– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia, mày làm gì đứng mơ mơ màng màng thế?
– Mày nói đùa à. Tự nhiên bảo đi chơi đĩ.
– Ừ, chơi đĩ đó, bộ chưa từng nghe ai nói “chơi đĩ” sao? Hai chữ đó bộ lạ lắm sao!
– Hồi nào tới giờ đâu nghe mày nói đi chơi đĩ, chắc là mày nói chơi hay sao hay là mày muốn ở tù… dạo này bắt bớ dữ lắm nghen… à mà tao nghe nói dạo này đĩ nhiều lắm phải không, ở đâu vậy? Tao cũng muốn biết tình hình “thị trường” dạo này ra sao.
– Mày biết là đĩ nhiều mà không biết ở đâu à! Nghe giọng mày nói chắc là có hứng thú rồi chứ gì! Nhìn mặt mày là thấy có chữ “dâm” trên trán rồi, cặp mắt sáng rực kìa, thì ở Thảo Cầm Viên chứ đâu, thiếu mẹ gì!
– Sở thú đó hả, chắc mày nói chơi nữa… chỗ đó cũng có đĩ hay sao, tao nghe nói ma ở đó không, chỗ đó vắng hoe ban đêm không một bóng người qua lại… mày coi chừng mày bị bóp cổ đó nghen con! Người ta nói đi đêm có ngày gặp…
– Gặp ma chứ gì… ma nào… tao là ma thì có… mới chơi tối qua nè, sao không thấy tao bị bóp cổ đi… gặp ma, gặp ma! Chết nhát quá!
– Thiệt… mày mới chơi đĩ tối qua… không gặp ma! Chuyện ra sao? Kể… kể đi… kể nghe coi… “phế” không. Tao chưa bao giờ đi chơi đĩ vì nhát lắm… à mà mày không sợ bị dính bệnh sao? Dạo này bệnh lây lan như cơn dịch hạch vậy đó mày!
– Bệnh gì mày ơi, lo gì… mày thử đi. Khỏi chê luôn… đi một lần rồi mày ghiền luôn. Ðĩ ở đây khác với đĩ ngoài kia… vừa sạch sẽ lại hiền thục… “hàng chiến” không đó mày, chỗ bạn bè mới giới thiệu cho mày… chứ không… còn lâu à!
– Nghiền! Mày nói sao vậy, chơi thì đương nhiên sướng rồi, tao biết, nhưng tao không nghĩ bị nghiền đâu, mày làm như chơi thuốc phiện không bằng… ở đó mà nghiền… mà đĩ nào cũng là đĩ thôi có phân biệt sang giàu sạch dơ gì đâu. Làm nghề này mà mày tưởng học đại học không bằng. Phân biệt… Há! Nó làm như chọn vợ không bằng lại nói là hiền thục…
– Mày không tin hả, lúc đầu tao cũng nghĩ giống như mày, ai ngờ đi thử một lần tao như uống phải bùa mê đó mày… thử xem, nói hoài uổng nước miếng… tối nay tao định dù một chuyến nữa… nếu mày là thằng “ngon cơm” thì dám theo tao cho biết?
– Thôi đi, tao mà không sợ ma cũng sợ dính bệnh sida. Theo mày, tao không biết có còn lúa giống hay là bán cha nó luôn! Ngon cơm làm chi coi chừng không còn cơm ăn nữa là khác, chẳng thà có rau ăn rau, có cháo ăn cháo…
– Bệnh mẹ gì, sợ thì đeo áo mưa dzô, đeo luôn hai cái thì sợ mẹ gì nữa. Ba cái thứ đó bây giờ “bèo” lắm vài ngàn là đủ cho mày nửa tá luôn!
– Ðeo hai cái còn cảm giác gì nữa mày, thà ở nhà thủ dâm còn sướng hơn. Ở đó mà đeo hai cái, sao mày không nói quấn bọc nylon luôn cho rồi…
– Mày thủ dâm hoài bị bệnh chết luôn… ngu quá!
– Bệnh gì? Tao ngu?
– Bệnh còi xương lâu lớn đó, bệnh ức chế tình dục. Lớn lên sẽ dễ bị xuất tinh sớm cho coi! Lấy vợ bị vợ chê là “cù lần” đó con!
– Ai nói mày vậy? Xuất tinh sớm? Xuất tinh sớm là vợ chê sao? Thủ dâm xuất tinh sớm à?
– Tao nghe nói vậy… thử hỏi nếu mày chơi vợ, vợ không “phế” thì vợ chê chớ sao, còn phải hỏi dư thừa, đàn ông mà… sự bền bỉ rất quan trọng… hạnh phúc gia đình cũng nhờ ở chỗ đó. Hồi đó tao không tin như vậy nhưng bây giờ thì tao tin rồi… mà mày biết tại sao tao biết điều đó không?
– Không!
– Thì… mấy ông thầy thuốc bắc đó, có một ông quen với má tao nói cái gì là âm dương phải điều hòa, mày không giao hợp với đàn bà thì mày thiếu đi cái tính âm trong cơ thể… thủ dâm hoài cường dương quá cũng không tốt. Phải giao hợp cho có nam có nữ, biết chưa!
– Có thiệt không! Nhưng đeo bao cao su thì làm sao âm dương điều hòa cho được, có môn mày nói bao cao su và “cu sao” điều hòa thì có.
– Mày không tin thì thôi, nói lôi thôi hoài. Tao chỉ nói một lần thôi… đi hay không đi tùy mày, chuyện này do tự nguyện, ép mày đi cũng không vui. Tìm con gái giải tỏa ức chế sinh lý tuổi mới lớn có gì là tai hại đâu, thời đại nào rồi mày còn nói chuyện kiểu ông cụ non quá mày ơi, cỗ lỗ sĩ!
– Mày nói cũng phải… Thôi… cho tao thời giờ để suy nghĩ. Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ.
– Chuyện gì đối với mày cũng lớn cả… lằng nhằng giống con gái quá đi! Thôi khỏi nghĩ gì cho mệt óc… Mày đừng lo, tao bảo đảm không sao đâu, ma đâu mà ma. Bệnh đâu mà bệnh, mày coi nè tao khỏe re, có thấy không.
– Không phải chuyện sợ ma không đâu.
– Mày sợ sida! Tao biết! Ðừng lo tao có dự trữ hai lố bao cao su nè, đồ này bán rẻ bèo hà.
– Cũng không phải tao sợ sida… chỉ tại dạo này hơi túng thiếu… một tháng má tao mới lì xì một lần, tiền tháng này xài hết rụi rồi.
– Thì ra mày kẹt tiền. Không sao cả, tao cho mày mượn từ từ mày trả lại.
– Không biết chơi một cú bao nhiêu? Nghe nói đắt lắm hả?
– Cái đó còn tùy theo mùa, gặp lúc đắt khách chị em ta lên giá cao, có khi cả trăm ngàn cho một dù. Thổi kèn thì 50 chục. Nhưng mày đừng lo, dạo này chị em ta hơi ế, với lại chỗ quen biết tao bảo kê cho mày không bị cắt cổ… Khách quen mà mày! Chỉ cần mày nói tên thằng Khanh này ra là được chiếu cố ngay.
Hai cậu học trò tuổi trạc đôi mươi rời khỏi địa điểm. Cuộc đàm thoại cấp bách chấm dứt ngay đó, mạnh ai nấy về nhà nấy.
Chiều đó hai cậu học trò gặp lại tại điểm hẹn đúng giờ.
– Ê, sao chạy lòng vòng hoài vậy mày, sao không cập bến đi?
– Từ từ chứ, mày đừng có gấp, gấp quá không tốt… dễ xuất tinh lắm đó! Trời còn sáng mà! Ăn miếng khô bò này đi…
– Còn lâu à, tao mà dễ xuất tinh, không chơi thì thôi, chứ tao mà chơi thì đĩ cũng phải la làng. Khô bò gì đâu mà cứng ngắc vậy?
– Cứng đâu? Mới mua mà? Thôi liệng đi… mà mày cũng bự mồm phách láo dữ há, chứ không phải mày leo lên nhấp mấy cái như gà đạp mái rồi leo xuống hay sao.
– Ðể coi! Một lúc nữa thằng nào chơi mau ra phải đãi ăn một chầu?
– Chơi thì chơi, sợ mày sao. Mày chắc chưa biết tao đang luyện “thân kim cương bất hoại” sao. Mày là lính mới ra trường… há… mày thua là cái chắc!
– Xừ… mày mà thân kim cương bất hoại, thân cu mày bại hoại thì có.
– Mày chơi tao hoài, phải nói khích lệ anh em chớ…
Chiếc xe máy chở hai cậu học trò đảo ba vòng quanh trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, Nguyễn Bỉnh Khiêm và Lê Thánh Tôn. Người cầm lái có vẻ rất rành địa điểm nơi đây nên dáng điệu rất thong dong, nhưng người ngồi sau có vẻ thấp thỏm, nhút nhát, hay nhìn trước nhìn sau.
– Ê, mày làm cái gì mà đứng ngồi không yên vậy, sợ công an hả?
– Sợ công an một, nhưng sợ thứ khác mười.
– Thứ gì? Mày sợ có đồ dơ à.
– Sợ quá mày ơi, tự nhiên tao thấy lạnh xương sống. Chung quanh đây có vẻ tối quá, tao có thấy con ghệ nào lảng vảng qua đây đâu. Ma quỷ ẩn hình thì có…
– Từ từ chứ, mồi ngon đâu thể xuất hiện dễ dàng cho mày vậy. Tao nói rồi không có ma mà, chỉ tại tâm mày có ma thì sợ ma thôi, chắc mày là thằng nhẹ bóng vía… Thôi, để tao đậu xe lại gần gốc cây này nghỉ chút, chưa tới giờ. Miếng khô bò còn đó không, đưa tao!
– Liệng cha nó rồi… cứng quá… Vậy mấy giờ, mấy em mới ra làm việc? Mày có hẹn với mấy em ở gần đây hay sao? Ám hiệu là gì, mấy em đi xe hay đi bộ?
– Mày hỏi nhiều quá, chừng nào gặp thì biết… Thường thì cũng hơi khuya mấy em mới ra, mày cũng biết, công an dạo này bắt hốt làm dữ lắm, mấy em phải chịu khó làm khuya, cỡ 11, 12 giờ… giờ linh đó mày!
– Trời, trễ quá vậy, tao còn phải về nhà. Ði chơi kiểu này chắc tao bị mẫu hậu tao “cấm cung” luôn quá! Tuần tới có kiểm tra rồi coi chừng ăn hột vịt lộn.
– Về nhà định làm con ngoan của ổng bả hay sao, mày lớn rồi chứ bộ còn con nít sao… đi chơi chút cũng sợ sệt… nhiều lúc tao tưởng mày là con gái chứ… sợ sau này ế chồng sao mày… chuyện kiểm tra cuối tuần này học luôn. Cuối tuần này không có mục nào chơi hết, tha hồ cho mày nằm nhà học…
– Mày giỡn tao hoài… Không phải tao sợ ổng bả, tao chỉ sợ khóa cửa rồi tao vô không được. Ngủ ở ngoài… lần trước tao bệnh nghỉ cả tuần luôn… nhớ không?
– Lo gì, về nhà tao ngủ.
– Thôi đi, ổng bả biết được thì cũng phiền lắm.
– Bộ mày chưa từng đi qua đêm sao, tháng trước mày ngủ ở nhà Thắng đó có sao đâu.
– Cái đó khác, hôm đó tao có xin trước, còn hồi nãy đi tao không có nói ngủ qua đêm.
– Mặc kệ mày, trễ rồi, bây giờ mày về nhà cửa cũng đã khóa, lỡ rồi tới luôn bảo đảm đêm nay mày sẽ lên thiên đường. Bỏ chuyến này uổng nửa đời người đó nhen “con”!
– Tao chắc mày ăn tiền hoa hồng của mấy chị em ta hay sao mà coi bộ mày quảng cáo quá… nói ngon ơ một cách thuyết phục thiệt. Ok, đi thì đi… chịu chơi chơi tới cùng… chơi tới sáng với mày luôn.
– Vậy mới được không! Anh em mà… có phước cùng hưởng, có họa cùng mang chớ!
Thình lình một cơn gió lồng thổi vút qua làm anh chàng đang huyên thuyên chợt nín bặt. Cảm giác cái lạnh sởn gai ốc, anh ta hơi rùng mình. Người bạn đứng cạnh cảm giác chung điều đó bèn lên tiếng:
– Ê, sao tao thấy trời càng lúc càng gió lớn vậy mày, có phải trời đang chuyển mưa.
– Mưa đâu mà mưa! Trời tối có gió mát càng sướng! Mày chết nhát quá. Gió tháng này lúc nào mà không vậy. Phải có gan chứ… con trai mà!
– Tao thấy hơi ớn da gà thiệt đó mày ơi, sao chung quanh đây hết còn xe qua lại nữa rồi… tiếng con ve kêu nghe sao như ai oán… mà mày có chắc là mấy chị em ta tới đây làm việc. Khách đâu tao không thấy một móng nào.
– Chờ chút nữa đi… mày nóng lòng quá làm tao thiệt khó xử… bộ tao dẫn mày tới đây để gạt mày sao?
Từ xa xa, ánh đèn xe của một chiếc “Su” rọi tới. Hai thanh niên trông dáng vẻ thư sinh rẽ vào con đường vắng nằm hơi khuất sau gốc cây.
Một trong hai cậu học trò nguýt đầu ra hiệu cho người kia.
– Tới giờ rồi, chuẩn bị xong chưa?
– Ai vậy, bộ quen biết hai thằng đó hả, ma – cô dẫn mối hay sao. Có ám hiệu gì… tao có thấy gì đâu… theo bọn họ hả?
– Lên xe đi rồi nói… mày nhiều chuyện như đàn bà vậy… ma – cô đâu mà ma – cô, bọn họ cũng như tụi mình đều là học sinh đến đây tìm gái, vừa rẻ vừa an toàn.
Phần 2
Chiếc xe đề ba rồi lao về phía trước, hai cậu học trò trẻ tuổi không ai nói với ai lời nào lướt đi giữa làn gió khuya cho đến khi xe dừng lại bên gốc cây, nơi hai thanh niên trước đó tạt vào.
– Tới rồi, xuống xe đi! Bước theo tao.
– Sao tối thui vậy mày?
– Thì phải tối mới qua mắt được tụi công an chớ! Ðứng đó chờ tao dựng xe…
– Ừ hén… hai thằng đi trước đâu mất tiêu rồi, xe tụi nó nằm đây. Sao ít xe ở đây quá vậy, bộ ít khách tới đây chơi lắm hả… sao tao thấy vắng tanh hà.
– Vào trỏng rồi, lẹ lên! Tiệc chắc bắt đầu rồi. Tụi kia có đường khác vào mày đừng lo, bảo đảm đông vui mà!
Hai cậu học trò lò dò vạch cỏ chui qua lỗ hàng rào vào trong.
– Mày có hộp quẹt không bật lên đi… tao không thấy đường, tao sợ sụp hố quá!
– Làm gì có hố ở đây, thằng Thành mượn tao cái hộp quẹt chưa trả… đưa tay mày đây tao hướng dẫn cho… Kia kìa, mày thấy không… mấy bóng người trước mắt đó…
– Cái gì đâu… không thấy? Bóng nào… nghe ghê quá vậy?
– Ðó! Ðó… sau mấy cái thân cây nằm gần bên tượng rồng Bảo Tàng Viện đó.
– Tượng rồng tao cũng không thấy nói chi mấy bóng người, mày nói mấy cái vệt trắng trắng phết qua phết lại đó hả?
– Ừ, nó đó, mấy em tập trung về chắc đông đủ rồi, bọn nó chắc kéo tới đây từ sớm. Ðêm nay quậy tưng lên cho coi! Tao nói mà…
– Bộ không sợ bảo vệ “lụm” hay sao?
– Bảo vệ bị mua đứt rồi, dám lên tiếng sao!
– Thì ra là vậy… nhưng tao vẫn không hiểu tại sao lại chọn sở thú, có rất nhiều điểm an toàn khác mà? Tân Hải Hà chẳng hạn…
– Sở thú rộng lớn, có thể chơi tới sáng, vừa ít tốn tiền vừa là bãi đậu dễ “đáp”… Thôi tới rồi! Mày tạm đứng đây, tao vô chào hỏi trước rồi ngoắt mày vô. Ở đây dành riêng cho member thôi, mày là lính mới để tao vô nói một tiếng trước mới được.
– Ừ…
Một bỏ đi vào trong, một ở lại. Ðứng bên gốc, cậu học trò nhút nhát có phần hơi sợ, nhưng những tiếng ồn ào gần đó làm anh ta yên tâm hơn.
Năm phút… mười phút trôi qua, không thấy người bạn trở lại, cậu ta đứng lên đi tới đi lui vòng quanh bên gốc cây và bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột.
Tiếng ồn ào gần đó chỉ còn lí nhí. Cậu ta lảm nhảm:
– Sao chưa thấy nó trở lại vậy cà, chắc là vui quá nên nó quên. Chờ thêm năm phút nữa nếu…
Bỗng nhiên ai đó khều lên vai cậu ta làm giật bắn lên. Tưởng là người bạn trở lại, cậu quay lại định mắng người bạn, nhưng chợt nhận ra không phải, cậu thốt lên:
– Ủa, xin lỗi, tôi tưởng là bạn… chị là…
– Chị… anh gọi tôi là “chị”, tôi còn nhỏ xíu à! – Cô gái đối diện cười húc hắc.
– Xin lỗi…
– Gọi em là em đi… Em là Thủy Tiên.
Nghe giọng nói ngọt ngào, cậu học trò thấy lòng khuấy động, lại nhìn nét đẹp ủy mị mơn mởn của người đối diện dưới ánh trăng vàng nhạt, cậu học trò cảm tình ngay, nàng quả vừa đẹp sắc sảo, vừa dễ thương hiền diệu… ít gặp ở những nơi u ám như thế này.
– Chị… em… Thủy Tiên có thấy người bạn của tôi lúc nảy vào đó không? Ði nãy giờ hơn 15 phút rồi… người mặc áo sơ mi trắng quần đen đó!
– Trong đó có tới mấy anh mặc sơ mi trắng quần đen, tụi anh đều là học sinh em biết ai là ai chớ. Bộ anh có hẹn với anh ấy ở đây hả?
– Ờ, nó nói đi một lát thôi mà nãy giờ hơn nửa tiếng rồi chưa trở lại. Thằng khỉ gió!
– Chắc bạn anh bận rộn với bè bạn rồi quên.
– Bận cũng phải trở lại báo với Vũ chứ. Quên… quên gì kỳ vậy, biết vậy Vũ không đi đâu…
– Em không biết nữa… mà thôi không có anh ấy cũng được vậy, một mình anh sợ sao.
– Không phải Vũ sợ… tôi… Vũ chỉ không quen đứng ở đây một mình. Ði tới đây chơi cho vui… mà lại đứng đây một mình… Thủy… Thủy Tiên thấy coi được không.
– Nhưng mà bây giờ có em ở đây với anh… hai mình rồi đấy!
Vừa nói cô gái trạc tuổi 18 vừa đưa tay ra nắm tay cậu thanh niên. Cảm giác đầu tiên là cái lạnh toát ra từ bàn tay của cô gái, nhưng vì sự xúc động được người đẹp nắm tay mình nên cậu quên mất đi cảm giác đó. Tim cậu đập rộn rã, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng. Hơi thở nhanh dần…
– Ơ… tôi… đúng rồi… có hai mình rồi… Vũ… hết sợ rồi.
– Thấy anh ít nói chắc là anh hiền lắm, phải hôn?
– Vũ không biết nữa. Mà bạn Vũ cũng nói là Vũ hiền. Có người còn nói Vũ khờ… Vũ ít đi ra ngoài chơi lắm…
– Bạn gái Vũ nói Vũ hiền hả?
– Không… Vũ chưa có bạn gái – chưa bao giờ có bạn gái.
– Anh ít tới đây chơi lắm phải hôn? Thấy anh lạ! Không có vẻ gì dân ăn chơi.
– Ðây là lần đầu tiên. Vũ chỉ muốn đi cho biết không có ý ăn chơi gì đâu… đâu có tiền!
– Anh biết đây là đâu rồi gì?
– A, tôi có nghe nói chỗ này là dzậy dzậy đó… nhưng bây giờ nhìn Thủy Tiên tôi không tin là thiệt. Có thật là…
– Có gì anh cứ nói thẳng ra đi.
– Có thật là… là Thủy Tiên… làm gái hay không? Sao nghe cách nói không giống thứ dân đó.
Bỗng nhiên cô gái buông tay cậu học trò ra, dựa lưng vào thân cây gần đó, vén mái tóc thề sang một bên, mặt quay về hướng khác không nói năng gì. Thấy bộ không ổn, cậu học trò ra chiều giải thích cho câu nói hơi trực tính của y vừa rồi.
– Xin lỗi Thủy Tiên vì đã xúc phạm tới. Thật tình Vũ nghe bạn Vũ nói vậy chứ Vũ thiệt không có ý nói vậy… xin lỗi Tiên… xin lỗi thiệt mà… Ðừng giận…
– Không, anh không có lỗi chi cả, Thủy Tiên chỉ thấy hơi buồn thôi.
– Buồn chuyện gì, cho Vũ xin lỗi… Thủy Tiên đừng buồn nữa nghen… đi mà!
– Không, em không buồn anh. Em chỉ thấy buồn cho mình. Lời của anh nói không phải không đúng, quả thiệt em làm gái… nhưng…
– Nhưng sao hả Thủy Tiên?
– Nhưng đó chỉ là do hoàn cảnh thôi…
Cậu học trò vỗ “đét” lên đùi.
– Vũ đoán ngay ra là vậy… chứ thấy Thủy Tiên dễ thương như vầy lẽ nào… lẽ nào…
– Anh nói chơi đó hả? Em mà dễ thương?
– Nói thiệt, Vũ học gần hết cấp ba nhưng chưa thấy ai dễ thương như Thủy Tiên. Chẳng lẽ chưa từng ai khen Thủy Tiên đẹp… Vũ nói thiệt đó!
– Em không dám nhận lời khen của anh đâu… chắc bây giờ em đang đứng trong bóng tối nên anh mới nói vậy, lúc ra ánh sáng anh chê em cho coi!
– Bây giờ cũng sáng nè… em coi trăng to quá! Ðủ sáng rồi…
Im lặng một lúc, cô gái lên tiếng:
– Hay là mình đi tới bên kia đi anh. Chỗ này có gió lớn em sợ lạnh. Bên kia nhìn trăng sẽ rõ hơn. Thấy anh coi bộ cũng thích ngắm trăng?
– Ờ được. Vũ cũng thấy hơi lạnh… Ừ, Vũ thích ngắm trăng… má Vũ hay nói Vũ là một con người lãng mạn.
– Thủy Tiên cũng thấy anh là người lãng mạn.
– Sao Thủy Tiên nói vậy? Chẳng lẽ nhìn bề ngoài thì biết sao?
– Qua cách ăn nói từ tốn chậm rãi của anh, em đoán thế!
Cô gái chìa tay ra cho cậu học trò nhút nhát nắm. Trong bóng tối nhập nhòa, cậu có phần bạo dạn hơn, tuy rằng trái tim cậu như nhảy khỏi lồng ngực.
– Sao em không qua chơi chung với đám bạn bên đó – Cậu bỗng đổi cách xưng hô.
– À, em không thích chỗ đông người, với lại em không thích ồn ào.
– Hèn chi em ra đây phải không?
– Hồi nãy bên đó em nhìn qua thấy anh đứng lóng ngóng một mình định tới hỏi thăm anh.
– À, thì ra vậy. Anh (đổi cách xưng hô) cũng thích chỗ yên tĩnh hơn. Bên đó chắc có tới hai chục người, hả em?
– Không, chỉ khoảng mười người thôi. Ba gái bảy trai. Hình như còn tới thêm nữa…
– Ủa vậy sao chia thành đủ cặp được.
– Không sao, họ tính được mà. Chủ yếu là quậy cho vui đó thôi, đâu cần chia đủ cặp.
– Thủy Tiên ra đây một mình có bị họ nói gì không? Coi như mất một người đẹp rồi.
– Nói gì chớ, em ra đây là tự nguyện mà đâu có ăn chia với ai đâu mà nói.
– Thật sự đến bây giờ anh cũng không nghĩ là em làm cái nghề này…
Cả hai im lặng.
Phần 3
– Lúc đầu em cũng không ngờ mình chọn con đường này, nhưng qua được vài lần đầu thấy quen… thấy không có gì… đôi khi thấy cũng vui… ngày tháng qua mau hơn.
– Em làm ở đây bao lâu rồi?
– Cũng mới đây thôi anh à. Em định từ từ kiếm được chút tiền sẽ đi học trở lại.
– Em định học ngành gì?
– Ước mơ của em không cao xa lắm, chỉ mong là một cô giáo dạy cấp một. Em thích con nít lắm, phải không anh… chúng ngây thơ quá nhỉ!
Cậu học trò trẻ thở dài không biết phải nói điều gì khi nghe cô gái tâm sự. Cả hai lững thững bước lên gò đất cao cao gần đó.
– Mình ngồi lại đây nghe anh. Chỗ này yên tĩnh lại khuất gió, có ánh trăng đẹp.
Ðến bây giờ cậu học trò mới để ý. Trăng hôm nay thật là đẹp. Trăng rọi xuống mặt hồ lấp lánh, gió gợn tí nước làm ánh trăng lung linh thật sinh động, quả là một bức tranh hồ thủy. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên trái cô gái mắt nhìn bâng quơ phía xa xa ánh đèn đường mờ ảo, nói bâng quơ để tạo sự thân mật.
– Thủy Tiên sống ở đâu dzậy?
– Em ở gần đây thôi… Ðã hơn một năm rồi.
– Ủa, em sống ở đây chỉ mới một năm thôi? Dzậy trước kia Thủy Tiên ở đâu? Em hông phải dân Sài Gòn hả?
– Hông! Trước kia em vẫn sống ở đây… ở Sài Gòn này… ý em nói em mới dời nhà đến gần đây thôi.
– À, thì ra dzậy! Nghe giọng nói của em thì anh cũng đoán dân Sài Gòn.
Im lặng một lát, cậu học sinh cảm thấy trơ trẽn sao sao đó bèn lên tiếng. Trong tiếng vo ve của bầy muỗi, cậu bỗng thốt lên một câu triết lý hông biết học từ sách vở nào.
– Thủy Tiên nghĩ sao về cuộc đời này.
– Cuộc đời nào… là sao? Ý anh…
– Ý anh nói em thấy cuộc đời này đẹp tốt hay là xấu xa, đời đối xử với em như thế nào?
– Tại sao anh hỏi dzậy, chắc anh đọc được ý nghĩ gì trong đầu em phải hông? Em không phải đã lộ vẻ ưu sầu để anh hỏi một câu triết lý sống thế sao.
– Không, cho đến bây giờ anh vẫn còn thắc mắc vì sao em dễ thương mà lại gặp phải hoàn cảnh như dzậy… thế thôi chứ không có ý gì khác. Hổng lẻ hồng nhan bạc phận như người ta nói hay sao.
– Anh cũng biết ăn nói lấy lòng đó chứ. Em mà hồng nhan nổi gì… tàn nhan thì có… Tuy nhiên, anh nói không phải là không có lý, sự quan sát của anh cũng tinh tế ghê… Quả thiệt, trước kia cuộc sống của em có thể nói là nhìn qua khung kính màu hồng…
– Còn bây giờ?
– Bây giờ giống như kẻ mù mang kính râm… tối thui… Anh biết không, gia đình em trước kia thuộc hạng khá giả, em là một đứa con gái được cưng nhất trong nhà. Ba má em làm nghề bán các loại đinh vít, sắt thép vụn. Trong một chuyến đi buôn gặp trở ngại mất hết vốn liếng. Lúc đó em lại gặp phải cơn bạo bệnh rồi vào nhà thương… Tiền mất, gia đình xào xáo… Nhưng mà thôi, chuyện dài dòng lắm anh. Ðể hôm nào có dịp em kể đầu đuôi cho anh nghe. Mình còn hẹn nhau dài dài nữa mà, đúng không?
– À… đúng… đúng chớ! Bỗng nhiên anh thấy…
– Thấy gì sao ấp úng dzậy…
– Thấy… như thân thiết với em hơn bất cứ người nào trên đời này. Sao ngộ thiệt, chẳng lẽ đây là cái số gì đó sao. Anh hông tin dị đoan lắm nhưng bây giờ thì tin.
Thủy Tiên không đáp lời, nghiêng người qua trái, cho đầu tựa lên vai cậu học trò như để thỏa mãn sự giải thích dễ thương đó. Trong thoáng bàng hoàng xúc động, cậu học trò do dự rồi nâng nhẹ cánh tay mình gác qua vai phải cô gái. Những ngón tay cậu theo từng nhịp thời gian mon men chui vào những lọn tóc mỏng như tơ của cô gái. Cái cảnh hồ nước gương trăng với một đôi trai gái mới lớn tựa vai nhau như lâng lâng trong lòng ai một tí gợn óc của xúc cảm!
Thời gian từng khắc, từng khắc… gõ nhịp đôi trái tim mới biết yêu. Hai thân thể dần dà sáp chặt vào nhau, tìm hơi ấm áp của da thịt. Sự cọ xát bỗng thấy mềm mại hơn. Gió hiu hiu thổi những tán lá trên đầu. Lao xao tiếng xì xào. Cậu học sinh bỗng lên tiếng:
– Da em mát rượi lại mịn…
– Anh cười em đó hả? Em đâu có được như anh nói…
– Không. Anh nói thiệt… sao anh bỗng nhiên thấy run…
– Chắc là lần đầu tiên anh chạm vào người con gái… Anh lạnh à?
– Không… hông biết sao nữa… thấy hồi hộp… thì đúng hơn… anh nói thiệt trong đời anh chưa bao giờ run rẩy như lần này, ở cạnh bên Thủy Tiên thấy gì đó… khó nói quá.
– Bộ anh chưa bao giờ có bạn gái sao? Sao nhút nhát quá dzậy?
– Chưa! Tính anh là dzậy… từ nhỏ tới lớn rồi đó. Nhát lắm! Người ta gọi anh là Vũ thỏ đế đó.
– Hèn chi thấy anh có vẻ công tử sao sao đó, hiền như cục đất dzậy, nhưng em thích những người giống như anh, ít ra cũng dễ hòa đồng, không như mấy đứa khác thô bạo tục tằn quá… À mà nè… chắc anh học giỏi lắm phải hông? Ðeo cặp kính dày cui hà! Học dữ lắm ha!
– Không dám khoe khoang với em nhưng anh cũng có chút thành tích. 3 lần học sinh tiên tiến, 2 lần dự thi học Toán toàn quốc đó nghen!
– Dzậy là khoe khoang rồi mà nói không dám khoe khoang. Anh khôn thiệt… Em thì hông được cái phước được học cao như anh… nhưng thôi con người ai cũng có số phải không anh. À, mà anh có tin số mạng hông?
– Anh không tin lắm, nhưng ba má anh thì tin lắm.
– Dzậy anh có tin dị đoan hông?
– Không tin lắm. Xóm anh luôn khuyến khích bài trừ mê tín dị đoan.
– Dzậy anh có tin ma hông?
– Anh sợ ma lắm, chưa bao giờ gặp. Nếu có người cùng đi với anh thì anh không sợ, còn một mình thì sợ lắm. Nhứt là coi phim ma là tối hông ngủ được. Chuyện này thì hông tin cũng phải tin… vì sợ mà!
– Hi hi… nói anh nhát mà, Vũ thỏ đến đúng rồi. Con trai gì mà… Em thì không sợ ma đâu, từ nhỏ là em đã hông sợ. Em thuộc dạng con gái lì lợm đó… Dzậy nghĩ anh ngồi đây với em chắc là không sợ?
– Có em thì anh không sợ, nhưng nếu để anh ngồi một mình thì hơi sợ.
– Còn nếu… nếu em nói em là ma thì anh có sợ hông?
Cậu học trò hơi giật mình quay qua nhìn cô gái. Nét dễ thương huyễn hoặc của cô gái được soi dưới ánh trăng vàng bạc làm cậu trở nên mềm nhũn. Trong một thoáng chìm dưới ánh mắt long lanh của cô, cậu như chết lặng đi trong sự đam mê. Cậu lắp bắp, nói mà hông dám nhìn thẳng vào mặt cô gái.
– Không… anh sợ, sợ ma… nhưng anh không sợ em là ma… anh cũng không tin em là ma.
– Anh không tin là chuyện khác. Em chỉ hỏi anh: Nếu em là ma thì sao?
– Hông, em không là ma mà!
– Em chỉ nói “nếu” thôi!
– Nếu thiệt em là ma… thì anh cũng vẫn quen em.
– Anh nói xạo, em biết, nếu em là ma chắc anh chạy mất tiêu rồi.
– Có thể không. Không chừng, anh ở lại rồi sao.
– Anh nói hay lắm… để coi anh có dám ở lại hông!
– Biết tại sao anh dám ở lại hay không?
– Tại sao?
– Tại vì anh sợ quá chạy sao được. Không ở lại thì làm gì?
– Hi… hi… anh nói… nói dzậy ai nói cho lại anh.
Trong lúc đó. Tại Bảo Tàng Viện Sở Thú, trong khung cảnh u ám với vài chiếc đèn pin quơ quơ đủ sáng. Tiếng ồn của đám thanh niên càng lớn hơn. Ba gái bảy trai chụm nhau thành tụ đụng nhau những ly rượu rót ra từ những bình nhựa nước suối.
– Ê, dzô thêm một lần nữa chúc tình bạn bền vững nghen…
– Dzô… dzô…
– Bền vững mẹ gì… mày văn chương quá… dzốt văn thấy mẹ…
– Mày cũng đâu có hơn tao he… he…
– Thôi dzô đi… nói nhiều làm gì… tao cấm tụi bây nhắc tới chữ “học” ở đây nghe chưa… ở đây chỉ có chữ “chơi”, phải không mấy em. Chơi xả láng luôn… chơi cho cặc rát lồn ê mới chịu về mà…
– Anh này nói chuyện tục tĩu quá – một cô gái bỡn cợt chọc ghẹo – lồn em ê chứ cặc nào mà anh rát… thứ cứng mà đâm dzô đồ mềm thử hỏi cái nào đau… em đau chứ anh nào đau.
– Em nói hay lắm… cặc anh sắt nhọn, lồn em lá non. Cu vào lồn nở phình ra. Săm soi một lúc đẫn đờ cả hai…
– Mày lại trổ thở con cóc ra nữa… Thôi, bắt con cóc mày bỏ lên nhậu… mày! Dzô đi… Ðang thiếu mồi nè… thằng Khanh nói mang khô bò dzô ăn có thấy con Mẹ gì đâu.
– Nhậu cóc mà ngon lành gì. Nhậu rượu nhắm môi người đẹp… tửu lại càng tửu…
– Mẹ nó… nói thơ đã rồi nói nho… “Tửu lại càng tửu” là con khỉ gì… đừng tưởng tụi này học dở văn rồi muốn nói gì nói đó nhen… Tửu lại càng tửu… sao mày không nói Ð… lại càng muốn đụ đụ nữa đụ mãi như nhà vĩ đại nào nói luôn đi! Nghe đã con ráy hơn…
– Mày nữa… đã nói rồi… cấm nói chữ “học” ở đây mà mày… hic… vẫn nói… đụ má phạt mày, mày! Uống hai ly cho tao.
– Phạt thì phạt… tao ngán ai… thằng này dân chơi thành phố cảng mà… rót hai ly cho tao… nốc một lượt… Trúc Lan ngồi xích lại đây coi… uống hai ly này anh phải nhắm môi em ngọt mới chịu nổi. Tụi này nó định chơi chết người yêu của em hay sao mà… Ðêm nay chắc anh chết vì say men hay chết vì yêu em… (hát)
Cô gái có cái tên Trúc Lan nghe gọi tên ngoan ngoãn xích lại gần. Cô chỉ trạc tuổi đôi mươi. Má thắm môi hồng. Mái tóc suôn bỏ lửng ngang vai. Trên người mặc chiếc áo nách hai dây, quần Jean năm túi bó sát. Về sắc đẹp, cô thuộc hạng khá với khuôn mặt má miếng bầu trông xinh xinh nhí nhảnh. Ðặc biệt, tính tình cô vui vẻ nên bọn học sinh ai nấy cũng mến.
Nghe kêu tới tên, cô sà ngay vào lòng cậu thanh niên đó. Một tay cậu đón lấy cô gái, ghì sát bên hông, một tay cậu bưng ly rượu bọn bạn rót đưa lên uống. Ực… Uống hai ly liên tiếp, cậu chặt chặt lưỡi nhăn nhăn mặt như dân nhậu thứ thiệt. Chưa kịp để ly xuống đất, cậu choàng người qua, đè lên người Trúc Lan. Cô gái điệu nghệ nghiêng người đón lấy vòng tay của cậu. Thế là từng giọt rượu từ trong miệng cậu ta nhỏ giọt qua miệng cô gái, lan tràn qua hai mép môi. Trúc Lan nuốt nhẹ nhàng hết sạch. Hai người bỗng tự nhiên ôm ghì lấy nhau nút lưỡi say mê trước mặt của chúng bạn.
Phần 4
– Ê, tụi bây coi… nứng quá chịu hết nổi… đè ra hưởng liền tại chỗ kìa… ghê quá!
– Coi nó nút lưỡi kìa… dzâm quá… bóp vú luôn đi!
– Ê, tụi bây xúm nhau lột quần áo tụi nó ra dùm… tay chân tụi nó bận bóp rồi đâu cởi được.
– Ê, đang vui chung… mày lại nghĩ tới vui riêng… thằng mất dạy kia.
– Mặc kệ nó… một phút xuân tiêu đáng ngàn vàng mà… cho tụi nó hưởng thụ đi… tụi mình uống tiếp… còn mấy chai làm luôn đi rồi mình chơi qua thuốc…
– Mấy viên tất cả?
– Mỗi người một viên. Viên nào là đáng viên đó… hàng mới… chơi phế lắm… hưởng không biết mệt mỏi đó mày…
– Tụi em cũng uống nữa hả – một cô gái khác trạc tuổi 25 nhưng vẫn xưng mình là em một cách ngọt xớt cất giọng trước đám thanh niên trẻ.
– Sao không, ở đây chơi đồng đều… phê là phê hết. Tụi anh phê… mấy em tỉnh thì coi sao được. Lỡ như tụi anh thăng trước mấy em đè ra hiếp dâm rồi sao…
– Hiếp dâm tụi anh? Làm sao hiếp được khi con trai không hợp tác… mềm xèo à!
– Mềm thì chọc lên cho cứng. Chắc em không biết… lúc đang ngủ, bọn con trai anh vẫn cứng được như thường.
– Ý anh nói, con trai tụi anh có thể làm tình trong giấc ngủ à?
– Nếu muốn thì được thôi. Bọn anh có thằng nào không nằm mơ mà xuất tinh.
– Thiệt sao? Mơ gì mà xuất tinh ghê dzậy?
– Thì mơ chuyện trai gái… nhắc tới chuyện này mới nhớ nghe… lúc mới dậy thì tao nằm mơ thấy làm tình với chị hàng xóm, thức dậy thì ướt quần…
– Còn tao nằm mơ… nói ra chắc tụi bây hông tin đâu, còn cho tao là thằng bần tiện… nhưng tao nhớ tao nằm mơ làm tình với cô giáo dạy mẫu giáo của tao…
– Mày bần thiệt… cô giáo dạy mẫu giáo mà mày cũng hông tha…
– Cổ đẹp thiệt chứ bộ…
– Ðẹp thì đẹp chứ, phải có vai vế hẳn hoi chứ. Phạm thượng như mày coi chừng trời đánh…
– Ê, ê… nói chuyện đàng hoàng mày! Nhổ nước miếng nói lại… coi chừng anh em chém giết à nhen…
– Thôi đi, hai đứa bây cải hoài cái chuyện chỉ nằm mơ làm như thiệt… Tao cũng xuất tinh lúc nằm mơ nè… thằng nào mới lớn mà không dzậy nhưng tao quên mẹ nó rồi chỉ nhớ là làm ướt mẹ cái mền của nhỏ em gái tao…
– Mày nói dzậy tao mới nhớ… tao mới nói… coi như đây là một sự chia sẻ thôi, hông đứa nào được lên án tao và nhứt là giữ kín điều này.
– Mày muốn nói gì thì nói mẹ đi… rào đón lòng vòng hoài.
– Tao muốn nói chuyện nằm mơ xuất tinh đó… tao mơ thấy con em gái tao…
– Với mày?
– Làm chuyện đó!
– Mày ghê thiệt. Chúa trùm dâm đãng.
– Mày loạn luân.
– Nhưng chỉ là mơ thôi mà…
– Mơ thì mơ chứ…
– Thôi đi, tụi bây bàn cãi chửi bới nhau hoài… nó nói đúng chỉ là giấc mơ thôi. Thằng con trai nào mới lớn mà không nứng cặc đâu đem tao ra bắn đi! Ðừng nói chi lúc mới lớn bây giờ thỉnh thoảng tao cứ mơ làm tình với dì út tao hoài.
– Dì út Hương đó hả?
– Trời!
– Dì đẹp thiệt chứ bộ… sắp lấy chồng rồi mày ơi!
– Tao biết… tao tiếc…
– Tiếc gì?
– Tiếc thì tiếc thôi… Ai biểu dì đẹp làm chi! Thôi bỏ qua chuyện nằm mơ này đi… đưa thuốc qua chơi thử đi… xả láng nghen!
– Em nghe nói phi thuốc này dzô chơi ba lần hông biết mệt có phải hông?
– Thuốc chỉ là phụ thôi… tụi anh mới là chánh nè… em muốn chơi ba lần anh chơi cho em coi, bảo đảm vừa ý…
– Mấy anh tham lam quá… con gái người ta cũng có chút… con gái chứ.
– Hè… hè… con gái cũng có hiền thục… cũng có dâm… ai chứ em… anh nghĩ em xưng đệ nhị dâm nữ thì hông ai dám xưng là đệ nhất.
– Em dâm? Dâm chỗ nào?
– Ừ, em hông dâm đâu… hông dâm mà hôm qua chơi ba lần còn đòi chơi nữa. Mỗi lần chơi em là em ra nước ướt nhẹp… lần nào em cũng rên như…
– Như bò hả…
– Dzô dzuyên mày… rên như…
– Như heo hả…
– Mày nhảy dzô miệng tao hoài dzậy… rên như mấy con ghệ trong phim heo… đúng rồi mày nói heo là tao nhớ tới phim heo… em rên như mấy em phim dâm dzậy… sao mà không kêu em dâm cho được.
– Mấy anh xúm nhau ăn hiếp em sao dzậy… Rên thì em có rên… ra nước thì có ra… chơi ba lần cũng đúng… nhưng tại ai! Tại tụi anh dùng thuốc kích dzâm hay sao đó… thấy khó chịu quá… càng làm càng hứng càng hăng… phê quá luôn!
– Thuốc với hông thuốc… kệ nó… em hăng là được rồi… ra đây chơi chỉ đòi hỏi có bấy nhiêu thôi… Ðời thanh niên có trăm lần vui có vạn lần sầu… không chơi cho mau rồi tiếc… rồi nuối…
– Mày lại nổi hứng bất tử hát ca um trời nghe muốn ói mày ơi. Mai dẫn mày chơi karaoke… Thôi, dzô một trăm em ơi đi… rồi mình một trăm phần trăm luôn. Thuốc đâu? Lấy một thằng một lóng đi!
– Ð… má coi hai đứa nó nèo nẹo như bọn rắn dzậy bây! Nãy giờ tụi mình bàn chuyện um trời mà hông ảnh hưởng gì tới tụi nó… Nó coi tụi mình như pha mà… Tưởng nói chơi ai dè nó làm thiệt. Mày thiệt định “làm” tại chỗ này sao… bú vú nghe chụt chụt thấy phát ghét… Ê, ê… nói có nghe hông?
– Thôi kệ nó đi. Tụi nó kết nhau rồi thì cho tụi nó hưởng trước đi, một hồi rồi cũng tới mày có chạy đi đâu… mà sợ!
– Sợ thì hông sợ… đưa thuốc đây tao uống liền… nhìn hai đứa nó thấy nứng cặc rồi nè. Chị Hồng xích qua đây sờ… cái coi!
– Em xích qua đây đi rồi chị cho… nhưng làm cái “lắc” trước đi – người con gái trạc tuổi 28 có vẻ điềm đạm, tới bây giờ mới cất giọng lên.
Một thằng trong đám cầm ngay viên thuốc bỏ vô miệng và bưng rượu nốc sạch. Cô gái có tên Hồng liền ỏn ẻn sà sát vào người của cậu ta ra chiều nhõng nhẽo một cách… không thích hợp chút nào so với tuổi của hai người. Nhưng cậu học sinh dường như bất cần sự chênh lệch về tuổi tác đó, cậu choàng qua vai cô gái, vuốt lên cổ, rồi kê qua hun cái “chốc” lên mang tai của Hồng như các bậc chú bác của cậu hay thường làm trong các quán nhậu bia ôm.
– Vậy chị mới ngoan hông. Chút nữa em “boa” chị nặng tay chút hé! Nè… dễ “sương” hông… thơm quá đi, xức dầu thơm gì… hàng ngoại phải không? – Cậu bỡn cợt.
– Nhờ tiền em cho chị hôm trước nên chị mới mua được… Hiệu Tommy đó! – Hồng đáp.
– Chị đẹp lại thơm nữa, làm em chịu muốn hổng nổi muốn đè chị ra mần liền. Người gì đâu mà mát rượi, sờ tới đâu là thấy êm tay tới đó…
– Em lại nói bậy!
– Nói thiệt chứ nói bậy gì! Hun chị một cái nữa nè… cho biết!
Hồng cười cười không nói, đưa tay lên nựng cằm cậu học sinh chỉ đáng tuổi em út mình.
– Em dễ ghét nghe… Hư lắm à! Lát nữa cho em biết tay.
– Hay là em cho chị biết tay… chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào à nhen. Thằng em này bây giờ kinh nghiệm đầy mình, bách chiến bách thắng đó.
– Em còn trẻ kinh nghiệm gì chứ – Hồng cố tình trêu tức.
– Không, em không phải nói em. Em nói thằng em của em đây nè – vừa nói cậu vừa nắm tay Hồng đặt vào chỗ kín của cậu.
Hồng vừa chạm vào thỏi thịt cương cứng nằm ngay đũng quần của cậu học sinh vội rút tay về, tiện thể tát yêu lên mặt cậu học sinh, rồi nói:
– Thằng quỷ, muốn chết hay sao… gì đâu mà cứng như khúc củi… mới đây đã “chào cờ” rồi sao…
– Thằng nhỏ lên từ lúc hun chị đó… nó thiệt hư hỏng phải không chị?
Một trong các cậu bỗng hứng chí cất tiếng lên hát, cắt đứt cuộc đối thoại:
– Em ơi nếu mộng không thành thì sao, mu cao đít bự biết đâu mà mò… o… o.
Cả đám nghe câu hát đó thì cười giòn tan…
Sau đó để thay đổi không khí, một trong bọn lấy từ túi ra một bịch nhỏ và truyền tay nhau để lấy ra cho mỗi người những viên thuốc kích thích. Kể cả hai cô còn lại cũng bắt chước làm theo. Cùng một loạt cả đám cụng ly cạn thuốc, dzô dzô một trăm phần trăm. Những màn đấu khẩu tiếp theo diễn ra liên tục trong bầu không khí ồn ào hỗn độn. Những màn kể chuyện tục cũng không thiếu được từng người phiên diễn. Và chỉ một lúc sau cả đám đều bắt đầu ngầy ngật, vừa say rượu vừa say thuốc. Sự hưng phấn đòi hỏi tình dục dâng lên cao độ, mặt ai cũng đỏ hồng, nói năng bất chừng, tay chân hạ tây thượng đông loạn tùng phèo.
Một trong hai cô bỗng cất tiếng than:
– Nóng quá mấy anh ơi… cho tụi em uống thuốc gì làm khô cả cổ họng như ăn nhầm ớt cay mà chẳng phải ớt cay…
– Anh cũng thấy nóng quá… chắc phải cởi áo quần quá mấy em ơi, nếu mấy em không ngại…
Nói xong cậu đứng lên cởi ngay không chờ ai ngăn cản. Toàn bộ quần áo vứt qua một bên. Chỉ trong phút chốc thì cậu hoàn toàn trống trơn ngồi bẹp ra đất, vai tựa lên vai Hồng, ngả nghiêng, cặp mắt đờ đẫn vô hồn, nhưng hai bàn tay lúc nào cũng tìm cách hoạt động trên thân thể mũm mĩm của cô gái ngồi cạnh. Thấy vui, lại thấy hừng chí, hai ba cậu học sinh ngồi cạnh cũng hăng hái tham gia trò chơi “cuổng trời”. Với vài động tác thành thạo, các cậu đã quăng hết quần áo vướng víu trên người ra đất.
Phần 5
Giờ đây, cả đám nằm trần truồng nghiêng ngửa lên nhau, say không ra say mà tỉnh cũng không ra tỉnh, vật vờ vật vựa, la lối ỏm tỏi. Dương vật của mỗi đứa đều trương phồng một cách vô tự chủ vì sự kích thích vào động mạch chủ đưa máu xuống hạ bộ. Những tiếng lè nhè lảm nhảm thay phiên nhau cất lên. Lâu lâu một trong những cậu hứng quá ca lên một câu vô nghĩa, tự đặt ra – lúc thì tân nhạc, lúc cổ nhạc.
Rồi tay chân của các cậu thay phiên nhau sờ mó tứ tung lên khắp mình của hai cô gái chịu chơi. Hai cô gái – một lớn một nhỏ – cũng đã ngà ngà lâng lâng chẳng thèm để ý đến các bàn tay đụng vào chỗ hiểm của mình, mặc nhiên cười nói. Nhưng hễ bàn tay của các cậu luồn lách vào các ngõ ngách cấm kỵ thì hai cô giật lên như bị điện châm, một luồng điện tê tê chạy khắp các mạch máu.
Một lúc lâu, hai cô cũng như các cậu, chủ động cởi cúc áo ngay ngực cho bảy tám bàn tay tham lam sờ mó, nắn bóp, ve vắt, miết nhíu, chì chà… Thỉnh thoảng có một vài bàn tay nào đó thích phiêu lưu hơn mạo hiểm xuống vùng “tam giác quỷ” để thưởng lãm mớ lông mơn mởn của các cô, hoặc để tìm xem độ ẩm ướt của vùng thung lũng đã đến cỡ nào.
Tưởng rằng các cô sẽ khép đùi tránh né, nào ngờ còn dang hai đùi xa hai bên hơn để cảm nhận bàn tay moi móc đó. Một dòng dâm thủy chảy ào ạt giữa mạch chính của âm đạo các cô. Lúc đó, hai cô chỉ biết uốn éo toàn thân, mười ngón chân cong quíu, chà lết trên mặt đất như những đứa bé con khóc nhè, hai bàn tay thì quều quào đụng đâu chụp đấy. Nhiều lúc đụng vào chỗ kín của các cậu, hai cô thản nhiên tự tiện mà nắn mà bóp.
Trong lúc đang hành sự ngon lành thì một trong các cậu học sinh đứng giàn ngoài lanh trí hơn đã vòng tay nắm lưng quần của chị Hồng tuột một lúc luôn xì líp của nàng xuống ngang đùi. Cậu nhanh tay sọc vào trong sờ mó như sợ chúng bạn tranh giành phần quý báu. Song, hai ba bàn tay khác nhanh nhảu đã kịp thời hợp tác thám hiểm luôn với cậu. Một cậu khác tinh ý liền bắt chước tuôn luôn quần của cô gái nọ đang ngồi kế bên, nhưng thay vì quăng chiếc xì lý ra đất như thường lệ cậu đưa lên mũi ngửi và buột miệng nói:
– Ð… má thơm mùi lồn quá tụi bây ơi!
Cả đám đang say sưa cái trò sờ lồn nghe thằng bạn nói vậy phá ra cười ngất. Nhưng không phải là trò chơi được chấm dứt ngay đó mà là chiếc quần xì bé tí báu vật đó được các cậu chuyền tay nhau hít ngửi như hít thuốc phiện.
– Ð… má thơm thiệt. Em ăn gì mà dâm thủy tựa mùi trái cây quá vậy, lồn em thơm đáo để, ngửi một lần anh muốn xuất tinh luôn…
– Trái cây? Anh nói mùi cây gì? Anh có nói giỡn hông? – Cô gái tên Thể Chi lên tiếng hỏi.
– Cây mắm đó…
Cả bọn lại phá ra cười. Một thằng lên tiếng đề nghị.
– Tao dám chắc của chị Hồng là mùi sầu riêng.
– Tại sao mày nói lồn chị Hồng mùi sầu riêng?
– Có phải thịt chỉ thơm như mùi sầu riêng, nên lồn cũng thơm vậy.
– Ba mày à… mùi sầu riêng thúi thấy mẹ… tao nói mùi trái nhãn…
– Tao nói… chôm chôm…
– Xoài!
– Mít!
– Tao nói mùi vú sữa… vú sữa thơm hơn lại nghe có vẻ thanh tú.
– Vú sữa mà thanh tú. Tao nghĩ lồn sữa thấy ngon hơn, nghe dễ lọt lỗ tai…
– Vú sữa đó, tin tao đi. Nếu hông thì thử đi cho biết. Tuột quần “chị” ra đi…
– Mùi mít. Đưa đây, tao thử!
Nói ngay là làm vậy, cậu nhanh nhẹn vuốt cái quần xì chị Hồng ra khỏi hai bàn chân, đưa ngay lên miệng ngửi để kiểm chứng. Chúng bạn ngó theo chờ phản ứng của cậu. Hồng nằm im có phần hợp tác với các cậu cho cuộc chơi thêm hào hứng.
– Thấy không… tao nói mùi mít mà…
– Ðưa đây coi… tao không tin… (Hít hơi)… Ð… má mùi này mà mùi mít… tao nói mùi trái vải đó thằng nào không tin thì ngửi đi!
– Ðưa tao… (Hít hơi)… Con cặc tao nè… mùi mãng cầu… tanh tanh mà thơm…
– Nghe sao giống mùi xoài… chua mà thơm nhè nhẹ như hoa dạ lý… tao nói mà không tin.
– Ðưa coi… (Hít một hơi thật dài)… Chết mẹ tụi bây hết nhe… chơi tao hả… mùi mồ hôi háng chứ mùi trái cây nào… mùi trái hành thì có…
– Mày ngửi bên thắt quần thì mùi háng đúng rồi… ngửi dưới đáy quần kìa… thằng ngu…
– (Hít thêm nữa) Mùi nào đâu… mùi lồn thì có… mùi khai ngáy…
Cả bọn phá ra cười. Cậu kia ngớ ngẩn vì bị dụ. Thẹn. Ðể chữa quê, cậu cầm chiếc quần lót lên hít lấy hít để trầm trồ như trêu tức chúng bạn.
– Mùi lồn không khoái sao. Trong đây thằng nào hông khoái mùi lồn thì lên tiếng coi… Ð… má, đừng giành với tao đó nhé!
– Ai mà giành với mày, mày ơi! Ðem về bỏ lên bàn thờ cúng đi!
– Hay đem cất dưới đít giường đó, hễ khi nào nhớ hơi bướm của chị Hồng đem ra ngửi…
– Hơi hướm khỉ gì, hơi lồn nói mẹ đại cho rồi!
– Rồi thủ dâm lên đó luôn…
– Tụi bây chọc nó hoài coi chừng nó tức ọc… tinh khí ra ngoài bây giờ! Ha… ha!
– (Cả bọn cười phụ họa).
Sau đó, trò chơi chấm dứt, một trong những cậu nghĩ ra đề tài mới bèn dõng dạc:
– Tao có đề nghị… im! Tất cả IM! Bây giờ sẵn đây chị Hồng và con Thể Chi đã “cuổng trời” rồi, sao tụi mình hông thi trò chơi “thổi tù” đi. Coi thử thằng nào là “tù trưởng”.
– Ai sẽ là trọng tài?
– Ðương nhiên sẽ do chị Hồng và con Thể Chi giám sát.
– Khả năng là tùy mỗi thằng, kinh nghiệm bao nhiêu năm học hỏi đem ra mà xài.
– Thôi đi… ở đây tối thui chỉ có mấy cây đèn pin thì làm sao trổ hết tài, làm sao thấy mục tiêu mà tập kích chứ.
– Bởi vậy tao mới nói… thi thố tài năng bằng khả năng tự có, không phải bằng sự giúp đỡ của ánh sáng.
– Làm sao tao thấy được mồng đóc… mày giỡn chơi hoài…
– À há, hơn thua nhau là ở chỗ đó, đó… nếu hun mà lựa chỗ ánh sáng thì thằng nào cũng như thằng nấy thôi.
– Dùng tay được hông?
– Được.
– Hun bao lâu?
– Mỗi thằng được hun ba phút. Tao canh giờ, đúng giờ tao lên tiếng. Dứt tiếng phải ngưng ngay… Ai vi phạm bị thua cuộc.
– Giải thưởng là gì?
– Ơ… coi như tôn kẻ thắng lên làm sư phụ… hun lồn đi!
– Nghe cái tên không đẹp chút nào.
– Vậy gọi là “dũng sĩ khẩu dâm đi!”
– Nghe được đó. Người thắng còn được đãi ăn phở một tháng.
– Có lý!
– Dùng tay có được hông?
– Dùng tay để vạch ra thì được, nhưng hông được dùng để kích thích.
– Vậy ai sẽ là người được hun trước.
– Tao… tao!
– Hun sau lỗ đó, hun sau liếm nước miếng mày… ai chịu!
– Liếm lồn thì mày chịu liếm nước miếng bạn mày lại chê!
– Chuyện đời mà con, lẽ thường tình thắc mắc làm gì!
– Thôi thì bắt thăm đi, ai trúng sẽ được hun trước.
Thế là cả bọn láo nháo lên về chuyện ai được hun trước, ai được hun sau. Một cuộc bắt thăm được chia ra, Bảy nhánh cây khô được một trong bảy đứa nhặt lên từ dưới đất chụm lại thành bó nhỏ, và mỗi người bắt mỗi cây, Hai trong số bảy cây dài nhất được bắt thăm sẽ ưu tiên hun trước. Thế là hai trong bảy cậu cũng được chọn ra, cậu nào cũng ra chiều hớn hở lắm.
Hồng và Thể Chi lúc này cũng hồi hộp chờ đợi cuộc chơi hứng thú ra sao. Khi biết được hai trong số bảy cậu chọn ra sẽ hun vào chỗ kín của mình, hai cô thấy háo hức trong lòng sẵn sàng với tư thế nằm ngửa ra trên một tấm cao su vừa mới trải ra. Hai cậu ngà ngà men rượu và say thuốc lò dò bò tới sát bên hai cô, bốn trong số còn lại hồi hộp chờ tới phiên mình.
– Chị Hồng, xin phép được hun ngực chị – Một trong hai cậu lên tiếng.
– Hun thì hun đi xin phép gì chứ, trong lớp em có được lễ phép vậy hông – Hồng vuốt tóc cậu học xin rồi ấn xuống ngực mình.
– Thể Chi, anh cũng “xin phép” được sờ vú em – cậu thứ hai cố tình bắt chước giọng điệu cậu thứ nhất.
Thể Chi phì cười. Ðang cười ngon lành thì cậu học sinh thình lình chộp tay lên vú của Thể Chi làm cô nàng giật bắn người. Liền thì đầu vú bên kia bị cậu học sinh dùng môi ngậm lấy, Thể Chi bỗng thấy trong người rạo rực lên. Chiếc lưỡi của cậu bắt đầu bay nhảy quanh đầu vú của nàng, tay của cậu cố nắn bóp cho thật điêu luyện. Bên này, cậu học sinh kia cũng đã ngoạm lấy vú của chị Hồng nút nhích nhoát, nhai nhai, nhằn nhằn, Cậu phối hợp với hai bàn tay bóp lại cho đầu vú vun cao lên rồi cầu dùng lưỡi đánh “chóc chóc” lên đó cho tới khi hai đầu vú cương cứng.
Hai chân chị Hồng bắt đầu có duỗi, Thể Chi cũng thế.
– Tụi bây coi kìa… bắt đầu phê rồi đó.
– Phản ứng tự nhiên mà…
– Cũng rành tay nghề dữ há…
– Gần hết ba phút rồi…
Hai cậu học sinh nghe sắp hết giờ, liền chui xuống háng hai cô. Tay, miệng bấn loạn lên mu lồn của hai cô. Mới hay nước nhờn của hai cô đã bắt đầu ra ướt mặt mu. Khi lưỡi tìm ngay vào mục tiêu chính trên mồng đóc, hai cô với phản xạ của người con gái bắt đầu nâng hai chân lên khỏi mặt đất. Tiếng “u”, tiếng “a” kéo dài ngân ngân trong cổ họng của hai cô.
– Bảy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Rồi hết giờ – Một trong các cậu canh giờ hết ba phút lên tiếng đếm.
– Ngưng… ngưng!
– Tới phiên tao… tao bắt thăm trúng cây dài kế đây!
– Tao nữa…
Lần này rút kinh nghiệm về thời gian, hai cậu kế tiếp nhảy vô, lần này tranh thủ không hun vú mà đi thẳng vào mục tiêu giữa hai đùi của hai cô. Thế là hai cô vừa “được” hạ chân xuống bây giờ lại nâng chân lên, bắt đầu những điệu rên giọng trầm. Khác với lần trước, một trong hai cậu biết hôn, vừa hun hạ thể vừa phối hợp dùng tay kích thích lên nhũ phòng ở thượng thể làm cho chị Hồng không khỏi khen thầm trong bụng: Thằng này có tương lai, con gái gặp nó chắc chết hết.
Song, Thể Chi lần này gặp phải cậu học sinh hơi vụng, cậu chỉ biết ngậm môi mà không biết đá lưỡi, Tuy có sướng đó, nhưng cái sướng như mới vừa lộ ra thì biến mất hẳn không như những đợt sóng trôi mãi… trôi mãi đều đều giống của Hồng.
Ba phút nhỏm nhẻm sắp trôi qua, Thể Chi không sướng thêm được tí nào, dường như có phần mất hết hứng thú và cảm giác, Riêng Hồng, nàng suýt lên đến cao trào mấy lần. Kỹ thuật của cậu học sinh này nàng cũng đâu lạ gì, Rõ ràng là cậu biết đâu là yếu huyệt của phái nữ nên chỉ tấn công vào cho dứt điểm sớm. Cậu cũng biết dùng hai tay vạch hai bên mép thịt âm thần ra để tìm vào mồng đóc. Ðợi lúc Hồng đang lên đỉnh thái sơn, cậu ngậm cả miệng vào để nút hột le. Thật khó có cô gái nào chịu nỗi tuyệt chiêu này… Hồng cong cớn chuẩn bị ra tinh thì…
– Ba… Hai… Một… Hết giờ rồi…
– Ngưng… ngưng!
– Ăn gian là bị loại khỏi vòng chiến!
Hồng sắp được sướng tới nơi, chợt nghe gọi “ngưng” thì tiếc hùi hụi, Riêng Thể Chi thì vui trong bụng hơn vì cậu học sinh kế tiếp là ứng cử viên có nhiều “tư cách” hơn, nàng biết.
– Tới hai tụi tao lên bao cú chót há.
– Hên cho hai tụi bây đó, tụi tao dọn cỗ sẵn hết rồi, mày chỉ việc lên bàn ăn.
– ÐM, hun mà không đạt được tới cao trào là bọn bây dở tệ lắm à!
– Nước ra quá trời luôn một cậu vớ vẩn lên tiếng.
– Ðã thiệt… nhưng thời gian cho ngắn quá!
Hai cậu sau cùng chỉ chờ tới phiên là sáp vào ngay, mặc kệ sự vệ sinh các cậu vì muốn thắng, vì muốn cái danh hiệu rởm “đệ nhất khẩu dâm” nên hăng hái tranh giành. Hồng đang dịu lại cơn sướng thì thí sinh kế tiếp trong hơn nửa phút đã kéo nàng lên lại trên mây. Còn cậu học sinh kia nhào vô với Thể Chi với ý tưởng “đánh nhanh, thắng mạnh” nên vồn vã hết mình. Cậu cũng rành tính Thể Chi thích mạnh bạo nên cậu “dạo” đàn slow một phút đầu, còn hai phút sau cậu định chơi nhạc rock. Cậu chồm lên bóp vú Thể Chi một cách hơi thô bạo, cậu cắn vú thay vì chỉ ngậm và liếm và cậu cắn dài dài từ cổ xuống tới rốn. Tới chim, thay vì cậu liếm nhè nhẹ thì cậu lại ụp cả miệng vào âm đạo của Thể Chi để nút nước.
– A… trời ơi… anh… ư… – Thể Chi rên lớn.
Mấy cậu đứng ngoài nghe Thể Chi rên mà phát thèm.
– Trời ơi… u… liếm đụ đụ nữa… ư… – Thể Chi lại nấc hơi, gồng mình nhấc đầu dậy nắm lấy tóc của cậu học sinh nọ.
Thì ra, cậu đang dùng chiêu “nhất tiễn hạ đôi điêu” – một đường lưỡi quét từ dưới lên trên trúng cả hai lỗ nhạy cảm. Cậu đã không ngần ngại chơi luôn “tuyệt chiêu” này dù trong lòng cậu có hứa là chỉ thực hiện với riêng người mà cậu yêu. Nhưng cũng xứng với cái công lao của cậu bỏ ra, cô em Thể Chi trong vòng hơn hai phút đã xuất tinh ra ào ạt.
Có lẽ tiếng rên lớn của nàng là lời của một người trọng tài phán xuống kẻ chiến thắng trong một cuộc chơi. Hồng cũng vừa đạt tới khoái cảm tột cùng, Cậu khá rành trong nghệ thuật hun chỗ kín nên đã dùng âm run của đóc giọng đánh “ê, a” lên mồng đóc của Hồng đến khi chị bật khóc vì sướng.
Song, kết quả chung cuộc của Hồng ban ra làm cậu nào cũng lầm, nhất là cậu học sinh sau cùng hun nàng, Nàng chấm thí sinh thứ hai đoạt giải, vì cậu biết tình điệu hơn. Có lẽ, Hồng thích nhẹ nhàng chậm chạp, không thích nhanh, kết thúc vội vàng. Và đúng, nàng phân tích như thế này.
– Dù Tân làm cho chị đạt được khoái cảm tột cùng. Nhưng xét về cách hun, chị thích cách của Trung hơn. Vì Trung biết nương theo cảm giác của chị, khi nào biết nhanh, biết chậm, biết mạnh hoặc biết lẹ. Nếu cho Trung thêm ít thời gian nữa, chị nghĩ chị sẽ đạt được khoái cảm và chị biết rằng khoái cảm đó sẽ kéo dài hơn với của Tân…
Nhưng chị cũng an ủi cậu học sinh tên Tân thế này:
– Với Tân, thì chị thích cách run âm của em. Khi người con gái sắp đạt được khoái cảm mà chưa đạt được thì một cách để giúp cô ta là vừa hun vừa run giọng. Nói chung, tụi em đứa nào cũng khá cả…
– Chị biết ăn nói quá… tụi em có chị dạy thiệt may mắn.
– Vậy chừng nào tới tiết mục mới đây.
– Tiết mục vì…
– Hồi nãy tới giờ còn thiếu điều gì làm luôn đi…
– Nhào vô sáp lá cà…
– Bắt chước hai tụi nó kìa – Một trong mấy cậu chỉ qua cặp thanh niên bên kia đang làm tình.
Lúc ấy, cậu học sinh trong tư thế nằm ngửa ra đất, còn cô gái tên Trúc Lan ngồi hẳn lên bụng, nhún nha nhún nhảy. Hì hục… hì hục…
– Ðã thiệt… ai lên trước đây?
– Chị đề nghị hai người thắng giải “đệ nhất khẩu dâm” được lên trước, coi như được thưởng – Hồng bắn tiếng.
– Tán thành!
– Ðồng ý…
– Nhưng nhớ đeo áo mưa đó nghen! – Hồng rành rẽ chỉ dẫn.
– Loại có gai được hông chị.
– Ðồ quỷ! – Hồng mắng yêu.
– Hay loại có dây râu cọp.
– Hay như thằng Trọng nè… gắn bi lên đầu cu!
– Mấy anh ghê quá, bộ định giết tụi em hay sao! – Thể Chi vọt miệng.
– Thử đi rồi biết, tụi anh chỉ mua loại này thôi… mắc tiền một chút mà đáng.
– Chị thử rồi… hơi đau lúc ban đầu nhưng cũng OK – Hồng giải thích.
– Thấy chưa… dùng loại râu hùm là khỏi chê, chị Hồng kết luận rồi đấy nhé.
– Nhưng em phải nhẹ nhàng mới được – Hồng ôn tồn.
Thế là các cậu mỗi người mỗi “bao túi nilon chùm chăn chùm mền” để giữ an toàn như lời chị Hồng khuyên bảo. Cậu học sinh tên Trung lên trước. Hồng đón cậu vào lòng với cái ôm “tình chị em” rồi nằm xuống cho Trung nằm lên. Trung ôm ngay chị Hồng và bắt đầu hun khắp mặt mũi, rồi miệng của Hồng, trong lúc Hồng dùng tay hướng dẫn cu Trung vào âm đạo mình. Chẳng khó khăn gì khi nước nhờn Hồng đã ra đầy ấp, cu Trung chui hẳn vào trong. Trung nhấp…
Bên này, cậu học sinh khác được Thể Chi trao giải cũng đã nhập cuộc và đang nhấp nhô trong biển tình… dục. Các cậu bên ngoài lóng ngóng chờ đợi tới phiên mình. Cơn thuốc có phần đã ngấm vào trong cơ thể làm cho các cậu càng thêm nóng bừng. Hai trong số bốn cậu mất hết kiên nhẫn cầm đèn pin phua túa xua lên trên hai cặp “tình nhân” đang cụp lạc. Nhiều lúc cắc cỡ, cậu chĩa thẳng ánh đèn vào hai bộ phận sinh dục để nhìn cho rõ, nhưng lại càng thấy thêm nứng. Ðợi cho tới khi Hồng lật ngược cậu Trung xuống để ngồi lên thì một trong bốn cậu lên tiếng:
– ÐM, chịu hết nỗi rồi. Tao vô luôn quá?
– Chị Hồng la mày chết!
– La thì la… chơi luôn.
Vừa nói cậu vừa cầm cu đi lon ton tới sau lưng chị Hồng.
– Mày làm thiệt sao?
– Chứ làm giả hả!
Thế là cậu đợi cho Hồng nằm úp lên ngực Trung, cậu nhào tới ôm chặt sau mông Hồng, dúi dúi.
– Ê… ê, em làm cái gì vậy? – Hồng phát hoảng.
– Chịu hết nổi rồi chị Hồng ơi, cho em làm đại đi!
– Em… em… chờ… chờ… chút đi!
– Hư… hư… thôi khỏi chờ nghe chị, em vô đó…
– Sao mà vô được… vô… ui… đau… đau… thằng quỷ…
Nhưng mặc kệ Hồng la chí chóe, nhưng cậu học sinh “gian ác” cứ đâm chúi từ phía sau mông chị Hồng. Tuy Hồng la oai oái song không ngăn cản. Thật ra, thì cậu chỉ đâm vô được nửa cái đầu khấc đã không vào được nữa, mà ít ra cậu cũng giải tỏa cái nứng nổ bùng nên khỏi cần đoán cũng biết cậu xuất tinh ra đầy đít Hồng, vừa khi cậu Trung run khắp châu thân bắn tinh ra đầy bao áo mưa râu hùm của cậu. Ba cậu còn lại thấy chơi hội đồng được cũng áp tới thế chỗ cho cậu Trung và cậu kia. Bên này cậu kia chơi Thể Chi theo kiểu “cẩu giao cấu” cũng vừa rùng mình, cậu rên oai oải nghe thật lạ lùng rồi bắn tinh ra áo mưa.
Một trong hai cậu nhào tới tiếp theo định đưa dương vật cho chị Hồng nút, nhưng chị bảo thôi làm cậu hơi mất hứng. Cũng may cậu kịp thời đổi qua bên Thể Chị, cô nàng ta chịu bú.
Bên kia cặp thanh niên Trúc Lan chơi nãy giờ mới “ồ, ồ” rên lớn. Cả hai nằm đè lên nhau nghỉ mệt. Trong lúc ấy, cậu Tân phấn chấn trong tư thế chồm lên lưng chị Hồng nắc “ành ạch” từ phía sau. Nói về kỹ thuật liếm lồn thì cậu giỏi nhưng về khả năng kiềm chế cậu không có bản lĩnh chút nào, lại chơi theo kiểu “con lừa” này làm sao cậu kéo dài được trận chiến. Thế là cậu “bung” ngay, nhưng không hiểu sao cậu cứ “dzít” đùng đùng mãi chưa chịu ngưng. Có lẽ do sự kích thích của thuốc hứng đã giúp cậu chơi không biết mệt mỏi như lời cậu nói!!!
Hơn ba tiếng trôi qua kể từ khi các cậu bước chân vào Thảo Cầm Viên. Những cây đèn pin bắt đầu yếu ớt lụn đi ánh sáng. Các cô các cậu uể oải vì say rượu, say thuốc và quá mệt mỏi vào nhiều lần xuất tinh nên nằm chồng chéo lên nhau. Không quần không áo. Hơi sương bắt đầu xuống lờ mờ… những bóng trắng lẩn quẩn đâu đó bay qua rồi bay lại trên đầu bọn họ… gió thổi hiu hiu làm cho các cậu các cô thấy lạnh nằm quấn quýt vào nhau… song không một ai đủ tỉnh táo để nhận biết có vài người từ thế giới bên kia đang quan sát họ…
Cùng lúc này, ở bên kia, gần bờ hồ. Cậu học sinh tên Vũ và cô gái trẻ dễ thương tên Thủy Tiên cũng đang ngủ vùi bên nhau… với thân thể lõa lồ. Họ đã đến với nhau rất đẹp đẽ, rất dễ thương, rất hồn nhiên của tuổi mới lớn, và tự nhiên của tuổi biết yêu nhau để trao cho nhau cái quý nhất của đời mình.
Tiếng gà gáy “O… o” cất lên từ trong Thảo Cầm Viên. Bác bảo vệ lững thững cầm chổi đi về hướng của các cô cậu đang nằm. Tiếng bác cất lên, nhưng không làm đánh thức các cậu dậy. Các cậu, các cô đã quá mệt mỏi, mất quá nhiều sức sau một đêm trụy lạc. Bác bảo vệ đã phải nhờ đến xe cứu thương đưa các cô cậu vào bệnh viện sau đó, Có cậu đã bệnh luôn cả tuần.
Chuyện xảy ra lần đó các cậu “tởn” luôn không dám trụy lạc nữa. Nhưng điều các cậu nghĩ lại mà “điếng hồn” luôn suốt đời các cậu là chuyện của thằng Vũ. Nghe nói sau cái đêm đó thằng Vũ mất tích. Hỏi thằng Khanh đi chung thì nó mới ngớ ra là có thằng Vũ theo cùng nhưng bỏ quên nó ngoài hậu san của Bảo Tàng Viện. Người ta chia nhau tìm kiếm mãi mới phát hiện ra thằng Vũ nằm trần truồng bên một ngôi mộ hoang. Thằng Vũ bệnh luôn một tháng vô cớ, Sau này cậu kể lại chuyện đã thấy đêm hôm đó làm ai nấy cũng rùng mình vì đêm đó quả thật không có ai tên Thủy Tiên làm gái ở đó, cũng chưa ai nghe nói qua tên đó bao giờ…
— Hết —