Sáng hôm sau …
Lại là cái loa truyền thanh đáng ghét … ĐM! Ngủ chút mà không yên! Không biết thằng ngu nào chỉa thẳng vào hướng nhà tôi ! Bực bội, tôi bước ra khỏi giường vì không thể ngủ thêm được nữa … mà dù sao thì 9h cũng phải đi học thêm … giờ dậy cho tỉnh người vậy …
Sớm mùa hè … mới 6 giờ kém thôi nhưng trời đã sáng bừng bừng … vừa bước chân xuống nhà, tôi đã thấy mẹ đứng đó … có lẽ mẹ còn chưa hết giận tôi … nét mặt mẹ không tươi tắn như mọi ngày … tôi im lặng né đi ra ngoài sân ngồi cho thoáng …
– Ủa sao nay anh dậy sớm vậy … – từ ngoài cổng cô em gái bước vào mồ hôi nhễ nhại ..
– Cô vừa đi đâu về thế, mới sáng đi phá nhà ai à ! – tôi hắng giọng
– Nữa, phá ai mà phá, người ta đi tập thể dục chứ phá ai
– Cô cứ liệu đấy, học không lo học, sang năm thi đại học mà cứ lơ lơ !
– Lo xa quá, anh lo phần anh đi… à … – cô bé mò lại gần tôi mặt đầy bí hiểm
– Tối qua … anh với má nói gì … mà to tiếng thế … má la anh à
– Nhiều chuyện !
– Nói em nghe với
– Chuyện người lớn mà hỏi làm gì !
Tôi quay đi, con bé lì lợm cứ nhõng nhẻo sau lưng … bực mình …
– Hai đứa vào ăn sáng nè…
Từ trong nhà tiếng mẹ vong ra … tôi ngồi thừ ra không muốn vào …
– Vào ăn sáng anh … đi … sao vậy …
– Cô cứ ăn trước đi.
– Vào ăn cho vui … đi …
Con nhỏ lôi tôi vào … quả thực giờ đây không muốn đối diện mẹ chút nào … tôi ghét khi thấy mẹ giận tôi, quả thực từ trước đến giờ ít khi nào tôi làm mẹ giận như đêm qua, nhớ hồi lớp 9 khi ngày nào tôi cũng bị ba la mắng cho ăn roi … nếu không có mẹ dỗ dành an ủi thì chắc tôi đã tuyệt vọng và thêm sa ngã …
…
Trong bữa sáng diễn ra không như mọi ngày … tôi và mẹ không ai nói gì … con em cũng không dám nhúc nhích …
Vừa 7 h … tôi ôm sách vở và ra khỏi nhà … bầu không khí ngột ngạt ấy làm tâm trí tôi thực sự nặng nề
Ngồi 1 mình trên ghế đá công viên… tôi cứ phân vân hoài không biết nên đi đâu… lớp học thêm còn chưa mở cửa … và quá sớm để sang nhà cô hay nhà búp bê … ngại nhất vẫn là gặp người nhà của họ. Biết thế lúc nãy lên phòng đóng cửa học bài cho xong … mở quyển văn ra ngồi tụng … khỉ gió … đã ngồi trong bóng râm mà gió biển cứ thổi hiu hiu… làm buồn ngủ gần chết … thôi thì gọi em ra cùng ngồi học cho vui vậy … mà không biết có học hành được gì không hay lại ngồi chém bão … không, nhất quyết là phải nghiêm túc … giờ này thì còn tâm trí đặt vào đâu nữa mà chém…
…
– Alo ! Đại bàng gọi chim cú! Alo
– Đại bàng … nào vậy … không quen đại bàng nào hết…
Giọng em ngái ngủ … không biết đêm qua có thức khuya học bài không mà ngủ dzữ không biết.
– Dậy chưa cưng, ngủ gì ngủ dzữ !
– Mới sáng đã phá, ông rảnh quá hé… ghét … giận nè !
Sặc … giận mà cũng thông báo .
– Sặc, mới sáng đã làm nũng !
– Không biết! Rủ tui đi ăn sáng đi tui tha cho !
– 10 phút nữa trước công viên chỗ nhà để xe ! Nhanh nghen ! T chờ đấy !
– Ừhm 5 phút nữa tới, thôi nhen, hihi
– Ê ê … từ từ … đi từ từ thôi 20 phút cũng được … cẩn thận nhen
…
Khá đúng hẹn … từ xa … dáng em xinh tươi rực rỡ trong nắng … xóa tan đi cơn buồn ngủ trong tôi … những vòng xe cứ quay và … ngực em cứ nẩy … chim tôi cứ xung … không được … kìm chế lại đi vừng ơi ! Vừng ơi kìm lại … lúa mạch ơi ! Kê ơi ! Ngô ơi ! … tôi cố tỏ ra nghiêm trang trở lại … dù lòng còn đang rạo rực …
– Hi … chờ lâu chưa
– Ừm .hừm … hèm … cũng bình thương
– Sao … mặt nghiêm trọng vậy …
– Đâu ai giận bà … giận mấy con nhỏ lúc nãy thôi
– Con nào ! Nó làm gì ông nói nghe
– Thì … nó
– Sao ..nó làm gì?
– Thì đứng chờ bà nè … nó đi qua thấy tui bảnh định dớt tui đi … may tui vùng vẫy chạy thoát được ..hú hồn
– Xí í í í í í … sao không theo tụi nó luôn đi
– Hé hé! Có L rồi mà theo ai nữa! Lại hun cái coi…
– Bỏ ra … kì quá … giữa đường giữa xá … vào kia đi …
…
Mải nói chuyện … chúng tôi quên mục đích của cuộc gặp này … dưới tán bàng xanh rờn, tôi gối đầu vào lòng em lắng nghe những suy tư trăn trở của em dành cho tương lai của chúng tôi. Đó là những ý nghĩ khá mơ mộng và có phần ngây ngô… nhưng dưới cái dáng vẻ đầy tâm trạng và cảm xúc của em … tôi nghĩ đó là những điều hết sức thật! Đặt tay em áp lên mặt tôi nói
– L à … hôm qua T nói chuyện mình với mẹ …
Câu nói của tôi làm em sững lại … nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng em nói
– Thiệt… hay giỡn vậy … chuyện mình … là chuyện gì …
– Tất cả !
– Cái … gì … tất cả là chuyện gì …
– Thì tất cả những gì mình làm … T nói hết
– Trời! Cả … chuyện đó sao
– Ừhm !
– Ông … tui lạy ông luôn! Nói ra làm gì vậy … chết tui rồi
– Có gì mà sợ !
– Sao không! Lần trước chỉ mới biết ông quen tui mà mẹ ông đã đến nhà … giờ biết mình làm mấy chuyện đó nữa … không biết mẹ ông còn làm chuyện gì nữa! Ông giết tui rồi
– Tui nói không sao là không sao ! Mọi chuyên để tui lo, bà không có gì phải lo.
Tôi tự tin khẳng định với em … dù trong lòng tôi cũng không tin tưởng vào mình là mấy …
Dù vậy tôi vẫn không thể làm em khỏa lấp đi bớt sự lo âu
– Không biết đâu … tui sợ lắm … mà ông mệt ghê … tự nhiên nói ra làm gì … như vầy cũng tốt chứ đâu có sao đâu
– Tốt gì mà tốt, cứ lén lút lo sợ, tui chịu không nổi !
Em nhìn ra biển thở dài
– Thà … lén lút mà vui còn hơn … nói ra rồi lại buồn …
– Đừng lo mà ! Má tui không có đáng sợ như bà nghĩ đâu … với lại … tui nói là bây giờ … mình không có nghĩ đến mấy chuyện khác … mà chỉ lo chuyện học thôi … Ok ?
– Thôi … tui không biết … đành chờ xem sao..
Tôi đỡ em gối đầu vào lòng mình, hi vọng những chuyện này sẽ qua thật nhanh … như ngọn gió lướt qua hàng phi lao ngoài kia …
…
Mặt trời lên cao … từng tia nắng xuyên qua tán lá … làm em tỉnh dậy … tôi nở nụ cười chào mừng em trở về từ thế giới mộng mơ .
– Sao … ngủ đã chưa !
– Hớ… hớ … – em duỗi mình ngáp dài rồi lại rúc vào vòng tay tôi …
– Gì mà như mèo lười vậy trời !
– Ừhm … tự nhiên muốn lười … nè ..
Vuốt từng lọn tóc mềm mại … tôi để em nằm thêm chút nữa dù hai đùi tôi đã tê rần … và lưng đã mỏi vì phải ngồi lâu..
– Thôi … dậy đi … sáng giờ chưa ăn gì phải không …
Níu lấy vai tôi … em nhỏm người dậy …
– Ủa! Vở của ai đấy…
– Của tui chứ ai !
– Sao để đó
– Còn hỏi nữa ! Che cho gió nó khỏi thổi ! Váy gì mà … ngắn củn cỡn… tui mà không che chắc mấy thằng kia nó ăn tươi nuốt sống bà quá …
Em nhìn tôi bằng ánh mắt khá là … khêu khích
– Hihi … có ông mà tui sợ gì ! Nó mà làm gì tui … ông có bảo vệ tui không
– Ơ … thì … đương nhiên …
– Thiệt không – em nhìn vào mắt tôi
– Thì … cùng lắm liều mạng … chứ gì …
– Nhớ đấy nhé …
– Bà làm tui nhát lắm không bằng …
– Ai biết ! Nhưng mà … khi nào ông phải chứng minh cho tui đấy ! Nhìn mặt ông … nghi lắm …
– Mệt quá! Mà cũng do bà! Đi đâu cũng mặc đồ … khêu khích vậy … ai chịu nổi …
– Ơ … tự nhiên đổ thừa … sao bữa … ông nói là thích tui mặc vầy mà … ông kêu đẹp mà
– Tui… nói hồi nào … sao không nhớ ta …
– Hay quá … mình nói mà không nhớ … – em quay đi giận dỗi
– Thôi mà … lại đây … thì T có nói là không đẹp đâu … nhưng mà mặc vầy ai cũng … tia L hết … giờ L là của T rồi … T không thích ai nhìn L với ý nghĩ xấu … hiểu không …
Kéo em vào lòng … em nhìn tôi
– Ừhm ! Thì L tưởng T thích … không thôi bữa sau mặc khác chứ gì đâu …
Qua bao nhiêu con phố nhộn nhịp với những tiệm ăn nhộn nhịp … em đều từ chối … dẫn tôi tới một một con hẻm nhỏ … em làm tôi bất ngờ khi đưa tôi vào một quán phở nhỏ dưới một mái hiên cũ kĩ..
– Thích ăn phở hả … sao nãy không ăn ở “cao lâu ”
– Thôi ! Mắc òm … chỗ này cũng ngon mà rẻ nữa …
Tôi nhìn em cười … nhớ lại lần đầu tôi, V và em đi ăn … khi vào quán bánh canh vỉa hè … em tỏ ra khá khó chịu và chê bai đủ điều … có lẽ thời gian qua, tình yêu của tôi dành cho em đã thay đổi trong em nhiều điều … tôi vờ hỏi em
– T có tiền mà … giờ đi lại chỗ đó ăn đi !
– Sặc … giàu quá hén … để dành đi … chút bao tui ăn chè hehe
– Ha! Tưởng bà hiền lắm chứ … thì ra tính hết
– Hihi ! Vậy thôi L trả tiền phở chút T bao L ăn chè nhen, chịu không !
– L thay đổi nhiều quá !
– Gì? – Em nhìn tôi ngạc nhiên vì câu nhận xét
– Thay đổi gì ?
– Nhớ lần đầu mình đi ăn cùng nhau không? Vào quán mà L cứ chê này chê nọ … thấy ghét dã man …
– Hihi nhớ ! Nhưng mà nhìn vậy mà không phải vậy đâu !
– Chứ sao! Chứ không phải hồi đó mê mấy anh nhà giàu à …
– Nữa ! Nhắc hoài ! … Thiệt ra tui làm vậy … cũng là vì tui … ghét ông thôi … nên làm thế để ông … ê mặt …
– Ha ! Hay nha ! Tui làm gì mà L ghét
– Thì … hồi đó thấy ông … cứ … tưng tưng sao ấy
– Sỉ nhục vừa thôi ! Tui làm gì mà tưng
– Không phải ý đó mà là … thấy ông đào hoa … đi đâu mấy con cũng nói … cả con V bạn thân tui đi thi về xong cũng cứ nhắc nhắc ông … nên tui tưởng ông là người … mê gái …
– Đó… thấy chưa … hèn chi … giờ nghĩ lại mấy câu bà shock tui giờ vẫn còn cay chim cú, a kay dã man
– Hihi ! Thôi mà ! Thương nhau lắm cắn nhau đau … hhihi! À … mà ông cũng đâu có thiệt thòi gì … dám đè tui trên biển … tui không đòi nợ thì thôi chứ !
– Thì giờ tui dành cả đời tui trả nợ cho bà..được chưa !
– Xí …
– Được không ?
– Xạo !
– Không được à !
– … Được……….
…
Đã gần 10h… tôi đã bỏ mất một bữa học, thực sự bây giờ dù có vào lớp thì những mối lo trong lòng không tài nào tập trung được, thà cùng em rong chơi cho nhẹ người trước đã … nhưng mà … điều đó trái với quy tắc sống của tôi: làm điều mình cần trước làm điều mình thích sau, và tôi nhanh chóng quyết định sẽ đưa mình lại quỹ đạo bình thường.
– L … giờ nhà L có ai không ?
– Làm gì ?
– Có không ?
– Thì nói để làm gì đi rồi L trả lời !
– Thì có chuyện! Cứ trả lời đi
– Chuyện gì ! Không được chuyện … kia nhen
– Mệt quá … có không!
– Không biết nữa … lúc sáng đi nghe mấy bả nói sáng nay đi đâu mà không biết có đi không hay còn đang ở nhà
– Ừhm! Nếu không có thì về nhà L … mình học bài, được không ?
– Ừhm ! Quá được ! Nãy giờ cũng định nhắc T là về nhà học bài nè … vậy giờ học chung nhen, mà cũng … gần trưa rồi, T không về hả
– Về gì mà về, đang có chuyện buồn ở nhà không muốn về
– Sao … đừng nói là chuyện mình nhen
– À … ờ không phải ..chuyện khác … thôi đi …
…
Chờ em trước cổng … em vào nhà để xem có ai không … một lúc sau em ra mặt mày tiu nghỉu
– Xui quá ! Mấy bà đó không có đi, giờ sao…
– Thôi cứ lấy sách vở ra đi … mình kiếm chỗ khác
– Ừhm ! Chờ xíu
…
Vòng vèo mãi chúng tôi vẫn chưa quyết định được là sẽ đi đâu …
– Hay ra công viên… chỗ nãy đấy !
– Không được! Người ta đi qua đi lại nhìn mệt lắm! Với lại giờ chỗ đó cũng nóng nực
– Chứ giờ đi đâu … không có chỗ nào hết … nhà T có ai không
– Có … à … đi ra thư viện đi …
– Thư viện hả … giờ còn mở không
– Có! Tới chiều nó mới đóng … ok ?
– Nhưng mà … mặc đồ vầy vô đó có sao không … sợ người ta nói
– Mệt quá … sợ gì ! Đứa nào nói kệ nó ! Chuyện mình mình làm … đi…
Nói là vậy … nhưng quả thật thì không thể không khó chịu khi những cặp mắt cứ liến ngang liếc dọc chúng tôi … tuy là vào để học … nhưng mà dưới những cái đầu óc tọc mạch và những đôi mắt ngờ vực che dấu bởi những cặp kính ra vẻ trí thức kia … chúng tôi như những dị nhân … cố tỏ ra bình tĩnh… tôi kéo ghế ra cho em ngồi … nhìn sang em… dù tỏ ra khá bình thản nhưng tôi có thể thấy sự lúng túng ngượng ngùng của em … đơn giản vì lần đầu em vào thư viện để học … nhưng nỗi bỡ ngỡ làm quen với một không gian đầy sách vở bàn ghế chưa qua thì em phải đối diện với bao nhiêu là
ánh nhìn đầy chua chát … và cả thèm khát … chắc em đang tự trách mình đã quá … là nổi bật … khó mà tin một cô gái xinh đẹp bốc lửa trong chiếc váy khiêu khích và bộ ngực căng tràn lại vào đây với mục đích học tập nghiêm túc … đời là vậy …
Tách…
Tiếng bút rơi từ trên bàn xuống …
Một thằng cuối xuống nhặt … 1 phút sau nó lò mặt lên … xì xầm gì đó vào tai thằng kia … 2 thằng cười khoái chí … và đến lượt thằng kia đánh rơi bút … dis mẹ chúng nó .
– L, đứng dậy.
Vừa nói tôi vừa nhìn thẳng vào 2 thằng dâm đãng trước mặt, bọn chúng có vẻ như đã biết tôi bắt bài chúng …
– Sao … T …
– Đứng dậy … qua phía đây ngồi …
Tôi kéo ghế xa ra và đổi chỗ cho L, mắt không rời 2 thằng bệnh kia, bọn chúng vờ như chú tâm đọc sách … mắt vẫn len lét dõi theo L …
Vào một không gian tri thức … quả thực chúng tôi mong tìm được một chỗ để tập trung học … nhưng có lẽ tôi đã sai … từ đầu đến cuối buổi … không ai dám trao đổi lời nào … chỉ biết ngồi im bất động … nhìn nhau cười trừ … và những ánh mắt soi xét … chúng tôi ra về trong im lặng … không ai ngoái lại … và sẽ không bao h quay lại …
Chúng tôi từ biệt nhau bằng những lời yêu thương và hứa hẹn … em nói em ổn cả … mọi chuyện em có thể lo được và không cần tôi giúp … và tôi cũng nói lại với em, làm đàn ông mà bỏ mặc người mình yêu, tôi không làm được…
Về đến nhà … tôi nằm bẹp dí ở phòng khách vì … quá mệt … thật là … ép phê làm sao khi mùa thi đại học luôn kết hợp với mùa nóng đỉnh điểm trong năm … thi nhau đè nén lên tâm thần và thể lực của tuổi trẻ … dù sao tôi cũng cảm thấy an ủi phần nào khi nghĩ rằng còn nhiều con người phải vật lộn không chỉ với cái nắng nóng mà con bao nhiêu khó nhọc của cuộc sống … nhớ lại năm ngoái … bà chị họ lên thi đại học … ông cậu vác theo bịch gạo gọi là góp lửa thổi cơm chung vì … không có đủ tiền để trang trải … mẹ ngậm ngùi giữ lại bịch gạo đến hết mùa thi … lo cho bà chị từng li từng tí … hơn cả con đẻ … đến khi về lại còn cho tiền và đủ thứ quà … hai cha con từ biệt mà cứ khóc từ trong nhà ra ngoài cửa … tôi học được bài học trực quan sinh động đầy xúc cảm đầu tiên về tấm lòng “lá lành đùm lá rách ” … đang miên man trong dòng duy nghĩ… ai đó bước vào nhà … tôi nhắm mắt giả vờ ngủ … kéo cái quạt lại gần cho tôi mát … là mẹ chứ ai nữa … không biết mẹ còn giận tôi không … ngồi bên cạnh tôi … chắc mẹ đang nhìn tôi ngủ …
… cầm cặp sách tôi định mang đi cất thì … tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ … hù mẹ chút chơi
– Cặp con sao má lấy !
– Gớm ! Tui đem đi cất không được à !
– Cất gì mà cất ! Ai lụm đâu ! Lại gãi lưng đi !
– Ơ! Cái thằng này ! … thua anh ! Chờ tí !
…
– Uống nước cam không má làm nè
– Không biết ! Có gì đem hết luôn ăn một lượt! Sáng giờ chưa có gì bỏ bụng đói meo nè !
– Trời ! Đi đâu mà không về ăn cơm, tui để dành nhiều lắm nè, xuống ăn đi !
– Từ đã, giờ còn mệt lắm! Đem nước cho con đi ! …
Chắc mẹ không còn giận tôi nữa … nãy giờ “hành hạ “thấy không có phản ứng gì …
Đọc phần 38 tại đây : phần 38