Bữa chiều nay mới có mấy em tình nguyện viên của cái chương trình Hành Trình Xanh gì đó qua công ty mình xin tài trợ làm mình nhớ ngày xưa sinh viên cũng đi tình nguyện ghê.
Đợt ấy năm 2, năng nổ lắm. Mùa Hè Xanh tham gia luôn, đi với trường về miền Tây (tỉnh nào xin phép được giấu) làm tình nguyện. Mình thì trong đội dạy toán, tin học. Cơ mà buồn cười, cái vùng quê nghèo thì cùng lắm chỉ dạy các em đó học toán, văn thôi, chứ máy tính đâu ra dạy các em ấy.
Nói thật, đi tình nguyện xa vậy là lần đầu tiên, đâm ra máu thì thôi rồi. Buổi sáng thì dạy các em học, chiều thì lo dọn dẹp, giúp người dân lợp lại nhà. Trong khi cái tụi phải đi cày hay đi gặt thì thôi rồi khổ. Cả ngày dang nắng ở ngoài đồng. Ấy thế mà đứa nào cũng vui cả.
Người dân ở đó thì đúng là mến khách, họ vẫn hay đem cá, tôm bắt được ngoài rạch, rồi bắp, khoai đem qua cho đám sinh viên tụi tôi ăn chơi, nhiều ông còn mang rượu qua tối rủ nhậu cùng. Nói chung là ban ngày thì hoạt động mệt mỏi, đêm thì lại tiệc, liên hoan văn nghệ. Đời sống quả thật là rất vui vẻ thoải mái.
Tuần đầu tiên đúng là tối đến 9h mình coi như lăn quay ra ngủ không biết trời trăng gì rồi. Mệt lắm mà, đã thế còn thêm vài ly rượu nữa. Cơ mà sau đó thì quen, và trò vui mới bắt đầu.
Đầu tiên thì ngủ theo kiểu xếp lớp, nam nữ coi như chung 1 cái gian phòng lớn của nhà văn hóa Huyện. 120 thanh niên đầy nhiệt huyết trong 1 căn phòng 250 mét vuông. Nói thật nhiều hôm ngủ dậy thấy có đứa con gái nằm ngay cạnh, mở mắt ra thấy mặt nó sát mặt mình mà giật mình ấy chứ. Ấy thế mà nói thật các bạn, cứ cả ngày lao động mệt mỏi, tối thêm vài ba li rượu với con cá nướng be bé, rồi nhảy múa ca hát, không thì ngồi nói chuyện, nghe kể chuyện về vùng đất mình đang làm tình nguyện…thôi thì đúng là sức đâu mà nghĩ mấy cái dâm với dục hả trời. Thế cho nên đứa nào cũng ngủ như chết ấy. Nhất là cái đội lao động. Đội dạy học tụi mình chỉ là có chiều nên còn đỡ, chứ cái đám lao động là nguyên ngày vất vả luôn.
Trong đám con gái đi tình nguyện thì cũng có mấy em xinh lắm, dân Sài Gòn chính gốc luôn. Có cả mấy em năm nhất ham vui nữa chứ. Nói chung đếm đi đếm lại thì có hơn 40 đứa con gái thì cũng có tới 7 em xinh xắn dễ thương rồi.
Mà mấy em này thì quấn mình, chuyên gia hỏi mình làm sao mà trắng thế. Làm cách nào giữ được da trắng vậy?
Chuyện, mình trai Hà Nội, da thì trắng từ bé. Đã thế vào Sài Gòn lại còn không bị bắt nắng nữa chứ, đâm ra da mình trắng đẹp hơn ối đứa con gái nữa. Thế cho nên mấy thằng bạn trong lớp toàn gọi là công tử bột.
Trong đám con gái, mình kết em P nhất, em này không phải xinh nhất, nhưng lại được cái dễ thương, nhất là quả khi cười có 2 cái núm đồng tiền tròn xoe trông yêu không chịu được. Em này dáng dấp bình thường lắm, ngực không to, mông thì cũng bình thường. Có cái vòng eo thon, chân cũng dài đấy. Cao gần bằng mình nữa cơ mà. Mình 1m75 mà em nó 1m65 mẹ rồi.
2 đứa chung đội dạy học nên cũng có nói chuyện qua lại, chủ yếu là em nó hỏi mình cách giữ da không bắt nắng (mà cái này mình cũng đéo biết, toàn đi ra ngoài áo 3 lỗ quần đùi mà chả bị đen nên có biết đâu). Thế cơ mà mình thì cũng chém ác, nào là ra đường bịt kín lại, nào là xài loại kem dưỡng trắng này này (thực ra là nghe mấy cái đó của bà chị hàng xóm làm bán hàng đa cấp). Nói chuyện 1 hồi mới biết em này khác khoa mình, mà lịch học lại ngược nhau nên đâm ra chả bao giờ thấy mặt. Em nó gái Sài Gòn nhé, giọng hay thôi rồi. Mình ở Sài Gòn 2 năm nhưng thực sự giọng con gái dễ thương nhất mà mình nghe em nó vẫn là số 1. Đúng ra hồi ấy mình mê và tán em này vì ẻm được cái giọng hay và nụ cười đẹp mê người.
Bữa buổi tối, thường thì ca tắm của nữ trước, nam sau. Thế nên ăn cơm chiều xong rảnh rang cả đám ngồi chém gió với nhau trong hội trường, căn bản tối đó cũng gọi là cái tối “Tạm Thời Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức” để “Mai Lại Nhậu Tiếp Nhé Mấy Con”.
Ngồi ngoài hè 1 mình cầm điện thoại nhắn tin về cho gia đình ở Hà Nội khỏi lo, con đang trong Sài Gòn đi tình nguyện vui lắm này nọ thì em P tắm xong lúc nào chả hay, ra ngồi cạnh mình ngó xem mình nhắn tin gì. Tự dưng bên cạnh có người ngồi xuống, đã thế cái mùi thơm từ cơ thể con gái, nhất là lại mới tắm xong sao mà nó hấp dẫn vậy. Thế là quay qua, đúng em P rồi. Mũi mình ngửi không sai mà.
2 đứa ngồi chém 1 hồi, hết chuyện thời sự, rồi kinh tế, qua vấn đề trường học. Nói chung là nói chuyện lâu ơi là lâu 1 hồi thì có tiếng gọi bảo vào ngủ sớm. Mai sáng ra cả đám phải đi ra đồng hết rồi. Chả phân tổ dạy học với lao động nữa. Thế là coi như vội vội vàng vàng đứng lên xỏ dép vào đi vô nhà văn hóa. Bữa nay đi ngủ mà thấy chưa phê phê lâng lâng như mọi hôm mới biết, hóa ra mấy bữa nay toàn em P nằm cạnh mình không. Em nó nằm ngay trong góc còn mình nằm ngoài. Thế thì kệ thôi, lăn ra 1 lúc đèn tắt. 2 đứa đều chưa mệt nên nằm đó nói chuyện thêm 1 hồi nữa mới ngủ.
Cơ mà sáng ra, cái điện thoại mình để báo thức rung nên rung 1 cái ở túi quần là mình thức dậy liền. Thôi rồi, mọi khi thì là chỉ mở mắt ra thấy mặt em P, hoặc quay bên kia thì mặt 1 thằng nào đó hay 1 em nào đó thôi, nhưng sáng nay lại khác. Tay em P nằm yên trên bụng mình, nắm chặt tay mình còn chân mình thì gác lên chân em nó từ khi nào chả biết nữa. Cơ mà thấy mình cử động, em nó cũng giật mình dậy. Cái cảnh lúc ấy hơi ngượng tí nhưng rồi vội vội vàng vàng 2 đứa cùng bật dậy khi có người báo thức. Thế là ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi kéo nhau đàn đàn lũ lũ ra đồng làm việc. Còn hơn chục đứa khỏe nhất thì lại đi ra giúp nhà cái chú hay qua cho cá với bắp sửa lại cái nhà….
Hết ngày hôm đó đứa nào cũng rã rời chân tay vì mệt, thế mà liên tiếp 3 ngày sau đó đều như vậy. Cuối cùng mọi việc cũng xong đâu vào đó. Thế là cái ông T năm 4 với ông thầy quản lý nghĩ ra trò cạnh tranh thi đua văn nghệ. Thế là thôi rồi, 2 đội bắt đầu chia ra, 1 đội dựng sân khấu và lo 1 tiết mục, đội còn lại lo 3 tiết mục khác.
Vậy là đội mình làm 3 tiết mục, trong đó 1 là ca hát, 2 là diễn thời trang lá cây, 3 là diễn kịch kể chuyện xưa.
Mình và em P cuối cùng vào team diễn thời trang. Thế là cả sáng đó, nguyên team kéo nhau đi kiếm lá chuối, lá dừa, lá cây bàng nữa thì phải. Nói chung là cả đám hái cũng được 1 mớ, sau đó lấy thêm hoa hoét lung tung nữa dùng dây dù kết lại thành 1 mớ trang phục hơi bị quái dị.
Cái thân phận to cao, đẹp trai nên 4 thằng con trai trong team mình cứ gọi là vất vả để tập đi lại sao cho giống trên sàn cát sờ wát.
Cuối cùng thì đến lúc chia cặp nam nữ đi chung, lúc đầu chia mình với em V, ấy cơ mà tự dưng em P đòi đổi với cái lý do là thằng đi cùng cặp nó lại lùn quá, cao bằng nó à. Thế là đổi cặp, mình với em P 1 đôi. Lúc sau tự dưng em P ghé tai mình thì thầm bảo “Tôi không ưa thằng N, thằng đó bệnh bệnh sao ấy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm người con gái không à.”
Mình nghe xong mà thấy buồn cười, thằng đực nào ở tuổi này mà chả thế. Không thế mới gọi là bệnh chứ, thế thì chính là bình thường mà. Ấy mà nghĩ thế chứ mình không dám nói ra sợ em nó lại nghĩ mình cũng…thì khổ.
Thế là theo đúng kịch bản đội trưởng đưa ra, các cặp cứ nắm tay nhau tập đi, xoay người biểu diễn tè le hột me. Cuối cùng thì cũng tạm thấy ổn, cả đám hè nhau trèo cây hái ổi, rồi vặt thêm me nữa ngồi vừa ăn vừa uống trà đá chém gió.
Cuối cùng giờ G đã điểm, màn trình diễn thời trang của tụi mình là màn mở đầu nên tụi mình phải ra sân đầu tiên, lúc mặc mấy bộ trang phục bằng lá vào, công nhận là ngứa chết bà đi được. Cơ mà cuối cùng thì diễn cũng đâu vào đấy, tuy chẳng chuyên nghiệp gì nhưng mọi người cũng vỗ tay ầm ầm khen ngợi vì tính sáng tạo và quái dị của thời trang lá cây.
Xong xuôi nhiệm vụ, thay lại đồ cũ, cả team kéo nhau ra ngồi chung với mọi người xem tiết mục ca hát tiếp theo, ngồi xem trong đám đông gồm cả lũ thanh niên tình nguyện tụi mình cả người dân trong huyện. Đúng là cái sân nhà văn hóa hơi bị chật nên phải chen nhau 1 chút, mặc dù thế nhưng rồi cũng có chỗ, em P và mình lại ngồi cạnh nhau vừa trò chuyện vừa xem tiếp chương trình. Tự nhiên thằng N không hiểu từ xó nào ra, nó bỗng lại gần ngồi xuống cạnh em P, thế là P đột nhiên nhảy luôn sát lại gần mình, cả nguời em nó tựa luôn lên người mình. Má ơi, công nhận là không hiểu sao lúc đó máu dê trong người mình lại trỗi dậy nữa chứ. Đông người thế này mà biết thì…chắc thu dọn đồ chạy sớm về Hà Nội quá.
Thấy em nó tự dưng sáp vô mình, mình mới bảo.
– P không nóng à?
– Xí, tự dưng thằng N nó lại gần nên P mới cách xa nó ra thôi.
– Gì mà tránh nó như tránh tà vậy chài?
– Thằng đó dê thấy gớm, nãy P thấy nó lại gần cái V rồi cứ ngồi dựa vào cái V nên cái V mới chạy đi chỗ khác đấy chứ.
– Hơ, thế bây giờ chắc mình cũng chạy đi chỗ khác mất.
– Này, ý gì đấy hả? A so sánh P với nó đó hả.
Em quay qua mình lừ mắt.
– Ấy, có đâu, ý bảo là P né qua chỗ khác ấy mà.
– Còn chỗ đâu mà né cha nội.
– Nè.
Vừa nói mình vừa chỉ vào lòng mình, thấy thế em P khẽ nhéo 1 cái vô tay mình bảo
– A cũng dê như nó vậy á.
– Đàn ông phải có máu dê chứ? Không có hóa ra là Đông Phương Bất Bại à. Chả nhẽ lại ngồi nhà đóng cửa cầm kim thêu hoa?
– Gớm, còn hơn là cứ thấy con gái lại sáng mắt lên sáp vô sáp vô.
2 đứa rủ rỉ rù rì 1 hồi tự dưng thằng N sáp vô cạnh em P thêm nữa, khiến P giật mình. Thế là chả cần hỏi hay nói gì mình 1 câu, em nó đứng dậy nhảy luôn vào lòng mình ngồi. Ôi mẹ ơi, giật mình đánh thót ấy chứ. Đã thế hành động của P làm đám ngồi cạnh cứ gọi là nhìn rồi tủm tà tủm tỉm cười cười. Chúng nó có đứa còn bảo
– Bạo thế, công khai luôn rồi đấy à.
Mình nghe thế mới bảo
– Công khai gì vậy pa? Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Còn giả điên, 2 đứa bay rõ là 1 cặp lại còn chối.
– Hơ, tao có chối bao giờ đâu?
– Ai bảo mày chối, em yêu của mày chối kia kìa.
Nó nói xong cả đám ngồi cạnh cũng cưòi ồ lên.
Thấy thế mình mới hỏi P
– Nè, rốt cục cái quái gì xảy ra vậy?
– À, sáng nay tự dưng tụi nó hỏi P với A yêu nhau à mà sao cứ đòi phải chung cặp biểu diễn thế. P nói đâu phải đâu, mà chúng nó không tin.
– Thế sao không nói ra lý do đổi cặp đi.
– Thôi, nhìn thấy vậy chứ nói ra rồi khó nhìn mặt nhau lắm. Thằng N nó cũng chưa làm gì quá đáng nữa nên không nói được.
– Ờ, vậy thôi.
Lúc này thằng N thấy em P ngồi ngay trong lòng mình rồi, biết chả làm ăn gì được nên đành next thẳng đi chỗ khác kiếm mồi mới. Ấy nhưng mà nó đi rồi em P định chui ra thì mình nhất quyết giữ lại.
Khẽ ôm lấy eo em nó và bảo
– Này, P làm hỏng danh tiếng A rồi nên đã thế P khỏi đi đâu nữa.
– Hỏng gì? A cũng có danh tiếng nữa à.
– Chứ sao, người đàn ông độc thân quyến rũ nhất Mùa Hè Xanh đã bị P làm thành hết độc thân rồi còn gì?
– Có không đó, P chưa làm gì à.
– Chứ vậy sao tụi nó nói hoài, mặt mũi đâu A đi cưa em khác nữa.
– Xí, mê gái ớn chưa? Ôm P mà mồm thì đòi đi cưa em khác nữa à.
– Ê, cái này nói là nói chứ không có đi đâu. Thôi, ôm 1 em xinh tươi thế này rồi coi như đành say goodbye với các em khác vậy.
2 đứa đùa đùa 1 hồi rồi cuối cùng lại giữ nguyên hiện trường, ôm em nó coi hết tiết mục cuối sau đó mới đứng lên làm 1 vòng tròn lớn sinh viên tình nguyện và đám thanh niên ở huyện nối vòng tay nhảy quanh đống lửa trại do thầy phụ trách đốt và ca hát.
Mãi hôm đó gần 12h giờ khuya mới giải tán. Cả lũ lại chui vào căn phòng đấy để ngủ.
Dĩ nhiên, vị trí mình và P vẫn như cũ…
Từ sau bữa đó 2 đứa càng gần nhau hơn, nói chuyện vui vẻ lắm, làm gì cũng là chung, đi ăn thì cũng ráng lấy dùm phần cho nhau, đợi nhau ăn chung. Nhìn cả 2 cứ như 1 cặp đích thực mặc dù mình biết vẫn chưa phải thế.
Rồi tối hôm ấy, khi 2 đứa ngồi ngoài sân nói chuyện, mình hỏi P có người yêu chưa. Em nói thời cấp 3 có, mà lên đại học chia tay rồi. Người yêu em thi trượt đại học nên đi nghĩa vụ luôn. Thế là chia tay từ đó.
Rồi em hỏi mình chuyện yêu đương, mình cũng chỉ kể sơ qua về mối tình hồi cấp 3 của mình, nghe mình kể thấy nhiều chuyện khá tiếu lâm nên em cười nhiều lắm, sau đó chả hiểu ma xui quỷ khiến nào mình quay qua hôn cái chóc lên má em, ngay vị trí cái núm đồng tiền xinh xinh ấy.
– A làm gì á.
– Hơ, không biết à?
Thế là mình lấy hết can đảm hôn lại lần nữa. Bà mẹ, em nó tròn mắt ra nhìn mình luôn. Thế là vội vội vàng vàng phân bua.
– Tại P cười nhìn xinh quá, nhất là cái núm đồng tiền kia kìa, nên A tự dưng mún hôn nó thôi.
– Eo, muốn là hôn con nhà người ta luôn vậy à. Không xin phép gì hết trơn hả.
– Thế phải làm sao? Hay cho A hun cái nữa nhá.
– Không có đâu.
– Sao dzị? Xin phép rồi mà.
– Xin cũng không cho, blè…………
Không cho thì ông cướp, thế là nhân lúc P sơ hở, mình lại hôn cái chóc lên má em nó. Nhưng lần này không thèm lui ra ngay mà còn dụi dụi môi với mũi lên má em nó nữa.
– Công nhận, P thơm thật, mùi này là mùi gì nhỉ?
– Xí, mùi sữa tắm của người ta á. Không thơm mới lạ?
– Loại gì á?
– Goat Milk á.
– Hơ, sữa dê à. Eo, hóa ra P thích dê.
– Xí, người ta xài sữa tắm đó chứ ai bảo người ta thích dê.
– Nhưng mà thơm thật. Để hôn miếng nữa coi.
– Còn lâu.
Nhưng mà mình chả đợi còn lâu đâu, lại chóc 1 cái nữa lên má em nó. Thấy vậy em nó khẽ đánh 1 cái vào ngực mình bảo
– Lỳ nè, nói không nghe.
– Ai kêu dễ thương chi, làm người ta muốn hôn.
– Muốn là hôn vậy á hả?
– Chứ không hôn sao?
Vừa nói mình vừa xích lại gần em nó. Và rồi nhẹ nhàng 1 tay quàng lên vai P, 1 tay đặt lên má em và lại gần…
– Ê, chúng nó hôn nhau kìa…
– Be bé cái mồm coi, để im cho thằng A làm việc mày.
Dzời má, đang sắp xong chuyện thì 2 thằng quỷ bạn phá đám không. Nghe tiếng 2 thằng nó là coi như mình với em P hồn vía lên mây cũng rơi mẹ xuống đất rồi. Thế là ngưng ngay lập tức. Tuy buông em ra nhưng 2 đứa vẫn ngồi sát cạnh nhau mặc kệ 2 thằng nó mà nói chuyện khác.
Một lúc sau, 2 thằng chúng nó thấy có vẻ không còn gì mới lạ hay ho nên cũng rủ nhau đi chỗ khác chơi…
Tối đó 2 đứa ngồi chém 1 hồi rồi sau rồi cũng vào phòng tập thể ngủ. Mà đúng là cái của nợ, đang sắp hôn được bị thằng khác phá nên bức xúc lắm chứ. Tối đó ngủ mà P nó quay lưng về phía mình mới đau nữa. Mặc dù thấy em nó thái độ bình thường nhưng đúng là không kiếm được địa điểm nào riêng tư để không bị phá khi hôn em nó. Cuối cùng thì cơ hội trời cho, ý lộn, là thầy cho đã đến. Ông thầy phụ trách bữa đó thấy mọi việc ổn ổn rồi, còn có 4 ngày nữa là về lại Sài Gòn, kết thúc chiến dịch tình nguyện nên quyết định tụi mình làm bữa chia tay với đoàn huyện và các bà con cô bác.
Thế là mình được cử đi mua ít đồ về để dựng lại cái sân khấu sao cho thật hoành tá tràng, thêm nữa là đủ thứ vật dụng rồi tè le hột me các kiểu gửi gắm của đám bạn. Cuối cùng thì do 1 người đi sao vác nổi, đã vậy mắt thẩm mĩ con trai nhiều khi không tốt bằng con gái nên mình được quyền chọn thêm 4 đứa nữa đi cùng. Vậy là lôi 2 thằng bạn thân thân theo, thêm em P với em V nữa. Thế là 5 đứa 3 xe xuất phát đi lên thành phố ABC để mua đồ.
Đầu tiên là tạt vô siêu thị sách Nguyễn Văn Cừ để mua 1 mớ giấy rồi bút màu rồi thêm vài thứ nữa. Thế là chia nhau ra đi chọn đồ, 2 thằng quỷ bạn mình thì còn thuộc dạng thổ địa vùng này vì quê chúng nó chính là cái thành phố ABC đó. Thế là chia ra, 1 thằng dẫn mình với em P đi nhà sách chọn đồ, thằng khác dẫn em V đi mua mấy thứ cho tụi bạn nhờ. Thực ra thì thằng quỷ kia cố tình chia ra để đánh lẻ với em V, nó tia em ấy lâu rồi mà chưa làm gì được, nhân dịp em này đi tình nguyện nên nó cũng đăng ký đi cùng.
Mình thì cũng muốn đánh lẻ lắm như em P với mình thuộc dạng mù hướng, có biết đường đâu, thế là đành đi chung với thằng kia. Mà thằng này bạn mình có khác, hiểu ý lắm, đến nhà sách nó kêu nó chạy về nhà kiếm đồ cái, xong thì thầm bảo mình “Tao không làm kì đà đâu, cho mày nửa tiếng đi với em nó đấy, rồi tao qua xong còn về không lại không kịp ăn tối”.
Vỗ vai nó 1 cái rồi nhìn nó với 1 cảm giác biết ơn khiến thằng bé nổi da gà, mình quyết định kệ mẹ nó đứng đơ ra ở cửa mà phi luôn vào trong nhà sách kiếm em P. 2 đứa dắt nhau lòng vòng trong đó ngó nghiêng vài cái, em P kiếm đồ còn mình thì kiếm chỗ nào vắng vẻ. Thấy trên lầu có vẻ không 1 bóng người, nhân viên còn đang túm tụm lại ở phía dưới 8 phét nên mình kêu em P lên lầu cùng kiếm xem có giấy màu trên đó không.
P và mình lên lầu, đúng là không có ai thật, mình lượn 1 vòng kiểm tra cho chắc, chắc chắn không ai phá đám rồi. Thế là thôi, coi như xong em nhé, lựa lúc P đang ngồi xuống coi đám giấy màu, lựa 1 số tấm màu đẹp thì mình cũng ngồi xuống và nhìn vào miệng em chăm chăm…
Thấy mình nhìn, tự dưng em nó ngượng quay qua bảo.
– Nhìn gì mà nhìn ghê vậy cha.
– Nhìn môi P chứ nhìn gì.
– Nhìn môi người ta chi, vô duyên.
– Nhìn thấy thích, mún cắn 1 cái à.
– Cắn P là P uýnh à.
– Vậy thôi, hôn có được không.
– Không.
Em nói và quay mặt đi nhưng nào mình có chịu không đâu, xích lại gần em và bảo
– Xin phép, cho A hôn P 1 cái nha.
Rồi cần gì đợi em đồng ý, mình ôm lấy vai em, ghé sát mặt vô mặt em và…chụt 1 cái. Chỉ là môi chạm môi thôi, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
Mình thì thấy mềm mềm đã đã còn em thì chắc là xấu hổ. Em dỏ mặt, chu miệng lên rồi đẩy mình ra bảo
– Vô duyên, đã ai đồng ý mà hôn.
– Im lặng là đồng ý mà.
– Xí, kiếm cớ hôn người ta kìa.
– Nào đã hôn được đâu. Thôi cho hôn lại đi nha.
– Không có đâu.
Lần này em nó vội la lên
– Sao vậy? Cho hun 1 cái thôi mà.
– Không là không.
….
– Sao không nói gì vậy?
– Buồn quá à… nãy chưa cảm thấy gì hết.
– Trời đất ơi, còn định cảm thấy cái gì nữa hả A.
– Thì muốn xem xem hôn là thế nào mà ngưòi ta ai cũng bảo là ngọt. Vậy mà nãy giờ đã kịp biết ngọt với nhạt thế nào đâu P đã đẩy ra rồi. Thế nên buồn…
– Xạo quá đi, mặt đắc ý vậy mà nói buồn hả.
– Mặt người ta từ bé tới lớn vậy chứ có phải cố tình đâu. Người ta mặt tuy cười nhưng lệ đổ trong tim đó.
– Gớm, sến quá à. Thôi đi, cho hôn 1 cái thôi đấy.
– Thật chứ?
– Không, xạo đó.
Vừa nói P vừa lè lưỡi ra làm mặt hề trêu mình, nhìn đáng yêu tợn. Thế là kệ em xạo hay thật, mình ôm luôn lấy em rồi…hôn 1 cái thật sâu…khe khẽ dùng môi mình ngậm lấy môi em, đưa nhẹ lưỡi qua cọ lên môi em, khe khẽ tách 2 hàm răng em ra và cuối cùng em đã đáp lại…2 đứa say mê hôn nhau đến lúc hết cả hơi thì mới buông ra. Nói thật lúc này tim mình đập lẹ lắm, bùm bùm bụp bụp tăng nhịp hơn bình thường nhiều trong khi đó mặt P thì đỏ gay gắt, nhưng nhìn lại càng đáng yêu hơn nữa. Thấy thế mình vẫn ôm lấy em, hôn nhè nhẹ lên má, lên tóc em rồi khi chuyển qua hôn lên môi em thì…con bà nó thằng bạn gọi điện báo giờ tao làm kì đà cản mũi mày đã tới, khôn hồn dừng hết lại trước khi ông bắt quả tang.
Vậy là buông em ra, 2 đứa vơ luôn đám giấy màu đã chọn với đống bút vẽ và kéo cắt giấy. Đi xuống tính tiền xong thì 3 đứa kia đã có mặt tại cửa nhà sách, 5 đứa lên xe phi về huyện rồi hè nhau kéo team trang trí sân khấu ra lôi phông bạt dựng nền, cắt giấy dán chữ, hình, dùng bìa cạc tông tạo các hòn núi giả, cây giả. Đêm cuối phải làm 1 cái sân khấu thật là hoành tráng chứ….
Sau lần đó, đúng là mình với em lại thân nhau hơn, đi làm gì cũng như hình với bóng. Tối đến ngủ là nằm cạnh, tuy không có hành động gì thân mật quá nhưng cũng đủ để mọi người biết 2 đứa là 1 đôi. Chả cần tỏ tình, chả cần nói anh yêu em, em yêu anh. Nhưng có lẽ nụ hôn đó đủ chứng tỏ mình yêu em, và em cũng thích mình, yêu mình.
Rồi ngày cuối cùng đã tới, đêm đó vui kinh khủng luôn, đó có lẽ là bữa tiệc chia tay vui nhất mà mình từng tham gia. Diễn kịch, ca hát, nhảy múa chán chê, mình hứng lên cầm cái ghita tự xung phong lên đàn và hát. Mà cái đời ấy có cái bài Tiểu Thuyết Tình Yêu nhạc rap trên mạng á. Nghe thích lắm nên thuộc, vậy là cũng ráng đàn rồi hát bài đó coi như 1 lời tỏ tình chính thức với em. Bạn bè xung quan và đám thanh niên ở đó vỗ tay ầm trời rồi còn hè nhau hô “Hôn đi, hôn đi” nữa. Mà đúng là mình cũng liều thiệt, đứng hát tỏ tình với em trước bao nhiêu người. Rồi thì khi mọi ng hô hào ầm ĩ lên thế lúc đó mình mới chột dạ, không nhẽ hôn nhau trước mặt bao nhiêu người thế này sao.
Nhưng mà đúng là em thích lắm. Khi mình buông đàn đi lại gần em, em khẽ ôm lấy cổ mình và 2 đứa hôn nhau. Tuy chỉ rất mau lẹ nhưng mình cũng cảm thấy tim đập chân run cầm cập vì hàng trăm ánh mắt đang nhìn về phía 2 đứa. Trước khi tách ra, em khẽ nói vào tai mình
“Em thích lắm, em yêu anh mất rồi”.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình lúc đi sinh viên tình nguyện tại nguồn: https://truyensex18.com/truyen-sex-chuyen-tinh-luc-di-sinh-vien-tinh-nguyen.html
Ôi mẹ ơi, cảm giác lúc đó là sướng như điên nhưng cũng xấu hổ chứ. Đám bạn thì huýt sáo um sùm, bọn thanh niên cùng lứa ở huyện cũng gào thét cổ vũ. Thế nên 2 đứa đều xấu hổ, vậy là nắm tay em, mình kéo em chạy khỏi trung tâm đám đông, hòa vào mọi người cùng nhau cười đùa, nướng khoai với bắp ăn, bôi tro than lên mặt nhau rồi kéo nhau đi nhảy sạp. (Các bạn biết không, cái trò nhảy sạp đó vui thì đúng là vui ghê hồn, nhưng nhảy nhầm 1 cái thì chân cũng đau điếng đấy. Ngày xưa lúc mới nhảy chân mình bị 1 phát tới giờ vẫn còn sẹo)
Cuối cùng thì rồi cũng hết chiến dịch, thế là xe ô tô tới, đám thanh niên tình nguyện tụi mình kéo nhau ra về, nhìn các em chắc tầm cấp 1 ra cầm hoa tặng các anh chị, cám ơn các anh chị giúp đỡ 1 mùa hè mà đứa nào đứa nấy cười không nổi, con trai thì còn đỡ chứ mấy đứa con gái là rơm rớm nước mắt khi chia tay. Hơn 1 tháng ở chung, sinh hoạt và giúp đỡ bà con, được bà con đối xử tử tế, tiếp đãi nồng nhiệt như người trong nhà khiến đứa nào cũng ấm lòng.
Rồi cuối cùng mình và em P thành 1 đôi…cho tới khi em và mình chia tay, em lên đường theo gia đình qua Mỹ định cư…mối tình 8 tháng 12 ngày đấy mình vẫn còn lưu trong lịch và nhật ký.
2 đứa còn liên lạc và nói chuyện điện thoại, yahoo cũng gần 1 năm sau rồi nhịp độ thưa dần và cuối cùng em có người mới bên đó, mình cũng có tình yêu mới bên mình.