Hai hàm răng đang mọc dở của tôi ghì chặt lấy vú mẹ để mút sữa, tổ cha mấy thằng anh con chị của tôi, chúng nó cậy là anh là chị mà chẳng nhường tôi lấy một giọt sữa nào, chúng cậy chúng đô con hơn tôi, lực mút mạnh hơn tôi nên mẹ có tẹo sữa nào là béo chúng nó hết. Nhiều lần tôi để ý, mẹ vừa sủa “Gâu gâu, grừ grừ!” Vừa cạp vào gáy anh chị tôi để nhấc ra khỏi bầu sữa nhường cho tôi bú. Lúc đó tôi mới thấy giá trị của thằng Út là như thế nào, loài người thường nói “giàu con út, khó con út” cũng là có cái lý của họ.
Tôi là út trong đợt sinh này của mẹ, trên tôi còn có 4 anh và 3 chị nữa, nhưng tôi chẳng ưa anh chị tôi gì cho lắm, bởi anh chị tôi thường xuyên bắt nạt tôi. Nói bảo là kể khổ, nhưng chúng thường hùa nhau bắt nạt tôi, không cho tôi chơi quả bóng nhựa mà thằng chủ của chúng tôi ném cho, rồi lúc bú mẹ chúng còn hò nhau đẩy tôi ra cái núm vú sát tận đít mẹ, mà cái núm cuối ấy thì làm gì có sữa đâu cơ chứ. Và còn nhiều lắm nhưng tôi không thèm kể, vì nếu kể loài người lại bảo tôi là tủn mủn, nói xấu người nhà.
Nói đến đây chắc quý vị biết tôi là ai, đúng những suy nghĩ của quý vị rồi đấy. TÔI LÀ MỘT CON CHÓ. Nhưng không phải là mấy cái loại chó thường mà quý vị vẫn thường thấy ở trên bàn nhậu đâu nhé. Tôi là một loài chó có nguồn gốc từ nước Đức xa xôi, một giống chó Becgie nổi tiếng khắp thế giới, hay chính xác hơn, người ta gọi chúng tôi là loài chó Working, một loài chó có chỉ số IQ cao hơn hẳn những loài chó bình thường khác, chúng tôi thường làm bạn và giúp đỡ con người ở rất nhiều việc khác nhau. Nào là trông nhà, giữ của, chăn nuôi gia súc, thậm chí một số đơn vị đặc biệt còn sử dụng chúng tôi để trấn áp tội phạm, cứu hộ cứu nạn, phát hiện ma túy, thuốc lắc, vân vân và vân vân. Nói chung là chúng tôi được việc.
Tôi mới được hơn tháng tuổi thôi, các anh chị của tôi tính ngày tính giờ thì cũng bằng tuổi tôi nhưng tính theo phút thì hơn tôi tẹo. Mẹ tôi cũng là một con chó Working thuần chủng, còn bố tôi thì… Hayza, nói ra mà buồn. Tôi có sủa “ăng ẳng” lên vài lần hỏi mẹ “bố con là ai?”, Nhưng đáp lại là cái sủa “gâu gâu” to tướng của mẹ, mẹ bảo: “Tao mà biết bố chúng mày là ai tao chết liền”.
Nhưng cả tôi và mấy anh chị đều không cam chịu cảnh biết mẹ mà không biết bố, vậy là chúng tôi nhộn nhịp đồng thanh sủa “ăng ẳng”, đó có lẽ là lần duy nhất anh chị em tôi đoàn kết đến vậy, chúng tôi sủa inh ỏi lên đòi quyền lợi:
– “Ẳng ẳng ẳng, chúng con có quyền biết bố là ai, mẹ đừng giấu”.
Lúc đó, tôi thấy thằng chủ của chúng tôi phi từ trong nhà đi ra, trên tay nó cầm một chiếc dép tổ ong nhìn cũ mèm, vật này nó không phải dùng để đi vào chân như những người khác mà là để ném chúng tôi. Khi nó chỉ còn cách chúng tôi chừng 5 mét thì nó ném mạnh cái dép vào ngôi nhà của chúng tôi (hoặc là cái chuồng của chúng tôi theo cách hiểu của loài người các vị), vừa ném nó vừa làu bàu chửi:
– Địt mẹ mấy con chó này, làm gì có ai mà sủa nhặng cả lên làm bố mày không xem được Cô dâu 8 tuổi.
Ném xong nó vừa thò tay xuống gãi đít qua cái quần đùi bạc phếch, vừa quay vào nhà xem tiếp. Từ lúc tôi được sinh ra đến giờ, sáng tôi thấy nó xem phim này, chiều tôi cũng thấy nó xem phim này, giờ đang là tối tôi cũng thấy nó xem phim này. Tôi đéo hiểu là phim gì mà sao nó dài thế không biết.
Thấy chúng tôi đoàn kết quá, lại thấy thằng chủ nổi điên, mẹ tôi thôi không sủa nữa, mẹ nằm nghiêng xuống cái ván gỗ ở trong cái chuồng bằng sắt của chúng tôi, mẹ phơi hai hàng vú màu hồng, núm vú dài thượt ra cho chúng tôi bú, khi chúng tôi đã mỗi đứa nhằn một núm đâu vào đấy rồi, tất nhiên tôi vẫn phận mỏng phải nhằn cái núm dưới cùng chẳng còn mấy giọt sữa nào, lúc đó mẹ mới kể lại chuyện, cứ ư ử thôi nhưng chúng tôi hiểu cả:
– Tao mà nói dối chúng mày, tao không bằng con chó! Đợt tao động dục, cứ cách ngày thằng chủ lại đưa tao đi một nhà làm một nháy với mấy con đực, vài ngày đầu còn ngó ra đằng sau xem mặt mũi thằng đang cưỡi ở đít tao nó thế nào, sau nhàm dần tao cũng đéo thèm ngó lại nữa, nó xong việc tao còn nhe răng ra dọa làm nó chạy mãi tận đâu. Thế nên tao cũng chẳng biết bố chúng mày là ai, nhưng theo tính toán của tao thì có thể khẳng định, 8 đứa chúng mày là 8 thằng bố khác nhau. Vậy nên đừng bao giờ hỏi tao về chuyện này nữa. Bú nhanh lên, ăn khỏe lên để tăng cân rồi xuất chuồng, nhất là thằng út, mày còi như một con mèo ấy. Chúng mày xuất chuồng để tao còn làm lứa khác.
Nghe mẹ nói mà mấy anh chị em chúng tôi buồn rười rượi, đúng là kiếp chó, khổ tận cam lai, đến bố mình là ai cũng không biết. Thôi đành vậy, cuộc sống mà.
Đang thiu thiu ngủ, chúng tôi đồng loạt mở mắt vì có ánh đèn sáng ở sân, nơi đặt chuồng chó. Một lúc sau thì thằng chủ của chúng tôi đi ra, nó không mặc quần đùi cởi trần giống mọi khi nữa mà nó mặc một cái quần dài đến đầu gối và cái áo màu đen nhạt. Nói để quý vị biết, tôi nghe chủ tôi nói là có màu đỏ, màu xanh, chàm tím gì đó, nhưng với loài chó chúng tôi chỉ có màu đen, màu trắng, màu lam và màu vàng thôi. Trên tay thằng chủ tôi là một cái làn nhựa, cái mà thỉnh thoảng mẹ của thằng chủ vẫn xách đi lúc sáng sớm rồi khi về thì bên trong đựng linh tinh đủ thứ đồ, trong đó có đồ ăn của chúng tôi, phổi lợn, trứng vịt lộn, thịt bầy nhầy bạc nhạc…
Mẹ tôi tinh lắm, linh cảm có điều gì đó chẳng lành, mẹ sủa lên inh ỏi. “Gâu gâu gâu, grừuuuuuu, grừuuu”. Và đúng như dự đoán của mẹ tôi, thằng chủ bẩn tính lại gần ngôi nhà của chúng tôi rồi nhẹ nhàng nói với mẹ tôi bằng cái giọng mà tôi chẳng thấy nó nói bao giờ:
– Misa, tao đưa một đứa con của mày cho người khác nuôi nhé, cũng đến tuổi xuất chuồng rồi, mày rộc đi vì nuôi con rồi này.
Misa là tên mẹ tôi, còn anh chị em chúng tôi chưa ai có tên cả, mẹ bảo là: “Cái nhà này nó bạc lắm, nó chỉ nuôi mẹ để đẻ con cho chúng nó bán lấy tiền thôi, chứ nó không nuôi đứa con nào của mẹ cả, thế nên nó không đặt tên cho các con mà để chủ mới đặt tên”.
Mẹ tôi biết là rồi cũng đến ngày này thôi, tính cả lứa chúng tôi, mẹ đẻ đã được 4 lứa rồi. Lứa nào cũng chỉ nuôi được độ hơn tháng tuổi là bị bán đi hết. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng, đến lúc rời xa con của mình mẹ cũng có chút ngậm ngùi, bằng chứng là mẹ sủa ngậu cả lên làm thằng chủ cũng sợ không dám thò tay vào bắt chúng tôi.
– Địt mẹ con chó cái này, nói nhẹ không nghe bố mày lại đập cho một trận bây giờ. Mày tưởng tao nuôi chúng mày làm từ thiện chắc. Nghề của tao là nuôi chó bán lấy tiền biết chưa.
Mẹ vẫn sủa nhưng chắc là mẹ không dám cắn lại đâu, bởi mẹ biết và chúng tôi cũng biết, nó vẫn là chủ của chúng tôi, mà loài chúng tôi không bao giờ cắn chủ của mình cả. Mẹ sủa là mẹ thương chúng tôi vẫn còn bé, vẫn còn đang ti mẹ giờ phải đi thôi. Chúng tôi thì không hiểu mô tê gì, từ lúc đẻ ra đến giờ vẫn chỉ quanh quẩn trong cái chuồng này, quanh quẩn bên mẹ, nay tự nhiên thấy có kẻ bắt mình đi, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình nữa, ấy thế nên chúng tôi sợ, chúng tôi cũng ăng ẳng nép sát vào mẹ, nép sát vào thành chuồng để khỏi bị bắt đi.
Thằng chủ chắc cũng biết là mẹ không bao giờ cắn nó, nó là nó không sợ chứ người khác nhìn thấy mẹ tôi nhe răng có mà đái ra quần. Nó thò tay vào quờ quờ định vơ lấy một con trong số chúng tôi. Nhưng tôi nhầm rồi, con chó mà nó nhằm tới không phải anh chị tôi, mà là chính tôi. Vì sao ư? Tôi chẳng biết nữa.
– Hà hà hà, con này cọc nhất đàn, bán ra ngoài chắc là giá thấp nhất đây. Cũng may, đỡ tiếc.
Và thế là nó túm được vào gáy tôi nhấc ra khỏi chuồng, cánh cửa chuồng vừa đóng lại là lúc mẹ tôi sủa lên to nhất, các anh chị của tôi cũng nhìn theo tôi sủa inh ỏi. Lúc này tôi mới hiểu được việc gì sẽ xảy ra, đúng rồi, tôi phải rời xa mẹ tôi, phải rời xa anh chị của tôi. Tôi không hiểu sao lúc đó tôi lại không sủa lên giống như mẹ và anh chị mà tôi chỉ nhìn họ một lượt, cái nhìn của kẻ sắp phải rời xa tổ ấm của mình. Tôi ư ử nói với mẹ và anh chị:
– Mẹ ơi, anh chị ơi!!!
Mẹ cũng thôi sủa mà ư ử:
– Út của mẹ, nhớ cẩn thận. Đừng làm mất mặt chó nghe con.
Anh chị tôi cũng hùa theo mẹ, tỏ vẻ tiếc thương:
– Út ơi. Út à! Ẳng ẳng ẳng.
Thấy tôi không có biểu hiện chống cự, thằng chủ có vẻ hài lòng lắm:
– Chó ngoan, chó ngoan, tao cho mày về ở nhà mới. Chó ngoan.
Nói xong nó đặt tôi vào trong cái làn, rồi lấy dây buộc miệng làn lại với nhau rồi xách ra chiếc xe máy ở sân.
Nó đặt tôi ở chỗ trống trên xe, ở giữa háng của nó. Tôi nhìn lại ngôi nhà của tôi lần cuối, không biết tôi còn có thể trở về đây được nữa không? Có còn gặp lại mẹ tôi, các anh chị tôi lần nào nữa không? Rồi cuộc đời tôi sẽ đi về đâu? Hàng loạt câu hỏi đang hiện lên trong óc chó của tôi, tôi gục đầu xuống làn cam chịu để thằng chủ tôi chở tôi đi. Ngoài trời tối đen như mực.
Lần đầu tiên tôi bước ra khỏi vòng tay mẹ, mọi thứ với tôi đều là mới mẻ, cũng may trời tối nên những thứ tôi thấy không có nhiều, nếu thấy nhiều chắc sốc mất bởi vì tôi mới chỉ là một con chó hơn 1 tháng tuổi, tuổi thơ tôi chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhằn ti mẹ và những lần tranh đấu với đám anh chị của tôi.
Nói thì vậy nhưng tôi cũng thấy rất nhiều tòa nhà cao cao, nhiều loại máy móc khác với cái xe của thằng chủ tôi. Thằng chủ tôi nó đi vòng vèo một hồi, rồi khi tôi nhìn thấy một cái nhà cao lắm mà tôi không nhớ là bao nhiêu tầng, sau này tôi mới biết đó là một cái nhà chung cư, nó chui xuống đất, ngay dưới chân tòa nhà ấy, ở đó tôi thấy có rất nhiều loại xe nhang nhác giống xe của thằng chủ tôi.
Gửi xe ở đó, nó xách cái làn có chứa tôi đi vào một cái hộp gì đó bằng sắt, lúc này tôi mới thấy sờ sợ, nó cho mình vào đó không biết để làm gì, cũng may là nó đi cùng, chứ nếu nó thả tôi một mình ở trong cái hộp đó chắc là tôi phải chống cự đến cùng. Rồi những hàng chữ màu đỏ bên sườn cái hộp sắt đó cứ từ từ lóe lên, đầu óc tôi có chút choáng váng, có cảm giác mình đang bay lên trời thì phải.
Tôi nghe tiếng “Koong” ở cái hộp sắt phát ra một cái thì thấy cánh cửa mở ra, hú hồn, ô, tôi lại nhìn thấy sàn nhà.
“Quái lạ, bay lên trời mãi mà vẫn ở dưới đất là sao?”, Tôi nghĩ như vậy.
Xách cái làn, thằng chủ tôi ngó ngó nghiêng nghiêng tìm cái gì đó. Tôi nghe rõ tiếng nó lẩm bẩm:
– Phòng 1803, địt mẹ không biết có được thổi kèn không? Đây rồi.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì? Nó đi thổi kèn thì xách tôi đi theo làm gì, lúc đó tôi chỉ xác định là thằng này xách tôi đi bán cho chủ mới. Tôi thì thắc mắc không biết chủ mới của tôi là ai, ai cũng được miễn không phải là cái thằng chủ này của tôi. Mẹ tôi, các anh chị của tôi và đương nhiên là cả tôi nữa đều không ưa gì cái thằng chủ này. Tôi chưa bao giờ thấy nó vuốt vào cổ tôi cái nào, nó mở miệng ra địt mẹ, địt cha, là chó là má nghe mà phát bực.
Nhưng nếu thế thì cũng chưa đáng ghét cho lắm, cay nhất là nó còn ăn bớt phần của chúng tôi, chả là cứ cách một hôm là chúng tôi mỗi đứa có một quả trứng vịt lộn do bà chủ là mẹ cái thằng chủ này mua về cho chúng tôi. Nhưng mười hôm như một, 8 quả trứng vịt lộn thì bị thằng này giấu nhẹm đi một quả làm cái mả mẹ gì thì tôi chịu, thân tôi là út bé nhất đàn nên thường không tranh kịp với các anh chị tôi, thành ra tôi chả mấy khi được ăn trứng vịt lộn. Ghét vậy nên tôi gọi tên chủ này “thằng”, chứ chẳng có “ông” “bà” chi hết.
Tôi thấy làn của tôi dừng lại trước một tấm gỗ, tôi theo bản năng hít hít cái mũi mình đánh hơi, tôi cảm nhận rất rõ mùi này giống mùi của bà chủ tôi, mùi đàn bà đang ở trong cánh cửa kia, nhưng có khác hơn một chút là còn có thêm rất nhiều mùi khác nữa mà sau này tôi biết là mùi son phấn, mùi nước hoa. Tôi nói cho quý vị con người biết chưa ấy nhỉ? Loài chó chúng tôi mặc dù màu sắc thì hơi kém một tí nhưng các giác quan khác thì hơn hàng trăm lần so với loài người, đặc biệt là mũi cực tinh, chúng tôi có thể ghi nhớ và phân biệt được cả triệu loại mùi khác nhau, ngửi được mùi ấy từ rất xa. Ngoài ra tai thính thôi rồi, mắt rất tinh nhìn được cả ban đêm. Thôi tôi không chém gió nữa kẻo loài người lại chửi tôi là đồ con có khoác lác. Trở lại với thằng chủ của tôi nào.
Thằng chủ tôi đưa cái tay còn lại lên đập đập vào cửa:
– Cộc cộc cộc.
Một lúc sau, tôi thấy tiếng cửa mở. “Ôi chao! Cô chủ mới của tôi đây sao? Nhìn gọn gàng hơn bà chủ của tôi ở nhà nhiều”, tôi nghĩ như vậy và khịt khịt cái mũi ghi nhớ những mùi phát ra từ người cô chủ mới của tôi. Cô chủ mới mặc một cái áo hai dây, quần thì cộc đến sát tận chỗ gặp nhau của hai chân. Hình như cô chủ mới không đoái hoài gì đến một con chó con đang nằm trong một cái làn nhựa thì phải, nghĩ mà thấy tội cho kiếp chó thật. Tôi thấy cô chủ mới nhìn vào thằng chủ của tôi rồi hất hàm nghe chừng không muốn tiếp một thằng mặc quần cộc nhìn bẩn bẩn bựa bựa cho lắm:
– Anh tìm ai?
Thằng chủ tôi đúng là nhìn thấy gái thì mê tít, tôi nghe thấy cả tiếng động trong quần nó vừa phát ra, là cái buồi của nó ngóc đầu dậy, tôi còn ngửi thấy cả một mùi nước vừa rỉ ra khỏi cái đầu buồi ấy. “Tởm thật đấy, tởm hơn cả chó”
Đặt cái làn đựng tôi xuống đất, thằng chủ tôi đưa tay lên gãi gãi gáy của nó rồi nói nhát gừng:
– Anh… anh… à, anh được người ta giới thiệu… đến tìm em. Em có phải là Quỳnh Anh không?
Cô chủ mới của tôi đẩy hẳn cái cửa ra nhưng có vẻ như vẫn không hết thái độ nghi ngờ, cô nói ra một từ mà tôi chẳng hiểu là cái gì nữa:
– Pass?
– “1369”, Thằng chủ tôi đọc nhanh con số này, nó nói ra tôi mới nhớ, trên đường đi đến đây nó lẩm nhẩm mấy con số này, hóa ra nó nhẩm trong miệng để khỏi bị quên. Bố cái thằng ngu, có mấy con số mà cũng không nhớ được.
Cô chủ mới của tôi mở hẳn cửa ra rồi ngó ngó sang hai bên nhìn xem có ai không, khi thấy không có ai thì cô chủ vẫn cái vẻ mặt khinh khỉnh mời nó vào nhà:
– Vào đi.
Thằng chủ tôi hơi cúi người xuống xách cái làn đựng tôi đi vào bên trong, cô chủ mới của tôi đóng cửa rồi cũng vào theo. Tôi mải ngắm cô chủ của tôi, người sắp tới sẽ nuôi tôi, cho tôi ăn.
Trong nhà chẳng có ai, thằng chủ tôi đặt tôi ở dưới đất, ở cạnh một cái tủ bằng gỗ chỗ cửa ra vào. Cô chủ mới lúc này mới để ý thấy tôi, nhìn qua loa vào tôi rồi cô chủ mới nói với thằng chủ:
– Anh mang theo chó làm gì?
Thằng chủ tôi lúc này mặt đỏ gay, nó lấp liếm ý định bán tôi mà nói dối một cách trắng trợn:
– À, anh tiện mang nó đi cùng, ở nhà không có ai trông. Nó là con chó mà anh yêu quý lắm. Đi đâu cũng phải mang theo.
Nhưng cô chủ tôi hình như không phải là người thích động vật cho lắm, cô chẳng thèm nhìn tôi lâu một cái nào, cô ngồi đối diện với thằng chủ tôi, hai chân cô vắt lên nhau làm tôi chỉ nhìn thấy cái đùi trắng tinh và dài thượt. Cô nói với thằng chủ:
– Anh Hải xoăn báo giá cho anh chưa?
Mắt thằng chủ tôi hình như sắp lòi ra đến nơi rồi, bên mép thì nước bọt phòi cả ra nhìn đến là bẩn. Mắt nó nhìn vào ngực cô chủ mới của tôi, một tay đưa lên quệt mép lau nước bọt, nó nói:
– Rồi, 5 củ từ A đến Z.
Cô chủ mới của tôi đổi chân làm mắt thằng chủ sáng quắc lên:
– Vậy nhà vệ sinh trong kia, anh vào tắm qua đi.
Tôi vẫn nằm trong cái làn mà thè thè lưỡi ra thở và quan sát tình hình, tôi cũng để cái mũi mình được tự do khám phá trong cái nhà này có cái gì. Có cái thì tôi biết vì đã được tiếp xúc qua rồi, nhưng ở nhà này có rất nhiều mùi lạ mà tôi chưa từng biết, tôi tò mò nghĩ mình phải từ từ tìm hiểu, thế giới quả là bao la rộng lớn. Mới rời chuồng có một lúc thôi mà đầu óc tôi quay cuồng vì biết bao nhiêu là những điều mới mẻ.
Thằng chủ của tôi nó bẩn thì thôi rồi. Khổ thân con chó là tôi, mũi thì thính mà phải ở với cái thằng 1 tuần may ra nó tắm qua một lần, nó hôi nách, mùi mồ hôi, mùi háng làm tôi phát ọe mấy lần làm mẹ tôi tưởng tôi bị hóc xương dăm cá. Nó hình như mắc bệnh sợ nước hay sao ấy mà nghe cô chủ mới của tôi nói đi tắm mà nó rụt cái đầu lại nhìn đến là buồn cười.
– Phải tắm sao em?
Cô chủ mới của tôi cố tình giấu vẻ nhăn mũi nhưng chỉ giấu được thằng chủ tôi thôi, tôi nghe rõ tiếng “khịt khịt” phát ra từ cái lỗ mũi của cô chủ, cô cũng đánh hơi giống loài chúng tôi thì phải:
– Anh tắm đi, em vừa tắm rồi. Nhanh lên ra đây em chiều.
Thằng chủ của tôi nó ưỡn ẹo đứng dậy rồi đi về phía nhà vệ sinh theo hướng chỉ tay của cô chủ. Lúc này chỉ còn tôi và cô chủ mới trong gian phòng này, chắc là chẳng có việc gì làm cô chủ mới để ý đến sự có mặt của tôi. Cô vẫn ngồi im ở cái ghế và nhìn tôi một lúc khá lâu, tôi thấy mắt cô chủ đen láy, ơ, hình như cô ấy huýt sáo gọi tôi hay sao ấy, tôi thấy đôi môi cô ấy co lại thành hình tròn chúm chím nhìn đáng yêu chết đi được.
Đáp lại lời mời gọi ấy, tôi cũng nhìn lại cô chủ, lưỡi tôi thè ra hết cỡ, tôi tự hào vì lưỡi tôi dài lắm, dài hơn anh chị của tôi. Loài chó chúng tôi so độ đẹp thì lưỡi dài là một tiêu chí không thể thiếu, nó quyết định xem có phải là một con chó đẹp không? Tôi hơi ư ử trong cổ họng, bốn chân của tôi đạp đạp vào cái làn, đuôi tôi quẫy quẫy, tôi nói: “Hế nhô cô chủ!”, Nhưng tôi đoán không lầm thì cô chủ chẳng hiểu tôi nói gì. Nhưng tôi dám cá luôn, cái ánh mắt nhìn của tôi, cái lưỡi của tôi, cái quẫy đuôi kiểu mừng mừng của tôi cũng làm cô chủ hiểu rằng tôi rất đáng yêu và cả đáng thương nữa. Thời buổi này, mình xuống nước lấy lòng người ta phút đầu gặp gỡ một tẹo cũng có mất đi cái gì đâu, người ta thương yêu mình thì sẽ cho mình ăn ngon, tôi nghĩ đơn giản vậy thôi.
Vì tôi đang ở trong cái làn không chạy ra được, nếu tôi mà được tự do, chả tội gì tôi không chạy lại phía cô chủ mới mà liếm liếm vào cái bắp chân cô ấy, biết đâu lại được một quả trứng vịt lộn luôn không biết chừng.
Tiếng huýt sáo tắt lịm khi tiếng nhà vệ sinh mở ra, vậy là thằng chủ của tôi nó tắm xong rồi đấy. Tôi đéo thèm quẫy đuôi nữa kẻo thằng kia nó lại tưởng tôi đang mừng được gặp lại nó.
Thằng chủ tắm xong, nó cởi trần, quấn cái khăn ở ngang bẹn, trên tay nó cầm bộ quần áo của nó. Tôi khịt mũi ngửi cái mùi trên người nó, mùi hôi ở háng nó thì còn lại rất ít, mùi hôi nách thì vẫn còn rất nồng đậm, nó không tắm xà bông vì tôi chỉ ngửi thấy mùi nước bình thường thôi.
Nhìn thấy thằng chủ tôi, cô chủ mới không còn nhìn về phía tôi nữa, cô thay đổi giọng ẻo lả khác hẳn với lúc ban đầu:
– Anh thích làm ở đây hay là vào trong phòng?
Nghe cái giọng ẽo ẹt của cô chủ mới, dương vật thằng chủ tôi nó ngẩng dậy đội cái khăn tắm thành một cục u ở háng làm cô chủ mới cười khúc khích.
– Ở đây luôn đi, anh chưa từng… địt… trên ghế sô pha.
Cô chủ đứng dậy, cô ngoáy cái mông của mình rồi cho tay lên cởi cái cúc quần cộc rồi tụt xuống đến chân:
– “Khiếp, anh nói bậy thế”, vừa gập lại cái quần cộc gọn gàng, cô chủ mới của tôi vừa nói.
Tôi cứ tưởng là cô chủ mới cởi cái quần thì sẽ chẳng còn gì, tôi sẽ nhìn thấy háng của cô chủ nhưng tôi lầm, vẫn còn một cái quần nhỏ hơn nữa. Loài người thật là phức tạp, quần to rồi còn quần nhỏ làm chi cho nó mệt nhỉ, không biết trong cái quần nhỏ kia còn cái quần bé hơn nữa không? Lại một lần nữa tôi tò mò.
Tôi liếc xem thằng chủ của tôi nó đang như thế nào. Nhìn thấy cô chủ tôi mặc cái quần bé xíu mà mắt nó như lòi cả ra, mồm mép lại chảy nước dãi ra nhìn đến phát tởm. Nó lắp ba lắp bắp tiến lại gần cô chủ tôi:
– Quỳnh Anh, em đẹp quá, đúng là lần đầu tiên anh nhìn thấy người đẹp như thế này, thật là đáng mất một con chó.
Nghe bảo vậy thì cô chủ tôi trợn mắt tỏ vẻ không hiểu:
– Anh bảo sao, sao lại đáng mất một con chó.
Biết là mình nói nhầm hay sao ấy, thằng chủ tôi nó chữa:
– Không, ý anh bảo là đáng đồng tiền bát gạo.
Nói đến đây thì thằng chủ tôi cũng tiến đến gần được cô chủ mới, nó khép nép ngồi ngay bên cạnh cô chủ, một tay nó đặt lên cái đùi trắng nõn trắng nà của cô ấy, tay nó run run thì phải. Cô chủ tôi cũng không phải có cản trở gì nó, cô đưa tay xuống cái áo hai dây của mình rồi đưa lên trời lột cái áo hai dây ra. Tôi lại thêm một sự ngạc nhiên, lại thêm một cái áo nhỏ nữa ở bên trong cái áo to, đến giờ này tôi khẳng định luôn, loài người là phức tạp nhất trong các loài vật. Tôi nhìn thấy cái áo nhỏ ấy nó vồng lên, hình như bên trong có một cái gì đó to lắm, to như cái bát đựng thức ăn ở trong chuồng của tôi ở nhà.
Thằng chủ tôi xoa xoa vào cả hai đùi của cô chủ tôi, rồi nó lần lần lên tới háng, tay nó miết miết vào điểm nối giữa hai chân của cô chủ. Cô chủ thấy vậy thì hơi dạng chân ra một chút rồi cô ấy ghé nói khá nhỏ nhưng tôi nghe vẫn rõ như thường:
– Từ từ đã anh, để em làm cho anh trước. Anh nằm xuống đi.
Nói rồi cô chủ tôi nhẹ nhàng gỡ cái khăn tắm màu trắng ở trên háng của thằng chủ tôi ra, vậy là thằng chủ tôi nó đang trần truồng, giống tôi, không một mảnh vải nào trên thân. Dương vật nó lòi ra ngoài, chổng ngược lên trên. Tôi không biết là dương vật của nó to hay nhỏ vì tôi không biết cái thứ 2 để mà so sánh.
Thằng chủ tôi bị cô chủ mới đẩy nằm tựa lưng lên ghế sô pha, cô chủ ngồi vào giữa hai chân nó rồi từ từ cô chủ cúi đầu mình vào háng nó. Tôi không biết cô chủ định làm gì, ở góc nhìn của tôi không nhìn thấy mặt của cô chủ, tôi chỉ nhìn thấy đầu cô chủ gật gật thôi. Còn thằng chủ tôi thì mặt nó nhăn như kiểu ăn phải thứ gì đó kinh lắm. Nhưng miệng nó thì tỏ vẻ sung sướng:
– Quỳnh Anh ơi, em mút buồi giỏi quá, đúng như lời đồn. Nhẹ thôi em không anh ra mất.
“Mút buồi là sao ta? Ủa, chẳng lẽ cô chủ làm giống chúng tôi khi mút một đoạn xương, tức là cho khúc xương ấy vào mồm rồi mút mút, nhằn nhằn lôi những miếng thịt dắt ở trên khúc xương ấy ra. Không lẽ cô chủ đang đưa cái dương vật của thằng chủ tôi vào trong mồm rồi nhằn nhằn. À, hóa ra mút buồi giống như mút xương, tôi đã có thêm một kiến thức mới, mà hai người đang làm gì vậy nhỉ?
Tôi nghe rõ mồn một tiếng “sụp soạp” phát ra từ miệng cô chủ, cô vẫn không ngừng gật gật cái đầu.
– Nhẹ thôi em, nhẹ thôi… Aaaaaa, nhẹ thôi không anh ra mất.
Thằng chủ tôi kêu lên rồi nó lấy hai tay mình đẩy đầu của cô chủ tôi ra, cô chủ tôi cười hì hì:
– Sao, anh sợ ra mất hả.
Thằng chủ tôi tỏ vẻ xấu hổ:
– Em làm giỏi như thế, anh mà ra mất có mà phí tiền.
– “Giờ anh muốn gì tiếp theo nào?”, Cô chủ mới của tôi đứng dậy.
Nhìn thấy cô chủ mới đứng dậy, thằng chủ đưa mắt nhìn theo:
– Em cởi hết đồ ra đi.
– “Muốn nhìn thấy người ta trần truồng hả”, vừa nói cô chủ mới vừa tụt cái quần bé xíu ở trên háng xuống đến tận gót chân.
“Ô, hai cái đít cô chủ mới của tôi nó to thế không biết, núng nính như một cục thịt mỡ, đít loài người khác hẳn loài chó”.
Rồi cô chủ vòng tay ra đằng sau: “À thì ra cái móc của cái áo nhỏ nó nằm ở sau lưng, lạ nhỉ, móc của cái quần thì đằng trước, móc của cái áo thì ở đằng sau, sao người ta không làm luôn ở đằng trước đi cho tiện nhỉ, con người quả là lắm chuyện”.
Rồi chiếc áo lót cũng rời ra khỏi người cô chủ mới, cô cũng trần truồng giống như thằng chủ, và giống cả tôi nữa.
Thằng chủ tôi thốt lên, mắt nó sáng rực nhìn vào khoảng giữa giữa thân người cô chủ mới:
– Vú em đẹp quá, to quá.
Cô chủ mới quay người một vòng, lúc này tôi mới nhìn thấy thân trước của cô chủ, lại thêm một điều ngạc nhiên, thằng chủ nó vừa nói “vú”, vậy chắc là hai cái cục thịt vùm vùm ở ngực của cô chủ kia là vú rồi. “Ê, sao chỉ có hai vú thôi vậy, ít thế, mẹ tôi có cả chục cái vú cơ mà. Vú con người là vậy sao, vú cô chủ mới của tôi chỉ giống vú mẹ tôi ở cái núm thôi”.
Rồi ở khoảng giữa hai cái chân, tôi nhìn thấy một chùm lông đen tuyền, dài thượt. Cô chủ đang đứng nên tôi không nhìn rõ bên dưới là cái gì nữa.
Quay một vòng rồi cô chủ mới ngoắc cái tay nhìn về phía cái thằng đang ngồi như chiêm ngưỡng một nữ thần:
– Liếm em không?
Thằng chủ tôi nó gật gật cái đầu tỏ vẻ đồng ý.
Vậy là cô chủ tôi kéo thằng chủ đứng dậy, cô ngồi vào đúng vị trí cũ của thằng chủ, chân cô dạng rộng ra hai bên. Lúc này tôi mới nhìn thấy bộ phận ở dưới chùm lông đen, tôi cũng không biết tả như thế nào cho phải nữa mặc dù tôi nhìn rõ mồn một từng chi tiết nhỏ trên cái bộ phận ấy, tôi chỉ biết ở dưới chùm lông có một cái hột gì đó lòi ra, rồi xuống dưới một tẹo là hai cái gì đó như hai cái lá bằng thịt xòe ra hai bên, còn có hai cái lỗ nữa, một lỗ nhỏ và một lỗ to. Chỉ đến khi thằng chủ của tôi hô lên: “Lồn em đẹp quá”, thì tôi mới biết cái đó gọi là cái lồn. Gần giống với của mẹ tôi nhưng có nhiều điểm khác. Tôi vừa mới biết thêm một loạt kiến thức, hai cái cục thịt ở ngực gọi là vú, bộ phận ở dưới đám lông đen gọi là lồn. Nghe cũng ngộ ngộ.
Rồi hai tay thằng chủ tôi đặt lên hai đùi của cô chủ mới, xong xuôi nó lại vục mặt vào lồn cô chủ mới, đầu nó cũng gật gật giống như cô chủ vừa làm lúc nãy. Cô chủ tôi thét lên nhưng không phải là tỏ vẻ đau đớn gì:
– AAAA, sướng quá, anh liếm em.
À hóa ra, là thằng kia nó đang liếm lồn cô chủ. Hành động giống như vậy mà cô chủ làm gọi là mút buồi, còn thằng kia làm cho cô chủ thì gọi là liếm lồn. Tôi ghi nhớ trong đầu những kiến thức mới.
– Nước lồn em ngọt quá, soạp soạp, tách tách.
“Nước lồn, là cái gì vậy?”, Tôi tự đặt câu hỏi trong đầu một khái niệm mới vừa mới tiếp nhận, tôi khịt khịt cái mũi mình đánh hơi. Đúng là một mùi rất khác, mùi này phát ra từ nước chảy ra ở bên trong lồn của cô chủ mới, cái này tôi định danh là nước lồn và tôi ghi nhớ nước lồn nó có mùi như thế nào. Mùi nước ở rỉ ra ở đầu buồi thì tôi biết rồi. Cái mùi ấy đang nồng lên trong mũi tôi, chứng tỏ thằng chủ của tôi nó tiết ra rất nhiều.
– Nữa đi anh, đá lưỡi đi anh.
Tôi không nhìn rõ thằng chủ đang làm như thế nào, “mẹ kiếp cái làn này làm bố mày không chạy đi được để nhìn cho rõ”, tôi chỉ nghe thấy tiếng lách tách, à đúng rồi, nó giống tiếng phát ra khi tôi uống nước, dùng lưỡi cuốn nước ở cái bát lên mồm. Chắc là thằng chủ tôi nó đang dùng lưỡi vẫy vẫy vào lồn cô chủ tôi rồi.
Được một lúc như vậy, chắc là không thể chịu được nữa, thằng chủ tôi nó rời lồn cô chủ mới ra, nó đứng dậy cầm buồi vẩy vẩy trước mặt cô chủ tôi:
– Quỳnh Anh, cho anh địt.
– “Vào đi anh, bao đây”, cô chủ mới đưa cho thằng chủ tôi một vật gì đó mà tôi ngửi thấy mùi nhựa, sau đó thằng chủ tôi lồng vào buồi.
“Địt là gì nhỉ?”, Tôi phân vân trong đầu và chú ý quan sát.
Cô chủ thì vẫn ngửa lưng tựa vào ghế so pha giống nữa vừa rồi, còn thằng chủ sau khi đeo xong cái mà cô chủ gọi là bao thì quỳ xuống sàn, buồi nó ở háng nó gần chạm vào háng cô chủ.
– “Anh đút buồi vào lồn em đây”, thằng chủ tôi hấp tấp hẩy háng nó vào háng cô chủ.
“À, hóa ra địt là đút buồi vào lồn, mẹ tôi gọi mấy lần mẹ đi cho con đực nhảy lên lưng để đẻ ra chúng tôi là đi phối giống, với loài người chắc cũng vậy nhưng họ gọi là địt”.
Tôi vẫn không nhìn rõ buồi thằng chủ tôi nó vào lồn cô chủ như thế nào, ở góc nhìn của tôi, chỉ thấy háng thằng chủ ưỡn ra ưỡn vào háng cô chủ, những tiếng “bạch bạch, óc óc” liên tục phát ra từ vị trí lồn cô chủ.
Những hành động như vậy liên tiếp diễn ra được chừng một lúc thì tôi thấy có sự khác thường, thằng chủ nó làm động tác đó nhanh hơn, mạnh hơn, mồm nó phì phò, hổn hển thở:
– AAAAA, sướng quá, địt lồn Quỳnh Anh sướng quá đi. AAAAA, anh ra đây. AAAA.
Cô chủ mới của tôi vuốt vuốt lên ngực của thằng chủ, cô hình như đang động viên nó:
– Ra đi anh, ra nhiều vào.
– “Hự hự hự, phụt phụt phụt”, tôi nghe rõ mồn một tiếng một thứ chất lỏng nào đó phụt ra khỏi buồi nó nhưng bị chặn lại bởi cái bao mà thằng chủ vừa mới lồng vào.
Cô chủ tôi cũng hét theo, nhưng tôi nhìn thấy nét mặt cô không tỏ vẻ gì là thích thú cả:
– Aaaaaa, em cũng sướng, tinh trùng anh bắn ra nhiều quá.
“Vậy là thứ vừa bắn ra khỏi buồi kia là tinh trùng, biết vậy”.
Thằng chủ sau khi phụt ra thì giữ háng một lúc rồi nó kéo cái háng mình ra khỏi háng của cô chủ. Sau đó nó đứng dậy, tháo cái bao lồng ở buồi nó ra, tôi nhìn thấy một chất lỏng màu nhờ nhờ, đặc đặc. Tôi hít hít xem nó có mùi như thế nào, hơi ngai ngái là mùi tinh trùng, hòa quyện cùng mùi nhựa của cái báo ngửi mà phát tởm.
Cô chủ tôi hình như là xong việc rồi thì phải, tôi thấy cô vơ lấy quần áo mà cô vừa cởi ra rồi đi vào nhà vệ sinh. Thằng chủ tôi cũng buộc đầu cái bao lại rồi vứt vào thùng rác bằng nhựa ở cạnh cái bàn uống nước. Xong xuôi nó mặc lại cái bộ quần áo bẩn thỉu của nó, trở lại với hình dạng của thằng chủ mà tôi ghét cay ghét đắng.
Ở bên trong phòng vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng nước chảy, tôi ngửi thấy một mùi rất thơm, chắc là mùi này là mùi gì đó mà cô chủ dùng để rửa cái lồn của mình rồi.
Một lúc sau, cô chủ mở cửa nhà vệ sinh đi ra, tiến lại gần cái bàn nơi thằng chủ tôi ngồi sẵn ở đó. Cô nói:
– Cảm ơn anh đã đến chơi với em. Giờ em xong việc rồi, anh cho em quà.
Cô ngửa tay về phía thằng chủ, lúc này tôi nghe thấy tiếng tim nó đập thình thịch kiểu như đang sợ một điều gì đấy. Nó ấp úng mãi mới nói lên lời:
– Quỳnh Anh… anh… Anh… Không mang tiền mặt.
Cô chủ mới của tôi mặt xám lại tỏ vẻ thất vọng, cô giận giữ thì phải:
– Ô, anh điên à, không mang tiền mà đi chơi gái? Anh định bóc bánh không trả tiền à? Chỗ anh Hải xoăn giới thiệu em mới không đòi anh tiền trước. Giờ anh tính thế nào?
Thằng chủ co rúm lại khi bị cô chủ mới chửi:
– Ý anh không phải thế, anh chỉ là không mang tiền mặt thôi. Anh có cái này để trả em.
Cô chủ mới chưa kịp hiểu gì thì thằng chủ của tôi nó đứng dậy, hình như nó đi về phía tôi. Quả đúng như vậy, nó lại gần tôi và xách cái làn đựng tôi trở lại bàn uống nước. Đặt tôi lên bàn nó nói mặc kệ cho cô chủ mới của tôi mồm chữ O:
– Chẳng giấu gì em. Nhà anh nuôi chó bán lấy tiền. Đây em xem. Đây là con chó Becgie Đức, giống Woking thuần chủng cả mẹ lẫn bố. Nó được hơn 1 tháng tuổi, nó là con đẹp nhất trong đàn, em nhìn xem lông đen tuyền từ trên xuống dưới, tai vểnh, đốm lưỡi, chân huyền đề. Giống chó này rất thông minh, biết nghe lời và rất được việc. Nuôi thêm độ nửa tháng nữa bán không dưới chục triệu đâu.
Tôi đang ở hoàn cảnh nào vậy trời. Tôi đang ở trên bàn, giờ tôi đã hiểu, thằng chủ mất dạy, bẩn tính của tôi không phải mang tôi đi bán cho cô chủ mới, mà nó mang tôi ra làm vật đổi lấy việc địt cô chủ tôi. Tôi có đáng vậy không hả trời, đúng là kiếp chó mà. Tôi chỉ biết vẫy vẫy cái đuôi, ư ử trong họng và nhìn về phía cô chủ tôi mà thôi.
Còn cô chủ nghe một hồi mà tôi có cảm tưởng cô không hứng thú gì cho lắm, chắc là cô chẳng quan tâm đến chuyện thuần chủng hay không thuần chủ, đốm lưỡi, huyền đề gì đâu. Tôi thấy cô chắp hai tay lại trước ngực:
– Tôi lạy anh, từ thủa nguyên thủy đến giờ, tôi chưa từng biết là có người lại mang chó đi chơi cave bao giờ. Anh đứng lên cho tôi lạy anh một cái.
– Kìa, Quỳnh Anh. Nếu em không nhận thì cho gửi con chó này ở đây. Đúng nửa tháng sau anh gọi người đến lấy con chó này cho em. Được bao nhiêu tiền là của em cả.
Cô chủ tôi không còn gì mà nói với cái thằng mang chó đi địt như cái thằng này, hình như cô cũng không muốn đôi co với nó làm gì cho mệt, cô đứng dậy, chỉ tay ra phía cửa:
– Anh về đi, anh cút đi. Đừng bao giờ gặp lại tôi nữa. Cút đi.
Như được mở đường thoát, thằng chủ tôi lanh lẹ đứng dậy quay đầu đi thẳng ra phía cửa. Cô chủ tôi không thèm ngó lấy nó một lần, cô ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay lên bóp đầu ra vẻ suy nghĩ gì đó.
Thằng chủ cũ của tôi đi rồi, vậy là tôi không còn là của nó nữa, tôi chỉ còn là của cô chủ tôi thôi. Mặc dù cô chủ không phải bỏ tiền ra mua tôi như tôi tưởng tượng, nhưng cô chủ cũng là làm việc mới có được tôi. Tôi nghĩ cô ấy chính xác là cô chủ của tôi và tôi có nhiệm vụ phải ở cùng cô ấy, phó mặc đời mình cho cô. Tôi chỉ hoang mang rằng, với thái độ vừa rồi có vẻ như cô ấy không thích tôi, không muốn có tôi. Tôi nghĩ mình phải làm một cái gì đó.
Tôi rên ư ử trong cổ họng, tôi sủa nhưng rất nhẹ nhàng dễ thương: “Ẳng ẳng ẳng”, tôi vẫy vẫy cái đuôi, chân tôi cào cào vào cái làn để gây sự chú ý của cô chủ. Và quả là có hiệu quả, tôi thấy cô chủ ngẩng mặt lên nhìn tôi, cô thở dài một cái rồi nhìn tôi mà nói:
– Chó nhỏ à, ngoan đi. Khốn nạn thật. Đời tao là một con cave, bán thân nuôi miệng còn không xong. Giờ nuôi mày thế nào đây?
“Nuôi tôi dễ mà cô chủ, cô chủ ăn gì cho tôi ăn nấy, thỉnh thoảng cho tôi quả trứng vịt lộn, vài lạng thịt bò, thịt lợn, rồi lòng mề phèo phổi, thịt bầy nhầy bạc nhạc thế nào cũng được, rồi tôi làm bạn với cô chủ, tôi sẽ bảo vệ cô chủ, tôi sẽ giúp việc cho cô chủ. Đi mà, nuôi tôi đi mà, tôi không muốn về lại nhà cái thằng chủ cũ của tôi đâu”
Tôi nói một thôi một hồi nhưng chắc là cô chủ không hiểu gì, cô chỉ nghe thấy tiếng rên ư ử kiểu não lòng của tôi thôi.
À mà không, hình như cô chủ hiểu thì phải, tôi thấy cô chủ đặt tay lên cái làn, cô cởi cái dây buộc ở trên cái làn ra. “Vậy là tôi sắp được tự do rồi sao. Ha ha ha, tôi được tự do rồi”
Dây buộc làn vừa bung ra, cái làn cao quá tôi không nhảy ra được, tôi cào cào chân vào thành làn tỏ ý muốn ra. Cô chủ như hiểu được ý tôi, cô dùng cả hai tay sốc vào nách ở hai chân trước của tôi nhấc ra khỏi làn rồi đặt tôi xuống đất.
Được tự do, tôi tung tăng chạy khắp căn phòng, tôi ngửi từng đồ vật một trong căn nhà, tôi phi cả vào trong gian bếp đánh hơi và ghi nhớ tất cả đồ vật và mùi của nó trong đầu. Tôi lăng xăng như vậy một hồi, thỉnh thoảng tôi có nhìn về phía cô chủ tôi, tôi thấy cô hơi nhoẻn cười, nhưng cái cười đó tôi cảm nhận không hẳn là cô đang vui mừng. Khi các đồ vật trong nhà được tôi ghi nhớ kỹ thì tôi chạy lại phía cô chủ, tôi thè lưỡi liếm vào cái bắp chân của cô, rồi tôi nằm bịch xuống sàn nhà, đầu tôi dụi dụi vào bàn chân cô giống như là dụi vào bầu vú mẹ tìm hơi ấm như tôi vẫn thường hay làm.
– Chó nhỏ ngoan lắm, ngoan lắm. Có đói không? Để tao lấy cho mày đồ ăn nhé.
Tôi nghe thấy được ăn liền quẫy đuôi mừng rỡ, đúng là bụng tôi đang đói cồn cào đây này, giờ này nếu ở nhà là tôi đang mút sữa mẹ rồi, không được nhiều nhưng mút lâu cũng làm tôi đỡ đói.
Thấy tôi quẫy đuôi, cô chủ tôi mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy đi vào trong bếp, tôi cũng đi theo như một con chó, à mà không phải là như một con chó, tôi đúng là một con chó mà.
Cô chủ tôi lấy một cái đĩa con, cô xới một ít cơm trắng vào trong đĩa, rồi cô mở tủ lạnh gắp một khúc cá kho rất to đặt vào đĩa. Ôi trời, tươm rồi, vừa ngày đầu về nhà mới có cơm trắng cá kho ăn ngay. Kể ra kiếp chó cũng không đến nỗi tệ.
Tôi cứ quẩn ở chân của cô chủ, cô mang đĩa thức ăn ấy ra chỗ phòng khách rồi đặt xuống đất cho tôi ăn. Tôi vừa ăn lại còn được cô chủ dùng bàn tay trắng muốt của mình vuốt vuốt vào cổ như mát xa cho tôi, đời còn gì hơn thế.
Tôi đang nhằn nhằn miếng xương cá ra thì nghe cô chủ tôi nói giọng buồn buồn:
– Chó nhỏ à, tao không nuôi được mày đâu, nghề của tao nay đây mai đó, nuôi mày mà không chăm được cho mày thì tội nghiệp lắm. Mày ăn no đi rồi tao đưa mày đi. Chúng ta không có duyên làm bạn với nhau.
Tôi suýt bị hóc xương, vậy là cô chủ cho tôi ăn xong rồi đuổi tôi đi. Vậy mà tôi cứ tưởng mình được vào chỗ tốt, được cô chủ thương yêu. Nhưng hình như cô chủ có nỗi khổ gì đó mới không nuôi tôi, chứ tôi cảm nhận trong ánh mắt, trong cái vuốt ve của cô chủ rằng cô cũng quý tôi mà.
Tôi không ăn nữa mà im ỉm nằm rạp xuống cạnh bàn chân của cô chủ, tôi thè lưỡi thở phì phò tỏ vẻ buồn rầu.
– Sao, mày buồn à, mày thích ở lại đây à?
Tôi quẫy quẫy cái đuôi, ngoáy ngoáy cái mông ngẩng đầu chó lên nhìn cô chủ “Cho tôi ở lại đi mà, sướng khổ thế nào tôi cũng chịu”.
– Khổ thân mày thật, nhưng tao không biết làm thế nào cả. Tao chỉ cho mày được một bữa ăn thôi.
Tôi lại buồn rồi, lại nằm xuống đếch thèm vẫy đuôi nữa, cầu xin người ta đến vậy rồi mà chẳng thèm rủ lòng thương lấy một cái, loài người thật là độc ác.
– Hay tao cho mày thêm một cái tên nữa làm kỷ niệm nhé. Gọi mày là gì bây giờ nhỉ. Vừa nãy thằng khách nói mày là đen tuyền, tai vểnh, đốm lưỡi, chân huyền đề… À, phải rồi, tao gọi mày là Đốm nhé. Đốm. Đốm. Tên nghe hay phết nhỉ. Mày thích tên Đốm không?
Tôi có tên rồi sao? Ô kìa cái tên Đốm nghe hay phết nhỉ. Vào tai phết. Tôi quẫy đuôi lắc mông sủa “ăng ẳng” lên tỏ vẻ mừng rỡ.
– Ha ha ha, thích phải không Đốm. Vậy là mày có tên rồi nhé Đốm. Tao chỉ làm cho mày được có vậy thôi Đốm ơi. Ăn đi, ăn nhiều vào.
Cô chủ lại trở lại giọng buồn buồn làm tôi cũng chẳng thiết ăn. Có vẻ như cô chủ vẫn không thay đổi ý định giữ tôi lại mà vẫn quyết đuổi tôi đi. Đuổi người ta đi rồi thì còn đặt tên cho người ta làm gì, để chủ mới nữa đặt tên có phải không. Tôi chẳng thèm van vỉ nữa, tôi chỉ buồn bằng cách nằm rạp xuống nền mà thôi.
Rồi cái giây phút ấy cũng đến. Cô chủ thấy tôi không ăn nữa, cô bế tôi lên đặt vào lòng mình rồi vuốt ve vài cái vào cổ tôi. Xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài cửa, tôi ở trên tay cô chủ chui vào cái hộp sắt mà vừa rồi tôi lên cùng thằng chủ cũ.
Xuống đến mặt đất, tôi được cô chủ bế vào một khu công viên ở ngay bên cạnh tòa nhà, cô ngồi vào cái ghế đá, ôm tôi lần nữa rồi nói nhỏ như sợ ai nghe tiếng:
– Đốm, mày đợi ở đây, rồi sẽ có một người chủ mới đến đón mày. Người ta có điều kiện để nuôi mày, còn tao thì không. Mày chỉ cần đợi thôi, sẽ có người đến đón. Đốm, vĩnh biệt.
Nói rồi, cô chủ tôi đặt tôi sang bên cạnh, cô đứng dậy rồi quay lưng về phía tôi đi trở lại vào tòa nhà cao tầng. Tôi đứng trên ghế đá nhìn theo bóng cô chủ, mùi cô chủ tôi đã ghi nhớ kỹ trong đầu. Tôi biết cô cũng không muốn xa tôi đâu, nhưng có lẽ cô không đủ sức nuôi tôi thật, tôi biết giờ tôi còn bé, ăn còn ít, chứ vài tháng nữa thôi, khi tôi cao lớn thì nuôi được tôi không phải là vấn đề đơn giản.
Trước khi khuất khỏi tầm mắt tôi, cô chủ còn ngoái lại nhìn tôi thêm một lần nữa, tôi nhìn lại cô xem có níu kéo được gì không. Nhưng chẳng được gì, cô chạy một mạch rời khỏi tầm mắt của tôi. Vậy là cô bỏ tôi thật rồi, tôi đã chính thức trở thành một con chó vô chủ.
Tôi chui xuống gầm cái ghế đá để co ro lại cho khỏi lạnh, trời đêm sương xuống, mặt ghế đá lạnh buốt, cũng may là cái bụng tôi vẫn còn no no. Dưới cái gầm ghế đá, tôi nhìn ra xung quanh, tôi nhìn rõ mồn một từng thứ, nhưng tất cả đều xa lạ với tôi, tôi chẳng biết gì về cái thế giới rộng lớn này. Tôi cứ nằm vậy chờ cho trời sáng, bởi vì lúc đó tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu và về đâu.
Loài người các bạn đã bao giờ trần truồng ngủ ngoài công viên qua đêm bao giờ chưa nhỉ? Tôi dám cá là có nhưng rất là hiếm hoi. Ấy vậy mà tôi đang trần truồng ngủ dưới gầm cái ghế đá ở cái vườn hoa bên cạnh tòa nhà cao tầng của cô chủ tôi đây này.
Tôi cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa, chỉ biết rằng trong mắt tôi lúc này chẳng có lấy một bóng người, ánh đèn nhỏ chỗ cửa ra vào tòa nhà là ánh sáng duy nhất. Tôi ngủ chập chờn. Lần đầu tiên trong đời tôi rơi vào hoàn cảnh này, cảnh không nhà không người thân. Nếu giờ này ngày hôm qua, có lẽ tôi đang rúc ở vú mẹ, bên cạnh các anh chị của tôi mà tìm hơi ấm. Ngày đầu tiên xa mẹ, tôi đã phải chịu cảnh này rồi, chẳng biết có ai thương tôi không nữa. Chắc là chẳng có ai đâu, bởi vì tôi chỉ là một con chó mà thôi.
Tôi nghe lời cô chủ tôi, cố chờ đến sáng xem có tấm lòng hảo tâm nào đến nhận tôi, cho tôi ăn không. Giấc ngủ chập chờn lắm bởi tôi cứ lo sợ một điều gì đó bất an sẽ đến với mình trong lúc ngủ. Tiếng một chiếc lá rơi cũng làm tôi giật mình thon thót, tiếng gió lùa vào chân chiếc ghế đá vun vút cũng làm tim tôi đập thình thịch.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng “Kong” rất nhỏ phát ra từ cái hộp sắt, điều đó báo hiệu có người vừa mới rời cái hộp ấy đi ra ngoài. Và lạ lùng hơn nữa, đập vào mũi tôi là một mùi rất quen thuộc, đúng rồi, đó chính là mùi của cô chủ tôi. Trời vẫn còn chưa sáng, không biết cô chủ tôi đi đâu? Tôi tỉnh hẳn ngủ nhưng vẫn nghi ngờ điều gì đó chẳng lành, ấy thế nên tôi không có kêu lên một tiếng nào, tôi nép sát vào cái chân ghế đá và quan sát tình hình.
Và tôi nhìn thấy bóng dáng của cô chủ xuất hiện ở cửa của tòa nhà, vẫn bộ đồ cộc tối hôm qua nhưng tôi thấy cô chủ khoác thêm bên ngoài một chiếc áo dài nữa, chắc là cô chủ sợ lạnh nên làm như vậy.
Cô tiến lại gần phía công viên nơi tôi đang trốn trong gầm ghế, hình như cô ấy đang tìm tôi thì phải, tôi thấy cô chủ ngó ngó, căng mắt tìm một thứ gì đấy, ban đêm người ta đã tắt hết điện ở khu vực này, tôi lại đen tuyền nên cô không nhìn thấy tôi.
Cô đã đến chỗ cái ghế đá nơi tôi đang ở dưới gầm ghế, bàn chân cô chủ đang ở sát ngay cạnh tôi, nhưng tôi vẫn im lặng không nhúc nhích, tôi chưa biết được cô chủ định làm gì với tôi nữa. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cô chủ gọi tôi nho nhỏ, nho nhỏ rồi to dần:
– Đốm ơi! Đốm ơi! Đốm ơi! Mày đâu rồi?
Ô, hóa ra cô chủ đang tìm tôi thật sao? Nhưng tìm tôi để làm gì? Hôm qua còn lạnh nhạt đuổi tôi đi cơ mà.
Tôi nghĩ thầm trong đầu: “Tìm làm chi? Định thịt tôi chắc?”
Rồi cô chủ đi quanh quẩn khắp cái khuôn viên tìm ở những hốc những khe xem tôi có trú ở đó không? Nhìn bộ dạng của cô chủ tôi đoán hình như cô cũng lo cho tôi thì phải, tôi bắt đầu bớt sợ hơn, bắt đầu cảm nhận được sự an toàn đến từ hành động của cô chủ, rằng cô hình như đã thay đổi ý kiến của mình rồi thì phải. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn phải xem thế nào đá rồi mới lên tiếng, mẹ tôi vẫn thường dậy anh em chúng tôi rằng: “Con người là loài vật phức tạp nhất trong thế giới động vật, không biết đâu mà lần các con ạ”.
Rồi cô chủ lại trở về cái ghế đá, cô không ngồi mà vẫn đứng, cô nói nhỏ nhưng với đôi tai của tôi thì nó giống như tiếng hét vậy:
– Chắc là Đốm được người nào đó mang về nuôi rồi. Thôi vậy cũng được, chỉ mong là người ta sẽ đối xử tốt với nó.
Cô chủ còn tần ngần độ một lúc nữa mới bước chân trở lại tòa nhà cao tầng kia, nhưng khi cô vừa bước đi được vài bước chân thì đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Lúc đó tôi suy nghĩ đơn giản lắm, tôi nghĩ là “cô chủ quan tâm đến mình, lo lắng cho mình vậy chắc là cô chủ có tình cảm với mình rồi. Vậy mình cũng nên cho cô chủ một cơ hội được nuôi mình chứ”.
Tôi sủa nhẹ, tiếng sủa của một con chó con đến tôi nghe còn thấy vừa lòng nữa là: “Ẳng ẳng ẳng”.
Rồi tôi chạy ra khỏi gầm ghế một đoạn, tôi quẫy quẫy cái đuôi, lắc lắc cái mông, thè lưỡi ra thở phì phò giống như kiểu chó mừng chủ. Tôi cảm giác mình dễ thương chết đi được.
Cô chủ nghe tiếng sủa của tôi, cô đứng khựng lại rồi lập tức quay lưng nhìn về phía tiếng sủa của tôi. Rồi cô bước từng bước một nhưng nhanh dần mà chạy lại phía tôi, mới gặp nhau một lúc thôi nhưng tôi có cảm giác cô chủ quyến luyến tôi lắm:
– Đốm! Đốm.
Tôi lại “ẳng ẳng ẳng” thêm một tràng nữa thể hiện sự vui mừng khi gặp lại, vừa sủa tôi vừa bước đều bốn chân về phía cô chủ. Rồi cô chủ cúi xuống, xốc nách tôi lên rồi lồng tôi vào chiếc áo khoác bên ngoài. Tôi thấy tay cô chủ ướt vì sương đọng lại trên bộ lông đen hẵng còn mỏng của tôi.
– Đốm, mày lạnh lắm hả, tao thấy người mày ướt đẫm đây này. Thôi tao đưa mày về nhà.
Tôi không dám dụi mạnh mình vào người cô chủ để tìm hơi ấm giống như tôi đã từng làm với mẹ, tôi sợ cô chủ sẽ ướt cái áo mỏng bên trong. Chừng đó thôi cũng làm tôi vui sướng lắm rồi. Ai đã từng ở ngoài trời lạnh buốt cả đêm mới thấu được một hơi ấm nhỏ nhoi thôi cũng quý giá biết chừng nào.
Cô chủ trùm kín tôi vào trong cái áo khoác của cô rồi đi lại về phía tòa nhà. Tôi lại nghe tiếng “koong” của cái hộp, giờ thì thực ra tôi không cần nghe tiếng đó cũng biết là mình đang ở trong hộp, mùi sắt, mùi người hỗn độn là đủ để tôi biết rồi.
Và thế là tôi lại trở lại ngôi nhà của cô chủ, mà giờ đây tôi nghĩ nó cũng chính là ngôi nhà của mình.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô chủ thả tôi ra khỏi cái áo khoác, tôi không còn ngơ ngác nhìn căn phòng nữa, mới đây thôi nhưng tôi đã quen thuộc mọi thứ cả rồi. Tôi rũ mình một cái theo phong cách chó làm những hạt sương trên lông bay tung tóe khắp căn phòng, nhìn thì đẹp mắt nhưng tôi lại thấy cô chủ nhảy dựng lên la tôi:
– Đốm, mày làm ướt hết sàn nhà rồi.
Lông tôi vẫn còn ướt, lại bị xù sau cú lắc mình thần thánh nên nhìn tôi giờ chắc buồn cười lắm. Nhưng tôi không dám cười vì tôi vừa bị cô chủ dễ thương của tôi mắng, và tôi ngầm hiểu rằng hành động này làm phiền cô chủ, từ nay tôi sẽ không thế nữa. Tôi thè lưỡi nhìn cô chủ như muốn nói: “Em biết lỗi rồi”.
Cô chủ đi vào nhà vệ sinh, cô lấy ra một cái khăn to tướng rồi lại gần tôi trùm từ cổ xuống đến tận đuôi. Cô chủ ngồi phệt xuống sàn, cạnh cái bàn uống nước, vừa lau người cho tôi cô vừa nói, tôi hiểu rằng cô đang tâm sự với tôi:
– Khổ thân mày Đốm, không có ai nhận mày phải không? Thôi, kể như tao với mày cũng gọi là có duyên. Mày ở với tao vậy, cuộc đời tao đến nước này cũng chẳng có ai làm bạn, thôi thì lấy một con chó như mày làm bạn của tao.
Cô chủ lau tỉ mỉ từng tí một, tôi cảm thấy cô như mẹ tôi vậy. Tôi còn nhớ, có lần lúc được vài ngày tuổi, lúc mẹ con tôi đang chơi ở ngoài sân thì từ trên trời rơi xuống những giọt nước. Mẹ thì chạy vào trong chuồng cho khỏi ướt, còn mấy anh chị em chúng tôi thì thích quá, lần đầu tiên được như vậy nên không chịu vào, cứ ở ngoài sân mà đùa nghịch đớp những giọt nước mát ngọt ấy. Đến khi mẹ ở trong chuồng sủa inh ỏi: “Gâu gâu gâu! Mấy con chó điên kia, có vào không ướt hết lông bây giờ”, chúng tôi mới nối đuôi nhau đi vào chuồng. Mẹ mắng thì mắng vậy nhưng mẹ lại dùng bộ lông rất dày của mẹ cọ cọ vào người chúng tôi, riêng tôi mẹ còn ưu ái dùng lưỡi liếm liếm vào những chỗ lông chưa khô hẳn nữa.
Giờ tôi lại được cô chủ lau khô người, tất nhiên là cô không dùng cái đám lông ở chỗ háng của cô lau cho tôi giống như mẹ từng làm, cô cũng không dùng lưỡi của cô liếm vào lông tôi giống như mẹ, nhưng cái khăn kia làm thay bộ lông rồi. Tôi thích thú mừng ra mặt, chắc là ánh mắt của tôi biểu hiện điều đó hay sao ấy, tôi thấy cô chủ tôi mỉm cười. Tôi còn nằm ngửa ra, co bốn chân lên trời cho cô chủ lau bụng cho tôi nữa. Cô vừa lau vừa nói:
– Tao cũng chẳng biết là có nuôi nổi mày không Đốm ạ. Nhưng mà thôi kệ bố đời đi nhỉ. Tao đang phải nuôi một ông bố nát rượu người không ra người, đang phải nuôi một bà mẹ bệnh tật liên miên, đang phải nuôi một đứa em trai học cấp III, giờ nuôi thêm mày nữa cũng được chả sao. Khó thì khó rồi.
Nghe cô chủ kể như vậy, tôi cũng chưa hiểu mô tê gì, nhưng trong giọng nói của cô chủ có vẻ gì đó buồn lắm, chắc là cô vừa kể khổ cho tôi nghe rồi. Cô chủ buồn làm tôi cũng buồn lây, tôi không còn quẫy đuôi, co chân nữa, tôi lật người trở lại rồi liếm liếm lưỡi vào bàn chân của cô chủ, “Cô chủ ơi, đừng buồn nữa, cuộc sống mà”.
– Đốm, buồn, ghê chết đi được.
Chắc cô chủ buồn cười vì tôi liếm vào chân. Nhưng tôi không thấy cô chủ đẩy đầu tôi ra, chỉ kêu vậy thôi. Chắc là cô chủ thích thì phải, tôi ghi nhớ rằng hành động này của tôi làm cô chủ vui.
– Mày ở cùng tao thì phải chịu khổ nhiều đấy, nếu không chịu được thì tao cũng đành thôi. Giờ giấc làm việc của tao lung tung, cơm cũng có hôm có hôm không. Chó không được chê chủ nghèo.
Điều này thì cô chủ không phải nhắc tôi cũng hiểu. Mẹ dậy anh chị em chúng tôi rồi. Mẹ bảo, “phận làm chó như chúng ta sống nhờ vào chủ, chủ cho gì ăn nấy, chủ bảo làm gì làm nấy, phải biết bảo vệ chủ, bảo vệ đồ đạc tài sản của chủ, không bao giờ được chê chủ nghèo, không bao giờ được phản lại chủ của mình. Các con nhớ chưa”. Đó là những bài học đầu đời mà mẹ thường tua đi tua lại mỗi lần chúng tôi ngoan ngoãn bú tí của mẹ.
Lau người cho tôi xong, cô chủ tôi lại đi vào nhà vệ sinh, tôi vẫn ở ngoài phòng bên ngoài, tôi lại hít hít mọi thứ và lập tức tôi ngửi thấy cái đĩa cơm mà tôi ăn dở tối hôm qua, nó ở một góc của cái bếp, cô chủ vẫn chưa đổ đi. Cô chủ đã cho rồi nên tôi cứ thế mà ăn thôi. Đêm qua mới được ăn lót dạ nên giờ tôi đang đói cồn cào trong bụng. Lúc đang ăn, tôi nghe tiếng trong nhà vệ sinh có tiếng “xè xè” phát ra, mũi tôi đã phân biệt được mùi nước tiểu nên tôi biết là cô chủ đang đái ở trong đó, tiếng động vừa rồi là tiếng nước tiểu bắn ra từ lồn cô chủ. Về hành động này, cô chủ giống loài chó chúng tôi, chúng tôi cũng đái. Tôi chỉ không biết là khi cô chủ đái có giống tôi không thôi. Tôi có 4 chân, khi đái thì tôi co một chân lên và đái thôi. Cô chủ chỉ có 2 chân, chắc kiểu đái có khác. Hôm nào tôi phải nhìn phát xem có khác không.
Rồi một tiếng nước chảy rất là to phát ra, tôi chưa hiểu là nước ở đâu mà phát ra tiếng như vậy.
Các bạn biết đấy, tôi vẫn còn rất nhỏ, lại mới xa vòng tay mẹ, mọi thứ trong cuộc sống của loài người tôi biết rất ít, hầu như tất cả đều là mới. Nhưng tôi tin với trí thông minh của mình, chỉ cần nhìn thấy một lần đầu là tôi có thể ghi nhớ một cách rất kỹ càng, không bao giờ quên.
Rồi cô chủ tôi bước ra, tôi thấy cô đưa tay xuống háng mình mà giật giật cái quần cộc của cô, tôi không hiểu hành động này của cô là gì. Tôi đánh hơi thấy vẫn còn mùi của nước tiểu ở lồn cô chủ, chắc là nước tiểu ở lồn làm cô chủ khó chịu mới phải làm như vậy. Biết thế.
– Á à, đói phải không? Ăn đi, đồ ăn của mày tối hôm qua đấy. Thôi cũng gần sáng rồi, tao không ngủ lại nữa. Giờ tao lên mạng xem mày là loài chó gì nào, nhìn mày không giống mấy con chó ở quê tao. Hôm qua thằng chủ cũ của mày bảo mày là loài chó gì ấy nhỉ, để tao nhớ xem nào. Hình như là becgie Đức, Working, làm việc gì đấy. Tao phải học để biết cách nuôi mày, còn dậy mày nữa. Không mày đái ỉa lung tung trong nhà này thì khách nó đến nó chạy mất dép.
Tôi nghe thấy cô chủ bảo là “lên mạng”, không biết là lên đâu. Cô chủ chui vào một cái phòng nhỏ ở bên cạnh nhà vệ sinh, rồi cô chủ đi ra luôn, cầm trên tay một cái vật gì đó giống như cái của thằng chủ cũ, mỗi lần thằng chủ cũ đưa cái vật ấy lên tai là nói chuyện một lúc. Cái của cô chủ chắc cũng có chức năng như vậy.
Tôi vừa ăn vừa ngóng, cô chủ ngồi lên cái ghế mà tối hôm qua cô trần truồng cho thằng chủ cũ địt, cô cầm cái vật vừa lấy ra để ở trước mặt mình, nhưng tôi không thấy cô nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào đó thôi. “À hóa ra như vậy gọi là lên mạng à”
Tôi ăn đến hạt cơm cuối cùng, miếng cá cuối cùng thì thè lưỡi ra liếm vài đường làm cho cái đĩa thức ăn của tôi sạch trơn. Bụng tôi êm êm và tôi buồn ngủ. Cô chủ chưa sắp chỗ ngủ tôi nên tôi chỉ biết lại gần chỗ cô chủ mà thôi. Và tôi có một giấc ngủ thật sâu, thật ngon ở dưới sàn nhà, gần chỗ cái ghế, nơi cô chủ tôi đang nằm “lên mạng”.
Tôi đang ở nhà một mình, vừa nãy cô chủ đã đi ra khỏi nhà, trước khi đi, cô còn vuốt vuốt vào cổ tôi mấy cái như thương tôi hay sao ý:
– Đốm, mày ở nhà, tao phải đi mua mấy thứ đồ dùng cho mày, rồi còn mua thức ăn cho mày nữa. Trời ạ, tao mà biết nuôi mày phức tạp như thế này đêm qua tao đã không đón mày về rồi. Ở nhà ngoan, không được sủa linh tinh kẻo hàng xóm người ta sang biết chưa.
Nói xong cô chủ mở cửa đi mất, tôi có làm vài động tác quấn quýt ý bảo là muốn đi cùng nhưng chắc là cô chủ không hiểu được ý tôi. Đành vậy. Tôi một lần nữa đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trong ngôi nhà mới của mình. Phòng khách có cái bàn và phòng bếp có đồ ăn thì hôm qua tôi đã sục sạo cả rồi. Tôi đi ra chỗ có ánh sáng nhiều nhất, ở chỗ đó có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng cô chủ đã đóng cửa mất rồi, tôi chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài qua cái cửa kính mà thôi. Rồi tôi đi vào phòng vệ sinh, hôm qua, sáng nay cô chủ đái ở trong này, tôi suy nghĩ như vậy và quyết định kể từ bây giờ tôi cũng sẽ chui vào đây mà co một chân lên đái.
Rồi tôi vào cái phòng nhỏ ở bên cạnh nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy một cái giường rất là rộng, một cái vật rất là to làm bằng gỗ, một cái bàn nhỏ trên đó có rất nhiều lọ, còn có cả một cái gương nữa. Trước cái bàn đó còn có một cái ghế, tôi định nhảy lên đó xem thử nhưng cái ghế cao quá so với tôi nên đành chịu. Tôi khịt khịt mũi đi một vòng quanh căn phòng, mỗi một thứ đều có một thứ mùi khác nhau, tôi liên hệ và ghi nhớ giữa mùi và hình dạng đồ vật để phân biệt.
Vậy là tính từ giờ phút tôi bước 4 chân vào nhà này đến nay tôi đã ghi nhớ và phân biệt được tất cả các đồ vật ở trong nhà rồi. Tôi thật là tự hào về mình. Tôi vẫn còn nhớ, mẹ bảo tôi là, “loài chó giỏi nhất là đánh hơi, muốn đánh hơi được thì phải ngửi và ghi nhớ cái mùi đó trong đầu. Sau này muốn tìm thì chỉ cần lần theo dấu vết của mùi là sẽ tìm ra”.
Chơi mãi cũng chán, nhà này không có đồ vật gì để tôi có thể chơi được, như một quả bóng chẳng hạn, tôi rất thích chơi với quả bóng. Nhìn quả bóng tròn tròn lăn lung tung là tôi phấn khích vô cùng. Điều ấy không biết có phải do bản năng của loài chúng tôi không, hay đơn giản tôi thích bóng là vì hồi tôi ở nhà toàn nhìn anh chị tôi chơi với quả bóng mà thằng chủ ném cho, tôi không được chơi đâm ra thèm khát có được một mình một quả bóng để chơi cho thỏa.
Rồi tôi nằm im mà lắng nghe những tiếng động phát ra xung quanh mình. Mặc dù đang ở nhà mình, nhưng tai tôi có thể nghe được những tiếng động từ rất xa. Bằng chứng là tôi đang nghe thấy tiếng nước chảy giống như tiếng cô chủ tôi đái sáng nay ở căn phòng ngay bên cạnh, tôi còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng người nói chuyện, tiếng sột soạt gì đó. Nói chung là rất nhiều âm thanh hỗn độn mà tạm thời tôi chưa thể phân biệt được âm thanh đó phát ra là của hành động nào.
Còn mùi thì sao, tôi cũng ngửi thấy rất nhiều mùi phát ra từ những phòng ở bên cạnh. Mùi người ta nấu thức ăn, mùi mỡ, mùi thịt, mùi rau. Còn có cả một mùi rất lạ nữa, mùi máu người. Quái lạ thật, ở đây sao lại có mùi máu người nhỉ? Tôi biết thì biết vậy thôi chứ chưa định nghĩa được sự thật của mùi máu người là gì.
Mải mê hít và nghe cuộc sống xung quanh, rồi tôi chợt thấy mũi mình ngửi thấy một mùi rất quen thuộc, là mùi của cô chủ tôi. Mùi này phát ra từ rất xa, ở dưới tận mặt đất gần chỗ tôi nằm cả đêm hôm qua. Vậy là cô chủ tôi đã về rồi, chắc cô còn phải chui vào cái hộp nữa rồi mới lên được đây.
Chỉ cần như vậy thôi là tôi đã mừng lắm rồi, tôi tự vẫy đuôi, tự ngoáy đít cho mình xem, tôi đã ra đứng ở sát cái cửa ra vào chờ cô chủ tôi lên. Tôi làm việc đó cũng là có mục đích của mình, đó là lấy lòng cô chủ. Khi cô về thấy tôi đón ở cửa, thấy tôi mừng chắc là cô chủ sẽ vui lắm, cô chủ vui biết đâu sẽ có món ngon gì đó cho tôi.
Tôi khịt mũi lần nữa và biết chắc rằng mùi cô chủ đang ở rất gần. Và quả đúng như vậy, tôi nghe tiếng “lạch cạch” vài lần và rồi cái cửa mở ra. Cô chủ tôi về.
Trên cả hai tay cô là lỉnh kỉnh đủ thứ đồ dùng mà tôi không biết là cái gì, còn có cả một túi nilon rất nhiều thức ăn nữa, có cái một cái túi rất to, trên đó có in hình một con chó nhìn nhang nhác giống mẹ tôi.
Để ý vậy nhưng việc chính của tôi vẫn là quẩn bên chân cô chủ mà vẫy đuôi.
– Đốm, biết mừng chủ về rồi đấy. Ngoan lắm.
Vậy là tôi được khen, khi tôi làm một cái gì đó mà được cô chủ khen, tự khắc tôi hiểu rằng hành động đó mình được phép làm trong những lần kế tiếp. Còn khi tôi làm mà cô chủ mắng thì tôi hiểu rằng đó là hành động không đúng, giống như hành động rũ lông hôm qua chẳng hạn.
Một túi đồ ăn thì cô chủ mang vào bếp, còn một túi nữa thì cô chủ mang ra phòng khách đặt trên bàn. Giở từng món đồ ra, cô chủ vừa nhìn tôi vừa nói:
– Tốn bao nhiêu tiền của tao mày biết không? Đây là vòng cổ này.
Nói rồi cô chủ đeo cái vòng ấy vào cổ tôi, cái vòng bằng da màu đen này nó vừa xinh với cổ tôi, trên cái vòng còn có một cái móc không biết dùng để làm gì. Tôi có cái vòng trên cổ thấy ngộ ngộ, tôi thích thú quýnh quáng chạy khắp nhà tỏ vẻ vui sướng làm cô chủ tôi cười nắc nẻ. Rồi cô lấy ra thêm một đồ vật khác mà tôi nghe tiếng leng keng của kim loại chạm nhau, rồi gọi tôi lại:
– Đốm lại đây! Cái này là dây xích này. Để tao xích mày lại khi nhà có khách này. Còn cái dây bằng da này để thỉnh thoảng tao dẫn mày đi chơi này.
Tôi không thích 2 cái dây này cho lắm. Tôi đủ trí thông minh để biết 2 cái dây này dùng để giữ tôi không được chạy nhảy. Mà tính tôi từ lúc sinh ra đến giờ chỉ thích chạy nhảy lung tung, càng được đi chơi nhiều, càng được chạy nhiều tôi càng thích.
– Đây là cái rọ mõm này, giờ chưa cần dùng nhưng tiện tao mua trước luôn.
Tôi nhìn thấy một cái rọ bằng sắt trắng lóa, rất to, giống hình cái mõm của mẹ tôi, một thứ đồ mà tôi cũng không thích.
– Còn đây là thức ăn khô của mày. Dùng lúc tao vắng nhà lâu. Ây chà, còn đắt hơn cả cho người nữa.
Cô chủ tôi giơ cho tôi xem cái túi to có in hình một chú chó mà vừa nãy tôi nhìn thấy. Cái này là đồ ăn, nó làm tôi tò mò vì tôi chưa từng ăn loại thức ăn này bao giờ.
Đấy là đồ của tôi. Nói xong cô chủ vào bếp nấu thức ăn, tôi quỳ hai chân sau, duỗi thẳng hai chân trước theo tư thế ngồi rất chó mà ngắm nhìn cô chủ tôi nấu ăn. Nhiều mùi thức ăn lắm nhưng tôi ngửi thấy một mùi cực kỳ quyến rũ, đó là một quả trứng vịt lộn. Hayza, tươm.
Vừa tợp xong quả trứng và một ít cơm trắng, cô chủ tôi thì ăn cơm sáng của người ở trên bàn ăn thì có tiếng chuông cửa. Tôi đã ngửi thấy mùi của mấy người chứ không phải một. Tiếng chuông inh ỏi làm tôi có cảm giác gì đó bất an. Cô chủ tôi đang ăn dở phải đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra là một ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên và có phần sợ sệt của cô chủ nhìn vào đám người mới đến, mà người đứng đầu nhìn rất dữ tợn, hắn có cái đầu trọc lóc, trên tay và cổ hắn là đủ thứ hình thù kỳ dị. Cô chủ tôi ú ớ:
– Anh Hải, sao anh đến không báo trước cho em.
Thằng cha đầu trọc tên là Hải, tôi nhớ như vậy, theo sau hắn còn có 2 người nữa, mặt cũng hằm hằm, bặm trợn nhìn sợ chết đi được. Tên Hải tự tay đẩy cửa rộng ra rồi đi thẳng vào phòng khách mà không cần được mời, tôi có cảm giác nó mới thực sự là chủ của ngôi nhà này. Nó ngồi vào ghế còn 2 thằng đi cùng thì khoanh tay trước ngực đứng ở sau lưng. Cô chủ tôi rón rén như một con mèo gặp mưa. Thằng Hải gác chân phải lên chân trái, nó hất hàm về phía cô chủ tôi:
– Tiền phế vụ tối hôm qua, tiền bốc bát họ của tuần này. Tiền trả gốc lãi hàng tháng, tất cả 8 triệu rưởi.
Tôi vẫn ngồi ở cạnh cái đĩa cơm của tôi từ nãy đến giờ, trước khi cô chủ tôi ra mở cửa có dặn tôi ở yên ở đây. Tôi không hiểu 8 triệu rưởi nó là cái gì, to hay bé. Nhưng tôi thấy cô chủ co rúm người lại khi nghe thằng Hải nói như vậy, cô ấp úng xoa xoa hai bàn tay:
– Hôm qua em chẳng thu được đồng nào, thằng đấy nó chơi xong, nó bảo nó không mang tiền.
Cô chủ nói chưa dứt câu thì thằng Hải đã chỉ tay vào mặt cô quát:
– Mày định qua mặt tao à? Nó bảo trả mày 10 triệu. Đưa tiền nhanh lên, tao còn phải qua chỗ con Hồng con Thắm nữa.
– Thằng đấy nó điêu đấy, nó chơi xong nó trả em bằng con chó con chứ làm gì có đồng nào.
Cả ba thằng vừa vào trố mắt nghe cô chủ tôi nói, chắc là chúng nó không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Sau khi trố mắt một hồi chúng chuyển sang cười ha hả như những thằng điên:
– Ha ha ha ha! Mày nói dối thì cũng chọn từ mà nói. Từ thủa bé đến giờ tao chưa bao giờ nghe thấy thằng nào mang chó đi trả tiền chơi cave.
Cô chủ tôi chẳng cười nổi nữa, tôi biết điều cô chủ nói là sự thật. Cô chỉ về phía tôi ở góc bếp:
– Kia kìa, anh nhìn xem. Con chó thằng khách trả hôm qua kia kìa.
Tôi lại tưởng cô chủ gọi tôi ra, thế là tôi oai hùng vẫy đuôi đi bằng bốn chân chạy lại phía chân cô chủ tôi ngửi ngửi. Tôi không ưa mấy thằng vừa đến, vì chúng nó làm cho cô chủ tôi sợ.
Mấy thằng nhìn tôi như nhìn vật thể lạ, bọn nó chắc không biết tôi là ai, không biết tôi thuộc giống chó gì, không biết giá trị của tôi như thế nào:
– Ha ha ha ha, 10 triệu một con chó bé tẹo thế này à? Ha ha ha ha, Câm mồm. Mày định lừa tao hả. Không nói nhiều nữa, tiền đâu. Nhanh tao còn đi.
Cô chủ tôi bị quát thì co rúm người lại, cô theo phản xạ nhấc hẳn 2 chân lên ghế. Còn tôi cũng bị tiếng quát ấy làm cho giật mình, tôi cũng sủa “ẳng ẳng ẳng” lên mấy phát. Nhưng có vẻ như tiếng sủa của tôi không có giá trị gì, phải là tiếng gầm gừ “gâu gâu gâu” oai hùng giống của mẹ tôi thì mới làm cho người ta sợ được, cũng bởi tôi còn bé quá, chưa vỡ tiếng.
– Anh Hải, anh đợi em tí. Để em vào lấy tiền.
Và cô chủ tôi thò chân xuống nền sàn nhà, ngay cạnh chỗ tôi. Tôi còn nghe thấy rất rõ tiếng tim cô chủ tôi đập thình thịch, tôi đoán là cô chủ đang sợ lắm, tôi thương cô chủ.
Khi cô chủ đi vào phòng, mấy thằng ngồi ngoài mặt hơi dãn ra một tí, chúng đang hả hê vì đã dọa được cô chủ tôi. Lúc này chỉ còn tôi và 3 thằng vừa mới đến ở ngoài phòng khách. Tôi theo bản năng thì tập trung tinh thần vào đôi lỗ mũi của mình để đánh hơi và phân biệt mùi của cả 3 thằng này. Trên người chúng có một mùi mà tôi nghĩ là rất ít người bình thường có, mùi của kim loại, giống mùi của con dao trong nhà bếp, cả 3 thằng đều có luôn chứ không phải một. Bọn chúng thật là nguy hiểm.
Rồi cô chủ đi ra, trên tay cầm một xấp giấy, chắc là cái này liên quan đến “8 triệu rưởi” mà bọn thằng Hải vừa mới nói rồi. Cô rụt tay tiếc nuối đưa cho thằng Hải:
– Anh Hải, tất cả em chỉ còn có hơn 4 triệu thôi. Anh cầm tạm rồi giới thiệu khách cho em. Có tiền em trả anh ngay.
Một thằng đằng sau thằng Hải tiến lại phía cô chủ giật lấy tập giấy trên tay cô chủ tôi rồi đếm rất nhanh, đếm xong nó đút vào túi:
– Đại ca, 4 triệu 3.
Mặt thằng Hải lại đanh lại làm xương gò má của nó nhô ra, nó từ từ đứng dậy lừ lừ tiến về phía cô chủ tôi:
– Con này, mày đùa tao đấy à? 8 triệu rưởi, mày nghe rõ chưa?
– Nhưng em chỉ còn có từng đấy, nhà không còn một đồng nào. Không tin anh cứ lục mà xem.
– “Bốp”, thằng Hải thẳng tay tát một cái rất mạnh làm cô chủ ngã sống xoài ra đằng sau.
– “Á á á”.
Tôi theo bản năng và cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi sủa hết cỡ “Ẳng ẳng ẳng” và lao về phía chân thằng Hải, tôi há miệng nhe hai hàm răng non của mình ra rồi lấy hết sức bình sinh ngoạm vào chân bắp chân thằng Hải một phát, nhưng miếng ngoạm của tôi không đủ sức, miệng tôi không đủ rộng nên chỉ ngậm mồm được vào cái quần bằng vải rất dày của nó.
– Con chó này, dám cắn tao.
Và thằng Hải vẩy cái chân bị tôi ngoạm một cái làm tôi văng ra một khoảng nhỏ, nhưng chưa dừng ở đó, nó phi tới dùng chân sút mạnh một phát vào mạng sườn tôi làm tôi bay như một quả bóng qua cả chỗ cô chủ tôi đang nằm xoa má vào trong khu bếp.
Tôi chỉ kịp “ẳng ẳng” lên vài phát rồi thở dốc, lần đầu tiên tôi bị đau như vậy.
Và tôi nghe tiếng cô chủ tôi thét lên:
– Đốm!
Tiếng gọi đó sẽ in đậm tâm trí tôi cả quãng đời về sau. Tiếng gọi đó tôi hiểu là tiếng lo lắng của cô chủ dành cho tôi.
– Anh Hải, có gì từ từ nói. Em xin anh.
– Loại đĩ chúng mày nói nhẹ không nghe. Tối nay 10h có mặt ở vũ trường Over Night.
Tôi thu lu ở một góc bếp, lần đầu tiên tôi biết cảm giác sợ sệt nó là như thế nào. Tôi mà ra đấy lúc này dễ bị ăn một quả nữa. Tôi ước giờ mình to lớn như mẹ của tôi, răng tôi chắc, hàm tôi khỏe thì nhất định tôi sẽ sống mái với thằng Hải kia một trận. Tôi nhớ như in trong đầu cái cú tát vừa rồi, cái cú đá vừa rồi của thằng Hải đầu trọc dành cho chủ tớ tôi.
Cô chủ tôi lồm cồm bò dậy, một tay cô vẫn còn đặt lên cái má vừa bị đánh, cô gần như sắp khóc:
– Em không đi vũ trường đâu, anh cho em làm việc khác.
Thằng Hải lại ngồi lại vị trí của nó, nó trở giọng ôn tồn:
– Cô em có lựa chọn khác sao? Hay là muốn hạ giá đi hàng rẻ để anh còn biết.
Cô chủ tôi ấp úng:
– Em… không… phải thế. Ý em là anh mối thêm khách cho em. Trước tuần em đi 3 lần thì bây giờ ngày 1 lần đi. Em làm thêm có tiền trả anh.
– Mày khôn nhỉ? Mày tưởng mình mày là cave à? Mối thơm không chia đều chị em chúng mày lại bảo tao thiên vị. Không nói nhiều nữa. Đêm nay không đến vũ trường thì từ mai đi hàng rẻ. Chúng mày, về!
Nó nói xong không để cô chủ tôi phân bua gì, bọn chúng nhanh chóng ra khỏi cửa, đến cửa thằng Hải ngoảnh lại nói:
– Mà đi hàng rẻ thì không còn được ở chung cư nữa đâu.
Cánh cửa đóng cái “rầm”, cô chủ tôi lại giật mình thót một cái. Nhìn cái dáng người cao cao nhỏ bé của cô chủ đang co quắp trên cái ghế tôi thấy cô chủ tôi thật tội nghiệp, thật mong manh và khổ sở.
Chúng đi rồi, căn phòng lại trở lại yên lặng, chỉ còn tiếng ư ử của tôi ở góc bếp. Nghe thấy tiếng tôi, cô chủ vùng đứng dậy đi nhanh như chạy về phía tôi.
Cô bế hẳn tôi lên ấp vào bụng, lưng tôi chạm vào vú của cô chủ, êm giống như vú mẹ tôi. Cô sờ sờ khắp một lượt thân mình tôi xem tôi có bị gãy cái xương nào không:
– Đốm ngoan, có bị đau lắm không. Vì tao mà mày bị đánh. Tao xin lỗi. Mà mày dại lắm cơ, cắn nó làm gì, mày bé như một con mèo thế này thì cắn được ai.
Tôi dụi đầu vào phần dưới vú của cô chủ, cô đang nựng và xót tôi, điều đó làm tôi cảm động lắm, tôi phải hay ăn chóng lớn, phải to như mẹ tôi, phải khỏe như mẹ tôi, có như vậy tôi mới bảo vệ được cô chủ của mình.
Cô chủ ngồi xuống ghế, cô vẫn vuốt ve tôi, hình như cô khóc, tôi thấy có giọt nước rơi xuống sống lưng mình. Cô tự nói một mình nhưng tôi nghe như là nói với tôi:
– Đốm mày biết không? Là đàn bà không ai chọn cho mình con đường như thế này cả. Tủi nhục lắm. Tao đâu muốn vậy đâu. Nhưng tao không còn cách nào khác. Tao đang học đại học dở mà phải bỏ để đi làm kiếm tiền. Nghề này nếu biết làm cũng đủ để trang trải và tích lũy. Nhưng chính bọn ma cô, tú bà mới là những kẻ kiếm được nhiều tiền nhất. Chúng dùng đủ mọi thủ đoạn để không cho gái trở lại làm người lương thiện. Chúng dồn người ta vào bước đường cùng để mãi mãi làm cỗ máy kiếm tiền cho bọn chúng. Tiền công thì chúng cướp trắng một nửa, rồi chúng cho vay tiền rất dễ dàng nhưng tính lãi thì cắt cổ. Cái vòng luẩn quẩn cứ đeo bám muốn dứt mà không dứt ra được. Muốn trốn mà không trốn được.
Tôi nhắm hờ mắt như đang ngủ trong lòng cô chủ nhưng tai tôi lắng nghe từng chữ một, tôi thật là chẳng hiểu cô chủ đang nói cái gì cả, tôi chỉ biết là cô chủ đang ở hoàn cảnh nào đó rất khổ mà thôi.
– Chúng ép tao phải đi làm gái vũ trường, mày có biết ở đó là hàng xa cạm bẫy đang rình rập không? Tao đã trốn đi vũ trường từ lâu lắm rồi, nhưng đến nước này chắc cũng không thể trốn được nữa. Đành phó mặc cho số phận thôi. Tao cần tiền, mẹ tao bệnh, em tao học. Tao không còn cách nào khác cả. Đi vũ trường thì tiền kiếm được nhiều hơn nhưng mày có biết không, người sẽ chẳng ra người nữa đâu, tao sợ nhất là… Ma túy.
Tôi vẫn co ro trong lòng cô chủ. Cô vừa nhấn mạnh hai chữ “ma túy”, tôi chẳng biết nó là cái gì mà làm cô chủ tôi sợ như vậy. Thôi đành phó mặc tất cả cho số phận vậy, tôi phận chó, cô chủ phận người, nhưng xem ra cả hai đều khổ như nhau. Việc tôi cần làm lúc này là ăn thật nhiều, lớn thật nhanh để có thể bảo vệ được cô chủ của mình. Đời chó của tôi đơn giản chỉ có vậy thôi.
Thế rồi thời gian cứ vậy mà trôi đi, tôi lớn lên bình yên bên cô chủ của mình. Giờ tôi đã được 1 tuổi rồi, nếu tính theo tuổi chó thì tôi đã bước vào thời kỳ thanh niên. Tôi lớn gần như hết cỡ, giờ đã nặng hơn 4 chục kg và cao khoảng 6 chục phân. Răng tôi đã mọc đầy đủ, rất nhọn và chắc. Hàm tôi rất khỏe, những cục gỗ mềm tôi đợp phát một bửa ra làm đôi luôn. Giờ tôi lại nhớ tiếng sủa “ẳng ẳng” của mình hồi mới về với cô chủ mới lạ chứ, cũng bởi tiếng tôi vỡ ra rồi, những tiếng sủa “gâu gâu gâu” trầm hùng mà vang dội, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng “grừ grừ” cộng với cái há miệng khoe bộ răng của tôi có thể nói làm cho người lạ đái ra quần chứ chẳng đùa.
Bộ lông đen tuyền của tôi giờ đã bóng, mượt, xuôi về phía đằng sau, cô chủ tôi rất thích được vuốt ve bộ lông của tôi. Cô có mua riêng cho tôi một cái bàn chải dùng để trải lông. Hai chân sau của tôi ngắn hơn hai chân trước cộng với cái lưng võng làm những bước chạy, bước nhảy của tôi rất linh hoạt và nhanh nhẹn. Nói chung tôi là một chú chó đẹp trong giống Working Dog. Cũng là nhờ ơn giời, tôi được cô chủ rất quý mến!
Lớn về hình thể đi kèm với trí khôn, đó là quy luật tất yếu. Tôi giờ đây đã có cái nhìn tương đối đầy đủ về thế giới loài người, tôi có thể gọi tên tất cả các đồ vật mà con người sử dụng, rồi cả ngôn ngữ của loài người tôi cũng đã hiểu hết cả rồi. Không còn lơ ngơ giống những ngày đầu tiên nữa, không gọi cái thang máy là cái hộp sắt như những ngày còn thơ bé nữa rồi. Nói thế để các biết rằng, kể từ giờ trở đi, câu chuyện của tôi kể cho các bạn nghe sẽ chân thực hơn mà không phải rườm rà miêu tả như hồi tôi còn bé.
Tôi bình yên nhưng cô chủ tôi thì không vậy đâu các bạn ạ. Kể từ ngày thằng Hải trọc đầu bắt cô chủ tôi phải đi bar hồi tôi mới về với cô chủ, chắc các bạn vẫn còn nhớ. Đêm hôm đó cô chủ tôi bắt đầu phải đi làm đêm rồi. Thời gian cô chủ tôi bắt đầu đi làm là khoảng 8 giờ tối và về thường là 4 – 5 giờ sáng hôm sau, cô về là ngủ đến tận trưa. Quãng thời gian buổi chiều và chập tối là cô dành cho tôi. Đấy là thường thường như vậy, nhưng có những hôm cô đi miết tận 2 hôm mới về. Những hôm ấy tôi được nuôi sống bằng thứ thức ăn khô mà tôi ăn chỉ để lấy no chứ không có hứng thú gì.
Việc làm của cô chủ cứ đều đều như vậy nhưng tôi biết cô chủ không vui thích gì việc mình làm cả. Bằng chứng là ngày nào cũng như ngày nào cô về cũng trong trạng thái mệt mỏi, người rũ rượi, mùi rượu nồng nặc, mùi tinh trùng, mùi dâm thủy trộn lẫn với mùi bao cao su sực nức ở trong lồn cô. Có rất nhiều hôm cô vừa về đến nhà là phi vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô cọ rửa lồn mình kỹ đến nỗi mà tôi có cảm giác như cô đang tự đánh vào cái lồn mình. Rồi có hôm, cô ở trong nhà vệ sinh vừa rửa lồn vừa khóc. Cô khóc rất to. Tôi không biết buổi đi làm hôm ấy cô chịu ấm ức gì mà cô lại khóc như vậy. Tôi chỉ biết ngó ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô chủ tôi ở bên trong mà không biết làm gì để an ủi cô đừng khóc cả.
Dạo gần đây, cô chủ tôi lạ lắm, cô xuống sắc một cách trông thấy. Cô gầy đi thì đã đành, nhưng khuôn mặt nhợt nhàn, tàn tạ. Miệng thì hay chảy nước dãi và rất hay ngáp ngủ, mặc dù cô vừa mới ngủ dậy xong. Tôi nhìn thấy cô ngồi trước mặt tôi rồi châm lửa vào dưới một tờ giấy bạc, trên giấy bạc có một ít bột màu trắng, khói trắng bay lên và cô chủ hít hết vào trong người. Cô nói tôi mới biết, đó là cô đang chơi ma túy. Mỗi lần chơi ma túy xong, cô chủ đều ngả người ra đằng sau, mắt lim dim, khuôn mặt vô hồn, chân tay múa may loạn xạ như đang ở trên chín tầng mây.
Tôi đang nhắm mắt để đấy chưa chứ có ngủ được chút nào, giờ đã gần sáng mà vẫn chưa thấy cô chủ tôi giống như mọi hôm. Tôi lắng tai nghe mọi tiếng động trong đêm tối, tôi vểnh mũi để tìm cái mùi quen thuộc của cô chủ tôi từ xa bay về nhưng mãi chẳng thấy. Mặt trời cũng sắp mọc rồi mà cô chủ tôi vẫn chưa về.
Rồi thì tôi cũng thấy phảng phất từ xa mùi của cô chủ tôi. Một thứ mùi hỗn độn mỗi lần cô chủ tôi về.
Tôi vẫy đuôi ngoe nguẩy mông đít đứng sẵn ở cửa để đợi cô mở cửa.
– Cạch cạch cạch!
Cô chủ tôi xiêu xiêu vẹo vẹo mãi mới lê được bước chân vào hẳn bên trong nhà. Cô ngã dúi dụi vào lưng tôi, cô vừa cười vừa nói không bình thường chút nào:
– Đốm à, mày sao không ngủ đi. Đợi tao làm gì.
Tôi sủa rất nhẹ: “Gâu gâu gâu”.
– Ngày nào cũng thế, mỗi lần tao về là chỉ có mày đợi tao. Đời tao kể cũng không đến nỗi tệ. Có mày là bạn, hahaha, tao có bạn là một con chó.
Rồi cô chủ tôi đá đôi guốc cao ra khỏi chân, cô quay vòng vòng cái túi xách của mình trên cổ tay, cô vừa cười vừa nói mà sao tôi thấy cô như khóc vậy:
– Mẹ cái kiếp đàn bà, ngửa lồn ra cho bọn đàn ông nó đục, đục xong nó còn chửi mình là loại đĩ. Mẹ cái kiếp đĩ.
Hôm nay cô chủ tôi không vào nhà vệ sinh ngay giống như mọi ngày mà cô lại gần cái ghế sopha rồi ngả người nằm thẳng duỗi ra đấy, tôi vẫn lẳng lặng theo cô, giờ tôi đứng đã ngang với ghế cô nằm, thành ra lưng tôi ngang với thân người cô chủ. Cô đưa tay mình vuốt vào bộ lông rậm rạp của tôi:
– Mày không biết đấy thôi. Mỗi lần đi làm tao có cảm giác mình như đi xuống địa ngục vậy. Đêm hôm nay, bọn khách bắt bọn tao cắn thuốc rồi trần truồng múa cho chúng nó xem. Rồi chúng móc vào lồn bọn tao ngay tại phòng, chưa đã, có thằng còn tọng cả một đầu chai bia vào lồn tao, rồi nó cười ha hả hả. Lúc đó tao chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết quách đi cho rồi. Vẫn biết là làm đĩ phải đi chiều khách nhưng tao thấy nhục lắm Đốm ạ, đĩ bọn tao không phải là con người sao?
Tôi thấy cô chủ tôi vừa nhắm mắt lim dim vừa nói, nhưng hai bên khóe mắt của cô có nước mắt chảy ra. Rồi cô lại nói tiếp như dãi bày với tôi:
– Rồi cả bọn chúng nó địt bọn tao ngay trên ghế của phòng hát, một lũ lộm nhộm, quấn lấy nhau như một bầy thú, tao còn chẳng biết thằng nào đang địt vào lồn tao nữa. Bầy nhầy, lẫn lộn, bệnh hoạn. Tao phát nôn phát ọe ra vì cái cảnh nhớp nháp bẩn thỉu. Ấy vậy mà tao vẫn phải chịu, địt mẹ cuộc đời Đốm ạ.
Cô chủ về vẫn chưa rửa lồn, tôi có thể phân biệt khá rõ những mùi gì bốc ra từ cô chủ, mùi người thì rõ rồi, còn mùi nước hoa, mùi rượu mạnh, mùi bia, mùi nước đái, mùi tinh trùng đàn ông, mùi dâm thủy, mùi nhựa, mùi máu nữa. Ôi trong một khoảng không nhỏ bé mà nó chứa được từng ấy mùi sao. Từ ngày cô chủ tôi đi làm đêm, cô không tiếp khách ở nhà nữa nên tôi không nhìn thấy cô chủ địt nhau ở nhà bao giờ, lần cô địt nhau với thằng chủ cũ là lần duy nhất tôi nhìn thấy tính đến bây giờ. Nghe cô chủ nói, ngửi lồn cô chủ, tôi biết cô đi làm cũng là đi địt nhau giống như tôi đã từng thấy.
– Tao nghiện rồi Đốm ạ, tao nghiện cả thuốc lắc lẫn ma túy. Tao sợ chính tao, tao sợ chính bản thân tao rồi Đốm ạ. Ngày nào tao cũng phải chơi ít nhất 1 tép, dạo gần đây còn có biểu hiện tăng liều. Tiền kiếm được bao nhiêu thì trả nợ gốc, nợ lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, tiền chơi ma túy. Nợ càng thêm nợ thế này bao giờ mới dứt ra được đây. Địt mẹ cái bọn chó Hải xoăn, chúng nó như cai ngục, như phù thủy, như ma cà rồng hút máu người. Chúng nó không cho bọn tao lấy một cơ hội nhỏ nhoi làm người. Chính chúng nó từ từ từng bước ép bọn tao phải nghiện, nghiện chúng mới dễ điều khiển, dễ sai bảo. Ha ha ha, đời như cái lồn… Đời như cái lồn… Đời như cái lồn.
Rồi cô chủ tôi thiếp đi trong giấc ngủ mê man, thỉnh thoảng cô còn ú ớ trong miệng: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!!!”, Rồi thì “Cậu út của chị… cậu út cố học giỏi biết chưa”… cứ thế, những cơn mơ làm trán cô chủ tôi nhăn nhó, những tiếng mê sản như vậy kéo giấc ngủ vùi của cô chủ tôi đi.
Khi tôi ra ban công nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vậy là cũng sắp đến giờ cô chủ tôi tỉnh giấc, mọi ngày vẫn vậy.
Tiếng đập cửa đánh thức cô chủ dậy. Tôi ngửi thấy mùi của thằng Hải đầu trọc và đám đàn em của nó. Thỉnh thoảng nó vẫn đến đây, cô chủ đếm tiền trả nó xong rồi chúng nó lại kéo nhau đi. Hôm nay chắc cũng vậy rồi.
Cô chủ tôi vừa ngáp vừa đi ra ngoài mở cửa, tiếng đập cửa vào giờ này chắc cô cũng biết đó là ai rồi. Vừa mở cửa ra một cái thì thằng Hải đã xồ vào cô chủ tôi và tát một cái rõ đau:
– Bốp! Địt mẹ con đĩ chó này, đêm hôm qua mày dám làm cái gì. Sao mày đập chai bia vào đầu khách. Mày dám ngược à?
Tôi bất ngờ thấy cô chủ bị đánh, tôi sủa rất to vang vọng cả một khu nhà luôn:
– “Gâu gâu gâu! Gừ gừ grừ, Gâu gâu gâu”.
Giờ đây tôi không sợ bọn thằng Hải nữa rồi, hoặc đúng ra là tôi không biết sợ thì đúng hơn. Mối thù lúc tôi 1 tháng tuổi bị ăn một đá của nó tôi vẫn nhớ như in trong óc. Tôi phi từ ban công ra, khi cách thằng Hải đầu trọc khoảng 5 mét, tôi nhún hai chân sau xuống lấy đà, và tôi bay trên không trung vượt qua đầu cô chủ, tôi nhằm cổ thằng Hải mà phi tới. Khi sắp tới đích, miệng tôi há to hết cỡ, trong đầu tôi đúng ra giờ này đang hoảng loạn, tôi chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất chính là phải nhai rau ráu cái đầu của kẻ dám làm cô chủ tôi đau. Đó cũng là bản năng của loài thú chúng tôi.
Cô chủ tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì miệng tôi đã ngắm tới cổ thẳng Hải, tôi khợp mạnh hai quai hàm một cái rất ngọt, răng tôi đã ngập vào cổ hắn, tôi thấy từ kẽ răng của tôi phòi ra máu, máu đến lưỡi tôi có vị ngọt và mát. Theo đà lao, thằng Hải ngã ngửa theo lực quán tính của cú vồ mồi mà tôi vừa tặng cho nó. Tôi dúi theo nó nhưng miệng tôi không dời cái cổ ra.
– “Á á á, ặc ặc ặc!”, Thằng Hải chỉ kịp kêu lên có như vậy.
Sự việc diễn ra quá nhanh làm những con người ở đây không kịp phản ứng. Tôi miệng vẫn cạp lấy cái cổ người, cổ họng tôi phát âm thanh “gừ gừ gừ” như muốn nuốt chửng con mồi, răng tôi còn nhay nhay. Thằng Hải chỉ còn biết dùng hai tay ôm lấy đầu tôi, nhưng cánh tay của nó không có một chút lực nào, chỉ như là mát xa cổ cho tôi vậy đó. Chiều nào tôi cũng được cô chủ dẫn đi chơi công viên, tôi rất dạn người và thân thiện với con người, đây là lần đầu tiên tôi cắn người.
Cô chủ tôi lúc này chắc mới hoàn hồn, cô nhìn thấy thằng Hải bị ngã như vậy thì lao về phía tôi, cô túm lấy cổ tôi quát lớn:
– Đốm, buông ra. Buông ra ngay!
Còn hai thằng đàn em đi cùng cũng vậy, chúng cũng cầm đầu tôi mà giằng cái đầu tôi ra nhưng lực của chúng nó tôi chỉ coi là muỗi.
Chỉ khi nghe lệnh của cô chủ thì tôi mới nhả con mồi ra, mồm tôi đầy máu. Mắt tôi đỏ lừng và tôi còn gầm gừ nhìn sòng sọc vào thằng Hải, lúc này nó mới ôm cả hai tay vào cổ, máu vẫn không ngừng chảy ra làm hai thằng em hoảng loạn theo:
– Anh Hải, anh Hải.
Thằng Hải mặt cắt không còn giọt máu, tôi thấy mặt nó trắng bệnh, hình như nó vừa són đái ra quần thì phải, tôi ngửi thấy cả mùi nước đái ở háng nó. Nó lắp bắp vừa nói vừa thở:
– Đi viện.
Cô chủ tôi thì ôm ghì lấy cổ tôi không để tôi xồ ra làm thêm chập nữa, tôi hoàn toàn chưa thỏa mãn vì con mồi vẫn còn cử động được.
Còn 2 thằng đàn em thì rìu thằng Hải ở hai bên đi mà như chạy về phía cầu thang. Chúng không kịp nói với cô chủ tôi thêm một câu nào. Chúng đi khuất, tôi thỏa mãn phần nào vì đã trả thù được cho cô chủ tôi. Tôi là một con chó, lúc đó tôi không thể biết rằng, chỉ vì một giây nóng nảy mà tôi đẩy cuộc đời của cả tôi và cô chủ sang một trang khác, một trang đời đầy đau thương, đầy máu và đầy nước mắt.
Tôi vẫn hằm hằm nhìn về phía cầu thang, nơi con mồi vừa mới khuất bóng. Tôi chưa bao giờ ở trạng thái như vậy. Đợp được một phát tôi thấy lòng mình hả hê đi nhiều nhưng tia máu trong mắt tôi vẫn không giảm, tôi vẫn “hừ hừ” trong cổ họng. Cô chủ vẫn ôm ghì lấy cổ tôi sợ tôi chạy đuổi theo mấy thằng kia. Cô cứ ghì lấy cổ tôi mà lôi tôi vào trong nhà, tôi không dám cãi lời cô chủ chứ với sức vóc của tôi cô chủ không kéo nổi thân người tôi dịch chuyển:
– Đốm, vào nhà đi. Mày có biết mày vừa làm gì không?
Tim cô chủ tôi đập thình thịch, tôi có nhận biết qua giọng nói và ánh mắt của cô chủ tôi một sự sợ sệt và lo âu không hề nhẹ. Có lẽ tôi vừa gây ra một chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Vào trong nhà, việc đầu tiên là cô chủ lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó. Tay cô run run mãi mới thao tác xong và đưa cái điện thoại lên tai, cô không mở loa ngoài nhưng tôi còn nghe rõ cả tiếng người vọng ra từ chiếc điện thoại:
– “Alo, tao nghe đây mày, gì mà gọi sớm vậy”, tiếng trong điện thoại vọng ra.
Cô chủ tôi nói:
– Hồng à, chết tao rồi, chết tao rồi. Tao không biết phải làm gì bây giờ nữa.
– Có chuyện gì? Chắc chuyện hôm qua mày đập chai bia vào đầu thằng khách vì nó đòi đút chai bia vào đít mà chứ gì? Chuyện đấy với chị em mình cũng bình thường mà, cùng lắm là bị phạt thu hết tiền bo chứ có gì.
– Không phải, mà cũng phải. Thằng Hải xoăn vừa đến đây xong, nó đánh tao luôn. Thế rồi nó bị Đốm nhà tao đợp cho một phát vào cổ. Đàn em nó đưa đi viện rồi.
Ở trong điện thoại, tiếng của một cô tên là Hồng ngừng lại trong giây lát rồi mới nói:
– To chuyện mày ơi. Tính thằng Hải xoăn mày biết rồi đấy.
Cô chủ tôi ấp úng nhưng rất khẩn trương:
– Giờ tao biết làm thế nào đây. Nó giết Đốm mất, rồi nó cũng không tha cho tao đâu. Giờ tao sợ lắm Hồng ạ. Mày có cách nào không?
Tôi nghe đến đây mới cảm nhận rõ hậu quả của việc mình vừa gây ra. Nó có thể là mối họa diệt vong đối với tôi, và hơn thế nữa, vì chuyện này mà sẽ làm cho cô chủ của tôi phải liên lụy. Tôi như hối lỗi mà liếm liếm vào bàn chân của cô chủ. Tôi cũng thấy lạ, chuyện lớn như vậy mà cô chủ từ nãy đến giờ chưa mắng tôi một câu nào cả.
– Hay mày trốn đi. Nhân cơ hội này mày trốn đi. Mày chẳng nói với tao là muốn trốn khỏi bọn Hải xoăn bao nhiêu lần rồi còn gì. Trốn đi mày, ở lại cũng chết, biết đâu trốn được còn có cơ hội mà làm lại cuộc đời. Nhưng tao chỉ lo mày không cai được thôi. Cai khó lắm đấy. Tao thử vài lần rồi đều thất bại.
Cô chủ tôi đi vòng vòng quanh nhà, điện thoại vẫn ấp trên tai. Cô đang đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, tôi biết như vậy khi thấy cái tay rảnh của cô đưa lên bóp cái trán đang nhăn nhăn lại:
– Trốn đi đâu bây giờ, chuyện bất ngờ quá tao chưa kịp tính. Tao cũng có ý này từ lâu rồi nhưng chưa đủ can đảm nên chưa tính rõ đường đi nước bước.
– Mày về Đồ Sơn đi. Đừng ở Hà Nội nữa.
– Lại làm gái à? Không, nếu đã trốn là tao sẽ trốn luôn cả cuộc đời làm gái.
– Ý tao không phải thế, mày về đấy tao có một ông anh bán đồ hải sản, ông ấy đang cần người giúp. Mày về đấy vừa có chỗ nương thân, vừa có công ăn việc làm. Ông anh này cũng là hiền lành lại tốt bụng lắm. Có thể tin tưởng được.
Cô chủ tôi lại thêm một lúc suy nghĩ nữa, rồi tôi thấy nắm tay của cô bóp chặt lại thể hiện sự quyết tâm:
– Thế cũng được, tôi chuyện đến nước này cũng không thể tính kỹ được. À, sao mày không trốn luôn cùng tao. Ở đây khổ lắm rồi.
– Mày cứ đi trước đi, tao liệu liệu rồi tính, với lại tao ngập sâu lắm rồi, muốn dứt phải đi trại, mà đi trại cả nhà tao biết hết.
– Uh, vậy nhắn tin cho tao địa chỉ và số điện thoại của ông anh mày nhé, điện trước cho ông ấy một câu.
– Uh, tao biết rồi. Cố lên nhé Lành.
– “Tao cảm ơn”, cô chủ tôi cúp máy.
“Lành”, chẳng lẽ đó là tên thật của cô chủ tôi. Mọi người vẫn hay gọi cô chủ tôi là “Quỳnh Anh” cơ mà. Đời chẳng biết đâu mà lần.
Cô chủ cúp máy rồi ngồi xuống cạnh tôi, cô vuốt vuốt vào cổ tôi vài cái theo chiều lông rồi nói:
– Đốm, giờ tao với mày phải trốn. Không chúng nó quay lại đây giết mày mất. Tao cũng muốn trốn cái kiếp làm gái lắm rồi. Tao và mày sẽ vất vả lắm đấy. Cố lên nhé.
Ôi, sao mà tôi thấy cô chủ tình cảm với tôi vậy. Ơn giời, ơn cái thằng chủ cũ bẩn bựa của tôi đã cho tôi được làm con chó của cô chủ. Cả năm qua, tôi ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng. Cô chủ có đi làm đêm hôm thế nào nhưng tôi chưa bị đói bữa nào, tôi biết ơn cô chủ tôi lắm các bạn ạ. Đời chó mà, cần gì nhiều đâu.
Nghe cô chủ nói thì tôi đoán biết là tôi và cô chủ phải rời khỏi ngôi nhà thân quen này mà dọn đi đến ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Với tôi thì không có quan trọng, cô chủ đi đâu là tôi theo đấy mới là quan trọng.
Chỉ độ 10 phút sau, tôi thấy cô chủ kéo theo một cái vali rất là to và một cái ba lô nhỏ khoác ở sau lưng. Đó có lẽ là toàn bộ gia sản của cô chủ. Cô nhìn tôi rồi nói:
– Đốm, đi thôi. Tao và mày sẽ không bao giờ quay trở về ngôi nhà này nữa.
Cô chủ ngoặc cái dây da vào khuyên ở cái vòng cổ tôi, và thế là tôi và cô chủ rời khỏi ngôi nhà, rời khỏi cái chung cư mà tôi đã ở đó 1 năm vừa rồi.
Chúng tôi đi bộ một đoạn rất xa, chắc phải đến vài cây số chứ không ít. Tôi thì bình thường như không, càng được đi bộ nhiều tôi càng thích. Nhưng cô chủ tôi thì không như vậy. Khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, đỏ ửng, thở dốc, tôi đoán là cô đang rất mệt. Rồi cô ngồi xuống một gốc cây, lấy tay thấm thấm mồ hôi rồi nói một mình:
– Được rồi, ở đây đón xe được rồi, chắc là bọn nó không lần ra được đâu.
Rồi cô chủ ra đứng ven đường vẫy vẫy cái tay, một lúc sau có một chiếc xe oto tạt vào, kính được kéo xuống thì cô chủ tôi nói:
– Anh có đi xa không?
Một người đàn ông đang lái xe, trên mắt anh ta có chiếc kính râm đen xì, anh ta trả lời cô chủ:
– Đi đâu hả em?
– Em về Hải Phòng.
– “Đi, em lên xe đi”, nói xong anh ta mở cửa xe bước xuống.
Khi anh ta định tiến về phía tôi, chắc là định kéo cái vali của tôi thì tôi phản ứng, tôi không muốn anh ta động vào đồ dùng của cô chủ, tôi “grừ grừ” vài tiếng làm anh ta giật thót mình. Nếu người bình thường mà nghe tiếng rên của tôi thì đã sợ chết kiếp rồi.
– “Ơ, sao có cả chó. Nó cũng đi à?”, Anh ta nép vào một bên xe và hỏi cô chủ.
Cô chủ tôi hơi mỉm cười một chút vì phản ứng của tôi, cô biết tính tôi sẽ không cắn bừa cắn bãi đâu, chỉ là phản ứng bảo vệ đồ của tôi mà thôi. Cô quát tôi nhè nhẹ mà tôi nghe đã quen tai:
– Đốm. Nằm xuống.
Tôi khụy 2 chân sau xuống đặt đít xuống đất, hai chân trước tôi duỗi thẳng, tôi thôi không gừ gừ nữa nhưng lưỡi vẫn thè lè ra để thở.
Xong cô quay sang anh thanh niên lái xe trấn an:
– Vâng, anh yên tâm. Con chó này hiền và ngoan lắm. Tôi đảm bảo.
Anh ta lắp bắp:
– Cô chắc không, tôi nhìn nó dữ tợn lắm.
Cô chủ tôi cười cười như để anh ta vững tâm hơn:
– Vâng, nó ngoan lắm. Đốm, vào xe đi.
Tôi thấy cô chủ tôi hô tên và mở cửa đằng sau của chiếc xe, tôi nhẹ nhàng thanh thoát bước lại gần và nhảy phốc lên hàng ghế sau.
Cửa đóng lại, anh thanh niên mới dám lại gần cái vali và xách nó đút vào cốp sau xe.
Tôi đi xe oto vài lần với cô chủ rồi, nên tôi khá quen và bình tĩnh khi ngồi bên cạnh cô chủ ở hàng ghế sau. Bản năng làm cho tôi thỉnh thoảng vẫn để ý người thanh niên lái xe, tôi để ý xem hắn có định giở trò gì với cô chủ tôi không. Nhưng mọi chuyện không có gì bất thường cả. Cô chủ tôi gục đầu vào cửa kính xe, mắt cô lim dim nhưng tôi biết cô không phải là đang ngủ, bàn tay cô thỉnh thoảng vẫn vuốt vuốt vào bộ lông mềm và rậm của tôi. Tôi tự cảm thấy rằng, mình tuy chỉ là một con chó thôi, nhưng trong giờ phút này, cô chủ chẳng có ai khác ngoài tôi là chỗ dựa cả.
Những cảnh vật bên đường cứ vút vút trong mắt tôi, vậy là cái xe đã đưa tôi và cô chủ rời khỏi mảnh đất nơi tôi đã sinh ra để đến với một vùng đất khác. Tôi không biết là mảnh đất đó là lành hay dữ, nhưng đời mà, cứ đi thôi.
Tôi và cô chủ đứng trước một cửa hàng thì phải, tôi nhìn thấy ở bên ngoài có bày rất nhiều những tủ kính, ở trong đó có con cua, con cá, con tôm, con ghẹ đang bơi lội tung tăng. Ở bên trong bầy rất nhiều những chiếc bàn bằng inox và ghế bằng nhựa.
Cô chủ tôi lếch thếch thật, tôi nhìn lúc này là như vậy. Một tay kéo cái vali to đùng, trên vai là 1 cái balo, tay còn lại thì cầm sợi xích chó, cô không muốn tôi chạy lung tung.
Tôi khịt khịt dí mũi xuống đất đánh hơi những mùi phát ra từ cái nhà hàng này. Đơn giản khịt mũi thôi nhưng tôi cũng đoán biết nhiều được nhiều thứ mùi hấp dẫn rất nồng nàn phát ra từ cái bếp ở đằng sau nhà hàng.
Mà quái lạ, chẳng có một bóng người ở bên ngoài, nhưng tôi ngửi thấy mùi người đang ở trong bếp. Tôi thay mặt cô chủ tôi gọi người ra:
– Gâu gâu gâu.
Cô chủ tôi tưởng tôi làm sao, cô quát:
– “Đốm!”, Và tôi im bặt.
Nhưng tiếng sủa của tôi có tác dụng, có người từ trong bếp đi ra, một người đàn ông có khuôn mặt rất hiền lành, tóc để dài dài. Anh ta vẫn còn đeo một chiếc tạp dề ở trước bụng, vừa lau tay anh ta vội vàng đi ra ngoài. Nhìn thấy cô chủ tôi, anh ta hồ hởi:
– Lành phải không em?
Cô chủ tôi cũng nhìn thoáng vào khuôn mặt của người đàn ông, cô hơi cúi đầu xuống giọng nhỏ nhẹ:
– Vâng, em chào anh, anh là anh Huy phải không ạ.
– Uh, vào nhà đi em. Cái Hồng gọi cho anh từ sáng rồi. Em đến Đồ Sơn sao không gọi anh ra đón. Tìm nhà có khó không?
Cô chủ tôi buộc tôi vào cái móc cửa sắt ở phía ngoài cửa hàng, chắc là cô chưa muốn giới thiệu tôi với người mới rồi. Nghe hai người chào nhau tôi cũng thấy bớt căng thẳng, tôi cảm nhận rất rõ rằng cái người đàn ông tên Huy này không phải là mối đe dọa đến cô chủ tôi.
Vậy là tôi ở ngoài cửa nhưng mắt tôi vẫn dõi theo từng bước đi, từng cử chỉ của cô chủ. Trong trường hợp cần thiết, tôi tin là với sức khỏe của mình tôi có thể giật đứt tung cái vòng bằng da trên cổ tôi để bảo vệ cô chủ.
Cô chủ cởi cái ba lô trên lưng ra, cô đặt nó xuống một cái ghế nhựa, bên cạnh ghế ngồi của cô. Anh Huy thì ngồi ở phía đối diện. Anh Huy mở một chai nước lọc ra và rót vào cốc rồi đưa cho cô chủ tôi:
– Lành uống nước đi, có mệt lắm không? Anh nghe Hồng nói có em về đây phụ anh làm quán anh mừng quá. Thú thực với em là anh đang rất cần người trông coi quán, mình anh làm không xuể.
– “Sao anh không thuê thêm người làm, em nhìn chẳng thấy ai cả”, cô chủ tôi nhấp một ngụm nước nhỏ xíu. Bình thường ở nhà tôi thấy cô tu ực ừng cơ mà, chẳng lẽ cô đang có tình làm dáng.
Anh Huy thở dài nói:
– Thì anh cũng có thuê người, nhưng người ta chỉ đến làm lúc bắt đầu có khách ăn, phụ trách bưng bê, thanh toán thôi. Vả lại họ nay làm mai nghỉ không biết đâu mà lần. Anh thì đứng bếp nên không quán xuyến hết được việc bên ngoài. Nay có em anh yên tâm rồi. Lành cứ yên tâm ở đây làm với anh, vất vả tí nhưng cũng kiếm được. Anh em mình cùng làm, lời cùng ăn, lỗ cùng chịu được không?
Cô chủ tôi nhìn khắp một lượt cả quán:
– Sao anh không bảo chị nhà ra đây cùng làm với anh?
Lần này tôi thấy anh Huy gãi đầu kiểu gì đó ngượng ngùng lắm, tôi nhìn đến là buồn cười. Anh Huy vừa cười nhẹ vừa nói:
– Hì hì hì, anh chưa lập gia đình. Mải làm ăn quá chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.
Thấy anh Huy bẽn lẽn, cô chủ tôi cũng mỉm cười, lâu lắm rồi tôi mới thấy cô chủ tôi cười như vậy, những lần cười trước chỉ là những nụ cười chua chát lúc cô say rượu mà thôi:
– Vậy ạ, em không biết. Anh Huy bao nhiêu tuổi rồi ạ, em năm nay 24.
– “Anh 30”, anh Huy đáp nhanh. Xong anh lại nói tiếp: “À Lành này, tạm thời em ở trên cái gác kia nhé. Sáng nay anh vừa mới dọn dẹp qua thôi, em xem cần gì thêm thì mua bổ sung. Sau có gì mình tính tiếp”
Cô chủ tôi ngó lên cái gác xép bằng gỗ, có cửa nhôm kính và một cái cửa nhỏ ở bên phải. Nhưng tôi không nhìn thấy cầu thang đi lên mà chỉ nhìn thấy một cái thang rời dựng sát ở mép tường dưới gác xép.
– “Thế anh ngủ đâu?”, Cô chủ phán đoán rằng đó là chỗ ngủ của anh Huy thường ngày, nay phải nhường cho cô.
– Anh ngủ dưới này, dọn hàng xong thì kê mấy cái bàn lại là thành giường. Đàn ông bọn anh dễ ấy mà. Em đừng lo. Bao giờ thì em có thể bắt đầu công việc được?
Nói đến công việc, tôi nghe thấy tim cô chủ tôi bắt đầu đập thình thịch:
– Anh Huy này, em không biết là cái Hồng nó nói với anh chưa. Nhưng trước khi bắt đầu công việc, em muốn anh biết về em. Biết đâu anh không dám nhận em vào làm.
Nhưng tôi thấy anh Huy không có vẻ gì làm ngạc nhiên cho lắm, anh bình bình thản như không, bằng chứng là tôi nghe thấy nhịp tim và tiếng thở của anh vẫn đều đều:
– Em nói đi. Anh nghe đây.
Lấy đà bằng hơi một lúc sau, cô chủ mới rặn ra được một câu:
– Mới ngày hôm qua thôi em vẫn còn làm gái.
Anh Huy không nói gì, anh vẫn nhìn vào cô chủ tôi như có ý muốn nghe tiếp, cô chủ tôi nói tiếp sau khi lấy hơi.
– Em đang nghiện ma túy.
Rồi cô chủ tôi nhìn thẳng vào mặt anh Huy, cô muốn dò đoán xem phản ứng của anh như thế nào. Hai người nhìn nhau một lúc khá là lâu. Rồi anh Huy lên tiếng:
– Rồi em định tính tương lai mình ra sao?
Cô chủ tôi bất ngờ vì anh Huy hỏi thì phải, mặt cô đanh lại như thể hiện sự quyết tâm:
– Em muốn làm lại cuộc đời, làm một người bình thường.
– Cai nghiện khó lắm đấy. Em định tự cai hay đi trường?
– Khó mấy em cũng phải tự làm được.
Rồi hai người lại im lặng một lúc lâu nữa, anh Huy rút một điếu thuốc lá ra hút, làn khói trắng bay lên không trung. Tôi thấy cô chủ tôi có biểu hiện bất thường khi nhìn thấy làn khói ấy, chắc là cô đang nhớ đến làn khói từ ma túy mà cô hay hít trên cái giấy bạc. Cô che miệng để giấu cái ngáp vặt thường ngày.
Anh Huy ôn tồn:
– Chuyện em vừa nói anh cũng nghe Hồng kể rồi, anh thì không có va chạm với mấy thứ ấy nên không có kinh nghiệm. Nhưng sống ở đất Hải Phòng chuyện đó với anh cũng không có gì là lạ cả. Anh từ nhỏ chỉ biết làm lụng kiếm tiền nuôi thân, không va chạm, không xích mích và bon chen gì. Anh tin em là người tốt, vì hoàn cảnh xô đẩy mà lầm lỡ thôi. Như thế này đi. Cứ ở lại đây làm hàng quán với anh, rồi tự cai nghiện, kiếm tiền làm lại cuộc đời. Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bà con thân thích cũng không có ai. Anh em mình cùng cố gắng làm ăn lương thiện. Anh tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi.
Hình như cô chủ tôi khóc thì phải, tôi thấy cô sụt sịt, cô rút một tờ giấy ăn ở trong cái hộp đặt trên bàn ra chấm chấm vào hai mắt.
– Anh Huy, em cảm ơn anh đã cho em một cơ hội để làm lại cuộc đời. Xin anh cứ tin ở em.
Anh Huy cười hiền từ như một người anh lo cho cô em gái:
– Thôi nào, đừng khóc, mạnh mẽ lên. Giờ bắt đầu công việc nhé. Anh em mình sẽ phân chia việc làm hai phần chính, việc nấu nướng làm đồ ăn cho khách anh sẽ lo. Còn việc đón tiếp khách, phục vụ, tính tiền, quản lý nhân viên bưng đồ em sẽ lo được không?
Cô chủ tôi gật gật đầu. Tôi thấy khuôn mặt cô chủ rạng rỡ lắm nhưng tôi lại thấy lo lo, vì cô chủ chưa bao giờ làm việc nặng, không biết anh Huy phân việc như vậy cô chủ có cáng đáng được không? Mà sao từ nãy đến giờ chưa thấy nói đến tôi nhỉ.
– À anh Huy này, có chuyện này em cũng muốn xin ý kiến anh.
Anh Huy nhìn về phía tôi, anh nháy nháy với tôi thì phải:
– Chuyện con có to tướng ngoài cửa kia phải không?
Cô chủ tôi gật đầu:
– Em nuôi nó từ bé đến giờ, nó nhìn to lớn và dữ tợn vậy thôi chứ rất biết nghe lời và biết bảo vệ chủ. Anh cho em nuôi nó được không?
Anh Huy lần này có vẻ hơi phân vân:
– Anh cũng thích nuôi động vật lắm, chỉ e là khách vào ăn nhìn thấy nó thì sợ thôi.
– Cái này em đảm bảo, nó rất thân thiện với con người, biết phân biệt người tốt người xấu. Lúc đầu mình xích, rồi khi khách quen thì mình thả nó ra.
Anh Huy miễn cưỡng gật đầu:
– Thôi được rồi, anh mà không cho em nuôi nó chắc em cũng không ở lại đây đâu. Chuyện con chó như thế nào anh cũng được nghe Hồng kể rồi. Tên là gì ấy nhỉ?
Cô chủ tôi mỉm cười thật tươi, cô đang nhìn ra phía tôi với ánh mắt đầy tự hào, tôi thì nghe mình được ở lại bên cạnh cô chủ là tôi quẫy đít, đánh đuôi ra chiều mừng rỡ lắm. Nếu không bị xích chắc tôi cũng chạy lại mà liếm chân anh Huy vài cái, gì chứ kiểu lấy lòng chủ tôi thạo lắm à nha.
– Em vẫn thường gọi nó là Đốm anh ạ!
Thế rồi, cuộc sống mới của tôi và cô chủ bắt đầu từ cái cửa hàng bán đồ hải sản của anh Huy, tôi cầu mong rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp với cô chủ, nụ cười sẽ luôn ở trên môi cô. Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ tôi vẫn còn lo lắng nhiều lắm, vì mới vừa nãy thôi, cô chủ còn ra vuốt vuốt vào cổ tôi, cô thì thầm:
– Đốm, từ giờ sẽ sống ở đây. Cầu mong cho bọn Hải xoăn không tìm được tao và mày.
Mãi gần 12 giờ đêm quán mới hết khách, ngày đầu tiên ở nhà mới, tôi bị xích ở một góc phía bên ngoài quán. Thức ăn thì nhiều vô số kể và lại ngon ơi là ngon nữa, toàn đồ thừa của khách thôi.
Cô chủ tôi lúc đầu cũng chưa quen việc cho lắm, tôi để ý mấy lần còn tính nhầm tiền nhưng càng về sau cô càng thành thạo làm cho anh Huy thỉnh thoảng ngó ra khỏi cửa bếp cười tủm một cái. Tôi nhìn thấy trong mắt anh hình như có cảm tình với cô chủ tôi thì phải. Thôi thế cũng được, cho đời cô chủ tôi bớt khổ đi tẹo nào thì bớt.
Khách về hết, tôi được cô chủ tháo xích và thế là tôi chạy loăng xoăng khắp cái cửa hàng mà đánh hơi mọi thứ. Bụng tôi no nê rồi nên tôi chả thiết nhặt đồ thừa vương vãi khắp mặt sàn của cửa hàng.
Dọn dẹp xong xuôi đâu đấy, anh Huy ngồi xuống một cái bàn uống nước, anh ngửa cổ rít một hơi thuốc thật sâu rồi gọi cô chủ tôi vẫn đang chổng mông hót đống rác vào một cái xô:
– Lành, ngồi xuống đây anh bảo.
Cô chủ tôi lấy cái khăn quấn ở cổ lên lau mồ hôi trên mặt, cô đặt cái chổi vào giữa hai chân rồi ngồi xuống chỗ đối diện anh Huy. Thấy cô chủ ngồi rồi thì anh Huy mới lên tiếng:
– Em buổi đầu tiên mà làm được như vậy là ổn lắm rồi. Có gì khó khăn hoặc chưa hiểu cái gì thì bảo anh nhé. Mệt lắm không?
– Vâng, em sẽ cố gắng anh cứ yên tâm. Mà em bảo này, hôm nay có mấy khách kêu cua nhà mình không được ngon thì phải.
Anh Huy nhấp một ngụm nước, anh vừa từ trong bếp ra nên mồ hôi vẫn chảy ròng ròng làm ướt cả cái áo phông, áo dính vào làm nổi bật bộ ngực vạm vỡ:
– Uh, cua mùa này gầy, khách kêu là phải rồi. Anh đã lựa những con ngon nhất rồi mà chỉ được có vậy. Em cũng nên biết những chuyện này để dễ dàng nói chuyện với khách.
Cô chủ tôi hai má ửng hồng, tôi nhìn thấy ánh mắt cô chủ có phần mơ màng khi nhìn vào làn khói thuốc lá do anh Huy phả ra. Tôi biết nghe biết tim cô chủ tôi đang đập mạnh, hơi thở cũng đứt quãng, chắc là cô chủ tôi sắp lên cơn rồi.
– Em quê ở vùng lúa nên không hiểu cho lắm về đồ ăn hải sản ở đây, có gì anh chỉ em với.
Hình như anh Huy cũng để ý thấy ánh mắt có phần khác thường của cô chủ thì phải.
– Lành này, mọi thứ phải cố gắng. Hôm nay anh để ý có mấy khách cũng có ý trêu đùa em phải không? Mình làm nghề dịch vụ, phục vụ khách là quan trọng nhưng cũng cần phải cứng rắn đừng để họ đi quá đà.
Anh Huy là đang nhắc đến mấy anh chàng ở bàn nhậu số 3 hôm nay uống rượu ngà ngà rồi tán tỉnh cô chủ tôi đây mà.
– Vâng, em hiểu rồi. Thôi anh đi tắm đi. Em dọn nốt rồi tắm sau.
– Uh, tạm tạm vậy thôi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mệt rồi.
Nói xong anh Huy đứng dậy rồi đi vào đằng sau nhà, ở chỗ ấy là bếp và có một cái nhà vệ sinh.
Cô chủ tôi dọn dẹp thêm một lúc nữa thì cũng bắc cái thang lên trên gác xép lấy bộ quần áo xuống. Vừa đúng lúc anh Huy tắm xong đi ra ngoài. Anh mặc một chiếc quần cộc và một cái áo ba lỗ.
Tôi vẫn lang thang ngó nghiêng trong và ngoài cửa hàng thôi, làm chó mà, chẳng có việc gì làm cả.
Tiếng nước ào ào ở bên trong nhà, tôi nghe là biết cô chủ tôi đang ở trong nhà vệ sinh trần truồng mà tắm rồi. Tôi ngửi thấy mùi của loại xà bông mà cô chủ tôi vẫn hay dùng.
Anh Huy thì đang kê mấy cái bàn lại với nhau, nhưng tôi ngó thấy thỉnh thoảng anh có đánh ánh mắt về phía cửa khu bếp, tôi để ý thấy có mùi đàn ông tỏa ra từ phía háng anh. Trong nhà lần đầu tiên có hơi đàn bà, thể nào mà anh chẳng có ham muốn. Tôi để ý, anh thoáng ngần ngừ định đi về phía cửa nhà bếp, từ cửa nhà bếp có thể ngó vào cửa nhà vệ sinh, mà cái cửa nhà vệ sinh cũ rích làm bằng nhựa có lỗ chỗ lỗ thủng, biết đâu có thể ngó thấy thân thể của người đang ở bên trong. Anh Huy ngần ngừ như vậy nhưng chưa dám làm, anh mới bước có 3 bước theo hướng cửa bếp thì đã bị tiếng sủa “gâu gâu” của tôi làm cho khựng lại rồi.
– “Suỵt”, anh Huy giơ tay lên môi báo hiệu cho tôi đừng có sủa nữa. Thấy anh dừng lại nên tôi cũng không sủa nữa. Nhưng nếu anh tiến thêm vài bước nữa thì không được với tôi đâu.
Anh Huy kéo cửa quán lại, tôi được xếp ngủ ở một góc của quán. Sau đâu đó anh chui vào màn chỗ mấy cái bàn mà anh vừa kê. Lúc đó cô chủ tôi tắm xong, cô mặc một bộ quần áo lửng tay, bên trong là quần lót và áo lót nữa. Cô trèo leo theo cái cầu thang để lên gác xép ngủ, khi cô leo, anh Huy có hí mắt ra nhìn vào bộ mông đang kéo căng cái quần lửng của cô chủ. Tôi nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước bọt đến “ực” một cái của anh Huy.
Một lúc sau, ánh điện trong trên phòng cô chủ mới tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Tôi tỉnh giấc ngủ ngay lập tức khi nghe có tiếng cựa quậy lục đục phát ra từ nơi cô chủ nằm. Tiếng ngáp liên tục, tiếng uống nước lọc ừng ực, tiếng gãi sột soạt lung tung khắp người, tiếng rên hư hử trong cổ họng cô chủ tôi phát ra.
– Khó chịu quá… vật quá… Chết mất…
Kèm với đó là những cái đập chân đập tay thùm thụp xuống mặt sàn gác xép, tiếng to lắm làm anh Huy tỉnh giấc, anh chui ra khỏi màn rồi bật điện sáng trưng. Tôi cũng đứng dậy quẫy đuôi vì chưa hiểu sự tình gì đang diễn ra. Tôi chỉ chắc chắn là chỉ có một mình cô chủ đang ở trên gác xép thôi.
– Lành ơi, Lành ơi, em làm sao đấy.
Tôi thấy anh Huy cứ đi đi lại ở dưới chân cầu thang gác xép, anh cũng muốn lên nhưng chắc là không dám lên rồi.
Một lúc sau mới có tiếng nói khó nhọc của cô chủ tôi vọng xuống, kèm với đó là những âm thanh đập chân đập tay một cách mạnh mẽ hơn:
– Anh Huy, anh lấy hộ em cái xích của Đốm, cho em mượn một cái ổ khóa nữa.
Anh Huy phân vân chưa hiểu gì vì tôi thấy anh cho tay lên đầu:
– Sao lại cần xích?
– Anh cứ lấy hộ em.
– Ừ ừ ừ, để anh lấy.
Thế là anh Huy lại chỗ cửa tháo cái xích sắt mà ban ngày dùng để xích tôi lại, anh lấy một cái ổ khóa ở cửa ra rồi trèo lên đến mặt gác xép. Chân anh vẫn đặt ở thang:
– Xích đây, có cần anh giúp gì không?
Tôi cũng sốt ruột lắm, tôi đứng ngồi không yên nên đành chạy lại chỗ chân cầu thang, tôi lo cô chủ tôi bị chuyện gì, nếu cần tôi tin là mình có thể leo lên cầu thang này tới chỗ cô chủ.
– Anh xích chân em lại và khóa vào cái móc kia đi. Em đang lên cơn. Anh giúp em với không em không chịu được mất.
Tôi thấy bước chân anh Huy nhấc khỏi cái thang đi hẳn lên gác xép với cô chủ. Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng “leng keng” va chạm của cái xích. Chắc là anh Huy đang làm theo những gì mà cô chủ nhờ rồi.
Tôi nghe thấy tiếng anh Huy nói với cô chủ:
– Khó chịu lắm phải không? Anh là em hút thuốc lá, hút xem có đỡ hơn không?
– Không, hút thuốc càng vật hơn anh ạ. Giờ anh mang chìa xuống đi. Anh kệ em, trong bất kỳ trường hợp nào anh cũng đừng mở khóa lúc em lên cơn nhé. Em cảm ơn anh.
– Uh, cố lên em.
Và anh Huy lại leo cầu thang đi xuống.
Anh tắt điện và lại chui vào màn, tôi nhìn thấy anh không nằm xuống mà anh ngồi ngước nhìn lên phía trên.
Tôi vẫn chưa đi lại về phía chỗ ngủ của tôi mà vẫn chồm hổm ở dưới chân cầu thang. Và tôi có một quyết định rất nam tính, đó là leo lên gác xép với cô chủ, tôi muốn ở bên cô trong lúc này. Điện trên gác xép vẫn bật.
Cho 2 chân trước bám vào bậc thứ 2 của thang, tôi nhảy lên đặt 2 chân sau vào bậc thứ nhất. Khi cả 4 chân ở trên thang tôi lại đưa 2 chân trước bám vào bậc thang thứ 3, sau đó nhảy hai chân sau bám vào bậc thang thứ 2. Cứ như thế tôi leo lên được gác xép rất dễ dàng:
– Đốm, mày lên đây làm gì?
Tôi nhìn thấy cô chủ tôi lúc này mà tôi thương cô quá. Nhìn cô mảnh mai đang co quắp ở một góc như một con mèo con vừa bị đánh. Tóc cô bù xù, khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt vô hồn, miệng cô có nước dãi chảy ra. Một vòng xích ở cổ chân cô bị khóa lại, đầu kia của chiếc xích cũng được khóa ở cái chấn song sắt cửa sổ gần đấy. Nhìn cô có khác gì tôi lúc bị xích ở cửa quán ngày hôm nay đâu cơ chứ.
Tôi lại gần liếm liếm vào vòng xích nơi cổ chân của cô. Cô đưa tay lên vuốt vuốt vào bộ lông mượt mà rậm rạp của tôi:
– Mày lo cho tao hả? Giờ tao không sao, mới chỉ bắt đầu lên cơn thôi. Tí nữa tao lên cơn mày đừng có mà sủa inh ỏi lên đấy. Đốm ngoan.
Rồi tôi cũng nằm xuống bên cạnh cô chủ tôi, đầu tôi hơi chạm vào đùi cô để cô biết rằng tôi luôn ở bên cô, không để ai làm hại cô.
Bàn tay cô chủ tôi thôi không vuốt lông tôi nữa, tay cô đang đưa lên xoa khắp người cô, đầu tiên là cô xoa vào má, rồi đến cổ rồi vuốt ngược ra sau gáy.
Miệng cô ngáp ngắn ngáp dài, nước bọt cứ tự động trào ra ở hai bên mép. Mắt cô lờ đờ nhìn lên trần nhà rồi lại xuống mặt sàn.
– Tao khó chịu quá Đốm ơi, như có hàng vạn con dòi bọ đang chui vào người tao. Tao ngứa quá, tao khó chịu quá Đốm ơi.
– “Gừ gừ, grừ grừ!”, Tôi chỉ biết an ủi cô chủ như vậy thôi.
Hai chân cô cọ quậy như muốn thoát khỏi sợi xích ở cổ chân, cử động của cô mạnh dần, nhanh dần, tôi có cảm tưởng như cô không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Cô luồn tay vào dưới gấu áo rồi vuốt ngược lên trên làm cái áo tốc lên đến cổ. Áo lót của cô cũng theo đà mà tuột theo làm lộ ra bầu vú căng tròn của cô ra trước mắt tôi. Tay cô xoa bụng, rồi leo lên tự bóp vú mình đến đỏ ứng ra. Rồi cô véo mạnh vào đầu vú mình, tôi nghĩ chắc là cô chủ đang cố tình tự làm đau mình thì phải.
Tôi chỉ biết quẫy đuôi rồi chịn chịn bộ lông mình vào bụng và vú cô chủ, tôi nghĩ rằng mình cần làm như vậy, biết đâu cô chủ sẽ dễ chịu hơn.
– Thuốc, tao cần thuốc Đốm ơi. Tao thèm thuốc quá! Tao chết mất.
Tay cô chủ lần cả xuống cái quần, rồi cô kéo tụt nó xuống đến tận chỗ mắt cá chân. Mu lồn cô chủ tôi hiện ra mới đám lông lồn đen xì, cặp đùi của cô trắng nõn nà dài thượt, săn chắc lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi chả lạ gì thân hình cô chủ cả, hồi còn ở nhà cô vẫn thường mở toang cửa nhà vệ sinh mà tắm trước mắt tôi.
Rồi cô dùng hai bàn tay mình và xoa từ trên mu lồn xuống đến tận gót chân, xoa lên rồi xoa xuống, cô làm hối hả như để giải thoát một cái gì đó ở trong người. Tôi bắt chước cô cũng trườn trườn bộ lông mình từ trên háng cô xuống đến tận gót chân, làm thế một lúc rồi tôi thay đổi bằng cách thè lưỡi liếm láp vào đùi cô, đầu gối cô rồi đến tận gót chân.
Có lẽ giờ đang là lúc mà cô chủ tôi khó chịu nhất trong người. Tôi thấy cô đang trở nên điên dại mà giằng xé cái xích, cô muốn thoát ra khỏi nó lắm. Vừa rồi cô có dặn tôi không được sủa, chứ nếu không chắc là tôi sủa nhặng lên rồi.
– Đốm, mày cắn tao đi, cắn mạnh vào.
Cô chủ dí mõm tôi vào bụng chân của cô, cô đút cả tay vào mồm tôi bậy răng của tôi ra. Tôi làm theo cô chỉ há miệng ra rồi hơi hơi ngậm hàm lại mà thôi. Có giết tôi tôi cũng không bao giờ dám cắn cô chủ. Tôi cảm nhận hai hàm răng đã chạm vào thịt cô chủ, đúng là bản tính thì tôi muốn đợp sâu vào đến ngập răng luôn cho máu phòi ra, nhưng đó là bản năng thôi.
– “Mạnh vào, cắn đi Đốm. Cắn đi”, cô chủ tôi nói to như hét lên ra lệnh cho tôi. Nhưng tôi không thể làm theo lời này của cô chủ.
– AAAAAAAA, mẹ ơi! Mẹ ơi!!! Nước nước nước, tôi cần nước.
Rồi cô chủ với lấy chai nước ở bên cạnh, cô tu ừng ực từng ngụm to vào miệng, nước nhiều quá tràn ra khỏi miệng cô rơi xuống người, xuống vú, xuống bụng, xuống đám lông lồn.
– “Bẹp bẹp bẹp, độp độp độp”, cô chủ tự mình đánh vào người, bàn tay cô đập vào từng khoảng da thịt có nước nó phát ra tiếng kêu như vậy, và thân người cô chủ đỏ ửng lên vì những phát đánh đó.
Khi mọi sự khó chịu lên đến đỉnh điểm rồi thì cũng dịu dần, dịu dần…
Cuối cùng cô cũng qua được cơn nghiện đầu tiên. Tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nhưng tôi tin chắc là cô đã phải đấu tranh dữ lắm mới chiến thắng nổi bản thân. Rồi tiếng thở của cô chủ đều đều, nhịp tim cũng ổn định trở lại. Cô chủ tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Màn đêm yên tĩnh trở lại như nó vốn có. Vậy là cô chủ tôi trần truồng mà ngủ. Anh Huy ở bên dưới lúc này mới đặt lưng xuống “giường”, anh thở dài một cái rồi cũng theo cô chủ tôi mà chìm vào giấc ngủ muộn, mai anh còn phải dậy sớm đi chợ.
Tôi không xuống bên dưới mà ở luôn trên này, tôi muốn canh gác cho giấc ngủ của cô. Với tôi như vậy là quá đủ rồi.
Chuyện tối hôm qua mới chỉ là bắt đầu những ngày tháng cai nghiện của cô chủ tôi. Mất một tuần đầu tiên là cô chủ vất vả nhất, cơn nghiện hành hạ cô chủ thành người không ra người, ma không ra ma. Cổ chân cô chủ tướm máu vì sự giằng co với sợi xích chó. Những tiếng thở dài của anh Huy vẫn ở bên dưới vọng lên đều đều mỗi lần cô chủ tôi lên cơn. Tôi vẫn thế, vẫn ở bên cạnh cô chủ mỗi lần như vậy.
Rồi qua 1 tuần thì có dấu hiệu dịu dần theo từng ngày, cũng là lên cơn đấy nhưng nhẹ hơn tuần đầu rất nhiều. Hết tuần thứ 2 thì cô chủ không còn phải đeo xích vào cổ chân nữa, cô chỉ trằn trọc một lúc rồi uống cả lít nước vào người là cơn nghiện đã không còn nữa.
– “Anh Huy, hình như em cai được rồi”, cô chủ tôi phấn khởi thông báo với anh Huy. Cô hẳn đang tự hào về mình vì đã vượt qua được thử thách khó khăn này.
…
Thưa gửi các độc giả!
Tôi trăn trở suốt mấy ngày hôm nay, và rồi tôi đã đưa ra được quyết định của mình, mặc dù nó không dễ dàng chút nào cả. Tôi sẽ dừng lại truyện Cave Biển Đông ở đây.
Lý do:
1. Quan trọng nhất: Tôi không đủ trình độ văn chương để có thể làm chuyện này hay được. Tôi đã sai lầm khi thể hiện qua góc nhìn ngôi 1 và lại là của một con chó nữa. Nó quá sức của tôi khi cứ phải loay hoay không biết làm thế nào để miêu tả nội tâm nhân vật khi góc nhìn của Đốm rất đơn giản vì nó chỉ là một con chó.
2. Thứ nữa, mặc dù không đang tâm nhưng tôi đành dừng lại vì tôi biết chắc mình có đi đến cuối truyện cũng sẽ không tạo ra được một tác phẩm hay. Tôi có cố cách mấy cũng không thể làm hơn được, tôi hiểu mình là ai? Trình độ văn chương của mình đến đâu.
Ý tưởng và khung kịch bản:
Cave biển đông được lên ý tưởng là truyện kể về hành trình đầy nan gian nan vất vả của cô cave tên thật là Lành (nghệ danh Quỳnh Anh) để trở về thành người bình thường.
Lành đang học dở đại học nhưng phải bỏ học để kiếm tiền nuôi thân và nuôi gia đình (bố nát rượu, mẹ bệnh tật, em trai đang đi học).
Trong một lần tiếp khách, Lành được trả tiền bo không phải bằng tiền mà bằng một con chó (tên là Đốm). Lúc đầu Lành cũng không muốn nuôi con chó vì không đủ điều kiện, nhưng vì cơ duyên run rủi mà Lành lại quyết định nuôi Đốm.
Lành lúc đầu thuộc dạng gái gọi cao cấp, sau vì nợ nần với bọn ma cô mà cô bị ép phải đi tiếp khách ở các vũ trường, mặc dù cô không muốn. Lúc này cô nghiện ma túy và thuốc lắc.
Trong một lần bị khách lăng nhục bằng cách đút chai bia vào hậu môn, Lành đã dùng chính chai bia đó đập vào đầu khách. Sau đó cô bị bọn ma cô đánh tại nhà. Vì bản tính động vật muốn bảo vệ chủ nên Đốm đã cắn vào cổ tên trùm ma cô. Nhân việc này, Lành muốn trốn luôn khỏi sự kiểm soát của tên ma cô, vừa là để thay đổi cuộc sống của mình vừa là bảo vệ cho sự an toàn của Đốm, tránh bị tên ma cô trả thù.
Cô được một người bạn cùng nghề tên là Hồng giới thiệu đến làm việc tại một cửa hàng bán đồ ăn hải sản ở Đồ Sơn. Tại đây cô đã gặp Huy, một người đàn ông cần cù, thật thà, hiền lành, chăm chỉ. Huy đồng ý để Lành làm việc cùng mình và chấp nhận hoàn cảnh, quá khứ của Lành.
Lành tự mình cai nghiện tại cửa hàng của Huy bằng cách mỗi đêm thường xích chân mình vào chấn song cửa sổ. Mặc dù rất khó khăn nhưng Lành bằng nghị lực và ý chí muốn trở lại thành người bình thường, sau một tháng cô đã bước đầu cai nghiện thành công, không còn lên cơn vật vã nữa.
Sau khi cai nghiện xong, Lành tập trung tất cả tinh thần, khả năng của mình để cùng Huy buôn bán ở cửa hàng hải sản. Trong quá trình làm việc, vì khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hấp dẫn nên Lành bị không ít thực khách trêu đùa, sàm sỡ. Nhưng Lành đều khéo léo hóa giải vừa bảo vệ mình, vừa không làm mất lòng khách. Cô kiên quyết không đi lại con đường đau khổ đã qua mặc dù có nhiều cơ hội trở thành “em gái nuôi” của những vị đại gia vô tình đến quán ăn.
Biết Lành thực tâm đã thay đổi và cai nghiện thành công, Huy bắt đầu nhen nhóm có tình cảm với Lành. Lành cũng như vậy, dẫu Huy xuất thân mồ côi, không phải giàu có gì nhưng Huy lại hiền lành, thật thà, chăm chỉ và rất tốt bụng. Cũng vừa là để trả ơn người đã cưu mang mình lúc hoạn nạn, cũng vừa là đối tượng phù hợp để cô lựa chọn là người bạn đời, Lành đã trao thân cho Huy trong một ngày mưa bão. Rồi từ đó 2 người sống như vợ chồng.
Lành mang thai đứa con của Huy, lúc vừa biết mình tắt kinh và có dấu hiệu của nghén thì cũng là lúc tai họa ập đến. Đàn em của tên ma cô Hải xoăn trong một lần về Đồ Sơn ăn chơi đã vô tình vào đúng quán hải sản mà Lành đang làm việc. Hắn báo cho Hải xoăn. Hải xoăn tức tốc từ Hà Nội về bắt Lành trở lại làm gái và tìm cách giết bằng được Đốm, để trả thù cho vụ lần trước bị cắn vào cổ.
Hải xoăn dẫn theo đàn em xông vào cửa hàng hải sản bắt Lành và giết chó thì bị sự chống cự bất kể sống chết của Huy, Huy muốn bảo vệ Lành và đứa con trong bụng của anh. Trong lúc nguy khốn, không còn cách nào khác, Lành và Đốm phải tự thoát thân mặc dù biết Huy sẽ gặp nguy hiểm. Và Huy đã chết trong bệnh viện vì bị rất nhiều nhát đâm vào người.
Mặc dù đau khổ vì bố của con mình đã chết nhưng Lành không còn cách nào khác là phải tiếp tục trốn chạy khỏi sự truy lùng của đám Hải xoăn. Cô và Đốm lang thang hết tỉnh này đến tỉnh nọ, làm đủ thứ nghề để kiếm sống, rồi Lành sinh ra một đứa con trai trong khó khăn cùng cực. Ở cữ nên không kiếm được tiền, Lành đành phải để Đốm đi phối giống chó lấy tiền. Đốm cũng nuôi được Lành trong một khoảng thời gian.
Khi đứa trẻ được 1 tuổi, Lành bị bọn Hải xoăn bắt gặp trong một lần đi ra ngoài kiếm việc làm. Chúng bày mưu tính kế để bắt cô và Đốm nhưng vô tình chỉ bắt được đứa con của cô. Và cô không còn cách nào khác là phải tự tìm đến với chúng để cứu đứa con. Khi cô và Đốm bị bắt, bằng khả năng của mình, Đốm đã giúp cô và con thoát khỏi sự giam giữ của bọn Hải xoăn nhưng Đốm thì không thoát được.
Chúng bắt Đốm phải làm trò tiêu khiển cho chúng bằng cách cho Đốm đánh nhau với những con chó khác. Đốm phải tồn tại bằng cách một mình chống lại 3 con chó Ngao Tây Tạng. Bằng nghị lực và khả năng của mình, Đốm chiến thắng nhưng bị thương rất nặng. Lành và con thoát được thì đến công an trình báo. Sau đó bọn đàn em Hải xoăn bị bắt, Đốm được giải cứu.
Lành đứng trước sự khó khăn đến cực điểm về tài chính khi giờ đây mọi gánh nặng cuộc sống đều đặt lên vai cô. Lành không còn cách nào khác là phải quay trở lại con đường làm gái của mình. Cô không còn lựa chọn nào khác là phải đến đầu quân cho một nhóm chuyên môi giới mại dâm trên biển bởi vì làm gái trên bờ chắc chắn không thoát khỏi bàn tay của Hải xoăn.
Cô gửi con trai về quê nhờ mẹ nuôi hộ. Cô và Đốm theo một đoàn gái khoảng 5 người và vài tên bảo kê thường lênh đênh trên biển Đông để tìm khách mua dâm là những ngư dân, những người tàu buôn.
Việc bán dâm trên biển diễn ra được một thời gian với rất nhiều sự kiện xảy ra: Gặp bão tố, gặp khách tây, thuyền hỏng phải trôi dạt trên biển. V. V.
Trong một lần, thuyền cave bị bọn cướp biển bắt lại, chúng giết hết tất cả những người bảo kê, hiếp những cô cave trên biển rồi định giết luôn để phi tang. Đốm lúc này dùng trí thông minh, sự khỏe mạnh và hung dữ của mình đã phối hợp với Lành để giải cứu các cô cave nhưng chỉ cứu được 1 người là Lành sau khi Đốm cắn chết được 1 người rồi nhảy ra biển, Đốm và Lành trôi dạt trên biển đến lúc sắp chết rồi thì được cứu bởi một tàu cảnh sát biển. Lành và Đốm theo tàu cảnh sát biển truy đuổi bọn cướp biển và cuối cùng cứu được các cô cave còn lại.
Và trong lần này, Lành được tàu cảnh sát biển đưa vào bờ nhưng lại ở trong tận Miền Nam. Cô ở luôn tại đây và mở một cửa hàng bán đồ ăn hải sản tại một khu du lịch với mong muốn một lần nữa từ bỏ nghề cave. Với kinh nghiệm đã có từ hồi còn làm với Huy, Lành làm ăn phát đạt và yên ổn được một thời gian. Trong một lần đọc tin tức, Lành biết Hải xoăn đã bị bắt trong một vụ truy quét đường dây gái gọi cao cấp. Biết đã an toàn, Lành trở về miền Bắc, đón con và tìm về họ hàng của nhà Huy. Sau đó cô lại tiếp tục thuê lại cái quán cũ và mở lại cửa hàng hải sản mà trước đây cô và Huy đã từng làm. Từ đó trở đi, Lành thực sự đã không còn là một cave nữa.