Sau bữa cơm chiều, mấy người ăn cơm tháng ngồi lại uống trà với ông Long. Bà Hân, vợ ông Long, mặc quần đùi, áo thun ngắn tay cổ rộng, đang lau nền gạch men đen trắng quanh bếp, thỉnh thoảng bà mỉm cười nghe mấy ông nói về mấy cô Mễ làm cùng department.
Một ông tên Lâm nói:
– Mùa này là để cho mấy cô, mấy bà ấy khoe mông, khoe ngực, khoe đùi. Đi làm factory mà mặc bạo quá – Ông cười – Nhưng chỉ liếc trộm, chớ không dám nhìn thẳng.
Một ông khác tên Bình nói:
– Họ mặc thế là để phô sự quyến rũ, để cho đàn ông nhìn ngắm. Cứ nhìn thẳng vào họ, làm gì phải liếc. Như thế là dở quá.
Ông Long góp ý:
– Như thế có gì gọi là bạo. Hôm nào cuối tuần, các ông cứ tới bờ hồ Michigan, ở khoảng gần Downtown, sẽ thấy cả trăm, cả ngàn phụ nữ Mỹ chỉ 2 mảnh vải trên dưới, nằm ngả ngớn trên cát. Hình như họ mặc cho có lệ, nên mình thấy họ trần truồng, nhìn phát ngượng.
Bà Hân ngừng lau, ngước lên:
– Đàn bà là để cho đàn ông nhìn. Quần áo đủ các kiểu của phụ nữ là để tăng thêm sự thu hút. Đàn bà mà không được người ta nhìn ngắm thì coi như đã chết. Các ông nói không dám nhìn thẳng vào họ là không hiểu sự ước muốn thầm kín của họ.
Bà Hân nói thế, nhưng ý trong đầu muốn nói:
“Đàn bà có cái lỗ sau hun hút và 2 vú là để cho đàn ông mê mệt và để cho đàn bà hưởng lạc thú.”
Trong đám ăn cơm tháng, bà thấy những ánh mắt của họ, nhất là ông Lâm mà trước đây bà thường nhờ chở đi chợ trong Chicago là người đã mê mệt bà. Sau bữa cơm nào ông ta cũng ngồi lại sau cùng để nói chuyện trời với đất, nhưng thật sự là ở lại để có dịp nhìn đùi, nhìn ngực bà. Bà Hân mãn nguyện với ánh mắt ấy với ý nghĩ: “Cho mà chết thèm.”
Trong những lần chở bà ra Chicago, ông ta đã có những lời tán tỉnh, nhưng bà không ưa, vì tính hay nói và khoe khoang quá tầm. Bà biết thế nên những lần đi với ông, bà đã mặc váy ngắn quá đầu gối, áo thun hay sơ mi rộng cổ để cho ông nhìn thấy gần hết hai đùi, hai bầu vú dưới làn vải mỏng. Bà cho ông nhìn để mãn nguyện với sự quyến rũ của thân thể mà cũng để sai khiến khi bà chưa mua được xe.
Bà Hân đứng dậy nhìn ông Lâm:
– Từ nay các ông nghe tôi, cứ nhìn thẳng vào họ. Các ông được rửa mắt, còn họ được cái vui mãn nguyện.
Mấy ông cười lớn, rồi đứng dậy đi về. Ông Lâm trước khi ra cửa đã nhìn bà Hân nói:
– Từ nay tôi sẽ nghe lời chị Hân, nhìn thẳng vào ngực, vào mông mấy cô Mễ ngồi quanh tôi.
Ông Long cười nói:
– Nghe bà ấy có khi chết đấy ông bạn.
Nhìn chồng bước vào phòng, bà Hân ngồi rót ly nước, ngồi xuống ghế.
Vuốt chiếc quần đùi mỏng và chiếc áo thun, bà vui vì biết mấy mấy người nói gái Mễ là để nói với bà.
Bà mãn nguyện với những con mắt thèm khát của họ khi bà dọn cơm và lau bếp.
Nghĩ đến Long, lòng bà chùng lại, được sống bên nhau đầy đủ tiện nghi thì ông thì ông đã già yếu.
Bảy năm tù qua mấy trại Suối Máu, Trảng Bom, Bình Long đã đưa đến cho ông nhiều bệnh tật.
Khi được thả về, ông sống nhờ vợ.
Tới năm 87, bà hân mở được quán bán cà phê ở trước nhà.
Ban ngày ông phụ vợ bưng dọn cà phê.
Tối đến ông ôm chiếc radio nhỏ nghe đài BBC, đài VOA. Đầu năm 90, có chương trình HO, Mỹ đón nhận sĩ quan đi cải tạo trên 3 năm sang Mỹ, bà Hân đã nhanh lẹ nạp đơn, nên ông Long được đi sớm, đầu năm 91. Gia đình ông cùng trên 50 gia đình khác đã được đưa về định cư ở Aurora, ngoại ô Chicago.
Chỉ mấy tháng sau, hầu hết họ được nhận đi làm ca đêm ở mấy công ty quanh Aurora.
Bà Hân không muốn đi làm ca đêm, vì sợ thức đêm sẽ tàn phá nhan sắc.
Bà đã xin mấy chỗ khác, nhưng không ở đâu có ca ngày, nên đã nhận nấu cơm tháng cho mấy người độc thân ở gần nhà.
Mới đầu chỉ có 3 người, rồi lên 6 người và bà đã từ chối mấy người khác, vì nấu nhiều không xuể.
Nấu cho 6 người cũng đã vất vả.
Mỗi tuần đi chợ, mua thịt cá, rau, trái cây, chất đầy hai tủ lạnh.
Từ sáng bà đã phải lo nấu.
Họ chỉ ăn bữa trưa và lấy phần ăn tối, ngoại trừ thứ Bảy và Chủ Nhật thì ăn cả trưa và chiều.
Tuy khá bận rộn, nhưng có mấy cái vui là ngoài việc gia đình ăn theo họ, bà còn kiếm được một số tiền mà vui nhất là bà đã được mãn nguyện với những cái nhìn của họ.
Mùa hè bà chỉ mặc quần đùi mỏng, áo thun cổ rộng.
Chiếc quần đùi để phô hai đùi tròn trắng ngần, làm nổi đôi mông lớn.
Áo thun ngắn tay cổ rộng phô hai cánh tay trắng, no tròn, mái tóc buộc gọn để lộ khuôn cổ cao với hai vú nhô cao khiêu khích.
Nhiều khi ngồi xổm lau quanh bếp, hai ống quần đùi co lên căng sát tới bẹn và phần giữa cái mu nổi lên với cả nét lõm đường khe.
Thỉnh thoảng nhìn lên, bắt gặp những cái nhìn của mấy ông, bà thích thú với ý nghĩ: Cho chết thèm.
Vui như thế, nhưng bà có nỗi buồn là sau khi đi tù về, ông Long đã không còn đủ sức để cho bà hưởng lạc thú.
Tới nay, sống ở Mỹ đã trên 2 năm, ông đã uống nhiều thuốc Bắc của mấy ông thầy Tàu, cả thuốc tây của Bác sĩ, nhưng ông vẫn không đủ sức để hưởng thân thể bà.
Nhiều khi tắm hay thay quần áo, nhìn thân thể trắng ngần, căng đầy của mình, bà thương chồng, nhưng lại nghĩ sự căng đầy này để cho ai cùng hưởng với mình.
Trong thời gian chồng còn ở tù, bà đã trao thân cho hai người.
Khi ông ra tù, bà không ngoại tình vì không gặp được người hợp nhãn.
Bây giờ ở Mỹ, vật chất dư thừa, nhàn nhã nên tuy đã 40, nhưng ai cũng nói bà chỉ trên 30 với thân thể đầy đặn săn cứng.
Đêm đêm thân thể kêu đòi, bà có ý tìm, nhưng chưa thấy ai hợp ý.
Quanh quẩn bên mấy ông HO độc thân, người nào cũng có vẻ tha thiết, nhưng bà chỉ vờn họ để khiêu khích như mèo vờn chuột.
Bà coi thường vì sau những năm tù, họ đã mất hết phong độ, không còn chí tiến thủ.
Sống ở Mỹ mà không chịu học tiếng Mỹ.
Có người phải thi cả 5, 7 lần mới lấy được cái bằng lái xe để đi làm.
Còn bà trong khi chờ đi Mỹ, vừa thúc dục ông Long học tiếng Anh, vừa ôn lại bộ English for Today.
Và bây giờ bà đã học thuộc lòng bộ sách đàm thoại Real Life với băng kèm theo, nghe đêm đêm.
Nhờ thế mà chỉ một lần thì bà đã pass được cái bằng lái.
Việc này bình thường, nhưng mấy ông HO, lận đận thi mãi không xong nên đã hỏi bà:
– Chị làm cách nào mà lấy bằng nhanh như vậy?
Bà cười nói với họ:
– Phải hiểu được người giám khảo bảo mình làm gì và nói với họ điều mình muốn nói.
– Thế chị nói gì?
Bà đáp:
– Sau khi khóa seatbelt, nổ máy, thử thắng, tôi nói: I have been here only four months. Please help me sir. I want to go to work.
Người giám khảo hỏi:
– Where are you from?
Tôi trả lời:
– I am from Viet Nam.
Ông ta gật đầu cười:
– Vietnamese, good. I have a Vietnamese friend. Now depart, stop at stop sign, turn right, then go straight.
Ra đến đường, tôi đi thẳng khoảng nửa mile – theo lệnh ông tôi quẹo phải, trên đường ông ta chỉ bảo tôi dừng lại bên lề một lần, rồi bảo tôi đi về. Trở lại sân, đậu vào khu có vạch song song. Ông lấy form, đánh dấu vào vài ô vuông, rồi vỗ vai tôi: You pass. Please go to office.
Tôi chỉ kịp nói:
– Thank you very much thì ông đã mở cửa đi ra.
Từ đó mấy ông HO đi thi đã học thuộc mấy câu đơn giản của tôi. Có một điều bà không nói với mấy ông là hôm đó bà mặc đẹp, nhưng khiêu gợi, váy đen ngắn tới gối, áo dress xanh dương, loại mỏng cổ rộng, để hở một phần cái rãnh sâu ở giữa hai gò vú, đội áo lên cao. Giám khảo cho bà đậu dễ dàng không biết do lời xin ông giúp đỡ hay do sự quyến rũ khiêu gợi của thí sinh. Bà nghĩ có lẽ cả hai.
Từ Việt Nam, do sự thúc dục của bà, ông Long đã ôn lại tiếng Anh. Ông có tú tài toàn phần, ban Anh văn, nên ôn lại nhanh và khi qua Mỹ có tự tin khi tiếp xúc với người Mỹ. Nhưng vì làm ca đêm thành ra lúc nào ông cũng như thiếu ngủ, người trở chậm chạp ù lì, mất hẳn phong độ của một đại úy công binh, dưới tay cả trăm quân. Bây giờ ông chỉ còn lại tuổi già, và bà nhìn ông như cái bóng vật vờ trong đêm.
Có một điểm đặc biệt là ông chăm chỉ, tận tụy với công việc, lương lên nhanh nên chỉ mới đi làm được hơn một năm, ông đã mua được nhà. Ngôi nhà 2 phòng ngủ, với phòng khách rộng trong một khu yên tĩnh, nhà nào cũng thảm cỏ với hoa hồng. Mỗi lần đi đâu về, nhìn ngôi nhà Hân vui, nhưng khi vào nhà, vào phòng của mình bà lại thấy đời mình cô độc.
Bà Hân mặc rope ngủ mỏng màu hồng, nằm trên chiếc giường khổ queen, trải khăn trắng.
Ông Long ngồi bên cái TV lớn, cầm cái tape có dòng chữ “White wife goes wild on big Black cock” cho vào đầu máy Video.
Ông bấm máy cho chạy, rồi đến nằm xuống bên vợ.
Trên màn hình hiện ra một bà Mỹ thân thể trắng ngần với hai vú lớn, đang ngồi gục đầu bú cặc ông Mỹ đen.
Thoắt đấy hai người chuyển sang thế nằm ngược đầu đuôi.
Bà trắng nằm trên bú cặc, ông đen nằm dưới liếm lồn, chừng 10 phút sau, bà trắng ngồi lên cầm khúc gân đen lớn dài đút vào lồn, rồi dập và xoay mông điên cuồng với những tiếng rên la lớn.
Kế tiếp ông đen phủ lên thân bà trắng dập như máy khâu, thỉnh thoảng 2 mông đen lớn xoay tròn, day trên lồn.
Bà trắng rên la, hai tay ôm vai, rồi vòng tay trên mông đen ghì xuống háng.
Hai chân bà trắng tung lên cao, rồi dăng ngang, ưỡn mông theo những cái dập, xoay của cái mông đen bóng.
Tới đây thì trên dập, dưới hất mông điên cuồng với tiếng rên la của cả hai…
Bà Hân ngồi dậy kéo quần pyjamas của chồng vứt xuống chân giường, cầm khúc gân cương cứng đỏ au, kéo váy lên lên đến cổ, rồi nằm xuống dạng rộng hai chân, nói:
– Đéo đi anh, chịu không nổi… đã uống thuốc chưa?
– Hôm nay uống Cialis, thuốc của bác sĩ mới cho – Ông đáp rồi gục mặt vào lồn, liếm giòng nước đang ứa ra, trườn lên bú vú, rồi trườn xuống bú liếm dọc cái khe lên đến mòng đóc. Bà Hân rên la với tiếng nói: Đéo đi, đéo đi…
Ông Long quỳ giữa hai đùi trắng nhễ nhại, cầm khúc gân đút vào lồn. Ông nằm lên Hân, ôm lấy vai vợ, nhưng chỉ nhấp nhẹ được vài cái thì ông đã vọt ra. Khúc gân mềm rũ nhanh chóng, tuột ra khỏi khe nhầy nhụa. Ngồi lên, thấy Hân lặng lẽ nhìn lên trần, ông nói:
– Thuốc mới cũng chẳng ăn thua gì. Cả trăm thang thuốc bổ dương, với bao nhiêu thang thuốc ngâm rượu cũng vậy. Những năm tù đói khổ đã tiêu hủy sinh lực tôi, lại thêm tuổi già. Tôi thương bà. Bà trẻ đẹp, không thiếu người săn đón bao quanh, nhưng bà vẫn sống với tôi. Những năm trong tù, sau mỗi lần thăm nuôi, đều có những lời đàm tiếu: Vợ đẹp thế thì thằng Long sẽ sớm mồ côi thôi.
Ông ngừng lại lấy tay áo chùi nước mắt, đang chảy xuống hai bên má, rồi tiếp:
– Nhưng 7 năm tôi không mồ côi. Ở trại nào bà cũng lặn lội đi thăm, rồi khi ra tù bà nuôi tôi. Hai năm nay tôi đã tới thầy Tàu, bác sĩ tìm thuốc để phục hồi sinh lực, mong bù đắp cho bà phần nào. Nhưng nay thì biết là thuốc chỉ giúp người nào còn khỏe. Còn tôi thì chịu thua, hết rồi. Trong tù đói, nhưng thèm lồn. Nhớ đến bà là nhớ mấy tiếng đéo đi, dập đi. Từ ngày ra tù cho đến nay chỉ được nghe hai tiếng “đéo đi” ấm áp, thân quen, nhưng có dập được đâu. Bà còn trẻ đẹp, còn nồng nàn dục tính… chẳng lẽ chịu sống mãi thế này sao?
Bà Hân ngồi dậy:
– Ông đừng kể lể những lời đó nữa. Hơn 10 năm ở Việt Nam ông không mất tôi thì bây giờ tôi vẫn thế. Tôi có buồn nhưng rồi sẽ qua. Ông cứ yên tâm uống thuốc bắc. Người ta còn nói là liệt dương châm cứu cũng hết. Ông thử tìm thầy châm cứu một thời gian. Tìm ở trên báo, tôi thấy có nhiều quảng cáo. Bà xuống giường:
– Ông đi lau, rồi ngủ đi. Người yếu, ra nhiều như thế sẽ mệt lắm. Có hai ngày cuối tuần ngủ cho khoẻ để còn đi làm. Đừng coi phim nữa, để yên mấy tháng uống thuốc cho thấm – Bà đi đến đầu máy video: Tôi chưa ngủ được, muốn coi lại phim này. Bà nhấn nút lấy cuốn băng rồi đi về phòng mình.
Sau khi tắm, bà Hân quấn khăn bông đi về phòng, mặc cái rope màu xanh có những bông hoa trắng nhỏ.
Mở TV, nhấn băng vào dầu máy, cho băng quay lại, chờ băng quay hết vòng, bà bấm nút play, rồi đến ngồi trên chiếc ghế bành ở gần đầu giường.
Nhìn những cảnh đang diễn ra, nước dâm lại ứa ra từng cơn.
Khi tới chỗ ông đen ôm đầu người nữ, mông dập, day liên hồi, còn người nữ ôm lưng ông đen, dùng hai bàn chân đẩy nửa thân dưới cong lên, hạ xuống điên cuồng đón nhận những cái dập.
Lúc này cả hai rên la… khi ông đen, rướn mông dập mạnh với tiếng thét của người nữ thì bà thấy mờ mắt, nước dâm trào ra ướt háng, chảy cả xuống ghế.
Bà nhắm mắt cho tới khi cơn nứng đi xuống, rồi mở mắt ra, nhớ lại là cảnh trong phim bà đã được trải qua với hai người đàn ông trong thời gian ông Long ở trong tù.
Lần đầu khi bà mới 25 tuổi, đi thăm nuôi ông Long ở trại cải tạo Trảng Bom.
Một ông tên Bảy, có nhà ở rẫy, gần trại K4 đã giúp bà vác bao đồ ăn tới trại cải tạo.
Tới chiều mưa lớn, đường ra Trảng Bom ngập lụt, nên bà đã phải ở lại nhà ông Bảy.
Đêm ấy, ông Bảy đã mò bà.
Vừa buồn chồng, vừa nứng trong đêm mưa nên bà đã cho ông ta.
Trong 3 ngày ở lại nhà ông Bảy, bà đã được hưởng những cái dập và bà đã rên la liên hồi để thỏa cơn nứng.
Năm đó đi thăm nuôi ba lần với sự giúp đỡ của ông Bảy và lần nào cũng ở lại 3 ngày để cùng ông tận hưởng những cái dập, cái sàng sảy, trỗi đạp.
Nhưng tới đầu năm 79, trại K4 giải tán, Long trở về trại Suối Máu Biên Hòa được 2 tháng thì phải di chuyển lên Bình Long.
Từ đó Hân không còn cơ hội trở lại Trảng Bom, vì phải đi thăm nuôi ở Bình Long.
Và lần thăm nuôi ở Bình Long cuối năm 79 lại cho Hân gặp một thanh niên kém Hân vài tuổi.
Anh ta đi thăm người cha ở trại cải tạo Bình Long.
Trên chuyến xe từ Bình Long về Sài gòn, Hân đã ngồi cạnh anh thanh niên ở băng sau, anh ta ngồi sát cửa, rồi đến Hân và mấy bà khác.
Xe khởi hành lúc 5 giờ chiều, nên chạy được nửa đường thì trời tối.
Hân mệt và ngủ thiếp đi, khi chợt tỉnh thì thấy bàn tay anh thanh niên đặt trên đùi mình.
Hình như anh ta đang nghe ngóng.
Băng trước và băng sau mọi người ngủ cả.
Anh ta lần xuống đùi trong sát bẹn.
Hân nghĩ chẳng mất gì và thấy sướng nên chỉ cựa quậy ngoẹo đầu tựa vào thành băng và duỗi chân ra.
Anh ta xoa bóp phía đùi trong một lúc, rồi đặt tay lên mu.
Bàn tay đánh thức cơn thèm, vì đã lâu không có bàn tay xoa bóp vào đó, Hân lại cựa mình, dạng rộng hai đùi.
Hình như anh thanh niên cảm được sự đồng tình, nên đã luồn tay qua hai lớp vải, đặt bàn tay lên lớp lông rậm và chiếm khe nước đã đầm đìa.
Hân ngoẹo đầu sát vào đầu anh ta nói khẽ:
– Cho đấy, bóp đi.
Và suốt mấy tiếng, Hân đã dựa vào anh thanh niên để hưởng những cái bóp và mấy ngón tay chui sâu vào trong, cho tới khi xe gần tới Sài Gòn, mọi người tỉnh dậy, bàn tay mới bóp mạnh mấy cái rồi rút ra khỏi quần Hân. Về đến bến đã trên 10 giờ, anh thanh niên hỏi Hân:
– Chị về đâu?
Hân đáp:
– Tôi ở Ban Mê Thuột. Bây giờ tìm phòng ngủ qua đêm, rồi mai về Ban Mê Thuột.
Anh thanh niên vui vẻ:
– Thế chị về với tôi. Tôi sống một mình ở Sài Gòn để đi làm.
Hân gật đầu:
– Vậy anh cho tôi ngủ nhờ qua đêm.
Anh niên dẫn Hân ra chỗ xích lô, mặc cả cuốc xe đi về nhà ở đường Hoàng Hoa Thám, Gia Định. Ngồi trên xe, anh thanh niên quàng tay qua mông Hân, bóp lên hai mông cho đến khi xe về đến nhà. Đêm ấy anh thanh niên đã chiếm đoạt thân thể Hân với sức trai, và Hân lại được hưởng những cái dập liên hồi với những lời thúc dục rên rỉ đéo đi, dập đi…
Ngày hôm sau, anh thanh niên đã vét cạn số tiền anh có để tặng Hân làm lộ phí.
Hân từ chối, nhưng anh ta khăng khăng cố nhét số tiền vào túi Hân.
Trong đoạn trường đi thăm nuôi Long, Hân đã gặp hai người đàn ông và cả hai đã ghi dấu sâu nặng trong tâm trí.
Vì cả hai đã cư xử rất đàn ông, vừa cho Hân thỏa mãn vừa giúp Hân bỏ đi sự băn khoăn về hai chữ trinh tiết của phụ nữ khi Hân nhận ra lồn và vú là để cho mình sướng, tại sao phải giữ.
Trên 10 năm nay, từ khi Long ra tù, Hân không ngoại tình, không phải để giữ cho Long, ông có làm gì được mà giữ, nhưng bà đã không gặp được người vừa ý.
Và nay ở Aurora cũng thế, thân thể bà thôi thúc từng đêm, nhưng bà chưa tìm ra người.
Bà không bỏ Long, vì thương ông, nhưng lồn bà phải có người chiếm đoạt giày vò như ông Bảy hay anh thanh niên, người mà từ lúc gặp đến lúc trao thân và khi từ biệt cũng không biết tên.
Ở Mỹ, khi có việc làm được mấy tháng, ông Long đã tìm thầy thuốc bắc ở khu Downtown, Chicago, nhờ bắt mạch, hốt thuốc. Ông thầy Tàu nói Long, dương quá suy, phải chữa cho điều hòa âm dương và bồi bổ lâu dài. Uống thuốc được chừng 3 tháng, thấy người khỏe lên, mặt trở lại hồng hào, còn trước kia xám ngoét, Long vui và thuê phim sex để hai vợ chồng coi, vừa thỏa tò mò, vừa tìm sự kích thích.
Lần đầu chỉ mới coi được nửa cuốn, cả hai không chịu nổi. Ông tốc váy Hân lên, bú lồn, bú vú như điên như dại. Hân cũng nứng điên cuồng, ngồi dậy kéo quần Long xuống, rồi nằm ngửa sạng rộng hai chân, nhìn khúc gân đỏ au giương thẳng, hối thúc: “Đéo đi.”
Nhìn mép lồn đỏ căng mọng, ông cố lấy hơi thở đều hòa, quỳ gối đút vào, nhưng chỉ dập nhẹ được một cái thì sự cọ xát đã làm ông bật ra. Ông nằm lặng, úp mặt trên ngực Hân, cảm thấy khúc gân mềm nhanh tuột ra khỏi lỗ. Ông ngồi dậy, nhìn khúc gân bèo nhèo, teo tóp nhỏ lại như ngón tay cái, nói: “Mình vội quá, em ạ.”
Hân nói: “Như thế cũng sướng. Từ ngày anh ra tù, đã trên 10 năm nay có bao giờ nó vào được bên trong đâu. Cứ uống thuốc lâu dài, anh sẽ bình phục.”
Từ đó, như bị nghiện, cuối tuần nào ông cũng đi thuê hai, ba phim. Cả hai vợ chồng coi để tìm ở đó sự kích thích, để ông bú liếm chớ không dám đút vào. Tìm ở phim một niềm vui, nên hơn một năm nay vừa thuê, vừa mua hai người đã coi cả trăm phim. Và cả hai có khuynh hướng coi những phim Mỹ đen, Mỹ trắng làm tình, vì nó tạo ra sự kích thích mạnh hơn. Nó dữ dội. Nó cuốn hút giữa hai màu đen trắng. Nó cho thấy cảm giác chiếm đoạt khi khúc gân to dài trên một gang tay đâm vào lỗ, banh rộng hai mép và dập day liên hồi với tiếng kêu la và sự giãy giụa của người nữ.
Nhưng dần dà, ông lại tìm được những cuốn phim Mỹ đen với gái Phi, gái Thái, gái Nhật và cả Việt. Loại này lại càng cuốn hút hơn loại Mỹ đen, Mỹ trắng. Vì lồn gái Á châu mu lớn lông đen quyến rũ hơn lồn Mỹ trắng thường dài với ít lông màu hung và cảm giác tuyệt vời hơn là khi khúc gân đen to như cái chày giã ớt tỏi, dài hơn gang tay đút vào khe lồn của một cô gái nhỏ đã làm căng rộng hai mép và khi kéo lên nó đã kéo theo một lớp thịt trong lỗ lên theo.
Thêm một sự kích thích nữa là đa số những phim này cho thấy, khi được Mỹ đen dập, cùng với tiếng rên la, bẹn mông của mấy cô đã lên láng nước dâm. Như thế là mấy cô Á châu sướng thực chớ chớ không phải như phim Mỹ đen, Mỹ trắng. Vì đóng phim nên phải rên, chớ hậu môn và bẹn mấy cô khô rang. Cái khô này đã làm mất đi nhiều sự kích thích.
Từ đó, ông Long và Hân đã đi tìm khoái cảm qua những cuốn phim. Nhưng do coi mãi những cuốn phim Mỹ đen, thân cao lớn, khúc gân to dài với những nhịp đập liên hồi, đã đưa Hân đến những ám ảnh với ý nghĩ là mình đang sống ở Mỹ, bên cạnh da đen, da trắng, sao mình lại không thể có một boyfriend Mỹ đen để được hưởng những lạc thú như mấy cô gái Á châu.
Bây giờ Hân không còn phải lo điều gì, con trai đã lấy vợ, đi làm ở tiểu bang khác. Bà chỉ còn thiếu dục lạc. Trong khi đầu óc đang lởn vởn về mấy ông da đen thì cách đây hơn tháng, nhân đi đám cưới của con trai một gia đình HO, Hân ngồi cùng bàn với một bà tên Mai, qua chuyện trò biết bà Mai đã lấy Mỹ từ Việt Nam và được ông Mỹ đó đem về Mỹ năm 74 và nay cũng sống ở Aurora.
Thấy bà Mai đẹp, vui tính và thành thuộc đời sống ở Mỹ, Hân muốn làm quen, nên đã mời bà ấy đến nhà chơi. Sau khi gặp nhau mấy lần, biết thêm là bà Mai đã lấy Mỹ đen, có một người con trai, nhưng đã ly dị năm 89 và bà Mai mới lấy một ông HO sang mỹ năm 91. Một hôm bà Mai chở Hân đi shopping, Hân đã hỏi:
– Đã sống với ông Mỹ đen hơn 15 năm, sao lại ly dị?
Bà Mai đáp:
– Ông ta khỏe quá, đêm nào cũng vần mình như củ khoai, làm sao chịu nổi.
– Vần như thế không sướng sao mà lại sợ.
– Sướng, nhưng quá mệt. Sáng phải dậy đi làm, rồi đủ thứ việc nhà, chợ búa, nấu ăn… Hơn nữa mình đã gần 50, già rồi.
Hân nói:
– Tôi đã coi một số phim Mỹ đen, Mỹ trắng, Chắc bà cũng đã coi, thì cuộc sống của bà với ông chồng Mỹ đen có giống như trong phim?
– Làm tình thì đâu có khác gì. Có khi còn dữ dội hơn. Ông ta to lớn và khỏe như trâu, mình như con búp bê trong tay ông ta. Mỗi lần kéo dài 3, 40 phút, có khi cả tiếng và lần nào cũng hút hết nước trong người mình.
Hân cười:
– Có ra nhiều như thế mới sướng chớ.
– Sướng, nhưng sau đó thì rũ liệt, ngủ như chết. Buổi sáng chuông đồng hồ reo, tỉnh lại, nhưng vẫn muốn nhắm mắt thêm 5, 10 phút. Có lần tắt chuông, nằm lại rồi ngủ luôn đến 9 giờ.
Hân hỏi:
– Thế khi bà đòi ly dị thì nói lý do gì?
– Tôi nói với ông ấy là không chịu nổi nữa. Ông ta hứa là giảm xuống mỗi tuần 2 lần. Nghe thế tôi đồng ý, nhưng chỉ được 1 tháng, rồi đâu lại vào đấy, đêm lại sang phòng tôi, xin lỗi bà, khi bước vào phòng, ông ta trần truồng, con cặc giương lên như một thanh sắt.
Hân cười để che nét thẹn:
– Thế sao không nhắc lại lời hứa của ông ấy để từ chối.
Bà Mai lắc đầu:
– Không từ chối được, cùng phụ nữ với nhau, tôi nói với bà: Mình cũng thèm. Ông ta kéo váy tôi lên, cạ vào khe, làm sao chịu nổi. Ông ta tưởng êm, đêm nào cũng bồng tôi qua phòng ông ấy. Vì thế, mấy tháng sau, tôi nhất quyết đi luật sư làm giấy ly dị, và ở tòa tôi cũng nói lý do đó.
Hân cười vui, hỏi:
– Thế nay với ông HO thì thấy sao?
– Ông ta mới 50, đi tù vợ bỏ, qua đây với người con trai.
– Tôi muốn hỏi đời sống vợ chồng của hai người.
Bà Mai cười:
– Ông ta yếu, chỉ ôm ấp nhau 2 ngày cuối tuần. Mỗi lần kéo dài được chừng 15, 20 phút, cũng tạm đủ. Nhưng mình khỏe mạnh – bà Mai đưa tay kéo tay Hân ấn vào vú – Tên đen bóp cả 15 năm mà nó vẫn còn được thế này. Ông HO hưởng sái mà vẫn khen.
– Khen làm sao?
– Khen sái trên to, săn, sái dưới to, nhiều nước.
Hân cười:
– Chẳng thế mà ông đen tiếc bà. Chiếm được hai bảo vật đó thì thật ông HO có phúc.
Bà Mai cười mãn nguyện:
– Chẳng biết có phúc hay không, nhưng lấy tôi, ông ấy chẳng phải lo gì, sẵn nhà ông ấy ở, sẵn xe ông đi, xin lỗi bà, sẵn lồn ông ấy đụ. Nhìn cảnh sống của tôi với ông Tâm, mấy ông HO độc thân, thường ghen tức nói với nhau: Cơm no bò cưỡi, chuột sa chĩnh gạo – bà ngừng lại một lúc, rồi hỏi:
– Sao bà hỏi tôi về ông chồng da đen. Mấy ông HO qua đây đều già yếu. Bà còn trẻ quá, muốn thử không, tôi giới thiệu cho một ông. Tôi có nhiều bạn da đen. Nhìn mặt họ dữ, nhưng rất tốt bụng khi mình là bạn.
Hân nói:
– Coi một số phim da đen, da trắng, nên tôi muốn hỏi cho biết thêm vậy thôi – rồi cười nói nửa đùa nửa thật: Nhưng khi nào cảm thấy cần, tôi sẽ nhờ bà.
Bà Mai gật đầu:
– Thử cho biết, chỉ là boyfriend, thích thì gặp, không thích thì thôi, chớ có là vợ chồng như tôi đâu mà sợ.
Hân đập tay vào vai bà Mai:
– Xúi tôi làm bậy nhé. Tội tôi một, thì người xúi tội mười.
– Tội tình gì, phải sống cho mình chớ. Ông Tâm cao lớn bảnh trai, tôi mới cho ông ấy sa vào lòng tôi. Còn ông Long nhà bà lụ khụ quá, chắc không đáp lại nổi cái thân màu mỡ này.
Bà Mai đưa tay đè lên vú Hân:
– Ông Long có phúc nên mới được gục mặt vào đây, nhưng tiếc cho ông là đã lụ khụ mất rồi. Ông bà mình nói: Chồng già vợ trẻ là tiên, nhưng già vừa chớ già quá thì mất vui, mất sướng.
Hân nói:
– Ông ấy ham vợ trẻ, còn mình ham chức tước thì bây giờ phải chịu chớ sao.
– Bà cứ nhẫn nhục sống với ông chồng già là chuyện của bà. Còn nếu muốn cho đời lên hương thì gọi tôi.
Qua những cuốn phim và qua câu chuyện với bà Mai, Hân đã có cái nhìn khác về mấy ông Mỹ đen và vẩn vơ nghĩ về chuyện bà Mai muốn giới thiệu cho Hân một ông. Trước đây chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi, nhưng đêm nay ông Long đã đẩy Hân từ một đỉnh cao xuống vực thẳm. Nhìn khúc thịt bèo nhèo, teo tóp như một ngón tay cái, Hân tuyệt vọng. Thuốc không cứu được ông ấy. Nay đã 40, phải sống cho mình 5, 7 năm nữa. Nghĩ lại lời bà Mai, Hân quyết định sẽ gọi… lời bà Mai còn văng vẳng: Bà cứ nhẫn nhục sống bên ông chồng già là chuyện của bà, còn nếu muốn cho đời lên hương… Ừ, sao lại không muốn.
Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn, ông Long đứng lên nói:
– Mr. Tony Barros và tất cả các bạn. Chúng tôi rất vui mừng được quý vị đến nhà uống chén rượu mừng ngày Tết Việt Nam. Chúng ta xa quê nhà, nhưng đã đem theo những ngày lễ, tết truyền thống. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây là để đón 3 ngày tết truyền thống đó, và chúc nhau an khang thịnh vượng. Nhân dịp này, tôi xin giới thiệu với qúy bạn, ông Tony Barros (vỗ tay), một supervisor của công ty điện tử Circuit. Ông là người phỏng vấn tôi. Ông hỏi nhiều điều, nhưng có một câu tôi nhớ mãi là câu: Khi tới Mỹ anh nghĩ gì?
Và tôi đã trả lời ông:
– Nước Mỹ đã cho tôi tự do và tôi mong công ty Circuit sẽ cho tôi đời sống ổn định (vỗ tay). Ông gật đầu nhận tôi. Rồi trong một năm làm việc với ông, ông đã coi tôi là bạn. Vì thế trong dịp này, tôi muốn nói mấy lời cảm ơn ông đã nhận tôi và tận tình giúp tôi ở công ty Circuit – Mr. Tony Baross, welcome you to be with us. And on this occasion, I would like to talk to you some words: Thank you for hiring me and helping me in the Circuit company with your whole heart.
– Cảm ơn các bạn. Thank you, Mr. Tony Barros.
Sau những tràng vỗ tay, bà Hân đứng lên nói:
– Xin lỗi các anh, tôi nói ít lời với ông Tony Barros.
– Mr. Tony Barros, today is Vietnam Têt, a traditional ceremony. So it is celebrated according to the Lunar calendar. In Viet nam, it’s jubilant and bustling from home to the community. And here, we”re only a small community but we also held the Tet festival in Chicago on January first. On Lunar calendar, two days ago. And each Vietnamese family has made the Tet as you see here: With incense and flowers, offerings for ancestor, parents on the alter, with friends blessing each other, and with special dishes of the New Year as you see on the table. We”re very happy to welcome you to be with us on this happy day. On the occasion of Viet nam New year, we wish you and your family a healthy and prosperous life.
Bà Hân ngồi xuống trong nhưng tràng vỗ tay, một lúc sau đứng dậy mở mấy chai rượu vang, đi vòng rót rượu cho mọi người.
Ông Long giơ cao ly rượu:
– Mời qúy vị nâng ly, chúc mừng đời mới ở Mỹ.
Khi mọi người nâng chén vào tiệc, Hân chỉ vào mấy món ăn:
– Mr. Tony, I would like to introduce to you some foods: Here is boiled chicken. I think you don’t have this kind of chicken. Here is stew meat with egg, here frozen meat, egg roll, salted pickles, and here bánh chưng.
Tony nhắc lại:
– Bảnh chung.
Bà Hân cười nói:
– Bánh chưng, a special cake for Tet. It was made of sweet rice, green bean and pork.
Bà Hân ăn ít, thỉnh thoảng đứng dậy đi rót rượu thêm và những ly gần cạn. Mỗi lần ăn món nào ông Tony lại hỏi Hân về cách nấu. Ông nói là trong tất cả các món hôm nay, ông chỉ biết egg roll, và cảm ơn Hân và Long về sự tiếp ân cần thân tình, và bữa tiệc thịnh soạn với phong cách ông chưa từng biết.
Bà Hân nói:
– Nếu ông thích món ăn Việt Nam thì thỉnh thoảng trong những ngày giỗ, ngày lễ Việt Nam, gia đình tôi rất hân hạnh được mời ông.
Ông Tony cười tươi, gật đầu:
– I have an honour to come here on those days. Thank you very much Mrs…
Ông Long thấy Tony khựng lại liền nhắc Mrs Hân.
Tony nói lại:
– Thank you very much Mrs Han.
Mọi người vừa uống vừa chuyện trò, tiếng râm ran với tiếng cười. Tony hỏi Hân luôn miệng, nên bà chỉ nói chuyện với Tony.
Khi mọi người buông đũa, Long mời ra phòng khách, rồi giúp vợ dọn bàn. Thấy thế, chục ông HO ùa tới, mỗi người bưng một thứ ra quầy bếp. Chén đĩa không bỏ xuống bồn rửa, những tô, đĩa còn đồ ăn, xếp vào một chỗ trên quầy. Chỉ mươi phút bàn đã sạch trơn. Ông Long lau bàn, giúp Hân đem mứt, trà, cà phê bày lên bàn, rồi ông mời mọi người trở lại bàn.
Bà Hân chỉ vào hộp mứt sen, nói với Tony:
– Đây là mứt sen, cũng là món đặc biệt cho ngày tết. Ông ăn thử và uống trà. Chúng tôi gọi là mứt sen, nhưng mứt của Việt Nam khác mứt của Mỹ.
Tony lấy thìa xúc mấy hạt cho vào miệng nhai, rồi gật gù:
– Rất thơm ngon. Món nào cũng lạ.
Nhìn người nào mặt cũng đỏ hồng, bà Hân nói:
– Nước Mỹ đã cho các ông một đời sống mới, nên các ông đều trẻ lại. Trước đây khi còn ở những trại tù trong rừng, ông Long chỉ nghĩ đến cái chết. Có ai ngờ, hôm nay ông lại ngồi uống rượu ở giữa lòng nước Mỹ.
Bà nói với Tony:
– Mấy ông này người nào cũng ở tù cộng sản 6, 7 năm. Có người cả chục năm. Nước Mỹ đã cứu các ông ấy và những người như tôi được ăn theo. Cảm ơn ông đã giúp những công nhân già, những người cựu tù.
Ông Tony hỏi:
– Các ông ấy đều có job cả chớ?
Hân gật đầu:
– Họ đều đi làm ca đêm như ông Long.
– Thế bà làm ở đâu?
Hân lắc đầu:
– Chưa làm ở đâu. Tôi đã xin nhiều nơi, nhưng không nơi nào có ca ngày, chỉ có ca đêm, nên tôi không làm. Ông Long có job, còn tôi nấu cơm thuê cho mấy ông này, nên sống được, chớ không vất vả như ở Việt Nam.
Ông Tony nhìn Hân với tia mắt vui:
– Thế bà có muốn đi làm ca ngày ở công ty Circuit?
Bà Hân nhìn Tony:
– Đi làm ca ngày ở công ty của ông, nhưng làm sao xin được?
– Department của tôi có opening job. Bà muốn đi làm tôi sẽ giới thiệu và tôi lại là người phỏng vấn bà như đã phỏng vấn ông Long.
Mắt Hân sáng lên:
– Nếu được thế thì thật may. Xin nhờ ông giúp.
– Ngày mai bà tới apply, cho tôi miếng giấy và cái bút để tôi ghi tên job.
Ông Long đứng lên, đi ra phòng khách lấy quyển sổ và cây bút bi đem tới.
Ông Tony cầm giấy bút nói:
– Chỉ có một job ở phòng Quality control. Việc nhẹ – ông cười: Và có thể ăn mặc đẹp như mấy cô ở office.
Hân mừng quá, quên cả cảm ơn, nên Long vội nói thay: Thank you very much for your help.
– No problem – Sau khi tên job và department, Tony đứng dậy: Mrs Han and Mr Long, I’m very happy to get your warm reception. Now I go home. Thank you very much. Tony bắt tay mọi người, rồi bước ra. Ông Long đóng cửa, bước vào cười:
– Đầu năm có các ông xông nhà thật may mắn. Không cần đi tìm mà có người đem job đến nhà.
Một ông tên Phương nói:
– Mừng chị Hân, nhưng buồn cho chúng tôi là từ nay không còn được nghe tiếng cười, tiếng nói của chị.
Ông Lâm nói:
– Buồn nhất là không có người dọn cơm sẵn, chúng tôi lại lại phải đi chợ, vào bếp.
Bà Hân mỉm cười, nghe mấy lời vô duyên, nhìn ông Lâm thầm nghĩ: Cái buồn nhất của ông là không còn được thấy đùi, thấy vú, thấy mông, rồi nói:
– Chẳng mấy khi có ngày vui. Các anh ở lại chơi, tôi đi chiên bánh tổ.
Ông Phương nói:
– Thôi cảm ơn chị. Cả ngày ông bà bận rộn nấu nướng phải nghỉ ngơi. Chúng tôi về, bánh tổ để ngày khác.
Cả đám đứng dậy, nói mấy lời cảm ơn, rồi theo nhau bước ra cửa.
Ông Long ngồi xuống ghế, nâng tách trà lên môi, uống mấy hớp, rồi bỏ xuống nhìn Hân:
– Đã lâu, tôi không thấy bà mặc áo dài. Hôm nay sao lại nghĩ ra mặc áo dài? Bà may ở đây chớ đem từ Việt Nam thì đâu mới thế này?
– Ở Việt Nam có bao giờ nghĩ đến áo dài. Qua dây cũng thế. Nhưng tháng trước nghe ông nói, ngày tết sẽ mời ông Supervisor của Circuit đến đây ăn tết, nên tôi ra nhà may Dung ở Argyle may hai cái. Mặc cho người Mỹ thấy phong cách của người Việt trong ngày tết. Sao năm ngoái ông không mời?
– Năm ngoái nhà thuê chật chội. Năm nay có nhà mời, mời họ vừa để ăn tết, vừa ăn mừng nhà mới. Nhân thể cảm ơn Tony, vì ông ấy đã nhận tôi và giúp tôi rất nhiều trong những tháng đầu ở công ty và thêm một điều nữa là làm thân để có dịp nhờ ông ta xin cho bà vào làm ở Circuit. Ông ấy mới được chuyển sang làm ban ngày. Tính vài tháng nữa mới nhờ, nhưng không ngờ lại chính ông ấy ngỏ lời trước.
Bà Hân đến đứng cạnh ông:
– Cảm ơn anh đã để tâm lo cho em.
Ông Long vuốt từ ngực tới bụng Hân:
– Bà mặc áo dài đẹp lắm. Đã 40 mà thân còn thuôn thả. Đường cong ở chỗ nào cũng sắc nét lồ lộ quyến rũ. Thỉnh thoảng đi ở Argyle, tôi thấy phụ nữ Việt ở Mỹ mặc áo dài không có nét tha thướt. Họ mập quá, thân cứ thẳng tuột từ trên xuống dưới. Hôm nay nhìn bà mặc áo dài, tôi nhớ lại thời gian mới quen bà ở Ban Mê Thuột. Nay có đẫy đà hơn, nhưng đường nét vẫn như xưa. Ông cúi xuống hôn vào chỗ tam giác xẻ tà, rồi luồn tay qua hai lần vải đặt lên mu mềm đầy cả bàn tay.
– Đừng làm em nứng. Phải kiêng để uống thuốc lâu dài.
Ông kéo tay ra, mở khuy áo dài, kéo hai mảnh nịt vú mỏng lên cao, rồi gục mặt vào khe vú một lúc:
– Vú, lồn thế này mà tôi không còn sức để hưởng, mà bà cũng đã bỏ phí bao nhiêu năm. Sao không bỏ tôi, đi lấy một người khác?
Bà Hân lắc đầu:
– Vì thương anh, mà cũng cũng đi vào tuổi già rồi, bỏ gì nữa.
Ông Long kéo 2 mảnh nịt vú để nâng hai bầu vú tròn trắng, mịn như trái nho với hai núm hồng như cánh hoa hồng, cài lại khuy áo, đứng dậy hôn phớt hai môi hồng, rồi nói:
– Bà đi tắm, rồi nghỉ đi. Cả ngày quần quật, nhưng được bù lại là chắc tuần tới sẽ được đi làm.
Trên đường về, nhớ lại ánh mắt lung linh lẳng lơ của bà Hân nhìn Tony, ông Lâm nói với Hiếu, người bạn thuê chung apartment:
– Ông Long đem mỡ đến miệng mèo. Áo dài mỏng, quần trắng mỏng, dưới ánh đèn lồ lộ cả hai chân. Tôi nhìn hai con mắt trắng hau háu của tên Mỹ đen, thấy tiếc quá.
Ông Hiếu nói:
– Bà Hân đẹp đến não nùng, nhưng lẳng lơ quá. Nhìn nét lẳng của bà ấy, tôi thấy tội nghiệp cho ông già Long. Sức già làm sao thỏa mãn cho cái thân thể rực lửa, căng mọng ấy. Nịt vú mỏng, nên núm vú hằn lên dưới lớp áo dài mỏng. Ăn mặc đẹp mà quá khiêu gợi.
Ông Lâm nói:
– Chỉ biểu lộ cái dâm. Bà ấy có dáng đi trườn như rắn, má hồng mắt ướt, eo nhỏ chân cao. Tôi nghe nói phụ nữ có dáng ấy rất dâm mà dễ ngoại tình. Tiếc cho ông Long và tiếc cho mình là không còn cơ hội rửa mắt. Cứ nhìn hai đùi thon trắng ngần với cái mu phồng lên dưới lớp vải mỏng của quần đùi thì nhiều khi muốn ngồi luôn ở đó. Tôi với ông phải đi tìm vợ, chớ chẳng lẽ cứ đi tìm để nhìn không.
Ông Hiếu cười:
– Ở Cali thì may ra, còn ở đây ai cũng có gia đình mà cỡ tuổi mình thì tìm ai. Qua đây có việc làm, sống không sợ ai, nhưng cuối tuần cứ uống bia rồi vào phòng mở phim sex thì cũng chỉ đi tìm mấy cái lồn trong phim, rồi chết sớm.
Hai người cười lớn, rồi ông Lâm nói:
– Về tắm rồi qua phòng tôi coi phim. Hôm qua tôi mới thuê được một cuốn đáng đồng tiền, Mỹ đen với gái Thái. Nhìn nước chảy ướt bẹn với rên la đến nghẹt thở.
– Coi rồi thèm thì cũng khổ.
Ông Lâm lắc đầu:
– Phải tìm ra chỗ xả khổ chớ. Ngày mai đi với tôi đến chỗ con Mỹ đen, mới trên 20 tuổi.
Ông Hiếu hỏi:
– Sao biết được nó?
– Thằng Mễ làm cùng team giới thiệu. Nó bảo có cả gái Mễ, nhưng phải 200.
– Còn đen?
– Chỉ năm chục.
– Nhưng coi được không?
Ông Lâm đáp:
– Mới trên 20 lại Mỹ đen, nên thân thể săn chắc. Màu đen với mái tóc bện thì không bắt mắt, nhưng cần gì, có vú lớn để bóp, có lồn để giã để xả những ngày coi phim.
Ông Hiếu nói:
– Để dành tiền, rồi đi thử gái Mễ một lần cho biết.
– Coi phim thì con Mễ nào cũng ngon lành, lồn và lông giống lồn Việt. Mỹ trắng coi được, chớ Mỹ đen Thì đa số chỉ có chiều dài. Con đen tuần trước tôi biết cũng vậy.
Ông Hiếu hỏi:
– Công ty anh làm có mấy bà Việt không?
– Có trên chục, hầu hết là vợ mấy ông HO. Có cái buồn là mấy bà ấy nhìn mình bằng nửa con mắt, nhưng lại cho Mễ.
– Sao ông biết?
Ông Lâm đáp:
– Nhìn họ đầu mày cuối mắt thì dấu sao được. Tôi còn nghe một thằng tên là An, có vợ Mễ nên thông tiếng Mễ, nói là mấy bà cho mấy thằng Mễ trẻ chơi, rồi chúng nó ngồi tán với nhau. Chỉ tội nghiệp cho mấy ông chồng già. Tôi biết chẳng bao lâu nữa ông già Long lại đi vào cái đau, cái nhục này.
– Sao ông cứ lo cho họ?
– Tôi tiếc cho ông Long và thấy được nỗi đau của những người như chúng ta. Tôi với ông thì đi tù, mất vợ. Còn những thằng còn vợ đem qua đây, rồi vợ đem lồn dâng cho mấy thằng Mễ, thằng đen thì cũng coi như mất, mà cái mất này đau hơn cái mất ở Việt Nam. Vì ở Việt Nam vợ đi lấy người khác, còn ở đây, vợ sống với mình, nhưng coi mình là một xác chết.
Ông Hiếu lắc đầu:
– Ông nhìn cuộc đời đen tối, bi quan quá. Mỗi người có một đời sống, ai sống sao tùy họ, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Cũng như ông với tôi, bao lâu nay đến nhà ông Long thì nhìn đùi, nhìn mu, nhìn vú bà Hân, về nhà lại dán mắt vào phim, nhìn mấy thằng đen đụ gái Nhật, gái Thái, gái Việt, nhiều khi còn tiếc mà phải tắt, vì phải ngủ để lấy sức đi làm. Cuộc đời của chúng ta bây giờ là như thế. Quanh năm quanh quẩn với hình ảnh của miếng thịt ba góc, nhìn mãi mà không đủ. Ai biết mà khen chê? Chúng ta đang sống đời của ta. Mấy bà HO đang sống cuộc đời của họ. Bà Hân đang sống với những gì bà đang tìm kiếm. Quên họ đi. Về coi phim rồi mai ông dẫn tôi đến con đen.
Bà Hân đã là công nhân của công ty Circuit được hơn 4 tháng. Bà làm trong phòng Quality Control với một ông Mỹ trắng. Việc nhàn nhưng mỏi mắt, vì phải kiểm soát những mối hàn li ti qua kính lúp loại lớn. Leader của bà là một ông người Bolivie. Ông ta coi Welding Department và phòng Quality. Phòng ông Tony mặt trước là kiếng nên từ phòng, ông có thể quan sát hết khu Welding. Ít khi ông Tony vào phòng Quality, gặp Hân, ông không vồn vã, nhưng qua cái nhìn, Hân biết ông ta đang nghĩ gì về mình. Tháng trước giỗ mẹ, bà đã mời Tony. Và ông cũng đã mời vợ chồng bà đi ăn ở một nhà hàng Ý.
Mấy tháng nay, Hân dùng xe của ông Long. Bà đi ban ngày, ông Long đi ban đêm. Bà đang định mua xe thì ông Long bị tai nạn. Ông không sao, nhưng xe phải sửa cả tuần. Ông Long nhờ bạn cho quá giang đến factory, còn Hân chưa biết tính sao thì ông bảo:
– Có thể nhờ ông Tony, vì nhà ông chỉ cách đây chừng 3 miles mà đi làm cũng trên đường qua nhà mình.
Bà Hân đắn đo một lúc:
– Ông ta là Supervisor, mình là công nhân, nhờ như vậy được không?
Ông Long đáp:
– Ông ấy là boss, nhưng cũng là bạn, bà có thể gọi nhờ giúp và tôi biết chắc ông ấy sẽ sẵn lòng.
Bà Hân nghe chồng nói thế, bèn gọi Tony, nói chuyện tai nạn của ông Long và nhờ ông cho quá giang tới company. Tony cười vui trong máy và hẹn giờ đến đón.
Bà Hân thường mặc váy đi làm. Hôm nay bà mặc chiếc váy xanh dương dài quá đầu gối, mặc sơ mi rộng cổ. Ông Tony đến đúng giờ.
Lên xe bà xin lỗi đã làm phiền và nói mấy lời cảm ơn. Tony cười: Đừng quan tâm. Chúng ta đã là bạn.
Buổi sáng ở ngoại ô ít xe. Ông Tony khen Hân làm việc tận tụy và cẩn thận, nên mấy tháng nay chưa bị lỗi nào trong việc check mối hàn li ti trên những phiến điện tử.
Bà Hân nói:
– Cảm ơn ông. Tôi nhờ ông mà có việc nên phải chăm chỉ và cẩn thận trong công việc để khỏi phụ lòng ông.
Tony liếc nhìn Hân nói:
– Tôi biết, nhưng tôi muốn Hân cho tôi một cái khác – vừa nói ông ta vừa đặt tay lên đùi Hân.
Bà giật mình, nhưng từ lâu đã thấy những tia mắt thèm khát của Tony, khi đến nhà hay gặp Hân ở factory, nên biết là trước sau Tony cũng đi đến cái đích này. Và thật sự Hân cũng đang chờ đợi nên đắm đuối, lẳng lơ nhìn Tony. Ông ta kéo váy, luồn tay qua lớp vải mỏng, phủ bàn tay lớn lên lồn Hân. Bỗng ông quẹo vào một bãi đậu xe rộng mênh mông của một khu Mall.
Nơi đây buổi sáng chỉ lác đác mấy chiếc xe đậu xa bên kia bãi. Tony đậu xe vào một góc parking lot xa đường. Choàng tay ôm Hân, đặt đôi môi lớn vào môi Hân. Bà đáp lại và hai lưỡi quấn lấy nhau. Sau chừng 5 phút, ông kéo váy Hân lên tận mông, bà duỗi người trên ghế, mở rộng hai đùi trắng ngần đón nhận bàn tay đen lớn đang xoa mạnh trên đám lông đen rậm và những ngón tay lớn vạch lông tìm tìm khe lồn xoa bóp. Tony cúi xuống cắn vào mu lồn, cắn vào hai đùi, rồi cởi khuy áo cắn vào vào hai vú, rồi nói:
– Chúng ta đi chỗ khác.
Tony nổ máy cho xe ra đường. Hân kéo váy xuống, ngồi thẳng lên. Biết Tony đã đi hướng khác, chớ không phải hướng company, nhưng bà khôn hỏi. Chừng 15 phút sau, xe đi vào một hotel. Khi vào phòng, ông gọi cho company, nói có chuyện cần phải nghỉ. Sau đó một lúc, ông gọi lại rồi đưa ống nghe cho Hân bảo:
– Xin gặp Leader James, nói bị đau, xin nghỉ, ngày mai đi làm.
Khi Hân gác máy, Tony ôm ghì Hân, hôn môi, hôn cổ, day mặt vào ngực, rồi nói thì thào:
– I thirst for this moment.
Tim Hân đập mạnh và đang khao khát, nên ngước mắt điên dại nhìn Tony:
– Me too, Tony.
Tony buông Hân hỏi:
– Hân cần tắm?
Bà gật đầu nói:
– Mới tắm khi ngủ dậy, nhưng cũng muốn tắm – Nói rồi bà đi tới chỗ mắc áo, cởi váy áo đi vào toa lét. Khi bước ra Hân chỉ quàng chiếc khăn tắm, lên giường nằm. Lấy khăn che nửa thân dưới.
Sau 20 phút, Tony từ toa lét bước ra, trần truồng đến bên giường. Hân rùng mình khi nhìn thấy khúc gân đen dài hơn gang tay giương ngược lên như một đoạn sắt. Tony lên giường, kéo khăn tắm trên người Hân bỏ xuống chân giường. Hân nắm lấy khúc gân, sạng rộng hai đùi, nhìn Tony với động tác khẽ nâng mông dâng hiến… Tony cúi xuống hôn môi, hôn cổ, hôn vú, rồi lướt dài trên bụng xuống mu. Hai tay xoa bóp đám lông rậm, liếm hết dòng nước ứa tràn khe lồn, rồi bú mồng đóc đang cương đỏ. Khi nghe Hân rên với động tác ưỡn mông, Tony quỳ gối, cầm khúc gân đen dài quệt mạnh theo khe nước, đập nhẹ lên mòng đóc… Hân ngồi dậy kéo đầu Tony:
– Fuck… fuck… I can’t stand any more. I thirst for your cock…
Tony chống tay hai bên vai, nằm phủ lên lên người Hân, nhấp nhẹ vào lỗ đầy nước mấy cái… Ông ta sợ Hân đau, nhưng cái lỗ nhỏ sâu đầy dâm thủy đã hút theo cái dập, đưa khúc gân trơn tuột vào sâu. Tony rút ra rồi đâm mạnh với tiếng thét và thân Hân run lên bần bật… cùng với những cái dập, ông ta nhớ lại sự thèm khát Hân khi nhìn thấy hai chân và hai núm vú Hân hằn lên dưới áo dài mỏng đêm tiệc Tết.
Với ý nghĩ là đang chiếm đoạt chỗ ông thèm, Tony cúi xuống cắn vú và dướn mông lớn đen nhánh dập mạnh và day trên hai mép lồn được căng ra, và khi kéo lên thì dòng nước lũ lụt tràn ra. Từ những tiếng rên la… fuck… pound, ông biết là đã chiếm trọn thân thể Hân. Với những cái dập điên cuồng Tony hưởng những cái lắc đầu, cau mặt với những tiếng kêu như khóc cùng với những cái hất mông lên cao, rồi Hân chống hai bàn chân cong nửa thân dưới, ưỡn lồn lên để đón những cái dập đi vào sâu hơn… Tony, fuck… pound… I’m dying…
Với ý nghĩ Long đã đem vợ đến cho ông hưởng và Hân cũng đang được hưởng những cái dập của ông, Tony thốt lên:
– I crave for your pussy… I thirst for you…
Hân đáp lại:
– Me too… I thirst for your big cock… Tony… fuck… pound… I love your pounding… I’m dying.
Dướn mông dập mạnh, thấy đã đến lúc nên Tony bật tiếng kêu rên, ôm lấy thân Hân đang giãy dụa và run bần bật dưới thân ông. Ông gục mặt vào vú Hân, nằm một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn đôi mắt vẫn lim dim dưới hai má đỏ hồng. Ông kéo khúc gân đen còn cứng ra khỏi lồn đẫm nước và nói:
– Thank you, my honey.
Hân mở mắt ra:
– Me too, Tony.
Ông vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau thân dưới cho Hân, rồi nằm xuống, một tay để lên lồn:
– Tôi thèm Hân từ bữa tiệc tết, đẹp và quá sexy. Nhìn thấy hai đùi Hân ẩn hiện dưới lớp vải mỏng áo dài, đêm đó tôi tưởng tượng đến cái này – ông bóp lồn với những ngón tay lớn hơi thô.
– Tôi cũng thèm ông từ hôm đó và nghĩ đến lúc được nó dập vào đó – Hân nắm khúc gân đen đã hơi mềm, nhưng vẫn đẫy bàn tay.
– Sao lại nhanh như thế? Hân là người có chồng.
– Có cũng như không, vì những năm tù và tuổi già đã hủy diệt sinh lực của ông ấy. Đã trên 10 năm tôi thèm những cái dập. Vì thế gặp ông tôi muốn cho ông.
– Hân có sợ ông Long biết chuyện này?
Hân lắc đầu:
– Không sợ, vì tôi biết nếu Long biết thì cũng thế thôi. Tôi sống bên ông ấy, nhưng ông bất lực và đã như một xác chết. Từ nay, tôi vẫn sống bên Long, nhưng thân tôi là của Tony. Lúc nào muốn, ông cứ hẹn, chở tôi đến đây hay đến một chỗ khác để cùng tận hưởng với nhau. Gần 20 năm, tôi không được hưởng những cái dập. Tôi mong Tony trả cái nợ 20 năm ấy cho tôi. I love your cock… dập cho tôi chết… mỗi cái dập của you là tôi chết một lần. Thank you, my honey.
Hai người trần truồng ôm nhau ngủ đến 1 giờ rồi lại cùng nhau hưởng những cái dập, hất mông điên cuồng và những tiếng rên la.
Hai người rời hotel lúc 5 giờ. Trên đường về, Hân mãn nguyện với sự chiếm đoạt của Tony và nhớ đến người chiếm đoạt mình trong đêm mưa trong rừng Trảng Bom.
Bà Hân đã mua xe và cuối tuần nào cũng đi shopping. Ông Long thấy Hân ngày càng trẻ lại, vui hơn. Nhiều khi Hân nấu ăn, ông thường nghe bà hát những bài tình ca như bà đã hát thời hai người mới lấy nhau. Có một điều lạ là trong mấy tháng nay, những đêm thứ sáu, thứ bảy, sau khi coi phim, ông thèm, nên gọi bà qua để ôm ấp một lúc. Nhưng lần nào Hân cũng lắc đầu, bảo phải uống thuốc lâu dài, nhắc lại lời thầy thuốc là phải kiêng cữ việc trên dưới. Đừng coi phim nữa. Ôm mươi phút, nó tuôn ra hết, lại thành công cốc.
Đêm thứ bảy tuần trước, sau khi coi cuốn phim mới mua “My wife goes wild on big black cock”, ông qua phòng Hân, tốc váy bà lên, gục mặt vào lồn bú một lúc, rồi trườn lên hai vú, nhưng ông khựng lại khi nhìn thấy những vết thâm tím trên hai vú, rồi nhìn xuống, cũng thấy những vết thâm trên mu, trên bụng và trên đùi. Ông chỉ vào những vết thâm hỏi:
– Chuyện gì thế này?
Hân thản nhiên:
– Đó là những vết cắn – nói rồi bà bước xuống, tới tủ đựng băng Video, lấy ra một cuốn đưa cho Long:
– Ông đem về coi sẽ hiểu hết, khỏi phải tra vấn.
Về phòng, ông cho băng vào đầu máy, rồi đến ngồi trên chiếc ghế bành đặt ở gần đầu giường. Trên màn hình, Hân đang nằm trần truồng sạng rộng hai đùi, còn Tony cũng trần truồng, ngồi bên cạnh Hân. Với ánh mắt đắm đuối, Hân đưa tay nắm khúc gân đen dài, vuốt lên vuốt xuống. Thoắt cái, Tony sàng qua chân, ngồi giữa hai đùi Hân, cúi xuống liếm lồn.
Được một lúc, nghe tiếng rên với mấy cái hất mông, Tony trườn lên ôm hai vai Hân, hôn môi, cắn vào vú, rồi hai mông đen lớn khẽ xoay, nhấp xuống. Khi hai cánh tay trắng với ôm mông đen kéo xuống thì Tony dập mạnh với tiếng thét… Từ đó, ông Long chỉ còn thấy hai mông đen dập day liên hồi với sự quẫy đạp, hất mông, với hai chân trắng nổi bật dưới thân đen điên cuồng tung lên, rồi chống chân cong hẳn thân dưới với tiếng kêu ằng ặc cùng với tiếng fuck, pound Tony… I thirst for your cock… I’m dying… Mắt ông mờ đi, cúi xuống không dám nhìn tiếp, nhưng vẫn nghe tiếng rên la bất tận.
Ông lấy remote tắt máy, nước mắt trào ra, nhưng ông để mặc cho những dòng nước mắt chảy dài xuống hai má, nhỏ xuống ghế. Khoảng nửa giờ sau, ông vào phòng tắm lau mặt, rồi đem cuốn băng sang phòng Hân. Thấy ông vào Hân ngồi dậy. Ông Long đặt cuốn băng trên bàn, ngồi xuống chiếc ghế yên lặng. Bỗng nước mắt trào ra, ông ôm lấy mặt một lúc, rồi lấy tay áo lau nước mắt.
Bà Hân nói:
– Ông đem Tony đến và chuyện đã tới như trong phim. Bây giờ ông muốn sao, tôi sẽ làm theo.
Ông ngước nhìn Hân, lồ lộ trong chiếc rope ngủ mỏng trắng:
– Bà đã tằng tịu với Tony từ bao giờ?
– Từ ngày ông bảo tôi đi nhờ xe của ông ta. Hôm đó Tony dùng tay chiếm đoạt tôi trên xe, rồi chở tôi đến hotel.
– Tôi không trách bà, chỉ trách tôi và thương thân mình.
Bà Hân im lặng một lúc lâu:
– Bây giờ tôi có thể nói hết. Ông phải biết ở trong tù, ông thèm lồn thế nào thì ở nhà tôi cũng vậy. Vì thế trong những lần đi thăm nuôi, tôi đã cho người ta để mình được thỏa mãn. Từ ngày ông ra tù cho đến khi sang Mỹ, ông như một xác chết bên tôi. Nhưng để tìm sự kích thích, ông đã dẫn tôi vào phim da đen, da trắng, da vàng. Ông dùng phim đưa tôi lên đỉnh núi, rồi đẩy tôi xuống vực thẳm. Và dưới vực thẳm ấy, ông đã đưa Tony đến. Với vóc dáng to cao, lịch thiệp, Tony đã làm thức dậy những hình ảnh trong phim tiềm ẩn trong tâm trí tôi, nên tôi đã mê Tony ngay bữa tiệc tết. Vì thế, trong ngày đón tôi, tôi đã ngoan ngoãn đón nhận bàn tay đen, và theo ông ta tới hotel để ông ta kéo tôi ra khỏi vực thẳm. Tôi đã mất 20 năm, và bây giờ, Tony đã bù lại cho tôi những năm ấy – Hân ngồi ngả vào thành giường, váy ngủ cuốn lên tụt xuống đùi: Ông đã biết hết và tôi cũng đã nói hết, bây giờ ông muốn sao, tôi sẽ làm theo. Chỉ còn chuyện ở hay đi?
Ông Long nhìn hai vú qua lớp vải mỏng và hai đùi Hân mở rộng:
– Tôi không trách bà mà chỉ trách tôi. Bà cứ ở lại, vì đã coi tôi là một xác chết thì không còn gì phải bận tâm.
– Ông đã nói thế thì tôi ở lại săn sóc ông như những năm ông ở tù. Những năm ấy, tôi đi thăm nuôi ông vì nghĩa vợ chồng, còn thân tôi đã cho người khác. Như thế, tình đã hết nhưng còn nghĩa. Bây giờ cũng vậy, tôi sống với ông vì nghĩa, còn thân tôi, tâm trí tôi đã thuộc về Tony. Trước kia ông không biết, nhưng bây giờ thì biết rõ là đời chúng ta đã là hai ngã rẽ: Ông sống theo ông, còn tôi sống theo tôi.
Ông Long đứng dậy, nhìn hai vú và hai đùi trắng như khối mỡ heo một lúc, rồi đứng lên đi về phòng.
Trưa hôm qua hai ông Lâm và Hiếu đến nhà ông Long. Sau khi pha trà, đem đến rót ra 3 tách, ông Long hỏi:
– Hai ông có chuyện gì mà không ngủ để chiều đi làm?
Ông Lâm hỏi:
– Mấy tháng nay, ông có thấy có gì khác trong đời sống của hai ông bà không?
Ông Long có vẻ ngạc nhiên:
– Chẳng có gì khác, vẫn sống bình thường như ngày hôm qua, hôm kia.
– Vậy là ông chưa biết gì. Với tình thân đời tù với nhau, tôi báo ông biết là bà Hân đã tằng tịu với thằng Tony.
– Sao ông biết?
Ông Lâm nói:
– Tuần trước tôi đi chợ Mỹ Á, rồi tới Bưu điện ở gần đó, gửi mấy cái thư về Việt Nam. Khi tôi bước ra cửa thì thấy bà Hân lên xe Tony đậu ở trước Bưu điện. Tôi liền đi theo và thấy họ vào hotel Foster.
Ông Hiếu lên tiếng:
– Tôi cũng gặp một lần. Tony đưa bà Hân vào hotel số 6 ở Aurora. Cũng tình cờ thôi, hôm đó tôi vào số 6 để đặt phòng cho vợ chồng người bạn ở Cali sang chơi. Lúc ra xe thì thấy bà Hân bước xuống xe và Tony cười vui vẻ khoác tay bà Hân đi vào văn phòng. Xe tôi đậu xa mãi cuối sân, nên họ không thấy tôi.
Ông Lâm nói:
– Hôm tết, tôi không hiểu sao ông lại đem một thằng đen tới nhà. Khi về tôi nói với ông Hiếu là ông đã đem mỡ đến miệng mèo. Bây giờ thì hết thuốc chữa. Ông tính sao?
Ông Long nâng chén uống mấy hớp, rồi nói.
– Cảm ơn hai ông đã cho tôi biết chuyện, có điều, chuyện này tôi cũng đã biết. Tôi buồn, nhưng nghĩ lại là mình đã già. Bảy năm tù, bà ấy lặn lội đi thăm nuôi, tần tảo nuôi con, săn sóc cha mẹ chồng. Vì thế, tôi mang ơn bà ấy. Bây giờ mình đã hết sinh lực, để bả sống với tuổi trẻ của bà ấy. Ông đã nói là hết thuốc chữa thì còn làm gì được nữa. Ly dị ư? Bà ấy sẽ vui ra đi, nhưng tôi sẽ khổ và cô độc, vì thiếu bàn tay, tiếng nói của bà ấy. Có một điều xin nói thật với hai ông là tôi an lòng khi biết bà ấy rơi vào Tony, vì vào tay Tony thì tốt hơn là vào tay mấy thằng Mễ, mấy thằng đen lao động. Chúng ta đang sống với những thảm kịch. Nhưng biết nói sao? Thôi hai ông về nghỉ để chiều đi làm…