Mười tám tuổi, hắn bắt đầu trổ mã. Thân hình trước kia dong dỏng cao, bây giờ trở nên nở nang khỏe mạnh. Lồng ngực căng phồng sau làn áo và hai ống tay áo thun bó vào hai cánh tay rắn chắc cuồn cuộn. Khuôn mặt xinh trai với nụ cười và ánh mắt mê mệt bọn con gái, hắn thật sự là nỗi nhớ nhung của các cô gái và niềm mơ ước của cánh đàn ông con trai. Những gì hắn nói, những gì hắn nhờ vả tụi con gái đều được bọn họ dành cho những nụ cười âu yếm nhất, những lời lẽ trìu mến nhất.
Khi hắn ra đường, chẳng bao giờ hắn lại không được các bà, các cô nhìn ngắm với những ánh nhìn mến mộ thán phục. Hắn từng là đề tài của nhiều câu chuyện bàn tán của các cô bé cùng lớp. Không chỉ đẹp trai, hắn còn là tay guitar số 1 của lớp và là anh chàng có giọng hát trầm ấm đến mê hoặc lòng người. Hắn học giỏi nhất cánh con trai và là tiền đạo xuất sắc trong đội bóng của lớp.
Nếu không kể đến những kẻ ghen tị một cánh nhỏ nhen với chàng trai ấy thì nói chung hắn rất được lòng mọi người bởi những đức tính khiêm tốn, giản dị &, vô tư trong tình bạn. Dĩ nhiên, hắn cầm đầu tụi con trai và bọn bạn hắn cũng coi hắn như một thần tượng để vươn tới. Ai ai cũng nghĩ là hắn rất hạnh phúc. Nhìn bề ngoài trắng trẻo, khỏe mạnh và cách ăn mặc gọn gàng, người ta cũng dễ nghĩ là gia đình hắn khá giả. Nhưng lầm to, đó chính là nỗi bất hạnh lớn đầu tiên trong cuộc đời hắn: Nghèo. Mặc cảm nghèo hèn vốn không có trong hắn nếu như mối tình đầu tiên của hắn không là một vết thương lòng đầu đời.
Mọi chuyện bắt đầu vào đầu năm học cuối đời học sinh của hắn…
Khai trường năm nay hình như khác hẳn mọi năm khác đối với những cô cậu bước vào lớp 12. Tuấn – tên hắn, cũng thế. Trong lòng hắn nao nao và xen lẫn những nỗi buồn tiếc nuối cho những năm tháng đẹp nhất đời người sắp qua đi. Nhìn lại những ngày tháng đó đi qua thật mau, ai cũng thoáng buồn. Nhưng thôi. Chỉ qua 3 tháng hè chăm chỉ tập tạ ở CLB và những buổi đi bơi ở hồ bơi mà người em kết nghĩa với ba hắn soát vé, hắn trổ mã hẳn. Không đứa bạn nào lại không trầm trồ kinh ngạc. Hắn thấy tự tin quá chừng.
Năm nay, các lớp thay đổi danh sách lại hết. Hắn học lớp mới với vài thằng bạn cũ. Gặp lại nhau sau hè, cả bọn tíu tít nói cười. Câu chuyện bao giờ cũng xoay quanh đề tài bọn con gái. Còn Tuấn, hắn vốn thờ ơ với cái bọn con gái hay ra vẻ “tiểu thư yêu kiều” chết tiệt ấy.
Cũng như những chàng trai như hắn, chỉ sau một mùa hè, các cô gái chợt lớn hẳn ra. Ba tháng qua quá đủ cho các cô nàng làm đẹp. Những làn môi đỏ tươi nở những nụ cười chúm chím, những cặp mắt đen láy long lanh như mắt nai, những thân hình thiếu nữ căng đầy sức sống cùng những đường cong tuyệt mỹ trong tà áo dài bó sát thân. Chợt ánh mắt Tuấn dừng lại nơi cô gái ngồi ở phía dãy bên kia. Cô bé ấy đang được bọn con trai bên này chấm điểm 10. Thân hình nàng như hút lấy ánh mắt bọn chúng. Mái tóc dài mượt mà buông lững lờ ngang vai. Khuôn mặt trắng hồng hình trái xoan với bờ môi đỏ mọng như cánh hoa cong cong bướng bỉnh. Sống mũi thẳng, cao, thanh tú làm khuôn mặt thêm phần cao sang đài các.
Phải chăng ánh mắt Tuấn như có mãnh lực? Nàng bỗng đưa mắt nhìn xem ai là kẻ đang dám chiêm ngưỡng sắc đẹp mình. Thế là hai ánh mắt gặp nhau. Ôi, Tuấn cảm thấy 1 dòng điện chạy khắp người. Hắn chết chìm trong đôi mắt nai long lanh của cô bé. Làn mi cong vút chớp chớp ngạc nhiên trước sự thẫn thờ mất hồn của Tuấn. Và cả hai lặng đi vài giây. Bối rối quá, hắn nở một nụ cười. Và càng bối rối hơn cho cô bé, nàng cúi đầu e lệ. Còn gì thích thú hơn trước sự việc ấy, bọn con trai ầm ĩ hẳn lên. Chúng vừa vui lây niềm vui của Tuấn, vừa thán phục hắn, chúng động viên hắn, khích bác hắn và đã đánh vào lòng hiếu thắng của anh chàng mới lớn. “Mình sẽ chinh phục con tim yêu kiều kia”.
Về nhà, Tuấn cứ vấn vương mãi. Ngày mai, hắn sẽ ngồi gần nàng và bắt chuyện… Biết bao dự tính, biết bao ao ước. Hắn xao xuyến cả ngày vì ánh mắt nai huyền của cô bé. Cô bé tên là Tố Uyên. Cha mẹ nàng là chủ của 2 cái shop bán đồ hộp đầy ắp hàng đắt tiền, một cái trên đường NKLN, một cái trên đường NBT. Giàu có như vậy nên nàng cũng “cao giá” với các chàng công tử lắm. Còn hắn, con một gia đình ở trong cái hẻm như mê cung đầy rác rưởi và cống rãnh ở đường TLT. Ngày ngày, đạp xe cả chục cây số đến trường.
Giờ đây, mỗi khi tập thể dục buổi sáng xong là hắn lại tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng rồi đi thật sớm đến trường. Như thế, khi vào lớp hắn sẽ không xuất hiện trước người đẹp trong bộ dạng ướt đẫm mồ hôi và tóc tai bết vào trán. Mẹ hắn rất thương con, bà không sắm nhiều quần áo cho con, nhưng những bộ đồ đi học của hắn đều tinh tươm, không đắt tiền nhưng không quá giản dị, luôn trắng tinh với nếp là ủi phẳng lì. Bà sợ con mình trải qua mặc cảm khi học chung với những tiểu thư công tử ở cái trường “điểm” vốn có tiếng là trường “con nhà giàu” này.
Nàng đi Dream. Hắn thì xe đạp, chiếc xe cọc cạch gỉ sét mà ba hắn đã đi cả mười mấy năm nay trước khi mua lại của người ta chiếc cub 78 cũ xì. Xưa nay, hắn vẫn để xe ở cơ quan cậu hắn. Bởi vậy nhiều đứa bạn không nghĩ là hắn đi xe đạp. Chúng cứ tưởng hắn cũng “bình thường” như bọn chúng: Không Dream, không Su, không Max… thì bét ra cũng là 81. Hoặc nếu ai đó thấy hắn đi bộ thì lại càng tưởng gia đình hắn đang trú ngụ một biệt thự mặt tiền nào đó ở khu nhà quý tộc gần quanh trường. Nàng cũng vậy, nàng cũng tưởng hắn “không đến nỗi”. Nàng hãnh diện vì là bạn gái thân của hắn ở trong lớp.
Ai cũng xì xào: “Chà, xứng đôi ghê”. Rồi thì giọng nói ngọt ngào của nàng, ánh mắt đắm đuối của nàng, nụ cười mê hồn với hàm răng trắng muốt… tất cả mỗi một ngày càng làm hắn nhớ nhung, xao xuyến, hạnh phúc. Rồi thì những vị ngọt ấy cứ đeo đuổi hắn trong bữa cơm, trong lúc học… làm hắn nhiều lúc như kẻ ngơ ngẩn. Hắn sẵn sàng chết để được làm nàng vui. Hắn sẵn sàng làm tất cả để nàng lại cười. Hắn sẵn sàng chống lại cả thế giới để được hôn lên đôi môi ngây ngất, thơm ngọt ấy. Hắn điên lên mỗi khi nàng tỏ ra thân thiện với “thằng” nào đó. Đến lúc ấy thì không đơn giản chỉ là lời thách thức hôm nào của tụi bạn. Hắn đã yêu, yêu nàng đến điên cuồng với mối tình đầu trong sáng nhất, chân thành nhất, lãng mạn nhất!
Hắn lờ mờ thấy rằng hắn quá nghèo để với tới nàng. Nhưng tình yêu làm hắn mụ mẫm. Hắn thấy nàng cao đẹp quá, ngây thơ quá. Trong hắn, nàng là thiên thần, là những gì tuyệt vời nhất mà các nhà văn tưởng tượng ra: Người con gái khi yêu không quan tâm đến tiền bạc, giàu nghèo của người yêu. Bởi vậy, hắn hy vọng tràn trề, chờ đợi đơn giản một cơ hội tỏ tình sẽ đến, rồi nàng sẽ nhắm mắt lại với đôi môi hé mở, đợi hắn run rẩy đặt môi mình lên đôi môi thiên thần thơm ngọt ấy… Ôi, cuộc đời này là thiên đàng. Lẽ ra hắn sẽ chờ, chờ cho đến khi một ngày nọ tới…
Tối nay, cũng như mọi khi, cơm nước, tắm rửa xong, hắn cọc cạch đạp xe đi học Anh ngữ ở trung tâm. Hắn chọn trung tâm này để học mặc dù nó rất xa nhà hắn, không phải là không có nguyên nhân. Đó là vì trung tâm này rất gần nhà Tố Uyên. Hắn mong một ngày nào đó hắn được nhìn thấy nàng. Và biết đâu nàng cũng học ở đấy cũng nên. Nhiều khi mơ ước vớ vẩn lại thành sự thật. Tuấn ngẩn người ra khi Tố Uyên bước chân vào lớp. Trời ơi, nàng đẹp quá! Hắn đã quen rồi hình ảnh một Tố Uyên dịu dàng trong tà áo dài trắng. Giờ đây, lần đầu hắn thấy nàng trong bộ quần áo rất “bụi” làm vẻ đẹp của nàng chợt trở nên dữ dội, khêu gợi và bốc lửa. Hắn thấy đôi chân mình run run khi lại bên cô bé.
Nàng vẫn lơ đãng không hề chú ý đến xung quanh và cũng chưa nhận ra anh chàng si tình.
– Hello… Uyên học… học ở đây sao…
Giọng nói hắn run rẩy thấy rõ. Tố Uyên mở to mắt ngơ ngác quay lại. Nàng reo lên:
– Uả, Tuấn học chung lớp Uyên hả?
Nụ cười nàng nở ra là lòng Tuấn lại say đi.
– Tối nay Uyên… Uyên đẹp quá.
Tố Uyên không nói, nàng e lệ cúi đầu:
– Thì Uyên cũng bình thường thôi mà…
Nhưng quả thật, Tố Uyên thấy ngạc nhiên quá. Nàng không ngờ Tuấn ăn mặc xuềnh xoàng và “lúa” quá trời. Đột nhiên nàng thấy hơi mắc cỡ khi phải nói chuyện với một anh chàng quê mùa như vậy. Câu chuyện đang vui bỗng lạnh nhạt dần. Chủ yếu là vì Uyên ít nói hẳn và cười gượng gạo, Tuấn không nhận ra điều đó. Trong đầu hắn quay cuồng những vui sướng. Hắn ngờ đâu “đời mình may mắn đến như vậy”. Đôi môi ướt át, mọng đỏ kia chắc chắn sẽ tặng cho hắn nụ hôn đầu đời.
Giờ học trôi qua mau lẹ với việc Tuấn chiêm ngưỡng Tố Uyên từ bàn sau. Những gì giảng trên bảng cứ ong ong và vô nghĩa bên tai. Tan học, Tuấn không lấy xe vội. Hắn đi bên cạnh Tố Uyên &, nói cười tíu tít. Hắn không biết là hắn đang trở thành một sự khó chịu cho nàng. Chỉ đến khi hắn chợt thấy là nụ cười thường ngày biến mất trên khuôn mặt mê hồn đó thì hắn mới bối rối từ giã nàng. Tuấn buồn bã đạp xe ngầm đi theo Tố Uyên. Thấy cô bé buổi tối phải đi bộ gần 2ẠẠm về nhà, hắn không yên tâm. Hắn sợ “chàng” nào đó… Hắn đoán là cô bé có chuyện gì buồn. Hai ngày trôi qua dài dằng dặc.
Tối nay, Tuấn lựa bộ đồ coi được nhất để đi học. Hắn mượn chiếc 78 của ba. Hắn tính rồi. Hắn sẽ cố gắng nói chuyện thật hay để làm đẹp lòng nàng. Rồi ra về hắn sẽ đi theo xin nàng cho hắn đưa về. Nhưng hắn không đưa nàng về ngay đâu. Hắn sẽ rủ nàng đi ăn kem gần nơi học. Hắn tin nàng sẽ chịu. Trong quán kem, hắn sẽ nắm tay nàng… Biết đâu còn được hôn nữa.
Nàng đẹp quá. Tối nay nàng đẹp quá. Làn áo thun trắng muốt in chặt vào bộ ngực tuyệt đẹp. Chiếc quần jean đắt tiền bó vào thân hình rực lửa làm nổi bật những đường cong tưởng chừng chỉ gặp trong mơ. Nàng đẹp hoàn hảo. Chút son trên đôi môi nũng nịu, chút phấn hồng… Nàng trang điểm nhẹ thôi, vậy mà khuôn mặt đẹp đến lạ kỳ. Tuấn mỉm cười nghĩ: “Nàng làm đẹp vì mình chăng?”. Hắn chợt thấy mình không xứng với nàng chút nào.
Nàng bước vào lớp và lạnh lùng không thèm để ý đến những cặp mắt, những tiếng xì xào thán phục. Cô bé cũng chẳng cần để ý đến anh bạn “thân” của mình đang đứng ngồi không yên. Tựa như cả hai chưa bao giờ quen nhau. Tuấn thấy hơi bất ngờ, hơi hẫng hụt. Nhưng hắn vẫn tự tin lại ngồi cạnh nàng bắt chuyện. Tố Uyên khó chịu lắm rồi. Tuy rằng nàng cũng thích hắn đấy: Điển trai, khỏe mạnh. Nhưng làm sao nàng kết bạn với một kẻ quê mùa, nghèo túng. Như thế thì còn gì là một Tố Uyên đài cát. Cả đống những chàng đi Dream, tiền vàng như nước còn chưa được đụng tới một sợi lông tơ của nàng cơ mà…
Tuấn giận vô cùng khi Tố Uyên tỏ ra vô cùng miễn cưỡng tiếp chuyện hắn. Nét mặt nàng lạnh lùng. Nàng còn bảo hắn để yên cho nàng học bài.
Mọi dự tính đảo lộn. Tuấn vừa thương, vừa giận nàng đến điên được. Hắn sẽ hỏi rõ vì sao nàng giận hắn. Nhất định! Ra về, Tuấn chạy vù đi lấy xe. Hắn sẽ đi theo nàng. Nhưng Tuấn ngạc nhiên khi thấy Tố Uyên chưa về mà vẫn đứng trước cổng. Hắn vội xua đi chút đen tối trong đầu. Hắn sợ lắm. Không phải bỗng dưng hôm nay cô bé chăm sóc sắc đẹp của mình.
– Uyên chưa về sao? Đợi ai vậy?
Bằng giọng nói ngọt ngào nhất, Tuấn mỉm cười hỏi cô bé.
– Tui đợi người nhà!
Nàng bỗng thay đổi cách xưng hô thường ngày mà dùng bằng đại từ “tôi”, giọng đanh lại. Tuấn tái mặt. Hắn ấp úng không biết nói gì. Tố Uyên liếc nhìn chiếc xe máy cà tàng của hắn với ánh mắt coi thường. Bỗng nét mặt nàng tươi rói khi một chiếc Ncpal tấp vào lề đường. Tay thanh niên ăn mặc bảnh bao cười thật tươi với cô bé. Mắt hắn khinh khỉnh nhìn anh chàng Tuấn đang sững sờ. Tố Uyên líu lo:
– Em bắt đền anh đó. Hẹn gì mà trễ vậy?
Nàng nhõng nhẽo sao dễ thương quá.
– Cho anh xin lỗi nha cưng. Lần đầu đi chơi với người đẹp mà để em phải chờ. Tại… tại anh bị “bồ câu” hỏi thăm.
– Em hổng chịu đâu. Anh tưởng em dễ tin lắm hả.
– Thôi mà, anh thua em đó.
Nhìn bàn tay hắn vuốt tóc Tố Uyên mà Tuấn chỉ muốn điên lên.
– Giờ đền em cái gì đây?
– Một chầu pizza. Em đói.
– Ok.
Tố Uyên không chào Tuấn một câu. Nàng đã lên yên sau chiếc mô tô. Cô bé ôm chặt thằng công tử. Cả bộ ngực tròn căng áp chặt vào lưng hắn. Hắn đưa tay cầm bàn tay nàng vuốt ve. Tiếng Ncpal rú lên. Đôi trai gái vọt đi trước những cặp mắt ghen tị. Trời đất quay cuồng quanh Tuấn. Hắn thấy nghẹt thở. Bàn tay hắn bóp chặt lại thành nắm đấm như muốn đập phá tất cả. Trong lòng hắn quặn đau. Hắn lặng đi mấy phút trước khi ra về.
Đó là đêm đầu tiên trong đời hắn không ngủ vì buồn khổ. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn khóc, khóc vì một người con gái. Hắn đã hiểu ra một điều: Cái tội lớn nhất trong đời hắn là nghèo, nghèo… tức là chẳng có gì cả. Trời ơi! Kể từ đó, quan hệ giữa Tuấn và Tố Uyên kết thúc. Mọi người không hiểu tại sao như vậy. Tố Uyên thì chẳng quan tâm. Chỉ có một người đau khổ thôi. Đó là Tuấn. Hắn lao vào học. Chỉ có học, chỉ có học hắn mới mong tìm được cái hạnh phúc của đời mình: Sức mạnh của quyền lực, của đồng tiền. Hắn lầm lì hẳn, trong lòng nung nấu một lòng hận thù đàn bà con gái. Hắn thù đời, thù cuộc đời chó đẻ.
Còn Tố Uyên thì chính thức gia nhập giới ăn chơi Sài Gòn. Thằng “boy” trên chiếc Ncpal ngày nào cũng chính là gã đàn ông đầu tiên của cô bé trong một đêm ở Vũng Tàu mà nàng dối cha mẹ là đi cắm trại với lớp.
Kỳ thi đại học của Tuấn đạt kết quả rất tốt, bù cho những ngày vất vả đội nắng lội mưa đi luyện thi. Trong những ngày nghỉ ngơi ở nhà, Tuấn đã thử một cuộc chơi mới. Bữa đó, Tuấn tới nhà thằng Tuấn, bạn thân từ hồi mẫu giáo. Nhà thằng Tuấn giàu lắm. Ngày trước, nhà nó cũng nghèo như Tuấn. Nhưng từ khi ba nó thăng quan tiến chức, của cải, vàng bạc thay nhau bay vào gia đình nó. Người ta bảo ba nó buôn heroin giấu trong mấy kiện hàng của cơ quan. Chẳng biết đúng không. Nhưng xung quanh sự phất lên cực nhanh của gia đình nó, không thể tránh được tai mắt của thiên hạ. Thằng Tuấn sắp đi Mỹ du học. Sau bữa tiệc tưng bừng tối qua để từ giã bạn bè thì chỉ còn ngày mai là nó sẽ lên máy bay. Tuấn hẹn Tuấn tới để hàn huyên.
– Tao chỉ có mỗi mình mày là thân. Đi rồi, tao nhớ mày lắm.
Tuấn nghẹn ngào.
– Thôi, mày qua bển ráng học…
Tuấn cũng bùi ngùi.
Tuy cả hai gia cảnh khác nhau, nhưng hai thằng chơi với nhau rất bền. Chuyện vui buồn gì chúng cũng tâm sự với nhau. Tuấn là đứa duy nhất biết chuyện Tố Uyên và Tuấn. Hai thằng nhìn nhau cười quyến luyến.
– Ê nè!
Tuấn khệ nệ xách ra một túi đồ…
– Tao có mớ đồ không mang theo hết, mày xài nha. Tao thấy mày có mấy bộ mặc hoài.
– Mày chu đáo quá, để tao coi có gì!
Tuấn cảm động trước tấm lòng của Tuấn. Hắn biết Tuấn có nhiều quần áo đẹp. Thỉnh thoảng, hắn vẫn mượn của Tuấn để đi ăn sinh nhật hay chơi với lớp.
– Chu cha, hàng “hiệu” không mày!
Tuấn rạng rỡ. Trong chiếc túi căng phồng là mấy cái quần jean chính hiệu, mấy cái áo thun đen rất đẹp và 2 cái áo sơ mi còn mới “cáo”.
– Sao mày cho tao nhiều quá vậy?
– Khỏi lo cho tao. Đồ tao mang theo gấp đôi chỗ này. Qua đó tao cần chi cho lắm. Đồ sida không đó mà. Mặc dù Tuấn nói là “đồ Sida” nhưng Tuấn biết chúng cũng mắc tiền lắm. Chỉ riêng cái quần “Ck” cũng 3, 4 trăm ngàn rồi.
Tuấn còn cho Tuấn đôi Doctor hắn đi chưa được 3 tháng. Tuấn khấp khởi mừng thầm. Hắn biết, với những quần áo, giày dép này, hắn sẽ có nhiều chuyện để làm lắm…
Vũ trường Queen Bee quay cuồng trong ánh đèn lấp lóa và tiếng nhạc muốn đập vỡ 4 bức tường. Những gã thanh niên, những cô gái quần áo sang trọng đang say sưa trong bước nhảy. Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, son phấn, bia rượu… choáng ngợp không gian. Đâu đó trên sàn nhảy và phía dãy chế ngồi, nhiều cặp trai gái đang quấn xiết lấy nhau mà hôn quằn quại…
Tuấn xuất hiện như một công tử chính hiệu. Một bề ngoài không thua kém bất kỳ ai. Chiếc điện thoại di động mượn của tụi ăn cắp hắn quen qua bọn bạn “giang hồ” hờ hững giắt sau túi quần. Gắn trên miệng hắn một cách điệu nghệ điếu thuốc xì mo dài ngoẵng. Hắn hơi bỡ ngỡ và hơi sợ khi lần đầu đến chốn ăn chơi. Nhưng màn kịch được bắt đầu rất thuần thục: Người ta thấy một anh chàng dân chơi bước ra sàn nhảy với những step nhảy ngoạn mục. Những step nhảy đó Tuấn đã nghiên cứu công phu qua băng video và tập đi tập lại ở nhà.
Khi những ca khúc disco, rap… sôi động qua đi là những bản nhạc trữ tình cho điệu slow. Từng cặp, từng cặp trai gái ôm rịn vào nhau trong giai điệu nhẹ nhàng, tình tứ. Tuấn không có bạn nhảy và cũng không nhảy nữa. Hắn gọi một lon coca và ra ghế ngồi. Hắn muốn có bạn. Mắt Tuấn như xoáy vào những cô gái đang có mặt ở đây. Hắn thèm thuồng nhìn những tấm thân rực lửa, những bộ ngực tròn căng tựa chặt vào những gã trai.
– Hello, sao ngồi một mình vậy bồ?
Một giọng con gái rất dễ thương. Tuấn ngơ ngác quay lại. Trời, một cô gái rất đẹp đang đứng chống nạnh cạnh hắn. Một dân chơi chính gốc! Khuôn mặt đẹp kiêu kỳ được trang điểm công phu. Đôi môi đỏ chót mỉm cười rất tươi khoe hàm răng trắng tinh đều chằn chặn. Chiếc mũi cao, thanh tú và đôi mắt long lanh tình tứ. Thân hình cô nàng cao, thon thả và rất “đô”. Quần jean đắt tiền bó sát đôi mông tròn trịa. Bộ ngực đồ sộ khiêu khích sau làn áo thun in chặt vào đôi vú.
Tuấn sững sờ quá. Cô gái cười khúc khích:
– Sao mất hồn vậy cưng?
Tuấn đã lấy lại tinh thần. Hắn nở một nụ cười rất đàn ông:
– Anh bất ngờ vì em đẹp quá!
Cô gái cười, mắt liếc đi chỗ khác. Nàng ngồi xuống ghế, rút một điếu 3 số gắn lên môi. Nhanh nhẹn, Tuấn móc zippo. Một động tác biểu diễn thông thường,”tách” một cái, ngọn lửa xanh đã sẵn sàng châm thuốc. Đôi mắt long lanh của cô gái tỏ rõ ánh nhìn thích thú. Rít một hơi, cô gái ngồi xoay hẳn về phía Tuấn. Đôi môi chúm lại phun một làn khói vào hắn.
– Buồn lắm sao mà có một mình vậy cưng?
Nàng hỏi hắn.
– Buồn sao được nếu có người đẹp.
Tuấn chống cằm nhìn cô gái chăm chăm. Cô gái cười vui thích. Nàng chẳng lạ gì với mấy câu tán gái của tụi đàn ông. Nhưng nàng rất khoái anh chàng dân chơi đẹp trai này.
– Em uống gì không?
Tuấn ân cần hỏi.
– Lấy cho em ly “đỏ”.
Tuấn ra phía quầy mà hơi lo. Nếu người bán mà không biết “đỏ” là gì thì hắn biết nói sao. Dân chơi mà không biết “đỏ” như hắn thì lộ tẩy. Kệ, hắn cứ gọi đàng hoàng. Thì ra “đỏ” là whisky Jonny Walker. Thế là đi tong 5 dollars. Trong bóp hắn lúc này chỉ còn hai trăm ngàn với mấy tờ 1$. Còn lại là một mớ giấy lộn xếp lại như một xấp tiền mới với hai tờ 50 nghìn kẹp ở hai đầu. Đó là dành dụm của hắn suốt từ tết năm trước đến giờ. Cô gái đón ly rượu của hắn một cách hài lòng. Cô thấy anh chàng này “chơi được”. Từ khi tập tành ăn chơi đến giờ, nàng mới quen một player galant và đẹp trai đến như vậy.
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Mùi son phấn, dầu thơm đắt tiền trộn lẫn mùi da thịt, mồ hôi cô gái làm Tuấn rạo rực. Mặt hắn nóng bừng. Tim đập thình thịch.
– Nước mình thay đổi nhanh quá ha. Hồi nhỏ còn ở đây, anh nhớ đâu có đẹp và nhiều nơi vui chơi như bây giờ.
Nhìn vào mắt người đẹp bằng ánh nhìn mê mệt, Tuấn “đá lông nheo”
– Người cũng đẹp hơn hồi trước…
– Ủa, vậy anh là Việt kiều sao?
Cô gái tròn xoe mắt. Nàng không ngờ.
– Ừa. Anh mới ở Australia về. Em tên gì?
– Em tên Vi, Tường Vi.
– Còn anh tên Tuấn, Jimmy Tuấn…
Nàng rất kết anh bạn Việt kiều. Nhìn sợi dây chuyền vàng to như dây xích trên cổ Tuấn kín đáo sau chiếc áo sơmi rất cao bồi, nàng không biết là hắn đang chột dạ “Không biết con nhỏ có biết coi vàng không. Lạy trời!” Nàng nghĩ là Việt kiều Tuấn rất giàu. Tuấn bạo dạn xích lại bên Tường Vi. Hắn run run. Lần đầu tiên trong đời hắn ở sát một cô gái đến như vậy. Tường Vi không chút phản đối. Hắn mạnh dạn quàng tay kéo nàng vào người. Tường Vi làm ra vẻ đứng đắn. Nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn ra. Nàng biết, nàng không nên tỏ ra quá dễ dãi mà “thấp giá” với bọn đàn ông. Dù sao, nàng cũng là kẻ ban ơn huệ cho bọn họ cơ mà.
Nhưng Tuấn cũng không vừa. Hắn lạ gì lũ gái dân chơi cơ chứ. Chúng sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì cao quý nhất của người con gái cho những cuộc chơi với bọn con trai nhà giàu. Đối với lũ hư hỏng ấy, việc lên giường là một vấn đề quá bình thường, không đáng quan tâm. Đỉnh cao của chúng là những nàng cave Tuấn nghĩa là Tường Vi chắc cũng là một dạng cave cao cấp: Gái bao.
– Em đẹp quá.
Tuấn vừa nói, vừa ghé qua hôn một tiếng rõ kêu vào má Tường Vi. Hắn rạo rực. Đó là nụ hôn đầu tiên của hắn lên làn da mịn màng của một cô gái. Tường Vi mỉm cười, liếc mắt nhìn xung quanh như sợ ai trông thấy. Nàng nói:
– Sao anh bạo quá vậy!
– Tại anh không kềm được lòng mình trước sắc đẹp của em.
– Em mà đẹp sao?
– Thiệt mà, em đẹp lắm.
– Anh thử nói coi.
– Mái tóc em óng ả. Đôi mắt em long lanh, mơ huyền như làn nước hồ thu. Làn da em trắng mịn. Thân hình…
– Thôi, đủ rồi anh chàng thi sĩ. Cưng ca còn thua Minh Vương, Kim Tử Long hay Vũ Linh xa lắm… Mà Tuấn nè, mình về đi anh. Em đói quá, ở đây ồn ào em hổng có nghe anh nói gì hết à.
– Nhưng anh chưa mua xe. Để anh kêu taxi nha.
Vừa nói, Tuấn vừa rút “di động” ra (Hắn sẽ nói là hết pin). Nhưng Tường Vi ngăn lại:
– Khỏi, em có xe mà.
Tường Vi để Tuấn cầm tài. Lần đầu cầm lái chiếc Dream, Tuấn rất lúng túng. Hắn thanh minh:
– Bên bển không có xe máy. Đi xa thì xài xe hơi, gần thì dùng xe đạp. Anh mới đi thử chiếc Dream sáng nay đó.
– Xe của anh hả?
– Không, xe của thằng em họ. Giờ em chỉ đường anh nha.
Tường Vi ngồi chồm ra phía trước. Toàn bộ cơ thể mềm mại của nàng áp chặt vào lưng Tuấn. Tuấn thấy rõ đôi vú no tròn như hai quả tuyết lê tựa chặt vào lưng mình, phập phồng theo hơi thở âm ấm, thơm tho của Tường Vi phả vào gáy. Tuấn vuốt ve bàn tay trắng ngần với những ngón thon dài của nàng vòng ra phía trước bụng hắn.
Đã 11h đêm, gió lạnh và đường vắng tanh làm đôi trai gái càng siết chặt nhau hơn. Tường Vi nũng nịu hỏi Tuấn đủ thứ về Australia. Tuấn bịa rất giỏi. Nào là những nếp sống của người Việt ở bển, nào là những lễ lạt gì đó. Hắn còn bịa cả những buổi trình diễn của ban nhạc “Love and Love” mà hắn cầm đầu. Hắn khoe là trung tâm nhạc nhẹ Thúy Nga xin ký hợp đồng với bọn hắn. Hắn hát cho Tường Vi nghe. Nàng sung sướng ngả đầu vào vai người tình mới. Giọng hát mê ly của hắn rõ ràng đã khẳng định những gì hắn nói là đúng. Nàng biết hắn rất giàu. Nàng viển vông ước mơ một cuộc tình tuyệt đẹp.
– Vi nè!
– Gì hả anh?
– Anh yêu em…
– Thôi đi, đừng có xạo, tui lạ gì đàn ông mấy anh. Ai mà mấy anh chẳng yêu. Mới quen đã yêu với đương rồi.
– Thiệt mà. Anh đã chán ngấy bọn con gái bên đó. Tụi nó quậy quá. Con gái mà dữ như bà chằn. Anh yêu nét đẹp dịu dàng của em.
– Thiệt không đó.
– Thiệt. Anh sạo xe tải đụng chết…
– Thôi đi, anh toàn nói nhảm hông hà. Anh đẹp trai, giàu có, galant… thiếu gì các cô…
– Em không tin thì thôi. Vi nè!
– Gì?
– Anh muốn hôn em.
– Nè, chàng trai, bộ hôn em giữa đường không sợ người ta cười sao?
– Anh yêu em, hôn em có gì xấu mà người ta cười?
Tuấn dừng xe. Hắn quay lại ôm chầm lấy Tường Vi. Nàng không chút phản đối. Tuấn cuống quýt đặt lên môi nàng nụ hôn đầu đời của hắn. Môi nàng hé mở, đón môi hắn nhiệt tình. Tuấn hôn, nút, nghiến ngấu lên đôi môi ngọt lịm, mềm mại ấy. Hai người hôn nhau thật lâu. Chợt Vi đẩy hắn ra. Nàng cười:
– Anh hôn gì dữ vậy. Thôi, đi đi, em đói lắm rồi.
– Tuân lệnh.
Quán phở ở Tân Sơn Nhất vẫn nườm nượp khách. Hầu hết là các cặp trai gái đi chơi khuya. Đủ mặt các tầng lớp dân chơi. Có băng quen với Tường Vi. Chúng huýt sáo:
– Vi ơi,”kép” mới đó hả? Đẹp đôi quá ta ơi!
– Có ai đâu mà cũ với mới…
Nàng nháy mắt với bọn trai gái bên đó. Cả quán ồn ào hẳn lên. Ai đó có vẻ khó chịu với lũ dân chơi “coi trời bằng vung” này. Hầu hết các con mắt đổ dồn về phía Vy và Tuấn. Nhiều tiếng thì thầm xuýt xoa. Quả là một cặp rất đẹp. Hai dĩa bò xào, hai lon Tiger. Đi tong 5Ạ ngàn. Nhìn thức ăn còn thừa nhiều, Tuấn thầm tiếc rẻ và thoáng bùi ngùi. Cả đời làm lụng cực khổ, có bao giờ cha mẹ hắn dám bỏ ra một số tiền lớn đến vậy để ăn uống, vui chơi như hắn tối nay đâu. Hắn thầm rủa bọn dân chơi mất dạy xài tiền như nước. Ra về, cả hai đi lòng vòng một lúc.
– Về nhà bác anh chơi nha Vi.
Tuấn thì thầm…
– Dạ.
Hắn đáp xe trước cổng một biệt thự trên đường Tú Xương. Hắn làm ra vẻ sắp bấm chuông nhưng lại thôi. Hắn nói với Vi:
– Anh nghĩ lại rồi.
– Sao vậy?
– Hai ông bả khó lắm. Bữa nay anh hứa về nhà ăn sinh nhật thằng em họ mà giờ này mới về. Đã vậy còn mang theo bạn gái nữa. Hai người thế nào cũng nghĩ xấu em, mà anh thì bị la. Thôi, hay để anh mượn xe đưa em về nha.
– Thôi đi, anh làm như anh bị la rồi má em không la em sao. Anh nè, tụi mình kiếm khách sạn ngủ đi. Em buồn ngủ quá.
Như thế còn gì hơn. Tuấn không ngờ số mình “đỏ” đến thế. Hắn biết chuyện này đối với một dân chơi đẳng cấp cao như Vi thì quá bình thường. Hắn nghĩ là hắn quả là có tài đóng kịch, với lại con mồi của hắn “khờ” đến thế là cùng. Cửa phòng đóng lại. Tường Vi mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường nệm êm ái. Nàng vươn vai, mắt nhắm lim dim. Tuấn cũng buông mình nằm cạnh Vi. Hắn chồm qua người Vi lần tìm môi nàng. Hắn hôn nàng như điên lên mặt, lên cổ, và dần xuống ngực. Tường Vi rên lên vì sự vật vã cuồng nhiệt đó. Nàng ngăn hắn lại:
– Anh tham lam quá à. Tắm đi rồi em tắm nữa. Nhảy suốt tối, mồ hôi quá trời.
– Mình tắm chung đi ha.
– Nè, anh nói bậy quá à. Em giận đó…
Tuấn cười. Hắn mặc nguyên bộ đồ vào phòng tắm. Hắn sợ để bóp ở ngoài là lộ tẩy hết… Tuấn chợp đi một lúc. Hắn tỉnh dậy khi Tường Vi tắt đèn rồi khẽ đặt mình nằm bên cạnh. Trong ánh đèn màu hồng, hắn thấy tim mình đập rộn lên hồi hộp. Hắn quờ tay ôm rịt cô gái vào người. Nàng cười khúc khích:
– Chưa ngủ sao cưng? Muốn gì đây?
– Em thơm quá hà.
Tuấn gắn lên môi nàng một nụ hôn cháy bỏng. Vòng tay nàng giang rộng xiết Tuấn vào lòng. Hắn hôn cuồng nhiệt lên khắp mặt rồi lần xuống cổ, xuống ngực Tường Vi. Tiếng Tường Vi thở gấp gáp. Những tiếng rên khoái cảm của cả hai đứa. Vi thơm tho, ngon lành trong tay Tuấn. Nàng thủ thỉ:
– Em cho anh đêm nay thì chắc mai anh quên em chứ gì?
– Anh thề là không.
– Nhưng anh sẽ coi thường em!
– Không đâu cưng à. Cuộc đời này đâu có dài phải không em.
Làn da Tường Vi mát lạnh. Đôi vú tròn căng phập phồng theo hơi thở. Tuấn thôi hôn nàng. Hắn chồm người đè lên Tường Vi. Bàn tay hắn dè dặt đặt lên đôi vú đồ sộ đó. Trong ánh đèn ngủ màu hồng, sắc đẹp Tường Vi càng thêm kỳ ảo. Đôi mắt nàng long lanh. Đôi môi hé mở. Khuôn mặt hai đứa thật gần, thật gần. Chúng hít thở hơi thở của nhau và nhìn nhau đắm đuối. Tuấn lại cúi xuống. Hai đôi môi lại xiết vào nhau. Môi con gái thật ngọt, thật mềm mại. Tuấn nút lấy cánh hoa đầy mật ấy say sưa. Hắn đút lưỡi vào miệng nàng như muốn nuốt hết những gì thơm tho của Tường Vi. Lưỡi nàng ướt át, cuộn xiết vào lưỡi Tuấn…
Vừa hôn, bàn tay đức vừa nắn bóp nhè nhẹ đôi vú Tường Vi trong làn áo. Hắn thấy rõ đôi tuyết lê ấy đang cương lên, căng đầy như quả bóng bơm thêm hơi. Tường Vi ngồi bật dậy, kéo tung chiếc áo thun ra khỏi người. Tuấn thẫn thờ ngắm nhìn thân hình tuyệt đẹp của cô gái. Hắn lúng túng bật giúp nàng cái áo lót. Đôi vú vun cao kiêu hãnh với hai núm màu đỏ hồng cương cứng và tròn căng khiêu khích. Tuấn vùi mặt vào ngực Tường Vi. Cặp vú cô gái nóng rực. Miệng hắn bú, nút chùn chụt hai núm vú xinh xắn của nàng như muốn nuốt lấy thịt da Tường Vi.
Da thịt nàng mịn màng vô tả, thơm ngây ngất mùi con gái và mùi nước hoa thượng hạng. Tay Tuấn xe xe đầu núm vú bên kia làm Vi rên lên thích thú. Rồi thì đến lượt Tuấn cởi hết quần áo trên người. Dương vật hắn chọc thẳng, cứng ngắc. Tường Vi đưa bàn tay mát lạnh nắn bóp “vật quý” ấy. Những ngón tay thon dài của nàng điệu nghệ khều khều vào những nơi nhạy cảm ở đầu dương vật làm Tuấn cứ hít hà ngây ngất. Dương vật hắn trong tay nàng cương cứng như muốn đứt tung từng mạch máu.
Tuấn lẩy bẩy kéo phecmơtuya quần jean của Tường Vi. Hắn tuột phăng nó ra khỏi đôi chân dài thon thả. Còn nàng nằm dài, hai tay xoa bóp hai vú của mình. Mắt lim dim chờ đợi những giây phút thần tiên. Một đám lông đen mờ ảo sau lớp quần lót. Tuấn hồi hộp kéo dần chiếc quần lót xuống. Từng sợi lông đen nhánh, bóng láng nép vào làn da bụng trắng ngần, nõn nà hiện ra. Lúc này, cả hai không còn một mảnh vải trên người. Hai đứa nhìn nhau mỉm cười.
Cuộc ái ân bắt đầu. Tuấn vuốt ve chùm lông mềm mại ấy mãi. Rồi hắn kéo rộng đôi chân thon dài, tuyệt mỹ của Tường Vi ra để khám phá những thầm kín của người con gái. Nàng liếm môi liên tục ra chiều thèm khát. Bàn tay Tuấn lần dần vào giữa háng nàng. Tất cả hiện ra không chút tì vết. Đó là hai mép thịt màu đỏ hồng ươn ướt không còn che đậy cửa mình như các trinh nữ. Bộ phận này đã tiếp nhận nhiều lắm những cảm giác khoái cảm từ những bàn tay, những cái miệng, những dương vật của cả chục người tình chớp nhoáng. Lỗ âm đạo cũng đỏ hồng hấp dẫn. Tuấn ghé miệng vào đấy mà nút chùn chụt.
Một chút dịch nhờn mằn mặn, lồn của Tường Vi thơm tho mùi dầu thơm đắt tiền dành riêng cho chỗ kín mà các cô gái dân chơi thường sử dụng. Hai mép thịt nóng hổi, trơn tru mềm mại. Lưỡi Tuấn như lưỡi rắn thụt ra thụt vào. Cái lưỡi nham nhám đó rà khắp bên trong âm hộ Vi. Nàng rên lên, oằn người lên khoan khoái.
– “Của” em đẹp quá à! Chiên lên chắc ngon và bổ lắm!
Tuấn cười, nói đùa với Tường Vi. Nàng cũng lẳng lơ trả lời:
– Vậy chứ con “cặc” anh to như vậy. Yêu em thì cắt cho em làm kỷ niệm nha!
– Nhưng em cho lại anh cái gì? Cặp trái cây này được không?
Hắn bóp vào vú Tường Vi làm nàng ré lên.
– Cũng được. Nhưng mà nó to hơn của anh. Vậy là không công bằng. Phải cho em hai trái trứng để ốp la nữa.
Cả hai cười khúc khích. Mắt Tường Vi lúng liếng đưa tình. Những câu nói đùa như vậy, tụi con trai với con gái dân chơi chính gốc chẳng lạ gì nhau. Tuấn xốc hai chân Tường Vi lên. Hắn ưỡn người đưa dương vật đến trước âm hộ cô gái. Hắn cọ cọ đầu dương vật vào mép âm hộ làm nàng rên lên tức tưởi:
– Thôi, đút vô đi anh. Em chịu hết nổi rồi.
Hắn khẽ đẩy dương vật tụt vào trong lỗ âm đạo. Một cảm giác khó tả khi lần đầu giao hợp với phụ nữ làm Tuấn đê mê. Hắn lại rút dương vật ra và thụt mạnh vào. Tường Vi thót bụng làm hai mép âm đạo thít chặt lấy dương vật Tuấn. Cả hai rên lên vì “đã”. Tuấn nhịp mạnh dần. Vì mới giao hợp lần đầu nên hắn đã bắt đầu cảm thấy”chịu không nổi”. Còn Tường Vi vẫn say mê phối hợp với Tuấn. Nàng nảy người lên làm dương vật Tuấn chọc sâu vào tít bên trong. Nhiều lúc, dương vật Tuấn tuột ra ngoài âm hộ, chọc bên này, chọc bên kia vào hai đùi nàng. Nàng cầm lấy, thành thạo nhét nó lại vào trong.
Tuấn ngồi thả chân xuống giường. Tường Vi thì ngồi trên lòng Tuấn và kẹp đôi chân thon dài vào người Tuấn. Hai đứa đối mặt nhau. Dương vật Tuấn tụt vào trong âm đạo. Tường Vi ưỡn người để nó vào sâu hơn. Chúng vừa ôm chặt lấy nhau, vừa hôn nhau mê mẩn vừa nhịp mạnh. Cái giường Hồng Kông kẽo kẹt. Cả hai gục đầu vào nhau. Mắt đờ đẫn, miệng há hốc rên rỉ.
– Ah, a… mmm… mmm… nữa đi anh… sao dừng lại vậy…
– Anh… anh sắp… sắp rồi… Chơi kiểu khác đi em…
– Thôi được rồi… rút ra đi. Để em ở trên cho.
Tường Vi liếc Tuấn cười. Nhìn nét mặt đờ đẫn của hắn. Nàng thầm nghĩ: “Anh chàng to con vậy mà non hơi”. Tuấn nằm dưới. Tường Vi ngồi phía trên bụng hắn. Dương vật hắn chĩa thẳng vào giữa háng nàng. Vi thò tay xuống, cầm dương vật hắn để đúng chỗ rồi ngồi xuống. Lập tức, dương vật hắn chui tụt vào trong. Khi nàng nhổm lên thì nó lại đi ra một chút. Cứ thế, cả hai lại bơi đi trong biển khoái lạc. Tư thế giao hợp này làm Tuấn cầm cự được lâu. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt Tường Vi đờ đẫn. Đôi mắt đẹp lim dim mơ màng tận hưởng những khoái cảm trai gái. Đôi môi đỏ mọng hé mở thở hổn hển. Hai bàn tay xinh xắn của nàng bấu vào vai Tuấn. Những móng tay dài, đỏ chót bấm vào da thịt đau điếng.
Tuấn cũng đê mê. Tay hắn sờ soạng tấm thân nõn nà của Tường Vi. Những đường cong của vú, của eo… tuyệt mỹ. Hắn mân mê, nắn bóp không chán cặp vú tròn trịa vun cao của cô gái. Chợt dương vật hắn giật lên từng hồi trong âm hộ nàng. Một luồng điện rợn người và tê dại làm hắn đờ đẫn. Đã đến lúc rồi. Vi lập tức rút người ra khỏi Tuấn. Nhưng khi nàng vừa nhấp mông rút dương vật hắn ra thì từ dương vật Tuấn bắn ra một dòng tinh dịch trắng đục ướt đẫm cái khe đỏ hồng dưới háng nàng.
Vi lấy cái khăn tắm lau sạch rồi đổ ập cái thân thể nõn nà của nàng đè lên người Tuấn, đôi mắt được trang điểm công phu nhắm nghiền mệt mỏi. Cả hai ướt đẫm mồ hôi mặc dù trong phòng có máy lạnh. Tuấn hoàn toàn thỏa mãn. Hắn ôm Tường Vi vào lòng hít ngửi mùi thơm của nàng. Tường Vi ngoan ngoãn như một con mèo. Bàn tay nàng nghịch ngợm dương vật Tuấn lúc này đã xìu xuống như quả bóng xì hơi. Tuấn lần môi Vi hôn. Nụ hôn nồng cháy. Hắn mân mê đôi vú nàng rồi thò tay xuống phía dưới sục sạo. Tường Vi cười khúc khích:
– Thèm lắm sao cưng. Hết “xí quách” rồi phải hôn?
– Anh mới biết đàn bà lần đầu mà!
– Anh xạo vừa thôi! Tại anh yếu thì nói đại đi.
– Không có đâu!
– Thôi, đừng nói nữa. Em hổng có tin. Anh xạo lắm.
Tia nắng gay gắt làm Tường Vi thức giấc. Nàng thấy đầu nặng trình trịch. Đã 10h sáng rồi sao? Không thấy Tuấn. Chợt Tường Vi lo quá. Nàng tìm quần áo mà chẳng thấy cái quần jean Versace đâu. Chẳng lẽ chàng chọc mình? Tường Vi giận sôi lên vì kiểu đùa giỡn kỳ cục. Bỗng nàng thấy bên cạnh mình có mảnh giấy:
Em Tường Vi thân yêu!
Cảm ơn em đã cho anh một đêm làm tình thật “đã”. Sáng nay anh phải vĩnh biệt em rồi. Anh xin em chiếc Dream và giấy tờ xe, 500 ngàn và 50$ trong bóp em anh cũng mượn luôn nha. Anh để lại 50.000Đ, em trả tiền xe về nhà và nhờ nhân viên khách sạn mua đồ em mặc. Em có cái quần jean đẹp lắm. Anh mượn đỡ để tặng nhỏ ghệ. Anh thành thực xin lỗi em nhé. Sợi dây chuyền của anh to hơn của em, mình đổi, chịu không? Anh giữ đồng hồ và cái lắc của em. Em đẹp hơn ghệ anh nhiều. Từ khuôn mặt đến cái “lồn” đỏ hồng. Nhưng anh không thể nào chơi với thứ gái như em được. Chào em. Mà em nè, anh quên là anh bị sida. Xin lỗi đã lây cho em nha.”
Đọc xong, Tường Vi uất lên tận cổ. Tội nghiệp cô bé, nàng ngất đi trong nỗi tức giận và hận thù ngùn ngụt. Khi báo công an, Tường Vi đã cố nhớ lại khuôn mặt Tuấn. Nhưng hắn làm gì có mặt trong hồ sơ cảnh sát. Người ta chẳng thu thêm điều gì. Trinh sát được tung vào các tụ điểm ăn chơi để truy tìm “thằng dân chơi” đểu cáng, lừa gạt đó mà chẳng khả quan gì hơn. Người ta chỉ biết rằng, khi phân tích ly nước Tuấn đưa cho Tường Vi uống, mới biết là hắn đã pha vào đó một loại thuốc ngủ thông dụng rất mạnh trên thị trường. Còn sợi chuyền hắn để lại có giá 45000đ ngoài chợ.
Tường Vi về nhà như kẻ mất hồn. Không chỉ bị mọi người khinh thường, nhiếc móc mà trong nàng còn là nỗi sợ tột độ về căn bệnh thế kỷ. Nàng đã nhận ra hậu quả của việc ăn chơi, của hành động coi rẻ giá trị bản thân thường thấy ở các cô nàng mới lớn đua đòi ăn chơi. Nhưng quá muộn! Trong nỗi buồn đau vô tận đó, trong khi chờ kết quả test, cô bé lại phạm phải một sai lầm khác lớn hơn. “Cùi không sợ lở”, nàng lao vào những cuộc chơi mới: Chơi với nàng tiên trắng, Heroin. Cuối cùng, trong một lần “phê” thuốc nàng đã dẹp bỏ được sợ hãi để nốc sạch mấy vỉ Seduxen. Cuộc đời từ đây vĩnh biệt một “hồng nhan bạc mệnh”.
Những chiều đi học về sớm, “chàng đẹp trai nhà giàu” lại xuất hiện trước cổng trường cũ. Chẳng mấy chốc, hắn quen không biết bao cô bé quý tộc học trong trường. Cô nào cũng mê mẩn trước tài tán tỉnh và vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã của “anh Tuấn”. Nhưng hắn chưa làm thêm gì “bậy bạ”. Hắn chưa có thời gian và chưa gặp cô bé nào “hợp nhãn”. Mỗi khi đi chơi về, hắn lại gửi xe ở khu tập thể. Cho giày “hiệu” vào túi rồi thay dép cũ và đi bộ đến bãi giữ xe khác gần đó lấy xe đạp. Vì thế ở nhà yên tâm Tuấn vẫn chỉ là một “cậu bé con” dại dột của cha mẹ và cũng không ai tỏ vẻ nghi ngờ phát hiện thấy những bất thường của Tuấn. Tuấn hết sức cẩn thận, hắn chỉ dám dùng xe Dream những lúc đi chơi một mình. Nếu có ai quen gặp hắn và hỏi, hắn bảo đó là xe của bạn. Tuấn mua chai nước hoa thơm hết 500 ngàn. Hắn tiếc đứt ruột khi dùng một số tiền lớn như vậy để mua đồ xa xỉ. Nhưng hắn nghĩ “Muốn câu cá lớn phải tốn mồi thôi”.
Tối nay, Tuấn đi dự sinh nhật một cô bạn. Cô bé tên Mộng Tuyền, con một chủ khách sạn giàu có mà hắn “cua” được trong một chiều “trực” trước cổng trường cũ. (Nhân thể, cần nói thêm là Tuấn chỉ làm quen các cô bé con nhà giàu. Hắn đang nuôi ý định gia nhập giới thượng lưu để mà “trả thù” cho thỏa thích.) Khuôn viên biệt thự nhà Mộng Tuyền tràn đầy tiếng nhạc, tiếng cười nói vui vẻ. Tuấn tự tin trong bộ vó hết sức sang trọng và lịch sự. Hắn vừa xuất hiện, cô bé Mộng Tuyền đã ríu rít ra đón:
– Sao anh Tuấn đến trễ vậy, tụi em chưa khai tiệc. Chờ anh đó!
– Anh xin lỗi nha Mộng Tuyền. Anh đi học về là tức tốc sửa soạn đi. Anh không biết mua quà gì tặng em 17 bông hồng tượng trưng 17 tuổi. Anh chúc em thêm 1 tuổi xinh đẹp, học giỏi nha.
Mộng Tuyền đón bó hoa tuyệt đẹp với ánh mắt hạnh phúc. Nàng líu lo nắm tay Tuấn kéo đến trước đám đông.
– Anh Tuấn kìa!
– Ụa, ảnh cũng quen Mộng Tuyền sao?
Mấy cô bé quen Tuấn reo lên. Tuấn nháy mắt cười.
– Tuyền xin giới thiệu với các bạn anh Tuấn. “Đại huynh” của Tuyền đó. Anh Tuấn là? Nbsp, khoa trong kỳ thi ĐH Kiến Trúc đó các bạn.
Một tràng pháo tay tán thưởng. Tuấn thấy rõ ánh mắt thán phục của các cô gái và tiếng trầm trồ của các chàng trai. Quả thật, Tuấn trông thật đẹp trai, cung cách lịch sự. Ai đó có vẻ ghen tị với Mộng Tuyền. Họ cứ tưởng Tuyền với Tuấn là “bồ” của nhau.
Bữa tiệc thật vui. Tự dưng, cùng với sự xuất hiện của mình, Tuấn trở thành một trong những trung tâm của cuộc vui. Các cô bé quấn quýt quanh “anh Tuấn” hỏi đủ thứ. Mộng Tuyền thì không rời hắn nửa bước, cô bé tỏ rõ sự hãnh diện về “Sư huynh” của mình. Tuấn cảm thấy tràn ngập niềm vui. Hương thơm của các cô bé làm hắn rộn ràng. Mộng Tuyền không đẹp. Nàng biết hắn không thích mình. Nhưng với sự duyên dáng và sự “tấn công” tới tấp, nàng hy vọng mình sẽ chiếm được trái tim anh chàng công tử dễ thương kia.
Khi tiệc mặn đã xong, mọi người cùng nhau khiêu vũ. Vì lịch sự, Tuấn mời Mộng Tuyền một bản. Trong điệu slow, các cặp nam nữ ôm nhau sát rạt. Mộng Tuyền nhìn vào mắt Tuấn với ánh nhìn van lơn. Nhưng Tuấn tránh ánh nhìn ấy. Hắn đang chú ý đến một cô gái thật xinh đang là nhân vật nổi bật của đêm nay. Nàng đẹp lộng lẫy và kiêu kỳ. Nếu Tuấn được các cô gái quan tâm đặc biệt thì nàng là công chúa của một lũ bọn con trai vây xung quanh mong được làm gì đấy vui lòng người đẹp.
Một chàng trai đã giải thoát Tuấn khỏi Mộng Tuyền. Tuấn liền đến ngay bên một cô bé xinh đẹp và bạo dạn ngồi xuống bên cạnh. Bọn con trai tỏ rõ sự tức giận. Nhưng chúng chẳng phải “đối thủ” của Tuấn. Chẳng ai bảo ai, “lũ nhóc” tản ra nhường chỗ cho chàng và nàng. Cô bé tỏ ra khó chịu trước sự sỗ sàng của Tuấn. Nàng dịch ra xa Tuấn và trả vờ lơ đãng quan sát đám đông.
– Em không khiêu vũ sao?
Tuấn ân cần.
– Em không biết nhảy.
Nàng lạnh lùng.
– Có lẽ em chưa quen. Chớ em xem, chẳng có ai học nhảy slow cả.
Nét mặt nàng vẫn nghiêm nghị. Tuấn mỉm cười nghĩ: “Khá lắm cô em.” Hắn chống cằm ngắm cô bé. Nàng đỏ mặt quay đi chỗ khác. “Sao em giống Tố Uyên đến lạ kỳ. Đôi môi mọng đỏ phụng phịu. Làn mi cong vút với đôi mắt đen láy, long lanh luôn mở to mơ mộng. Sống mũi thẳng và cao thật thanh tú. Khuôn mặt trái xoan trắng hồng mịn màng. Em đẹp quá!” Tuấn thầm nghĩ. Còn cô bé, mặc dù tỏ ra kiêu hãnh. Nhưng trong lòng nàng đang xao xuyến, rạo rực trước người con trai hào hoa này. Phản ứng của một bông hoa chớm nở bao giờ cũng thế. Một cô bạn đi qua, nàng kéo xuống ngồi nói chuyện. Nàng làm ra vẻ không quan tâm đến Tuấn. Hắn vẫn kiên nhẫn chờ câu chuyện qua đi. Cô bạn nàng cũng có vẻ biết điều đó, cô lấy lý do rồi bỏ đi nhường chỗ lại cho hai người. Nét trẻ con trên khuôn mặt bực bội của người đẹp khi bạn bỏ đi thật dễ thương. Tuấn lại tiếp tục:
– Anh tên Tuấn. Còn em tên gì?
– Mmm… Tố Như.
Trả lời miễn cưỡng và cộc lốc.
“Trời! Tố Uyên có nhỏ em tên Tố Như học trong trường. Chẳng lẽ nàng “nặng nợ” với ta thế sao?” Tuấn thầm nghĩ.
– Tố Như nè!
Tuấn nhìn vào đôi mắt nai long lanh một cái nhìn đầy ý nghĩa.
– Cái gì?
– Em… đẹp nhất buổi dạ hội này đó.
Hắn buông lời tán tỉnh.
– Trời… Không phải vậy đâu. Em xấu lắm!
Nụ cười mê hồn hé mở khoe hàm răng trắng muốt với chiếc răng khểnh duyên dáng.
– Anh nói thật đó. Em mà nói vậy… có khác nào nói rằng anh không biết đẹp xấu là gì sao!
– Không có đâu…
Cô bé bẽn lẽn. Tuấn đã khéo léo rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Câu chuyện đột nhiên trở nên thân mật.
– Em là bạn thân với Mộng Tuyền?
– Không, em chỉ học chung lớp thôi.
– Anh nghĩ là… anh rất vui được gặp em.
Tố Như mỉm cười. Nàng thấy tim mình bồi hồi trước sự tán tỉnh có bài bản lĩnh của chàng trai. Nàng đúng là em của Tố Uyên. Không như chị, nàng ít chơi bời hơn. Nhưng trong thâm tâm, tiêu chuẩn của người bạn trai phải là giàu có, đẹp trai, có đủ tiền bạc và xe cộ để cung phụng nàng. Nàng vốn kín đáo nên chẳng ai biết điều đó. Ai cũng tưởng nàng rất ngây thơ và vô tư. Giờ đây, nàng đã gặp được người trong mộng. Dù còn bỡ ngỡ nhưng lòng nàng đã bị tài hoa của Tuấn chinh phục hoàn toàn.
– Chu cha, hai người quen nhau lâu chưa.
Mộng Tuyền bỗng xuất hiện, phá vỡ sự riêng tư của đôi trai gái.
– Mới đây thôi.
Tuấn trả lời. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía hai người. Ai cũng công nhận họ là cặp đẹp đôi nhất đêm nay. Nhưng không phải là không có những nỗi buồn, tiếc cho bản thân mình không có duyên phận. Mộng Tuyền cũng buồn vì hy vọng về tình yêu giữa nàng và Tuấn tan thành mây khói. Nhưng nỗi buồn cũng qua mau. Sự nhí nhảnh lại trở lại với cô bé.
– Xin mọi người im lặng…
Mộng Tuyền cao giọng.
– Tuyền xin thay mặt các bạn có một đề nghị… Anh Tuấn từng là tay guitar số một của trường mình, còn Tố Như là giọng hát hay nhất của trường chúng ta. Mình đề nghị hai người phục vụ mọi người một bài hát. Các bạn đồng ý không?
– Hoan hô, được à nha. Tôi đồng ý!
– Đúng rồi, Tố Như hát bài gì đi!
– Cho tràng pháo tay tụi bây ơi…
– …
Cả đám đông reo hò tán thưởng. Một ai đưa cho Tuấn cây đàn. Trong lúc Tuấn so lại dây thì Tố Như lắc đầu quầy quậy:
– Như không hát đâu… Như hát dở lắm.
Mọi người lại ồ lên:
– Thôi mà, Như hát cho mọi người nghe đi.
– Như hát hay lắm đó.
– Hát bài “Xa em kỷ niệm” đi Như ơi!
– Bài đó cũ xì. Tụi bay chưa nghe Như ca “Vạt nắng” đâu. Không thua gì Như Quỳnh.
– …
Tố Như phụng phịu. Tuấn ngọt ngào:
– Em hát đi. Các bạn mong em hát lắm đó. Tụi mình sẽ làm tối nay thêm vui.
– … Nhưng em…
– Có gì đâu em. Hay là tụi mình song ca nha. Anh ca không tồi lắm đâu nghen.
Tố Như không từ chối được. Quả thật Tuấn nói năng thật dịu dàng. Nàng biết mình đã tìm thấy người trong mộng. Nàng cất giọng hát thánh thót trong tiếng đàn điêu luyện của Tuấn. Hắn cũng hòa giọng theo. Tố Như ngạc nhiên trước tiếng hát trầm ấm của hắn. Đối với nàng, hắn là chàng trai hoàn hảo… Ra về, Tuấn kè xe theo Tố Như.
– Tố Như nè!
– Gì hả anh?
Cả hai tỏ ra khá thân mật.
– Còn sớm lắm. Anh mời em một ly kem.
– … Em về trễ mẹ la chết…
Im lặng một chút, Tuấn lại tiếp:
– Em đừng từ chối mà. Em làm anh buồn đó. Từ tối đến giờ, tụi mình chưa biết gì nhau nhiều.
– Nhưng Mộng Tuyền mà biết, nó giận em…
– Sao kỳ vậy? Anh với Mộng Tuyền chỉ là bạn thôi mà.
– Anh không gạt em chớ?
– Thiệt mà. Vậy chứ tụi em tưởng anh với Mộng Tuyền làm sao?
– Ai cũng nói anh là… “bồ” nó.
Tố Như và Tuấn bước vào một quán kem nổi tiếng và sang trọng trên đường Hai Bà Trưng. Tố Như e thẹn cúi đầu trước ánh nhìn đắm đuối của Tuấn.
– Em thật đẹp Tố Như à.
– …
– Anh đã chiêm ngưỡng em suốt tối nay. Em biết không?
– … Em biết…
– Em đã làm một điều không ai làm được.
– Em làm gì?
– Chiếm đoạt… trái tim anh.
Tố Như tròn xoe mắt. Nàng cúi đầu, bàn tay xinh xinh mân mê thìa kem. Nàng nói:
– Em còn nhỏ lắm. Em chưa nghĩ tới chuyện đó.
– Không, em là một cô gái rồi Như à. Lúc vừa gặp em, anh đã có cảm giác em là một cái gì đó thật thần thánh trong anh… Em đừng nghĩ anh là kẻ ong bướm… Anh chỉ muốn nói thật lòng mình thôi… Anh chưa bao giờ yêu một ai… mặc dù anh có rất nhiều bạn… Nhưng anh biết mình đang yêu. Anh không thể lầm. Không thể nào lầm được… Và yêu không phải chỉ vì em đẹp đâu Tố Như à.
– Em sợ lắm…
– Em sợ gì? Anh chỉ muốn có em trong đời để cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn thôi. Anh cô đơn lắm.
– …
Tuấn cầm bàn tay nõn nà của Tố Như. Nàng để yên cho Tuấn vuốt ve. Cảm giác lần đầu tiên thân thương với một người con trai làm Tố Như ngập tràn hạnh phúc. Tuấn mỉm cười hài lòng. Hắn cầm tay nàng lên và đặt lên đó một nụ hôn. Tố Như rụt tay lại. Nàng trách:
– Sao anh bạo vậy… Người ta nhìn kìa.
– Anh không mắc cỡ gì hết. Ngược lại, anh rất tự hào vì được làm bạn với một thiên thần như em. Cô bé của anh!
– Em muốn… anh thề kia!
– Anh thề. Anh thề yêu em trọn đời.
Vừa nói, Tuấn vừa đứng lên nói rất to…
– Tôi Xin Thề Sẽ Yêu Em Cho Đến Chết. Nếu Sai Lời Sẽ Bị Trời Chu Đất Diệt.
Tố Như vừa sung sướng, vừa xấu hổ trước hành động của Tuấn. Trái tim nàng bị chinh phục hoàn toàn. Nàng kéo Tuấn ngồi xuống:
– Trời đất, anh làm gì kỳ vậy…
– Anh cũng không biết nữa… Anh yêu em thiệt đó.
Cũng lúc ấy, cả tiệm kem sững sờ, ngạc nhiên và thú vị trước câu chuyện của đôi bạn trẻ. Một, hai, rồi tất cả những người trong quán vỗ tay tán thưởng hành động “can đảm” của Tuấn. Tiếng huýt sáo của mấy tay tinh nghịch. Có người hét to:
– Hai người đẹp đôi lắm!
Cô bé bối rối cúi đầu cười hạnh phúc. Còn Tuấn sung sướng. Hắn cười và ra dấu cảm ơn mọi người… Tố Như hạnh phúc ngả đầu vào vai Tuấn. Buổi đi chơi đầu tiên tối nay, nàng thật xinh đẹp. Quần jean đỏ đắt tiền bó vào đôi chân thon dài tuyệt mỹ, áo thun trắng muốt in vào bộ ngực trinh nguyên tròn trịa, căng đầy. Đôi trai gái thật lịch sự, quý phái… Những giây phút ngượng ngùng ban đầu qua đi. Cũng như những cô gái đang yêu khác đang hưởng vị ngọt hạnh phúc, nàng ôm sát Tuấn, bộ ngực êm ái áp vào lưng Tuấn. Hơi thở thơm tho, nóng hổi phả vào gáy hắn… Lần đầu tiên cùng người con trai trong căn phòng karaoke đóng kín, dưới ánh đèn hồng, Tố Như vừa hồi hộp, vừa rạo rực. Nàng trả vờ chăm chú vào cuốn “list” bài hát. Tim nàng đập rộn ràng. Tuấn quàng tay qua vai Tố Như kéo nàng ngả vào lòng.
Đôi mắt cô bé long lanh với ánh nhìn đắm đuối. Đôi môi trong trắng hé mở, run rẩy đón nhận nụ hôn đầu. Môi Tuấn kinh nghiệm gắn lên đó một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi cô bé vụng về. Nụ hôn thật ngọt. Làn môi nàng thơm ngát, mềm mại và ngon như một trái dâu vừa chín. Hai người đang say sưa trong vòng tay người yêu thì cửa phòng xịch mở. Người phục vụ mang nước vào. Cô bé đẩy bật Tuấn ra. Nàng ngồi lại ngay ngắn, mặt mũi đỏ bừng cúi xuống xấu hổ, hai bàn tay xinh xinh mân mê vào nhau. Người phục vụ tủm tỉm cười. Khi cánh cửa khép lại, Tuấn định hôn nữa thì Tố Như hờn dỗi.
– Em bắt đền anh đó.
Nàng lắc lắc mái tóc óng mượt nhõng nhẽo.
– Sao kỳ vậy, anh có làm gì đâu?
– Anh thấy tui ngây thơ rồi dụ dỗ. Anh thấy người ta cười tui không?
Khuôn mặt chưa xóa hết nét trẻ con phụng phịu thật dễ thương. Tuấn vẫn dịu dàng:
– Anh yêu em, anh hôn em có gì xấu chứ.
– Người ta đâu có cười anh đâu, người ta cười tui còn nhỏ mà bày đặt yêu với đương rồi.
– Thôi mà cưng. Cho anh xin lỗi nha.
Tuấn cầm tay Tố Như lên hôn. Nàng vẫn tỏ ra nhõng nhẽo. Một cử chỉ thật nữ tính.
– Anh yêu tui, anh thề đi.
– Anh thề rồi mà…
– Không, anh phải thề nữa kìa.
Tuấn quỳ xuống chân Tố Như. Hắn nói:
– Tôi, Nguyễn Hoàng Tuấn, xin thề yêu cô Nguyễn Ngọc Tố Như đến chết thì thôi. Chịu chưa em yêu.
Nụ cười mê hồn lại nở trên đôi môi đỏ mọng. Hai đứa lại hôn nhau mê mệt… Tố Như không biết một điều là lúc nàng quay mặt đi nhõng nhẽo, Tuấn đã lén đổ vào ly nước một ít bột trắng. Sau mấy ngụm nước, chợt Tố Như thấy rạo rực cơ thể. Nàng hôn cuồng nhiệt, bàn tay bấu chặt vào da thịt Tuấn. Tuấn mỉm cười thỏa mãn. Hắn đè cô bé ra salon. Miệng hắn tham lam nút ngon lành đôi môi ngọt lịm của Tố Như. Rồi hắn hôn như mưa lên mặt, lên cổ cô bé. Bàn tay hắn sờ soạng khắp tấm thân diễm kiều. Tố Như hổn hển trước sự vần vã của Tuấn. Nàng muốn đẩy hắn ra. Nhưng mãnh lực quái ác nào đó khiến nàng không sao tự chủ được.
Tự nhiên mặt mũi nàng nóng bừng. Rồi thì đôi vú xinh đẹp cũng nóng rực như lửa đốt và cương lên. Như có hàng nghìn con kiến bò lan khắp cơ thể. “Chúng” bò cả vào “nơi ấy” làm nàng nhột nhạo đến rùng mình. Nàng muốn xé tung quần áo… Bàn tay sỗ sàng của Tuấn nắn bóp đôi vú nuột nà của Tố Như. Nàng sợ, nàng tức giận chỉ muốn tát cho người yêu một cái tát nhớ đời. Nhưng bản năng giống cái muốn chiều chuộng bạn tình sao cháy rừng rực trong đầu óc đã mụ mị của nàng. Đôi mắt nai đen huyền mở to nhưng lờ đờ. Chiếc miệng xinh tươi thở gấp gáp. Gần như nàng không còn biết mình đang làm gì nữa. Chỉ biết mềm nhũn trong đôi tay rắn chắc của người đàn ông mình yêu. Nàng phó mặc mình cho Tuấn muốn làm gì thì làm. Giọng nói mê hoặc của Tuấn thì thầm bên tai:
– Em đừng sợ. Anh sẽ đưa em khám phá thế giới ái ân, em nhé. Tuyệt vời lắm em ạ.
– Mmm… hôn em nữa đi… đừng, đừng anh… em… em sợ lắm…
Tố Như đờ đẫn, nói những lời mà nàng cũng không hiểu mình đang nói gì nữa. Miệng Tuấn thèm thuồng lần dần xuống khoảng ngực trắng muốt. Hương thơm con gái của Tố Như ngào ngạt trên làn da nõn nà. Hắn nút chùn chụt da thịt nàng. Tựa như con ong đang hút những mật ngọt của bông hoa mới hé nở. Tố Như đờ đẫn để Tuấn tuột cái áo thun. Rồi thì hắn thành thạo cởi bỏ chiếc xu chiêng màu trắng. Chiếc áo lót bật tung và đôi vú tinh khiết hiện ra kiêu hãnh. Tuấn ngẩn người trước tạo vật tuyệt vời ấy của thiên nhiên. Hai quả tuyết lê trắng nõn. Hai núm vú phớt hồng chưa bao giờ tiếp xúc một bàn tay con trai. Hắn chụp lấy đôi vú ấy bằng cả hai tay. Hắn thô bạo nắn bóp nó. Tố Như vật vã rên lên.
Hắn cúi mặt xuống, vùi mặt vào giữa hai vú thơm ngát của nàng mà hôn như mưa. Lưỡi hắn liếm khắp bộ ngực nàng. Thịt da nàng ngọt lịm. Mùi con gái ngây ngất. Hắn bú, nút chùn chụt đôi núm vú cương cứng của nàng. Tay hắn xe xe đầu vú bên kia làm Tố Như cứ trân người lên vì nhột nhạo. Rồi bàn tay Tuấn thành thạo kéo phecmơtuya quần Tố Như. Nàng nằm im, mắt nhắm nghiền thẫn thờ. Hai bàn tay bấu vào đôi vú mà nắn bóp. (Đó là hành động bản năng của người đàn bà khi đang chìm trong cơn khoái lạc.).
Tuấn kéo phăng chiếc quần jean ra khỏi đôi chân dài của Tố Như. Chỉ còn cái quần lót màu hồng bé xíu. Tuấn cũng không còn mảnh vải trên người. Dương vật hắn dựng đứng. Hắn cầm tay Tố Như đặt lên cái “của ấy”. Nàng vô thức sờ nắn nó làm Tuấn chỉ muốn bắn vọt tinh dịch đang bị nén mạnh trong đan điền. Nhưng lần làm tình với Tường Vi cho hắn kinh nghiệm cầm cự được. Tuấn kéo dần chiếc quần lót của Tố Như xuống. Chiếc quần lót ướt đẫm khí nhớt của cô gái lần đầu gần gũi với đàn ông. Chùm lông đen không xoắn lại như Tường Vi mà mượt mà, mềm mại. Hắn vuốt ve mãi. Hắn lấy chiếc kéo nhỏ mang theo lén cắt một chùm gói lại nhét vào túi quần.
Lông mu Tố Như thơm ngát mùi mỹ phẩm cao cấp chỉ có được ở các cô bé nhà giàu sành điệu. Đó là Tố Uyên mách bảo nàng… Tuấn kéo đôi đùi non của cô bé ra. Chính giữa háng nàng là cửa mình đỏ hồng hấp dẫn. Hai mép thịt đỏ hồng, ươn ướt ngon lành khép lại che kín âm hộ. Tuấn chui đầu vào đấy. Miệng hắn say sưa hôn, bú, nút nơi thiêng liêng ấy. Nàng nảy mình lên trước những kích thích quá mạnh bạo của Tuấn. Cô bé rên lên tức tưởi. Nhớt khí nàng bắn ra xối xả, mằn mặn. Hai mép thịt ấy trơn tru, không chút tì vết. Tuấn dùng lưỡi lách vào giữa hai mép thịt lần đến lỗ âm hộ. Lưỡi hắn như gã thám hiểm đang sục sạo khắp bên trong nơi thầm kín nhất của người con gái. Hắn rà lưỡi vào những nơi nhạy cảm nhất. Hắn cọ lưỡi vào âm hạch làm Tố Như phải oằn mình vì “chịu không nổi”. Nàng van vỉ hắn hãy buông tha nàng.
Và đây, hắn đặt lên “lồn” nàng một nụ hôn. Hắn thì thầm bên tai nàng:
– Em đừng sợ. Đó là nụ hôn tiễn biệt cô bé Tố Như trinh nguyên của anh. Từ đây em là đàn bà. Em đã là một người đẹp trưởng thành, thế giới mới đầy cỏ lạ hoa thơm của ái ân đó em ạ.
Những gì hắn nói cứ ong ong vô nghĩa. Nàng không hiểu mình đang làm gì, đang nghe gì nữa. Nàng chỉ biết là mình đang ngây ngất với những khoái cảm mà hắn mang lại cho nàng. Thật khó đút dương vật vào âm hộ người con gái còn trinh. Nhưng rồi thì dương vật hắn cũng đã vào một nửa. Hắn rút ra một chút rồi lại đẩy vào. Da quy đầu tưởng như muốn rách. Tuy hơi rát cho cả hai, nhưng thật đê mê. Mỗi một lần “ra vào”, Tuấn thấy như một dòng điện từ Tố Như chạy đến đầu dương vật đi khắp người hắn. Cô bé thì nhắm nghiền mắt, miệng không ngớt rên rỉ. Cả hai há hốc miệng đờ đẫn. Rồi thì đây, trong lúc Tố Như còn đang mơ màng với cảm giác mới thì Tuấn ấn mạnh dương vật vào. Một cảm giác đau xói trong người con gái. Mắt nàng đẫm lệ.
Tuấn không nhịp nữa. Hắn biết màng trinh đã rách. Hắn chờ cơn đau của người yêu qua đi. Hắn để yên dương vật trong “đấy”. Hắn cúi xuống ôm lấy nàng hôn tới tấp lên vú, lên môi và lên đôi mắt ướt nước. Tuấn nhẹ nhàng rút dương vật ra một chút. Máu hồng hòa lẫn dịch nhờn ướt đẫm dương vật Tuấn. Máu hồng cứ ứa ra. Tuấn lấy khăn tay chùi hết những khí huyết thiêng liêng ấy. Hắn sẽ giữ làm “kỷ niệm”. Tuấn lại ấn dương vật vào. Lúc này, Tố Như chỉ còn thấy hơi rát chứ không đau nữa. Nàng bấu chặt hai tay vào ghế salon, đờ đẫn tận hưởng những phút giây khoái lạc. Tuấn ra sức thụt. Mỗi một “cú thụt” của hắn, Tố Như lại rên lên… Nhưng rồi Tuấn và nàng cũng đạt cực khoái. Hắn thở dốc. Từng dòng tinh khí nóng hổi bắn vào sâu tít tận tử cung Tố Như. Còn Tố Như thì túm chặt lấy Tuấn. Nàng thở hổn hển, dồn dập. Mấy ngón tay thon dài bấu chới với vào nệm ghế. Nhớt khí tuôn ra dầm dề, nhiễu thành giọt ướt đẫm phần bụng dưới và hạ bộ Tuấn. Cả hai mồ hôi đầm đìa. Tuấn ôm Tố Như vào lòng Hai đứa mệt mỏi. Nàng thiếp đi trong vòng tay Tuấn…
Tố Như tỉnh dậy trong e chề, uất giận và tủi thẹn. Nàng không sao hiểu được hành động dễ dãi của mình. Nhưng khi nhận ra Tuấn thỏa thuê đang nằm dài trên ghế, ánh mắt đắc thắng. Nàng khóc thổn thức, khóc vì mình đã sai lầm trong việc nhìn người. Lẽ ra nàng nên sáng suốt không nên chỉ phán xét qua bề ngoài, sự giàu có và tài ăn nói của hắn. Lẽ ra nàng không nên nhận lời đi chơi khi chưa hiểu rõ về hoàn cảnh, đạo đức hắn. Nàng dại dột quá. Nàng tưởng mình sẽ không phạm phải những sai lầm của chị Tố Uyên. Vậy mà…
Nhìn lại Tuấn nằm dài trên ghế, gương mặt thỏa mãn và đang thả hồn theo khói thuốc, Tố Như nhào đến tát thật mạnh vào mặt hắn. Hắn mặc kệ. Nàng lao vào cấu xé. Hắn giữ chặt cánh tay yếu đuối lại. Giọng hắn cười đểu cáng:
– Sao hung dữ vậy cưng. Anh yêu em, anh có tiền, em có sắc đẹp. Tụi mình hạnh phúc như vậy sao em lại…
– Anh im đi.
Giọng Tố Như run lên vì giận dữ.
– Đừng nóng quá em.
Hắn kéo Tố Như vào lòng, định hôn nàng nhưng cô bé đẩy hắn ra và tát thêm một cái nẩy lửa. Hắn lại càng chớt nhả:
– Đến “cái ấy” của em, anh cũng đã còn lạ gì. Em tự nguyện dâng cho anh mà…
– Đồ mất dạy. Tôi không ngờ anh mất dạy đến thế. Chính anh đã bỏ thuốc kích thích vào ly nước của tôi. Đúng rồi, hồi nãy tôi đã nhận ra là ly nước cam có vị đắng. Nhưng tôi đâu ngờ… Tôi sẽ báo công an.
– Từ từ chứ em. Hahaha… Chẳng lẽ em đến đồn cảnh sát và nói thật to: “Tôi vừa giao hợp với một chàng công tử. Anh ấy bỏ thuốc kích thích…”
– Câm đi… Tôi không chịu nổi anh nữa. Tôi… ghê tởm anh…
Tố Như nghẹn lại. Nàng bưng mặt vật xuống ghế khóc rưng rức. Tuấn vỗ về. Hắn hứa hẹn đủ điều. Nhưng hắn luôn cố tình nói những câu đánh vào sự tổn thương của cô bé. Cuối cùng, hắn kết luận:
– Các cô bây giờ chỉ có biết đến tiền bạc, xe cộ thôi. Nếu tôi không có các thứ đó, thử hỏi cô có đến với tôi không? Chị cô là người tôi hiểu rõ nhất. Cô hãy về hỏi chị cô xem còn nhớ thằng Tuấn học chung lớp ngày trước không? Tôi đã từng yêu cô ta chân thành, trong sáng. Tôi chỉ muốn đơn giản là bạn cô ta thôi. Thế mà chỉ vì khinh tôi nghèo, cô ta đã không thèm nhìn tôi bằng nửa con mắt. Các cô đừng tưởng chỉ có tiền bạc mới làm nên con người có tâm hồn cao quý, nghe chưa. Tôi không giàu như cô tưởng đâu.
Tố Như tròn xoe mắt nhìn Tuấn. Hắn cười khẩy:
– Thôi. Bây giờ cô có về nhà không? Tôi đưa về.
– Không. Tôi và anh coi như hết. Anh kêu người ta, trả tiền rồi cút đi. Kệ tôi!
– Ai nói với cô tôi trả tiền phòng.
Hắn cười, rút bóp ra, vạch rộng trước mặt Tố Như…
– Tôi chỉ còn có 20 ngàn. Thôi, coi như tôi nợ cô.
Hắn cười đểu cáng rồi thò tay nắn nhẹ vú cô bé, nàng gào lên, định tát hắn một cái nữa. Nhưng Tuấn tránh được. Hắn cười:
– Mặc đồ vào đi em, trần truồng mãi. Xấu lắm. Hahaha…
Mặc kệ cô bé khóc rấm rứt tủi nhục. Hắn ra khỏi cửa, miệng huýt sáo và quay lại nói:
– “Chơi” với em đã lắm. Cảm ơn em nha. Bye.
– Đồ khốn nạn…
Tố Như gào lên. Mọi người ở ngoài chạy đến. Nhưng Tuấn ngăn lại. Hắn đưa ra lời giải thích để họ yên tâm rồi nhanh chân chuồn thẳng.
Kể từ đó, Tố Như lầm lì hẳn. Nàng có lúc đã nghĩ đến tự tử. Nhưng nàng chưa đến mức khờ dại như vậy. Mối thù đàn ông dâng cao trong nàng… Hai tháng sau, Tố Như có triệu chứng mang thai. Không ai ngờ đến điều đó. Chỉ có Tố Uyên là biết chuyện. Nàng thề sẽ trả thù cho em. Nhưng biết hắn đâu mà tìm? Nàng và mấy thằng bồ vào trường kiến trúc tìm mỏi mắt. Thôi thì “cái số chị em mình nó khốn khổ”. Nhờ kinh nghiệm của hai lần phá thai trước. Tố Uyên đưa em đến Từ Dũ “giải quyết” cho xong chuyện.
Sau lần “luộc” đẹp cô bé Tố Như, Tuấn “mất tích”. Hắn rất ít khi ra đường trừ khi phải đi học. Còn Tố Như, chẳng ai biết rằng cô đã thành đàn bà. Mộng Tuyền và mấy cô bé khác cứ thầm hỏi sao dạo này không gặp “anh Tuấn”.