Nếu cuộc đời là một con đường độc đạo thì sẽ chẳng có ai vướng phải sai lầm mà lạc lối. Nhưng thực tế luôn trớ trêu, trên con đường chúng ta đi luôn tồn tại những ngã rẽ bất ngờ. Và khi nhận ra, ta không còn khả năng quay lại.
Tôi là Tín Huy, 40 tuổi. Dưới ánh mắt xã hội, tôi là một nhiếp ảnh gia danh tiếng, với 3 giải thưởng quốc tế và vô số giải thưởng trong nước. Đối với gia đình, tôi là một người chồng mẫu mực, một người cha luôn yêu thương con cái. Nhưng chỉ mình tôi biết mình không hoàn hảo như cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài… Tôi từng sa ngã, từng lạc lối mà đến giờ đây cũng không bao giờ có thể quay lại.
Mọi câu chuyện đều có điểm bắt đầu và kết thúc. Điểm bắt đầu câu chuyện của chính tôi đã xuất hiện 3 năm trước, nhưng điểm kết có lẽ chỉ đến khi tôi rời bỏ cuộc đời này.
Như bao nhiếp ảnh gia khác, ngoài thời gian đi đây đó sáng tác, tôi cần thương mại hoá tên tuổi của mình để duy trì cuộc sống. Tôi mở một studio chụp ảnh tại nhà. Dĩ nhiên với tên tuổi của tôi thì thù lao cho mỗi buổi chụp là khá cao so với mặt bằng chung. Và cũng vì thế, phần lớn khách hàng của tôi là người mẫu, diễn viên hoặc các gia đình đại gia lắm tiền nhiều của. Chân thật mà nói, làm nên tên tuổi của tôi là những tác phẩm có chiều sâu mang tính nghệ thuật… Còn những tác phẩm thương mại nuôi sống gia đình tôi lại chẳng có chút giá trị nghệ thuật nào. Một kiểu chân dung trên giường ngủ, một pô gia đình giữa phòng khách nguy nga tráng lệ hoặc thậm chí một tấm ảnh khoả thân kiểu hờ hững của nữ diễn viên… trong mắt tôi đều là cơm… là gạo, không có gì hơn thế.
Và có lẽ cuộc đời tôi đã có thể gọi là hoàn hảo, nếu tôi không gặp gỡ Ngọc Tiên.
Ngày hôm đó tôi và người trợ lý có một buổi chụp hình tại nhà riêng ông Phước Long, một đại gia bất động sản hàng đầu của thành phố. Vợ ông là Bích Chi, Á hậu Điện ảnh hơn hai mươi năm trước, giờ lại có thêm danh hiệu Hoa hậu Quý Bà. Vừa gặp mặt Bích Chi tôi phải thoáng giật mình vì nét đẹp quý phái của cô ấy. Bích Chi có lẽ còn trẻ hơn tôi vài tuổi, nhưng thoạt nhìn lại trẻ như chỉ hơn 30. Đúng là phụ nữ sống trong nhung lụa luôn giữ được tuổi thanh xuân hoàn hảo. Ông Phước Long là một người đàn ông đứng tuổi, bệ vệ lại khá vui tính dễ gần. Hai người họ trong mắt tôi là một ca điển hình của đại gia và người đẹp.
Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ. Chúng tôi chụp quang cảnh ngoài vườn, hồ bơi, phòng khách, thậm chí ông Long gợi ý vợ chụp vài tấm phòng ngủ như loại lưu giữ tuổi thanh xuân. Trong mắt một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và từng tận mắt nhìn nhiều diễn viên người mẫu khoả thân, thì cơ thể một người phụ nữ như Bích Chi không có gì đặc biệt. Dù công nhận cô ấy đẹp, nét thanh xuân còn mời gọi mơn mởn, nhưng tôi vẫn cứ trơ trơ như không có gì. Huống chi ngay bên cạnh tôi còn một lão già luôn lườm lườm canh giữ.
– Ah…
Đang gò người lấy nắng xuyên qua tấm màn cửa đổ xuống cơ thể Bích Chi, chợt cánh cửa phòng bật mở. Một tiếng nhỏ thảng thốt của con gái vang lên.
– Trời ơi, Tiên. Mau đóng cửa lại… – Bích Chi đỏ mặt kéo chăn che ngang người.
Sau cánh cửa một thân hình thanh mảnh bước nhanh vào. Vừa đóng sập cửa, cô gái nhìn quanh che miệng lắp bắp:
– Mẹ… Mẹ Ba đang… còn có…
– À hem… Đây là chú Huy… Nhiếp ảnh gia Tín Huy chắc con có xem báo thấy. – Ông Phước Long nói. – Chú Huy đang chụp hình cho mẹ.
– Đây là con gái lớn của tôi… Ngọc Tiên. – Ông quay lại giới thiệu với tôi.
Ngọc Tiên như rất quen thuộc với tên tuổi của tôi, bước đến vui vẻ nói:
– Vâng, cháu chào chú Huy. Cháu rất thích những tác phẩm của chú.
Lúc này tôi mới có thời gian quan sát người con gái trước mặt đang tò mò nhìn mình. Phải sững người giây lát tôi mới sực tỉnh… Đẹp không còn là từ ngữ xứng đáng để mô tả nhan sắc của nàng. Ngọc Tiên có nét đẹp của mẹ, lại mang theo sự thánh khiết thuần chính. Nàng cho tôi cảm giác như không thật huyền ảo như nhân vật Cô Long trong tiểu thuyết Kim Dung. Một nét đẹp không vướng bụi trần, chỉ chạm nhẹ đã làm hoen ố dơ bẩn. Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm theo nghiệp nhiếp ảnh trái tim tôi lại đập nhanh bất thường. Tôi hơi cúi đầu gật gật thay lời chào hỏi. Dù sao Ngọc Tiên chỉ chạc tuổi con trai lớn của tôi, làm như vậy cũng không có gì thiếu lịch sự.
Phần sau của buổi chụp hình đối với tôi lại như cực hình. Dù trong ống kính là thân thể gần như lõa lồ của một quý phụ xinh đẹp, dù cố nghĩ đến món thù lao hậu hĩnh sau buổi chụp hình, mồ hôi trán tôi vẫn rịn ướt như tắm. Tất cả vì Ngọc Tiên luôn theo sát sau lưng tôi. Nàng nhìn chăm chăm vào khung màn hình trên máy, nhìn theo từng ngón tay tôi xoay chỉnh… Thỉnh thoảng lại reo lên thích thú với một hơi thở thơm ngát phả vào tai tôi.
Cuối cùng cũng xong. Sau khi nhận thù lao từ tay ông Phước Long, tôi hẹn ngày giao hình sau chỉnh sửa hậu kỳ. Dĩ nhiên hình dùng để rửa phóng lớn chỉ bao gồm một số hình gia đình thuần tuý, số còn lại sẽ cho hai vợ chồng lưu giữ một cách riêng tư.
Khi chúng tôi ra đến cửa nhà chuẩn bị lên taxi, bất ngờ sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã và một cơn gió mát thoang thoảng thơm ngát ập đến.
– Chú Huy… Chờ cháu một chút…
Tôi quay lại hơi bất ngờ thấy Ngọc Tiên thở hổn chạy đến. Cô bé vội vã loạng choạng suýt đâm sầm vào tôi.
– Sao… cháu? – Tôi chợt nhận ra chữ cháu mình kêu sao khô khan như thế.
Cô bé vỗ vỗ ngực thở dốc, mặt hơi ửng đỏ lên, nói:
– Cháu… cháu muốn xin chú cái namecard ạ…
Như thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, cô bé giải thích thêm:
– Cháu có bạn… Bạn cháu muốn chụp hình…
– À ra vậy.
Tôi gật gật đầu, lòng thoáng chút thất vọng. Khi tôi nhìn sang người trợ lý bên cạnh thì cô ta đã rút name card của Studio đưa cho Ngọc Tiên.
Và thế là chấm dứt cuộc gặp gỡ đầu tiên.
Một tuần sau, tôi quay trở lại căn biệt thự to lớn của ông Phước Long để giao hình. Dĩ nhiên công việc này thường ngày tôi hoàn toàn có thể giao cho cô trợ lý. Nhưng không hiểu sao tôi lại cứ quyết định tự mình đi. Cô trợ lý cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Có lẽ cô ta đang nghĩ tôi muốn tạo mối quan hệ với một đại gia giàu có. Thật sự cô ta đã đúng một nửa. Tôi muốn tạo mối quan hệ, nhưng không phải với ông Phước Long. Và may mắn đã mỉm cười với tôi.
– Ông tìm ai?
Người mở cửa cho tôi là người phụ nữ lớn tuổi mà lần trước tôi đã gặp. Bà ta liên tục nhìn tôi từ trên xuống, như không hề nhớ gì về lần trước tôi đã đến đây.
– Xin lỗi, tôi không có hẹn trước… Tôi muốn gặp ông Long… hoặc bà Chi cũng được. Tôi là Tín Huy đến giao hình.
– À, bà Chi và ông Long đi nước ngoài đến cuối tuần mới về. Ông có thể giao cho tôi và để lại số điện thoại… Có vấn đề gì ông bà sẽ liên lạc ông. – Bà ta nói giọng đều đều như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Tôi hơi thất vọng, không có ông bà Long ở nhà thì tôi không có lý do gì để vào nhà. Dĩ nhiên tôi không có ý định đưa hai khung ảnh lớn và folder ảnh được gói ghém cẩn thận mà tôi đang cầm trong tay. Bên trong đó còn khá nhiều thứ nhạy cảm mà chỉ cần lộ một chút ra ngoài cả sự nghiệp tôi liền chấm dứt.
– Vậy cảm ơn bà. Lần sau tôi sẽ đến.
Tôi vừa định quay lưng, chợt ánh mắt vô ý nhìn lướt qua người phụ nữ, chợt cả người hơi cứng lại. Bên trong vườn cây xanh mướt, bên hồ bơi lăng tăng nước xanh trong, một thân hình thanh mảnh tuyệt đẹp đang đọc sách trên chiếc ghế nằm. Tôi thấy tim mình thổn thức như trẻ hơn hai mươi tuổi.
– Vậy chào ông nhé…
Người phụ nữ lễ phép hơi cúi đầu rồi chậm chậm đóng cánh cửa nặng nề. Tôi chợt sững người như chợt nhớ, ngăn bà lại.
– Chị vui lòng cho tôi xin số điện thoại ông Long, để lần sau tôi gọi trước. Được không?
Dĩ nhiên là tôi đang nói dối. Tôi có số cá nhân của ông Phước Long từ trước cuộc hẹn đầu tiên. Và đúng như tôi dự đoán, người quản gia hơi lúng túng:
– Tôi không được phép cho số điện thoại của ông chủ. Xin lỗi.
– Ơ… Tôi là người mới tuần trước đến đây chụp hình cho ông bà Long mà… – Tôi giả vờ ngạc nhiên nói hơi lớn tiếng.
Bà quản gia rất nguyên tắc kiên quyết lắc đầu:
– Tôi biết. Nhưng xin lỗi. Ông Long nếu không tự đưa số cho ông thì tôi cũng không dám… Mong ông thông cảm.
– Cái chị này… Mới tuần trước chính chị đã mở cửa cho tôi… Còn dẫn tôi vào…
Bà quản gia hơi nhíu mày có vẻ khó chịu. Nhưng khi bà ta định nói tiếp thì thấy tôi quay lưng bỏ đi. Dĩ nhiên tôi không thực sự bỏ về, tôi quay lưng đi vì biết sẽ có người ngay lập tức gọi mình quay lại.
– Chú Huy…
Đúng như tôi dự đoán, giọng nói Ngọc Tiên thật nhẹ nhàng đáng yêu gọi theo. Tôi cố tình tạo âm thanh tranh cãi với bà quản gia để nàng chú ý và đi ra cửa. Tôi như bất ngờ, sững người quay lại.
– À, chào… cháu…
Tôi ấp úng chợt nhận ra cổ họng mình khô đắng. Ngọc Tiên lộ nửa người ra sau cánh cổng. Trên người nàng là một bộ đồ bơi một mảnh trắng tinh. Ánh mắt tôi không thể né tránh khối thịt căng tròn đang tì ép lên cánh cổng sắt thô dầy.
– Chú vào nhà chơi… – Ngọc Tiên vui vẻ mời.
– Cô Tiên, ông bà không có nhà…
Bà quản gia nhắc khẽ. Nhưng Ngọc Tiên cứ như không nghe thấy, cô bé lùi lại kéo rộng cánh cửa ra cho tôi.
– À, cũng được. Tôi muốn đưa Tiên xem một số hình của Ba Mẹ.
Tôi bước vào, lời lẽ lấp liếm biện bạch cho sự đường đột của mình. Nhưng ánh mắt bà quản gia cứ làm mặt tôi nóng lên.
– Dạ được. Dì Tâm đưa chú vào phòng khách nha… – Giọng Ngọc Tiên như reo vui.
– À thôi không cần đâu. Cũng nhanh thôi. Chú cứ ngồi ngoài vườn là được rồi.
Không đợi hai người có ý kiến, tôi quay người đi về hướng hồ bơi. Tôi không hiểu mình tự bao giờ đã trở thành mồm mép lươn lẹo như vậy. Tôi không muốn vào phòng khách để phải từng chút từng chút bị kiểm soát dưới ánh mắt của người quản gia. Tôi càng không muốn Ngọc Tiên thay ra một bộ đồ kín đáo khi mình chưa được nhìn ngắm cơ thể mới lớn tuyệt đẹp của nàng.
Ngọc Tiên không suy nghĩ nhiều, nhận lấy chiếc áo choàng lông từ tay người quản gia khoác lên người, vui vẻ bước theo tôi.
Khu vực hồ bơi của nhà ông Phước Long rất đẹp. Chiếc hồ không quá lớn, nhưng lót đá thiên nhiên xanh ngọc sang trọng. Bao quanh hồ bơi là hàng cây xanh cao cao phủ mát chỉ chừa một khoảnh nắng nhỏ nơi Ngọc Tiên nằm đọc sách khi nảy. Tôi bước thẳng đến chiếc ghế ngồi xuống, tự nhiên cứ như mình vừa ngồi đây khi nảy. Ngọc Tiên thoáng ngần ngừ đứng đối diện tôi:
– Cho cháu xem hình đi…
– Ừ, có ngay đây…
Tôi giở tập bìa giấy ra, ánh mắt cẩn thận nhìn quanh phát hiện bà quản gia đã khuất bóng trong nhà. Ngọc Tiên háo hức bước đến, một bên chiếc đùi trắng nõn lộ ra giữa hai vạt áo lại ngay sát tầm mắt tôi. Tôi muốn loá mắt. Tôi thề rằng mình đã tận mắt nhìn cơ thể lõa lồ của rất nhiều phụ nữ, trong đó không ít là diễn viên, người mẫu… Nhưng không có người nào có làn da mịn màng láng bóng hừng hực sức sống như Ngọc Tiên. Mà thật sự tôi chỉ vừa được thấy một góc nhỏ… Đáng hổ thẹn.
– Cho cháu xem với…
Ngọc Tiên chợt ngồi xuống bên cạnh tôi, nhận lấy cả cuốn album từ hai bàn tay ngỡ ngàng chết sững của tôi. Trong mũi tôi tràn ngập một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng xen chút ngọt ngọt như nhuỵ hoa. Tôi chợt muốn biến thành một con ong để say mê hút cạn bông hoa nhỏ chớm nở này. Tôi vô thức hơi nhỏm người đến, hít nhẹ một hơi.
Hai bàn tay đang lật hình của Ngọc Tiên chợt dừng lại. Đầu nàng hơi cúi xuống. Dưới ánh nắng từ trên tán cây, tôi say mê nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp nàng. Cái vành tai nhỏ nhắn phủ một lớp lông tơ mịn tí ti như lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi thấy cổ họng mình khô khốc như đi giữa sa mạc nhìn thấy một ngụm nước tinh khiết mát lạnh đang lơ lửng trước mặt. Tôi chậm chậm cúi xuống. Chiếc vành tai nhỏ nhắn kia thoáng đỏ lên, nhưng không trốn tránh…
– Mời ông uống nước…
Giọng nói của bà quản gia chợt vang lên sau lưng làm tôi giật thót mình, ngồi thẳng lên. Ngọc Tiên giật mình xoa xoa hai gò má hồng hào, nhưng mặt vẫn cúi gằm như đang xem hình.
Giây phút đó tôi thậm chí không dám quay đầu lại nhìn bà quản gia. Tôi biết chắc chắn bà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi như một lão già dơ bẩn âm mưu chuyện kinh tởm. Một phần trong tôi cũng cảm thấy tội lỗi. Trong khi phần còn lại thì tìm cách biện bạch thanh minh. “Tôi chẳng qua mới 40 tuổi… Ngọc Tiên cũng khoảng 18, không phải là con nít…” Đương nhiên những lời đó tôi chỉ dành cho bản thân mình tự nuốt xuống. Tôi thấy không khí trầm xuống. Dù ngồi giữa một vườn cây xanh mát tôi vẫn thấy ngột ngạt khó thở.
– Dì Tâm… Dì vào nhà đi…
Chợt giọng nói của Ngọc Tiên vang lên bên cạnh. Vào tai tôi lại thánh thót du dương như tiên nhạc. Nàng thật sự giải vây cho tôi? Tôi chợt nghĩ đến biểu hiện vừa khi nãy của Ngọc Tiên… Nàng dường như không phản đối tôi. Tim tôi lại loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
– Nhưng cô chủ à… – Bà quản gia khẽ lo lắng gắt lên.
– Dì sao vậy?! Dì vào nhà đi mà…
Ngọc Tiên vẫn nhẹ nhàng khuyên giải. Tôi chỉ biết thừ người nhìn xuống mũi giày mình như một thằng con trai ngày đầu đến nhà bạn gái.
Tiếng bước chân nặng nề của bà quản gia như cố tình dằn mặt đe dọa tôi. Bà đi xa dần rồi khuất bóng sau khu nhà. Tôi thầm thở phào, nhưng rồi chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Giây phút vừa rồi khi tâm hồn xao xuyến kỳ lạ tôi đã hành động như vậy. Nhưng giờ đây cả người lại cứng ngắc thậm chí không dám quay qua nhìn Ngọc Tiên một lần.
– Chú chụp đẹp lắm…
Ngọc Tiên chợt nói nhỏ. Tôi cười nhẹ nhìn lại chợt bắt gặp ánh mắt đau đáu của nàng dành cho tôi. Ánh mắt ấy làm trái tim tôi như tan chảy. Tại sao nàng nhìn tôi như vậy? Tôi bối rối. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình có cảm giác bối rối là khi nào? Dường như là năm cuối trung học? Khi cô bạn gái chung lớp dành cho tôi một nụ hôn bất ngờ! Vậy mà giờ đây tôi lại bối rối trước ánh mắt của cô gái chỉ ngang tuổi con trai mình.
Tôi thấy mặt nóng rang, vừa quay thì thấy những ngón tay thon nhỏ của Ngọc Tiên đang mân mê tấm hình trong album. Tấm hình đó tôi chụp Bích Chi với tư thế bán khoả thân nằm sấp trên giường ngủ, tấm chăn che ngang chỉ lộ ra bờ eo thon dài tuyệt đẹp. Dĩ nhiên tôi còn chụp khá nhiều hình nóng bỏng khác của mẹ nàng, nhưng những tấm hình đó chỉ xử lý hậu kỳ rồi chép vào trong USB gửi kèm cho ông Phước Long.
– Cháu… cũng muốn chú chụp hình cho cháu… – Ngọc Tiên chợt nói lí nhí, hai gò má ửng hồng.
– Ừ… – Tôi gật gật đầu cho qua chuyện.
– Ý cháu là… hình như mẹ cháu…
Tôi chợt sững người, hai lỗ tai lùng bùng như vừa lãnh trọn một tiếng sấm nổ trên đầu. Tôi vô thức gật gật đầu, lại thấy rất bất ổn lắc đầu liên tục. Biểu hiện ngờ nghệch của tôi làm Ngọc Tiên che miệng cười.
– Chú sao vậy? Không được sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngọc Tiên một lần nữa như xác định nàng không phải đang đùa giỡn mình.
Phần 2
Thế là một trận chiến mãnh liệt giằng xé trong tâm trí tôi. Một nửa đen tối trong tôi gào thét, nửa còn lại liên tục lắc đầu ôn tồn dạy bảo…
“Gật đầu đi… Mày già quá lú lẫn rồi… Gật đầu nhanh.”
“Không được. Con bé này còn quá nhỏ, chỉ chạc tuổi con mình…”
“Mày chỉ chụp hình thôi… Mày có làm gì đâu?!”
‘Với người khác thì là vậy… Còn Ngọc Tiên không giống vậy?!
“Vậy mục đích mày muốn gặp gỡ Ngọc Tiên làm gì?!”
“Làm gì?”
“Để làm gì?”
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi gạt sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, nói:
– Không phải là không được. Nhưng cháu phải hỏi ý kiến Ba Mẹ. Không thì chú không dám đâu.
– Ư… Cháu tháng sau đã mười tám tuổi. Cháu có thể quyết định mà. – Ngọc Tiên hơi bĩu môi, vẻ ương bướng cong lên.
– Không phải như vậy… Cháu còn nhỏ, cháu biết chú nói gì mà. – Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
– Cháu không nhỏ… Ít ra cháu còn lớn hơn Ca sĩ Hạ Thi… Chú đã chụp cho Hạ Thi, sao không chụp cho cháu?! – Ngọc Tiên mím môi mắt hơi đỏ nhìn tôi.
Tôi hơi cúi đầu né tránh ánh mắt đó. Tôi phát hiện không biết từ lúc nào mình sợ ánh mắt u oán của Ngọc Tiên. Dĩ nhiên tôi nhớ Ca sĩ Hạ Thi… Tôi chụp hình nóng bỏng cho con bé đó theo yêu cầu của Công ty đại diện. Có hợp đồng đàng hoàng… Vả lại, Hạ Thi ngoại trừ số tuổi là nhỏ, còn lại đều chai sạn từng trải. Còn Ngọc Tiên… Tôi thật sự không muốn mình trở thành vết mực nhơ đầu tiên trên trang giấy trắng này.
– Ngọc Tiên… Cháu nghe chú… Khi cháu lớn hơn vài tuổi, có chồng hoặc có bạn trai… Đi chung với cậu ta đến tìm chú… chú sẽ chụp cho cháu. – Tôi nói mà nghe giọng mình yếu ớt khổ sở.
Ngọc Tiên chợt đứng phắt dậy, mím môi rồi dúi cuốn album kia vào tay tôi. Giọng nàng hơi run run kìm nén:
– Không, cháu không muốn như vậy. Chú không chụp thì cháu sẽ tìm người khác.
Để lại một câu cuối cùng, Ngọc Tiên giận dỗi quay người đi thẳng vào nhà. Không gian xung quanh tôi như sụp đổ, chán chường, khổ sở. Tôi muốn chạy theo níu nàng lại và nói mình đồng ý. Nhưng nửa còn lại cứ ghì chặt tôi chết lặng trên ghế.
Sau ngày hôm đó tôi âm thầm buồn bã như một cậu trai mới lớn tương tư lần đầu. Ăn mất ngon, ngủ không yên, hỏi cũng lười trả lời…
Nhưng tôi buộc phải thay đổi tâm trạng của mình nếu không muốn dòng lũ công việc nhấn chìm không thương tiếc. Hình chụp của vợ chồng ông Phước Long tôi giao hẳn cho cô trợ lý tự đi giao, còn mình thì lao đầu vào công việc.
Hơn hai tháng sau.
Một căn nhà trong hẻm Nguyễn Đình Chiểu – Quận 3. Phía trên cách cửa sắt đóng kín là một tấm bảng hiệu đen trắng ấn tượng “Studio Tín Huy”.
Trên tầng một, tôi ngủ vùi trùm kín chăn qua đầu. Vợ tôi và con trai đã về ngoại từ sớm. Bất chợt từ tiếng chuông cửa vang lên mấy đợt. Tôi không buồn xem, cố bịt kín hai tai ngủ tiếp. Nhưng không được vài giây sau, điện thoại cá nhân của tôi reo vang.
– Alo. Ai vậy? – Tôi không che giấu sự bất mãn qua giọng nói của mình.
– Xin hỏi phải chú Huy không ạ?
Một giọng nói rụt rè vang lên bên kia. Tôi nhíu mày khó chịu. Tôi biết mình đã 40, nhưng đến nay không mấy người gọi tôi là chú, đặc biệt là phụ nữ trẻ.
– Huy đây. Ai đó? – Tôi cộc lốc.
– Cháu… Cháu Ngọc Tiên đây. Cháu đang ở trước cửa Studio, nhưng thấy đóng cửa. – Giọng cô bé có vẻ gấp gáp như sợ tôi cúp máy.
Tôi thừ người vài giây chợt tỉnh táo hẳn. Ngày hôm qua, chúng tôi vừa hoàn thành một series ảnh cho Tạp chí Thời trang, hậu kỳ đến hơn ba giờ sáng, nên tôi quyết định đóng cửa studio nghỉ ngơi một hôm. Nhân viên bảo vệ, nhân viên đến trợ lý tôi cũng cho nghỉ hết.
– Alo, chú còn đó không ạ? – Giọng Ngọc Tiên lo lắng.
– Còn… Cháu chờ chú một chút…
Tốc chăn, lao ra khỏi phòng như một vận động viên chạy nước rút. Ba phút sau, đứng trước cửa tôi thấy tim mình đập thình thịch như trống vỗ. Hít một hơi thật sâu, tôi kéo cửa.
– Chào chú Huy… Đây là bạn… trai của cháu.
– À, chào…
Vừa vài giây trước muôn vàn suy nghĩ trong đầu tôi tan biến trong phút chốc. Ngọc Tiên vẫn xinh đẹp. Không, nên nói là nàng hôm nay càng xinh đẹp hơn. Đôi mắt rực rỡ, gương mặt hoàn mỹ đến người đối diện phải nín thở. Nàng mặc một chiếc váy chữ A đen bóng tôn lên bờ vai trần trắng nuột đến chói mắt. Nhưng bên cạnh Ngọc Tiên hôm nay là một thanh niên sáng láng điển trai. Nhìn nàng khoát tay cậu ta rất vui vẻ, mỉm cười với mình, lòng tôi chợt đắng chát lạ lùng. “Mình nghĩ đi đâu vậy chứ?! Ngọc Tiên dĩ nhiên là xứng đôi với cậu thanh niên kia… Xứng hơn mình nhiều… Rất nhiều…”
– Cháu và bạn… đến chơi à?! Vào đi…
Tôi quay người đi vào trong nhà, cố ra vẻ tự nhiên nhưng ngay cả tôi cũng thấy mình đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đi vào sau bếp, lấy hai chai nước suối trong tủ lạnh… Rồi đi ra ngoài ngồi xuống sofa đối diện đôi tình nhân trẻ… Tôi cũng không biết mình làm gì. Hai đứa trẻ quá, rất xứng đôi. Có thể nói là cặp đôi nam nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi chỉ nhận xét theo bản năng vì đầu óc đã trống rỗng không còn tồn tại chút gì.
– Con hâm mộ hình của chú bao lâu nay… Nay nhờ Ngọc Tiên mới được gặp mặt chú Tín Huy.
Cậu thanh niên nói vài câu xã giao. Tôi chỉ gật đầu lấy lệ vì ánh mắt tôi còn dõi theo bàn tay cậu ta nắm chặt tay Ngọc Tiên. Nàng như muốn lấy tay lại, nhưng cậu ta cứ giữ khư khư đành buông xuôi.
– Sao chú đóng cửa Studio hôm nay vậy? Hôm nay là giữa tuần mà… – Ngọc Tiên hỏi.
– À, hôm qua ê kíp thức khuya… Nên hôm nay nghỉ… – Tôi trả lời cho qua chuyện.
Câu chuyện lại tắt nghẽn. Bầu không khí xung quanh trở nên nhạt nhẽo kỳ lạ. Ngọc Tiên nhìn tôi mấy lần như muốn nói gì đó lại thôi. Nàng lén nhìn qua bạn mình rồi ấp úng hỏi tôi.
– Chú còn nhớ… lần trước chú nói… chú chụp hình cho con… nếu…
– Nếu thế nào? Sao tôi không nhớ nhỉ?! – Tôi nói dửng dưng như không làm đôi mắt Ngọc Tiên hơi ửng đỏ.
Nàng mím chặt đôi môi thành một đường chỉ mỏng, chợt kiên quyết rút bàn tay nhỏ nhắn của mình đang bị cậu thanh niên kia nắm chặt. Ngọc Tiên đứng lên, quay người lau đi giọt nước mắt chực rơi.
– Tiên… Em sao…
Chàng thanh niên không hiểu gì. Bước đến sau lưng Ngọc Tiên xoa xoa hai cánh tay trần của nàng như an ủi. Hành động đó làm máu nóng tôi tôi sôi lên. “Tôi đang ghen sao?! Ghen vì một thằng thanh niên tuổi con mình.” Trong mắt tôi Ngọc Tiên như một nữ thần, không thể bị vấy bẩn dù bởi bất cứ ai, bao gồm cả bản thân tôi.
– Anh đi về trước đi… Lát em tự bắt xe về. – Ngọc Tiên gạt tay cậu ta ra khỏi người mình, nói nhỏ.
– Không, tại sao em không về với anh? Để anh đưa em về… – Cậu ta vừa nói, vừa lén nhìn qua tôi.
– Anh không hiểu đâu. Anh đi về đi… – Ngọc Tiên kiên quyết, đẩy cậu ta ra cửa.
– Nhưng để em lại đây một mình… Ông ta… – Cậu ta che miệng nói, ánh mắt đáng ghét không ngừng nhìn về phía tôi.
– Anh không được nghĩ lung tung… – Ngọc Tiên gắt lên thật khẽ. – Chú Huy là… là bạn của Ba Mẹ em… Chú ấy… còn hơn tuổi mẹ em…
– Hay là anh chờ em ngoài kia…
– Anh còn nói nữa… thì mình chia tay đấy. – Ngọc Tiên mím môi ra tối hậu thư.
Cậu thanh niên chán nản, bước ra leo lên xe máy rú ga giận dữ. Khi bóng dáng cậu ta mất hút, Ngọc Tiên mới quay lại nhìn tôi.
Cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi tôi đã nghe hết. Giờ tâm tôi như nguội lạnh, không gợn lên chút cảm xúc nào. Tôi khép kín hai cánh cửa shop, quay trở lại đối diện Ngọc Tiên trên sofa tôi điềm nhiên nói:
– Tốt thôi. Nếu cháu đã muốn chụp hình thì chú nhận thôi. Ba trăm năm mươi ngàn một kiểu… Tiền tới cửa mà ai không nhận.
– Chú… – Ngọc Tiên ngơ ngác nhìn theo tôi.
Tôi quay lưng đi vào trong phòng chụp. Đầu óc trống rỗng, tôi bật đèn, kéo phông… thậm chí làm những việc đó khi ý tưởng ban đầu còn chưa thành hình. Tôi nghe tiếng bước chân của Ngọc Tiên, cũng không quay đầu, tôi nói:
– Buồng thay đồ bên trong nhà tắm bên kia… Trang điểm nghỉ hôm nay. Cháu có thể tự trang điểm sơ một chút… Chú sẽ chỉnh hậu kỳ nét mặt sau.
Ngọc Tiên không trả lời. Nàng đi thẳng vào phòng thay đồ, khép cửa lại. Tôi thở dài im lặng, từng câu nói của Ngọc Tiên cứ vang lên trong đầu làm tim tôi thắt lại. Nàng nói không hề sai… Tôi lớn hơn tuổi Mẹ nàng… Và tuổi này dù không chính thức cũng có thể xem như bạn Ba Mẹ nàng. Chỉ có kẻ đầu hai màu tóc lại suy nghĩ lệch lạc như tôi mới thấy đau lòng vì điều đó.
– Chú Huy…
Tiếng kêu lí nhí của Ngọc Tiên vang lên sau lưng. Nàng trùm kín cơ thể trong chiếc khăn lông quấn ngang tới ngực. Đôi gò má không ửng đỏ như mọi khi lại trắng nhợt buồn bã, đôi mắt còn hoe đỏ nhìn tôi đang bận rộn đi qua đi lại chuẩn bị máy móc.
– Chú Huy… Chú làm ơn… dừng lại nghe cháu nói một chút được không? – Chợt Ngọc Tiên nghẹn ngào nói.
Tôi hơi sững người, đặt chiếc máy ảnh xuống bàn. Im lặng.
– Cháu… khi nảy cháu không muốn nói như vậy đâu… Cháu xin lỗi. – Nàng bật khóc.
– Không sao… Đó là sự thật mà… – Tôi không nhìn lại tiếp tục công việc.
– Không phải… Cháu chỉ nói vậy cho anh ta đi về thôi…
– Thật ra cậu ta đâu cần về. – Tôi vừa nói vừa tiếp tục lách cách với chiếc máy ảnh. – Cậu ta là bạn trai cháu mà. Đứng xem cũng đâu có gì…
– Anh ta không phải! – Ngọc Tiên buột miệng nói, rồi như thấp thỏm nhìn tôi.
Tôi thở dài, chợt thấy mình đang giận dỗi như một đứa trẻ. Rõ ràng tôi cũng nhận ra mối quan hệ giữa Ngọc Tiên và cậu thanh niên kia chỉ là giả tạo, gượng ép. Tôi biết Ngọc Tiên muốn chứng minh với tôi rằng mình trưởng thành… “và đã có bạn trai” theo lời tôi nói. Nhưng nàng còn quá ngây thơ để biết rằng, tôi không nói tới loại bạn trai nắm tay còn thấy ngượng nghịu kia… Có lẽ, Ngọc Tiên còn trẻ con hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
– Thật ra cháu và cậu ta nhìn rất xứng đôi…
– Không bao giờ… Cháu không thích… Không thích như vậy. – Ngọc Tiên chợt gắt lên làm tôi ngạc nhiên.
Tôi không hiểu vì lời nói bâng quơ của mình lại làm nàng như có vẻ cáu giận. Nàng khoanh tay nhìn tôi, ngực phập phồng mấy lần như muốn nói gì đó rồi mím môi nín nhịn. Không muốn chọc vào tổ ong vò vẽ này, tôi bẻ câu chuyện sang hướng khác:
– Thật sự… cháu để chú chụp hình… trên người lại không mặc gì… trong khi đó ở đây chỉ có hai chúng ta… cháu không sợ sao?!
– Cháu không sợ. Cháu tin chú… – Ngọc Tiên càng nói càng nhỏ.
Tôi lắc đầu cười khổ một mình. Đến tôi còn không tin nổi vào bản thân mình kia mà. Tôi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng và gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cúi gằm của Ngọc Tiên, chợt thở dài:
– Haizz… Dù chú lớn hơn tuổi mẹ cháu… Nhưng không phải lớn tuổi là tin tưởng được đâu. Nhất là đàn ông…
– Không phải vậy đâu…
Ngọc Tiên lắc đầu, khi mái tóc dài đen óng chưa kịp ngừng đung đưa thì bất chợt nàng nhào vào lòng tôi, hai cánh tay ôm tôi chặt cứng. Cả người tôi chết sững như bị sét đánh, hai cánh tay bất động trơ trơ giữa khoảng không. Ngực tôi truyền đến một cảm giác ấm áp mềm mại khôn tả. Mái tóc đen óng thơm ngát của nàng áp vào cằm tôi. Tim tôi như ngừng đập, cả không gian chỉ còn giọng nói của Ngọc Tiên run run thật khẽ:
– Cháu… cháu tin chú… dù chú có làm gì… cháu vẫn tin…
Tôi thấy máu mình đang thiếu hụt nghiêm trọng trên não, suy nghĩ tôi đờ đẫn, thều thào vô thức:
– Cháu nói gì… chú không hiểu…
Ngọc Tiên không trả lời tôi, bất ngờ ngẩng đầu lên. Tôi chết sững mí mắt cũng trợn tròn không chớp được một cái. Môi tôi truyền đến một hương vị ngọt ngào không thể tả bằng lời. Đây là chuyện gì đang xảy ra. Vài giây trước tôi còn nghĩ Ngọc Tiên đang an ủi tôi, dù cách an ủi đó có hơi đặc biệt. Nhưng nụ hôn này là chuyện hoàn toàn khác… Nàng thích tôi sao?! Một người đàn ông lớn hơn tuổi mẹ nàng sao?!
Đôi môi mềm mại thơm ngát của Ngọc Tiên dán chặt lên môi tôi một cách vụng về. Không hời hợt, nhưng như muốn hơn mà không biết cách. Dù là vậy cảm giác cũng tuyệt hơn bất cứ nụ hôn nào tôi trải qua trong đời. Tôi dần quên mất bản thân mình. Khẽ nghiêng đầu, hé môi, tôi đáp trả Ngọc Tiên bằng một nụ hôn của kẻ từng trải nửa đời người. Lưỡi tôi tìm vào trong môi nàng, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm ngát của nàng.
– Ưm…
Ngọc Tiên mềm nhũn cả người. Hai cánh tay chới với ôm ghì lấy cổ tôi. Bàn tay tôi vòng qua eo lưng nàng nhưng thay vì chạm vào những sợi vải bông của chiếc khăn lông, tôi lại nhận được một cảm giác dịu mát của làn da trần trụi mềm mại như nước. Tôi sững người, nhận ra chiếc khăn lông Ngọc Tiên dùng che cơ thể đã rơi xuống chân tự lúc nào. Sức nóng từ bàn tay tôi chạm vào da thịt làm cả cơ thể Ngọc Tiên run lên. Nhưng nàng không phản kháng mà để mặc tôi vuốt ve dọc tấm lưng thon mảnh. Tay tôi trượt dần xuống theo một đường cong hoàn mỹ rồi truyền đến một cảm giác căng tròn của da thịt trần trụi. Vuốt ve nhẹ bờ mông tròn trịa mịn màng của Ngọc Tiên làm hạ thể tôi căng cứng chật chội. Tôi tham lam hôn nghiến đôi môi xinh đẹp, hai tay say mê mân mê phần phụ nữ căng tràn nhựa sống của nàng.
– Ưm…
Ngọc Tiên thở hổn hển, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, cơ thể trần truồng trong vòng tay tôi ngã người nằm lên mặt bàn. Mặc kệ đống máy móc ống kính lăn lóc ngổn ngang, tôi đè nghiến trên cơ thể nàng. Hạ thể tôi căng tức cộm lên cong vòng một khối lớn áp chặt vào vị trí nóng bỏng giữa hai chân mở rộng của nàng.
Không còn rào cản, không còn lý trí, cũng không còn chút giằng xé tâm lý nào. Nửa lý trí mục nát của tôi ngã quỵ tan biến. Tôi chỉ còn bản năng nguyên thuỷ nhất của một con đực mất tính người. Tôi rời khỏi bờ môi đỏ hồng nhòe nhoẹt son hồng của Ngọc Tiên, tham lam hôn lên người nàng.
– Ôi, chú ơi…
Ngậm lấy vàng tai nhỏ mềm mại, tôi mút say mê làm cả người nàng co rút đờ đẫn. Miệng lưỡi tôi lại chu du xuống ngực nàng. Úp mặt vào giữa hai bầu vú trần trụi. Hít cạn mùi hương trinh nguyên giữa vùng trũng sâu hoắm. Vùi mặt mình vào bầu vú nàng tôi há miệng ngậm lấy chiếc núm nhỏ đỏ hồng xinh xắn.
– Ưm…
Tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời mình sung sướng mỹ mãn như vậy. Dù là lấy vợ, đêm tân hôn hay được xướng danh đạt danh hiệu nhiếp ảnh gia quốc tế… Tất cả đều nghèo nàn, thi vị so sánh với sự thỏa mãn tuyệt đối của giây phút này. Hai tay tôi thỏa sức mơn trớn hai bầu vú căng tròn non tơ tuyệt vời của Ngọc Tiên. Miệng lưỡi khao khát ngậm mút hai chiếc núm vú xinh xắn đến lúc chúng ửng đỏ nức nở.
– Chú ơi… Cháu… Cháu…
Ngọc Tiên ưỡn ngực, rên siết từng tiếng ngắt quãng. Cặp đùi thon dài của nàng vô thức quắp lấy eo lưng tôi, siết chặt từng cơn. Dương vật căng tức của tôi qua hai lớp vải vẫn cảm nhận được sự nóng ẩm truyền vào. Tôi nghiến răng luồn tay mở khóa quần, cởi phăng áo qua đầu. Dương vật tôi bật tung ra thẳng đứng. Tôi vừa hít hà hổn hển vừa cầm lấy nó cọ cọ vào cửa mình ướt đẫm của Ngọc Tiên. Từ từ tôi nhích người lên từng chút, ánh mắt không rời khỏi nét mặt của Ngọc Tiên. Nàng nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ ửng, mũi phập phồng thở dốc từng cơn.
Bên trong nàng thật nóng, trơn nhẵn vì nước nhờn ra nhiều, nhưng tôi bị bó chặt như đi vào một nút cổ chai cần khai mở. Một chút ‘người’ trong tôi thoáng tỉnh lại. Tôi biết vượt qua ranh giới mỏng manh này cả hai chúng tôi đều không còn đường quay lại. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp đỏ hồng thiêm thiếp, lại nhìn xuống cơ thể lõa lồ của Ngọc Tiên với đầy dấu tích của tôi. Tôi nhận ra mình đã đi quá xa, không còn đường lui nữa.
Phần 3
Tôi cúi xuống ôm ghì lấy nàng, nghiến răng, cả người trườn lên.
– Á… đau… Chú ơi…
Tôi hôn lên bờ môi run rẩy của Ngọc Tiên, hôn lên khóe mắt ươn ướt của nàng. Tôi biết mình vừa bước chân vào địa ngục, nhưng lại kéo theo một thiên thần.
Giữ người một lúc cho Ngọc Tiên bớt đau đớn. Tôi chậm chậm nhấp nhỏm để dương vật ra vào xoa dịu vết thương trong âm hộ nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn. Tôi thở phào khi chiếc lưỡi nàng đáp trả nồng nhiệt. Nàng không giận tôi, ít ra là tại giây phút đê mê tuyệt vời này. Không hiểu sao giây phút này tôi lại tuyệt đối tỉnh táo. Thậm chí tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của Ngọc Tiên sau khi tỉnh táo lại. Tôi sẵn sàng đối diện với cơn phẫn nộ của Ba Mẹ nàng. Tôi sẵn sàng chấp nhận lời chửi rủa khinh miệt của vợ con, của đồng nghiệp và xã hội. Nhưng nếu cho tôi lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ tình nguyện làm một vết nhơ nhớ mãi trong cuộc đời Ngọc Tiên.
– Ưm… Chú ơi… cháu rát…
Ngọc Tiên nấc nhỏ bên tai tôi. Tôi dừng lại. Vẫn giữ dương vật mình chật chội sâu trong người nàng. Tôi cúi xuống ngậm chặt lấy đôi môi run rẩy của nàng. Hai tay tôi vuốt ve khắp cơ thể nàng, mơn trớn hai bầu vú căng tràn nhựa sống của nàng. Ngón tay tôi tìm đến hai núm vú nhỏ nhắn day day đùa nghịch làm cho thân thể Ngọc Tiên hổn hển căng cứng. Hạ thể tôi lại chậm rãi chuyển động, ánh mắt quan sát vẻ đau đớn dần tan đi trên gương mặt của Ngọc Tiên. Hai chân nàng mềm nhũn mở rộng hai bên hoàn toàn thả lỏng cho tôi tự do ra vào.
– Còn đau không? – Tôi hỏi nhỏ.
Ngọc Tiên mở mắt nhìn tôi, gật gật rồi lại lắc đầu. Nàng như còn ngượng ngùng đối diện ánh mắt tôi, liền choàng quanh cổ tôi ôm ghì. Tôi hôn lên vành tai nàng, mút lấy phần thịt nhỏ nhắn. Hạ thể không nhanh hơn nhưng sâu mà chắc nịt. Nghe hơi thở dồn dập của Ngọc Tiên bên tai, ngửi thấy mùi cơ thể nồng nàn của nàng làm tôi sướng lâng lâng. Tôi biết nàng vẫn đau, dù cảm xúc ân ái có mạnh mẽ thế nào vẫn không át được sự rát buốt của lần phá thân đầu tiên. Tôi không kìm nén cơn sướng khoái của mình nữa. Thúc vào thật sâu, ngừng lại, rồi chậm chậm tôi rút người ra…
– Ah…
Tôi ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của Ngọc Tiên. Bên dưới giữa khe mông nàng, dương vật tôi co giật rồi bắn ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng. Tôi gục mặt lên bờ vai nàng hổn hển sung sướng không thể tả hết. Sau vài phút đê mê, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tiên đan vào mái tóc ướt mồ hôi của tôi vuốt ve để tôi tỉnh táo lại.
Tôi chống người lên cho nàng nhỏm dậy. Nhìn xuống. Âm hộ Ngọc Tiên rất đẹp, hay nói là rất non chỉ ít lông tơ nâu nhạt nhạt phất phơ trên vùng mu mềm mại. Hai mép âm hộ nàng đỏ ửng, sưng tấy còn nhòe nhoẹt ít tinh dịch trắng phếu xen lẫn đỏ đỏ. Tôi hơi lùi người lại, dương vật tôi ướt đẫm đung đưa, bên trên còn một vệt máu đỏ thẫm chói mắt.
Tôi ngẩng đầu áy náy nhìn Ngọc Tiên, ấp úng mấy lần mới nói ra thành lời:
– Chú biết lời này là muộn màng, nhưng chú thật sự xin lỗi… Chú…
Nàng gạt nhẹ giọt nước mắt bên khóe mắt, khép hai chân, tay ôm gối. Đôi môi nàng cố mỉm cười, lắc đầu:
– Không phải lỗi chú. Do cháu… cháu muốn như thế.
– Nhưng tại sao… Tại sao là chú?! – Tôi buột miệng hỏi.
Dĩ nhiên tôi không tin rằng mình có gì hấp dẫn được một người con gái như Ngọc Tiên để trao thân qua vài lần gặp mặt.
– Cháu cũng không biết. – Nàng ngập ngừng, thoáng đỏ mặt, lại ngoan cố. – Nhưng tại sao không thể là chú?!
– Chú… Chú già rồi… Lại còn lớn hơn tuổi mẹ cháu…
– Vậy Ba cháu thì sao… Ba lớn hơn mẹ cả hai mươi mốt tuổi. – Ngọc Tiên bĩu môi nói.
– Ba và mẹ cháu thì liên quan gì đến…
Tôi chợt há hốc nhìn Ngọc Tiên. Nàng hơi đỏ mặt quay đi tránh ánh mắt tôi. Tôi và nàng không phải cũng cách biệt gần như vậy?! Không phải chứ! Chỉ vì một ý nghĩ lãng mạn thấm nhuần từ nhỏ mà Ngọc Tiên lại mạo hiểm trao thân cho tôi?! Tôi thấy đầu óc mình lùng bùng như sắp nổ tung.
– Cháu cũng không hiểu. – Nàng nhìn bức tường một cách vô định, ánh mắt nàng lạc lõng cô đơn. – Cháu chưa bao giờ có bạn trai, vì thật sự không thích những người bạn ngang tuổi… Cháu thích sự trưởng thành, vững chãi… Cháu thích có chỗ dựa dẫm…
– Nhưng… chú đã có vợ… – Tôi lúng túng thật sự.
– Thì có sao?!
Ngọc Tiên quay lại nhìn tôi ngạc nhiên, rồi ngã đầu trên tay, mắt lim dim như muốn ngủ, nói tiếp:
– Người đàn ông chưa vợ làm sao gọi là chính chắn được. Mà cháu có muốn làm vợ chú đâu…
Tôi bối rối nhìn người con gái trước mặt. Người con gái chỉ chạc tuổi con tôi mà vài phút trước chính tôi đã cướp đi sự trong trắng. Nói chuyện với Ngọc Tiên chỉ vài câu mà đầu tôi như to ra gấp rưỡi. Tôi không hiểu nổi kiểu tâm lý suy luận kỳ lạ của nàng… Phải chăng tôi thực sự đã già?
Tôi chợt sững người, mọi suy nghĩ rối rắm bay biến mất. Ánh mắt tôi đọng lại trên hình ảnh ngay trước mắt. Ngọc Tiên vẫn ngồi trên bàn làm việc của tôi, toàn thân không mảnh vải che đậy. Hai tay nàng ôm gối, đầu tựa nghiêng, mắt an nhiên nhắm chặt như đang mơ màng ngủ, mái tóc nàng đổ nghiêng lộ ra bờ vai thon thả và phần gáy trắng ngọc ngà tuyệt đẹp. Chiếc đèn tròn phía sau như nhuộm lên mái tóc nàng những sợi nắng lấp lánh tuyệt đẹp. Máu nghề nghiệp tôi trỗi dậy, vội chụp lấy máy ảnh, bấm liên tục mấy kiểu.
– Ư, người ta không thích bị chụp lén đâu.
Ngọc Tiên ư ử phản đối nhưng nàng vẫn không động đậy, mặc tôi chụp hình. Xem lại tác phẩm của mình, trái tim tôi như thắt lại. Đây không phải là sự thật. Tôi như vừa bắt được một thiên thần ngay trên góc nhỏ bừa bộn của mình. Bối cảnh này, ánh sáng này, tư thế này và cả trạng thái trên gương mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tiên như trở thành một khoảnh khắc quý giá nhất cuộc đời tôi. Tôi biết mình vừa tìm được một bậc thang mới cho danh vọng và sự nghiệp của mình.
– Cho cháu xem với…
Đột nhiên lòng tôi lại trầm xuống đáy khi nghe tiếng gọi của Ngọc Tiên. Ngọc Tiên là ai chứ?! Tôi sao có thể sử dụng hình ảnh của nàng như một người mẫu bình thường. Sự phấn khích đến nhanh, cũng đi nhanh.
– Đẹp quá… Cho cháu nhé… – Cầm chiếc máy ảnh của tôi, Ngọc Tiên reo vui.
– Ừ… Để chú gửi cho cháu sau…
Nhìn Ngọc Tiên thích thú cầm máy ảnh xem, rồi nhìn xuống hai bầu vú trắng nõn căng tràn nhựa sống, con lợn lòng tôi lại trỗi dậy. Tôi bước đến, bế xốc dưới chân nàng, đỡ cả cơ thể nàng lên.
– Bây giờ để chú giúp cháu vệ sinh nhé…
– Cháu tự làm được mà…
– Không được… Để chú giúp…
Ngọc Tiên im thin thít không phản đối nữa, gò má đỏ bừng áp vào ngực tôi. Tôi bế nàng trên tay nhẹ bỗng như không có chút trọng lượng. Chúng tôi đi vào phòng tắm.
Người ta nói khi đàn ông bị ‘lạc lối’ hay chải chuốt một cách bất thường. Tôi cũng không khác người ta nói là bao. Bỏ đi sự phong trần bụi bặm nghệ sĩ của mình thường ngày, tôi bắt đầu ăn mặc tươm tất, cạo râu, cắt tóc, nước hoa thơm ngát. Đặc biệt là tất cả những trang bị ‘nâng cấp’ đó đều là quà của Ngọc Tiên mua cho tôi.
Khi đàn ông đã ‘lạc lối’, không còn e ngại ánh mắt dò xét của vợ mình. Mặc nàng với những câu hỏi bóng gió vẫn vơ, khi tôi đã quay lưng là trong đầu chỉ còn hình bóng của Ngọc Tiên.
Từ hôm đầu tiên đáng nhớ đó đã qua một tuần tôi và Ngọc Tiên không có dịp gần nhau. Phần do công việc của tôi, phần do Ba Mẹ nàng đã trở về. Nàng liên tục nhắn tin cho tôi. Dặn tôi ngủ sớm không thì mắt thâm quầng sẽ mau già hơn. Dặn tôi kiêng bớt bia rượu để sức khỏe luôn phong độ hoàn hảo. Còn dặn tôi nghe điện thoại để nhận đồ quần áo nàng mua… Tôi ở nhà mà lại thấy mình như đang đi công tác… Ngày ngày cô vợ nhỏ nhắn tin nhung nhớ mỗi ngày. Nhưng tất cả những phiền phức nho nhỏ đó lại làm tôi hạnh phúc.
Và hôm nay là ngày hạnh phúc của chúng tôi sau một tuần chờ đợi. Tôi có vé mời tham dự hội thảo tại Bali do hãng máy ảnh Olympus tài trợ. Họ đang chuẩn bị ra mắt một dòng máy ảnh du lịch cao cấp cần khảo sát ý kiến của các chuyên gia trong khu vực. Thật khéo rằng ba mẹ Ngọc Tiên lại đi xa nên tôi không khó khăn gì thu xếp mang nàng đi theo.
10h15.
Trước cửa vào sân bay quốc tế, tôi đi qua đi lại không biết bao nhiêu lượt, hết nhìn đồng hồ lại bấm điện thoại. Ngọc Tiên đã muộn hơn giờ hẹn bốn mươi phút. Giờ boarding chỉ còn gần nửa tiếng. Nếu bây giờ tôi không vào, sẽ không kịp đi qua hai cổng an ninh và lên máy bay. Điện thoại Ngọc Tiên liên tục không liên lạc được. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của nàng trong dòng người đông nghịt. Mấy lần tôi muốn huỷ bỏ tất cả để quay về đi tìm Ngọc Tiên. Nhưng một nửa lý trí trong tôi không cho phép, tôi còn có trách nhiệm với sự nghiệp với gia đình.
Thêm mười phút trôi qua, tôi càng chờ mong bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu. Không thể chờ hơn được nữa. Tôi đành đi một mình.
Sang đến Bali, hai ngày hứa hẹn hạnh phúc lại trở thành một cực hình đối với tôi. Dù đang tham dự hội thảo, dù đang ăn tối với đồng nghiệp, dù nằm trên giường chờ ngủ tôi vẫn bấm điện thoại gọi cho Ngọc Tiên. Nhưng suốt hai ngày nàng không mở máy. Tôi bắt đầu lo lắng thật sự.
Phần 4
Sáng 9h00 hai ngày sau, tôi lê bước ra khỏi cổng sân bay với tâm trạng chán chường. Mặc kệ mấy gã taxi mời gọi liên tục, tôi nhấc điện thoại bấm gọi cho Ngọc Tiên. Tôi không nhớ mình đã làm chuyện vô ích này bao nhiêu lần, nhưng tôi không thể gạt nàng ra khỏi đầu mình.
“Reng… Reng…”
Vừa áp điện thoại lên tai tôi chợt sững người vì nghe tiếng reng chuông. Nhưng có gì đó không đúng, tiếng reng lại rất lớn như sát bên tai. Tôi giật mình quay phắt lại, trái tim liền ngưng lại trong khoảnh khắc đó.
Ngọc Tiên thật xinh đẹp. Nàng đứng ngay trước mắt tôi, miệng mỉm cười, tay còn đưa cao chiếc điện thoại không ngừng reo vang.
– Cháu xin lỗi chú…
Nàng nói nhưng không thốt ra lời, tôi chỉ thấy một đôi môi mấp máy và ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi như một đứa trẻ mắc lỗi. Tôi nhíu mày ra vẻ tức giận, thật ra lòng đang nhẹ nhõm như có một nguồn suối mát lạnh. Mặc kệ vẻ ngượng ngùng của Ngọc Tiên, tôi nắm tay nàng bước đi thẳng ra ngoài.
– Khách sạn Caravelle.
Bước vào taxi không để Ngọc Tiên có ý kiến gì, tôi nói với tài xế. Suốt cả chuyến xe, hai chúng tôi tay trong tay không nói một lời.
Bước vào phòng khách sạn.
Tôi ném chiếc vali, túi xách, để nguyên quần áo nằm dài xuống giường. Hai mắt nhắm. Ngọc Tiên ríu rít nhẹ nhàng leo lên giường bên cạnh tôi. Nhẹ nhàng giở cánh tay tôi ra, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, áp mặt lên ngực tôi. Cả hai không nói gì như cùng lắng nghe tiếng tim đập của nhau. Sau một lúc tôi mở mắt cúi xuống hỏi:
– Tại sao cháu không đến?!
– Cháu đến rước chú rồi đó…
Ngọc Tiên có vé máy bay do tôi mua, dĩ nhiên nàng biết ngày giờ tôi bay về. Thấy tôi im lặng không nói đùa với mình, nàng ghì sát người vào tôi nỉ non:
– Cháu… Cháu xin lỗi rồi mà… Chú đừng hỏi được không?
– Không được. – Tôi giả vờ gầm gừ.
– Được đi mà… – Ngọc Tiên mím môi, ngón tay lại đùa nghịch với mấy sợi râu cằm tôi chưa cạo.
– Không được…
Nàng cười tủm tỉm nhướng người hôn lên chiếc cằm đầy râu của tôi.
– Vẫn không được…
Ngọc Tiên chồm lên ngậm kín lấy môi tôi. Nàng chủ động dâng cho tôi chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào thơm ngát. Bao nhiêu nỗi nhớ mong ùa về lấp kín trái tim trống rỗng của tôi. Tôi cuốn lấy cơ thể nàng, để nàng nằm trên người tôi. Hai tay tôi vội vã lần mò tìm khóa dây áo của nàng. Ngọc Tiên cũng giúp tôi cởi áo… Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn nhà đến không còn gì vướng bận trên cơ thể chúng tôi.
Rời khỏi đôi môi đỏ mọng khao khát của Ngọc Tiên, tôi hôn khắp cơ thể nàng. Vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, tôi hôn đến say mê…
– Nhớ cháu lắm Tiên ơi…
Tôi chợt nhận ra từ lúc nào đã quen xưng hô chú cháu với Ngọc Tiên dù việc chúng tôi hoàn toàn trái ngược với mối quan hệ chú cháu.
– Cháu cũng nhớ chú lắm… Yêu cháu đi… – Ngọc Tiên ôm ghì lấy đầu tôi, thổn thức.
Cảm giác tôi thật sự sung sướng hơn nhiều so với lần đầu vụng trộm lén lút. Vì ở trong căn phòng tiện nghi sang trọng này, trên chiếc giường êm ái hoàn hảo… Ngọc Tiên hoàn toàn thuộc về tôi, của riêng tôi. Tôi không vồ vập gấp gáp mà dùng hết kỹ năng của mình trong từng cái vuốt ve âu yếm làm Ngọc Tiên mê say mềm nhũn. Tôi hôn khắp cơ thể nàng, không bỏ sót dù một ly da thịt ngọc ngà của nàng… Tôi muốn hút cạn mùi hương thân thể của nàng để cơ thể mình hòa quyện trong tận cùng của ân ái.
Gối đầu lên chiếc đùi thon dài của Ngọc Tiên tôi mỉm cười nhìn gương mặt đỏ lựng say men tình của nàng.
– Đừng nhìn nữa mà… Chú kỳ quá…
Không khép hai chân lại được, nàng chỉ biết nài nỉ tôi ngừng nhìn ngắm nơi làm nàng xấu hổ nhất. Đây là lần đầu tôi được nhìn kỹ nơi thầm kín nhất của nàng. Hai mép thịt đỏ hồng nhỏ dài như hai mép môi xinh đẹp.
– Nó đẹp lắm… Đẹp lắm…
Tôi chậm rãi nhấm nháp làn da non mịn trên đùi Ngọc Tiên. Di chuyển dần xuống dưới, tôi để lại trên làn da non tơ của nàng một vệt nước miếng thèm khát say mê. Ngọc Tiên đỏ mặt gay gắt, hơi thở dồn dập, nhìn theo hành trình khám phá của cái lưỡi tôi. Cuối cùng tôi cũng lọt vào góc hẹp thần tiên giữa hai chân Ngọc Tiên. Tôi hôn nhẹ lên bờ mu mềm mại phơn phớt lông tơ, hôn vào hai trũng da thịt quanh âm hộ nàng và khi nàng thấp thỏm mong chờ nhất tôi đã đón trọn lấy bông hoa đỏ mọng của nàng vào miệng.
– Chú… Ưm…
Cả cơ thể Ngọc Tiên run rẩy căng cứng. Lưỡi tôi chậm chạp nhấm nháp, rồi quét dọc theo hai mép thịt e ấp trong miệng. Một mùi hương phụ nữ nồng nàn của Ngọc Tiên làm tôi mê say. Lưỡi tôi tìm đến u thịt nho nhỏ giữa hai mép môi làm cả người nàng rùng mình, nước tình yêu tuôn tràn không ngớt.
– Chú ơi… ưm…
Nghe Ngọc Tiên rên siết mãnh liệt, tôi càng hôn say mê. Tôi mở rộng hai chân nàng ra hai bên để miệng tôi ngậm kín lấy âm hộ nàng, lưỡi rà quét sâu vào trong. Tay tôi vươn lên xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng, tìm hai đầu vú đã căng cứng se se liên tục. Ngọc Tiên rùng mình từng đợt, nàng kéo ghì đầu vào âm hộ… Rồi như hoảng hốt nàng vội đẩy tôi ra, nhưng đã muộn. Tôi đón trọn dòng nước tình yêu ngọt ngào đầu đời của Ngọc Tiên. Nàng che mặt nức nở:
– Ôi… Đừng… Chú ơi… Ư…
Tôi thật sự yêu thương mùi hương nồng nàn của Ngọc Tiên. Tay đỡ bên dưới cặp mông tròn mát rượi, tôi để chiếc lưỡi mình say mê vét cạn men tình yêu của nàng.
– Ưm… Chú…
Ngọc Tiên nhìn tôi với ánh mắt mê dại. Nàng kéo tôi lên rồi dụi gương mặt đỏ bừng xinh đẹp vào ngực tôi.
– Chú không được chiều hư cháu… – Ngọc Tiên thì thầm.
– Sao gọi là chiều hư? – Tôi xoa tấm lưng trần mịn màng của nàng.
– Thì cứ như vậy… Cháu sẽ không thể rời xa chú… – Nàng nói nhỏ như tự nói với mình.
– Thì cháu đừng đi đâu hết…
– Cháu cũng không muốn đâu… – Ngọc Tiên nói đến đó chợt im lặng.
– Cháu sắp đi đâu à? Du học?
Tôi hỏi mà lòng thoáng lo lắng hụt hẫng. Quen Ngọc Tiên mấy ngày nay tôi không thấy nàng đi học. Tuổi của nàng và điều kiện kinh tế gia đình nàng thì du học bất cứ nơi nào đều không thành vấn đề.
Ngọc Tiên tay kê cằm trên ngực tôi, nói:
– Thật ra cháu từng du học Anh quốc… vừa về ba tháng trước.
– Bao giờ cháu đi nữa?
Nàng áp mặt lên ngực tôi, nhắm mắt thì thầm:
– Không đi nữa… Cháu không muốn học nữa.
– À…
Tôi ấp úng định nói mấy lời lại thôi. Nếu không phải Ngọc Tiên mà là một đứa con gái nào đó, tôi sẽ dõng dạc ca một bài dạy đời, đại loại như: Học hành là chuyện tối quan trọng của đời người… Nhưng với Ngọc Tiên sau những gì tôi đã làm với nàng, tôi thấy mình không có tư cách dạy dỗ nàng như một người chú thật thụ.
– Vậy… kế tiếp cháu muốn làm gì? – Tôi hỏi.
– Cháu á…
Ngọc Tiên nhìn lên tôi, ánh mắt nháy nháy dí dỏm, nàng chồm lên nói nhỏ vào tai tôi:
– Cháu muốn… muốn… – Nàng kéo dài. – Muốn chú yêu cháu nữa…
– À ha… Binh nhất Huy có mặt…
Tôi vùng lên ôm ngang cơ thể trần truồng của Ngọc Tiên vật nàng nằm xuống bên dưới.
– Hi hi… Từ từ mà… Cháu sợ lắm…
Tôi kéo Ngọc Tiên xuống cuối giường. Để cơ thể trần truồng của nàng nằm úp nửa trên nệm, hai chân quỳ trên thảm lót sàn. Nhìn bờ mông trần trụi căng tròn trước mặt của Ngọc Tiên mà nước miếng tôi cứ vô thức túa ra. Giữa hai khối thịt trắng nõn bóng loáng là hai mép âm hộ đỏ hồng khin khít rịn nước… Tôi nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cong ỏng tuyệt đẹp của nàng. Áp mặt lên bờ mông nàng rồi say mê cảm giác mát rượi mềm mại tuyệt vời này. Miệng tôi hé mở, chiếc lưỡi nhẹ nhàng quét một đường từ hai mép âm hộ nàng lên giữa khe mông.
– Ưm… Chú… Cháu chết mất… Đừng làm vậy…
Ngón tay tôi vuốt ve mồng thịt nhỏ giữa hai mép âm hộ Ngọc Tiên, lưỡi tiếp tục vét cạn hương vị tươi mát từ nơi sâu kín của nàng. Ngọc Tiên rên xiết, hai chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Âm hộ nàng bắt đầu rỉ nước đầm đìa chảy dọc xuống cặp đùi non mơn mởn. Tôi biết nàng đã sẵn sàng, trong khi tôi càng quá sức chịu đựng. Quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Ngọc Tiên, cầm dương vật to cứng của mình, tôi chậm chậm chèn vào.
– Ưm… Oii…
Ngọc Tiên há hốc, mắt nhắm nghiền khi tôi từng chút lấp kín người nàng. Tuyệt vời không thể tả hết. Âm hộ nàng thật khít khao, bó chặt, nhưng lớp nước nhờn trơn tuột giúp tôi vào sâu tận cùng. Tôi dừng lại, chồm người ngậm mút vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Hai tay tôi luồn xuống lớp chăn, thỏa thích xoa nắn hai bầu vú nàng. Cảm giác nóng ấm trùm kín cả dương vật làm tôi sướng ngất ngây. Tôi muốn giây phút này kéo dài mãi mãi để tôi được ở trong nàng.
– Ưm… Ôi…
Tôi quỳ thẳng người, tay bóp chặt bờ eo nhỏ của Ngọc Tiên, bắt đầu thúc đẩy. Hạ thể tôi dập vào bờ mông căng tròn của nàng, phát ra những tiếng bành bạch chắc nịch. Trong cơ thể Ngọc Tiên từng dòng dâm thuỷ tuôn ra không ngớt. Nàng vùi đầu trong tấm chăn, rên siết sung sướng với tên tôi.
– Ôi… Chú Huy ơi… ưm…
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương tình ái… Chỉ còn lại tiếng da thịt và hơi thở dồn dập của chúng tôi. Mồ hôi rịn ướt óng ánh trên tấm lưng thon dài trắng nuột của Ngọc Tiên. Tôi chợt dừng lại. Dương vật tôi rời khỏi người Ngọc Tiên mang theo một dòng nước vung vãi giữa hai chân nàng. Trước ánh mắt say tình chờ mong của nàng, tôi nằm ngửa xuống giường rồi vỗ vỗ lên bụng mình.
– Tiên lên đây nào…
Ngọc Tiên mặt đỏ hồng theo hướng dẫn bước chân qua người tôi. Nàng quỳ gối hai bên hông tôi, tay chậm chậm cầm lấy dương vật tôi đưa vào cửa mình. Nàng cắn môi, chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm…
Người Trung Quốc thường nói vưu vật trời sinh dành cho người phụ nữ đẹp, cái đẹp so sánh tựa như vật quý của trời đất. Trong mắt tôi Ngọc Tiên còn hơn như vậy. Từ cơ thể đến từng cái nhíu mày đến cả việc vụng về nhất mà nàng đang làm trên người tôi cũng đẹp đến lạ thường. Hai tay nàng chống lên ngực tôi, cặp vú căng tròn khép lại núng nính rung động, cặp mông tròn trịa hòa nhịp cùng cặp đùi thon dài trắng nuột lên xuống nhấp nhổm… Và tất cả hành động vụng về theo bản năng này lại làm máu nóng tôi sôi trào. Tôi ưỡn người từ dưới hòa nhịp cùng nàng. Hai tay tôi mê mẩn đón lấy hai bầu vú nàng mà xoa nắn thỏa thuê.
– Ưm… Chú ơi… Cháu… Cháu… – Ngọc Tiên rên siết, gì hai tay tôi ép chặt lên ngực nàng.
– Cháu thích không? – Tôi hít hà thúc mạnh mạnh hơn.
Nàng gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ như xuất huyết. Tôi chợt ngồi bật dậy. Hai bàn tay mạnh khỏe bợ lấy cặp mông tròn của Ngọc Tiên, hòa nhịp lên xuống dồn dập. Mặt tôi úp vào hai bầu vú mềm mại, miệng há to ngậm lấy chiếc núm vú đỏ hồng của nàng, mút mạnh.
– Ah… Chú ơi… Cháu thích quá…
– Ah…
Ngọc Tiên như vỡ oà từ bên trong. Nàng ôm ghì lấy đầu tôi, rùng mình nhiều lượt. Dương vật tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rồi nuốt sâu vào. Không thể kìm nén, tôi xuất tinh ồ ạt lấp kín mọi ngõ ngách trong âm hộ nàng.
– Cháu yêu chú… Ưm…
Ngọc Tiên cúi đầu đón lấy chiếc lưỡi tham lam của tôi, hôn mút trong cơn đê mê. Nàng thì thào trong miệng tôi. Tiếng lòng nàng mà chỉ riêng hai người chúng tôi nghe thấy.
Đặt Ngọc Tiên xuống giường, mặc cảm giác ẩm ướt chảy lan giữa hai chân. Tôi ôm tấm lưng thon gầy, vòng tay ôm trước ngực nàng. Tôi mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc Ngọc Tiên và cảm giác mềm mại tuyệt vời của cơ thể nàng đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi chợt tỉnh lại. Tôi mỉm cười nhận ra trong lòng tôi có một thiên thần đang mê ngủ. Tôi dùng ngón tay mình vuốt nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Ngọc Tiên. Tôi cảm nhận hàng lông tơ mịn màng li ti đang đùa nghịch với tôi. Ngọc Tiên vẫn nằm im như ngủ rất say.
– Công chúa lười biếng… Dậy đi ăn nào… – Tôi đặt tay lên vai nàng lay nhẹ.
Ngọc Tiên vẫn không có phản ứng. Tôi chợt cảm nhận hơi lạnh lẽo khác thường từ bờ vai thon gầy của nàng. Một nỗi sợ hãi vô căn cứ dâng lên trong lòng tôi. Tôi tốc chăn ngồi bật dậy, chồm qua Ngọc Tiên.
– Ngọc Tiên… Cháu… Cháu làm sao vậy?!
Ngọc Tiên mặt trắng bệch, vẫn nhắm chặt hai mắt mặc tôi lay gọi. Tôi hoảng hốt nhìn thấy trên áo gối dưới mặt nàng có một vũng máu đỏ còn ẩm ướt. Từ mũi nàng chảy xéo xuống má là vệt máu khô màu nâu sẫm. Trời đất quay cuồng quanh tôi, trái tim tôi như nứt vỡ ra từng mảnh. Tôi đỡ lấy đầu nàng, nước mắt cứ tuôn tràn trong cơn nghẹn ngào.
– Tiên ơi…
– Chú yêu cháu nhiều lắm… Đừng bỏ chú… Tiên ơi…
Trung tâm cấp cứu Bệnh viện Mercury.
Băng ghế chờ trống trải chỉ có mình tôi thẫn thờ. Ánh mắt tôi mờ đục chốc chốc lại ngẩng lên nhìn. Hộp đèn phòng cấp cứu đã sáng lên rất lâu chưa hề gián đoạn. Trong đầu tôi càng chằng chịt những suy nghĩ lo lắng mâu thuẫn. Tôi muốn ánh đèn kia tắt đi để mình biết được kết quả… Lại cũng muốn nó mãi không tắt để cho tôi một niềm hy vọng cuối cùng.
Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Một người phụ nữ sang trọng hớt hải chạy vội. Sau lưng bà là một người đàn ông bệ vệ cũng vội vã không kém. Hai người dĩ nhiên là Bích Chi và ông Phước Long, ba mẹ của Ngọc Tiên. Tôi đã gọi cho họ, ngay sau khi đưa Ngọc Tiên vào cấp cứu. Dĩ nhiên tôi biết mình sẽ phải đối diện với hậu quả kinh khủng như thế nào khi mối quan hệ của tôi và Ngọc Tiên bị công khai. Nhưng lòng tôi đã tan nát, còn có gì để mất?
– Anh Huy…
Bích Vân gọi tôi là anh cũng hợp lẽ. Nhưng cũng chính vì vậy tôi càng không dám ngẩng đầu lên đối diện với cô ta.
– Ngọc Tiên sao rồi?
Câu hỏi thứ hai với chất giọng ồm ồm đặc nét Sài Gòn lại là của ông Phước Long. Tôi không thể không trả lời. Ánh mắt tôi bối rối nhìn ông ta.
– Cháu Tiên đang cấp cứu… Vẫn chưa ra…
– Cháu… Tiên…
Tôi vừa dứt lời thì ông Phước Long với vẻ hậm hực nhại lại lời của tôi. Tôi chột dạ cả người đông cứng, mặt cúi gằm không dám nhìn ông ta. Bích Chi có vẻ không thoải mái, quay đầu nhìn đi nơi khác. Sau vài giây định thần, tôi ngẩng cao đầu nhìn ông Phước Long.
– Tôi… Tôi thật sự xin lỗi… Tôi…
– Không cần nói nữa… Chúng tôi đã biết… – Ông Phước Long xua tay cắt ngang lời tôi, rồi rút từ túi áo ra một tấm hình đưa qua tôi.
Tay tôi run rẩy. Tấm hình trên tay như nặng bằng cả ngọn núi. Đó là tấm hình do chính tôi chụp Ngọc Tiên khoả thân ngồi trên bàn gỗ trong studio. Tại góc tấm hình còn ký hiệu tác giả của chính tôi. Khi tôi lật ra mặt sau, một hàng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn làm trái tim tôi rạn vỡ.
“Nếu chỉ còn một ngày cuối cùng… Con vẫn muốn được bên người trong tim mình.”
Tôi gần như sụp đổ. Cả không gian quay cuồng làm thân hình tôi lảo đảo ngã ngửa ra băng ghế. Giọng ông Phước Long vang lên bên tai tôi.
– Chỉ nhìn ở góc tấm hình tôi đã biết là anh. Chúng tôi không trách anh… Ít ra anh cũng cho Ngọc Tiên những ngày vui vẻ… Có thể là niềm vui cuối cùng.
Tiếng khóc sụt sùi của Bích Chi vang lên khe khẽ. Ông Phước Long xoa lưng vợ, nói tiếp:
– Ngọc Tiên khi còn học bên Anh, phát hiện một khối u não. Khối u đó còn đang phát triển, đè lên bán cầu não gây vỡ mạch tràn máu màng não…
Không ngẩng đầu lên, nhưng lời ông Phước Long như những nhát dao cứa sâu vào tim tôi. Ngón tay tôi bấm vào da thịt đến bật máu, nhưng tôi không hề thấy đau. Vì nỗi đau trong lòng đã xa xa vượt qua cái đau của thể xác.
– Nếu mổ não bên Anh thì cơ hội sống sót là 1/10. Còn về VN thì tỷ lệ đó thấp đến không tính toán được… Nhưng Ngọc Tiên vẫn về, nó hoàn toàn giấu chúng tôi trong thời gian đầu…
– Cho đến sáng hai ngày trước… Chúng tôi đang ở Singapore thì nhận được tin Ngọc Tiên tràn máu mũi và bất tỉnh.
– Hai ngày trước sao?! Không… Trời ơi…
Tôi lẩm bẩm một mình. Nước mắt tôi tuôn rơi, hai tay run rẩy nhìn xuống tấm hình Ngọc Tiên. Nàng lim dim tuyệt đẹp như một thiên thần. Sáng hai ngày trước là ngày chúng tôi hẹn nhau đi Bali… Tôi đã chờ đợi, còn trách móc nàng mà không hề biết rằng nàng nằm hôn mê trong bệnh viện.
– Tôi mời được một bác sĩ Singapore, hẹn ngày phẫu thuật cho Ngọc Tiên là sáng hôm nay. Vậy mà… sáng sớm bệnh viện báo Ngọc Tiên đã trốn đi mất, chỉ để lại tấm hình này.
Tôi ôm đầu gần như gục xuống. Ngọc Tiên lại trốn khỏi bệnh viện vì mong muốn dành một ngày cuối cùng cho tôi. Tôi từng nghi ngờ tình yêu của nàng… Tôi từng đặt câu hỏi về sự lãng mạn ngây ngô của nàng khi chọn tôi… Để rồi giờ đây tôi nhận ra mình thật sự nhỏ bé sắp bị nhấn chìm trong tình yêu rộng lớn của nàng. Tôi thật tệ… Tệ hại ngay từ giây phút đầu tiên. Nếu tôi không cố tiếp cận Ngọc Tiên, mọi chuyện đã khác. Nếu nàng được phẫu thuật kịp thời, có lẽ cơ hội sống sót sẽ lớn hơn nhiều. Tôi thấy xấu hổ với Ngọc Tiên, xấu hổ với ba mẹ nàng và xấu hổ với bản thân mình. Nếu có sự lựa chọn, tôi muốn được thế chỗ cho Ngọc Tiên… Tôi đã sống được nửa đời người, trong khi nàng…
– Vậy bây giờ?! – Tôi đứng phắt dậy, chộp lấy tay ông Phước Long hỏi.
– Sao không mời ông ta đến đây?! Còn mấy người bác sĩ trong kia… Họ có…
Ông Phước Long vỗ vỗ vai tôi thở dài:
– Ông ta đã tới… trước cả chúng tôi… Có lẽ đã ở bên trong từ nãy giờ. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của con bé… Chúng ta chỉ có thể chờ.
Hộp đèn kia vẫn sáng. Sáng như niềm hy vọng của chúng tôi.
Ba năm đã trôi qua kể từ cái ngày tôi trải nghiệm ranh giới mỏng manh giữa thiên đàng và địa ngục. Cuộc đời tôi đã qua ngã rẽ không bao giờ có thể quay lại.
Khi tôi ngồi trên máy tính viết những dòng cuối cùng về câu chuyện cuộc đời mình thì người phụ nữ bên cạnh đang gối đầu lên vai tôi sụt sùi khóc.
Bạn đã đoán đúng. Ngọc Tiên không chết, nhưng di chứng để lại cho nàng không hề nhỏ. Khối u não thành công lấy ra, nhưng cũng tước đoạt khả năng đi lại của nàng. Quãng đời còn lại của Ngọc Tiên sẽ gắn liền với chiếc xe lăn… và tôi.
Tôi đã ly dị, để lại tất cả nhà cửa tài sản cho vợ cũ và con trai. Từ chối sự giúp đỡ của Ba mẹ Ngọc Tiên, tôi và nàng dọn vào sống trong căn nhà thuê với một studio chụp ảnh nho nhỏ.
Tôi chợt quay qua hỏi Ngọc Tiên:
– Nếu không phải khi đó bác sĩ nói em chỉ còn ba tháng để sống… Liệu em có chọn anh?
Ngọc Tiên nhìn tôi thật sâu. Ánh mắt đó như tôi đã gặp năm nào trong vườn nhà nàng. Nàng mỉm cười thật nhẹ:
– Anh đoán xem…
Nhấc bổng cả cơ thể Ngọc Tiên đặt lên đùi mình, tôi ôm nàng, ngửi hương thơm thân quen trên tóc nàng. Nàng vĩnh viễn không cần trả lời câu hỏi đó… Nhưng tôi tin rằng, hai người đã có duyên phận thì thế nào cũng đến với nhau… dù sớm hay muộn.
— Hết —