Cứ ngồi như vậy thật lâu, lâu lắm. Im lặng để cùng cảm nhận được hơi ấm của tình yêu dành cho nhau, một thứ tình cảm mình đã không còn tin vào từ sau những lần đau thương trước kia, bây giờ lại được thắp sáng lại bằng tình yêu nhiệt thành của Phương. Dù ngày mai có ra sao, thì với mình Phương mãi là tình yêu nhiều nước mắt nhất, nhiều trăn trở và khó khăn nhưng đầy thấu hiểu và niềm tin ở nơi nhau.
– Anh!
– Gì em?
– Hihi, nghe ngộ nhỉ? Trước ông – tôi giờ tự nhiên thành anh – em, mình bị thiệt quá!
– Hay làm chị – em cũng được.
– Ý là tôi già hả?
– Không, so với mấy cô ở khoa anh thì em còn trẻ chán
Véo – ái.
– Anh!?
– Anh đây?
– Anh! anh! anh!
– Thôi, chưa nói từ đó bao giờ hay sao?
– Thích!
– Mà anh phải nhường em nhé! Không được quát em, anh bực anh không được nói bậy, có gì anh không thích thì anh phải bảo nhẹ nhàng thì lần sau em không làm thế nữa!
– Ừ, anh sẽ cố gắng.
– Hiiii, em yêu Cường ngố lắm.
– Anh cũng yêu em! – Mình siết chặt Phương trong vòng tay mình. Chợt thấy ướt ướt ở ngực áo.
…
– Sao lại khóc nữa rồi?
– Vì em gắng gượng đến hôm nay em sắp ngã quỵ rồi anh.
– Từ giờ anh sẽ ở bên em, không để em phải khổ nữa. Anh hứa.
Đặt lên môi Phương 1 nụ hôn nhẹ nhàng thay cho lời hứa. Từ bây giờ mình lại chính thức có Gấu, mình sẽ ở bên Gấu, chăm lo và lắng nghe Gấu, nuôi cho Gấu lớn trở thành Gấu mẹ… Chợt thấy rằng, có những hy sinh, có những đợi chờ quặn thắt, những thất vọng đớn đau mới thấy ngày nhận ra nhau vỡ òa thế nào! Anh yêu em, Gấu Mèo của anh.
…
Trong cơn say tỉnh lẫn lộn, tôi vẫn nghe thấy lời Phương thủ thỉ bên cạnh.
– Em bảo, từ giờ cấm anh hát bài đó!
– Ừ. Anh nhớ.
– Em rất tôn trọng quá khứ của anh, nhưng em không muốn anh suy nghĩ về nó nữa.
– Ừ, anh hứa.
– Uhmmm… Em yêu anh, Cún của em.
– Hihihi… mà có ai tỏ tình ở quán cafe, quần áo tả tơi thế này không hả Cún?
– Sau này kể bọn con nó cười cho thối mũi nhỉ?
– Ai lấy anh mà con với cái!
– Cần gì em lấy anh, để anh lấy em cho.
Tôi siết chặt Phương vào lòng. Một lời nói ra là muôn vàn khó khăn trước mặt, nhưng tôi tin vào bản thân mình. Bằng tình yêu của em, bằng những đánh đổi thời gian qua, đó sẽ luôn là niềm tin và xây chắc tương lai tôi và em.
– Đừng xa em nhé Cường. Em sợ lắm! Em đã phải vượt qua chính sợ hãi của mình để yêu anh. Cho đến trước khi anh nói yêu em, em vẫn tự tin rằng mình sẽ từ chối anh, nhưng em đã không làm được.
– Anh biết…
– Mình về nhà bây giờ em nhé!?
– Vâng, về thôi.
– Ý anh là về quê.
– Giờ này á? Thôi để sáng mai về!
– Không! Anh phải giới thiệu với bố mẹ. – rồi mình kéo tay Phương dậy, đi xuống nhà xe luôn, mặc kệ bọn bạn đang gào thét trong phòng hát.
Tự nhiên trong đầu lại nảy ra ý định điên rồ – về nhà trong đêm. “Mình phải về nhà ngay bây giờ, phải cho bố mẹ biết con dâu của bố mẹ là ai…. Mệt lắm rồi nhưng đầu óc còn tỉnh táo. Sẽ về đến nhà trước khi lăn quay ra. Mình phải đi chứ, cả 2 đứa cùng đi!”
Tôi muốn bố mẹ nhìn mình với một cái nhìn khác, rằng tôi đã có thể tự tìm cho mình một người con gái của cuộc đời mình. Đã có 2 người trước bước qua đời tôi, nhưng đều để lại trong bố mẹ những trăn trở và những đau lòng không nói ra. Còn bây giờ, tôi thực sự nghiêm túc, chưa bao giờ tôi tin tưởng và dám đánh đổi, dám sống chết với tình cảm của mình như bây giờ. Nói như vậy không có nghĩa là với Mai và Chúc tôi không nghiêm túc, mà đơn giản trong cuộc đời, cái gì cũng cần trải nghiệm, kể cả tình yêu. Một tình yêu đúng nghĩa được chiêm nghiệm ra phải là sự kết hợp giữa tình yêu, cảm thông, thấu hiểu, hy sinh, và cả thử thách nữa.
Đèo Phương về nhà quơ tạm mấy bộ quần áo rồi xách mấy túi quà, tôi ôm Phương ra xe rồi cứ thế đi mải miết, chẳng cần biết trăng sao gì nữa. Trên đường, Phương ngồi sát vào tôi và vòng tay ôm thật chặt. Hai đứa gần nhau như điều tự nhiên nhất, chẳng e dè, không ý tứ. Tôi lái xe một tay còn tay trái vòng qua eo giữ lấy Phương như phản xạ vô điều kiện, sợ Phương xa tay mình, theo cả nghĩa đen và bóng. Đằng sau, Phương thỉnh thoảng nhoài lên đưa tên lên sờ xịt, rồi vuốt trán, vuốt má, chắc sợ tôi ngủ gật. Bên tai tôi vẫn là cái giọng nhẹ nhàng xen lẫn mè nheo của em chẳng lúc nào ngưng. Cái radio của đời tôi.
– Mình được tỏ tình mà chẳng có quà cáp gì cả! Hixx hixx
– Có anh đây này, gấu to đùng hơn 60kg đây này, em dùng cả đời còn gì.
– Chẳng thèm, chẳng biết ai dùng ai! Hì hì.
– Mà, ông….. anh lạnh không?
– Tôi không lạnh, bà lạnh không?
– Hihihii…. bà không lạnh cháu ạ.
…
– Anh ơi, về giờ này bố mẹ mắng chết, rồi bảo em chẳng biết can ngăn anh gì cả!
– Bố mẹ cũng có can ngăn được anh đâu mà em lo. Tự nhiên anh muốn về nhà, anh muốn em biết nhà anh.
– Vâng. Anh đi từ từ thôi, không phải vội đâu, đằng nào cũng muộn rồi.
Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ cho đến… sáng hôm sau. Tôi không nhớ về nhà lúc mấy giờ, đã nói gì thêm với Phương hay không, cũng như nói chuyện với bố mẹ ra sao… Rượu ngấm vào người, tôi chỉ đi về nhà bằng bản năng – điều mà mỗi khi tỉnh dậy tôi lại cảm thấy sợ con người mình.
– Bố ơi, mẹ ơi! Bố, mẹ!
– Kìa, anh gọi be bé thôi không cả xóm dậy hết bây giờ!
– Ai đấy?
– Con đây!!!! Con giai bố mẹ đây!
– Ôi trời, giờ này còn đưa nhau về đây. Chúng mày!
Ngật ngưỡng khoác vai Phương đi vào. Gặp mẹ, tôi chỉ tay sang Phương, giọng lè nhè:
– Mẹ, đây, người yêu con!
– Biết rồi, bố nhà ông! Thôi đưa nó vào giường đi cháu. Ông đâu rồi? Ra xem thằng quý tử nó lướt khướt đây này.
Sáng tỉnh dậy đã thấy đang nằm úp thìa trên giường, ngơ nghác ngó xung quanh, tôi bật giậy vì…….lạ nhà, xong nhớ ra lại nằm vật xuống. Đây mới là nhà của tôi mà? Nhiều khi thèm về đây lắm, để được nằm lăn lê giữa nhà, hay quần đùi áo ba lỗ đi nghịch mấy cái cây của bố, rồi sáng sáng ra ngõ ăn bánh cuốn mộc nhĩ của cô hàng xóm…..mà bận bịu quá chẳng về được, cứ phải để 2 ông bà già lóc cóc đi xe lên chỗ thằng con.
Bao xung quanh người giờ là cái mùi dầu gió nồng nặc, bên cạnh là 1 cái chậu to tổ chảng, chắc hôm qua tôi lại cho chó ăn chè rồi . Haizzzz. Người mệt mỏi, đầu thì nhức kinh khủng, có lẽ tại say rượu còn đi ngoài gió lạnh! May mà không chết! Đúng là mấy cái lúc nửa say nửa tỉnh thật nguy hiểm, con người ta vừa hưng phấn lại vừa liều mạng…. Bảo sao nhiều anh hùng xuất hiện sau vài chén rượu!
Ngoài cổng nghe văng vẳng tiếng bố đang ngồi chém gió với mấy bác hàng xóm. Chắc mẩm kiểu gì tí nữa cũng ăn chửi của ông “Thôi mình cứ giả vờ ngủ tiếp cho an toàn”.
Bố là người “huấn luyện” tôi uống rượu, nghĩa là không hề cấm đoán chuyện rượu chè, nhưng mấy cái hành động điên điên kiểu như phi xe hơn 40km về nhà trong đêm thì tôi dễ ăn bạt tai của ông lắm. Nghe tiếng chân bước vào, tôi nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, giống như hồi còn trẻ con giả vờ ngủ trưa chờ bố đi làm rồi vùng dậy đi chơi vậy. Bố xoa nhẹ mặt rồi thì thào:
– Dậy đi con. Dậy ăn sáng.
– Thôi để con ngủ tí nữa – giả vờ giọng ngái ngủ
– Thôi đi ông ạ, tôi lại đập cho bây giờ!
– Hehe, bố biết à?
– Tôi đẻ ra ông tôi còn không biết! Lần sau còn thế nữa thì đừng trách. Thanh niên mà liều mạng, làm gì cũng phải nghĩ đến bố mẹ nữa chứ.
– Hì. Vâng. Mẹ đâu bố?
– 2 mẹ con đi chợ rồi.
– 2 mẹ con? Bố nói như bố chấm rồi ý.
– Tất nhiên là phải tìm hiểu thêm, nhưng qua tiếp xúc thì thấy cũng là con nhà tử tế, biết ăn ở. Tôi chưa nhìn nhầm người nào đâu.
– Vâng. Thôi đợi con vệ sinh xong đi ăn bánh cuốn đi bố.
– Ừ, bố bảo cô ấy tráng sẵn rồi đấy, ra ăn thôi.
Quán bánh cuốn đầu ngõ bé tí ti, cũng chẳng ngon lành gì, nhưng được cái cô chủ quán xởi lởi, lại chỉ bán cho bà con trong xóm ngoài làng nên tự nhiên thành đông đúc, vừa là chỗ ăn sáng vừa là chỗ điểm tin buổi sáng cho cả khu.
Hai bố con vừa bước vào quán đã thấy các cô các bác ồ lên:
– Cháu chào các bác ạ!
– Ô thằng cu Cường lại về đấy à? hôm nay ông Kiên khỏi than thở phải đi ăn sáng một mình nhá….
– Anh giảng viên lại về làng đấy. Năm nay tao cho con Bống thi vào trường mày đấy, lên nhờ thầy luôn….. mà mày có ưng nó thì tao gả luôn cho đấy, gần làng gần xóm con ạ….. bla bla bla
– Ôi dào ôi, nó có người yêu rồi, sáng nay thấy 2 mẹ con dắt nhau đi chợ từ sớm rồi. Bà cứ ở đấy mà nhấm nháy…. hahahahah
Ở cái xóm nhỏ bé này, ai có chuyện gì là mọi người biết hết – điều vốn là cái dây liên kết con người ở đây với nhau. Từ chuyện con chó nhà này bị đánh bả, đến ao cá nhà ông kia tự nhiên cá bơi ngửa, hay người này người kia nhìn thấy ma….đều trở thành hot topic sau 1 đêm, thế nên chuyện Phương về nhà tôi rồi đi chợ với mẹ tất nhiên sẽ thành một chủ đề bàn tán.
Chui vào trong, 2 bố con tìm chỗ ngồi thật khuất. Hai người giống nhau ở điểm ấy, đi đâu cũng thích ngồi chỗ thật kín đáo, chẳng ai biết. Mà cũng có thể hiểu là thích làm điều khuất tất.
– Rượu không? – bố dò hỏi. Nếu là người khác mình sẽ chối ngay, nhưng mà kệ.
– Có ạ, cho con chén.
– Mà thôi, vừa hôm qua mày uống rồi.
– Thôi, cứ cho con uống. Con cạch với bố thôi. Hehehe.
– Được, cho một chén.
– Sao bố gọi nhiều thế? Ăn sao hết được
– Ôi dào, cứ ăn đi.
…
– Cái Chúc giờ sao rồi con?
– Bình thường rồi ạ. Nó làm con suýt khốn đốn nhưng giờ thì ổn rồi.
– Mẹ mày ở nhà cứ lồng lộn lên, cứ đòi lên trên ấy, rồi gọi điện cho người này người kia….
– Vâng, chắc Phương nói cho mẹ biết.
– Con bé ấy như thế cũng một phần lỗi do mình. Quyết đoán nó khác với dứt khoát. Đàn ông phải mềm dẻo con ạ, con còn trong cái môi trường ấy lâu, không mềm mỏng không tồn tại được đâu.
– Vâng, nhưng nó cũng quá đáng lắm. Mà con thì cứ nghĩ sao làm vậy thôi. Còn trên trường thì bố khỏi lo, các thầy cô đều thương con. Gì chứ dạy dỗ thì con nghiêm túc lắm.
– Uhmm. Cẩn tắc vô áy náy, nhiều khi nó chỉ là tai bay vạ gió thôi. Mẹ mày thì cứ suốt ngày xem sao xem số, đi chùa xin xỏ. Hôm con Phương báo về mẹ mày chửi ầm ầm lên đấy.
– Chửi Phương ý ạ?
– Chửi mày ý chứ! Con cái có chuyện gì không nói với bố mẹ lại phải để người yêu báo về cho bố mẹ.
– Tại con không muốn bố mẹ lo.
Tôi ngồi đánh chén như chết đói, chẳng để ý là bố vẫn ngồi đợi. Lâu lắm rồi mới có cảm giác ngồi thư thái, ăn bánh cuốn thơm dẻo của gạo làng, hít căng lồng ngực đầy mùi khoai lúa…
Rồi mẹ với Phương cũng đi chợ về, trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc. Mẹ vẫn thế, mua bán cái gì cũng thừa mứa, lúc nào cũng chỉ sợ cả nhà đói, lần nào về quê lên mẹ cũng chằng đụp kín cái xe máy của tôi toàn thức ăn, rau củ…. Cái tính này Phương hợp mẹ lắm, có thể tiết kiệm bản thân, nhưng mua sắm cho những người thân yêu thì tuyệt nhiên “vung tay đến trời” luôn.
Từ xa đi lại, 2 bác cháu đã trở thành đề tài bàn tán mới nhất cho các “quạt gió” của làng.
– Đấy, con dâu ông bà Kiên đây này, mấy bà cứ gạ gẫm đi, còn lâu mới được ý. Bà Kiên nhỉ?
– Thằng Cường nó lấy gái thành phố chứ thèm gì lấy vợ quê, phải không Cường?
– Đâu, đây chỉ là đứa cháu nó về chơi thôi. Mấy bác cứ trêu thế cháu nó ngại – Mẹ mình đỡ lời cho 2 đứa.
Nhìn thấy mẹ, tôi ngồi nem nép vào trong tường, tránh cái nhìn như sắp “ăn thịt” của mẹ. Nhưng mà đâu có thoát!
– Thằng này! Ăn uống chẳng chờ đợi ai, giáo viên thế dạy ai?
– Lại uống rượu? Con cái khó dậy! Để tao gọi tiếp chai nữa ra luôn để sẵn nhá!.
– Rồi, sáng nay tôi mắng nó rồi. Đây là nó rót ra để cụng với bố thôi – đồng minh bố lên tiếng.
– 2 bố con ông khác gì nhau?
Tôi nhìn sang Phương nãy giờ vẫn ngồi im cười tủm tỉm. Chắc Phương cũng thấy hơi bất ngờ về độ “dữ dằn” của mẹ. Phụ nữ là thế, càng bốc hỏa lên cao thì càng chứng tỏ mình quan trọng với họ thôi mà, cả đời chỉ sợ nhất lúc mẹ rơi nước mắt thôi, chứ quát nạt tôi với mẹ là chuyện thường ngày, tôi chẳng sợ.
Tranh thủ lúc bố mẹ đang nói chuyện, tôi quay sang Phương thủ thỉ:
– Đi chợ quê thích không?
– Có, nhưng mà ai cũng nhìn.
– Gái thành phố về mà. Sau về đây ở hẳn thì quen ngay.
– Vớ vẩn! Nói linh tinh.
Bố mẹ với Phương về nhà, tôi tranh thủ đi quanh xóm chào hỏi mấy cô bác, định gặp mấy thằng bạn cấp 2 mà chúng nó đi làm xa hết rồi. Đi qua cái sân bóng cũ bé tí tí, thấy mấy thằng cu con đang hè nhau đá bóng, lại chợt nhớ tới mấy thằng bạn cấp 2 với những trận bóng xuyên trưa, những trận bóng dầm mưa mà chỉ kết thúc bằng roi mây của bố mẹ, rồi những trò nghịch ngu giờ nghĩ lại vẫn sợ. Những kí ức khó phai mà chẳng mang chúng nó về đây được với mình.
Về nhà thì đã thấy mẹ với Phương đã thịt xong gà, mình được dịp khoe khoang ngay:
– Đấy, đã bảo về là cho ăn thịt gà tre mà!
Phương khẽ gạt những giọt mồ hôi lấm tấm, ngước lên nhìn mình cười tươi. Nhưng người bên cạnh thì không như thế. Mình tắt ngay nụ cười khi gặp ánh mắt tóe lửa của mẹ.
– Đi rửa rau, đứng đấy mà nhe nhởn!
– Vâng. Hì hì – tôi sán lại chỗ mẹ lấy le với cười cợt chọc mẹ nhưng chẳng ăn thua, mẹ giận bao giờ cũng rất là dai.
Uể oải nhấc rổ rau ra bể nước để rửa. Thấy giọng Phương nhẹ nhàng đằng sau:
– Đợi tí, để em rửa cùng!
2 đứa vẫn chưa quen lắm với cái kiểu xưng hô này, cứ ngại ngùng, nói cũng chẳng dám nhìn vào mắt nhau nữa. Nhưng nó cũng có cái hay riêng, e thẹn một chút mới vui. Gọi là rửa rau nhưng chỉ có Phương làm, còn tôi chỉ thọc tay vào chậu nghịch nước, rồi rửa tay….. Phương.
– Sao không rửa đi cứ ngồi nghịch thế?
– Kệ, …. thích nghịch.
– Vớ vẩn, bỏ tay ra không làm sao em rửa được!
– Không.
– Em mách mẹ bây giờ!
– Mẹ bao giờ cũng bênh anh nhá!
– Đúng là đồ trẻ con!
– Em? Thích không?
– Thích gì? Anh?
– Về với bố mẹ thích không? Muốn ở đây luôn không?
– Thôi, đừng trêu nữa, nhìn mặt em đây này – Phương ngước lên như cho mình nhìn mặt em – đúng là đỏ bừng lên nãy giờ.
Tôi nhổm đến, bất thình lình hôn nhẹ vào môi Phương, làm em lại càng đơ ra luôn, cứ thế nhìn tôi không chớp mắt. Một lúc sau em mới thẽ thọt được vài từ:
– Bạo dạn ghê nhỉ? Yêu mấy cô rồi có khác. Kinh nghiệm đầy mình.
– Vớ vẩn. Giờ chỉ yêu cô này thôi.
– À. Sáng nay em ra chợ gặp cô giáo anh nhá! Cô bảo ngày xưa anh học giỏi lắm, nhưng mà nghịch nhất trường, hihiihi.
Vừa múc nước cho Phương, tôi vừa hồi tưởng đến cái quá khứ “huy hoàng” của một thằng đầu bò đầu bướu hồi cấp 2. Chuyên bỏ học đi ăn trộm, mùa nào thức nấy, lúc thì táo, lúc thì ngô, rồi nhãn, mía…. Trên trường thì toàn kích đểu cho chúng nó đánh nhau, có hôm bị 2 thằng nó quay ra nó đánh luôn cả mình. Ngồi trong lớp thì toàn trêu gái, đọc truyện….. Nói đến lại nhớ các thầy cô, nhớ trường cấp 2 quá.
– Xưa anh gọi là mất dạy thì có. Toàn đánh nhau với bày trò, đứng cột cờ mấy lần. Bố mẹ bị gọi lên suốt, mỗi lần về là lại chạy từ đầu xóm đến cuối xóm….
– Cô bảo anh là người được giải Tỉnh đầu tiên của trường nên các thầy cô mới cưng không thì anh đuổi học lâu rồi. Không ngờ Cường ngố cũng giỏi phết nhỉ?
– Hì hì. Anh mà! Không giỏi sao có người yêu xinh thế này!?
– Nịnh!
– Mà anh này. Bố với mẹ ngày xưa được giải quốc gia à? – Phương lè lưỡi.
– Uhmm.
– Nhà anh toàn thứ dữ nhỉ?
– Nói ai thứ dữ? Tôi đập cho giờ!
– Hihihi. Sao bố mẹ giỏi thế mà anh lèng mèng? – Phương nhìn mình bĩu môi.
– Mắt toét! Vào phòng anh mà xem!
– Xem rồi! Được cái giải Khúc khích mà cũng khoe. Dốt nhất nhà!
– Thôi ngay! Tại ngày xưa bố mẹ thi toàn người dốt thôi, lúc anh thi toàn người giỏi!
– Hehehe. Cường dốt.
– Còn hơn cái đồ thi đại học suýt trượt!
– Suýt đâu! em chỉ cần thế thôi. Hì hì.
Nhắc lại chuyện đó, tôi lại thấy xót xa cho bố mẹ. Chỉ vì hoàn cảnh gia đình mà hai người phải gác lại cái ước mơ đó. Bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu đêm chong đèn sách mà cuối cùng đành phải từ bỏ nó. Những khát khao hoài bão đó giờ đây được đặt lên vai tôi. Ngày tôi thông tin được học bổng, bố mẹ mừng rơi nước mắt, có lẽ bố mẹ còn vui mừng hơn gấp nhiều lần, vì trong tôi giờ còn là hình bóng tuổi trẻ của chính họ, với đầy khát khao, đam mê trải nghiệm ở một chân trời hoàn toàn khác.
– Bố mẹ ngày xưa trong danh sách đi Nga học đó em, nhưng 2 người đều từ chối vì hoàn cảnh gia đình, đến giờ bố mẹ vẫn tiếc lắm. Giá như nhà không neo người thì tương lai đã khác nhiều lắm rồi.
– Nhưng như thế chắc gì bố mẹ đã yêu nhau? Chắc gì đã có anh?
– Ừ, anh cũng nghĩ thế.
– Thôi không nhắc chuyện này nữa. Mỗi lần nhắc đến em thấy khó thở lắm.
Câu nói của Phương để lại một dấu ! lớn trong lòng tôi. Em biết tôi định nói tiếp điều gì, và có lẽ trong đầu em đã mường tượng ra cái viễn cảnh xa cách nhau. Em sợ, tôi cũng sợ. Cuộc đời, ai nói được ngày mai?
Đọc phần 33 tại đây : phần 33