Trong một quán net khá đông khách ngay cạnh lề đường, lúc này đang vang lên những tiếng chửi bới của một thanh niên.
“Đm sao ad bên mình ngu thế? ”
“Đcm thằng top làm cái đéo gì vậy? Lui về… ”
“Để bố mày ăn cho, đậu má thằng rừng… ”
Nó tên Hòa, bình thường thì cũng không đến nỗi nào đâu nhưng cứ thua game là nó lại chửi bới um sùm cả cái quán này lên, chẳng ai dám nhắc nhở nó vì sợ. Nhà nó bố mẹ là quan chức nhà nước, anh hai nó thì làm xã hội đen có máu mặt ở cái thành phố này. Còn nó, một thằng học sinh lớp 12, bè thì có nhiều mà bạn thì chẳng có bao nhiêu, anh em lại càng không, thế nên nó tự kiếm đến game để quên đi cái cuộc sống chán ngắt này.
“Hòa ơi, mày nhỏ tiếng chút được không, muộn rồi mà cứ hô hào thế chết anh” – Anh chủ quán lên tiếng, anh cũng quý nó lắm, thi thoảng quán hỏng cái gì là anh lại nhờ nó sửa giúp.
“Dạ vâng, em tức quá thôi anh” – Nó ngượng ngùng nói trong khi vẫn cắm mặt vào ăn con Bùa Đỏ.
“Ừm. Mà trình của mày thế vẫn không gánh nổi team à mà phải hô hào thế? ”
“Tại anh không biết chứ. Thằng Top vừa phút thứ 9 đã feed 3 mạng rồi, thêm cả thằng rừng đã thọt lại thích đớp mạng chùa nữa, cộng với 2 thằng dưới Bot cũng chẳng kém… ” – Nó vừa nhìn vào màn hình vừa nói.
“Há Há, chấp nhận đi em… ”
“Hự, thì đành ngậm ngùi chứ sao anh… ” – Nó méo mặt.
Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, nó cầm “Đấng” (Yasuo – Hasagiiiii) một mình phá đường Mid, với trình của nó thì khỏi phải nói, đứng đầu trong top 5 người leo Thách Đấu nhanh nhất trong mùa (cơ mà không hiểu sao mấy thằng đánh cùng nó lại ngu “Vô Cùng Luôn), nó khá nổi với nick name “Henry”.
“Con mẹ chúng mày, vào đây bố mày hasagiiii chết hết cả lũ… ” – Nó hăng máu bật lệnh chat “/all” lên bấm bấm vài chữ.
“Henry à? Top 1 Thách Đấu mà như trẻ trâu. Haha” – Một người team địch trả lời ngay sau đó.
Nó thì lúc này tức lắm rồi, đồ thì đã full, một mình nó lên tới nhà lính team địch đứng đó.
“Thích từng thằng vào một hay vào cả team? ” – Nó chat.
“Để xem trình thế nào? ” – Team địch trả lời.
Rồi cả 5 người team địch lao vào nó cùng một lúc, team nó lúc này chỉ có mình nó đứng đấy còn mấy thanh niên cùng team nó thì vẫn đi “Fam Lính”.
“You Have Slain An Enemy”
“Double Kill”
“Triple Kill”
“Quadra Kill”
“Penta Kill”
Từng dòng chữ hiện lên, mặt nó hớn hở đánh vào khung chat:
“/All Sủa tiếp đi”
Không phải vì nó quá “Xanh” mà cộng thêm cả trình độ của nó, cầm Yasuo lả lướt quá ảo diệu (Gió máy tí: V) Chẳng mấy chốc mà trận đấu kết thúc, mặc dù gánh 4 cục tạ vàng nhưng chiến thắng vẫn thuộc về phe nó.
“Về thôi nào” – Nó đứng dậy vươn vai rồi bước ra cửa quán.
“Hôm nay về sớm thế? Không thâu đêm à? ” – Anh chủ quán cười cười đùa với nó.
“Đánh cùng lũ óc heo đau đầu lắm anh, về ngủ sớm mai gánh tiếp” – Nó ngáp một cái, đưa tiền cho anh chủ quán rồi ra về.
Anh chủ quán cười cười rồi nhận lấy tờ 200k từ tay nó, anh không trả lại, vì có trả lại nó cũng không lấy thậm chí nó còn nổi khùng lên nữa à. Nó bước ra khỏi quán, hít sâu một hơi rồi nó bước tiếp, con đường về khuya vắng tanh và yên tĩnh đến đáng sợ, nó mặc kệ cứ bước tiếp.
“Chít… Chít… Chít… ” – Vài con chuột tranh thủ kiếm ăn đêm.
“Cộp… Cộp… Cộp… ” – Tiếng bước chân của nó vọng lại khá nhỏ nhưng đủ để nó nghe thấy.
“Khoan đã” – Nó nghĩ gì đó rồi dừng bước.
“Cộp… Cộp… Cọc… ”
Lúc nó dừng lại, vẫn có tiếng bước chân vọng lại, nhưng không thể nào đây lại là tiếng bước chân của nó được, nó đã dừng nhưng tiếng bước chân còn bước thêm vài bước nữa mới dừng, hơn nữa có vẻ là dừng đột ngột.
“Mình bị theo dõi sao? Hay là bọn cướp nhỉ? ” – Nó nghĩ thầm.
“Thôi kệ… ” – Nó lại tự nhủ.
Nó bước tiếp, tiếng bước chân đằng sau vẫn theo nó.
“Cạch… Clank… Clankkkk… ”
Tiếng của đồ vật bị rơi, nó dừng lại, cái đồ vừa bị rơi kia rơi xuống ngay trước mặt nó, hình dáng giống như sợi dây chuyền nhưng có một vật hình chữ thập bằng kim loại ở giữa, trên mặt vật hình chữ thập bằng kim loại kia có nhiều nét hoa văn kì lạ và trong những nét hoa văn đó tỏa ra ánh sáng xanh dương ảm đạm giống như có một dòng sông chảy trong đó vậy. Nó bước đến nhặt lên, xem xét xung quanh rồi phán:
“Kì lạ, có ai quanh đây đâu mà sợi dây chuyền này lại rơi? ”
“Henry”
“Hả? Ai gọi đó? ”
Nó chợt nghe thấy tiếng gọi tên nó (Biệt danh của nó) nhưng khi nhìn lại lần nữa thì nó chẳng thấy ai quanh đây cả, nó bước nhanh chân về nhà vì sợ hãi. Nửa đêm, nó đang say giấc mộng thì sợi dây chuyền nó nhặt được đang để cạnh giường nó chợt lóe lên, ánh sáng màu xanh kia càng ngày càng đậm.
“Henry… ”
“Henryyyy… ”
“Gì thế mẹ? Để con ngủ đi mà, hôm nay được nghỉ” – Nó mơ màng.
“Henry… ”
“Henry… ”
“Để con ngủ đ… Hả… ”
Nó đang mơ màng thì bật người dậy, vì nó nhận ra điều bất thường, giọng nói đó không phải mẹ nó gọi và nó cũng chưa nghe giọng nói đó bao giờ cả và nó nhận ra một điều nữa… Bây giờ là 12h đêm.
“Ai… Là ai gọi đó… ” – Nó lắp bắp.
Không gian lại lặng im như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nó nghĩ mình ngủ mơ nên lại nằm xuống trùm chăn kín đầu ngủ tiếp mà không hề biết chiếc dây chuyền có sự thay đổi.
Sáng hôm sau, nó thức dậy trong mệt mỏi, có lẽ lâu rồi nó mới ngủ sớm như thế nên nó muốn ngủ nữa nhưng hôm nay nó vẫn phải đến trường, vì sắp thi học kì cho nên việc học của nó khá bận rộn, nhưng nó chẳng quan tâm, nó chỉ cần đến lớp cho có mặt và… ngủ. Nó dậy vệ sinh cá nhân rồi lấy cặp đi học luôn, nó lại nhìn thấy sợi dây chuyền hôm qua nó nhặt được, nó vội cầm lấy nhét vào chặp rồi chạy ù đến lớp. Đến lớp thì vừa lúc vào lớp, nó lại nằm xuống bàn ngắm “cờ rớt” của nó – Ngọc. Một cô gái khá xinh xắn với cặp má lún và răng khểnh, không có gì để nói nếu như đúng lúc nó đang nhìn Ngọc thì cũng bắt gặp Ngọc đang nhìn nó. Và rồi cả 2 lại vờ như đang nhìn hướng khác, trong đầu nó bắt đầu có những suy nghĩ ảo tưởng:
“Hay là Ngọc cũng thích mình? Hí hí… À không… Thằng tác giả này lầy lắm, biết đâu nó gài mình? À mà biết đâu Ngọc lại thích mình thật nhỉ? Hí hí… ”
Mày tỉnh và éo có đẹp zai. Đúng lúc nó ảo tưởng thì Ngọc lại đứng dậy và đi về phía nó (Nó ngồi bàn đầu gần cửa ra vào đó) Nó lại ảo tưởng tiếp:
“Ôi không phải chứ? Ngọc đang đi về hướng mình? Không lẽ khi nãy Ngọc cũng biết mình thích Ngọc nên mới bạo dạn tỏ tình mình? Ôi… Hạnh phúc quá… Cảm ơn anh tác giả đẹp trai… ”
Mày khen tao là đúng, nhưng có điều mày ảo tưởng hơi quá… Đúng lúc đó Ngọc dừng lại, cả lớp nó đứng dậy vào ùn ùn kéo về phía nó. Nó lại tiếp tục ảo tưởng:
“Không lẽ là thật? Ngọc định tỏ tình mình thật sao? Ôi mẹ ơi, con sắp thoát kiếp FA sau 18 năm zời… Cảm ơn trời đất, cảm ơn anh tác giả đẹp trai… HiHi”
Ngọc đứng lại ngay chỗ nó khiến nó ảo tưởng không thôi, nhưng Ngọc không hướng mặt về phía nó mà vẫn hướng ra ngoài cửa. Bỗng có 1 giọng nam tính cất lên làm mặt nó đen lại:
“Ngọc à, mình… đã thích bạn… từ rất lâu rồi… H… Hôm nay m… Mới lấy h… Hết can đảm để nói với cậu… Cậu… Làm… Người yêu… Yêu tớ… Tớ nhé? ”
Rồi xong, con tim nó giờ không biết thành hình dạng gì nữa, chỉ biết lúc này nó gục mặt xuống bàn và… thầm chửi tác giả:
“Bố biết… biết ngay mà… mày… mày mà tốt thế thì trên đời này đéo có ai tốt hơn… ”
Bỏ qua nó vì dám xúc phạm người đẹp trai, Ngọc lúc này đang đứng trước một thanh niên cũng khá đẹp trai nhưng không bằng tác giả, xung quanh là những tiếng hò hét “Đồng ý đê” hoặc tiếng chửi vì ghen tị với thanh niên kia.
“Mình xin lỗi nhưng mình đã thích một người, không phải bạn cho nên… ” – Ngọc lên tiếng nói với thanh niên trước mắt.
“Ồ… ” – Một tràng dài thốt lên vì ngạc nhiên, hot girl và Idol của họ đã có người trong mộng, họ đang điên cuồng tìm kiếm và điều tra xem người may mắn đó là ai trong khi đó các nữ sinh khác thì thở phào vì địch thủ đã có người trong mộng, tức là những người hâm mộ và yêu thầm “địch thủ” của họ sẽ bỏ cuộc và tìm đến một trong số họ.
Nhoáng cái 15 phút đầu giờ đã hết, thanh niên kia phải về lớp trong nuối tiếc, mọi người lại ai về chỗ nấy. Còn nó – nhân vật chính đang gục mặt xuống khóc thầm vì “cờ rớt” của nó đã có người trong mộng, cũng đồng nghĩa với việc nó đã hết cơ hội…
Tiết đầu tiên nó như người mất hồn, cô giáo gọi mấy lần nó mới tỉnh lại được nhưng chỉ được một lúc là nó lại đâu vào đấy nên cô đành “Kemeno” luôn. Hết tiết nó thẫn thờ đi xuống cantin ăn sáng, dù sao thì thất tình cũng phải no mới buồn trọn vẹn được. Đang loay hoay tìm bàn ngồi thì nó nhận ra chẳng còn cái bàn nào trống cả, chỉ còn 1 cái bàn duy nhất trong một góc nhưng nó đã có 1 người ngồi rồi, người ngồi đó lại không ai khác chính là “Cờ Rớt Hụt” của nó – Ngọc. Tính nó thích yên tĩnh nên ngoài cái góc đó ra thì chẳng còn chỗ nào hợp với nó cả, vậy là nó đành mặt dày chạy đến trước mặt Ngọc, đứng đơ một lúc nó bắt đầu mới nói:
“C… Cậu cho mình… Mình ngồi chung được không? ”
Ngọc ngước lên rồi nhìn nó hơi bất ngờ một lúc cũng gật đầu rồi nhìn về hướng khác. Nó thấy thế thì thở phào rồi đặt bát phở xuống húp sột soạt như thằng chết đói làm Ngọc nhìn nó cười mỉm, đúng lúc nó ngước lên, 2 cặp mắt chạm nhau, một chút ngượng ngùng đan xen một chút cảm xúc gì đó đặc biệt. Ngọc bỗng chốc đỏ mặt rồi quay đi, nó cũng cúi xuống “húp” tiếp, cả 2 cứ im lặng như vậy cho đến lúc nó ăn hết, nó đứng dậy rồi đi về phía lớp của nó.
“Bộp”
“Hự… Đi không nhìn đường à? ”
Một đứa nào đó va vào nó trong lúc nó đang nhìn đi đâu đó và mồm thì lẩm bẩm vài câu hát.
“Sao? Ai không nhìn đây? ” – Thằng va vào nó lên giọng, nó đi cùng vài thằng khác nữa và có vẻ như thằng đó cố tình muốn gây sự.
Nhà nó có tiếng thật đấy, mà nó thì hiền khô chẳng muốn va chạm chút nào nên ít ai biết đến nó, nhưng để nó điên lên thì xác định à. Nhớ lại có lần ông anh trêu nó dai quá, nó tức lên nện cho ổng phát làm ổng rụng mất cái răng hàm, từ đấy ổng không có dám đụng đến nó nữa.
“Bây giờ mày muốn thế nào? ” – Vốn nó đang buồn vì vụ “Cờ Rớt”, bây giờ lại thêm thằng này đụng vào nó nữa nên máu nó giờ này đang sôi sục lên rồi.
“Mạnh mồm nhờ? Chúng mày “dạy dỗ” nó cho tao! ” – Thằng vừa nãy lên tiếng, có vẻ như nó là người đứng đầu.
Dứt lời, mấy thằng lao đến nó như thấy gái, nó thì chẳng có võ vẽ gì đâu nên vớ được thằng nào là dùng hết lực đấm thẳng mặt thằng đấy thôi. Bọn nó đánh nhau đấy nhưng bên ngoài chẳng có ai dám vào can, và kết quả là nó bị nện liên tục cho đến khi có một người hô lên:
“Giám hiệu đến… ”
Chỉ một câu duy nhất, bất cứ ai đang xem hay tham gia vào trận đánh đó đều quay về như lúc bình thường, nói không đùa chứ bị ông giám hiệu bắt được thì 1 là bị đình chỉ học còn 2 là đuổi học kể cả người đứng xem nên chẳng ai dại cả. Nó lúc này thì chẳng thể nào đứng dậy nổi nữa, mà cũng chẳng có giám hiệu đâu cả, bọn đánh nó thì đã chạy mất hút, nó vẫn nằm đấy và nhận ra cái giọng hô quen quen đã cứu mình mà không nhớ ra giọng nói đấy là của ai trong khi ở sau một cái cột là một người con gái đang đứng nép vào đó và mỉm cười lẩm bẩm:
“Đồ ngốc… ”
Nó về lớp trong trạng thái đau toàn thân, chẳng có ai hỏi han nó nên nó cứ thế nằm gục mặt xuống bàn, nó nghiến răng nghiến vừa chịu đau vừa tự nhủ mình:
“Thù này tao sẽ trả… Hừ”
Kết thúc buổi học, nó lại lết về trong dáng vẻ trông thảm hại hết mức, về đến nhà nó vứt luôn cái cặp xuống rồi trường người xuống cái giường. Nó bổng quay mặt về phía cái cặp, lúc nó vứt xuống giường thì cái cặp bị bung ra, sợi dây chuyền nó nhặt được hôm qua theo đó cũng văng ra ngoài, nó nhặt sợi dây chuyền lên ngắm nghía một lúc rồi đứng dậy đi đến trước gương, nó đeo sợi dây vào cổ. Đúng lúc nó vừa thả tay khi sợi dây nằm trên cổ nó thì một hiện tượng lạ xuất hiện. Sợi dây bỗng sáng chói cả căn phòng rồi tắt ngúm, khi ánh sáng chói mắt đó biến mất thì thân thể nó đã không còn ở trong căn phòng của nó nữa…
“A… Đau quá đi… Mình đang ở đâu đây? ”
Nó tỉnh lại trong đau đớn, nó chẳng thể đứng dậy được vì toàn thân nó tự nhiên đau nhức, nhìn xung quanh một lúc nó mới tự hỏi mình đang ở đâu. Nơi nó đang nằm trông giống một khu rừng, xung quanh toàn là cây, có điều mấy cái cây này trông quen mà lớn quá. Nó không hiểu tại sao mình lại ở đây trong khi vài giây trước nó đang ở trong căn phòng của nó và đang đeo sợi dây chuyền kia lên cố.
“Khoan đã… Sợi dây chuyền! ? ”
Nó nhớ lại rồi chợt nghĩ đến sợi dây chuyền, sờ lên cổ thì sợi dây vẫn đang nằm trên cổ nó, lóe sáng lên rồi lại tắt luôn khi nó chạm vào. Nó mặc kệ sợi dây chuyền, việc nó cần làm bây giờ là đứng dậy và tìm đường về nhà trước khi trời tối. Nó thử đứng dậy một lần nữa, cứ tưởng nó sẽ chịu một cơn đau nữa thì không, bây giờ nó đã đứng dậy được và nó thấy hoàn toàn khỏe mạnh.
“Cái chuyện đéo gì đang xảy ra với mình thế? ”
Nó đứng dậy liền chửi thề một câu, tại sao lúc nãy nó không đứng được mà còn chịu đau nữa, bây giờ thì lại khỏe re, nó không biết có phải mình gặp ma hay không nhưng có điều nó bắt đầu thấy hoang mang và sợ cái nơi quái quỷ này rồi. Nó chọn một hướng rồi tiến thẳng về phía trước, đi được một lúc thì nó bắt đầu thấy mỏi chân, định tìm chỗ để nghỉ ngơi thi nó lại nghe thấy có tiếng gì đó giống như đang có một trận tập bắn B41 ở gần đây. Nó định hướng rồi đi tới nơi phát hiện ra có 2 người đang đánh nhau, 2 người này mặc bộ đồ trắng nhìn giống trong phim kiếm hiệp, đầu thì đội một chiếc mũ màu xanh giống mũ của phù thủy trong Harry Potter, chỉ khác nhau là một người cầm một cây quyền trượng còn người còn lại không cầm gì cả, nó nghĩ có vẻ họ đang đóng phim nên đứng bên ngoài xem, có vẻ vui đấy chứ?
“Ta nói rồi, ta còn phải đi đón một người rất quan trọng. Nếu ngươi muốn ngăn cản ta thì chỉ có con đường chết” – Người cầm cây trượng nói.
“Đó là chuyện của ngươi, việc của ta là giết ngươi. Thế thôi! ? ” – Tên đứng đối diện người cầm cây trượng trả lời với vẻ mặt rất hống hách.
“Nếu vậy thì cứ đến đây đi! ”
Ngay khi người cầm trượng dứt lời, tên không có vũ khí kia đột nhiên biến mất, không phải biến mất mất mà là tốc độ của hắn quá nhanh, bằng mắt thường như nó không thể nào mà nhìn ra được.
“Quái Thụ”
Hắn biến mất rồi lại xuất hiện ở một chỗ khác, đằng sau hắn mọc lên một cái cây với thân cây to khoảng 6 – 7 mét (Tính theo chiều ngang chứ không phải theo hình tròn của thân cây), cao hơn 50m chắc vẫn thiếu. Cành và rễ cây tỏa ra xung quanh, bây giờ phải gọi là những cái xúc tu vì chúng có thể tấn công.
“Chỉ có thế này cũng muốn giết ta? Hỏa Thuật – Hỏa Ngục”
Người cầm cây trượng nói một câu rồi giơ cây trượng trong tay hướng về phía cây Quái Vật kia. Một luồng sáng màu đỏ bay ra hướng tới cái cây, nó đột nhiên ngừng hoạt động.
“Không thể nào? Hỏa… Hỏa Ngục! ? Ngươi… Ngươi làm sao học được nó? Hơn nữa còn là Bậc Thầy cảnh giới? Không thể nào… ”
“Ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta có thể sử dụng được nó thì ngươi có thể chết được rồi. Hỏa Thuật – Thiêu Đốt! ”
Người cầm cây trượng dứt lời thì vung cây trượng một cái, vô số hỏa cầu được tạo ra rồi bắn về phía cây Quái Vật và tên đứng đối diện.
“Không… Ta không cam tâm… Aaaaaaa… ”
Kết quả là hắn bị thiêu rụi vì quá khinh địch, sự việc xảy ra cũng chưa được nửa phút. Nó đứng nép sau cái cây “cổ thụ” to đùng chứng kiến mà lạnh người, đây còn là một bộ phim sao? Máy quay đâu? Đạo diễn đâu? Chuyển cảnh đi chứ? Nó đứng đấy xem mà chỉ mong là họ đang đóng phim thật.
“Tôi biết cậu đã chứng kiến chuyện vừa rồi, ra đây đi, chúng ta là đồng minh! ”
Nó đang suy nghĩ có nên chạy hay không thì nghe có tiếng nói cất lên, nó giật mình đổ mồ hôi hột, ở đây ngoài nó ra còn ai khác? Đồng minh ư? Liệu có là thật? Hay khi nó đi ra sẽ giống tên vừa nãy? Bị thiêu rụi hay làm mồi ăn cho một con vật nào đó…
“Cậu ra đây đi, ta thề sẽ không hại cậu… ” – Người đó nói tiếp.
Cái câu này… Nó nghe có vẻ quen quen. Thấy nó không bước ra, người đó nói tiếp:
“Có vẻ cậu không tin tôi cho lắm? Chắc cậu vẫn còn sợ nhỉ? Thôi được rồi, tôi tự giới thiệu… Tôi là Sephiroth, một Pháp Sư của làng Hỏa phía Nam tới dây với nhiệm vụ đón cậu về làng và không hề có ý định hại cậu”
Nghe xong nó hơi hoảng, cái gì mà Pháp Sư? Cái gì mà Làng Hỏa phía Nam? Trên đời này còn có chuyện này sao?
“Nếu cậu không chịu ra thì tôi sẽ bỏ cậu ở đây nhé? Ở đây về đêm có khá nhiều loài thú hoang nguy hiểm và hung hãn… ”
“Khoan, tôi ra đây”
Nó nghe tới thú hoang như thế thì sợ lắm rồi, dù gì thì người ta cũng đã nói không có ý định hại nên nó cũng lôi hết can đảm bước ra và mong đó là lựa chọn đúng đắn.
“Tốt lắm chàng trai. Nào, bây giờ thì mau đi cùng tôi về làng thôi, nếu ở đây lâu thêm chút nữa là có rắc rối à” – Sephiroth cười hiền nói.
“Nhưng ông phải giải thích cho tôi một vài điều đã” – Nó vừa nói vừa đi về phía Sephiroth.
“Tôi biết cậu đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng chúng ta phải về làng đã, các già làng sẽ có câu trả lời cho cậu”
Sephiroth nói rồi lại vung gậy, một con hạc hiện ra trước mắt, con hạc hạ mình nằm xuống. Ông ta nhảy lên rồi quay lại nói với nó:
“Ha. Lên đây nhanh nào chàng trai, có rất nhiều kẻ đang tiến đến đây, nếu cậu không nhanh thì… ”
Nó nghe đến đây cũng đủ hiểu, vội vàng leo lên con hạc rồi cả 2 cùng cất cánh bay về hướng Nam – nơi có một ngôi làng được gọi là Làng Hỏa.
Ngày xưa có 4 vùng đất nằm ở 4 phía Đông – Tây – Nam – Bắc và 1 vùng đất nằm ở chính giữa 4 vùng đất kia. Tất cả mọi người ở đây đều lấy Ma Lực làm nền tảng để phát triển cảnh giới khiến họ mạnh hơn người thường gấp nhiều lần, 5 vùng đất này có 5 ngôi làng lớn được xây dựng và bảo vệ bởi 5 vị Pháp Sư cảnh giới Tối Thượng và 5 người này cũng mang sức mạnh của 5 hệ nguyên tố khác nhau. Vùng đất phía Bắc là do vị Pháp Sư mang nguyên tố Thủy cai trị, ngôi làng theo đó cũng được mang tên làng Thủy, tiếp theo là vùng đất phía Nam do vị Pháp Sư mang sức mạnh nguyên tố Hỏa, ngôi làng có tên làng Hỏa, phía Đông là vị Pháp Sư mang sức mạnh nguyên tố Kim, ngôi làng có tên làng Kim, phía Tây là vị Pháp Sư mang sức mạnh nguyên tố Mộc, ngôi làng có tên làng Mộc và ở chính giữa là vị Pháp Sư mang sức mạnh nguyên tố Thổ, ngôi làng có tên làng Thổ. Cứ như thế trôi qua hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm, 5 ngôi làng này sống trong hòa bình và cứ 10 năm lại có một lần các làng hội tụ tại làng Thổ (Chính giữa mà) đê giao lưu buôn bán hoặc giao lưu thi đấu và 5 ngôi làng luôn sống theo quy tắc của thiên địa nguyên tố đó là nguyên tắc Tương Sinh – Tương Khắc (Chắc ai cũng hiểu nên khỏi giải thích). Cho đến một ngày một tên Phù Thủy mang cảnh giới Tối Thượng đầu tiên xuất hiện, nhưng hắn không sở hữu chỉ 1 sức mạnh nguyên tố mà hắn là người đầu tiên sở hữu cả 5 hệ nguyên tố. Hắn hống hách càn quét 5 vùng đất một cách tàn nhẫn, 5 vị Pháp Sư ra mặt cùng nhau liên thủ muốn giết hắn nhưng chẳng ai có thể ngờ được sức mạnh của hắn lớn hơn rất nhiều so với họ. Đánh không lại, 5 vị Pháp Sư đành phải xuống nước cùng hắn đàm phán, trong cuộc đàm phán này hắn cố ý không hài lòng rồi lại đánh cho 5 vị Pháp Sư một trận tơi bời nữa. Không còn cách nào khác, 5 vị Pháp Sư kia phải lui về và tạo cho 5 vùng đất 1 lớp lá chắn bằng toàn bộ những gì mình có và một thứ bí mật chỉ 5 người họ biết, tên Phù Thủy kia có làm thế nào đi nữa cũng không phá được lớp lá chắn này, hắn tức giận lập nên một Lời Nguyền. Không phải Lời Nguyền chết chóc hay ma quái gì cả, nó khiến tất cả mọi người trong 5 vùng đất này bị teo nhỏ cơ thể trở thành người tí hon, là hắn muốn vờn họ một chút và có một thứ hắn muốn có hơn bao giờ hết, nó nằm ở sâu trong cổ mộ của một vị Pháp Sư cảnh giới Tối Thượng đầu tiên – Một Ma Khí và một Pháp Khí cực kì lợi hại…
Sau khi cơ thể mọi người trở thành tí hon, kèm theo đó là cảnh giới đại giảm, tất cả mọi thứ trở nên hỗn loạn, 5 vị Pháp Sư đã nhiều lần có ý muốn phá giải Lời Nguyền nhưng không thành công. Cuối cùng họ cũng tìm ra một cách duy nhất, họ phải tìm 1 người mang trong mình sức mạnh của 5 hệ nguyên tố giống tên Phù Thủy kia thì cơ hội phá giải Lời Nguyền mới có hi vọng. Họ đã cố gắng tìm kiếm, 100 năm, 1000 năm trôi qua, để cho họ thất vọng là không có ai mang trong mình sức mạnh của 5 hệ nguyên tố cả. Họ tuyệt vọng, gửi gắm tia hi vọng cuối cùng vào một sợi dây chuyền và ném nó vào Cổng Kết Nối, sợi dây chuyền trôi nổi hàng trăm năm để tìm một người có khả năng phá giải lời nguyền. Cái gì cũng có giới hạn của nó, khi sợi dây chuyền gần như trở thành một vật bình thường thì lại tìm được một người… nó chính là “nạn nhân” của tia hi vọng cuối cùng này.
“Cái này… À mà khoan… Cái lời nguyền này… Chẳng lẽ tôi cũng… ? ” – Nó nghe xong câu chuyện mà Sephiroth kể cho nó thì nó phát hiện ra một điều, nếu Lời Nguyền là thật, thì họ sẽ biến thành người tí hon, mà nó cũng nhìn thấy bọn họ, có lẽ nào…
“Đúng vậy, cơ thể của cậu cũng coi như bị dính Lời Nguyền của hắn” – Sephiroth trả lời nó.
Nó hiểu luôn, những cái cây mà nó nghĩ đã được vài trăm năm kia chỉ là một cái cây mới mọc bé tí xíu nếu như nó là người bình thường, còn bây giờ thậm chí nó còn không bằng cái cây đó nữa thì đủ hiểu cái Lời Nguyền chết tiệt này như thế nào.
“Nhỏ bé như vậy… Không bị nhãi con thú giẫm nát sao? ”
“5 Vị Pháp Sư đã tạo nên một Pháp Trận bằng 5 nguyên tố tự nhiên giúp chúng tôi tránh khỏi những thứ bình thường”
“Còn nữa, 5 vị Pháp Sư kia tại sao lại không làm thịt được một tên Phù Thủy nhỏ bé chứ? ” – Nó hỏi tiếp.
“Tôi đã nghe trưởng lão nói rằng người mang trong mình cùng lúc 5 sức mạnh nguyên tố sẽ mạnh hơn người bình thường chỉ sở hữu 1 sức mạnh nguyên tố rất nhiều”
“Vậy sao? Còn 2 món đồ kia có ý nghĩa gì với hắn? Tại sao mọi người lại không lấy nó ra và giấu đi chứ? ”
“2 Món đồ có lẽ là duy nhất mang phẩm chất Tối Thượng, nó nằm trong cổ mộ. Cái này không hẳn là cổ mộ, bởi vì mọi người truyền tai nhau rằng ngày xưa vị Pháp Sư ấy muốn an phận ở một nơi yên tĩnh nên tự lập ra cho mình một ngôi mộ và ngự trong đó, đã vài ngàn năm rồi không thấy ngài ấy ra ngoài nên mọi người nói rằng ngài ấy đã chết, một số người có lòng tham về 2 món đồ đó nên muốn vào đó tìm rồi mãi mãi ở trong đó, chưa có người nào vào mà ra được nên ở đó được gọi là cấm địa cổ mộ, nó nằm trong rừng rậm vùng đất phía Nam và cũng do chúng tôi cai quản” – Sephiroth giải thích cặn kẽ cho nó làm nó đơ người mà tiếp nhận những thứ mà trước đây nó không tin là có thật.
“Tới nơi rồi… ”
Sephiroth lên tiếng làm nó giật mình tỉnh lại, trước mặt nó hiện tại đang có rất nhiều người đứng, có lẽ là đang chờ thứ gì đó, mà chính nó chứ không là gì khác.
“Chào cậu, tôi là trưởng lão ở đây, chào mừng cậu đến với Làng Hỏa”
“Chào mừng đến với Làng Hỏa”
Một lão già làng bước lên chào nó, rồi cả làng đồng thanh chào nó, có vẻ như nồng nhiệt hơi quá khiến nó ngại đỏ cả mặt.
“Haha, chàng trai trẻ, cậu tên Hòa, biệt danh là Henry đúng chứ? Vậy từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Henry nhé? Tôi là John”
“Ừm. Chào… Ông… ” – Nó hơi ngập ngừng.
“Nào, đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu” – John (Lão già làng, cũng là trưởng lão) nói rồi quay về phía sau – “Mọi người có thể giải tán, tối nay chúng ta sẽ tổ chúc một bữa tiệc lớn nên mọi người nhớ có mặt đông đủ nhé”
“Rõ thưa trưởng lão” – Toàn bộ người dân hô rồi giải tán.
Nó đi theo John tới một căn nhà lá có lẽ là to nhất ở trong làng này, căn nhà dựng giống nhà Rông của các dân tộc vùng Tây Nguyên. Nó bước vào trong thì hơi choáng váng, khác với vẻ ngoài có lẽ hơi chật hẹp thì khi bước vào bên trong không gian lại rộng lớn đến bất ngờ.
“Chỉ là một Pháp Trận nhỏ mà thôi” – John biết nó bất ngờ nên lên tiếng giải thích.
“Nhỏ thật sao? ” – Nó ngơ ngác hỏi lại trong khi mắt vẫn đảo lộn nhìn xung quanh.
John dẫn nó tới một căn phòng, tuy không rộng bằng phía bên ngoài nhưng lại rất đầy đủ, ở giữa phòng là bộ bàn dài cộng thêm những chiếc ghế đơn đầy uy nghiêm, sát vách những bức tường thì toàn những kệ sách và một số món đồ “linh tinh” khác.
“Cậu ngồi đây đi” – John đã kéo chiếc ghế ngay đầu dãy bàn dài và mời nó ngồi.
Nó cũng không phải dạng khù khờ, chiếc ghế đầu dãy này có chạm một con rồng uốn lượn ngay bên trên khác hẳn những chiếc ghế khác, nó biết đây không phải chiếc ghế mà một người mới tới đây như nó có thể ngồi vào được. Thấy nó có vẻ lưỡng lự nên John nói tiếp:
“Cậu xứng đáng được ngồi lên nó, cậu Henry ạ! ? ”
“Tôi sao? Tại sao tôi lại xứng đáng được ngồi lên nó? Trong khi tôi chỉ vừa đến đây chưa được nửa tiếng? ” – Nó hơi bất ngờ trước câu nói của John nên hỏi lại.
“Chắc cậu đã nghe câu chuyện mà Sephiroth đã kể rồi chứ? ”
“Đúng là tôi đã nghe, nhưng… tôi chỉ là một người bình thường” – Nó hơi bối rối, nó là người bình thường thì làm sao giúp được họ?
“Cậu? Một người bình thường? Không thể nào, cậu có biết sợi dây chuyền đã tìm cậu hàng trăm năm không? ” – John nở nụ cười hiền nói với nó.
“Tr… Trăm năm! ? ” – Nó trợn mắt không tin.
“Đúng rồi, chỉ vài tháng nữa là nó đã trở thành vật bình thường nhưng thật may mắn là nó đã tìm thấy cậu – Người Được Chọn”
“Nhưng… Tôi vẫn là một người bình thường” – Nó lại thở dài.
“Sức mạnh luôn có trong mỗi con người, chỉ có điều là họ đã thức tỉnh và sử dụng nó như thế nào thôi” – John vừa nói vừa khua tay, một ngọn lửa bùng cháy khiến nó thấy rát mặt nhưng khuôn mặt ông ta vẫn tỏ ra bình thường.
“Th… Thật sao? Vậy là… Tôi cũng có thể? ” – Nó lắp bắp, ngày hôm nay nó đã nghe quá nhiều điều lạ lùng khiến thế giới quan của nó thay đổi và ngay cả chuyện này cũng chẳng khiến nó nghi ngờ gì nữa.
“Cậu đương nhiên là vượt mức có thể” – John cười, ông ta khá là thân thiện đấy chứ?
“Vậy… Tôi… Tôi phải làm sao? ”
“Đối với người bình thường, vì dụ như họ vô tình bị ngã xuống vách núi hoặc thế nào đó và họ vô tình thức tỉnh được nó và thoát chết, nói luôn là lúc gần chết thì họ vô tình thức tỉnh được nó… ”
“Vậy là tôi cũng… ? ” – Nó cắt ngang lời John.
“Đó là đối với người bình thường, còn cậu… ”
“Tôi thì sao? Ông nói nhanh lên chứ… ” – Nó hồi hộp lắm rồi.
“Không phải đã có tôi rồi sao? ”
“Ông? Ông thì làm gì? Chẳng lẽ ông lại đánh tôi đến thân tàn ma dại để tôi thức tỉnh sức mạnh? Thôi tôi chịu… ” – Nó xụ mặt xuống, lỡ đánh nó tàn phế mà nó không thức tỉnh được sức mạnh thì coi như xong đời nó luôn…
“Cậu thật là… Để tôi giải thích nhé. Tôi sẽ đưa Ma Lực‹¹› của tôi vào người của cậu, vì Ma Lực của tôi giống như một tên “Trộm” nên sức mạnh, hay gọi là Ma Lực ẩn trong người cậu sẽ được gọi là “Chủ Nhà” sẽ thả chó – ở đây là Ma Lực Kháng ra để đánh đuổi tên “Trộm” đi, từ đó nó đã ngầm thức tỉnh nhưng vẫn giống như một con thú hoan và cần cậu thuần hóa. Cách này đơn giản mà an toàn nhất đối với cậu rồi… ” – John giải thích tỉ mỉ cho nó nghe.
“Không có chút nguy hiểm gì sao? ” – Nó không tin điều này lại không làm hại gì nó đấy.
“… ” – John suy nghĩ rồi nói tiếp – “Khi tôi đưa Ma Lực của tôi vào thì có lẽ cậu sẽ phải chịu đau một chút… ”
“Một chút? Ông chắc chứ? ” – Câu này nó nghe quen quen, sao giống câu “Tiêm không đau, chỉ như kiến cắn thôi” ấy nhỉ?
“Chắc… ” – John đáp chắc nịch.
“Vậy bắt đầu luôn được chứ? ” – Nó nóng lòng lắm rồi.
“Cậu đi theo tôi”
John nói rồi dẫn nó đến một căn phòng khác, có lẽ đây là phòng bệnh vì nó thấy khá nhiều chiếc giường xếp giống như ở bệnh viện.
“Cậu nằm xuống đây đi”
… Nửa Tiếng Sau …
Nó đang nằm xụi lơ trên giường, nó đã hoàn thành thức tỉnh nhưng thật sự không êm đềm như lão John nói và như nó nghĩ.
“A… Đau chết ta… Lão già khốn nạn… Cái gì… mà… Chỉ đau m… một chút… Muốn giết người thì đâu phải… dùng cách này… A… ”
Toàn thân nó đau nhức từ trong ra ngoài khiến nó không thể nào cử động được, nó nằm trên giường mà chửi John một cách cay đắng.
“Ah… Có bệnh nhân mới sao? Cậu là người làng nào vậy? Lạ quá mà cũng… đẹp trai nữa… ”
Một cô gái bước vào với bộ đồ màu xanh và chiếc mũ có hình ngọn lửa trông khá sexy và… À thôi, nó hiện tại đang há mồm nhìn cô ấy.
“G… Gái… Má ơi… G… Gái kìa” – Nó chỉ nghĩ thôi chứ không có nói được vì mồm nó đang há to, mất hết hình tượng.
“Hêh? Cậu bị dại hả? Một pháp sư bị bệnh dại sao? Kì lạ nha… Tiếc thật, đẹp trai mà bị dại… ” – Cô gái thấy nó há mồm nhỏ dãi ra thì nghĩ nó bị dại nên lắc đầu ngao ngán và đi ra, ca này khó chữa nên chắc…
“H… Hơ… ” – Nó nhìn cô gái bước đi trong nuối tiếc mà chưa kịp nói câu nào.
Một tuần tiếp theo nó phải nằm liệt trên giường, cô gái kia vẫn tới thăm nó và nó cũng lân la cưa cẩm con nhà người ta và biết được cô ta tên là Lisa.
“Này, cậu còn định nằm đây thêm mấy tháng nữa? ” – John vừa bước vào cửa thì đã nói với nó.
Thực ra là nó chỉ cần có 4 ngày để hồi phục và đi lại được nhưng nó muốn nằm thêm vài ngày nữa cũng chỉ vì Lisa chăm sóc nó quá “nhiệt tình” khiến nó không muốn rời đi.
“Thì… Tôi vẫn… ” – Nó cười ngượng.
“Đừng nói với tôi là cậu vẫn đau nhé? Cậu không bị thương gì hết nên không đến 1 tuần như bây giờ đâu, Đừng bao giờ nói dối tôi! Hay là cậu… ” – John bỏ lửng câu nói rồi liếc về phía Lisa đang làm gì đó ở ngoài.
“Không… Không có gì hết… Tôi khỏi bệnh rồi… ”
Nó nói xong thì bật dậy vươn vai vài cái, nằm giả bệnh một tuần khiến nó hơi mỏi.
“Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu cách để làm quen và khống chế Ma Lực, theo tôi”
John nói xong quay người đi luôn, để lại nó đằng sau thở dài chán nản vì phải rời xa sự chăm sóc của Lisa. Nó theo John đến một căn phòng trong căn nhà lúc trước, căn phòng này không có gì ngoài một vài cái nệm hình tròn dùng để ngồi.
“Cậu ngồi xuống đây, khoanh chân vào… ”
John chỉ vào một cái nệm rồi bảo nó, nó làm theo lời lão.
“Chắc 1 tuần qua cậu cũng tìm hiểu về cách để vận hành Ma Lực rồi chứ? ”
“Cũng sơ sơ” – Lúc nó nằm ở bệnh xá kia John có đưa cho nó một quyển sách cũ và bảo nó đọc, nó đã đọc và nhớ hết rồi nên cái sơ sơ kia có chút hơi… quá.
“Cậu thử xem, đừng lo, có tôi ở đây nên cậu sẽ không sao hết”
Nghe John nói xong nó chảy mồ hôi hột, có ông ở đây nó mới bị sao á! Nó làm theo trong sách, liền vận Ma Lực từ Linh Hồn‹²›, lúc đầu khá khó khăn vì Ma Lực cũng như một con thú hoang chưa được thuần hóa, vừa được thả ra đã chạy lung tung. John đứng một bên nhìn nó lo lắng, sự phát triển nhanh hay chậm của một Pháp Sư là do bước đầu thuần thục Ma Lực, nếu thuần hóa hoàn toàn thì sau này sự phát triển của họ khá nhanh còn không thì ngược lại… Ông không muốn nhúng tay vào giúp nó vì muốn nó tự lực cánh sinh chứ không phải lúc nào cũng dựa vào người khác. Nó lúc này đang từ từ “vuốt ve” những con “thú hoang trong người” rồi dẫn chúng đi dạo “vòng quanh cơ thể” một cách chậm rãi. Cứ thế cho đến khi trời tối, nó hiện tại có thể dẫn “đàn thú hoang” đi đến bất cứ đâu chỉ trong vài tíc tắc, bên trong người nó xuất hiện thêm một “con đường” mang tên “Ma Lực”. John đứng nhìn nó từ đầu mà nửa mừng nửa ngạc nhiên, mừng vì nó đã thành công hoàn hảo trong bước đầu tiên, ngạc nhiên vì biết một bí mật động trời từ nó…
Chú Thích:
‹¹›Ma Lực: Thứ cần thiết để trở thành một Pháp Sư chân chính.
‹²›Ma Lực từ Linh Hồn: Linh Hồn sẽ tự sản sinh Ma Lực với một tốc độ rất chậm.
“Chúc mừng cậu đã thành công bước lên con đường của một Pháp Sư” – John giấu vẻ mặt kia đi và thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười chúc mừng nó khi nó vừa mở mắt.
“Cảm ơn ông” – Nó cười lại.
“Cậu đã là một Pháp Sư rồi, cũng phải biết về cách phân chia cảnh giới và một số thứ khác”
“Tôi có nghe Sephiroth kể có 5 vị Pháp Sư cảnh giới Tối Thượng, có phải là cảnh giới cao nhất không? ” – Nó hỏi khi nhớ lại lúc Sephiroth lể cho nó câu chuyện về 5 ngôi làng.
“Đúng vậy, Pháp Sư và Phù Thủy đều được phân chia cảnh giới giống nhau theo cảnh giới từ thấp đến cao là:
1. Tập Sự.
2. Sơ Cấp.
3. Trung Cấp.
4. Cao Cấp.
5. Độ Kiếp.
6. Bán Thần.
7. Nguyên Thần.
8. Thoát Kiếp.
9. Tối Thượng.
Mỗi cảnh giới được chia làm 3 giai đoạn: Sơ Kỳ, Trung Kỳ và Đột Phá” – John vuốt bộ râu quai nón nói với nó.
“Tôi không ngờ lại phức tạp vậy đấy… ”
“Chưa hết, còn một số cảnh giới nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu sau. Còn bây giờ cậu có vẻ đang thiếu một bộ Pháp Kĩ và Pháp Khí nữa đấy”
“Vậy làm sao để tôi có những thứ đó? ” – Nó mừng húm khi nghe mấy thứ này, khi xem phim thì nó thích cái gậy của mấy tên Phù Thủy và vài cái “kĩ năng” (Pháp Kĩ) khá đẹp mắt nên nó khá hứng thú với phần này.
“Cậu đi theo tôi”
Nói xong John lại dẫn nó ra khỏi ngôi nhà to đùng đó, đi tới một căn nhà nhỏ khác, bước vào bên trong thì vẫn là cái không gian rộng lớn nhưng ở đây toàn là những kệ tủ xếp theo hàng lối, trên những kệ tủ là những viên đá tỏa sáng màu cam đậm đầy hình thù khác nhau to cơ 2 đầu ngón tay, bên dưới mỗi viên đá là một mẩu giấy giống như giấy giới thiệu về viên đá đó.
“Đây là đá Lưu Trữ, bên trong lưu trữ toàn bộ những thông tin của một Pháp Kĩ nào đó, cậu tự chọn đi” – John nói với nó.
“Bao nhiêu cũng được sao? ” – Nó hỏi lại John trong khi mắt vẫn đảo lộn xung quanh nhìn mấy viên đá.
“Tất nhiên” – John nói rồi đi ra ngoài để mặc nó ở lại trong căn phòng.
“Liệu có nên vơ tất về không nhỉ? À thôi, như thế họ lại nói mình khách sáo quá” – Nó lẩm bẩm.
Nó bắt đầu từ kệ tủ đầu tiên và dần đến những kệ cuối cùng, nào là “Nhất Long Thông Hậu” hay “69 Cẩu Pháp”… Không có bộ nào làm nó vừa ý cho đến khi nó bước đến kệ tủ cuối cùng. Kệ tủ này chỉ có vỏn vẹn 3 hòn đá, nó đang chán nản cộng với sự tò mò làm nó vơ tất cả 3 hòn đá vào tay.
“Cậu chọn được rồi chứ? Không ngờ cậu chọn nhanh thật, từ sáng đến chiều đã chọn được rồi” – John đá đểu khi thấy nó bước ra.
“Haizz. Có 3 viên ở kệ cuối cùng nên tôi vơ đại” – Nó thở dài.
“3 Viên kệ cuối cùng… Là 3 viên không có thông tin gì sao? ” – John hoảng hốt.
“Đúng rồi. Có chuyện gì sao? ” – Nó ngạc nhiên hỏi lại.
“3 Viên đó đã nằm đó từ khi kho Pháp Kĩ này được xây dựng mà chưa có ai đụng đến, không ngờ hôm nay lại được cậu chọn, hi vọng đó sẽ là lựa chọn đúng đắn của cậu”
“Vậy sao? À mà thôi, còn cái gì mà Pháp Khí nữa thì đưa tôi lấy nốt đi” – Nó thực sự đang rất đói, việc chọn Pháp Kĩ khiến nó đã mệt mỏi lại cộng thêm đói nữa làm nó chẳng còn hứng thú gì nữa.
Lần này thì John không nói gì mà chỉ quay lưng đi, nó hiểu ý nên cũng bước theo. Lại là một căn phòng khác nhưng căn phòng này lại chỉ có một chiếc bàn ở giữa phòng, trên chiếc bàn là 3 vật mà nó đều biết, một là một cây trượng mà những Phù Thủy trong phim hay dùng, 2 là một quyển sách giống sách giáo khoa còn vật thứ 3 là một quả cầu tròn nhỏ cỡ bàn tay.
“Cậu thử truyền Ma Lực của cậu vào từng vật xem? ” – John lại giảo thích cho nó.
Nó đã đọc hết những thứ cơ bản của Ma Lực nên việc này nó có thể làm được, có điều… hơi khó, nó bước tới 3 vật kia, nó cầm cây trượng lên và cố gắng đưa Ma Lực vào nó. Vài phút sau, cây trượng rung lên rồi nằm im như lúc đầu làm nó khó hiểu, John bảo nó tiếp tục làm với quyển sách, vài phút sau thì quyển sách cũng giống như cây trượng chỉ rung lên rồi lại thôi. John thấy thế lộ rõ vẻ mặt khó tin rồi bảo nó thử với quả cầu, nó cầm quả cầu lên, chưa kịp điều khiển Ma Lực thì quả cầu đã rời khỏi nó rồi bay lơ lửng trên tay nó.
“Không thể nào… ” – Ngay khi chứng kiến sự việc này xảy ra thì John chỉ thốt lên có thế làm nó tò mò muốn biết tại sao John lại như vậy.
“Năm… Năm nguyên tố… ” – John nhìn nó nửa vui mừng nửa bất ngờ lắp bắp nói.
“Tôi? Sao lại năm nguyên tố? ” – Nó hỏi lại.
“Cậu là… Người thứ 3 sở hữu cả 5 sức mạnh nguyên tố” – John vẫn nhìn nó bằng ánh mắt “không thể tin được”
“Vậy à? ” – Nó mừng húm khi biết cái tin này và mồm nó đang không thể ngậm lại được vì cười.
“Thật may quá, chúng ta được cứu rồi… ” – John chạy rong khắp làng, vừa chạy vừa hô như một đứa trẻ con, cũng đúng thôi, vì họ phải chịu đựng hàng ngàn năm nay rồi.
Sau khi John chạy và rêu rao khắp nơi thì tin nó mang trong người 5 sức mạnh nguyên tố cùng lúc đã lan ra cả 4 làng bên cạnh, bọn họ quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vì sắp được giải thoát khỏi Lời Nguyền chết tiệt khiến họ trở nên nhỏ bé thế này. Nó thì vẫn chưa chọn được Pháp Khí vì có biết đằng mù nào đâu, họ tổ chức tiệc nên nó cũng phải đi vì nó là nhân vật chính trong sự kiện này. Bữa tiệc được tổ chức ở làng Mộc vì ngôi làng này ở trung tâm, các Pháp Sư tụ họp ở đây khá đông đủ và họ cũng rất hòa đồng. Bữa tiệc được tổ chức trọn vẹn trong 1 ngày, sáng ngày hôm ấy tất cả người ở 5 làng đều tập trung đầy đủ, mọi việc diễn ra bình thường nếu như John không nhờ một trưởng lão của làng Thổ tạo nên một khán đài bằng đất.
“Hèm. Có lẽ hôm nay mọi người cũng biết lí do mà mình ở đây, nhưng tôi vẫn xin được nhắc lại lần nữa. Sau hàng ngàn năm bị đày đọa bởi Lời Nguyền xấu xa của tên Phù Thủy Viktor thì nay, tôi đã tìm thấy một người có thể giúp chúng ta tiêu diệt hắn và thoát khỏi Lời Nguyền của hắn” – John bước lên khán đài rồi nói, tiếng nói như được vọng xa khiến mọi người ở đây đều nghe thấy.
“Tôi đã nghe tin này, nhưng chưa biết mặt người đó ra sao? ” – Một Pháp Sư lên tiếng.
“Đúng đó, cho chúng tôi biết mặt người đó đi”
“Đúng đó” – Mọi người đều tò mò không biết người giúp họ là ai và ra sao.
“Mọi người không cần vội vàng, cậu ta sẽ xuất hiện ngay đây, Henry? Cậu có thể lên đây được chứ? ” – John nở nụ cười gọi tên nó.
Một lúc lâu sau, không thấy nó bước lên John lại gọi tiếp.
“Henry? Cậu còn ở đây chứ? ”
“Không, tôi trốn rồi” – Nó hộ to trong khi miệng đang nhóp nhép nhai thứ gì đó.
Mọi người nghe thấy tiếng nó thì rẽ đường cho nó lên khán đài, nhưng vừa rẽ đường ra thì lại cười ầm lên vì nhìn thấy nó đang nhai thứ gì đó trong miệng. John nhìn thấy cảnh này thì cười khổ, biết là dự tiệc thì sẽ được ăn nhưng có cần ăn sớm như thế này không? Đã thế khi bước lên khán đài nó lại làm thêm một câu khiến lão bổ ngửa:
“Cái thứ thịt gì mà ngon quá đi, thơm ngon lại còn béo ngậy nữa chứ. Sao lão không làm cho tôi ăn sớm hơn chứ? ”
Mọi người lại cười ầm lên, nó thì chẳng biết ngại ngùng gì nhưng lão John thì đỏ mặt tía tai… Kết thúc màn giới thiệu về nó, mọi người bước vào việc chính của bữa tiệc: Ăn. Đương nhiên là không thể thiếu, nó thấy nhiều của lạ thì ăn như một thằng chết đói khiến mọi người ngồi gần nó cứ cười tủm tỉm. Cho đến khi mặt trời xuống dần và mất dạng sau ngọn núi thì mọi thứ mới trở lại như cũ, nó lại trở về làng Hỏa và tới căn phòng được John sắp xếp.
…
Còn tiếp…