứ.
– Hả, bọn anh, bọn anh nào, khai mau tên kia. – vừa nói vừa đưa tay lên bóp cổ mình.
– Ái ái chết anh giờ, cái Linh chứ ai, năm ngoái rủ nó sang ngoại chúc tết mà.
– Thật không đấy?
– Thề luôn, không tại ai thì anh đã không rủ nó đi chơi cùng. – mình phản pháo lại.
– Thôi tạm tin anh, gì đâu đàn ông con zai hơi tí lại bới chuyện cũ ra, đàn bà quá đi, xì xì…
Mình với em dắt nhau đi chúc tết đến 6h chiều về ăn cơm với nhà, tối mùng 1 thì chỉ đi dạo với em chút thôi, cũng chả có gì, rồi đưa em về trả với gia đình…
Mấy ngày tết sau thì cũng không có gì, mùng 2 em đi với bố mẹ sang bên ngoại, mình cũng về nhà bác cả …
Mùng 3 thì sang đưa em về bên nội chơi…
Mùng 4 thì đến mình đi sang bên ngoại em …
Mùng 5 thì sang nhà em làm cơm tiễn bố mẹ em chuẩn bị lên máy bay…
…
Đến hôm nay 16 âm thì chả còn tết nhất gì nữa rồi…
Mọi thứ lại trở về như cuộc sống thường ngày, mình thì đi làm, em đi học.
Mà em giờ đang chuẩn bị thi hết kì, toàn phải học đêm.
Tuy bố mẹ mình dễ tính, thương em nhưng em cũng không ỉ lại, sáng nào cũng 6h dậy, mình thì quen dậy 5 rưỡi tập thể dục, tưới cây ăn sáng xong mới đi làm, nên mình có nhiệm vụ gọi em dậy, mặc dù muốn để em ngủ, em mà quá 6h chưa được mình gọi là lại dậy bóp cổ mình.
6h dậy lên thấy em vẫn đang nằm co ro trong chăn, thật tình là không muốn gọi dậy chút nào, 3 4h sáng em mới ngủ, mà em vẫn đòi dậy sớm làm thức ăn sáng, rồi đi chợ, lau dọn nhà cửa giặt quần áo…
– Nhìn em gì mà ghê thế.
Em vừa nói vừa ngáp giọng ngái ngủ đáng yêu chết đi được
– Ngắm vợ anh.
– Sao, xinh không anh?
– Xinh tuyệt vời.
– Đáng yêu không anh?
– Yêu như mèo con.
– Dễ thương hông anh?
– Thương như con cún con.
– Moa.
Em hôn chụt cái vào môi mình rồi õng ẽo:
– Anh, kéo em dậy với…
– Mệt thì cứ ngủ đi ai bắt gì đâu…
– Không, quy định là quy định , kéo em phát nào…
– Quy định gì, mấy hôm ở nhà mẹ vợ bắt học vậy hả, bảo sao mấy hôm nay lạ ghế, hóa ra bị người giáo huấn, haha…
– Cõng em vào wc phát…
– Thế cần anh đánh răng, lau mặt, chải đầu giùm luôn không?
– Thôi anh xã tập thể dục đi, hết nhiệm vụ rồi…
…
Thôi… mình chỉ kể đến đó thôi nhé… kể nhiều sợ con vợ nó biết thì chết… tạm biệt anh em nhé…