Người ta nói, đi 1 ngày đàng, học một sàng khôn, nhưng đi nhiều rồi mới thấy sợ! Tôi sợ những thứ giả dối và toan tính của con người…
Hắn vào đại học, điểm không cao, nhưng đủ để mấy đứa… rớt phải ngước nhìn. Ngày đầu vào trường, thấy ngộ lắm. Đâu còn cảnh những cô nữ sinh áo dài trắng thước tha dạo quanh trường, tay bịch cóc bịch ổi, vừa ăn vừa… chọi. Ở đây người ta bận đồ thường có, áo trắng có, đồ theo kiểu cà-ra-vát với váy xòe cũng có. Nhưng đối với hắn, chả có ai đẹp cả. Hắn thích con gái mặc áo dài, mặc áo dài thì không có đứa kon gái nào xấu cả!
Mấy ngày đầu, đi học, chủ yếu là nghe mấy ông thầy nói tầm xàm, đại loại như trường ta bự ra sao, toa lét trường đẹp thế nào… Hắn cúp! Đi vòng vòng xem gái trường đẹp thế nào coi bộ hấp dẫn hơn! Đúng là trường đại học, kon gái phần lớn là… độc hại. Toàn thuộc diện phải đi diện nhan sắc mặn chát không! Có lẽ mấy đứa đẹp ở cấp 3 bị lọc bớt, thôi kệ…
Học quân sự! Trường hắn thuộc dạng rộng, nên học quân sự trong trường, cũng đỡ. Ở cấp 4 này rùi, thì hầu như hồn đứa nào đứa đó giữ, nhìu khi cùng lớp cũng chả nhớ được tên. Bởi vậy, học quân sự giống như 1 cái chuồng để chúng sanh năm nhất vào giao lưu… Kìa! lớp kế toán, nhìn vô thấy toàn giống cái không. Ồh! Lớp quản trị hơn nữa lớp là động vật có… sữa. Nhưng sao lớp cơ khí mình toàn là mọi với mọi không, nguyên 1 đám chung lớp mà mắt cứ bay qua mấy lớp bên cạnh, haizzz.
Con trai mà, khoái ngắm gái, hắn cũng vậy. Nhưng hắn không nhìn 1 cách bặm trợn như người ta. Nhìn như vậy dân chúng coi thường dân cơ khí. Hắn chảnh, nhìn mà như không nhìn, hắn trốn lên tầng trên, dòm xuống thấy rõ hơn, dòm thoải mái, mà giữ được khí khái của đàn ông.
Tự nhiên hắn thấy bên lớp quản trị có cô bé xinh cực kì, tóc dài như suối. Ngộ lắm, hắn đặc biệt thích những cô bé tóc dài, dài dài ơi là dài. Con gái tóc dài mới nữ tính, mẹ hắn bảo thế!
Mon men, mon men, áp dụng chiêu bò lê trên đất mà ông thầy mới dạy, hắn vượt biên qua lớp quản trị, ngồi gần gần con bé. Mấy ông thầy nhìn hắn, tặc lưỡi:
– Cái thằng này chăm thế, chỉ có nó để ý mình dạy gì, rồi thực hành sốt sắn, mấy đứa kia toàn chém gió với tia gái!
Người gì đâu mà xinh thế nhỉ, Ít nhất nhỏ cũng thuộc dạng xinh nhất… chuồng! Hắn mún số phone, nhưng có lẽ tại trường mới xây, xi măng còn ướt, hắn như bị dán xuống đất, không cách nào bò lại gần mà bắt chuyện. Thôi, cứ ngồi xa xa mà ngắm hoa tạm vậy
Mấy ngày sau, không học cùng giờ với lớp quản trị, đồng nghĩa với việc hắn mất sóng với nhỏ tóc dài. Thẫn thờ! Sao không thấy nhỏ có 1 ngày mà hắn thấy thiếu thiếu… Hắn lên khoa Quản trị copy cái thời khóa biểu của nhỏ về. Đang lò dò chụp hình lại cái thời khóa biểu, tự nhiên có người nói: “Làm vậy chi cho cực vậy em, để thầy cho 1 tờ”
Thì ra là ông thầy bên khoa quản trị! Ổng đưa tờ TKB xong, hỏi hắn học quản trị hả, hắn gật đại, rồi ổng nói, con thầy nó cũng học quản trị, chắc chung lớp, nó tên ABCD… rồi “Con học chung với bạn nó nhớ nhắc nhở bạn học hành…”, rồi %^$%#^*(… Chịu trận 1 hồi, ổng thả hắn đi, hú hồn! Công nhận, cua gái cực thiệt!
Mò lên lớp Quản trị mà nhỏ đang học, hắn đứng ngoài lớp đi qua đi lại, lộn qua lộn lại, lăn lên lăn xuống, mà không biết có nên vào hay không. Vả lại hắn cũng mún tìm xem nhỏ ngồi chỗ nào. Nghía nghía vô, thấy cảnh tượng hãi hùng… Nhỏ ngồi kế bên 1 thằng, đẹp trai không bằng hắn, cao không bằng hắn, chắc chắn nói chiện không bằng hắn, chỉ có điều thằng này nhanh chân hơn hắn!!!
Hình như tụi nó là bồ! Trời, nhỏ cười với nó! Thằng đó cười lại! Trời! Gian phu dâm phụ! Lên tăng xông, hắn đoán vậy, soi gương thấy mặt đỏ đỏ. Dân chúng đúng lẹ, mình tưởng mình nhanh, ai ngờ nó nhanh hơn, nó học cùng lớp, vừa thua cự ly, vừa sai tốc độ. Ván này không tới chót không xong, chẳng nhẽ đi đập bàn cướp xòng ?
Nhỏ dòm dòm ra, thấy hình như có ai cứ lăn lộn trước cửa lớp. Hắn dọt mất dép!
Hắn lững thững đi bộ xuống 13 tầng lầu, đầu óc trống rỗng. Chỉ hơi mang máng là hắn đã mất 1 cái gì đó quan trọng lắm… Nhớ lại cái nụ cười như thiên thần của cô bé ấy, lòng hắn nao nao lạ. Nhưng khi nghĩ tới nụ cười ấy không dành cho hắn, trong lòng bỗng dâng lên 1 cái gì đó rất khó chịu! Hắn ghen chăng? không thể, người ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện với hắn 1 câu nữa mà.
Ông bà nói đúng thiệt: “Đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai”. Hắn đâu có ở ác mà lần này bị Thiên Lôi chơi 1 cú đau thế nhỉ! Và hắn quyết định bỏ cuộc 1 nửa…
Trong “Kua gái tam tạng kinh” vốn có 1 câu chân ngôn thế này: “Không bao giờ uống 1 cái ly nước mà người khác đã uống rồi!”. Hắn đã học bấy cái bìa tập KGTTK này, và dĩ nhiên, học 1 hiểu 10, Hắn thêm vào đằng sau 1 câu: ” Tuy nhiên, nếu cái ly đó… rửa rồi thì vô tư đi”
Đối với hắn, bỏ cuộc 1 nửa có nghĩa là án binh bất động! Trong hoàn cảnh này, ta phải thu thập tin tức tình báo, nắm rõ lực lượng quân địch, để còn biết đường mà đánh. Ngày ngày hắn học tập Anh Hùng Núp, thập diện mai phục, mỗi lần “người í” đi học về, hắn đều ở gần đó. Chỉ ở gần thôi, hắn chưa bao giờ có ý định bắt chuyện cả. Vì sao ư, vì không cần thiết!
Phụ nữ vốn giống như những cành hoa vậy! Đôi khi, ta chỉ nên ngắm nhìn những cành hoa ấy, vì nếu ta ngắt nó đi rồi, ta sẽ chứng kiến nó phai tàn theo thời gian. Tốt nhất là cứ để thằng khác bứng về trồng, nó tốn công chăm sóc, mình thì nhìn free là được rồi…
Bẵng đi 1 thời gian, hắn dường như cũng đã quên mất hình bóng cô bé ngày nào, thì đột nhiên gặp lại. Đúng là: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện… thấy thương liền”. Lúc đó cũng đã gần tháng 5, những cơn mưa đầu mùa đôi lúc chợt đến chợt đi, để lại những giọt mưa đầu mùa trên những cành hoa phượng, lấp lánh…
Hắn gặp lại người ta trong 1 tình huống rất… đáng gặp. Hôm ấy trời mưa bất ngờ, hắn thì đang đi lòng vòng trong hành lang, tự dưng hắn bắt gặp 1 hình bóng rất quen thuộc, đang lóng nga lóng ngóng nhìn trận mưa rào, mặt tiu nghỉu. Vẫn mái tóc ấy, dáng người ấy… lạ thật, dường như hắn đang trở về cái ngày đầu tiên ngồi nhìn lén người ta hồi đầu năm học!
Khẽ bước lại gần, hắn lấy trong cặp ra 1 chiếc dù nho nhỏ, đứng sau lưng cô ấy, hắn khẽ bung dù ra, và nói nhỏ:
– Tặng em nè, cơn mưa này còn lâu mới dứt, em định đợi đến bao giờ ?
– Nhưng… anh là ai vậy ạh? Em thấy anh có vẻ quen lắm.
– Ngôi trường này cũng đâu có lớn gì, anh cũng thấy em quen cũng quen quen.
– Em giữ rồi, anh về bằng gì? – Cô ấy hỏi, trông xinh cực!
– Hà hà, ngốc àh, anh về bằng xe máy mà, chẳng lẽ lại cầm dù, anh có mang áo mưa mà (thật ra là cái áo mưa nhỏ bỏ trong bóp thui:), cây dù này anh đâu cần xài, em cứ giữ đi, nếu có dịp gặp lại, thì đưa lại cho anh.
– Bla bla bla…
Cuối cùng thì cô bé cũng nhận cây dù, hắn cố giữ 1 vẻ mặt bình thản, 1 giọng nói nửa lạnh lùng, nữa… run run của mình. Mà có lẽ tiếng mưa lớn quá, người ta không nhận ra.
Hắn chào tạm biệt, rồi quay đi. Trời mưa lớn thật, hắn thì có mang theo cái áo mưa nào đâu. Lẽ ra hắn sẽ đợi cho mưa tạnh rồi về, nhưng tự nhiên hắn muốn dầm mưa. Hắn muốn những giọt nước mưa lạnh lẽo kia sẽ làm cho hắn bình tĩnh lại. Vừa mừng vừa lo, trong hắn dường như có ngàn lí do để giục hắn… tắm mưa. Hắn đội mưa chạy xe ù ra cổng, đột nhiên hắn đảo mắt lại chỗ mà cô bé đã đứng, chỉ hy vọng nhìn lại bóng hình cũ mà thôi…
Cô bé vẫn đứng đó, mắt tròn xoe nhìn hắn. Quay mặt đi như giả vờ không thấy, hắn định chạy thẳng…
– Anh… Có tiếng cô bé gọi
Keee’ttttt… Tự nhiên thắng! – Thằng ngu ơi, đã chạy thì chạy lun đi, ai kiu mày thắng vậy – hắn nhủ thầm
– Lên xe, anh chở về – hắn quay qua, nói như hét lên…
Thoáng ngập ngừng, cuối cùng cô bé cũng líu ríu bước lên xe.
2 đứa đi từ từ trong mưa. Gió thổi mạnh, sức cô bé không giữ nổi cây dù, hắn thì 1 tay cầm dù phụ, 1 tay lái xe. Hắn cố gắng cầm phía trên cái cán dù, không để tay mình chạm vào tay cô bé. Hắn chạy chậm, càng chậm càng tốt, cầu cho trời mưa hoài… Ở bên anh, em nhé!
Từng giọt từng giọt mưa cứ nối tiếp nhau hoài không dứt, 2 kẻ ngồi sát bên nhau, mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng nhưng không ai chịu mở lời cả.
– Tại sao anh không mặc áo mưa? – cuối cùng thì cô bé là người mở lời trước.
– Àh… Thì chắc tại anh quên đó thôi, hồi sáng cứ tưởng là mang theo…
– Em đâu còn là 1 đứa kon nít mà anh nói với em thế, tại sao anh lại tốt với một người không quen không biết như vậy?
Trong thâm tâm hắn ngàn lần muốn nói với người ấy rằng: “không, em lầm rồi, đối với anh, em chưa bao giờ là người không quen biết cả. Em từng đi vào mỗi giấc mơ của anh, từng là nỗi nhớ hằn sâu lên tâm trí anh… Anh đã từng cố gắng quên đi hình bóng của em trong một thời gian dài. Ngày hôm nay, vào khoảnh khắc anh gặp em, đã biết bao nhiêu lần anh muốn ôm lấy đôi vai gầy ấy, nhưng anh không thể, anh không thể, em có hiểu không, em ơi…”
Một ánh chớp lóe ngang trời, lôi hắn về với thực tại, hắn vội quay qua và nói:
– Sắp có sấm đó, em bịt tai lại đi.
Cô bé nghe theo, và Ầmmm, 1 tiếng sấm khá lớn, hắn cảm nhận được cô bé đang sợ, tay khẽ chạm lên eo của hắn
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà? Mà sao anh lại biết em sợ sấm nhỉ ?
– Ờ, thì có gì đâu, lâu lâu làm người tốt vậy mà. Sao hôm nay bạn trai em không chở em về? – Hắn lảng sang chuyện khác
– Sao anh biết em có bạn trai? Em cũng thấy anh quen lắm, nhưng không nhớ nổi gặp anh ở đâu! Anh là ai vậy?
Hố! Lúc đó hắn mới biết hắn lỡ lời…
– Thì chắc anh cũng thấy có người chở em mấy lần, tình cờ thôi!
Im lặng, chính xác là hắn cũng không biết nói gì hơn bây giờ… Hắn chở cô ấy về nhà, mắt liếc thấy địa chỉ nhà, định bụng sẽ gọi 1080 tìm số đt bàn. Chợt cô bé nói:
– Ba mẹ em khó lắm, anh gọi vào số điện thoại bàn sẽ không gặp được em đâu. Anh lưu số đt dd của em lại đi, nếu có dịp gặp ở trên trường, tụi mình ra căng-tin nói chuyện nha!
Hắn hơi bất ngờ, cô bé khá dạn dĩ chứ không e thẹn như hắn nghĩ.
– Ùm, nếu có dịp thì mình gặp nhau sau… Em vào nhà, kẻo lạnh!
– “Số mình… số hưởng” – Hắn thầm nghĩ.
Trên đường về, hắn cố tình đi xa 1 chút, vòng qua con đường mà hắn vẫn thường đi, cũng là để ghé thăm một “người bạn đặc biệt”
Người bạn mà hắn nhắc đến là 2 cây sứ già, hoa trắng. Những ngày đầu xuân, khi những chiếc lá non chưa kịp nhú, trên cành cây chi chít những hoa là hoa. 2 cây sứ này có lẽ cũng ít nhất 3, 4 mươi năm tuổi rồi, cao như 1 cây bàng già vậy. Những ngày đầu đi học, khi đi ngang qua quãng đường ấy, hắn sững sờ trước vẻ đẹp của nó. Ngồi dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời thăm thẳm, những bông hoa trắng muốt cứ như đang lững lờ trôi trên 1 dòng sông xanh ngắt. Hồi trước, mỗi ngày đi học về, hắn đều ghé lại ngồi dưới gốc cây 5, 10 phút gì đó, nghĩ vu vơ vớ vẩn… Dạo gần đây, chuyện học tập cũng không dễ thở nữa, nên hắn cũng không có nhiều thời gian như trước. Có lẽ cũng lâu rồi hắn mới quay lại nơi này.
Ngày hôm nay quay lại, người bạn già đã thay đổi ít nhiều. Những bông hoa đã không còn nhiều, có lẽ vì trận mưa đã làm rụng bớt. Trên cành chỉ còn lại những chiếc lá mà thôi…
Nhành hoa trắng trên nền trời xanh thẳm…
Kẻ ru hồn theo nỗi nhớ xa xăm…
Hắn về nhà, mang theo những cảm xúc khó tả. Bâng khuâng, thật sự Hắn không biết có nên viết tiếp giấc mơ dang dở này hay không? Nói trước bước không qua, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy!
Những ngày kế tiếp, 2 người có gặp nhau vài lần, khi thì ở căng tin, lúc ở quán sinh tố. Dạo này hắn không thấy người con trai ấy nữa, và qua những câu chuyện cô bé kể, hắn đã dần hiểu được nguyên nhân…
Cô bé đã được đính hôn từ thưở nhỏ! Ba của cô bé và ba Hoàng Quân(người kon trai ấy) là bạn tri giao, đã quyết định hôn ước cho 2 người từ rất lâu rồi, và dĩ nhiên gia đình cô bé cũng coi Quân như người 1 nhà. Trớ trêu thay, cô bé chỉ xem Quân như 1 người anh trai, không hơn không kém, và có lẽ cũng tại vì Quân…
Khi người ta biết chắc chắn rằng cái gì đã thuộc về mình, thường người ta không biết trân trọng nó. Quân hay đi chơi, và vây quanh hắn là bọn con gái mê đi-bar-không-sợ-má-la (Nói theo cách nói của Bác Nhái thì gọi là Bầy Beo Đời í!). Quân khá bảnh trai (dĩ nhiên không bằng hắn, hắn nghĩ vậy ^^), nhà cũng khá giả, và vì vậy, những cuộc tình của Quân thường kéo dài không lâu. Đôi khi, Quân chia tay hết những cô bạn gái của mình, rôi quay về với cô bé, chắc là để thư giãn sau những ngày stress vì… gái. Dạo này Quân lại tiếp tục những chuyến bay mới nên không đến trường, bài vở đã có cô bé chép hộ…
Hắn khá shock khi biết được những điều này, và thật sự thương cảm cho cô bé. Những lúc 2 người đi chơi, hắn cố gắng chọc cho cô bé vui. Những lúc người ấy cười, tâm hồn hắn dường như tan đi trong ánh mắt của em. Những lúc gặp bạn bè, họ gọi nhau là anh em kết nghĩa, và cũng vì thực tế, cả 2 cũng đâu thể đến với nhau.
Tình yêu là vậy, đôi khi xen lẫn giữa màu hồng, là 1 màu xanh chua chát. Dạo này hắn thường đi vòng vòng hơn, đi một mình, miên mang nghĩ về những chuyện mà hắn biết rõ là không thể làm khác được. Những lúc đó, hắn viết nhạc. Những bài hát mà hắn viết, thường là những bản tình ca buồn da diết, vì hắn có vui đâu!
Hắn chưa bao giờ chạm vào bàn tay cô bé, vì hắn không dám, và có lẽ, hắn cũng không muốn. Có 1 thứ gì đó luôn áng ngữ giữa 2 người, mặc dù đôi khi hắn biết, cả 2 đã yêu nhau tự lúc nào rồi.
Anh đã yêu em tự lúc nào
Yêu nhiều nhưng chả hiểu vì sao
Em đã theo anh vào giấc mộng
Nhiều lúc đêm dài, mộng chẳng tan
Chuyện gì tới cũng phải tới, Quân cuối cùng cũng biết được tình cảm của hắn và cô bé. Ban đầu Quân cũng không tin lắm, sau vì Quân nghĩ, cô bé không thể yêu ai ngoài hắn được. Mà hắn cũng đâu biết rằng, chưa bao giờ, chưa bao giờ thứ tình cảm mà hắn dành cho cô bé là tình yêu.
Khi người ta sắp mất 1 thứ gì đó, người ta mới biết quý trọng nó, cũng có thể người ta chỉ ích kỉ, không muốn mất thứ ấy chứ không phải là tiếc nuối gì cho lắm. Quân cũng vậy. Quân thường lên trường hơn, và cũng để không cho 2 người gặp nhau, Quân cũng nói chuyện này cho ba mẹ cô bé biết. Hắn và cô bé chỉ có thể liên lạc với nhau qua mail và tin nhắn.
Và lẽ thường, càng cấm cản, con người ta lại càng thích lao vào nhau hơn. Đến lúc đó, hắn mới nhận ra rằng hắn đã yêu quá nhiều để có thể rút lui. Mỗi tin nhắn mà cô bé gửi cho hắn đều rất ngắn, nhưng chứa đựng rất nhiều tâm sự và tình cảm…
– “Hôm nay mẹ đón, tối Quân qua, không gặp được. Nhớ lắm, ngủ ngon”
– “Ùm, cố lên, ngày mai ở căng tin nha, tiết 3 cúp. Đợi. Ngủ ngon”
– …
Đối với cả hai, mỗi 1 ngày giờ đây trở nên rất dài, cảm giác nhớ, lo lắng, chua xót xen lẫn nhau. Nhưng họ vẫn luôn nghĩ rằng: “Cố lên, bây giờ cũng có 1 người vẫn đang đợi mình kia mà, mình sẽ không bỏ cuộc đâu”
Thời gian trôi qua, hắn và Cô bé vừa vượt qua kì thi cuối kì, thời gian liên lạc cũng đã ít đi. Có lẽ thấy 2 người không còn liên lạc nữa, Quân có vẻ yên tâm, dù gì Quân cũng không mún phải suốt ngày lên trường để “giữ trẻ” nữa. Quân lại tiếp tục những chuyến rong chơi của mình. Hè đến, hắn và cô bé quyết định 1 ý nghĩ táo bạo: Đi bụi!!!
Nói là đi bụi cho oai, thực chất 2 đứa chỉ muốn trốn nhà đi du lịch một vài ngày. Ít nhất 1 lần trong đời cũng phải hít thử “mùi tự do” một lần chứ. Hắn và cô bé đều cũng sở thích đi biển, nên Nha Trang là nơi mà cả hai đều rất muốn đến.
Kế hoạch được chuẩn bị từ những ngày đầu hè. Cả hai chuẩn bị quần áo, sách vở, àh không, tiền bạc rùi nửa đêm hẹn nhau ở bến xe. Mỗi gia đình của hai bên đều nhận được một lá thư “tuyệt mệnh”:
“Gửi cha mẹ
Khi cha mẹ đọc được là thư này thì con đã đi thật xa rồi, xa khỏi cái thành phố bụi bặm và chen chúc này…
Cuộc sống vốn có quá nhiều những khó khăn và áp lực. Đôi khi con người ta tưởng như không thể vượt qua nó… Cũng như cuộc thi cuối kì vừa qua đã làm con gần như kiệt sức. Sau khi đã sống sót từ trường thi trở về, điều duy nhất con muốn là được hít thở một chút mùi tự do trước khi lại bắt đầu một năm học mới. Con sẽ đi đến một nơi rất xa, một nơi hoang vu và lạnh lẽo, để không còn phải nhìn thấy 1 ông thầy hay bà cô nào nữa. Khi bình tĩnh lại, con sẽ quay về. Xin đừng lo cho con! Yêu cha mẹ…
Tái bút: Nếu cha mẹ không vẫn lo cho con, xin cứ gửi tiền vào tài khoản ngân hàng. Đó là cách duy nhất mà cha mẹ có thể giúp được con mà thôi!”
Ở bến xe, 2 đứa lóng nga lóng ngóng, cũng không biết làm sao để bắt xe đi Nha Trang, cũng may là mấy bà bán vé ở bến xe thấy thương, cũng chỉ dẫn dùm cho. 5h sáng, xe lăn bánh. 2 đứa do dậy quá sớm nên nhanh chóng lan ra ngủ khì
Vài tiếng sau, tiếng khóc của 1 đứa trẻ khiến hắn choàng tỉnh lại. Hắn tiếc hùi hụi, vì hắn đang mơ 1 giấc mơ tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên 2 đứa “ngủ chung” với nhau mà.
Quay sang bên cạnh, hắn thấy cô bé đang gục đầu lên vai hắn, ngủ ngon lành! Hắn cười, vì cô bé ngủ trông đẹp quá. Người kon trai thấy kon gái đẹp nhất là khi họ đang cười, và khi họ đang ngủ. Dĩ nhiên, lúc đang ngủ phải đẹp hơn, vì đâu có dễ mà trông thấy họ lúc đang ngủ, vả lại dù là Beo hay là Thỏ, khi ngủ cũng dễ thương như nhau!
Hắn chỉnh đầu cô bé sao cho đỡ mỏi nhất, rồi khoác tay em. “Tụi mình bây giờ cũng trông giống như tình nhân rồi nhỉ ?” – hắn nghĩ
Trưa trờ trưa trật, xe mới tới nơi. Hai người họ đi taxi đến khu resort mà hắn đã đặt phòng sẵn. Lần đầu tiên đi mướn phòng, lại đi chung với bạn gái nữa chứ, thật tình hắn không biết phải làm sao nữa. Thế nên mới có chuyện, khi hắn nhận chìa khóa phòng, nhỏ lễ tân nói hắn đưa CMND, hắn buộc miệng hỏi lại: “Ủa, phải đưa CMND nữa hả?”. Hắn hỏi xong mới biết mình bị hố! Mấy nhỏ cười rần, mặt hắn đỏ như con tôm luộc. Cũng may là mấy nhỏ lễ tân cũng chỉ cười chứ không chọc quê hắn thêm. Sau lưng hắn, một”con nhỏ khác” cũng đang tủm tỉm cười…
Bước vào căn phòng khá đẹp, vậy mà hắn đâu có quan tâm. Chân hắn giống như bị chôn ở ngoài cửa, miệng thì lẩm nhẩm: “Giờ làm gì đây, giờ làm gì đây?” Cô bé thấy hắn vậy, nhịn không nổi, phì cười
– Trời, em run mà thấy anh còn run hơn nữa. Thôi, để em xếp đồ vô tủ, anh đi tắm đi…
Chuẩn bị xong xuôi thì cũng đã gần xế chiều, cái nắng buổi trưa đã bớt gay gắt, cả hai dạo tùng bước trên bãi cát trắng. Biển Nha Trang đẹp thật, màu nước biển xanh ngắt, mà còn trong văn vắt. Từng đợt sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bàn chân 2 người, rồi xóa nhòa dần những dấu chân in trên cát. Đã biết bao nhiêu đôi tình nhân đã cùng nhau bước đi trên bãi cát này, dù giờ đây dấu chân của họ đã bị cuốn trôi, nhưng những kỉ niệm êm đẹp khi ở bên nhau thì làm sao họ quên cho được. Biển là vậy, nó cướp đi của người ta nhiều thứ, nhưng cũng để lại cho họ nhiều thứ…
– Anh cõng em đi. Đi mỏi chân quá àh – cô bé nói, mặt tinh nghịch
– Cha, hôm nay nhõng nhẽo nữa ta. Được rồi, tráng sĩ đã sẵn sàng, mời mĩ nhân leo lên. ^^
– Xì…
Tuy nói Xì nhưng em vẫn leo lên, đầu dựa vào vai hắn
– Em thích cõng lắm àh – hắn hỏi
– Ùm, được cõng thích lắm. Vui vui thế nào ấy
– Ủa vậy hả, vậy em cõng anh đi, anh cũng muốn vui vui nữa
– Xíiiii’… Tráng sĩ gì mà yếu quá vậy, mới có chút xíu mà than rùi.
– Cha, dám nói tui yếu nha. hãy xem chiêu…
Hắn lấy đà, chạy một mạch xuống biển. ÙMMMMM. Ướt chèm nhẹp…
– Á á á á, đồ quỉ, ướt hết trơn rồi nè
– HÌ hì, ai biểu chê tui, tại tráng sĩ đói bụng nên mới ngã ngựa chứ bộ. Trưa đến giờ ăn mấy cái bánh chút xíu àh..
– Ăn nè, ăn nè… – Cô bé lấy cát biển chọi vào hắn ầm ầm rồi bỏ chạy.
Cả hai dí nhau chạy vòng vòng trên bãi biển như những đứa trẻ. Hắn cố đuổi theo cô bé, nhưng vừa chụp được vai em thì trượt chân té 1 cái rầm. Cả hai nằm đè lên nhau, bốn mắt nhìn nhau… Rồi chợt…
Hôn! Nụ hôn đầu đời của hai người. Họ không biết là ai hôn trước, cũng chẳng cần biết xung quanh có bao nhiêu người. Có nhau, thế là đủ!
Hôn
Ôi chiếc hôn đầu, ngọt lịm
Giữa trời, hai kẻ mắt lim dim
Môi tìm môi ấy, tìm môi ấy
Tại phút giây này, tay nắm tay
Giữa trời, giữa biển, giữa làn mây
Giữa nắng xuân thì, tóc em bay
Hôn em như thể ngày mai mất
Quên hết chuyện đời, mặc thế gian…
Rồi bỗng, cô bé khóc. Những giọt lệ ngưng đọng trên khóe mi, rồi chực trào trên đôi má. Hắn luống cuống thật sự, vì sao cô bé khóc.
– Anh đừng lo, tại em vui quá thôi mà…
Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, 2 người học vẫn ngồi tại nơi ấy, nhìn ra bãi biển xanh ngắt một màu, vì chỉ cần có nhau…
Tối, hắn thuê một chiếc xe đạp đôi, dạo vòng vòng trên đường Trần Phú, rực rỡ ánh đèn. Đường Nha Trang vào lúc này không phải mùa du lịch nên khá vắng, không chen chúc như Sài Gòn. Vừa đi vòng vòng, Hắn vừa kể cho em nghe về tất cả những chuyện mà hắn chưa bao giờ muốn nói. Hắn kể ngày đầu tiên hắn trông thấy em ra sao, rồi tìm thời khóa biểu em thế nào, rồi lại lăn lộn trước cửa phòng học của em ra sao…
– Xì, tráng sĩ mà nhát thế, làm quen mà cũng không chịu làm quen nữa àh
– Tráng sĩ giỏi oánh lộn chứ đâu có giỏi cua gái đâu mà
– Lè, vậy mà giờ này tui ngồi đây nè, vậy mà kêu không giỏi nữa. – cô bé cười khúc khích
– Ai biểu hôm đó tui kêu lên xe, mấy người nhảy tót lên làm chi, biết vậy tui chạy thẳng lun rồi.
– Dám không, dám không – cô bé vừa nói, vừa nhéo vào hông hắn đau điếng
– Dạ, em không dám, mĩ nhân tha mạng…
Tối hôm đó về khách sạn, 2 đứa nằm xem tivi, rồi bày trò quậy tưng bừng. Quậy xong mệt rã cả người, cả 2 nằm thở phì phò… Rồi họ hôn nhau, hôn như chưa bao giờ được hôn vậy. (Xạo, mới hôn hồi nãy tui thấy rõ ràng, mà quái thật, ăn gì mà hôn nhiều thế nhỉ, hi hi). Trong giây phút ấy, có hai người dường như đang tan vào nhau. Họ trao nhau những chiếc hôn ngọt ngào và bất tận.
Bỗng có một thứ gì đó trong hắn, nó như muốn bốc cháy, muốn cuốn phăng tất cả. Hắn muốn chiếm hữu người con gái này, một cách tron vẹn nhất. Nhìn vào đôi mắt em, thật lạ, có cái gì đó nửa thôi thúc nửa van lơn.
Khi hắn gần như không thể kiểm soát được mình nữa, thì bỗng một ý nghĩ hiện ra trong hắn:
– “Không, mày không thể làm vậy. Nếu lỡ mày và em không có kết quả, thì em sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu của thiên hạ. Lúc đó, mày sẽ phải hối hận suốt đời. Chẳng lẽ mày có thể đối xử với người mày yêu như vậy sao?”
Hắn buông em ra, như vừa choàng tỉnh từ một cơn ác mộng. Thoáng ngạc nhiên, rồi hình như cũng hiểu ra, em ôm chặt lấy hắn, thầm thì:
– Cám ơn anh, người em yêu nhất
Đêm đó, 2 đứa ôm nhau ngủ, một giấc ngủ nồng nàn, tuy không được trọn vẹn lắm, nhưng đối với hắn, giấc ngủ đó là ngon nhất từ trước đến giờ. Mấy ngày sau đối với hắn hệt như một giấc mơ, đôi tình nhân cứ như cặp vợ chồng son, quấn quýt bên nhau không rời. Thậm chí cho đến ngày về, hắn dường như vẫn còn chưa tỉnh được giấc mộng êm đềm ấy…
Cô bé đánh thức hắn bằng một quyết định mà mãi đến sau này, hắn chưa bao giờ có thể hiểu được: Chia tay!!!
Một tháng sau ngày về, cô bé gửi cho hắn một lá thư, chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Mình chia tay, anh nhé!” Hắn bàng hoàng, tim hắn dường như vỡ ra thành trăm ngàn mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn tiếp tục cắt đứt ruột gan hắn, dày vò hắn không thôi.
Hắn không hiểu, và thật sự không hiểu, và dĩ nhiên hắn quyết định đi tìm nguyên nhân. Hắn gọi cho em hàng trăm lần mà không liên lạc được. Thế là, mỗi ngày tan học về, hắn ngồi muốn mòn đít ở quán nước đối diện nhà em, đến tối mịt mới về. Không thấy em đâu cả, dường như em đã tan biến hệt như bong bóng xà phòng vậy. Được chừng nửa tháng thì hắn thấy nhà em rục rịch chuẩn bị vòm hoa, trang trí lại cổng, dường như sắp có đám cưới. Hỏi bà chủ quán thì hắn mới biết người yêu hắn sắp lấy chồng. Hắn cảm thấy như rơi từ trên quỹ đạo xuống tâm trái đất, chẵng lẽ chuyến đi ấy lại là dấu chấm hết cho cuộc tình này sao?
Ngày em sang sông, lòng hắn như tơ vò. Hắn chỉ dám từ xa xa đứng nhìn, nhìn người ta rước dâu, rước luôn cả linh hồn của hắn. Quân mặc một bộ vetton lộng lẫy, chễm chệ bước vào căn nhà ấy. Sao tự nhiên hắn cảm thấy ghét, ghét cái cách cười của Quân kinh khủng. Nụ cười của Quân, không giống như là nụ cười của một chàng tân lang trong ngày cưới, mà dường như giống nụ cười của một kẻ chiến thắng, khi đã cướp đi của người khác 1 thứ gì quan trọng lắm.
Hắn không biết tại vì hắn ích kỉ hay vì sao, mà hắn muốn lao vào phá tan cái đám cưới ấy, và đấm vào mặt tên chú rể kia vài chục phát. Nhưng hắn kềm được, vì làm như vậy, em sẽ càng đau khổ thêm. Rồi cuối cùng cũng thấy được cô dâu! Hôm nay, em đẹp một cách kiêu xa và lộng lẫy. Mái tóc dài ngằn nào đã được bới tỉ mỉ, và gương mặt của em đủ để hớp hồn bất cứ một chàng trai nào. Nhưng mắt em hiện một nỗi buồn thăm thẳm. Hình như em đã khóc rất nhiều, vì vầng mắt em có vẻ như mất ngủ, dù đã được trang điểm cầu kì để che đi quầng mắt. Mắt em đỏ hoe, nhưng hề gì, cô dâu nào về nhà chồng mà chẳng khóc. Chẳng ai để ý đến cả, ngoài hắn.
Hắn đứng như trời trồng, nhìn tận mắt cái cảnh người ta cướp đi người yêu hắn, mà hắn chẳng thể làm gì, bất lực. Hắn nói với bản thân rằng: “Mày phải nhìn cho kĩ, phải nhớ cho kĩ nỗi đau này. Để rồi sau này, mày phải cố để bước lên 1 đỉnh cao, thật cao, để không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì của mày nữa…” Vừa nghĩ, nước mắt hắn vừa chảy dài trên đôi má. Hắn khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc. Hắn không cố ngăn lại giọt lệ làm gì, vì cũng chẳng thay đồi được điều chi cả.
Trên chiếc xe dâu mui trần sang trọng, cô bé chợt quay lại, và thấy sự có mặt của hắn. Rồi em khóc… Cầm bó hoa cưới trong tay, em đưa tay và ném vội về phía hắn. Nhặt bó hoa cưới rơi dưới đất, hắn càng cảm thấy đau hơn. Tình yêu của hắn và em hệt như bó hoa này. Tuy đẹp mà không trọn vẹn, đóa hoa sau khi rơi xuống đất đã rơi rụng đi ít nhiều…
Sau ngày hôm đó, em đã chuyển sang nhà Quân ở. Hắn xem như là dấu chấm hết cho một cuộc tình đau khổ…
… Bạn đang đọc truyện Cô gái ngày xưa tại nguồn: https://truyensex18.com/truyen-sex-co-gai-ngay-xua.html
Mười tám năm sau…
Mười tám năm… Đối với một số người, 18 năm là một khoảng thời gian khá dài, nhưng đối với hắn hệt như một giấc mơ. Mỗi khi rảnh rỗi, hắn thường ngồi ôn lại những kỉ niệm xưa, mọi chuyện cứ như mới hôm qua vậy. Ngày em sang sông, từng chi tiết, từng chi tiết hắn đều nhớ rõ. Đóa hoa cưới ngày nào hắn vẫn còn giữ rất kĩ. Những bông hoa đã phai màu cùng với thời gian, hoa đã khô, nhưng không héo; cũng như tình yêu của hắn, chưa bao giờ cạn…
Mười tám năm… Là khoảng thời gian hắn vùi đầu vào công việc và chuyện học tập. Hắn muốn học để quên đi tất cả, để xa lánh cái cuộc đời bon chen bên ngoài giảng đường, và hơn tất cả, hắn không muốn xa rời ngôi trường này, cái nơi đã cho hắn biết bao nhiêu kỉ niệm và nước mắt.
Hắn đã học đến bằng tiến sĩ, đã mài đũng quần ở đây gần 10 năm trời. Ngày cầm cái bằng trong tay, thật sự hắn chẳng biết đi đâu, dù có lời mời tuyển dụng của rất nhiều công ty, mà phần lớn là do bạn bè hắn làm chủ. Rồi hắn quyết định ở lại trường, làm giảng viên. Tình yêu trong lòng hắn, nói một cách nào đó, có thể đã chết. Vì vậy, hắn dồn tình thương cho lũ học trò. Qua chúng, hắn thấy được hình ảnh của chính bản thân mình ngày xưa.
Nghĩ cũng lạ, chưa bao giờ hắn thật sự quên được cuộc tình đầu tiên, và duy nhất này, mặc dù những ngày tháng mà hai đứa thật sự được yêu, được ở bên nhau chỉ vọn vẻn trong mấy ngày ngắn ngủi. Tại hắn cô chấp chăng? Cũng có thể. Bạn bè hắn xót cho hắn. Thầy cô hắn xót cho hắn. Và mẹ của hắn, càng xót cho hắn ngàn lần hơn.
Gần ba mươi chín tuổi đầu, hắn cũng chỉ có mỗi 1 cuộc tình vắt trên vai, xong rồi bay đi mất. Hắn chưa bao giờ muốn đi tìm một chuyện tình mới, vì trái tim của hắn đã đóng cửa mất rồi. Ngày em ra đi, hắn đã tự tay khóa cửa trái tim mình lại, rồi quẳng chìa khóa đi mất. Bao nhiêu người muốn làm mai cho hắn, biết bao nhiêu cô gái để mắt đến “anh chàng chung tình” như hắn, mà hắn ngó lơ. Đã là chung tình, thì phải ngó lơ chứ!
Thầy giáo của hắn ngày xưa, giờ là đồng nghiệp, hai thầy trò cũng thân nhau lắm. Cũng nhờ thầy hướng dẫn lúc đầu mà kinh nghiêm giảng dạy của hắn cũng được nâng cao rất nhiều. Cũng mắc cười thật, hắn bị người ta đặt cho cái biệt hiệu là “Người hai mặt”. Vì khi giảng bài, hắn càng hóm hỉnh, hoạt bát bấy nhiêu, thì khi ra khỏi giảng đường, hắn càng ít nói hơn. Vì hắn yêu học trò, nhưng lại giam mình trong cái vỏ của mình sau những giây phút trên bục giảng. Thầy hắn hiểu hắn, rồi đâm thương cho cái thằng học trò cứng đầu ngày nào. Mấy lần đi nhậu, thầy cũng nói với hắn ý định gả đứa con gái cưng của mình cho hắn. Nhưng hắn từ chối, đời hắn đã khổ nhiều rồi. Biết hắn vậy, thầy cũng thôi…
Thầy hắn thương hắn một, thì mẹ hắn thương hắn mười. Thời gian đầu bà cũng hối hắn đi lấy vợ, cho bà có cháu mà bồng. Nhưng hắn đẩy qua mấy đứa em, viện cớ tụi nó cũng dư sức “sản xuất”cho bà cả đống cháu rồi! Rồi mẹ hắn bắt hắn đi coi mắt, chiều lòng mẹ, hắn cũng đi, nhưng cũng qua loa cho qua chuyện… Riết rồi quen, mỗi lần thấy hắn lủi thủi xách xe đi dạy, rồi cũng lủi thủi xách xe về, bà lại chép miệng: ” Tội nghiệp con tôi. Yêu chi rồi khổ cả đời, cái thằng… “. Mấy đứa em bây giờ nhà cửa khang trang, người làm đầy đủ, nhưng bà vẫn quyết định ở với hắn. ” Ở với thằng hai cho nó có bầu có bạn, để nó ở một mình vậy hoài, lỡ nó khùng lên, nó làm gì sao tao biết được…” Mẹ hắn thương hắn ghê, hén!
Cứ đến độ tháng tư, tháng năm, khi những cơn mưa đầu mùa ập tới, hắn lại đi vòng vòng ngoài đường. Quần áo ướt mem sau khi về nhà, mẹ hắn mắng hoài, mà hắn đâu có chừa. Một lần, có người bạn cũ hỏi hắn tại sao hắn có thói quen như vậy, hắn trả lời rằng: “Vì khi những giọt nước ấy chảy trên gương mặt của tôi, sẽ không một ai có thể biết được rằng, tôi đang khóc vì nhớ thương em”
Đối với hắn, em đã chết rồi. Chừng ấy năm không gặp, thì cũng giống như người đã mất rồi chứ còn gì nữa. Chết thực ra cũng giống như là khi người ta đi xa, xa thật xa, xa đến nỗi không cái điện thoại nào có thể liên lạc được, không lá thư nào có thể gửi tới được mà thôi.
Rồi cơn mưa đầu mùa của mười tám năm sau, khi hắn vừa hết tiết giảng cuối cùng, đi lang thang trong sân trường, hắn chợt muốn quay về cái khúc hành lang mà hai người đã gặp lại nhau. Bất ngờ, chân hắn dường như run lên, hắn muốn chạy thật nhanh đến chỗ ấy, nhưng sao không được. Ngay tại nơi ấy, cũng cơn mưa này, một hình bóng thân quen như mười tám năm về trước… số phận đang trêu đùa hắn, người con gái với mái tóc ấy không hề già đi sau mười tám năm chia xa đằng đẵng… Dường như hắn đang trở về lại là một cậu sinh viên ngày nào, e dè, chẳng dám đến bên em. Mọi chuyện như một khúc phim ngày nào chiếu lại, hắn đến bên em, rồi buộc miệng hỏi:
– Sao em chưa về nữa, đợi ai à?
Cô gái ấy quay lại, và nói:
– Dạ em chào thầy, tại trời mưa quá nên chắc lát tạnh mưa em mới về được ạh.
Người ta gọi hắn bằng thầy, lôi hắn trở về với thực tại. Hắn đâu còn là một cậu nhóc 20 tuổi ngày xưa. Bây giờ, trước mặt mọi người, hắn đã là một ông thầy giáo đĩnh đạc. Cố gắng bình tĩnh lại, hắn nói:
– Ùm, năm nay mưa sớm thật, em có chờ thì đứng lui vào trong, coi chừng mưa ướt hết bây giờ…
Người ta nói: “Sống lâu mới thấy nhiều chuyện lạ”, đúng thiệt, người gì đâu mà giống nhau như hai giọt nước thế kia. Hắn biết mình không phải đang mơ, nên hắn quyết định xem thử nhà người con gái ấy ở đâu. Trời tạnh mưa dần, rồi dứt hẳn. Hắn đi theo cô gái ấy về đến nhà. Vừa đi mà hắn cứ ngỡ như là đang lạc vào lối đi xưa. Khung cảnh cũ, con đường xưa, cái con đường dẫn đến ngôi nhà của em… Đã rất lâu rồi hắn không đi trên con đường này. Trước đây, mỗi khi có việc đi ngang qua đây, hắn đều cố tình đi đường vòng. Hắn không muốn quay lại nơi này, vì hắn sợ bị kỉ niệm bủa vây. Được một lúc thì đến nơi, hắn ngạc nhiên khi thấy cô gái bước vào ngôi nhà xưa, ngôi nhà của em năm nào…
Năm ấy, sau khi lập gia đình thì em đã chuyển đi nơi khác sống. Những năm đầu hắn thường quay lại đây, chỉ để tìm cơ hội được trông thấy em một lần mà không được. Nhưng giờ đây… có khi nào?
Mọi chuyện nhanh chóng được giải đáp khi một người phụ nữ ra mở cửa cho cô gái ấy. Hà My! đúng là em rồi, suốt cuộc đời này hắn làm sao mà quên được gương mặt của em… Thời gian đã để lại những nếp nhăn đầu trên gương mặt ấy, mái tóc dài ngày nào, nay vẫn chấm ngang lưng. Em vẫn vậy…
Bước đên gần, hắn khẽ gọi: “Hà My”. Người phụ nữ thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhận ra ngay.
– Anh Quang, là anh thật àh? – Bờ vai ấy run lên
– Anh đây, có đúng em là Hà My không?
… Bạn đang đọc truyện Cô gái ngày xưa tại nguồn: https://truyensex18.com/truyen-sex-co-gai-ngay-xua.html
Họ chia tay trong nước mắt, và khi gặp lại cũng trong nước mắt. Vận mệnh thật khéo đùa với con người. Nó đẩy người ta xa nhau, tưởng như không bao giờ gặp lại, để rồi khi con người ngỡ như tình đã chết, nó lại cho người ta gặp mặt. Mười tám năm trời đằng đẵng nhớ nhung, đến bây giờ gặp lại, nhiều khi hắn cũng không thể tin được. Nước mắt, hắn đã tưởng như mình sẽ không bao giờ còn có thể khóc được nữa, sao giờ đây lại chảy dài trên đôi má. Mà có lẽ, người ngạc nhiên nhất ở đây, không phải là hắn, cũng không phải là em, mà là cô gái ấy.
– “Sao mẹ lại khóc nhỉ? Mà ông thầy gặp mình hồi nãy cũng khóc nữa, kì vậy ta? Hay là…”
Bước vào nhà, hắn và Hà My mới bắt đầu hỏi về nhau, sau cái ngày định mệnh ấy…
18 năm về trước.
Ta sẽ trở lại 18 năm trước, sau cái ngày mà hai người bọn họ vừa dạt nhà trở về. Cô gái bị ba mẹ sạc một trận te tua, nhưng điều đó không có gì đáng nói cả, vì khi đi, My đã biết rõ là khi về sẽ phải “nghe kinh” một lúc. Điều đáng bàn ở đây là thái độ của Quân, vì Quân biết, Hà My đi với ai. Một người bạn của Quân đã thấy 2 người họ ở bến xe. Tối hôm ấy, Quân rủ Hà My qua nhà hắn chơi. Ba mẹ Quân đi vắng, nên My cảm thấy có cái gì đó bất an nên đòi về. Quân nói My uống miếng nước rồi nghỉ chút, 2 đứa đi vòng vòng. Một lát sau, My ngủ gục trên bộ ghế Salon lúc nào không biết.
Ngày hôm ấy, My mất đời con gái, cho người mà cô chưa bao giờ yêu. Khi tỉnh lại, đi về nhà, My khóc rất nhiều, cô tiếc cho cô, và cho người con trai mà cô yêu nữa. Mẹ My thấy mắt My đỏ hoe nên gặng hỏi. Mọi chuyện vỡ lỡ ra, cả hai gia đình đều ép cưới. Và tháng sau, My sang sông. Dù biết mình có lỗi với người yêu, nhưng cô bé cũng đành nuốt nước mắt mà nghe theo gia đình, vì dù sao, cái đêm khốn nạn ấy cũng đã để lại trong cô một sinh linh bé nhỏ. Sau ngày cưới, My cùng Quân ra bắc, rồi định cư luôn. Cuộc sống vợ chồng không tình cảm của My và Quân đã làm cho gia đình trở thành một nỗi chán chường. Quân từ sau ngày cưới thì càng ăn chơi hơn nưã, có khi, 3, 4 ngày mới về nhà một lần. Vì My chưa bao giờ, chưa bao giờ dành cho hắn một chút tình cảm, dù chỉ là một nụ cười. Quân đã cướp đi cả cuộc đời của cô, cướp đi tình yêu, và cả sự tự do. Đối với My bây giờ, cuộc sống của cô, là dành cho đứa con trong bụng.
Ngày cô vượt cạn là ngày mùng 2 tết âm lịch, My sinh non. Lúc đó, Quân còn mãi ăn chơi ở tận đẩu tận đâu, mãi đến mùng 5 mới về. Nhìn đứa con gái, Quân khinh bỉ ra mặt: “Thị Mẹt àh, cái giống này thì nuôi làm gì, lớn lên nó lại trốn nhà đi theo giai mà thôi!”
Khóc! Đã biết bao lần My khóc sau khi kết hôn với Quân, Quân miệt thị cô sao cũng được, nhưng đứa bé này, nó có tội tình gì mà Quân lại nói nó như thế… Dù gì, Quân cũng là cha của nó cơ mà. Trong cơn uất giận, My ném thẳng cái ly thủy tinh vào mặt Quân. Máu nóng trào lên, hắn tát My 2 cái, tát cái người đàn bà vợ-không-phải-là-vợ của hắn, dù My vừa mới sinh con chỉ mới 2 ngày.
Những đêm Quân đi vắng, một mình trong căn phòng lạnh lẽo, My chạnh lòng nhớ đến Quang, người mà cô rất yêu tự thuở nào. My vốn không phải là một cô gái yếu đuối. Cô sẵn sàng từ bỏ gia đình để cùng hắn xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Nhưng cô có ngờ đâu, cái thứ mà cô và người yêu đã trân trọng giữ gìn biết bao nhiêu, lại bị Quân cướp đi một cái lạnh lùng, và đê tiện. My cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp lại Quang, nên đã chấp nhận lập gia đình. Vả lại, cô cũng đã có con với Quân.
Cuộc sống hôn nhân của họ kéo dài được 3 năm thì kết thúc, Quân đã đưa lá đơn ly dị cho My để đến với một đứa con gái khác. My ký tên không do dự. Cô ở một mình nuôi con đến lớn, 2 mẹ con cũng không cách biệt tuổi lớn lắm, thân thiết với nhau như 2 chị em. Khi Hoàng Lan, tên cô con gái của Hà My, tốt nghiệp PTTH thì My dọn vào nam ở, cô muốn ở chung với bố mẹ, và cũng để sống ở quê hương mình.
Hoàng Lan nộp đơn thi vào ngôi trường cũ của mẹ, vì cô bé rất tò mò về ngôi trường này. Mẹ Lan đã kể cho Lan nghe biết bao nhiêu lần về mối tình thật sự của mình, và những kỉ niệm trong ngôi trường năm ấy. Ngày vào nam, Lan đã rất háo hức muốn đến tận nơi xem cái ngôi trường ấy có giống như trong trí tưởng tượng của cô không…
Năm ấy, cô bé đậu đại học… Cũng như mẹ của mình, mỗi lần trời mưa tới, Lan vẫn thích đứng ở cái nơi mà mẹ và “chú ấy” gặp nhau. Cô tự tưởng tượng mình sẽ gặp một chàng Bạch Mã hoàng tử cũng yêu mình như vậy. Và có lẽ vì vậy, đến ngày hôm nay, số phận đã cho Lan được gặp một người mà cô rất muốn biết mặt: Chàng Bạch Mã hoàng tử, nhưng không phải của cô, mà là của mẹ cô, Hà My…