Đêm.
Hai đứa ngồi bên nhau lâu… rất lâu… Tôi không nhớ mình đã hút hết bao nhiêu thuốc nữa…
Bao nhiêu suy nghĩ và trăn trở đều được hai đứa trải lòng ra với nhau. Cái gì được? Cái gì mất? Và mong chờ điều gì?
Trong thâm tâm tôi lúc này, tôi thực sự muốn chia tay em. Một phần vì em không đáng phải chờ đợi, một phần vì tôi thấy hai đứa sẽ chẳng bao giờ có được sự đồng thuận của bố mẹ em.
Em thì vẫn hy vọng lắm. Nhưng càng về cuối buổi nói chuyện, tôi càng cảm nhận được sự cứng rắn và quyết đoán của em hơn – điều làm tôi vững tâm lên rất nhiều. Em xác định tư tưởng được rằng cái gì là của nhau sẽ trở về bên nhau, không nên cưỡng cầu, gượng ép.
Không một giọt nước mắt, chỉ có ánh mắt thay lời nói và cái nắm tay thật chặt hứa sẽ bên nhau, lâu nhất đến khi có thể.
Nhưng tôi biết, mình sẽ chia tay em…..
Tôi đang nghĩ gì bây giờ nhỉ? Giữ hay buông đây?
Tôi muốn chia tay em, càng sớm càng tốt. Vì tôi lường trước được em sẽ vật vã đến thế nào, sẽ tra tấn bản thân như thế nào. Và vì bố mẹ em cũng sẽ không để em yên mà yêu tôi cho đến khi em thuận theo ý họ. Câu trả lời vẫn chưa được đưa ra, nhưng tôi cảm nhận được cái gì lớn hơn, cái gì thuộc về bản ngã của mình. Em đau, tôi đau hơn. Em vật vã, tôi cũng chẳng khá hơn. Với con người mình, tôi không chấp nhận được cảnh người yêu thương mình phải chịu đựng những điều đó.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong tôi, khát khao có em vẫn chiến thắng mấy cái suy nghĩ mà tôi tự cho là cao thượng kia. Nếu như tình yêu ấy không đủ lớn, thì tôi đã không phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tôi làm mọi cách, kể cả chơi xấu, để loại bỏ hết những chướng ngại, kéo Phương về bên mình.
Tết năm đó trôi qua trong tôi thật nặng nề.
Gia đình tôi vẫn vậy, hàng năm là nơi tập trung của họ hàng nội ngoại. Năm nay, mọi người càng hồ hởi hơn với lí do tiễn tôi đi học.
Năm nay tôi uống nhiều, để bớt cái thời gian nghĩ về em đi.
Đêm giao thừa, người đầu tiên mà tôi gọi điện là em.
Nghẽn mạng. Tin nhắn cũng không gửi được.
Nóng ruột, tôi nghĩ em đang trách mình lắm vì thời khắc quan trọng như thế này lại không nhớ đến em. Kì lạ là tôi lại nhận được cuộc gọi của Mai một cách cực kì suôn sẻ:
– Anh!
– Chúc mừng năm mới em và gia đình nhé!
– Cảm ơn anh! Chúc anh lên đường may mắn nhé. Đừng cố gắng quá. Nếu không chịu được hãy cứ quay về nhé!
– Ừ, anh biết. Phải cố chứ. Em cũng giữ sức khỏe nhé!
– Vâng. Đi bình an, anh.
Mai cup máy không kịp cho tôi nói lời chào em. Nhưng tôi cũng không đờ đẫn được lâu, vì giờ này vẫn chưa gọi điện được cho em. Cuối cùng thì cái mạng Viettel nó cũng kết nối được với mạng MobiPhone.
– Cún à?
– Anh đây. Mạng nghẽn mãi mới gọi được.
– Em cũng thế. Sốt hết cả ruột!
– Nói gì đi Cún! Tốn tiền quá. Hihi.
– Chúc Mèo của anh năm nay hay ăn chóng nhớn nhé! Ngoan nghe lời bố mẹ nhé.
– Hay ăn chóng nhớn thì nhận, nghe lời bố mẹ thì còn phải xét. Hì hì.
– Chúc Cún của em luôn yêu em! Thế thôi là đủ. Mà anh dập máy đi để em gọi điện cho 2 bác.
– Ừ, anh cũng muốn gọi cho bố mẹ em.
– Thôi anh ạ. Giờ…..
– Ừ, anh hiểu rồi. Em có số bố mẹ chưa?
– Em có rồi. Cún tắt máy đi để em gọi.
Một phút sau, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng ở trên nhà, chắc Phương đang gọi điện chúc mừng năm mới bố mẹ. Tôi biết rằng trong thâm tâm của bố mẹ mình, họ cũng yêu quý em, và cũng không muốn đặt em vào tình huống khó xử. Nhưng khổ một cái phàm là con người thì ai mà không tự trọng, huống hồ bố mẹ tôi lại luôn tự hào về thằng con trai của mình, lúc nào cũng vỗ ngực rằng “cỡ như mày thiếu gì người yêu!!”, thế mà bây giờ bị từ chối phũ phàng như vậy thì kể cũng khó chịu thật.
3 ngày Tết tôi quay cuồng với lịch trình quê nội – quê ngoại – nhà sếp…. Tất cả đều tóm gọn trong 1 từ thôi: “Rượu” – Có đủ thứ lí do để uống rượu: câu chuyện đầu năm, tiễn bạn lên đường,……
Nhưng mà, tôi lại thích. Vì mấy ngày này tôi chẳng có việc gì làm mấy ngoài đi tháp tùng bố mẹ và uống rượu. Cái điện thoại tôi sạc từ tối đến sáng đầy 100%, đến tối vẫn lại 90%. Có nhắn tin cho ai đâu, có gọi điện cho ai đâu mà đòi hết pin?? Tôi nhắn tin cho em vài lần. Lần nào Phương cũng đang đi chơi với hội bạn. Gọi điện thì chớp nhoáng nên tôi cũng không muốn làm phiền em làm gì.
Sáng mùng 3, em nói đi chơi với tụi bạn cấp 3.
Lấy máy, tôi gọi điện cho thằng Dũng để nắm lại tình hình:
– Mày à? Hôm nay cấp 3 mày đi chơi hả?
– Ừ. Yên tâm, hôm nay tao trông nó cho.
– Hôm nay Phương có đi thì xem ai đèo đến nhá, nếu không đi thì mày đánh võng ở đường xem đi cùng ai không hộ tao.
– Sao thế? Mày lại không tin nó à?
– Không phải. Nhưng cứ hộ tao đi. Mà mày chỉ cần đi qua mấy quán cafe to to thôi.
– Rồi. Bố làm như Sherlock Holmes không bằng!
Trưa ấy tôi tháp tùng bố mẹ sang bên quê ngoại cách nhà mấy chục km. Đang ngồi ăn trưa rượu chè tưng bừng thì thằng Dũng gọi.
– Mày làm thầy bói được đấy, nó đang ngồi cafe với thằng mặt lồn Huy.
– Ờ, cố tình đấy.
– Thảo nào! Nó phóng qua trước mặt tao giả vờ không biết mà. Lại giận dỗi gì mày hả?
…
Lấy điện thoại tôi nhắn tin cho Phương
– Họp lớp thế nào em?
– Bình thường anh ạ. Cũng vui – Chắc đã diễn rồi thì diễn cho trót à em?
Vứt cái điện thoại xuống chiếu, tôi tiếp tục chè chén với ông ngoại và các bác các cậu. Giả vờ tỏ ra không vấn đề gì nhưng trong lòng tôi thì như đang điên lên. Không phải tôi phát hiện ra Phương cắm sừng mình, mà tôi không biết em làm như thế để làm cái quái gì? Hai ngày lạnh nhạt, bỏ đi họp lớp cấp 3 với sự xuất hiện của thằng Dũng, rồi lại ngồi quán cafe ngay gần đó. Có thằng ngu mới tin em là người thay đổi như thế. Vấn đề là em làm thế để làm gì? Để tôi quên em, đỡ phải suy nghĩ nữa à? Hay đang làm thế để chiều theo bố mẹ em?
Em lại định diễn một vai cao thượng ở đây hay sao vậy? Cái này tôi xem trên phim nhiều lắm rồi. Hay là em lại học được từ mấy bộ phim Hàn quốc sướt mướt – quyết tâm dứt áo ra đi để người yêu không vướng bận à?
Tối hôm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu. Vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Em líu lo, kể hết chuyện nọ đến chuyện kia. Càng vui vẻ bao nhiêu thì cảm giác bất an trong tôi càng lớn.
Em đã cố tính hay vô tình cho thằng Dũng nhìn thấy? Nếu vô tình, em đâu có ngu ngốc đến mức không biết tôi chỉ cần 1 cuộc điện thoại để hỏi thằng Dũng là mọi chuyện sẽ vỡ lở? Thế thì em đang diễn à? Một kịch bản để tự đưa bản thân vào vai ác?
Tôi thì vẫn tự tin vào suy nghĩ của mình lắm. Nhưng mà biết đâu lần này nó sai thì sao? Chẳng phải tôi cũng từng tự tin lắm kia mà! Mà mỗi lần tự tin là mỗi lần bị đời đánh cho bầm dập, ê chề.
Trước băn khoăn, chẳng có gì hữu hiệu hơn là đưa ra một phép thử. Kết thúc buổi “chém gió”, tôi có nói một câu mà mình còn nhớ mãi, có lẽ em cũng vậy, sẽ nhớ đến cuối đời.
– Ngủ nhé Mèo. Mà lừa được anh vui không em?
Phương đang cười thì khựng lại. 30s im lặng. Rồi bỗng nhiên em bật khóc, và dập điện thoại.
Một tiếng sau, tôi nhận được 1 tin nhắn rất dài, nội dung tóm gọn lại:
– “Em biết anh sẽ phải đón nhận bao nhiêu khó khăn trước mặt, em muốn anh bỏ em để không phải nghĩ gì nữa tập trung vào học, còn em tự giam mình lại cho đến khi anh về. Nhưng….. em chỉ là con ngốc trước mặt anh”
– Uhm. Ngủ đi em. Cứ cho là thế đi.
Và tôi tắt máy.
2 đứa tôi đang chơi trò mèo vờn chuột với nhau à? Lúc người này cố giữ thật chặt thì người kia lại định buông. Toàn những lí do chuối củ hết sức. Cái cần thiết bây giờ là bồi đắp niềm tin cho nhau thì lại chẳng làm được. Mà thực ra biết làm thế nào để mà bồi đắp cơ chứ? Tôi không muốn phá đám 3 ngày Tết của gia đình em nên cũng chẳng đến chúc Tết. Phương cũng vậy, em cũng không muốn bố mẹ tôi có thành kiến thêm nữa sau khi gọi điện đêm giao thừa. Còn gặp nhau thì cả hai đứa đều sợ sẽ không kìm chế được, lại khóc lóc, lại nước mắt…
14/2/**** – Valentine – Trước hôm tôi bay 1 ngày.
Một ngày valentine nữa lại đến – ngày lễ tình nhân đầu tiên mà tôi có em. Bất chợt nó làm tôi nhớ về ngày này cách đây lâu lắm rồi, một thằng học sinh lớp 12 bẽn lẽn gói ghém phong kẹo để tặng cho tình đầu của nó. Nó cũng không biết được đấy sẽ là người con gái làm nó yêu thương nhiệt thành và cũng sẽ là người làm nó đau đớn nhất…. đau cho đến khi cái sẹo ngày ấy được em tới và tưới mát nó, từng tí một, tí một.
Nhưng Valentine này cũng là một ngày buồn nữa, khi không có em bên cạnh. Cầm bó hoa hồng và phong kẹo chocolate trên tay, tôi tần ngần đứng trước ngõ vào nhà em từ sớm. Cứ chần trừ giữa gặp và không gặp? Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Không gặp thì đến đây làm cái quái gì? Đêm đông rét mướt thế này? Mà gặp thì cũng để làm cái gì? Để ôm ấp nhau rồi em phải khóc lóc suốt đêm à?
Điện thoại của Phương đến từ bao giờ mà tôi chẳng hay. Từ xa tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ hình như em đang ngồi vắt vẻo trên lan can:
– Cún ơi????
– Anh đây. Mèo đang làm gì đấy?
– Đang gọi điện đòi quà đây!
– Đi vào nhà đi không ngồi ngoài lạnh lắm!
– Hả? Anh nhìn thấy em à?
– À, Không. Anh đoán. Lần nào em gọi cho anh chẳng ra lan can ngồi.
– Hì hì. Quà em đâu?
– Năm nay anh bận chuẩn bị đồ đạc quá không có thời gian mua quà cho Mèo rồi. Anh xin lỗi nhé…
– Uhmmm, được. Nhưng chỉ năm nay thôi nhé! Hừm.
– Anh xin lỗi!
– Hì hì. Cún ơi mai Cún đi rồi nhỉ?
– Ừ. Mai anh đi rồi.
– Cún nhớ em không?
– Có. Nhớ lắm.
– Em cũng thế. Nhưng Cún phải mạnh mẽ lên nhé! Sang đấy nhớ mặc ấm, quàng khăn, khẩu trang….
– Ừ, anh biết rồi mà. Mèo ở nhà ngoan nhé! Tết anh lại về với em nhé!
– Vâng…. Phương bụm miệng lại để khỏi khóc to.
– Thôi em vào nhà đây…..
Thẫn thờ chờ bóng em vào nhà, tôi đốt nốt điếu thuốc để lấy lại cân bằng. Những lúc thế này sao mà tôi muốn chửi đời quá. Còn phải thử thách tôi thế nào nữa đây? Đứa không ra gì thì lấy nước mắt của tôi, còn tôi thì lấy đi nước mắt của người yêu mình. Hạnh phúc gì cái thứ nước mắt chia ly ấy? Hạnh phúc nửa mùa.
Đứng chán ở đó, tôi quyết định sang nhà thằng Dũng để nhờ đưa quà. Chứ tình cảnh bây giờ mà gặp nữa thì không biết em sẽ còn vật vã đến đâu! Tôi nhìn thấy hình dáng của em thế là đủ rồi, không muốn lau nước mắt cho em nữa. Vì tôi không phải cục đất.
– Đây. Đưa Phương hộ tao nhá.
– Ờ. Đây quà mày.
– Gì đấy?
– Quà của con Phương!
– Có quà cho tao à?
– Chiều nó vừa đưa cho tao. Nó bảo kiểu gì mà tao chẳng gặp mày. Đm, không hiểu là mình bắt bài nó hay nó đang bắt bài 2 thằng nữa.
Về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là mở gói quà của Phương: một chiếc khăn len, một đôi găng tay em tự đen nhìn như cho trẻ con, và một phong thư nhỏ, nắn nót. Tay tôi run run cầm tờ mảnh giấy hình trái tim vàng chóe – em bảo màu ấy hợp với em và tôi.
“ Cún của em
Biểu tượng cảm xúc heart
Giờ mới là 4h chiều nhưng em chưa thấy Cún ỏ ê gì đến em cả >”<. Nhưng em biết là Cún sẽ đến mà đúng không? Em đâu có nhìn lầm người. Thế nên em sẽ gửi quà này cho Dũng nhé! Không biết Cún sẽ tặng em gì nhỉ??? Hồi hộp quá. …………….” Tối hôm đó, sau khi ngồi nói chuyện với bố mẹ đến khuya, tôi lên giường ngủ với cái khăn và đôi găng tay đặt ngay ngắn ở gối bên cạnh. Nó có vẻ hơi sến sẩm với một thằng đàn ông, nhưng với tôi nó lại có ý nghĩa. Tôi muốn có gì đó bên cạnh lúc này. 15/2 – Nội Bài – 10h đêm. Tôi khệ nệ kéo cái valy to đùng đoàng, bên cạnh là bố mẹ, ông bà, họ hàng và mấy người bạn ở Hà nội. Vài phút nữa là đến giờ vào khu chờ bay. Bố tôi thì cố tỏ ra không lo lắng, còn mẹ thì đã sụt sùi từ ở nhà. Đúng là cái cảnh “Người lên ngựa, kẻ chia bào”…. Trước khi bước vào khu cách li, tôi vẫn kịp lấy điện thoại ra gọi cho em một lần cuối: – Em à? Anh đây. Em ngủ chưa? – Vâng. Anh đi chưa? – Gọi cho em xong là anh vào khu cách li, để điện thoại ở nhà vì sang bên đó không dùng được. – Vâng. Anh giữ sức khỏe nhé! Em xin lỗi vì không đi tiễn anh được. Hức hức – Không sao đâu em. Em ở nhà cố gắng ăn uống đấy nhé! – ………Giờ sắp đi rồi anh có muốn nói gì với em không? – Anh à? Anh có………. Anh đi, đừng để son trên môi nhạt đi em nhé! ……. Phương òa khóc rồi dập máy. Một bài hát mà tôi vẫn thường cùng em nghe ” Người ơi nếu yêu rồi, chớ để buồn người trai nơi xa xôi Người ơi nếu thương rồi, chớ để nhạt màu son trên đôi môi…” Tôi giữ mặt bình thản mà nước mắt chực trào, mặc dù nó đã trào sẵn từ lúc mẹ tôi cứ ôm ghì lấy nức nở rồi. Đưa điện thoại lại cho mẹ, tôi ôm hai ông bà thật chặt, từ biệt họ hàng và bạn bè rồi kéo valy vào khu cách ly. Không dám nhìn lại dù chỉ một giây vì tôi sợ không kìm được cảm xúc. Biết là đi sẽ về, nhưng cái cảm giác xa cách những người thân thuộc với cách chia ly thế này thật khiến cho con người ta khó mà giữ được nước mắt. Trên máy bay, tôi cố chìm vào dỗ giấc ngủ mà không làm được, cứ ngồi đó mắt trân trân, vô hồn. Cuối cùng thì thiếp đi lúc nào không biết cho đến khi được tiếp viên đánh thức dậy để ăn đêm. 5h sáng, tôi hạ cánh xuống Incheon. Rét ghê hồn. Tuyết vẫn đang rơi dày đặc. Ấn tượng ban đầu của tôi là nó quá đẹp so với Nội Bài. Nhìn trên tấm quảng cáo “Incheon Airport – Award Best Airport * years consecutive” – “Một trong những sân bay tốt nhất thế giới gần 10 năm liên tiếp” mà tôi thấy chạnh lòng. Chỉ 1 cái sân bay, nhưng cũng mường tượng ra được họ hơn mình nhiều thứ quá! Tại sao học sinh, sinh viên Việt Nam cứ phải đi học nước ngoài? Biết đến bao giờ mới có du học sinh đến Việt Nam như làn sóng người trẻ VN đổ ra nước ngoài? Bao nhiêu % trở về Việt Nam đây? Quá ít. Đau đớn lắm. Tôi đến ngay quầy Information Center – đội ngũ officer và tình nguyện ở đây cực kì thân thiện và nhiệt tình. Từ đây, tôi biết được rằng vừa mới sang Hàn quốc thì đừng nghĩ gì đến mua SIM điện thoại! Hãy đợi ổn định chỗ ăn, ở, làm xong giấy nhập học và đến trung tâm cư trú để được cấp thẻ An sinh xã hội – mất khoảng 3 tuần, sau khi có thẻ này rồi thì bạn hãy nghĩ đến làm SIM điện thoại. Tôi nghĩ vậy là 3 tuần phải nhờ người liên lạc về nhà rồi! Cầm tờ giấy hướng dẫn về trường ở trên tay, tôi hỏi nhân viên cách tốt nhất về trường và nhận được câu trả lời là không nên đi taxi vì lí do thứ nhất là nó đắt, thứ 2 là 90% taxi drivers không thể nói được tiếng Anh, nên sẽ rất khó để giao tiếp, đừng nói đến chuyện bảo ông ấy đưa đi đâu cả! Sau một hồi loanh quanh với tàu điện ngầm và thì tôi cũng về được tới trường và được mấy người bạn ở đây dẫn vào làm thủ tục nhận phòng, thủ tục nhập học. Mệt mỏi, tôi chỉ kịp mượn điện thoại của một anh bạn rồi gọi về cho bố mẹ thông báo tình hình. Tôi có gọi cho em nhưng không thấy bắt máy….. chắc em bận. Mà tôi cũng chẳng biết Tôi bắt đầu vào làm quen với công việc trong phòng thí nghiệm và bắt nhịp với cuộc sống mới ở đây. Mọi thứ đều mới lạ và choáng ngợp dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ nhà. Thức ăn là thứ tôi không thể hòa hợp được với các bạn Hàn quốc dù họ rất thân thiện và đưa tôi đi thử tất cả những món gọi là đặc sản của họ. Nó quá cay, và quá nhạt nhẽo với một người Việt nam. Thế là thay vì ăn cơm ở nhà ăn của Trường, tôi nhập vào nhóm của các anh chị đã sang đây từ trước để cùng nấu nướng với nhau. Công việc trong phòng thí nghiệm cũng làm cho tôi choáng ngợp không kém so với thức ăn và cuộc sống ở đây. Mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, thậm chí thừa mứa. Hãy thử tưởng tượng một cái máy phân tích trong phòng thí nghiệm ở trường tôi mua với giá 30K$ và từ thầy đến trò giữ như giữ mả tổ, lần nào thao tác cũng phải nín thở không dám mạnh tay, thì ở đây nó đã bị thay mấy lần và các bạn sinh viên thì phá tanh bành không khác gì mấy tay thợ cơ khí. Với máy móc được trang bị đến tận răng như thế, bảo sao khoa học của họ không phát triển? Samsung galaxy, điều hòa LG, TV màn hình phẳng…. cũng đều từ những phòng nghiên cứu và phát triển như thế mà ra. Ngẫm lại thấy buồn với mấy con ốc vít của Việt nam. Tôi gia nhập cộng đồng du học sinh ở trường. Ở đây có khoảng 50 người Việt nam, trẻ có, già có, nam nữ, xinh, xấu đủ cả. Nhìn vào bản lí lịch mà họ giới thiệu trên trang facebook của group, tôi thấy mình đúng là chỉ là tôm tép ở đây: Cử nhân tài năng Bách khoa, cử nhân tài năng Khoa học tự nhiên, Olympic châu Á thái bình dương, Olympic quốc tế…. thôi thì đủ cả. Thế nhưng sang đây rồi thì ai cũng như ai hết, đều hòa đồng và thương yêu nhau, chia sẻ tất cả, như một người trong gia đình, từ cách đối phó với giáo sư, cho đến dẫn nhau rong ruổi qua từng con phố để tìm một quán bán đồ ăn Việt nam. Trong nhóm tôi chơi cùng, có chị H, anh T, em P, và Trang – bằng tuổi tôi. Trong những ngày tôi còn bỡ ngỡ ở đây thì Trang là người giúp đỡ tôi nhiều nhất. Trang kín đáo nhưng tôi cảm nhận được em sống rất tình cảm. Trang là nhân viên của một Viện khoa học được cử sang đây học theo diện trao đổi và được cơ cấu sau khi tốt nghiệp sẽ về nắm một phòng thí nghiệm trọng điểm của Viện. Trang không xinh, nhưng bù lại em rất thân thiện và gần gũi với mọi người, chính vì thế mà ai cũng yêu quý em. Bên này có đầy đủ anh chị em từ khắp mọi miền đất nước. Tôi lại được dịp nghe bao nhiêu là giọng của các vùng miền, được ăn thử nhiều món ngon. Từ mì Quảng cho đến bánh canh, bánh bột lọc, rồi hủ tiếu….. Hương vị tất nhiên là không được 100% như ở nhà nhưng với chúng tôi thế là đã tốt quá rồi. Tôi với Trang hay đi lên trường học course cùng với nhau, cùng đi chơi thể thao. Trường tôi có phong trào bóng bàn rất mạnh thế nên mọi người kéo nhau đi chơi rất đông. Tôi với Trang đều là newbie nên được xếp vào dạng đi dọn bàn và “2 đứa mày đi ra chỗ bàn trống đằng kia mà tự tập với nhau!” 🙁 Tôi nào có biết đến cái vợt bóng bàn là gì, Trang cũng thế. Hai đứa múa may lung tung mà quả thì trúng quả thì không. Hai đứa cười ngất. Mệt không phải vì đánh bóng mà mệt vì cười nhiều quá. Nhiều anh chị nhìn chúng tôi thế thì trêu “Thằng Cường vừa sang đã cua được em Trang rồi ha?!” Mỗi lần như thế Trang lại đỏ mặt, chun mũi cười nhìn rất đáng yêu. Trang ở đây có rất nhiều người thích, chẳng hiểu vì em đáng yêu thật, hay vì ở đây ít con gái nữa! Tôi nói vậy vì ở đây cứ có bạn nữ nào sang là chỉ trong vòng vài tháng là có người yêu ngay, bất kể xinh xấu (xin lỗi các anh chị em ). Họ thiếu thốn lắm, họ tự tìm đến nhau một cách tự nhiên và bản năng. Cái kết của những mối tình đó có phải là đám cưới hay không thì tôi không dám chắc, nhưng khi học tập xa nhà, ít nhất họ vẫn có một người bên cạnh để chia sẻ. Tôi không nằm trong danh sách những người thích Trang, dù Trang có đáng yêu thế nào. Đơn giản vì tôi đã có em rồi. Đều đặn, tôi chat với em vào tối thứ 7 hàng tuần. Yahoo,skype, viber đủ cả. Khổ nỗi mạng ở nhà thì kém nên có buổi tối cả hai đứa cứ loay hoay hết Yahoo qua skype rồi vòng về viber mà mãi cũng không nhìn thấy nhau, chẳng nghe thấy tiếng nhau. Mỗi lần thế em lại bực mình phát khóc lên, nhìn qua camera mờ mờ tôi vẫn thấy em chấm nước mắt. – Em thấy thế nào? Xa nhau một tuần rồi đấy! – Em thấy bình thường. Hì hì. – Uhmm. Cứ nhân cái bình thường này thêm 51 lần nữa là ok heng? – Oke. Em chẳng sợ. – Thế tuần vừa rồi em làm gì? – Em đi làm thôi, tối về nhà úp mì ăn xong lên giường nằm. – Sao không nấu nướng ăn cẩn thận? Em cứ thế mà sao bắt anh phải ăn uống cẩn thận? – Có ăn được đâu. Xụt xịt…. – Thôi. Khóc là anh tắt máy đất nhé. – Tắt đi. Đằng nào em cũng không muốn nói chuyện nữa! Thế rồi em tắt phụt một cái, chẳng để tôi nói thêm câu nào. Bao nhiêu tin nhắn của tôi ở tình trạng đã đọc mà không thèm phản hồi. Chán nản, tôi cũng tắt máy lên giường. Course bên này của tôi khá nặng, cộng với công việc ở phòng TN từ 9h sáng đến 9h tối khiến tôi chẳng có thời gian nào mà lên mạng để nhắn tin hỏi han quan tâm em. Khi tôi về đến KTX thì cũng đã là 9h rưỡi tôi. Mọi liên lạc với em vì thế dần dà cũng chuyển hẳn về 2 ngày cuối tuần. Vì tự ái cá nhân, tự cảm thấy mình kém cỏi so với những anh chị ở đây nên tôi lao vào học như điên, suốt ngày ngồi trên thư viện nếu như không phải làm thí nghiệm. Thời gian dành cho em vì thế cũng lại càng ngắn lại. Phương không trách móc gì tôi cả nên tôi cứ tưởng thế là hay, cứ duy trì cái thói quen đó. Nhưng, tôi vẫn nhớ em quay quắt. Bao nhiêu lần tôi buông bút ngồi trầm ngâm trong thư viện cả tiếng đồng hồ để ngắm tấm hình em, bao nhiêu đêm tôi lang thang trong khuôn viên trường nhìn các đôi nam nữ tình tự bên nhau. Mỗi lần như thế tôi lại chỉ muốn bay ngay về với em. Ở nơi xa đó tôi biết em cũng mong mỏi mình như thế nào. Nhưng biết sao được, cuộc đời đâu có phẳng phiu và đều tăm tắp như nghĩa địa! Xa nhau cũng sẽ là xúc tác cho tình yêu của hai đứa. Tôi chỉ hy vọng nó là xúc tác chứ đừng là thuốc độc. Mỗi lần nói chuyện với em, dù ngắn hay dài, thì đều kết thúc bằng cái tắt “phụt”, cùng với tiếng xụt xịt của em văng vẳng trong tai tôi. Cho đến một ngày cả hai đứa không chịu đựng được nữa. Chính xác là em không chịu đựng được nữa. Tôi đã cảm nhận được điều này, chỉ có điều tôi không nghĩ là nó lại đến sớm như vậy. Đó là một ngày đầu tháng 4. – Anh lên mạng đi, em có chuyện muốn nói! – Anh lên ngay – tôi đoán được có chuyện gì đó nghiêm trọng. – Anh với em là gì của nhau? – Người yêu – Không giống. – Anh biết anh giành ít thời gian cho em quá. Anh sẽ thu xếp nhé. – Mình… chia tay nhé. – Em muốn thế thật chứ? – Em muốn! – Cho anh 1 lần này để giữ em lại được không? Mới có hơn 1 tháng sao em lại mất niềm tin sớm vậy? – Em không mất niềm tin, mà là em không thấy tí niềm tin nào. – Vậy là đủ rồi. Anh không giữ em nữa. – Thế nhé anh! Tôi có tin được không? Phương nói chuyện với tôi mà mặt ráo hoảnh. Khốn nạn là cái giờ phút chia tay đó, kết nối mạng lại tốt như chưa từng có, để tôi thấy trên mắt em không hề có một giọt nước mắt. Mặt em cũng vô cảm và lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi chưa từng thấy cái thái độ quyết đoán và lạnh lùng đó của em đối với mình, thì giờ tôi thấy. Nhưng tôi biết đằng sau cái bộ mặt lạnh như băng kia là cả một ngọn lửa đang cháy bùng và cứ giằng xé trong em. Em của tôi vẫn là một người mềm yếu và nhạy cảm. Biết sao được. Tôi đã không làm em cảm thấy có niềm tin. Nó có thể là lỗi lầm của tôi, nhưng tôi thất vọng lắm vì niềm tin nơi em đánh mất sớm như vậy. Em có chịu áp lực của gia đình để nói ra những lời đó hay không nữa? Tôi chẳng quan tâm nữa. Bây giờ tôi chỉ cần biết rằng tôi đã chính thức bị đá đít ra khỏi cuộc sống của Phương. Chẳng có lẽ duyên phận giữa tôi với em thế là hết? Khi ấy, đang là giữa tháng 4. Hoa loa kèn đang nở rộ, trắng cả đường cả phố. Facebook của tôi tràn ngập ảnh của bạn bè với hoa loa kèn. Em thích loa kèn lắm. Nên khi nhìn những hình ảnh ấy tôi lại nhớ những ngày cùng em rong ruổi trên từng con phố, chọn những bó loa kèn thật to để em mang về nhà, hay chụp cho em những tấm ảnh để em post lên facebook khoe với bạn bè. Còn bây giờ thì tôi với em mỗi đứa một nơi. Facebook của em vẫn để friend với tôi nhưng đã mốc meo từ bao giờ. Tôi ngồi viết trong vô thức khi những hình ảnh em tíu tít bên hoa loa kèn và nhí nhảnh pose hình giờ này một năm trước lại hiển hiện trong đầu. “ Trả lại em những ngày tháng tư ấy Anh một mình giữa trời nắng hong hanh Mắt thôi cười, và tim thôi nhớ Tay rời tay. Tay nhớ bạn đồng hành. Trả lại em những ngày tháng tư nắng Dìu nhau đi qua những lang thang Nhớ không em? hàng cây của mình đó? Vẫn bên nhau, bước sánh bước thẳng hàng… Tháng tư về. Loa kèn đầy quang gánh. Trắng ngập đường, ngập trong mắt long lanh Hoa kiêu kì, tinh khôi, e ấp. Nhớ loài hoa ấy. Nhớ em anh… ” Từ lâu lắm rồi tôi mới lại post một status lên facebook của mình. Ai cũng biết rằng cái status đó hướng về ai. Tôi chư bao giờ mong mỏi một phản hồi từ phía em như thế. Để tôi biết em vẫn còn đang sống tốt, vẫn bình thường và mạnh mẽ như khi chưa yêu tôi. Chẳng phải đợi lâu. Vài phút sau, trên new feeds của tôi hiện lên cái status “Loa kèn”, của em. Tôi mỉm cười mãn nguyện. Tôi biết vậy là em vẫn nhớ thương, vẫn ngóng trông một điều gì đó. Nhưng để quay lại với nhau thì chắc là không bao giờ…..
Đọc phần 44 tại đây : phần 44